Tâm Linh Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản

Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Những Đứa Trẻ Nhìn Thấy Ma


NHỮNG ĐỨA TRẺ NHÌN THẤY MA (phần 1)Bạn có từng phát hiện, đôi khi con của bạn sẽ ngồi ngẩn ngơ lẩm bẩm như đang trò chuyện với ai đó?

Thực tế tồn tại một số đứa trẻ có khả năng ngoại cảm, đồng thời hiện nay cũng tồn tại một chủ đề mang tính tranh luận: mỗi người sinh ra trên cõi đời này đều có khả năng ngoại cảm, nhưng xuôi theo sự trưởng thành, con người sẽ trở nên "lý trí" hơn và không tin vào những chuyện chưa tỏ, bởi thế nên năng lực bẩm sinh này ở con người sẽ dần thoái hóa và biến mất hoàn toàn.

Nói chung, bất kể thế nào, thoạt trông con trẻ không hiểu chuyện nhưng đôi lúc chúng sẽ nhìn thấy những sự vật mà người lớn không tài nào thấy được.

Dưới đây là 17 câu chuyện có thật do các netizen quốc tế chia sẻ, nếu con cái của bạn hoặc bạn bè của con bạn có những biểu hiện hay lâm vào tình trạng tương tự thì mong bạn có thể chú ý hơn đến chúng.1.

"Người" trong giáo đường (câu chuyện của @creativeusernameyeah)Tôi tin rằng, trên thế giới này thật sự có những chuyện không thể nhìn nhận bằng logic bình thường, đồng thời tôi cũng tin rằng trên thế giới này có sự tồn tại của ma quỷ, tuy tôi không thể nhìn thấy "họ" nhưng đám trẻ lại có thể trông thấy.Hôm qua tôi xung phong đến nhà thờ chăm sóc đám trẻ, bởi bố mẹ chúng đều đi làm xa nên tạm thời giao con cho giáo hội quản lý.

Khi đó có 2 tình nguyện viên (bao gồm cả tôi), mà chỉ có hai đứa trẻ cần phải chăm sóc, đó là một cậu nhóc 2 tuổi và một cô nhóc 3 tuổi, thế nên công việc cũng tương đối nhàn.Tôi chủ yếu phụ trách cậu nhóc 2 tuổi kia, lúc ấy tôi và cậu nhóc đang chơi bóng trong một căn phòng, nhưng chẳng hiểu sao cả ngày hôm đó lòng tôi luôn dấy lên một cảm giác rất kỳ quái, cảm thấy như có ai đang đứng sau lưng nhìn mình chằm chằm, tôi nghĩ có lẽ do bởi nhà thờ không có ai, yên tĩnh vô cùng nên sinh ra ảo giác.Nhưng tiếp sau đó chuyện kinh khủng bèn xảy đến, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng đó: cậu nhóc đá quả bóng qua, tôi ngỡ rằng bé muốn truyền cho mình, nhưng sự thật là không phải thế... quả bóng bay sượt qua người tôi, tiếp đó... không hề có bất kỳ âm thanh nào nữa.

Chẳng phải khi bóng chạm đất sẽ phát ra tiếng ư?

Nhưng... tôi lại chẳng nghe thấy gì cả.

Tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện quả bóng đang lơ lửng giữa không trung.

Tôi sợ điếng người, vẫn còn chưa kịp phản ứng thì quả bóng bỗng rơi bịch xuống đất.

Còn cậu nhóc thì chỉ tay về vị trí bên cạnh tôi và cười khanh khách.Đây là chuyện thật xảy ra với tôi, mới hôm qua thôi!

Tôi rất sợ hãi!

Sau khi xảy ra chuyện này, tôi bèn dẫn bé qua phòng bên chơi cùng bạn tình nguyện viên khác.2.

Ông nội về rồi (câu chuyện của @rcrowley32):Con gái tôi nói với tôi rằng, mỗi tối đều có một người đàn ông xuất hiện trong phòng nó và vươn tay vẽ chữ thập lên trán nó.

Mới đầu tôi tưởng nó mơ ngủ, nhưng sau này khi mẹ chồng tôi gửi ảnh gia đình qua thì bé bèn nhìn bức ảnh có bố chồng tôi (ông ấy đã qua đời 16 năm) và nói: "Chính là ông ấy!

Tối nào ông ấy cũng vào phòng con!".

Về sau, chồng tôi nói cho tôi biết, hồi anh ấy còn trẻ, bố cũng rất thích vẽ chữ thập lên trán anh.3.

Bố ơi, đó là ai? (câu chuyện của @mechajohnwayne):Hồi bé con nhà tôi tầm 2 tuổi rưỡi, bé ngủ riêng trong một căn phòng nhỏ còn tôi và vợ ngủ ở phòng khác.

Một tối nọ, con bé bỗng khóc rống lên, tôi nghĩ có lẽ do bé vẫn chưa quen với việc ngủ một mình nên sợ hãi, vậy là tôi quyết định qua dỗ bé ngủ.

Song khi tôi vừa mở cửa bước vào thì lại thấy con bé đứng ở trên giường, cũng không khóc nữa mà huơ tay múa chân với không khí, còn miệng thì nói liên hồi: "Đèn, đèn, đèn, bật đèn".

Tôi chạy tới ôm con bé, hỏi đã xảy ra chuyện gì, con bé nhìn xuống chân giường và nói: "Bố ơi, người kia là ai thế?"

Mặc dù giờ đây con gái tôi đã học đại học rồi, chúng tôi cũng đã dọn sang nhà mới đã lâu, song chuyện này tôi mãi không quên được.4.

Ông già râu bạc (câu chuyện của @midnightxii):Tôi là một giáo viên, lần nọ có một vị phụ huynh tâm sự với tôi trong buổi họp phụ huynh rằng chị ấy nghi rằng cậu con trai 7 tuổi của mình nhìn thấy ma.

Chị ấy nói dạo này cứ tới tối là cậu bé lại trông thấy một ông già râu bạc, mà ông già ấy còn nói với cậu bé rằng ông ấy là một sát thủ, đợi thằng bé qua sinh nhật lần thứ 10 sẽ đến lấy mạng nó.

Vì chuyện đó mà cậu nhóc gào khóc đòi chuyển nhà, không muốn ở lại đó nữa.5.

Người bạn vô hình (câu chuyện của @chillcello):Cô cháu gái 4 tuổi nói với tôi rằng nó có một đứa bạn, nhưng bố mẹ nó đều bảo rằng không nhìn thấy bạn nó, nó hỏi tôi có thấy bạn nó không.

Nó còn nói thi thoảng nó cũng sẽ cãi nhau với bạn và đôi khi hai đứa còn cùng xem hoạt hình Snoopy nữa.Lần nọ tôi hỏi con bé: "Bạn của con là người như thế nào?", nó nói, "Chị ấy là một chị gái lớn hơn cháu".Tôi tiếp tục truy vấn: "Bạn đó đi làm chưa?", nó bảo, "Làm công việc như bố" (bố của con bé là cảnh sát)Tôi hỏi: "Giờ bạn đó đang ở đâu?", con bé nói, "Đang ở ngay cạnh bà đó!

Hồi con còn trong bụng mẹ con đã trông thấy chị ấy."

Kỳ thực, trước khi con bé ra đời nó có một người chị ruột, nhưng đã qua đời vì tai nạn xe, mà hồi chị gái nó còn sống cũng rất thích xem Snoopy.

Do sợ con bé đau lòng nên bố mẹ nó không nói cho nó biết, con bé cũng không hề biết bản thân từng có một người chị gái.6.

Người bạn trong tủ quần áo (câu chuyện của @gooddaybrittney):Hồi em gái tôi 6 tuổi, con bé nói với tôi rằng nó có một người bạn rất thân, người bạn đó tên là Emily, nó còn hỏi rằng tôi có muốn chơi cùng bọn nó không.

Tôi hỏi thế người bạn đó ở đâu.

Nó nói rằng ở trong tủ quần áo của nó.

Nó còn nói Emily mặc bộ đồ cũ màu đen, mái tóc dài cũng màu đen và cùng tuổi với con bé.Tôi kể chuyện này cho bố mẹ nghe, bố mẹ cũng nói con bé có kể với họ chuyện nó có một người bạn thân tên là Emily trốn trong tủ đồ của nó, còn hỏi bố mẹ có muốn gặp bạn thân của nó không.

Nhưng khi bố mẹ bước vào phòng thì lại chẳng thấy ai cả.Ngày nọ tôi nghe thấy tiếng thét truyền ra từ phòng em gái, tôi bèn tức tốc chạy vào kiểm tra, chỉ thấy con bé đứng đối diện tủ quần áo, vừa khóc vừa gào: "Cút ra ngoài".

Tôi hỏi con bé chuyện gì đang xảy ra, nó nói Emily muốn giết cả gia đình tôi.7.

Người bạn âm hồn bất tán (câu chuyện của @mr_whopperpantz):Chuyện này tôi nghe kể lại từ bố mẹ.

Hồi đó tôi còn rất nhỏ, chị gái Julia vẫn luôn nói với họ rằng chị ấy có một người bạn thân tên là Jessica, nhưng tới tận giờ bố mẹ vẫn không gặp được người bạn Jessica đó.

Mới đầu bố mẹ cũng chỉ tưởng rằng chị ấy nói đùa, nhưng một thời gian ngắn sau, họ bắt đầu tin rằng trong nhà có ma.Một đêm nọ, bố mẹ đang ở trong phòng dỗ tôi ngủ (lúc đó tôi chỉ mới 2 tuổi), bỗng nhiên tôi bắt đầu gào khóc, bố mẹ vội vã dỗ dành tôi, đúng lúc đó Julia bỗng bước vào, nhìn về phía góc phòng và thét lên: "Jessica, dừng tay!", sau đó tôi lập tức nín khóc.

Julia nói với bố mẹ rằng: "Jessica rất thích đeo mặt nạ gớm ghiếc rồi dọa người khác".Vài tuần sau, Julia lại nói với mẹ rằng: "Mắt của Jessica biến thành màu xanh rồi, giọng bạn ấy khàn đi, bạn ấy điên rồi!", mẹ không biết trả lời như nào, chỉ có thể nói: "Ừ..."

Một năm sau, em gái Abby của tôi chào đời, tuy một thời gian rất dài Julia không nhắc về người bạn Jessica đó nữa, bố mẹ cũng chẳng hề đề cập, nhưng khi Abby 5 tuổi, một ngày nọ con bé nói với bố mẹ rằng, nó có một người bạn rất thân, tên là Jessica...-----------------------------------------------
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Những Đứa Trẻ Nhìn Thấy Ma (Phần 2)


NHỮNG ĐỨA TRẺ NHÌN THẤY MA (phần 2)Bạn có từng phát hiện, đôi khi con của bạn sẽ ngồi ngẩn ngơ lẩm bẩm như đang trò chuyện với ai đó?

Thực tế tồn tại một số đứa trẻ có khả năng ngoại cảm, đồng thời hiện nay cũng tồn tại một chủ đề mang tính tranh luận: mỗi người sinh ra trên cõi đời này đều có khả năng ngoại cảm, nhưng xuôi theo sự trưởng thành, con người sẽ trở nên "lý trí" hơn và không tin vào những chuyện chưa tỏ, bởi thế nên năng lực bẩm sinh này ở con người sẽ dần thoái hóa và biến mất hoàn toàn.

Nói chung, bất kể thế nào, thoạt trông con trẻ không hiểu chuyện nhưng đôi lúc chúng sẽ nhìn thấy những sự vật mà người lớn không tài nào thấy được.

Dưới đây là 17 câu chuyện có thật do các netizen quốc tế chia sẻ, nếu con cái của bạn hoặc bạn bè của con bạn có những biểu hiện hay lâm vào tình trạng tương tự thì mong bạn có thể chú ý hơn đến chúng.8.

Cậu bé trên cây (câu chuyện của @themightyspin):Chuyện này bố kể tôi nghe.

Hồi đó quanh nông trường nhà tôi có rất nhiều ngôi mộ, ngày nọ bố tôi dẫn cháu gái tôi chơi đùa quanh khu vực đó, bỗng cháu gái tôi ngẩng đầu nhìn về phía một cái cây và nói với ông ấy rằng: "Ông ơi nhìn kìa!

Trên cây có một bạn nam rất đáng yêu!

Bạn đó đang nhìn chúng ta đấy!".

Nhưng khi ấy, bố tôi chẳng trông thấy ai cả.9.

Lời nhắn của bà nội (câu chuyện của @enxer):Ngày nọ, cô con gái 4 tuổi của tôi bỗng chạy lại chỗ tôi và nói rằng: "Mary nói mẹ là người tốt".

Nghe xong tôi bỗng chốc lạnh sống lưng, bởi Mary là bà nội của con bé và đã qua đời rất nhiều năm về trước rồi, tới tận giờ gia đình vẫn chưa ai kể cho con bé nghe về bà nội của nó cả.10.

Người trong góc tường (câu chuyện của @simplixtik):Chuyện này do chị gái tôi kể lại.

Mười năm trước là lúc cháu tôi chào đời, khi thằng bé biết nói, một đêm nọ nó bỗng tỉnh giấc và gào khóc lúc nửa đêm, chị gái và anh rể tôi bèn chạy qua dỗ cháu, tới khi thằng bé yên lặng thì họ lại về phòng ngủ tiếp.

Nhưng chỉ mới được một chốc thì thằng bé lại tiếp tục khóc, anh chị tôi lại bất đắc dĩ qua dỗ dành lần nữa, song sau khi thằng bé nín thì nó lại nói với anh chị tôi rằng: "Có một người đen thui đang đứng trong góc tường".11.

Người nô lệ da đen năm xưa (câu chuyện của @venhedis):Đây là chuyện hồi tôi còn bé, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.Khi đó tầm 6 tuổi, tôi chơi một mình trong công viên, bỗng có một cậu bé da đen chạy tới ngỏ ý muốn chơi cùng.

Tôi hỏi cậu ấy tên gì, cậu ấy bảo cậu ấy tên Joe.

Tôi nhớ rất rõ lúc đó cậu ấy mặc một bộ đồ rất cũ và mang hơi hướm cổ xưa, đó chính là kiểu quần áo mà chỉ nô lệ mới mặc, chỉ có điều hồi ấy tôi không hiểu chuyện nên cũng không để ý nhiều tới thế, vẫn chơi cùng cậu ấy nguyên cả chiều.Tối đến, khi tôi đang ngồi xem ti vi một mình trong phòng khách thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi nhìn qua mắt mèo thì thấy đó là Joe nên vui mừng mở cửa, đúng lúc đó bố tôi đi ngang qua hỏi tôi mở cửa làm gì.

Tôi lập tức mời Joe vào nhà và giới thiệu cậu bạn mới quen với bố, nhưng bố tôi lại đứng đó với biểu cảm khó hiểu: "Con đang đùa bố à?

Làm gì có người!

Đừng giỡn nữa, đóng cửa lại mau!".

Tôi rất ngạc nhiên nhưng khi tính cãi lại thì phát hiện Joe đã biến mất, tôi còn tưởng là bố đã dọa Joe sợ nên cậu ấy bèn bỏ đi.Đêm đó đi ngủ, tôi thấy Joe xuất hiện trong phòng.

Lúc ấy tôi mừng lắm, cứ ngỡ cậu ấy đã tha thứ cho mình nên mới tới tìm mình, nhưng cậu ấy lại nói rằng: "Tớ phải đi rồi...

Tớ bị chôn dưới gốc cây đại thụ kia...".

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cậu ấy đã biến mất.Mãi đến giờ tôi mới hiểu ý Joe khi đó, thực ra trong công viên khu tôi ở có một cây đại thụ, có lẽ Joe thuộc lớp nô lệ da đen bị tàn sát năm xưa, còn thi thể của cậu ấy rất có khả năng bị chôn dưới gốc cây ấy.12.

Ma nước đòi mạng (câu chuyện của @bosskhogg):Hồi 6 tuổi, tôi và ông nội đi bơi ở New Jersey, đang bơi thì chân tôi bỗng bị chuột rút, đương lúc tôi đang liều mạng giãy dụa thì bỗng trông thấy đầu của một cô gái xuất hiện trên mặt nước và đang tiến về phía tôi.

Khi đó tôi không biết cô gái ấy là ai mà cứ ngỡ cô ấy qua cứu mình, tôi nhớ rất rõ mặt của cô ấy cực kỳ trắng và ngũ quan rất mơ hồ.

Cuối cùng ngay khi cô ấy chỉ còn cách tôi một mét thì ông nội tôi bất ngờ kéo lấy tôi từ phía sau, lên bờ rồi tôi không còn nhìn thấy cô gái đó nữa.13.

Cô gái chết trong tủ quần áo (câu chuyện của @brownxcoat):Ngày nọ, đứa con gái 3 tuổi của tôi bỗng nói rằng, trong tủ đồ của nó có một cô bé tên là Kelly.

Khi ấy tôi cứ ngỡ nó nói đùa nên không để ý, nhưng sang hôm sau con bé lại nói rằng Kelly đã chết rồi.

Tôi sợ hãi chạy lên phòng con bé xem xem chuyện gì đang xảy ra, kết quả chẳng thấy gì dị thường trong tủ cả, nhưng đúng lúc đó con bé lại kéo góc áo tôi rồi nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, Kelly sống lại rồi, bạn ấy đang đứng sau lưng mẹ!"

14.

Quái vật dưới gầm giường (câu chuyện của @laughingyotus):Lần nọ tôi chịu trách nhiệm chăm sóc con của một người họ hàng, thằng bé mới 6 tuổi.

Khi đó tôi đang ở trong phòng chơi đùa cùng với thằng bé thì nó bỗng chạy tới góc tường, cơ thể run rẩy, tay chỉ vào gầm giường và nói: "Quái vật dưới gầm giường đáng sợ quá!"

15.

Con đang nhìn gì thế? (câu chuyện của @simplixtik):Tôi có một cô con gái năm nay 3 tuổi, đôi lúc tôi ở nhà chơi cùng nó thì lại trông thấy mắt nó nhìn quanh quất, đồng thời cất tiếng cười khanh khách, dường như có thứ gì đó thu hút sự chú ý của nó và khiến nó bật cười, nhưng khi tôi nhìn theo tầm mắt nó thì lại chẳng thấy gì cả.16.

Người không có mặt (câu chuyện của @travelswiththedoctor):Con trai tôi hồi 3 tuổi nói với tôi rằng có một người đang bò trên trần nhà, tôi hỏi nó người đó trông như thế nào thì nó bảo rằng: "Cả người màu đen và không có mặt".17.

Ông nội và bà nội về rồi (câu chuyện của @cesclaveria):Lần nọ, cô con gái 3 tuổi của tôi bỗng nói với tôi rằng, có một ông cụ và một bà cụ đang ngồi trên sô pha.

Tôi hỏi con bé trông họ như thế nào thì con bé bèn chỉ vào một bức ảnh treo ở phòng khách và nói: "Trông như thế", tôi quay đầu nhìn tấm hình ấy, nhận ra đó là ảnh chụp chung của con gái và ông bà nội của nó, mà ông bà nó đã qua đời nhiều năm trước rồi.-----------------------------------------------
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Những Truyền Thuyết Rợn Tóc Gáy Ở Nhật Bản


Ma quỷ luôn là đề tài gây nhiều tò mò, tranh cãi luôn xuất hiện trong các truyền thuyết xa xưa.

Nhật Bản cũng không ngoại lệ với những truyền thuyết đáng sợ khiến bạn “tim đập, chân run”…

Nhật Bản là một đất nước có nhiều điều hấp dẫn cùng truyền thống đặc biệt.

Nhưng đây cũng là đất nước có nhiều câu chuyện ma quái với độ chân thực cao hơn bình thường.

Chúng ta cùng điểm lại những truyền thuyết về ma ở đất nước mặt trời mọc nhé.1.

Búp bê mọc tóc Okiku

Thật không ngoa khi nói rằng, những bộ phim kinh dị về búp bê luôn thuộc vào hàng đáng sợ nhất.

Thậm chí ngay bản thân búp bê cũng đã có thể đem lại những nỗi sợ vô hình.

Tại Nhật Bản cũng không ngoại lệ, có nhiều truyền thuyết về ma búp bê, trong đó nổi bật nhất là câu chuyện về búp bê… mọc tóc Okiku.

Búp bê Okiku được đặt tên theo người chủ sở hữu cuối cùng.

Truyền thuyết kể rằng, một cậu bé đã mua tặng con búp bê này cho cô em gái của mình, cô bé Okiku khi mới 2 tuổi.

Cô bé rất thích coi búp bê giống như một người bạn, luôn gắn bó với nó.

Tuy nhiên thảm kịch đã xảy ra, cô bé mất vì bạo bệnh.

Gia đình cô bé giữ lại con búp bê, nhưng một thời gian sau họ nhận thấy mái tóc của nó thực sự… mọc dài ra.

Một thầy phù thủy nhận định linh hồn cô bé không thể siêu thoát và đã nhập vào thứ gắn bó nhất với mình.

Năm 1938, gia đình quyết định giao búp bê cho nhà chùa.

Búp bê Okiku hiện vẫn được trưng bày tại chùa Mannenji thuộc Iwamizawa, Hokkaido.

Con búp bê khá lớn, dài khoảng 40cm, mặc kimono truyền thống của Nhật Bản và mái tóc… vẫn đang mọc tiếp.

Khi mới xuất hiện tại chùa Mannenj, búp bê Okiku có bộ tóc trụi lủi, nhưng qua nhiều năm mái tóc đã dài ra đáng kể – khoảng 25cm và vẫn đang phát triển dù được tỉa tót hàng năm.

2.

Truyền thuyết công viên Inokashira

So với câu chuyện trên thì truyền thuyết công viên Inokashira thuộc dạng “nhẹ nhàng” hơn rất nhiều, nhưng có lẽ đối với những đôi lứa yêu nhau thì không.

Công viên Inokashira nằm tại thủ đô Tokyo của Nhật Bản.

Nơi đây có một cái hồ rất đẹp, quang cảnh phù hợp, thậm chí có cả dịch vụ “bơi thuyền đạp vịt”.

Tuy nhiên, dù biết rằng đi bơi thuyền trên hồ rất lãng mạn, nhưng có một truyền thuyết kể lại rằng, những cặp đôi bơi thuyền tại đây mối quan hệ sẽ xấu đi nhanh chóng và mãi mãi không thể đến được với nhau.

Truyền thuyết này gắn với thần của hồ Benzaiten – vị thần của nước, sắc đẹp và ngôn ngữ được thờ bên cạnh hồ.

Theo truyền thuyết, đây là một vị thần mang đầy lòng đố kỵ và ghen ghét nên thần Benzaiten đã nguyền rủa tất cả cặp đôi dám cả gan thể hiện tình cảm trên hồ của bà.

3.

Truyền thuyết về loài chó mang khuôn mặt giống người

Không giống với hầu hết các sinh vật đáng sợ ở Nhật Bản, con chó mang khuôn mặt giống người có tên là Jinmenken, được coi là vô hại với con người.

Một truyền thuyết xa xưa đã đề cập đến câu chuyện về con chó kỳ lạ này.

Nếu bạn vô tình bắt gặp chúng trên đường, nếu đi qua và coi chúng “không tồn tại”, thì nó sẽ không làm gì bạn.

Nếu bạn chọc ghẹo hay giả như vui đùa với chúng, Jinmenken sẽ sẵn sàng “hỏi thăm” bạn.

Theo truyền thuyết, người ta còn phát hiện ra rất nhiều “sinh vật lạ” xung quanh những chú chó này, chúng chạy dọc đường cao tốc và quanh quẩn khắp chỗ khắp nơi.

Nhiều tin đồn cho rằng, rất có thể linh hồn của các nạn nhân bị chết bởi xe hơi đã bị mắc kẹt lại ở “trú” nhờ vào sinh vật này, khiến chúng có khuôn mặt kỳ dị như vậy.Tuy nhiên có nhiều giả thuyết cho rằng, Jinmenken thực ra chỉ là một loài khỉ ở Nhật Bản hay “đi lang thang” trên đường cao tốc, chúng có khuôn mặt giống người nên dễ khiến mọi người nhầm lẫn mà thôi.

4.

Truyền thuyết về quái vật Nurikabe

Theo dân gian, các hiện tượng siêu nhiên là một mối đe dọa lớn đối với người đi đường Nhật Bản vào ban đêm.

Mối đe dọa đó tương đương với sự tấn công của động vật hoang dã hay kẻ cướp ngày nay.

Ánh sáng duy nhất dẫn đường cho bạn thường là Mặt trăng và các ngôi sao, điều này đồng nghĩa với việc, những người đi trong bóng tối sẽ bị lạc đường.

Người xưa cho rằng, con quái vật có tên Nurikabe chính là nguyên nhân của những điều rắc rối trên.

Nurikabe là những con quái vật có hình dạng giống như một bức tường xuất hiện trên đường đi.

Giống nhiều con quái vật khác, Nurikabe là một kẻ ma ranh.

Nó thường tàng hình để chặn người đi đường, buộc họ phải đi xung quanh.

Thậm chí nếu người xưa cố gắng đi theo một con đường khác thì bức tường cũng sẽ dần cao hơn và di chuyển theo.

Người ta nói rằng, bất cứ ai gặp phải một Nurikabe có thể bị lạc cả ngày.

5.

Truyền thuyết về bước chân lạ trong phòng

Những ngôi nhà lớn ở Nhật Bản theo kiểu cũ luôn có các phòng được ngăn cách với nhau bằng các tấm Shoji.

Khi kéo những tấm này sẽ tạo ra tiếng vọng và người ta có cảm giác như nó đến từ những nơi xa lạ.

Zashiki-warashi là linh hồn trẻ con sống trong căn phòng trống, khoảng 12 tuổi.

Trong khi những tiếng động bí ẩn và sự xuất hiện đột ngột của Zashiki-warashi làm cho hầu hết các gia đình lo sợ thì ngược lại, chúng được cho là mang lại may mắn, thịnh vượng cho bất cứ ai mà chúng sống cùng.

Khi Zashiki-warashi rời đi cũng sẽ mang theo may mắn và sự thịnh vượng này.

Có câu chuyện kể lại rằng, một gia đình chung sống cùng hai Zashiki-warashi và được hưởng rất nhiều sự giàu sang.

Đến khi chúng rời đi, gần như ngay sau đó cả gia đình đã qua đời khi người quản gia vô tình chế biến nhầm nấm độc.

Một gia đình tiếp theo mà hai Zashiki-warashi này chuyển đến sống chung, ngay lập tức lại trở nên giàu có.

6.

Truyền thuyết về quái vật Ubume bắt cóc trẻ em

Có rất nhiều lý do cho sự biến mất của một đứa trẻ nhưng theo một truyền thuyết của Nhật Bản, trẻ em mất tích hầu hết là do bị bắt để cướp linh hồn bởi một con quái vật gọi là Ubume.

Ubume là một sinh vật giống chim nhưng có thể hóa thành một người phụ nữ bắt cóc trẻ em mỗi khi lông của nó bị ngắt.

Ubume được cho là linh hồn của những người phụ nữ c.hết trong khi sinh con hoặc khi mang thai.

Mối giao kết với đứa trẻ bị mất khiến Ubume luôn thèm khát cướp lại tất cả những gì đã từng là của mình.

Bắt cóc trẻ con là một cách để trả thù cho những chiếc lông bị mất.

Một lời giải thích khác cho rằng, Ubume là một người phụ nữ để ngực trần bế em bé.

Xuất hiện vào lúc hoàng hôn tại các giao lộ, cầu cống, các Ubume sẽ nhờ người qua đường giữ hộ đứa con của mình trong khi cô chạy đi công chuyện.

Đứa bé sẽ trở nên ngày một nặng hơn cho đến khi người giữ nó đọc một lời cầu nguyện Phật giáo.

Sau đó, Ubume trở lại và cám ơn họ vì đã đưa con mình trở về thế giới của người sống.

Nhiều câu chuyện khác kể về việc Ubume tìm kiếm người giám hộ để chăm sóc cho em bé sau cái c.hết của mình.

Có người lại nói, Ubume đã nuôi đứa trẻ bằng cách thường xuyên vào thị trấn mua đồ nhưng số tiền mà người chủ nhận được sẽ biến thành lá khô sau khi Ubume rời đi.

7.

Truyền thuyết về linh hồn Kanashibari tạo ra bóng đè

Khoảng 40% dân số Nhật Bản thường hay bị bóng đè và trong văn hóa dân gian, người ta gọi đó là kanashibari có nghĩa là “bị sắt đè lên người”.

Có rất nhiều chương trình truyền hình và blog viết về hiện tượng này và người Nhật cũng có nhiều cơ hội được cảm nhận Kanashibari.

Họ cũng tin rằng, Kanashibari là do linh hồn gây ra.

Trẻ em mọi lứa tuổi đều mô tả đó là những bóng ma hay người lạ mặt đi lại trong phòng và sẵn sàng ghì chúng xuống giường khi đang ngủ.

Chúng cũng nói rằng nếu ngủ với một con thú nhồi bông bị ma ám, nó sẽ nằm đè lên bạn để ngủ.

Những người khác thì cho rằng, nguyên nhân của hiện tượng này là do sinh hoạt không điều độ hoặc học tập quá nhiều.

Nhưng những người mê Kanashibari thì vẫn luôn tìm cách gây sự chú ý bằng những câu chuyện kinh dị về các “linh hồn”.

8.

Truyền thuyết về trần nhà lạnh và bẩn là do quỷ Tenjo

Vào mùa đông, căn nhà của bạn sẽ không ấm nếu không có sự trợ giúp của hệ thống sưởi ấm và cách nhiệt hiện đại.

Những ngôi nhà có trần nhà cao lại càng trở nên lạnh và tối hơn vào ban đêm.

Một truyền thuyết cho rằng, lạnh và tối đều là do một con quái vật có tên gọi là Tenjo gây ra.

Các sinh vật này sẽ cheo leo ở trên cao của căn phòng, làm giảm nhiệt độ và che trần nhà.

Đó là một sinh vật cao lớn, có xương sống với một cái lưỡi dài mà nó dùng để liếm trần.

Quỷ TenjoKhi Tenjo liếm trần nó làm cho trần nhà rất bẩn.

Đổ tội cho một con quái vật gây ra vết bẩn trên trần nhà hay nguyên nhân của sự lạnh lẽo vào mùa đông nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng vẫn có khá nhiều người tin vào câu chuyện này.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Câu Chuyện TOTORO


[THUYẾT ÂM MƯU] SỰ THẬT RỢN NGƯỜI ĐẰNG SAU CÂU CHUYỆN TOTORO

Trong trí nhớ chúng ta, Hàng xóm tôi là Totoro là một movie cực kì tuyệt vời về những đứa trẻ trong sáng và đáng yêu.

Cùng với người bạn Totoro của mình, họ đã trải qua những chuyến phiêu lưu thú vị chỉ có trẻ con mới thấy được.

Nhưng mà có ai biết được sự thật u ám đằng sau câu chuyện này không?

Hãy cùng chuyên mục [Thuyết Âm Mưu] của TinAnime khám phá bí ẩn này nhé!Vụ án mạng Sayama 1963Theo lý thuyết do nhiều fan đưa ra, anime My Neighbor Totoro lấy cảm hứng từ... vụ án giết người Sayama vào năm 1963.

Vào ngày 1 tháng 5 năm 1963, tại thành phố Sayama thuộc quận Saitama, cô bé 16 tuổi Yoshie Nakata đã bị bắt cóc trên đường đi học về nhà.

Ngay đêm hôm đó, một lá thư tống tiền được gửi đến nhà cô, đòi người nhà đem tiền chuộc 200.000 yên đến điểm hẹn vào ngày 2 tháng 5.Ngày hôm sau, chị của cô bé đã đem tiền giả đến điểm hẹn, tại đó đã có cảnh sát núp sẵn.

Tuy nhiên, dù tên thủ ác đã xuất hiện trao đổi với người chị, nhưng hắn sinh nghi và nhanh chóng chạy trốn, cảnh sát đã không thể bắt được hắn.Sáng ngày 4 tháng 5, xác chết của cô bé Yoshie đã được tìm thấy.

Theo cảnh sát điều tra, cô bé đã bị hãm hiếp và bị giết chết.

Không lâu sau đó, người chị của Yoshie cũng tự tử vì cho mình không thể cứu được em gái mình.Vậy thì vụ án này có liên quan gì đến bộ anime Totoro đây?Tên của cô chị gái trong anime là Satsuki, có nghĩa là tháng 5, và cô em gái tên là Mei, phiên âm của chữ tháng 5 (May) trong tiếng Anh.

Bối cảnh trong Totoro là từ thành phố Tokorozawa, nằm ngay cạnh thành phố Sayama - nơi vụ án mạng xảy ra.

Điều này có thể lý giải cho tựa đề của bộ phim "Hàng xóm tôi là Totoro"Khúc đầu của bộ phim, cái hộp bên cạnh bà cụ có để chữ 狭山茶 - Trà Sayama.

Theo như lời đồn, địa điểm nhận tiền chuộc mà tên hung thủ gặp người chị gái là tại ruộng trà gần nhà cô.

Liệu đây có phải là sự trùng hợp?Hai chị em trong Totoro đã... chết?!Khúc sau của bộ phim, cô bé em Mei bị mất tích và người chị Satsuki đã chạy đi tìm bé.

Và cụ già nhà kế bên đã tìm được một chiếc giày ngay cạnh bờ sông.

Bà nghĩ rằng đây chính là già của Mei và cô bé đã bị nước cuốn trôi nên bà đã đi hỏi Satsuki đây có phải là giày của bé Mei không.

Satsuki đã nói rằng "Nó không phải của Mei!"

Theo thuyết âm mưu, Satsuki đã nói dối.

Chiếc giày đó là của Mei và sự thật là cô bé đã bị chết đuối.

Vì sao có thể khẳng định như vậy?Sau khi tìm không được em gái mình, Satsuki đã chạy đến khóc và nhờ Totoro mang cô đến chỗ em mình.

Và Totoro đã đáp ứng nguyện vọng của cô bằng cách đưa cô bé đến chiếc xe buýt mèo.

Các bạn có biết chiếc xe buýt mèo đã chuyển địa điểm đến đâu không?

Trên nóc xe buýt, chúng ta sẽ thấy chữ 墓道 - Mộ đạo có nghĩa là "đường đến nghĩa trang" xẹt ngang qua trước khi chuyển đến chữ "Mei".

Khi Satsuki tìm thấy Mei, cô bé đang ngồi bên dưới 6 pho tượng Ojizou-san.

Những pho tượng này rất phổ biến tại Nhật Bản, và chúng thường được đặt tại nghĩa trang.

Người ta tin rằng Ojizou-san là thần hộ vệ các linh hồn của em bé nhỏ.

Và các bạn có thấy không?

Đôi giày mà bé Mei đang mang chính là cái giày mà bà cụ đã nhặt được bên bờ sông đó.

Vậy thật ra bé Mei đã chết đuối, hình ảnh bé ngồi dưới các pho tượng Ojizou-san chính là linh hồn của bé.

Và để có thể gặp được em mình, Totoro đã đưa Satsuki đến thế giới bên kia, nơi chỉ có linh hồn mới thấy nhau được.

Hình ảnh về sau của bé với chị mình chính là linh hồn của cả 2 cô bé.Đó là lý do vì sao mà 2 chị em sau khi gặp nhau, dù đã đến tận bệnh viện nhưng cả 2 chị em đều ngồi trên cành cây cùng xe buýt mèo để ngắm mẹ mình, nhưng lại không trực tiếp vào phòng bệnh mà thăm mẹ.

Và nếu 2 chị em còn sống, thì vì sao lúc để trái bắp trên cửa sổ, cha mẹ của họ không thể nhìn thấy họ?

Sau khi nhận được trái bắp, mẹ 2 cô bé còn nói: "Lúc nãy, trên ngọn thông, em thấy Mei và Satsuki đang cười."

Phải chăng cô chỉ thấy linh hồn của 2 đứa trẻ thoáng qua thôi?

Vậy nếu quả thật Mei và Satsuki đã chết, Totoro thật ra là gì vậy?Trong mắt chúng ta từ xưa đến nay, Totoro là chú linh vật mũm mĩm, lông lá, đáng yêu, nhưng bản chất thực sự của Totoro chính là... thần chết!

Nếu như theo lời bài hát cuối phim - "Khi còn là đứa trẻ, cậu ấy mới thăm bạn."

- vậy tại sao những đứa trẻ khác (như cậu nhóc hàng xóm) không thể thấy Totoro mà chỉ có Mei và Satsuki thấy thôi?

Theo nhiều nền văn hóa, duy chỉ có những người chết hay sắp chết thì mới có thể thấy được thần chết mà thôi.

Đó là lý do vì sao mà chỉ có Mei và Satsuki thấy được Totoro.

Vậy đấy, các bạn có thấy một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến đáng sợ thế này trong nội dung anime Hàng Xóm Tôi là Totoro với vụ án mạng Sayama chưa.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Chiếc Hộp Nhốt Linh Hồn Ma Quỷ


Theo chuyện dân gian Do Thái, một linh hồn ma quỷ có tên Dibbuk, sẽ ám vào người nào sở hữu chiếc hộp gỗ nhốt linh hồn này.Nếu từng xem bộ phim The Possession, chắc hẳn bạn rất ấn tượng về chiếc hộp ma quái có khả năng bí ẩn – hút linh hồn người khác.

Và điều bất ngờ hơn, đây là bộ phim được dựng từ các câu chuyện có thật về chiếc hộp Dibbuk ma quái…Trong văn hóa dân gian của người Do Thái xưa, đã lưu truyền về một linh hồn ma quỷ có tên Dibbuk, sẽ ám vào người nào sở hữu chiếc hộp gỗ nhốt linh hồn này.

Đây là linh hồn xấu xa nhất, nó ám vào bất kỳ cơ thể vật chủ, và chỉ rời ra khi đã tàn phá hoàn toàn tinh thần, thể chất của nạn nhân.Truyền thuyết này càng gây ầm ĩ hơn nữa, khi một bài báo đăng trên tờ Los Angeles Times vào năm 2004, về những sự việc có thật liên quan đến chủ nhân của chiếc hộp mang tên Dibbuk.Chiếc hôp Dibbuk thuộc về một Holocaust, nạn nhân của thảm họa diệt chủng Đức quốc xã còn sống sót gốc Ba Lan, tên Havela, người đã trốn sang Tây Ban Nha, trước khi nhập cư vào Hoa Kỳ.

Havela cố niêm phong một dybbuk bên trong hộp, sau khi cô và bạn bè thực hiện một sự chiêu hồn với một bảng chữ cái tự chế.Bài báo thuật lại lời kể của người đàn ông tên Kevin Mannis, người giành được quyền sở hữu chiếc hộp Dibbuk từ một phiên đấu giá vào năm 2001.Ông là một nhà văn, sở hữu một cửa hàng đồ cổ nhỏ, và kinh doanh sửa chữa lại đồ nội thất ở Portland, bang Oregon.Ông cho biết, bên trong chiếc hộp có chứa 2 lọn tóc( 1 vàng, 1 nâu đen), 1 ly rượu vang nhỏ màu vàng, 1 nụ hồng đã héo khô, 1 pho tượng nhỏ được chạm khắc với tiếng Do Thái "Shalom" , 2 đồng xu cổ năm 1920 loại 1 cent, 1 đế đèn cầy với bốn chân hình bạch tuộc, Tất cả những vật trên được cho là để xua đuổi ma quỷ, trong văn hóa dân gian của người Do Thái.Chiếc hộp đã quấy rầy chủ nhân của nó bằng những cơn ác mộng đáng sợ, hay hình ảnh kỳ dị, và âm thanh không thể lý giải.

Mẹ của ông đã bị một cơn đột quỵ trong cùng một ngày ông đã tặng bà chiếc hộp, như một món quà sinh nhật, vào ngày 28 tháng 10.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Sự Thật Về HELLO KITTY


Năm 1999, Fan Man-yee, 23 tuổi, tiếp viên một CLB đêm bị sát hại dã man, thi thể không còn nguyên vẹn với phần đầu bị chặt đứt lìa cơ thể và khâu vào trong con thú nhồi bông Hello Kitty.

Sau đó, vụ án này được đặt tên là "án mạng Hello Kitty".Trước khi bị sát hại, Fan Man-yee đã bị 3 người đàn ông bắt cóc (Chan Man-lok, 34 tuổi; Leung Shing-cho, 27 tuổi; Leung Wai-lun, 21 tuổi) và đưa tới nhốt ở căn hộ số 31 đường Granville, Tsim Sha Tsui.

Tại đây, nạn nhân bị tra tấn dã man suốt một tháng trời, trước khi bị giết chết.Động cơ gây án được xác định là do nợ nần.Vụ án Hello Kitty ám ảnh Hong Kong-1

Thi thể nạn nhân không còn nguyên vẹn, đầu được giấu bên trong chú mèo Hello KittySau khi sát hại Fan Man-yee, hung thủ chặt nhỏ xác nạn nhân rồi đem vứt đi, còn phần đầu được khâu trong một con mèo Hello Kitty.

Về sau, cảnh sát chỉ tìm được đầu, răng nạn nhân và một số cơ quan nội tạng.Trước khi vụ việc bị đưa ra ngoài ánh sáng, A Fang - bạn gái của một kẻ đã bắt cóc nạn nhân kể với nhân viên xã hội việc cô hay mơ thấy ác mộng về một con ma không đầu, và linh tính mách bảo rằng có gì đó không hay.Ban đầu, cảnh sát ngó lơ tường trình này, nhưng do A Fang quá sợ hãi và quả quyết rằng hồn ma của ai đó đang ám ảnh cô, nên họ buộc phải vào cuộc điều tra.Vụ án mạng kinh hoàng này nhanh chóng gây xôn xao dư luận Hong Kong.Phán quyết "lửng lơ" của tòa ánMặc dù vụ giết người, chặt xác nạn nhân man rợ này gây rúng động dư luận bấy giờ, nhưng tòa án Hong Kong chỉ kết luận đây là một vụ ngộ sát.Peter Nguyen - vị thẩm phán đã ra tuyên bố bắt giam 3 kẻ đã bắt cóc nạn nhân vào tù.

Cơ quan chức năng nơi đây cho biết thi thể nạn nhân đã bị cắt nhỏ nên họ không thể tìm kiếm được.

Điều này khiến cảnh sát không thể kết luận được cô gái đã bị chết như thế nào.

Vậy nên, họ chỉ khép 3 người đàn ông kia vào tội bắt cóc và ngộ sát.Từ đó về sau, tại tòa nhà nơi hiện trường vụ án mạng xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ.

Năm 2012, chủ tòa nhà đã buộc phải phá bỏ nó bởi những lời đồn thổi về lời nguyền Hello Kitty ám ảnh nơi đây.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Ngưu đầu Mã Diện


Trong thần thoại Trung Quốc, địa ngục, hay âm ty là nơi thực sự đáng sợ.

Cũng giống như địa ngục trong các thần thoại khác, đây là nơi phán quyết cuối cùng, đánh giá và định đoạt số phận của một linh hồn sau khi chết.

Đầu Trâu Mặt Ngựa là 1 cặp đôi tiểu thần chịu trách nhiệm "áp giải" linh hồn người chết đến buổi phán xét cuối cùng này kiêm luôn chân bảo vệ ở âm ty.Người Trung Quốc thường kể câu chuyện những người hấp hối thường nhìn thấy trên đầu giường bóng 2 người lạ mặt, có người nói đó là Hắc Bạch vô thường (cũng là những tiểu thần chịu trách nhiệm đưa tiễn linh hồn người chết về âm ty), có người lại nhìn thấy là 2 vị hán tử cao to, một người có cái đầu của loài trâu, một người có cái mặt của loài ngựa.Nguồn gốc Đầu Trâu Mặt Ngựa vốn dĩ là một con trâu và một con ngựa bình thường trên nhân gian, chúng vốn là 2 sinh vật có cuộc sống vô cùng vất vả, khổ cực (người ta nói "kiếp trâu ngựa" là vì thế).

Sau nhiều năm tận tụy phục vụ chủ nhân, trâu và ngựa cùng chết đi và xuống âm phủ.

Diêm vương cảm phục sự tận tụy trung thành của trâu và ngựa, đồng thời cũng thương cho số phận cơ cực của chúng, vì thế mà giữ lại cho vào biên chế, trở thành 2 vị hộ thần bảo vệ âm phủ, kiêm luôn người áp giải các linh hồn.Theo quan niệm dân gian, hình ảnh Đầu Trâu và Mặt Ngựa còn mang ý nghĩa sâu xa, tượng trưng cho tuổi già và bệnh tật.

Người ta ví bệnh tật như một con trâu lầm lì và bướng bỉnh.

Cho dù người ta có hết lòng chăm chút sức khỏe bản thân đến đâu thì cuối cùng, lầm lì và bướng bỉnh, bệnh tật vẫn cứ kéo đến và đánh gục người đó.

Còn con ngựa được ví như tuổi già.

Nó chạy ngày càng nhanh và chẳng ai có thể ngăn một con ngựa chạy đến đích cuối cùng là cái chết cả.

Ngay từ khi sinh ra, chúng ta đã cưỡi trên lưng con ngựa đó rồi..

Nhìn chung, nếu không thần thông quảng đại cỡ Ngộ Không, thì chúng ta chẳng một ai có thể thoát khỏi bàn tay của Đầu Trâu Mặt Ngựa cả.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Hắc Bạch Vô Thường


Cũng giống như Ngưu Đầu Mã Diện, trong thần thoại Trung Quốc thường nhắc đến Hắc Bạch nhị vị nha sai của Âm Ty, nhận nhiệm vụ lên trần bắt và áp giải các linh hồn người chết về phán xử.

Đã có Ngưu Đầu Mã Diện thực hiện nhiệm vụ đó rồi, vậy tại sao còn cần đến Hắc Bạch vô thường, rất đơn giản bởi Ngưu Đầu Mã Diện là 2 nhân vật xuất phát từ tín ngưỡng Phật giáo còn Hắc Bạch vô thường lại đến từ Đạo giáo Trung Quốc.

Tóm lại họ không tồn tại chung một "universe" nên cũng chẳng sợ ai giành việc của ai cả.Lại nói, Hắc Bạch Vô Thường, một đen một trắng, là nỗi khiếp sợ của những kẻ ác.

Hắc Vô Thường, đúng như tên gọi, khuôn mặt đen đúa xám xịt, toàn thân mặc áo bào và đội mũ màu đen, trên tay cầm thẻ bài "Thiện ác phân minh", mũ đội đầu có viết dòng chữ "Đang đến bắt ngươi", trên tay lại cầm theo sợi xích sắt, chính là làm nhiệm vụ tróc nã ác quỷ, trừ hại chốn nhân gian.

Ngược lại là Bạch Vô Thường, toàn thân "diện" cây trắng, người cao gầy lêu đêu, lưỡi thè dài, trên mũ ghi dòng chữ "Ngươi cũng đến rồi".

Bạch Vô Thường cầm theo một chiếc ô và một chiếc quạt lông, ngoài cái lưỡi thè lè trông rất mất cảm tình, thì nhìn chung trông dáng vẻ có phần thanh nhã hơn ông đồng nghiệp.

Nhiệm vụ của Bạch Vô Thường là bắt giữ linh hồn lũ tham quan, ác bá, chống lại những bất công trong xã hội.Về nguồn gốc của 2 vị này, tương truyền Hắc Vô Thường khi còn sống trên nhân gian tên là Phạm Vô Cứu, Bạch Vô Thường tên là Tạ Tất An.

Cả 2 đều là sai nha ở nha môn, vốn chơi với nhau rất thân thiết.

Trong một chuyến công cán, 2 người gặp mưa to giữa đường, Tạ Tất An dặ Phạm Vô Cứu đứng đợi ở chân cầu, để ông chạy vào nhà dân mượn ô che.

Ai dè số trời run rủi, mưa to gió lớn, nước sông dâng cao, Phạm Vô Cứu lại sợ bạn ra không thấy mình nên quyết không rời "cứ điểm", cuối cùng bị nước lũ cuốn trôi.

Tạ Tất An mượn được ô chạy ra thì không thấy bạn đâu, biết bị lũ cuốn, đau buồn quá rồi cũng treo cổ tự vẫn theo bạn, khi treo cổ chết thè cả lưỡi ra, vì thế vì sau vị này lúc nào cũng thè cái lưỡi dài ngoằng ra là vì vậy, tay lại luôn cầm theo cây ô.

Còn Phạm Vô Cứu vì chết đuối, giãy giụa nhiều đâm ra mặt xám ngoét lại, lúc đen lúc đỏ khi chết, vì thế mà tạo hình luôn có khuôn mặt đen đúa, tính khí nóng nảy, không bao giờ dung tha cho một linh hồn nào (kiểu chết mà không phục).Lại nói sau khi chết, có lẽ ông trời thương cảm cho tình bạn của 2 vị này mà phong làm Hắc Bạch Vô Thường, tiếp tục là "đôi bạn sai nha cùng tiến" dưới âm phủ.

Từ đó về sau, Hắc Bạch Vô Thường trở thành cặp đôi song sát, hành tẩu giang hồ, nửa đêm xuất tuần các nơi, minh sát các việc, người hành thiện hay kẻ làm ác đều ghi chép lại để báo cáo cho Diêm Vương đặng sau này phán xét.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Những Lâu Đài Cổ Bị Ma Ám Ở Châu Âu


Câu chuyện về những bóng đen xuất hiện lúc nửa đêm, những tiếng khóc ai oán, linh hồn của các nhân vật lịch sử...

đã thu hút không ít du khách tới các lâu đài ma ám này..1.Lâu đài Dragsholm, Đan MạchĐây là một trong những nơi ma ám nổi tiếng nhất châu Âu.

Được xây dựng vào thế kỷ 12 bởi Peder Sunesen - giám mục Roskilde, ban đầu đây là nơi ở của các quý tộc có vị trí quan trọng.

Tuy nhiên, sau này lâu đài trở thành một nhà tù.

Ngày nay, lâu đài là một khách sạn, với các phòng hội thảo, hai nhà hàng và 100 hồn ma.

Trong số đó có những hồn ma nổi tiếng được nhiều người biết đến.

Đầu tiên phải kể đến giám mục Ronnow, người từng bị giam và qua đời tại đây.

Nhiều người cho biết đã nghe thấy tiếng cầu kinh khi đi quanh sảnh của lâu đài.

Hồn ma thứ hai là Bá tước xứ Bothwell đời thứ 4, một tù nhân chính trị đã phát điên và chết trong lâu đài.

Các du khách cho biết có thể nghe thấy tiếng ông cưỡi ngựa đi lại trong sân.

Hồn ma thứ 3 là Ejler Brockenhuus hay còn được gọi là “Địa chủ điên”.

Brockenhuus bị xích vào tường lâu đài, ngày nay những ai nghỉ ở khách sạn vẫn có thể nghe thấy tiếng ông rên rỉ.

Một hồn ma nổi tiếng khác là Quý cô Trắng.

Tên thật của nàng là Celina Bovles.

Bovles đã đem lòng yêu một thường dân và có mang.

Khi cha nàng phát hiện ra, ông đã tống Bovles vào ngục.

Các công nhân tìm thấy hài cốt của nàng trong một bức tường của lâu đài vào những năm 1930.

Hồn ma của nàng vẫn lang thang quanh lâu đài, tìm kiếm người tình và đôi khi than khóc trong sầu thảm.2.lâu đài Château de Châteaubriant, PhápLâu đài cổ xưa này được xây dựng từ thế kỷ 11 và những tin đồn về hồn ma xuất hiện từ thế kỷ 16, sau cái chết của Françoise de Foix - vợ Jean de Laval.

De Laval được triệu tới gặp Vua Francis I và đã đưa vợ theo.

Françoise nhanh chóng trở thành người thân cận của hoàng hậu và cũng là người tình của đức vua.Françoise đã qua đời một cách bí ẩn vào tháng 10/1537.

Người ta đồn rằng Jean de Laval đã đầu độc bà sau khi biết vợ mình ngoại tình với đức vua.

Trong hàng trăm năm, linh hồn bà xuất hiện vào ngày mất, lang thang vô định dọc những hành lang trong lâu đài.

3.Lâu đài Meggernie, ScotlandĐược xây dựng vào thế kỷ 17, lâu đài này có một hồn ma khá vô hại, nếu không muốn nói là tinh nghịch: cô xuất hiện trước các vị khách và hôn trộm những người đàn ông đang ngủ.

Hồn ma này được cho là vợ của một đầu bếp, cô bị chồng giết hại khi không chịu đựng được những hành vi lẳng lơ của cô.

Ông ta đã xẻ đôi người cô trước khi thủ tiêu xác.

Tương truyền, nửa dưới của cô trôi dạt ở các tầng dưới và sân lâu đài, trong khi nửa trên xuất hiện ở tầng trên, nơi có những vị khách nam đang ngủ.4.Lâu đài Charleville, IrelandBá tước đời thứ nhất của xứ Charville, Charles William Bury, tiếp quản lâu đài vào năm 1798.

Hồn ma nổi tiếng nhất ở Charleville là con gái Bá tước, một cô bé 8 tuổi tên Harriet.Cô bé đã gặp một tai nạn vào năm 1861.

Harriet trượt xuống lan can cầu thang thì mất đà và ngã xuống nền đá.

Các du khách cho biết họ nghe thấy tiếng cô bé cười đùa, hát hay la hét vào van đêm.

Một số tin rằng đã nhìn thấy Harriet hoặc cảm nhận được sự hiện diện của cô bé.5.Lâu đài Keep, AnhĐây là một trong những công trình cổ nhất Newcastle, được xây dựng từ năm 1080.

Từ thế kỷ 17, lâu đài trở thành một nhà tù khét tiếng với điều kiện tồi tệ và vị trí gần với Cổng Đen (Black Gate), địa điểm thi hành án tử hình chính vào thế kỷ 18.

Mỗi phòng trong lâu đài đều có một truyền thuyết riêng.

Các du khách khẳng định đã nhìn thấy những bóng đen và khối cầu bí ẩn.

Nhiều trường hợp cho rằng mình đã bị tấn công, đẩy ngã hay cào xước, nghe thấy giọng của quân lính, phụ nữ, trẻ em và các thầy tu cầu nguyện.6.

Nhà Trắng ( Mỹ)Nằm ở số 1600 trên đại lộ Pennsylvania, thủ đô Washington, nhà Trắng không chỉ là nơi ở của các tổng thống Mỹ đương thời mà còn là “điểm hẹn” của một vài cố tổng thống.

Hàng trăm năm qua, có rất nhiều câu chuyện rùng rợn về việc Nhà Trắng bị ma ám và khu vực bị ma ám nặng nhất đó là phần gác mái của tòa nhà.

Tại đây, rất nhiều nhân viên của Nhà Trắng thường nghe thấy những tiếng ồn ào, nói chuyện bí ẩn.

Có người cho rằng, họ từng nghe thấy tiếng Tổng thống William Henry Harrison đang lục lọi tìm cái gì đó.

Tổng thống Andrew Jackson thì không chịu rời bỏ phòng ngủ của mình trong khi bóng ma đệ nhất phu nhân Abigail Adams bay lượn trong hành lang.

Một thư kí trẻ dưới thời chính quyền Roosevelt nói rằng, cô nhìn thấy bóng ma ngài Lincoln ngồi trên giường và đang cởi ủng ra.

Thậm chí, nữ hoàng Hà Lan Wilhelmina cũng từng nhận được cái nhìn chằm chằm của hồn ma Lincoln từ hành lang.

Theo một số lời đồn, Nhà Trắng là nơi che giấu một số bí mật ở dưới tầng hầm.

Một số khác cho rằng đó là nơi sinh sống của những "quỷ mèo" - sinh vật lúc đầu có hình dáng như chú mèo con nhưng bóng nó phình to như một con quái thú.

Nhiều người quan niệm rằng, "quỷ mèo" là sinh vật được cho là điềm báo của thảm họa lớn mang tầm quốc gia.

Chẳng hạn, thị trường chứng khoán Mỹ sụp đổ vào những năm 1920 hay vụ Tổng thống Mỹ Kennedy bị ám sát ngay sau khi "quỷ mèo" xuất hiện.7.Lâu đài Edinburgh (Scotland).Lâu đài Edinburgh nổi tiếng là một nơi chứa nhiều ma nhất Scotland.

Thậm chí là thành phố Edinburgh cũng được mệnh danh là thành phố ma trên toàn Châu Âu.

Ngày xưa, lâu đài này chính là pháo đài hoàng gia chính của Scotland.

Bên trong đó có rất nhiều hầm ngục để giam và tra tấn tù nhân cho tới khi họ chết.

Thậm chí, có tù nhân từng nghĩ tới việc thoát ra khỏi nhà tù này bằng xe chở phân nhưng cũng chết thảm trong mùi phân hôi thối.

Các linh hồn chất chứa đầy oán hận cùng những hồn ma chưa siêu thoát ở đay thừ cố gằng trêu trọc và đu đẩy du khách.Nhiều du khách đến thăm lâu đài cho biết, họ còn nhìn thấy bóng ma thổi sáo không đầu, linh hồn các tù nhân cùng cả những hồn ma chó lang thang quanh nghĩa địa của chó.

Trong một cuộc khảo sát vào năm 2001 của tiến sĩ Richard Wiseman của Đại học Hertfordshire (Anh), 51% tình nguyện viên mang theo những thiết bị "dò ma" kĩ thuật cao đã trải nghiệm những hiện tượng khác thường nơi đây.

Họ thấy những bóng người lờ mờ, cảm thấy có người vô hình chạm vào người, giật quần áo...

Nhiều du khách đến với lâu đài Edinburgh cho biết họ nhìn thấy một bóng ma thổi sáo không đầu.

Có du khách thậm chí còn khẳng định, họ bị những bàn tay lạnh giá giữ lấy khi đang tham quan khu vực này.Những đồn đại mai quái càng về sau càng nhiều hơn và cũng ma mị, ám ảnh đáng sợ hơn, trong đó có câu chuyện về người thợ biến mất không dấu vết và tiếng kèn.Tòa lâu đài có nhiều tầng hầm, nhiều phòng bí mật nên từng có một đội thợ được cử xuống tầng hầm để kiểm tra.

Những người xuống hầm sẽ liên lạc với người còn lại thông qua tiếng kèn.

Tuy nhiên, lần đó, anh thợ vừa đi xuống, sau vài hồi kèn thì anh ta im bặt và biến mất không dấu vết.

Từ sau vụ này, có rất nhiều người nói rằng thỉnh thoảng họ vẫn nghe thấy tiếng kèn vọng ra từ lâu đài.Ngoài tiếng kèn, không ít người còn nghe thấy tiếng trống kỳ lạ phát ra từ lâu đài Edinburgh.

Tuy nhiên, họ không tìm thấy bất cứ người đánh trống nào.

Một cậu bé được cho là không đầu cũng được một số người nhìn thấy khi ghé thăm lâu đài Edinburgh.

Không ai biết cậu bé là ai và vì sao lại ám ảnh nơi đây.

Cho đến nay, những sự việc kỳ bí này vẫn chưa được giới chuyên gia tìm ra lời giải khoa học.

Để lý giải những bí ẩn khó tin của lâu đài Edinburgh, năm 2001 của Tiến sĩ Richard Wiseman của Đại học Hertfordshire (Anh) cùng một nhóm tình nguyện viên trang bị hàng loạt thiết bị "dò ma" kỹ thuật cao như máy chụp ảnh nhiệt, máy cảm biến địa từ, máy dò nhiệt, thiết bị nhìn ban đêm và máy ảnh kỹ thuật số…

đã tới đây để "bắt ma".Và kết quả 51% tình nguyện viên gặp phải hiện tượng khác thường.

Họ thấy những bóng người mờ mờ, cảm thấy như bị ai chạm vào người, hoặc như bị ai theo dõi, nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo, cảm giác bỏng rát ở cánh tay, cảm thấy một người vô hình chạm vào mặt, cảm thấy ai đó đang giật quần áo, nhìn thấy một bóng ma mặc tạp dề da ở đúng vị trí mà có người từng nhìn thấy…Một trong những nữ tình nguyện viên còn thấy tiếng ai thở từ góc phòng và hơi thở ngày càng mạnh.

Những máy móc cô mang theo đã chụp được một vài bức ảnh có những đốm sáng dày đặc và một làn sương lạ.Đến thời điểm hiện tại, những câu chuyện nhuốm màu bí ẩn này vẫn chưa được khẳng định hay phủ định nhưng lâu đài Edinburgh trở thành điểm du lịch hấp dẫn không ít người ghé thăm để tìm hiểu.8.Lâu đài Frankenstein (Đức).Lâu đài Frankenstein nằm trên đỉnh đồi tại Odenwald và là nơi sinh sống của tên lãnh chưa Konrad Dippel Von Frankenstein.

Theo lời đồn, tên lãnh chúa này có sở thích hút các linh hồn người sống với mong muốn trường sinh bất tử.

Cuối cùng ông ta cũng chết trong thư viện của mình, miệng sủi bọt và xung quanh có nhiều xác chết mà ông đem về từ nghĩa địa lân cận.

Từ đó. cuốn tiểu thuyết kinh dị lừng danh Frankestein của nhà văn Mary Shelley.9.Lâu đài Leap (Ireland).Leap là công trình kiến trúc được xây dựng bởi gia tộc O’Bannon vào thế kỷ 13,

nằm tại quận Offaly, cách thị trấn Roscrea khoảng sáu kilomet về

phía Bắc thuộc đất nước Ireland.

Nơi đây đã xảy ra liên tiếp các cuộc nội chiến đẫm máu và tàn bạo giữa các anh em trong gia tộc.

Hơn thế nữa, có rất nhiều tù nhân bị cầm tù và hành quyết tại lâu đài này.

Đó là lý do dẫn tới vô số các oan hồn luôn xuất hiện ở đây.

Theo lời kể của người dân cùng du khách khi tới đây, họ nhiều lần thấy những sinh vật kì lạ và vong linh thế lực siêu nhiên gọi là Elemental xuất hiện nơi đây.

Thậm chí là bóng ma của cô gái trẻ đang cầm dao găm sẵn sàng đâm ai đó.

Đặc biệt hơn nữa là mùi lưu huỳnh cùng thịt thối rữa luôn nồng nặc quanh khu vực này mà khó có thể lý giải.10.Lâu đài Predjama ở SloveniaLâu đài Predjama ở Slovenia được xây dựng trong một hang động trong núi đá cao chót vót, được xây dựng vào năm 1274, là một công trình kiến trúc lớn nhất vào thời điểm đó.

Xung quanh lâu đài bí ẩn này lưu truyền câu chuyện ma quái về hiệp sĩ Erazem Lueger từng sống ở đây.

Những hành lang tối như mực được coi là khu vực rùng rợn nhất trong lâu đài.

Lueger từng bị kẻ hầu của mình phản bội nên hiệp sĩ đã ra tay giết anh ta ngay tại lâu đài.

Từ đó, câu chuyện ma quỷ về lâu đài được lưu truyền đến ngày nay.11.Lâu đài FraserĐược xây dựng từ năm 1575 - 1636 ở miền đông Scotland, Lâu đài Fraser là một lâu đài nổi tiếng với kiến trúc nguy nga, tinh xảo với khu vực chăn nuôi và những khu vườn tuyệt đẹp và những câu chuyện ma quái xung quanh lâu đài.

Theo truyền thuyến, một nàng công chúa trẻ tuổi sống trong lâu đài và đã bị sát hại dã man trong lúc ngủ say.

Thân thể nàng kéo lê xuống hành lang đá của lâu đài, rải thành một vệt máu dài.

Sau đó, họ cố gắng lau vệt máu nhưng không thể hết vệt máu dọc bậc thang nên đã quyết định lắp đặt thêm tấm sàn gỗ để che đi.

Cầu thang này vẫn còn đến ngày nay.

Một số người nói nhìn thấy bóng ma của công chúa thường đi dạo dọc hành lang quanh lâu đài vào ban đêm.12.Lâu đài Burg Eltz ở ĐứcLâu đài Burg Eltz ở Đức xây dựng vào năm 1157 với xung quanh là rừng sâu núi cao.

Ngày nay, có một số gian phòng trong lâu đài mở cửa cho công chúng tham quan.

Có một căn phòng ngủ của nữ bá tước Agnes có câu chuyện của bà.

Chiếc giường ngủ từng xảy ra một cuộc vật lộn giữa nữ bá tước và chồng khi bà quyết bảo vệ lâu đài này và đã bị người chồng không xứng đáng giết chết.

Từ đó, lâu đài trở thành một nơi bị coi là bị quỷ ám.13.Lâu đài Chillingham ở nước AnhLâu đài Chillingham ở nước Anh được xem như là lâu đài huyền bí và ghê rợn nhất với một câu chuyện lịch sử khủng khiếp của một tù nhân bị giam giữ và tra tấn dã man tại đây.

Sau này, những lời đồn về những tiếng khóc thút thít của một những đứa trẻ, phụ nữ da trắng và người đàn bà Mary Berkeley cô độc.

Để trải nghiệm không khí ma quái rùng rợn này, du khách có thể ngủ một đêm ở đây.14.

Lâu đài Houska ở Tiệp KhắcMất khoảng 1h đi xe ở thủ đô Prague, Lâu đài Houska có kiến trúc đơn giãn, không có nhà bếp và cũng không có khách tham quan kể từ khi xây dựng.

Lâu đài có những tường thành với kiến trúc độc đáo với những chiếc hố lớn giống như một hố địa ngục mà không có lâu đài thứ 2 trên thế giới.

Câu chuyện ma quái được lưu truyền rằng những hố đen không có đáy.

Và một câu chuyện từng xảy ra ở đây.

Trước khi bịt kín các hố, các tù nhân ở gần đó được thông báo sẽ được ân xá nếu họ xuống dưới hố theo một sợi dây và kể lại những gì nhìn thấy dưới đó.

Truyền thuyết kể lại rằng, khi người tù nhân đầu tiên xuống đến nơi thì la hét ầm ĩ.

Sau đó, ông ta lên từ độ tuổi 30 đã trở thành một ông già tóc trắng.15.Lâu đài Moosham ở ÁoCó niên đại 1675 - 1690, lâu đài Moosham từng là nơi diễn ra rất nhiều vụ hành quyết, bỏ tù, tra tấn hàng trăm người đàn ông và phụ nữ bị buộc tội là phù thuỷ.

Vào năm, 1800, có nhiều hươu và gia súc gần lâu đài bị chết do người sói.

Ngày nay, nhiều người vẫn kể rằng trong lâu đài vẫn nghe thấy những âm thanh, dấu chân và những làn sương trắng cùng những hơi thở ma quỷ vào mỗi đêm.16.Lâu đài OxfordĐây là lâu đài thời Trung cổ ở vùng Oxford, Anh.

Nó được cho là một trong những lâu đài ma đáng sợ nhất ở Anh quốc vì có lịch sử đen tối.Truyền thuyết kể rằng một phụ nữ bị giam trên tòa tháp của lâu đài bởi ngày Tarquin.

Trong khi giải cứu cô gái, người yêu của cô đã bị giết hại.

Bóng ma của cô gái được cho là vẫn lảng vảng trong ngôi nhà.

Một trong các nhân viên an ninh cho biết, anh ta đã nhìn thấy bóng đen trong lâu đài.

Vài ngày sau đó, con chó bảo vệ đã qua đời và được cho là do bóng ma bí ẩn gây ra.17.Lâu đài Meggernie, ScotlandĐược xây dựng vào thế kỷ 17, lâu đài này có một hồn ma vô cùng tinh nghịch.

Cô xuất hiện trước các vị khách và hôn trộm những người đàn ông đang ngủ.

Hồn ma này được cho là vợ của một đầu bếp, cô bị chồng giết hại khi không chịu đựng được những hành vi lẳng lơ của cô.

Ông ta đã xẻ đôi người cô trước khi thủ tiêu xác.

Tương truyền, nửa dưới của cô trôi dạt ở các tầng dưới và sân lâu đài, trong khi nửa trên xuất hiện ở tầng trên, nơi có những vị khách nam đang ngủ.18.Lâu đài Dunster ở SomersetTrong lâu đài này luôn có một bóng người đàn ông mặc áo xanh lẩn quất trong khu vực chuồng ngựa.

Những tiếng động mà hồn ma này gây ra đến nay vẫn làm nhân viên ở đây sợ hãi mất ngủ.Đến thời điểm hiện tại, câu chuyện nhuốm màu bí ẩn về những lâu đài ma ám vẫn khiến các nhà khoa học đau đầu đi tìm câu trả lời.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận thực tế rằng, những lâu đài này đã trở thành điểm du lịch hấp dẫn của không ít người.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Tiếng Ru (Phần 1)


............................

“Ầu ơ , gió mùa thu mẹ ru con ngủ

Năm canh dài thức đũ năm canh”Khúc hát ru con thì không ai mà không biết , cũng không quá xa lạ với mỗi chúng ta , nhưng đó không có gì đáng nói nếu như khúc hát đó không phát ra từ một người phụ nữ ĐÃ CHẾTLàng tôi khá yên bình năm cách xa khu “dân cư ” đông đúc , cả đi học hay đi chợ cũng phải chạy xe đạp đi tận 3 4km mới tới , nhưng được cái khá là yên tĩnh , tôi thì đi làm ở thành phố lâu lâu mới về quê một lần , câu chuyệ xảy ra đúng lúc tôi về thăm nhà

Một ngày bình thường mọi người điều lo chuyện đồng án bỗng nhiên có tiếng la thất thanh từ phía con sông sau nhà tôi , mọi người chạy ra thì biết chính là bà Loan đang đi bắt ốc ở mé bờ sông , một cái cái xác chết mặc bộ đồ trắng đang bị mắc vào bẹ dừa nước , mọi người kêu công an đến để vớt xác , hai ba anh nhái nhảy xuống vớt lên thì nói là chết hai ngày rồi , hương khói nghi ngút , cả làng điều không biết cô là ai , bỗng nhiên Bà sáu , bà là một thầy bói trong làng , nhà nào có lễ hay sửa chữa gì bà điều coi hết , bà bước lại nói“Kêu thầy làm lễ cho hai vong này đi ”Tất cả điều đứng nhìn bà trong sự kinh ngạc , rõ ràng chỉ một xác đâu ra hai vong , chẳng lẽ …….

Đúng vậy , cô gái đang có thai , hai ba ngày sao thì tôi được người dân kể là cô này là Hoa , con gái của chủ một vựa xay lúa , cô yêu nhầm một anh cùng làng dẫn đến có thai , anh chàng nghe cô có thai thì trốn biệt tâm , mẹ cô biết nhưng không biết làm sao , cô không muốn cha mẹ cô mang tai tiếng có con gái không chồng mà chữa nên nhảy sông tự vẫn .

Lúc đám tang tôi cùng mấy người nữa có cả bà sáu thầy bói đi cùng , đến nơi đốt nhan xong thì bà về nói với mọi người đi cùng rằng“Tụi mày cấm bọn nhỏ ra chỗ đó chơi đi , nãy tao vào không thấy vong nhỏ đó ở đó , chết nước và đang mang thai là oán khí mạnh lắm đó , nghe không nghe tuỳ tụi mày ”Ai cũng nghe râm rấp và cấm không cho bọn trẻ ra sông chơi nữa , mà cấm thì cấm chứ mấy nhóc nhỏ có đứa nào nghe , kế sông có cây ổi to mọc hướng ra sông , trái nào cũng to cỡ trái lê , còn thêm cây bần , cây khế , trưa nào cũng ra đó mà hái ăn cả tôi cũng có phần nhưng vì tôi không biết bơi nên toàn đứng nhìn bọn nó trèo hái , trưa hôm đó tôi đi dạo quanh ruộng thì lại nghe tiếng mọi người la ú ớ , tôi chạy đến thì biết thăng cu tí 9 tuổi đi choi vơi đám bạn từ trưa đến giờ vẫn chưa về , hỏi thì mấy thằng nhỏ nói về trước do nghe mẹ gọi , nhưng mẹ nó đâu hề gọi về đâu , bà ấy mãi cắt chuối cho vịt ăn từ trưa mà , nghĩ có chuyện không lành nên mọi người chia nhau ra tìm , có người báo cho Bà Sáu hay thì bà kêu chạy đến khúc sông đó coi sao , không ngoài dự tính của bà , đôi dép thăng cu tí đang ở ngay chỗ cái xác được tìm thấy , ba mẹ cu tí khóc ngất lên ngất xuống bà mắng“Khóc con mẹ tụi mày , tao đã báo trước rồi không nghe , giờ xảy ra chuyện đó , chúng mày ngu lắm ”Bà kêu lấy cho bà it gạo muối một bó nhan và cái gói hay cái áo cu tí mang ra đây , bà đốt nhan ném gạo muối tứ phía miệng khấn khấn gì đó rồi ném luôn cái gói xuống sông , nó trôi ngược dòng một hồi thì chìm ngay xuống chỗ cô gái chết hôm bữa , bà nói“Nó dụ thằng nhỏ xuống dìm chết rồi , giờ kêu người mò xem coi có ở đó không ”Không chần chừ ba và mấy ông chú cu tí nhảy ùm xuống sông mà tìm , hụp lặng hơn nữa tiếng mà không tìm thấy , một lát sau thấy mẹ của cu tí tội quá mấy anh trong xóm cũng thi nhau nhảy , nhìn hơn 8 ông đang hụp lặng ở dưới như “kình ngư” mà tìm thấy tội , bỗng nhiên thằng Bách đi ngang ôm bụng cười nói lớn , câu nói của nó ai cũng rùng mình kinh hãi“Haha haha , kiếm làm gì , xác nó nằm ngay dưới góc dừa nước á , kẹt vào bẹn dừa ”Ông nội khùng khùng mà nói trúng phốc , hai người lặn xuống mò thì chạm được cu tí , đang co ro trong cái bẹn dừa nước , đầu toàn là xìn non nhưng lạ một cái là tóc không hề bị ướt , bà sáu làm lễ cầu hồn và nhập vong thằng cu tí thì nó nói“Con đang chơi với mấy bạn thì nghe mẹ kêu về , con đi một lát thì thấy mẹ vẫy tay kêu con nhảy qua ăn dừa nước”

Vậy là đủ hiểu , con ma này oán khí nặng hà bá không cho đi đầu thai nên nó muốn tìm người thế mạng , nó kéo đủ người thì nó và con nó sẽ được đầu thai chuyển kiếp , câu chuyện này được truyền từ đầu làng đến cuối làng ai cũng sợ nên nhốt luôn mấy đứa nhỏ ở trong nhà không cho ra ngoài , tội mấy nhỏ thật Nghỉ hè mà không được đi nghịch thì thà đi học còn hơn , nhưng mà đành vậy chứ đâu thể làm khác đượcĐêm hôm đó ông Năm Rô đi thăm lưới , ông này nổi tiếng là bạo gan nhất vùng , ngủ giữ xác , tảng liệm , tảo mộ …

Miễn có tiền lo cho vợ con là ổng làm hết , ổng chỉ có tật là khoái nhậu , sáng nào mà không có xị rượu là coi như ổng không làm gì ra hồn .

Ông đang thăm lưới thì nhìn thấy môt người ngồi quay lưng về hướng ông , đung đưa thân mình và hát , những khúc hát ru con đầy ai oán , giọng ngâm vang từ một cõi khác vọng về

Ầu ơ , gió mùa thu mẹ ru con ngủNăm canh dài thức đủ năm canh

Ông đã biết mình gặp phải thứ gì nên ba chân bốn cẳng mà chạy về nhà , ban đầu ông không sợ nhưng càng nghe nó ru con càng thấy sợ , ông chạy một mạch về nhà bỏ luôn cả thúng cá ở ngoài đồng

…..
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Tiếng Ru (Phần 2)


Sau khi ông Năm Rô thấy được hồn của cô gái đó thì cũng ngã bệnh mấy ngày trời , ông cứ hôn mê rồi nói sản , cứ xin tha ai đó rồi la thất thanh trong khi gia đình không biết chuyện gì sảy ra , liền lên nhà Bà sáu để xin bùa , bà đưa cho mấy lá bùa rồi kêu mọi người làm một cái miếu nhỏ ở đó thờ cúng và ít qua lại nơi đó vào ban đêm lẫn ban ngày vì sợ nó lôi xuống thế mạng cho nó .

Còn chuyện vì sao Bách biết được xác cu tí ở đâu thì theo tôi được người trong làng kể rằng vào năm Bách lên 10 thì bị té sông nhưng may mắn được người đi đồng thấy cứu được , nhưng sao đó về thì trở nên điên điên khùng khùng , lúc bình thường thì đi làm phụ cha mẹ , lúc lên cơn lại chạy quanh xóm mà phá phách , có người nói hồn nó bị hà bá bắt hết phân nữa rồi , giờ nó giống như kẻ nữa người dương , nữa người âm vậy , cho nên nó mới biết được , thấy được những gì người thường không thấy được , à còn có một lần , tôi nhớ lúc đó có một lần nó vào đám ma của một gia đình trong làng , ngươi cha chết trong cô độc , mấy đứa con thì đi làm không thèm về thăm cha một lần đến khi ông chết , nhưng ông chết không nhắm mắt mà trợn ngược tròng trắng nhìn ghê lắm , hai đứa con đến vuốt mắt thì máu từ trong miệng và mũi chảy ra không ngừng , người già bảo ông hận mấy đứa con ông nên mới như vậy , Bách đi vào nhà thản nhiên ngồi cười kế xác ông nói ,

“Ông già này , chết rồi thì yên nghĩ đi , mấy thằng này bất hiếu thì có ngày bị quả báo thôi , sau lưng nó vong thú không đó ông không thấy sao ”

Nói rồi Bách bỏ đi thì ông nhắm mắt , hai người con sợ xanh mặt cắt không còn giọt máu .

Về sao thì người làng được biết hai thằng con ông bị công an bắt vì buôn lậu thú quý hiếm , nghe đâu ở tù chung thân

Từ khi câu chuyện của ông Năm Rô thì cả làng không ai dám đi ra khúc sông đó nữa , có nhiều người không tin đi ngang đó ban đêm nhìn thấy thì mấy ngày không dám ra đường .

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm đềm khi mọi người không cho con nhỏ ra khúc sông đó nữa và người lớn cũng vậy , nhưng không ngờ nó vẫn tiếp diễn ngay sau đó , nạn nhân là con gái của ông Bình.

Con gái ông bình tròn mười tám tuổi đi học trên thành phố về thì nghe kể chuyện đó , cha cô cũng dặn không cho ra khúc sông chơi , cô khá ngoan nên không ra đó chơi mà suốt ngày ở nhà phụ mẹ bếp núc nhà cửa .

Đêm đó cô đang ngủ thì tự dưng cô đứng dậy đi về phía con sông , vâng là mộng du , cha cô còn thức nên thấy chạy theo kêu nhưng càng đuổi cô càng đi nhanh , cha cô đuổi theo té lên té xuống mà cô đi như là đường của mình làm ra ( cha cô sống đó từ nhỏ , từ con mương gốc khế còn biết mà còn té lên té xuống còn cô mơi ở thành phố về mà đi như vậy thì mấy ông tự hiểu ) cha cô đuổi ra khúc sông thì thấy cô nhảy xuống ngay chỗ cu tí và cô gái kia chết , cha cô hoảng hồn liều mạng nhảy xuống cứu cô thì may sao cứu đuoc , đến sáng cô tỉnh dậy kể lại thì ai cũng tái mặt , theo lơi cô kể

“Đang ngủ thì con nghe có chị mặc áo trắng kêu con ra ngoài đó chơi , con đi đến đó thì bất ngờ chị đó nhảy xuống , nhưng không biết sao con cũng nhảy theo ( cô không biết bơi , giống tôi ) sáng ra thì thấy ở nhà , con không biết xảy ra chuyện gì ”

Cả làng nhôn nhao lên đi kêu bà Sáu đến thì bà nói cô này hợp vong lại là trinh nữ nên nó muốn kéo luôn xuống cùng , người nhà trong coi cô cẩn thận , liên tục nhiều đêm sau đó cô vẫn “mộng du” , cha mẹ cô không ai ngủ được , khoá hết cửa ra vào để đề phòng , chịu không nổi ông mới kêu cô về thành phố luôn đi , khi nào êm chuyện thì về , cũng may cô gái ấy được thoát nạn , bằng không gia đình ông Bình phải chịu nỗi đau” kẻ tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh”

Sau một thòi gian sau thì Bà Sáu tập họp mọi người lại để bàn tính chuyện thu phục hồn ma đó , Bách lù lù xuất hiện cười khinh bỉ nói

“Sức của bà mà muốn thu nó , nó không dìm bà chết mới lạ đó ”

Nghe vậy thì ai cũng sợ bèn lên chùa nhờ thầy về để cầu siêu , thầy kêu lấy thân chuối làm thành chiếc xuồng để lễ vật lên rồi chuẩn bị đàn lễ cho ông làm phép , bà Sáu hộ pháp cho ông , lúc làm lễ ông ra lệnh thả “thuyền” xuống thì nó trôi gần đó thì lật úp xuống , thả hai cái điều y gang không khác chút nào , người làng định thả nữa thì ông bảo

“Nó không nhận đâu , nó chỉ muốn giết người để được đầu thai , nhưng vì sao nó lại khát máu đến thế thì ta cũng chưa tìm được lời giải ”

Cả làng lao nhao lên và càng tránh xa khu vực đó ra , nhà nào ở gần khúc sông cũng dọn đi đến nhà bà con hàng xóm ở tạm .

Từ lúc làm lễ thì đêm nào người dân ngủ trong nhà đều nghe tiếng hát ru đầy kinh dị , âm thanh văng vẳng trong tiếng gió khiến nó càng trở nên ma mị , ghê rợn và đầy oán giận

À ơi à ơi con ơi con ngủ đi con

Cha con phụ mẹ , theo chân ai rồi

....................
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Vụ Giết Người Liên Hoàn Lý Chi Vĩnh (Phần 1)


Hẳn các bạn đã từng nghe từng đọc từng xem rất nhiều tin tức và phim ảnh có liên quan đến các vụ án giết người liên hoàn.

Hôm nay An sẽ biên tập lại toàn bộ thông tin về một vụ đại án diễn ra vào những năm 90 của thế kỷ 20 để giới thiệu đến các bạn.

Tên sát nhân đã thực thi 26 vụ án, giết hại 25 người khắp Trung Quốc, trong khoảng thời gian đó, hắn còn bỏ trốn sang nước ngoài hai năm, có một điều đặc biệt rằng, toàn bộ các vụ án của hắn đều được thực thi trong phòng khách sạn.Họ và tên: Lý Chi Vĩnh.Quốc tịch: Trung Quốc.Chiều cao: 1m70Lý Chi Vĩnh xuất thân là nông dân, bố mẹ đều không biết chữ, gia đình gồm sáu anh chị em, cả nhà sống dựa vào việc trồng trọt.

Bởi cuộc sống khó khăn nên mãi đến năm 12 tuổi, Lý Chi Vĩnh mới học lớp Một.

Học hết cấp hai, Lý Chi Vĩnh nghỉ học để đi làm thuê.Lý Chi Vĩnh vừa đi làm thuê vừa sửa đồ điện, đồng thời tự học hỏi cách buôn bán.

Một ngày nọ, Lý Chi Vĩnh tình cờ gặp được một thương nhân, thương nhân đó nói cho hắn biết rằng, thành công không chỉ dựa vào mỗi bán buôn mà còn phải kết giao với nhiều loại người thuộc đủ tầng lớp trong xã hội, thu thập đủ mọi loại kiến thức, mỗi thứ phải biết một ít.

Thông qua sự chỉ điểm của vị thương nhân nọ, Lý Chi Vĩnh bắt đầu đi kết giao với đủ kiểu bạn bèn, dần dà hắn ta hiểu thế nào là tấn công bất ngờ, thế nào là tốc chiến tốc thắng, thế nào là dương đông kích tây, thế nào là lạt mềm buộc chặt, thế nào là lợi dụng mâu thuẫn, thế nào là tiêu diệt từng bộ phận,...

đặc biệt hiểu rõ pháp luật và các kiến thức điều tra.

Tuy Lý Chi Vĩnh đi qua không ít nơi, cũng khảo sát không ít hạng mục, nhưng không có tài chính, vậy nên chỉ có thể lý luận suông.Năm 1985, khi Lý Chi Vĩnh lưu lạc đến Thụy Lệ thì đã nghèo đến mức gạo cũng không có mà ăn.

Đương lúc Lý Chi Vĩnh đang cùng đường thì một kẻ cắp chuyên nghiệp ở Côn Minh đã khiến cuộc đời của Lý Chi Vĩnh thay đổi hoàn toàn.

Tên trộm đó nói cho Lý Chi Vĩnh biết rằng một nam tử hán đại trượng phu không thể chết như thế được, vậy nên hắn ta đã dạy Lý Chi Vinh cách cạy khóa và ăn cắp.

Cứ thế, Lý Chi Vĩnh bị kéo xuống bùn, đồng thời từ đó cũng thay đổi cả số phận của Lý Chi Vĩnh.2 giờ trưa ngày 17 tháng 4 năm 1996, sở cảnh sát Ngân Hà thuộc thành phố Thụy Lệ tỉnh Vân Nam nhận được một cú điện thoại báo án của một nhà khách, khách thuê ở phòng 150 tên Hà Kiến Tân đã chết thảm ngay trên giường ngủ, cả tiền và thẻ căn cước đều biến mất.

Nghe xảy ra án giết người, cảnh sát không dám chậm trễ, lập tức báo cáo lên cục công an thành phố.

Hơn 20 phút sau, cục trưởng và phó cục trưởng của thành phố Thụy Lệ dẫn theo pháp y và đội cảnh sát hình sự tới hiện trường.Người chết Hà Kiến Tân bị một máy kích điện kích vào tim cho đến chết.

Sau khi chụp ảnh hiện trường làm bằng chứng, các nhân viên điều tra lập tức kiểm tra lịch sử đăng ký lưu trú và thấy được rằng vào ngày 16 tháng 4, người chết Hà Kiến Tây đã ở cùng với một người có thẻ căn cước tên Cao Thịnh Long thuộc thị trấn Liêm Châu, huyện Hợp Phổ, thành phố Quảng Tây.Theo như miêu tả của phục vụ viên thì Cao Thịnh Long cao tầm 1m70, rất gầy, mặt đen, lưng gù, mặc bộ đồ vest màu đen.

Nhưng phục vụ viên lại cảm thấy hình như Cao Thịnh Long nói khẩu âm vùng Vân Nam chứ không giống với người Quảng Tây, Thủ đoạn giết người của tên Cao Thịnh Long này vô cùng thông thạo, người chết không hề thốt ra bất kỳ âm thanh nào.

Theo như điều tra hiện trường thì Cao Thịnh Long không để lại dấu vân tay hay bất kỳ một dấu chân nào.

Xem ra Cao Thịnh Long đã nhiều lần phạm tội, đây không phải là lần đầu tiên hắn ta ra tay giết người.

Cảnh sát thành phố Thụy Lệ vô cùng ngạc nhiên trước những gì tra ra được, ý thức được tính nghiêm trọng của vụ án, toàn bộ cảnh sát đều cảm thấy rất nặng nề.Đội cảnh sát hình sự lập tức liên tưởng đến hàng loạt vụ án cướp của giết người ở các khách sạn mà bộ công an từng thụ lý ba năm trước, từ hiện trường gây án đến thủ đoạn đều tương tự.

Vậy nên bèn tra cứu, phát hiện án kiện cùng kiểu xảy ra lần đầu tiên quả đúng từ ba năm trước, ấy chính là ngày 7 tháng 2 năm 1993.

9 giờ sáng ngày 8 tháng 2 năm 1993, người phục vụ tại một khách sạn thuộc thành phố Bảo Sơn tỉnh Vân Nam vẫn làm việc như thường lệ, cô bước lên lầu 3 và bắt đầu quét tước các gian phòng.

Tới phòng 305, cô gõ cửa mấy cái theo thói quen, đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Phục vụ tới dọn phòng đây!".

Thế nhưng trong phòng lại chẳng ai đáp lời, xem ra khách đã trả phòng rồi, thế là người phục vụ bèn dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Cửa phòng vừa mở, một mùi thịt nướng xộc vào mũi, bước sâu vào trong cô không khỏi giật mình: trên chiếc giường, một xác chết vặn vẹo đang ngửa mặt lên trời!Tiếng thét của người phục vụ đã khiến những phục vụ khác và một vài vị khách chạy đến.Sở cảnh sát Đông Môn thuộc thành phố Bảo Sơn tỉnh Vân Nam nhận được điện thoại báo án, vị khách này tên Mã Thiên Cường, chết trong căn phòng số 305 của một khách sạn ở thành phố Bảo Sơn.

Cảnh sát lập tức chạy đến hiện trường, phát hiện Mã Thiên Cường hai mắt trợn tròn, chết ngay trên giường.

Hiện trường không có vết máu hay dấu vết ẩu đả, phần tim trên cơ thể có vết giật điện rõ ràng.

Xem ra, hung thủ đã tiếp cận Mã Thiên Cường vào lúc đêm khuya, sau đó dùng kích điện giết chết Mã Thiên Cường.Dựa theo thông tin do người thân của Mã Thiên Cường cung cấp, xác nhận người chết Mã Thiên Cường là người thôn Đại Hảo Bình, xã Thượng Doanh, huyện Đằng Trùng, tỉnh Vân Nam, năm nay 52 tuổi, hiện kinh doanh một cửa hàng bách hóa nhỏ.

Vụ án xảy ra vào đêm trước tức ngày 7 tháng 2 năm 1993, Mã Thiên Cường cầm theo tầm hai mươi nghìn tệ đến thành phố Bảo Sơn nhập hàng, nhưng số tiền đó giờ đã không cánh mà bay.Người ở cùng với Mã Thiên Cường là Hoắc Khánh Quý đã rời khỏi khách sạn từ sớm, hắn đã dùng thẻ căn cước của Mã Thiên Cường từ quầy phục vụ để lấy tiền của người chết.

Hoắc Khánh Quý lập tức bị liệt vào diện tình nghi giết người nghiêm trọng.

Vụ án này không hẳn không có đầu mối, đầu tiên, hung thủ để lại thông tin đăng ký từ thẻ căn cước có tên là Hoắc Khánh Quý, thứ hai, hung thủ có tiếp xúc với một vài người khác nữa.Cảnh sát hình sự tra ra được trên sổ đăng ký tạm trú, vào buổi tối trước khi xảy ra vụ án một ngày, Hoắc Khánh Quý không ở phòng số 305 mà ở chung phòng 213 với một người tên là Khưu Minh Hoa, Khưu Minh Hoa là người thôn Đặng Hà thuộc thị trấn Cao Lương, huyện Đông Hưng, thành phố Nội Giang, tỉnh Tứ Xuyên.Bấy giờ Khưu Minh Hoa vẫn chưa rời khỏi khách sạn, cảnh sát lập tức tìm được anh ta.

Khưu Minh Hoa từng đi lính nên vóc dáng cường tráng, cao 1m8.

Anh ta tới khách sạn vào buổi trưa một ngày trước, mấy tiếng sau thì Hoắc Khánh Quý cũng vào ở, hai người còn cùng ăn lẩu bò.

Theo như lời Hoắc Khánh Quý nói thì hắn ta là một người kinh doanh, đã kiếm lời được mấy trăm ngàn tệ, lần này hắn ta đến đây là để đòi nợ.

Có lẽ sau đó thấy Khưu Minh Hoa tráng kiện quá, sợ không phải đối thủ nên Hoắc Khánh Quý đã tìm cớ đổi sang phòng khác.Tới tận giờ Khưu Minh Hoa mới biết chuyện tối qua Hoắc Khánh Quý đã giết người cướp của bèn sợ hãi đến mức run rẩy.

Bởi trước khi xảy ra án mạng, Khưu Minh Hoa có tiếp xúc với hung thủ mấy tiếng đồng hồ nên có ấn tượng khá sâu, vậy nên chẳng mấy chốc đã miêu tả ra được đặc thù tướng mạo của hung thủ.Theo nhưng lời khai báo của anh ta, Hoắc Khánh Quý có dáng người không cao, tầm 1m7, người khá gầy, nhưng vai rất rộng nên thoạt trông khá mạnh khỏe.

Hắn trông giống một kẻ lang bạt nên có lẽ chuyện kinh doanh kia có lẽ là bịa.

Hắn mặc bộ đồ vest màu đen, chân mang giày tây màu đen, tay cầm một chiếc túi da cũng màu đen, nói giọng phổ thông sặc khẩu âm Vân Nam.

Khưu Minh Hoa bảo rằng nếu lại trông thấy Hoắc Khánh Quý, anh ta chắc chắn có thể nhận ra.Dựa theo địa chỉ trong thẻ căn cước mà Hoắc Khánh Quý đăng ký tại khách sạn, cảnh sát lập tức dẫn Khưu Minh Hoa đến thôn Đại Loan thuộc xã Tây Ấp, thành phố Bảo Sơn để lùng bắt Hoắc Khánh Quý.

Nhưng khi đến thôn Đại Loan, vẫn còn chưa kịp bắt thì Khưu Minh Hòa bèn phát hiện Hoắc Khánh Quý này và Hoắc Khánh Quý anh ta từng gặp là hai người hoàn toàn khác nhau.

Người dân trong thôn Đại Loan cũng đứng ra làm chứng, Hoắc Khánh Quý là một nông dân, đã bao năm nay chưa từng rời hỏi thôn, chỉ thi thoảng qua mấy thôn khác họp chợ thôi.

Hai tháng nay, Hoắc Khánh Quý không hề bước chân ra khỏi thôn.Có thể kết luận, Hoắc Khánh Quý không phải là kẻ gây án.

Phía cảnh sát có hỏi Hoắc Khánh Quý, Hoắc Khánh Quý kể lại rằng đầu tháng 11 năm 1992, lúc anh ta và vị hôn thê tới tiệm chụp ảnh Hồng Quang ở thành phố Bảo Sơn chụp ảnh kết hôn thì chiếc thẻ căn cước và mười mấy tệ bỏ trong chiếc túi của bộ đồ theo kiểu Tôn Trung Sơn đã bị trộm thó mất.

Vị hôn thê của Hoắc Khánh Quý còn báo cả cảnh sát vì cả thẻ căn cước và tiền đều bị mất ngay trong tiệm chụp ảnh, lúc này chủ quán chụp ảnh mới khai rằng anh ta có thấy cảnh tên trộm lấy đồ nhưng vì sợ tên trộm đó quay lại báo thù nên không dám la lên.

Sau khi bị mất thẻ căn cước, Hoắc Khánh Quý đã đi làm một chiếc mới.

Trải qua mấy lần điều tra, cảnh sát không phát hiện ra Hoắc Khánh Quý nói dối bất cứ điêu gì.

Bởi thế nên đầu mối của vụ án bị đứt đoạn, nhưng phía cảnh sát vẫn không từ bỏ, họ đoán định tên trộm lấy cắp thẻ căn cước của Hoắc Khánh Quý là người gây án, vậy nên bèn bắt tay vào tìm kiếm tên trộm này.

--------------------------------♡

Lý Chi Vĩnh khi bị bắtBởi đây là một vụ đại án kéo dài trong rất nhiều năm, phải nói là gần như suốt toàn bộ những năm 90, quy mô lại rất lớn, vậy nên thông tin để lại cũng rất nhiều, được liệt vào án trọng điểm kinh điển của Trung Quốc, tới tận bây giờ vẫn là mối kinh hãi của nhiều người.

Tóm lại là sẽ chia ra thành rất nhiều phần, mong là mọi người đủ kiên nhẫn để theo đến tận phần cuối cùng nhé!
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Vụ Giết Người Liên Hoàn Lý Chi Vĩnh (Phần 2)


Đội cảnh sát hình sự lập tức đến studio Hồng Quang tìm nữ nhân viên từng trông thấy tên trộm lấy cắp thẻ căn cước của Hoắc Khánh Quý.

Theo như nữ nhân viên nhớ lại thì tên trộm kia là một thanh niên tầm 24 - 25 tuổi, dáng thấp, đầu nhỏ, trên mí mắt có một vết sẹo nhỏ.

Tên trộm đó trước kia từng ở đây "hành nghề", nữ nhân viên cũng từng có dịp trông thấy cảnh hắn ta bị dân bắt đưa tới đồn cảnh sát, hình như họ Tống.Sau khi nhận được tin tức trên, cảnh sát cho rằng tên trộm này rất có thể là người bản xứ cũng ở thành phố Bảo Sơn.

Bởi thế nên cảnh sát đã lục lại tất cả mọi tư liệu liên quan đến trộm cắp.

Vừa tra thì mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người của một kẻ tên là Tống Kiến Trung ở đường Xuyên Giang.

Tống Kiến Trung, 26 tuổi, vốn là thợ điện làm việc ở một công ty xây dựng.

Năm 1989 bị bắt giữ vì trộm cắp, sau đó phải vào trại cải tạo 3 năm.

Năm ngoái mới ra khỏi trại, hiện đang đi làm thuê để mưu sinh.

Theo cán bộ khu phố phản ánh, Tống Kiến Trung sống khá thoải mái, mức sống vượt xa khả năng mà công việc hiện tại của hắn có thể đạt tới, cảnh sát phán đoán rằng rất có khả năng hắn lại ngựa quen đường cũ.Đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố đưa ra chỉ thị: "Cho nữ nhân viên bí mật nhận diện, nếu Tống Kiến Trung quả thật là người trộm thẻ căn cước của Hoắc Khánh Quý thì tìm cơ hội bắt lại thẩm tra!"

Đêm đó, theo như thông tin có được từ trước, đội cảnh sát hình sự dẫn theo nữ nhân viên của studio chụp ảnh đến vũ trường Hoan Hoan, sau đó nữ nhân viên đã nhận ra ngay tên trộm trong số các khách nhảy ở đó.

Quan sát một hồi, nữ nhân viên đã chỉ ra và xác định chính xác là hắn.Sau khi Tống Kiến Trung bị giải đến đồn cảnh sát, đội cảnh sát hình sự lập tức tiến hành thẩm vấn, song không hỏi những vấn đề khác, chỉ xoáy sâu vào việc trộm thẻ căn cước ở studio Hồng Quang vào tháng 11 năm ngoái.

Tống Kiến Trung đã từng bị bắt một lần nên biết rất rõ con đường phá án của cảnh sát, nhưng hắn vẫn phải ngạc nhiên thốt ra rằng: "Sao các anh lại hỏi chuyện này..."

Cảnh sát nói rằng: "Tấm thẻ căn cước mà anh trộm được hiện đã bị phát hiện có liên quan đến một vụ án giết người cướp của xảy ra gần đầy.

Ý tứ chuyện này như nào, nói thế hẳn anh cũng biết."

Nghe thế hắn lập tức gào lên: "Chuyện đó chả liên quan gì đến tôi cả, các người đừng vu oan cho tôi!", sau đó bèn khai báo thành khẩn.

Vào một buổi sáng đầu tháng 11 năm ngoái, Tống Kiến Trung nhắm vào mục tiêu là một người đàn ông tầm 30 tuổi mặc vest đen, tay cầm ví da cũng màu màu đen.

Lúc đối phương lơ là, hắn đã tiếp cận gần thò tay vào túi áo đối phương.

Song Tống Kiến Trung đã tính sai, ngón tay của hắn còn chưa kịp chạm vào vật gì thì đã bị người đó bắt lại được bằng tay.

Tiếp đó hắn bảo Tống Kiến Trung đi theo mình.

Khi đi tới góc phố khuất người nọ, tên kia đã nói: "Nghe đây, đều là dân giang hồ, tao không tính làm khó mày, nhưng mày phải làm cho tao một chuyện...".

Hóa ra chuyện hắn muốn làm đó là tìm cho hắn một tấm thẻ căn cước, tuổi tầm từ 20 đén 40, có gương mặt gần giống với hắn, vào lúc 2 giờ chiều 3 ngày sau gặp ngay tại nơi này để giao hàng, nói xong còn đe dọa: "Nếu mày dám thất hứa, thì đừng hòng làm ăn gì được ở đây nữa!"

Ba ngày sau, Tống Kiến Trung đi tới nơi đã hẹn trước rồi mang tấm thẻ căn cước kia giao cho người nọ.

Người nọ trả cho hắn 20 tệ rồi bỏ đi.

Từ đó trở về sau, Tống Kiến Trung không gặp lại hắn nữa.

Theo như khai báo của Tống Kiến Trung, tướng mạo dáng vóc của tên kia giống hệt với đối tượng đang tiến hành điều tra.

Khả năng này là đầu mối duy nhất chứng tỏ có liên quan đến hung thủ.

Nhưng đội cảnh sát không ngờ đến chính là, ngay khi công tác điều tra rơi vào cục diện bế tắc thì tên Hoắc Khánh Quý giả kia lại gây thêm tiếp một vụ án.Tối ngày 12 tháng 3, một thanh niên 26 tuổi tên Diêu Hưng Hoa đã tử vong trong căn phòng 304 của khách sạn Đông Môn thuộc thành phố Bảo Sơn, 3500 đồng tiền mặt và thẻ căn cước trên người cũng không cánh mà bay.

Diêu Hưng Hoa vừa kết hôn được một năm, anh ta đến thành phố Bảo Sơn để chuyển hàng, không ngờ lại chết oan.Tối đó anh ta ở cùng với một người khác tên là Đào Bật Tài, theo như thông tin trên thẻ căn cước thì hắn ta là người thôn Chu Lý, xã Tân Nhai, thành phố Bảo Sơn.

Sau khi kiểm tra hiện trường, cái chết của Diêu Hưng Hoa cũng do điện giật gây nên.

Theo như miêu tả của nhân viên từng tiếp xúc với tên hung thủ mà cảnh sát đang điều tra thì tướng mạo của Đào Bật Tài và hung thủ khá tương tự nhau, thậm chí còn mặc cùng một kiểu vest.

Đầu mối duy nhất hắn để lại là tấm thẻ căn cước.Với vết xe đổ từ tấm thẻ căn cước của Hoắc Khánh Quý, cảnh sát cũng không đặt nặng kỳ vọng về việc điều tra người tên Đào Bật Tài.

Quả nhiên, trong lúc Mã Thiên Cường và Diêu Hưng Hoa bị sát hại, Đào Bật Tài đang ở Quảng Đông cách xa cả mấy trăm ki lô mét, hoàn toàn không có thời gian gây án.Theo như lời khai của Đào Bật Tài thì ví tiền và thẻ căn cước của anh ta dã bị trộm thó mất vào một năm trước.

Cảnh sát lại tìm đến Tống Kiến Trung hiện đang ở trại tạm giam, hắn thừa nhận rằng thẻ căn cước của Đào Bật Tài cũng do chính hắn đưa cho người nọ, đây là một trong ba tấm thẻ căn cước lúc ấy.

Đương lúc đội cảnh sát hình sự vắt óc nghĩ cách truy tìm tên sát nhân thì hắn đã chạy đến Đại Lý.Tối ngày 22 tháng 4, một người tên Địch Tiên Vân ở thôn Quang Minh xã Minh Giác huyện Lật Thủy tỉnh Giang Tô đã bị giết chết trong phòng 208 tại một nhà khách đối diện một trạm vận chuyển.

Người ở cùng với người chết đã lặng lẽ rời đi, mà thông tin đăng ký mà người này để lại cũng chính là tên của Diêu Hưng Hoa đã bị giết mười ngày trước.Theo như trí nhớ của nhân viên thì vào trưa ngày 22 tháng 4, tên sát nhân cầm túi da màu đen xuất hiện ở quầy lễ tân rồi hỏi đặt một giường trong một căn phòng hai người mà theo hắn nói là để "tiết kiệm chi phí".

Nữ phục vụ cũng hiểu được tâm lý tiết kiệm này nên đã tốt bụng sắp xếp cho hắn ở trong phòng 208.

Nữ nhân viên nói cho hắn biết trong phòng đã có trước một vị khách người Giang Tô rồi.

Tên sát nhân vừa gật đầu vừa cười bảo: "Tôi thích có người làm bạn, tốt quá rồi!".Tiếp đó, nữ phục vụ lầu hai đã khai báo với cảnh sát rằng, lúc cô vào phòng 208 đưa nước sôi và dép cho tên sát nhân thì nghe hắn và vị khách tỉnh Giang Tô tên Địch Tiên Vân mới 41 tuổi kia chuyện trò rất thân thiện, hoàn toàn không có dấu hiệu gì đáng nghi.Sau khi nhận được thông báo, cảnh sát bèn lập tức chạy đến Đại Lý.

Hiện trường xảy ra vụ án hoàn toàn giống với hai vụ án trước, hung thủ cũng sử dụng máy kích điện và mặc vest đen.

Đồng thời dựa vào thẻ căn cước của Diêu Hưng Hoa, hoàn toàn có thể kết nối với hung thủ.

Nhưng khi đội cảnh sát còn đang lấy lời khai của nhân chứng ở Đại Lý thì lại xảy ra tiếp một vụ án giết người tương tự.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Vụ Giết Người Liên Hoàn Lý Chi Vĩnh (Phần 3)


Ngày 2 tháng 5, một người đàn ông quê ở Tây Bắc tên Ngụy Vĩnh Tường bị giết chết trong phòng 206 tại một nhà khách phía Nam Côn Minh, hơn 10 nghìn tệ tiền mặt biến mất.

Phương thức gây án không khác với các án trước, chỉ khác là thẻ căn cước đăng ký thông tin tạm trú đã đổi thành Tư Quốc Tiến.Đội cảnh sát hình sự lại hối hả chạy từ Đại Lý đến Côn Minh, mới vừa đặt chân đến thì tên sát nhân lại xuất hiện, lần này hắn ở cùng với một người phụ nữ trẻ tên Lý Duy Giảo tại một nhà khách ở phía Tây Côn Minh với tư cách là Triệu Vũ Thành, đồng thời bảo rằng Lý Duy Giảo là đồng nghiệp của hắn và bảo cô là nữ nên phải thuê một phòng khác.

Sau đó hắn giết một người đàn ông lớn tuổi tên Phạm Quế Sinh trong phòng, túi tiền của ông ta cũng biến mất, bên trong có hơn 6000 tệ tiền mặt.Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, tên sát nhân đã rải máu tươi ở ba thành phố và kết liễu 5 mạng người, vụ án kinh động đến cả sở công an tỉnh Vân Nam.

Tại sở công an, sau nhiều lần họp bàn, ba sĩ quan cảnh sát cấp cao gồm phó giám đốc công tác điều tra tội phạm Bành Kiến Phi, trưởng phòng điều tra hình sự Hoàng Dật Tiên và phó giám đốc Dương Hữu Quang, đã ra chỉ thị buộc phải bắt được hung thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất. (Me: WTF?

"sau nhiều lần họp bàn" mà lại đưa ra kết luận thiếu chất dinh dưỡng như này á hả?

Có thể đưa ra cái nào có tính hỗ trợ hơn được không?)Cảnh sát lập tức thành lập tổ chuyên án rồi gom các vụ án có liên quan lại xử lý chung.

Căn cứ vào tin tức mà nhân viên của nhà khách bến xe phía Tây cung cấp và ghi chép trên sổ đăng ký lưu trú, một cán bộ công đoàn của mỏ đồng Dịch Môn tên Vương Hồng Phúc đã ở cùng một phòng với tên sát nhân vào ngày 4 tháng 5 với trước ngày hắn ta sát hại Phạm Quế Sinh.

Sở công an tỉnh quyết định, phó giám đốc phòng tác chiến của sở công an tỉnh Âu Lương Phát - người đã có hơn 30 năm làm cảnh sát điều tra an ninh - dẫn dắt một điều tra viên trẻ tuổi tên Trương Lỗi đến Điền Tây điều tra thông tin về Tư Quốc Tiến, Triệu Vũ Thành và Lý Duy Giảo.

Còn phó cục trưởng cục công an sở truyền thông tỉnh Lý Đại Bưu sẽ dẫn theo cảnh sát hình sự Nhuế Vệ Đông đến mỏ đồng Dịch Môn tìm Vương Hồng Phúc.Âu Lương Phát và Trương Lỗi đến Đằng Xung kiếm Lý Duy Giảo trước nhưng lại phát hiện Lý Duy Giảo đã chuyển từ Đằng Xung đến huyện Lương Hà từ năm 1990 rồi.

Cả đội bèn chuyển hướng sang huyện Lương Hà, sau khi điều tra, từ tháng 2 đến tháng 5 năm 1993, người phụ nữ nông thôn Lý Duy Giảo chưa từng rời khỏi thôn, nói đúng hơn là không hề bước chân ra khỏi huyện Lương Hà, vậy nên hiềm nghi về Lý Duy Giảo bị loại trừ.

Song chuyện gì cũng có kẽ hở của nó, sau khi dốc sức điều tra lần nữa, rốt cuộc đội cảnh sát đã tìm ra được Lý Duy Giảo cần tìm, cô ta là một gái điếm ở Côn Minh.

Theo như trí nhớ của cô ta thì có một người đàn ông mặc đồ đen yêu cầu cô ta phục vụ, cô ta theo hắn đến một nhà khách.

Khi nhà khách yêu cầu thông tin đăng ký thì người đàn ông đó lấy ra một tấm thẻ căn cước nữ để đăng ký hộ cô ta.

Tấm thẻ đó hoàn toàn không liên quan gì đến cô ta, thậm chí cô ta còn không biết cái tên Lý Duy Giảo trên đó là ai.

Giữa cô ta và hắn chỉ là một cuộc giao dịch giữa tình dục và tiền bạc, vậy nên cô ta cũng chẳng biết lai lịch của hắn là gì.

Vậy nên, đầu mối có liên quan đến Lý Duy Giảo bị gián đoạn.Cả thông tin điều tra mà Vương Hồng Phúc cung cấp cũng không có gì đặc biệt, theo như lời khai của Vương Hồng Phúc thì anh ta đến Côn Minh để đi công tác.

Tính anh ta cẩn thận nên vẫn may mắn chưa nằm dưới lưỡi dao của tên sát nhân.

Lúc ở nhà khách, hai người còn trò chuyện với nhau mấy câu.

Khi tên sát nhân nghe anh ta nói làm việc ở mỏ đồng bèn quan tâm hỏi về vấn đề thu nhập.

Vương Hồng Phúc quanh năm đi công tác nên có kinh nghiệm xã hội và tâm lý phòng bị.

Thế là anh ta bèn thở than với tên sát nhân rằng công ty làm ăn không ra gì, ngay cả lương bổng cũng chẳng cao mấy, mỗi tháng chỉ trả có 50 đồng mà thôi.

Thực ra lúc đó Vương Hồng Phúc mang theo hơn 5000 đồng tiền mặt.

Kết quả, chính những lời nói đó đã khiến tên sát nhân nghĩ lầm rằng hắn nghèo mạt nên đã không hạ thủ.

Khi Vương Hồng Phúc biết được rằng tên sát nhân đã giết một vị khách khác vào tối ngày 7 tháng 5 thì không khỏi sợ hãi.Âu Lương Phát và Trương Lỗi bèn chuyển mục tiêu sao Triệu Vũ Thành.

Thế nhưng theo như thông báo của đồn cảnh sát địa phương thì Triệu Vũ Thành đã đến huyện Xương Ninh làm thuê từ ngày 7 tháng 2 năm 1993, ngày 7 tháng 4 anh ta có về nhà nhưng sau đó lại rời khỏi thôn Tiêm Sơn thuộc xã Tân Nhai để đi làm thuê.

Còn tên sát nhân lại cầm thẻ căn cước của Triệu Vũ Thành để gây án tại nhà khách phía Tây Côn Minh vào tháng 5.

Hiển nhiên, Triệu Vũ Thành không có thời gian để phạm tội.Hiện tại, đối với Âu Lương Phát và Trương Lỗi, hành trình đến Điền Tây, nếu vẫn có hy vọng phá án thì chính là nằm ở Tư Quốc Tiến.

Họ lại đến thôn Vĩnh Yên thuộc xã Thủy Kiến huyện Nguy Sơn của Đại Lý và thuận lợi tìm được người này.

Nhưng Tư Quốc Tiến lại bảo rằng thẻ căn cước của anh ta đã bị cháu trai là Tư Hữu Cao mượn từ hồi tháng 2 năm 1991 tới tận giờ vẫn chưa trả.

Lý do mà Tư Hữu Cao mượn thẻ căn cước là vì hắn ta vừa mới được thả ra khỏi trại cải tạo nên chỉ có giấy phóng thích chứ không có thẻ căn cước.

Hắn nóng lòng muốn đi làm nên mới mượn thẻ căn cước của chú mình.

Mấy tháng trước, lúc Tư Hữu Cao dừng chân tại một nhà khách vận chuyển của thành phố Bảo Sơn thì bị hai tên trộm một già một trẻ thó mất 78 tệ và thẻ căn cước mang theo bên người.

Khi đó hắn ta đã báo cảnh sát nhưng chỉ bắt được hai tên trộm chứ không lấy lại được thẻ căn cước.Biết được tình huống trên, Âu Lương Phát và Trương Lỗi lập tức đến đồn cảnh sát thành phố Bảo Sơn.

Dưới sự phối hợp của cảnh sát nơi đây và từ bản đăng lý lưu trúc của nhà khách nọ trong tháng 2 năm 1991, họ đã tra ra được hai tên trộm ở cùng với Tư Hữu Cao.

Hai tên đó là cha con và đều thừa nhận mọi tình tiết mà Tư Hữu Cao thuật lại là sự thật.

Nhưng hai cha con đều khai rằng việc trộm thẻ căn cước là bị ép buộc chứ trước đó chỉ dám âm thầm cướp chứ không dám cướp công khai như vậy.

Đầu tháng 2 năm 1991, khi họ đang bán vé ở trạm vận chuyển thì bị người nọ nắm thóp.

Đối phương uy hiếp nếu không trộm cho hắn vài tấm thẻ căn cước thì hắn sẽ tố cáo hành động gian lận của họ với cảnh sát.

Do thời gian gấp quá nên họ chỉ đành vào nhà khách trộm bừa.

Khi hai cha con họ đưa cho hắn thẻ căn cước trộm được cho hắn ta thì hắn ta đã đưa lại cho họ 100 đồng xem như tiền phí.

Song lúc đó cả hai cha con đều chỉ nghĩ hắn chỉ là người trong giang hồ do bởi lúc giao thẻ căn cước có thấy hắn lấy ra vài tấm thẻ khác nữa, mà những kẻ mang theo nhiều thẻ căn cước thì nếu không phải phường buôn lậu thì cũng là tội phạm lẩn trốn.Sau khi tra xong mọi đầu mối, Âu Lương Phát và Trương Lỗi lại như lạc vào hang cùng ngõ hẻm không tìm thấy lối ra.

Nhưng phía Lý Đại Bưu và Nhuế Vệ Đông tuy không có tiến triển mang tính thực chất nhưng lại lùng ra được bút tích mà tên sát nhân từng lưu lại trong sổ ghi chép của Vương Hồng Phúc.

Đó là đầu mối duy nhất mà hung thủ để lại, mang đến cho công tác phá án một con đường sáng.Thế nhưng ngay khi cảnh sát Vân Nam vẫn chưa tra ra rõ manh mối thì một án mới lại xảy ra.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Vụ Giết Người Liên Hoàn Lý Chi Vĩnh (Phần 4)


Ngày 29 tháng 8, một thương nhân đến từ huyện Kỳ Đông tỉnh Hồ Nam tên Hồ Hoa Nam đã bị sát hại tại một nhà khách ở thị trấn Quảng Thông thuộc huyện Lộc Phong thành phố Sở Hùng.

Cảnh sát Quảng Thông tiến hành điều tra, đêm đó người chết đã ở cùng một phòng với một người tên Hà Quang Hiếu quê ở thôn Song Hà xã Bồ Biều thành phố Bảo Sơn.

Cảnh sát phía thị trấn Quảng Thông bèn lập tức gọi điện tới sở cảnh sát thành phố Bảo Sơn yêu cầu điều tra lý lịch của Hà Quang Hiếu.

Còn tổ chuyên án lúc này đã không còn ôm hy vọng về thẻ căn cước mà hung thủ lưu lại.Quả nhiên, theo như điều ra cho thấy, Hà Quang Hiếu là một bệnh nhân tâm thần được giám sát nghiêm ngặt bởi người thân.

Hiển nhiên việc một bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng thậm chí không thể bước ra tới sân nhà mình mà lại vượt được mấy trăm ki lô mét để qua tỉnh khác mưu sát là một việc không thể nào.

Đầu mối lại tiếp tục gián đoạn.Bốn ngày sau, tên sát nhân lại xuất hiện và lần này hắn gây án ở thành phố Thứ Lý dưới tên tuổi của một người tên Lưu Gia Thành.

Ngày 3 tháng 9, tại phòng 103 ở tòa lầu phía Bắc của nhà khách Đại Chúng, một người đàn ông tên Vương Khâm Lương ở thị trấn Bài Đầu huyện Chử Ký tỉnh Chiết Giang đã chết dưới tay hắn.Ủy viên chính trị của sở công an thành phố Đại Lý là Trương Kiến Quốc đã dẫn đội cảnh sát hình sự đến hiện trường điều tra, rốt cuộc tìm ra được hai dấu vân tay, đây cũng là một đột phá mang tính trọng đại.Sở công an tỉnh nhận được báo cáo từ cục công an Sở Hùng và Đại Lý, ngay lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn cấp nghiêm túc phân tích vụ án.

Xét thấy tên sát nhân đã gây ra 7 vụ án và sát hại 6 người chỉ trong vòng chưa đầy 8 tháng từ Đằng Xung đến Bảo Sơn, Đại Lý, Côn Minh và giờ là Sở Hùng, họ cho ra phán đoán như sau: bước tiếp theo, rất có thể tên sát nhân sẽ xuất hiện tại Bảo Sơn, hoặc có lẽ sau khi gây án tại Bảo Sơn sẽ bỏ trốn từ phía Điền Tây để chạy ra nước ngoài, hoặc cũng có thể sẽ quay trở lại Côn Minh lẩn trốn trong nước.

Dựa theo phán đoán này, sở công an tỉnh ra chỉ thị: công an Đại Lý tiến hành lùng bắt hung thủ trong toàn bộ khu vực, thứ hai là đội công an biên phòng bên Đức Hoành và Bảo Sơn tăng thêm cảnh giới, đề phòng tên sát nhân lẩn trốn để xuất cảnh, thứ ba phía công an Côn Minh cũng tăng cường quản chế các nhà khách bến xe đề phòng tên sát nhân trốn chạy trong nước...Nhưng tên sát nhân này hoàn toàn không phải hạng xoàng xĩnh.

Hắn là một tên trộm đã lăn lộn giang hồ bao năm, hắn có dự cảm rằng cảnh sát đang bao vây hắn ta ở Vân Nam nên bèn chạy trốn tới Tứ Xuyên.

Tên sát nhân thoát khỏi vòng vây chặn của cảnh sát Vân Nam để chạy đến Tây Xương, Tây Xương phong cảnh hữu tình nhưng hắn lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc mà trong lòng lại đang nuôi chí tiếp tục phạm tội.Tại một nơi bé nhỏ như Tây Xương, lần đầu tiên hắn gặp nguy hiểm.

Ai cũng biết Tây Xương là nơi phóng vệ tinh.

Để đề phòng gián điệp nước ngoài nên việc quản lý các khách sạn và nhà nghỉ ở đây khá nghiêm ngặt.

Ngày 9 tháng 9, hắn đến một nhà nghỉ tên là "Nhà nghỉ Giao Thông", đêm đó, Đặng Tu Lương 44 tuổi ở đường Ngũ Kim thuộc thị trấn Long Thủy huyện Đại Túc tỉnh Tứ Xuyên bị sát hại ngay trong nhà nghỉ.

Cứ thế, cuộc thảm sát điên cuồng lại bắt đầu lần nữa.Tên sát nhân không dám tùy tiện về lại Vân Nam nên sang các nơi khác để giết người.Ngày 11 tháng 9, giết chết một người ở nhà khách gần trạm xe lửa Thành Đô của tỉnh Tứ Xuyên.Ngày 14 tháng 9, giết chết một người ở nhà khách gần trạm xe lửa Tây An của tỉnh Thiểm Tây.Ngày 16 tháng 9, giết chết một người ở nhà khách gần bến xe phía Nam Lạc Dương.Ngày 26 tháng 9, Tín Am Hoa người ở thôn Đại Điền Thường Nhạc thuộc huyện Ninh Hương tỉnh Hồ Nam bị sát hại ở nhà khách của công ty cho thuê ô tô ở phía Đông thành phố Trường Sa tỉnh Hồ Nam.Tối ngày 28 tháng 9, chỉ trong vòng một tiếng rưỡi tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tên sát nhân đã lần lượt giết chết hai người.

Trong số phòng 201 của nhà khách Kim Long gần đường sắt Hoành Dương, hắn đã giết hại Thạch An Minh - một nhân viên vận chuyển hàng hóa đường sắt.

Tiếp đó, tại số phòng số 204 của một tòa nhà dịch vụ, hắn đã sát hại Cát Tông Văn của trạm vật tư thuộc thành phố Thạch Thủ tỉnh Hồ Bắc.

Theo như phân tích sơ bộ thì tên sát nhân sau khi giết Thạch An Minh phát hiện thấy anh ta không có tiền nên đã giết thêm Cát Tông Văn.Ngày 30 tháng 9, giết chết một người ở nhà khách gần trạm xe lửa Hoài Hóa tỉnh Hồ Nam.Ngày 1 tháng 10, giết chết một người ở nhà khách gần trạm xe lửa Quý Dương tỉnh Quý Châu.Ngày 3 tháng 10, giết chết Cao Nguyệt Các người thôn Lê Nguyên huyện Thành tỉnh Hà Bắc tại phòng số 411 của nhà khách gần trạm xe lửa Liễu Châu tỉnh Quảng Tây.Ngày 5 tháng 10, giết chết Ứng Thượng Cẩm quê ở thị trấn Linh Khê huyện Thương Nam tỉnh Chiết Giang ở phòng 410 của nhà khách gần trạm xe lửa huyện Lệ Bồ tỉnh Quảng Tây.Ngày 14 tháng 10, giết chết Trần Tiến Hải - một nhân viên mua vật tư của nhà máy động cơ diesel Ngọc Lâm tỉnh Quảng Tây.Ngày 14 tháng 10, giết chết Vương Kim Văng người ở thành phố Trường Đinh tỉnh Phúc Kiến tại phòng số 10 dưới tầng hầm tại nhà nghỉ Tứ Lộ Bài Phường thành phố Triệu Khánh tỉnh Quảng Đông.Ngày 16 tháng 10, giết chết một người ở nhà khách gần một trạm xe ô tô ở thành phố Quảng Châu.Ngày 20 tháng 10, tên sát nhân lại diễn tiếp trò cũ.

Tối đó, hắn gây ra hai vụ án liền, đầu tiên hắn đã giết Hoàng Kiến Tân người ở thị trấn Thường Nhạc huyện Hợp Bồ tỉnh Quảng Tây tại phòng số 214 nhà nghỉ Triêu Dương ở thành phố Nam Ninh tỉnh Quảng Tây, sau đó hắn lại tiếp tục đoạt mệnh của Lý Ba - một công nhân của mỏ than Sa Hải của thành phố Nội Giang tỉnh Tứ Xuyên trong căn phòng số 504 của nhà khách gần đường sắt Nam Ninh tỉnh Quảng Tây.Từ ngày 10 tháng 9 đến ngày 20 tháng 10 năm 1993, bước chân của tên sát nhân đã đi qua Thành Đô, Tây An, Lạc Dương, Trịnh Châu, Ninh Hương, Hành Dương, Hoài Hóa, Quý Dương, Nam Ninh, Liễu Châu, Lệ Phổ, Ngô Châu, Triệu Khánh, Đông Hoàn với hành trình hàng nghìn ki lô mét, hao tổn 40 ngày, giết 16 người!

Đến đây đã có tổng cộng 24 người chết thảm dưới tay tên sát nhân.Vụ án này có quá nhiều người chết, khu vực gây án lại rộng, độ khó phá án vô cùng cao, gây khủng hoảng toàn quốc.

Sở công an thành phố Quảng Tây tự nhận không có năng lực phá vụ án này, vậy nên vào ngày 25 tháng 10 đã gọi cuộc gọi khẩn đến bộ công an đưa ra kiến nghị để bộ công an đảm nhiệm phá vụ án này.Bộ trưởng bộ công an đích thân đọc hồ sơ vụ án, những tình tiết ghê rợn xuyên suốt đã khiến ông phải chấn động, bèn lập tức hạ lệnh buộc phải phá cho bằng được vụ án trong một khoảng thời gian nhất định. (Me: các bác ở trên quả thật là, nói thế ai chả nói được...)
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Vụ Giết Người Liên Hoàn Lý Chi Vĩnh (Phần Cuối)


Dựa theo chỉ thị của đảng ủy, tại Nam Ninh, cục điều tra hình sự của bộ công an đã triệu tập các lãnh đạo từ các cục điều tra hình sự của sở công an tỉnh và thành phố cùng các chuyên gia điều tra tội phạm lại để phá án và tiến hành phân tích thông qua các tình tiết bắt đầu từ tháng 2 đến tháng 10 năm 1993, sau đó đưa ra các kết luận và quyết định sau:Một, đây là vụ án đặc trưng về hình thức giết người cướp của trong loạt các nhà khách trên toàn quốc.Hai, cục điều tra hình sự của bộ công an đã chỉ huy điều tra và phát lệnh thông báo khẩn cấp đến các cơ quan công an quốc gia trên danh nghĩa của bộ công an, nêu rõ tư tưởng, hỗ trợ thông tin và tiếp viện kịp thời.Ba, các sở an ninh công cộng có liên quan thuộc các tỉnh và thành phố có xảy ra án mạng thành lập tổ chuyên án để kiên trì đến cùng.Bốn, lấy Vân Nam là khu vực chủ chiến, còn Bảo Sơn của Vân Nam, Sở Hùng của Điền Tây, Đức Hoành của Đại Lý, vân vân là khu vực điều tra trọng điểm.Năm, tất cả các tỉnh và huyện liên quan sẽ tiến hành điều tra toàn diện lần nữa về những cái chết bất thường xảy ra trong các nhà khách từ năm 1992.Sáu, bởi đây là vụ án có thủ đoạn tàn nhẫn nhất, phương thức ẩn náu tinh vi nhất, thời gian dài nhất, phạm vi rộng nhất, nhiều người chết nhất, độ khó phá án cao nhất kể từ khi thành lập nước cộng hòa nhân dân Trung Quốc tới nay, đồng thời có tính nguy hiểm vượt xa vụ án giết người bằng súng năm 1983, nên buộc bằng mọi giá phải phá cho kỳ được.

Bộ công an đưa ra chỉ thị, ai phá được án sẽ được khen thưởng.Vào ngày thứ năm sau cuộc họp tại Nam Ninh, thông báo khẩn cấp của cục điều tra hình sự của bộ công an đã được chuyển đến các tỉnh và khu tự trị và các sở an ninh công cộng của các ngành đường sắt, giao thông, hàng không dân dụng và lâm nghiệp.

Tại các trạm tàu, các bến xe buýt, bến tàu, nhà ga, khách sạn,...

đều siết chặt vòng vây.Tháng 1 năm 1994, giám đốc cục điều tra hình sự của bộ công an đã bay đến Vân Nam để giám sát và tổ chức một cuộc họp đặc biệt tại thành phố Bảo Sơn trong trung tâm điều tra.Tháng 2 năm 1994, sở công an tỉnh Quảng Tây đã chủ động cử các chuyên gia điều tra tội phạm đến Vân Nam để giúp đỡ.Rốt cuộc, sau bao nhiêu khó khăn, cũng đã có một manh mối mới vào ngày 5 tháng 4 năm 1994... nhưng...Ngày 5 tháng 4 năm 1994, đồn cảnh sát Sở Hùng đã báo cáo rằng vào sáng sớm ngày 4 tháng 4, một tài xế 42 tuổi tên là Đoàn Hoa của một công ty thuốc lá thuộc huyện Di Lặc tạm trú tại phòng 412 của một nhà nghỉ gần bãi đậu xe ở chợ buôn trà thuộc thị trấn Quảng Thông huyện Lộc Phong tỉnh Vân Nam, đã chợt giật mình tỉnh giấc trước khi bị một người tên Vương Lâm ra tay mưu sát.

Trong lúc đánh nhau, đối phương đã hốt hoảng leo tường bỏ trốn.

Nghi phạm để lại một chiếc túi sẫm màu và một bộ vest màu đen lại hiện trường, trong túi có thẻ căn cước của Lý Vũ Phúc thôn Ngõa Dao xã Hòa Điện huyện Tường Vân thuộc châu tự trị Đại Lý và bằng lái máy kéo của Vương Lâm cùng bốn tờ đơn gửi tiết kiệm của Đoạn Vinh Quang.Xét thấy vụ án này tương tự với các vụ án trước, tổ chuyên án cực kỳ vui mừng.

Sau khi nhận được báo cáo, tuy đã là đêm muộn nhưng Dương Hữu Quang vẫn cùng Âu Lương Phát và Trương Lỗi lái ô tô từ Côn Minh đến thị trấn Tường Vân cách tận hơn 300 ki lô mét.9 rưỡi tối ngày 5 tháng 4, Lý Vũ Phúc bị bắt, sau khi đối chiếu, hắn quả là tác giả của vụ án.

Lý cũng thú nhận thẳng thắn và khai nhận rằng chính bản thân đã gây án.

Tháng 4 năm 1985, hắn từng bị tòa án huyện Diêu An phán tù có thời hạn 2 năm về tội trộm cướp.

Sau khi ra tù vào tháng 2 năm 1988, hắn vẫn không biết hối cải mà tiếp tục cướp trộm, tiếp tục bị tòa án huyện Nam Hoa phán tù có thời hạn 4 năm.

Sau khi được thả ra lần nữa vào tháng 2 năm 1992, Lý tăng level, vẫn tiếp tục hoạt động cướp bóc tại thị trấn Quảng Thông tỉnh Vân Nam nhưng với hình thức ở cùng một phòng với người lạ rồi đợi người lạ ngủ say sẽ đánh ngất và cướp của.Vụ án này có nhiều điểm tương tự với loạt án giết người trong nhà nghỉ nên có giá trị nghiên cứu rất lớn.

Phía đảng ủy của sở công an tỉnh đã đưa ra quyết định, giám đốc công an Đại Lý - nơi xảy ra án phạm - là Doãn Thụ Hiền sẽ cùng với nhóm của Dương Hữu Quang phụ trách vụ chuyên án bao gồm thẩm vấn, yêu cầu hỗ trợ, điều tra chứng cứ và điều động nhân lực.Sau khi kiểm tra và đối chiếu các thủ đoạn của tên sát nhân và Lý Vũ Phúc, tuy hình thức là tương tự nhưng rõ ràng có điểm khác.

Lý Vũ Phúc chỉ dùng các vũ khí như côn gỗ để đánh ngất người bị hại chứ không dám giết người.

Quan trọng nhất là, sau khi Vương Hồng Phúc, Lôi Mông Quang và Khưu Minh Hoa đứng ra nhận dạng thì đã đưa ra đáp án là Lý Vũ Phúc hoàn toàn không phải là tên sát nhân nọ.

Cuối cùng kinh qua giám định dấu vân tay và bút tích, Lý Vũ Phúc chính thức bị loại khỏi diện tình nghi, hắn không phải là tên sát nhân đó.

Sau Lý Vũ Phúc, phía cảnh sát còn bắt được rất nhiều đối tượng trộm cắp cùng phương thức với Lý Vũ Phúc nhưng sau khi kiểm tra thì đều không phải là tên sát nhân cần tìm.

Lạ là kể từ ngày 20 tháng 10 năm 1993, sau khi giết hại Lý Ba ở Nam Ninh thì tên sát nhân bỗng biến mất một khoảng thời gian rất dài khiến ai nấy đều thảng thốt.

Suốt hai năm 1994 và 1995, hắn không hề lộ diện, bởi hắn đã thành công trốn ra nước ngoài rồi.Hóa ra khi hắn từ Tứ Xuyên về lại Vân Nam đã đánh hơi ra mùi nguy hiểm nghiêm trọng.

Đâu đâu cũng có cảnh sát và dán ảnh chân dung vẽ phỏng theo gương mặt của hắn ở khắp mọi nơi.

Đặc biệt là ở các nhà nghỉ và nhà khách đều nhận được thông báo hợp tác điều tra.

Không cần phải nói đến Côn Minh, Sở Hùng, Đại Lý, Bảo Sơn, Đằng Xung,... khó bề ẩn náu mà ngay cả Nộ Giang cũng bị phong tỏa nghiêm ngặt đến mức chẳng thể đặt chân.

Hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm nên cũng biết nếu tiếp tục ở lại trong nước thì chắc chắn sẽ có ngày bị tóm.

Chần chừ mấy lần, hắn quyết định chạy trốn sang nước ngoài tránh bão.

Vậy nên hắn đã lén xuất cảnh từ thị trấn Chương Phong huyện Lũng Xuyên để đến Myanmar.Đến Myanmar, vốn hắn đã xin vào làm công nhân bốc vác của một mỏ đá, nhưng tính tình biếng lười sợ nặng chê bẩn khiến hắn nhanh chóng bị đuổi việc.

Với tâm lý trả thù mạnh mẽ, lúc sắp rời khỏi mỏ đá hắn đã dùng một ngọn đuốc biến chiếc lều dành cho công nhân hóa thành bụi tro.

Sau khi lưu lạc một khoảng thời gian ở Myanmar, tiền bạc hắn có được cũng bị dùng sạch, không có tiền hắn chẳng biết nên sinh tồn ra sao giữa đất khách quê người, chính điều đó đã khiến hắn nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Hắn nghĩ rằng, đây là khu vực Tam Giác Vàng sản sinh ra nhiều nguồn thuốc phiện nên cơ hội làm giàu chắc chắn nhiều.

Nhưng muốn cướp thuốc từ tay lính canh đâu phải dễ, nếu bị tóm được thì rơi đầu là chuyện khỏi bàn, mà dù có trộm được thì nhỡ bị biên phòng tra được thì càng khó nhập cảnh hơn.

Sau nhiều lần thất bại và thất vọng, hắn bắt đầu sinh ra suy nghĩ về nước đầy mạo hiểm.

Nhưng Trung Quốc lớn rộng đến thế, đâu mới là chốn đi về của hắn đây?

Là Lũng Xuyên lắm voi hay Thụy Lệ nhiều khổng tước?

Hắn tự hỏi bản thân vô số lần rồi cuối cùng đi đến quyết định: về lại Thụy Lệ.Thụy Lệ là nơi giao thương trọng điểm giữa Trung Quốc và các quốc gia Đông Nam Á chưa kể các nước phương Tây nên chắc chắn có nhiều thương nhân lai vãng.

Đồng thời hắn cũng đã đào vàng kiếm bạc ở đây suốt cả chục năm nên hoàn cảnh địa thế vô cùng quen thuộc, dẫu có gặp nguy hiểm cũng dễ bề đào thoát.

Tháng 2 năm 1996, tên sát nhân ôm tâm lý may mắn về lại Trung Quốc, trước khi nhập cảnh, hắn đến một cửa hàng quần áo nam ở Myanmar "mượn" một bộ vest đen.

Khoảnh khắc hắn bước chân lên địa phận Trung Quốc, hắn đã than thở vì sự lựa chọn của mình: Làm thuê khổ quá, mà cũng chẳng thể kiếm tiền bằng nghề nguội và nghề điện được, còn kinh doanh thì làm gì có tiền.

Chọn con đường nào đây?

Thế là hắn bèn quyết định quay lại "nghề cũ": giết người cướp của.Ngày 17 tháng 4 năm 1996, một vụ giết người đã xảy ra tại nhà khách gần bến xe Thụy Lệ.Sau khi giám đốc và ủy viên chính trị của bộ công an thành phố Thụy Lệ nghiên cứu hồ sơ các vụ án xảy ra gần 3 năm trước, bèn lập tức đưa ra quyết định thành lập tổ chuyên án (Me: lập hoài vại @@) gồm tổ trưởng là Tôn Kiến Đông, tổ phó là Lưu Giang Nam, còn thành viên gồm 24 cảnh sát tinh nhuệ, cấp tốc mở một cuộc điều tra và tìm kiếm toàn diện với trọng điểm là các nhà nghỉ.Sau khi tên sát nhân giết người ở Thụy Lệ, hắn vẫn không vội rời đi.Tối ngày 21 tháng 4, tên sát nhân đặt gót vào nhà khách của viện nghiên cứu cây trồng nhiệt đới của châu tự trị Đức Hoành của thành phố Thụy Lệ.Khi tên sát nhân chọn một căn phòng thấp tiền nhất còn phục vụ viên nhận thẻ căn cước của tên sát nhân, phục vụ viên đã cảm thấy hoài nghi do sắc mặt của hắn ta trông rất lạ.

Phục vụ viên vừa nhìn vào tấm thẻ căn cước, trông thấy bên trên in tên của Cao Thịnh Long bèn thầm kinh ngạc.

Bởi ngày 19 tháng 4, phía cảnh sát đã điều động cảnh sát đến các nhà khách nhắc nhở, phàm là người có thẻ căn cước có tên Cao Thịnh Long thì phải báo cáo ngay lập tức.Phục vụ viên hơn 40 tuổi đã tiếp xúc qua với không ít hạng người nên vô cùng bình tĩnh rồi nhiệt tình giới thiệu: "Điều kiện ở chỗ chúng tôi khá tốt, phục vụ càng tốt tới mức không cần phải nói, đa phần đều đi rồi lại đến cả, phòng đơn 24 tệ, phòng đôi một giường 20 tệ, có nhà vệ sinh, có ti vi...".

Giới thiệu xong xuôi bèn đích thân đưa Cao Thịnh Long vào phòng.Tiếp đó cô bèn nháy mắt với bảo vệ dưới lầu rồi lập tức chạy đến bộ công an gần đó báo cáo tình huống với cảnh sát trực ban.

Nhưng phục vụ viên sợ Cao Thịnh Long nhận ra điều dị thường nên ở bộ công an chưa tới ba phút đã chạy về.Nghe nói đã phát hiện ra Cao Thịnh Long, tổ chuyên án vô cùng hứng khởi, lập tức hạ lệnh xuất phát đến bắt sống tên sát nhân.

Sau khi bắt được hắn ta, tổ chuyên án lập tức lục lại bút tích, vân tay và ảnh để đưa cho tổ kỹ thuật giám địch.

Tuy công tác giám định cần thời gian nhưng tướng mạo của tên Cao Thịnh Long này và tên sát nhân hoàn toàn tương đồng, so sánh sơ bộ vân tay cũng không có gì khác nhau nên có thể khẳng định hắn chính là hung thủ.Trưa ngày 23 tháng 4, giám đốc Tôn Kiến Trung tiến hành thẩm vấn ngay tại văn phòng của đại đội điều tra hình sự của bộ công an thành phố.

Bởi có rất nhiều chứng cứ và tổ chuyên án cũng đã định liệu được trước mọi việc nên không sợ tên sát nhân không khai báo.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian phỏng vấn dài, tên Cao Thịnh Long giả này rốt cuộc cũng thuật lại sự thực phạm tội khiến ai nấy đều sôi gan ứa máu với "thành tích" giết chết 25 người và gây ra 26 vụ án liên quan, tên thật của hắn là Lý Chi Vĩnh.(Hết) Link ảnh: https://hbimg.huabanimg.com/4740d70...8t4VK_fw658--------------------------------Lý Chi Vĩnh là một trong những tên tội phạm "nổi tiếng" nhất Trung Quốc, nổi tới mức có hẳn trang Baike riêng luôn chả khác gì các vĩ nhân hay thần tượng, nghệ sĩ, KOLs,... (Baike là kiểu như Wikipedia đó).

Bên Trung có nhiều bài về tên này lắm, nhưng hầu như bài nào cũng viết theo kiểu "trinh thám hóa" đi, lậm tiểu thuyết vô cùng mà cũng dài vô cùng, đầy đủ các đoạn hội thoại như một cuốn truyện trinh thám luôn @@ Đây An đã đọc rồi lượt bớt các chi tiết râu ria đi nên mới ngắn mà cô đọng được như vầy, chứ không chắc tới phần thứ 20 vẫn chưa xong đâu...

Thông tin tới đây thôi, còn về sau Lý Chi Vĩnh bị tử hình hay gì thì không thấy bài nào đề cập đến.Để chiếc ảnh ngọn nến là để mặc niệm cho những người đã chết oan dưới bàn tay vấy máu của Lý Chi Vĩnh, khép lại một vụ đại án từng khiến cả Trung Quốc phải sợ hãi.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
4 Nghệ Sĩ TQ Chết Trên Hồ Tây Vì Yểm Bùa Long Mạch


Vụ án ngày 11/9/1955: 4 nghệ sĩ Trung Quốc chết trên Hồ Tây vì yểm bùa long mạch.Chắc chắn mọi người đã từng nghe qua cậu chuyện đoàn văn công Trung Quốc sang Việt Nam biểu diễn và tử nạn trên Hồ Tây...và xung quanh sự việc này có rất nhiều bí ẩn mà đến nay các nhà khoa học vẫn chưa giải thích được..Dư luận thời đó rất xôn xao và thắc mắc về câu chuyện này...Hồ Tây từ hồi ngày xưa đến nay chưa hề có một ai chết hay bị tai nạn trên hồ...Tại sao chỉ có một nhóm người Trung Quốc chết thôi ?...Anh em tìm hiểu qua câu chuyện của mình nhé...

Mình đã được nghe câu chuyện này từ một ông bác và một cụ cao niên ở Phú Thượng Tây Hồ...Vụ Tầu bẩn khủng bố Việt Nam ngày 11/9/1955 là một vụ triệt long mạch thời hiện đại của Trung Quốc với nước Việt.Bác mình năm nay 70 tuổi người Hà Nội gốc kể cho mình nghe câu chuyện này cách đây vài năm rồi..Theo như những gì bác mình nói thì Trung Quốc nó cử một đoàn văn công sang thăm và biểu diễn ở Việt Nam.Nhân dịp này xin "vãn cảnh" Hồ Tây bằng thuyền..Chúng đi đến vị trí cần yểm rồi một trong số 4 người trên đấy định thả mấy là bùa màu vàng hay một thứ gì tương đương,Nhưng thật bất hạnh cho chúng là chúng đang làm thì bất ngờ một thác nước lớn từ dưới hồ bật lên và nhấn chìm con thuyền và lũ người này..Bác mình còn nói do cụ Trần Hưng Đạo nhà mình thiêng quá nên đã cho quật chết lũ người này khi chúng có ý định xấu...2 nghệ sĩ chết là cô đào Khương Nãi Tuệ và cây sáo nổi tiếng Trung Quốc thời đó là Phùng Tử Tồn..2 người khác thì bác mình o nhớ là ai...Như vậy việc trần yểm long mạch ngày 11/9/1955 tại Hồ Tây của chúng đã thất bại..Khi đó tất cả các báo chí tin tức,nguyên nhân của sự việc này chìm vào quên lãng một cách khó hiểu.....

Mình xin ngoài lề một tẹo nhé...Thời đó bọn Tầu này có đến cả Hồ Hoàn Kiếm để biểu diễn...Chiều tối hôm đó chúng đã cho một nhóm người lặn xuống Hồ tìm "long mạch" hay đào bới một thứ gì đó.Bác mình o kể rõ lắm chi tiết này.

Thật bất ngờ là chỉ sáng ngày hôm sau đó tất cả nhóm người Trung Quốc đều chết một cách khó hiểu và đến tận bây giờ không ai có thể biết được nguyên nhân...Đây là câu chuyện có thật 100%..các bạn có thể hỏi ông bà của mình thì sẽ hiểu được thêm về sự việc này...Và một số ghi chép ở Đền An Thọ - Yên Phụ :Hồ Tây Huyệt trọng yếu thứ 4 nước ta :Hồ tây nơi có trâu vàng ẩn bóng .

Nơi Linh địa - Huyệt Đế Vương , cho nên vào một sáng mùa thu năm 1956 trời yên sóng lặng , sóng thần Hồ tây cuộn trào , đập tan dã tâm của kẻ xâu có ý định lợi dụng 9 cô gáo văn công xinh đẹp , chưa chồng đang biểu diễn trên hồ tây để chờ thời cơ yểm bùa hại nước Việt Nam ( Rất nhều người Việt Nam trên du thuyền xem biểu diễn nhưng không ai hề hấn gì .

Ngay sau đó , một số người lao xuống Hồ Tây để cứu vớt , dùng cả lưới quét tìm kiếm 9 cô gái này nhưng không hề tìm thấy .

Ba ngày sau , xác chết của 9 cô gái đó mới nổi , trước cửa đền An Thọ , đầu hướng vào Đền

P/s: Chuyện đoàn ca kỹ của TQ chết ở Hồ Tây là có thật không phải chuyện thêu dệt.

Nhưng đằng sau nó là cả một màn bí mật.

Chuyện này thuộc phạm trù tâm linh.

Ai biết và tin thì tin, ai không tin thì cũng đừng có báng bổ.

Chuyện chính xác Hồ Tây vốn là Long mạch lớn và rất uy nghiêm của Hà Nội cũng như ở VN, có Rồng ngự ở đó.

Đoàn ca kỹ TQ cho đoàn pháp sư cực cao tay sang núp bóng biểu diễn nhưng thực chất là âm mưu giết Rồng, hủy đi Long mạch.

Rồng là linh vật trong tâm linh chỉ có thể giết bằng âm.

Mấy người TQ đó là dùng phương thức đàn ca sáo trúc để thực hiện mưu đồ đó.

Người pháp sư cao tay nhất trong đoàn là người thổi sáo.

Khi bọn chúng bắt đầu thực hiện mưu đồ thì lập tức có Thần Huyền Thiên ngự ở đền Quán Thánh, Đức Thánh Trần cùng các vị tâm linh ngự tại đất Việt ào về đánh các pháp sư TQ chết ngay tại trận.

Hồ Tây không bao giờ có sóng to như thế.

Nhiều cụ đứng ở Hồ để xem ca hát chứng kiến kể lại, cột sóng lúc ấy cao đến cả chục mét dựng lên rồi ụp xuống, cả đoàn ca kỹ TQ không ai còn mạng.Về tâm linh, các vị Phật, Mẫu, Bồ Tát, Thánh Thần hay cả Đức Chúa đều không phân biệt phạm trù về đạo.

Các vị cũng không phân biệt vùng miền hay lãnh thổ biên giới.

Tất cả là do con người phân chia và tự tạo thành như thế.

Về phần trần thì mọi người đánh chiếm nhau, các vị không quản nhưng nếu âm mưu giết hại về tâm linh lại là chuyện khác.

Hiện TQ cũng đã, đang và sẽ cho trấn yểm nhiều nơi ở VN nhưng các nhà tâm linh và các vị lãnh đạo VN hoặc không quan tâm, hoặc biết mà bất lực vì nếu phần tâm linh mà lên tiếng thì lại bị coi là mê tín.

Muốn giải phải được sự ủng hộ của các cấp lãnh đạo, các nhà tâm linh đạo pháp cao và tâm huyết nhưng cứ được bên nọ thì lại mất bên kia.

Chuyện này rất khó...

Người có mệnh người, quốc có mệnh quốc.

Âu cũng là vận mệnh
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Kashima Reiko


Kashima Reiko là một truyền thuyết đô thị khá nổi tiếng của Nhật Bản, kể về một người phụ nữ có phần thân dưới từ eo trở xuống.Chuyện kể rằng khi còn sống thì Kashima Reiko sống ở Hokkaido.

Vào một đêm trăng thanh gió mát nọ, cô bị lũ côn đồ tấn công, chúng đánh cô không trượt phát lào và lạm dụng cô và bỏ mặc cô gái đáng thương ấy trong đêm.

Mặc dù đã cố hết sức để kêu cứu nhưng không ai nghe thấy được, cô gắng gượng bò đến được một khúc đường tàu nọ (chắc dân Thanh Hóa) thì lăn ra bất tỉnh vì vã quá.

Một đoàn tàu chạy ngang qua vào lúc đó đã vô tình cán chết cô.

Xác cô bị cắt ra làm hai tại eo chia ra phần thân trên và dưới.Từ đó trở đi oan hồn đầy hận thù của Reiko lang thang khắp dương gian tìm kiếm phần thân dưới bị mất của mình.

Người ta chủ yếu thấy cố xuất hiện ở nhà vệ sinh tại trường học, nhưng đôi khi nếu may mắn (hoặc xui) thì cổ sẽ xuất hiện ngay tại toilet nhà của bạn lúc nửa đêm.Khi bạn bước vào trong nhà vệ sinh, cổ sẽ hỏi bạn vài câu hỏi, nếu bạn trả lời sai thì cổ sẽ xé chân bạn ra, rách háng.

Nếu như cổ hỏi: "Chân của ta ở đâu?" thì câu trả lời là "Ở đường cao tốc Meishin".

Tiếp đó cổ sẽ hỏi: "Ai nói cho ngươi biết?", lúc này bạn phải trả lời là "Kashima Reiko nói cho tôi biết".

Đôi khi cổ lứng lên thì cổ sẽ đặt thêm một câu hỏi mẹo:"Tên ta là gì?" thì lúc này đừng trả lời là "Kashima Reiko" nếu như bạn không muốn rách háng.

Câu trả lời đúng là "Mask Dead Demon" (nghe ngu vãi cứt), Kashima là viêt tắt của Ka=Kamen (mặt nạ), Shi=Shinin (người chết) còn Ma nghĩa là ma quỷ.
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Áo Choàng Đỏ


The Red Robe là một truyền thuyết đáng sợ từ Nhật Bản kể về một cô gái vào một khách sạn lạ và gặp một người phụ nữ thậm chí xa lạ.Một cô gái Nhật Bản đi du lịch Đài Loan vào kỳ nghỉ.

Cô quyết định ở trong một khách sạn giá rẻ để tiết kiệm tiền.

Khi về đến phòng và bắt đầu tháo dỡ, cô nhận ra rằng nhân viên lễ tân khách sạn đã đưa phòng 66 của cô lên tầng 6.

Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng cô.

Về mặt kỹ thuật, đó là 666.Trong khi giải nén những thứ của mình, cô nghe thấy ai đó gõ cửa phòng mình.

Cô mở cửa nhưng không có ai ở đó.

Cô thò đầu ra và nhìn xung quanh, nhưng cô không thấy ai trong hành lang.

Cô gái cho rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của mình, vì vậy cô đóng cửa lại và tiếp tục tháo dỡ.Đột nhiên, có tiếng gõ cửa khác.

Lần này, khi cô mở cửa, có một người phụ nữ đứng bên ngoài mặc áo choàng tắm màu đỏ.

Người phụ nữ kỳ lạ vừa khóc vừa run.

Cô nói với cô gái rằng cô đã vô tình tự nhốt mình ra khỏi phòng.

Người phụ nữ kỳ lạ cũng nói rằng cô ấy gặp vấn đề với hsband và cô ấy thực sự chán nản và tự tử.Cô gái cảm thấy tiếc cho người phụ nữ lạ, vì vậy cô đề nghị xuống sảnh và lấy chìa khóa thay thế cho cô từ nhân viên lễ tân khách sạn.

Tuy nhiên, khi cô gái đi thang máy xuống sảnh, nó trống rỗng.

Cô không tìm thấy ai ở quầy lễ tân.Cô bấm chuông trên bàn và chờ đợi.

Sau vài phút, nhân viên tiếp tân xuất hiện và cô gái yêu cầu cô lấy chìa khóa thay thế cho căn phòng của người phụ nữ mặc áo choàng đỏ.Nhân viên lễ tân: xông hơi Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ?

Cô gái: xông hơi, người phụ nữ kỳ lạ này, cô ấy đến phòng tôi vì cô ấy bị khóa khỏi phòng riêng của mình.

Nhân viên lễ tân: Những gì bạn đang nói về.

Chúng tôi chỉ có một khách ở trên tầng 6 hôm nay và đó là bạn.

Cô gái: Chuyện đó không thể là sự thật!

Bạn có thể kiểm tra lại không?

Nhân viên lễ tân: Khác ơi, tôi biết bạn có thể không tin điều này, nhưng đó là sự thật.

Có một thảm kịch kinh hoàng.

Vài năm trước, một người phụ nữ đã ở đây.

Cô ở trong phòng 66 trên tầng 6.

Chính căn phòng mà bạn đang ở trong ngày hôm nay.

Cô và chồng chia tay và cô muốn tự tử.

Nhưng, trong cơn điên loạn, cô quyết định rằng cô muốn mọi người trong khách sạn chết cùng mình.

Vì vậy, cô mặc một chiếc áo choàng trắng và mang theo một khẩu súng ngắn, cô đi từ tầng này sang tầng khác bắn người.

Có quá nhiều máu ở khắp mọi nơi.

Thật là kinh khủng.

Cô ấy bị điên và có quá nhiều máu đến nỗi chiếc áo choàng trắng của cô ấy bị ố đỏ.

Kể từ ngày hôm đó, những vị khách ở trên tầng 6 nói rằng thỉnh thoảng họ vẫn gặp cô.Cô gái không nói nên lời.

Nhân viên tiếp tân mỉm cười khi cô bước ra từ phía sau bàn và chỉ vào một vết đỏ trên bụng mình.

Nhân viên lễ tân: Nhìn Nhìn Nhìn thấy!

Đây là nơi cô ấy bắn tôi
 
Series Truyện Ma Hung Án Trung Quốc, Nhật Bản
Chuyện Cũ Ở Bắc Kinh (Phần 2)


1.

Chợ là pháp trường:Ai cũng biết Bắc Kinh xưa là kinh thành thời phong kiến, nơi ban lệnh xử trảm tội đồ cũng ở ngay trong kinh thành, nơi đó không đâu khác ngoài chợ.

Hồi đó ở chợ có một tiệm may bán buôn rất phát đạt, dần dà cũng tích được chút tiếng tăm.

Mùa hè năm nọ, quan binh lôi một tên trộm đến khu chợ phía bắc xử trảm.

Đêm đó, chưởng quỹ đang say ngủ thì bỗng giật mình tỉnh giấc bởi ông ta phát hiện trong phòng có người đang di chuyển, song ông ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là trộm vặt, dù sao trong này chả có gì đáng tiền, có mấy khúc vải khuân nổi thì khuân đi, bảo vệ bản thân là trên hết.

Vậy nên ông ta chỉ hé mắt dòm chừng, để mặc tên trộm lục lọi, mà tên trộm cũng hiểu chuyện, trước khi đi còn đóng cửa lại đàng hoàng.

Hôm sau, chưởng quỹ dậy kiểm tra xem đã bị lấy đi vật gì, kiểm kê một hồi thì thấy chỉ mất một khay kim chỉ.

Đương tính thở phào nhẹ nhõm thì bên ngoài có người la hét, ông ta bèn ra ngoài xem thử là chuyện gì.

Chưởng quỹ cùng mọi người đến khu vực pháp trường thì trông thấy cảnh tượng cái đầu và cái thân của tên trộm hôm qua bị xử trảm đã liền lại với nhau, trên cổ hắn ta có một đường kim may, bên cạnh cái xác đặt một cái khay kim chỉ!

Chưa hết, đối diện pháp trường là một tiệm thuốc rất nổi tiếng tên là Hạc Niên Đường, mỗi lần có hành hình thì đêm đến luôn có "người" gõ cửa mua thuốc.

Về sau, "đến Hạc Niên Đường mua thuốc trị thương" trở thành câu mắng chửi của người Bắc Kinh xưa.

2.

Tàu điện ngầm ở Bắc Kinh:Từng nghe người ta nói, hồi xây dựng đường sắt ngầm ở Bắc Kinh, quá trình xây dựng rất không thuận lợi, ấy chẳng phải vì xảy ra vấn đề gì hay có tình huống gì nguy hiểm mà là thường hay gặp phải những chuyện không tài nào giải thích nổi.

Trong quá trình thi công, công nhân đào lên được rất nhiều thi cốt, những hồn phách đó không nhà để về nên mới "chui" lên cản trở.

Về sau phải mời cao tăng về cúng bái mấy ngày liên tiếp, thỉnh cầu thần linh, đồng thời đảm bảo vào lúc 23 giờ mỗi đêm (trước giờ Tý) sẽ đóng cửa đường sắt, rồi lại cho một chiếc tàu trống chạy một vòng để đưa những hồn phách bị quấy nhiễu an ổn trở về vị trí lúc ban đầu.

Nói ra cũng kỳ lạ, kể từ đó thi công thuận lợi vô cùng, thậm chí còn hoàn thành đúng hạn.

Từ đó về sau tuy tàu điện Bắc Kinh tăng thêm vài tuyến đường, cuộc sống về đêm cũng ngày một nhộn nhịp nhưng thời gian đóng cửa của tất cả trạm tàu điện đều không vượt quá 23 giờ, bởi đó là thời điểm bắt đầu giờ Tý, là lúc linh hồn bắt đầu nghỉ ngơi.3.

Phật Hương các trên núi Vạn Thọ:Mọi người có biết tại sao trên núi Vạn Thọ lại xây dựng một Phật Hương các không?

Đây là nơi mà hoàng đế triều Thanh thường hay đến vãn cảnh và từng có ý muốn động thổ xây dựng thành hoa viên lớn.

Một ngày nọ, Càn Long nghe tấu rằng dưới chân núi Vạn Thọ có cổ mộ, là mộ của một Vương phi triều Minh, không thể động vào được.

Thứ nhất là do di huấn sau khi tổ tông nhập quan, bảo rằng từng ngọn cây cọng cỏ quanh mộ địa tiền triều đều được "hộ" cả rồi.

Thứ hai là vị phi tử này không phải là chủ mộ hiền lành gì, không thể động vào được.

Càn Long nghe xong bảo sợ gì chứ, ra lệnh đào ngay lập tức.

Kẻ dưới nào dám bất tuân nên chỉ đành nghe lệnh mà đào, ai ngờ càng đào lại càng loạn.

Càn Long đích thân đến hiện trường, ngài nhìn cửa đá lớn của mộ, bên trên có khắc tám chữ lớn: "Ngươi không động ta, ta không động ngươi!".

Càn Long thấy xong bèn kinh sợ, vội vã sai người lấp lại, đồng thời lệnh xây một cái miếu lớn để trấn quỷ hồn bất minh.

Cái miếu đó hiện nay là Phật Hương các.4.

Đường ma ở Đông Trực Môn:"Con đường ma" ở Đông Trực Môn gần như là phần tử không thể thiếu trong cuộc sống của người Bắc Kinh.

Nhưng bất kể là ban ngày hay đêm tối thì lúc nào cũng mang màu sắc quỷ dị vô cùng.

Người lớn tuổi ở Đông Trực Môn đều biết, mấy chục năm trước nơi đây không được như hiện tại, từ cổng thành nhìn ra là một bãi tha ma lớn, trong thành cũng có không ít cửa hàng bán quan tài, bình thường ngoài đường cũng không có ai đi lại.

Cái cửa đó là dùng cho người chết đi qua thôi.

Chỉ có điều không rõ bắt đầu từ thời điểm nào thì người ta có cái lệ họp chợ sáng, trời chưa tỏ đã mở hàng, những thứ họ bán đều là mấy thứ nhỏ lẻ, ngọn đèn ở mấy hàng quán đó chớp sáng, trông chẳng khác nào ma trơi.

Những chuyện trên đều là chuyện kể trước giải phóng, con đường ẩm thực chân chính ở Đông Trực Môn được hình thành là vào năm 1997, thời đó vẫn chưa có con đường ẩm thực bán suốt ngày suốt đêm nên không vượng khí người.

Sau này lại có thêm nhiều tin đồn bảo đêm đến có ma tới dùng cơm nên ban đêm mới náo nhiệt đến vậy.--------------------------------------Năm sau 600 năm Tử Cấm Thành đó :v mọi người ai ghé Bắc Kinh thì sẵn tạt qua mấy chỗ này chứng thực lời đồn đại xem sao :v
 
Back
Top Bottom