Căn hộ nhỏ của Vương Sở Khâm không lớn, nhưng rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Bữa tối đơn giản chỉ có trứng cuộn, canh rong biển và cơm trắng, nhưng lại ấm áp lạ thường.
Tôn Dĩnh Sa ngồi ở bàn ăn, hai tay chống cằm, mắt lơ đãng nhìn người con trai đang tất bật trong bếp."
Cậu nấu ăn giỏi thật đấy," cô thì thầm, giọng khàn nhẹ.
Từ lúc trở về, cô đã có dấu hiệu không ổn — cơ thể mệt mỏi, da bắt đầu ửng đỏ, tim đập nhanh không kiểm soát.Vương Sở Khâm liếc nhìn cô, khóe môi mím chặt.
Cậu đã cảm nhận được pheromone của cô bắt đầu lan ra, ngọt dịu như mật ong nhưng xen lẫn gợn gấp gáp.
Mùi hương ấy khiến cơ thể cậu nóng lên từng đợt, bản năng Alpha trỗi dậy từng chút một.Sau bữa ăn, Tôn Dĩnh Sa ngồi ôm gối trên sofa, người run nhẹ.
Sở Khâm rót cho cô một ly nước ấm, ngồi cạnh nhưng giữ khoảng cách."
Tớ đã pha thuốc ức chế rồi.
Cậu uống đi."
Cô đón lấy, tay run lẩy bẩy, cắn môi: "Thuốc lần này... hình như không có tác dụng."
Một thoáng yên lặng trùm lên cả căn phòng.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong nền pheromone ngày càng đậm đặc.Phố đã ngủ.
Căn hộ nhỏ nằm trong một góc yên tĩnh của thành phố, cách âm tốt đến mức cả tiếng xe cũng không lọt vào được Nhưng giữa không gian tưởng như bình lặng ấy, lại có thứ đang âm thầm cuộn trào.
Tôn Dĩnh Sa nằm trên giường hơi thở dồn dập như người sốt cao.
Tấm chăn sớm đã bị đạp xuống sàn, toàn thân cô nóng rực và nhức nhối.
Áo ngủ mỏng dính lấy da ướt đẫm mồ hôi, như bị hơi nóng thiêu đốt từ trong xương tủy.
Cô đang phát tình.
Lần này mạnh hơn mọi lần trước.Từ khi bước ra khỏi phòng tắm, cô đã biết — kỳ phát tình lần này không giống những lần trước.
Không chỉ vì thời điểm đến bất ngờ, mà vì mùi pheromone của cô...
đang quá đậm.
Đậm đến mức chính bản thân cô cũng bị chính mình làm cho choáng váng.Đầu cô ong ong, xương sống tê rần, còn bụng dưới thì co giật nhè nhẹ — từng đợt, từng đợt.
Một loại đói khát lạ lùng, không thể xoa dịu bằng tay, bằng thuốc, hay bằng lời dỗ dành.
Chỉ có một cách duy nhất: được alpha chạm vào.
Được lấp đầy.
Được trấn áp.Và cô biết alpha đó là ai.Tiếng bước chân bên ngoài rất nhẹ, nhưng vẫn khiến tim cô đập mạnh hơn một nhịp.Vương Sở Khâm đứng ở ngưỡng cửa.
Cậu đã nghe thấy tiếng rên khe khẽ của cô, cảm nhận được mùi pheromone ngày càng nồng.
Mùi hương ngọt đến gắt, bao trùm cả căn hộ như lớp sương mỏng đầy cám dỗ.Trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, không ai nói lời nào.Không cần.Bản năng đã lên tiếng thay họ.Vương Sở Khâm bước lại, ánh mắt như thú hoang bị đẩy đến ranh giới cuối cùng của tự kiềm chế.
Cơ thể của cậu đang cố gồng lên, căng cứng.
Từng bước đi đều nặng như đang chống lại một bức tường vô hình — nhưng là vô ích.Khi cậu tới mép giường, Dĩnh Sa vươn tay, ngón tay mảnh chạm vào cổ tay cậu.
Lạnh run.
Ánh mắt cô mờ nước, giọng thều thào:"Giúp tớ ..."
Chỉ hai chữ đó.
Không hơn.Sự đồng ý.
Lời mời.
Mệnh lệnh bản năng.
Cậu không còn lí do để dừng lại nữa.Ngay khoảnh khắc cậu đè lên cô, cánh môi bị chiếm lấy không chút nhẹ nhàng, cô biết: đêm nay, sẽ không có chỗ cho lý trí.Nụ hôn của Vương Sở Khâm dữ dội như nuốt trọn.
Hơi thở hai người hòa vào nhau, trộn lẫn với pheromone đậm đặc đang nhấn chìm cả không gian.Quần áo bị giật bung ra từng mảnh — Vương Sở Khâm không cố giữ vẻ dịu dàng thường ngày.
Cậu không thể.
Tay cậu trượt dọc sống lưng cô, ôm siết, ghì chặt, cào nhẹ những vệt đỏ lên làn da ẩm nóng.
Khi cậu chạm đến đùi cô, cô co rút lại một giây, nhưng bản năng lại khiến cô tách chân ra, chủ động đón lấy cậu."
Ưm..." – Tiếng rên bật ra từ cổ họng cô, ngắn và nghẹn, khi cậu tiến vào lần đầu.Không có chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ là bản năng dẫn đường.
Cú thúc sâu khiến cô bật ngửa, bàn tay siết chặt ra ga trải giường.
Cậu gầm lên trong cổ họng, cắn vào vai cô một dấu răng sâu, như khắc ghi chủ quyền.Mỗi nhịp đẩy sau đó đều mạnh mẽ, dồn dập, như thể cậu đang cố xuyên qua cả ý thức cô.
Mỗi lần như vậy, cô lại rên rỉ gọi tên cậu, khàn khàn, rối loạn."
Vương...
Sở Khâm..."
Cậu ghì cô xuống, môi lướt qua tuyến hương sau gáy đang nóng hừng hực, chạm vào đó một nụ hôn cắn nhẹ rồi mút mạnh — không phải đánh dấu thật sự, nhưng là lời đe dọa.
Lời cảnh cáo.
Cô là của cậu.
Và đêm nay, cậu sẽ nhắc cô điều đó bao nhiêu lần cũng không đủ.Tôn Dĩnh Sa oằn người, móng tay cào lên lưng Vương Sở Khâm để tìm điểm tựa, nhưng chỉ để lại vài vết xước đỏ."
Lần nữa..." – Cô thở gấp, tiếng nói run rẩy nhưng rõ ràng.Cậu rút ra, chỉ để xoay người cô lại, kéo hai tay cô vòng ra sau lưng, khóa chặt trong lòng bàn tay lớn.Cô bị buộc phải cong người, mặt vùi xuống gối, mông nâng lên vừa tầm.Cậu không hỏi.
Cũng chẳng đợi.Cú thúc tiếp theo còn sâu và mạnh hơn.
Tiếng da thịt va chạm vang dội giữa căn phòng yên tĩnh, xen lẫn tiếng rên vỡ vụn của cô.
Ga giường nhăn nhúm, mồ hôi chảy ròng ròng dọc sống lưng.Mỗi lần cậu rút ra gần hết rồi lại đâm vào toàn bộ, cô đều thét khẽ, cả người như bị xé ra rồi gắn lại.Khoái cảm dữ dội, không ngơi nghỉ.Đỉnh đầu trống rỗng, cổ họng khát cháy, đôi mắt long lanh nước.Cô không còn nghĩ được gì nữa, ngoài việc bám lấy cậu.
Đón lấy từng đợt sóng.
Nuốt lấy từng nhịp chuyển động như sấm dội.Không biết đã qua bao lâu.
Một tiếng?
Hai tiếng?
Cả hai đều ướt đẫm, mệt đến mức thở cũng khó khăn, nhưng chẳng ai chịu ngừng.Vương Sở Khâm ngồi dậy, kéo cô lên ngồi trên đùi mình, để cô tự ngồi xuống cậu lần nữa.Cô rùng mình khi bị lấp đầy một lần nữa, sâu hơn cả lúc nãy vì tư thế ép sát."
Tớ muốn nhìn thấy cậu như thế này..." – Cậu thở, mắt đỏ rực.
"Tựa vào tớ, rên vì tớ, run rẩy chỉ vì mình tớ thôi."
Cô cắn môi, rướn hông chậm rãi rồi dần nhanh hơn — bản năng thúc đẩy, từng cú hạ xuống khiến cô bật tiếng, toàn thân run lên.Cậu đỡ lưng cô, liếm lên xương quai xanh mặn mồ hôi, rồi ngậm lấy đầu ngực cô mà hút mạnh, để lại vết đỏ lấm tấm.Khi cô gần lên đỉnh, cậu giữ chặt eo, tăng tốc — dồn dập, không nhân nhượng.Đến khi cô hét lên, cả người co thắt lại, cậu mới gầm một tiếng, siết cô vào người và bắn sâu vào trong, từng đợt nóng bỏng.Cô gần như ngất lịm trong vòng tay cậu.
Hơi thở đứt đoạn.
Mắt khép hờ.Vương Sở Khâm không rút ra ngay.
Cậu ôm cô nằm xuống, để cô gối lên tay mình, vuốt ve tuyến hương đã đỏ lựng sau gáy."
Cậu ổn chứ?"
Cậu thì thầm.Cô khẽ gật, nhắm mắt.
Hơi thở dần đều lại, nhưng tuyến hương vẫn còn rịn ra nhè nhẹ."
Còn chưa hết đâu..." – Giọng cô nhỏ như hơi thở.Cậu bật cười khàn, hôn lên trán cô một cái thật sâu."
Sẽ ổn thôi."
Cậu sẽ không rời khỏi cô.
Không để cô chịu một mình.
Dù là bản năng hay tình cảm — cô là của cậu.NGÀY THỨ HAIÁnh sáng ban mai le lói xuyên qua rèm cửa, vẽ thành những vệt sáng lờ mờ trên sàn gỗ lạnh.
Nhưng căn phòng vẫn đặc quánh hơi nóng, như thể đêm qua không hề trôi đi.Tôn Dĩnh Sa vẫn nằm đó — kiệt sức, mắt nhắm nghiền, tóc bết mồ hôi, thân thể mịn màng in hằn vô số vết đỏ sậm do alpha để lại.Mùi pheromone trong phòng vẫn nồng, không còn gay gắt như đêm đầu tiên, nhưng đủ để Vương Sở Khâm phải nghiến răng giữ chặt lý trí đang bào mòn từng chút một.Cô thở nhẹ, tiếng thở khẽ khàng nhưng không đều.
Tuy chưa tỉnh hẳn, cơ thể vẫn rịn ra thứ mùi hấp dẫn chết người, như lời mời gọi bản năng cứ lặp lại không dứt.Vương Sở Khâm ngồi cạnh giường, tay chống trán, cả cơ thể trần trụi, toát mồ hôi.
Cậu đã cố đợi cô ngủ, để mình có thời gian trấn tĩnh.
Nhưng ngay cả khi nhắm mắt, Tôn Dĩnh Sa vẫn như ngọn lửa nhỏ rực rỡ, thiêu đốt từng mạch máu alpha của cậu.Một omega đang trong kỳ phát tình, hoàn toàn buông xuôi dưới thân cậu... là sự mê hoặc tối thượng.Và cậu — là alpha trội.Chịu đựng là vô nghĩa.Cô khẽ cựa mình.
Một tiếng thở dài ngái ngủ bật ra, khiến cậu quay đầu lại.Mắt cô vẫn chưa mở, nhưng thân thể cong nhẹ, như tìm kiếm hơi ấm."
Mát quá..." – Cô khẽ thì thầm, giọng khô khốc.Vương Sở Khâm biết — thân nhiệt cô đang giảm sau một đêm bùng cháy.
Nhưng tuyến hương vẫn đỏ.
Làn da vẫn nhạy cảm.
Và khi cậu cúi xuống, chỉ một nụ hôn nhẹ lên cổ cũng khiến cô khẽ rên lên, ngực nâng nhẹ.Dù kiệt sức, cơ thể cô vẫn khao khát cậu."
Cậu có muốn ăn chút gì không?." – Cậu thì thầm vào gáy cô, đặt tay lên eo nhỏ.Cô quay đầu, mắt mở hé, mơ màng nhìn hắn."...Khâm." – Chỉ một tiếng gọi.
Không cầu xin, không lời yêu, nhưng cậu hiểu.Cô muốn cậu.
Cần cậu.
Bản năng đã chọn.
Và cô không kháng cự.Vương Sở Khâm cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô.
Không còn vuốt ve dịu dàng như trước — cậu bóp chặt cằm cô, buộc cô há miệng, để lưỡi cậu tiến vào, quấn lấy.Cô rên nhẹ, chân quấn lên hông cậu một cách bản năng.
Ngay giây sau, cậu đã tiến vào không báo trước."
Ư..." – Cô cong người, cả thân thể co giật.Không còn mềm mại đón nhận, cô gần như bị ép buộc theo nhịp.Cậu không nói gì.
Không trấn an, không dỗ dành.
Chỉ liên tục thúc sâu, dồn dập, tàn bạo mà không mất kiểm soát.
Lồng ngực Vương Sở Khâm cọ xát vào bầu ngực mềm mại, khiến cô bật ra tiếng rên dài dằng dặc."
Chặt quá... vẫn chưa quen nhịp của tớ à?" – Giọng cậu khàn khàn bên tai cô.Cô không trả lời được, chỉ có thể rên rỉ, tay nắm ga giường đến trắng bệch."
Nhớ lấy cảm giác này..." – Cậu đẩy hông mạnh hơn, mỗi lần như xuyên sâu thêm một chút.Tôn Dĩnh Sa oằn người dưới Vương Sở Khâm như cánh hoa bị vò nát.
Mắt nhòe nước, nhưng không ngừng tìm môi cậu, như một lời cầu xin bản năng.Cậu nghiến răng, rút ra rồi xoay cô lại — lật úp, kéo hông cô lên cao, ép má cô xuống giường."
Chỉ có tớ mới làm cậu như thế này được, đúng không?"
Tôn Dĩnh Sa khẽ gật, cơ thể run lên như thừa nhận.Cậu không chờ thêm.
Lần thứ hai tiến vào, mạnh hơn cả trước.
Cô rít lên một tiếng, toàn thân siết chặt.
Tiếng da thịt chạm nhau vang vọng trong căn phòng khép kín, nhịp càng lúc càng mất kiểm soát.Cô như không còn là chính mình.
Chỉ còn tiếng rên, nước mắt, tuyến hương rịn ra như mật ngọt."
Sở Khâm... sâu quá..." – Cô bật khóc, tay nắm chặt gối."
Sa Sa, chặt quá." – Cậu nhẹ nhàng xoa dịu cô, thì thầm bên tai.
"Ngoan nào, thả lỏng chút."
Cô gật, nghẹn ngào, miệng rên tên cậu như câu thần chú.Cậu ép cô sát bụng, dập hông thêm mấy lần nữa rồi mới ngừng lại — khi cô bắn ra lần nữa, thân thể gần như co giật trong tay cậu.
Vương Sở Khâm ôm chặt cô, giữ cứng, rồi cũng bắn sâu vào trong, siết lấy eo cô, như thể muốn khóa cô lại.Cả hai đổ sụp xuống, dính chặt vào nhau bởi mồ hôi, dịch thể, và một thứ ràng buộc vô hình không thể tách.Chiều hôm đó.Tôn Dĩnh Sa tỉnh dậy lần nữa trong lòng cậu.
Cô rã rời đến mức không thể cử động ngón tay.
Nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự lệ thuộc bản năng — không hề muốn rời xa cậu."
Sở Khâm...tớ muốn..." – Giọng cô khàn khàn.Vương Sở Khâm ngồi trên ghế cạnh giường, tay vuốt tuyến hương sau gáy cô, chậm rãi như dỗ dành.
Nhưng ánh mắt lại rực cháy."
Được."
Tôn Dĩnh Sa không đáp.
Chỉ nhắm mắt, cong người sát vào ngực cậu như đứa trẻ tìm hơi ấm.Và cậu bế cô lên, đưa vào phòng tắm, dưới vòi sen nước nóng.Nhưng đó không phải để tắm.Ngay dưới làn nước, cậu lại tiến vào cô lần nữa — từ phía sau, ép cô vào tường kính, không cho cô cơ hội phản kháng.
Cậu nâng đùi cô lên, giữ chặt bằng cánh tay siết mạnh, đưa bản thân vào sâu đến tận cùng.Pheromone ẩm nước như phát tán mạnh hơn trong không gian hẹp.
Cô rên nghẹn vào vai cậu, móng tay bấu vào lưng cậu như tìm điểm tựa."
Tớ... sẽ không dừng..." – Cậu thì thầm bên tai.
"Chừng nào cậu còn rên vì tớ, còn tiết ra thứ mùi này..."
Từng cú thúc của cậu đều như dồn hết sức lực.
Nước xối xả không thể cuốn trôi được hơi nóng, trái lại càng làm tăng sự dính chặt giữa hai thân thể.Khi cô lần nữa bật khóc trong khoái cảm, cậu mới ôm cô vào lòng, vừa rên khẽ vừa bắn vào sâu lần nữa — giữ nguyên tư thế cho đến khi cả hai run rẩy, kiệt sức.Cuối ngày.Tôn Dĩnh Sa gần như mất nhận thức.
Cô nằm co người trong lòng cậu, mồ hôi thấm cả ga giường, thân thể mềm như bún.
Tuyến hương đã nhạt đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn mờ nước, miệng thì thầm tên hắn như bản năng sống còn.Vương Sở Khâm lau mặt cô, hôn lên mi mắt đang sưng đỏ."
Còn một đêm nữa." – Cậu khẽ nói.
"Cậu vẫn ổn chứ?."
Cô mở mắt, đôi mắt ngấn nước long lanh như trăng đầu hạ."
Tớ... chỉ cần cậu."
Chỉ bốn chữ.
Nhưng là sự lệ thuộc trọn vẹn.Vương Sở Khâm cười khàn khàn, ôm chặt lấy cô, chăn trùm kín thân thể cả hai."
Cả đời này... tớ đã là của cậu rồi."
Đêm buông xuống, không khí trong căn hộ lại dày đặc như sương đặc pheromone, dù mọi cánh cửa sổ đều đóng kín.Ngày thứ ba — cũng là đêm cuối cùng.Tôn Dĩnh Sa nằm trên giường, chăn chỉ phủ nửa người.
Tuyến hương sau gáy đã dịu xuống, nhưng ánh mắt cô lại rực sáng lạ thường — như một omega đang ở giai đoạn sâu nhất của kỳ phát tình: không còn đau đớn, không còn rối loạn, mà là một khao khát thuần khiết để được chiếm giữ.Vương Sở Khâm ngồi bên mép giường, mắt dán chặt lên cô như một con dã thú đang chờ con mồi cuối cùng của mùa săn.
Lồng ngực cậu trần trụi, bờ vai rộng phủ đầy dấu cào mờ đỏ — tàn tích của hai đêm trước."
Sa Sa..." – Cậu gọi tên cô, giọng khàn đục, tay lướt nhẹ từ eo cô xuống đùi trong.Cô không trả lời.
Chỉ đưa tay ra, chạm nhẹ vào xương quai xanh của cậu — nơi dấu răng của cô đêm qua vẫn còn mờ.Cử chỉ nhẹ như gió, nhưng trong mắt cậu, đó là lời mời gọi rõ ràng nhất."
Lần cuối nhé?" – Cậu cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn bao trùm sự ngọt ngào.Cô khẽ gật.
Không một lời, nhưng ánh mắt chứa đầy tín hiệu: "Xin hãy khiến tớ trở thành của cậu hoàn toàn."
Và Vương Sở Khâm – không cần thêm lý do gì nữa.Cậu đè cô xuống, hai tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh, ép lên đầu giường.
Lần này không cần màn dạo đầu, không có vuốt ve, không một chút nương nhẹ.Cậu tiến vào cô mạnh mẽ, đến tận cùng, chỉ một lần duy nhất.Cô rên bật ra một tiếng nghẹn, chân lập tức cuốn lấy eo cậu, bản năng giục giã không cho cậu dừng lại.
Tuyến hương mờ nhạt trong một giây lại bùng lên — không gay gắt, mà ngọt như rượu mạnh.Cậu gầm nhẹ bên tai cô."
Đây là lần cuối, Sa Sa...
Nếu cậu vẫn đồng ý, tớ sẽ đánh dấu cậu ngay đêm nay."
Cô mở mắt nhìn hắn, môi khẽ run."
Tớ muốn."
Ba chữ ấy khiến lý trí alpha tan vỡ.
Cậu cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai cô, rồi rút ra gần hết chỉ để lại phần đầu, trước khi dập mạnh vào.Thân thể cô oằn lên như đàn lia căng dây, nước mắt trào ra mà miệng vẫn gọi tên hắn liên tục.Cậu siết lấy eo cô, kéo sát về phía mình, từng cú đâm đều sâu, dồn dập, như muốn khắc ghi hình bóng mình vào tận xương tủy cô."
Chặt đến mức này... cậu sinh ra là để cho tớ thôi." – Giọng cậu khàn đặc, miệng đặt từng dấu hôn lên cổ, lên vai, lên tuyến hương vẫn đang chờ đợi.Cô không còn phản ứng nổi ngoài việc rên rỉ, hai tay vòng ra sau ôm chặt cổ cậu, ngón tay run rẩy.Rồi cậu xoay cô lại, để cô nằm sấp, hai chân mở rộng, eo bị kéo lên."
Giữ tư thế này.
Tớ muốn nhìn thấy lưng cậu khi đánh dấu."
Cô nghe lời không chút do dự.
Alpha nói, omega làm theo — bản năng đã hòa vào máu.Khi cậu tiến vào từ phía sau, cô bật khóc vì quá sâu.
Nhưng chính giọt nước mắt ấy lại khiến Vương Sở Khâm thêm điên dại.
Cậu đẩy nhanh hơn, mạnh hơn, hai tay giữ chặt eo cô, gần như nâng toàn thân cô bằng sức của mình."
Gọi tên tớ đi." – Cậu gầm."
Vương Sở Khâm...!" – Cô thét lên."
Lại nữa."
"Vương Sở Khâm...
Làm ơn...!" – Tiếng cô khản đặc nhưng vẫn tha thiết.Cuối cùng, khi tuyến hương bắt đầu tỏa hương lần nữa, cậu cúi xuống, cắn mạnh vào tuyến đánh dấu sau gáy cô.Cô rít lên như bị điện giật, thân thể co lại, nhưng không hề chống cự.
Mắt trợn lên, toàn thân run rẩy.
Máu thấm ra chút ít, nhưng rồi bị môi lưỡi cậu liếm sạch.Dấu đánh dấu hiện rõ — đỏ sẫm, hình răng alpha — vừa dữ dội, vừa thiêng liêng.Ngay khoảnh khắc đó, Tôn Dĩnh Sa gần như bắn ra lần cuối cùng — cao trào trọn vẹn, không gì kiềm giữ.
Cậu cũng siết eo cô thật mạnh, gầm vang, bắn sâu vào trong lần nữa — đánh dấu bằng cả thể xác và ý chí.Cô ngã xuống đệm, thở đứt quãng.
Tuyến hương dần tan.
Hơi thở không còn dồn dập, mà nhẹ nhàng, như kẻ vừa được cứu rỗi.Cậu nằm cạnh, kéo cô vào lòng, tay xoa nhẹ lên vết đánh dấu, nơi giờ đây da thịt đã hơi sưng đỏ.Cô nhắm mắt, thì thầm:"...
Tớ là của cậu rồi."
Vương Sở Khâm không đáp.
Chỉ hôn nhẹ lên vết cắn — rồi vùi mặt vào tóc cô, như thể chính cậu mới là người được đánh dấu.
p/s: sao em cảm thấy càng ngày viết dở vậy huhu Ọvo