Những cơn gió thoảng qua một cách nhẹ nhàng và đầy êm ái, những cơn sóng vỗ vào bờ từng đợt,từng đợt.Ở trên cao bầu trời xanh biếc với từng đám mây trắng trôi nổi, tất cả đã hòa quyện lại tạo lên một khoảng không gian yên bình, tuyệt đẹp này.
Nằm ở đâu, tôi tạm gác lại những muộn phiền ,những âu lo luôn khiến tôi mệt mỏi.-Đã bao lâu rồi tôi mới tôi mới có khoảng khắc yên bình như vậy?
-Tôi tự hỏi bản thân và rồi nhớ lại những khoảnh khắc yên bình hồi nhỏ.Có lẽ là từ khoảng 15 năm trước ,khi tôi còn ở với ông,những khoảng khắc đó thật đẹp biết bao !
Nhưng rồi, chuyện đó lại xảy ra...một cảm giác buồn bã lại xuất hiện,đáng ra tôi không nên nhớ lại.- haiz !
- Tôi bất chợt thở dài, có thể là do mệt hoặc là một điều gì đó khác.Tôi là Kai,không họ mà chỉ là "kai" mà thôi.Tôi là một đứa trẻ được sinh ra ở giữa chiến trường ,cuộc đời tôi từ khi sinh ra đã gắn với sự hỗn loạn,máu và chém giết, có lẽ những lúc yên bình nhất là ở cùng ông.Năm 10 tuổi, tôi vào quân đội và được họ huấn luyện để trở thành một cỗ máy giết tróc.
Từ khoảng thời gian đó tôi được huấn luyện khắc khe để có thể hoàn thành nhiệm vụ,dù có phải chết đi chăng nữa.Lần này cũng vậy,một nhiệm vụ có thể coi là cảm tử,có tỉ lệ sống sốt cực thấp đã được giao cho tôi.Đó là là thu hồi một vụ khí có sức hủy diệt cực mạnh từ cuộc giao dịch của khủng bố với nước đối địch.
Dù hòa bình đã được thiết lập từ khoảng 14 năm trước,nhưng có lẽ ngọn lửa của chiến tranh vẫn chưa bao giờ tắt.
Tại sao họ lại muốn chiến tranh như vậy?Họ chắc chắn biết rõ là hậu quả nó lớn đến mức nào mà.Vậy tại sao họ vẫn muốn chiến tranh ?là do lòng tham của con người hay là một thứ gì đó khác còn đáng sợ hơn nữa .Xoạc...xoạc!
Một tiếng động lạ phát ra từ trong khu rừng, có thể là một loại động vật nào đó hoặc cũng có thể là một con thú biến dị nào đó .Tôi cố đứng dậy và bước đi từng bước khó khăn,dù khả năng hồi phục của một dị nhân khá cao nhưng không phải là bất tử ,trong nhiệm vụ đó tôi đã phải đấu với 3 dị nhân cấp cao ,để có thể sống và hoàn thành nhiệm vụ, tôi đã cho nổ cả con tàu mà không để ý việc nó đã ảnh hưởng đến cô gái này.Đây là Hoa,một người cùng tổ chức .Nếu cô ta không phải con gái của ngài ấy thì tôi cũng sẽ không yêu cô ta đâu.Việc chịu một vết thương rất nặng và phải vớt cô ta lên đã khiến cơ thể tôi đạt đến giới hạn,có lẽ sẽ mất khoảng vài ngày để bình phục hoàn toàn.
Haiz !
Mệt thật,tôi thật sự đã quá mệt mỏi với mọi thứ rồi !Suốt ngày cứ phải chém giết ,nhiệm vụ và có thể chết bất cứ lúc nào.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình!
Tôi muốn đào ngũ !Nhưng làm thế nào để có thể thoát khỏi quân đội bây giờ ?tôi có thể bị truy nã hoặc tệ hơn là phải chết .Tôi phải làm sao đây ?-Đúng rồi!
-một ý tưởng tự nhiên lóe lên trong đầu tôi .chẳng phải vụ nổ của con tàu có thể khiến cho cả một dị nhân thiệt mạng hay sao?
chỉ cần không Ai trong tổ chức phát hiện hoặc nhìn thấy tôi thì họ sẽ cho rằng tôi đã chết và khi đó rồi có thể sống cuộc sống như tôi muốn mà không bị kiểm soát của quân đội nữa.
Nhưng vẫn có một vật cản đó là cô ta.
Nếu cô ta tỉnh dậy và nhìn thấy mặt mình, khi quay về tổ chức sẽ rất là rắc rối.
Hay là mình giết cô ta đi chỉ cần cô ta chết vì sẽ không ai nhìn thấy mặt mình nữa khi đấy tôi có thể sống yên bình trên hòn đảo này.Nghĩ đến đây ,tôi dơ tay ra chuẩn bị bẻ cổ cô ta.
-Không được!- Tôi không thể giết cô ta, cô ta là con gái của ngài ấy, một trong những người mà tôi kính trọng nhất và tôi cũng mắc nợ ông ấy rất nhiều.
Phải làm sao đây ?tôi không thể giết cô ta ,vậy chỉ có một cách thôi đó là không thể để cô ta phát hiện ra sự hiện diện của tôi là được.
Vì vậy phải nhanh lên trước khi cô ta tỉnh lại và phát.Cơ thế tôi đã cũng đã hồi phục được một chút, có thể đi lại được rồi, nhưng vẫn còn nhớ hạn chế.
Tôi bước vào trong khu rừng, những thực vật ở đây phát một cách kì lạ,nó to hơn nhiều so với các loại thực vật bình thường,có vẻ hòn đảo này đã bị biến dị.