- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,095
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Sinh Nhãi Con Của Bạo Quân Vai Ác Phải Làm Sao Đây (1)
Phần 40
Phần 40
Không rõ là vô tình hay cố ý, Lục Hàm Chi theo bản năng mà gọi thẳng tên Vũ Văn Mân, không thêm kính ngữ, cũng chẳng kiêng dè.Trong lòng hắn, thật ra vẫn luôn coi mối quan hệ giữa mình và Vũ Văn Mân chỉ là một lần "tình một đêm" ngoài ý muốn, như sương sớm lật xe — đến nhanh, đi cũng nhanh.Cái gì Vương gia, cái gì tiểu lang quân... tất cả chẳng qua đều là những vai diễn được nguyên tác gán ghép cho bọn họ.Chỉ đến khi buột miệng gọi ra, Lục Hàm Chi mới cảm thấy có gì đó không ổn.Trực tiếp gọi thẳng tên húy của một vị Quận vương — đó chính là tội đại bất kính!Vũ Văn Mân lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm hỏi: "Trong lòng ngươi, chẳng lẽ chỉ nghĩ đến hài tử thôi sao?"
Hỏi xong câu đó, hắn còn như có như không bật ra một tiếng cười nhạt, mang theo vài phần chế giễu — khiến Lục Hàm Chi nghẹn trong lòng, cực kỳ khó chịu.Nếu không phải vì ta đã sinh cho ngươi một đứa nhỏ, ngươi cho rằng ta thèm vào hỏi ngươi câu đó sao?Thích hay không thích, liên quan gì đến ta?Tốt nhất cả đời này ngươi đừng biết đến chuyện đó — biết rồi cũng đừng mơ mà quản!Chỉ là nghĩ đến đây lại khiến hắn nhớ tới trong nguyên tác, sau khi Lục Hàm Chi trở thành thị quân của Thái tử, vì mãi không thể thụ thai nên đã khổ sở tìm danh y chữa trị.Có lẽ là vì lần đầu sinh con bị tổn thương thân thể, cho nên sau khi gả vào Thái tử phủ, việc mang thai trở nên vô cùng khó khăn.Thái tử cũng không thật sự trách cứ hắn điều gì, chỉ là thân là thị quân Thái tử phủ mà mãi không có thai, rốt cuộc vẫn trở thành đề tài cho kẻ khác bàn tán sau lưng.Vì thế hắn khắp nơi sai người tìm phương thuốc dưỡng thai, mong có thể mang thai lần nữa — nhưng vẫn chẳng thể như ý nguyện.Có lẽ cũng chính vì điều này, hắn mới tức giận đến mức sau khi phát hiện nữ chính mang thai thì ra tay hạ dược nàng!Trong nguyên tác, mọi chuyện xảy ra vì nhiều nguyên nhân đan xen, nay Lục Hàm Chi đã không thể dò lại rõ ràng.
Hiện tại, hắn chỉ có thể lần mò qua từng viên đá giữa dòng, đi tới đâu tính tới đó.Vào thành, Lục Hàm Chi sai xa phu dừng xe, lại dặn dò Vũ Văn Mân: "Tiểu dân tử, ngươi đi làm chút việc cho thiếu gia ta, lúc nãy dặn ngươi, còn nhớ không?
Làm xong thì ở đây chờ ta, thiếu gia ta sẽ đưa ngươi về nhà."
Vũ Văn Mân khẽ đáp một tiếng, thoăn thoắt xuống xe, nhanh chóng biến mất giữa đám đông.
Lục Hàm Chi nhìn về hướng hắn biến mất, ngẩn người một lúc, bĩu môi một tiếng, lẩm bẩm: "Tác giả tuy không đáng tin, nhưng vai ác thiết lập ra đúng là tuấn tú đến mức làm người ta tức chết."
Lục Hàm Chi lau nước miếng vương nơi khóe môi, sai phu xe: "Đi thôi!"
Chẳng bao lâu sau, Lục Hàm Chi đã đến Lục phủ.Lục gia hôm nay thật có thể nói là náo nhiệt phi phàm, ngay cả Lục Tư Nguy đều tự mình lưu lại trong nhà, chúc thọ cho Lục phu nhân.Lão gia nhà mình đích thân nể mặt như vậy, Lục phu nhân tự nhiên vui mừng, chỉ là trong niềm vui lại lộ ra vài phần không thoải mái.Một đám phu nhân quan gia đang vây quanh bà ấy trò chuyện, có người cười ngọt ngào chúc mừng trước: "Thật trùng hợp, kỳ thi khoa cử lại trùng đúng vào ngày đại thọ của Lục phu nhân.
Nghe nói công tử Húc Chi là một trong những nhân tài hiếm có trong kinh thành, lần này tam giáp đệ nhất chắc chắn không chạy đi đâu được chứ?"
Nhắc đến chuyện nhà mình có đứa con thứ hai dự khoa cử, Lục phu nhân cũng rạng rỡ mặt mày, nhưng vẫn khiêm tốn đáp: "Ai nha, đâu dám nhận như vậy!
Còn phải xem bệ hạ có đoái thương ban ân hay không nữa."
Lại có kẻ không biết điều xen miệng nói: "Nghe nói hiện nay Thái tử điện hạ đang tạm quyền giám quốc, mà Lục gia chúng ta chẳng phải đã kết thông gia với Thái tử phủ rồi sao?
Theo ta thấy, đừng nói là được bệ hạ coi trọng, đến Thái tử điện hạ hẳn cũng sẽ để mắt đến đấy chứ!"
Lục phu nhân lập tức thu lại ý cười, giọng điệu không nóng không lạnh: "Con ta thi đậu công danh là nhờ vào bản lĩnh thật sự, chẳng lẽ lại là dựa vào cái gọi là quan hệ thông gia mà đổi lấy sao?"
Một bên, Đỗ di nương sắc mặt thoáng trầm xuống, trong lòng rõ ràng chẳng mấy vui vẻ, nhưng thân là một tiểu thiếp, lại không dám vô lễ trước mặt chính thất, chỉ có thể nén giận mà nghe.Đỗ di nương nhỏ giọng cùng mấy vị phu nhân quan lại phẩm cấp không cao trò chuyện đôi câu, nhưng nét hân hoan trên mặt lại không cách nào giấu được.Rốt cuộc cũng có người chịu đứng ra giương mũi nhọn, cười nói: "Nhìn Đỗ di nương vui mừng như thế, chẳng hay phải chăng là bên Hạo ca nhi có tin hỷ rồi?"
Đỗ di nương tuy ngoài mặt cố đè nén ý cười, nhưng khi có người nhắc đến, khoé môi kia thật sự muốn kéo đến tận mang tai.Nàng làm ra vẻ lơ đãng liếc nhìn Lục phu nhân một cái, rồi nhẹ nhàng vẫy khăn tay, mở miệng nói: "Ôi chao, Hạo ca nhi nhà ta thân thể vốn yếu từ nhỏ, lần này mang thai thật sự chẳng dễ dàng gì, chúng ta nào dám để lộ ra ngoài chứ!"
Câu nói này tuy âm lượng không lớn, nhưng lại vừa vặn để Lục phu nhân trên vị chủ tọa nghe thấy.Chuyện Lục Hạo Chi mang thai, Đỗ di nương đúng là giấu kín đến nghiến răng nghiến lợi.Có điều, Lục Hạo Chi cũng mới vừa gả vào Thái tử phủ hơn một tháng, cho dù đúng là đã mang thai, thì cũng chỉ vừa mới có chút động tĩnh mà thôi.Mới trước đó còn khóc lóc kể khổ, quay về oán trách Thái tử không chịu ngủ lại phòng hắn, giờ đã có tin tức, đúng là gấp đến mức không chờ nổi.Lục phu nhân thì cũng chẳng lấy làm tức giận cho lắm — vốn dĩ, tiểu lang quân gả đi, mang thai chẳng phải là chuyện thường tình hay sao?Chỉ là bà xưa nay đã không quen nổi sắc mặt của Đỗ di nương, lúc này nhìn nàng cái dáng vẻ cái đuôi sắp vểnh lên tận trời, lại càng thấy chướng mắt trong lòng.Muốn chết cũng không chết được, Đỗ di nương lại vẫn cố tình tiến lên khiêu khích Lục phu nhân, hướng về phía bà ta cúi người hành một cái phúc lễ hời hợt, làm bộ làm tịch nói: "Vốn dĩ Hạo Nhi cũng định đến chúc thọ phu nhân, nhưng thân thể của nó, phu nhân cũng rõ mà, từ nhỏ đã yếu, không thể so được với Hàm Chi.
Đành để tôi đến xin lỗi thay, dâng lên lời chúc mừng đến phu nhân......"
Còn chưa kịp để nàng nói hết câu, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng thông báo: "Thái tử phủ Lương Hầu đến!"
Toàn bộ khách khứa: ......Cái này đúng là làm người làm mẹ cũng thấy mất mặt, bị chính con ruột của mình vả mặt ngay giữa tiệc.Lục Hạo Chi lần này phô trương không hề nhỏ, mang theo sáu người tuỳ tùng đi thẳng vào hậu viện.Sắc mặt Đỗ di nương không mấy dễ coi, nhưng vẫn phải ra đón, miệng hỏi: "Hạo Nhi, sao con lại đến đây?
Thân thể con không khoẻ, chẳng phải đã dặn ở lại trong phủ nghỉ ngơi rồi sao?"
Lục Hạo Chi đáp: "Di nương, Thái tử bảo con đến chúc mừng mẫu thân, cũng không thể để con tay không tới, cho nên đã bảo con mang theo lễ mừng thọ của điện hạ đến đây."
Nói rồi, Lục Hạo Chi bước lên phía trước, hướng Lục phu nhân hành lễ: "Chúc mẫu thân thọ thần vui vẻ, phúc thọ an khang."
Lục phu nhân nhìn thoáng qua Lục Hạo Chi, bưng đại phu nhân cái giá gật gật đầu, nói: "Thái tử điện hạ có tâm, ngươi thân mình không tiện, ngồi đi."