Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Si Mê Không Lối Thoát [Song Tính]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
398587830-256-k254632.jpg

Si Mê Không Lối Thoát [Song Tính]
Tác giả: phucloiyeuem
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện chỉ là trí tưởng tượng.

Không nói lên đến tam quan và tính cách của tác giả.

Truyện có yếu tố tâm lý, cưỡng ép, truyện có thể gây khó chịu khi đọc.

Cân nhắc trước khi đọc.

Truyện có nhiều thế giới khác nhau, gần giống đoản Tags: blboylovechiếmhữucuongthuhaodoatcổđạidammysongtínhthôtụcđamđammỹ​
 
Si Mê Không Lối Thoát [Song Tính]
Chương 1: (1) Hoàng Đế x Cận Thần (Thế giới thứ 1)


Truyện chỉ là trí tưởng tượng, không có thật 100%, tất cả nội dung đều hoàn toàn hư cấu.‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐Trời xuân, hội thi đình tại kinh thành náo nhiệt.

Hàng trăm tú tài từ khắp nơi đổ về, trong số đó có một thư sinh áo vải tên Nguyễn Thanh Khải, người làng Vân Thủy, dáng vẻ thanh tú, mắt sáng như nước hồ thu, nét mày thư sinh lại ẩn chứa khí chất cương nghị.Dân làng Vân Thủy từ canh tư đã tảo khởi, lũ lượt ra tận đầu thôn, đứng đợi dưới làn sương mai, mong được tiễn bước trạng nguyên tương lai.

Trên con đường đất đỏ, người người áo nâu khăn sẫm, tay bưng tráp quả, dâng lời chúc phúc, tiếng trống làng ngân dài như gửi gắm kỳ vọng muôn dân.

Thanh Khải xuống ngựa, mọi người liền bao quang lấy cậu đầy ngưỡng mộ.

Cả làng cuối cùng cũng đã có người đỗ trạng nguyên, có thể nở mày nở mặt với các làng khác rồi.Trước khi đỗ trạng nguyên, Thanh Khải đã là cận thần trung thành của hoàng đế.

Cậu còn chưa kịp gửi gắm hết lời yêu thương đến gia đình và bà con đã bị thị vệ của hoàng đế kéo đi.

Ngồi trong xe ngựa, Thanh Khải liền trở buồn, cậu thực sự không muốn về hoàng cung.

Thanh Khải đan hai tay lại vào nhau như đang cầu bình an.Về cung, hoàng đế đã đứng chờ cậu ở cổng.

Hắn là một vị hoàng đế trẻ tuổi, lên ngai vàng khi mới 16 tuổi, ai cũng biết trong hoàng cung đều cần phải mưu mẹo mới giữ được ngai vàng nhưng vị hoàng đế 16 tuổi này lại là một kẻ nguy hiểm, thủ đoạn tàn độc không thua gì cha hắn.

Đã 6 năm trôi qua, vị hoàng đế Nguyễn Dực Thiên cũng đã trưởng thành hơn, nhưng thủ đoạn thì cũng càng thâm độc hơn.

Giết những kẻ ngáng đường không hề nương tay.Thanh Khải mới xuống ngựa, còn chưa hành lễ đã bị hoàng đế ôm chặt."

Trẫm chờ Khanh rất lâu rồi, sao bây giờ Khanh mới về?"

"Thần về quê vấn an phụ mẫu, chậm ngày hồi kinh, mong Hoàng thượng minh giám."

Thanh Khải định cúi xuống hành lễ thì bị Dực Thiên kéo dậy."

Không cần hành lễ, Khanh đi đường mệt rồi, ta dẫn ngươi về phòng nghỉ ngơi."

Nói rồi hắn đưa cậu về phòng, phòng cậu ngay sát cạnh phòng hắn.

Căn phòng hơn tháng cậu chưa về mà vẫn sạch sẽ, có mùi hương thơm quế thoang thoảng từ cây sau vườn."

Lúc Khanh đi thi trạng nguyên, Trẫm đã bảo người dọn dẹp sạch sẽ hàng ngày"Dực Thiên ôm eo Thanh Khải từ phía sau, hắn vùi mặt vào cổ cậu hít lấy hít để mùi hương trên người cậu.

Bàn tay hắn bắt đầu xuống thấp hơn."

Hoàng thượng..."

Giọng nói Thanh Khải run rẩy, cơ thể cậu gần như mềm nhũn khi hắn chạm vào phía dưới của cậu.

Con cặc của hắn cọ vào mông cậu làm cậu thở hổn hển.Thanh Khải muốn đẩy Dực Thiên ra nhưng không dám vì hắn là vua, với cả cậu cũng không đẩy hắn ra được.

Cậu yếu ớt chỉ biết để mặc hắn kéo lên trường giường, trên giường êm ái, Dực Thiên liên tục hít hà mùi hương tên người Thanh Khải."

Khanh thơm quá, Trẫm rất nhớ ngươi, nhớ ngươi phát điên lên đi được."

Lúc Thanh Khải đi, trong hoàng cung như có một ám khí bao trùm xung quanh, không khí ngột ngạt và trầm lặng.

Dực Thiên vẫn làm việc triều đình nhưng lại rất dễ nổi cáu, tính khí thất thường, hắn thấy cái gì không vừa ý là đập vỡ hoặc giết chết.Trong cung đầy rẫy nguy hiểm, hắn đã được cha dạy các phải mạnh mẽ và quyết đoán, trở thành một nhà vua cai trị cả một đất nước, những kẻ ngáng đường thì giết.Bộ y phục của cậu đã bị hắn cởi bỏ, cơ thể trắng ngần mềm mại lộ ra.

Đôi mắt hắn trở nên sâu hơn, hắn điên cuồng hôn cậu, không phải hôn mà là nuốt trọn.

Môi lưỡi hòa quyện lại với nhau, vải lụa che ngực cũng bị hắn xé ra.

Bộ ngực tròn to như trái đào lộ ra, núm vú hồng đào như đang mời gọi hắn nếm thử.

Dực Thiên cúi xuống mút ngực Thanh Khải, cậu giật nảy ưỡn ngực lên, càng làm cho hắn mút sâu hơn.

Răng nanh của hắn gọ vào núm vú cậu làm vú cậu tê tê.Bàn tay hắn đã thò xuống dưới, bé bướm xinh đẹp mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Dực Thiên nhả vú cậu ra tiếng *Póc* phát ra rất to.

Núm ty bị hắn mút đã sưng vù lên."

Trẫm nhớ Khanh quá, Khanh có nhớ ta không?"

Dực Thiên lấy ngón trỏ trêu đùa hột le của Thanh Khải, cậu ưỡn người lên theo phản xạ."

T-Thần... nhớ hoàng thượng lắm..."

Nói dối, rõ ràng là nói dối.

Dực Thiên nhìn Thanh Khải đang nắm chặt ga giường mà rên rỉ."

Ngươi toàn nói dối thôi Thanh Khải"Dực Thiên thọc hẳn 4 ngón tay vào cùng một lúc, Thanh Khải hét lên, đau quá, cậu cảm thấy rất đau.

Hắn bắt đầu chuyển động rất nhanh, toàn chạm vào điểm G của cậu, trêu đùa nó không thương tiếc.Thanh Khải rên rỉ vì sướng, thực sự sự thô bạo này làm cậu muốn hóa điên lên.

Con chim nhỏ của cậu bị hắn vuốt ve rồi búm rất đau."

Hoàng đế...

đừng búm nữa...

đau lắm hức hưc..."

Thanh Khải khóc thút thít xin tha, Dực Thiên không cảm xúc, vẫn trêu chọc chim nhỏ và bướm nhỏ."

Bị chịch nát rồi mà cái lỗ lồn này vẫn khít quá nhỉ, bám chặt lấy ngón tay Trẫm không buông."

"Ahh...

AaA..."

Thanh Khải vừa khóc vừa rên, cậu biết lâu ngày không về thế này chắc chắn hắn sẽ không tha cho cậu sớm đâu.Vote+ cmt nhaaaaaa Iu
 
Si Mê Không Lối Thoát [Song Tính]
Chương 2: (2) Hoàng Đế x Cận Thần (Thế giới thứ 1)


Truyện chỉ là trí tưởng tượng, không có thật 100%, tất cả nội dung đều hoàn toàn hư cấu.‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐Dực Thiên từ từ nâng đùi Thanh Khải lên, đùi trắng nõn mềm mại lộ ra qua mảnh vãi y phục nằm rải rác trên giường, Dực Thiên nhìn mà thèm thuồng.

Đôi chân này hắn luôn âu yếu nó hằng đêm.Dực Thiên dịu dàng xoa đùi non Thanh Khải, Thanh Khải vì khóc mà khóe mắt đã đỏ hoe, trông rất gợi tình.

Dực Thiên vén nhẹ tóc Thanh Khải sau tai, hắn mê đắm cái vẻ đẹp này, hắn muốn mãi cậu ở bên hắn.

Nhưng cậu lại muốn đi đây đi đó, muốn tìm hiểu thế giới rộng lớn, hắn rất ghét điều đó.Hắn lại cúi xuống cắn khắp ngực cậu, cậu khó chịu vì đau, nắm lấy tóc hắn nhưng hắn lại càng cắn mạnh hơn.

"Trẫm từng nghĩ Khanh đeo trâm cài tóc này sẽ rất đẹp."

Dực Thiên lấy hộp gỗ từ đầu giường ra, bên trong có một chiếc trâm cài tóc điêu khắc thủ công rất tinh xảo, hắn mân mê chiếc trâm cài tóc một lúc rồi thẳng tay chọc vào núm vú Thanh Khải, trâm cài tóc xuyên qua núm vú làm Thanh Khải rên lên vì đau.

Cơn đau làm cậu tê dại cả người."

Hoàng đế..."

- Nước mắt cậu rơi lã chã.

Khuôn mặt xinh đẹp toàn vệt nước mắt nhem nhuốc."

Rất đẹp, ta rất thích.

Hợp với ngươi lắm Thanh Khải."

Thanh Khải sợ đến mức mặt trắng bệch ra, Dực Thiên lại bắt đầu nối lỏng phía dưới Thanh Khải.

Thanh Khải rên rỉ, cơ thể cũng uốn éo theo từng cú chạm của Dực Thiên.

Cơn đau hòa lẫn với sự sung sướng, cây gậy thô to của Dực Thiên liền bật ra.

Hơi nóng thô ráp cọ vào mép lồn của Thanh Khải.Cái thứ kinh dị đấy đã nhiều lần giã cậu đến ngất lịm đi.

Dực Thiên đẩy từ từ vào bên trong, hắn đánh vào mông cậu.

Bắt cậu thả lỏng ra, bên trong Thanh Khanh căng ra.

Hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, vào được một nửa thì hắn nắm chặt eo cậu.

Vì cậu rất gầy nên bụng liền trồi ra dáng dị vật bên trong.

Hắn còn ấn ấn dị vật mỗi lần thúc vào bên trong.Động tác không hề nhu nhược, mạnh bạo đến mức Thanh Khải cào loạn xạ đệm giường.

"Thanh Khải, ngươi thấy sướng không?

Mau nói đi."

"S-Sướng lắm... hức hức... hoàng đế, chậm lại đi mà-"Dực Thiên nhấc hông Thanh Khải cao hơn, mỗi lần đều đâm sâu vào tử cung nóng ẩm của cậu.

Hắn muốn có con với cậu, để rằng buộc cậu ở bên hắn.

Nước dâm từ lồn bắn tung tóe hết ra, ướt đẫm cả ga giường.Dực Thiên bắn đầy tinh dịch vào bên trong tử cung cậu, nhiều đến mức còn tràn cả ra ngoài.

Mới một hiệp mà cậu đã mệt lừ, hắn thấy cậu nức nở thì lại nứng thêm."

Nguyễn Khanh... làm thêm hiệp nữa nhé."

Thanh Khải lắc đầu phản đối nhưng rồi vẫn bị hắn banh chân ra mà đâm vào.-----Những ngày tháng bị cưỡng gian lại quay lại, mai có lên triều mà hắn lại hành cậu đến sáng."

Khanh nhớ giữ tinh dịch ta trong bụng nhé, đừng làm rớt.

Nghe chưa?"

Thanh Khải ấm ức gật đầu.

Cả buổi triều cậu đứng cứ trật vật mãi, tinh dịch bên trong làm cậu khó chịu quá.

Dực Thiên còn hỏi cậu mấy câu, làm cậu phải lắp bắp trả lời, trong đầu trống rỗng.

Các quan thần bên cạnh thì cũng nghi ngờ, nghĩ Thanh Khải hôm nay không khỏe nên trả lời chẳng đi vào đâu.

"Bãi triều, Khanh Khải ở lại."

Các quan thần đều ra ngoài hết, căn phòng liền trở nên vắng vẻ.

Dực Thiên gõ ngón tay lên ngai vàng, Thanh Khải hiểu ý.

Liền bước tới phía hắn."

Khanh thực sự rất nghe lời."

Hắn đã thô bạo cởi bỏ y phục của Thanh Khải ra để ngắm nghía cái lồn cậu ngậm chặt tinh của hắn.

"Ta sẽ thưởng cho Khanh vì sự nghe lời này."

Thanh Khải ngồi lên đùi Dực Thiên, hắn mân me xoa nắn mông cậu.

Ngực cậu bị hắn bú mút không ngừng.Chân cũng phải dạng ra để cưỡi dị vật của hắn, cậu sợ có người vào nhưng hắn bảo có người mới vui.

Cậu vừa nhún vừa sợ hãi.

Bướm bé ăn cặc lớn toàn phải căng hết cỡ, bướm bé đầy nước, chảy lênh láng hết cả ra.

Đang cao trào thì đột nhiên có người gõ cửa, Thanh Khải run rẩy sợ hãi.

"H-Hoàng đế... có người..."

"Tiếp tục nhún đi."

-còn tiếp-T lười viết quá :( đi học rồi nên k có nhiều thời gian.

Sr các con vợ :'(Vote+ cmt nhaaaaaaa Iu
 
Si Mê Không Lối Thoát [Song Tính]
Chương 3: (3) Hoàng Đế x Cận Thần (Thế giới thứ 1)


Cánh cửa phòng liền mở ra, Thanh Khải mặt hơi âm u, cúi đầu chào Thị thần trước mặt.

Thị thần nhìn sắc mặt Thanh Khải cảm thấy cậu không ổn, định tiến tới hỏi thăm thì đã bị Thanh Khải né sang 1 bên.Cậu vẫn cứ cúi đầu, dịch trắng bên trong bắt đầu chảy xuống.

Thanh Khải càng run sợ hơn, cậu cảm giác như tim đang ngừng đập vậy.

Thị thần thấy Thanh Khải né tránh thì cũng không hỏi nữa, hắn bước vào bên trong bàn chuyện riêng với Dực Thiên.

Thanh Khải nhanh chân luồn đi mất, cậu về phòng tắm rửa sạch sẽ.

Nước suối không ai đun nên rất lạnh, cậu nhịn cơn lạnh buốt mà dội vào người.

Tranh thủ giặt quần áo vì nó cũng đã bẩn rồi.Trong lúc phơi quần áo cậu lại nhớ về ngày xưa.-10 năm trước-Nguyễn Thanh Khải lúc này còn là một đứa trẻ, cậu là song nhi nên hay bị mấy đứa nhóc bằng tuổi hay tò mò mà luôn trêu chọc cậu."

Nhà ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy?"

"Mẹ ta nói không nên ở cạnh ngươi, ngươi đúng đồ quái thai."

Từng lời tục tĩu độc miệng từ bọn trẻ còn non nớt thốt lên đầy thản thiên và cợt nhả, mà không biết những lời nói ngây ngô đó lại đang giết chết một đứa trẻ.

Cậu đã tự nhốt mình ở nhà, cậu sợ mọi người lại chê bai cơ thể quái thai này.

Cha mẹ cậu có khuyên bảo như nào cậu cũng không nghe.Trong một buổi đêm muộn, Thanh Khải một mình lên núi, người cậu bé lem nhem bùn đất và vết thương.

Thanh Khải nghĩ nếu ra đi ở một nơi hoang vắng không ảnh hưởng đến ai thì sẽ tốt hơn.

Cậu đứng trên vách núi nhìn xuống hố sâu, trong lúc lên núi cậu không may làm rơi đèn dầu xuống dưới núi.

Ánh trăng không chiếu được hết nên càng làm hố sâu hơn.Đang định nhảy xuống thì cậu nghe thấy một tiếng thở dốc rất nặng nề và riếng rên rỉ vì đau đớn.

Thanh Khải nắm chặt vạt áo hơi do dự có nên đi xem không, nhưng rồi tính tò mò đã chiến thắng.

Cậu bé rón rén từng bước đến gần phía phát ra tiếng kêu.Khu rừng tối đen nên cậu đi có lúc vấp ngã, khi đến nơi.

Có một bóng đen nhỏ bé đang cuộn tròn mình lại, miệng không ngừng lẩm bẩm "Mẫu hậu...

M-Mẫu... hậu... con đau quá..."

Thanh Khải thấy vậy liền chạy tới, cậu thấy thiếu niên kia chắc cũng chặc tuổi cậu.

Vết thương tri chít vết thương lớn nhỏ.

Chảy máu rất nhiều, cậu nuốt nước bọt.

Cảnh tượng này làm cậu cảm thấy rất sợ hãi.

Thanh Khải lay cậu thanh niên kia dạy nhưng có vẻ cậu bé kia đã bất tỉnh rồi.

Lòng tốt cậu nổi lên, cậu cố cõng người kia trên lưng.

Đường núi ban đêm rất nguy hiểm, nhưng không hiểu sao lúc đi lại rất mượt mà, không hề gặp bất kì trở ngại nào.

Bộ này t đang vẽ truyện, vẽ sơ thôi -))) tại nếu được t sẽ vẽ truyện bộ này.

H thì t sẽ bỏ tại t sợ bị dí -))).Vote + cmt nhaaaaaaaa IU
 
Back
Top Bottom