Lãng Mạn |Shatou| Anh ấy chỉ là bạn

|Shatou| Anh Ấy Chỉ Là Bạn
Chap 40: Bạn trai


Tôn Dĩnh Sa hay đăng khoảnh khắc, khi gặp chuyện vui, ngoài nhắn tin cho bạn bè, cô còn đăng lên khoảnh khắc để khoe.Như hôm gặp chú chó hoang, cô cho nó cây xúc xích, nó liền đòi theo về.

Cô chụp ảnh đăng lên: Chị đã có Khoai Tây Chiên rồi, giờ dẫn em về nữa, cô Cao chắc đuổi cả hai mất.

Không cần xin phép bản quyền chú chó đó, chỉ cần một cây xúc xích tính phí chân dung.

Cô cũng thích xem khoảnh khắc của người này người kia, xem ảnh họ chụp, hình ảnh món ăn ngon, hay những chuyện vui, dù không thân thiết cô cũng cảm nhận được một góc nhỏ sống động của người khác.

Lần đầu cô vào khoảnh khắc Vương Sở Khâm.

Danh sách bạn trên WeChat của cô đông, dễ bỏ sót bài đăng.

Nhưng anh thật sự ít đăng bài, lướt một cái là hết, cũng không khóa thời gian, sớm nhất là năm 2020, chắc là lúc học lớp 9, đăng ảnh một chồng vở bài tập dày cộm.

Trường học có thể vô cớ nổ tung được không?Kèm emoji cười ranh mãnh, Tôn Dĩnh Sa có thể tưởng tượng ra hình ảnh chàng trai lúc nhỏ chắc khác bây giờ, nói chuyện kiêu ngạo sặc mùi "cay nồng".

Cô muốn thêm QQ anh, tò mò không biết QQ anh có nhiều lịch sử đen hay không.

Bên này, Vương Sở Khâm quay về ký túc xá đúng giờ.

Bạn cùng phòng vẫn chưa về hết, chỉ có anh và Quan Cảnh.

Anh hé cửa, bên trong tối om, anh tưởng Quan Cảnh đã ngủ rồi, liền bật đèn điện thoại nhẹ nhàng về chỗ.

"Đệt!"

Anh ít khi chửi bậy, nhưng bị người đứng sau cửa dọa giật mình.

"Cậu điên à?"

Anh bật đèn ký túc, nếu có bệnh tim, chắc sẽ bị cơn dọa lúc nãy làm giật mình đến chết.

Quan Cảnh cười hì hì chất vấn: "Cậu đi đâu vậy, Sở Khâm?"

"Đi dạo thôi."

"Nói dối, rõ ràng cậu đi qua ký túc xá nữ!"

Quan Cảnh không tin, buột miệng nói thẳng.

Vương Sở Khâm trừng mắt, quét anh ta từ đầu tới chân, cười tức tối: "Theo dõi tôi à?

Rảnh quá hả, bé cưng?"

"Tôi cũng đi dạo."

Quan Cảnh thẳng thắn.

Ban đầu Quan Cảnh không định đi theo, chỉ lo cho anh em thân thiết, anh chàng đẹp trai tối muộn đi ra ngoài, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?

Ừ, nhưng Quan Cảnh thật ra cũng rất tò mò.

Thấy Vương Sở Khâm đi đến ký túc xá nữ, Quan Cảnh cũng quay về.

Có ai đi dạo mà dạo tới tận ký túc nữ chứ.

"Cậu tìm cô gái nào, kể đi!"

Quan Cảnh tò mò, muốn biết người con gái nào khiến anh đêm khuya đi dạo như vậy.

"Đàn ông mà nhiều chuyện thế."

Vương Sở Khâm cởi áo khoác, treo lên ghế, rồi mở tủ lấy đồ ngủ đi tắm.

Quan Cảnh như con ong chăm chỉ, mãi vo ve quanh bông hoa Vương Sở Khâm, lẩm bẩm đòi câu trả lời.

"Kể đi, ai thế?"

"Có phải anh em tốt không vậy?"

"Vương Sở Khâm, nói đi!"

"Không nói, lần sau tôi sẽ theo dõi tiếp!"

Vương Sở Khâm bị hỏi đến phiền phức, kéo áo, cởi áo lót, lộ thân trên hình săn chắc, eo thon, vai rộng, chuẩn hình tam giác ngược.

"Tôn Dĩnh Sa."

"Hả?"

Quan Cảnh sững sờ vì ba chữ, não chậm xử lý, hai giây sau mới kết nối được.

"Cậu đi gặp Tôn Dĩnh Sa?"

Vương Sở Khâm không đáp, để lại bóng lưng im lặng.

Trước mặt Quan Cảnh, anh không muốn nhắc đến Tôn Dĩnh Sa, có lẽ do mong muốn chiếm hữu, hoặc vì từng đối đầu.

Quan Cảnh từng nói thích cô, nhưng anh lại không nói với Quan Cảnh.

Cách làm và tâm tư của anh không quang minh chính đại.

Anh không biết giải thích thế nào, hay không giải thích nổi.

Anh ghen với Quan Cảnh vì quen biết Tôn Dĩnh Sa trước, lại thấy mình lén theo đuổi không công bằng.

Nhưng thích Tôn Dĩnh Sa, anh chẳng quan tâm tới việc có công bằng hay không.

Anh cũng không muốn cạnh tranh sòng phẳng với Quan Cảnh, không muốn cô cân nhắc chọn ai, Vương Sở Khâm chỉ muốn người bên cô phải là mình.

Tắm xong bước ra anh đã thấy Quan Cảnh đứng trước cửa phòng tắm đợi sẵn.

Hơi nóng phả ra, anh đối diện với ánh mắt đầy ý vị của Quan Cảnh.

"Mặc áo vào, rồi nói chuyện."

Quan Cảnh nói.

Kẻ ngốc đứng ngoài hơn hai mươi phút cuối cùng cũng hiểu đầu đuôi.

Kết hợp cảnh chiều nay hai người đi cùng, Quan Cảnh cảm thấy quá hoang đường.

Anh em tốt với nhau, lại theo đuổi cô gái anh thích.

Lúc nhận ra điều này, Quan Cảnh máu dồn lên đầu, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, chỉ hỏi: "Cậu thích Tôn Dĩnh Sa từ khi nào?"

"Sớm hơn cậu một chút."

Vương Sở Khâm vẫn kiêu ngạo, gương mặt không cảm xúc, chẳng có một chút áy náy.

Quan Cảnh cảm thấy nếu không đánh Vương Sở Khâm một cái, anh chắc chắn không phải đàn ông.

Quan Cảnh dồn sức đấm mạnh, lực quán tính khiến anh ngã vào cửa tủ, vang lên tiếng động lớn.

Vương Sở Khâm không đánh trả lại.

Quan Cảnh đấm với cơn giận ngút trời, trúng vào má trái Vương Sở Khâm, anh dùng lưỡi đẩy má, đau "hiss" một tiếng.

"Đánh xong rồi, nói chuyện được chưa?"

Vương Sở Khâm hỏi.

Vương Sở khâm đúng là chơi không đẹp, đi đào góc tường anh em.

Nhưng không sao, một đấm này, đổi lấy danh phận, không lỗ, Vương Sở Khâm cười khổ.

- Sa Sa: Đang đào bới lịch sử chó con, vui ghê!

Quan Cảnh: Hai người yêu nhau mà đánh nhau vì danh phận, điên thật!

Đầu: Một đấm đổi danh phận, xứng đáng!

ps: Sa Sa bình yên đào lịch sử, Sở Khâm bên kia kiếm danh phận bằng máu, drama quá!
 
|Shatou| Anh Ấy Chỉ Là Bạn
Chap 41: Bạn trai


Vậy... hai người tới đâu rồi?"

"Yêu nhau rồi."

"Đệt!?"

Quan Cảnh thấy việc Vương Sở Khâm yêu đương còn khó chấp nhận hơn việc Vương Sở Khâm mập mờ với cô gái anh thích.

Hai người quen nhau bao lâu rồi?

Dù tính từ ngày đầu như anh nói, cũng chỉ hơn một tháng.

Yêu ai cũng hợp lý, nhưng với Vương Sở Khâm thì như chuyện cổ tích.

Vương Sở Khâm, một người không thích chuyện yêu đương với ai.

Ở tuổi 16-17, khi cả lớp rạo rực yêu sớm, anh từ chối lời tỏ tình của hoa khôi, lạnh lùng với chuyện tình cảm đến mức người ta nghi ngờ anh là gay.

Con trai trong lớp cũng nhiều chuyện.

Hồi tập huấn ở trường nghệ thuật, Quan Cảnh ở chung ký túc xá với anh.

Lúc đó chưa thân thiết, đêm khuya vài người bàn tán về con gái trong lớp.

Tuổi dậy thì, vài thằng ngốc nghếch tự nhận xét ngoại hình con gái.

Ai thanh thuần, ai quyến rũ, ai sát trai...

Cả đống danh hiệu, như hoàng đế chọn phi tần.

Quan Cảnh không thích, thấy vô vị, vừa chơi game vừa tìm tai nghe Bluetooth.

"Phiền quá, có ngủ không vậy?"

Đêm khuya thanh vắng, tiếng ồn ào bỗng dưng im bặt, cả đám chim sẻ líu lo câm lặng, như bị nhấn nút tắt.

Đó là lần đầu Quan Cảnh quen Vương Sở Khâm, thấy anh rất ngầu, xứng đáng để kết bạn.

"Tháng trước tôi mời cô ấy đi thủy cung rồi tỏ tình, nhưng cô ấy không chấp nhận.

Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, tôi tiễn cô ấy ra sân bay, rồi..."

Vương Sở Khâm cúi đầu, che giấu biểu cảm.

"Thôi thôi, không muốn nghe chuyện tình của cậu."

Quan Cảnh xua tay.

Vương Sở Khâm như có nút chia sẻ, hễ nhắc đến "Tôn Dĩnh Sa" là tuôn trào như thác đổ.

"Cậu có chắc Tôn Dĩnh Sa thật sự thích cậu không?"

Quan Cảnh thừa nhận, Tôn Dĩnh Sa rất cuốn hút, lúc nào cũng năng động, nói chuyện thú vị, khi cười như hoa hướng dương rực rỡ.

Cô tràn đầy sức sống, đứng gần tự nhiên bị thu hút khó cưỡng.

Quan Cảnh từng là một trong số đó.Nhưng có người sinh ra đã như thế, với ai cũng có thể hòa hợp.

Quan Cảnh nhớ lại thời gian từng say mê cô, ngày nào cũng ngóng trông tin nhắn, muốn rủ cô đi chơi.

Cô gái ngoài miệng thì đồng ý, nhưng hẹn giờ gặp mặt thì cả vạn lý do từ chối.

Quan Cảnh bị từ chối đến tự nghi ngờ nhân sinh, rồi anh hiểu ra, cô chỉ xem anh là bạn bè, không có ý gì khác.

Sau cú đấm giải tỏa đó, Quan Cảnh chuyển từ "bị bạn đào góc tường" sang "lo lắng bạn bị trêu đùa".

Người khác yêu thì thôi, nhưng Vương Sở Khâm yêu thì anh thật lòng lo lắng.

Với tính cách của Tôn Dĩnh Sa, Vương Sở Khâm chắc chắn bị cô trêu đùa chẳng khác nào trêu đùa chú chó nhỏ.

Nhìn Vương Sở Khâm yêu đến chết thế kia, kiêu ngạo như vậy mà bị đấm cũng không phản kháng.

Quan Cảnh lôi lịch sử chat với cô ra cho Vương Sở Khâm xem: "Nhìn này, cô ấy còn hẹn tôi đi bộ."

Quan Cảnh cố ý khoe, nửa muốn nhắc nhở Vương Sở Khâm đừng lún sâu, nửa muốn thấy anh bực bội ghen tuông.

Quả nhiên, Vương Sở Khâm đẩy điện thoại anh ra, đau mắt vì đoạn chat dài, giọng cáu gắt: "Cút, tôi không xem."

"Ồ, không xem thì thôi."

Quan Cảnh cất điện thoại, tính toán trong lòng xem anh nhịn được bao lâu.

1 giờ sáng, Vương Sở Khâm mất ngủ.

"Cậu ngủ chưa?"

"Chưa, sao thế?"

"Cho tôi xem lại đi."

"Cầu xin đi tôi cho xem."

Ký túc xá bỗng yên tĩnh, khoảng chục giây sau.

"Cầu xin anh đó, anh Cảnh, cho em xem với."

Quan Cảnh cảm thán trong đêm, yêu vào một cái làm người ta dày mặt lên hẳn.

Tôn Dĩnh Sa phát hiện vết bầm trên khóe môi Vương Sở Khâm là lúc ăn trưa.

Không phải cô vô tâm, mà do vết thương nhỏ, lại nằm ở vị trí kín.

Để che đi, Vương Sở Khâm đành mượn kem che khuyết điểm của Quan Cảnh, lên mạng học cách xử lý, cẩn thận che "danh phận" mà đêm qua anh phải đổ máu mới có được.

Nhưng trưa nay ăn lẩu Tứ Xuyên, cay đến mức cả hai đổ mồ hôi.

Lau miệng, lau mồ hôi, khăn giấy tiện thể xóa sạch kem che khuyết điểm.

"Miệng anh sao thế?"

Tôn Dĩnh Sa kề mặt, nhìn chằm chằm vào vết bầm.

Ánh mắt cô nóng bỏng, như bắt quả tang anh làm chuyện xấu.

Vương Sở Khâm giật mình, định quay mặt tránh né.

"Đừng động đậy."

Cô thấy anh né tránh, liền giữ cằm anh, giọng chất vấn vô cùng nghiêm túc, lần đầu anh thấy cô như vậy.

Cô nhíu mày, mũi nhăn, như mèo xù lông, lộ răng nanh nhỏ, ra vẻ cảnh cáo.

Anh ngoan ngoãn, nhắm mắt, để cô "xử lý".

"Anh bị sao thế?"

Giọng cô áp lực, anh cũng chột dạ, thành thật khai báo: "Tối qua bị Quan Cảnh đánh."

Anh hé mắt, quan sát biểu cảm của cô.

"Sao anh ta đánh anh!?"

Gần như ngay lập tức, giọng cô lớn hơn, xen lẫn tức giận mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Anh như thấy bản thân được che chở, dù chuyện giữa anh và Quan Cảnh là anh sai trước, nhưng cô quan tâm như vậy, lòng anh dâng trào cảm giác kỳ lạ.

Ủy khuất không biết từ đâu đổ đến.

"Hai người mâu thuẫn gì sao?"

"Cãi nhau vì chuyện gì?"

"Dù gì đi nữa thì anh ta cũng không được đánh anh, Quan Cảnh nhìn văn vẻ mà thế à."

"Anh có đánh lại không?"

Tôn Dĩnh Sa như quả bom chực chờ, châm ngòi là nổ ngay tức khắc.

Cô có tâm lý bảo vệ người của mình, vô điều kiện bênh vực.

Vương Sở Khâm đã là người của cô.

Anh nhìn cô chăm chú, kìm khóe miệng muốn cong lên, lắc đầu như trống bỏi: "Anh không đánh lại."

"Quan Cảnh là đồ xấu xa."

Dù không rõ đầu đuôi sự việc, Quan Cảnh là bạn anh, đúng sai cô không cần phán xét.

Có lúc, con người cần quan tâm đến cảm xúc, không phải thẩm phán mà đưa ra bằng chứng đúng sai.

Ngón tay cô chạm khóe môi anh, dịu dàng an ủi, mắt nho lấp lánh lo lắng: "Đau không?"

Vết thương nhỏ, thực ra cũng chẳng còn đau nữa.

"Còn chút chút."

Anh cảm thấy được người con gái mình yêu che chở thật tuyệt.

- Quan Cảnh: Ý gì?凸^-^凸 Sa Sa: Dám đánh Sở Khâm, Quan Cảnh, cậu tiêu rồi!

Đầu: Được Sa Sa che chở, đau cũng đáng!

ps: Sa Sa bênh vực Sở Khâm, Quan Cảnh chuẩn bị bị mắng!
 
|Shatou| Anh Ấy Chỉ Là Bạn
Chap 42: Chó con là bạn tốt nhất của con người


Trên đường đi bộ về trường, hai người gặp chú chó Alaska lông màu nâu trắng.

"Wow, nó to hơn Khoai Tây Chiên một cỡ!"

Tôn Dĩnh Sa nhìn từ xa cảm thán.

"Hồi nhỏ anh từng ước được nuôi một chú chó."

Vương Sở Khâm nhớ lại hồi còn học tiểu học, cả lớp rộ lên phong trào nuôi thú cưng.

Nhà nào có nuôi chó đều rất oai, nhận được sự ngưỡng mộ của các bạn học.

Lúc đó anh cũng bị ảnh hưởng, về đòi mẹ cho nuôi chó.

"Lúc đó anh nghĩ, nếu nuôi thì phải nuôi con to nhất, oách nhất."

Tôn Dĩnh Sa lắng nghe chăm chú, nhìn theo ánh mắt anh đang ngắm chú chó Alaska tinh nghịch.

Chó lớn không hẳn oách, như dắt Khoai Tây Chiên, đôi lúc nó lao mạnh lôi cả cô đi, khiến cô xấu hổ.

"Rồi sao nữa?"

"Mẹ anh bảo, chó với anh, chỉ được một đứa sống trong nhà."

Anh nói chuyện nghiêm túc, còn cô thì bật cười.

Cô an ủi: "Ừ, theo lý thuyết thì không khuyến khích một nhà cùng nuôi hai chú chó con, sẽ dẫn tới thiên vị."

Lời cô có ý, nói mà nhịn cười.

Tôn Dĩnh Sa miệng lưỡi sắc bén, chọc người khác mà không thấy xúc phạm, chỉ thấy cô sinh động, đáng yêu.

Trong lúc trêu đùa, chủ của chú chó Alaska dắt nó qua đường, đối diện với hai người.

Lông chó mềm mại, khi chạy thì đám lông tung bay dưới nắng chiều, đuôi cong cong lắc lư.

Người hướng ngoại như Tôn Dĩnh Sa nắm lấy cơ hội, thấy anh thích Alaska đến thế, cô liền gọi chị chủ: "Chị ơi, chó nhà chị dễ thương quá, cho em sờ được không?"

Cùng là những người nuôi chó, ai cũng sẵn lòng chia sẻ khi gặp người có thiện chí.

Chủ của chú chó gật đầu: "Được chứ."

Tôn Dĩnh Sa nháy mắt, Vương Sở Khâm tự giác ngồi xổm vuốt lên lớp lông mượt của chú chó.

Anh chuyên tâm vuốt ve, còn cô chuyên tâm trò chuyện với chị chủ.

Hai người nói chuyện rôm rả, cô líu lo nhiệt tình như chim sẻ, làm chị chủ cũng vui lây.

"Hai em không phải học sinh trung học gần đây, trốn ra yêu sớm đó chứ?"

Mặt tròn trẻ thơ của cô dễ gây hiểu lầm.

Bây giờ cô đã có thể công khai nắm tay người yêu trên đường.

"Không, tụi em học ở Đại học G, ra khu này ăn thôi ạ."

Chú chó to lớn và Vương Sở Khâm rất hợp nhau, người và chó chơi đùa vui vẻ.

Từ góc nhìn của cô, khi anh ngồi xổm, vuốt đầu chú chó, nụ cười trông vô cùng rạng rỡ.

Cô lấy điện thoại ra, lén chụp khoảnh khắc này.

Cuối cùng, cô kéo anh đứng dậy, vẫy tay chào chị chủ.

"Xong rồi nhé, lần sau gặp Khoai Tây Chiên, em cho nó chơi với anh."

Cô nắm tay anh lắc lư: "Em sẽ bảo nó nhận anh làm anh trai."

"Được."

Anh cười gật đầu.

Đêm cuối kỳ nghỉ Quốc khánh, Tôn Dĩnh Sa đăng lên khoảnh khắc.

Một bức ảnh.

Nắng chiều thu Bắc Kinh, lá bạch quả vàng rơi đầy sân, chú chó Alaska cười ngốc với ống kính.

Nhưng điểm nhấn là bóng lưng cao lớn, anh chuyên tâm vuốt ve chú chó, lộ nửa gương mặt ưu tú.

Bức ảnh khiến người xem cảm thấy hạnh phúc.

Chó con là bạn tốt nhất của con người.

Đăng xong, cô đứng trên lầu nhìn bóng lưng anh, rồi nhấn gửi.

Vài phút sau, thông báo WeChat kêu không ngừng.

Phương Lộ: Bạn nào đây?!Mạnh Tri Vũ: Nhận ra rồi nhé, em họ của chị.Kiều Vy: Phải người tôi đang nghĩ tới không?!

Lâm Tư Giai: Đồng ý +1Quan Cảnh: Chó con dễ thương.Tề Duyệt: Không phải chứ Tôn Dĩnh Sa, hứa cùng nhau độc thân mãi mãi, sao giờ lại thay đổi?!Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng, bài đăng bình thường khiến điện thoại cô nửa tiếng không ngừng rung.

Bình luận, tin nhắn, gọi thoại, kiểu gì cũng ào ạt đổ tới.

Bây giờ cô đã thấu hiểu cảm giác của siêu sao khi bị lộ tin yêu đương.

Vương Sở Khâm tình cờ thấy bài đăng của cô là lúc anh đang đợi Quan Cảnh ở sảnh do quên mang theo chìa khóa.Anh ít khi lướt khoảnh khắc, nhưng hôm nay rảnh rỗi nên lướt thử, thì thấy bài đăng của cô.

Câu từ đơn giản, góc mặt mờ ảo.

Tim anh ngừng đập một giây, rồi niềm vui như pháo hoa nổ tung ngập tràn trong đầu.

Lần đầu anh xuất hiện trong khoảnh khắc của cô.

Jerome David Salinger trong Trái tim của một câu chuyện tan vỡ từng viết: "Có người cho rằng tình yêu là tình dục, là hôn nhân, là mỗi ngày vào lúc 6 giờ sáng nhận được một nụ hôn từ đối phương, có một đám trẻ nhỏ, nó có lẽ đúng là tình yêu.

Nhưng em có biết tôi nghĩ như thế nào về tình yêu không?

Tôi cảm thấy tình yêu là bàn tay muốn chạm vào nhưng lại rút về."

Trong vô số khoảnh khắc yêu thương dâng trào, Vương Sở Khâm tự nghi ngờ, tình yêu mãnh liệt có làm cô ngột ngạt?

Anh nhắc mình cẩn thận, không gây áp lực, không thúc ép cô công nhận danh phận.

Anh có vô số lần vươn tay rồi rút lại, khi là chiếm hữu, khi là mong muốn sự an toàn, khi là yêu... như bàn tay mờ ảo.

Anh tự nhủ, người không trưởng thành mới cần vô số lời khẳng định.

Nhưng người nhạy cảm, trong vô số do dự, tự bóp nát rồi tái tạo bản thân.

Sợ cô hiểu, lại sợ cô không hiểu.

Sợ cô thấy, lại sợ cô không thấy.

Anh là người mâu thuẫn, nhưng Tôn Dĩnh Sa luôn biết cách xoa dịu nếp nhăn của anh, trong vô số khoảnh khắc vô tình, thẳng thắn và nồng nhiệt chọn anh.

Anh đang ngẩn ngơ thì cô gọi đến, anh nhấn nghe ngay.

"Thấy khoảnh khắc em đăng không?"

Giọng cô mang ý khoe công trạng: "Anh thấy em chụp thế nào?"

"Thấy rồi, chụp đẹp lắm."

"Hình như lần đầu em đăng hình ảnh con trai đấy, cảm giác rất đặc biệt."

"

Sau này có thể đăng thường xuyên."

Anh thấy tay cầm điện thoại nóng ran, tim đập mạnh: "Chỉ đăng anh thôi."

Tình yêu là gì, mỗi người ai cũng có định nghĩa khác nhau.

Nhưng với Vương Sở Khâm, yêu là tò mò không kìm được, là thích thầm được tích lũy, là cán cân đã nghiêng về một bên.

Yêu là khi người mâu thuẫn lấy dũng khí, người nhạy cảm học cách tỏ bày lòng mình.

Yêu là bàn tay muốn chạm vào nhưng lại rút về.

Yêu cũng là vô số lần thấy anh do dự, cô kiên định nắm tay anh.

- Sa Sa: Chụp anh với chó con, đẹp quá, phải khoe ngày!

Đầu: Lần đầu xuất hiện trong khoảnh khắc của em, tim anh như muốn nổ tung!

Quan Cảnh: Hiểu rồi hiểu rồi, hai người ngọt ngào quá, chịu thua!

ps: Sa Sa công khai Sở Khâm, cả thế giới biết anh là "chó con" của cô ấy!
 
|Shatou| Anh Ấy Chỉ Là Bạn
Chap 43: Ngoại truyện - Quà tặng


Sinh nhật đầu tiên Tôn Dĩnh Sa ở Bắc Kinh, cũng là lần đầu không ở cùng bố mẹ.Tối trước sinh nhật, mẹ Cao gọi điện hỏi thăm.

"Ngày mai sinh nhật con có kế hoạch gì chưa?"

"Một ngày học hành, bơi trong biển tri thức ạ."

"Con gái nhớ ăn bát mì trường thọ nhé."

18 năm qua, mỗi lần sinh nhật, dù mưa hay nắng, trên bàn ăn luôn có bát mì trường thọ.

Mì do mẹ Cao chính tay nhào bột, thêm trứng lòng đào, nước dùng gà thơm ngọt, rắc lên vài cọng hành, mang theo ý nghĩa bình an khỏe mạnh.

Tình yêu biến món ăn bình thường trở nên đặc biệt.

Tôn Dĩnh Sa cuộn tròn người trong chăn, đầu lắc như trống bỏi: "Không ăn đâu, căng tin không có mì trường thọ."

Xa nhà rồi, có đón sinh nhật hay không cũng được.

Tôn Dĩnh Sa đeo tai nghe nói chuyện với mẹ, bạn cùng phòng bận việc, không ai nghe rõ nội dung.

Cô cũng ngại nói với các bạn ngày mai là sinh nhật mình, thấy kỳ kỳ.

Mai là thứ Hai, ai cũng có tiết học, cô bỏ ý định tổ chức sinh nhật.

"Đợi anh ở nhà thi đấu, anh đón em đi ăn."

Buổi chiều sau cả ngày dài bơi trong biển tri thức, Tôn Dĩnh Sa ngoan ngoãn đứng ngoài nhà thi đấu cầu lông đợi Vương Sở Khâm.

Bắc Kinh vào đông, chưa lập đông nhưng cũng lạnh buốt.

Cô mặc áo phao vàng nhạt, như bông hoa mai mới nở giữa cảnh đìu hiu.

Nhìn thấy cô từ xa, Vương Sở Khâm vô thức chạy tới, đón gió lạnh, tim nóng rực.

Cô tựa tường chơi điện thoại, mải mê chơi game WeChat mới, cúi đầu lộ xoáy tóc giữa lớp tóc đen dày, không thấy anh đến.

Anh lặng lẽ vòng ra sau, tay mát lạnh chạm vào má mềm, làm cô giật mình.

Nhân vật trong game "bụp" một phát rồi chết, màn hình xám xịt, cô thua trận game rồi.

"Đều tại anh!"

Cô ngẩng đầu, mắt nho lườm vô lực, giận dỗi mà như làm nũng.

Anh nắm tay cô, cười toe toét: "Tại anh, lỗi tại anh hết."

Một tháng nay, Tôn Dĩnh Sa đã quen ngồi ghế phụ xe anh.

Vừa ngồi xuống cô đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài.

Hôm nay học cả ngày, cô có chút mệt mỏi.

"Hôm nay mình ăn gì vậy?"

"Bí mật."

Xe bon bon chạy tuyến đường quen thuộc, đây là tuyến đường tới căn hộ của anh.

"Sao lại đưa em về nhà vậy anh trai."

Cô hỏi bâng quơ, thêm hai chữ "anh trai" khiến người ta mơ màng.

Anh nắm vô lăng chặt, ho khan, nghiêm túc: "Trên xe đấy, đừng làm tài xế xao nhãng."

Xe dừng ở gara, đây là lần thứ ba cô tới.

Lần đầu là đêm tỏ tình, lần thứ hai là lúc anh đón ở sân bay về, bây giờ là lần thứ ba.

Phòng ốc vẫn như cũ, anh cúi người lấy đôi dép vàng nhạt, trên mặt dép còn thêu mấy vầng trăng lưỡi liềm cong cong.

"Tiểu Sa của em đâu?"

Anh biết cô hỏi đôi dép cá mập.

"Còn ở trong tủ, nhưng em mang đôi này đi, hợp với hôm nay."

Dép mà cũng hợp ngày?

Cô lẩm bẩm trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn mang.

Anh lấy đôi dép khác, màu xanh nhạt, mặt dép thêu sao trời.

Cô cười lớn hơn.

Vàng nhạt và xanh nhạt, trăng và sao, đôi dép tình nhân kín đáo.

"Em cười to quá đó."

Anh gãi đầu ngượng ngùng.

Với tính cách lạnh lùng của anh, làm mấy chuyện này hơi có chút xấu hổ, anh dùng chút sức lực biện minh: "Anh mua đại."

Giống như Pinocchio khi nói dối thì mũi dài ra, anh mỗi lần nói dối tai sẽ đỏ rực lên.

"Vậy tụi mình có duyên quá!"

Cô giơ tay, vẽ vòng cung, bước tới ôm eo anh: "Như trời đất tác hợp vậy."

Vương Sở Khâm thích mê những lời nói ngọt ngào tự nhiên của cô.

Từ khi yêu nhau, đồ đạc trong căn hộ này bỗng dưng có quy luật mới, từ trái cây, nước uống, đến gối ôm gấu trúc trên sofa.

Cô cầm điều khiển tìm phim để xem, tay kia nhón lấy những quả nho đã được rửa sạch sẽ, chờ đợi món ăn bí mật của đầu bếp Vương.

Cô xem chương trình giải trí, Tôn Dĩnh Sa dễ bị chọc cười, các tiết mục làm cô cười nghiêng ngả.

Đang xem vui vẻ thì đột nhiên mất điện.

Cả căn phòng tối om.

Cô không biết mình mắc chứng quáng gà từ khi nào, cứ nghĩ ai cũng thấy đen kịt trong bóng tối.

Hồi học cấp 3, vào buổi tối tiết tự học thì trường đột ngột mất điện, mọi người vẫn bình thường, chỉ cô như bị đóng đinh trên ghế.

"Trời ơi, tớ mù rồi!?"

Cô khóc lóc chạy đến văn phòng, mượn điện thoại cô giáo gọi cho mẹ Cao, khóc lóc nói mắt mình có vấn đề.

Mẹ Cao vội chạy tới trường, sáng hôm sau đưa cô đi khám mắt.

Bác sĩ nói cô thiếu vitamin A gây quáng gà tạm thời.

Hai mẹ con bận cả sáng, chưa kịp ăn gì, mẹ Cao đứng ở sảnh bệnh viện trừng mắt với cô.

"Khám mắt xong rồi, đi khám tiếp cái khác nhé."

"Hả?"

"Đưa con đi khám não."

Sau đó mẹ Cao tức tốc bổ sung vitamin A, khiến cô một thời gian dài ám ảnh với cà rốt.

Chứng quáng gà thì hết rồi, nhưng trong tiềm thức cô vẫn sợ bóng tối.

Tôn Dĩnh Sa có bản năng sợ những thứ không biết, không đoán đượcMất điện như thế này, cô vội nắm thứ quen thuộc, bất an gọi về bếp: "Vương Sở Khâm!

Anh có ở đó không?"

Không ai đáp.

Cô mò kiếm điện thoại, định bật đèn flash lên thì trong bếp có tiếng động.

Phía nhà bếp có ánh sáng lập lòe từ từ đến gần.

Bánh kem cắm hai ngọn nến, gió làm ánh nến lung lay, anh che chắn cẩn thận.

"Chúc mừng sinh nhật, bảo bối."

Bánh kem không đẹp, vết kem lồi lõm, vẽ nhân vật chibi cười ngốc nghếch, chắc chắn là cô rồi.

Dưới bánh là dòng chữ viết tay: Tiểu Đậu Bao, chúc mừng sinh nhật.Sinh nhật đầu tiên ở Bắc Kinh, trước khoảnh khắc này, cô gần như quên mất hôm nay là ngày đặc biệt của mình.

"Ước đi, nhanh nhanh, trước khi nến tắt!"

Cô định nói gì đó, nhưng vội khép miệng, chắp tay trước ngực, ước nguyện đầu tiên sau khi yêu nhau.

Anh thấy thông tin sinh nhật trên vé của cô, vô tình thấy, nhưng cố ý nhớ.

Anh nói dối hôm nay học cả ngày, thực ra sáng sớm đã chạy đến tiệm bánh, học làm bánh từ cốt bánh đến phết kem, cẩn thận từng bước một.

"Ngon không?"

Cô cắt miếng bánh, xúc một thìa, vừa ăn thì gặp ánh mắt chờ mong của anh.

Màu mắt nâu nhạt, dưới ánh nến càng thấy rõ đồng tử co lại, như chính con người anh, trong trẻo, sáng ngời.

"Rất ngon, anh thử đi."

Hai người gần lại, do chênh lệch chiều cao, khi hôn cần một bên nhường một bước.

Cô kiễng chân, tay ôm cổ kéo anh xuống, môi mềm chạm khóe môi anh.

Không gian tĩnh lặng, hormone lan tỏa.

Kỹ thuật hôn của cô có tiến bộ, chiếc lưỡi như con rắn nhỏ, lẻn vào khoang miệng ấm nóng.

Anh đọc đâu đó, đầu lưỡi nhạy cảm với vị ngọt.

Lưỡi anh nếm được hương kem ngọt ngào.

Lưỡi cô mềm, trơn, anh sợ cắn trúng, liền mở hàm ngay khi cô thò lưỡi.

Tay anh giữ gáy cô, chạm vào lớp tóc mát lạnh, tay kia ôm eo, kéo cô sát vào mình hơn.

Hôn là cảm giác kỳ diệu, hai cá thể kết nối với nhau, cùng chia sẻ hơi thở, hương vị, nhịp tim.

Cô đẩy anh ra, mặt đỏ vì thiếu oxy, môi như cánh đào ngâm mật, lấp lánh nước.

Cô hỏi, giọng trêu chọc: "Ngon không anh?"

"Ngon."

Bánh ngon, Tôn Dĩnh Sa ngon, Tôn Dĩnh Sa vị bánh cũng ngon.

"Em ước gì vậy?"

Anh bưng bát mì trường thọ đến trước mặt cô, không nhịn được hỏi cô gái đang úp mặt vào bát húp mì.

"Em ước ba điều."

"Tham lam thế."

Anh cười.

Má cô phồng như hamster, làm bộ bí ẩn: "Nhưng em có thể nói nhỏ cho anh biết, có một điều liên quan đến anh."

Anh không hỏi thêm, câu trả lời của cô đã là niềm vui bất ngờ.

Tay anh đút túi quần, nhìn gương mặt trắng trẻo ấy, như nhìn thấy được vô số tương lai của họ phía trước.

Mỗi sinh nhật sau này, anh muốn làm bát mì trường thọ, lặng lẽ ngắm nhìn cô ăn.

Bên cạnh cô, năm này qua năm khác.

Ngày 4 tháng 11 năm 2024, Tôn Dĩnh Sa nhận món quà sinh nhật đặc biệt.

Bánh kem tự làm, bát mì trường thọ nóng hổi.

Và một người sẽ bên cô cả đời.

- Sa Sa: Sinh nhật đầu tiên ở Bắc Kinh, có anh, hạnh phúc quá!

Đầu: Làm bánh, nấu mì, chỉ mong em vui.

ps: Sa Sa, Đầu, sinh nhật ngọt ngào, tình yêu vĩnh cửu
 
|Shatou| Anh Ấy Chỉ Là Bạn
Chap 44: Ngoại truyện - Dỗ dành


Đàn ông thật khó dỗ.Ý nghĩ này nảy ra vào năm thứ hai yêu Vương Sở Khâm.

Tôn Dĩnh Sa uống cạn ly cocktail không cồn, than thở với Phương Lộ.

"Mình thật sự không làm gì!

Thề luôn."

Phương Lộ liếc cô, tỏ vẻ không tin: "Ý cậu là Vương Sở Khâm đến nhà thi đấu đón cậu, rồi đột nhiên bị người ngoài hành tinh khống chế, quay đầu bỏ đi?"

"Cũng có thể bị zombie ăn não."

Cô lườm lại, thấy mình thật oan ức.

Chuyện xảy ra sáng nay.

Tuần trước, cô giáo Lâm hẹn cô dạy lớp cầu lông cho tân sinh viên.

Cô hào hứng nhận lời, làm học sinh mười mấy năm, lần đầu được làm giáo viên dạy người khác.

Sáng sớm tinh mơ, cô đã thay đồ thể thao, chuyên nghiệp đi dạy, nhắn một tin cho Vương Sở Khâm.

Sun: Giáo viên Sun hiện hình.Kèm ảnh cầm cốc nước.

Anh cũng sắp vào lớp, nhưng trả lời nhanh.

Hope: Cô Tôn, tan học anh đón được không?Nghe được gọi là cô Tôn khiến lòng Tôn Dĩnh Sa càng thêm vui vẻ, cô gõ nhanh: Sun: Được, bạn học Đại Đầu.

Lớp cầu lông là môn tự chọn cho toàn trường, cô dạy buổi đầu, giới thiệu sơ bộ và dạy các bước cơ bản.

"Các bạn giữ trật tự, cô Lâm đi khảo sát, hôm nay tôi dạy thay."

Cô đứng trước đám sinh viên cao hơn mình, làm bộ già dặn: "Xin tự giới thiệu, tôi là Tôn Dĩnh Sa, gọi tôi cô Tôn là được."

Lời vừa dứt, đám sinh viên bên dưới xôn xao, bàn tán cô trẻ quá.

Mặt như búp bê, da trắng, mắt sáng, chẳng khác nào học sinh trung học, không giống cô giáo.

Nhưng cô dễ thương không có nghĩa dạy lỏng lẻo lơ là.

Trong lĩnh vực quen thuộc, cô dẫn dắt mọi người khởi động bài bản.

Tôn Dĩnh Sa hỏi một lượt, đa số không biết chơi cầu lông, đăng ký môn này chỉ để lấy tín chỉ.

Cô cầm vợt, dạy từ phát cầu cơ bản.

Học là một chuyện, dạy người khác cũng là một vấn đề, cô thầm than cô Lâm trốn là phải, làm giáo viên thật sự quá mệt.

Dạy xong, cô cho họ luyện cặp đôi, cô uống nước, nghỉ xả hơi.

Sun: Giờ trẻ con ăn gì mà lớn nhanh thế, em còn cao thêm được không?

Vương Sở Khâm chắc đang học, không trả lời.

Cô cất điện thoại, tiếp tục đi kiểm tra.

"Nói điểm chính đi!"

Phương Lộ đưa ly cocktail nhẹ, cô lắc đầu từ chối.

"Không uống đồ có cồn, Vương Sở Khâm biết lại giận hơn."

Phương Lộ tức mình, nhéo má cô, rồi thôi.

Cô ôm má, nhíu mày, vung tay: "Không phải thế, nghe mình nói tiếp."

Cô nói không làm gì.

Anh tan lớp sớm, đến đúng lúc cô đang sửa động tác cho học viên.

"Cậu không biết đám sinh viên đó vụng về thế nào đâu, mình nào dám cáu gắt, nói xong phải quay đi thở dài."

Cô thừa nhận không có tài dạy học, chỉ muốn bỏ đi sớm.

"Thế liên quan gì Vương Sở Khâm?"

"Cũng thấy chẳng liên quan.

Anh ấy đến mà mình cũng không để ý, lúc mình nhìn thấy thì mặt anh ấy đã đen sì, môi bĩu ra treo được cả chai xì dầu.

Mình tận tụy chỉ dạy, bao học viên còn chờ đó, bỏ mặc được sao?"

Cô càng nói càng thấy bản thân mình đúng.

"Tôi thấy Sở Khâm cũng không nhỏ nhen như thế."

Phương Lộ nghi ngờ lời Tôn Dĩnh Sa kể.

Cô nhìn bằng ánh mắt không tin tưởng.

Tôn Dĩnh Sa chống khuỷu tay, lòng bàn tay đỡ cằm, thở dài: "Thôi được, Phương Lộ, mình khai thật đây, tình huống có hơi đặc biệt."

Anh đến khi cô đang hướng dẫn.

Lớp có nam sinh điển trai, biết chút cầu lông, xung phong làm mẫu.

"Cô Tôn, em làm mẫu cho."

Ít khi có người tích cực, cô gật đầu, kéo cậu ta ra.

Cậu ta hoạt bát, trò chuyện vui vẻ.

"Cô Tôn, nhìn cô trẻ thế kia, không phải giáo viên trường đúng không?"

"Tôi đang học năm ba, hôm nay dạy thay cô Lâm một bữa thôi."

Cô sửa cách phát cầu: "Phát không xoay, xoay đúng rồi phát mới chuẩn."

"Vậy cô Tôn, gọi cô là học tỷ được không?"

Cậu ta cười, lộ lúm đồng tiền.

"Không được, phải gọi cô Tôn."

Cô bình thản, trong lòng lẩm bẩm.

Học tỷ gì chứ, cô học chuyên ngành thể thao, liên quan gì đến cậu ta?

Cô vỗ tay, gọi nữ sinh khác, hướng dẫn dễ hơn.

Cô vốn nhạy cảm với giới tính, dù thích kết bạn, nhưng bạn khác giới không được tùy tiện kết.

Giờ cô đã có bạn trai, càng không nên nói nhiều dây dưa qua lại.Cô dạy đơn giản, bảo nếu có gì không hiểu có thể hỏi thêm.

Cậu nam sinh kia càng bước tới, nói cảm giác cầu của cậu còn kém.

Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, không có năng khiếu chứ cảm giác kém là thế nào.

Nhưng cô vẫn dịu dàng: "Kém thì tập tâng cầu đi, điều chỉnh khoảng cách theo điểm rơi, luyện nhiều sẽ có cảm giác."

Vương Sở Khâm đến, thấy cậu nam sinh kề gần, cầm vợt, ý cậu ta không nằm ở cầu, miệng gọi "cô Tôn" ngọt xớt.Cô quay lưng nên anh không nhìn thấy biểu cảm, chỉ nghe giọng giòn tan: "Không sao, thêm WeChat đi, không hiểu thì có thể nhắn tin hỏi."

Mặt anh tối sầm, ánh mắt như ngọn đuốc, làm lưng cô như bị thiêu đốt.

"Cô Tôn, bạn cô à, tìm cô hả?"

"Không sao, học trước đi."

Hết tiết, "bạn cô" đã đi mất, để lại tin nhắn lạnh lùng: Cô Sun, anh đi trước đây, hôm nay có việc."

Anh ấy có bận việc gì chứ?

Chẳng qua nghe cậu ta bảo thêm WeChat nên ghen trong lòng!"

Phương Lộ hiểu ngay: "Nhưng nói thật nhé, tên nhóc kia chắc chắn thích cậu, còn đòi thêm WeChat, cậu lén lút thêm người khác bị phát hiện, Vương Sở Khâm sao chịu nổi chứ?"

"Mình có phải là người như vậy đâu?"

"Khó nói nha."

Anh tắm xong, tâm trạng vẫn còn bực bội.

Từ sáng ở nhà thi đấu, cô chẳng chủ động liên lạc.

Anh nói có việc, cô trả lời "Ừ, xong việc nói em", rồi không nhắn thêm gì nữa.

Anh nghĩ mình đã rất rõ ràng, nhưng cô vẫn giả vờ không biết.

Hay đang bận chat với người khác rồi?

Anh tặc lưỡi, nhíu mày, ném điện thoại lên giường, phát ra tiếng trầm.

Vài giây sau, điện thoại rung.

Khi vừa thấy hai chữ "Bảo bối", anh thừa nhận, cơn giận đã tan biến hơn một nửa.

Con người luôn khoan dung vô hạn, nhường nhịn hết lần này đến lần khác, giận dữ bị mài mòn.

Giận xong rồi, anh nghĩ trong bụng miễn cô chủ động, anh sẽ tha thứ.

Nhưng đầu dây bên kia không phải giọng cô.

"Alo, Vương Sở Khâm?

Phương Lộ đây, Tôn Dĩnh Sa say ở bar, tôi kéo không nổi, anh đến đón được không?"

Bar, say rượu.

Anh bị tức điên, nắm điện thoại, im lặng vài giây rồi lạnh lùng lên tiếng: "Địa chỉ."

Tôn Dĩnh Sa, thiên tài chọc giận người khác.

Vương Sở Khâm dừng xe trước quán bar, thấy Phương Lộ dìu người kia như vật trang trí.

Anh hừ lạnh một tiếng rồi kiên nhẫn đỡ cô.

"Cô ấy uống bao nhiêu?"

Phương Lộ liếc cô gái diễn xuất bùng nổ, nín cười, nói xấu: "Nhiều lắm, gọi mãi không dừng."

Mặt anh càng đen hơn.

Phương Lộ thấy không ổn, vội vàng chạy lẹ: "Hai người đi trước đi, bạn trai tôi sắp tới."

"Ừ, cảm ơn."

Anh trả lời ngắn gọn, tâm trí đã dồn hết vào cô gái mềm như không xương.

Người say ôm chặt eo anh, mặt cọ cọ vào ngực, như làm nũng bù đắp sau khi làm chuyện xấu.

Đây là cơ chế bù đắp đặc biệt của cô.

Anh kẹp cằm cô, ngón tay xoa lên lớp da mịn, ép cô ngẩng mặt nhìn anh.

Ngón tay siết lại, da trắng bị ép, tạo không khí quấn quýt, giọng anh lạnh lùng: "Đừng giả vờ, trên người em chẳng có mùi rượu."

Người bị kẹp chớp chớp mắt mở ra, đồng tử đen trong trẻo, nào có say đâu.

"Anh biết từ khi nào..."

Má cô bị ép, giọng nói cũng trở nên ngọng nghịu.

Anh nhìn môi cô, ánh mắt khó hiểu.

Anh không trả lời, cúi xuống chặn cái miệng nhỏ đang chất vấn.

Cô giật mình, lùi lại, nhưng tay anh giữ eo cô, kéo sát lại.

Nụ hôn mạnh mẽ, không dịu dàng, mà cướp đoạt.

Lưỡi anh mạnh mẽ, quét qua hàm không phòng bị, liếm dọc khoang miệng, cuốn hơi thở hai người, để lại dư âm run rẩy.

Cô chưa từng thấy Vương Sở Khâm thế này, đồng tử màu nâu nhạt co nhanh, như thú săn mồi, ánh mắt đầy công kích.

"Sao không nhắn tin cho anh?"

Anh nhìn cô bằng ánh mắt không thiện chí.

Dường như nếu cô đưa ra câu trả lời không làm hài lòng anh, cái miệng cô của cô sẽ phải chịu khổ.

Cô bị hôn đến mềm chân, như khúc gỗ trôi bị sóng đánh, chìm trong dòng xoáy.

"Anh bảo có việc mà?"

Cô lại chọc giận anh, hai bóng người cao thấp quấn quýt dưới ánh đèn vàng.

Anh cứng miệng, tức đến không nói nên lời, chỉ cúi xuống, dùng "bạo lực trị bạo lực".

"Ư..."

Con thú săn mồi trong bóng tối, ăn sạch cô, rồi thở dài thỏa mãn.

Cô kết luận, tốt nhất đừng chọc đàn ông giận.

Hai người trở lại xe, cô thắt dây an toàn, mặt đỏ lên vì "vận động thiếu oxy".

"Anh biết từ lúc nào?"

"Phương Lộ nháy mắt với anh."

Anh nhớ lại cảnh đó, cười bảo: "Em thích diễn lắm hả, sao không học diễn xuất vậy Tiểu Đậu Bao?"

"Anh phiền quá."

Cô tức tối.

"Sao không nhắn tin cho anh?"

Anh bền bỉ, hỏi tận cùng, ánh mắt xen chút cảm xúc khác.

Cô không dám đánh cược nữa, trên xe anh, nếu anh làm gì, cô có kêu trời gọi đất cũng không ai thấu.

Cô đành chịu thua, biết không thể trêu chọc nữa, giọng mềm mại: "Em không có phớt lờ anh, em biết anh giận vì tưởng em thêm WeChat cậu ta.

Nhưng mà thật sự không có, em thề đấy."

Cô lấy điện thoại, mở khóa, ném trước mặt anh.

"Anh xem đi, tùy ý xem, em cho cậu ta WeChat của cô Lâm."

Cô ném điện thoại cho anh nhưng mắt vẫn lấm lét.

Thấy ngón tay thon dài cầm điện thoại, cô hốt hoảng lắp bắp: "Cũng... không được xem bừa, nhóm bạn thân ghim trên cùng, anh đừng xem!"

Anh nhướng mày, cảm thán bạn gái thật đáng yêu, rồi anh tắt màn hình trả cô: "Được rồi, trêu em thôi, anh tin em."

Cô nhận ra anh được vuốt lông, sư tử hung dữ hóa thành chó con vui vẻ.

"Anh tuyệt nhất."

Cô nhân cơ hội dỗ dành, liền cất điện thoại: "Đưa em đi ăn BBQ, em đói rồi."

"Được."

Cô sai khiến không ngần ngại, người bị sai lại vui vẻ.

Sun: Mình không chọc Vương Sở Khâm giận nữa, dỗ mệt miệng quá.Phương Lộ hóng hớt tích cực.

Phương Lộ: Đã bảo cậu đừng làm bậy, giải thích nhiều quá nên khô miệng hả.

Phương Lộ không đủ sâu sắc, suy nghĩ hơi ngây thơ.

Tôn Dĩnh Sa sờ môi đang sưng, khóe miệng cười cười, gõ lại.

Sun: Cậu nói đúng.

Dỗ đàn ông không khó, chỉ hơi tốn miệng.

- Sa Sa: Dỗ Sở Khâm mệt ghê, nhưng xứng đáng, miệng sưng cũng vui!

Đầu: Giận chút thôi, được em dỗ, tim anh lại tan chảy.

Phương Lộ: Tôi là diễn viên phụ xuất sắc, nhớ tăng lương nhá!

ps: Sa Sa diễn say, Sở Khâm bị lừa, tình yêu đúng là sân khấu kịch!
 
|Shatou| Anh Ấy Chỉ Là Bạn
Chap 45: Ngoại truyện - Nhà


Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm đã một tuần không nói chuyện.

Chính xác là, dù ở chung nhà, chung giường, họ không nói chuyện cả tuần.

Không phải cãi nhau.

Chỉ là cả hai quá bận.

Cô bận viết luận văn thạc sĩ, anh bận vấn đề xưởng thời trang.

Thường thì cô ngủ rồi anh mới về, cô dậy thì anh đã đi làm.

Gần gũi nhất là lúc 8 giờ sáng, cô sờ bên cạnh, giường còn chút hơi ấm.

Cô hơi bực, nhưng càng lo lắng và xót xa hơn.

Anh bận rộn đến liều mạng, chắc chẳng ăn ngon, ngủ đủ.

Tối nay, cô ôm tablet xem phim, kéo giờ ngủ tới 12 giờ 30.

Luận văn vừa nộp, cô thở phào nhẹ nhõm, mắt cay xè nhưng không ngủ, muốn đợi anh.

Chưa đợi được anh, Chu Công đã đến trước.

Mí mắt khép dần, cô còn nghĩ, sao anh vẫn chưa về.

Có lẽ vì đợi, cô ngủ không sâu giấc, chỉ mơ màng, nghe tiếng phòng khách, ý thức chưa tỉnh, mắt he hé mở.

Anh về đến nhà, thấy ánh đèn vàng từ phòng ngủ.

Cô sợ tối, ngủ một mình thường để đèn tường, chờ anh về tắt.

Gần đây xưởng nhiều việc, anh bận đến nửa đêm, sáng sớm lại đi, ngủ chẳng bao lâu.

Quan Cảnh thuê nhà cạnh xưởng, rủ anh về ngủ cùng đều bị từ chối.

Anh về nhà, lái xe hơn một tiếng, Quan Cảnh không hiểu sự cố chấp của anh.

Nhưng anh rõ hơn ai hết, không phải tính cách ưa sạch sẽ, không phải lạ giường, chỉ là muốn thấy Tôn Dĩnh Sa.

Càng mệt, càng khó khăn, mỗi khi nhìn thấy cô, anh không thấy khổ nữa.

Dù xa xôi hay bất tiện, anh vẫn muốn về nhà.

Vì nhà có Tôn Dĩnh Sa.

Tắm xong, anh tắt đèn phòng khách, nhẹ bước vào phòng ngủ, sợ đánh thức cô.

"Ư..."

Cô chưa ngủ say, cảm nhận được động tĩnh, liền lật người, mắt mơ màng, thò tay khỏi chăn mở ra: "Anh về rồi?"

Giọng cô ngái ngủ, nói ngọng nghịu, như mèo con lẩm bẩm trong mơ.

Anh ngồi lên giường, ôm cô vào lòng, vừa mềm mại vừa ấm áp, làm tim anh tan chảy.

Anh thầm cảm thán, ôm là cách sạc pin tốt nhất.

Dù mệt mỏi đến đâu, khi được ôm cô vào lòng, mọi thứ đều đáng giá.

"Sao em chưa ngủ?"

Ngón tay anh gạt tóc tai rối của cô qua sau gáy, lộ ra gương mặt mịn màng.

Mí mắt cô run run chưa tỉnh, tay chậm rãi ôm eo anh, siết chặt hơn: "Em đợi anh."

Anh còn mùi sữa tắm, cùng loại cô dùng, áo ngủ cô mua, cổ chữ V, lộ đường cổ rất đẹp.

Cô vùi mặt vào cổ anh, má mềm áp xương quai xanh, hít hà, như con thú nhỏ, rồi nhận xét: "Thơm quá."

Dù cùng sữa tắm, mùi trên người anh rất đặc biệt, lan tỏa trên da mềm.

Anh đặt tay sau gáy cô, vô thức xoa nhẹ, hai cơ thể sát nhau, qua áo ngủ mỏng truyền hơi ấm.

Sáu năm yêu nhau, họ đã quen thuộc cơ thể nhau, linh hồn quấn quýt.

Cô ngứa răng, há miệng cắn nhẹ xương quai xanh, da thịt mềm, nơi cô thích gặm nhất.

"Đừng cắn."

Anh đẩy cằm cô, mắt đậm dục vọng: "Muộn rồi."

Muộn rồi, có nghĩa là không phải lúc làm chuyện xấu.

Cô thấy anh biến thái.

Nhiều khi cô hành động vô tư, ví dụ như cắn, chỉ vì ngứa răng.

Nhưng với anh, đó như là tín hiệu.

Cô lườm anh bằng ánh mắt nóng bỏng, bảo vệ sự trong sạch của mình: "Em không có ý đó."

Anh không giải thích, siết tay chặt hơn, kéo cô vào lòng, dùng cơ thể nói: "Chính là có ý đó."

Yêu đến năm thứ bảy, cô vẫn bị anh làm đỏ mặt, ôm chăn lăn sang một bên, vừa cuộn thành sâu lông, vừa nói: "Giữ khoảng cách đi."

Anh bật cười, sao cô có thể đáng yêu mười năm như một thế kia?

Nhìn chăn bị cuỗm hết, anh dịu dàng: "Bảo bối, muốn anh chết lạnh để trả thù hả?"

Sau khi tốt nghiệp, anh và Quan Cảnh với vài người bạn mở xưởng thời trang.

Cô từng gặp qua người ở xưởng, đều đẹp trai, nhưng chỉ gặp đúng lần đó, anh không dẫn cô đi nữa.

Xưởng kinh doanh online, tự làm truyền thông, nhờ vào ngoại hình, họ quay video tự phối đồ rồi đăng lên, thu hút rất nhiều fan.

Gần đây ra mẫu mới, thiết kế và làm việc với nhà máy, anh bận tối mặt tối mũi.

Sáng sớm, anh lại ra khỏi nhà.

Tôn Dĩnh Sa thức dậy, thấy sữa đậu nành và bánh quẩy nguội trên bàn, cô mang đi hâm lại.

Anh đi vội, để quên tập phác thảo.

Trong lúc chờ hâm bữa ăn sáng, cô tựa người vào bàn, lật xem vài trang.

Vài tờ phác thảo lỏng lẻo rơi đầy sàn.

"Đing—" Lò vi sóng kêu báo hiệu đồ ăn ấm nóng đã sẵn sàng.

Cô ngồi xổm nhặt lên, mở vài tờ ra xem.

Toàn là váy cưới.

Cô lật hết các trang, đều là phác thảo váy cưới.

Vài tờ ngả vàng vì thời gian.

Cô xem kỹ, góc trái dưới có ghi ngày.

30/9/2025, có vết nước khô.

30/9/2025, là ngày kỷ niệm một năm yêu nhauSau tờ giấy, một dòng chữ mờ mờ, cô đọc kỹ, ghép lại thành câu: Tôi muốn cùng cô ấy có một ngôi nhà.

Nét chữ quen thuộc, chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng hiện thực hóa tình yêu của họ.

Cô thấy anh kín đáo, yêu đương không phô trương, nhưng lúc nào cũng yêu hết mình.

Nhưng cô không ngại sự kín đáo đó, chỉ kinh ngạc trước tình yêu mãnh liệt ẩn sau dưới lớp băng trôi.

Những phác thảo váy cưới được sửa đổi, ghi ngày tháng, bày ra trước mặt cô, là tình yêu kín đáo qua bao ngày đêm của anh.

25 tuổi, Tôn Dĩnh Sa nghĩ, xuân sắp đến rồi.

Nếu ai đó cầu hôn, cô sẽ đồng ý.

- Sa Sa: Nhà là nơi có anh, ấm áp mãi mãi.

Đầu: Bận đến đâu, về nhà thấy em, mọi mệt mỏi đều tan biến.

ps: Sa Sa, Đại Đầu, bảy năm yêu nhau, nhà là nơi tình yêu đong đầy, váy cưới chờ ngày tỏa sáng!
 
Back
Top Bottom