- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
9. trời mưa
9. trời mưa
"theo trung tâm khí tượng thủy văn, tối nay nhiều nơi sẽ đổ mưa rất to, kèm theo dông và sấm sét, gió giật mạnh. quý vị nên chủ động mang theo áo mưa, tuân thủ giao thông và hạn chế ra đường khi không cần thiết. tôi là khương tiểu soái, phát thanh viên dự báo thời tiết."
"thằng quỷ nhỏ này lên tivi cũng đẹp trai phết. phát thanh viên dự báo thời tiết khương tiểu soái, nghe oách thật chứ."ngoài mặt thì nói thế thôi, thật sự ngô sở úy đang để tâm đến thứ khác cơ. tối nay mưa rất lớn, lại còn có sấm sét, thật dễ khiến người ta nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ.khổ cái là, may mắn chưa bao giờ nở nụ cười với cậu ấy. từ nhỏ đến lớn, ngô sở úy vốn sợ tiếng sấm nhất trần đời. lúc trước thì còn có mẹ bên cạnh, bây giờ một thân một mình, nghĩ lại tủi thân quá đi mất. hôm nay trì sính lại không có ở nhà, khả năng cao là hẹn quách thành vũ đi ăn uống gì đó rồi.mưa to và sấm sét đích thị là khắc tinh của ngô sở úy nhà ta. bây giờ còn chưa mưa lớn, tranh thủ ngủ một giấc thật sâu có khả năng sẽ lánh nạn được.trì sính về nhà vào khoảng mười giờ tối, bình thường chưa bước tới cửa đã nghe tiếng ngô sở úy xem phim, nghe nhạc ầm ầm. thế quái nào hôm nay lại bị tiếng mưa nuốt chửng hết, người cũng chả thấy đâu.hẳn là cậu ta ngủ rồi, định bụng vào phòng lấy đồ để thay, giải quyết một ít công việc rồi mới nghỉ. tuy nói nghỉ phép vậy thôi, chứ công việc bận rộn thì đương nhiên không thể làm ngơ được, không đến công ty thì phải tranh thủ làm ở nhà. mở cửa phòng ngủ, hắn ngó ngang ngó dọc mà vẫn không tài nào lia được bóng dáng ngô sở úy. quái lạ, giày dép đang xếp gọn gàng ngăn nắp, điện thoại thì còn cắm sạc. người đâu rồi ?trì sính vừa nghe điện thoại của cấp dưới ở công ty, bỗng nhiên sét giáng xuống một phát làm hắn giật cả mình. nhưng thật lòng phải tạ ơn trời đất đã giúp hắn.sau đòn sét to đó, trì sính đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít trong tủ quần áo, hóa ra cậu ta ở trong này. ngô sở úy trốn trong tủ quần áo, bịt tai lại, người thì run lẩy bẩy trông đáng thương vô cùng."nào nào, bình tĩnh, tôi ở đây rồi.
ở nhà có chuyện gì sao?" vừa toả một chút pheromone để ngô sở úy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn lại vòng tay qua ôm cậu vào lòng rồi nhẹ nhàng vuốt lưng cho người ta. hành động kiểu này thì thử hỏi ai mà tin hắn không thích cậu ta chứ ?"tôi.. tôi sợ quá, sợ quá.. tôi ghét trời mưa lắm, tôi..."giọng ngô sở úy giờ đây khá là khàn, bình thường đã nói chuyện không giỏi, hoảng lên thì câu từ càng trở nên lắp bắp. nhưng trì sính vừa nghe thì đã hiểu ngay vấn đề rồi, đành dỗ chứ biết sao bây giờ.được một lúc thì cậu bình tâm trở lại, bên ngoài cũng đã tạnh mưa rồi.
đột nhiên khá muốn tâm sự một chút."cảm ơn anh, tôi làm phiền anh quá đi mất, báo hại anh từ nãy đến giờ vẫn chưa thể tắm rửa thay đồ..."
"tôi có nhầm người không, hay cậu bị ai nhập? ngô sở úy bình thường mà ăn nói ngoan ngoãn như thế được thì cũng mừng quá."
"anh còn đùa được nữa... thật ra lúc trước tôi không hề nhút nhát đến vậy. năm tôi lên ba tuổi, đợt mưa tháng tám chết tiệt đó đã lấy đi ba tôi, ông ấy gặp tai nạn giao thông khi đang trên đường đi làm về. những ngày kế tiếp phải nói là vô cùng tối tăm với mẹ con tôi, nhưng vì tôi còn quá nhỏ, tôi chỉ có những mảnh kí ức vụn rời rạc, hằn sâu vào tâm trí tôi đến bây giờ. chỉ biết là vì nó mà tôi ám ảnh những trận mưa tầm tã đó lắm, nhưng cũng phải tiếp tục thôi. quãng ngày sau đó, mẹ của tôi đã gánh vác mọi thứ lên vai mà sống. trước khi ba tôi mất, còn không quên mua màn thầu cho vợ và con trai. năm tôi mười bảy...
à, tôi không nên nói ra.."
"tôi khâm phục cậu thật. suy cho cùng, ngô sở úy vợ tôi luôn luôn là mạnh mẽ nhất, nhỉ ?"trì sính từ đầu đến cuối nghe không sót một chữ, rốt cuộc cái bóng dáng bé nhỏ này đã chịu đau đến nhường nào ?"anh tắt ngay cái giọng đó đi, nghe chẳng giống anh tí nào. buồn nôn quá !" thằng cha này mấy lúc như vậy thì liền sến súa sao ?"hay là ngày mai dẫn cậu đi chơi nhé ?
ở nhà mãi như này cũng không được."
"....."