[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,610
- 0
- 0
[Shatou] Cấm Kỵ Ngọt Ngào
20. Khoảng Cách Thu Hẹp Trong Từng Nhịp Thở
20. Khoảng Cách Thu Hẹp Trong Từng Nhịp Thở
Tuần kế tiếp, Tôn Dĩnh Sa nhận được lịch trình từ bộ phận quản lý dự án:"Chuyến khảo sát nhà máy nguyên liệu tại Thành Đô – thời gian 3 ngày, thành phần tham dự: Tôn Dĩnh Sa, chủ tịch Vương Sở Khâm, thư ký Hàn Mặc Kỳ."
Cô đọc đi đọc lại ba lần.
Họ thật sự muốn anh trực tiếp đi?Trước đây những hạng mục kiểu này đều do quản lý cấp trung xử lý.
Vậy mà lần này, đích thân chủ tịch?Hàn Mặc Kỳ nhắn thêm một dòng:"Là yêu cầu của chủ tịch."
Thành Đô vào đầu hạ, khí trời trong lành xen lẫn chút oi nồng rất đặc trưng của miền đất phía Tây Nam.
Máy bay vừa hạ cánh, đoàn người từ công ty Tôn Dĩnh Sa đã có xe đón chờ sẵn ở sân bay.
Không ngạc nhiên khi đại diện của Khâm Ảnh Dương, người phụ trách chính trong chuyến khảo sát nhà máy lần này, lại là Vương Sở Khâm.Từ sau lần gặp mặt ở phòng họp hôm đó, anh dần xuất hiện trong các cuộc họp chung nhiều hơn, dù không bao giờ làm gì vượt quá ranh giới.
Anh vẫn giữ đúng phong thái chuyên nghiệp, nhưng cũng không hề giấu đi sự quan tâm kín đáo dành cho cô.Và lần này, anh cũng đi cùng đoàn.Tôn Dĩnh Sa bước xuống xe đầu tiên, không kịp tránh ánh mắt của Vương Sở Khâm đang đứng cạnh cửa xe bên kia.
Cô gật nhẹ đầu thay cho lời chào, mắt tránh đi như vô tình.Vương Sở Khâm cũng không nói gì thêm, chỉ bước song song bên cô khi họ tiến vào khu tiếp tân của nhà máy.Lịch trình kín, nhưng cũng có những khoảng lặng.
Sau giờ làm việc, đoàn được bố trí nghỉ tại khách sạn 5 sao ở trung tâm Thành Đô.
Cô được sắp xếp phòng riêng, còn anh thì ở tầng trên, cũng một phòng đơn.
Khoảng cách chỉ là một thang máy.Tối đầu tiên, nhóm kỹ sư hẹn nhau ăn tối ở nhà hàng gần khách sạn.
Cô từ chối, lấy lý do mệt.Khi đang ngồi trầm ngâm nơi ban công phòng, ngón tay mân mê ly trà gừng nóng, cô nghe tiếng chuông cửa.Mở ra là Vương Sở Khâm.
Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay cầm một hộp nhỏ."
Không ăn tối à?"
Anh hỏi nhẹ."
Ừm... không muốn đi đông người."
Cô đáp, giọng cố giữ bình thường."
Anh có mang chút đồ ăn."
Anh giơ chiếc hộp lên.
"Em có ăn cháo nấm không?"
Cô hơi do dự nhưng vẫn mở rộng cửa.
"Vào đi."
Anh ngồi xuống ghế sofa, mở hộp cháo, bày thêm vài món phụ giản dị: đậu phụ trứng muối, cải xào, và một hộp nhỏ nước ép trái cây."
Thành Đô có cháo nấm khá nổi tiếng, hôm nay thử, thấy cũng không tệ."
Anh nói, giọng thật nhẹ.Tôn Dĩnh Sa im lặng nhìn anh một lúc lâu.
Cô không biết anh đã thay đổi từ khi nào, nhưng sự dịu dàng này khiến tim cô chùng xuống."
Em tưởng... anh sẽ không làm mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa."
"Vì anh là Chủ tịch?"
Anh nhếch môi, nửa cười nửa chua xót.Cô không trả lời, chỉ gật đầu khẽ."
Dù ở vị trí nào, em cũng vẫn là người từng thích anh.
Từng, và... vẫn đang."
Không gian như đông cứng lại một lúc.Cô quay mặt đi, giọng nhỏ xíu: "Anh không nên nói vậy."
"Vì sợ sẽ lặp lại chuyện năm xưa sao?"
Anh hỏi, ánh mắt không còn bình thản."...Ừ."
Một thoáng im lặng.
Rồi anh thở dài, nhẹ nhàng: "Anh không còn là thằng nhóc không bảo vệ nổi em nữa đâu."
Cô cúi đầu.
Trái tim thắt lại.Ngày hôm sau, lịch khảo sát kéo dài gần tám tiếng.
Cô và anh liên tục cùng nhau kiểm tra từng khâu sản xuất.
Đôi khi tay họ chạm nhau vô tình khi cùng cầm một bảng đánh giá.
Những lần như thế, tim cô đập nhanh đến nỗi phải né ánh mắt anh.Lúc ra về, một cơn mưa bất chợt ập tới.
Không ai mang ô, tất cả đều chen nhau vào sảnh nhà máy chờ xe.
Vương Sở Khâm kéo nhẹ tay áo cô, chỉ tay ra sau."
Có một đường nhỏ qua phía sau, gần hơn.
Nếu chạy nhanh thì sẽ không ướt nhiều."
Cô không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đi theo anh.Cả hai băng qua con hẻm nhỏ, gió mưa lùa vào mặt.
Khi chạy đến mái hiên nhỏ cạnh lối sau khách sạn, cô chợt trượt chân.
Ngay lập tức, anh đỡ lấy cô, tay siết chặt vòng eo.Khoảnh khắc đó, cả thế giới dường như đứng lại."
Em không sao chứ?"
Anh hỏi, giọng gần như thì thầm bên tai cô.Cô gật đầu, nhưng không rời khỏi vòng tay anh.
Ánh mắt họ gặp nhau.Cô biết... lý trí muốn đẩy ra, nhưng cơ thể lại không thể.
Khoảnh khắc này không phải của lý trí.
Là của khao khát, của nỗi nhớ suốt năm năm chôn kín.Nhưng rồi, cô lùi lại một bước."
Anh...
đừng như vậy."
Anh không níu kéo.
Chỉ gật nhẹ."
Ừ."
Tối đó, cô không ra khỏi phòng.
Tin nhắn từ anh đến:"Ngày mai không có lịch gì buổi tối.
Nếu em đồng ý, anh muốn mời em ăn tối.
Không phải vì công việc.
Chỉ vì anh nhớ em.
Nhớ rất nhiều."
Cô nhìn dòng chữ rất lâu.
Không trả lời.Nhưng đến tối hôm sau, cô vẫn đến nhà hàng theo địa chỉ anh gửi.
Anh đã ngồi đó, chờ sẵn, với ly nước lọc chưa uống ngụm nào."
Em đến rồi."
Anh đứng dậy, kéo ghế cho cô."
Ừ."
Cô ngồi xuống.
"Em không biết vì sao mình lại đến."
"Vì em cũng nhớ anh."
Cô không phủ nhận.
Chỉ lặng lẽ cúi đầu.Họ ăn tối trong một không gian rất khác so với những lần gặp mặt chính thức.
Không có thư ký, không có hồ sơ, không có ánh nhìn đánh giá từ người ngoài.Chỉ có hai người từng yêu nhau sâu đậm.
Hai người từng bị chia cắt bởi thế giới không công bằng.Khi ra về, anh không đưa cô về phòng.Chỉ dừng chân trước khách sạn, ánh đèn vàng rọi qua những sợi tóc cô."
Sa Sa..."
"Ừ?"
"Nếu em không đẩy anh ra nữa... thì lần này, anh nhất định không buông tay."
Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ."
Để em... suy nghĩ thêm một chút."
"Được.
Bao lâu anh cũng chờ."
Sau chuyến công tác ở Thành Đô, không ai trong công ty bàn tán gì nhiều.
Mọi thứ vẫn diễn ra như thường, bản hợp đồng vẫn đang trong giai đoạn thẩm định, cuộc họp vẫn đều đặn mỗi tuần.
Vương Sở Khâm vẫn giữ đúng giới hạn, không bao giờ vượt ranh giới công việc.Nhưng chỉ có Tôn Dĩnh Sa biết — mọi thứ đã không còn như cũ.Tin nhắn từ anh không còn là những dòng ngắn gọn như "Đã nhận báo cáo" hay "Gửi lại bản chỉnh sửa."
Mà là:"Em có mệt không?"
"Trưa nay ăn gì chưa?"
"Anh vừa đi ngang quán bánh mà em thích."
Từng chút, từng chút một — nhẹ nhàng, vừa phải, như thể sợ làm cô sợ hãi.Lần đầu tiên anh gọi cô bằng "bánh đậu nhỏ" là trong một email ngắn, gửi lúc nửa đêm sau một ngày họp dài:"bánh đậu nhỏ, đừng cố gồng mình mãi như vậy.
Anh vẫn ở đây."
Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu.
"bánh đậu nhỏ."
Đã bao lâu rồi không có ai gọi cô như vậy?
Cái tên từng thân thiết biết bao, từng là niềm yêu thương sâu kín trong một thời thanh xuân mãnh liệt.
Cô từng nghĩ mình đã buông xuống rồi, nhưng chỉ một từ đơn giản đó — lại khiến lòng cô chao đảo.Cô không trả lời.Nhưng hôm sau, khi bước vào thang máy, thấy anh đang đứng sẵn bên trong, cô vẫn khẽ gật đầu chào.Và khi anh đưa cho cô một ly trà sữa ấm – vị trà xanh đúng gu cô thích – cô đã cầm lấy mà không nói gì, cũng không từ chối.Sáng hôm đó trời mưa nhẹ.
Cô quên mang ô, lại lười đi vòng mua.
Khi vừa bước ra khỏi sảnh công ty, anh đã đứng đó, cầm sẵn chiếc dù đen quen thuộc."
Đi thôi.
Anh đưa em ra trạm xe."
Anh nói, không cần hỏi.Cô mím môi, không từ chối.
Dưới tán dù, cả hai bước chậm, không nói gì.Một đoạn đường rất ngắn, nhưng cũng rất dài.
Mãi đến khi đứng dưới mái hiên trạm xe buýt, cô mới nhẹ nhàng mở lời: "Anh... không cần làm vậy đâu."
"Anh muốn làm."
Anh nhìn cô, ánh mắt bình lặng.
"Anh chỉ muốn em biết, anh chưa từng quên em.
Và chưa từng ngừng chờ em."
Tối hôm đó, Tôn Dĩnh Sa ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, bật laptop, mở bản hợp đồng đang chỉnh sửa.
Nhưng chữ nghĩa cứ nhảy múa trước mắt.Cô đóng máy.
Cầm điện thoại.
Mở khung chat với anh.Do dự thật lâu, rồi chỉ gõ một chữ:"Anh."
Chưa đầy một phút sau, anh nhắn lại:"Anh đây."
Trái tim cô khẽ co lại.
Một loại cảm giác dịu dàng, ấm áp — không còn là sự ép buộc hay giành giật, mà là một người đàn ông đang đứng trước mặt cô, chìa tay ra và chờ cô bước tới."
Ngày mai... nếu anh rảnh, em muốn ăn mì bò chỗ cũ."
"Được.
Bánh đậu nhỏ, anh đến đón em."
Cô nhìn chữ "bánh đậu nhỏ" đó, cắn nhẹ môi.Đây không còn là Vương Sở Khâm năm 18 tuổi, dáng người gầy gò và ánh mắt bất lực.Đây là người đàn ông đã đứng dậy sau tất cả, vẫn nhớ cô, vẫn gọi cô là "bánh đậu nhỏ", nhưng lần này không còn do dự nữa.Quán mì bò nằm ở con đường nhỏ gần công viên.
Cô từng nhắc đến chỗ này khi còn là sinh viên, nói rằng ở đây có nước dùng ngọt thanh như nước mẹ nấu.Anh nhớ rõ từng chi tiết.
Lần này, ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn nhỏ, cô thấy tim mình dịu xuống."
Em không hỏi anh... vì sao lại tìm em?"
Cô mở lời, mắt không rời đôi đũa.Anh khựng một chút.
Rồi chậm rãi: "Anh không tìm em.
Anh chưa bao giờ ngừng tìm em."
Cô không đáp, nhưng ngón tay siết chặt lấy đôi đũa."
Ba mẹ em... vẫn chưa muốn em gặp anh."
Cô nói khẽ."
Anh biết."
Giọng anh dịu dàng, không hề trách móc."
Em không muốn lại bị ép chuyển đi một lần nữa."
"Lần này, nếu họ ép, anh sẽ đi theo em."
Anh nhìn cô.
"Sa Sa, nếu em không muốn nói, anh không ép.
Nhưng anh sẽ ở lại.
Ở đây, ngay cạnh em."
Cô cắn nhẹ môi.
Mắt ửng đỏ."
Anh biết không..." – cô khẽ nói "Ngày em rời khỏi thành phố đó, em đã khóc suốt một chuyến tàu.
Cứ nghĩ đến việc anh sẽ tìm em, rồi lại sợ... anh thực sự đến."
"Anh đến thật."
Anh nói.
"Nhưng khi đến nơi thì em đã đi rồi."
Im lặng.
Một phút dài.Cô không ngăn được nước mắt nữa.
Đôi tay đưa lên che mặt."
Anh không biết em đã mệt đến mức nào.
Suốt năm năm qua... em sống tốt.
Nhưng không ngày nào không nhớ anh."
Anh không chạm vào cô, không ôm lấy cô như từng làm trước kia.Chỉ khẽ nói: "Em có thể để anh bù đắp không?"
Cô buông tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh."
Em chưa thể... như trước kia.
Em vẫn sợ, vẫn hoài nghi."
"Anh biết."
"Nhưng... em không muốn tiếp tục sống như vậy nữa."
Một nụ cười nhẹ nở trên môi anh."
Chỉ cần em còn muốn để anh bên cạnh, dù là chờ, dù là bước chậm, anh cũng sẵn sàng."
Sau buổi tối đó, họ vẫn chưa chính thức quay lại.Nhưng cô đã bắt đầu để anh gọi cô là "Sa Sa".Cô không né tránh ánh mắt anh nữa, không từ chối tin nhắn, không ngắt lời khi anh kể về chuyện đã qua.Dù chưa nói yêu, nhưng cô đã bắt đầu bước về phía anh.
Từng bước, thật chậm — nhưng rất thật.