Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Siêu Thần Yêu Nghiệt

Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1290: Ngươi mau rời đi!


Vân Phi Dương tiện thì rất tiện nhưng cũng không bẩn thỉu, thật chưa từng làm loại chuyện như nhìn trộm mỹ nữ tắm rửa.

Cái này không sai.

Liễu Nhu cởi y phục, vừa chui vào bể tắm, hắn đã phá cửa đi vào.

Tốt.

Hắn không nhìn lén.

Hắn quang minh chính đại nhìn!

- Ngươi

Liễu Nhu núp trong một góc bể tắm, thò đầu ra, kinh hoảng nói:

- Ra ngoài, mau đi ra.

- Sư tỷ.

Vân Phi Dương giơ thau nhỏ trong ngực lên, nói:

- Ta tới cho tỷ thêm nhiều hoa tắm cho thơm.

Rất lý do tốt!

Liễu Nhu im lặng nói.

- Không cần, ngươi mau đi ra!

Vân Phi Dương đi tới, nói:

- Sư tỷ, những cánh hoa này ta hái trong bách thảo hoa viên, lấy ngâm trong bồn tắm sẽ để da thịt tỷ càng trắng noãn.

Lý do quá hoàn mỹ!

"Xoạt!"

Liễu Nhu ngồi bên trong, hai tay ôm ngực, hung hăng nhìn hắn chằm chằm.

Vân Phi Dương đứng trước bể tắm.

Hắn chậm rãi vung cánh hoa vung vào trong, con mắt nhìn chằm chằm cơ thể trong nước.

Da thịt Liễu Nhu như tuyết, bóng loáng non mịn, hai chân tuy nhiên co quắp dưới nước, nhưng cũng có thể thấy được chúng rất tinh tế.

Đây là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà trời cao ban cho.

Cho nên, trong ánh mắt Vân Phi Dương không có khinh nhờn, hắn đang nghiêm túc thưởng thức.

"Xoạt!"

Liễu Nhu xấu hổ giận dữ giơ tay, tóe lên bọt nước đánh tới.

Vân Phi Dương tuỳ tiện né tránh, cười nói:

- Sư tỷ, cử động của tỷ vừa rồi để ta nhìn thấy thứ không nên nhìn nha.

- Ngươi…

Liễu Nhu vội vàng che ngực, cuống đến phát khóc, nói:

- Mau đi ra!

- Ừm.

Vân Phi Dương ôm chậu gỗ đi ra ngoài, nỉ non.

- Không ngờ sư tỷ nhìn qua nhỏ nhắn xinh xắn, vẫn có chỗ rất to đấy.

Liễu Nhu nghe được câu này, cắn chặt hàm răng trắng ngà, quát:

- Hỗn đản.

Vân Phi Dương rời đi.

Liễu Nhu cũng dần bình tĩnh trở lại.

Chẳng biết tại sao, khi nhìn những cánh hoa phiêu đãng trên mặt nước, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện ửng đỏ.

"Két."

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra.

Vân Phi Dương lần nữa đi vào.

Lần này, hắn không có ôm chậu gỗ, mà giơ một cái ấm nước.

- Ngươi…

Liễu Nhu rút nửa vai lộ ra ngoài vào trong thùng nước, sụp đổ nói:

- Sao ngươi còn vào đây?!

Vân Phi Dương nói:

- Sư tỷ, chắc nước đã lạnh, ta cho thêm chút nước nóng!

- Không cần!

Liễu Nhu phát điên nói:

- Ngươi mau rời đi!

"A."

Vân Phi Dương lui về sau, thuận tay cài cửa lại, nói:

- Sư tỷ, ta ở bên ngoài, có việc tỷ chỉ cần hô một tiếng.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1291: Thật sao?


Liễu Nhu che trán, một mặt im lặng.

Ta không có la, hắn đã vào hai lần, ta mà hô, hắn còn không vào ở luôn không chịu ra à!

Vân Phi Dương nhiệt tình để Liễu Nhu chịu không nổi.

Nói thật.

Một nữ nhân đang tắm, một nam nhân không có việc gì vào giúp đỡ, êm tai gọi nhiệt tình, khó nghe chút thì kêu giở trò lưu manh!

Sau khi Vân Phi Dương rời đi lần thứ hai, Liễu Nhu sợ hắn lại xông vào, cẩn thận từng li từng tí!

Cũng may.

Vân Phi Dương không có xuất hiện.

Sau nửa canh giờ.

Liễu Nhu mặc váy trắng đi ra phòng tắm, tóc dài ướt sũng xõa vai, gương mặt tinh xảo trắng noãn như ngọc.

Thời khắc nữ nhân xinh đẹp nhất.

Một là khi xuất giá lúc, hai là lúc vừa tắm xong.

Liễu Nhu đi qua tắm rửa, quả nhiên thanh thủy xuất phù dung, đẹp đến nổi khiến người ta ghen tỵ.

Vân Phi Dương nhìn thấy nàng, thần sắc hơi ngốc trệ.

- Sư tỷ.

Hắn đi tới, nói:

- Ta ôm tỷ trở về.

- Không cần!

Liễu Nhu vội cự tuyệt:

- Ta có thể đi.

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương ôm nàng, ngửi ngửi mùi thơm phiêu đãng trong không khí, nói:

- Ta cũng đang nhàn rỗi.

Tốt cho một cái lý do!

Nếu Liễu Nhu hiện tại không suy yếu, thực lực lại không bằng hắn, khẳng định tung chưởng đánh tới.

Bên trong gian phòng.

Vân Phi Dương an trí sư tỷ thơm tho mềm mại như bông đặt lên giường.

Liễu Nhu chỉ cửa, nói:

- Ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.

Thực ra nàng muốn nói, mau đi ra, ta không muốn nhìn thấy đồ vô sỉ như ngươi!

- Ừm.

Vân Phi Dương nói:

- Ta đi đây, sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho thật tốt.

Bất quá.

Đi hai bước đã lui về.

Liễu Nhu phát điên hỏi:

- Tại sao ngươi lại trở về!

- Liễu Nhu.

Thần sắc Vân Phi Dương nghiêm nghị nói:

- Ta trịnh trọng nói cho tỷ biết, nữ nhân ta thấy qua thân thể, nhất định sẽ trở thành nữ nhân của ta!

Liễu Nhu ngây người.

Trực giác nói cho nàng biết, tên này đang rất nghiêm túc.

Vân Phi Dương theo sát đi tới, nói khẽ bên tai nàng:

- Tỷ đã cứu ta trong mảnh đất thí luyện, lại giúp ta luyện đan, giúp ta giảng giải nan đề, giúp ta bố trí trận pháp, ta thiếu tỷ quá nhiều, chỉ có thủ hộ vĩnh thế đến hoàn lại.

Liễu Nhu giải thích.

- Ta giúp ngươi bởi vì ngươi là Chiến Thần, là hi vọng tái tạo lại Thần Giới.

- Thật sao?

Vân Phi Dương theo sát đi tới, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Con ngươi Liễu Nhu xuất hiện vẻ hoảng hốt, chỉ ngắn ngủi đối mặt thì xoay đầu qua chỗ khác.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1292: Đừng trách ta, là ngươi làm loạn trước!


Vân Phi Dương nói:

- Năm đó tỷ và Lương Âm liều chết tiến về mảnh đất thí luyện còn chưa có trí nhớ Trí Tuệ Chi Thần, cái này nói thế nào?

- Ta…

Liễu Nhu ấp úng.

- Ngươi là sư đệ ta, gặp nạn, ta nhất định sẽ giúp.

- Thật?

- Thật thật!

"Ai."

Vân Phi Dương lắc đầu.

- Xem ra, tỷ không phải đang trốn tránh ta, mà tỷ đang trốn tránh chính mình?

Trốn tránh chính mình?

Liễu Nhu khẽ giật mình, thật lâu chưa tỉnh táo lại.

Đối mặt Vân Phi Dương từng bước ép sát, nàng trốn tránh hai lần.

Lần thứ nhất.

Theo thí luyện mảnh đất trở về, hôn nhau ở Y Đường, nàng cắn hắn, nước mắt như mưa, vì vậy trốn qua một kiếp.

Lần thứ hai.

Lúc luyện đan, Vân Phi Dương muốn để nàng vì chính mình luyện đan cả một đời, mà nàng lấy lý do không muốn hắn vì tình nhi nữ mà chậm trễ võ đạo trốn qua kiếp thứ hai.

Quá tam ba bận.

Vân Phi Dương không cho nàng cơ hội trốn tránh nữa.

Hắn đi lên trước, bắt lấy tay nhỏ non mịn của nữ nhân này, nói:

- Tỷ giúp ta, ta nhìn trúng tỷ, ta muốn tỷ trở thành nữ nhân của ta.

Vân Phi Dương thật lâu không có bá đạo như vậy đối với mỹ nữ.

- Trở thành nữ nhân của ngươi?

Liễu Nhu đột nhiên bình tĩnh trở lại, nàng nhìn hắn, cười nói:

- Vân đại chiến Thần, ngươi không nghĩ nữ nhân của mình đã đủ nhiều rồi à?

Vân Phi Dương nói:

- Cho nên, nhiều thêm một người cũng không coi là nhiều.

"..."

Liễu Nhu im lặng.

Nói chuyện cùng cái gia hỏa vô sỉ này thật có thể khiến người tức chết.

"Xoát!"

Đột nhiên, Vân Phi Dương trói buộc hai tay nàng đè lên giường.

Liễu Nhu một bên giãy dụa, một bên bối rối nói:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì, ngươi ngươi chớ làm loạn!

- Liễu Nhu.

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Vì để tỷ trở thành nữ nhân của ta, hôm nay ta muốn phá giới!

Hắn cúi đầu xuống muốn bá vương ngạnh thương cung!

"A..."

Liễu Nhu vừa nói chuyện, đôi môi đã bị miệng Vân Phi Dương bá đạo phủ kín.

Hai tay nàng bị trói buộc, khó có thể giãy dụa, sau cùng chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ!

Cắn hắn!

Cắn môi hắn, cắn đầu lưỡi hắn!

"Xoát!"

Vân Phi Dương lui ra, miệng hắn đầy máu tươi, hiển nhiên đã bị cắn.

Liễu Nhu quả thực không khống chế được sự đau lòng, tâm lý còn nói thầm:

- Đừng trách ta, là ngươi làm loạn trước!

Vân Phi Dương lệch đầu lau máu lên bả vai, nói:

- Tỷ có thể tiếp tục cắn, ta không sợ đau.

Nói rồi lần nữa cúi xuống phủ kín đôi môi Liễu Nhu.

"Ưm..."

Liễu Nhu phát ra tiếng rên nhẹ, không muốn cắn nữa.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tay bị trói, bị Vân Phi Dương xâm chiếm khó có thể giãy dụa, nước treo trên khóe mắt cuối cùng rơi xuống áo gối thiêu uyên ương dưới đầu.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1293: Liễu Nhu đắng chát không nói.


Lấy tính cách Vân Phi Dương sẽ không bắt buộc nữ nhân mình thích.

Nhưng vào hôm nay, hắn lại tựa như mất đi lý tính, muốn làm một lần cầm thú chân chính.

Vì cái gì?

Bởi vì, mấy tháng nay Liễu Nhu toàn tâm toàn ý bố trí trận pháp cho hắn bị mệt nhọc quá độ, linh hồn gặp khó.

Nghe có chút không tưởng nổi.

Người ta giúp ngươi bố trận, ngươi còn chiếm tiện nghi người ta, đây không phải vong ân phụ nghĩa.

Nhưng.

Liễu Nhu giúp, nào chỉ là bố trận.

Mảnh đất thí luyện, không để ý sinh tử cứu giúp, là nàng.

Y Đường, không chút oán giận luyện chế đan dược, là nàng.

Những năm gần đây.

Chỉ cần Vân Phi Dương có cái gì không hiểu, có khó khăn gì, trước tiên nghĩ đến cũng là nàng.

Có thể nói.

Từ khi trọng sinh đến nay, trợ giúp hắn nhiều nhất, là nàng!

Nữ nhân dạng này, chẳng lẽ một mực chờ đợi dông dài?

Hay.

Cần phải chờ tới lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông?

Không biết.

Lấy hiểu biết của Vân Phi Dương đối với Liễu Nhu, mặc dù nàng thích mình cũng không thể không kiêng nể gì thổ lộ như Mục Oanh và Lương Âm.

Bởi vì nàng là Trí Tuệ Chi Thần.

Nàng tỉnh táo hơn bất kỳ nữ nhân nào, suy nghĩ toàn diện hơn về một vấn đề hơn tất cả mọi người nói chi đến việc này.

Giữa hai người ngăn cách một tầng cửa sổ giấy.

Vạch trần không phá, vĩnh viễn ngăn cách.

Ngày hôm nay, Vân Phi Dương muốn xuyên phá cửa sổ giấy kia, cho nên muốn phá giới.

Nói đơn giản.

Để Liễu Nhu Trí Tuệ Chi Thần chủ động mở rộng cửa lòng là không thể.

Phương pháp hữu hiệu nhất đối phó với loại người có tâm lý rõ ràng một mực tỉnh táo ẩn giấu đi này là chơi cứng!

Bên trong gian phòng.

Ánh nến lấp lóe, mập mờ vô hạn.

Liễu Nhu nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng.

Giờ phút này, nàng từ hốt hoảng tỉnh táo lại.

Khóe miệng Vân Phi Dương mỉm cười.

- Sư đệ.

Liễu Nhu cầu xin tha thứ:

- Đừng làm rộn, ngươi…

Vân Phi Dương không cho nàng cơ hội nói chuyện.

Liễu Nhu gấp rút hô hấp, khuôn mặt sớm đã mặt đỏ tới mang tai, trong đôi mắt đẹp có phẫn nộ, cũng có u oán.

- Sư tỷ.

Vân Phi Dương cúi đầu xuống, nói khẽ:

- Ta không phải náo, ta đang nghiêm túc.

Liễu Nhu đắng chát không nói.

- Không có.

Vân Phi Dương chân thành nói.

Liễu Nhu bị tức cười, nói:

- Bởi vì ta bố trận mệt nhọc quá độ, mới khiến cho ngươi quyết định đi một bước này?
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.


- Không sai.

Vân Phi Dương nói:

- Ta thua thiệt tỷ quá nhiều, muốn đền bù thật tốt.

Liễu Nhu hung hăng bóp hắn một chút, trách cứ nói:

- Đền bù của ngươi là khi dễ ta như vậy?

- Không phải.

Vân Phi Dương nói:

- Ta muốn phụ trách đối với tỷ.

Liễu Nhu im lặng.

Phụ trách như thế cũng chỉ có hắn làm được.

Nàng không phản kháng.

Bởi vì trước mặt nam nhân cường thế này, phản kháng vô dụng.

Trong thoáng chốc.

Suy nghĩ Liễu Nhu tung bay đến quá khứ.

Nàng nhớ tới thời điểm còn ở học đường đàm luận Thượng Cổ Thần Giới cùng hắn.

- Nói nửa ngày, ta còn không biết ngươi tên đây.

- Ta gọi Vân Phi Dương.

- A, ngươi cùng tên với Vân đại chiến Thần!

- Đúng nha, thật đúng dịp.

Đúng nha, thật đúng dịp.

Chưa hồi phục trí nhớ kiếp trước, thần tượng mình đau khổ tìm kiếm nguyên lai là thanh niên đứng trước mặt.

Đây là vận mệnh sao?

Để cho chúng ta quen biết ở Đông Lăng học phủ, từ đó, người và tâm đều cho hắn.

Liễu Nhu buông bỏ hai tay, mặc cho lồng ngực tên kia áp xuống, tựa như triệt để từ bỏ chống lại.

Vân Phi Dương cảm thấy được.

Hắn ngẩng đầu.

Thấy nước mắt trên khóe mắt của nàng cùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn mình.

Tâm thần Vân Phi Dương run lên, có chút không đành lòng.

Đột nhiên.

Liễu Nhu lên tiếng.

- Kiếp trước tu thân tu đạo mấy ngàn năm, vốn cho rằng siêu thoát ra khỏi trần thế.

- Đáng tiếc.

Nàng hơi dừng lại, khổ sở nói:

- Đương thời gặp ngươi vẫn động phàm tâm, cái này có lẽ là số mệnh.

- Vô luận tỷ là Liễu Nhu, hay Trí Tuệ Chi Thần.

Vân Phi Dương cười nói:

- Gặp được ta là mệnh của tỷ, yêu mến ta cũng là mệnh của tỷ, trong số mệnh đã định tỷ là nữ nhân của ta.

- Vân Phi Dương.

Liễu Nhu nói:

- Ta từng nghĩ, Tiện Thần như ngươi đến cùng có cái gì tốt, người bị trấn áp còn để Cửu Thiên Thần Nữ vì ngươi tan nát cõi lòng.

- Hiện tại

Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu nói:

- Ta bắt đầu nghi vấn chính mình sao lại yêu ngươi.

Nói nhắm mắt lại, ngang nhiên ngẩng đâu lên hôn tới.

Nữ nhân trí tuệ này tự mình xuyên phá cửa sổ giấy mở rộng cửa lòng.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1295: Vật này có tính duy nhất.


"Ông."

Song trọng trận pháp xuất hiện.

Một cái do Vân Phi Dương bố trí, một cái do Liễu Nhu bố trí.

Hai người tâm ý tương thông.

Mà cái này chính là hai bên tình nguyện!

Gian phòng.

Khí tức lãng mạn đang dập dờn.

Lúc tình nồng ý sâu, Vân Phi Dương bỗng mở lời.

- Sư tỷ, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.

Liễu Nhu e thẹn nói:

- Làm gì?

Vân Phi Dương nói:

- Giúp tỷ tăng lên tầng mười hai, cải thiện kinh mạch và tư chất, nhanh tăng cao tu vi.

Liễu Nhu ngạc nhiên nói:

- Đây là một loại tâm pháp Âm Dương kết hợp?

- Thông minh.

- Ngươi lúc trước truyền Nghịch Thiên Quyết cho ta, nguyên lai là có mục đích!

Liễu Nhu rốt cuộc minh bạch.

"Ây."

Vân Phi Dương vội nói:

- Đừng nói chuyện, chuyên tâm vận chuyển tâm pháp.

Liễu Nhu không đáp.

Lúc hô mưa gọi gió, tâm thần và Nghịch Thiên Quyết đều thăng hoa.

Liễu Nhu lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết đến tầng mười một thu được Bách Thảo Đan Lô.

Vật này có tính duy nhất.

Vân Phi Dương cùng nàng Âm Dương Tương Hợp hỗ trợ đột phá đến tầng mười hai không thể phục chế được.

Đương nhiên, cũng không phải không có chỗ tốt, việc chưởng khống linh hồn lực của tên này càng thêm lô hỏa thuần thanh hơn so với dĩ vãng.

Hai ngày sau.

Vân Phi Dương đứng trước trận pháp chưa hoàn thành.

Nguyên niệm bao phủ hơn hai mươi dặm khẽ động, phức tạp trận tuyến cấp tốc phác hoạ.

Liễu Nhu đang an trí Linh Mẫu Thạch thấy thế, sợ hãi than.

- Yêu nghiệt.

Nàng hôm nay mặc một thân váy trắng, nhẹ gió thổi tới, tóc đen và quần lụa mỏng bay múa, ôn nhu động lòng người nói không nên lời.

Hai canh giờ sau.

Dưới sự thao túng của Vân Phi Dương, trận pháp hai mươi dặm còn thừa hoàn thành được bố trí.

Liễu Nhu cũng đặt 20 khỏa linh mẫu thạch vào các mắt trận.

Chỉ cần phác hoạ liền nhau một trượng trận tuyến sau cùng, thuần nguyên lực đại trận sẽ vận chuyển bình thường.

- Nhu nhi.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nàng nỗ lực nhiều như vậy, tự làm một bước cuối cùng đi.

- Nhu nhi?

Liễu Nhu cau mày.
- Quá buồn nôn, gọi sư tỷ tốt hơn.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua?


Liễu Nhu vung ngọc thủ kết nối toàn bộ trận pháp.

"Ông!"

20 khỏa Linh Mẫu Thạch không cùng vị trí tản mát ra lưu quang sáng chói, cấp tốc lan tràn ra khắp trận tuyến.

Chỉ một lát.

Một đồ án to lớn xuất hiện trên mặt đất.

Có thể nói vô cùng tráng lệ.

"Ông!"

Toàn bộ Linh thạch mắt trận và trận tuyến phức tạp kích phát, từng đạo màn sáng phóng lên tận trời.

Thành công!

Liễu Nhu vui vẻ cười nói.

Trận pháp thuần nguyên lực này do nàng trầm tư suy nghĩ sáng tạo ra, cũng là lần đầu tiên thực hành.

Tuy quá trình bố trí rất chậm, nhưng có thể thành công vận chuyển đã rất khá.

- Nhu nhi.

Vân Phi Dương nắm tay nàng, nói:

- Chúng ta vào trong thử đi.

Liễu Nhu tùy ý hắn lôi kéo cùng một chỗ tiến vào trận pháp.

"Hưu!"

Vân Phi Dương và Liễu Nhu dung nhập trận pháp.

Chắc do vừa mới hình thành vận chuyển, nơi này chưa có thuần nguyên lực.

Vân Phi Dương cười nói:

- Nhu nhi, cần phải bao lâu mới có thể ngưng tụ ra thuộc tính không kém gì Tiểu Thần Giới.

Liễu Nhu phỏng đoán.

- Chắc phải một tháng.

- Chờ nơi này nắm giữ thuần nguyên lực, phối hợp thời gian lưu tốc của Phi Dương đại lục, tốc độ tu luyện khẳng định nhanh hơn ngoại giới bốn lần.

Vân Phi Dương nỉ non.

Đến lúc đó, đâu cần tu luyện ở Tiểu Thần Giới.

- Đâu chỉ bốn lần.

Liễu Nhu cười nói:

- Chờ ta nghiên cứu ra thời gian trận pháp, hai trận dung hợp có lẽ sẽ đề cao đến gấp mười.

- Không phải chứ?

Vân Phi Dương kinh ngạc.

- Nàng có thể nghiên cứu ra thời gian trận pháp?

- Đương nhiên.

Liễu Nhu nhíu nhíu mi, nói:

- Ta dù sao cũng là đệ tử của Thời Không Thần mà.

- Mặc dù không có thần thông thời gian như lão nhân gia, nhưng vẫn có năng lực sáng tạo trận pháp cải biến thời gian.

Vân Phi Dương cả kinh nói:

- Nàng là đệ tử Thời Không Thần?

Trong Chư Thần Thần Giới có rất nhiều viễn cổ đại thần, nổi danh nhất là Thời Không Thần.

Nghe nói.

Thời Không Thần đản sinh trước Thần Giới sơ khai.

Bàn về bối phận còn cao hơn Thần Chủ đời thứ nhất - Đông Hoàng Thái Nhất.

Người này chưởng khống thời gian và không gian, ưa thích du đãng vũ trụ, từ trước đến nay như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.

- Đúng thế.

Liễu Nhu nói:

- Chàng chưa nghe nói qua?

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

- Ta chỉ nghe nói, Thời Không Thần có hai đồ đệ kế thừa thần thông của hắn, được người đời gọi Thời Gian Thần và Không Gian Thần.

- Bọn họ….

Liễu Nhu cười nói:

- Là sư huynh của ta.

"Ây."
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý.


Vân Phi Dương hiểu rõ.

Hắn cười nói:

- Khó trách Đế Quân Thiên khách khí với nàng như vậy, nguyên lai thân phận không đơn giản.

Sư tôn là Thời Không Thần, sư huynh là Thời Gian Thần và Không Gian Thần.

Quả thật là COCC lớn muốn nổ tung a!

"A."

Liễu Nhu nói:

- Quên nói cho chàng biết, Tuế Nguyệt Thần cũng là sư tôn của ta.

Dát.

Vân Phi Dương trợn mắt.

Tuế Nguyệt Thần đồng dạng như Thời Không Thần, một viễn cổ đại thần rất nổi danh!

- Lợi hại!

Vân Phi Dương giơ ngón cái, nói:

- Không nghĩ tới, hậu trường của nàng cứng như vậy!

Liễu Nhu cười nói:

- Những sư tôn này của ta đã rời khỏi Thần Giới thật lâu du lịch trong hạo hãn vũ trụ, có lẽ có một ngày sẽ xuất hiện.

- Cho nên…

Nàng cười nói:

- Về sau đối với ta không tốt, bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho chàng.

" "

Vân Phi Dương co giật khóe miệng.

Nguyên lai, nữ nhân này nói lai lịch của mình ra vì muốn chấn nhiếp mình.

- Yên tâm đi.

Vân Phi Dương ôm nàng từ phía sau, gối đầu lên vai thơm, nói:

- Ta sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì.

Liễu Nhu xoay người, dán trong ngực hắn, nói khẽ:

- Ta sẽ tận hết khả năng phụ tá chàng hoàn thành sứ mệnh tái tạo Thần Giới.

- Không cần.

Vân Phi Dương kéo tay nàng, nói:

- Nhiệm vụ của nàng chỉ là giúp ta nối dõi tông đường.

"Phốc phốc."

Liễu Nhu cười nói:

- Vân đại chiến Thần, chàng chí ít cũng đã một vạn ba ngàn năm tuổi rồi, muốn hài tử, chỉ sợ khó như lên trời.

- Chưa hẳn.

Vân Phi Dương cười nói:

- Có lẽ, vận khí tốt, sẽ có thể để nàng mang thai.

- Nghĩ hay lắm.

Liễu Nhu lườm hắn một cái.

Vân Phi Dương cúi đầu hôn, tay phải nhẹ nhàng búng một cái, váy trắng thanh nhã tróc ra hiển lộ dáng người uyển chuyển.

Đại thủ nhẹ nhàng lướt qua da thịt non mềm, cuối cùng đứng ở sơn phong cao ngất.

"Ngô"

Liễu Nhu như bị điện giật, thân thể mềm mại run lên, nhẹ giọng r*n r*.

Hai người giằng co cùng một chỗ trong đại trận trăm dặm không ngừng uẩn dục thuần nguyên lực!

Vân Phi Dương ở Phi Dương đại lục bốn ngày, bởi vì muốn tham gia thi đấu thiên tài, cho nên tâm tư vẫn phải đặt ở Tiểu Thần Giới.

Huống hồ.

Bên ngoài có bà cô nhỏ, nếu để cho nàng phát hiện, mình không ở trong phòng, khẳng định sẽ không may.

Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý.

Vừa mới về đến phòng trọ, cửa phòng đã bị Trầm Tiểu Vũ đá văng, lạnh lùng nói:

- Ngủ đủ chưa.

- Đủ đủ!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1298: Giống như là con đường này.


Vân Phi Dương âm thầm may mắn mình trở về nhanh.

- Sửa cánh cửa này rồi chúng ta lên đường.

- Tốt!

Tuyết bay đầy trời.

Trên mặt đất có tầng tuyết thật dày, núi và cây xung quanh bị bao phủ trong làn áo bạc.

Phóng tầm mắt nhìn ra, toàn bộ thế giới chỉ có một màu.

"Hô!"

Gió rét thổi tới, băng lãnh thấu xương.

"Xào xạc."

Tuyết đọng bao trùm trên đường, hai người một lớn một nhỏ chầm chậm đi tới.

Bọn họ hất áo lông da hổ, mang giày thật dày, trên thân phủ đầy hoa tuyết tựa như hai người tuyết di động.

Hiển nhiên.

Chính là Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ.

Bọn họ được hai tháng, vào hôm nay rốt cục tiến vào biên giới Tuyết Vực.

- Kỳ quái.

Vân Phi Dương cau mày nói:

- Nơi này giống như có lực lượng áp chế nguyên niệm.

Trước khi tiến vào Tuyết Vực, hắn có thể quan sát hai trăm dặm.

Tiến vào Tuyết Vực, hắn chỉ có thể quan sát hai mươi dặm!

Trầm Tiểu Vũ giải thích.

- Ta nghe nói, địa vực và khí hậu nơi này sáng tạo một loại thuộc tính áp chế linh hồn, võ giả bình thường tiến vào Tuyết Vực, nguyên niệm và linh hồn đều sẽ bị ép chín thành.

"A."

Vân Phi Dương hiểu rõ.

Nhưng vào lúc này, hai người đứng trước một ngã ba đường.

- Trầm cô nương.

Vân Phi Dương phun ra hàn khí, dò hỏi:

- Chúng ta cần đi con đường nào?

- Ta ngẫm lại.

Trầm Tiểu Vũ nhíu mày.

"Xoát!"

Nàng giơ tay lên, chỉ một hướng, do dự nói:

- Giống như là con đường này.

Giống như?

Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nói:

- Trầm cô nương, thi đấu thiên tài còn một tháng nữa bắt đầu, vạn nhất đi nhầm, chậm trễ thời gian thì phiền phức.

Vẻ mặt Trầm Tiểu Vũ đau khổ nói:

- Ta chưa từng tới Tuyết Vực, cũng không có đi qua Băng Tuyết Cung.

"..."

Vân Phi Dương vỗ trán.

- Vẫn nên tìm người, hỏi thăm một chút đi.

- Hoang sơn dã lĩnh, đi đâu tìm người!

Trầm Tiểu Vũ bĩu môi.

Vân Phi Dương chỉ về đằng trước, nói:

- Phía trước có một khách sạn, chúng ta có thể nghe ngóng đường lại có thể chỉnh đốn một chút.

- Khách sạn?

Trầm Tiểu Vũ nhìn sang, mờ mịt nói:

- Nào có?

Vân Phi Dương im lặng nói:

- Tuyết Vực khách đ**m trước hai mươi dặm kìa?

Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi:

- Ngươi có thể nhìn thấy ngoài hai mươi dặm!?
 
Back
Top Bottom