Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sở Hậu - Hi Hành

Sở Hậu - Hi Hành
Chương 220: Trước Mắt


Gần biên cảnh, cổng thành của tòa thành trì khép chặt, trên cánh đồng tuyết trắng chỉ có tiếng vó ngựa binh mã dồn dập vang vọng.

“Khởi bẩm ——”

“Tin thắng trận ——”

Dịch binh phóng ngựa dọc đường hô lớn, truyền khắp tin mừng đến từng ngóc ngách trong thành.

“Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân!”

Quan nha nơi quận thành giờ đã trở thành soái phủ, giữa đại đường bày trận đồ, treo bản đồ hành quân. Các tướng lĩnh mặc giáp đeo binh khí đứng chầu hai bên, cùng hướng về Sở Lăng đang ngồi trên chủ vị mà chúc mừng.

“Nay tin thắng trận liên tiếp, đều nhờ đại nhân chỉ huy khéo léo.”

Sở Lăng không vì lời khen mà vui mừng, cũng không vội vàng khiêm nhường, ông vốn không để tâm đến tiếng khen tiếng chê của thế tục, chỉ chăm chú nhìn vào trận đồ trước mặt.

“Tây Lương vương không phải hạng dễ đối phó.” Ông nói, “Hắn dám khởi binh lúc này, át hẳn có mưu sâu tính kỹ, mấy lần thất bại, thậm chí lui binh tạm thời, cũng không đủ làm dao động lòng quân của hắn.”

Ông lại nhìn về phía các tướng.

“Cho nên, tuyệt đối không được khinh địch, không được lơ là, càng không được kiêu ngạo.”

Chư tướng đồng loạt cúi đầu ứng tiếng: “Dạ!”

“Nhưng mà.” Sở Lăng khẽ mỉm cười, “Có công thì phải lập tức ban thưởng. Ngoài rượu thịt khao quân, điều trọng yếu nhất là quan tước. Hãy mau chóng thống kê danh sách lập công, lập tức phi ngựa báo về triều đình, xin lập tức ban thưởng.”

Từ trước đến nay, chiến công trình tấu lên triều đình, nhanh thì nửa năm mới phê duyệt, chậm thì một hai năm cũng chẳng thấy động tĩnh.

Lúc này Sở Lăng nói lập tức phong thưởng, các tướng lĩnh không hề nghi ngờ, đồng loạt reo hò, sớm đã cao hứng chúc mừng——

Tuy ông vẫn mang chức Vệ tướng quân, nhưng không nói đến chiến công năm xưa oanh liệt, ngay trước khi tiên đế băng hà còn ban hôn gả nữ nhi cho Thái tôn, đó chính là giao phó trọng trách.

Hiện nay nữ nhi của ông là Hoàng hậu, ông là Quốc trượng. Tuy không ngồi trong triều chính sự, nhưng ở Đại Hạ này, lời của Sở Quốc trượng là mệnh lệnh.

Quốc trượng muốn ban thưởng công lao, triều đình tất nhiên sẽ lập tức nghe theo.

Có Sở tướng quân làm Quốc trượng, sau này bọn họ—những tướng quân nơi biên cương—cuộc sống dễ thở hơn nhiều, không còn bị đám văn thần gây khó dễ, cũng không còn lo lắng hậu phương—nhưng mà hiện tại, vẫn có chút bất an.

Chiến sự ở Vân Trung Quận đang căng thẳng, mà hậu phương lại không có một binh một ngựa tiếp viện, thế nào cũng thấy là cố ý để họ đơn độc tác chiến.

Trước kia có phần dao động lòng quân, nhưng giờ thì——

“Quân tâm của ta đã được củng cố.” Một vị tướng bật cười, “Không chỉ nhờ thắng lợi liên tiếp, mà còn vì Hoàng hậu nương nương thân chinh đến chi viện.”

Hoàng hậu không những thân chinh mà còn đánh bại đám Tây Lương binh lẻn vào hậu phương, chiến báo bay truyền, chấn động cả Đại Hạ.

Nhắc đến Sở Chiêu, trên mặt Sở Lăng liền hiện nụ cười.

“Hoàng hậu đến đâu rồi?” Ông hỏi.

Một tướng lĩnh lập tức bẩm: “Sắp vào đến quận thành rồi ạ.” Hắn chỉ vào trận đồ trình lên cho Sở Lăng, “Tin mới nhận được hôm qua.”

Sở Lăng nhìn trận đồ, thân hình hơi khựng lại, rồi mới mỉm cười gật đầu.

“Tướng quân, thật sự không phái binh mã ra nghênh đón Hoàng hậu sao?” Một tướng lĩnh khác hỏi.

Sở Lăng bật cười: “Vân Trung Quận của ta giờ còn hiểm nguy gì nữa?” Ông ngả người tựa lưng vào ghế, “Hơn nữa Hoàng hậu có thể tiêu diệt Tây Lương tàn binh, tự nhiên không cần binh mã hộ tống.”

Tướng kia bật cười: “Mạt tướng không phải nghi ngờ sự dũng mãnh của Hoàng hậu, chỉ là—” hắn gãi đầu, “Hoàng hậu chẳng phải nên có nghi trượng sao? Quan phủ bách tính phải ra nghênh tiếp quỳ lạy, Hoàng hậu đến Vân Trung Quận chúng ta, nếu quá đơn sơ thì không hay cho lắm.”

Sở Lăng cười sảng khoái.

“Hoàng hậu cần nghi trượng, là khi ngồi trong hoàng thành.” Ông chỉ ra ngoài cửa, “Giờ đến Vân Trung Quận, ngự mã ra trận, nàng chỉ là tiểu thư nhà ta.”

“Tiểu thư nhà ta không cần nghi trượng.”

“Tiểu thư nhà ta là người của chúng ta.”

Phải vậy, Sở tiểu thư là nữ nhi của Sở Lăng, là con gái của võ tướng. Đã làm Hoàng hậu mà còn cùng họ ra chiến trường, đích thực là người một nhà. Chư tướng cùng phá lên cười.

“Hoàng hậu uy vũ!” “Chúng ta đợi Hoàng hậu đến!”

Để đón tiếp Hoàng hậu cùng họ chinh chiến, chư tướng càng thêm phấn chấn, lo liệu rộn ràng. Khi Chung Trường Vinh bước vào quan nha, trong đại đường chỉ còn Sở Lăng một mình ngồi đó.

Sở Lăng tựa hồ đang nhìn trận đồ trầm tư suy ngẫm, nghe tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên.

“Tướng quân.” Chung Trường Vinh thân quen với Sở Lăng, không ngại quấy rầy ông, huống chi điều muốn nói lại liên quan đến Sở Chiêu, “Thật sự không ra nghênh đón A Chiêu sao?”

Sở Lăng “ừ” một tiếng, mỉm cười nói: “Không cần đâu, trở về Vân Trung Quận rồi, chẳng khác nào trở về nhà.”

“Nhưng mà—” Chung Trường Vinh còn định nói thêm.

Sở Lăng ngồi thẳng dậy, nhìn về phía ông ta: “Trường Vinh, A Chiêu đã trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ nữa. Nó có thể cùng Hoàng đế thương lượng điều kiện, cũng có thể dẫn binh cưỡi ngựa xông trận, ngươi và ta đều có thể yên tâm.”

Chung Trường Vinh nói: “Ta cũng không phải không yên tâm, chỉ là vui mừng thôi.” Ông ta vừa nói vừa nở nụ cười, “A Chiêu vậy mà đã trở về, tướng quân, nàng ấy là vì muốn gặp người đấy.”

Hiện nay bách tính đều bỏ chạy khỏi biên địa, còn nữ nhi của ông thì lại ngược dòng tiến đến nơi nguy hiểm nhất, bởi vì ở đó có phụ thân nàng. Nàng nhớ thương phụ thân, dù đã là Hoàng hậu cũng không thể ngăn nàng trở về. Sở Lăng mỉm cười khẽ khàng.

“Ta vẫn còn chống đỡ được, để gặp nó một lần.” Ông nói, “Chỉ tiếc rằng, ta không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của nó nữa.”

Chung Trường Vinh ngẩn người, lời này nghe ra—

Sở Lăng nhìn ông ta, ánh mắt bình thản: “Trường Vinh, ta đã mù rồi.”

Chung Trường Vinh nghẹn lời, như bị bóp nghẹt hơi thở.



Giữa mênh mông tuyết trắng, một tòa thành hiện ra trước mắt, Sở Chiêu không khỏi kéo xuống mũ trùm đầu, vui vẻ giơ tay chỉ phía trước.

“Xem kìa.” Nàng nói, “Đó chính là quận thành rồi.”

Tạ Yến Lai cách phía sau không xa, nghe vậy cũng chẳng thèm ngẩng mắt: “Nương nương, vi thần là dịch binh, không có nơi nào vi thần chưa từng biết.”

Phải rồi, hắn từng đến đây trước cả nàng. Sở Chiêu bật cười: “Thế nhưng ngươi vẫn không rành bằng ta. Ta lớn lên ở đây, gần như ngày nào cũng đến thành chơi.” Nàng ghìm cương chờ Tạ Yến Lai đi đến gần, “Đừng nhìn quận thành chúng ta xa xôi hẻo lánh, nhưng có rất nhiều điều thú vị. Đợi đánh lui quân Tây Lương rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo khắp nơi một lượt.”

Tạ Yến Lai cười khẩy hai tiếng, giục ngựa vượt lên trước, tay khẽ hất, mũ trùm đầu của Sở Chiêu bị hắn úp lại.

“Sở tiểu thư vẫn nên lo chuyện trước mắt thì hơn.” Hắn bỏ lại một câu như thế.

Sở Chiêu vừa buồn cười vừa tức giận, giật mũ trùm xuống, nhưng Tạ Yến Lai đã phi ngựa đến gần cổng thành, nơi đó có quan viên và binh sĩ đang ra đón.

Sở Chiêu tiến lại gần, thi lễ cùng quan viên, rồi từ chối lời mời.

“Bổn cung không vào thành,” nàng nói, “Muốn đến thẳng nơi phụ thân đang ở.”

Các quan viên nhìn sắc trời, nói: “Đêm nay chắc chắn sẽ có tuyết, nương nương lên đường trong đêm sẽ rất nguy hiểm, chi bằng nghỉ lại một đêm, ngày mai hẵng đi.”

Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn còn chút thời gian. Ta muốn đến được Lạc thành trước đêm, để ngày mai hành trình thuận lợi hơn.”

Trước mắt tuy là một thiếu nữ, nhưng cũng là Hoàng hậu, quan viên nào dám phản bác, chỉ vâng lời tuân chỉ.

“Không cần phái binh mã hộ tống.” Sở Chiêu lại dặn dò, “Đừng để đội hình binh mã vì ta mà xáo trộn.”

Các quan viên lại vâng lời, dâng lên trà nóng, canh gừng, thịt bò thịt dê hầm mềm, để đoàn người nghỉ ngơi một lát lấy lại sức.

Sở Chiêu không từ chối nữa, bảo mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, tự nàng cũng nhận lấy bát canh dê A Lạc đưa tới.

“A Cửu và Tiểu Mạn đã tự mình kiểm tra rồi.” A Lạc hạ giọng nói, “Tất cả đều an toàn.”

Sở Chiêu mỉm cười, không nói họ lo xa—năm xưa nàng chính là bị độc chết, còn bị đầu độc nhiều lần, lúc thì sẩy thai, lúc thì tổn thương thân thể, cuối cùng là một chén độc tửu tiễn mạng.

Hai người đang cầm bát canh dê uống, thì Đinh đại thẩm đi tới.

“Đại thẩm!” Sở Chiêu niềm nở gọi, “Mau đến nếm thử canh dê quê nhà ta, ngon lắm đấy!”

Đinh đại thẩm khẽ gật đầu: “Được.”

Sở Chiêu như nhớ ra điều gì, lại chỉ về phía một gian lều dựng bên cạnh, thấp giọng nói: “Đại thẩm, người sang bên kia uống nhé, có thể tránh gặp người khác.”

Vì bà từng nói gương mặt bị thương không tiện gặp ai, nàng luôn lưu tâm những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Trong đôi mắt Đinh đại thẩm, ý cười như nước tràn đầy—ôi, thật là một đứa trẻ ngoan.

Dù chỉ được ở bên nàng một khắc, đời này cũng đủ mãn nguyện.

“Nương nương.” Đinh đại thẩm cúi người hành lễ, “Thân thể ta không tiện, muốn ở lại quận thành nghỉ ngơi một đêm, không theo đến Lạc thành nữa.”

Một bát canh dê nóng hổi khiến cả người như ấm bừng, Sở Chiêu cưỡi ngựa cảm thấy cơn gió lạnh thổi đến cũng chẳng còn khó chịu, mà lại thấy mát mẻ dễ chịu.

“Kẻ lừa đảo gặp phải toàn kẻ lừa đảo.” Tạ Yến Lai từ bên cạnh lướt qua, lại hất tay, mũ trùm đầu lại phủ lên đầu Sở Chiêu.

Sở Chiêu kéo mũ xuống, giục ngựa đuổi theo hắn.

“Thế thì ngươi là kẻ lừa đảo nhìn ai cũng là lừa đảo.” Nàng nói, “Đinh đại thẩm muốn nghỉ lại một đêm cũng không được sao?”

Tạ Yến Lai cười khẩy hai tiếng: “Cả quãng đường chẳng chịu nghỉ, vậy mà vừa tới đây lại muốn dừng chân. Hoặc là phía trước có điều bà ta e ngại, hoặc là nơi này có điều bà ta cần.”

Sở Chiêu bật cười: “Tóm lại thiên hạ chẳng có ai đáng tin.”

Tạ Yến Lai đáp: “Không sai.” Lại liếc mắt nhìn nàng, nửa cười nửa không, “Hoàng hậu nương nương rõ hơn ai hết.”

Thiếu nữ này ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng, liệu thật sự tin tưởng ai?

Sở Chiêu nhướng mày cười: “Phải phải, nhưng ta nhìn thấu không nói toạc ra, ngươi tốt ta tốt, ai nấy đều tốt.”

Tạ Yến Lai hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía trước.

Sở Chiêu ngoảnh đầu lại, thấy Đinh Đại Chùy luyến tiếc chia tay, nhưng rốt cuộc vẫn dẫn người đuổi theo đoàn.

“Dù bà ấy có vì lý do gì, người của bà ấy vẫn theo chúng ta.” Nàng nói, “Không ảnh hưởng gì tới hành trình của ta. Mỗi người đều có bí mật, ta chỉ cần lấy điều ta cần là đủ.”

“Ngươi thật là biết đủ mà vui.” Tạ Yến Lai nói, “Nhưng đừng quên, thế sự vô thường, không phải chuyện gì cũng như ý.”

Sở Chiêu gật đầu: “Vậy thì tận nhân sự, nghe thiên mệnh.”

Dứt lời, nàng vung roi thúc ngựa.

“Tạ Yến Lai, thi đua cưỡi ngựa với ta đi, ta chưa chắc đã thua ngươi đâu!”

Thiếu nữ cưỡi ngựa vụt qua bên cạnh, mũ trùm và áo choàng bay phấp phới, Tạ Yến Lai mím môi, nhớ lại hồi còn là A Cửu, nàng là A Phúc, khi ấy cùng đồng hành, các dịch binh hay đùa bảo hai người đua ngựa. Khi ấy hắn sao có thể tranh với nàng, mà nàng cũng vì đóng vai ngoan hiền nên chẳng cùng tranh đua.

Nay thì không cần giả bộ nữa, cứ thể hiện hết bản lĩnh đi.

Bản lĩnh thật sự ư? Hắn sẽ thua sao? Đừng đùa! Tạ Yến Lai vung roi đánh ngựa, con ngựa như tên rời cung, phóng vọt lên phía trước vượt qua thiếu nữ kia. Lần này không hất nàng khỏi lưng ngựa, nhưng mắng chửi thì vẫn vang lên—

“Tạ Yến Lai! Ngươi với một cô nương tranh làm gì! Thua ta thì chết chắc à?!”

Nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi một trước một sau phi nhanh đi, dần hóa thành chấm đen nơi chân trời, Đinh đại thẩm đứng nơi cổng thành vẫn luyến tiếc chẳng rời mắt.

“Đại thẩm này.” Quan viên nơi cổng thành đều đã trở vào, lính gác gọi với, “Mau vào thành đi thôi, trời sắp tối, cổng thành sẽ đóng lại.”

Đinh đại thẩm cảm tạ bọn họ, nhưng vẫn dõi mắt về xa, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, lúc cổng thành sắp đóng mới chịu bước vào.

Tuy trong thành không còn phồn hoa như trước, nhưng bách tính sinh hoạt có trật tự, không đến mức hoảng loạn.

Đinh đại thẩm chậm rãi bước trong thành, như đang tìm một tửu lâu hay nhà trọ.

Trước đó Sở Chiêu định giao bà cho quan phủ chăm lo, nhưng bà từ chối, Sở Chiêu cũng không miễn cưỡng.

“Cũng phải, người với quan phủ không quen biết, ở đó lại thêm gò bó.” Nàng cười, đưa bà một túi bạc, “Người cầm lấy, tự thuê phòng trọ mà ở cho thoải mái hơn.”

Nghĩ đến đây, trong mắt Đinh đại thẩm lại dâng đầy ý cười. Tay bà khẽ đặt lên hông—chỗ đó không phải chỉ là tiền bạc, mà là tình cảm đầy ắp của A Chiêu dành cho bà.

Tuy rằng tình ấy không phải mẫu tử, nhưng bà chẳng hề buồn phiền vì điều đó.

Tiếng chim lướt qua tai, Đinh đại thẩm sắc mặt không đổi, cũng chẳng ngoái đầu, cứ thế bước thẳng, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, đến trước một cánh cổng viện lặng lẽ đẩy cửa bước vào.

Trong viện lập tức vang lên tiếng reo vui: “Phu nhân trở về rồi!”

Dưới ánh đèn nơi sân, Đinh đại thẩm tháo khăn che mặt, lộ ra gương mặt trắng trẻo.

“A Hồng.” Một lão phụ nhân ngắm nhìn rồi mỉm cười, “Chừng ấy năm rồi, lần đầu tiên ta thấy ngươi cười rạng rỡ như vậy.”

Mộc Miên Hồng đưa tay sờ má: “Vậy sao?” Chính nàng còn không biết mình đang cười, “Ta vui mà.”

Mọi người kéo nàng vào nhà, trong đại sảnh rộng rãi có lò sưởi rực hồng, giữa phòng đặt một chiếc ghế lớn phủ da hổ, Mộc Miên Hồng bước thẳng đến ngồi xuống.

Khi nàng vừa an vị, những người trong phòng đồng loạt chắp tay hành lễ.

Mộc Miên Hồng giơ tay: “Ngồi cả đi.”

Mười người có vai vế theo thứ tự ngồi vào ghế hai bên, những người còn lại thì đứng yên lặng ở hai bên sảnh.

“Chiến sự ở Vân Trung Quận thế nào rồi?” Mộc Miên Hồng hỏi.

Một hán tử cao gầy đáp: “Hiện tại chưa bại trận, nhưng cũng vì Tây Lương vẫn chưa mở cuộc tấn công quy mô lớn.”

Mộc Miên Hồng hỏi: “Không phải nói Tây Lương vương đích thân đến sao?”

Một phụ nhân khác khẽ nói: “Chúng ta có người đã thăm dò, vương trướng của Tây Lương vương quả có xuất hiện, nhưng không ai thấy hắn.”

“Có thể hắn vốn không tới, chỉ là hư trương thanh thế.” “Tàn binh phía sau có lẽ là giả dạng thương nhân, đã ẩn náu ở hậu phương từ lâu.” “Chắc chắn là gian tế, hơn nữa đã thâm nhập từ sớm, còn thông đồng với quan lại thế gia địa phương.” “Ban đầu muốn nhân loạn tạo thế, kết quả bị tiểu thư A Chiêu tiêu diệt sạch.”

Nghe đến đây, trên gương mặt Mộc Miên Hồng lại hiện nụ cười.

Thấy nàng mỉm cười, người trong sảnh ai nấy cũng vui vẻ theo.

“Tuy chúng ta không tận mắt chứng kiến dũng khí của A Chiêu tiểu thư, nhưng tin tức đã lan truyền khắp nơi.” Mọi người cùng lên tiếng.

“Phu nhân, sao không đi cùng tiểu thư tiếp tục tiến về phía trước?” Có người hỏi.

Nụ cười trên mặt Mộc Miên Hồng thoáng thu lại: “Lạc thành, ta từng hứa rồi, sẽ không đến đó.”

Trong sảnh phút chốc trở nên ngập ngừng, xen lẫn vài tiếng hừ nhẹ, cùng lời thì thầm: “Sợ hắn thì sao?”

Mộc Miên Hồng không muốn tiếp tục chủ đề ấy, liền ngăn lời mọi người.

“Không chỉ là Lạc thành, mà càng về sau càng gần Sở tướng quân, mà ông ấy lại có rất nhiều thuộc hạ cũ, ta không tiện xuất hiện bên cạnh A Chiêu.” Nàng nói, song trên mặt không hề lộ chút buồn thương. Quãng đường được theo bên A Chiêu đã đủ khiến nàng mãn nguyện, huống hồ về sau vẫn có thể âm thầm dõi theo.

“Chúng ta cứ giấu thân phận mà tiếp tục theo sát nàng là được.”

“Hơn nữa, che giấu thân phận còn dễ điều động nhân lực hơn.”

“Càng đi về phía Tây Bắc, nguy hiểm càng lớn.”

Mộc Miên Hồng nhìn qua những người trong sảnh, rồi hướng mắt ra ngoài đêm tối. Dưới ánh đèn lồng, từng bông tuyết lác đác bay xuống—quả nhiên là tuyết đã rơi.

Nhưng Mộc Miên Hồng không phải đợi lâu, trời còn chưa sáng thì tiếng gõ cửa đã vội vang lên đánh thức nàng.

“Phu nhân, A Chiêu tiểu thư họ không vào Lạc thành.” Người tới hối hả nói, “Sở Tướng quân… hình như xảy ra chuyện rồi.”

Một đêm chưa chợp mắt, Mộc Miên Hồng đang ngồi bên giường liền bật dậy, lảo đảo suýt ngã, may mà kịp vịn lấy bàn.

“Phu nhân!” Người kia hoảng hốt kêu lên.

Hắn còn đang nói gì đó nhưng Mộc Miên Hồng không nghe thấy nữa, hai tai ong ong—phải rồi, xưa nay vẫn có cảm giác bất an, chỉ là nàng vì quá mừng mà cố tình không nghĩ đến.

A Chiêu bất chấp nguy hiểm, bất chấp thân phận, cứ thế lao thẳng đến biên cảnh, thật sự chỉ vì tiêu diệt tàn binh Tây Lương sao?

Sở Lăng dốc mười mấy năm che chở nữ nhi, đưa nàng vào kinh, thật sự chỉ là để gả cho người tốt sao?

Sở Lăng, quả nhiên là có chuyện rồi.



Trời sáng rõ, gió tuyết cũng vơi bớt nhiều. Sở Chiêu tựa vào lòng Tạ Yến Lai, có thể thấy rõ con đường phía trước.

Nhưng chẳng bao lâu, tầm nhìn nàng lại nhòe đi, nàng không nhịn được vươn tay lau mắt.

“Đừng cử động.” Giọng Tạ Yến Lai vang lên bên tai, cả đêm phi ngựa trong tuyết gió, giọng hắn đã khàn đặc.

Sở Chiêu không động đậy nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào hắn, mặc cho sương mù che khuất ánh nhìn, bên tai chỉ còn tiếng gió gào và nhịp tim Tạ Yến Lai.

Hôm qua, khi gần tới Lạc thành thì hay tin, nàng liền chẳng màng gì, theo dịch binh phóng ngựa lao đi. Tạ Yến Lai bố trí mọi chuyện xong, mang theo ba con ngựa đuổi theo.

Đêm dài tuyết lớn, nàng không thể tự cưỡi ngựa, Tạ Yến Lai đành mang nàng cưỡi chung. Cả đêm không nghỉ, liên tục đổi ba con ngựa, cuối cùng cũng đến gần nơi phụ thân nàng đang ở.

Càng đến gần, Sở Chiêu lại càng sợ hãi.

“A Cửu.” Nàng tựa vào lòng Tạ Yến Lai, khẽ nói, “Lần này nếu ta vẫn không gặp được phụ thân thì sao?”

Lần này? Là so với lần trước bị hắn ngăn lại ư? Tạ Yến Lai tay cầm cương, tay kia ôm chặt nàng, lớn tiếng nói: “Sở Chiêu, ngươi không thể cứ mãi gặp vận rủi!”
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 221: Hai Phía


“Trước kia ngươi từ kinh thành chạy ra, tuy xui xẻo gặp phải ta bị chặn lại, nhưng sau khi quay lại kinh thành, trải qua bao sóng gió, cuối cùng vẫn lại bước lên hành trình lần nữa.”

“Hơn nữa, lần này còn để ta hộ tống.”

“Điều đó cho thấy, ngươi, Sở Chiêu, là người được trời xanh ưu ái.”

“Ngươi lại nghĩ xem, ở kinh thành người người ghét bỏ, chó cũng chẳng thèm để mắt tới, vậy mà chẳng ai có thể làm gì được ngươi, thậm chí còn trở thành hoàng hậu.”

Nghe đến đây, Sở Chiêu không nhịn được trừng mắt: “Nói năng bừa bãi, cái gì mà người ghét chó chê!”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tiểu tướng trẻ phía trước mắt nhìn thẳng, chỉ lộ ra cái cằm.

“Ngươi mới là người ghét chó chê ấy.” Sở Chiêu nói.

Tạ Yến Lai khẽ cười một tiếng: “Ta là con của ngoại thất, bị người ghét bỏ, chó cũng chẳng thèm để ý, ngươi là hoàng hậu—” hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, nhướng mày, “vẫn là người ghét chó chê.”

Sở Chiêu bật cười, nàng hiểu ý hắn. Ngồi lên vị trí hoàng hậu, bị rất nhiều người chán ghét, triều thần oán trách nàng dám xuất hiện ở triều đình, đến như Đặng Dịch cũng là bất đắc dĩ chọn nàng, còn Tạ Yến Phương, có lẽ càng mong muốn có thể chọn vị hoàng hậu khác phù hợp hơn.

Ở đời trước, nàng ngồi vào vị trí hoàng hậu, khiến bao người toại nguyện, chỉ có mình nàng khổ sở.

Ở đời này, nàng lại ngồi vào vị trí ấy, khiến bao người không ưa, thì lần này… không đến lượt nàng chịu khổ nữa, phải không?

Một lời nói chen vào, sự căng thẳng cũng vơi đi phần nào. Sở Chiêu nhướn mày cười nhẹ: “Những ngày tháng bị người ghét bỏ, chó cũng chê, thật ra cũng không tệ.”

Tạ Yến Lai cười hừ một tiếng: “Ngươi xem, chính là cái bộ dạng này của ngươi, ai nhìn mà chẳng ghét.”

“Cha ta không ghét.” Sở Chiêu đáp, “Nếu mẫu thân ta còn sống, chắc chắn cũng sẽ không ghét.” Lại nhìn sang Tạ Yến Lai, “Còn ngươi—”

Tạ Yến Lai đưa tay kéo mũ trùm đầu che kín nàng, ngăn lại lời sắp nói tiếp, tiếng thiếu nữ biến thành “a ô”, hai tay vung vẩy như con mèo con.

Tạ Yến Lai nhếch môi cười, chăm chú nhìn về phía trước, rồi đột ngột kéo mũ nàng xuống: “Ta đã nói rồi mà, người bị người ghét chó chê cũng sẽ có vận may. Sở Chiêu, nhìn về phía trước đi.”

Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn, tầm mắt nàng vẫn còn hơi mơ hồ, vội đưa tay dụi mắt, tai cũng đồng thời nghe thấy tiếng hô của dịch binh dẫn đường.

“Sở tướng quân—là Sở tướng quân đến rồi—”

Thực ra không cần dịch binh lên tiếng, từ kẽ tay, Sở Chiêu đã thấy bóng người phía trước, tuyết rơi phủ trắng đất trời, một đội nhân mã đứng im lặng từ lúc nào, áo choàng dày trên người họ đã phủ đầy tuyết trắng.

Người đứng đầu cưỡi ngựa, vóc dáng cao lớn như núi, toàn thân trắng ngà như ngọc.

Qua kẽ tay, Sở Chiêu thấy được thân ảnh kia, chỉ hận không thể chớp mắt một cái liền nhào vào lòng cha.

Nhưng đến khi tuấn mã phóng đến gần, diện mạo của nam nhân ấy—mày, mắt, mũi, miệng—đều rõ ràng, thì Sở Chiêu lại ngẩn người.

“A Chiêu!” Chung Trường Vinh cất tiếng gọi, mang theo lo lắng xen lẫn bi thương.

Tạ Yến Lai nói: “Nàng không sao.” Đoạn đưa tay ôm lấy thiếu nữ, giúp nàng xuống ngựa.

Sở Chiêu bỗng thấy trời đất đảo lộn, kinh hô một tiếng, cũng khiến bản thân tỉnh lại.

“Dọa đến A Chiêu nhà ta rồi.” Sở Lăng vẫn ngồi vững trên lưng ngựa, cười nói.

Tạ Yến Lai nhìn ông, chợt cảm thấy có gì không ổn, khẽ nhíu mày, còn Sở Chiêu thì đã lao tới.

Sở Lăng tung người xuống ngựa, Chung Trường Vinh vội vàng đỡ lấy, nói: “Cẩn thận—tướng quân, thân thể người không khỏe.”

Sở Chiêu vốn định nhào vào lòng cha, lại kịp dừng bước, chậm rãi đưa tay ra, khẽ đặt lên cánh tay của Sở Lăng—

“Là muốn xác nhận ta có phải người thật không?” Sở Lăng cười nói, dang rộng vòng tay, “Lại đây, A Chiêu dù đã lớn, nhưng phụ thân già này vẫn có thể đặt con lên vai.”

Sở Chiêu bật cười, nước mắt cũng theo đó trào ra, không do dự nữa, nhào vào lòng cha.

“Cha.” Nàng nghẹn ngào nói, “Con rất lâu rồi—”

“Rất lâu rất lâu không gặp ta, phải không?” Sở Lăng tiếp lời, nở nụ cười, tay khẽ vuốt tóc con gái, “Ta biết, ta đều biết cả.”

Đúng vậy, rất lâu rất lâu rồi, nàng phải trải qua một lần tử vong mới có thể gặp lại phụ thân. Sở Chiêu cảm nhận vòng tay phụ thân không hề ấm áp—không biết ông đã chờ ở đây bao lâu, y bào lạnh buốt, đến cả đôi tay cũng giá rét như băng.

Cuối cùng, nàng đã gặp lại cha mình.

Cảnh tượng phụ tử trùng phùng khiến người ta xúc động đến rơi lệ, Chung Trường Vinh suýt nữa cũng muốn bật khóc, chỉ là có người cứ lượn qua lượn lại trước mắt—

Tên tiểu tử này, Chung Trường Vinh trừng mắt nhìn Tạ Yến Lai, lại là hắn!

Tạ Yến Lai cũng nhìn lại ông, khẽ nghiêng đầu ra hiệu về phía Sở Lăng, rồi đưa tay chỉ vào mắt mình.

Tên tiểu tử thối, cái gì cũng không giấu nổi hắn, ngay cả tiểu thư còn chưa phát hiện ra. Chung Trường Vinh trừng mắt với Tạ Yến Lai, ra hiệu không tiếng “câm miệng”.

Tạ Yến Lai khẽ cười mỉa, xoay người đi.

Ngoài đồng hoang quá lạnh, tuy đoàn tụ đầy cảm xúc, nhưng Sở Chiêu không hề quên thân thể của phụ thân. Dù ông đích thân ra đón, nhưng việc Chung thúc khác hẳn mọi khi, gấp rút thúc giục nàng tới, hẳn là tình hình đã rất nghiêm trọng.

Phụ thân đích thân ra đón nàng, là sợ nàng bị dọa chăng?

Chỉ vài lời ngắn gọn, đoàn người lập tức hồi thành. Do khoảng cách không xa, nên không dẫn theo nhiều ngựa thừa.

Chung Trường Vinh định để vài binh sĩ xuống ngựa đi bộ, nhưng Sở Chiêu đã kéo tay Tạ Yến Lai, xua tay nói: “Không cần không cần, ta đi cùng A Cửu là được rồi.”

Tạ Yến Lai cau mày hất tay nàng ra, nhưng không nói gì thêm.

Sở Lăng được Chung Trường Vinh dìu lên ngựa, ngoảnh nhìn lại—

Tạ Yến Lai chạm phải ánh mắt ông.

Rõ ràng biết ông đã không còn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

Sở Lăng mỉm cười nói: “Đa tạ Đô úy, còn phải nhọc ngươi thêm một đoạn đường nữa.”

Tên tiểu tử này thì có gì mà vất vả—Chung Trường Vinh trừng Tạ Yến Lai một cái. Tên thối này liếc lại ông một cái, như thể đang lật mắt, thật là đáng ghét.

Tạ Yến Lai nhìn Sở Chiêu lên ngựa, rồi cũng phi thân lên ngựa, vung roi giục ngựa đi trước.

“Cha!” Sở Chiêu thò đầu ra gọi.

Sở Lăng mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu ngựa, không cần điều khiển, con ngựa liền tăng tốc chạy theo.

Phía sau, Chung Trường Vinh hạ lệnh, binh sĩ yên lặng giục ngựa dẫm tuyết tiến bước.

Theo Sở Lăng vào thành, các tướng lĩnh đã chờ sẵn, nhưng không quá câu nệ hình thức, sau khi hành lễ liền lui xuống, để cha con họ được nói chuyện riêng.

“A Chiêu tiểu thư rời biên quận gần hai năm rồi nhỉ?”

“Phải đó, thật là lâu lắm rồi, hai cha con họ đúng là lâu ngày gặp lại.”

Các tướng lĩnh vừa nói vừa rời đi.

Tạ Yến Lai cũng không ở lại, đi đón Tiểu Mạn và A Lạc. Tính theo lộ trình, chắc bọn họ cũng sắp đến.

“Hai cha con cứ yên tâm nói chuyện.” Chung Trường Vinh trầm giọng nói, “Ta canh ở ngoài.”

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai cha con họ. Áo choàng cởi xuống, lò than trong phòng khiến y phục giá lạnh cũng dần trở nên ấm áp.

Sở Chiêu nhìn phụ thân đang ngồi trên ghế—

“Nhìn gì vậy?” Sở Lăng mỉm cười hỏi, “Là sợ đang nằm mộng, không dám tin sao?”

Sở Chiêu khẽ hít mũi, gật đầu.

Sở Lăng vẫy tay với nàng, Sở Chiêu bước lên quỳ nửa gối bên đầu gối ông.

“A Chiêu, là mộng hay không mộng, chỉ cần con sống minh bạch là được.” Sở Lăng nói, rồi tiếp, “Ta thật ra đã mù rồi.”

Sở Chiêu khựng lại, nhìn vào mắt phụ thân, rõ ràng vẫn còn ấm áp và sáng ngời—

“Lần này,” ánh mắt Sở Lăng vẫn dịu dàng nhìn nàng, “ta lại phải rời xa con rồi.”



Biên quận băng tuyết giá buốt, kinh thành cũng đang vào lúc lạnh nhất.

Nhưng theo từng tin thắng trận liên tục vang vọng khắp phố phường, cái rét mùa đông cũng trở nên vui vẻ hơn.

Mấy vị quan viên mỗi người ôm một chồng văn thư đi trong hoàng thành, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, chợt một người trong số đó dừng chân.

“Các vị đại nhân, cứ đến gặp Thái phó trước đi,” hắn mỉm cười nói, “ta chợt nhớ ra một việc, phải xử lý trước.”

Mấy vị quan viên khác cười cợt bảo tùy tiện, rồi nhìn theo vị quan ấy rẽ sang một hướng khác.

“Xử lý gì chứ,” một người hạ giọng, “là mang quân báo từ Tây Bắc đến cho TTạ Tam công tử xem.”

“Sự vụ quân chính đều do Thái phó định đoạt,” một người khác mặt mày trầm ngâm.

Lại có người lắc đầu cười: “Tạ Tam công tử muốn định đoạt, Thái phó há có thể ngăn cản?”

Cũng đúng. Ba người liếc nhìn nhau, vị quan nét mặt âm trầm kia chau mày bất lực, nhìn theo người vừa rời đi: “Thật là trơ trẽn không kiêng dè gì nữa rồi, trước kia còn ngấm ngầm, giờ thì đường hoàng ra mặt.”

Tạ Yến Phương nhìn văn thư viên quan đưa tới, không nhận ngay mà nói: “Quân báo biên quận cứ chuyển thẳng đến Thái phó, không cần trình ta trước.”

Viên quan nói: “Tiểu nhân nhớ rồi, chỉ là bản này hơi đặc biệt.”

Đặc biệt?

Tạ Yến Phương đưa tay nhận lấy, lật xem: “—Chiến công à, càng không cần xem, hiện giờ biên quận là trọng yếu, Sở tướng quân muốn gì, cứ ban cho cái đó.”

Viên quan lật thêm hai trang, chỉ vào một dòng, hạ giọng: “Chiến công tất nhiên phải ban, nhưng hai người này—”

Ánh mắt Tạ Yến Phương dừng lại, thấy hai cái tên.

Hắn nói: “Vào lúc này mà từ bỏ bút nghiên để tòng quân, cha con Lương nhị gia quả là hán tử có khí tiết.”

Viên quan nói: “Không biết cha con Lương nhị gia đi cửa nào mà lại có được cơ hội này, còn lập công, tội lỗi cũng được xóa sạch, lại được phục hồi quan tịch.”

Tạ Yến Phương cười: “Loạn thế xuất anh hùng mà.”

Viên quan bật cười: “Tam công tử đừng cảm khái nữa, văn thư này hủy bỏ thì hơn?”

Tạ Yến Phương ngẩng đầu nhìn y, mỉm cười: “Vì sao?”

“Lương thị mắc tội là vì Tạ thị mà,” viên quan nói, chẳng lẽ Tam công tử quên rồi? Không thể nào, Tam công tử trí nhớ vô song.

Lương thị được phong thưởng, phục hồi quan tịch, cành cây từng chết khô giờ được tái sinh—không ai là kẻ thù lại muốn thấy cảnh này.

Lương thị có thù có hận, tất thành mối họa cho Tạ thị.

Tạ Yến Phương bật cười ha hả, ném văn thư lại bàn: “Trước kia Lương thị thịnh thế, chẳng phải cũng không uy h**p nổi Tạ thị ta, giờ thì càng không.”

“Nhưng mà, Tam công tử,” viên quan cười khổ, “giờ còn có Thái phó.”

Thái phó rất sẵn lòng nâng đỡ kẻ thù của Tạ thị. Cha con Lương thị lần này chỉ lập tiểu công, nhưng nếu Thái phó muốn nâng đỡ, sẽ lập tức được trọng dụng, trở thành tay chân dưới trướng Thái phó, khắp nơi đối đầu Tạ thị, rất phiền toái.

Chuyện như thế, phải phòng ngừa từ trước, chặt đứt mầm họa từ đầu, không cho Lương thị chút chiến công nào.

Tạ Yến Phương nhìn viên quan, gật đầu: “Tâm ý ngươi ta hiểu, nhưng nếu làm thế, sẽ vì nhỏ mà mất lớn. Thời điểm chiến sự khẩn cấp, đè ép không phê chiến công, chính là để người ta nắm thóp. Thái phó có thể nhân danh làm loạn quân tâm mà khép tội, Tạ thị ta cũng sẽ đắc tội cả quân đội biên quận—”

Hắn cầm lại văn thư, dừng một lúc, khẽ cười.

“Chi bằng để Thái phó tự mình quyết định, vậy thì chẳng can hệ đến ta.”

Viên quan dường như chưa hiểu, Tạ Yến Phương ra hiệu cho hắn đến gần, thì thầm vài câu, mặt viên quan liền nở nụ cười.

“Tiểu nhân đã hiểu.” Viên quan cười đáp, đón lấy quân báo, thi lễ cáo lui.

Nơi Thái phó ở là chốn bận rộn nhất trong hoàng thành. Bên này quan viên trình tấu còn chưa xong, bên kia lại có người chen vào, mãi đến khi xong hết, tiểu lại bên cạnh Thái phó giơ tay cản lại.

“Tạm ngừng! Các người thay phiên nhau vào, thay phiên nhau ăn cơm, Thái phó đại nhân còn chưa ăn đâu.” Họ nghiêm giọng quát.

Tiểu lại bên Thái phó không thể xem thường, tuy chức vị tầm thường, nhưng đều là người của Đặng Dịch sắp xếp—những người đã đưa bạc cho hắn.

Tiền đó không ít, không phải nhà bình thường có thể lo liệu, đều là thế gia quyền quý. Họ đưa bạc, Đặng Dịch bố trí chức vị, vậy là đôi bên thành người một nhà.

Thế gia có được cơ hội, Đặng Dịch có được ủng hộ, đôi bên cùng vui vẻ.

Những tiểu lại này xuất thân chẳng kém, quan viên cũng không dám xem thường, muốn gặp Đặng Dịch còn phải lấy lòng bọn họ.

Lúc này nghe tiểu lại nói vậy, mọi người đành lui ra.

“Đợi lát nữa Thái phó dùng xong, nhớ gọi ta đầu tiên.” Một vị quan ghé tai dặn tiểu lại, tiện tay nhét ngọc bội vào tay hắn khi giả bộ chỉnh tay áo.

Tiểu lại ung dung nhận lấy.

Cảnh ấy bị nhiều người chứng kiến, có kẻ lắc đầu bất lực: “Khác gì thời thái tử chấp chính đâu.”

Khi đó tiên đế không lo triều chính, thái tử đắm chìm cưỡi bắn, Dương thị ngang ngược, quan cưỡi bắn lộng hành, chính là thế mà vơ vét của cải—

Còn mong tân đế, tân Thái phó sẽ mang lại khí tượng mới.

Nhưng nhìn giờ thì chỉ là vọng tưởng. Tiên đế hồ đồ, lại chọn một tiểu lại xuất thân thấp hèn làm Thái phó nhiếp chính, triều đình Đại Hạ này chỉ thêm hỗn loạn.

“Cũng không thể nói thế.” Một quan viên khác hạ giọng, “Dù sao thì Thái phó xử lý triều vụ chưa từng trì hoãn, rất nhanh, chuẩn xác, ổn thỏa—”

Một người khác gật đầu: “Vơ tiền thì cứ vơ tiền, độc quyền thì cứ độc quyền, miễn làm được việc, qua mấy năm này là được rồi.”

Đại Hạ thật nhiều tai ương.

Nhìn mà xem, hoàng đế thì nhỏ tuổi, hoàng hậu không biết quy củ, Thái phó thì chỉ chăm lo quyền lực và tiền tài, ừm, may thay, còn có Tạ Tam công tử.

Các quan viên lui về hành lang ngoài điện, ai nấy đều mang tâm sự, thì có một viên quan vừa chạy tới không chịu lui ra, còn xông vào trong.

“Thái phó, là khẩn cấp từ biên quận, Sở tướng quân nói, chiến công lập tức phải ban thưởng, không thể trì hoãn.” Hắn giơ cao quyển tấu trong tay, lớn tiếng gọi.

Đặng Dịch đang ngồi bên án ăn, hai tiểu lại đang lau tay cho hắn, khẽ nhướng mắt.

“Nói cái gì vậy.” Hắn nói, “Sở tướng quân ngoài đánh giặc, còn muốn chủ trì cả triều chính sao?”

Nghe xong lời đó, tiểu lại ở cửa không còn do dự, lập tức ấn viên quan định xông vào lại.

“Ra ngoài!” Họ quát lớn.

Viên quan yếu đuối, bị đẩy lui cùng quyển tấu loạng choạng lùi về.

Cánh cửa đại điện đóng sầm lại.
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 222: Gặp Gỡ Trong Đêm


Tình hình trong đại điện bên kia xảy ra thế nào, Tạ Yến Phương cũng không để tâm. Hắn cẩn thận xem lại văn thư mình vừa viết xong, rồi gọi một thái giám bước vào.

“Đây là mấy điều bản quan viết về sự vụ triều đình gần đây, phiền đưa đến cho Hoàng thượng.” Tạ Yến Phương nói, “Chờ lúc Hoàng thượng xong bài học, có thể tùy tiện xem một chút.”

Thái giám cung kính mỉm cười: “Tạ đại nhân lại nói đùa, văn thư của đại nhân viết rõ ràng, dễ hiểu, Hoàng thượng rất thích đọc, mỗi tối trước khi ngủ đều không nỡ buông xuống, còn phải để Tề công công thúc giục mấy lần mới chịu thôi.”

Tạ Yến Phương nói: “Hoàng thượng ưa đọc, vi thần sẽ tiếp tục viết.”

Hắn không vội tiến đến gần Tiêu Vũ.

Hắn muốn từ từ chờ đợi, đem tấm lòng của mình đặt trước mặt đứa trẻ ấy, đợi đến lúc nó buông bỏ khúc mắc trong lòng, tự mình bước đến bên hắn.

Đến khi màn đêm buông xuống, ngoài những quan viên trực đêm, các vị khác đều đã rời đi, hoàng thành cũng dần yên tĩnh trở lại.

Tuy đã vắng bóng quan viên qua lại, nhưng bàn án của Đặng Dịch vẫn chất đầy văn thư như núi. Giữa lúc bận rộn, hắn chợt dừng tay, gọi một tiếng: “Người đâu.”

Một tiểu lại bước lên.

“Đem bản quân công kia tới.” Đặng Dịch nói.

Tiểu lại sửng sốt một chút, rồi chợt hiểu ra hắn đang nói đến văn thư nào.

“Đại nhân muốn phê cho Sở Lăng sao?” Y hỏi.

Đặng Dịch cầm bút: “Không phải phê cho Sở Lăng, mà là muốn xem xem, vì cớ gì không muốn ta phê.”

Ngón tay lật từng trang tấu, dưới ánh đèn lay động, chẳng bao lâu, ngón tay hắn dừng lại một chỗ, nhẹ gõ lên mặt giấy.

Tiểu lại vội ghé mắt nhìn, đọc nhỏ: “Lương Tịch, Lương Tường.” Rồi khẽ kêu lên: “Là Lương thị!”

“Hóa ra là Lương thị.” Tiểu lại vỗ tay, bừng tỉnh, “Tên tiểu tử kia cố ý!”

Bọn họ bỏ tiền vào cung, không gì khác ngoài việc làm tai mắt cho Đặng Dịch, tự nhiên biết rõ vị quan nọ là người của Tạ Yến Phương.

“Chả trách tiểu tử đó vừa tới đã chọc giận đại nhân, thì ra cố ý làm thế.” Tiểu lại nói, “Lương thị có hiềm khích với Tạ thị, bị đày ra biên quận chính là do Tạ thị ra tay, Tạ Yến Phương tất không muốn thấy Lương thị có công.”

Tiểu lại một mình thao thao bất tuyệt, Đặng Dịch chỉ nhìn tên người trong bản quân công, nói: “Loạn thế xuất anh hùng. Chiến sự là chuyện thảm khốc, nhưng với nhiều người lại là cơ hội.”

Chính hắn, chẳng phải cũng từ loạn thế mà có được thời cơ.

Hắn không ngại người khác cũng có cơ hội ấy.

Đặng Dịch cầm bút, ở cuối tấu văn phê chữ “Chuẩn”, rồi lấy ấn Thái phó và ngọc tỷ đóng lên.

“Như Sở tướng quân mong muốn.” Hắn nói.

Tạ Yến Phương rời hoàng thành, bên người không có tầng tầng lớp lớp thị vệ, chỉ có một mình Đỗ Thất theo hầu, một người một ngựa xuyên qua phố phường. Dù trong đêm tối, phong thái của hắn vẫn khó che giấu, khiến người đi đường không khỏi ngoái nhìn.

“Là Tạ Tam công tử.”

“Tạ Tam công tử!”

Có người khe khẽ gọi, có người thầm thì cảm khái, nhưng không ai quấy nhiễu, chỉ nhìn công tử một người một ngựa thong dong như tranh vẽ, phong thái khiến lòng người khoan khoái.

“Tạ Tam công tử giữ chức trọng yếu, thời cuộc bất ổn, vậy mà vẫn ra ngoài không cần hộ vệ.”

“Không thể so với Đặng Thái phó, mỗi lần ra ngoài là cấm cả đường.”

“Kẻ tiểu nhân đắc chí sao sánh được với công tử thế gia.”

Tạ Yến Phương chẳng màng ánh mắt và lời bàn tán xung quanh, chỉ lặng lẽ suy nghĩ. Nhưng khi phía sau vang lên tiếng vó ngựa gấp rút cùng tiếng quát truyền lệnh, hắn lập tức cùng Đỗ Thất né qua một bên, trông thấy dịch binh phi nhanh qua phố.

“Là bản quân công từ biên quận.” Đỗ Thất thấp giọng nói, giọng pha chút chế giễu, “Ý Thái phó còn chưa truyền ra, vậy mà đã vội phái người đi rồi.”

Tạ Yến Phương dõi mắt theo bóng dịch binh khuất dần: “Thế cũng tốt, Sở tướng quân khỏi phải phiền lòng chuyện này.” Rồi quay sang hỏi Đỗ Thất, “A Chiêu Tiểu thư đã gặp phụ thân rồi chứ?”

Đỗ Thất gật đầu: “Gặp rồi.”

Tạ Yến Phương nhìn xa xăm: “Thân thể Sở tướng quân lại yếu thêm rồi nhỉ?”

Đỗ Thất lại gật đầu, hạ giọng đáp: “Mắt đã không còn nhìn thấy, e rằng… chẳng còn bao lâu nữa.”

Tạ Yến Phương khẽ thở dài: “A Chiêu Tiểu thư lúc này, chắc là vừa mừng vừa đau.”



Biên quận ban đêm gió gào thét, thành trì giới nghiêm, ngoài quân mã tuần tra, chẳng thấy bóng người nào khác.

Một đoàn nhân mã từ ngoài thành phi nhanh tiến vào.

Trong số những người cưỡi ngựa, có một thiếu nữ mặc giáp bông dừng lại trước nha môn.

Binh sĩ canh gác trước nha môn đồng loạt thi lễ: “Tiểu thư.”

Trước kia họ vốn gọi nàng là “Hoàng hậu,” nhưng luôn cảm thấy gượng gạo. Sở Chiêu từng vung tay nói: “Không còn ở hoàng thành, đã cùng binh lính tuần thành, thì hoàng hậu cũng chẳng còn là hoàng hậu. Chúng ta là người một nhà, gọi tiểu thư là được.”

Vậy nên mọi người tự nhiên gọi nàng là “tiểu thư,” như người một nhà.

“Muốn vào phòng gác làm một chén rượu sưởi ấm không?” Sở Chiêu hỏi, kéo mũ nặng trĩu lên hỏi nhóm binh sĩ phía sau.

Uống hay không đây? Đinh Đại Chùy không dám quyết, đưa mắt nhìn tiểu tướng phía trước—dù chủ soái không đến, hắn Đinh Đại Chùy cũng vẫn chưa đủ tư cách làm chủ.

Tạ Yến Lai quấn kín gương mặt trong khăn, chỉ lộ ra đôi mắt, liếc nhìn Sở Chiêu: “So với uống rượu, chi bằng Sở tiểu thư tiếp tục cùng chúng ta tuần tra.”

Sở Chiêu cười hì hì: “Không.” Nàng làm bộ yếu đuối, “Sở tiểu thư tuổi nhỏ thể nhược, phải về nghỉ ngơi thôi, trọng trách vẫn phải nhờ vào các hảo hán như các ngươi.”

Tạ Yến Lai cười khẩy, thúc ngựa phi vút đi, Đinh Đại Chùy cùng mọi người vội vàng đuổi theo—

Chủ soái dù không có mặt, Đinh Đại Chùy cũng không dám nhân cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Đinh đại thẩm, bởi mỗi lần định mở lời, lại có cảm giác như có ai đang theo dõi, khiến hắn rốt cuộc chẳng dám nói ra.

Thôi thì, từng bước tính tiếp—khó khăn lắm mới dựa được vào cây đại thụ hoàng hậu, Đinh Đại Chùy không muốn chết sớm như thế.

Cả nhóm người phi nhanh đi xa.

Còn Sở Chiêu thì bước nhanh vào nha môn, chạy một mạch về hậu viện.

“Tiểu thư, tiểu thư.” A Lạc đứng dưới hành lang đón nàng, mặt mày rạng rỡ, “Hôm nay lạnh hơn rồi.”

Sở Chiêu “ừ” một tiếng, ôm chặt áo choàng chạy thẳng vào phòng.

“Cha, cha ngủ chưa?” Nàng đứng trong tiền sảnh gọi lớn, “Con về rồi đây.”

Giọng to thế này dù có ngủ cũng bị đánh thức rồi. A Lạc bật cười.

Trong nội thất vang lên giọng đáp không nóng không lạnh: “Biết rồi, chưa ngủ, đang chờ con đây.”

Sở Chiêu đá đôi giày như cục đá xuống, A Lạc giúp nàng cởi áo choàng, hai tỳ nữ khác lập tức đưa nàng đôi hài lót lông, lại lấy khăn nóng đập nhẹ lên người, giúp nàng sưởi ấm, tránh để hàn khí mang vào nội thất.

Chốc lát sau, Sở Chiêu vội vàng bước vào nội thất, nhìn người nằm trên giường—Sở Lăng.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trung niên nam nhân nằm đó sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, nhưng trên môi vẫn mang ý cười, nhìn về phía Sở Chiêu.

Thiếu nữ dưới ánh đèn, nụ cười như hoa.

“Cha.” Nàng hơi đắc ý, “Cha đoán xem con mang về cái gì?”

Sở Lăng nói: “Tiểu thư tuần thành bắt được gian tế rồi à?”

“Không phải.” Sở Chiêu cười, mở hai tay còn ôm trước ngực, lộ ra một con thỏ trắng như tuyết, “Con nhặt được một con thỏ tuyết.”

“Sở A Chiêu giỏi thật.” Sở Lăng nói, “Giữa tuyết đêm bắt được thỏ—chẳng phải A Cửu bắt trước sao?”

“Không phải A Cửu!”

“Thôi được rồi, là hắn phát hiện trước, nhưng con tự tay bắt mà.”

Nội thất vang lên tiếng nữ tử trong trẻo, Sở Lăng nằm đó nghe con nói chuyện, môi nở nụ cười, rồi cảm thấy trong tay có thứ gì mềm mềm.

“Cha xem này, con thỏ này trắng như cục tuyết.” Sở Chiêu nói.

Sở Lăng nói: “Thỏ con biết cắn người, con đừng quên lúc nhỏ bị cắn, khóc ba ngày liền.”

Sở Chiêu bật cười: “Thật sao? Con không nhớ nữa.”

“Quá lâu rồi phải không?” Sở Lăng cười hỏi, “Chuyện lúc nhỏ đều quên hết rồi à?”

Phải rồi, Sở Chiêu ngồi bên giường nghĩ thầm, đối với nàng—một người sống lại thêm một đời, ký ức tuổi thơ đúng là quá xa xôi rồi.

“Cha kể chuyện lúc nhỏ của con đi.” Nàng nói.

Sở Lăng nhẹ nhàng v**t v* thỏ tuyết, chậm rãi kể: “Con lúc nhỏ không bình thường chút nào, vừa sinh ra, cả nhà đỏ rực ánh sáng, có thầy bói đi ngang qua, sắc mặt đại biến, chỉ tay nói: thiên tượng cát tường hạ thế—”

Sở Chiêu ôm bụng cười nghiêng ngả.

“Cha—cha lại trốn ra trà lâu nghe kể chuyện phải không?”

A Lạc đứng ở ngoại thất nghe tiếng cha con trò chuyện cười đùa, cũng mỉm cười theo, đưa tay lau nước mắt, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đêm đã về khuya, tiếng cười nói trong phòng dần dần lắng xuống.

Sở Chiêu nhìn tay phụ thân đang v**t v* thỏ tuyết vẫn không động đậy, sắc mặt nàng cũng trắng như tuyết thỏ, từ từ đưa tay bắt mạch ông, giây lát sau mới thở phào, ngồi sụp xuống bên giường.

May quá, cha vẫn còn sống.

Tuy rằng, đại phu đã nói, ông có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Sở Chiêu ôm thỏ tuyết trong lòng, tựa vào mép giường, vùi đầu vào đầu gối, nước mắt thấm ướt tà áo.

Nhưng… nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Lần này, nàng có thể ở bên phụ thân lúc ông rời cõi thế.

Nửa đêm, gió lạnh gào thét cuồng loạn. Khi Tạ Yến Lai quay về nơi ở, thân thể cũng bị gió thổi đến lảo đảo.

Gió lớn thế này, hắn dừng bước nhìn về phía nha môn, không biết Sở Chiêu có ngủ được không?

Chốc lát sau, hắn xoay người, nhìn về một hướng khác.

“Ai đó?” Hắn lạnh giọng, “Vào được trong thành rồi mà còn lén lút thế, muốn giở trò gì?”

Gió lạnh cuốn lên một bóng người lảo đảo, chậm rãi bước ra từ góc nhà.

“A Cửu công tử.” Nữ tử nhẹ giọng nói, “Là ta.”

Tạ Yến Lai “ồ” một tiếng, nửa cười nửa không: “Thì ra là Đinh đại thẩm, sao? Nơi này không quen thuộc sao? Tìm không ra Đinh đại thúc ở đâu à?”

Mộc Miên Hồng bước thêm vài bước, thân hình mảnh khảnh trong đêm lạnh gió rét lay động, nhưng cơn cuồng phong vẫn không thổi bay bà.

“A Cửu.” Bà không trả lời lời châm chọc kia, cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta muốn gặp Sở tướng quân.”

Tạ Yến Lai cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên ta đoán đúng. Sở Chiêu ngốc nghếch kia không muốn nghi ngờ các ngươi, nhưng ta thì chỉ cần nhìn một cái là biết—bà chính là vì Sở tướng quân mà tới.”

Tay hắn đặt lên chuôi đao bên hông.

“Đừng rút binh khí.” Nữ tử nói, giọng mang theo ý cười, còn có cả… từ ái?

Tạ Yến Lai khinh miệt hừ nhẹ, trò ấy để hù dọa tên ngốc Đinh Đại Chùy còn được, chứ trước mặt hắn thì chẳng ích gì. Hắn là kẻ “Thái Sơn đổ trước mặt mà không đổi sắc”, vài lời mềm mỏng có thể làm gì được?

“Ta là mẫu thân của A Chiêu.”

Làn gió lạnh bỗng chốc cuốn qua miệng, khiến tiếng cười giễu của Tạ Yến Lai biến thành ho khan. Hắn rút tay khỏi chuôi đao, che miệng nén cơn ho.

Giữa đêm khuya, thật là quỷ dị!

“Bà… không phải đã chết rồi sao?” Tạ Yến Lai khàn giọng hỏi, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.

Người ấy mỉm cười hỏi: “A Chiêu từng kể với ngươi về ta sao?”

Tuy đêm sâu, nhưng Tạ Yến Lai vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt quen thuộc—giống hệt Chung Trường Vinh, chỉ là ông ấy trừng mắt, còn bà ta thì mỉm cười.

Tạ Yến Lai hừ nhẹ: “Cần gì nàng kể, Sở tướng quân đã nói từ mười mấy năm trước rồi, thiên hạ ai chẳng biết.”

Nữ tử im lặng trong chốc lát, trong bóng đêm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, ngươi nói đúng.”

Tạ Yến Lai mặt không cảm xúc, thầm nghĩ: Quá khứ của các ngươi có gì thương tâm, cũng chẳng liên quan gì đến ta.

“Tiểu Mạn là người của ta.” Nữ tử chẳng hề thương cảm, ngẩng đầu, “Sở tướng quân và Chung Trường Vinh đều biết ta, họ cũng biết Tiểu Mạn. A Cửu, ngươi không hề nghi ngờ thân phận của ta, ta cũng không cần giải thích thêm để khỏi lãng phí thời gian.”

Tạ Yến Lai lạnh lùng nhìn nàng, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ nói: “Ta không quan tâm bà là ai. Nhưng nếu bà muốn nhờ ta truyền lời cho Sở Chiêu, muốn nàng biết thân phận của bà, vậy thì lầm rồi. Thứ nhất, ta không thân với nàng, chuyện riêng của nàng ta chẳng muốn can dự—thứ hai, bà đi theo nàng lâu thế mà còn chẳng dám nói bà là ai, Sở tướng quân bao năm qua cũng không để lộ chuyện bà còn sống, bà có bao nhiêu phiền toái, kẻ ngốc cũng biết.”

Giọng nữ tử mang theo nỗi buồn: “A Chiêu thật đáng thương, nếu biết mẫu thân vẫn còn sống, ngươi không nghĩ nàng sẽ rất vui sao?” Bà bước lên một bước, cuồng phong xé tan màn đêm, hai người cuối cùng cũng thấy rõ mặt nhau.

Đinh đại thẩm kia không còn che mặt, trong đêm tối, gương mặt bà như ánh trăng.

Ánh mắt bà cũng dịu dàng như ánh trăng ấy.

“Đứa trẻ, ngươi có mẫu thân không?”

Dưới ánh trăng dịu dàng, Tạ Yến Lai trong bộ y phục đen lại như tảng băng sừng sững. Hắn lạnh lùng đáp: “Sở Chiêu do Sở tướng quân một tay nuôi lớn, ông ấy dạy dỗ nàng rất tốt. Sở Chiêu sống mười mấy năm không có mẫu thân, từ nay về sau cũng chẳng cần có. Còn ta có mẫu thân hay không, chẳng liên quan đến bà—Đinh đại thẩm.”

Hắn cũng bước lên một bước, rút đao ra, mũi đao chỉ thẳng vào Mộc Miên Hồng.

“Mau rời đi, đừng để ta nhìn thấy bà nữa. Bằng không, ta sẽ giết bà.”

Nữ tử không hề tỏ ra sợ hãi, nét buồn trên mặt cũng tiêu tan, nàng mỉm cười dịu dàng, thì thầm một câu: “Đứa trẻ ngoan.”

Khốn kiếp! Tạ Yến Lai không kìm được, toan vung đao—

Nữ tử lại quỳ gối hành lễ.

“A Cửu, ta không cầu A Chiêu nhận ta. Ta đến tìm ngươi, chỉ mong ngươi giúp ta hỏi Sở tướng quân một tiếng—ta có thể gặp ông ấy một lần không.”

“Ta biết, ông ấy đã sắp đến kỳ tận số. Ta chỉ muốn gặp ông ấy một lần cuối.”

“Nếu Sở tướng quân đồng ý gặp ta, cũng xin ngươi đưa A Chiêu rời đi, đừng để nàng phát hiện.”

“Những người bên cạnh ông ấy đều căm ghét và đề phòng ta. Nếu ta xuất hiện, ắt sẽ gây náo loạn. A Chiêu luôn ở cạnh ông ấy, ta sợ nàng phát hiện.”

“Vì thế, chỉ có thể cầu xin một người ngoài như ngươi, một người không biết gì, giúp ta hỏi một câu.”

“Mộc Miên Hồng, xin khắc ghi đại ân đại đức này.”

Mộc Miên Hồng.

Tạ Yến Lai khựng lại—cái tên này sao mà quen thuộc quá đỗi…

Trước đây, khi còn làm dịch binh, mỗi lần đưa thư đến biên quận, hắn luôn chuẩn bị rất chu toàn, tìm hiểu kỹ từng trạm dịch, từng phong tục địa phương của biên cảnh.

Tên Mộc Miên Hồng, chính là một trong những cái tên hắn từng đọc qua.

Sơn tặc.

Đại sơn tặc.

Năm đó chính là Sở Lăng một tay bình định đại trại sơn tặc ấy—

Những lời đồn năm xưa, ân oán giữa Sở Lăng và Hoàng đế, những chân tướng bị chôn vùi hơn mười năm—

Chớp mắt, dường như hắn đã hiểu ra tất cả, lại như chẳng hiểu gì. Tạ Yến Lai lắc mạnh đầu, chuyện hơn mười năm trước thì có liên quan gì đến hắn?

Hắn ngẩng đầu đứng thẳng, cũng thu lại đao.

“Nếu ông ấy không muốn gặp bà, bà phải lập tức biến mất, vĩnh viễn không được xuất hiện nữa.” Tạ Yến Lai nói.

Như vậy là chấp thuận rồi. Mộc Miên Hồng vội vàng hành lễ thật sâu: “Đa tạ công tử.”

Tạ Yến Lai đi ngang qua bà, rồi lại dừng chân, ngoái đầu lạnh lùng nói:

“Còn nữa, Sở Chiêu không phải là một đứa trẻ đáng thương. Nàng không thiếu gì cả, có đầy đủ tình yêu của phụ mẫu. Bà không cần tự trách, cũng đừng tự cảm động.”

Nói xong, hắn sải bước rời đi, khuất trong gió đêm.

Tiểu Mạn từ bên cạnh bước ra, hừ một tiếng: “Cô cô, tên tiểu tử này thật là hung dữ. Người ta mất mẫu thân, giờ mẫu thân xuất hiện, lẽ ra phải là chuyện vui lớn, vậy mà thái độ hắn cứ như sắp giết người đến nơi.”

Mộc Miên Hồng nhìn theo bóng người khuất trong màn đêm, khẽ nói: “Hắn hung dữ, là vì đang bảo vệ A Chiêu.”

Đứa trẻ này, ngay khi biết thân phận bà, điều đầu tiên nghĩ đến lại là cảnh giác—hắn không cho phép bà mang đến tổn thương nào cho A Chiêu.
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 223: Tái Ngộ


Sở Chiêu nghiêng đầu, va vào mép giường, bừng tỉnh.

Con thỏ tuyết trong lòng đã sớm chuồn mất, trốn dưới gầm giường, bị nàng làm giật mình, lại nhảy dựng lên chui vào khe giường.

Sở Chiêu hoàn hồn, vội quỳ dậy nhìn lên giường, Sở Lăng vẫn nằm đó, hơi thở đều đều không một âm thanh—

Nàng nắm lấy tay phụ thân bắt mạch, rồi thở phào ngồi bệt xuống đất, vẫn còn…

Trong phòng mờ tối, ánh đèn ngoài nội thất lấp loáng lay động.

“Cha.” Sở Chiêu khẽ gọi, lay lay cánh tay Sở Lăng.

Dù đại phu có dặn người bệnh cần nghỉ ngơi, nhưng khi ấy Sở Lăng chỉ cười, nói mình chẳng bao lâu nữa sẽ nghỉ ngơi mãi mãi, chi bằng nhân lúc chưa chết, bầu bạn thêm với người thân.

“Nên A Chiêu à, nếu cha ngủ rồi, nhớ gọi cha dậy.” Ông dặn dò.

Cho đến lúc không thể tỉnh lại nữa.

Dưới bàn tay khẽ lay, Sở Lăng mở mắt. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng lập tức đáp lời: “A Chiêu, cha lại ngủ quên rồi sao?”

Sở Chiêu khẽ gật đầu, cố gắng mỉm cười: “Phải rồi, cha kể chuyện hồi nhỏ của con buồn ngủ quá, khiến cả hai cha con đều ngủ gật.”

Sở Lăng trầm ngâm một lát: “Thì ra lúc con còn nhỏ, ta chỉ cần kể chuyện là dễ ngủ… chẳng phải vì kể hay, mà là vì chuyện quá nhạt nhẽo.”

Sở Chiêu bật cười.

Nghe tiếng cha con nói cười trong phòng, A Lạc bước vào từ bên ngoài: “Tướng quân, tiểu thư, hai người tỉnh rồi, có muốn dùng chút gì không?”

Nàng vừa nói, vừa ra hiệu cho Sở Chiêu.

“Tiểu thư, theo lời dặn của người, trong bếp đã hầm sẵn canh gà.”

Sở Chiêu “ồ” một tiếng, trước tiên hỏi phụ thân có muốn dùng không.

“Ăn.” Sở Lăng nói, “Ta đã còn sống, thì phải ăn.”

Sở Chiêu cười khẽ đáp “Vâng,” rồi nói: “Cha, con tự đi lấy.”

Nói xong liền kéo A Lạc bước ra ngoài.

“Sao vậy?” nàng hỏi.

A Lạc nói: “A Cửu đến tìm tiểu thư, bảo rằng tiểu thư ăn trộm thỏ của hắn, muốn người trả lại.”

Sở Chiêu bật cười: “Thật là vớ vẩn, rõ ràng là của ta—ta đi tìm hắn!”

Tiếng bước chân vội vã dần xa.

Sở Lăng nằm trên giường mỉm cười. Mắt đã mù, thân thể không còn khí lực, nhưng thính lực lại nhạy bén lạ thường, đến cả tiếng binh mã tuần tra ngoài viện, tiếng côn trùng bò trên tường góc phòng… ông đều nghe thấy.

Có người như chim yến lướt qua cửa, bước chân rất nhẹ, đủ thấy thân pháp linh hoạt.

Sở Lăng nhớ lại lần gặp mặt trước, trận biến ở kinh thành, tên tiểu tử này cũng đã trải một phen rèn luyện, khí tức nay đã khác xưa.

Khí tức như thanh kiếm rét lạnh, lướt qua quanh thân.

“A Cửu, ngươi nhìn gì vậy?” Sở Lăng lên tiếng.

Người đứng cạnh giường giật mình, thoáng lùi một bước.

“Bộ dạng ta giờ khác xưa lắm, làm ngươi sợ rồi sao?” Sở Lăng hỏi.

Tạ Yến Lai nhìn người nằm trên giường—quả thật khác xa lần đầu gặp mặt. So với dáng vẻ oai phong lẫm liệt trước kia, thậm chí chỉ vài hôm trước thôi, giờ đây vị tướng quân ấy gầy gò khô héo, khiến người khó nhận ra.

Toàn thân Sở Lăng như đã héo tàn.

“Không.” Tạ Yến Lai đáp.

Không rõ là nói không thấy khác, hay không bị dọa sợ. Sở Lăng mỉm cười: “Dù sao thì ngươi cũng từng chiến qua loạn binh, chém giết quân Tây Lương, còn điều gì có thể khiến ngươi sợ hãi nữa?”

Tạ Yến Lai cúi đầu, nói: “Không phải, ta từng tận mắt chứng kiến cái chết của mẫu thân ta.”

Ý cười nơi mắt Sở Lăng dần phai, chỉ còn lại vẻ ôn hòa. Ông nhìn về phía Tạ Yến Lai, nhẹ nhàng nói:

“Mỗi người chúng ta rồi sẽ có một ngày phải tiễn biệt song thân.”

Tạ Yến Lai không đáp lại câu nói ấy.

“A Cửu,” Sở Lăng nói tiếp, “đa tạ ngươi. A Chiêu có thể đến tiễn ta một đoạn đường, đều nhờ có ngươi.”

Tạ Yến Lai lập tức cắt lời: “Tướng quân đừng nói vậy, việc này chẳng liên quan gì đến ta cả. Là nàng tự quyết định đến. Ta chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng đến áp giải nàng hồi cung. Một bên là Hoàng thượng, một bên là Hoàng hậu, ta là kẻ làm việc dưới trướng, không thể đắc tội bên nào, đành phải nghe cả hai.”

Sở Lăng bật cười sang sảng: “Phải rồi, làm hạ thần như chúng ta, chính là như vậy, bất đắc dĩ. Về sau—”

Tạ Yến Lai lại cắt ngang, đưa mắt nhìn ra ngoài. Hắn không phải đến đây để tán chuyện với Sở tướng quân, thời gian của ông không còn nhiều, nên để dành nói với người quan trọng nhất.

“Tướng quân.” Hắn nói, “Mộc Miên Hồng nhờ ta chuyển lời, hỏi người có thể gặp bà một lần không.”

Trên giường, tướng quân gầy mòn lặng lẽ trầm mặc.

Tựa hồ qua thật lâu, lại như chỉ trong chớp mắt.

“Nàng theo các ngươi đến đây sao?” Sở Lăng hỏi.

Tạ Yến Lai đáp: “Không phải đi cùng đường. Lần Sở tiểu thư bị tập kích, chính là bà ấy cứu. Sau đó cùng bọn ta đồng hành. Đến thành quận thì rời đi.”

Sở Lăng yên lặng một hồi, nói: “Gặp đi.”

Tạ Yến Lai không hỏi thêm gì, lập tức đáp “Được,” rồi quay người đi ra ngoài.

Sở Lăng ở phía sau căn dặn: “Đừng để A Chiêu biết.”

Tạ Yến Lai không ngoái đầu, chỉ nói: “Ta hiểu.”

Nói xong liền nghiến răng—hiểu cái gì chứ? Một người là cha nàng, một người là mẹ nàng, đến phiên hắn hiểu cái gì! Việc gì đến lượt hắn xen vào!

Hắn bước nhanh rời khỏi phòng, nhưng chưa được bao xa lại vội vã quay lại, không nói lời nào, chui vào khe giường nhặt con thỏ tuyết mang đi.

Sở Lăng thấy hắn quay lại nhưng không hỏi, chỉ khẽ cười.

Trong phòng trở lại yên tĩnh, nhưng lỗ tai Sở Lăng không hề yên tĩnh—ông nghe tiếng bước chân xa dần, rồi lại nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần—

Tiếng bước chân ấy dừng lại nơi ngưỡng cửa, dường như không dám tiến thêm một bước.

“Vào đi.” Sở Lăng nói, “Đến lúc này rồi, chẳng cần vướng bận quá khứ hay ngập ngừng sợ hãi nữa.”

Theo lời ông, bước chân ngập ngừng như mưa rào trút xuống, lao thẳng vào nội thất—

Mộc Miên Hồng đứng cạnh giường, thân hình mảnh mai run rẩy trong ánh sáng mờ, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, mười mấy năm tháng xưa cũ ùa về như triều dâng—

Bà quỳ xuống, tay che mặt, khóc nghẹn.

“Từ lúc nào bắt đầu thế này, ta không biết nữa.” Bà nức nở thì thầm.

Sở Lăng thần sắc bình tĩnh, không vui không giận: “Biết thì sao? Ngươi có thể cải tử hoàn sinh không?”

Mộc Miên Hồng vừa khóc vừa nói: “Tướng quân vẫn nói năng cay nghiệt như xưa.”

Sở Lăng không đáp.

Không gian lặng như tờ, nỗi xưa chợt ùa về.

Tựa hồ rất lâu, lại tựa như khoảnh khắc, Sở Lăng cuối cùng cũng phá tan tĩnh lặng, đè nén hồi ức.

“Ta để ngươi gặp ta một lần.”

“Là vì ngươi đã cứu mạng A Chiêu.”

“Ai cứu A Chiêu của ta, người đó là ân nhân của ta.”

“Đã là ân nhân, chỉ cầu gặp mặt một lần, ta lẽ nào không đáp ứng.”

Chỉ là ân nhân.

Chỉ vì bà đã cứu con gái ông.

Chỉ vậy mà thôi.

Mộc Miên Hồng quỳ bên giường, nhìn người nam nhân trước mặt—vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc—nước mắt rơi như mưa.



“Hắn nói sẽ chờ tiểu thư ở nhà bếp.”

A Lạc đi khắp trong ngoài bếp tìm kiếm, hỏi tỳ nữ và lính canh. Ai nấy đều lắc đầu, bảo không thấy Tạ Yến Lai.

“Mặc kệ hắn.” Sở Chiêu nói, nếm thử canh gà, đang chuẩn bị múc ra thì Tạ Yến Lai từ ngoài quay trở lại.

“Ngươi đi đâu vậy?” Sở Chiêu hỏi.

Tạ Yến Lai không đáp, chỉ vỗ vỗ lên ngực—

Sở Chiêu lập tức trông thấy nơi ngực áo hắn phồng lên, lộ ra tai con thỏ nhỏ, liền nhào tới: “Là của ta! Hèn hạ, dám giương đông kích tây!”

Tạ Yến Lai xoay người né tránh, nhướng mày: “Là của ta, ta phát hiện trước.”

Sở Chiêu chẳng thèm tranh cãi, cứ thế vươn tay vào lòng hắn giành thỏ.

Tạ Yến Lai đưa tay ấn trán nàng: “Cho ngươi cũng được, nhưng phải có điều kiện. Ta vừa rồi cũng nói với phụ thân ngươi rồi, người nói—nên có điều kiện.”

Phụ thân sao? Hắn mới vừa gặp cha nàng? Sở Chiêu khẽ bật cười: “Ngươi lại bày lời ngon tiếng ngọt gì với cha ta thế?”

Tạ Yến Lai nói: “Sở tướng quân công chính nghiêm minh, đồng ý để ta mang thỏ đi. Nhưng ngươi phải nấu cho ta một bát canh, thỏ mới là của ngươi.”

Sở Chiêu hừ nhẹ: “Được thôi, ta dám nấu, ngươi dám ăn là được.” Nói rồi quả nhiên đi rửa tay, chuẩn bị nấu canh.

A Lạc bĩu môi, mặc kệ hai người họ đấu khẩu, lặng lẽ đứng ngoài cửa. Tạ Yến Lai tựa vào cửa, chờ bát canh dành riêng cho mình, vừa nghe Sở Chiêu lải nhải:

“Phụ thân ta còn thức không?” “Ngươi đã nói gì với người rồi?” “Tuần tra cả đêm không ngủ à?” “Rảnh rỗi thì nói chuyện nhiều với cha ta vào.”

Hắn trả lời lúc có lúc không, giữa lúc đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, tiếng quát như sấm nổ.

“—Ngươi sao lại ở đây! Người đâu—”

Chính là tiếng của Chung Trường Vinh.

Sắc mặt Tạ Yến Lai chợt biến, Sở Chiêu cũng “choang” một tiếng làm rơi bát, lập tức nhấc chân định xông ra ngoài.

“Sở Chiêu.” Tạ Yến Lai vươn tay ngăn thiếu nữ đang lao tới cửa, “Đợi một chút đã.”
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 224: Nghe Thấy


“Chờ một chút?”

Sở Chiêu ngẩng đầu nhìn Tạ Yến Lai.

Chung Trường Vinh là người mà phụ thân nàng tín nhiệm nhất. Trong tình trạng hiện tại của phụ thân, Chung Trường Vinh lại lớn tiếng gọi người đến—

Ai nghe thấy cũng sẽ phát cuồng lao đến chỗ Sở Lăng.

Vậy mà Tạ Yến Lai lại ngăn nàng!

Ngăn nàng—

Sở Chiêu túm chặt cánh tay Tạ Yến Lai: “Ngươi đang giấu ta điều gì? Ngươi đang gạt ta!”

Nào là đến đòi thỏ, nào là bảo nàng nấu canh!

Sở Chiêu điên cuồng lay hắn, nước mắt nhòe mắt: “Ngươi đang lừa ta! Tại sao ngươi cũng lừa ta! Tại sao ngay cả ngươi cũng lừa ta!”

Tạ Yến Lai nhìn thiếu nữ trước mặt lần đầu phát điên đến thế, nghe nàng thốt lên câu ấy—”Ngay cả ngươi cũng lừa ta”—hắn lặng người. Hắn lừa nàng thì có gì lạ? Sao hắn lại không thể lừa nàng?

Tạ Yến Lai nghiến răng, siết chặt lấy nàng.

“Sở Chiêu, nghe ta nói.” Hắn hét.

Con thỏ nhân cơ hội chạy mất, A Lạc vốn cũng định lao về phía Sở Lăng, lại không biết có nên bỏ mặc tiểu thư—

“Cha ta chết rồi phải không? Ngươi đang lừa ta, đang lừa ta!” Sở Chiêu gào khóc, cố giãy khỏi hắn.

Nghe thấy câu này, A Lạc không do dự nữa, lập tức quay người chạy như bay—nàng là mắt của tiểu thư, nàng phải thay tiểu thư nhìn tướng quân lần cuối!

“Không phải!” Tạ Yến Lai nói, giữ chặt Sở Chiêu, để nàng nhìn vào mắt hắn, “Không phải. Phụ thân ngươi chỉ muốn gặp một người, không muốn để ngươi biết. Ông ấy không sao.”

Sở Chiêu nhìn hắn, dưới ánh sáng mờ mịt, ánh mắt chàng trai trẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo.

Phụ thân muốn gặp một người, không muốn nàng biết? Nên nhờ Tạ Yến Lai gạt nàng đi—

“Ai?” Sở Chiêu hỏi, “Ai mà phụ thân ta không muốn ta thấy?”

Tạ Yến Lai không đáp.

“Tạ Yến Lai!” Sở Chiêu túm lấy hắn, “Ngươi chưa bao giờ lừa ta, chỉ có ngươi không lừa ta. Ta biết, ngươi cũng biết, phụ thân làm vậy là vì tốt cho ta. Nhưng ta đã hồ đồ cả một đời, không thể tiếp tục hồ đồ nữa. Ta chết đi sống lại, chính là để biết cho rõ ràng tất cả—”

Đôi mắt nàng ngập nước, lời nói như rối ren, Tạ Yến Lai không nỡ nhìn.

Nhưng Sở Chiêu không cho hắn né tránh, đưa tay ôm lấy gương mặt hắn.

“Tạ Yến Lai, ta biết, ngươi cũng biết, sống làm kẻ ngu si vô tri thì dễ, nhưng thà đau đớn còn hơn mờ mịt sống suốt đời.”

“Nếu ngươi là ta, ngươi cũng sẽ muốn biết. Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ không giấu giếm.”

Thật ra nàng không cần hắn nói—với dáng vẻ này, rõ ràng nàng đã đoán được, đoán rồi nhưng không dám nói, chỉ chờ người khác xác nhận—có thể thấy hai chữ “mẫu thân” đối với nàng quan trọng đến mức nào—

Sống trên đời, sao có thể không từng bị tổn thương.

Tạ Yến Lai nắm lấy tay thiếu nữ, kéo xuống, nói khẽ: “Mẫu thân ngươi đã đến.”

Sở Chiêu nhìn hắn thật sâu một cái, liền quay người chạy đi.

“Chờ một chút.” Tạ Yến Lai lại gọi, lần này không phải để giữ nàng lại, mà là nắm tay nàng, cùng nàng bước nhanh về phía trước, “Theo ta.”

Sở Chiêu không chống cự nữa, để mặc hắn dắt tay lao đi.

Tạ Yến Lai dẫn Sở Chiêu trèo tường vào bên phía của Sở Lăng, lúc vượt qua tường, Sở Chiêu còn thấy A Lạc đang bị chặn ngoài cửa.

“—Ta phải gặp lão gia!” A Lạc giậm chân.

Vệ binh không lay động: “Chung Phó tướng có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào.”

Thân thể nàng nhẹ bỗng, được Tạ Yến Lai ôm xuống. Dù mang theo một người, hắn tiếp đất vẫn nhẹ nhàng không một tiếng động.

Ngoài kia đã giới nghiêm, quanh sân vắng lặng, không một bóng người. Tạ Yến Lai dắt Sở Chiêu rón rén tới sát cửa sổ.

Chung Trường Vinh đã không còn quát tháo, nhưng cách một tấm cửa cũng nghe được sự kích động trong giọng ông.

“—Mộc Miên Hồng, ngươi còn mặt mũi mà đến! Ngươi đến đây làm gì!”

“Muốn nhìn cảnh tướng quân lâm chung sao!”

“Ồ không đúng, ngươi Mộc Miên Hồng giảo hoạt như hồ ly, giỏi nhất là mê hoặc lòng người, làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”

“Tướng quân vừa chết, ngươi nhỏ vài giọt nước mắt, hồi tưởng tình xưa, đảo lộn thị phi, lừa A Chiêu nhận ngươi là mẫu thân!”

Đúng lúc Chung Trường Vinh nói đến đây, trong phòng vang lên một giọng nữ.

“Trường Vinh ca, ta không có ý đó.”

Thiếu nữ nép bên cửa sổ toàn thân run lên, suýt nữa bật dậy, may mà người bên cạnh kịp thời giữ nàng lại, ôm nàng thật chặt.

Tạ Yến Lai nhìn gương mặt thiếu nữ đỏ bừng trong khoảnh khắc, vẻ không thể tin hiện rõ trên nét mặt, hơi thở gần như ngừng lại—hắn biết, nàng đã nhận ra giọng nói ấy là ai rồi.

Dù sao cũng từng đồng hành một đoạn đường, tuy rằng vị Đinh đại thẩm kia không thường xuất hiện trước mặt Sở Chiêu, nhưng trong đội ngũ chỉ có ba nữ nhân, mà người này lại rõ ràng nổi bật, Sở Chiêu sao có thể không nhận ra?

Nàng chắc chắn đã đoán được thân phận của Đinh đại thẩm không đơn giản, có âm mưu gì đó—có thể là mưu tài, cũng có thể là mưu quyền.

Còn hắn—Tạ Yến Lai—thì đoán xa hơn một bước: rằng Đinh đại thẩm còn mưu đồ cả Sở Lăng—có thể là gian tế do phe Trung Sơn Vương hoặc thậm chí Tây Lương phái tới.

Nhưng dù đoán thế nào, bọn họ cũng không thể ngờ—đây lại là mẫu thân của Sở Chiêu, là người thê tử đã được cho là đã chết từ lâu của Sở Lăng.

“Ha!”

Chung Trường Vinh dường như vừa nghe được điều gì buồn cười đến cực điểm.

“Ngươi không có ý đó? Vậy ngươi còn có thể có ý gì? Mộc Miên Hồng—”

“Ngươi tưởng ta không biết sao? Bấy nhiêu năm qua ngươi vẫn luôn dõi theo A Chiêu, có cuộc tụ hội nào vắng bóng ngươi?”

“Chỉ trừ Lạc Thành ngươi không dám đến, còn lại chốn nào ngươi chẳng đi?”

“Ngươi ngày ngày dõi theo nó, chẳng phải là chờ tướng quân chết đi, để ngươi vui vẻ đến nhận con, hưởng thụ niềm vui đoàn viên mẫu tử?”

“Ngươi tự đặt tay lên tim mà nói—ngươi không muốn sao?”

Mộc Miên Hồng đối diện với Chung Trường Vinh, vẫn quỳ bên giường, trước cơn giận như phát cuồng của ông, dù là mắng mỏ, quát tháo, chất vấn, bà vẫn bình thản, không khóc, không giận, không phản bác, chỉ thỉnh thoảng mở miệng nói một câu.

Bà đưa tay đặt lên ngực, bình tĩnh nói: “Tự vấn lương tâm mà nói, thiên hạ này có người mẹ nào không muốn nhận lại con mình?”

Chung Trường Vinh cười lạnh: “Nhưng thiên hạ này cũng không có người mẹ nào đem con gái vừa mới sinh đặt lên đầu mũi đao, uy h**p sẽ ném chết nó!”

“Trường Vinh!”

Sở Lăng bỗng cất cao giọng quát lớn.

Nhưng điều đó không ngăn nổi cơn phẫn nộ của Chung Trường Vinh.

“Tướng quân, ta thực sự không thể quên được cảnh tượng ấy.” Ông đấm ngực, nghẹn ngào, “Cả đời này ta cũng không ngờ sẽ thấy một màn như vậy.”

“Nàng ta bế đứa bé nhỏ xíu ấy, hét lên rằng nếu ngươi, Sở Lăng, không nghe theo nàng, thì nàng sẽ lập tức ném đứa bé xuống đất—”

“Đứa bé nhỏ xíu ấy, bị nàng lạnh lùng đặt lên mũi đao—”

“Người đàn bà này, trước tiên giả làm người lâm nạn, mê hoặc tướng quân, để rồi tướng quân si tình, bỏ qua thân thế không rõ ràng của nàng, báo cho gia tộc, thậm chí tấu lên Hoàng đế, định thành thân với nàng. Kết quả thì sao? Nàng lặng lẽ biến mất.”

“Biến mất suốt bao năm, rồi trở thành thủ lĩnh sơn tặc—Mộc Miên Hồng!”

“Không những không cúi đầu nhận tội, mà còn dùng thứ tình nghĩa điên rồ giữa người và nàng ta để uy h**p.”

“Thấy người không sợ bị uy h**p, nàng ta lại đem ra một đứa trẻ!”

“Buồn cười thay! Đứa bé đó làm sao chắc chắn là con gái tướng quân? Người và nàng ta đâu có thành thân, ai biết đó là đứa trẻ từ đâu tới—”

Sở Lăng gượng người ngồi dậy trên giường: “Chung Trường Vinh! Ngươi im miệng!—A Chiêu!”

A Chiêu?

Chung Trường Vinh khựng lại, quỳ bên giường Mộc Miên Hồng cũng mặt trắng bệch, tấm lưng mảnh mai như bị chặt đứt một nhát—

Ngoài cửa sổ, Tạ Yến Lai gắt gao ôm lấy Sở Chiêu, nhưng cũng không ngăn được nàng đang run rẩy.

Toàn thân nàng run bần bật đến mức đứng không vững—

Đứa bé đó làm sao chắc chắn là con gái tướng quân? Người và nàng ta đâu có thành thân, ai biết đó là đứa trẻ từ đâu tới—
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 225: Bình Tĩnh


Trong lòng Sở Chiêu vẫn khắc khoải điều vừa xảy ra: nàng đã nói với Tạ Yến Lai rằng dù đau đớn ngột ngạt, nàng vẫn muốn hiểu rõ mọi chuyện. Ngay khi Tạ Yến Lai nói phụ thân muốn gặp một người không để nàng biết, nàng đã tỉnh táo, đoán đúng đó chính là mẫu thân của mình.

Ngay cả khi nghe tiếng nói trong phòng, nhận ra mẫu thân mình là ai, nàng dù sửng sốt, vẫn tỉnh táo. Mọi thứ rốt cuộc đều “có lý”—thứ cảm giác kỳ quặc từ Tiểu Mạn, những người phụ nữ lạ, rồi đến việc xuất hiện bất ngờ của sơn tặc thực sự, rồi đến việc sơn tặc biến thành vệ sĩ… tất cả đều có thể hiểu được.

Nàng bình tâm đến mức nghe lời nói của Chung Trường Vinh, cũng có thể đoán được quá khứ giữa phụ mẫu mình: nàng là kết quả của một mối tình sơn tặc – vị tướng thắng trận, đầy đam mê mê hoặc mà cũng đầy bi thương.

Thậm chí nàng còn thấy rằng đấy thực sự chỉ là một chiêu “mĩ nhân kế”, chẳng có gì sâu đậm, chẳng có thật tình yêu hay thù hận nào cả—mà nếu có, thì cũng chỉ là vết nhục của vị tướng, và là mảnh đất nở hoa của sơn tặc.

Không vấn đề gì—Sở Chiêu với tư cách người đã chết rồi sống lại một lần, chẳng có gì là nàng không thể tiếp nhận.

Cho đến khi nghe câu cuối: “Đứa bé đó không phải thật,”

Cái “đứa bé đó” là – giả.

Chính là mình…

Sở Chiêu nhìn vào tay mình, càng hiểu nàng chỉ là dụng cụ phụ thuộc của mĩ nhân kế, nàng chẳng phải con của phụ thân.

Tâm trí nàng như trống rỗng, ù trong tai là dòng âm thanh hỗn loạn, chẳng thể nghe thấy gì nữa—nhưng lại lạ lùng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở của chính mình.

Thế giới duy nhất còn lại chỉ là nhịp thở của nàng.

Cho đến khi có người lay mạnh, gọi: “Sở Chiêu!”

Mắt nàng tập trung trở lại, nhìn thấy Tạ Yến Lai bên cạnh—

“Đưa cho nàng cái này.” Có người nói.

Mùi thuốc bột xộc vào mũi, khiến nàng hắt xì, ù tai như sấm—rồi bộ óc nàng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng nhận ra mình đã được đưa vào phòng.

Bên cạnh vẫn là Tạ Yến Lai ôm nàng, trước mặt là Sở Lăng—ông đã ngồi dậy rồi. Bên cạnh còn có người phụ nữ…

Khi Sở Chiêu liếc nhìn, người phụ nữ bước lùi lại, lúng túng cúi đầu.

Chung Trường Vinh giơ tay tát mình một cái nhẹ, thận trọng nói: “A Chiêu… Chung thúc chẳng bao giờ nói suông, toàn nói linh tinh…con biết mà…”

Sở Chiêu nhìn ông, bật cười dịu dàng.

Nụ cười ấy khiến mọi người quanh đó thêm lo lắng, nhưng nàng vẫn bước đến chiếc giường.

“Cha, con ổn rồi.” Nàng mỉm cười, và nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay Tạ Yến Lai, vội dỗ thần sắc Sở Lăng: “Cha nằm xuống đi, dù chuyện lớn tới đâu cha cũng không nên ngồi dậy.”

Sở Lăng nhận sự nâng đỡ của con, đáp lời rồi nằm xuống. Sở Chiêu cũng bước lại ngồi ở mép giường.

Căn phòng lặng phắc.

“Con không sao.” Nàng nói, ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt không bỏ sót Mộc Miên Hồng; nàng nhấn mạnh rồi dừng ở bà: “Bấy lâu nay con chỉ quen gọi người là ‘Đinh đại thẩm’ mà thôi.”

Mộc Miên Hồng nhìn nàng, ánh mắt vừa thảm vừa lo lắng, miệng chần chừ một lúc, rồi nói: “Không biết đôi khi còn tốt hơn.”

Sở Chiêu lắc đầu: “Chuyện đã xảy ra trên đời, thì con nên biết rõ.” Nàng đứng lên, cúi người trước Mộc Miên Hồng: “Cảm ơn người.”

Mộc Miên Hồng nhìn nàng, không nói gì—kẻ nào đứng trước sự bình tĩnh đến quái lạ của thiếu nữ, lời nào cũng hóa thành dao cứa vào tim bà, liệu lời gì còn có thể nói?

Sở Chiêu cúi thêm một lần nữa.

“Lúc bị tấn công hôm trước, cảm ơn người đã cứu con.”

Không chỉ Mộc Miên Hồng, cả Chung Trường Vinh và Tạ Yến Lai đều cảm thấy Sở Chiêu rối rắm—nhìn thì có vẻ sáng tỏ, thực ra vẫn còn mơ hồ. Bằng chứng là nàng đã cảm ơn hai lần rồi.

Chung Trường Vinh còn đưa mắt nói với Tạ Yến Lai, bảo hắn lấy luận thuốc ra để nàng ngửi thêm lần nữa. Tạ Yến Lai lạnh lùng không đáp.

Chung Trường Vinh đột nhiên thấy có tội, cũng không dám nhìn Tạ Yến Lai, lúng túng quay mặt đi.

Chỉ còn Sở Lăng mỉm cười: “Cả hai lần ‘cảm ơn’, chắc con cả đời cũng yên lòng rồi chứ?”

Sở Chiêu nhìn cha, gật nhẹ, giơ tay lau lệ: “Cha, con đã hiểu. Cha cũng nên yên lòng, đừng lo cho con nữa.”

Sở Lăng vỗ cánh tay con gái: “Cha chẳng lo gì nữa, cha đã tận mắt thấy con gái cha mạnh mẽ biết bao rồi. Nhưng, A Chiêu à, thiên ý đã khiến con hôm nay phải chứng kiến, nghe thấy mọi chuyện, thì cha mong con hiểu thật rõ.”

Sở Chiêu cúi đầu: “Cha, con bây giờ đã thật sự hiểu rồi.”

Sở Lăng cười: “Hiểu gì? Con tưởng là con hiểu rõ rồi sao? Cha sẽ nói rõ từ miệng—Cha và Mộc Miên Hồng trước kia vô tình gặp gỡ, gọi là duyên phận. Gặp ba lần rồi sinh lòng yêu mến. Chúng ta dù chưa làm lễ thành thân, nhưng thật sự là phu thê. Con là con gái của cha và nàng.”

Nghe những lời này, Chung Trường Vinh quay đầu sang một bên, còn Mộc Miên Hồng thì đưa tay lau lệ.

“Đã là tướng quân mở lời, ta cũng nên đích thân giãi bày,” Mộc Miên Hồng nói, “ta và tướng quân không phải tình cờ gặp gỡ, mà là mưu đồ có chủ ý. Khi ấy, sơn trại chúng ta…”

Bà thoáng dừng, ánh mắt nhìn về phía Sở Chiêu.

“Lần đầu gặp, ta vốn định hành thích, nhưng bản lĩnh non kém, chưa đắc thủ.”

“Sau lần thứ hai, rồi lần thứ ba, ta lưu lại bên tướng quân. Thời gian càng dài, tướng quân đối đãi ta chân thành, có tình cảm, còn ta thì hoang mang, không biết nên làm sao. Khi tướng quân đưa ta xem hỉ phục…”

Nói đến đây, trong mắt bà hiện lên ánh nhìn mông lung, như vẫn còn nhìn thấy bộ hỉ phục đỏ chói ấy, từng được người kia nâng tay trao cho.

“Ta không còn biết phải làm gì, chỉ có thể bỏ trốn. Khi ấy, ta thầm nghĩ, kiếp này không bao giờ gặp lại chàng.”

“Nhưng sơn trại vốn là nơi phạm pháp, triều đình không dung, tướng quân lĩnh binh chinh phạt, vây diệt khiến bọn ta lâm vào đường cùng.”

“Ta sinh ra ở đó, lớn lên tại đó, chẳng thể nào mắt thấy người thân chết thảm, đành đứng ra cầu tướng quân tha mạng.”

Dường như bà lại trông thấy cảnh tượng ngày ấy: giữa đống xác chất chồng, lưỡi đao loang loáng, người kia kinh ngạc, mừng rỡ rồi đau đớn khi thấy bà đột ngột xuất hiện trở lại.

“Mộc Miên Hồng không mong tướng quân tha thứ, cũng không biện minh cho việc mình làm.”

Bà quay lại nhìn Sở Chiêu.

“Mạng ta không uy h**p nổi tướng quân, vậy thì ta đổi mạng sống của ta và con gái để cầu sự sống cho bọn họ.”

“Ta đã đặt con gái mình lên mũi đao, chính tay ta cắt cổ con bé, ngay khoảnh khắc ấy, con ta đã bị chính tay mẫu thân g**t ch*t.”

“Ngày hôm nay ta đến, chẳng phải để nhận lại con, mà chỉ là muốn nhìn thấy tướng quân lần cuối.”

Rồi nàng nhìn Sở Lăng.

“Người Mộc Miên Hồng từng lừa dối, từng yêu sâu sắc, sắp sửa lìa thế. Đến đây là lần cuối. A Lăng, kiếp này dừng tại đây, kiếp sau, đừng gặp lại nữa.”

Bà quỳ gối hành lễ, lệ rơi lã chã, không đợi ai nói gì thêm, xoay người chạy khỏi phòng.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Chung Trường Vinh bất chợt đá mạnh vào cây cột, phát ra tiếng vang “rầm” như sấm nổ, phá tan sự tĩnh lặng ấy.

“Đồ đàn bà độc ác…” ông nghiến răng muốn chửi, nhưng rốt cuộc vẫn kiêng nể Sở Chiêu. Trên đời nào có đạo lý trước mặt nữ nhi mà mắng mẫu thân nàng, nhưng mẫu thân như thế này thì…

Chẳng nhắc tới nữ nhi lấy một câu, lại còn dõng dạc nói rằng con gái mình đã chết.

Ông vốn không cho phép Mộc Miên Hồng nhận lại con gái, vậy mà đến khi bà thực sự không nhận, ông lại tức đến muốn phát điên.

Đắng cay thay! Mệnh tướng quân sao khổ vậy! Mệnh A Chiêu cũng khổ đến vậy!

Chung Trường Vinh gầm lên một tiếng, xoay người lao ra ngoài.

Trong phòng lại trở về với sự yên lặng. Lát sau, giọng Tạ Yến Lai vang lên:

“Ta…” hắn chỉ tay ra ngoài cửa, “ta ở ngoài, có gì cứ gọi.”

Dứt lời chẳng chờ hồi đáp, bước đi như gió cuốn.

Chớp mắt chỉ còn lại hai cha con trong phòng.

Sở Chiêu nhìn phụ thân, bỗng “phụt” một tiếng bật cười: “Phụ thân, khi người còn trẻ, cuộc đời của người đúng là còn ly kỳ hơn cả những lời đồn ở kinh thành.”
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 226: Bất Tỉnh


Kinh thành đồn đãi rằng điều khiến Sở Lăng mê đắm là một thôn phụ, một tiểu gia bích ngọc. Dù chẳng lấy gì làm thể diện, song cũng là chuyện thường tình—các công tử thế gia lúc còn niên thiếu bị sắc đẹp mê hoặc, chuốc lấy trò cười, vốn chẳng phải hiếm.

Nhưng sự thực lại không phải là tiểu gia bích ngọc thôn phụ nào, mà là đầu lĩnh sơn tặc, loại người giết người cướp của.

Tướng quân đi tiễu phỉ lại phải lòng mỹ nhân đầu lĩnh sơn tặc—nếu việc này truyền ra, thì không còn là trò cười, mà là chấn động thiên hạ.

Thậm chí còn có thể bị chỉ trích và truy tội.

E rằng Hoàng đế cũng bởi chuyện này mà sinh lòng xa cách với Sở Lăng?

“Phụ thân, người bị sơn tặc mê hoặc, thả người đi, sau cùng còn trách cứ Hoàng thượng. Nay nghĩ lại, con cảm thấy bệ hạ đối với người quả thật là khoan dung rồi.” Sở Chiêu nói: “Người đúng thật là một vị thần tử khiến người ta nhức đầu.”

Sở Lăng bật cười ha hả: “Khi ta còn trẻ, còn lợi hại hơn A Cửu nhiều.”

Đang nói chuyện nhà mình, lại nhắc đến A Cửu làm gì.

Sở Chiêu cười đáp: “A Cửu đâu có lợi hại như phụ thân, tính tình hắn như vậy, gặp sơn tặc nữ phỉ chỉ khiến người ta muốn chém chết hắn, chứ nào có chuyện đóng kịch hóa thật, sinh tình yêu đương.”

Sở Lăng cười, nói: “Nhân duyên giữa người với người, đâu thể nói trước, cũng chẳng có định luận, gặp được rồi, chính là duyên số.” Ông vươn tay, nắm lấy cánh tay Sở Chiêu, “A Chiêu, con đừng nghĩ nhiều. Ta và Mộc Miên Hồng, từng yêu, từng hận, kiếp này ta không hối tiếc. Sợi dây gắn kết giữa con người với nhau—”

Lời chưa dứt, thanh âm ông đột ngột im bặt, tay cũng rơi xuống—

Sở Chiêu kinh hoảng: “Cha!”

Tạ Yến Lai vội xông vào, thấy Sở Chiêu đang lay vai Sở Lăng, liền quay người ra ngoài hô lớn: “Đại phu! Đại phu!”

Đại phu nhanh chóng chạy tới, Chung Trường Vinh cũng hấp tấp trở về.

Sở Lăng chưa chết, vẫn còn hơi thở, song cũng không tỉnh lại nữa.

Chuyện khi nãy khiến ông quá đau lòng, kiệt sức mà lâm vào hôn mê.

Chung Trường Vinh lúc đầu tự tát mình mấy cái, lại đá cột nhà, sau đó quay sang định đánh Tạ Yến Lai: “Ai cho ngươi thả người vào! Ngươi biết gì chứ! Can dự vào làm gì! Ngươi tưởng ngươi là ai!”

Tạ Yến Lai xưa nay đâu phải loại người đứng im chịu đòn, lập tức đánh trả: “Ngươi tự mình làm chuyện ngu ngốc, còn dám trút giận lên người khác! Ai thả người vào? Không có Sở tướng quân lên tiếng, ai dám vào? Ngươi tưởng ngươi là ai, tự cho là đúng, nói năng hồ đồ!”

Chung Trường Vinh không biết là do quá tức hay sao, lại bị một quyền của thiếu niên kia đánh cho loạng choạng.

“Chung thúc! A Cửu!” Sở Chiêu quát lớn, “Đừng đánh nữa!”

Hai người đều thu tay lại.

“Chuyện này không trách ai cả.” Sở Chiêu nói, “Cha ta cũng muốn gặp bà ấy một lần, gặp rồi, người thực sự rất vui.”

Vui sao? Chung Trường Vinh hoàn toàn không thấy có chỗ nào vui cả!

Sở Chiêu không nói thêm, chỉ nhìn Sở Lăng trên giường, ông vẫn hôn mê, song khóe môi còn vương nụ cười, chẳng rõ có phải đang hồi tưởng đoạn thanh xuân rực rỡ năm xưa.

Thuở trẻ của ông, đâu phải là kẻ nằm héo úa trên giường thế này.

Thanh niên Sở Lăng, cầm đao cưỡi ngựa, có thể tiến vào hoàng thành, có thể bình định Tây Lương, kết nghĩa huynh đệ với Hoàng đế, khiến nữ đầu lĩnh sát thủ cũng phải trầm mê.

Một đội binh mã từ hoang dã phóng qua, cuồng phong cuốn theo khiến nhóm binh sĩ đang huấn luyện đứng cũng chẳng vững.

“Mau nhìn, là Sở tiểu thư!” Một binh sĩ cầm trường thương phấn khởi hô lên.

Trong đội binh mã lao vút qua kia, có một bóng người khoác áo choàng, sau lưng mang đao tiễn, tuy ăn mặc giống binh sĩ, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn kia sao giấu nổi.

Nghe nói Sở tiểu thư thay tướng quân tuần tra, chỉ là trước kia luôn ở trung quân đại doanh, tiền tuyến vẫn chưa từng gặp qua.

“Sở tiểu thư lại dám đến nơi này.” Một binh sĩ nói.

Chỗ này là nơi gần chiến sự nhất, quân Tây Lương có thể bất ngờ xuất hiện, giao tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Người khác lập tức phản bác: “Sở tiểu thư sao lại sợ? Người từng tự mình giao chiến với quân Tây Lương cơ mà!”

Bên cạnh có kẻ vung đao dài: “Các ngươi đều sai rồi.”

Hai người trước đó liếc nhìn hắn: Sai ở đâu?

Người kia cười đáp: “Phải gọi là Hoàng hậu, không phải Sở tiểu thư.”

Trên thao trường lại dấy lên làn sóng ồn ào, rốt cuộc nên gọi là Hoàng hậu hay Sở tiểu thư—ấy là chút niềm vui hiếm hoi giữa huấn luyện nhàm chán và cuộc sống chẳng biết mai sống hay chết.

Một binh sĩ quay đầu, thấy bằng hữu bên cạnh tay cầm cung tiễn đứng im bất động, ánh mắt dõi theo đội binh mã xa dần.

“Lương Tường.” Hắn giơ tay huých bạn một cái.

Lương Tường quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có phần mơ hồ, tựa hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tiểu tử ngươi,” binh sĩ kia cười đùa, “trước nay chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp đến vậy phải không?”

Không chỉ từng thấy, mà còn từng được vị cô nương xinh đẹp ấy tán dương trước mặt người khác là dũng mãnh. Lương Tường mỉm cười, hắn vốn đã nghe tin nàng đến, nhưng không ngờ thực sự lại được tận mắt trông thấy.

Lương Tường thầm thấy may mắn, giờ phút này gặp lại, còn hơn nhiều so với lần trước. Ít nhất giờ đây hắn đã từng giết địch, cũng xem như có chút dũng mãnh.

Nghĩ đến đó, hắn lại khẽ cười tự giễu.

Hắn có dũng mãnh hay không thì liên quan gì đến nàng?

Hắn không quên Lương thị nhà mình rời khỏi kinh thành ra sao, cũng không quên mối quan hệ giữa Sở Chiêu và Tạ thị, lúc ly hành hắn tận mắt chứng kiến—

Lương Tường siết chặt nỏ trong tay.

Phụ thân viết thư nói, công thưởng của bọn họ đã được duyệt. Việc này thành công cũng là do thời cơ—Sở Lăng thân thể bất an, chuyên tâm vào chiến sự, không tự mình xét duyệt danh sách công thưởng, mà sau khi đưa đến kinh thành, nhờ cuộc giằng co giữa Tạ Yến Phương và Thái phó, một người không tiện ngăn trở rõ ràng, một người cố ý đề bạt, mọi việc mới suôn sẻ như vậy.

Nếu để Sở Lăng hoặc Sở Chiêu biết Lương thị bọn họ sắp được khôi phục, nhất định sẽ ra tay ngăn cản.

Cho dù triều đình đã phê chuẩn, thì ở biên quân mà Sở Lăng nắm trong tay, muốn trừ bỏ phụ tử bọn họ, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hiện giờ chưa phải lúc.

Đợi đến khi hắn được thăng chức, công trạng chất chồng, lớn đến mức cho dù là Quốc trượng, Tướng quân, hay Hoàng hậu, cũng không thể lay chuyển, khi ấy hắn sẽ đứng trước mặt nàng, để nàng thấy được hắn Lương Tường dũng mãnh đến nhường nào.

“Được rồi.” Hắn ném nỏ xuống, cầm lấy trường đao, “Đừng tán gẫu nữa, múa thêm vài chiêu đao, mới có thêm chút cơ hội sống sót.”

“Nghe theo Tiểu Lương tướng!” Một binh sĩ hô lớn, lập tức cùng đồng đội đối chiêu.

Những người khác cũng nhanh chóng nhập trận.

“Tiểu Lương tướng dũng mãnh!”

“Tiểu Lương tướng mỗi trận tất thắng chính là luyện thế này!”

Tiếng cười đùa dần bị tiếng binh khí va chạm át đi.

Rất nhanh sau đó, tiếng còi cảnh báo vang lên.

“Phía tây bắc xuất hiện binh Tây Lương!”

“Tập hợp đội hình!”

“Tiên phong doanh, lập tức tập hợp!”

Nghe được tiếng báo hiệu, Sở Chiêu ghì cương quay đầu nhìn lại.

“Có chiến sự sao?” nàng hỏi.

“Tiểu thư.” Một binh tướng lắng nghe tiếng còi, “Khoảng cách vẫn còn xa, là trinh sát phát hiện binh Tây Lương ẩn mình, hiện đang triệu tập binh mã truy kích.”

Sở Chiêu khẽ “ồ” một tiếng, nhìn một đội binh mã nhanh chóng tập hợp, như mũi tên nhắm về hướng tây bắc.

“Tiểu thư, không cần lo lắng.” Binh tướng nói, “Chỉ là một trận truy kích quy mô nhỏ.”

Dù có lo cũng vô ích, nàng nào có thể thực sự ra chiến trường giết địch. Nàng chỉ là thay phụ thân trấn an quân tâm, nàng biết rõ chức trách của mình, sẽ không hành động khinh suất.

“Đợi khi tướng sĩ khải hoàn trở về, ai chém được đầu Tây Lương, đều thưởng một vò rượu.” Sở Chiêu nói.

Binh tướng lĩnh mệnh, lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh.

“Tiểu thư, nên trở về thôi.” Một binh sĩ bên cạnh khẽ nói.

Sở Chiêu nhìn sang người binh sĩ đó—là Đinh Đại Chùy.

Thấy nàng nhìn qua, Đinh Đại Chùy hơi lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Là Tạ đô tướng dặn dò, bảo người đừng đi quá xa.”

Sở Chiêu không đáp, quả thật nàng không thể đi xa, phụ thân có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào—hoặc cũng có thể, ngừng thở bất cứ lúc nào.

Nàng thu ánh nhìn, quất roi giục ngựa.

Những binh sĩ truy kích binh Tây Lương hoàn toàn không biết rằng thắng trận lần này sẽ được ban rượu.

Dù có biết, lúc này đây, trong lòng cũng chỉ có một ý nghĩ—một vò rượu này, thật không dễ lấy.

Lần này địch vượt quá dự liệu của trinh sát, hai bên gặp nhau liền đại chiến, chém giết đến đất trời tối sầm.

Một lưỡi trường đao sượt qua sống mũi Lương Tường—chỉ lệch một tấc, là hắn đã mất mũi.

Lương Tường nghiêng người ra sau, trường đao trong tay vung lên, va chạm cùng đao của binh Tây Lương, trước mắt lóe lên hỏa quang.
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 227: Bách Chiến Bách Thắng


Lương Tường nay đã không còn non nớt như lần đầu bước lên chiến trường. Hắn không chỉ đỡ được đòn công kích, mà còn ngửa người nằm sát trên lưng ngựa, vung trường đao phản kích.

Tên binh Tây Lương bị đao hắn đâm trúng, tuy chưa trí mạng, nhưng cũng bị hất văng khỏi lưng ngựa, thân thể bị vó ngựa giẫm đạp đến thoi thóp.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Lương Tường đã có thể bách chiến bách thắng. Hắn vừa ngồi thẳng dậy trên ngựa, sau lưng liền có một tên Tây Lương vung đao chém xuống.

Lần này hắn không còn may mắn như trước, chỉ có thể theo bản năng vung trường đao xoay về sau—

Âm thanh binh khí va chạm cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên đồng thời. Lương Tường thu lại trường đao đang xoay tít, quay đầu ngựa lại, thấy tên binh Tây Lương đã ngã gục trên mặt đất—hắn vẫn còn vận khí, bởi có hai binh sĩ đang bảo vệ hai bên.

Là bởi vì hắn là đồn trưởng của bọn họ ư?

Lương Tường liếc nhìn hai binh sĩ kia. Tuy hắn là đồn trưởng đội này, nhưng mới vừa được thăng chức điều tới, lại chỉ chăm chú luyện võ, với hai người này chưa kịp thân quen, thậm chí chẳng nhớ nổi tên.

Lúc này trên chiến trường, binh Tây Lương đang chiếm thế thượng phong, binh sĩ của quân ta liên tục bị sát hại, hoặc cùng địch liều mạng đồng quy vu tận. Lương Tường chỉ liếc nhìn một cái, liền tiếp tục xông vào đám binh Tây Lương, chiến trường không cho phép hắn thất thần.

Binh sĩ đi theo hắn tuy dũng mãnh, nhưng cũng không phải thần thánh, chỉ là huyết nhục phàm nhân. Trong đợt xung sát không lâu, đã có người rơi xuống ngựa.

Nhưng Lương Tường vẫn không hề bị thương chí mạng, bởi hai binh sĩ ngã xuống, lại có binh sĩ khác lập tức xông đến cạnh hắn.

Một người, hai người, ba người, bốn người—liên tiếp không dứt. Bên người Lương Tường luôn có binh sĩ hộ vệ. Nói là họ đến giết địch, chi bằng nói là đến phụ trợ hắn.

Không màng sinh tử của bản thân, không để tâm đến trận hình, chỉ quan tâm đến Lương Tường, vì hắn mà ngăn đỡ công kích, hỗ trợ chém địch.

Trận chiến kỳ lạ mà cuồng nhiệt như vậy kéo dài đến khi binh Tây Lương chết sạch, chiến trường chỉ còn lại lác đác năm người.

Lương Tường mình đầy thương tích, cả người như vừa được ngâm trong máu, nhưng hắn vẫn là một trong năm người còn sống—hắn còn sống.

Mặt đất rung chuyển, từng đợt viện binh như mây cuốn ào ào kéo đến. Biết rõ địch đông, Chu giáo úy đích thân dẫn quân tới tiếp viện. Khi thấy được cảnh tượng trước mắt, ông không khỏi lớn tiếng hô vang đầy kích động: “Hảo dũng sĩ!”

Ban đầu ông tưởng sẽ chỉ thấy thi thể ngổn ngang, binh Tây Lương toàn thắng rút đi.

Không ngờ đội tiên phong chỉ năm mươi người này, lại tiêu diệt trăm tên Tây Lương, thậm chí còn có người sống sót.

“Hảo dũng sĩ!” Chu giáo úy lớn tiếng hỏi, “Báo danh tánh các ngươi.”

Năm người lần lượt báo danh. Đến lượt Lương Tường, ánh mắt giáo úy sáng rực: “Lương Tường, chính là Lương Tường được khen thưởng lần trước, thăng làm đồn trưởng, phụ thân ngươi là Lương Tư Mã, người nhiều lần lập mưu ở cánh tả?”

Lương Tường đáp: “Dạ có.”

Giáo úy càng thêm vui mừng, cẩn thận quan sát hắn, ánh mắt đầy tán thưởng: “Lợi hại, quả thực lợi hại. Lương Tường, ngươi có nguyện ý theo về dưới trướng ta, phong ngươi làm quân hầu.”

Quân hầu—chính là tướng lĩnh nắm giữ ít nhất năm trăm binh sĩ.

Được phong quân hầu, tức là chân chính trở thành thân phận quan lại.

“Lương Tường, ngươi dũng mãnh thiện chiến, bổn tướng trông mong ngươi có thể huấn luyện được đội quân như bản thân, bách chiến bách thắng.”

Hắn dũng mãnh thiện chiến, chức quân hầu này là chính hắn tự mình đoạt lấy. Hắn muốn công danh lớn hơn, muốn bách chiến bách thắng, danh vang thiên hạ. Lương Tường cúi nhìn máu me khắp người, cảm nhận từng vết thương đau nhói, nắm chặt trường đao trong tay, ánh mắt không hề cúi xuống, tránh để phải nhìn thấy xác chết khắp nơi dưới chân.

Hắn ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Lương Tường nhất định không phụ lòng mong đợi của đại nhân!”

Chu giáo úy cười lớn, nhìn sang bốn người còn lại: “Các ngươi cũng theo ta, đều có phong thưởng!”

Bốn người kia đồng thanh hô lớn nhận lệnh.

Lương Tường đứng trong quân doanh, trông thấy thi thể đồng đội được thu gom trở về.

Thi thể sẽ được hợp táng, tro cốt cùng di vật sẽ được đưa về quê hương.

Đầu mặt đều đã được băng bó, không thể nhìn thấy dung mạo, mỗi người được phủ bằng quân bào, trên người đặt bài số danh.

Lương Tường lần lượt nhìn từng bài số.

“Lương quân hầu.” Một binh sĩ ở bên khẽ gọi, “Ngài nên đi trị thương trước đã.”

Từ lúc thu dọn chiến trường đến lúc trở về, Lương Tường chưa từng nghỉ ngơi, càng chưa hề đi trị thương. Trên người hắn vẫn khoác áo giáp đẫm máu, cứ thế đứng nhìn thi thể của các chiến hữu, khiến bao binh tướng quanh đó cũng không khỏi than thở.

“Chiến trường vốn là như vậy,” một vị tướng quân cố ý tiến tới trấn an, “sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, mới đó còn cười nói cùng nhau, chớp mắt đã âm dương cách biệt.”

“Đừng đau lòng,” một binh sĩ nói, “bọn họ là vì quốc vì dân mà chiến, chết là vinh quang. Làm lính vốn dĩ đã chuẩn bị cho ngày này, chết không sợ, chết cũng vui lòng.”

Lương Tường cảm tạ bọn họ. Hắn tự nhiên hiểu rõ những đạo lý này. Nhưng điều họ không biết, là rất nhiều người trong số đó, chết là vì hắn.

Kỳ thực, kẻ lẽ ra nên nằm ở đây, chính là hắn.

Không, từ trận đầu tiên bước lên chiến trường, hắn đã đáng chết. Nếu không có mấy binh sĩ liều mạng bảo vệ, hắn sao còn sống đến hôm nay, sao có được công thưởng như bây giờ?

Ban đầu, hắn cho rằng đó là tình huynh đệ đồng sinh cộng tử, là chuyện thường tình trong quân ngũ.

Nhưng một lần, hai lần, ba lần… Mỗi lần hắn ra trận, đều có người liều chết bảo vệ hắn.

Chẳng lẽ những người đó có giao tình thân thiết với hắn? Không hề. Hắn vì thân phận đặc biệt, vẫn luôn giữ mình trong quân, không thân thiết với ai, cũng chẳng có nghĩa khí thâm sâu với người nào.

Vậy vì hắn là đồn trưởng, binh sĩ tự nguyện bảo vệ? Cũng không phải. Chức đồn trưởng chẳng qua là tiểu quan phụ trách đội hình, không tính là tướng lĩnh, chết đi cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục, binh sĩ cũng không cần phải liều mạng vì hắn.

Có không ít binh sĩ đã chết vì bảo vệ hắn, cũng có người còn sống. Khi hắn cảm tạ và hỏi vì sao họ lại đối xử với hắn như vậy, thì những người đó lạnh nhạt nói: chỉ là giết địch, không thừa nhận điều gì khác.

Dù có ngốc đến mấy cũng biết đây không phải chuyện bình thường—huống hồ hắn chẳng phải kẻ ngốc.

Hắn được đưa đến quân doanh, là có người sắp đặt. Chẳng lẽ chuyện hắn được bảo vệ nơi chiến trường cũng là do người đó sắp đặt?

Nghe phụ thân kể lại, năm đó chỉ vì thấy một tiểu quan đến từ Tây Bắc đứng ngoài cửa phủ lấm lem đáng thương, nên mở lời xin cho hắn vào—chỉ thế mà thôi, đâu phải là cứu cả nhà họ Tài ấy khỏi cái chết!

Huống hồ, một câu nói sao đáng để báo đáp như vậy? Vị cố nhân họ Tài kia sao có thể có bản lĩnh lớn đến nỗi khiến nhiều binh sĩ—mà lại là những người khác nhau, ở bất kỳ nơi đâu, dù là đội hình tạm thời trước trận—cũng đều bảo vệ hắn, hỗ trợ hắn giết địch?

Rốt cuộc là ai có năng lực làm được việc như thế?

Ngay cả Vệ tướng quân Sở Lăng cũng không thể!

Lương Tường muốn hỏi phụ thân, đem chuyện này kể ra để xem ông có biết nội tình hay không. Nhưng—

Chuyện đó cũng đồng nghĩa với việc để phụ thân biết hắn chẳng thật sự dũng mãnh thiện chiến, công thưởng có được chẳng phải do chính mình giành lấy.

Mà điều này, kỳ thật cũng chẳng sao. Phụ thân là người nhà, biết thì biết, chẳng có gì mất mặt.

Chỉ sợ phụ thân quá mức cẩn trọng, từ đó ngăn chặn chuyện này tiếp diễn. Như vậy thì—

Hắn không dám chắc trận chiến sau, hắn có thể tiếp tục vinh quang như thế, hay là chết ngay trên chiến trường.

“Lương quân hầu!”

Một tiếng hô từ bên cạnh khiến Lương Tường hoàn hồn, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, thấy mấy vị tướng đang vẫy gọi.

“Đầu của lũ giặc Tây Lương đã được chất lên xe, giáo úy đại nhân nói, muốn ngươi đích thân áp giải đến đại doanh của đại tướng quân, nhận công khen thưởng.” Họ lớn tiếng nói.

Đại doanh của đại tướng quân, nhận công huân… Lương Tường siết chặt tay.

“Lương quân hầu, mau đi thôi.” Các binh sĩ cũng thúc giục, “Băng bó tạm vết thương, đến doanh trại đại tướng quân cho người ta thấy dũng mãnh của chúng ta!”

Dũng mãnh của hắn, phải cho thiên hạ chứng kiến. Hắn không thể đánh mất tất cả điều này. Hơn nữa, hắn không phải không dũng mãnh—hắn thực sự có ra trận giết địch!

Tất cả những gì hắn có được, đều là xứng đáng.

Lương Tường chắp tay với bọn họ: “Thay ta tiễn đưa các huynh đệ, ta sẽ đem chiến thắng mà họ đổi bằng sinh mạng, hiển vinh trước thế nhân.”

Binh sĩ đồng thanh hô lớn.

Trong tiếng reo hò của binh sĩ, ánh nhìn tôn kính mỉm cười của các tướng lĩnh, Lương Tường mình đầy máu, tay nắm trường đao, sải bước mà đi.



Đêm tối buông xuống, kinh thành đèn đuốc sáng rực như ngân hà.

Nhưng lúc này, trên con phố phồn hoa nhất lại không một bóng người, từng đội binh mã lao nhanh qua, dọn sạch đường phố.

Từng hàng binh sĩ mặc giáp mang binh khí chậm rãi tiến đến, vây quanh người nam nhân cưỡi ngựa cao lớn ở trung tâm.

Đặng Dịch vận hồng bào khoác hắc bào, không hề thưởng thức con đường trống trải được dọn sẵn cho hắn, ánh mắt khép hờ, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, lại như đang trầm tư suy nghĩ.

Hai vị quan theo cạnh hắn, nhìn con phố trống trải, hết sức hài lòng—năm xưa, dù ngoại thích Dương thị hay Triệu thị quyền thế lừng lẫy, cùng lắm cũng chỉ sai gia nô xua dân tránh đường, chưa từng có ai khiến phố xá sạch bóng người như thế.

Chỉ cần nắm trong tay đại quyền, những việc mà ngoại thích không làm được, trọng thần đều có thể làm được.

Nói đến ngoại thích—

“Đại nhân,” một vị quan khẽ nói, “khí thế của Tạ thị cần phải đè ép lại.”

“Đúng thế,” một vị khác gật đầu, “không thể để nuôi ra một Dương thị hay Triệu thị nữa.”

Đặng Dịch cụp mắt, khẽ cười: “Bản quan thì lại mong có thể nuôi ra một Dương thị hay Triệu thị. Trước đây loạn hoàng tử, rồi đến nay tiểu hoàng đế lên ngôi, Tây Lương xâm phạm, nếu truy nguyên, đều là do ngoại thích gây họa. Nay dân chúng hận nhất chính là ngoại thích. Chỉ cần Tạ thị có chút vượt quá phép tắc, dù có thanh danh trăm năm, thiên hạ cũng khó lòng dung thứ.”

Hai vị quan liếc nhau, cười lớn: “Không sai, đúng là như vậy!”

“Tạ Yến Phương là kẻ giảo hoạt, hành sự lão luyện, giỏi nhất là mưu cầu danh tiếng. Nay làm quốc trượng, dân chúng trong lòng đều kỳ vọng vào hắn, thanh thế ngày càng lớn.”

“Nhưng Tạ thị không chỉ có Tạ Yến Phương. Không nói đâu xa, đệ đệ hắn là Tạ Yến Lai, hành sự cũng đã có phong thái kiêu căng ngạo mạn như Dương thị, Triệu thị năm xưa.”

“Kẻ gọi là Tạ Yến Lai này, còn có thể mê hoặc được hoàng đế.”

Tạ Yến Lai sao? Đặng Dịch nghĩ thầm, người mà hắn mê hoặc, không phải hoàng đế, mà là hoàng hậu. Người khác có lẽ không biết, hoặc không để tâm, nhưng hắn thì rõ—thiếu nữ kia với Tạ Yến Lai, từ thuở hàn vi đã quen biết nhau.

Sở Chiêu không tin Tạ Yến Phương, điều này hắn chắc chắn. Nhưng nàng đối với Tạ Yến Lai, rõ ràng có phần xem trọng khác thường.

Vì sao lại thế? Nàng muốn tái lập vị trí quốc trượng? Hay là muốn dẫn dụ nội loạn trong Tạ thị?

Đang suy nghĩ, bỗng tiếng pháo vang lên, xé tan sự yên ắng trên con đường.

Hai vị quan giật nảy mình, Đặng Dịch mở mắt.

Đã có binh sĩ phái đi điều tra, rất nhanh quay lại bẩm báo:

“Đại nhân, là mấy đứa nhỏ trong hẻm chơi pháo nổ.”

Hai vị quan tức giận: “Pháo nổ cũng có thể gây thương tích, sao lại bất cẩn như vậy—”

Đặng Dịch mỉm cười: “Bổn quan chưa đến mức bị dân chúng căm ghét đến độ cấm cả pháo nổ. Huống hồ—” hắn ngẩng đầu tính toán, “sắp đến Tết rồi.”

Phải rồi, năm mới đã cận kề. Hai vị quan ngẩn người, sau đó cười gượng: “Ngày tháng trôi qua loạn quá, chẳng ai còn nhớ nữa.”

“Năm nay Đại Hạ lắm biến cố, cuộc sống rối ren.” Đặng Dịch thở dài.

Hai vị quan cũng cảm thán: “Đợi đến Tết, bệ hạ sẽ tế thiên cầu phúc, mọi tai ương rồi sẽ qua đi.”

Đặng Dịch nhìn lên bầu trời đêm lạnh lẽo, sẽ vậy chăng? Có lẽ… Nhưng hiện tại, vẫn còn một cơn nguy biến chưa vượt qua.

“Bên Sở tướng quân, tình hình thế nào rồi?” hắn xoay người hỏi.

Sắc mặt hai vị quan chợt trầm xuống, đồng loạt lắc đầu: “Không khả quan.”



Bóng đêm phủ khắp mặt đất, Vương phủ Trung Sơn chìm trong u tịch, nhưng tẩm thất của Trung Sơn Vương vẫn sáng đèn.

Vương gia ngủ đêm luôn để đèn sáng, trong phòng không có chỗ nào để ẩn nấp, ngay cả một bóng côn trùng cũng không thể giấu được.

Lúc này bước chân gấp gáp, bóng người lay động lộn xộn dưới ánh đèn.

“Sở Lăng sắp không qua khỏi rồi?” Trung Sơn Vương ngồi bật dậy trên giường.

Tiêu Tuân và Ninh Côn gật đầu.

“Tin mới nhất, Sở Lăng đã hôn mê nhiều ngày.” Ninh Côn đáp.

Tiêu Tuân nhẹ giọng: “E là không tỉnh lại được nữa.”

Trung Sơn Vương vẻ mặt ngậm ngùi, than thở: “Đáng tiếc. Một bậc anh hùng như thế, hao phí nửa đời, cuối cùng vẫn không thể dùng cho ta.” Nói rồi quay sang nhìn Ninh Côn, “Tin tức đã gửi cho Tây Lương chưa?”

Ninh Côn đáp: “Tây Lương Vương đã xuất phát.”

Tây Lương và Đại Hạ khai chiến đã lâu, nhưng giao tranh vẫn luôn cầm chừng. Đại Hạ liên tục báo tin thắng trận, khiến người ta lầm tưởng Tây Lương chỉ là phô trương thanh thế. Kỳ thực không phải vậy—đội quân chủ lực chân chính của Tây Lương vẫn đang đợi, đợi một cơ hội trí mạng để tung đòn sát thủ.

Cơ hội ấy—chính là cái chết của Sở Lăng.

Tiêu Tuân nói: “Phụ vương, để nhi thần lĩnh binh đến Vân Trung Quận đi.”

Đã đến lúc bọn họ nghênh thiên phản chiến, xoay chuyển cục diện.

Trung Sơn Vương bật cười, lắc đầu: “Không cần. Ta tin rằng cho dù đã chết, Sở tướng quân Sở Lăng cũng có thể chiến một trận với Tây Lương vương. Điều con cần làm là—”

Ông đứng dậy, dùng trượng chỉ ra bóng đêm đặc quánh ngoài cửa.

“Lĩnh binh, tiến kinh, hộ giá.”

Khi trời vừa hửng sáng, Sở Chiêu từ trên giường ngồi dậy, bên ngoài A Lạc nghe được động tĩnh, cũng vội vàng mang chậu nước tiến vào.

Chủ tớ không nhiều lời, đã thành thục bắt tay vào việc lau rửa thân thể cho Sở Lăng.

“Râu của phụ thân nên sửa sang một chút rồi.” Sở Chiêu nhìn gương mặt say ngủ của phụ thân, nhẹ giọng nói.

A Lạc gật đầu: “Tướng quân không để râu thì trông đẹp hơn, để ta đi gọi Chung thúc.”

Lau rửa xong, chuẩn bị đến khâu đút ăn—chỉ là chút canh sâm.

Nhưng lượng có thể đút vào mỗi lúc một ít đi. Sở Chiêu nhìn nửa bát còn lại trong tay, khẽ thở dài, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

“Chung thúc đến rồi.” Sở Chiêu nói, quay đầu lại, “Ta đang lau mặt cho phụ thân, thúc đến thì…”

“A Chiêu.” Chung Trường Vinh ngắt lời nàng, thần sắc ngưng trọng, “Tây Lương vương đã đích thân xuất quân.”

Sở Chiêu “ồ” một tiếng, cười nhẹ: “Xem ra Tây Lương vương cũng hiểu rõ tình trạng của phụ thân, biết thời cơ đã đến.”

“Tin tướng quân vẫn luôn được giữ kín, chẳng hiểu sao lại—” Chung Trường Vinh nghiến răng.

Sở Chiêu lắc đầu: “Thiên hạ đâu có bức tường nào không lọt gió.”

Lúc này truy tra nội gián, đã không còn cần thiết.

Sở Chiêu đứng dậy.

“Tây Lương vương đích thân dẫn quân, vậy thì để ta thay phụ thân dẫn đại quân nghênh chiến.”

Lúc đại chiến, chủ soái vắng mặt tất động quân tâm. Nàng là nữ nhi, thay phụ thân ra trận, dẫu có chút bất tiện, nhưng—hiện tại nàng không chỉ là con gái của Sở Lăng, nàng còn là hoàng hậu.

Hoàng hậu của Đại Hạ.

Tây Lương vương đích thân xâm lược, hoàng hậu Đại Hạ sẽ tự thân nghênh địch.

“A Lạc.” Sở Chiêu nói, “Mang hoàng hậu triều phục của ta đến.”

A Lạc lớn tiếng đáp lời.

Khi rời khỏi hoàng cung, Sở Chiêu đã bảo A Lạc mang theo triều phục, nhưng dọc đường, dù gặp cường đạo hay quan viên, nàng chưa từng mặc qua. Nay nghênh chiến ngoại địch—có thể mặc rồi.

“Chung Trường Vinh.” Sở Chiêu cất tiếng.

Lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên ông. Trong khoảnh khắc, cô thiếu nữ năm nào trong mắt ông đã không còn, dù chưa khoác triều phục, khí thế đã oai nghiêm.

“Dàn nghi trượng Hoàng hậu, xuất chinh.”

Chung Trường Vinh quỳ một gối, chắp tay cao giọng: “Thần, lĩnh mệnh!”
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 228: Dõi Theo


Tiếng hiệu lệnh xuất chinh từ lúc trời chưa sáng đã vang lên không ngừng.

Đại doanh tựa mãnh thú tỉnh giấc, vươn mình, cúi lưng gồng thân, chậm rãi tiến bước trên đồng hoang mênh mông.

Đầu mãnh thú có đại kỳ phấp phới vươn cao chọc trời, để dù là binh sĩ ở nơi xa nhất cũng có thể trông thấy rõ ràng.

Nhưng lần này, khác với kỳ hiệu vốn quen thuộc của Sở tướng quân, ngoài đại kỳ đen của Sở tướng quân, còn có một tấm cờ sắc vàng tươi rực rỡ.

“Lá cờ này nhìn thế nào cũng thấy không đúng lắm.” A Lạc khẽ nói.

Nàng giờ đây đã chẳng còn là tỳ nữ quê mùa chưa từng thấy lễ nghi. Nàng là người từng tham dự đại điển sắc phong hoàng hậu, nắm quyền nội cung.

Nàng từng chứng kiến nghi trượng của hoàng đế và hoàng hậu—

“Không đúng mới là đúng.” Tạ Yến Lai bên cạnh đáp, “Lúc này lấy đâu ra nghi trượng đúng chuẩn, quanh đây lục lọi được bao nhiêu gánh hát, gom được ngần ấy cờ phướn vá lại là may mắn lắm rồi.”

Cờ trên sân khấu hí khúc ấy mà, A Lạc bật cười: “Vậy cũng được sao?”

“Đây là biên thùy, là quân doanh, có mấy ai từng thấy hoàng hậu phượng kỳ?” Tạ Yến Lai đáp, “Cờ hiệu không quan trọng, người mới là chính.”

Bọn họ đang nói thì phía sau vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, binh sĩ vận khôi giáp oai phong tiến đến, Đinh Đại Chùy dẫn đầu, sắc mặt nghiêm nghị, không còn chút nào sợ hãi run rẩy, hắn đã không còn là kẻ lần đầu làm hộ vệ hoàng hậu nữa.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm——” Đinh Đại Chùy vận hết khí lực luyện từ núi rừng hô vang.

Tiếng hô vang vọng khắp đồng hoang, toàn bộ quân trận đồng loạt quay lại, thấy cỗ xa giá chủ soái từ từ tiến đến, bên trên không phải vị Sở tướng quân mà họ quen thuộc, mà là một nữ tử.

Nữ tử khoác lên người bộ triều phục hoa lệ chưa từng thấy, phượng quan trên đầu rực rỡ chói mắt, như chim phượng từ trời sa xuống, rơi vào đội quân đen kịt tựa mây rực rỡ giữa bầu trời xám xịt.

Đó là hoàng hậu sao.

Ai ai cũng biết hoàng hậu đã đến. Trước nay nàng vẫn thường xuất hiện trong quân doanh, tuần tra khắp nơi, nhưng họ thấy cũng chỉ là Sở tiểu thư. Đến giờ khắc này, mới thật sự cảm nhận—là hoàng hậu.

“Tây Lương nhân lúc triều chính Đại Hạ rối ren, tiên đế băng hà, tân đế ấu niên, xâm phạm biên thùy ta, hại lê dân bá tánh. Bổn cung thân là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, phải hộ dân chúng khắp cõi.”

Trên xa giá chủ soái, Sở Chiêu cất giọng vang vang.

“Bổn cung thân chinh tiền tuyến, lấy danh nghĩa hoàng hậu Đại Hạ, thẩm vấn Tây Lương! Phạm thổ địa ta—giết! Hại lê dân ta—giết!”

“Xin chư vị tướng sĩ cùng bổn cung sát địch, trợ bổn cung sát địch, giữ vững cương thổ Đại Hạ, bảo vệ vạn dân Đại Hạ!”

Vô số tướng sĩ đồng thanh hô vang: “Giết địch——”

Tiếng gào rú như thú dữ.

Tạ Yến Lai vung tay, tiếng trống trận vang dội, lệnh kỳ bốn phía tung bay, mãnh thú trên mặt đất rền vang lao tới.

Đại quân của Tây Lương vương, tựa sóng dữ tràn về, từ bốn phương tám hướng không ngừng dâng tới, lại như cự mãng cắn xé, mở ra từng khe rách.

Trận chiến lần này chưa từng có—không phân phương vị, rối loạn đội hình, tiên phong, trinh sát, kỵ binh, bộ binh hỗn loạn.

Từ sáng đến tối, từ tối đến sáng.

Nghe từng trận khẩn báo dồn dập, Sở Chiêu ngồi trên xa giá chủ soái có phần hoang mang—ngoài khích lệ sĩ khí, nàng chẳng biết gì về chỉ huy điều binh.

Dẫu bốn đại tướng dũng mãnh thiện chiến, nhưng đại chiến quy mô như vậy, không chỉ cần từng người dũng mãnh, còn cần có người biết vận dụng hết mức uy lực của họ.

Nàng không biết làm thế nào để phối hợp toàn cục, khiến các bộ tướng như tay chân linh hoạt, mà tinh thần của quân cũng có phần dao động.

“Trong đại doanh Tây Lương không ngừng rao truyền: Sở Lăng đã chết——” Đinh Đại Chùy nói, “Tuy Tạ đô tướng đang giữ hậu tuyến, nhưng tiền phương liên tục có dấu hiệu tan vỡ——”

Hắn không hề cho rằng các binh sĩ không dũng mãnh. Khi đi săn trong núi, nếu phía trước cứ liên tục hô “con mồi chạy rồi”, “con mồi chạy rồi”, chính hắn cũng sẽ bối rối, không giữ được bẫy săn—

Càng trong trạng thái tập trung cực độ, lại càng dễ hoảng loạn.

Phải làm sao đây?

Chỉ tiếc nàng không kịp học binh pháp từ phụ thân.

“Vệ tướng quân Sở Lăng giá lâm——”

Phía sau náo động, kèm theo tiếng hô vang dội.

Sở Chiêu sững người, không dám tin mà quay đầu nhìn lại. A Lạc đã nhảy dựng lên, hô lớn: “Là tướng quân! Là tướng quân!” Vừa hô vừa bật khóc.

Sở Chiêu cũng nhìn thấy, Chung Trường Vinh dẫn một nhóm tướng sĩ hộ tống một tuấn mã. Trên lưng tuấn mã đen là nam tử mặc giáp trụ—phụ thân nàng.

Dù gầy gò hơn xưa, nhưng khi mặc khôi giáp, trường đao trong tay, Sở Lăng vẫn như một ngọn núi.

Phụ thân đã tỉnh lại!

Trời cao có mắt! Trời cao có mắt!

Sở Chiêu chạy đến bên phụ thân, nàng đã biết, ông trời để nàng trở về là để nàng bù đắp lại tất cả.

Sở Lăng mỉm cười nhìn nữ nhi, gật đầu: “Sở Chiêu, con làm rất tốt.”

Dù chẳng trông thấy gì, ông vẫn cảm nhận được khí thế của nữ nhi mình.

Sở Chiêu vội tiến đến, cùng Chung Trường Vinh đỡ phụ thân ngồi lên chiến xa.

Khi Sở Lăng yên vị, nhịp trống thay đổi, dồn dập hữu lực—là trống hiệu nghênh chủ soái đăng đàn.

Quả nhiên, ánh mắt bốn phương tám hướng lập tức tụ về.

Sở Lăng dựa trên ghế lớn, trường đao ngang đùi, nhìn về phía Sở Chiêu: “Hoàng hậu đã ở trong quân, vậy phải tuân lệnh bản soái.”

Sở Chiêu đứng thẳng, cao giọng đáp: “Tuân lệnh!”

“Thỉnh hoàng hậu nương nương hộ vệ bản soái.” Sở Lăng nói.

Sở Chiêu lại đáp ứng, nhảy xuống chiến xa. Đinh Đại Chùy dắt ngựa tới, Sở Chiêu leo lên ngựa, nhận lấy trường đao, cung nỏ, A Lạc bám sát phía sau.

Sở Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy phụ thân mắt nhìn về phía trước, tựa như có thể thấy hết thảy, sau khi nghe báo cáo của phó tướng, lập tức ra lệnh.

Trống trận lại đổi nhịp, kỳ lệnh phấp phới, đại quân vốn hỗn loạn lại kết hợp như chim ưng dang cánh, lao vào cuồng mãng đang vờn loạn—

Sở Chiêu thu hồi ánh nhìn, nâng trường đao, thúc ngựa xông thẳng về phía trước.

A Lạc, Đinh Đại Chùy cùng đoàn hộ vệ hoàng hậu (chính là đám sơn tặc) theo sát phía sau, tiến thẳng đến tiền phương đại trận, bảo vệ chủ soái Sở Lăng.

Trận đại chiến này kéo dài suốt ba ngày.

Trong đó, Sở Chiêu không ít lần nghe lệnh dẫn quân xung phong nơi tiền tuyến, cung tiễn đối đầu binh Tây Lương trong tầm mắt.

Dù không phải sát địch chủ lực, nhưng vai trò của nàng là cổ vũ sĩ khí. Rất nhanh, nàng được điều quay về, rồi lại tiếp tục vác đao mang tên tiến vào trận khác hỗ trợ.

Khi tia sáng đầu tiên rọi xuống mặt đất, trong đại doanh Tây Lương vang lên tiếng còi dài—tựa như tiếng thở dài của Tây Lương vương, quân Tây Lương như sóng rút đi.

“Tây Lương lui rồi!”

Sở Chiêu lau sạch vết bẩn trên mặt, nhìn thấy A Lạc như thỏ nhảy đến, chiến trường vang vọng tiếng kèn thắng trận, tướng sĩ dù mệt mỏi cũng phấn chấn, hò reo điên cuồng.

Nhưng Sở Chiêu không cùng mọi người ăn mừng. Nàng xoay người lên ngựa, lao về trung quân đại doanh, muốn báo tin mừng cho phụ thân—dù ông hẳn đã biết rồi.

Đến trung quân đại doanh, chưa đợi ngựa dừng nàng đã nhảy xuống, chạy vài bước thì phát hiện—không khí có gì đó lạ lẫm.

Trống công báo thắng trận vẫn vang lên, cờ hiệu thu binh chỉnh trận bay phấp phới, nhưng các tướng sĩ nơi đây thần sắc nghiêm nghị, không hề có chút vui mừng, thấy nàng tới, thậm chí có người cụp mắt.

Trung quân vốn nghiêm ngặt hơn, Sở Chiêu nghĩ, không sao cả, rất bình thường. Nàng không để tâm, vội vã bước đến chiến xa chủ soái, lập tức thấy phụ thân đang ngồi yên trên đại tọa.

“Phụ thân.” Nàng gọi, bước tới.

Sở Lăng mỉm cười, mắt nhìn phía trước, trường đao ngang đùi.

Đã hóa thành cố nhân.
 
Sở Hậu - Hi Hành
Chương 229: Lặng Buồn


Sở Chiêu biết, ngày ấy sẽ đến.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ, khi ngày ấy thực sự đến, nàng sẽ như thế nào.

Khi còn bên phụ thân, mỗi lần ông nhắm mắt ngủ say, tim nàng như ngừng đập, chỉ khi chắc chắn mạch đập vẫn còn, tim nàng mới đập lại.

Lúc này đây, nàng nắm lấy cổ tay phụ thân, không còn cảm nhận được mạch đập, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Thanh âm của Chung Trường Vinh mơ hồ vang lên, xa gần không rõ:

“—Tướng quân vẫn luôn nhờ thuốc mà chống đỡ thân thể, chỉ còn lại một vị thuốc cuối cùng.”

“Khi ấy từng nói, thuốc này để phòng bất trắc, uống vào thì cây khô cũng có thể hồi xuân trong chốc lát, nhưng chỉ là trong chốc lát.”

“Nếu không uống, dẫu hôn mê, tướng quân vẫn có thể kéo dài.”

“Trước đó, tướng quân từng căn dặn ta—ông muốn chết trên chiến trường.”

Nói đến đây, Chung Trường Vinh nghẹn ngào rơi lệ.

“Tiểu thư, xin tha lỗi cho ta không bẩm báo trước, tự ý quyết định.”

Sở Chiêu quay đầu nhìn ông: “Chung thúc, không phải thúc tự ý quyết định—đó là lựa chọn của phụ thân. Thúc nhìn xem.” Nàng quay lại nhìn Sở Lăng, “Phụ thân vui vẻ biết bao.”

“Phụ thân không chỉ chết nơi chiến trường—”

“Còn cùng Tây Lương vương chiến một trận, và lại một lần nữa đánh bại Tây Lương vương.”

“Hơn nữa—”

Nàng quay đầu nhìn Chung Trường Vinh, nở nụ cười.

“Còn có con gái mình—ta, cùng ông kề vai tác chiến.”

“Con đường cuối cùng của phụ thân, là một cuộc hành trình oanh liệt.”

Chung Trường Vinh vung tay áo lau lệ, gật đầu liên tục: “Phải, đúng vậy! Tướng quân rất vui, có tiểu thư bên cạnh, cùng chư tướng xông pha trận mạc, lại một lần đánh bại Tây Lương—tướng quân đời này không còn tiếc nuối.”

Nàng cũng không còn tiếc nuối. Lần này nàng đã kịp đến bên phụ thân, cùng ông xông trận, để ông thấy rõ tấm lòng của nàng, biết rằng nữ nhi này không phụ lòng ông, cũng để ông thấy nàng kiên cường vô úy. Phụ thân có ra đi, cũng có thể yên lòng.

“Truyền lệnh tuyên cáo.” Sở Chiêu nâng tay khép mắt phụ thân, “Vệ tướng quân Sở Lăng, từ trần.”

Chung Trường Vinh thoáng chần chừ, hỏi: “Bây giờ sao? Có nên không?”

Tây Lương vương tuy đã lui binh, nhưng chiến sự vẫn chưa kết thúc. Nếu tuyên cáo lúc này, e rằng làm dao động quân tâm?

Sở Chiêu quỳ gối trước đầu gối phụ thân, nói: “Chính là bây giờ. Phải để tướng sĩ biết, tướng quân của bọn họ cùng họ xông pha, chết nơi chiến trường. Có vị tướng như thế, dù người không còn, nhưng trong lòng tướng sĩ, ông vẫn còn. Dù Tây Lương vương quay lại tức khắc, bọn họ cũng sẽ không sợ.”

Tướng quân dùng hết sinh mệnh cuối cùng để đánh lui Tây Lương vương, giờ tuyên cáo tin dữ, không gây kinh hoảng—mà là sức mạnh.

Bi thương sẽ hóa thành lực lượng.

Vô úy, tất bách chiến bách thắng.

Bi binh tất thắng.

Chung Trường Vinh đáp vâng, đứng dậy tự mình bước đến trước trận trống, dõng dạc nổi trống.

Các binh sĩ đang tập hợp chỉnh đốn nghe tiếng trống ấy đều sững lại—không phải chiến trống, mà là ai trống. Tất cả đều chấn động nhìn về phía tiếng trống, chỉ thấy không xa cờ lệnh tung bay, từng tiếng hô vang vọng theo gió.

“Tiễn anh hồn Vệ tướng quân Sở Lăng!”

Tướng sĩ trên mặt đất như mây đen hội tụ, hướng về trung quân đại doanh cuồn cuộn mà đến, kèm theo tiếng hô vang rền như sấm.

“Vệ tướng quân Sở Lăng!”

“Tiễn tướng quân anh hồn!”

Tiếng sấm rền vang, chấn động cả nửa bầu trời.

Trên sườn núi xa xôi, đàn ngựa vốn đang yên tĩnh chợt trở nên xao động, nhưng người cưỡi ngựa lại quên mất phải vỗ về.

Tiểu Mạn ban đầu còn quay mặt đi không muốn nhìn về phía ấy, giờ phút này cũng quay đầu lại, vẻ mặt sửng sốt: “Sở Lăng… chết rồi? Thật sao? Hay chỉ là kế nghi binh mê hoặc Tây Lương?”

Nàng còn định nói thêm, nhưng đã bị người bên cạnh lườm một cái, ra hiệu không được nhiều lời.

Tiểu Mạn im lặng, nhìn về nữ tử phía trước.

Nữ tử ấy đã bất động hồi lâu, mặc cho tiếng hô rung trời và đất dưới chân chấn động, bà đều không hay biết.

Gió lạnh thổi qua, bà đưa tay chạm nhẹ nơi khóe mắt, lau đi một giọt lệ như trân châu.

“A Miên, tiễn đưa tướng quân.”

Tang sự của Sở Lăng phải đợi chiến sự kết thúc, triều đình nhận được tin, quan viên đem theo truy phong đến mới chính thức nhập liệm.

Mấy ngày nay, Sở Chiêu dường như rất bận, lại dường như chẳng bận chút nào.

Nàng ngồi vào vị trí phụ thân để lại, cùng các tướng quân nghị sự, nhưng chỉ lắng nghe không nói gì, mọi quyết định đều do Chung Trường Vinh chủ trì.

Nàng tuần tra doanh trại thương binh, an ủi binh lính bị thương.

Ban đêm, nàng thân chinh tuần tra đại doanh.

Mọi việc đều giống như phụ thân vẫn còn ở đó.

Đứng nơi hoang dã, Sở Chiêu cảm nhận gió lạnh thấu xương, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Sở Chiêu không quay đầu, như thể không nhận thấy gì, cho đến khi người kia lên tiếng:

“Hoàng hậu nương nương lo quân vụ, nhưng cũng không thể không ăn cơm.” – Tạ Yến Lai nói.

Sở Chiêu đáp: “Nương nương không đói, nương nương lòng vì nước vì dân, ăn gió uống sương cũng đủ rồi.”

Tạ Yến Lai suýt nữa bật cười—cái cô nương này, bất kể khi nào cũng có thể nói chuyện không đứng đắn, dù là lúc này—

Hắn nén cười, bước tới cạnh nàng, ném vật gì đó vào lòng nàng.

“Mạt tướng dâng nương nương vật này, mong người mỉm cười tiếp nhận.” – hắn nói.

Sở Chiêu mở ra, thấy là một chiếc đùi gà nướng, nàng ừ một tiếng, gật đầu: “Ái khanh có lòng. A Lạc, thưởng.”

A Lạc đứng bên cười đáp lời.

Tạ Yến Lai cũng không cần tạ ơn, cười khẽ mấy tiếng, quay mặt nhìn vào màn đêm đặc quánh phía xa, trong bóng tối thành quách lấp lóe ánh lửa.

Bên cạnh, thiếu nữ lặng lẽ gặm đùi gà.

“Nếu trong lòng đau buồn thì cứ khóc đi.” – Tạ Yến Lai chợt nói.

Sở Chiêu cắn đùi gà, ngẩng đầu nhìn hắn, lầm bầm phản bác: “Nói gì đấy, ta không buồn đâu, ta đã sớm chuẩn bị rồi mà.”

Tạ Yến Lai cúi đầu nhìn nàng: “Phụ mẫu ly thế, dù có chuẩn bị đến đâu cũng vậy thôi.”

Khoảnh khắc mất đi, vẫn đau đến tận xương tủy.

Chuẩn bị, chỉ là bất lực, chứ không phải không đau.

Nói không tiếc nuối, nói phụ thân mãn nguyện, tất cả đều như áo giáp khoác lên người, khoác lên tim, nhưng lại không dám bước vào căn phòng phụ thân từng ở.

Không dám đối mặt với căn phòng trống rỗng ấy, không dám tưởng tượng người vĩnh viễn không thể gặp lại.

Dưới ánh trăng lạnh, những giọt nước mắt to tròn trong mắt thiếu nữ tuôn rơi, nàng ôm gối ngồi khóc không thành tiếng.

A Lạc cũng theo đó khóc òa, trong lòng vừa muốn trách Tạ Yến Lai thật đáng ghét—chỉ một câu nói đã khiến tiểu thư bật khóc—lại vừa nhẹ nhõm. Tướng quân qua đời, tiểu thư luôn điềm tĩnh, bố trí phòng thủ Tây Lương, gửi tin về triều đình, chuẩn bị tang lễ, mọi thứ đâu ra đấy, thật khiến người khâm phục. Nhưng nàng biết, như vậy là không đúng—tâm tình của tiểu thư hoàn toàn không đúng.

Khi còn nhỏ chơi trốn tìm không tìm thấy phụ thân, tiểu thư còn có thể khóc một trận tê tâm liệt phế kia mà.

Giờ đây không thể nào tìm lại được nữa, trong lòng tiểu thư hẳn đau đớn khôn xiết.

Nhưng nàng không dám nói, cũng không biết nên nói thế nào.

May mà còn có người như Tạ Yến Lai—người từ trước đến nay chưa từng nói lời gì đàng hoàng.

Cũng chỉ có hắn, mới có thể khiến tiểu thư bật khóc.

A Lạc nhìn Tạ Yến Lai xoay xoay mũi chân rồi ngồi xuống bên cạnh tiểu thư, khẽ thở phào, lùi lại vài bước.

Khi Sở Chiêu tỉnh giấc, trời đã sáng rõ. Nhìn quanh, nàng ngẩn người, nhận ra đây là phòng của phụ thân.

Nàng vẫn ngủ trên chiếc giường nhỏ cạnh giường lớn, chỉ là giường lớn kia… không còn phụ thân đang say ngủ nữa.

Không còn nữa rồi.

Đời này… nàng cũng không còn cha nữa.

Một cơn đau buốt đột ngột dội lên ngực, Sở Chiêu không nhịn được cúi người ôm lấy ngực, đột nhiên chạm phải thứ gì đó nhầy nhụa. Một vật từ trong áo lăn ra—

Là chiếc đùi gà ăn dở.

Sở Chiêu ngẩn người, vừa tức vừa buồn cười: “A Lạc! A Lạc!”

A Lạc chạy lạch bạch từ ngoài vào: “Tiểu thư tỉnh rồi?”

Sở Chiêu giơ chiếc đùi gà lên, hỏi: “Chuyện gì vậy? Không thay y phục rửa mặt cho ta thì thôi, sao còn để ta ôm đùi gà ngủ thế này?”

A Lạc cười ha hả: “Không trách nô tỳ đâu ạ.” Nàng chỉ ra ngoài như mách tội, “Là Tạ Yến Lai không cho đấy, nói là phải để tiểu thư ngủ như vậy, không được động vào.”

Đêm qua… Sở Chiêu nhớ mình đã khóc, rồi khóc rồi ngủ mất—kỳ thực, từ lúc gặp lại phụ thân đến giờ, nàng chưa từng được một giấc ngủ yên lành.

“Người ngủ rồi, Tạ Yến Lai bế người về đây.” A Lạc nói, “Không cho thay y phục, chỉ cởi áo choàng, tháo giày rồi đắp chăn cho người. Nói là những việc khác để người ngủ xong rồi tính. Cái tên đó—”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Tạ Yến Lai bước vào, lạnh giọng: “Tên đó làm sao?”

A Lạc bĩu môi, không nói nữa.

Sở Chiêu cười khẽ: “Ái khanh thật chu đáo.”

Tạ Yến Lai nào sợ những lời như vậy, đã quen rồi, chỉ “hừ” hai tiếng: “Nương nương anh minh.”
 
Back
Top Bottom