CHÚ Ý: ĐÂY KHÔNG PHẢI CHUYÊN MÔN CỦA TUI, VÀ TUI CHỈ TƯỞNG TƯỢNG RA THÔI, NÊN MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM VÀ KHÔNG LÀM THEO.
AI CÓ KIẾN THỨC LINH DỊ XIN ĐỪNG NÓI LỜI CAY ĐẮNG, VÌ ĐÂY LÀ DO TUI TỰ NGHĨ RA NHA.Một tên thủ hạ lặng lẽ đến nói nhỏ với Trương Bách vài câu, ông ta ngừng cười, gương mặt có chút xám xịt không vui "Hừ, ba cái trò mèo cào này cũng bắt lão ta đây làm.
Nếu không phải là người của con trai mang đến, ông đây không cần khách sáo như vậy!"
Tuy vậy Trương Bách vẫn sai người bê các chén rượu trắng ra, bản thân tự mình mang theo chén nhỏ đến chỗ từng người, sau đó dùng con dao mang theo người cắt đầu ngón tay họ rồi nhỏ máu vào đó.
Mỗi người nhỏ một ít vào chén, đến người khác lại đổi chén khác.
Khi đến vị trí của Ngô Thành chủ, ông ta chưa kịp làm đã bị ông ấy đạp ngã nhào, chén rượu trắng vỡ tan tành trên nền nhà, Trương Bách tức giận đứng dậy, tay đấm chân đá vào người Ngô thành chủ để trút giận.Vốn chén rượu kia được điều chế cực kỳ đặc biệt, vỡ rồi không thể làm lại, không còn cách nào khác ông ta chỉ đành sai người để những chén rượu khác vào hộp mang ra khỏi phủ.
Người hầu vâng lệnh mang theo hộp đồ đi đến ngôi nhà hoang hẻo lánh ít người ở khu phố Tây, giao nó cho một vị mặc đồ thầy pháp đứng đợi sẵn ở cửa.Ông ta có dáng người thấp bé, cả người đen đủi, thân hình gầy gò thiếu sức sống, khi nhận được những chén rượu này, ông ta vui vẻ ôm lấy chúng mang vào nhà, sau đó mở hộp ra ôm từng chén uống cạn sạch.
Lúc uống đến chén cuối mới phát hiện ra vậy mà không có máu của Ngô Thành chủ, ông ta nổi điên quát tháo đám người hầu, còn muốn giết chết cả đám bọn họ nhưng bị cận vệ lẫn con trai Trương Bách ngăn lại.Trương Hàn Quân- con trai Trương Bách nhỏ giọng khuyên nhủ, người hầu cũng tận lực giải thích tình hình xảy ra lúc đó mới làm ông ta nguôi ngoai.
Thầy pháp ngẫm nghĩ tuy máu của lão già Thống soái đó chí dương cực hạn, lại mang sinh lực dồi dào, phú quý tài lộc không nhỏ nhưng máu của kẻ khác ông cũng uống đủ, lòng thèm khát cũng không còn bao nhiêu.
Không thể vì chút tranh chấp này mà làm hỏng đại sự.Đôi mắt xếch liếc nhìn Trương Hàn Quân ý bảo ông ta không tranh với họ nữa, thay vào đó ông ta bước lên tế đàn chuẩn bị sẵn, vẽ vài tấm phù nguệch ngoạc rồi đọc mấy câu chú khó hiểu, dùng nhánh liễu rũ những giọt rượu còn sót lại lên mớ hình nhân rơm được đặt sẵn trên bàn, sau đó dùng lửa đốt cháy chúng.
Số lượng hình nhân rơm được đặt trên bàn vừa hay khớp với số khách mời trong phủ thành chủ, không thiếu một con.Bên này nhóm người trong Phủ thành chủ, trừ Ngô thành chủ và đám người Trương Bách ra những người khác bị trúng độc nằm im rên rỉ hoặc ngồi chịu đựng cơn đau.
Đột nhiên vài người ngã lăn ra kêu đau đớn, dần dà cả đám người bao gồm các thành chủ khác cũng nằm vật ra sàn, cả người ửng đỏ như tôm luộc chín.
Làn da của đám người sưng tấy, có người da thịt còn nứt toạc ra loang lổ máu, mùi thịt cháy khét nồng trong không khí.
Có sự đau đớn đến mức tự cào vào người mình nhằm giảm cơn đau, nhưng thứ hắn cào ra lại là da thịt của chính mình.
Những người chứng kiến cảnh tượng quái dị hãi hừng này hét toáng lên, bây giờ dù đau thế nào chỉ có thể âm thầm chịu đựng, tất cả không dám lăn lộn mạnh, họ sợ bản thân lăn ra một tầng da thịt như người vừa nãy.Ngô Thành chủ nhìn cảnh này không khỏi nhíu mày, chòm râu vươn máu nhấp nháy nhưng rồi lại nuốt lời định nói xuống, ánh mắt nhìn Trương Bách càng ngày càng lạnh hơn.
Rốt cuộc ông ta sử dụng tà ma dị thuật gì mà khiến người sống có thể biến thành trạng thái này, quá đủ kinh tởm cùng đáng hận.Trương Bách nhìn khung cảnh quái dị kia, trong mắt có chút ngạc nhiên, dần bình lặng trở lại, việc kỳ lạ như này chỉ có thể do tên pháp sư lạ mặt mà con trai ông mang về thôi, không biết lão ta lại dùng tà thuật gì khiến cho đám người có ý chí mạnh mẽ như đám Thành chủ khác lẫn Hồng Quả Quả kêu gào đau đớn đến vậy.
Nhưng không sao dù có là gì, chỉ cần đạt được mục đích ông ta không quan tâm.Qua một lúc tiếng hét dần im bặt, tất cả những người khác đều ngất đi vì không chịu nổi cơn đau, chỉ chừa lại một mình Ngô Thành chủ đối mặt cùng đám người Trương Bách.Ông ta đi đến chính giữa phòng khách, ngồi trên ghế chủ tọa ngạo nghễ nhìn xuống thân hình tàn tạ của vị Thống soái uy nghiêm ngày nào.
Trong lòng từng đợt hả hê, xen lẫn vui sướng tột cùng vì tự tay đạp đổ cục đá lớn ngáng đường nhất.Trương Bách nhìn tách trà trên bàn, ông ta ném nó xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, rồi bản thân đứng lên đi đến nhặt một mảnh vỡ to nhất.
Ông ta cầm lên ngắm nghía hồi lâu, sau đó kéo lên nó trên mặt bàn, để lại đường cắt sau kéo dài.
Hướng ông ta đi đến chính là vị trí của Ngô Thành chủ, đến trước mặt ông ấy, lão ta dùng mảnh vỡ này cắt ngang trên mu bàn tay ông một đường cắt sâu.
Máu từ vết thương rỉ ra đau đớn, chưa dừng lại ở đó ông ta lần lượt dùng mảnh vỡ khứa từng đường nông sâu khác nhau lên mặt Ngô thành chủ, cứa vào đầu gối để ông không cách nào di chuyển.
Cuối cùng, ông ta giữ chặt bàn tay Ngô thành chủ, cánh tay kia dùng lực thật mạnh ghim mảnh tách vỡ kia vào giữa lòng bàn tay ông ấy.
Máu nóng phun trào ướt đẫm cả nền thảm, có vài vệt bắn lên mặt và quân phục của ông ta, nhưng ông ta chẳng để tâm mà cười vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ nhịn đau đến quật cường của vị Thành chủ đáng kính, lại nhìn thân người bị ông chà đạp đến mức tàn tạ như lá cây bị giẫm nát, lòng của Trương Bách thật thư thái.
Chỉ có khoảnh khắc này mới thỏa mãn sự vặn vẹo trong lòng, cái cảm giác hành hạ kẻ từng ở trên cao hơn bị bản thân lôi xuống đầm lầy quả thực sảng khoái.
Khi Trương Bách chuẩn bị rạch thêm vài nhát lại bị người hầu can ngăn, hắn ta nói nhỏ cho ông ta nhắc nhở ông phải chú ý đại cục, không thể để cho Thành chủ chết sớm như vậy.Lúc này ông ta mới thôi lên cơn điên dại, ném mảnh vỡ đi Trương Bách sai người chuẩn bị đào đất dưới gốc cây liễu trong sân, ông ta dự tính chôn sống một trong số những khách mời ở đây theo yêu cầu của lão già quái gở kia.
Bầu trời trên phủ thành chủ mây đen vần vũ, sóng gió cuồn cuộn nổi lên báo hiệu điềm dữ sắp ập đến.Bên sân ngôi nhà hoang, khi đốt xong đống hình nhân rơm, lão già bắt đầu làm một loạt động tác khó hiểu.
Đầu tiên ông ta sắp xếp 49 văn tiền xu thành hình ngôi sao tám cánh, ở giữa đặt bát máu gà trộn mực đen, tiếp đến đốt thêm vài tấm văn để vào trong, sau đó đọc đoạn chú ngữ ngữ dài.
Những văn tiền xu rung lắc dữ dội như có ma thuật, đó chúng bay xếp thành đường thẳng rơi vào chén máu.Đợi một lúc sau, ông ta mở mắt đổ một chất lỏng màu đen vô cùng hôi thối vào chén này, tiếp đó đổ chu sa rồi đặt một cái đĩa có hình bát quái lên.
Bàn tay cầm lấy chén xốc mạnh, xốc đủ 7749 lần thì ngưng, sau đó đổ vào ống trúc được đặt bên cạnh, ông ta đặt chén xuống cầm lấy thanh dao treo bên hông cắt một đường giữa lòng bàn tay, nhỏ máu của chính mình vào ống trúc sau đó đóng nắp lại.Cả quá trình nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, lúc nhìn ống trúc này ông ta mỉm cười thỏa mãn, bàn tay dù chảy máu cũng không lo lắng.
Trương Hàn Quân nhìn dáng vẻ ông ta như vậy hiểu rõ sự đã thành, lúc này hắn mới dám đến gần ông ta.
Nhìn sắc mặt càng tái nhợt của lão già này, hắn nuốt ngụm nước bọt hỏi "Đại sư việc của ngài đã thành, vậy việc của ta?"
"Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần cha ngươi đem lũ kia chôn quanh gốc liễu như ta nói, bằng vào năng lực của ta biến chúng thành oan hồn trấn phủ như vậy cái ghế Thành chủ cha ngươi chắc chắn ngồi vững.
Hơn nữa tinh khí của chúng giúp ta và hai cha con ngươi đủ dùng thêm mấy mươi năm, không cần sợ kẻ khác ám sát."
Nghe lão ta nói như vậy, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lòng càng bừng bừng hứng thú với chuyện sắp tới.
Bọn họ chỉ cần một chút nữa là sẽ nắm lấy vận mệnh cao cả của mình rồi, nghĩ vậy bàn tay hắn không ngừng chà xát vào nhau đến đỏ ửng.*****Bên ngoài phủ Thành chủ, Lam Tích người mất tích từ sau lúc tặng quà đang trò chuyện cùng vài người.
Họ mặc trên người một màu trắng có hoa văn viền xanh lá, tất cả toát lên vẻ thư sinh nhã nhặn, ôn tồn.
Chỉ có gương mặt sương lạnh, không nhiễm khói lửa nhân gian lắng nghe lời hắn nói.
Thỉnh thoảng sẽ dùng vài câu đáp lại, người đứng đầu đưa cho Lam Tích một mảnh giấy nhỏ, vị này nói cho hắn biết bọn họ là được Thiếu chủ mở lời đến giúp Ngô Gia Thành lần này.Lam Tích vô cùng ngạc nhiên, vốn hắn muốn đến nơi hẹn đã sắp xếp từ trước cùng Ahn thiếu để hội bàn, không nghĩ đến nhóm người này từ đâu xuất hiện ngăn cản hắn.
Lam Tích vốn không muốn quản họ, nhưng không ngờ một người trong đó đột ngột điểm lên trán hắn vài cái, trước mắt hắn xuất hiện cảnh tượng ở phủ Thành chủ cùng thủ pháp của một lão già kỳ quái ở nơi nào đó.Vị đứng đầu không nhanh không chậm nói cho hắn biết đây là tà thuật cổ của một giáo phái, nếu không ngăn chặn e là cả Ngô Gia thành thậm chí là tất cả các thành khác đều liên lụy theo, hậu quả khó lường.
Trước đây có lẽ Lam Tích không tin, nhưng từ khi gặp người bạn của em trai mình là vị Liên Hoa kia, cộng với những lần tiếp xúc bí mật mà cha hắn sắp xếp hắn dần hiểu rõ về những chuyện ma quái phía sau.
Vậy nên khi nghe vị kia giải thích tường tận về tà thuật này,hắn có phần tin tưởng, hơn nữa nhìn hoa văn trên áo của đám người Lam Tích nhớ ra thân phận của họ.Nhờ việc sắp xếp công việc cho Ngô Thành chủ mà ít nhiều hắn cũng biết về các thế gia, các chánh đạo có tiếng trên khắp nơi.
Hoa văn trên áo đám người này thêu chìm, nhìn có vẻ không nổi bật nhưng lại tràn đầy thanh khí, sảng khoái nhẹ nhàng nhưng lại ẩn sức mạnh thần bí, hoa văn này là biểu tượng của Diệp gia - một trong số ẩn cư Đạo pháp thế gia rất ít khi xuất hiện.Lam Tích gật nhẹ đầu, hắn nhanh chóng mời họ cùng đến điểm tụ họp, hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết cục diện này.
Vị đứng đầu là Diệp Thanh Chương nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, trên đường đi đám người rải trong gió mùi hoa sen thanh khiết thoang thoảng, như món quà nhỏ giúp người an thần, tịnh tâm.