Siêu Nhiên Siêu việt Kiếm Đế

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
356649795-256-k528984.jpg

Siêu Việt Kiếm Đế
Tác giả: anhdedaik
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

1 kiếm hết thảy đại đạo run rẩy
1 kiếm nhiễu loạn quá khứ
1 kiếm điên đảo tương lai
1 kiếm luân hồi đứt đoạn
Trần Dạ Huyền ngước nhìn 1 bóng hình vô định trong dòng sông luân hồi, hắn mỉm cười:"Thanh Nhi, ta đến đón nàng về nhà."

Cảnh giới tu luyện:
Luyện Thể cảnh
Trúc Cơ cảnh
Thần Hải cảnh
Tiên cảnh:Nhân tiên-Địa tiên-Thiên tiên-Bán bộ thánh nhân
Thánh cảnh:Hạ vị-Trung vị-Thượng vị Thánh Nhân
Đế cảnh: Hạ vị-Trung vị-Thượng vị-Đỉnh phong Đại đế
Siêu việt đế cảnh:???​
 
Siêu Việt Kiếm Đế
Biến cố


Tu tiên giới, Vân ChâuTrong một tiểu trấn nhỏ có 1 căn nhà nhỏ trên bàn bày một mâm cơm đạm bạc, bên cạnh là 1 vị nữ tử thoạt nhìn dáng người nhỏ nhắn, 1 bên mặt bị biến dạng do bỏng nặng.-"Thanh Nhi ta về rồi."

-"Dạ Huyền, chàng đã về.

Nay chàng hái thảo dược thế nào?

Có mệt không?"

1 chàng trai cao ráo với nước da hơi ngăm trên lưng đeo 1 chiếc sọt mở cửa bước vào.

Hắn đặt chiếc sọt xuống:-*Thật kì lạ, hôm nay ta đã đi quanh chân núi Thanh Vân Sơn nhưng không đào được 1 gốc thảo dược nào."

-"Kì lạ, mọi lần ít nhất chàng cũng đào được 5,6 gốc Tàn Linh Thảo."

-Thanh Thanh nghi vấn.Dạ Huyền uống 1 ly nước xong tiếp tục:-"Còn có chuyện kì lạ hơn, chân núi Thanh Vân Sơn có rất nhiều tu sĩ bay qua bay lại như tìm kiếm vật gì.

Ta thấy nhiều tu sĩ như vậy biết là có chuyện gì nên ta mới quyết định đi về.

Trên đường đi về, ta thấy trên cành cây có vật gì, sau khi nhìn kĩ thì ra là một chuôi tàn kiếm."

Nói xong hắn lấy từ trong sọt ra một chuôi kiếm bị đứt gãy gần như chỉ còn lại phần chuôi.-" Sao trên cây lại có một chuôi tàn kiếm.

Mà chàng để chuôi kiếm bên đó rồi qua đây đi, đồ ăn nguội hết rồi."

-"Ta qua ngay, đồ ăn nương tử nấu là tuyệt nhất."

-Dạ Huyền hì hì cười chạy lại bàn ăn.Trên bàn ăn chỉ toàn những món ăn đạm bạc nhưng hai vợ chồng họ ăn rất ngon lành với những tiếng cười vang vọng căn phòng."

Cộc cộc.." tiếng đập cửa vang lên:-"Dạ Huyền tên phế vật nhà ngươi ra đây cho lão tử."

Đó là giọng của Diệp Chính Khanh anh trai Diệp Thanh Thanh.

Diệp Chính Khanh là tên nghiện rượu có tiếng trong trấn, hắn thường xuyên qua nhà hai vợ chồng Dạ Huyền xin tiền đi uống rượu.Dạ Huyền từ trong nhà chạy ra: "Chính Khanh đại ca, huynh tìm ta có chuyện gì"-"Còn chuyện gì nữa, ngươi có tiền không đưa ta mua rượu."

Diệp Thanh Thanh cũng từ từ bước ra, khi thấy Diệp Chính Khanh nàng tối sầm mặt lại:"Đại ca"Lúc này, Dạ Huyền lại lên tiếng:"Đại ca, nay ta đi không đào được 1 gốc thảo dược nào để bán, trong nhà còn chút tiền để dành mua thuốc cho Thanh Thanh ngươi thông cảm cho ta a."

Diệp Chính Khanh nghe vậy giọng hùng hổ:" Tên phế vật nhà ngươi không có tiền, không có tiền.

Vậy mà ngày xưa hùng hổ nói sẽ cho muội ta 1 tương lai tốt.

Uổng công muội ta cứu ngươi 1 mạng bây giờ lại mang bệnh trong người."

Nhắc đến đây Dạ Huyền trong lòng lại thắt lại.

Khi xưa hắn ăn chơi và gây sự với khá nhiều người.

Đến một buổi tối, khi hắn đang ngủ thì có người châm lửa muốn thiêu sống hắn cùng căn nhà.

Đúng lúc đó thì người yêu bấy giờ của hắn là Diệp Thanh Thanh tới thăm kịp thời cứu mạng của hắn nhưng đổi lại nàng đã bị lửa thiêu mất nửa bên mặt cùng với căn bệnh khí lao đó hít nhiều khói độc.

Diệp Thanh Thanh thấy ca mình nói vậy liền cảm thấy khó chịu:" Đại ca, huynh đừng có mở miệng ra là nói tên phế vật này tên phế vật kia.

Muội từ khi lấy Dạ Huyền, chàng lo cho muội rất tốt và muội cũng rất hạnh phúc.

Không có gì nữa huynh đi về đi."

-"Hôm nay không có tiền lão tử không về."

Diệp Thanh Thanh kéo Dạ Huyền lại nói nhỏ:" Hay chàng vào lấy 1 ít tiền đưa cho đại ca để hắn đi."

Dạ Huyền từ chối ngay:"Tiền trong nhà là ta tích góp để mời Hà đại sư về chữa bệnh cho nàng, không thể động vào."

Dạ Huyền biết bệnh tình của Diệp Thanh Thanh đang ngày càng trở nên tồi tệ nên hắn rất cố gắng làm việc để dành tiền mời vị đại sư tốt nhất Cự Phong Trấn này- Hà đại sư về chữa cho nàng.

Vị Hà đại sư đã từng nói chỉ cần 5 viên tiên tinh thì sẽ chữa bệnh cho thê tử hắn.

1 viên tiên tinh tương đương với 1000 đồng bạc, hắn tích góp đến bây giờ cũng sắp đủ 5000 đồng bạc để chữa trị cho thê tử mình.Diệp Chính Khanh lên tiếng:" Tên phế vật nhà ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vào lấy tiền đưa cho ta"Thanh Thanh nhướn mày, kéo nhẹ Dạ Huyền:"Bệnh của muội muội biết, chậm 1 ngày không sao, chàng vào lấy 100 đồng đưa cho đại ca để huynh ấy đi đi"Dạ Huyền bất lực đi vào lấy ra 100 đồng đưa cho Diệp Chính Khanh:"Đại ca, chúng ta chỉ còn nhiêu đây huynh cầm lấy rồi đi mua rượu đi"Diệp Chính Khanh thấy tiền vội đưa tay cầm quay đi nhưng cũng không quên để lại câu:"Coi như ngươi biết điều."

2 ngày sau, Dạ Huyền vẫn đi đào thảo dược về, hăn hôm nay rất vui vì đào được những 20 gốc Tàn Linh Thảo.

Chỗ Tàn Linh Thảo này sáng mai bán đi 100 đồng bạc là hắn đủ tiền chữa bệnh cho thê tử hắn.

Nhưng khi vừa mở cửa nhà, hắn như bị sét đánh, thê từ hắn đang nằm ngã ra dưới sàn.

Hắn vội đỡ nàng đặt lên giường rồi cầm số tiền tích góp chạy thật nhanh đến nhà Hà đại sư.

Hắn biết mình chạy càng nhanh thì thê tử mình càng có cơ hội sống sót.Nhà Hà đại sư ở trung tâm trấn, cách nhà Dạ Huyền 2 dặm.

Vừa đến nơi Dạ Huyền đã gõ cửa:" Hà đại sư!

Hà đại sư""Ai làm ồn quá vậy" Một vị trung niên tầm 40-50 tuổi bước ra.Dạ Huyền như bắt được nhánh cỏ cứu mạng liền nói:" Hà đại sư mau... mau đến cứu thê tử tôi với"Hà đại sư hỏi lại:" Ngươi đã chuẩn bị đủ tiền chữa bệnh chưa??"
 
Siêu Việt Kiếm Đế
Hiện thực tàn khốc


Dạ Huyền vội vã trả lời :" Ta chỉ còn thiếu 100 đồng bạc nữa, mong Hà đại sư mau qua cứu thê tử ta, Thanh Nhi nàng sắp không chịu được nữa "Nói rồi hắn lấy trong túi ra 4900 đồng bạc tròn đưa cho Hà đại sư.

Hà đại sư thấy vậy nhăn mày :"Ngươi về đi không đủ tiền ta không..."

Hà đại sư chưa nói hết câu đã thấy Dạ Huyền quỳ xuống:"Hà đại sư , ta cầu xin ngài, ta cầu xin ngài hãy cứu Thanh Nhi.

Ta cầu xin ngài"Vừa nói Dạ Huyền vừa dập đầu xuống đất, trán đã lấm lem máu.Hà đại sư nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng:" Ngươi đứng dậy đi, dẫn ta đi xem thê tử ngươi"Dạ Huyền mừng rỡ:"Đa tạ ngài đa tạ ngài Hà đại sư."

"Ngươi đợi ta 1 chút" nói rồi Hà đại sư đi vào trong, 1 lúc sau lão mang theo 1 cái hộp đựng đồ nghề nhìn qua Dạ Huyền nói :" Ngươi dẫn đường đi."

2 người vừa ra đến cửa, đột nhiên có 2 tên tu sĩ chạy tới:"Hà Lâm, mau theo chúng ta đến gặp thiếu gia."

Hà đại sư ngỡ ngàng:" Thiếu gia các người là?"

2 tên tu sĩ như chỉ chờ câu hỏi này, sắc mặt hai người giương lên đầy vẻ tự hào:" Thiếu gia bọn ta là Dương thiếu gia Dương Hàm."

Dương Hàm, cái tên này không ai không biết.

Hắn là con trai của đại trưởng lão Thanh Vân tông toạ lạc trên đỉnh Thanh Vân sơn.

Mà Thanh Vân tông lại là tông môn cấp 4 duy nhất cao cao tại thượng tại Vân Châu này.Hà đại phu sắc mặt tái nhợt lại, hắn biết chỉ cần một câu nói của Dương Hàm cũng có thể khiến hắn chết hàng vạn lần, liền vội vàng hỏi:"Không biết Dương thiếu gia có bệnh tình gì vậy hai vị"1 tên tu sĩ liền nói:" Ban nãy Dương thiếu gia đi săn yêu thú, không may bị trúng độc của Thạch Lân Ưng.

Ngươi mau chuẩn bị đi theo chúng ta lên Thanh Vân tông cứu Dương thiếu gia."

Thạch Lân Ưng là một con yêu thú cấp 1 tương đương với 1 vị trúc cơ tu sĩ.

Thạch Lân Ưng rất hung dữ nhưng độc tố của nó chỉ gây ngứa khó chịu chứ không hề nguy hiểm tính mạng.Dạ Huyền tuy là 1 người bình thường nhưng những vấn đề cơ bản này ai cũng biết và hắn cũng không ngoại lệ.

Hắn nhìn về phía 2 tên tu sĩ lên tiếng:" Hai vị đại nhân, tình trạng của thê tử ta đang rất nguy kịch, mong 2 vị để Hà đại sư chữa bệnh cho thê tử ta xong rồi đi theo 2 vị lên Thanh Vân tông.

Ta cầu xin hai vị."

2 tên tu sĩ nhướng mày:"Ngươi tên dân đen này, 100 cái mạng của thê tử ngươi cũng không đủ so với Dương thiếu gia."

Dạ Huyền:"Độc tố của Thạch Lân Ưng không hề nguy hiểm đến tính mạng, cầu xin 2 vị ..."

Không đợi Dạ Huyền nói hết câu, 1 tên đã cắt lời :" Dương thiếu gia là long phượng trong loài người, ngươi cũng xứng bàn luận.

Hà Lâm ngươi có chịu đi không?"

Hà đại sư:" Tại hạ đi.

Mong 2 vị đại nhân dẫn đường."

Nói xong hắn quay lại phía Dạ Huyền:" Ta xin lỗi ngươi, ngươi hãy về đi."

3 người quay người rời đi nhưng Dạ Huyền đâu từ bỏ dễ như vậy.

Hắn chạy ra ôm lấy chân 1 trong 2 tên tu sĩ:"Cầu xin ngài, cầu xin ngài.

Nếu không chữa kịp thê tử ta, nàng ...nàng sẽ không sống được tiếp."

Tên tu sĩ kia tung 1 cước vào người Dạ Huyền khiến hắn bay sang một bên ngất lịm đi:"Dân đen ai cho ngươi đưa bàn tay dơ bẩn động vào ta."

Tuy chỉ là 1 cước của trúc cơ sơ kì tu sĩ nhưng đó ko phải người bình thường có thể chịu được.

Phải mất một lúc sau Dạ Huyền mới có thể tỉnh lại, hắn nhớ tới thê tử của mình muốn chạy thật nhanh về nhưng cơ thể hắn gần như không còn chút sức lực nào, chỉ có thể lết từng bước về nhà.

Mọi người xung quanh không một ai giúp hắn, hắn nhận ra cái tàn khốc của cuộc sống "chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng, kẻ yếu chỉ có phần bị đè ép"Được 1 nén nhang, cuối cùng Dạ Huyền cũng lết về đến nhà, hắn mở cửa, đến bên giường thê tử mình, đưa tay lên mũi thì thê tử hắn đã không còn thở nữa rồi.

Hắn bất lực, gào khóc trong vô vọng:"Thanh Nhi, nàng dậy đi, nàng đừng doạ ta."

Hắn tự trách mình, hắn trách mình sao không có đủ tiền để đến gặp Hà đại sư sớm hơn, hắn hận mình sao lại yếu đuối để người mình yêu chết trước mặt mình mà không làm gì được.

Hắn lại ngất đi do kiệt sức.Vài ngày sau, Trước nấm mồ của Thanh Thanh, Dạ Huyền hai mắt đỏ hòe, hắn vẫn không thể chấp nhận sự thật là thê tử hắn đã không còn bên cạnh hắn nữa rồi.

Hắn đặt bát cơm cắm nén hương rồi lững thững bước vào nhà.

Hắn vơ lấy chai rượu còn đang uống dở, vừa uống vừa khóc.

Cứ như vậy ngày qua ngày, đã 6 tháng trôi qua hắn đắm chìm trong men rượu và đã trở thành 1 tên nghiện rượu tóc tai bù xù quần áo luộm thuộm.

Vẫn như mọi ngày, hắn đang nốc từng ngụm rượu thì bỗng nghe tiếng 'vèo'.

Bất chợt một nhóm người từ trên trời bay xuống chỗ hắn.

1 tên trong số đó nói với đám công lại:"Kì lạ Tiên Đế Bàn rõ ràng chỉ tới đây" .Tên cầm đầu trong nhóm đó cất giọng khinh miệt về phía Dạ Huyền hỏi:" Tên kia, trước đây có phải ngươi đã nhặt được 1 thanh tàn kiếm hay không?"
 
Back
Top Bottom