Linh Dị Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn

Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn
Chương 41: Sạch Sẽ


Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Cơ thể bé nhỏ của bé giao nhân chắn trước mặt Kì Thời, thử chống lại sự lớn mạnh của quái vật biển sâu, nhưng vẫn không thể lay chuyển được thân hình của Sesser.

Sesser kéo nhân loại đến gần hơn chút, nó nhìn đôi mắt đó ở cự ly gần hơn, tròng mắt tinh tế sạch sẽ đổ bóng sắc nét hình ảnh của giao nhân, Sesser bắt lấy Kì Thời rất lâu, lâu đến nỗi bé giao nhân bắt lấy ống quần của Kì Thời, cho rằng Sesser sẽ móc đôi mắt đó ra rồi xem như châu báu mà giấu đi.

Dù sao, trên dưới toàn tộc giao nhân đều biết thứ mà Vương của bọn chúng ghét nhất chính là nhân loại, đôi mắt này đã đặt sai chỗ rồi, giao nhân hung tàn khó mà tránh khỏi sẽ không sinh ra cảm giác tranh đoạt.

Nhưng Sesser chỉ nhìn như vậy thôi, sau cùng nó vẫn không làm gì cả, cũng không ra tay làm hại nhân loại, nó thả nhân loại đi.

Một bầy giao nhân rời đi theo dòng nước cuồn cuộn, để lại một mảnh bừa bộn, giao nhân nhỏ theo sau những giao nhân trưởng thành, nó ngoái đầu nhìn lại Kì Thời, rồi lại ngắm nghía con tàu thủy màu trắng.

Thuật mê hoặc trong giọng hát của giao nhân sẽ kéo dài hai ngày, người trên tàu thì may mắn thoát được một kiếp, nhưng nhân loại trong nước thì chưa chắc, nhân loại không có năng lực tấn công hay phản kháng sẽ nhanh chóng bị động vật ăn thịt trong biển nuốt chửng.

Nhìn Kì Thời đơn độc bị bỏ lại giữa đại dương bao la, giao nhân nhỏ xoay người, kéo Kì Thời đi theo.

Cuối cùng, Kì Thời bị thất lạc khỏi con tàu của mình đã tỉnh lại ở một thị trấn nhỏ, theo như một cô gái tên Lana trong gia đình đã cứu cậu lên bờ, thì cậu được bà nội lớn tuổi trong nhà phát hiện ra, sau khi được cứu khỏi biển khơi thì hôn mê mất hai ba ngày mới tỉnh lại.

Trấn Rhode tựa biển, người trong thị trấn dựa vào nghề ra khơi đánh bắt để sinh sống, Lana cùng bà sống nương tựa vào nhau, tuy cả hai người đều không biết bắt cá, nhưng nhờ vào tay nghề nấu ăn tốt nên vẫn có được cuộc sống ổn định qua ngày trong thị trấn.

Kì Thời một mình trôi dạt đến nơi xa lạ, không thể liên lạc được với Pesci, chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này.

Bởi vì nam nữ khác biệt, trong nhà Lana chỉ có mình cô ấy và bà nội, cho nên Kì Thời sẽ đi đến căn nhà gỗ nhỏ gần biển để ở, nghe nói nhà gỗ này là do cha của Lana xây lên, chỉ là cha của cô ấy đã sớm mất ở trên chiến trường ngay vào lúc cô con gái lọt lòng.

Sau khi dùng tiền bạc đổi một ít thức ăn và chia cho Lana một phần, thì Kì Thời quay về nhà gỗ nhỏ để chuẩn bị bữa tối.

Vị trí gần biển, chỉ cần chịu vận động tay chân thì lo gì phải chịu đói, Kì Thời lấy hai con cá mắc trên lưới đánh cá đã giăng lúc sáng, sau khi làm sạch bụng cá thì cậu nhóm lửa và bắt đầu nướng cá.Wattpad: tuyetnhi0753

Các cơ thể trong thế giới vị diện đều là những vật chứa đặc biệt được đặc chế riêng cho các ký chủ và có dung hòa với gen của người làm nhiệm vụ, nhờ vậy có thể giúp ký chủ có thể tiến hành nhiệm vụ tốt hơn, cái cơ thể này vừa giống lại vừa không giống cơ thể gốc của Kì Thời, ít nhất trên lòng bàn tay của Kì Thời sẽ có một lớp chai mỏng, còn lòng bàn tay của vị vương tử điện hạ mắt xanh tóc vàng kim với dung mạo xinh đẹp này lại trơn tru, láng mịn, vừa nhìn là biết người này chưa từng lao động tay chân bao giờ.

Đôi tay của chàng trai chưa từng làm việc bao giờ đang dựng giá nướng cá, thỉnh thoảng lại trở mặt cá qua lại, rắc gia vị, ớt lên trên thịt cá nghe xèo xèo, hương thơm bay ra khiến con sâu thèm trong mỗi người phải bò ra.

Khi cá đã sắp nướng xong, Kì Thời đi vào nhà lấy bánh mì, lúc lấy xong đồ đi ra, thì cá nướng cắm bên đống lửa đã bị mất một con, ở chỗ đặt cá bỗng dưng xuất hiện một cái vỏ sò rất to.

Kì Thời đi qua đó, dùng khúc gỗ khều khều vỏ sò, bỗng con sò đó bụp một cái mở ra trước mặt Kì Thời, để lộ ra một viên ngọc trai to như trứng gà ở bên trong.

Kì Thời:...?

Đây là dùng ngọc trai để đổi cá nướng của cậu sao?

Đối phương còn sợ Kì Thời ăn không no, nên chỉ lấy con nhỏ nhất.

【Là giao nhân nhỏ mà ký chủ đã cứu.】

Kì Thời nhìn viên ngọc trai to đến điên rồ đó, rồi nhìn sang con cá nướng vàng ươm, có chút bất lực nói: "Xem ra giao nhân nhỏ cũng không quá biết tính toán cho lần trao đổi này nhỉ."

Bé giao nhân tự ý lên bờ cắp mất cá nướng đã quay trở về lòng biển, nước biển dìm mất cái đuôi cá nho nhỏ, bé giao nhân vui mừng lắc lư chiếc đuôi bơi qua bơi lại trong dòng nước.

Nó một đường mang người đến thị trấn, rồi lại một mực ẩn mình trong biển quan sát, nhưng mãi vẫn không tìm được cơ hội tiếp cận Kì Thời, mãi cho đến lúc nó bị mùi cá nướng thu hút.

Giao nhân nhỏ bơi mãi đến một bãi đá rồi mới dừng lại, nó trườn lên mặt đá rồi bắt đầu nhấm nháp con cá nướng không lớn không nhỏ kia.

Lớp thịt bên ngoài cá nướng được rắc bột ớt và các loại gia vị, thơm ngon đến nỗi giao nhân nhỏ suýt nữa thì cắn trúng lưỡi.

Sau khi giao nhân nhỏ được sinh ra đời thì ba mẹ chúng sẽ rời đi, chỉ còn lại những tộc nhân có tầng liên kết máu mủ mỏng manh ở cạnh bên nhau, ý thức lãnh địa của giao nhân rất mạnh, bọn chúng chỉ nhận biết bạn đời, con cái thì gần như bị xem là đồ nhặt về vậy, vừa được sinh ra thì sẽ bị vứt bỏ.

Tộc giao nhân kỳ ấu niên gần như đều phải tự mình lớn lên vậy, không có sự bảo vệ của giao nhân trưởng thành, giao nhân ấ niên nhỏ yếu lại không có khả năng tự bảo vệ bản thân, nên thường hay bị con người bắt giết.

Sự mất mát quá lớn của số lượng con non giao nhân đã dẫn đến một chuỗi những nguy cơ chủng tộc về sau, mãi cho đến khi Vương của tộc chúng nó xuất hiện, thì mới khiến cho loài người bắt đầu e dè sự tồn tại dưới biển sâu, mọi thứ mới dần dần được cải thiện.

Từ trước đến nay, bé giao nhân vẫn luôn ăn cá sống, bất chợt được ăn cá nướng chín thơm ngon như vậy khiến nó thỏa mãn không thôi, nó nhai luôn cả xương cá rồi nuốt xuống bụng.

Khi đang ăn đến phần đuôi cá, thì phía sau gáy chợt bị bắt lấy, bé giao nhân bị sự tồn tại đằng sau xách lên, đuôi cá đen nho nhỏ ngoe nguẩy giữa không trung.

Phát giác ra khí tức của đồng loại, giao nhân nhỏ gặm đuôi cá quay sang nhe nanh, phát ra âm thanh bảo vệ thức ăn, nhưng sau khi nhìn thấy sự tồn tại đằng sau thì nó liền ngoan ngoãn rụt đầu lại, không nhúc nhích nữa.

Sesser lạnh mặt nhấc giao nhân nhỏ lên, kéo nó bơi vào nơi sâu thẳm của đại dương, đợi đến khi đã đến được lãnh địa của giao nhân thì bé giao nhân mới bị thô lỗ quăng xuống, lăn lông lốc mấy vòng dưới đất.

Giao nhân nhỏ không để ý đến điều này, thậm chí nó còn quẩy đuôi đuổi theo Sesser, nó luyến tiếc nhả cái đuôi cá ngon lành ra, dùng hai tay dâng cho sự tồn tại lớn mạnh đó.

Đây là Vương đã từng cứu vớt sinh mạng của nó, giao nhân nhỏ đồng ý chia sẻ thức ăn.

Nhưng Sesser lại chẳng có hứng thú gì với đuôi cá dính đầy nước bọt của giao nhân nhỏ, nó cúi đầu nhìn đôi mắt ngấn nước của bé giao nhân, hiếm khi lên tiếng nói một câu:

[Đừng lên bờ.]

Vua Giao Nhân trước nay đều cạn lời ít nói, chịu mở miệng nhắc nhở đã là quý lắm rồi, nhưng mà giao nhân nhỏ lại không chịu nghe khuyên bảo, còn hưng phấn nói về cảm nhận lên bờ lần này: [Tôi không có đi nơi khác, chỉ đi thăm nhân loại kia xem sao.]

[Tôi đã dùng viên ngọc trai to nhất của mình để đổi lấy cá nướng của người đó.]

[Cá nướng ngon ngon, nhân loại cũng thơm thơm, người đó đã cứu tôi, sẽ không hại tôi.]

Bé nhân ngư thành thật nói, Sesser đi phía trước nghe thấy câu cuối cùng bỗng dừng lại, nó xoay người nhìn vào khuôn mặt ngây ngô của giao nhân nhỏ.

Khi chạm phải đôi mắt đen âm trầm đó, giao nhân nhỏ sợ hãi lùi về sau.

[... Tùy ngươi.]

Vua Giao Nhân to lớn chỉ liếc mắt nhìn bé giao nhân một cái, sau khi để lại một câu thì biến mất.

Giao nhân nhỏ ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của Sesser, đáy biển lại trở nên yên tĩnh.

Đêm tối ập đến, tinh tú bủa vây khắp nền trời, mặt trăng trắng nõn soi sáng mặt biển, từng đợt sóng cuốn ánh trăng lăn tăn dạo bước.

Chàng trai trong nhà gỗ đã chìm vào giấc ngủ sâu, mái tóc vàng kim buông xõa, tản ra trên gối, uốn lượn thành dải ngân hà lấp lánh ánh vàng nhạt.

Ánh trăng lặng lẽ chiếu vào trong nhà, mùi vị mằn mặn của biển ngập tràn cả căn nhà, Sesser đứng dưới ánh trăng, cứ yên lặng như vậy mà nhìn Kì Thời.

Nó chậm rãi tiến đến gần, móng vuốt sắc nhọn lướt qua gò má và chiếc cổ mỏng manh của cậu thanh niên, rồi dừng lại ở chỗ trái tim.

"Thình thịch thình thịch."

Không giống như lồng ngực trống rỗng của nó, nơi này của nhân loại có trái tim tràn đầy nhựa sống đang đập, mùi hương cây cỏ (thảo mộc) trên người chàng trai hòa quyện vào khí tức của biển khơi.

Không dính lấy một tia máu tanh nào, đây là loại khí tức sạch sẽ nhất mà Sesser từng thấy qua.
 
Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn
Chương 42: Bị Thương


Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Giao nhân không biết đã sống qua bao nhiêu năm tháng, nó đã nhìn thấy đủ hết các loại người, có người hám danh hám lợi toàn thân bốc mùi hôi thối, có người tham lam, có người đam mê sắc dục, có người lại mang khát vọng giết chóc, nó đã nhìn thấy rất nhiều loại người như vậy, nhưng nhân loại trước mặt lại là loại người sạch sẽ nhất mà Sesser từng gặp.

Nó căm ghét con người, nhưng lại chẳng thể nổi lòng thù ghét với nhân loại này.

Thật kỳ lạ, rõ ràng nó lên bờ là để giết người này mà.

Lần đầu gặp nó đã tha cho nhân loại, là bởi vì hành động cứu giúp của người này đối với giao nhân nhỏ, nếu không, thân là người ở trên tàu Golokby, thì Kì Thời cũng sẽ chịu chung số phận vùi thây nơi biển cả giống như Gaia.

Mà lần này nó lên bờ tìm nhân loại, là bởi vì nhân loại đã khiến cho giao nhân nhỏ sinh ra cảm giác gần gũi.

Khi giao nhân quá gần gũi với loài người thì kết quả cuối cùng luôn luôn là tự dấn thân vào chỗ chết, nó lên bờ là để trừ khử mối tai họa ngầm này, nhưng có lẽ Sesser cũng đã bị trúng thuật mê hoặc của nhân loại này, nên mặc dù móng vuốt sắc bén đã đặt lên trên lồng ngực yếu ớt, thì nó cũng không thể xuống tay kết liễu tính mạng của người này.

Sesser cảm thấy nghi hoặc, đôi mắt đen lay láy của nó trừng vào lòng bàn tay mình trong bóng tối, không biết là đang nghĩ gì.

Người say ngủ trên giường dường như đã cảm nhận được có một sự tồn tại khác trong phòng, lông mi của Kì Thời chuyển động, như thể cậu sẽ tỉnh dậy trong giây lát.

Sesser nhìn lướt qua Kì Thời, sau cùng trầm mặc rời đi, chỉ còn những vũng nước nhỏ trong căn nhà gỗ trống hoắc là biểu thị cho việc giao nhân đã từng đến nơi này.

Hệ thống 17 nhìn thấy con quái vật nguy hiểm đứng trước giường Kì Thời, những móng vuốt nhòn nhọn đó đặt cố định trên cổ của ký chủ, dường như chỉ một giây sau là sẽ dùng lực siết chặt.

Cơ thể yếu ớt của nhân loại chắc chắn sẽ không chịu nổi một đòn tấn công của quái vật, hệ thống phát ra âm thanh báo động rối ren, căng thẳng nhìn một màn trước mặt, nhưng giao nhân đêm khuya đến thăm nhà không có làm gì cả, mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Hệ thống không hiểu nổi, không hiểu mục đích hành động lần này của quái vật, chẳng lẽ chỉ là vì đến đây nhìn ký chủ một lát thôi sao? Thật kỳ lạ.

Nhưng đi rồi cũng tốt, hệ thống hoảng sợ một trận, dù sao thì nếu Kì Thời gặp phải nguy hiểm, thì mệnh lệnh bảo vệ ưu tiên của hệ thống sẽ được kích hoạt, hệ thống sẽ cưỡng chế mang Kì Thời đi, vị diện này cũng sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Âm thanh dòng điện dần dần lắng xuống, hệ thống chuẩn bị tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, thì lại phát hiện ký chủ vốn đang ngủ say không biết đã mở mắt từ khi nào, Kì Thời ngồi thẳng lưng, cậu nhìn vết nước trên sàn nhà, rồi lại xoay đầu nhìn ra phía cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ của nhà gỗ chính là biển lớn, đêm khuya tĩnh lặng, vẫn có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bên tai, bên dưới ánh trăng màu bạc, thân hình của Sesser biến mất trong dòng biển.

Mãi cho đến khi thân hình của giao nhân triệt để biến mất, thì Kì Thời mới thu lại ánh nhìn.

17 len lén thò đầu ra dò hỏi: 【Ký chủ thức dậy từ khi nào vậy?】

Hệ thống không biết liệu Kì Thời có cảm nhận được tình hình vừa rồi hay không, câu trả lời của chàng trai khiến hệ thống cứng họng.

Kì Thời: "Đã tỉnh dậy từ rất sớm rồi."

Rất sớm, vậy là đã tỉnh từ trước lúc giao nhân đến đây, Kì Thời đang giả vờ ngủ, giao nhân làm gì cậu cũng biết, bao gồm cả việc sát ý dần nổi lên nhàn nhạt trong mắt của đối phương.

Chuyến đi này của giao nhân là để giết cậu, chỉ có điều, không biết tại sao đến cuối cùng đối phương cũng không ra tay.

Kì Thời tỉnh dậy thì không còn buồn ngủ nữa, cậu nửa tựa lên giường, qua một lát thì hỏi hệ thống một câu kỳ lạ.

"Chú hề ở vị diện trước, có khả năng đến được đây không?"

【...】

17: 【Hoàn toàn không có khả năng.】

【Mỗi một thế giới nhỏ trong vị diện đều có tường ngăn cách, bọn họ đều tồn tại ở các không gian độc lập và khác nhau, chú hề không thể đến đây được, cũng không có khả năng đến được đây.】

Hệ thống nghi hoặc: 【Sao thế ký chủ? Có phải áp chế tình cảm đã mất hiệu lực rồi không? Có muốn bổ sung thêm không ạ?】

Thứ gọi là áp chế tình cảm chính là làm nhạt đi tất cả tình cảm mà người làm nhiệm vụ đã dồn hết vào nhiệm vụ trước, những chuyện đã từng xảy ra chỉ giống như một giấc mơ cưỡi ngựa xem hoa trong trí nhớ của họ.

Như vậy mới có thể làm giảm bớt đáng kể những cảm xúc tiêu cực được sinh ra do tích tụ tình cảm lâu ngày, cũng có thể khiến cho người làm nhiệm vụ chuyên tâm cống hiến hết mình hơn cho nhiệm vụ trước mắt.

Ký ức của Kì Thời cũng đã bị làm cho phai nhạt bớt, nhưng những thứ đó không hề có tác dụng đối với cậu.

Hệ thống 17 lo sợ những cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu ngày sẽ gây ra tổn thương không thể nghịch chuyển trên người ký chủ, nó cẩn thận từng li từng tí nói với Kì Thời: 【Tại sao ký chủ lại hỏi đến vấn đề này?】

Kì Thời lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy rất quen thuộc."

Giao nhân đó mang lại cho Kì Thời một cảm giác rất thân thuộc.

-

Một đêm không mộng, cậu đã ở thị trấn Rhode này bình an trải qua vài ngày, giờ đã đến ngày những người dân trong trấn đi ra biển.

Người trong thị trấn Rhode không nhiều, nếu tính ra thì có khoảng một trăm người, vì thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong trấn khá ít, nên mọi người thường ra khơi đánh bắt cùng nhau để có thể giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau, chiếc thuyền đánh bắt không lớn, nhưng do được bảo dưỡng tốt nên vẫn trông như mới.

Theo tập tục ở nơi đây, đến lượt ai ra biển, thì tất cả mọi người trong trấn đều phải tập trung lại, cùng nhau cầu phúc, cầu bình an cho những người dân sẽ ra biển.

Sau khi Kì Thời cầu phúc xong, thì con thuyền đánh cá đã đi xa, đám đông tan rã, Kì Thời cũng đi về phía căn nhà gỗ nhỏ, sau khi đơn giản ăn xong bữa cơm, thì trời cũng đã tối.

Kì Thời tựa lên bệ cửa sổ, yên tĩnh nhìn sắc trời trở tối bên ngoài, nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, đôi lúc còn có cả tiếng chim biển truyền đến, thanh thản dễ chịu vô cùng.

Kì Thời híp mắt, tựa như đang ngủ vậy, nên đương nhiên cũng không thấy được cái đuôi lướt qua trên mặt biển.

Đến giữa đêm, thời tiết đột ngột trở nên nóng bức, hơi nóng trộn lẫn với không khí ẩm thấp dính nhớp trên cơ thể, đặc biệt khó ngửi, những hạt mưa tí ta tí tách rơi trên bãi cát, trên mái nhà, từng hạt từng hạt to như hạt đậu rơi xuống, chẳng mấy chốc lại chuyển mình thành một màn mưa.

Lúc sáng vẫn là ngày nắng trong lành, mà tối đến đã có mưa to, thời tiết cũng thay đổi thất thường quá.

Mưa đã rơi liên tiếp mấy ngày, gần như tất cả mọi người đều không nghĩ đến việc thị trấn sẽ gặp phải mưa bão, những căn nhà đã lâu không tu sửa đều đổ sụp, nước trong các con mương và cống thải phun ra ào ạt, tràn lan khắp nơi.

Mấy ngày nay Kì Thời đều ở trong nhà gỗ không có ra ngoài, mãi cho đến khi Lana toàn thân ướt đẫm tìm đến cậu xin giúp đỡ, thì lúc này Kì Thời mới biết được trong trấn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Năm người đã ra biển vào mấy ngày trước, một người thì bị sóng cuốn không rõ sống chết, bốn người còn lại cũng vì vậy mà bị thương không nặng không nhẹ.

Tường rào của nhà Lana đã bị sập, bà nội cũng bất ngờ bị té ngã, Lana không có sức ôm bà dậy nên mới chạy ra ngoài để tìm người giúp đỡ.

Nhưng tất cả họ hàng xung quanh đều đã chạy đến nơi xảy ra chuyện, nhất thời không tìm thấy ai có thể giúp đỡ nữa.

Kì Thời đi theo Lana đến nhà của cô bé, trước hết hai người cùng nhau đỡ bà nội đang ngồi trên tấm mền dậy, sau đó, Kì Thời đội mưa ra xem chỗ tường bị sập.

Tường rào hư hỏng quá nặng, chỉ có thể đợi cho đến khi trời trong rồi xây lại sau.

Sau khi làm xong mọi việc, Kì Thời trở về căn nhà gỗ ven biển, thời tiết tồi tệ, vừa nổi gió lại vừa đổ mưa, đã sớm làm toàn thân Kì Thời ướt sũng.

Trên đường trở về nhà, khi đi ngang qua những bãi đá bên bờ biển, Kì Thời loáng thoáng nghe được có âm thanh phát ra từ nơi đó.

Không chút do dự, Kì Thời bò lên bãi đá, cậu nhìn xuống thì thấy có một con giao nhân khổng lồ đang nằm ở đó trong màn mưa.

Giao nhân bị thương, mất đi ý thức, đuôi cá của nó đang chảy máu, dòng máu đó đỏ tươi đến chói mắt, sau lại bị nước biển cuốn đi, vùi vào lòng đại dương.

Giao nhân đó chính là Sesser.
 
Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn
Chương 43: Cố Ý Tiếp Cận


Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Khi con tàu bị chìm, Kì Thời đang bị tiếng hát của giao nhân mê hoặc, cho nên ấn tượng của giao nhân đối với cậu chỉ dừng lại ở khoảnh khắc trong căn nhà gỗ, bóng dáng cao lớn, cô liêu của quái vật biển sâu khuất dạng trong lòng biển, chớp mắt không thấy tăm hơi.

Không ngờ rằng, lần nữa gặp mặt lại là ở trong tình huống này.

Kì Thời bước lên bãi đá, đến gần giao nhân, nhưng cậu vẫn giữ một khoảng cách, bởi vì đêm đó, khí tức nguy hiểm tỏa ra trên người giao nhân này khó mà che giấu được, Kì Thời nằm trên giường cảm nhận được rõ ràng hết thảy.

Cách hai ba bước, Kì Thời đã nhìn rõ được toàn bộ diện mạo của giao nhân, đuôi cá đậm màu và mái tóc đen tuyền, vẻ ngoài lạnh lùng cứng cỏi không che đi được khuôn mặt anh tuấn, đôi tai dài dài bị mái tóc che phủ trông giống như tai của tinh linh, từng lớp vảy nho nhỏ đính trên cổ càng làm tăng thêm nét đẹp phi nhân loại của giao nhân.

Nhìn dọc xuống dưới, là thân trên l** th* của giao nhân và cả chiếc đuôi cá thô to, đuôi cá rất dài, có thể dễ dàng quấn lấy những người gầy yếu như Kì Thời, đuôi cá sẫm màu rắn chắc, mạnh mẽ, từ phần bụng trở xuống 6 tấc có một phần vảy nhô lên rất rõ ràng.

Kì Thời im hơi lặng tiếng dời tầm mắt.

Mà lúc này, trên chiếc đuôi cá to lớn đó lại xuất hiện một vết thương có kích thước khoảng một cánh tay, giao nhân bởi vì vết thương này mà đã rơi vào hôn mê, máu tươi chảy ra từ vết thương đó, rồi tan biến trong làn nước.

Bãi đá này không dễ gì có người đi qua, nếu bỏ mặc giao nhân ở lại đây, thì khi thủy triều dâng cao, sóng biển sẽ cuốn giao nhân ra xa bờ, và những loài sinh vật hung tợn của biển khơi sẽ nuốt chửng nó, vả lại, nếu bỏ mặc không lo, thì vết thương trên đuôi giao nhân sau khi bị nước biển ngâm qua đêm rồi lại bị phơi dưới ánh nắng mặt trời thì sẽ trở nên ác hóa.

Hệ thống cũng nhảy ra nhắc nhở Kì Thời vào lúc này: 【Ký chủ, đây là NPC giao nhân, quái vật của thế giới này.】

【Lúc hệ thống thông báo giá trị hận thù thì ký chủ đang bị tiếng hát mê hoặc mất đi ý thức, hệ thống cảnh báo nhắc nhở: Giá trị hận thù hiện tại của NPC giao nhân: 91】

91 là một con số rất cao mang theo mối nguy hiểm rất lớn.

【Hệ thống nhắc nhở, khi giá trị hận thù quá cao thì quái vật sẽ xuất hiện tính công kích, xin ký chủ hãy chú ý đến sự an toàn của bản thân.】

Nhân loại tự ý đến gần giao nhân là chuyện vô cùng nguy hiểm, mà con giao nhân trước mặt Kì Thời đây, chính là con đã từng bộc lộ tính công kích trước mặt cậu, chỉ có điều, đêm hôm đó giao nhân đã rời đi mà không làm gì cà.

Và bây giờ, giao nhân hung ác đang bị thương, hôn mê nằm trên bãi đá, ngay trước mặt Kì Thời, cứu hay không cứu cũng chỉ là do một ý niệm trong suy nghĩ.

Nước mưa đánh lên khuôn mặt, quần áo và toàn thân của Kì Thời đều đã bị ướt thấu, những giọt nước trượt dọc theo đường nét cằm dưới rơi xuống mặt đá, Kì Thời nhìn giao nhân đang bị thương, cuối cùng vẫn đi qua đó, mang giao nhân trở về nhà gỗ.

Bên trong nhà gỗ có một thùng gỗ rất lớn đã bỏ không từ lâu, đủ để chứa nước nuôi giao nhân bên trong.

Kì Thời mang giao nhân về nhà, nhân lúc nó còn đang hôn mê, cậu xử lý sơ qua miệng vết thương cho nó, là một vết chém, giao nhân đã bị thứ vũ khí sắc bén nào đó tấn công.

Hệ thống yên lặng quan sát động tác của Kì Thời, đưa ra nghi vấn thích đáng: 【Thật kỳ lạ, với lực công kích của quái vật, thì không có bất cứ sự tồn tại nào có thể gây nên thương tích cho bọn chúng ở thời điểm hiện tại.】

Nếu như là quái vật ở thời kỳ ấu niên, vậy thì tất cả đều có khả năng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Kì Thời nhẹ nhàng chạm vào đuôi cá của giao nhân, cảm giác khi chạm tay vào lạnh lẽo, trơn bóng, vảy trên đuôi giao nhân cứng cáp, đỉnh vảy thì càng bén nhọn vô cùng, nếu không cẩn thận thì sẽ bị cứa một đường.

Kì Thời chỉ chạm nhẹ một cái rồi thu tay lại, vì không biết vết thương của giao nhân liệu có trở nặng hơn khi bị ngâm nước hay không, nên cậu không có đổ nước vào thùng, để giữ cho đuôi của giao nhân luôn được ẩm ướt, cứ cách một thời gian Kì Thời sẽ rải nước lên đuôi một lần.

Mưa bão bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu ngừng nghỉ, Kì Thời không thể ra ngoài, nên sau khi bố trí ổn thỏa cho giao nhân xong thì cậu bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Bữa cơm dành cho một người rất đơn giản, một cái bánh mì ăn kèm với mứt hoa quả thơm lừng, ăn một cái bánh mì lớn vào bụng là Kì Thời đã cảm thấy no rồi.

Thứ mà khu vực ven biển không thể thiếu chính là hải sản, nhìn thấy cá con và tôm hùm mắc vào lưới cá mà mình giăng sáng nay, Kì Thời đi nhóm lửa, bắt đầu xào tôm và chiên cá khô nhỏ, tôm xào với nước sốt tỏi thơm phưng phức, cá được chiên vàng ươm hai mặt, vừa nhìn màu sắc là biết bao ngon bao no rồi.

Mùi thơm của thức ăn lan ra bên ngoài màn mưa, ngay lập tức bị mưa bão đánh tan, nếu là ngày nắng thì mùi thơm này ắt sẽ làm cho mấy đứa trẻ phải òa khóc vì thèm thuồng.

Sau khi làm xong món ăn vặt, Kì Thời thử một hai đũa rồi ngưng, cái bánh mì đã đủ lấp đầy bụng cậu rồi, buổi tối không nên ăn quá nhiều, kẻo bị bội thực.

★★Bội thực là tình trạng căng tức ở vùng bụng sau khi tiêu thụ lượng thực phẩm lớn hơn nhu cầu của cơ thể.

Sắc trời bên ngoài đã tối rồi, Kì Thời mở cửa sổ, lấy một cái chén rỗng bên ngoài bệ cửa vào, sau đó lần mò trên bệ cửa, quả nhiên chạm phải một v*t c*ng cáp nho nhỏ.

Kì Thời mang vào nhìn, là một mảnh san hô nhỏ xinh.

Kể từ sự kiện mất cá nướng vi diệu và thu hoạch được viên ngọc trai to lần trước, và khi cậu được biết từ miệng hệ thống rằng đó là do giao nhân nhỏ mà cậu cứu đang trao đổi với cậu, thì chẳng hiểu sao từ lúc đó bé giao nhân cứ đi theo cậu mãi.

Giao nhân nhỏ thèm cá nướng, lại hay lảng vảng xung quanh khu vực mà Kì Thời ở, nó vốn không có tiến đến quá gần, dường như chỉ là để xác định xem nhân loại có còn ở đó hay không, Kì Thời phát hiện, mỗi lần cậu đặt cá khô chiên hay món nào ngon ra ngoài bệ cửa sổ, đợi đến hai ba ngày sau mang vào thì chén đã trống trơn, còn trên bệ cửa lại có thêm mấy món quà nhỏ.

Là vỏ sò xinh đẹp, là san hô có màu sắc tươi tắn, hoặc là một số vỏ sò có chứa ngọc trai.

Bé giao nhân hiểu được đạo lý có qua có lại, nó đã ăn đồ của Kì Thời, thì tự nhiên cũng sẽ tặng quà đáp lễ lại cho Kì Thời.

Kì Thời cho tôm và cá khô nhỏ vào chén, rồi đóng cửa sổ lại, sau đó cậu trở vào nhà tắm rửa rồi dự định sẽ đi ngủ.

Kết quả vừa xoay người lại thì liền chạm mắt với giao nhân đang nằm trong thùng gỗ.

Không biết giao nhân đã tỉnh lại từ lúc nào, nó cúi đầu nhìn vết thương đã được xử lý xong, nhìn cái thùng tuy rằng không có nước nhưng chiếc đuôi vẫn luôn giữ được độ ẩm, sau đó nó ngẩng đầu nhìn nhân loại đang bận bịu, rồi nhân loại chợt xoay người, giao nhân liền chạm mắt với đôi ngươi màu xanh lam đậm đó.

Nhân loại đứng cách nó một quãng, lời nói dịu dàng, thấy Sesser tỉnh dậy thì có chút kinh ngạc, cậu nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng với nó: "Anh tỉnh lại rồi!"

Không ồn ào sẽ không làm cho người ta chán ghét, nhân loại trước mặt mang đến cho giao nhân một loại cảm giác như làn gió phớt nhẹ trên mặt biển, mềm mỏng lại thư thả.

Sesser âm trầm nhìn vào nụ cười của Kì Thời, nó cuộn người trong thùng gỗ, đôi mắt dịch chuyển theo từng cử động của Kì Thời.

Nó vẫn cảm thấy cảnh giác và chán ghét con người như cũ, chỉ là đối với người trước mặt này lại có một chút khác biệt, thậm chí nó còn ngụy trang bị thương để tiếp cận đối phương, giao nhân nghĩ, chỉ cần đợi đến khi nhân loại triệt để bại lộ sơ hở, thì lúc đó nó sẽ moi trái tim của người này ra, rồi tự tay kết thúc sinh mạng đó cũng không muộn.

Nó muốn nhìn thử xem, có phải trái tim của con người đều đã mục nát thối rữa cả rồi không, bởi thế nên họ mới làm ra những chuyện tán tận lương tâm cho được.

Nhưng nhân loại trước mặt nó ngụy trang tốt quá, tốt đến nỗi Sesser không tìm ra được dù chỉ một khe hở nhỏ.
 
Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn
Chương 44: Mất Khống Chế


Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Kì Thời không biết được những suy nghĩ phức tạp trong lòng giao nhân, khi con ngươi đen thuần của giao nhân nhìn sang đây, cậu càng cảm thấy quen thuộc hơn.

Giông bão bên ngoài không ngừng nghỉ, mưa gió giao nhau, nhưng lại chẳng thổi được chút gió vào đây, Kì Thời đã sớm thay ra bộ quần áo bị ướt, cho dù là quần áo vải thô sẫm màu, thì cũng không thể che đi một thân khí chất cao quý, mái tóc vàng kim được buộc lên, để lộ ra mi mắt ôn hòa và cần cổ thon dài.

Giao nhân vẫn cứ luôn nhìn mình, Kì Thời biểu đạt rằng cậu không có ác ý, cậu còn đặt một ít cá khô nhỏ bên cạnh giao nhân, rồi nhỏ nhẹ an ủi giao nhân đang bị thương: "Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm anh bị thương, chờ sau khi vết thương của anh lành rồi, thì tôi sẽ đưa anh về biển."

Kì Thời nghiêng nghiêng đầu, đẩy đẩy đĩa cá khô nhỏ sang bên đó: "Có muốn ăn cá khô nhỏ không?"

Cá khô nhỏ vẫn còn hơi ấm, hương thơm món ngon bay thoang thoảng, nếu đổi thành bé giao nhân đang ở đây, thì nó sẽ cọ cọ lòng bàn tay cậu, đợi được cho ăn, nhưng giao nhân không có động tác gì cả, chiếc đuôi trong thùng gỗ hơi cử động, giao nhân áp sát bên mép thùng, chỉ yên lặng nhìn nhân loại.

Giao nhân không có hứng thú với cá khô nhỏ, Kì Thời cũng không thể ép nó ăn được, có thể là so với giao nhân nhỏ, thì đối phương thích ăn cá sống hơn, Kì Thời cân nhắc đợi ngày mai mưa nhỏ một tí thì cậu sẽ ra ngoài bắt một ít cá sống về, rồi nhìn thử xem giao nhân có ăn không.

Trời đã tối lắm rồi, đã đến giờ nghỉ ngơi của Kì Thời, Kì Thời đổ một ít nước vào thùng gỗ nhưng không đổ ngập hẳn đuôi của giao nhân, cậu đơn giản xử lý vết thương của nó, miệng vết thương được quấn một lớp băng gạc, bao bọc chiếc đuôi màu đen lại thành một vòng.

Sesser không được tự nhiên mà nhìn nơi được băng bó, những ngón tay với móng vuốt sắc bén rơi trên lớp vải băng, nhìn như có thể xé rách băng gạc ra bất kỳ lúc nào.

Kì Thời kịp lúc ngăn cản động tác của Sesser, cậu đặt tay lên cánh tay của giao nhân, rồi dùng một chút lực để ngăn lại chuyển động của Sesser, Kì Thời không biết giao nhân có thể nghe hiểu được lời của mình hay không, nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc nói với Sesser: "Không được, chờ vết thương lành rồi thì mới gỡ băng gạc ra được."

Cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ bị đụng chạm, chút sức lực nhỏ bé của nhân loại vốn không thể áp chế được động tác của quái vật, khi xúc cảm ấm áp trên da thịt áp đến, quái vật biển sâu nheo mắt, ánh mắt nó rơi trên tay Kì Thời, vây đuôi nhòn nhọn chuyển động, đến cuối cùng Sesser vẫn áp chế được bản năng muốn nhe nanh với nhân loại, nó mang vẻ mặt vô cảm đưa cơ thể tiến sát lại gần Kì Thời.

Hấp tấp chạm vào giao nhân như vậy là một chuyện hết sức nguy hiểm, nhưng Kì Thời chỉ chạm vài giây, đợi sau khi Sesser bỏ ý định xé băng gạc, thì cậu liền rút tay về.

Căn bếp nhỏ yên lặng trở lại sau khi nhân loại rời đi, mưa vẫn rơi bên hiên nhà, tiếng mưa rơi rả rích len vào trong nhà gỗ, chỉ cảm thấy ồn ào, bởi vì trời mưa nên mặt trăng và sao sáng đều đã bị mây đen che khuất, không lọt nổi một tia sáng.

Nhưng bên trong căn bếp nhỏ vẫn còn một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng le lói trong bóng tối.

Đường nhìn u tối của Sesser rơi trên ngọn đèn dầu, đây là do nhân loại để lại trước khi rời đi.

Người đó đang lo rằng nó sẽ sợ tối à?

Thật nực cười khi một nhân loại lại đi lo lắng rằng một con quái vật biển sâu sẽ sợ hãi bóng tối, nó đã chìm vào giấc ngủ say mấy trăm năm trong đáy biển u ám, đồng thời nó cũng đã từng g**t ch*t một con cá mập có ý đồ tấn công nó để chiếm lãnh thổ trong vùng biển tối tăm, ngay cả tầng hầm đen ngòm của loài người nó cũng đã ở qua.

Không có một tia sáng nào có thể chen vào những nơi đó, mọi thứ trong tầm mắt đều tối đen và ngột ngạt, nhưng không ngờ trong một đêm mưa bão như thế này, lại có người để lại cho nó một luồng sáng bé nhỏ trong căn nhà gỗ.

Nhân loại đáng thương vẫn chưa biết giao nhân mà cậu cứu về lại là sự tồn tại đến để đoạt mạng cậu, đã vậy còn cẩn thận từng li từng tí chăm sóc vết thương cho nó và cho nó ăn cá khô nhỏ.

Giao nhân khó có lúc lại an phận nằm yên trong thùng nước như thế này, nó không động vào băng gạc trên vết thương, chỉ chăm chú nhìn ánh đèn nhỏ yếu của ngọn đèn dầu.

Gió bão điên cuồng càn quét bên ngoài, mưa lớn đầm đìa, nhưng bên trong nhà lại yên ắng cực kỳ, chờ đến khi dầu trong ngọn đèn dần cạn, ánh sáng vụt tắt, thì nó mới cử động cơ thể.

Khi phát hiện ra bên ngoài cửa sổ có khí tức quen thuộc, thì Sesser cuối cùng cũng nhúc nhích, cánh tay rắn rỏi chống lên mép thùng, cứ như vậy giao nhân đã rời khỏi thùng gỗ cao hơn nửa người, cái đuôi nó dạo chơi trên sàn nhà, Sesser đi đến phía cửa sổ.

Có thể nghe thấy tiếng gió lọt qua khe cửa, cũng có thể từ đó nhìn thấy được một ít tình hình bên ngoài.

Chiếc đuôi be bé của giao nhân nhỏ bơi lướt trong màn mưa, chậm rãi bơi đến bên cửa sổ, dường như đã phát hiện ra khí tức quen thuộc của đồng loại, nên giao nhân nhỏ đã phát ra tiếng kêu non nớt.

Sesser không đáp lại bé giao nhân, nó lạnh lùng nhìn tên nhóc không nghe lời trước mặt, khí tức của giao nhân lập tức tràn ra, dọa cho giao nhân nhỏ nhảy dựng một hồi, chỉ kịp cắp cá khô nhỏ đi chứ không kịp để lại quà cho Kì Thời, nó vội vãi bỏ chạy mất tăm.

Giao nhân nhỏ không nghe lời của Sesser, mà lén la lén lút lên bờ gặp nhân loại, đã vậy còn bị nhân loại dụ dỗ cho ăn.

Quả nhiên, loài người vẫn là phường tham lam và xảo quyệt.

Đuôi của giao nhân chuyển động, vết nước lăn dài trên mặt đất.

Sesser đi đến căn phòng mà Kì Thời đang ở, nó nhìn nhân loại đang ngủ trên giường, người này vẫn ấm áp vô hại và mang khí tức sạch sẽ như cũ, nhưng những ký ức đã phủ bụi xưa cũ chợt xộc thẳng lên não, đám người mang bộ mặt giả tạo, cơn đau trên đuôi và cả cảnh tượng đầy máu kia nữa, tất cả đều lấp đầy con ngươi đỏ tươi của Sesser.

【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân +1, giá trị hận thù hiện tại của NPC giao nhân: 92】

【Tít tít tít, CẢNH BÁO ĐỎ, hiện tại quái vật đang có hành vi mất khống chế nên cực kỳ nguy hiểm, yêu cầu ký chủ nhanh chóng chạy ra khỏi đây thật xa!】

Sesser tiến sát bên giường, tiếng ca huyền ảo cổ xưa phát ra từ cổ họng nó khiến cho Kì Thời rơi vào huyễn cảnh do nó dệt nên, giao nhân vươn tay ôm người vào lòng, nó cúi đầu xuống, răng nanh sắc bén tì lên cổ của Kì Thời.

...

Kì thời thiêm thiếp chìm vào một cơn mơ, trong giấc mơ đó thân cậu đang được biển lớn vô tận bao quanh, dưới thân có một chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ trôi dạt không biết sẽ về nơi đâu.

Đại dương bao la không nhìn thấy bến bờ, trên đầu là trời xanh cao ngút, Kì Thời lùa tay qua làn nước, cảm giác lành lạnh man mát rất dễ chịu, đột nhiên, có thứ gì đó dưới biển đụng vào ngón tay cậu, Kì Thời rút tay lại, nhìn xuống mặt biển.

Một con giao nhân với cặp mắt đen tuyền thò đầu lên, đôi mắt ám trầm đó trừng thẳng vào Kì Thời.

Kì Thời chỉ cảm thấy quen thộc, hình như cậu đã gặp qua con giao nhân này ở đâu rồi. Con giao nhân đó nhìn cậu, đuôi nó bồng bềnh chìm nổi, máu tươi dần dần tràn ra.

Máu của giao nhân nhuộm đỏ sắc biển, bầu trời vốn trong xanh đột ngột tối sầm, mặt biển êm ả xuất hiện vài con sóng dữ, lật ngã chiếc thuyền nhỏ của Kì Thời.

Kì Thời rơi vào lòng biển sâu, cơ thể như có sức nặng ngàn cân, khiến cậu cứ liên tục chìm xuống, những gợn sóng lăn tăn ánh sáng ẩn hiện trong mắt Kì Thời, tầm nhìn của cậu dần dần trở nên trầm lắng.

Trong cơn choáng váng, cơ thể cậu như bị thứ gì đó vướng víu bám lấy khiến cậu không thở được, buộc Kì Thời phải mở mắt ra, bản năng sống còn của cơ thể khiến Kì Thời bắt lấy cánh tay của giao nhân.

Sau khi bắt được giao nhân, hai tay cậu bám lấy cổ nó, dùng sức kéo nó lại gần trong làn nước, khóe môi cậu chạm vào đôi môi của giao nhân, cậu chẳng kịp tránh khỏi răng nanh sắc nhọn của nó, mà luồng thẳng lưỡi vào tách hàm răng của nó ra, gấp gáp cuốn lấy nguồn không khí trong miệng nó.
 
Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn
Chương 45: Sợi Dây Chuyền


Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Đầu lưỡi non mềm của nhân loại triền miên lấn tới, liều mạng hấp thụ tất cả dưỡng khí mà giao nhân dự trữ được, răng nanh bén nhọn chọc rách chiếc lưỡi yếu ớt, từng tia máu tanh lan tràn trong nụ hôn hỗn loạn này, sau đó lại tan biến trong sự quấn quýt đôi bên.

Sesser đã nếm được vị máu tươi của nhân loại, trong dịch thể có mùi tanh đó lại có thêm một mùi vị ngọt ngào.

Sóng lớn cuộn trào trên mặt biển trong huyễn cảnh, đáy biển không có bất kỳ một tia sáng nào, Kì Thời bám lấy giao nhân để hô hấp, nên đã tạm thời thoát khỏi bị nước biển làm ngộp chết.

Mà cho dù là giao nhân trong huyễn cảnh, hay là giao nhân ở trong hiện thực đang ôm lấy Kì Thời, thì đều sững sờ khi đôi môi chạm nhau.

Con ngươi đỏ tươi của giao nhân đã có đôi chút tỉnh táo, khí tức mất kiểm soát trên người giao nhân dần dần dịu lại dưới sự tiếp xúc thân mật.

Cho dù có là quái vật, thì thú tính trên người giao nhân từ trước đến giờ vẫn chưa từng được gọt giũa qua, lúc này lại vừa hay đang là mùa xuân, tất cả những con giao nhân khác đều đang chuẩn bị tìm kiếm bạn đời, và cơ thể của bọn chúng sẽ rơi vào giai đoạn ph*t t*nh, ngay cả Sesser cũng không thể thoát khỏi quy luật tự nhiên đã được định sẵn này.

Mùa xuân của những năm trước, nó đều sẽ lựa chọn vùi mình xuống đáy biển sâu, rồi trải qua thời kỳ giao phối một mình trong bóng tối, năm nay thì lại khác, nó đã dừng chân ở lại nhà của một nhân loại giả tạo, nó vốn định sẽ g**t ch*t nhân loại, sau đó mới tiếp tục lặn xuống biển sâu.

Nhưng mà chẳng ai ngờ được rằng sẽ xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn như thế này, cách làm trong vô thức này của Kì Thời đã chạm vào vùng bóng tối trong ký ức của Sesser, quái vật hiếm khi nào mất khống chế, nay đã ổn định trở lại khi được hôn.

Hương thảo mộc thanh mát cùng mùi hương lành lạnh trên người Kì Thời đã khiến giao nhân bình tĩnh lại, mái tóc vàng kim dài ngang vai của Kì Thời quấn quýt bám lấy từng lọn tóc đen dài của giao nhân, nhân loại ngoắc lấy đầu lưỡi lạnh băng của nó, cố gắng hít thở từng ngụm từng ngụm nhỏ trong huyễn cảnh, chiếc cổ yếu ớt hơi ngửa lên trong lòng giao nhân, chỉ có như vậy mới có thể với tới được quái vật cao to.

Đôi mắt Sesser đỏ ngầu, nó không làm gì cả, cũng không đẩy Kì Thời ra, bàn tay nó đặt lên cần cổ thon dài của chàng trai, ma sát tới lui vị trí còn in hằn dấu răng trên đó.

Khi nãy, nó đã tính cắn đứt cổ của Kì Thời tại nơi đó, dấu răng in hằn lên trên, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể xé rách vùng da mỏng manh, và dòng máu hôi thối sẽ chảy ra từ nơi trí mạng đó.

Lúc này, giao nhân đã được nếm thử máu của nhân loại bằng một cách khác, không hôi thối khó chịu như trong trí nhớ, mà trái lại còn mang theo một cỗ khí tức ngọt ngào.

Nó nuốt máu tươi xuống, từng mảnh ký ức vụn vặt lướt ngang qua đầu Sesser, nhanh đến mức gần như không chạm vào được, nhưng giao nhân vẫn nhìn ra được một số thứ, trong ký ức đó, nó đã đè nhân loại xuống hôn loạn khắp nơi, thân mật khắn khít.

Cho nên, nhân loại vốn là bạn đời của nó sao?

Không kịp đợi Sesser suy xét rõ ràng, thì cơ thể của nhân loại trong lòng đã mất sức, trượt xuống, đôi môi rời nhau, Kì Thời giãy dụa và có dấu hiệu thoát khỏi huyễn cảnh.

Tay của Sesser giữ lấy sau gáy của Kì Thời, mùi nước biển ẩm ướt trên người nó càng nồng hơn, Kì Thời cũng dần thả lỏng, yên tĩnh rúc vào lòng Sesser.

Nhân loại triệt để lạc lối trong huyễn cảnh, giao nhân gian xảo quấn lấy người ta, dán môi qua đó, bắt lấy nhân loại, hôn lại từ đầu.

Sesser giấu đi răng nhọn, học cách hôn người vừa rồi của Kì Thời, mắt nó vẫn còn hơi đỏ, chỉ là đã thu lại bớt khí tức toàn thân, sớm đã không còn tính công kích nữa, đôi môi lạnh lẽo của nó dán lên bờ môi ấm áp của nhân loại, tìm kiếm mùi hương thảo mộc thanh mát khi đó.

Nếu đã là bạn đời của giao nhân, thì tất cả mọi cảnh tượng đều sẽ khác hẳn, cho dù Sesser căm ghét con người, nhưng chỉ có duy nhất người trước mặt này đây là ngoại lệ.

Nó không ghét đối phương, nó sẽ dắt cậu thanh niên có màu mắt lam đậm này trở về tổ, cách ly cậu hoàn toàn với thế giới bên ngoài và cả những con người giả tạo và gớm ghiếc ngoài kia, đại dương này sẽ trở thành nơi bảo hộ cho sự an toàn của giao nhân, nếu những người ngoài kia có ý đồ tổn hại giao nhân, thì tất cả đều phải gánh chịu lời nguyền của biển sâu.

【Tít, giá trị hận thù của NPC giao nhân -2, giá trị hận thù hiện tại: 90】

Hệ thống bị nhốt trong phòng tối, sau khi không nghe thấy tiếng chuông cảnh báo của Hệ Thống Chủ vang lên nữa, thì nó mới thở phào nhẹ nhõm, giá trị hận thù đã hạ xuống hai điểm một cách bất ngờ, hệ thống rảnh rỗi chạy đi điều tra tiểu sử quái vật trong giao diện giao nhân, những thông tin liên quan đến Sesser đều đã bị khóa, mức độ nguy hiểm: 4 sao.

Nên biết rằng, cấp độ cao nhất trên bề mặt chung của bộ phận công lược chỉ có 6 sao mà thôi.

Tiểu sử của giao nhân có quyền hạn nhất định, không thể tra xét, 17 lại lật xem kết cục của vị diện giao nhân khi nó sụp đổ.

Ở giao diện sụp đổ, giao nhân bị diệt chủng bởi hành vi vây bắt và chém giết của con người, còn loài người thì trở thành quái vật người không ra người, cá không ra cá bởi lời nguyền của đại dương, phần lớn đều chết rất thê thảm. Cho đến phần gần kết của vị diện, thậm chí có rất ít người còn có thể sống sót, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều mang trên người lời nguyền của giao nhân, mà kết cục sau cùng của quái vật chính là ngủ sâu dưới đáy biển, mãi mãi không tỉnh lại.

Sau khi quét xong thông tin, hệ thống mới nhận ra đây không chỉ là chuyện một con quái sụp đổ, mà cả giới diện này cũng đang trên đà tan rã đổ nát, không như thế giới trước, ở thế giới này Kì Thời ngoài làm nhiệm vụ ra còn phải cùng lúc chấn chỉnh lại pháp tắc thế giới đang hỗn loạn.

Hệ thống truyền hết tất cả thông tin cho Kì Thời, phòng tối vẫn chưa được mở khóa, sau khi xác nhận Kì Thời đã không còn gặp phải nguy hiểm gì nữa, thì nó liền tiến vào chế độ nghỉ ngơi.

-

Lần này Kì Thời không có ngủ mê man, sang ngày hôm sau thì cậu đã dậy rồi, chỉ là những ký ức tối hôm qua đối với cậu đều đã trở nên mơ hồ.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, giông bão vẫn chưa dừng lại, chỉ là bắt đầu có xu hướng giảm nhẹ, một giấc này Kì Thời ngủ đến giữa trưa, cậu vội vội vàng vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống giường, cậu mở cửa đi vào nhà bếp, giao nhân vẫn đang ngoan ngoãn nằm đợi trong thùng gỗ.

Nước trong thùng đã vơi bớt rồi, Kì Thời lại đổ thêm một ít vào, rồi rải thêm ít nước lên đuôi giao nhân, cá khô nhỏ cậu để bên cạnh vẫn y nguyên như cũ sau một đêm, Kì Thời bưng đĩa cá lên, tự mình lẩm bẩm: "Không thích sao?"

Nếu muốn vết thương mau lành, thì giao nhân cần phải bổ sung thức ăn mới được, Kì Thời bê đĩa cá đi, dự định chờ mưa nhỏ bớt thì sẽ ra ngoài bắt một ít cá tươi về, nhưng chẳng ngờ, giao nhân thấy Kì Thời bưng đĩa cá khô lẩm bẩm với vẻ mặt ảo não, thì nó liền vươn tay ra, lấy hai con cá khô nhỏ bỏ vào miệng.

Mặc dù đã để bên ngoài cả một đêm, mùi vị của cá khô nhỏ đã hơi khác chút nhưng vị ngon thì không thay đổi, Sesser ăn xong cá khô nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên Kì Thời.

Quả nhiên, khi Kì Thời nhìn thấy giao nhân chịu ăn đồ, thì chân mày nhăn chặt đã được buông lỏng, cậu thanh niên cười nhàn nhạt, trong đôi mắt màu lam đậm đổ bóng một tia sáng yếu ớt, giống như hình ảnh trời trong lăn tăn trên mặt biển vậy.

Sesser cuộn mình trong thùng gỗ, lặng yên nhìn một màn trước mặt.

Dù đang chăm sóc cho giao nhân bị thương, nhưng Kì Thời vẫn không quên tìm cách liên lạc với con tàu bị thất lạc, sau khi phát ra tín hiệu và thông tin liên lạc đặc thù với con tàu, thì cậu tin rằng không bao lâu nữa đám người Pesci sẽ tìm được đến đây nhờ vào những thứ cậu đã để lại.

Kì Thời cẩn thận lật xem những thông tin của giao nhân mà hệ thống đã tải về trong thời gian này, để ngăn cản vị diện sụp đổ, ngoại trừ phải hạ thấp giá trị hận thù của giao nhân ra, thì cậu còn cần phải trừ khử những pháp tắc bất thường trong thế giới này, để tộc giao nhân không còn phải gánh chịu bất cứ tổn hại nào nữa, như vậy, mới có thể trừ bỏ lời nguyền này từ trong gốc rễ.

Chỉ là, thân phận hiện tại của Kì Thời chỉ là một vương tử không được yêu thương, nếu như muốn bảo vệ giao nhân, thì cậu ít nhất phải có được năng lực hiệu triệu binh sĩ.

Mà phương pháp nhàn nhã nhất, làm một mẻ mà ăn được cả đời, đó chính là đẩy tên quốc vương hồ đồ kia xuống đài, và tự mình ngồi lên vị trí tối cao nhất.

Lúc có việc cần suy nghĩ, ngón tay của Kì Thời sẽ gõ gõ lên mặt bàn, lúc này, tiếng mưa bên ngoài hòa với từng tiếng bước chân đang chạy đến nơi này.

Mưa vẫn đang rơi, trận mưa không nhỏ lắm, thông thường sẽ không có ai ra ngoài vào thời tiết này, Kì Thời đi đến dưới mái hiên của nhà gỗ, thì nhìn thấy Lana tay cầm dù đang ôm theo một đống đồ chạy đến đây.

Kì Thời nhanh tay đón hộ cây dù trên tay cô gái, nhường ra một chỗ để người ta trú mưa.

Lana là cô gái nhỏ của gia đình đã cứu Kì Thời, sống nương tựa lẫn nhau cùng với bà nội, cô gái lớn lên từ vùng biển mang theo khí chất ngây ngô và mộc mạc, đôi mắt thanh thuần như dòng suối trong khe sau cơn mưa, còn kèm theo cả sự ngượng ngùng thuộc về những cô gái trẻ.

Tuy rằng trong nhà có một con giao nhân, nhưng Kì Thời không lo lắng cô gái sẽ phát hiện ra Sesser, cô gái nhỏ rất hiểu lễ nghĩa, cho dù nhà gỗ này là do cha cô xây, nhưng kể từ khi Kì Thời vào ở thì chưa một lần nào cô gái tự ý xông vào, chỉ đứng ở ngoài cửa mà thôi.

Lana lấy bánh mì trong túi ra đưa cho Kì Thời, khi chạm phải đôi mắt xanh lam kia thì mặt cô gái đỏ cả lên: "Cái này là do bà nội bảo em mang sang đây, để cảm ơn anh lần trước đã giúp đỡ nhà em trong cơn bão."

Bánh mì vẫn còn nóng hổi, nhìn là biết vừa mới nướng xong, cô gái nhỏ đã đội mưa mang đến cho cậu, nên dù nói như thế nào thì cũng không thể từ chối được, Kì Thời nhận bánh mì, bảo Lana chờ ở ngoài một lúc, sau đó cậu đi vào trong nhà, lấy ra một sợi dây chuyền vỏ sò từ trong chiếc hộp nhỏ.

"Khi anh nhìn thấy sợi dây chuyền này, thì anh biết chắc rằng em nhất định sẽ rất thích."

Vỏ sò có xen lẫn ngọc trai, khi chạm vào sẽ nghe ting ting tang tang, tuổi của Lana vẫn còn nhỏ, là một cô gái độ khoảng 15, 16 tuổi, đây là thời điểm những đứa trẻ rất thích những thứ xinh đẹp, Kì Thời đeo sợi dây chuyền cho Lana, mắt của cô gái phút chốc sáng rực.

Dù có thể tránh khỏi đói khát nhờ vào tài năng nấu nướng, nhưng cô gái chẳng bao giờ bỏ tiền ra mua mấy thứ này, cô gái rất yêu thích sợi dây trên cổ này, nhưng cô vẫn tháo sợi dây xuống, muốn trả cho Kì Thời.

"Không được đâu, món quà này quá quý trọng rồi."

Lana mím môi cười cười, mi mắt cong cong, cho dù đã tháo sợi dây xuống nhưng cô gái vẫn rất vui vẻ.

Kì Thời không nhận, cậu chỉ tay vào bánh mì trong nhà, rồi lại nói với cô gái nhỏ: "Không quý giá gì đâu, hơn nữa anh có thể sống sót được đều là nhờ vào bé Lana và bà nội đã cứu giúp."

Kì Thời vươn tay xoa đầu bé gái, mỉm cười khen ngợi: "Em đeo lên nhìn rất đẹp."

Cô gái nhỏ sững sờ, khuôn mặt trở nên còn đỏ hơn cả lúc nãy.

Cách một cánh cửa, giao nhân với vẻ mặt không chứa bất kỳ cảm xúc nào nhìn vào sợi dây chuyền vỏ sò đó, nó nhìn mi mắt ấm áp và nụ cười nhàn nhạt có thể lộ ra với bất kì ai của nhân loại.

Đối với nhân loại, nó không đặc biệt, nụ cười ôn hòa như vậy cậu cũng có thể để lộ ra với tất cả mọi người.

Sesser áp sát mép thùng, tóc đen buông xõa che lấp bờ vai rộng rãi, chiếc đuôi màu đen tỏ rõ tâm trạng của chủ nhân lúc này, nó bực dọc quẩy mạnh vài cái.
 
Back
Top Bottom