Một tiếng sấm rền vang tựa như nổ bên tai, Lục Hàm Chi giật mình tỉnh dậy.Lúc này hắn vẫn còn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng "thuyền chìm sóng lớn", thì cơn đau nhức toàn thân lại khiến hắn toát mồ hôi lạnh.Hắn mơ hồ ngẩng đầu, vừa đối diện thì đã thấy hơn chục ánh mắt đang nhìn mình — có người thương hại, có người bi ai, lại có cả đồng tình...
Quá nửa là như đang nhìn kẻ sắp chết.Gì vậy trời?
Chết chìm rồi mà còn phải bị ba đường hội thẩm sao?Nhưng hình như không đúng lắm...
Không thấy Thập Điện Diêm Vương, mà người cầm đầu kia rõ ràng là dáng vẻ lão gia nhà giàu, chứ không phải Diêm Vương mặt xanh nanh trắng gì cả.Lục Hàm Chi xoa xoa trán đau như muốn nứt ra, định ngồi dậy, nhưng chưa kịp cử động thì một trận đau đớn xé toạc đã khiến hắn gục xuống lần nữa.Ôm chặt lấy gối đầu, hắn rùng mình một cái.Mẹ nó, còn chưa xét hỏi đã cho lên ghế chấp hình rồi hả?Lục Hàm Chi ngẩng đầu nhìn quanh, liền thấy bên mép giường có một phụ nhân đang quỳ.
Bà ta hai mắt đỏ hoe, đau lòng nhìn hắn, lệ rưng rưng như mưa.Trên đầu lại vang lên tiếng quát giận dữ của người đàn ông cầm đầu:
"Đều là tại ngươi dạy dỗ ra cái loại nhi tử này!
Làm chuyện mất mặt như thế mà còn khóc được à?"
Phụ nhân co rúm lại, lại quỳ thẳng người, phản bác không cam lòng:
"Ngươi còn mặt mũi nói ta?
Chuyện của Hàm Nhi, ngươi không có trách nhiệm?
Rõ ràng biết nó không uống được rượu, là ai bắt nó uống canh rượu gạo?!"
Nam nhân nghẹn lời, mặt đỏ bừng, tức giận đập mạnh lên bàn.Trà cụ trên bàn rung lắc dữ dội, khiến Lục Hàm Chi cũng giật nảy người.Một thanh niên bên cạnh nôn nóng, rõ ràng muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng vẫn cố nhẫn, quay đầu nói với trung niên kia:"Cha, Hàm Chi vừa sinh xong hài tử, ngài còn đánh nữa, là muốn mạng của đệ ấy sao?
Dù nó có sai, thì cũng là ngài thương nhất mà!
Nếu đánh chết rồi, cha không đau lòng ư?"
Sinh con?
Uống rượu?
Trách nhiệm?
Mấy từ này nghe quen đến lạ.Trong đầu Lục Hàm Chi bỗng "đinh" một tiếng — chẳng lẽ...Xuyên rồi?!Với một con mọt sách chuyên cày mấy trang tiểu thuyết mạng, xuyên thư cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.Nhưng mà nhìn lại cảnh tượng xung quanh... càng lúc càng thấy quen mắt.Cái người đàn ông đang gầm rú kia lại dậm chân, trừng mắt quát:
"Đều là tại các ngươi nuông chiều nó!
Ngươi, rồi cả Thần Chi!
Nếu các ngươi quản lý nó nghiêm khắc một chút, sao có thể xảy ra chuyện này?!"
Người được gọi là Thần Chi, một thanh niên có vẻ trầm ổn, lạnh nhạt liếc nhìn ông ta rồi quay đầu nhìn Lục Hàm Chi đầy đau xót, cất giọng lạnh lẽo:"Cha, ngài nói như vậy thì thật không công bằng.
Nếu nói đến người dung túng cho Hàm Chi, ngài cũng có phần."
Trung niên nam nhân: "Ngươi...!"
Một câu này khiến ông ta nghẹn đến đỏ cả mặt, tức mà không nói nổi.Giữa sân, lão thái thái là người duy nhất còn ngồi lại, thở dài một tiếng:
"Báo ứng, thật là báo ứng...!"
Bên cạnh bà ta là một thiếu nữ mặc sa y màu vàng nhạt, mặt mày thanh tú, dáng vẻ nhu thuận như tiên đồng, lại có phần phong tình nữ nhi.Nàng nhẹ giọng bước lên, mềm mại an ủi:
"Bà ngoại đừng giận, đừng để tổn hại đến thân thể."
Lão thái thái nhìn Lục Hàm Chi với ánh mắt đầy thất vọng, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu thật mạnh.Lục Hàm Chi rốt cuộc cũng nhận ra mình đã làm ra chuyện "đại nghịch bất đạo", bị lôi ra xử gia pháp.Càng nghĩ càng thấy quen — chẳng phải mới hai ngày trước hắn vừa đọc xong một quyển tiểu thuyết tên 《Đoạt Đích》 sao?Cảnh tượng trước mắt, nhân vật đông đủ thế này, tám chín phần là trùng khớp với truyện.Mà trong truyện đó, có một pháo hôi ác độc trùng tên gần giống hắn — Lục Hàm Chi, chỉ kém một chữ!Lúc đọc hắn còn phun tào:
"Hàm Chi, nghe tên đã thấy không đứng đắn, chuẩn cung nam đùa bỡn nam sủng."
Giờ thì hay rồi.
Chính mình biến thành cái tên pháo hôi đó.Lúc này, lão thái thái đứng dậy, rõ ràng không muốn can dự tiếp, chỉ thở dài:
"Thôi, Lục gia chúng ta không có cái phúc phận đó.
Các ngươi tự xử lý đi.
Ta mệt rồi.
Uyển Ngưng, đỡ ta về nghỉ."
Tô Uyển Ngưng nhẹ nhàng vâng một tiếng, tiến lên dìu lão thái thái rời đi.Trước khi đi, nàng còn không quên liếc về phía Lục Hàm Chi, ánh mắt chứa vài phần khiêu khích, khoé môi mang ý cười mơ hồ.Khuôn mặt hồn nhiên kia, trong một thoáng lại pha thêm vẻ đắc thắng lạnh lẽo.Rất không ăn ý với cái vẻ ngoan hiền bên ngoài kia.Lục Hàm Chi khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn cô nương kia với vài phần chán ghét.Tô Uyển Ngưng.
Cái tên này vừa nghe liền khiến hắn xác nhận suy đoán —— hắn thật sự đã xuyên vào cuốn sảng văn khoác da quyền mưu kia, mà còn xuyên đúng vào tên pháo hôi ác độc chưa sống đến nửa truyện: Lục Hàm Chi.Thật là...
đời đúng là biết chọn người mà ngược.Xuyên thư không đáng sợ.
Tu La tràng cũng không đáng sợ.Đáng sợ là cái nhân vật mà hắn xuyên vào —— chỉ sống được tới chương 72, chết còn chưa kịp quá 1/3 truyện, lại bị nam chính đích thân xử quyết.Càng đáng sợ hơn, Lục Hàm Chi trong truyện còn là một tiểu lang quân được nuôi lớn để làm nam sủng hoàng tộc, không chỉ có thể sinh con, mà còn sẽ...
động dục.Theo như cốt truyện, nguyên nhân hắn bị đánh thừa sống thiếu chết là vì lỡ ngoài ý muốn thất thân, rồi không biết con ai mà sinh luôn một đứa nhỏ.Ở cái thời đại mà tiểu lang quân được nuôi kỹ để kết thân với quyền quý, thì việc "mất trinh, lại còn có con" chẳng khác nào tự đập nát tiền đồ.Không chỉ mất tư cách được "gả", mà còn có thể bị đuổi khỏi gia môn, tự sinh tự diệt.Trong truyện, tiểu lang quân thường được miêu tả là kiều nhu thể nhược, phong tình vạn chủng, mà Lục Hàm Chi thì chính là kiểu "trời sinh vưu vật", khuynh quốc khuynh thành, một nốt ruồi son bên đuôi mắt mê hoặc vạn người.Khi đọc truyện, hắn từng là tiểu gay chính hiệu, xem mà nước miếng ròng ròng.
Đặc biệt đến mấy đoạn "tình tiết thịt", hắn còn từng lẩm bẩm:
"Trời ơi, ngày lành!
Lại cho ta một chén nữa!"
Nhưng mà khi cái "vưu vật" ấy biến thành chính mình, thì lại là một cảnh giới khác hoàn toàn.Ai muốn làm nam sủng?
Ai muốn sinh con?
Ai con mẹ nó muốn sống tam tòng tứ đức vì phu quân?!Dù hắn không muốn, thì theo nguyên tác, lúc này cơ thể này đã từng có quan hệ với ai đó, còn đã sinh một đứa con.Rồi vì muốn tiến vào Đông Cung làm Lương Hầu, nguyên chủ đích thân bóp chết đứa con ruột, từ đó tính cách vặn vẹo, tâm lý méo mó, trở nên độc ác âm hiểm, giúp Thái tử hại người, giẫm đạp lên cả nữ chính.Khi nữ chính mang thai, hắn còn cho người hạ dược khiến nàng sinh non —— rồi bị Thái tử tự tay xử quyết.Thật đúng là một nhân vật sinh ra chỉ để đưa cơm, đẩy plot.
Đọc mà Lục Hàm Chi ngoài đời cũng phải vỗ tay cho độ "bán mạng" của nhân vật.Nhưng hắn là người thế kỷ 21, lớn lên giữa thương trường đấu đá và xã hội phức tạp.
Giờ hắn chỉ muốn tìm đường sống, mặc kệ Đông Cung hay Lang Quân.Sống mới là ưu tiên hàng đầu.Lúc này, người phụ nữ quỳ gối lúc nãy tiến lên, run rẩy xoa nhẹ lưng hắn, giọng cũng run theo:
"Hàm...
Hàm Nhi, con... con sao lại làm ra chuyện này hả con!"
Lục Hàm Chi ngẩng đầu liếc bà ta một cái.
Người phụ nhân này dung mạo đoan trang, khí thế sắc sảo, đúng kiểu nữ chủ của nội viện.Trong truyện, Lục phu nhân cũng chẳng dễ sống.
Lục lão gia cưới tận ba phòng di nương, ai cũng trẻ đẹp, lại hay giở trò sau lưng bà.Đặc biệt là Đỗ di nương —— ỷ được sủng ái, còn dám công khai đưa con trai Lục Hạo Chi đi nuôi thành tiểu lang quân, ngấm ngầm khiêu chiến địa vị của bà trong phủ.May mắn là Lục Hàm Chi tranh khí, xinh đẹp lại thông minh, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng cả nhà.
Đáng tiếc sau này càng đi càng lệch đường, thậm chí thành hung thủ chính hại chết hài tử nữ chính.Lục Hàm Chi hiện giờ nhẹ nắm lấy tay Lục phu nhân, ánh mắt như dán chặt vào bà, cười khẽ một tiếng rồi cúi đầu, giọng yếu ớt mà châm biếm:"Các ngươi... vẫn còn muốn đẩy ta vào Đông Cung làm Lương Hầu sao?
Còn muốn lấy thân thể của ta để giữ gìn vinh quang Lục gia à?
Buồn cười...
Lục gia các ngươi, định lấy mông một người nam nhân để chống đỡ sao?"
Câu này vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều không bất ngờ —— dù gì Lục Hàm Chi vốn đã bị nuông chiều đến hư, tính tình kiêu căng, ngạo mạn.Chỉ là Lục lão gia bị chọc giận đến tím mặt, chỉ vào hắn run rẩy, cuối cùng nghẹn ra một câu:
"Ngươi...
Ngươi...
Làm ra loại chuyện này mà còn không biết hối cải!
Ta thấy là đánh còn nhẹ!"
Lục phu nhân lập tức rơi nước mắt —— không phải vì lời Lục Hàm Chi, mà là vì nỗi đau mất quyền kiểm soát đứa con mà mình dốc lòng nuôi lớn.Bà siết chặt Lục Hàm Chi vào lòng, nước mắt tuôn trào:"Con của ta...
Nếu biết trước là thế này, ta có chết cũng không nuôi con làm lang quân.
Con đi làm quan như nhị ca con, hay sống đời công tử bình thường cũng được, cần gì phải... phải thành ra như vậy!"
Lục Hàm Chi thầm thở dài —— lúc này, hắn còn cảm nhận được rõ ràng, Lục phu nhân yêu thương hắn là thật lòng.Chỉ tiếc, theo nguyên tác, đến cuối cùng bà vẫn buông tay, thậm chí không chịu nhận lại thi thể con, để hắn bị vứt thây ngoài đồng, thi thể bị dã thú cắn xé.Một người mẹ từng nâng niu hắn như tròng mắt, cuối cùng cũng chọn bảo toàn gia tộc.Hắn không trách, nhưng lại cảm thấy...
đau lòng thay cho chính mình.