Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Siêu Thần Yêu Nghiệt

Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 840: Thử hỏi còn ai không phục?!


Thiên tài Vũ Thánh trung kỳ bên cạnh cảm nhận được, nhưng thực lực cách quá xa để hắn không thể né tránh, cuối cùng bị oanh thành huyết vụ!

Vung nhánh cây hai lần, hai người mất mạng.

La Mục cường hãn để cho đám võ giả của vị diện cao cấp hít một hơi lãnh khí, đây không còn là Thánh cấp nữa, mà tuyệt đối sánh vai cùng nửa bước Vũ Thần a!

Thủ lĩnh thiên tài của vị diện cấp sáu hoảng sợ sắc mặt tái nhợt. Dù sao, lấy thực lực của hắn, tuyệt đối không thể miểu sát được hai Thánh cấp trung kỳ.

Mẹ ta ơi.

Võ giả đến từ vị diện cấp ba không phải con người mà!

Một khắc này.

Hắn hối hận xanh ruột vì hành động khiêu khích của mình.

"Phốc xích."

Nhưng vào lúc này, b* ng*c hắn truyền đến đau nhức kịch liệt, cúi đầu xem xét, chỉ thấy một cánh tay nhuốm máu đang từ từ rút ra từ trong thân thể của mình, mà nó đang nắm chặt một trái tim.

- Tiểu tử, ngươi sẽ không sợ cũng không thể là cháu trai, bởi vì ta không cho ngươi cơ hội này.

Vân Lịch đứng sau lưng tên thiên tài kia, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên hiện ra mỉm cười bỉ ổi.

Vũ Thánh hậu kỳ.

Bị đâm thủng ngực, trái tim bị móc ra.

Một màn này truyền đến hết thảy vị diện để cho rất nhiều người bình thường lộ vẻ sợ hãi, thậm chí có người không dám nhìn!

Tên thiên tài kia muốn mở miệng nói chuyện, nhưng mất đi trái tim, hắn đã không còn năng lực mở miệng, sau cùng chỉ có thể chầm chậm nhắm mắt, hồn về cửu tuyền.

"Xoát."

Vân Lịch rút tay về, tiện tay ném trái tim qua một bên, nghiêng cổ, trên mặt hiện ra mỉm cười.

Thiên tài mạnh nhất vị diện cấp sáu vẫn lạc để hơn hai mươi võ giả còn lại lộ vẻ kinh hoảng.

Bọn họ sợ thật rồi.

Dù sao, gặp mặt hàng có thể miểu sát Thánh cấp dễ như trở bàn tay thế này thì còn ai có thể chống lại.

"Khặc khặc kiệt."

Vân Lịch l**m môi, âm u cười nói:

- Thiên tài cao cấp vị diện, đến đây nào, đến bồi Vân đại gia ta chơi đùa.

"Xoát!"

Tên này động.

Thời điểm hắn phóng đi, quanh thân bộc phát Thuần Dương chi khí, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía, võ giả đang không ngừng lùi lại đột nhiên chậm chạp.

"Răng rắc."

"Răng rắc."

Hai tên Thánh cấp sơ kỳ bị bẻ cổ ngay tại chỗ, bất lực co quắp ngã xuống đất.

- Chết đi!

La Mục giơ nhánh cây mang theo lực lượng cường th, từ trên trời đập xuống, lần nữa đánh chết một tên thiên tài.

Võ giả Tiểu Thần Giới nhao nhao lắc đầu.

Thực lực hai người này quá mạnh lại giống như chó điên, xuất thủ không lưu tình, đám người đối mặt với họ khẳng định bất lực chống lại, kết quả chỉ có một con đường chết.

Quả nhiên.

Một khắc đồng hồ ngắn ngủi.

Toàn bộ võ giả của ba vị diện bị chém giết, thậm chí, bọn họ còn không có năng lực đột phá khí tràng Thuần Dương của Vân Lịch.

Từ đầu đến cuối.

Vân Phi Dương ngồi trên đá lớn, trên mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt.

Giờ khắc này.

La Mục dựng nhánh cây xuống cạnh mình, vẻ mặt lạnh nhạt, Vân Lịch khom người lau máu tươi trên tay, ba người Long Chấn Vũ đứng sau lưng Vân Phi Dương thì lắc đầu cười khổ.

Hình ảnh tựa như dừng lại.

Và nó cũng khắc sâu trong tâm lý của võ giả trên vô số vị diện!

Nhóm thiên tài đại biểu Vạn Thế Đại Lục tiến vào Long Môn tham chiến như thế.
Thử hỏi còn ai không phục?!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 841: Đột phá vòng thứ nhất, không thành vấn đề!


- Không nghĩ tới võ giả của vị diện cấp ba này cường thế như vậy, vẻn vẹn hai người đã giết hơn hai mươi thiên tài.

- Thập đại tông môn liên thủ chế tạo Long Môn cũng không phải không có lý, Phàm Giới thiên tài cũng có giá trị bồi dưỡng đó chứ.

La Mục và Vân Lịch biểu hiện ra lực chiến đấu để thái độ cường giả Tiểu Thần Giới cải biến.

Đương nhiên.

Chỉ cho rằng không tệ.

Dù sao tại Tiểu Thần Giới, cường giả nửa bước Vũ Thần cơ hồ khắp nơi đều có thể thấy, không có gì quá kỳ quái.

Bọn họ không thèm để ý, Trầm Tiểu Vũ lại mắt hạnh trừng trừng lộ vẻ mặt khó tin.

Không nhìn lầm chứ?

Phàm nhân vị diện cấp ba ta phụ trách vậy mà có hai tuổi trẻ tuấn kiệt trâu như vậy?

Nếu như không phải trên màn sáng hiện ra hình ảnh bọn người Vân Phi Dương đang bắt đầu du tẩu sơn lâm, Trầm Tiểu Vũ còn cho rằng mình hoa mắt.

- Không nên nha.

- Năm năm trước, ta đi Vạn Thế Đại Lục cũng không thấy thiên tài lợi hại như vậy mà, chẳng lẽ…

Trầm Tiểu Vũ chợt nhớ năm đó Chấp Pháp tháp chủ có nói qua, tất cả thiên tài kiệt xuất nhất đại lục đã đi trợ giúp Tinh Thần đại lục.

Nhất định là thế.

Mấy người này năm đó không ở Vạn Thế Đại Lục, nếu không mình làm thế nào bỏ lỡ chứ!

Trầm Tiểu Vũ sẽ không ngờ rằng thời điểm nàng tiến về Vạn Thế đại lục, bọn người La Mục vẫn chỉ là Hoàng giả, không cách nào đánh đồng với thiên tài của cao đẳng vị diện.

Cũng chỉ trong năm năm ngắn ngủi.

Nhờ vào nghịch thiên thế giới của Vân Phi Dương, tu vi và chiến lực được đề bạt kh*ng b* mới như ngày hôm nay, có thực lực miểu sát Thánh cấp hậu kỳ!

Đương nhiên.

Nếu như La Mục khi đó ở Vạn Thế Đại Lục, dù tu vi chỉ có Hoàng cấp cũng sẽ bị Trầm Tiểu Vũ mang đi, bởi vì trong thân thể hắn có Thần lực.

Còn về Vân Phi Dương thì không nói chắc, tên này tạo thành thói quen mỗi thời mỗi khắc vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, dưới tình huống không bạo phát, khó có thể phát giác được Thần lực trong cơ thể hắn.

Trầm Tiểu Vũ vui vẻ.

Cảm giác mất mặt vừa rồi tan thành mây khói, dù sao dựa vào thực lực hai người kia tuyệt sẽ không thua vị diện cấp tám trong tổ bốn!

Mà.

Tên Vân Phi Dương cùng ba thiên tài khác còn chưa xuất thủ đây, tin rằng thực lực bọn họ cũng sẽ không tệ.

Đột phá vòng thứ nhất, không thành vấn đề!

Thoải mái.

Vô cùng thoải mái a.

Trầm Tiểu Vũ cười rực rỡ, nhưng Hầu Truyện Lệnh Sứ muốn khóc, dù sao, vị diện cấp sáu kia là do hắn phụ trách.

Vốn cho rằng được phân cùng một tổ với vị diện cấp ba thì có thể tuỳ tiện chà đạp, không ngờ bị hai thiên tài bên người ta toàn diệt.

Đả kích này quá lớn để sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

"A."

Trầm Tiểu Vũ lệch đầu, híp mắt cười nói:

- Hầu Truyện Lệnh Sứ, ngươi bị bệnh??

Sắc mặt Hầu Truyện Lệnh Sứ càng khó coi hơn.

- Ai.

Trầm Tiểu Vũ thả tay nhỏ sau đầu, bĩu môi nói:

- Võ giả vị diện cấp ba của ta xuất thủ quá nặng, lần sau ta sẽ phê bình giáo dục bọn họ lại.

Tiểu la lỵ này cũng không phải lương thiện.

Trước đó, Hầu truyền lệnh hung hăng trào phúng, nói móc mình, bây giờ phải k*ch th*ch hắn một chút mới hả giận.

- Ai nha.

Nàng tiếp tục nói:

- Hầu Truyện Lệnh Sứ cũng chỉ có một cái vị diện cao giai như thế mà bị võ giả của ta diệt mất rồi, chỉ sợ không còn hy vọng gì nữa.

Câu nói này giống như một thanh đao đâm vào trái tim Hầu Truyện Lệnh Sứ để hắn đau nhức khó có thể hô hấp.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 842: Chỉ sợ có chút không ổn!


- Quả nhiên.

Trầm Tiểu Vũ híp mắt, cười nói:

- Võ giả nhiều vô dụng, vẫn cần phải có thực lực, tựa như vị diện của ta vậy, tuy cấp thấp nhưng từng người đều rất biết đánh nhau.

"Phốc!"

Hầu Truyện Lệnh Sứ phun ra một ngụm máu.

Có thể nói người đến thổ huyết.

Miệng lưỡi tiểu la lỵ thật quá sắc bén.

"A... Nha."

Trầm Tiểu Vũ cả kinh hô.

- Hầu Truyện Lệnh Sứ, ngươi thổ huyết, xem ra bệnh không nhẹ, mau đi khám một chút đi, coi chừng bồi tiếp đám thiên tài vừa mới chết kia cùng đi xuống suối vàng bây giờ.

- Trầm Tiểu…

Hầu Truyện Lệnh Sứ che ngực, phẫn nộ không thôi.

"Vù vù!"

Đột nhiên, Trầm Tiểu Vũ xoay người, quanh thân hiện ra khí tức kh*ng b* hóa thành một đầu cự hổ sinh động như thật, âm u hỏi lại:

- Ngươi gọi ta là gì?!

Tiểu la lỵ đột nhiên bạo tẩu khiến cho đám Truyền Lệnh Sứ bên cạnh kinh hãi, bọn họ cùng lui ra phía sau hơn mấy trượng, hình như rất e ngại.

Trầm Tiểu Vũ, Trầm gia đại tiểu thư, mà Trầm gia tại Tiểu Thần Giới là một gia tộc siêu cấp không kém gì thập đại tông môn.

Đừng nhìn nàng hình thái la lỵ, người vật vô hại, nhưng khi bạo lên thì tuyệt đối là một đầu cọp cái!

Mà.

Trầm Tiểu Vũ có cái tính dở hơi.

Không cho phép người khác gọi mình tên, nhất định phải xưng Trầm cô nương, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

"Ừng ực."

Hầu Truyện Lệnh Sứ cứ thế mà nuốt một chữ cuối cùng trở về, vội vàng cười nói:

- Trầm cô nương, ta có việc đi trước.

- Mau mau cút.

Bên trong con ngươi trong suốt của Trầm Tiểu Vũ lóe ra sát ý, so với bộ dáng khả ái vừa rồi, một trời một vực a.

"Xoát!"

Hầu Truyện Lệnh Sứ lúc này co cẳng chuồn mất, tâm lý sụp đổ không thôi.

- Mẹ, vừa rồi não tử nóng lên chút nữa hô lên tên cô nãi nãi này!

"Hừ."

Trầm Tiểu Vũ thu hồi khí thế kh*ng b*, cự hổ huyễn hóa ra cũng dần dần thu hồi, sau đó vỗ vỗ tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra mỉm cười rực rỡ.

Tiểu la lỵ này tuyệt đối là một tiểu ác ma rất xấu bụng.

Vân Đại Tiện Thần đáng thương, còn đang suy nghĩ việc tìm nàng nói đến việc hắn chưa cho phép mà nàng đã mang nữ nhân của mình đi mất đây.

Chỉ sợ có chút không ổn!

Lại nói bọn người Vân Phi Dương.

Sau khi bọn hắn diệt đi một cái vị diện cấp sáu, hai cái cấp năm cũng không dừng tay, mà tìm kiếm lấy các thiên tài vị diện khác bên trong núi rừng.

Rất nhanh.

Một đoàn người đã được đoàn đội của hai vị diện cấp năm và một vị diện cấp sáu.

Kết quả không cần nói cũng biết, vẻn vẹn nửa canh giờ, võ giả của ba vị diện đều bị toàn diệt.

Đương nhiên.

Vân Phi Dương cũng không phải ma đầu khát máu.

Những thiên tài vị diện này tuy đã từng xem thường mình cùng Vạn Thế Đại Lục, nhưng cũng không nói năng l* m*ng, cho nên chỉ đánh bọn hắn trọng thương.

- Vân…Vân Phi Dương!

Một tên thiên tài vị diện cấp sáu ngã trên mặt đất, nắm chặt bùn đất, quát:

- Giết…giết ta đi!

Những Truyền Lệnh Sứ của vị diện khác chuyên nghiệp hơn Trầm Tiểu Vũ rất nhiều, năm năm trước đã sớm nói với bọn họ, tiến vào Long Môn chỉ có hai lựa chọn, sống hoặc chết.
Mặc dù hiểu rõ.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 843: Một đám phàm nhân.


Hắn cùng rất nhiều thiên tài vẫn lựa chọn tiến vào, bởi vì bọn họ muốn mạnh lên càng nhanh, mặc dù cửu tử nhất sinh cũng không hối hận.

Võ giả chân chính thì cần phải có giác ngộ này.

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

- Ngươi đã chết còn không sợ, còn sợ sống? Chẳng lẽ thất bại lần này để ngươi suy sụp không còn muốn sống?

- Còn sống? Bại?

Người võ giả kia cười thảm nói:

- Xem ra ngươi cũng không biết, vừa vào Long Môn, hoặc là chết hoặc là sống, không có người thất bại a!

Vân Phi Dương giật mình.

Chẳng lẽ tiến vào Tiểu Thần Giới còn có như thế quy định tào lao như thế?

Tên thiên tài kia yếu ớt nói:

- Động…động thủ đi, để cho ta chết có thể diện.

Vân Phi Dương nói:

- Ngươi không xứng để cho ta xuất thủ, bởi vì ta chỉ giết người muốn sống, không giết người muốn chết.

Nói rồi dẫn bọn người La Mục rời đi.

"Bành —— "

Đám người vừa đi không bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh, tên thiên tài muốn chết kia bị tạc thịt nát xương tan.

"Bành bành bành!"

Những thiên tài trọng thương nằm trên mặt đất mất đi lực chiến đấu cũng nhao nhao bạo thể mà chết.

Vân Phi Dương ngừng chân.

Hắn biết những người này không phải tự bạo, mà bị lực lượng nào đó mạt sát.

- Vừa vào Long Môn, hoặc là sống hoặc là chết, không có người thất bại.

Lời nói của tên thiên tài kia quanh quẩn bên tai Vân Phi Dương, hắn ngửa đầu nhìn về phía hình ảnh trận pháp, ánh mắt dần dần lãnh lệ.

Tiểu Thần Giới.

Con mẹ các ngươi được lắm, bắt ta cùng thiên tài Phàm Giới chơi một trò chơi sinh tồn?

Vân Phi Dương không cho rằng mình là người tốt, đắc tội hắn, tuyệt không có kết cục tốt.

Tỉ như đám thiên tài trào phúng vũ nhục vị diện của hắn vừa rồi, hắn hạ lệnh để La Mục và Vân Lịch hạ sát thủ.

Vân Phi Dương cũng không phải người xấu, chí ít cũng không phải loại ma đầu thập ác bất xá, giết người như ngóe.

Vừa rồi gặp một nhóm võ giả khác, tuy trong bình đài xem thường mình nhưng vẫn buông tha bọn họ.

Đương nhiên.

Những người này đột nhiên nổ tung, Vân Phi Dương sẽ không cảm thấy đau lòng. Dù sao, thân là võ giả, chết là sự việc rất bình thường.

Khó chịu là.

Bên trong Long Môn có quy tắc Sinh Tử, còn có hình ảnh trận pháp, mọi người vào đây giống như đồ chơi bị nhốt vào lồng, tiến hành giết hại để người khác thưởng thức.

Thật ra.

Võ giả Tiểu Thần Giới bình thường đang nhìn màn sáng cũng có loại tâm tính này, bọn họ hoàn toàn không có chút thương hại đối với cái chết của sinh linh Phàm Giới.

Một đám phàm nhân.

Chỉ là sinh mệnh ti tiện, bọn họ có thể cho mình k*ch th*ch trên thị giác, chết cũng đáng giá.

- Mẹ kiếp.

Vân Phi Dương gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh màn sáng, phẫn nộ thầm nói:

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, Lão tử sẽ hung hăng chà đạp bọn cường giả Tiểu Thần Giới cao cao tại thượng các ngươi dưới chân.

- Tên này nhìn chằm chằm hình ảnh màn sáng có ý gì?

- Ánh mắt kia, giống như rất phẫn nộ.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 844: Cũng chỉ là để mắt tới.


- Thôi đi, một phàm nhân cũng dám dùng ánh mắt kiểu này nhìn lên, thật vô pháp vô thiên.

Bên trong ánh mắt Vân Phi Dương ẩn chứa tức giận để võ giả Tiểu Thần Giới rất khó chịu.

Một khu vực như có như không, hơn hai mươi lão giả treo giữa không trung.

Mặc dù bọn họ không bạo phát tu vi, nhưng hai con ngươi sắc bén, khí tràng cường đại cuồn cuộn bên ngoài tán để mọi người nhìn mà phát khiếp.

Những lão giả này chính là Trưởng lão của thập đại tông môn, tới đây cũng vì tìm kiếm thiên tài Phàm Giới.

Bên trong có rất nhiều Trưởng lão tông môn khóa chặt nhân tuyển mình muốn lung lạc đang thông qua màn sáng quan sát biểu hiện của bọn họ.

- Ừm?

Trưởng lão Cố Nguyên Tông nhìn về phía màn sáng tổ bốn của Vân Phi Dương, ngạc nhiên nói:

- Ánh mắt kẻ này có chút sắc bén, giống như đã trải qua rất nhiều chuyện.

Trưởng lão Linh Tiêu Phái cau mày, nói:

- Ta nhìn ra sự phản nghịch bên trong ánh mắt của hắn, chắc hẳn kẻ này là một đầu ngựa hoang rất khó hàng phục.

- Ngựa hoang?

Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười nhạt nói:

- Bá trưởng lão, một tuổi trẻ tuấn kiệt Phàm Giới mà thôi, dùng từ Liệt Mã hình dung làm gì.

Một trưởng lão Linh Tiêu Phái khác lên tiếng:

- Theo ta thấy, kẻ này và Vạn Thế Đại Lục của hắn có lẽ sẽ là Hắc Mã của Long Môn lần này.

- Ồ?

Trưởng lão khác kinh ngạc.

Trưởng lão Cố Nguyên Tông còn cười nói:

- Nói như vậy, Linh Tiêu Phái rất xem trọng tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục.

Bá trưởng lão cười đáp:

- Nếu Linh Tiêu Phái chúng ta tuyển định bọn họ, đám lão gia hỏa các ngươi sẽ không đoạt chứ?

- Đoạt?

Liệt Diễm Tông trưởng lão nói:

- Bá trưởng lão, nếu ngươi muốn, chúng ta đương nhiên không đoạt, nhưng mà phải xem tuổi trẻ tuấn kiệt của hạ cấp vị diện này có thể sống đến sau cùng hay không.

Trong ngôn ngữ lộ vẻ xem thường đối thiên tài Vạn Thế Đại Lục. Dù sao, diệt một vị diện cấp sáu, không tính là cái gì.

Hai vị Trưởng lão Linh Tiêu Phái không nói.

Bọn họ cũng không để trong lòng đối với châm chọc khiêu khích của Trưởng lão, Liệt Diễm Tông, một mực chú ý đến Vân Phi Dương.

Có thể nhìn trúng hắn, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là năm năm trước, Trầm Tiểu Vũ đưa tới năm phàm nhân kia cũng đều đến từ Vạn Thế Đại Lục.

Ngay từ đầu.

Bọn họ không quá xem trọng.

Nhưng ngắn ngủi năm năm, năm phàm nhân thì có bốn người đạt tới Vũ Thần, tốc độ này đặt trong Tiểu Thần Giới cũng là tài năng xuất chúng!

Lần này.

Lại có tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục tiến vào Long Môn, bọn họ tự nhiên lưu ý.

Khoan hãy nói.

Biểu hiện của La Mục và Vân Lịch để hai mắt bọn hắn tỏa sáng, đồng thời cũng phi thường tò mò thủ lĩnh Vân Phi Dương rốt cuộc mạnh cỡ nào, có thể cho mình kinh hỉ hay không!

Nếu Lâm Chỉ Khê và Lương Âm biết hai vị Trưởng lão nhà mình đến đây tìm kiếm thiên tài đã để mắt tới Vân Phi Dương, khẳng định sẽ mừng rỡ không thôi.

Đương nhiên.
Cũng chỉ là để mắt tới.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 845: Muốn xuất thủ rồi sao?


Muốn được ưu ái Linh Tiêu Phái, bọn người Vân Phi Dương nhất định phải dựa vào thực lực của mình, sống đến sau cùng!

- Liệt trưởng lão.

Trưởng lão Cố Nguyên Tông còn cười nói:

- Nếu như ta không đoán sai, ngươi chấm thiên tài thủ lĩnh của vị diện cấp tám trong tổ bốn, đúng không?

- Không sai.

Trưởng lão họ Liệt của Liệt Diễm Tông cười nói:

- Các ngươi cũng đừng tranh đoạt với ta!

Hai Trưởng lão Linh Tiêu Phái nghe vậy nhất thời tỉnh ngộ, khó trách lão gia hỏa này châm chọc khiêu khích, nguyên lai là Liệt Diễm Tông của hắn nhìn trúng một thiên tài cùng tổ với Vân Phi Dương.

Như thế cũng tốt.

Là la hay ngựa, rất nhanh sẽ được chứng minh.

Rất nhiều Trưởng lão thập đại Tông môn đến đây tìm kiếm thiên tài cũng không quá xem trọng ánh mắt của Vân Phi Dương.

Nhưng.

Lâm Chỉ Khê cau mày.

Làm nữ nhân hiểu Vân Phi Dương nhất, nàng có thể nhìn ra suy nghĩ bên trong ánh mắt ấy, tên này đang rất tức giận.

- Vân Phi Dương.

Lâm Chỉ Khê lo lắng.

- Huynh đi vào Tiểu Thần Giới tuyệt không nên làm loạn, tĩnh tâm tu luyện, đủ mạnh rồi thì làm chuyện mình muốn cũng không muộn.

Nàng thật rất lo lắng.

Lo lắng tính cách Vân Phi Dương ăn không được thua thiệt lại vô cùng thích tìm đường chết tới đây sẽ chọc ra đại phiền toái, từ đó dẫn tới họa sát thân.

Nhưng.

Lâm Chỉ Khê cũng không biết.

Thời điểm chưa đi vào Tiểu Thần Giới, Vân Phi Dương đã quyết định, muốn náo cái thế giới do kẻ xâm nhập sáng tạo này gà chó không yên.

Để hắn tĩnh tâm tu luyện sợ rằng rất khó.

Khu vực tổ bốn.

Bọn người Vân Phi Dương đi loanh quanh rốt cục gặp võ giả vị diện cấp tám, mà số người đối phương không nhiều, chỉ có mười tên.

- Ừm?

Thủ lĩnh thiên tài vị diện cấp tám nhìn thấy bọn người Vân Phi Dương, kinh ngạc hô:

- Các ngươi còn sống?

- Móa!

La Mục tức miệng mắng to:

- Chúng ta không sống, chẳng lẽ chết.

Thủ lĩnh thiên tài được Liệt Diễm Tông nhìn trúng tên Ninh Hảo Viễn, hắn cười nói:

- Một vị diện cấp ba có thể sống lâu như thế thật để Ninh mỗ ngoài ý muốn.

Tên này cũng không có ý chế giễu, hắn nói tình hình thực tế. Dù sao, vị diện có cấp bậc phân chia đại biểu cho yếu mạnh.

Đáng tiếc.

Hạ đẳng vị diện, cấp thấp võ giả - cái này định luật không thích hợp đặt trước mặt bọn người Vân Phi Dương.

- Bớt nói nhiều.

Vân Phi Dương thản nhiên nói:

- Đánh đi.

Nói rồi vén tay áo lên.

Hành động này của hắn để võ giả ngoại giới chú ý.

Hai lần chiến đấu trước, làm thủ lĩnh thiên tài một vị diện - gia hỏa tên Vân Phi Dương này một mực vẫn chưa xuất thủ, mà do màn sáng ngăn cách nên cũng vô pháp phán đoán thực lực của hắn.

- Muốn xuất thủ rồi sao?

Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng có chút chờ mong, năm năm sau, tên này đã mạnh đến cỡ nào.

Hai trưởng lão Linh Tiêu Phái và Trầm Tiểu Vũ cũng trông mong không thôi.

Bất quá.

Để bọn hắn sụp đổ là.

Vân Phi Dương vén tay áo lên, cũng không phải chiến đấu, mà đi vào dưới một thân cây, đặt mông ngồi xuống đám rễ cây nhô lên khỏi mặt đất, tùy ý nói.

- Đám tay mơ này giao cho các ngươi.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 846: Vạn Thế Đại Lục.


Rất nhiều người đều đang chú ý đến Vân Phi Dương, vốn muốn nhìn một chút xem thực lực của hắn.

Kết quả.

Tên này vén tay áo lên, lại ngồi ở phía xa, hoàn toàn không có tính toán xuất chiến.

Trưởng lão Linh Tiêu Phái và Trầm Tiểu Vũ im lặng.

Đoàn đội thiên tài vị diện cấp tám ngoại phóng khí tức, tu vi bình quân đều đạt tới Thánh cấp đỉnh phong, thủ lĩnh thiên tài như ngươi không có ý định xuất thủ, còn nói người ta gà mờ?

- Vân Phi Dương quá phách lối!

- Ta cũng nhịn không được cảm giác muốn đánh hắn a!

- Không phải tên này có thực lực kém cỏi nhất trong đám đó chứ.

Rất nhiều võ giả bắt đầu hoài nghi những thiên tài Vạn Thế Đại Lục đang chơi chiến thuật, cố ý để tên yếu nhất giả mạo thủ lĩnh thiên tài, từ đó tạo nên cảm giác thần bí.

Nhất định là vậy.

Nếu không, nhiều cường giả Thần Giới như vậy đang chú ý màn sáng, tất cả thiên tài xuất sắc Phàm Giới đều đang bày ra thực lực mạnh nhất của mình đây.

Có ai như hắn đâu chứ.

Vân Phi Dương thật không xem trọng cho lắm.

Hắn căn bản không coi những thiên tài này ra gì, cũng không có tâm tình động thủ, giao cho bọn người La Mục là đủ.

Nếu như hắn biết biểu hiện của mình quyết định sự coi trọng của Linh Tiêu Phái, càng nhanh gặp lại các nàng Lâm Chỉ Khê, chỉ sợ đã sớm xuất thủ.

- Tên này…

Ninh Hảo Viễn thấy hắn ngồi xuống một bên, bảo nhóm người mình gà mờ, mày kiếm nhíu chặt.

"Keng!"

Hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, thản nhiên nói:

- Phong Linh đại lục, Ninh Hảo Viễn, khiêu chiến…

Đây là lễ nghi giao chiến của Võ Giả, có thể thấy được, này người vẫn rất có phong độ.

La Mục và Vân Lịch vốn muốn đi tới, lại bị Độc Cô Cần đi trước một bước, Thái Thường Kiếm của hắn ra khỏi vỏ, tiếp lời:

- Vạn Thế Đại Lục, Độc Cô Cần, tiếp chiến.

- Cắt.

Vân Lịch bĩu môi.

- Đám kiếm khách này nói chuyện cũng ra vẻ nho nhã, trực tiếp động thủ còn không sảng khoái hơn.

- Đúng đấy, cố làm ra vẻ.

La Mục đồng ý.

Hai người căn bản không hiểu phong độ kiếm khách, cho nên bọn họ mới là những tên vô sỉ.

- Ồ?

- Có kiếm đạo thiên tài quyết đấu?

- Kiếm đạo thiên tài đến từ Phàm Giới hẳn sẽ là một trận chiến đấu thú vị.

Độc Cô Cần và Ninh Hảo Viễn hai người cầm kiếm mà đứng, nhất thời hấp dẫn chú ý rất nhiều võ giả.

Kiếm đạo cũng là chủ lưu tại Tiểu Thần Giới, dù không tu luyện kiếm đạo, cũng ưa thích dùng kiếm.

Hai kiếm khách đứng cách nhau mấy trượng.

Còn những người khác đã lùi xa cho bọn hắn không gian chiến đấu.

Phong Linh đại lục.

Vô số ánh mắt đều nhìn Ninh Hảo Viễn.

Đây là kiếm đạo thiên tài mạnh nhất từ trước tới nay của vị diện bọn họ, mới hơn ba mươi tuổi đã sắp chạm đến cánh cửa Kiếm Thần.

- Hảo Viễn ca nhất định thắng!

- Chỉ là một võ giả của vị diện cấp ba mà dám giao đấu với kiếm đạo thiên tài của chúng ta, quả thật là lấy trứng chọi đá.

Tâm võ giả Phong Linh đại lục hướng đến Ninh Hảo Viễn.

Đồng dạng.

Vạn Thế Đại Lục.

Rất nhiều võ giả cũng góp phần trợ uy cho Độc Cô Cần.

Trước đó, La Mục và Vân Lịch biểu hiện cường thế để cảm giác tự ti của bọn hắn bị quét sạch sành sanh.

Cao giai vị diện thì như thế nào?
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 847: Số người này thực không tính là tông môn.


Còn không phải bị thiên tài của chúng ta ngược thành chó con!

Độc Cô Hành đứng giữa bầu trời, trong ánh mắt nhìn về phía nhi tử, có vui mừng.

Từ khi cứu viện Tinh Thần đại lục trở về, nhi tử đã rời khỏi nhà, cùng một chỗ tu luyện với Vân Phi Dương - thiên tài dạng này.

Cho đến hôm nay.

Hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào, làm cha như lão cũng không biết, nhưng có thể khẳng định, lĩnh ngộ kiếm đạo càng sâu!

Vạn chúng chú mục.

Thái Thường Kiếm của Độc Cô Cần khẽ nghiêng xuống, động tác rất chậm chạp, nhưng nhất thời bộc phát kiếm khí cường thế.

Bốn phía.

Kiếm ý ngang dọc, cây cỏ đều lay động.

Một cử động rất nhỏ đã gây nên biến hóa to lớn để thần sắc rất nhiều kiếm đạo võ giả biến đổi.

- Không tệ.

Trưởng lão Linh Tiêu Phái khen:

- Một hạt giống kiếm đạo rất tốt!

Trưởng lão còn lại cũng đồng ý.

Một vị diện cấp ba lĩnh ngộ kiếm đến tình trạng như thế, vô cùng đáng quý.

"Hừ."

Trưởng lão Liệt Diễm Tông nói:

- Giả kỹ năng mà thôi.

Hắn vẫn xem trọng Ninh Hảo Viễn, cho nên đối với ưu tú của Độc Cô Cần, mặc dù không phủ nhận nhưng cũng không đồng ý.

"Xoát!"

Vào lúc này, Ninh Hảo Viễn buông kiếm ra, cường đại kiếm khí gào thét.

Về mặt khí thế, rõ ràng mạnh hơn Độc Cô Cần, điều này khiến Trưởng lão Liệt Diễm Tông vui mừng.

- Hai người lĩnh ngộ kiếm đạo đều không yếu, muốn phân thắng bại, sợ sẽ cần một quãng thời gian.

- Cây kim so với cọng râu a!

Rất nhiều cường giả có chút chờ mong.

- Độc Cô Cần.

Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương ngồi phía xa, nhếch miệng cười nói:

- Một chiêu giải quyết.

Độc Cô Cần nghe vậy, trong ánh mắt lóe ra một tia sắc bén, cười đáp:

- Như ngươi mong muốn.

Hai người nói chuyện để khóe miệng đám Trưởng lão thập đại tông môn hơi hơi run rẩy.

- Một chiêu?

Trưởng lão Liệt Diễm Tông cười lạnh khinh thường.

- Một đám tiểu gia hỏa thật cuồng vọng.

Những Trưởng lão khác cũng lắc đầu, là một võ giả, tuy phải có tự tin, nhưng quá mức sẽ trở thành tự đại.

Hai trưởng lão Linh Tiêu Phái thở dài trong lòng.

Bọn họ xem trọng Vạn Thế Đại Lục, nhưng nếu quá mức tự đại, cũng không có giá trị bồi dưỡng.

"Hắc hắc."

Một bàn tử tai to mặt lớn ngồi xổm trong góc, hình qua như cục thịt ngáp một cái, nói:

- Vân Phi Dương này thật cuồng, lão phu rất thưởng thức.

Rất nhiều võ giả nghe vậy, nhao nhao khinh thường.

Mập mạp kia là Trưởng lão Cuồng Tông, mà tuy Cuồng tông cũng là một trong thập đại tông môn, nhưng tuyệt đối là một tổ chức kỳ hoa, môn q** đ** tiên của bọn họ chính là đệ tử phải Cuồng!

Ngươi ẩn nhẫn, ngươi ưa thích chiêu trò?

Mau mau xéo đi.

Ngươi cuồng, ngươi thích tìm đường chết?

Mau chạy tới đây, chúng ta cùng chung chí hướng!

Cuồng tông - đại thế lực đã từng huy hoàng, người người tuân thủ nghiêm ngặt đầu môn q** đ** tiên mà thu đồ đệ, sau cùng đều cuồng đến chết hết.

Bây giờ chỉ còn lại có một tên Tông Chủ, một tên Trưởng lão, ba người đệ tử, cảnh tượng hơi quẫn bách.

Số người này thực không tính là tông môn.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 848: Tiểu Thần Giới.


Không biết sao mà thực lực Tông chủ Cuồng tông - Cuồng Ngạo Thiên xếp hàng đầu tại Tiểu Thần Giới, vẫn một mực trong hàng ngũ thập đại tông môn, nếu như hắn ợ ra rắm, khẳng định sẽ bị loại bỏ tư cách mười tông môn mạnh nhất.

Một tông môn kỳ hoa như thế, đến cùng vì sao mà từng bước đi tìm đường chết, về sau nói tiếp.

- Một chiêu?

Ninh Hảo Viễn khẽ nhíu mày.

Hắn cảm giác mình bị nhục nhã tr*n tr**.

Nhưng.

Vào lúc này, Độc Cô Cần xuất thủ.

Hắn bước ra một bước vung Thái Thường Kiếm ra, từng đạo tàn ảnh xuất hiện, mỗi cái bóng đều rất cầm một thanh kiếm sắc bén, theo từng góc độ khóa chặt Ninh Hảo Viễn.

Từ màn sáng nhìn lại.

Một khu vực như vậy đều bị bóng người và kiếm ảnh tràn ngập, số lượng nhiều đến nổi khiến người ta hoa mắt.

- Tàn ảnh kiếm ý?

Cường giả Tiểu Thần Giới giật mình.

Ninh Hảo Viễn thân bị kiếm khí bao phủ lộ ra sắc mặt khó coi, hắn ý thức được mình bị bao vây, dù phòng ngự như thế nào cũng vô dụng.

Làm sao có thể.

Kiếm thế người này không bằng mình, sao kiếm ý mạnh như vậy?!

Trong lúc kiếm đạo cao thủ so chiêu, thời gian thực không nhiều, nhiều khi dựa một chiêu cũng đủ phân ra thắng bại.

- Cũng không tệ lắm.

Vân Phi Dương cười rộ lên.

Độc Cô Cần từ khi vào Phi Dương đại lục thì luôn tìm Trưởng Tôn Kiếm Ma, Tứ Hải Kiếm Đế - kiếm đạo cường giả dạng này luận bàn lĩnh hội, lý giải đối với kiếm đạo đương nhiên tăng mạnh.

Một chiêu quá đủ.

"Phù phù."

Ninh Hảo Viễn quỳ một chân trên đất, một tay vịn kiếm, tóc đen tán loạn, thần sắc tái nhợt.

Như Vân Phi Dương dự đoán.

Hắn bại.

Đối mặt Tàn Ảnh Kiếm Ý của Độc Cô Cần, hắn tìm không thấy sơ hở, cho đến đối phương phát động thế công, hắn bất lực chống đỡ.

Kiếm đạo đỉnh phong quyết đấu là so đấu kiếm ý, không như võ đạo bá đạo rực rỡ màu sắc.

Ninh Hảo Viễn bại, không phải bại về mặt sức mạnh, cũng không phải bại trên cảnh giới, mà thua vào việc không cách nào phá chiêu.

Toàn bộ võ giả Phong Linh đại lục trầm mặc, bầu không khí nhảy cẫng hoan hô vừa rồi đột nhiên ngưng kết.

Bọn họ khó tin.

Kiếm đạo thiên tài mạnh nhất đại biểu vị diện của mình khi đối mặt với vô số tàn ảnh và kiếm ảnh, cuối cùng bị thua.

- Không…không có khả năng!

- Tại sao có thể như vậy!

Từng võ giả Phong Linh đại lục ngây ra như phỗng.

Ninh Hảo Viễn là thiên tài mạnh nhất của bọn họ, được ký thác kỳ vọng, hy vọng có thể tiến vào Tiểu Thần Giới, kết quả chỉ so một chiêu đã bại trận.

Đả kích này quá lớn!

Tiểu Thần Giới.

Rất nhiều võ giả hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi của Độc Cô Cần, không khỏi tán thán.

- Kẻ này lĩnh ngộ đối kiếm đạo cực cao.

- Đáng giận.

Sắc mặt Trưởng lão Liệt Diễm Tông trở nên khó coi.

Thiên tài mình xem trọng bị vị diện cấp ba đánh bại, không thể nghi ngờ là bị hung hăng đánh vào mặt.

- Võ giả Vạn Thế Đại Lục thật đúng là Hắc Mã a.

Tất cả Trưởng lão của các tông môn đều cười nói.

- Tốt lắm.

Trưởng lão Linh Tiêu Phái nói:

- Võ giả Vạn Thế Đại Lục được Linh Tiêu Phái ta chấm, người nào cũng không thể đoạt.

Mọi người cười rộ lên.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 849: Không kinh hãi không được!


Không thể phủ nhận, thiên tài Vạn Thế Đại Lục rất xuất sắc, nhưng mấy trăm thiên tài Phàm Giới, vẫn còn rất nhiều người không tệ.

Vòng thứ nhất chỉ vừa mới bắt đầu, người nào có thể sống đến sau cùng mới là bên thắng.

- Tuyết Nhi, người trẻ tuổi của Vạn Thế Đại Lục cũng không tệ nha.

Trong đình viện, một lão giả khí thế như rồng mở miệng lên tiếng.

Bên cạnh hắn đúng một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, hiển nhiên, nàng chính là Các chủ của Quỷ Các - Yến Sơn Tuyết.

Lão giả tên Yến Lâm Phong, đương đại Gia chủ Yến gia, cũng là phụ thân Yến Sơn Tuyết.

Trước khi Long Môn mở ra, nữ nhi một mực nói Vân Phi Dương của Vạn Thế Đại Lục rất ưu tú, cho nên cố ý quan sát.

Kết quả.

Biểu hiện của La Mục, Vân Lịch và Độc Cô Cần để hắn có chút ngoài ý muốn.

- Kỳ quái.

Yến Sơn Tuyết mờ mịt.

- Năm đó ta lịch luyện tại Vạn Thế Đại Lục không thấy những người tuổi trẻ này mạnh bao nhiêu, sao mà mới mấy năm ngắn ngủi đã biến hóa lớn như thế.

Yến Lâm Phong cười nói:

- Cha hiện tại rất chờ mong, Vân Phi Dương trong miệng con đến cùng xuất sắc như thế nào.

Yến Sơn Tuyết cười đáp.

- Hắn sẽ không để người thất vọng.

Nàng rất xem trọng Vân Phi Dương,.

Tin tưởng.

Hắn trong khảo nghiệm này sẽ phun toả hào quang!

- Ta thua.

Ninh Hảo Viễn quỳ một chân trên đất, trong con ngươi hiện ra một tia thống khổ, trên lĩnh hội kiếm ý, hắn tự nhận không phải đối thủ của Độc Cô Cần.

"Bang."

Độc Cô Cần thu kiếm, chắp tay nói:

- Đa tạ.

Thấy hắn ra vẻ nho nhã như thế, La Mục và Vân Lịch hận không thể đạp hắn một chân.

- Có điều!

Ninh Hảo Viễn đột nhiên đứng lên, nắm chặt kiếm, nghiêm túc nói:

- Ta muốn đi vào Tiểu Thần Giới.

"Vù vù!"

Chín tên võ giả Phong Linh đại lục sau lưng hắn bạo phát tu vi, trong con ngươi lóe ra chiến ý.

Kiếm đạo so đấu, chỉ là kiếm đạo, chân chính muốn nhìn là người nào có thể còn sống, trở thành người thắng lợi sau cùng.

Vân Phi Dương lên tiếng:

- Động thủ đi.

"Hô —— "

bọn người La Mục, Vân Lịch bạo phát tu vi.

Trưởng lão Thập đại tông môn không khỏi trừng to hai mắt, bởi vì cảnh giới năm người này, bốn người nửa bước Vũ Thần, một người nửa bước Kiếm Thần a!

Đội hình thiên tài hào hoa như thế mà một cái vị diện cấp ba nên có sao? Quả thực còn mạnh hơn so với thiên tài đoàn của vị diện cấp chín nữa!

Võ giả bên trong Tiểu Thần Giới chỉ quan sát qua màn sáng, không cách nào cảm nhận được cảnh giới của bọn người La Mục, nhưng nhìn ra ánh mắt của đám võ giả Phong Linh lộ vẻ chấn kinh.

- Tình huống như thế nào đây?

- Võ giả Phong Linh đại lục vì sao giật mình như thế?

Không kinh hãi không được!

Năm người đột nhiên bộc phát ra thực lực nửa bước Vũ Thần, bọn hắn còn đánh thế nào.

Phải biết.

Trừ Ninh Hảo Viễn, chín người khác của Phong Linh đại lục chỉ có tu vi Vũ Thánh đỉnh phong.

Mà so với bọn người La Mục, tuyệt đối là nghiền ép không thể nghi ngờ.

Kết quả, cũng không cần nói nhiều.
Trong thời gian cực ngắn.
 
Back
Top Bottom