Lãng Mạn Say Em

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
89,323
0
0
353517633-256-k806735.jpg

Say Em
Tác giả: irdescent
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Đâu cần áo, ôm em là đủ ấm rồi!"

Anh nhìn tôi đầy âu yếm rồi đưa tay qua eo tôi, siết nhẹ.

Mặc dù đã cách một lớp áo dày nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh đang kéo mình lại gần.

Anh ép tôi thu gần khoảng cách theo một cớ tự nhiên.

Tôi cảm nhận được mùi hương thanh mát quen thuộc, không quá nồng như nước hoa mà rất dễ chịu.

Mùi hương như đem dư vị của biển, cũng chính là signature của anh.

Thoảng qua một lần là khiến người ta nhớ mãi.

"Sao vậy, không muốn ôm anh à?"

Anh lại ghé vào tai tôi nói với giọng thân mật.
...

Lưu ý:
- Truyện ra chương mới với tốc độ rùa bò
- 70-80% địa danh được đề cập có thật
Ngày bắt đầu: 17/10/2023
Dự kiến: khoảng 60 chương
Ngày hoàn thành: ??/??/2025
Artist: Thảo Nguyễn Tags: 1v1daihocdoithuongdothihaihuochiendaihocduonglangmannamnungọtsinhvienteenteenfic​
 
Say Em
Chương 1.


...

...

"Tao muốn có người yêu Minh Nghi ơi!"

Đặng Mai Linh ôm cánh tay tôi, đặt cằm nhỏ lên vai tôi mà than thở.

Dường như sức nặng của người nó đều đè lên đôi vai của tôi khiến tôi phải bước đi một cách nặng nhọc.

Mai Linh là bạn thân ở Đại học của tôi.

Chúng tôi quen nhau nhau cũng là một lần tình cờ cùng bị lạc đường khi đi tìm phòng học.

Thế là hai đứa nói chuyện với nhau rồi biết cả hai đều là tân sinh viên là cùng khoa.

Buôn chuyện rôm quá rồi hai đứa đi học muộn nguyên một tiết.Quả thực gặp nhau là cái duyên.

Chúng tôi không những cùng khoa mà còn được xếp cùng lớp với nhau.

Hai đứa như cá gặp nước bám nhau không rời từ cái ngày đầu nhập học đấy.

Vậy là nỗi sợ cô đơn trên Đại học của tôi đã được xoá tan nhờ tìm được một người bạn cùng tần số với mình.

Cảm ơn ông trời vì đã ban cho tôi sự may mắn này.

"Tao bảo rồi, quẹt Tinder, Bumble, Litmatch đi, kiểu gì cũng có."

Thật ra tôi chẳng bao giờ có cái hy vọng tìm được người yêu qua app hẹn hò đâu.

Xui bạn thế thôi.

Ai bảo bạn suốt ngày than thở chuyện không có người yêu.

Từ lớp 12 tôi đã không bị dắt mũi bởi chuyện lên Đại học sẽ có người yêu rồi.

Vậy nên lúc bước vào cánh cổng Đại học, tôi cũng chẳng chông chờ gì vào chuyện tình cảm sinh viên thơ mộng.

Nhất là trong một môi trường phần lớn là nữ như HNUE này.

Với cả tôi cũng không có hứng thú với con trai trường H.

Vậy cho nên bây giờ đã lên chức năm hai, tôi vẫn chọn ở lại với sự độc thân.

"Thôi dẹp!"

Mai Linh trề môi.

Thật ra Đặng Mai Linh rất muốn có người yêu nhưng sau hai lần bị ghost trên Tinder thì nó cho mấy cái app đấy bay ra đảo rồi.

À, trước khi đá app hẹn hò ra đảo thì Linh cũng không quên vote 1 sao kèm bài đánh giá chứa đựng tâm sức của cực học sinh nhất tỉnh Văn ba năm liên tiếp.

Tôi cũng cảm thấy tiếc cho một bông hồng như nó.

Rõ là xinh xắn, học giỏi, hồi năm nhất còn đạt học bổng nhưng thế nào lại tài hoa bạc mệnh.

Cứ va vào mấy thằng tồi rồi lụy lên lụy xuống.

"Nào!

Buông ra để tao đi lấy xe."

Tôi cựa quậy cái vai đã mỏi nhừ của mình.

Mai Linh bấy giờ mới buông tôi ra để tôi đi lấy xe.

Chưa thấy ai rảnh như nó.

Rõ là ở trong kí túc xá nhưng quyết đi bộ với tôi ra nhà xe để bắt tôi lấy xe kèm nó về lại kí túc.

Hai đứa đang vi vu đi xe trong trường thì gặp ngay mấy anh chàng cao to đang chơi bóng rổ.

Vì trong trường Đại học gồm cả các trường phổ thông nên cũng không rõ những người đang chơi bóng rổ kia là em, bạn hay là anh nữa.

Tôi thì không quan tâm lắm nhưng Đặng Mai Linh đang bắt tín hiệu rồi đấy.Thích gì không thích cứ thích lao đầu vào mấy thằng "cờ đỏ di động".

Có vẻ như trai càng tồi càng có sức hút.

Thế là Linh bắt tôi dừng xe lại để nó tia xem có trai nào vừa mắt không.Theo như quan sát của tôi thì đây là một trận bóng giao hữu giữa hai đội rất vui vẻ.

Từ kiến thức tiếp thu được từ Slam Dunk và Kuroko no Basket thì tôi cũng hiểu sương sương về tình hình trận bóng.

Nói chung thì tôi khá thích xem thể thao nhưng tôi không thích chơi thể thao vì môn nào tôi chơi cũng dở tệ.

Chính xác thì tôi đang dõi theo quả bóng một cách chăm chú để xem đội nào ghi được điểm.

Còn Linh thì đang mải mê tia xem có trai nào vừa mắt không.

"Ưng số 12 rồi đấy!"

Mai Linh nở nụ cười đầy biến thái.

Hoặc là có mình tôi thấy biến thái vì tôi hiểu ẩn ý sau nụ cười ấy là gì.

Đứng cách sân bóng một hàng rào chắn nhưng tôi vẫn có thể nhìn được người mặc áo số 12 mà Linh vừa nhắc đến.

Đúng là có vẻ sáng sủa nhất sân.

Rất có dáng dấp nam chính mang hơi thở thanh xuân vườn trường.

Cơ mà được cái cao chứ hơi gầy.

Gu tôi là phải đô hơn một chút.

Có chút da thịt mới cuốn hút.

Tất nhiên rồi, hai đứa với 2 gu người yêu khác nhau thì thường chơi bền.

"Đẹp mã thế kia thì khả năng cao là có người yêu rồi."

Với kinh nghiệm quan sát mọi người xung quanh thì tôi thường thấy những gã đẹp trai thường là hoa đã có chủ.

Hoặc là một gã red flag với nhiều mối quan hệ mập mờ.

"Để tìm info thử."

Linh rút điện thoại ra gõ thử dòng chữ "Đức Minh" được in trên áo số 12 lên thanh tìm kiếm.

Chưa đầy ba mươi giây, con bé đã lục ra info.

Khả năng stalk của Mai Linh thì khỏi bàn.

Hồi năm nhất tôi đã truyền thụ toàn bộ bí kíp của mình cho nó mà.

Đúng là học trò Hoàng Minh Nghi siêu uy tín.

Thông tin cá nhân của Đức Minh tóm gọn là trai Kinh tế Quốc dân, nổi bật với lượt theo dõi hơn 7,000 người và quan trọng là độc thân.

Ồ!

Tin được không?

Mặt hàng này còn tồn tại sao?"

Thích thì thử!"

Tôi cười nhạt.

Từ Cầu Giấy sang Hai Bà Trưng cũng không xa lắm.

Nếu tắc đường thì đi tầm gần một tiếng thôi.

"Tao tình nguyện đâm đầu vào red flag mà.

Mày biết đấy, tao vượt có sót cái đèn đỏ nào đâu."

Tôi biết Linh chuẩn bị có dấu hiệu tấn công rồi.

Là một đứa có niềm đam mê bất tận với những "lá cờ đỏ" thì có khuyên đằng trời nó cũng sẽ vẫn đâm đầu vào.

Giống như khi nó kèm tôi đi đường vậy, đèn đỏ nào cũng vượt, may là chưa bị mấy chú cảnh sát giao thông tóm phát nào.

"Bây giờ Mai Linh tán đổ bạn kia xong Mai Linh sẽ quen bạn của bạn ý và giới thiệu cho mình một bạn ngon trai khác.

Thế là chúng mình đều có người yêu, nhỉ?"

Tôi vỗ vai Mai Linh, giọng ba phần thật bảy phần đùa.

Nói chung thì có người yêu cũng vui còn không có cũng chẳng sao.

Mình cứ hoan hỉ đón nhận những điều cuộc sống ban tặng là được rồi.

"Được!"

Linh giơ ngón trỏ về phía tôi đồng ý chắc nịch.

Căn bản là hiểu ý nhau nên nó cũng hay hùa với tôi.

"Thôi tạm biệt.

Tao còn phải đi dạy."

Tôi quay đầu xe để ra về.

Bảy giờ tôi có ca dạy gia sư mà bây giờ là sáu rưỡi rồi.

Từ trường đến chỗ dạy có 4km nhưng với cái đường Hà Nội giờ cao điểm như này tôi nên đi trước nửa tiếng là vừa....( 15s quảng cáo: Mọi người có thể ghé quá page chơi cùng mình cho vui nha.

Trên page sẽ cập nhật những mẩu tin thú vị mà wattpad hong có.

Link mình để trên wall nha ^^ Xin cảm ơn. )
 
Say Em
Chương 2.


Từ kì 2 năm nhất Đại học, tôi đã bắt đầu đi dạy gia sư để kiếm thêm thu nhập.

Hè vừa rồi, tôi nhớ mình vừa đi gia sư, vừa làm nhân viên part time ở quán cà phê.

Công nhận hồi sinh viên năm nhất sức khoẻ dẻo dai và đầy nghị lực thật.

Lên năm hai, tôi nhận gia sư có một lớp mà cũng thấy oải.

Học sinh của tôi là một bé gái lớp 2.

Tuy học không đến nỗi nào nhưng nói siêu siêu nhiều.

Hôm nào ngồi vào bàn học, nó cũng kể cho tôi nghe một tỉ thứ chuyện rồi hai chị em mới bắt đầu vào bài.

Sở dĩ con bé nói chuyện với tôi nhiều như vậy vì bố mẹ nó cứ đi làm cả ngày, chẳng mấy khi gặp mặt trò chuyện với con cái nên nghĩ cũng tội.

Thế nên ngày nào nó cũng đem chuyện ở trường kể cho tôi nghe.

Mặc dù toàn là mấy chuyện trẻ con vô tri nhưng tôi vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Cơ mà có hôm nó kể đến 30 phút chưa hết, sức kiên nhẫn của tôi cũng có hạn nên phải bắt nó làm xong bài rồi mới kể tiếp.

"Chị đến rồi à?"

Con bé lon ton chạy ra mở cửa đón tôi.

"Ừ, Minh Nghi yêu dấu của cậu đến rồi đây!"

Tôi xoa đầu con bé.

Thay vì xưng cô-trò hay chị-em thì tôi hay xưng với học sinh của mình là cậu-tớ.

Cảm giác nó gần gũi và cũng vui vẻ hơn.

"Cậu đói không?

Cậu ăn gì chưa?"

Vẫn là những câu hỏi quen thuộc mỗi khi tôi đến dạy học cho con bé.

Được cái nó biết hùa cùng tôi nên cũng cậu cậu tớ tớ rất vui vẻ."

Tớ ăn rồi.

Giờ mình vào học thôi cậu Bông."

Bông là tên gọi ở nhà, tên thật của cô bé là Nguyễn Thảo Nhi.

Con bé rất thích cái tên Bông nên khi đi ra ngoài gặp ai cũng xưng là Bông thay vì tên thật của mình.

Chỉ khi ở trên lớp, nó mới miễn cưỡng nhận mình là Thảo Nhi.

Con bé ngay ngắn ngồi vào bàn học rồi lôi sách vở ra.

Tuy là con gái nhưng chữ xấu như gà bới.

Tôi vừa dạy học học cũng phải vừa rèn chữ cho cô bé.

Tính toán thì nhanh lắm mà chuyển sang viết tiếng việt thì đúng kiểu chữ rồng bay phượng múa.

"Cậu ơi chữ i đi với ngờ ghép ( ngh ) chứ ai cho cậu viết ngờ đơn ( ng ) thế kia?"

"Ngồi thẳng lưng lên viết đi không tớ tét mông cậu mười cái bây giờ!"

Câu chuyện quen thuộc mỗi khi dạy Bông đọc viết môn Tiếng Việt đó là con bé sẽ viết rất nhanh mặc cho chữ xấu và có khi là sai chính tả tùm lum do tội cẩu thả.

Nhắc mấy câu là bắt đầu nản, tốc độ chậm lại rồi uể oải.

Tôi cứ phải doạ liên tục.

"Cậu thật là độc ác!"

Bông bĩu môi, biểu cảm vừa đáng yêu vừa đáng ghét.

Cái má hồng phùng lên làm tôi chỉ muốn véo cho một cái.

"Mau viết bài đi không là người độc ác sẽ nổi giận đấy!"

Tôi chống nạnh quan sát tiến trình làm bài của con bé.

Bình thường thì tôi có thể đùa vui vẻ nhưng đã vào giờ học thì phải nghiêm túc.

"Đợi đấy, rồi một ngày bạch mã hoàng tử sẽ tới cứu tớ!"

Buổi học cứ thế trôi qua.

Lúc tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại thì đã qua hơn hai phần ba thời gian.

Bài tập tôi cũng hướng dẫn con bé làm hết rồi giúp con bé soạn thời khoá biểu cẩn thận.

"Hôm nay nghỉ sớm mười phút nhé!"

Tôi cất đồ đạc vào túi chuẩn bị ra về.

"Yeah!"

Bông thích lắm, nó tắt đèn học nhưng sực nhớ ra điều gì đó.

Bông kéo tay áo tôi lại:"Vậy giờ cậu về à?"

"Sao vậy?"

Tôi xoa đầu Bông.

Có lẽ vì giờ này bố mẹ cô bé chưa về nhà nên cô bé cảm thấy nhớ.

Ở nhà chỉ có mỗi mình với cô giúp việc cũng buồn.

Tôi mỉm cười vui vẻ:" Cậu có chuyện gì muốn kể cho tớ nghe à?"

"Cậu bật nhạc có mấy anh đẹp trai cho tớ xem đi."

Bông hào hứng chỉ vào điện thoại trên tay tôi.

Tại thi thoảng tôi hay bật YouTube nghe mấy bài nhạc K-pop nên Bông cũng khoái lắm.

Còn biết nhảy theo nữa cơ.

"Ban nãy thì ai bảo tớ độc ác cơ mà?"

Tôi vờ giận dỗi.

Ban nãy thì chê người ta, bây giờ thì lại bày ra gương mặt ngọt ngào ôm lấy cánh tay tôi.

"Vậy bây giờ tớ sẽ gọi cậu là công chúa.

""Tớ thích làm tiên nữ hơn."

Tôi kì kèo xong con bé cũng gật đầu.

Thế là tôi mở điện thoại lên, suy nghĩ một lát: "Được rồi, hôm nay chúng mình sẽ nghe bài 3D của Jungkook nhé!"

"À, cái anh đẹp trai mà cậu mê đúng không?"

"Người ta hơn cậu gần hai chục tuổi đấy.

Phải gọi là chú!"

Tôi cốc đầu con bé nhắc nhở:"Hoặc gọi tắt là người yêu Minh Nghi."

"Oẹ, cái đồ ảo tưởng!"

Nhất định phải tịnh tâm.

Vì miếng cơm manh áo, phải nhẫn nại, không được đánh học sinh. ...Tôi ở lại chơi với Bông chừng mười lăm phút rồi về.

Vừa mới đi chưa được bao xa thì tôi phát hiện bánh xe trước có dấu hiệu bất thường.

Thôi rồi, có khi nào bị thủng săm không?Toang rồi, chính nó.

Cái điều tôi lo sợ cũng xảy ra.

Năm ngoái vừa bị một lần nhưng là ban ngày với cả có Linh đi cùng nên một đứa dắt một đứa đẩy.

Bây giờ trời thì tối còn tôi chỉ có một mình.

Sao mà xui đến vậy?Tôi dừng xe.

Ở giữa đường quốc lộ mà không thấy tiệm sửa xe nào nên tôi bắt đầu hoang mang.

Chợt nhớ sự tồn tại của thằng bạn Vũ Minh Trí.

Trọ của nó cũng ở ngay đoạn Mỹ Đình này nên bây giờ tôi chỉ có thể gọi cho nó để cấp cứu thôi.

Vũ Minh Trí là bạn cấp ba của tôi.

Hai đứa ngồi cùng bàn với nhau suốt ba năm nên cũng gọi là thân thiết.

Thân đến mức ngày nào lên lớp cũng phải chửi nhau mấy câu cho đỡ ngứa miệng.

Giờ thì lên Đại học, mỗi đứa một trường nhưng vẫn trong toạ lạc Cầu Giấy nên còn liên lạc đều đều. [ Alô bạn ơi! ]

[ Sủa! ]Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Miệng phải niệm thần chú "không được chửi bạn!

Không được chửi bạn!

Không được chửi bạn!". [ Xe tao đang đi thì bị thủng săm.

Quanh khu Đình Thôn có chỗ nào

vá xe không? ]

[ Cứu tao! ]

[ Hiểu rồi ]

[ Gửi định vị đi bố mày còn

biết đường mà đến cấp cứu ]

[ Đúng là người anh em của ta! ]

Tôi nhanh chóng gửi định vị cho Vũ Minh Trí.

Tuy miệng thở ra là hỗn nhưng được cái khi nghiêm túc thì rất đáng tin tưởng.

Tôi biết mình có thể trông chờ cậy vào nó - người anh em luôn cứu trợ tôi từ những ngày tháng mới bước chân lên đất Hà Nội.

[ Được rồi, ở yên đấy chờ tao. ]
 
Say Em
Chương 3.


Hà Nội về đêm vẫn ồn ào và náo nhiệt.

Xe cộ nườm nượp trên khắp cung đường.

Ánh đèn lấp lánh từ những cửa tiệm, hàng quán đông đúc khiến tôi cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé giữa Hà Thành nhộn nhịp.

Tôi dựng xe, ngồi vật vờ bên lề đường chờ "cấp cứu".

Nếu là hỏng xe ở quê, chắc chắn tôi sẽ dắt về nhà cho bố sửa.

Sau mười phút, Vũ Minh Trí xuất hiện.

Khoảnh khắc nó đứng trước mặt tôi như như một tia sáng rọi giữa bầu trời đêm.

Mọi lo lắng của tôi đều tan biến vì tôi biết mình đã bắt được chiếc phao cứu sinh.Không hổ danh là người anh em xã hội!"

Trông hèn vậy?"

Vũ Minh Trí thấy tôi ngồi thù lu một góc liền giở thói trêu chọc, tay gõ cái mũ bảo hiểm trên đầu tôi làm nó trôi thụp xuống che mất đôi mắt.

"Có lúc nào hết hèn đâu!"

Tôi lườm nó rồi đứng dậy.

Bản thân hơi mệt nên chẳng muốn đôi co làm gì với thằng này.

Cậu ta cười trừ, soi đèn flash xem qua cái xe của tôi một lượt.

"Xe vẫn còn ít hơi, ngồi lên đi, tao đẩy qua chỗ sửa."

Tôi ngoan ngoãn nghe lời Trí, ngồi lên xe của mình rồi để cậu ta vừa lái xe mình vừa đẩy xe cho tôi.

Đi chừng bảy phút là đến chỗ sửa xe.

Sau khi trình bày tình hình cái xe thì cuối cùng là tôi phải thay cái lốp mới.

Coi như buổi dạy hôm nay về con số 0 rồi.

Hai tuần nữa mới được nhận lương cơ.

Tôi phải tiết kiệm thôi."

Mày ăn gì chưa?"

Trí hỏi tôi."

Chưa."

Học xong trên trường là tôi đi dạy luôn.

Ban nãy cũng nói dối Bông là ăn rồi để không mất thời gian cho buổi học.

Giờ thì trong bụng vẫn chưa có gì nên cảm thấy hơi đói rồi đấy.

"Tao biết quán bún chả ngon.

Muốn đi ăn không?"

"Mày cũng chưa ăn tối sao?"

Tôi nhìn thằng Trí có phần thắc mắc.

Tôi nhớ là nó đi làm đến khoảng tám rưỡi tối là về đến nhà rồi.

Bây giờ đã gần 10 giờ tối mà còn chưa ăn gì?"

Ăn thêm không được à?"

Vũ Minh Trí khoanh tay trước ngực, nhướng mày có chút cợt nhả.

"Cũng được.

Đi!"

Chẳng biết miệng ai vừa nói sẽ sống tiết kiệm mà bạn rủ đi ăn là đồng ý liền.

Bảo sao giang cư mận có câu: "Đồng vợ đồng chồng tát biểu Đông cũng cạn/ Đồng bạn đồng bè đéo còn đồng nào."

Thôi thì ăn nốt bữa này rồi tiết kiệm chứ bụng tôi đang sôi ọc ọc lên rồi.

Thế là tôi để xe ở quán cho anh thợ thay săm còn mình thì ngồi sau Vũ Minh Trí để nó kèm đi ăn bún chả.

Hai đứa tạt vào quán nhỏ cách đấy hai phút đi xe.

Quán ruột của Vũ Minh Trí có khác, gần mười giờ rồi vẫn đông.

"Trí đấy à?"

Bác chủ quán cười đùa với Vũ Minh Trí, hệt như người thân quen lâu ngày không gặp.

Bỗng bác nhướng mày nhìn sang tôi: "Ồ, cô gái nào đây?"

"Bạn cháu đấy bác!"

Trí cười đáp."

Rồi rồi, hai bạn ngồi đây, ăn gì bảo bác làm cho!"

"Cho cháu hai bún chả chấm nhé!"

Xem ra Vũ Minh Trí có trí nhớ không tồi.

Thi thoảng mới đi ăn với nhau nhưng ít ra nó còn nhớ tôi là một đứa không bao giờ ăn bún chả chan nên không cần hỏi mà tự giác gọi món luôn.Cảm giác có ai đó nhớ về thói quen của mình còn vui hơn cả việc được khen hay tặng quà ấy.

"Được chủ quán nhớ tên luôn?

Khách VIP có khác nhỉ?"

Chờ bác chủ quán đi khuất, tôi chống cằm nhìn Vũ Minh Trí cười khẩy.

Quen nó từ hồi cấp ba, ấn tượng của tôi về Trí là một thằng thân thiện với tất cả mọi người.

Hầu như ai nó cũng có thể nói chuyện được và cũng rất được lòng mọi người xung quanh.

"Quán này là người yêu cũ chỉ cho tao đấy!"

Trí vừa lau đũa với thìa rồi đưa cho tôi.

Hài hước thật đấy.

Thì ra là chọn cho tôi cái chỗ năm xưa từng mặn nồng với người ấy.

"Người yêu cũ nào mới được?"

Kể tên người yêu cũ của Vũ Minh Trí thì ít nhất tôi biết cũng phải ba người từ khi lên cấp ba cho đến cuối năm nhất Đại học.

"Chắc là người gần đây nhất."

Đôi mày cậu ta xô lại, vờ suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời có chút thờ ơ không mấy quan tâm.Tệ thật!

Chia tay một cái là có thể xoá người ta ra khỏi kí ức nhanh như vậy.

Tôi cười khinh khỉnh.

Trong đầu tôi đang sắp xếp lại những dòng hồi tưởng để xem người yêu cũ gần đây nhất của Vũ Minh Trí là ai.

Cơ mà ngẫm nghĩ một hồi thì chỉ nhớ mặt chứ không nhớ tên.

Là người xinh nhất những cũng chia tay nhanh nhất trong đám người yêu cũ của nó.

"Tao biết mày đang nghĩ gì đấy."

Trí lườm nguýt tôi: "Ăn nhanh đi rồi còn vác cái xe về không người ta đóng cửa thì cho mày đi bộ về nhà đấy!"

"Đi bộ là đi bộ thế nào?"

Khoé miệng tôi khẽ cong lên một đường vòng cung nguy hiểm:"Nên nhớ chìa khoá xe của mày đang trong tay tao đấy!"

"Vãi!

Hack à?"

"Đúng rồi đấy!" ...Buổi sáng, tôi có hai tiết môn chung bắt đầu từ 9 giờ.

Tôi bước vào lớp với tình thần thoải mái và vui vẻ vì tuần trước nhóm vừa mới thuyết trình rồi.

Tuần này chỉ đến lớp ngồi nghe các nhóm khác thôi.

Thế nên buổi học đối với tôi rất nhẹ nhàng.

"Biết gì chưa, tao vừa kết bạn được với Đức Minh đấy."

Đặng Mai Linh thấy tôi vừa ngồi vào chỗ đã choàng lấy cổ tôi thông báo.

"Chúc mừng đã bước qua vòng sơ tuyển."

Tôi cười nhạt.

Đối với người như Đức Minh kia dù chưa tiếp xúc nhưng tôi cá rằng cậu ta có không ít mối.

Để ý mấy cái comment trên Facebook của cậu ta là biết ngay ấy mà.

Linh cũng chỉ là một trong vô số cô gái mê mệt vẻ đẹp của cậu ta thôi.

"Để Đặng Mai Linh sẽ "ụp crown" cho Hoàng Minh Nghi xem."

Linh chống cằm nhìn tôi cười một cách đầy tự tin.

Được thôi, hãy tận dụng nhan sắc của mình đi.

"Được thôi.

Tao rất mong chờ ngày Đặng Mai Linh đăng quang để tao đi flex với cả họ."

Tán ngẫu một hồi rồi tôi mở laptop ra để chỉnh lại PowerPoint cho bài thuyết trình môn chuyên ngành chiều nay.

Dù sao bây giờ ngồi không cũng chán.

"Hôm qua tao sửa hết rồi."

Linh ngó vào nhìn màn hình laptop tôi đang bật:" Cho mượn chơi tí đi."

Thế là Linh ôm laptop của tôi còn tôi thì chống tay lên trán rồi nhắm mắt ngủ.

Ngồi nghe mấy bài thuyết trình dài thườn thượt mà tôi phải ngáp ngắn ngáp dài.

Rất xin lỗi các bạn đang đứng trên bảng trình bày phần tìm hiểu của mình nhưng tôi cần chợp mắt.

"Hoàng Minh Nghi ơi, tao nói chuyện này mày đừng sốc nhé!"

Mai Linh một tay lay lay người tôi cho tôi tỉnh ngủ, một tay ôm cái màn hình laptop một cách mờ ám.

Gương mặt nó méo mó tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Không biết nó lại báo hại tôi cái gì đây nữa?

"Tao...lỡ tay ấn..."

Linh ậm ừ không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Đừng nói với tao mày quên đăng xuất Facebook của tao ra mà lỡ tay ấn add friend với gã Đức Minh kia nhé!"

Tôi ngắt lời Linh, nói ra suy đoán của mình.

Với kinh nghiệm xem hơn 1000 tập Conan thì tôi cá 96,69% cho tình huống này.

"Không, là...bạn của Phạm Đức Minh, Nguyễn Việt Thành.

"
 
Say Em
Chương 4.


Trình độ stalk từ 100 xuống còn âm vô cùng nhé Đặng Mai Linh.

Tôi ôm lấy lại cái laptop xem xét tình hình.

Trên màn hình bấy giờ là trang cá nhân của người tên Nguyễn Việt Thành mà tôi còn chẳng quen biết.

Không có ảnh bìa, avatar là một nửa gương mặt của cậu ta cùng với chú mèo trên tay.

Danh sách bạn bè thì để private, chỉ có bạn chung là Vũ Minh Trí.

Cũng chẳng có gì bất ngờ lắm vì thằng này quan hệ rộng mà.

Lướt xuống dưới thì tôi thấy có vài bài share, đa số là của page trường.

Chắc cũng là nô lệ của điển rèn luyện.

Mục ảnh cá nhân có duy nhất một tấm ảnh từ gần hai năm về trước.

Tương tác cũng cao ra phết.

Thường thì người ít đăng ảnh trên Facebook sẽ đăng ảnh nhiều trên Instagram.

Tôi là một trong số đó nên tôi quyết định đi stalk Instagram của người này.

Bắt đầu mò từ instagram của Phạm Đức Minh vì cậu ta để public toàn bộ thông tin.

Tôi có thể dễ dàng vào trang cá nhân xem các bài viết và check tin nổi bật.

Tất nhiên là bằng con account clone của tôi rồi.

Người hèn nên account clone mọc lên như nấm.

Nói chung soi hết wall thì tôi có thể chắc chắn một vài thông tin đó là Phạm Đức Minh này đã là sinh viên năm ba khoa Marketing.

Ngoại trừ chơi thể thao thì tôi còn thấy anh ta xuất hiện trong một vài video random dance.

Khoản này thì có điểm tương đồng với Đặng Mai Linh.

Nhưng tôi không có thiện cảm lắm với con người này.

Có lẽ là vì cái cách cậu ta trả lời các bình luận đều như đang thả thính con gái nhà người ta vậy.

Soi hết cái wall của Phạm Đức Minh cũng chẳng thu thập được mấy thông tin về người tên Nguyễn Việt Thành.

"Nhóm trưởng nhóm 4 có nhận xét gì về bài thuyết trình của nhóm 10 không nhỉ?"

Giọng của giảng viên vang lên khiến tôi giật mình, vội chuyển tap về bản word của nhóm 10.

Chính xác thì tôi là nhóm trưởng của nhóm 4 đây.

Vì là môn chung nên có nhiều khoa trong một nhóm.

Tôi thì cay vụ năm ngoái bị thằng nhóm trưởng môn Triết đánh B+ không một chút công bằng nên năm nay quyết tâm làm nhóm trưởng môn chung để full A bài giữa kì.

Và tất nhiên tôi sẽ đánh giá công bằng các thành viên còn lại chứ không như thằng cha đó chỉ thiên vị khoa của mình.

Khoa của tôi mà làm việc nhóm cùng tôi vớ vẩn tôi cũng hạ điểm hết.

"Dạ thưa cô, em xin đại diện cho nhóm 4 có nhận xét về bài thuyết trình của nhóm 10 như sau: Phần tìm hiểu của các bạn về Thuyết kiến tạo trong dạy học thì các bạn đã tìm hiểu nội dung khá kĩ, nêu được cơ sở khoa học, nội dung cũng như ưu nhược điểm."

Tôi bình tĩnh trả lời, tay vẫn lướt chuột, mắt nhìn qua những dòng word để cố gắng tìm ra điểm còn thiết sót.

Căn bản lúc nãy mải soi wall của gã Phạm Đức Minh nên không chú ý bây giờ phải giở văn mẫu nhận xét ra bắn vài câu trước.

"Nhìn chung về lý thuyết đã đầy đủ nhưng em muốn nhóm bạn đưa ra một số kết luận sư phạm cho học thuyết này ạ."

Cũng may là tìm ra được chút thiếu sót để còn có cái mà nói.Thật ra việc đặt ra câu hỏi cũng chỉ là câu lệ thôi chứ tôi cũng thừa biết câu trả lời rồi.

Không đặt câu hỏi mất công lại bị chê nhóm trầm rồi cuối kì điểm thấp.

Sau khi chuyển mic cho nhóm khác thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Xong phần của mình rồi, nghe nhóm thuyết trình trả lời xong là kết thúc buổi học.

Vừa định tắt laptop thì một dòng thông báo Facebook hiện lên: Nguyễn Việt Thành đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Omg!Wtf?Chắc là ban nãy nhảy vào soi wall Phạm Đức Minh mà chưa kịp gỡ lời mời kết bạn mà Đặng Mai Linh bấm vào.

Tôi chỉ nhìn Linh một cách bất lực vì trường hợp này không cứu nổi nữa rồi.

Thôi kệ, chắc anh ta cũng chỉ xem tôi là người qua đường, vui tay nên ấn add friend thôi.

Mà add friend rồi thì tôi soi wall cả đám càng dễ, đỡ phải lén lút làm người hèn.

Cũng thú vị đấy! ...Học xong ca chiều, tôi và Linh rủ nhau qua ngõ Dương Khuê ăn chè.

Bình thường thì tôi hay ăn bên Xuân Thủy nhưng hôm nay tan học sớm nên ngựa ngựa đi sang bên đó ăn.

Cái vị chè ở đây tuy không sánh bằng ở quê được nhưng nó là quán duy nhất tôi cảm thấy ngon.

Vừa đặt mông xuống chưa ấm chỗ thì tôi gặp ngay người yêu cũ bước vào quán.

Cái hoàn cảnh trớ trêu gì đang diễn ra thế này?

Chưa bao giờ tôi cảm thấy Hà Nội nhỏ bé đến vậy.

Cao Hoàng Đông là người yêu cũ của tôi.

Chúng tôi yêu nhau từ cuối năm lớp 11, đến cuối kì một lớp 12 thì chia tay.

Tôi là người chia tay trước vì phát hiện cậu ta chỉ đang cá cược với bạn bè về vụ tán tỉnh tôi mà thôi.

Vậy nên trước khi bị cậu ta đá thì tôi đã nhanh chóng đá cậu ta trước.Sau lần đấy, chắc Cao Hoàng Đông cũng cay cú lắm.

Còn tôi chẳng biết nên vui hay nên buồn.

Tuy đá được của nợ ra khỏi cuộc đời nhưng cảm giác mình bị lừa dối nó vừa đau vừa đớn.

Tôi đã nghĩ cậu ta thực sự yêu mình và tôi cũng dành hết tình cảm cho cậu ta.

Rồi hoá ra, tôi cũng chỉ là một món đồ để đem ra cá cược.

"Mày đang né ai à?"

Linh thấy tôi ngồi chống tay lên trán che đi nửa gương mặt thì không khỏi thắc mắc.

Bình thường đặt mông ngồi ở đâu thì tôi với Linh cái mồm lại hoạt động hết công suất.

Giờ thấy tôi ngồi im im, hèn hèn tất nhiên là lạ rồi.

"Tự dưng gặp phải người không muốn gặp."

"Người yêu cũ à?"

Đặng Mai Linh trong đầu liền nảy số, độ hóng hớt lại tăng lên gấp bội.

"Ừ, cái gã tao đã kể với mày ấy."

Tôi vừa khuấy bát chè vừa, giọng nhàn nhạt trả lời Linh.

Mấy lần ngồi tâm sự cùng nhau, tôi cũng nói chuyện với Linh về những câu chuyện hồi cấp ba của mình.

Hai đứa tuy cùng tỉnh nhưng khác trường nên có nhiều điều chưa biết về nhau.

Mỗi lần ngồi trò chuyện cũng phải mấy tiếng đồng hồ không hết cái để nói.

Ngồi ăn chè, tôi cố nép mình trong góc để Cao Hoàng Đông không nhìn thấy nhưng trong một khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang hướng về mình.

Cậu ta đang ngồi với một cô gái khác, có thể là người yêu.

Hồi chia tay tôi xong, tháng sau đã thấy có người yêu mới.

Loại người này đá vào blacklist là hoàn toàn xứng đáng.

Tôi vờ như không thấy, cúi xuống ăn bát chè của mình cho hết.

Trong lúc chờ Mai Linh đi thanh toán, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Khi quay ra thì lại đụng trúng Cao Hoàng Đông đang dựa lưng vào tường, đúng lối đi ra ngoài như thể đang đợi tôi sẵn vậy.

Cậu ta vẫn mang phong thái của kẻ đào hoa ngày nào.

"Lâu rồi không gặp, Minh Nghi!"

"Xin chào!

Nhưng mà...hình như mình quên mất cậu tên là gì rồi."
 
Say Em
Chương 5.


Chỉ sau một tuần, Đặng Mai Linh và Phạm Đức Minh đã nhắn tin qua lại nghe vẻ thân thiết lắm.

Story hai người này cứ như thả thính với nhau.

Kèo này dính vào là không dứt ra được mà.

Đến hôm nay, Linh rủ tôi đi xem crush Phạm Đức Minh thi đấu giải bóng rổ sinh viên.

Lịch học của hai đứa y hệt nhau nên tôi nào có cớ từ chối.

Vẫn phải xách xe chở bạn đi gặp crush sau bao ngày xa cách.

Bảy giờ sáng, Linh đã gọi tôi cháy máy vì crush nó thi đấu trận đầu.

Không đến nhanh thì không kịp xem.

Thế là tôi chỉ kịp mở tủ ra nhấc đại một bộ quần áo vào người, tô thêm miếng son rồi phóng xe qua đón Linh.

Kem chống nắng thì chưa bôi, đầu thì chưa chải mà phóng băng băng trên đường.Đến nơi, tôi mới vuốt lại mái tóc, may mà tóc ngắn chứ tóc dài thì nó rối có mà gỡ đến sáng mai.

Đội một cái mũ lưỡi trai để tăng phần tự tin che tóc bết, tôi mới bước vào khu nhà thi đấu.

Giải bóng rổ sinh viên thu hút khá nhiều sự quan tâm của khán giả.

Đội cổ vũ mỗi bên cũng rất nhiệt tình.

Nhưng có lẽ vì tôi đã được xem trực tiếp trận bóng rổ của các tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nên lúc xem giải sinh viên thì có hơi hụt hẫng.

Lúc chúng tôi đến nơi thì hiệp 1 vừa hay kết thúc.

Linh chen vào bên trong, sát với sân đấu.

Tính ra là hàng courtside luôn đấy.

Còn một đứa với chiều cao 1m67, tôi nghĩ mình đứng bên ngoài cũng đủ để quan sát trận đấu rồi.

Nhường cho mấy bạn nữ thấp hơn vào trong nhìn cho dễ.

Ban đầu, tôi khá tự ti với chiều cao hơi trội của mình so với các bạn nữ cùng tuổi.

Trông các bạn thấp thấp, nhỏ nhỏ kiếm người yêu dễ bồng dễ bế, thấy đáng yêu cực kì.

Còn một con khỉ chân dài như tôi nhìn thế nào cũng không thấy điểm đáng yêu.

Nhưng rồi tôi nhận ra đâu phải ai cũng được ban cho chiều cao như mình.

Chỉ cần đứng cạnh một anh người yêu đô con hơn là trông tôi nhỏ nhắn lại ngay.

Nhưng mà bao giờ kiếm được anh người yêu cao to thì không biết.

Còn bây giờ thì tôi đứng cùng với các bạn nam, thấy bản thân cũng oách xà lách lắm.

1m67 độn thêm đôi giày cao 3 phân khiến tôi tự tin mình cao ngang với mấy bạn nam bên cạnh, thậm chí có phần nhỉnh hơn.

Tuyệt!

Rất oai!Trận đấu đang bước sang hiệp ba với tỉ số sát nút nhau 44-48, nghiêng về NEU.

Phạm Đức Minh vẫn là cái tên sáng giá được gọi nhiều nhất sau khi anh ta lên rổ hai quả liên tiếp.

Đúng thực là con trai chơi thể thao rất có sức hút khiến fan hò hét điên đảo.

Hiệp ba kết thúc, Phạm Đức Minh cùng đồng đội ra sân nghỉ để chuẩn bị bước vào hiệp đấu quyết định.

Từ xa, tôi cũng có thể thấy Đặng Mai Linh ôm chai nước chạy ra đưa cho anh ta.

Hai người đứng nói chuyện với nhau nom rất vui vẻ.

Chắc Đặng Mai Linh sướng điên cho mà xem.

"Ui!"

Chẳng biết người từ đâu kéo đến đem thêm cả trống cả loa chen vào bên trong cổ vũ khiến tôi bị bật ra ngoài.

Người gì mà vô duyên hết sức.

"Cậu không sao chứ?"

Một giọng nam vang lên bên tai khiến tôi phải đưa mắt nhìn.

Trước mặt tôi là một người con trai cao lớn, gương mặt góc cạnh với đường nét hài hoà, đôi lông mày đậm tạo điểm nhấn với một đường đứt đoạn trông rất cuốn hút.

Cậu ta đỡ lấy vai tôi, còn tôi thì ôm chặt cánh tay còn lại của cậu ta lúc nào không hay.

Ngại quá, tôi nhanh chóng rụt tay về.

Nhưng mà phải công nhận cánh tay của người này rất săn chắc.

"Cảm ơn cậu nhé!"

Tôi nhìn gương mặt ấy, trong đầu bỗng thấy chút quen thuộc.

Cánh tay với hình xăm dấu chấm phẩy khiến tôi có thể chắc chắn rằng anh ta là Nguyễn Việt Thành.

Avatar facebook hôm nọ tôi bấm vào xem có để lộ đặc điểm này.

So với ảnh hai năm về trước trên mạng xã hội với hiện tại thì cũng không khác nhau là mấy.

Chỉ là đổi từ kiểu tóc layer vibe soft boy sang tóc 7/3 mang vibe bad boy ngầu đét thôi.

Đúng, chính là anh ta rồi.

Nguyễn Việt Thành, bạn thân của Phạm Đức Minh.

"Cậu đến xem một mình à?"

Tôi nắm lấy cơ hội, bắt đầu dò hỏi.

Hẳn là anh ta cũng chẳng biết tôi là ai nên tôi cũng sẽ làm như mình không biết anh ta.

Trong trường hợp này thì chọn cách xưng hô ngang tuổi là phù hợp nhất rồi.

"Mình đi với bạn."

Nguyễn Việt Thành nhìn vào sân đấu:"Số 12 đó."

"Ồ!

Số 12 đó chơi tốt thật đấy!"

Tôi gật gù:"Vừa đẹp trai lại vừa biết chơi bóng rổ thế kia chắc nhiều người để ý lắm nhỉ?"

"Trông nó có vẻ chút đào hoa vậy thôi nhưng cũng độc thân cả năm nay rồi."

Nguyễn Việt Thành hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày sang tôi cười trêu:"Cậu có vẻ tò mò về cậu ta nhỉ?"

"Không hẳn."

Tôi nhún vai tỏ ra thờ ơ.

Chắc là do tôi lộ liễu quá rồi, mà con người này cũng tinh thật đấy.

Tôi đành đánh lạc hướng:"Mình tò mò về cậu hơn."

"Bọn anh kinh tế, bọn anh chơi tinh tế (yeah, yeah)!"

"NEU vô địch!

NEU vô địch!

NEU vô địch!"

"Đức Minh siêu đẹp trai làm một cú dunk kết thúc đi nào!"

Cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn tôi là những tiếng hò reo cổ vũ.

Thì ra trận đấu chỉ còn lại một phút.

Tỉ số là 56-62, nghiêng về NEU và họ đang sẵn sàng ăn mừng chiến thắng rồi.

Dân kinh tế bùng nổ với tiếng trống, tiếng hò reo ăn mừng chiến thắng của toàn đội làm tôi cũng thấy vui lây.

"Thì ra là mày trốn ở đây!"

Phạm Đức Minh sau khi thoát khỏi đám đông vây kín thì bước đến choàng lấy vai Nguyễn Việt Thành.

Theo sau là Đặng Mai Linh cũng đang tiến tới chỗ tôi.

"Tao tìm mày mãi đấy Minh Nghi!"

Mai Linh phụng phịu trách tôi.

Nhưng mà nhìn lại xem, là ai bỏ rơi ai trước?

Rõ ràng là thấy crush nên bỏ bạn mà xông vào mà giờ đòi trách tôi bỏ nó.

Muốn táng cho một cái thật đấy!

"Vậy là hai em cũng là bạn của nhau à?"

Phạm Đức Minh nhìn hai đứa bọn tôi.

"Vâng, đây là bạn em, tên là Minh Nghi ạ."

"Còn đây là thằng bạn anh, Nguyễn Việt Thành."

Vãi cả chưởng, tôi còn chưa kịp moi móc thêm thông tin gì từ Nguyễn Việt Thành thì Đặng Mai Linh đã giới thiệu toẹt ra rồi.

Đang giả nai làm người bằng tuổi mà đùng một cái bây giờ xưng em gọi anh.

"Chào hai anh!"

Vì biết tuổi của nhau rồi nên tôi cũng giữ phép lịch sự chào hỏi.

"Vậy không biết ban nãy Minh Nghi có điều gì tò mò về anh nhỉ?"

Nguyễn Việt Thành hướng ánh mắt về phía tôi, tiếp tục câu chuyện ban nãy còn dang dở.

Giọng nói của anh ta vừa có chút bông đùa vừa toát lên mùi mờ ám.

"Hmm, lúc nào nghĩ ra thì em sẽ trả lời nhé!"

Tôi nghiêng đầu cười lấy lệ rồi kéo tay Linh:"Bây giờ bọn em có việc phải đi rồi, tạm biệt hai người nhé!"
 
Say Em
Chương 6.


"Ê xem tao tìm thấy gì nè."

Tôi đang nằm ngủ gà ngủ gật trong giờ thì bị Đặng Mai Linh bên cạnh túm lấy.

Nó giơ điện thoại cho tôi xem.

Trên màn hình là bức ảnh recap trận đấu bóng rổ sinh viên vừa rồi.

Ngoài việc bắt những khoảnh khắc đẹp của các cầu thủ tham gia thi đấu của mỗi đội thì khán giả đứng xem cũng vô tình lọt vào ống kính.

Trong đó có hình ảnh tôi và Nguyễn Việt Thành đang đứng nói chuyện với nhau.

Tôi thì đội mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt rồi còn Nguyễn Việt Thành với gương mặt không góc chết thì đang chăm chú nhìn tôi.

Đúng là đứng với người cao thì trông tôi cũng nhỏ lại.

"Uầy, hot quá anh ơi!"

Phan Hạnh Nhi ngó vào màn hình điện thoại tôi đang cầm mà không khỏi ngạc nhiên.

263 lượt react cho tấm ảnh này là con số khá ấn tượng trong khi bài đăng chung của page cũng chỉ dừng ở mức 467 react.

Phan Hạnh Nhi cũng là một người bạn Đại học của tôi.

Làm việc nhóm với nhau suốt nên thân thiết lúc nào không hay.

Được cái nhỏ này rất hoạt ngôn nên cứ luôn miệng xưng em gọi anh với tôi.

"Tưởng đâu là một đôi."

Đặng Mai Linh huých vai tôi trêu.

Đúng là trong phần bình luận, ngoài việc xin info Nguyễn Việt Thành thì còn nhiều người bảo chúng tôi trông giống một couple chính trong câu chuyện ngôn tình này nọ.

Nghe người ta khen mà đỏ cả mũi làm tôi tưởng tôi có người yêu thật.

"Có khi là destiny đấy anh ạ."

Phan Hạnh Nhi cũng hùa vào câu chuyện.

"Chắc gì đã gặp lại hả em?"

Tôi nhún vai đáp.

Tôi và Nguyễn Việt Thành từ hôm đó về cũng chẳng liên lạc gì với nhau.

Giữa chúng tôi cũng không có một mối ràng buộc gì. ...Tối thứ 6, tôi đến dạy Bông như thường lệ.

Đến cửa, không thấy con bé chạy ra đón tôi như mọi lần nữa bỗng dưng thấy có chút không quen.

Bình thường tôi đến, con bé dù không thích học nhưng vẫn chạy ra tận cửa chào đón tôi niềm nở.

"Cô giáo đến rồi kìa Bông, chuẩn bị học bài đi."

Giọng nam từ phòng khách phát ra.

Tôi nhớ những hôm nào bố mẹ của Bông không có ở nhà thì tôi sẽ đến dạy con bé mà nhỉ?

Hôm nay lại có người ở nhà sao?Trong phòng, chiếc tivi đang mở phim hoạt hình Shin- Cậu bé bút chì.

Bông đang ngồi trong lòng một anh chàng nọ, ngoan ngoãn vừa ăn bim bim vừa hướng mắt vào màn hình.

Tôi có thể thấy rõ gương mặt của người ấy khi anh ta quay ra nhìn tôi.

Chính tôi đã sốc khi nhận ra rằng anh ta chính là Nguyễn Việt Thành.

"Không ngờ lại gặp em ở đây."

Nguyễn Việt Thành không giấu được nụ cười mà nhìn tôi.

Biểu cảm vừa bất ngờ vừa có chút thích thú.

"Anh cũng làm em bất ngờ đấy."

Thế quái nào mà tôi lại gặp anh ta ở đây nhỉ?

Ngoài sự bất ngờ thì tôi còn tò mò về sự xuất hiện của anh ta vào lúc này.

"Cậu nhớ đi mua bim bim bí đỏ cho Bông đấy nhé!"

Bông chu mỏ đáng yêu ôm lấy cánh tay Nguyễn Việt Thành nũng nịu.

Xem chừng tôi cũng hiểu mối quan hệ của hai người rồi.

"Học ngoan thì mới có, biết chưa?"

Anh ta xoa đầu cô bé rồi nhắc nhở cô bé đi học bài.

Bông dù không nỡ xa cậu của mình nhưng vẫn chạy vào phòng của mình để chuẩn bị cho buổi học hôm nay.

"Anh là..."

Tôi hỏi lại để thêm phần chắc chắn.

"Anh là cậu của Bông.

Lâu rồi mới rảnh để qua chơi với con bé."

Nguyễn Việt Thành đưa tay xoa bóp một bên bả vai đã mỏi:"Không ngờ em lại là gia sư mà con bé hay nhắc tới."

"Bông nhắc đến em sao?"

Tôi với Bông một tuần gặp nhau có hai lần, tính đến giờ là tròn một tháng tiếp xúc.

Vậy mà con bé lại có nhiều thứ để nói về tôi như vậy sao?"

Ừ, con bé kể nhiều chuyện lắm!"

Nghe đến đây tôi hơi lo lắng đấy.

Hy vọng Bông không kể ra mấy cái tôi đầu têu cho con bé.

Như là múa quạt của Khá Bảnh hay là mấy câu chuyện chém gió rằng tôi có hậu cung 3000 mỹ nam.

"Làm em tò mò câu chuyện của hai người ghê đấy!"

Tôi cười qua loa.

Bây giờ không phải là lúc để tôi bắt anh ta khai ra những gì bé Bông đã kể.

Tôi hướng mắt về phía căn phòng:"Cơ mà giờ em xin phép vào dạy bé Bông nhé ạ!"

Tôi đi về phía căn phòng, đẩy cửa bước vào đã thấy Bông ngoan ngoãn đặt sách vở lên bàn.

"Cậu vừa nói chuyện gì với cậu của tớ thế?"

Bông tò mò vừa cầm tờ phiếu bài tập vừa nhìn tôi.

"Thế cậu đã nói gì về tớ với cậu của cậu nhỉ?"

Tôi hỏi ngược lại con bé.

"Thì tớ bảo với cậu của tớ là tớ có một chị gia sư xinh đẹp."

Bông gãi đầu.

Giọng nói về sau càng hạ thấp tông, cổ khẽ rụt lại nhưng miệng vẫn cười khúc khích:"Mỗi tội hay cọc!"

"Tôi biết mà.

Cậu mà không học tử tế tôi cọc thật đấy!"

Tôi gõ cây bút vào đầu con bé rồi gạch lỗi diễn đạt vào quyển vở được đặt trên bàn.

Bài tập về nhà cô cho là "Viết 3-4 câu nói về một người em yêu quý."

Tưởng đâu bé Bông chăm chỉ làm hết rồi, đọc lại văn con bé viết thì ối dồi ôi.

Bông viết thế này: "Trong tất cả những người con yêu quý thì con quý nhất là cậu của con.

Cậu của con đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc.

Cậu biết nấu ăn, rửa bát, chơi thể thao, thi thoảng còn giành ăn với con.

Con rất yêu quý cậu của con và mong rằng cậu đừng vội có người yêu để có nhiều thời gian chơi với con.

" Đúng là văn của trẻ con, chân thực đến mức tôi phải bịt miệng để nhịn cười.

Nếu Nguyễn Việt Thành ở đây chắc là mặt anh ta xịt keo tại chỗ vì bị cháu gái bóc phốt không thương tiếc.

"Không cho cậu có người yêu luôn cơ à?"

Tôi nhìn dòng văn cuối mà chưa biết nên sửa sao cho hay, cho đúng.

"Bình thường cậu đã ít đến chơi với tớ vì bận đi học rồi.

Giờ mà có người yêu thì lấy đâu thời gian chơi với tớ."

Con bé thở dài, nói cứ như bà cụ non vậy.

Tôi biết cảm giác này chứ.

Trẻ con ai chẳng muốn được chơi với người mình yêu quý.

Chỉ là người lớn bây giờ mải vật lộn với cơm áo gạo tiền mà chẳng để ý đến những suy nghĩ của trẻ thơ.

Những đứa trẻ ở thành thị vốn cô đơn hơn những đứa trẻ ôm gánh lúa chạy trên cánh đồng quê.

"Cậu quên mất còn có tớ à?"

Ngoài vị trí là một gia sư, tôi vẫn luôn cố gắng trở thành một người bạn để con bé có thể thoải mái giãi bày tâm tư của mình.

"Đâu có, cậu là bạn thân của tớ mà!"
 
Say Em
Chương 7.


Buổi dạy kết thúc, Nguyễn Việt Thành tiễn tôi ra về.

Đứng trong thang máy toà chung cư, chúng tôi vẫn giữ một bầu không khí im lặng.

Anh ta đứng phía trước cửa, tôi đứng sau nên chỉ có thể nhìn rõ bóng lưng cao lớn của con người ấy.

Anh mặc chiếc áo phông trắng đơn giản với chiếc quần ngố kaki nhưng không làm lu mờ đi vẻ đẹp săn chắc trên cơ thể.

Dáng người của Nguyễn Việt Thành cuốn hút khiến tôi chẳng thể rời mắt.

"Sao mà nhìn anh mãi thế?"

Nguyễn Việt Thành quay người lại, đưa nhẹ đôi mắt nâu nhìn tôi.

Bốn mắt chạm nhau khiến tôi chợt giật mình mà điều chỉnh lại ánh nhìn.

Ai bảo trông tướng anh ta giống mấy nhân vật nam chính trong bộ truyện tôi đọc.

"Chắc tại lâu rồi mới được đứng cùng người cao như anh."

Tôi cười bông đùa tạo cho bầu không khí sự thoải mái.

Ước chừng Nguyễn Việt Thành cũng phải cao trên m8.

Trong khi các bạn nam khác tôi gặp cũng chỉ cao hơn tôi một chút, hoặc là cao bằng tôi.

Lâu lâu ra ngoài mới gặp được người có chiều cao đáng ngưỡng mộ như Nguyễn Việt Thành khiến tôi bị thu hút cũng không lấy làm lạ.

"Chắc anh cũng hay chơi thể thao nhỉ?"

Cụ thể thì là bóng rổ và bơi lội.

Tôi thấy hai môn thể thao này giúp phát triển chiều cao rất tốt.

"Anh chơi cầu lông là chủ yếu.

Mấy môn khác cũng chỉ biết sơ sơ."

Nguyễn Việt Thành vặn nhẹ cổ tay.

Khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười có chút đểu cáng:"Em đang tò mò xem anh là kiểu người nào sao?"

Hẳn là Nguyễn Việt Thành đã phát hiện tôi đang muốn thử xem anh ta có dính vào"lá cờ đỏ" nào không đây mà.

Tại vì "cờ đỏ" thường chơi theo hội ấy.

"Thật ra em thấy anh có chút bad.

Cụ thể là badminton."

Tôi đút hai tay vào túi áo, đưa đôi mắt nhìn anh kèm một nụ cười nơi khoé miệng.

Tuy chỉ tiếp xúc hai lần nhưng cái vibe của anh ta cho tôi một cảm giác rằng con người này có vẻ rất hiểu đối phương, giao diện cũng toát lên nét đẹp cuốn hút nhưng chỉ có thể ngắm chứ khó mà chạm vào.

"Cũng may là chỉ một chút thôi!"

Anh bật cười, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc như một thói quen:"Nói chuyện với em hay ho thật đấy!"

"Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi."

Tôi nháy mắt tinh nghịch.

Đi ra phía ngoài sảnh lớn, tôi đã cảm nhận được cơn gió phả vào da mặt mát rượi.

Lâu rồi mới thấy gió mát như thế này.

"Được rồi, em về nhé!"

"Đi đường cẩn thận nhé!

Chắc là chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi." ...Chín giờ tối, tôi lái xe trở về nhà.

Đường Hà Nội vẫn lấp lánh ánh đèn soi rọi bầu trời đêm.

"Ơ Thảo Đan?"

Chợt thấy một gương mặt quen thuộc đang đứng dưới trạm xe buýt.

Tôi vội dừng xe, quay lại nhìn cho kĩ xem có phải bạn của mình hay không.

"Minh Nghi đúng không?"

Cô bạn cũng tiến lại phía tôi.

Hai người nhận ra nhau thì vui mừng reo lên, ôm vai ôm cổ nhau thắm thiết.

May là trạm xe hôm nay có mỗi hai đứa.

Bùi Thảo Đan là cô bạn tôi quen hè năm lớp 10, hồi đi học thêm môn toán.

Trên trường, chúng tôi học khác lớp nhưng chung câu lạc bộ.

Vậy là chúng tôi gặp nhau nhiều hơn.

Thảo Đan nói chuyện khá hợp tính nên hai đứa trở thành bạn thân lúc nào không hay.

Đến khi lên Đại học, chúng tôi khác trường, khác lịch học, lịch làm nên chẳng gặp nhau được mấy khi.

Chủ yếu là trò chuyện qua tin nhắn.

Hôm nay bỗng dưng gặp lại mà lòng vui như tết.

"Giờ mày đi đâu sao?"

Tôi hỏi Thảo Đan.

Giờ này cũng muộn rồi không biết cô bạn còn tính bắt xe buýt đi đâu nữa.

"À, nay tao đổi ca nên làm ca tối.

Giờ bắt xe về nhà này."

Tôi nhớ rồi, Thảo Đan đang làm thêm tại cửa hàng tiện lợi ca chiều.

Nó cứ rủ tôi qua chỗ nó mua đồ, nó giảm giá cho mà tôi mới qua được một lần.

"Thôi, lên đây tao kèm về."

Tôi mở cốp xe đưa cho Thảo Đan cái mũ bảo hiểm.

Dù sao tôi cũng đang rảnh, đưa bạn về tiện buôn thêm vài câu chuyện chứ cũng phải gần ba tháng rồi chưa gặp nhau.

"Mày mới đi dạy về à?"

Thảo Đan rướn người, đặt cằm lên vai tôi trò chuyện.

"Ừ."

Tôi nhẹ nhàng gật đầu:"Còn mày sao rồi?

Chỗ làm vẫn ổn chứ?"

"Nay tao mệt vãi!"

Thảo Đan than thở:"Nay tao làm thay ca cho con bé khác.

Tính ra là làm suốt từ sáng đến tối, lại còn nhiều hàng nữa.

Xếp muốn xỉu."

"Nay mày được nghỉ à mà đi làm cả ngày?"

"Ừ.

Nay cô bận nên cho nghỉ."

"Dù sao cũng đừng làm quá sức.

Còn phải dành thời gian học nữa.

Lại ốm ra đấy thì mệt!"

Tôi khuyên nó.

Biết là ở tuổi này, kiếm được vài đồng là ham lắm, chẳng màng đến sức khoẻ bản thân đâu.

Tôi hồi năm nhất cũng thế mà.

Nhưng bây giờ tôi đã cố gắng lên kế hoạch để sắp xếp mọi thứ một cách ổn thoả.

Chưa thực sự khoa học lắm nhưng vẫn đảm bảo cân bằng giữa học và làm.

"Tao biết rồi mà."

Thảo Đan chu mỏ đáng yêu, tay làm hình trái tim cho tôi thấy qua tấm gương chiếu hậu.

Sao mà Thảo Đan cứ đáng yêu mãi thôi!

Sau khi kèm Thảo Đan về nhà an toàn, tôi cũng quay xe đi về nhà của mình.

Cơ mà thế nào vừa đi ra đầu ngõ được một đoạn thì đập vào mắt tôi là Vũ Minh Trí đang đứng gặm cái bánh bao bên quầy hàng nghi ngút khói.

"Ơ?"

Vũ Minh Trí cũng nhận ra tôi, mắt chữ A miệng chữ O tí thì rơi cái trứng cút trong bánh ra ngoài.

Nó mà rơi thật chắc tôi sẽ chạy đến và cười ha ha vào mặt nó.

Kiểu như "đến cái trứng cút trong bánh bao anh còn không giữ được thì làm sao giữ được trái tim em".

"Sao mày ở đây?"

Vũ Minh Trí nuốt miếng bánh xuống cổ họng rồi nghiêm túc hỏi tôi.

"Nay tao gặp Thảo Đan nên đưa nhỏ về."

Tôi tắt khoá xe máy đáp lại:"Còn mày?"

"Trọ của tao gần đây mà."

Vũ Minh Trí thành thật trả lời.

Thật ra tôi chỉ biết nó ở trong khu này chứ không biết vị trí chính xác ở đâu.

Mọi lần đi chơi cũng toàn đợi nhau ở ngã tư đường chứ chẳng bén mảng đến cổng trọ của nó.

"Nhưng mà Thảo Đan ở gần đây à?"

Cậu bạn ngờ vực hỏi tôi.

"Sao?

Mày vẫn quan tâm người ta?"

Hồi trước, thấy Vũ Minh Trí qua lại với Bùi Thảo Đan, tôi tưởng hai đứa này yêu nhau.

Hoá ra là mập mờ.

Một thời gian sau Vũ Minh Trí đã công khai người yêu mới, tôi là người đứng giữa chẳng biết phải đối mặt thế nào với đôi bên cho vừa.

Nhưng nói gì thì nói tôi vẫn theo phe Thảo Đan.

Thằng tồi Vũ Minh Trí xứng đáng bị cho ra chuồng gà.

"Hỏi thăm chút không được sao?"

"Muốn nối lại tình xưa hay gì?"

"Tầm này tao chẳng có hứng yêu đương đâu."

Trí cười, cái điệu cười nhẹ nhởn quen thuộc suốt ba năm khiến tôi chỉ muốn đấm cho một cái.

Thằng này nói không có hứng yêu đương vậy thôi chứ cũng chẳng biết mess có bao nhiêu tin nhắn với gái đâu.

"Chắc chưa cưng?"

Tôi hất cằm khinh bỉ.

"Trông mặt tao không đủ uy tín sao?"

"Mày nghĩ câu trả lời sẽ là có hay không?"
 
Say Em
Chương 8.


Còn cái ngu nào hơn cái ngu để quên chìa khoá phòng trọ ở trong phòng không nhỉ?

Tôi đếm không biết bao nhiêu lần mình mắc phải trường hợp này rồi.

Trong đó có ngày hôm nay.

Phòng tôi ở hai người, có tôi với một bạn học bên Ngoại ngữ.

Được cái bạn cùng phòng tôi là một đứa siêu năng nổ với các hoạt động từ của trường đến của câu lạc bộ.

Như hôm nay, nó với câu lạc bộ đi tham gia team building bên tận Bách Khoa nên ca này không cứu được tôi rồi.

Thật ra tôi có thể phóng xe từ trường mình sang Bách Khoa lấy chìa khoá phòng nhưng nhìn cái đường Xuân Thủy tắc nghẹt như thế này khiến tôi thấy việc về nhà sớm chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi quyết định ra Circle K gần nhà ngồi chờ bạn cùng phòng.

Circle K chỗ tôi cũng không quá rộng, mặc dù cũng cắm cọc ở đây nhiều lần nhưng lúc nào bước vào tôi cũng phải dạo một vòng xem hôm nay có gì mới.

Tôi chọn được vài món ăn vặt rồi đem ra quầy thanh toán."

Cho mình một sữa tươi cà phê!"

Có người vừa đồng thanh nói cùng tôi.

Tôi khá bất ngờ, đánh mắt sang bên cạnh mình thì hoá ra là người quen: Nguyễn Việt Thành.

Dù đeo khẩu trang nhưng tôi chắc chắn là anh ta.

Mặt tôi đúng kiểu "ồ!wow!" luôn ấy.

Anh ta mặc một chiếc áo phông trắng, quần ống rộng kiểu túi hộp, khoác ngoài là một chiếc áo gió màu đen kèm theo chiếc balô đeo lệch một bên vai.

Trông vừa sporty cũng vừa mang nét bí ẩn.

Nguyễn Việt Thành nhìn tôi, đôi mắt cong lên.

Tôi đoán anh ta đang cười sau lớp khẩu trang ấy.

"Lại gặp nhau rồi!"

Nguyễn Việt Thành vỗ nhẹ tay lên vai tôi.

"Lâu lắm mới gặp dân Kinh tế sang bên này."

Tôi cười trêu.

Thường circle K ở đây đa số là sinh viên Thương Mại hoặc Quốc gia ngồi.

Nay thấy dân Kinh tế lặn lội từ Hai Bà Trưng sang đây cũng tò mò.

"Anh đưa bạn anh về, tiện thì tạt qua đây."

Anh nhún vai:"Tầm này mà về thì tắc đường lắm!"

Thì ra ai cũng sợ đường Hà Nội vào giờ cao điểm.

Vậy là tôi cùng Nguyễn Việt Thành lên tầng hai, chọn một bàn trống để ngồi.

Thành thật mà nói thì tôi có cảm giác bầu không khí không được thoải mái cho lắm.

Tôi và anh ta, một nam một nữ cũng chẳng thân thiết đến mức có thể ngồi buôn chuyện cùng nhau suốt vài tiếng đồng hồ.

Tôi quyết định mở laptop lên làm bài tập.

Cũng may cho tôi là hôm nay còn nhét lap vào túi.

Thế là không phải nghĩ xem nên nói chuyện với người đối diện như nào.

Hai người, mỗi người một việc không phiền đến nhau.

Tôi học bài còn anh ta đang làm gì đó trên iPad.

"Sao vậy?"

Tôi rời mắt khỏi màn hình máy tính, đôi mày xô lại nhìn biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Việt Thành.

"Trông em làm bài tập có vẻ căng thẳng nhỉ?"

Nguyễn Việt Thành chống cằm nhìn tôi.

Trông anh ta có vẻ hào hứng với việc nhìn tôi làm bài tập.

Đâu có ai vui vẻ khi làm bài tập.

Hơn nữa cơ mặt bình thường của tôi cũng được đánh giá là khó gần, thêm cái biểu cảm hết cau mày rồi bấm bút ghi loằng ngoằng trên giấy nháp vì không làm được bài.

Tổng thể thì tôi tưởng tượng ra một gương mặt đầy bức xúc, khó ai mà dám lại gần.

"Em sắp phát điên vì bài tập rồi!"

Tôi thở dài, đưa tay vuốt lại phần tóc mái có chút rối bời.

Tôi đang làm test trắc nghiệm môn Thống kê xã hội học tuần này.

Thường những môn liên quan đến tính toán thì tôi khá là ghét.

Đã vậy bài test còn không hiện những câu sai mà chỉ hiện điểm số làm tôi không biết mình đã sai câu nào để còn sửa.

Cũng tại giảng viên bảo lấy điểm bài test qua các tuần để làm điểm giữa kì nên tôi mới cố gắng làm bài đạt 100 điểm.

Nhưng bài tuần này làm đi làm lại cả chục lần điểm cao nhất chỉ có 95.

Tôi muốn bỏ cuộc rồi đấy."

Môn gì vậy?"

"Thống kê xã hội học ấy."

Tôi chán nản đáp:"Nói chung thì liên quan đến toán và em ghét nó!"

"Nếu là toán thì anh có thể giúp em."

Nguyễn Việt Thành nói đầy tự tin.

"Thật ạ?"

Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn anh như một vị cứu tinh.

Trông con người này có vẻ uy tín.

Dù sao cũng là sinh viên năm ba NEU, hẳn là học qua xác suất thống kê các thứ rồi.

Tôi nghĩ mình có thể tin tưởng con người này.

Nguyễn Việt Thành kéo ghế sang ngồi cạnh tôi.

Mượn tôi cái máy tính casio 580 rồi bắt đầu bấm vào ô "bắt đầu" trên màn hình laptop.

Đôi mày khẽ xô lại một lát, anh chống cằm suy nghĩ một hồi.

Chiếc mũi cao đặc trưng khiến góc nghiêng hiện lên hệt như bức họa kỳ đến hoàn hảo.

Dáng vẻ tập trung của anh khiến tôi không thể rời mắt.

Vừa bấm máy tính, vừa viết vài công thức lên giấy rất nhanh.

Từng hành động nhanh nhẹn và dứt khoát chứng tỏ anh đang rất nghiêm túc và chú tâm vào công việc trước mắt.

Tôi thú nhận rằng tôi rất dễ bị thu hút bởi vẻ đẹp tri thức.

"Xong rồi đấy!"

Giọng nói của Nguyễn Việt Thành cất lên phá tan bầu không khí im lặng của cả hai.

Anh quay sang nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau khiến tôi biết rằng mình bị phát hiện rồi."

Giờ thì nhìn bài của em đi."

Anh xoay màn hình laptop về phía tôi, nhếch một đường cong trên khoé môi tạo nên một nụ cười tự tin xen chút bad quen thuộc.

"Vâng."

Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

Đúng là người tôi có thể tin tưởng, Nguyễn Việt Thành làm một lần đã được 100 điểm.

Nếu không kiềm chế lại thì chắc tôi đã nhảy tưng tưng lên vì hạnh phúc rồi.

"Sao mà anh giỏi đến quá đáng vậy?"

Tôi nhìn Nguyễn Việt Thành với ánh mắt ngưỡng mộ.

Không những vừa làm đúng lại còn làm nhanh nữa.

Tôi mất 30 phút mới làm xong một lượt mà anh ta mới gần 20 phút đã đạt ngay 100 điểm.

"Thật ra hồi học xác suất anh được có B+ thôi.

" Nguyễn Việt Thành ngả người, dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, hai tay khoanh trước ngực.

"B+ thôi?"

Có vẻ như mục tiêu của anh ta chắc là một bảng điểm full A+.

"Tại anh ngủ quên, may mà còn được giám thị cho vào thi."

Nghe anh kể đến đây, tôi bật cười thành tiếng.

Thì ra con người này có thể ngủ quên trước giờ thi được luôn.

Làm tôi bất ngờ đấy!

"Biết gì không?

Em cười lên trông rất đẹp đấy!"

Gương mặt tôi thoáng đỏ vì lời khen bất ngờ của anh.

Lâu rồi mới có người khen tôi cười đẹp.

Cũng do bình thường gương mặt của tôi khá lạnh lùng, khi chụp ảnh cũng hiếm cười nên nếu không phải bạn bè thân thiết thì khó mà thấy những lúc tôi cười.

"Còn lúc không cười chắc là không đẹp rồi."

Tôi cầm cốc sữa tươi cà phê còn hơn một nửa lên uống.

"Lúc cười thì giống phần sữa, khi không cười thì giống phần cà phê.

Nhưng suy cho cùng phải có cả hai mới có thể tạo nên một thức uống hấp dẫn."

Anh vén nhẹ lọn tóc qua tai tôi.

Có vẻ là một động tác ngẫu hứng khi anh vươn tay ra vừa đúng khoảng cách chạm đến mái tóc tôi.

"Hình như những người thích sữa tươi cà phê đều có hai mặt đối lập như vậy."

"Có thể."
 
Say Em
Chương 9.


"Muộn rồi, em có muốn đi ăn gì không?"

Anh chống cằm nhìn tôi.

"Cũng được.

Gần đây em biết có quán bún bò Huế siêu ngon."

Đúng lúc tôi cũng chưa nghĩ ra tối nay ăn gì.

Bạn cùng phòng thì đang tắc đường chưa về được, đồng nghĩa với việc không mở được cửa phòng.

Vậy nên tôi phải kiếm gì đó ấm nóng lót dạ mới được.

Đấu tranh tư tưởng giữa bún đậu và bún bò Huế thì tôi quyết định chọn bún bò Huế.

Vậy là chúng tôi rời khỏi Circle K.

Anh kèm tôi đi chừng 500m đến quán bún bò Huế best seller của lòng tôi.

Đa số các quán ăn tôi biết thì đều do bạn Đại học tôi giới thiệu.

Cụ thể hơn thì từ người yêu cũ của bạn.

Bún bò ở đây khá vừa miệng tôi, nhất là về khoản nước dùng.

Thêm nữa là cô chú bán hàng tính tình xởi lởi, rất mến khách nên ăn uống cũng vui vẻ hơn hẳn.

Hy vọng đừng tiktoker nào đến đây review vì tôi không muốn phải xếp hàng để ăn đâu.

"Anh ăn đầy đủ nhé?"

Tôi quay sang bên cạnh hỏi anh.

"Ừ."

Anh gật đầu."

Cho cháu một tô móng, một tô không móng ạ!"

Tất nhiên tôi là đứa ăn bún bò Huế nhưng không ăn móng giò rồi.

Đơn giản là vì tôi ghét mấy thứ bì bì, mỡ mỡ.

Hồi nhỏ ăn một lần xong oẹ ra liền nên chắc chắn là không có lần thứ hai.

Ngồi vào bàn, anh đã lau đũa, lau thìa xếp ngay ngắn cho tôi.

Được rồi, cúng locket rồi ăn thôi!Có lẽ vì đang tầm đói nên tôi ăn uống rất nhập tâm.

Và tôi nhận ra mình đã luyện được skill bình thường hoá khi ngồi ăn với trai đẹp.

"Không hợp khẩu vị anh sao?"

Tôi thấy bát anh vẫn đầy ụ liền dò hỏi.

Bỗng dưng tôi thấy hơi lo lắng, sợ rằng bún bò ở đây không hợp khẩu vị của anh.

"Không đâu, rất ngon!"

Anh cười, rút một tờ khăn giấy trong hộp ra nhẹ nhàng quệt qua khoé miệng tôi.

Tôi đứng hình mất vài giây, trong đầu đang soi lại cái nết ăn uống của mình liệu có vô tư quá không.

Trước mặt con trai thì người ta thường nhỏ nhẹ, duyên dáng còn tôi thì bị đồ ăn làm mờ con mắt nên chẳng còn để ý người cạnh mình là ai nữa rồi.

Nhưng căn bản tôi cảm thấy ăn uống mà bị gò bó theo kiểu nhìn mặt mà gắp thì chẳng còn gì là ngon miệng nữa.

Tôi thích thưởng thức đồ ăn theo cách riêng của mình, theo con người của mình.

Không quá thô lỗ và kém duyên là được.

"Oa no thật đấy!"

Ăn xong tôi xoa cái bụng mãn nguyện.

Phựt!

Có tiếng động phát ra, không phải là tiếng cúc quần bị bục vì ăn no mà là tiếng đứt dây buộc tóc.

Dây chun bị đứt, tóc xoã xuống ôm lấy gương mặt tôi.

Lần gần đây nhất tôi cắt tóc là tầm hè, khoảng tháng 6.

Lúc đấy cắt kiểu soi hoang hư hỏng nhưng giờ đang muốn nuôi lại cho dài, cho nữ tính một chút.

Giờ để ý hoá ra tóc cũng dài qua vai một chút rồi.

Từ giờ đến Tết về nhà là khoe con gái ngoan tóc xinh với mẹ được rồi.

"Chết rồi không có dây buộc tóc."

Tôi lầm bầm, tìm đi tìm lại trong túi đeo chéo, túi áo, túi quần với hy vọng sẽ còn sót lại chiếc dây chun nào đó để tôi túm gọn cái tóc của mình lên.

"Không cần buộc đâu, để vậy rất xinh!"

Nguyễn Việt Thành vén mái tóc qua tai cho tôi, khoé môi cong lên một nụ cười thích thú.

Bàn tay thon dài lướt qua mái tóc tôi, vừa dịu dàng cũng pha sự trêu đùa.

Anh ta thật biết cách tận dụng nhan sắc.

Nếu không phải vì vẻ đẹp kia thì tôi đã một đường chặn bàn tay của anh ta lại rồi.

"Đúng là người đẹp trai nên câu nói cũng mang sức nặng."

Tôi bật cười, đưa tay lên vuốt lại mái tóc.

Được Nguyễn Việt Thành khen hai lần trong một ngày chắc đêm về tôi nằm mơ thấy anh ta luôn ấy chứ.

"Nặng tình nặng nghĩa đúng không?"

Nguyễn Việt Thành ngả người, lười biếng dựa lưng vào bức tường phía sau mà cười thành tiếng.

"Thêm cái nặng lòng nữa cho đủ combo trai suy."

Tôi cố nhịn cười, tiếp tục trêu anh ta:"Bây giờ ngoài Thịnh suy thì chúng ta còn có người anh em sinh đôi là Thành suy."

"Được lắm!"

Nguyễn Việt Thành cứng họng nhưng chẳng thể làm gì được tôi.

Anh ta vuốt mặt cười trong sự bất lực.

Trông cái dáng vẻ anh ta không thể vặn lại tôi mà thấy biểu cảm đáng yêu hết sức.

Ngồi cười chán thì chúng tôi cũng đã nhấc mông khỏi quán.

Lúc đi thanh toán thì mới biết Nguyễn Việt Thành đã trả tiền rồi.

"Anh cho em xin số tài khoản em trả lại tiền cho."

Chủ trương của tôi là đi ăn phải share tiền công bằng.

"Bữa này anh mời."

Anh đội mũ bảo hiểm lên cho tôi.

Vậy chắc lần sau tôi sẽ mời anh ăn gì đó để trả bù cho lần này.

Căn bản vì tôi không muốn nợ ai bất kì điều gì.

Bản thân tôi sẽ là người khó chịu hơn bao giờ hết.

"Vậy để cảm ơn bữa ăn thì em sẽ tặng fanclub của anh một câu slogan mới toanh: Young boy si tình chỉ yêu mình em(s)."

"Một em thôi là đủ rồi, nào dám có em(s)."

Nguyễn Việt Thành nhếch một nụ cười đầy đểu cáng.

Thôi rồi, lúc tôi biết có điều gì đó không ổn thì điều đó đã xảy ra.

Anh ta đội mũ cho tôi đã tiện tay kéo chiếc kính trên mũ bảo hiểm xuống che đi mắt của tôi.Khứa này học đâu cái trò chơi ác, chắc lúc này trông mặt tôi đần lắm.

Đứng loay hoay một lúc mới kéo được cái mũ bảo hiểm về trạng thái ban đầu.Tôi đứng nhìn anh ta cười tôi còn tôi kiểu xịt keo, cạn cmn lời.
 
Say Em
Chương 10.


Cuối tháng 10, sinh viên Sư phạm đã nô nức chuẩn bị cho tuần lễ 20/11.

Vậy nên có một tỉ cái hoạt động và deadlines đè đầu cưỡi cổ người sinh viên trường H.

Hết của lớp, của khoa rồi đến của trường.

Tôi còn đỡ chứ như Mai Linh thì hoạt động nào cũng có tên nó.

Từ thi nghiệp vụ sư phạm đến văn nghệ không sót cái nào.

Có khi năm nay lại giật học bổng cũng nên.

Tôi thì tham gia ít hơn Linh, năm nay tham gia chủ yếu là vì muốn phục thù mảng sân khấu hoá.

Năm ngoái lớp trưởng lớp tôi lên kịch bản như hạch, không hiểu đang làm cái trò gì trên sân khấu, may mà còn được cho cái giải khuyến khích cho đỡ nhục mặt.

Vậy nên năm nay tôi quyết tâm giật slot viết kịch bản sân khấu hoá cho bằng được.

Được anh em bạn bè support nhiệt tình nên tôi cũng tự tin lắm mà đến lúc giở word ra viết thì trong đầu lại không nảy số nổi.

Nhưng với kinh nghiệm gần 10 năm đọc truyện, xem phim drama, toxic, plot twist đủ đường chẳng nhẽ lại không nghĩ ra nổi cái kịch bản dài 5 phút.

Để có cảm hứng viết một chiếc kịch bản đạt giải nhất thì tôi quyết định tận dụng ngày thứ sáu thảnh thơi đi tìm cảm hứng.

Hôm nay Đặng Mai Linh đi tập văn nghệ với khoa.

Nhỏ gần nhất nhưng làm leader của đội nên buổi nào cũng phải có mặt đầy đủ.

Còn tôi và Phan Hạnh Nhi dắt tay nhau đi uống trà đá cắn hướng dương.

Trời cuối tháng 10, có lẽ vì lưu luyến nắng hạ nên chẳng muốn chuyển mình sang đông.

Chúng tôi ngồi bên vỉa hè của một quán trà đá nọ ngắm nhìn phố phường.

Quán nhỏ, vừa bán tạp hoá vừa bán nước, không quá đông đúc, cảm giác bình dị rất giống căn nhà ở quê của bà nội tôi.

Một góc nhỏ thanh bình giữa Hà Nội xô bồ và tấp nập.

"Viết kịch bản đến đâu rồi?"

Hạnh Nhi vừa cắn hướng dương vừa ngó sang cuốn sổ tôi cầm trên tay.

"Đéo đến đâu cả."

Tôi nhăn mặt, cọc cằn đáp.

Chán viết trên word rồi tôi lại lôi sổ ra viết theo cách truyền thống.

Như cái hồi cấp hai ấy, viết truyện ngôn tình ra giấy rồi đem cho các bạn đọc ấy.

Hồi đấy viết hăng lắm, hơn năm mươi chương truyện mà bây giờ không nghĩ ra nổi hai trang kịch bản.

Đúng là trớ trêu.

"Anh được lắm, tối ngày kia deadline kịch bản đấy!"

"Cứ bình tĩnh, kiểu gì anh mày cũng xong trước deadline."

"Có thể anh sẽ đéo đúng deadline nhưng tôi tin kịch bản của anh chất lượng hơn của nhỏ lớp nào đó năm ngoái."

Hạnh Nhi vỗ vai tôi, giọng cà khịa thấy rõ.

Nhỏ này không ưa ai là nó kháy đến cùng.

"Nhỏ nào đó" chính là nhỏ chúng tôi không mấy ưa ở lớp.

Đúng ra thì là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Trên lớp thì vẫn phải tỏ ra quan hệ xã giao vui vẻ, hoà đồng nhưng thực ra cũng chẳng ưa mấy.

Cũng không hẳn là ghét, đơn giản là không thích nên cũng hạn chế tiếp xúc và nói chuyện.

"Xời, còn phải nói!

Anh mày lên kịch bản không giật được giải nhất thì cũng phải giật giải lồng lộn, ngựa bà nhất cái khoa này!"

Tôi vỗ ngực tuyên bố rất oai, rất mạnh miệng trong khi trên giấy chỉ vỏn vẹn hai chữ: kịch bản.

Nhưng những gì tôi nói chắc chắn tôi sẽ phải làm được.

Có thể không được giải nhất đâu nhưng kiểu gì tôi cũng phải cho cái sân khấu nó lồng lộn, oách xà lách nhất, cho các bạn diễn bung xoã hết mình mới được.

"Này, anh kiếm ai để nói xấu đi."

Hạnh Nhi nói nhỏ vào tai tôi.

Đúng là mỏ hỗn có tiếng.

Phan Hạnh Nhi không thể ngồi im mà không nói xấu hay phán xét ai được.

Người ta một mét vuông phán xét hai mươi người thì Hạnh Nhi phải cỡ ba mươi, bốn mươi người mới chịu.

"Thôi đi, anh mày hôm nay sẽ không khẩu nghiệp đâu.

Nghiệp nặng quá đéo trả được thì sao?"

Tôi dí đầu nó sang một bên.

Dạo này tôi đang tích đức, không thể để bản thân rơi vào con đường nghiệp chướng được.

"Cùng lắm anh em mình dắt tay nhau xuống địa ngục."

Hạnh Nhi lân la ôm lấy cánh tay của tôi, đặt cằm lên vai tôi cười hì hì rõ đáng yêu:"Có khi lại gặp được gặp anh chồng Jae Shin ở đấy!"

"Xin người!"

Tôi nhét chiếc airpod vào tai Hạnh Nhi:"Nghe nhạc chữa lành tâm hồn đi em!"

Nhạc chữa lành cụ thể là nhạc của anh Bình Gold.

Vậy là sau hơn nửa tiếng, tôi đã viết được một nửa cái kịch bản.

Quá là năng suất đi thôi!

Đúng theo tiêu chí ngựa bà số hai không ai dám đứng số một.

Tạm thời thì chưa nghĩ ra nội dung tiếp theo nên tôi gấp sổ lại, vươn vai một chút mà cột sống đã kêu rắc rắc.

Người chỉ sắp bước vào tuổi hai mươi nhưng xương khớp đã là của tuổi tám mươi rồi.Uống một ngụm trà đá cho đỡ khô cổ họng, tôi đưa mắt ngắm nhìn sự tiếp diễn của cuộc sống xung quanh.

Ai cũng đang chú tâm vào công việc riêng của mình, tận hưởng một khoảng không gian mà bản thân tạo ra.

"Ơ Vũ Minh Trí?"

Tôi bắt gặp bóng dáng quen thuộc liền cất tiếng gọi.

Bạn thân thì tôi mới gọi kiểu này chứ còn bạn bình thường là tôi giấu mặt đi rồi.

Không thể sai được, chính là Vũ Minh Trí mặc chiếc áo bomber MLB tôi đã từng mặt dày đòi chấn lột của nó nhưng bất thành.

"Ơ vãi?"

Thằng bé dừng xe lại, nhìn tôi đầy bất ngờ.

"Uầy bạn anh à?"

Hạnh Nhi lân la đến hỏi.

Bạn Đại học của tôi ngoài Đặng Mai Linh thì không có ai biết về Vũ Minh Trí.

Tại tôi ít kể với bạn Đại học về những người bạn cấp ba ấy.

Hoặc có kể thì chỉ nói là bạn này, bạn nọ chứ cũng chẳng nhắc thẳng tên của chúng nó.

"Ừ, bạn cấp ba."

Tôi cũng thành thật trả lời.

"Hello bạn đẹp trai!"

Hạnh Nhi nhiệt tình vẫy tay làm quen.

Mắt con nhỏ này cứ thấy trai là lại sáng quắc lên.

Tôi cũng chẳng còn lạ gì cái thói trêu trai của nó.

"Tớ cũng bình thường thôi.

Sao đẹp bằng cậu!"

Vũ Minh Trí bỏ mũ bảo hiểm xuống, thuận tay vuốt lại mái tóc.

Tôi đoán thằng bé đang phồng mũi rồi.

Chẳng qua là đeo khẩu trang nên cản trở mất tầm nhìn của tôi thôi.

Còn Phan Hạnh Nhi cũng khoái không kém.

Lâu lâu được trai rót mật vào tai nó đã cái nư.

"Vào làm tí trà đá không?"

Tôi hất mặt rủ rê Vũ Minh Trí.

"Để hôm khác, giờ tao bận rồi."

Vũ Minh Trí nhếch mày, giơ tay chào chúng tôi rồi đội lại chiếc mũ bảo hiểm và phóng xe đi mất.

"Đm sao anh không giới thiệu bạn đẹp trai với em?"

Phan Hạnh Nhi giả bộ giận dỗi trách tôi.

"Thằng này tệ lắm, anh không muốn em phải đau khổ vì nó."

Tôi xoa đầu Hạnh Nhi, lời nói nửa thật nửa đùa.

Vũ Minh Trí cũng thuộc hạng "cờ khá đỏ" nên tôi không muốn Phan Hạnh Nhi dính vào.

Cũng tại trước đây, Hạnh Nhi kể là nó yêu đương với ba người thì hai người là red flag khiến trái tim con bé tan vỡ mà vẫn còn lụy lên lụy xuống.

Tôi thương nó nên không muốn nó dính vào người tiếp theo.
 
Say Em
Chương 11.


Trong khi sinh viên trường H đang tất bật chuẩn bị cho tuần lễ nghiệp vụ thì tôi cũng không ngoại lệ.

Kịch bản viết xong, cũng được duyệt rồi, tưởng đâu hết việc an nhàn hưởng thụ cuộc đời đẹp tươi mà bảy rưỡi sáng đã bị khủng bố phải cắp đít đi hỗ trợ đội hậu cần.

Mẹ tiên sư!

Nếu không vì có đám Phan Hạnh Nhi ở đấy thì trời có sập tôi cũng không thèm đến.

Giấc ngủ là vàng là bạc, hai giờ sáng mới được đi ngủ mà bảy rưỡi sáng bị lôi dậy, tức muốn tàng hình.Tôi lên trường với một tâm thế không hề tự nguyện, tự giác.

Cũng may là toàn người quen trong lớp nên phần nào cứu vớt được cái tâm trạng chán chường này.

"Làm tí không anh?"

Đỗ Thanh Trang xắn một miếng xôi đưa lên trước miệng tôi, mời mọc rất nhiệt tình.

Ở Đại học, tôi cũng có một nhóm bạn chơi chung khá thân thiết, Trang là mộ trong số đó cùng với Nhi và Linh.

Cơ mà cứ đứa nào chơi thân với tôi cũng đều gọi anh xưng em, nghe cũng bắt tai, cũng oách xà lách.

Đấy, không có được trai đẹp thì tôi đã có một dàn mỹ nhân bên cạnh.

Tôi nuốt được miếng xôi thì cái bụng cũng ấm ấm, cũng có sức làm việc hơn rồi đấy.

Thế là chúng tôi lôi nhau ra sảng của hội trường làm việc.

Công việc tất bật khiến mấy đứa tôi phải chạy đi chạy lại mua cái này, lấy cái kia.

Đúng lúc đôi vừa mua xong tập giấy màu, đang đi vào trường được vài bước thì gặp ngay Đặng Mai Linh vừa bước xuống xe của...

Phạm Đức Minh?Ồ, wtf?

Thật luôn cơ đấy?

Tôi phải dụi mắt mấy lần để xác minh sự thật này.

Mặc dù Mai Linh cũng kể với tôi về chuyện của hai đứa nhưng nghe có vẻ chỉ là đưa đẩy mập mờ thôi.

Hôm nay lại thấy đưa đón nhau, cởi mũ bảo hiểm rồi vuốt tóc nhau dịu dàng thế kia.

Đặng Mai Linh nợ tôi một lời giải thích đấy!Có vẻ hai con người kia cũng thấy tôi rồi.

Phạm Đức Minh giơ tay chào một cái xã giao rồi đi mất.

Đặng Mai Linh đứng nhìn tôi với ánh mắt cún con vô tội.

"Làm gì thì làm đừng nhìn anh như thế!"

Tôi ngân nga câu hát quen thuộc thay cho câu chào hỏi.

"Làm anh u mê

Hằng tối anh luôn mơ về em."

Mai Linh nhảy chân sáo về phía tôi với gương mặt tươi tỉnh như thể nghĩ rằng tôi sẽ không truy cứu nó chuyện ban nãy.

Nhưng hình như nó nhầm rồi.

"Mơ về Phạm Đức Minh thì nói mẹ đi!"

Tôi nghiêng đầu, tặng cho Mai Linh một cái cười nửa miệng " Hôm nay tao đang ra bến xe bus thì gặp anh Minh thôi.

Xong anh có ý chở tao đi vì anh cũng qua trường mình giao lưu bóng thì tao đồng ý thôi."

Mai Linh ôm lấy cánh tay tôi, chu mỏ đáng yêu kèm lời giải thích.

"Rồi định mập mờ suốt đời sao?"

"Tao cũng chưa nói với anh ý là tao thích anh."

Đâu cần phải nói, hành động như vậy là đủ hiểu rồi mà.

Cái cách nhìn và cách đối xử của một người con gái với một anh chàng mà cô ấy thích quá rõ ràng rồi.

Chắc hẳn cha nội Phạm Đức Minh biết thừa, chỉ là anh ta đang muốn trêu đùa với Đặng Mai Linh thôi.

Chứ giờ hai đứa công khai yêu nhau thật thì anh ta lại mất vài (chục) mối bên ngoài.

Định chửi một tiếng "ngu" mà lại nuốt vào bên trong.

Chửi cho bao nhiêu lần rồi vẫn thế thôi nên cứ để đến lúc tự sáng mắt ra vậy.

Chờ đến khi Phạm Đức Minh thân thiết với cô gái khác thì giận dỗi, ghen không ghen được, tức không tức được vì có là gì của nhau đâu.

Đến lúc đấy 12h đêm gọi cho tôi khóc lóc kể nể tôi chửi một lần cho đã.

"Thế mày với anh Thành..."

Mai Linh liếc nhìn tôi đầy tò mò.

"Có vấn đề gì sao?"

Tôi nhíu mày hỏi lại.

Tự dưng đề cập đến chuyện của tôi và Nguyễn Việt Thành là sao?

Tôi tưởng là tôi đã nói với Mai Linh rồi mà nhỉ?"

Tao phải hỏi mày mới đúng!"

"Xã giao thôi.

Nào có thân thiết như cậu với ai đó."

Có vẻ câu trả lời của tôi vẫn không thể khiến Đặng Mai Linh hài lòng.

Chắc nó đang mong chờ ở tôi một câu trả lời về mối quan hệ thân thiết với với Nguyễn Việt Thành.

Thôi cũng tạm gọi là thân hơn xã giao một chút vì nói chuyện với anh ta cũng vui.

"Thôi tớ đi tập đây, chào cậu nhé!"

Nói rồi Đặng Mai Linh nhảy chân sáo ra khoảng sân trống mà mọi lần hay tập văn nghệ.

Tôi cũng trở lại sảnh hội trường để phụ giúp các bạn bên hậu cần.Từ phía xa, tôi nhìn thấy Vũ Minh Trí đang đứng nói chuyện với Phan Hạnh Nhi.

Lúc nhìn thấy tôi, thằng bé ngay lập tức nhăn mặt cau có.

"Hoàng Minh Nghi!

Có biết tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc rồi không?"

Vũ Minh Trí đứng chống nạnh nhìn tôi.

"Thế à?"

Tôi cười gượng.

Là một đứa để điện thoại im lặng 24/24 may ra phải có căn thì gọi điện tôi mới nhấc máy.

Căn lớn nhất chắc là của anh shipper.

"Mày bảo tao đem thùng cát tông đến cho mày xin mà mày bắt tao chờ 20 phút rồi đấy!"

À, nhớ rồi, ban nãy tôi nhắn tin hỏi Vũ Minh Trí xem nhà có thừa cái thùng bìa cát tông nào không đem cho bên hậu cần tôi xin vì đang bị thiếu nguyên vật liệu.

Xong cứ chạy đi chạy lại rồi mải buôn chuyện với Đặng Mai Linh mà quên xừ nó mất.

"Ít nhất thì có bạn Phan Hạnh Nhi xinh đẹp đứng đây cùng mày còn gì?"

Tôi nhìn hai con người trước mặt, nói với giọng trêu chọc.

Rõ ràng ban nãy khi tôi chưa đến thì thấy hai bạn còn đang nói chuyện vui vẻ lắm mà.

Nghe mùi gian gian diu díu mập mờ ở đây.

"Nãy tao định nhờ Nhi đem vào cho mày nhưng giờ mày đến đây rồi thì tự ôm đi con!"

Nói rồi thằng bé dúi cho tôi một đống bìa cát tông to gấp đôi cái người mình.

"Tạm biệt!"

Vũ Minh Trí phóng xe đi mất."

Con nhỏ kia mày lại locket đúng không?"

Tôi quay ra thì thấy Phan Hạnh Nhi đang cầm điện thoại chĩa về phía mình.

Này là đội locket lên đầu trường sinh bất cần bạn bè chứ còn gì nữa."

Tại trông anh buồn cười đéo chịu được ý!"

Phan Hạnh Nhi cố nhịn cười, cất điện thoại vào túi rồi ra ôm giúp tôi cái thùng bìa cao hơn cái đầu của mình.

Hai đứa dắt díu nhau về sảnh với mọi người.

"Anh em ơi sân bóng hôm nay có nhiều trai ngon lắm!"

Đỗ Thanh Trang chạy từ đâu về, khuơ chân múa tay thông báo tình hình cho cả đám.

"Được rồi!

Đi thôi!"

Đám người mê trai ngay lập tức nháo nhào đứng dậy vuốt tóc tô son xinh đẹp.

Khổ, ở trong cái môi trường nhiều nữ đã lâu nên nghe tiếng trai nó đầy mê hoặc vậy đấy.

"Ơ thế còn đống này?"

Tôi đứng như trời trồng nhìn đám người đang sửa soạn tân trang lại bản thân.

Nghe mùi trai cái là chị chị em em tít hết cả mắt.

"Mô hình có thể làm lúc nào cũng được nhưng trai ngon thì không phải lúc nào cũng có!"

Mẹ!

Phán câu triết lý quá không cãi được!
 
Say Em
Chương 12.


Khi chúng tôi đến thì sân bóng rổ đã có một nhóm khán giả đứng đó nhưng không quá đông, chỉ có phía bên sân bóng đá là nhộn nhịp vì học sinh và sinh viên đang học thể chất.

Chúng tôi hòa vào đám người đứng xem bóng rổ gần đó để góp vui.

Theo tôi nghe loáng thoáng được thì trận này là giao lưu với nhau thôi.

Kiểu anh em, bạn bè lâu ngày chưa gặp làm vài sec giao lưu ấy mà.

Chưa gì đã thấy những gương mặt quen thuộc rồi.

Cơ mà Vũ Minh Trí cũng quen biết với hội Phạm Đức Minh cơ à?

Bây giờ tôi mới biết đấy.

Đúng là được mở mang tầm mắt về vòng tròn quan hệ của chiến thần ngoại giao.

"Áaa nhiều trai đẹp quá không biết chọn anh nào!"

"Trẻ con mới chọn, người lớn húp hết!"

Các bạn tôi cảm thán không ngớt.

Đúng là trai bóng rổ có sức hút khó mà cưỡng lại được.

Tôi đảo mắt một vòng thì thấy Nguyễn Việt Thành đang ngồi ngoài sân.

Tôi nhớ anh ta từng nói không có hứng thú với bóng rổ cho lắm nhưng hay bị Phạm Đức Minh lôi đi giao lưu cùng.

Hôm nay Nguyễn Việt Thành mặc chiếc áo bóng rổ của đội mình, khoe trọn bắp tay và cánh tay rắn chắc, thoáng nhìn thấy cả những gân xanh nổi lên khi anh ta đang khởi động với quả bóng.

Trong bộ đồ thể thao khiến Nguyễn Việt Thành tỏa ra sức hút hệt như nam chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường.

Nhưng không phải là vibe mối tình đầu của nhiều cô gái mà là một chàng lãng tử thay người yêu như thay áo.

Nguyễn Việt Thành bắt gặp ánh mắt của tôi liền nở một nụ cười thương hiệu.

"Nguyễn Việt Thành mà anh nói đó đúng không?"

Phan Hạnh Nhi ghé vào tai tôi nói nhỏ.

Là một trong số những người bạn thân thiết nên tôi cũng từng nhắc qua về chuyện với Nguyễn Việt Thành cho Nhi nghe.

Cho đến hôm nay con bé mới được gặp anh ta ở bên ngoài.

"Ừ."

Tôi gật đầu.

"Đm, đẹp trai hơn cả trên ảnh luôn!"

Phan Hạnh Nhi cảm thán, cái tay của nó không yên vị mà vỗ bôm bốp vào cánh tay tôi như một thói quen.

Nhưng những gì Nhi nói tôi cũng phải đồng tình.

Nguyễn Việt Thành ở ngoài cuốn hút hơn trên ảnh rất nhiều.

Đúng là vẻ đẹp của con người qua một góc ảnh của camera được.

"Thì?"

Tôi lạnh lùng đặt câu hỏi.

"Làm người yêu hẳn là tuyệt lắm!"

Phan Hạnh Nhi đẩy nhẹ tôi, ý gán ghép tôi với Nguyễn Việt Thành.

Thật ra từ cái hồi nó lục được con ảnh tôi và Nguyễn Việt Thành lần đầu gặp nhau ở giải bóng rổ sinh viên, vô tình lọt vào ống kính rồi bị bế lên page cơ.

Con bé đã mơ mộng rồi vẽ ra một viễn tưởng tươi đẹp hệt như ngôn tình giữa tôi và anh ta.

Tiếc là nó chỉ có trong trí tưởng tượng.

"Ừ, nghe cũng vui đấy!"

Tôi cười nửa miệng góp vui cùng trí tưởng tượng của Phan Hạnh Nhi cho nó đỡ buồn.

"Trai bad gặp girl tệ, đúng là trời sinh một cặp!"

"Này, anh mày mà tệ sao?"

Tôi nhìn Hạnh Nhi bằng đôi mắt sắc lẹm.

Từ khi nào tôi biến thành "girl tệ" vậy?"

Chứ ai đó chơi Truth or Dare đã tự thừa nhận ghost ít nhất ba người?

List block đếm mỏi mồm mới hết?"

Hạnh Nhi liếc xéo tôi, nở một nụ cười đầy nguy hiểm.

Vụ này từ năm ngoái mà con nhỏ này nhớ dai thế không biết.

Chơi Truth or Dare với đám bạn thân là cái gì đó rất đáng sợ.

Nó thách thức trí tuệ và độ liều của bạn.

Được rồi, tôi thừa nhận tôi đã ghost người khác vì họ nhạt nhẽo, còn tôi block người khác vì họ quá phiền.

Ngoại trừ hai cái đó ra thì tôi cũng tốt mà!?"

Bạn số 10 có người yêu chưa ạ?"

"Anh ơi con khóc!"

Đám đông reo hò đã cắt ngang câu chuyện của tôi và Phan Hạnh Nhi.

Quay ra mới biết, Nguyễn Việt Thành đã vào sân, người mang áo số 10 khiến các fan nữ hú hét ngày một lớn, mọi người cũng kéo nhau ra xem ngày một đông.

Xem ra người không có hứng thú với bóng rổ lại chơi bóng rổ rất mượt.

Từng cú chuyền và ném rổ của Nguyễn Việt Thành đều rất đẹp mắt khiến khán giả luôn phải ồ lên mỗi khi anh ta có bóng trong tay.

Nhưng Nguyễn Việt Thành không quan tâm người ta đang cổ vũ hay bàn tán về anh.

Sự tập trung cao độ trong sân bóng của anh tạo nên một sức hút đặc biệt khiến tôi luôn phải dõi theo từng nhịp di chuyển.

Xem được một lúc, tôi đành phải chui ra ngoài mua nước vì đã khát khô cổ họng.

Vào căng tin gần đó, tôi đã thấy Vũ Minh Trí cầm chai nước chanh muối tu ừng ực.

Thằng bé ra sân vào cuối hiệp ba đã mò ra đây giải nhiệt cuộc sống.

"Mày quen với hội Phạm Đức Minh à?"

Tôi lấy một chai trà ô long trong tủ ra quầy thanh toán.

"Thật ra tao quen Nguyễn Việt Thành trước do hồi đó làm cùng chỗ.

Phạm Đức Minh thì hay qua chỗ làm của bọn tao nên bọn tao cũng nói chuyện, cũng gọi là chỗ quen biết."

Vũ Minh Trí uống nốt chai nước rồi ngả người về phía sau ghế.

"Lâu lâu anh em lại hẹn nhau giao lưu ấy mà."

Tôi nhớ hồi trước Vũ Minh Trí làm thêm ở quán bi-a.

Tôi thì chẳng có hứng thú với bộ môn này nên cũng chưa ghé qua quán nó làm lần nào.

Nhớ không nhầm thì thằng bé làm ở đó chừng ba tháng rồi nghỉ.

"Ở đâu cũng quen biết nhỉ?"

Tôi kéo ghế ngồi xuống cạnh Trí, mở nắp chai nước ra uống một ngụm.

Thằng này có khi quen hết người ở cái đất Hà Nội rồi cũng nên.

"Mày cũng vậy còn gì?

Mày cũng quen biết hội Nguyễn Việt Thành đấy thôi."

Trí nhếch mày nhìn tôi.

Thôi thì 49 gặp 500.

"Cũng gọi là quen dạo gần đây ".

Tôi thờ ơ đáp.

"Thật ra tao thấy bảo hồi cấp 3, Nguyễn Việt Thành cũng là một gã trăng hoa.

Lên lớp 12 thì yêu một bạn bằng tuổi xong tính nết của ông ấy cũng thay đổi theo.

Kiểu từ badboy thành goodboy đến mấy thằng bạn chơi thân cũng shocku mà."

Vũ Minh Trí vẫn giữ tư thế ngả người ra phía sau ghế, hai mắt nhắm hờ, tay khoanh trước ngực rất thoải mái.

Trông đúng kiểu bất cần boy khiến các bạn nữ trong căng tin phải liếc nhìn mà lòng xao xuyến.

"Sau đó vẫn chia tay đúng không?"

Vì theo tôi biết thì bây giờ Nguyễn Việt Thành đang độc thân.

"Ừ, theo tao biết thì hồi ông Thành thi Đại học xong bị chị kia chia tay trước.

Nhưng lý do là gì thì tao chịu."

Vũ Minh Trí vẫn chậm rãi kể:"Mà từ vụ đó trở đi thấy ông ấy chẳng yêu đương mà chuyển sang chơi hệ mập mờ."

"Vậy à?"

Tôi cười có chút tò mò:"Mà sao tự dưng kể với tao?"

Tôi cũng không nói với Vũ Minh Trí về mối quan hệ của tôi với Nguyễn Việt Thành, không rõ là chúng tôi thân hay quen mà thằng bé đã kể hết cho tôi nghe về anh ta.

Hoặc là Vũ Minh Trí cũng lờ mờ đoán được gì đó nên nó kể để tôi nghe trước mà nắm tình hình.

"Mày không muốn nghe thì quên mẹ những gì tao nói đi cũng được!"

Vũ Minh Trí nhún vai chẳng mấy quan tâm.

"Thú vị thế ai mà nỡ quên!"
 
Say Em
Chương 13.


Chiều tối, khi những ánh đèn đường chiếu rọi khắp mọi nẻo đường cũng là lúc tôi phải xách mông đi làm.

Vì sáng nay tôi cho Bùi Thảo Đan mượn xe để đi đến chỗ phỏng vấn nên bây giờ phải book grab đến nhà Bông.

Tầm này Hà Nội tắc đường, mặc dù khung cảnh quá đỗi quen thuộc nhưng mỗi lần phải chen vào dòng người, tôi vẫn cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Tiếng còi xe, tiếng động cơ xe liên tục hoạt động, chen chúc từng khoảng trống.

Hà Nội xô bồ và đôi khi khiến tôi cảm thấy khó thở.

Cũng may hôm nay tôi book được anh grab dày dặn kinh nghiệm trong việc lạng lách, vượt hết xe máy đến tạt đầu ô tô khiến tôi cũng phải suýt xoa cái trình độ đánh lái của anh ta.

Có khi người ta ngày chạy grab đêm làm dân tổ cũng nên.

Đến nơi, tôi lên nhà Bông như thường lệ.

Vừa mở cửa, con bé đã ra đón tôi rồi nhanh chóng dắt tôi vào phòng.

Kiểu này lại có nhiều chuyện muốn kể cho tôi nghe rồi đây.

"Kể cho cậu nghe hôm nay có bạn bảo thích tớ đấy!"

Bông vừa đặt được tờ đề lên bàn đã quay sang buôn chuyện với tôi.

Biết ngay mà!

"Rồi cậu có thích lại người ta không?"

Tôi bật cười.

Tụi con nít bây giờ ghê quá nhỉ?

Bé tí đã biết thích bạn này bạn kia rồi cơ đấy.

Chẳng như chúng tôi hồi đó, có biết yêu đương là gì đâu, hôm nào cũng đáng nhau sứt đầu mẻ trán.

Khóc xong lại đứng dậy đuổi nhau khắp cả hành lang.

"Tớ bảo là cậu cũng đẹp trai nhưng khi nào đẹp bằng anh Jungkook thì tớ mới thích!"

Con bé chẹp miệng, giọng nói không khác nào bà cụ non.

Đấy, bé tí đã biết mê trai rồi, lại còn phải là idol mới chịu.

Cũng do tôi cho con bé xem các anh đẹp trai bên Hàn nhiều nên giờ nó mới làm giá như này đây.

"Jeon Jungkook không có người thứ hai đâu cậu."

Tôi tự tin khẳng định.

"Thế cỡ cậu Thành cũng được rồi."

Bông cau mày, suy nghĩ một lúc rồi lại cười tươi rói.Thì ra nhỏ cũng biết cậu của nhỏ đẹp trai.

Tôi cũng thừa nhận điều đó.

Nguyễn Việt Thành không chỉ ưa nhìn mà còn rất có sức hút, nhất là khi anh ta tập trung vào một việc gì đó.

Ví dụ như lúc làm bài cho tôi, vẻ đẹp tri thức toát ra khiến tôi cứ ngỡ mình đang ngồi cùng một sinh viên năm tốt chuẩn bị giành học bổng loại xuất sắc.

Còn những lúc bình thường, trông anh ta sẽ giống một chiếc "cờ đỏ".

Không bàn tán thêm về chuyện gu của Bông nữa.

Tôi phải quay lại nhiệm vụ chính của mình là đốc thúc con bé làm bài tập để tôi còn chữa chứ ngồi nói chuyện thì chẳng mấy mà hết hai tiếng đồng hồ.

Vẫn như mọi khi, đề Toán con bé làm vèo một cái là xong.

Sang Tiếng Việt thì nhỏ bắt đầu còng cái lưng xuống, nằm bò ra bàn khiến tôi phải liên tục dựng con bé ngồi dậy.

"Ọc ọc..."

Tiếng bụng đánh trống phát ra nhưng không phải của tôi.

Lẽ nào là của Bông?"

Cậu đói à?"

Tôi quan tâm hỏi han con bé.

"Tớ đã được ăn tối đâu?

Hôm nay bà giúp việc bận nên về từ sớm."

Bông chu môi nhìn tôi:"Hay cậu nấu mì cho tớ đi."

"Cơ hội quá nhỉ?"

Đi gia sư, tôi thành bảo mẫu lúc nào không hay.

"Đi mà!"

Bông nũng nịu, hai tay cầm vào bàn tay tôi lay lay:"Giờ cậu nấu mì xong là tớ cũng làm xong hết phiếu Tiếng Việt này."

Cũng biết ra giá đấy.

Thôi được rồi, tôi chấp nhận cuộc trao đổi không tương thích này.

Gian bếp nhà Bông trông khá hiện đại với tông màu trắng kem là chủ đạo.

Mọi thứ đều ngăn nắp và gọn gàng, còn có vài tờ giấy note căn dán trên các ngăn tủ, chai lọ để dễ phân biệt và tìm đồ.Theo lời Bông nói thì mì để ở ngăn tủ ngay trên bếp còn xúc xích với phô mai ở trong tủ lạnh.

Tôi lấy đủ nguyên liệu rồi xắn tay áo bắt tay vào việc.

Vận dụng tất cả skill bản thân tích lũy được qua gần 20 năm cuộc đời thì sau mười phút, tôi cũng bật được cái bếp điện lên.

Nấu mì thì là sở trường của tôi vì hầu hết mấy đứa bạn qua trọ tôi thì đều đòi ăn mì.

Mà lần nào tôi nấu chúng nó cũng khen ngon.

Chả thế thì sao?

Thử chê một câu xem, tôi lại đá chúng nó ra đường cạp đất luôn ấy chứ!

Xong xuôi, tôi cho mì ra tô lớn.

Đang định đem lên phòng cho Bông thì sự xuất hiện của Nguyễn Việt Thành khiến tôi giật mình mà đứng không vững.

Sao mà xuất hiện bất thình lình quá vậy?Cứ tưởng đi tong bát mì, ai ngờ Nguyễn Việt Thành một tay đỡ lấy bát, một tay giữ lấy eo tôi, thành công cứu cả hai thoát một vố đau chứ tôi mà ngã ra đấy thì không biết giấu mặt đi đâu nữa.

"Cẩn thận!"

Chất giọng trầm lắng lướt qua tai tôi.

Bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, ở khoảng cách gần, tôi nhìn rõ được hàng mi dài khẽ rủ xuống, đôi mắt nâu cà phê như xoáy sâu vào gương mặt của tôi khiến tôi không dám nhìn thẳng.

Bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên thật tình tứ.

"C-Con không nhìn thấy gì hết!"

Vừa đúng lúc Bông chạy từ phòng ra.

Con bé thấy cảnh nam nữ thân mật liền lấy tay che mắt lại.

Nhưng tôi thừa biết con bé đang ti hí mắt, vừa nhìn chúng tôi vừa cười khoái chí.

Anh biết tôi ngại liền nhẹ nhàng buông eo tôi ra.

Tay kia đặt bát mì lên bàn bếp cạnh đó, khẽ che miệng cười.

"Trà sữa của con đâu cậu ơi?"

Bông từ từ trượt tay xuống khỏi mắt, dừng lại ở hai bên má bầu bĩnh của mình nom đáng yêu vô cùng.

Thì ra là con bé dặn Nguyễn Việt Thành mua trà sữa đem đến.

Bảo sao anh ta tự dưng xuất hiện vào giờ này ở đây.

Kể ra có cậu chiều như này cũng thích nhỉ?

"Đây!"

Nguyễn Việt Thành đưa ly trà sữa cho Bông, tiện tay véo má con bé:"Lần sau có cô Minh Nghi ở đây thì bảo cậu mua hai ly biết chưa?"

"Không cần phải vậy đâu ạ!"

Tôi cười khách sáo.

Sau đó hai cậu cháu nhà nói ngồi vừa ăn vừa chơi game cùng nhau còn tôi ngồi chấm bài Tiếng Việt ban nãy Bông làm.

Đúng là có tí động lực được tôi nấu mì cho ăn nên làm bài không sai câu nào nhưng chữ thì vẫn cẩu thả.

Đọc thì đọc được nhưng có thể điểm sẽ không được tuyệt đối.

Tôi chấm bài xong thì chị Linh - mẹ của Bông cũng vừa về đến cửa.

Bình thường thấy mẹ đi làm về, Bông phải chạy đến ôm cho bằng được nhưng hôm nay có cậu của con bé ở đây, nhỏ không thèm để ý đến mẹ luôn mới ghê.

Hai cậu cháu vẫn chúi đầu vào điện thoại với nhau rồi cười khúc khích.

"Hai chị em học xong rồi à?"

"Dạ vâng!"

Tôi lễ phép trả lời.

"Con lại đòi cậu mua trà sữa đến phải không, Bông?"

Chị Linh cau mày hết nhìn Bông rồi lia mắt qua Nguyễn Việt Thành.

"Đâu có, em tiện đường thì đem qua cho Bông thôi."

Nguyễn Việt Thành nhún vai đáp một cách rất tự nhiên.

Bông ngồi bên cạnh thì ung dung hút trân trâu vì biết mình đã được cậu bảo kê.

Trông con bé khoái chí lắm.

"Dạ cũng muộn rồi, em xin phép về trước ạ!"

Nhìn đồng hồ điện thoại đã là 21 giờ 20 phút, tôi đeo túi chuẩn bị ra về.

"Bông ở nhà ngoan, cậu cũng phải về rồi!"

Nói rồi Nguyễn Việt Thành cũng đứng dậy, xoa đầu Bông và tiến về phía tôi.

Anh ta vừa mới đến mà đã về ngay rồi sao?

"Thế hai đứa về cẩn thận nhé!"

"Bai bai cậu, bai bai chị!"

Bông đứng trên ghế vẫy tay chào nhiệt tình.

Chúng tôi đi thang máy xuống sảnh.

Gió thu nhè nhẹ lướt qua da thịt mang lại cảm giác mát mẻ và dễ chịu.

Mùa thu cũng chẳng còn kéo dài nữa, có lẽ đông sẽ đến nhanh thôi.

Cái mùa mà tôi yêu thích.

"Em không xuống hầm lấy xe sao?"

Anh nhìn sang tôi hỏi.

Có lẽ anh cũng định đi lấy xe dưới đó.

"Nay em không đi xe nên ở đây book grab là được rồi."

Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước lên nhìn anh trả lời.

"Vậy để anh kèm em về."

"Như vậy có phiền không ạ?"

"Sao mà để cho Minh Nghi về một mình được."

Anh ta chốt hạ một câu khiến tôi bật cười nhẹ thay cho lời đồng ý.

Tôi nghĩ là mình không nên từ chối lòng tốt của anh.

Hoặc là tôi chẳng còn lý do nào để từ chối.
 
Say Em
Chương 14.


Ngồi sau xe của Nguyễn Việt Thành, tôi cảm nhận được rõ mùi hương tỏa ra trên người anh.

Nó không nồng như nước hoa mà có cảm giác man mát, thanh thanh, giống như mùi của biển.

Hương thơm ấy đem lại cho tôi một cảm giác rất dễ chịu và thoải mái.

"Em có bận gì không?"

Nguyễn Việt Thành hỏi tôi, đôi mắt anh khẽ đưa qua gương chiếu hậu để nhìn biểu cảm của tôi.

"Có chuyện gì ạ?"

Tôi tò mò hỏi lại, giọng có chút trêu đùa: "Anh muốn đi đâu sao?"

"Đưa em đi hóng gió."

Nguyễn Việt Thành cười khẩy qua tấm gương chiếu hậu.

"Nghe cũng thú vị đấy!"

Tôi không một chút phòng bị, cứ thế gật đầu mà chẳng suy nghĩ hay do dự.

Có lẽ vì dạo này tôi bị deadlines dí quá nhiều nên cần đi đâu đó hít thở một chút.

Và có lẽ, tôi đang dần đặt sự tin tưởng của mình vào con người trước mặt.

Anh dừng lại ở bên Hồ Tây cũng đã là gần mười rưỡi đêm.

Hồ Tây vẫn đông đúc và nhộn nhịp với những ánh đèn sáng trưng.

Mang danh là một trong những tụ điểm ăn chơi của giới trẻ quả không sai.

Người ở nơi khác ra Hà Nội đi học, đi làm thì không thể bỏ qua tụ điểm này còn tôi thì khác.

Tính ra, số lần tôi đến Hồ Tây này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay vì bạn tôi - Đặng Mai Linh đã bị con đĩ tình yêu quật đến ba lần ở tại đây.

Lần đầu, nó với người yêu cũ chia tay ở đây.

Chia tay không khóc nhưng hai tuần sau lụy, ôm tôi khóc như chó.

Lần hai, nó gặp người yêu cũ đi date với em ghệ mới khiến nó cay đéo chịu được.

Lên bar quẩy một trận đã đời rồi về nằm bẹp trên giường hai ngày.

Vì hai ngày nó nghỉ học nên suýt nữa bị 5 điểm chuyên cần môn chuyên ngành.

Lần ba, khoảng thời gian này, nó đang crush một bạn cùng câu lạc bộ nhảy.

Tối hôm đấy, chúng tôi hẹn nhau ra Hồ Tây cà phê tán ngẫu.

Chuyện đang cao trào thì thấy crush Đặng Mai Linh nắm tay thân mật với cô gái khác đi vào quán bên cạnh.

Một lần nữa, con bé suy...sụp.

Từ đó đến giờ, Đặng Mai Linh anti cái gọi là Hồ Tây.

Mà Đặng Mai Linh không đến nơi này thì tôi cũng chẳng rảnh rang để một mình ngồi chill chill ở đây.

Lần cuối đến Hồ Tây chắc cũng gần một năm trước.

Chúng tôi tìm một quán cà phê còn nhiều chỗ trống để ghé vào.

Vừa khéo quán ít khách, lại còn có trò tô tượng.

Order đồ uống xong thì tôi cũng chọn lấy một chiếc tượng nhỏ xinh ngồi tô xả stress.

Nhớ ngày nhỏ, cứ đi hội chợ là tôi lại đòi mẹ cho đi tô tượng.

Rước về nhà không biết bao nhiêu tượng lớn, tượng bé.

Nhưng sau đó nhà tôi sửa lại, dọn dẹp đồ đạc cũng nhiều nên mấy cái tượng cũng đem cho hết mấy em hàng xóm.

Lớn rồi nhưng sở thích ngày xưa thì vẫn còn đó.

Đứng trước cả đống tượng mà cái nào cũng đẹp, cũng muốn tô khiến tôi lại phân vân.

Chọn tới chọn lui thì Nguyễn Việt Thành đã đưa cho tôi một chiếc tượng cỡ một bàn tay hình Kurumi.

"Cái này có vẻ hợp với em."

"Thật sao?"

Tôi cười, tay cầm lấy chiếc tượng ngắm nghía.

Mà nãy giờ tôi không nhìn thấy cái tượng này luôn ấy.

Không biết anh mò kiểu gì ra được hình Kurumi hay nhỉ.

"Trông đáng yêu mà!"

Anh đút tay vào túi quần gật gù.

Nghe lời anh, tôi quyết định đem em Kurumi ra bàn ngồi tô.

Lâu rồi không ngồi tô tượng khiến tôi hào hứng như lần đầu được mẹ dắt đi tô tượng vậy.

Thử hết màu này tới màu khác ra khay rồi mới dám tô lên.

"Anh muốn tô không?"

Có vẻ như tôi đã quá chăm chú vào chiếc tượng mà quên đi Nguyễn Việt Thành đang ngồi đối diện mình không nói một lời.

Tôi đưa mắt nhìn anh, đặt câu hỏi để xoá đi bầu không khí im lặng nãy giờ.

"Anh nhìn em tô là được rồi."

Anh chống cằm, nghiêng mặt sang một bên nhìn tôi, nở một nụ cười bán nguyệt trên môi.

Nụ cười gây thương nhớ trong truyền thuyết đây sao?

Nó khiến tôi không thể rời mắt khỏi anh đấy.

" Vậy em tô xấu thì đừng chê nhé!"

Mặc dù có chút ngại ngùng vì câu nói của Nguyễn Việt Thành nhưng gương mặt tôi vẫn bày ra vẻ bình thản mà tặng anh một nụ cười bông đùa.

Skill bên trong biển động sóng vỗ nhưng bên ngoài lặng ngư tờ này tôi đã luyện được vài năm rồi.

"Xấu thì cho anh."

Nguyễn Việt Thành khuấy đều ly nước, điềm đạm đề nghị.

"Được thôi."

Tôi búi rối mái tóc của mình lên để nó không bị vướng.

Uống một ngụm nước cho cổ họng đỡ bị khô rồi tiếp tục tô phần còn lại của chiếc tượng.

Đúng là tô tượng giúp tôi xả stress rất tốt.

Tôi chỉ chú tâm vào nó mà quên đi hết câu chuyện của deadlines, của cuộc sống đang tấp nập ngoài kia.

Tâm trí tôi trống rỗng, chỉ còn nghe được tiếng thìa inox thi thoảng va vào ly thủy tinh khi Nguyễn Việt Thành khuấy nó.

"Mấy giờ rồi ạ?"

Tôi vừa phun lớp sơn bóng lên chiếc tượng vừa hỏi anh.

"Mười một rưỡi."

Anh nhanh chóng đáp.

"Chắc em phải về rồi.

Mười hai giờ chỗ em khoá cổng."

Thật ra không có chuyện khoá cổng nào ở đây.

Ngược lại thì chung cư mini tôi ở rất thoải mái về giờ giấc.

Nhưng tôi nghĩ mình nên về sớm sẽ tốt hơn.

"Vậy qua nhà anh, còn một phòng cho em đấy."

Tông giọng trầm của Nguyễn Việt Thành trở nên đầy mờ ám.

"Anh không sợ bị người nhà gank sao?"

Tôi cong khoé miệng trêu, chống cằm quan sát biểu cảm của anh.

Theo tôi biết thì nhà của Nguyễn Việt Thành cũng ở Tây Hồ.

Sống với gia đình nên chuyện đưa bạn, lại còn là bạn khác giới về nhà thì sao mà tránh khỏi ánh mắt của phụ huynh.

"Nếu anh nói không thì sao?"

Anh cũng nhìn tôi đầy hứng thú.

Đôi mắt của anh xoáy sâu đến tận đáy mắt tôi như rất mong chờ câu trả lời.

Con cáo đang dụ con cừu vào hang đấy à?

"Thì anh không phải con ngoan rồi!"

Tôi vén tóc quá tai, giọng nhỏ nhẹ.

Đôi mắt cong lên nhìn anh.

Anh cũng biết là tôi trêu nên bật cười thành tiếng:"Được rồi, để anh đưa em về nhà."

Xem ra Nguyễn Việt Thành vẫn còn tử tế.

Anh chở tôi về dưới còn đường đầy ánh điện.

Gió thu se lạnh phả vào da thịt khiến tôi thích thú mà đón nhận.

Chỉ ít lâu nữa thôi là mùa đông sẽ về.

Tôi đã chuẩn bị một tâm hồn đẹp để thưởng thức cái lạnh của miền Bắc rồi.

Xe cộ giờ này cũng không còn đông đúc nên chỉ mười phút, anh đã đưa tôi về đến trước ngõ.

"À, cái này tặng cho anh."

Tôi đưa chiếc tượng Kurumi ban nãy mình tô xong ra trước mặt anh.

"Đẹp vậy mà tặng anh sao?"

Có vẻ anh vẫn nhớ lời ban nãy mình nói là xấu thì đem cho anh.

Nhưng chính vì câu nói đó mà tôi đã cố gắng vận dụng bảy cái hoa tay của mình để tô đẹp nhất có thể rồi đem nó tặng cho anh.

"Đẹp nên tặng anh chứ xấu thì em mới bảo cho anh mà."

Rảnh giới giữa "cho" và "tặng" nó khác nhau lắm chứ.

Với tôi, để tặng một món đồ cho người khác thì bàn thân phải nâng niu và đặt hết tấm lòng vào đó.

Có như vậy, món quà mới trở nên ý nghĩa.

"Mau vào nhà đi, muộn rồi."

"Anh cũng về cẩn thận nhé!"

Thật ra thì anh vẫn đứng đó, chờ tôi lên phòng một lúc rồi mới phóng xe đi.
 
Say Em
Chương 15.


Chiều nay tôi có tiết học thể chất, cụ thể là môn cầu lông.

Thế quái nào thầy bảo nhìn mặt tôi uy tín nên bổ nhiệm tôi làm lớp trưởng của cái lớp thể chất này.

Từ lúc bắt đầu đi học, chức vụ to nhất tôi từng làm là tổ trưởng, giờ được làm lớp trưởng cũng có chút bỡ ngỡ, cảm giác như gánh cả đống trách nhiệm lên vai.

Nhưng tôi cũng lấy làm vinh dự vì có 7 tuần học thôi, mà môn này tôi chơi cũng không tệ, lại còn được cộng điểm thi giữa kì nữa.

Tôi sẽ cố gắng hoàn thành trọng trách lớn lao này.

Việc làm đầu tiên vào mỗi buổi học là điểm danh.

Đến cái tên Vũ Hồng Sơn, tôi bỗng thấy cấn cấn.

Tuy không nhớ hết tên và mặt của các bạn nhưng tôi có nhớ vài cái tên nổi bật, trong đó có Vũ Hồng Sơn.

Tôi khá ấn tượng với cái tên này vì buổi học đầu tiên, tôi quên mất phải tự chuẩn bị cầu mà đem mỗi cái vợt, vậy là cậu ấy đã cho tôi quả cầu lông để tôi tập cùng các bạn.

Điểm danh xong, tôi vẫn chìm trong dòng suy nghĩ và phán đoán của mình.

Tôi nhớ Vũ Hồng Sơn cao hơn tôi một chút, ước chừng 1m72-74, còn người vừa điểm danh "có" kia phải tầm 1m8, hoặc là hơn.

Giọng nói cũng khá quen tai.

Có điều gương mặt đã bị che đi bởi một lớp khẩu trang và chiếc mũ lưỡi trai kéo xuống ngang tầm mắt.

Tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu, tôi cho cả lớp chạy khởi động một vòng quanh sân rồi đến tập bài thể dục phát triển chung.

Công việc lớp trưởng cũng chỉ nặng lúc đầu giờ vì phải gân cổ lên hô cho các bạn tập thôi, còn sau đó, mọi người tự tản ra tập luyện theo những kiến thức đã học từ những buổi trước.

"Mày để ý thấy bạn cao cao lớp mình hôm nay không?"

Đặng Mai Linh kéo tôi lại hỏi nhỏ.

Lớp thể này có mỗi tôi với Mai Linh học cùng nhau còn Hạnh Nhi bị hụt slot nên nó từ bỏ để sang kì sau mới học.

"Tao đoán là đi học hộ."

Tôi khoác vai Linh, hướng ánh mắt về "người bí ẩn" kia quan sát.

"Nhưng mà tao cũng có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi."

"Để lát tao điều tra danh tính."

Tôi nhếch miệng cười:"Mà mày xin thầy cho đi duyệt văn nghệ chưa?"

Chiều nay là buổi tổng duyệt văn nghệ của khoa cho Dance Stome của trường vào thứ bảy tuần này.

Sang tuần thì đến duyệt văn nghệ lớp cho nghiệp vụ sư phạm.

Cứ nhảy múa liên tục nên Mai Linh đã sút 3kg trong gần một tháng.

"Rồi, giờ tao đi ngay nè!"

Mai Linh cười tinh nghịch:"Bạn ở lại bảo trọng nhé!

Điều tra được danh tính thì nhớ chim lợn cho mình."

Nói rồi nó nhảy tưng tưng đi ra khỏi cổng sân vận động.

Riêng khoản văn nghệ thì Mai Linh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.

Nhất là về mảng dance.

Miệng kêu học năm tiết buổi sáng mệt không thở ra hơi mà đến đầu giờ chiều đã thấy oang oang cái giọng chỉnh đốn đội hình trong nhóm dance rồi.

Leader này xứng đáng được 10 cái giấy chứng nhận nhiệt tình.

Giờ Mai Linh đi rồi, tôi bắt cặp với ai để luyện tập bây giờ nhỉ?

Đứng không như này thầy lại thấy rồi lại bảo không lớp trưởng không có tính thần thể thao.

"Cậu tìm được người luyện tập cùng chưa nhỉ?"

Thấy cậu bạn đi học hộ cầm cái vợt khua khoắng có vẻ chưa tìm được người tập cùng.

Tôi nhân cơ hội vỗ vai hỏi thăm.

"Mình chưa."

Cậu bạn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu biểu thị mình chưa tìm được bạn để luyện tập cùng.

"Vậy chúng ta tập cùng nhau đi!"

Tôi cũng nhanh chóng đề nghị.

Cậu bạn cũng gật đầu đồng ý.

Vậy là hai chúng tôi dắt nhau ra một khoảng sân trống để đánh cầu.

"Đoạn này cũng vắng, anh có thể bỏ khẩu trang ra cho dễ chịu."

"Đúng là không thể qua mắt được lớp trưởng!"

Nguyễn Việt Thành cởi chiếc khẩu trang xuống, khóe môi cong lên một đường bán nguyệt quen thuộc.

Tôi nhớ lại hồi mình stalk trang cá nhân của Nguyễn Việt Thành thì thấy nhóm bạn của anh ta ngoài Phạm Đức Minh thì còn cái tên Sơn Vũ, học cùng trường với tôi.

Bảo sao buổi đầu đi học nhìn Vũ Hồng Sơn rất quen mắt, hóa ra chính là Hải Vũ tôi từng lướt qua trang cá nhân khi ấy.

Vũ Hồng Sơn theo tôi biết thì hơn tôi một tuổi tức là bằng tuổi Nguyễn Việt Thành nhưng anh ta lại học cùng khóa với tôi.

Chắc là vì vài lý do nên vào trường muộn một năm.

Điều này ở đại học thì chẳng có gì lấy làm lạ.

"Anh không sợ lớp trưởng báo lại với thầy à?"

Tôi trêu.

Báo với thầy cô người đi học hộ thì thầy chả đuổi cổ luôn rồi cho học lại ấy chứ.

Nghe đã thấy lạnh sống lưng.

"Em nỡ đối xử với anh như thế sao?"

Nguyễn Việt Thành quàng tay lên vai tôi với vẻ thân mật, hơi cúi người xuống ngang bằng tôi.

Giọng nói vừa có chút làm nũng pha sự trêu đùa.

"Không biết nữa, phải tùy tâm trạng."

Tôi quay sang nhìn anh, cười nhẹ mà đầy bí ẩn.

Nhưng khoảnh khắc đối diện với gương mặt không tì vết kia ở một khoảng cách gần thực sự khiến tôi muốn chửi thề.

Tôi tưởng mình đã quen với vẻ đẹp này nhưng chắc là tôi đang quá tự tin rồi.

Tôi nên xoay sang chuyện khác thôi.

"Nghe nói cầu lông là môn sở trường của anh."

Cụ thể thì Nguyễn Việt Thành có vài cái giải cầu lông cấp thành phố và cấp quốc gia.

Tự dưng tôi thấy bắt cặp với anh áp lực ngang.

"Chỉ là yêu thích hơn những môn thể thao khác thôi."

Anh cười nhẹ như muốn an ủi tôi rằng, anh chơi cầu lông cũng bình thường thôi.

"Vậy bắt đầu nhé!"

Dứt lời, tôi phát cầu qua bên anh.

Anh đáp trả bằng một đường cầu bổng, rất dễ để tôi đỡ được.

Hai bên cứ đánh qua lại với những đường cầu nhịp nhàng, cao và bổng nên quả cầu thi thoảng mới chạm đất.

Nhưng như này thì hơi chán, tôi muốn nghe âm thanh vun vút từ quả cầu đập vào lưới vợt rồi lao sang phía đối phương hơn.

Một phần khác, tôi muốn chứng kiến những kỹ năng chơi cầu của Nguyễn Việt Thành.

Tôi bắt đầu tấn công trước bằng một cú đập khiến quả cầu lao vụt sang đối phương một cách nhanh chóng.

Anh khẽ nhếch môi, có lẽ là hiểu tôi muốn chơi theo một kiểu khác.

Quả cầu bay sang nhanh chóng được anh đỡ lại và trả nó về cho tôi.

Không còn là luyện tập nữa, bây giờ chúng tôi đang thi đấu nghiêm túc.

Xem nào, hồi trước bố cũng dạy tôi vài đường cơ bản trong cầu lông.

Chủ nhật nào, tôi với ông cũng đem vợt đem cầu ra bãi đất trống để chơi.

Ông cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi nhưng những gì ông chia sẻ với tôi đều rất bài bản, đó là những lý thuyết được đúc kết ra sau mỗi trận cầu.

"Em làm anh bất ngờ đấy."

Nguyễn Việt Thành vào tư thế giao cầu, đôi mắt quan sát hành động của tôi.

"Sao ạ?"

Tôi không hiểu lắm, không rõ là anh đang khen hay đang chê tôi chơi dở.

Nãy giờ tính nhẩm thì tôi kém anh những bảy quả.

Nhưng tôi đã chơi hết sức và đang thấm mệt rồi.

"Chặt cầu rất giỏi."

Nói rồi anh phát cầu qua rồi vào sẵn tư thế phòng thủ.

Ban nãy chắc anh mới chỉ chơi cỡ 50-60% sức mình.

Bây giờ thì nghiêm túc hơn rồi đấy.

Tôi thích sự nghiêm túc và chú tâm vào quả cầu của anh lúc này.

Vì vậy, tôi cũng phải thật tập trung 200% để phán đoán nước đi của anh.

Không biết từ bao giờ, số người vây quanh chúng tôi đã xếp thành một vòng tròn kín.

Cổ vũ tôi có, cổ vũ anh có.

Họ đang rất hứng thú với trận đấu này.

Tiếng cầu lao vun vút nghe rất đã tai.

Tôi đang dồn hết sức mình vào trận đấu này, đến mức chẳng còn quan tâm ai đang hô hào, đang bàn tán gì.

Chỉ có tôi, anh và tiếng cầu va vào lưới sắt.

Trận đấu này khiến tôi được mở mang tầm mắt rất nhiều.

Không hổ danh là huy chương Vàng giải cầu lông cấp Quốc gia.

Cánh tay tôi bắt đầu tê mỏi rồi, chắc vì lâu không đánh trận nào đã như vậy.

"A!"

Tôi khẽ kêu lên một tiếng, quả cầu định phát sang cũng rơi xuống đất.

Bàn chân tôi nhói lên đau điếng.

"Sao thế?"

Nguyễn Việt Thành thấy tôi không ổn liền chạy sang đỡ lấy cánh tay tôi trước khi tôi ngồi sụp xuống đất.

Thôi chết, hình như tôi bị chuột rút.
 
Say Em
Chương 16.


Cơn đau rút từ lòng bàn chân truyền đến khiến tôi gai tận não.

Trong khi mọi người còn đang xúm lại tò mò thì Nguyễn Việt Thành đã nhấc bổng tôi dậy, hình như định bế tôi nhưng có lẽ sợ tôi ngại, anh thấp người xuống, chuyển thành tư thế cõng tôi trên lưng, từ từ rời ra khỏi đám đông.

Tôi bị bất ngờ về hành động này nhưng vẫn tăm tắp làm theo, không hỏi lấy một câu.

Mặt tôi áp vào tấm lưng của anh không chút đề phòng, cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể khiến tôi thật muốn chợp mắt.

Còn anh thì khẽ quay lại, liếc nhìn tôi rồi cười nhẹ.

Suốt quãng đường, tôi chẳng giữ im lặng trong tư thế ấy, cũng chẳng buồn suy nghĩ anh sẽ đưa mình đi đâu.

Chỉ biết tấm lưng rộng lớn này làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái và...an toàn.

Có vẻ như nó đã phá đi một lớp đề phòng trước đó của bản thân mình.

Nguyễn Việt Thành vừa đi vừa quan sát.

Xem ra anh không chỉ quen với sân bóng trường H, mà còn thông thông thạo những con đường, ngõ ngách nơi đây hơn cả tôi.

Tôi đoán chắc không phải lần đầu anh đến đây học hộ.

Nguyễn Việt Thành đặt tôi lên ghế đá còn mình thì ngồi xổm dưới đất.

Hình ảnh công chúa và chàng hầu cận bỗng loé lên trong đầu tôi.

Anh ngước mắt lên nhìn tôi, trêu:"Lớp trưởng không vận động kĩ trước khi chơi đúng không?"

Tôi cắn môi cười gượng thay câu trả lời.

Đúng là ban nãy cho các bạn tập luyện, tôi chỉ tập mẫu 1-2 cái đầu rồi đứng hô.

Chính xác là vận động cơ miệng nhiều chứ tay chân thì không.

Vì vậy mới dẫn đến tình trạng chuột rút khi chơi.

Nguyễn Việt Thành bật cười thành tiếng sau khi nhận thấy cái cười gượng của tôi.

Anh từ từ nhấc cái chân bị chuột rút của tôi lên, đồng thời tháo đôi giày của tôi ra, bắt đầu ấn nhẹ vào lòng bàn chân.

"A!"

Cơn đau một lần nữa bị xốc lên tận não khiến tôi nổi da gà mà kêu lên một tiếng.

Mẹ nó, lâu lắm rồi mới bị chuột rút khiến tôi đau đớn như thế này.

Anh thấy tôi nhăn nhó liền đổi sang xoay cổ chân tôi, thêm vài động tác mát xa khiến cơ mặt tôi dần thả lỏng, cơn đau cũng giảm đi.

Sự dịu dàng và ân cần là những gì tôi có thể dùng để miêu tả anh lúc này.

"Em thấy sao rồi?"

Anh dừng lại, nhìn tôi.

"Đỡ rồi ạ.

Em cảm ơn anh!"

Tôi ngượng ngùng đặt chân xuống, tìm chiếc giày rồi tự đeo lại.

"Lần sau, trước khi tập luyện thì nhớ phải khởi động thật kĩ, biết chưa?"

Anh thấy tôi ổn hơn thì nhếch miệng, nở một nụ cười quen thuộc.

"Vâng." ...Buổi tối, tôi tắm rửa xong thì tôi phóng xe ra phố mua ít đồ cá nhân.

Đúng hơn là lượn qua cửa hàng tiện lợi chỗ Bùi Thảo Đan làm thêm.

Thảo Đan làm ở đây cũng gần 6 tháng rồi mà số lần tôi ghé qua đây chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Căn bản là do tôi lười đi xa, cứ ra tạp hoá cạnh nhà là cũng đủ hết mấy thứ mình cần rồi.

Mỗi lần qua đây thì chủ yếu là tôi đang rất rảnh rỗi, muốn kiếm nó để tám chuyện cùng.

Mua đồ là phụ chứ hai đứa buôn dưa lê với nhau mới là chính.

Đến lúc đi thanh toán thì Thảo Đan lại dùng thẻ nhân viên của nó để giảm giá cho tôi.

Đúng là có đứa bạn đáng đồng tiền bát gạo.

"Bạn cần mua gì nào?"

Thảo Đan đứng chống nạnh trước kệ bánh kẹo.

"Cho mình một nụ cười của bạn là được rồi."

Tôi nháy mắt tình tứ khoác vai con bé.

Thảo Đan 1m58, thấp hơn tôi gần 10 cm nên trông tôi tôi ra dáng tổng tài bá đạo bên cạnh cô vợ bé nhỏ lắm.

"Mẹ, khiếp!"

Thảo Đan ra dấu hiệu 'chờ ê chê' đẩy tôi ra.

"Hôm nọ xin việc chỗ mới thế nào rồi?"

Tôi hỏi chuyện nó về vụ việc làm.

Hôm trước mượn xe tôi nói là đi phỏng vấn chỗ làm mà tôi quên mất không hỏi han lại xem tình hình thế nào.

Cũng tại dạo này bận với mấy cái hoạt động của khoa quá.

"Được nhận rồi.

Nên là bây giờ mày mua gì thì mua nốt đi, sang tháng tao nghỉ rồi.

" Thảo Đan vừa nói vừa sắp xếp lại mấy hộp bánh trên kệ.

Bùi Thảo Đan dày dặn kinh nghiệm bươn chải hơn tôi rất nhiều.

Từ hồi năm nhất, nó đã đi làm hết chỗ này đến chỗ khác.

Có mệt, có than thở nhưng nó vẫn luôn cố gắng để hoàn thành công việc.

"Chỗ mới là làm gì thế?

Có gần trọ không?"

Tôi dựa lưng vào kệ hàng, hỏi.

Từ chỗ của Thảo Đan đến chỗ này cũng mất hơn 6km.

Hôm nào cũng phải đi bộ 1km mới ra đến bến xe bus để đi làm.

Tôi thấy nhọc giùm con bé.

"Làm phục vụ ở quán ăn Hàn, cách chỗ tao tầm 3km.

Cũng kha khá khách là người Hàn nên tao nghĩ luyện giao tiếp cũng tốt."

Thảo Đan là sinh viên ngành ngôn ngữ Hàn nhưng trước giờ nó đi toàn đi làm thêm những công việc không liên quan đến ngành của mình.

Nào là sale, phục vụ quán nước, thu ngân,...

Tôi biết đa số sinh viên ngày nay là vậy.

Làm thêm trái ngành, thậm chí học xong, ra ngoài làm vẫn là trái ngành, chẳng có gì là lạ cả.

Nghề chọn người cơ mà.

Giờ nghĩ Thảo Đan làm trong môi trường có tiếp xúc với người Hàn, cũng gọi là liên quan đến ngành học nên tôi cũng vui thay cho nó.

Nhưng công việc phục vụ quán ăn cũng sẽ nhọc hơn việc làm thu ngân hiện tại khá nhiều.

"Mấy giờ hết ca thế?"

"Tầm nửa tiếng nữa."

Thảo Đan nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại rồi đáp.

"Thế lát tao kèm về luôn."

Bây giờ là tám rưỡi tối, tôi lượn quanh chỗ này câu giờ tầm nửa tiếng là vừa.

"Vậy đi."

Thảo Đan gật đầu đồng ý:"Mày mua gì thì chọn đi, tao đi thanh toán cho khách."

Tôi lượn lờ qua mấy gian hàng mua giấy ăn, kem đánh răng với vài món đồ ăn vặt.

Chọn xong đồ cần mua thì tôi đứng bấm điện thoại giết thời gian.

Một dòng tin nhắn hiện lên.

Người học hộ hôm nay là

Nguyễn Việt Thành đúng không?Ừ

Sao?

Hoá ra hai người thân thiết đến mức này mà muốn giấu tôi sao?

Mai Linh đã gửi một ảnh

Vãi

Ảnh ở đâu đây?

Bức ảnh zoom lên trông khá vỡ nhưng vẫn nhìn rõ Nguyễn Việt Thành cõng tôi trên lưng bước ra ngoài sân.

Lúc đấy tôi còn áp mặt ngon lành vào lưng anh ta nữa.

Có lẽ vì anh ta cao lớn nên trông tôi thật nhỏ bé.

Bình thường đứng nói chuyện với anh ta, tôi chỉ nghĩ mình thấp hơn anh ta một chút nhưng nhìn bức ảnh cả người này mới thấy size gap rõ rệt.

Để có tấm ảnh này thì hẳn là những người hôm nay học cùng thể chất với tôi.

Mà đến được tay của Mai Linh có thể nó cũng đã lan truyền trên mạng xã hội.

Mà thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là confession của trường mình.

Vậy là ngay lập tức tôi thoát khỏi cuộc trò chuyện, truy cập vào trang confession.

Đúng như dự đoán, tôi thấy có bài xin info bạn nam học thể chất kèm tấm ảnh hơi mờ do chụp vội.

Trong ảnh là Nguyễn Việt Thành đội mũ lưỡi trai, kéo thấp ngang tầm mắt trông rất hút mắt.

Tôi lướt xuống phần comment thì y như rằng bức ảnh ban nãy Mai Linh gửi hiện lên đầu tiên.

Cũng may là mặt hai đứa tôi đều không quá rõ, bạn thân thì mới có thể nhận ra.

Đẹp đôi như này mà mình

làm bạn sao?Mày đâu biết đằng sau bức ảnh này

là một đứa bị chuột rút nhức tận óc

À, vậy hả?Nhưng thứ tao quan tâm là hành động của anh ta với mày.

Và mày cũng rất phối hợp nữa đấyNói đi, hai người có mối quan hệ gì?Mày nghĩ bọn tao là gì của nhau?

Mập mờ giống như mày chắc?

Tôi biết nhắn câu này Mai Linh sẽ cay lắm nhưng chỉ như vậy thì mới có thể tạm thời ngăn những câu hỏi và suy đoán của nó về mối quan hệ của tôi và Nguyễn Việt Thành.

Vì tôi chưa có câu trả lời cho những thắc mắc của nó.

Đm

Mày hay lắm!

Hì, không có gì

Thám tử sẽ tự ra tay!
 
Say Em
Chương 17.


Ngày chung kết cuộc thi Dance Storm cũng đã đến.

Từ chiều, đội nhảy của Mai Linh đã tập duyệt với trang phục biểu diễn ở dưới sảnh của khoa.

Các khoa khác cũng rất hăng hái tổng duyệt lần cuối trước buổi diễn.

Nhìn khoảng sân xung quanh hội trường 11.10 chẳng còn lấy một chỗ trống.

Âm nhạc xập xình cứ liên tục va vào nhau, ai cũng tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng để sẵn sàng bùng nổ.

Dance Storm khai mạc vào lúc bảy giờ tối nhưng từ năm rưỡi chiều, khán giả đã bắt đầu đổ dồn vào hội trường để được ngồi ở vị trí đẹp nhất.

Tôi ngồi tết tóc, chỉnh trang cho Mai Linh mãi đến hơn sáu giờ mới đi vào hội trường.

Ban đầu tôi bị choáng, nhìn toàn người với người.

Cảm giác y hệt hồi năm nhất.

Cũng thời gian này, cũng tại hội trường này, tôi đã bị choáng ngợp bởi dòng người.

Còn gần một tiếng nữa mới đến buổi diễn nhưng đa số khán giả đã ngồi kín các ghế.

Tôi nheo mắt, cố nhìn xem các bạn khoa mình đang tập trung ở đâu để đến tụ tập cổ vũ cùng.

Đứng đơ một lúc thì tôi thấy Hạnh Nhi đã vẫy tay cật lực hú hét tên tôi.

Tôi chạy đến hàng cổ vũ của lớp mình ở tầng hai.

Cũng may được Hạnh Nhi giữ ghế cho chứ không là ngồi đất rồi.

"Khoa mình diễn thứ mấy ý nhỉ?"

Hạnh Nhi tay tết bím tóc xinh xắn, miệng ghé vào tai tôi hỏi nhỏ.

"Thứ năm."

Tôi đáp.

Năm ngoái khoa tôi diễn đầu, first face oách xà lách.

Tôi cũng chỉ xem xong khoa của mình diễn rồi chui ra ngoài thôi.

Không để ý đến mấy khoa diễn sau nhưng ở ngoài hội trường vẫn có thể nghe được sự náo nhiệt bên trong.

Năm nay lại diễn thứ năm, tức là tôi phải ngồi xem hết bốn tiết mục đầu nữa.

Nhưng cũng không sao, cố cổ vũ cho các bạn rồi chui ra ngoài hãng vừa.

Đúng bảy giờ tối, sau khi khai mạc, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Vì là cuộc thi toàn trường nên khoa nào cũng đầu tư kỹ lưỡng và cháy hết mình.

Người ta khi nhắc đến văn nghệ ở sư phạm thì hẳn sẽ nghĩ chỉ có hát múa nhàm chán nhưng sự thật thì họ đã nhầm rồi.

Những sinh viên sư phạm còn năng động và nhiệt huyết hơn các bạn nghĩ rất nhiều.

Màn chào sân bùng cháy với những bước nhảy dứt khoát đầy cuốn hút là cách mà sinh viên sư phạm thể hiện cá tính của mình.

Hết tiết mục này đến tiết mục khác khiến tôi phải trầm trồ về sự đầu tư và chỉn chu của từng cá nhân.

Có khoa có thế mạnh vì có nam, có khoa thì toàn các bạn nữ.

Nhưng dù thế nào thì các phần trình diễn đều khiến khán giả không thể rời mắt.

Tiếng reo hò, hú hét, tiếng nhạc xập xình vang lên cho thấy một đêm diễn bùng cháy của các sinh viên sư phạm.

Không còn sự bó buộc trong khuôn khổ chỉ biết giảng bài và soạn giáo án.

Những giáo viên của thế hệ tương lai còn chứng minh bản thân mình tài năng ở những lĩnh vực khác nhau.

Đến tiết mục của khoa tôi, cả cái khoa hợp với nhau hét banh lỗ tai, quyết không để thua đội cổ vũ của các khoa khác.

Nhảy thì chưa biết giải gì nhưng cổ vũ cỡ này có khi giật giải nhất đội cổ vũ cũng nên.

Lúc luyện tập thì ngày này qua tháng nọ hò hét nhau, bây giờ lên sân khấu thì có đúng 8 phút để tỏa sáng hết mình.

Mai Linh làm center của đội, nhìn một cái là thấy nó nổi bật trong bộ váy đỏ bồng bềnh.

Nhỏ có nét duyên sẵn, trang điểm vào lại càng nổi bật giữa sân khấu.

Tôi quay fancam cho nó mà còn không rời mắt được.

Chính ra bạn tôi đứa nào cũng xinh, không phải kiểu hot girl mạng, cũng không phải kiểu đại trà mỗi đứa một nét đặc biệt.

Như Mai Linh có má lúm rất duyên, Hạnh Nhi có răng thỏ cười lên trông đáng yêu cực. ...Tôi đi ra ngoài sau phần trình diễn của khoa mình kết thúc.

Bên trong hội trường đã đông nhưng bên ngoài cũng không kém, nào người nào xe nối đuôi nhau.

Các bạn đã diễn trước ra ngoài chụp ảnh cùng với nhau, cùng các bạn trong khoa đông vui như hội.Tôi đứng ở ngoài, quay đi quay lại đã không thấy Hạnh Nhi.

Chắc con bé đi gặp bạn nó.

Bạn từ hồi cấp ba của Hạnh Nhi học ở đây cũng khá đông, mỗi đứa một khoa nên chắc giờ con bé đang chung vui với các bạn.

Tôi thì đi tìm Mai Linh.

Không biết nó ra ở cửa nào.

Đi một vòng thì hóa ra con bé đang ở cùng Phạm Đức Minh.

Vậy là anh ta đã đến xem con bé diễn mà tôi không biết.

Còn đem bó hoa to tặng cho Linh khiến nó đổ đứ đừ ra đấy rồi.

Con gái mà, ai chẳng thích được tặng hoa.

Có vẻ chuyện của hai người đang tiến triển tốt hơn rồi đấy nhỉ?

Nhưng về lâu dài, anh ta có thật lòng với bạn tôi hay không thì không biết.

Dù sao hai người họ cũng đang ở khoảnh khắc vui vẻ.

Tôi tốt nhất không nên làm phiền.

Vậy nên, tôi xoay người đi về hướng ngược lại.

Bây giờ mới là hơn tám giờ tối, không lẽ tôi lại về nhà luôn?

"Ơ, sao mày ở đây?"

Tôi vừa đi, vừa suy nghĩ thì đụng ngay Vũ Minh Trí đang đỗ xe ngay trước mặt mình.

Lại lởn vởn ở đây giờ này làm gì không biết?"

Nghe bảo trường mày mời Soobin Hoàng Sơn."

Vũ Minh Trí vuốt vuốt lại mái tóc của mình cho vào nếp.

Giờ mới để ý, hôm nay thằng bé mặc áo phông trắng, bên ngoài là chiếc áo bomber da với quần jeans đen, trông "phố" ra phết.

Lâu lâu mới thấy nó ăn mặc rồi chải chuốt như này.

Đúng style sói hoang hư hỏng của nhiều chị em.

"Ơ, cậu đến rồi à?"

Hạnh Nhi cười tươi rói chạy đến.

Thì ra con bé ăn mặc xinh xắn, make up chỉn chu cũng là có lý do.

"À."

Tôi nhìn hai đứa gật gù.

Hiểu rồi, chắc Phan Hạnh Nhi khoe với Vũ Minh Trí là trường tôi sau khi tổ chức Dance Stome thì còn mời ca sĩ trình diễn, coi như là chào tân.

Cơ mà ngoài vụ này ra thì dạo này tôi cũng thấy hai đứa có vẻ thân thiết.

Tôi soi được điều này từ mấy tấm hình trên locket.

Up ảnh cùng một khung giờ, cùng một vị trí, cùng một món ăn.

Dù có khác góc nhưng nhìn kĩ vẫn sẽ nhận ra hai người đang đi cùng nhau thôi.

"Thấy Trí bảo hâm mộ Soobin nên tao bảo bạn đến xem."

Hạnh Nhi cười cười giải thích với tôi.

Việc mời nghệ sĩ về trường tôi biểu diễn thì không phải là học sinh trong trường cũng có thể đến xem.

Nãy giờ tôi cũng thấy vài sinh viên bên Quốc gia với Thương Mại rồi.

"Chứ ai như mày, đéo bảo bạn câu nào."

Thằng Trí quở trách tôi.

Việc Trí hâm mộ Soobin thì đã từ cấp ba.

Cái đợt nó ngồi gần tôi, tôi mượn máy nó nghe nhạc thì trong list toàn bài của Soobin.

Đến lúc chia tay với Thảo Đan, tôi bật cho nó nghe đoạn nhạc "Chợt nhận ra anh đã đánh mất, tìm lại sao được khi bước chân em xa..." rồi thằng bé suy đét, nhìn mặt như sắp khóc nên tôi phải tắt nhạc vội.

"Tao nhường cơ hội mời cho người khác đấy thôi."

Tôi đá mắt sang Hạnh Nhi, cười:"Hai bạn đi chơi vui vẻ.

Mình đi trước!"

Vũ Minh Trí và Phan Hạnh Nhi ấy hả?

Tôi không có ý kiến gì.

Nếu thành đôi thật thì tôi cũng mừng.

Dù sao hai đứa cũng là bạn của tôi.

Nhưng mà, không hiểu sao, chuyện tình của Trí với Đan hồi cấp ba vẫn là thứ khiến tôi cảm thấy nuối tiếc.Lấy xe máy xong cũng là gần chín giờ tối.

Tôi muốn đi đâu đó hóng gió một chút.

Không suy nghĩ nhiều, tôi bấm máy gọi cho Thảo Đan. [Alo]

[Tao nghe][Tan làm chưa]

[Chuẩn bị này][Giờ tao qua chỗ mày nhé!]

[Alo]

[Mày còn nghe không Thảo Đan?]

[Alo]
 
Say Em
Chương 18.


Thảo Đan bất ngờ ngắt điện thoại khiến tôi lo lắng.

Tôi gọi lại thì không thấy bắt máy nữa.

Linh cảm có chuyện chẳng lành nên nhanh chóng lái xe đến chỗ làm của cô bạn.

"Cậu ơi, cho mình hỏi Thảo Đan đã về rồi ạ?"

Tôi chạy đến quầy thanh toán hỏi bạn nhân viên đang đứng đó.

"À, cậu là bạn của Đan ạ?

Đan bị ngất, vừa được đưa vào viện rồi."

Câu trả lời của bạn nhân viên khiến tôi bỗng bủn rủn tay chân.

Không rõ là sự tình ra sao nhưng mỗi khi nghe đến hai từ "bệnh viên" lòng tôi lại trào lên cảm giác lo lắng đến ngạt thở.

Tôi hỏi bạn ấy địa chỉ của bệnh viện rồi lái xe đi.

Vừa đi tôi vừa lo lắng cho con bé.

Không biết đã xảy ra chuyện gì đến nỗi ngất đi như vậy.

Hy vọng không có gì nghiêm trọng xảy ra.

Vào đến bệnh viện, mùi thuốc sộc vào mũi khiến tôi phải nhăn mặt.

Nhưng bây giờ không phải lúc để tôi cau mày khó chịu ở đây.

Tôi nhanh chân tìm đến quầy tiếp tân rồi hỏi xem Thảo Đan đang ở đâu.

Sau khi xác định được thông tin và vị trí chính xác thì tôi đã tìm được đến chỗ của cô bạn.

Thảo Đan ngồi trên băng ghế ở hành lang, trên bắp tay là cây kim truyền nước đang găm vào.

Dưới ánh đèn nhập nhoạng, bóng hình nhỏ bé toát lên sự cô độc và lạnh lẽo khiến tôi nghẹn ngào.

Thảo Đan không có bạn thân, chủ yếu là mối quan hệ bạn bè xã giao vì đa số thời gian của nó đã dành việc phụ giúp gia đình.

Trong khi các bạn khác bằng tuổi vô tư chơi đùa, tụ tập thì Thảo Đan đã bán mình cho những công việc khác nhau.Đến khi chúng tôi gặp nhau, trở nên thân thiết với nhau thì Thảo Đan đã nói với tôi rằng, tôi là người bạn thân đầu tiên nó có.

Nghe xong câu nói đó, tìm tôi hẫng lại một nhịp, tôi thực sự không biết nên vui hay nên buồn.

"Sao mày ngồi ở đây?

Sao không vào phòng nằm cho khỏe?"

Tôi ngồi xổm xuống đất, đôi tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Thảo Đan, ngước mắt lên nhìn nó đầy lo lắng.

Gương mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt là những gì đập vào mắt tôi lúc này.

"Trong phòng ngột ngạt lắm nên tao mới đi ra đây.

Dù sao tao cũng bị nhẹ, truyền nước xong có thể về rồi."

Thảo Đan có vẻ bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi nhưng cô bạn chỉ cười nhẹ, tỏ ra không có gì nghiêm trọng:"Sao mày lại biết tao ở đây?"

"Tại mày ý, làm tao lo muốn chết!"

Tôi trở giọng, mắng nó.

Nếu tôi không đến đây thì nó sẽ giấu kín chuyện này cho mà xem.

Con bé này lúc nào cũng vậy, có chuyện gì cũng giữ cho riêng mình, chịu đựng một mình.

Để tôi phải tự điều tra thông tin rồi ép nó đến chân tường mới chịu khai ra.

Nhưng tôi biết, nó chỉ là 70% câu chuyện thôi, phần còn lại nó sẽ tìm cách giấu tôi vì không muốn tôi phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều.

Từ cấp ba đã vậy.

Lúc nào Thảo Đan cũng tỏ ra vui vẻ và lạc quan trước mọi chuyện nhưng có ai biết nó đã khóc khi kể cho tôi nghe về những khoảng kí ức không mấy vui vẻ.

Thảo Đan sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc.

Bố bỏ mẹ con nó từ hồi nó lên 5.

Mẹ nó vất vả chăm hai chị em, chịu đủ thứ áp lực nên tính tình cũng không mấy dễ chịu.

Thảo Đan từ bé đã ý thức được điều đó nên nó luôn cố gắng làm cho mẹ mình hài lòng.

Vì nếu bà tức giận thì cơn thịnh nộ sẽ đổ xuống đầu của Thảo Đan.

Ban ngày đi học, tối phụ mẹ bán hàng, hè thì đi làm thêm ở các công ty thời vụ chỉ để thêm thu nhập giúp gia đình.

Đó là những gì tôi biết về cuộc sống của Đan trong những năm cấp ba.

Bây giờ lên Đại học, ngoài chuyện học hành thì Thảo Đan cũng chịu nhiều áp lực về kinh tế.

Tiền học thì mẹ nó vẫn lo cho được nhưng còn tiền nhà, tiền sinh hoạt, ăn uống là nó tự bươn chải.

Tôi vừa ngưỡng mộ nó nhưng cũng vừa thương nó.

"Em là Minh Nghi, bạn của Thảo Đan đúng không?"

Chị gái nhìn hai đứa chúng tôi.

Tôi nhận ra chị, là chị Hương, hơn tôi một tuổi, hay làm cùng ca với Thảo Đan nên tôi rất nhớ.

"Vâng, con nhỏ hay bám em ấy chị."

Thảo Đan liếc mắt sang tôi trêu rồi lại nhìn sang chị:"Cũng muộn rồi, chị về trước đi nhé!

Cảm ơn chị ạ!"

"Vậy chốc nữa em qua quầy lấy thuốc cho con bé nhé!

Chị về trước đây!"

Chị Hương đưa cho tôi tờ giấy kê đơn thuốc, dặn dò tôi rồi ra về.

Tôi ngồi lên ghế cạnh Thảo Đan, nhìn gương mặt nhợt nhạt của nó mà chỉ biết thở dài.

Dạo này Thảo Đan chỉ học chiều nên nó mới đăng kí làm thêm ca sáng.

Cả ngày quần quật như thế không mệt ngất mới là lạ.

"Nói xem, là do mày làm việc quá sức đúng không?"

Tôi nghiêm mặt nhìn Thảo Đan.

"Nhân viên mới đến nên quản lý nhờ tao training họ, thế là xếp cho bọn tao cùng ca với nhau.

Nhưng mấy đứa chân tay lóng ngóng, nhập hàng, kiểm số sai linh tinh nên tao đành tự làm."

Đan biết chẳng thể chối tôi nên cũng cắn môi kể.

"Tại mày dễ tính quá đấy, phải tao tao quạt cho hai đứa kia một trận rồi!

Không làm mà đòi có ăn thì ăn năn sám hối dần đi là vừa!"

Tôi tức giận xả ra một tràng cho bõ.

Là bạn tôi tốt bụng, dễ tính thôi chứ tôi mà vào trường hợp đấy tôi chửi cho to đầu.

Làm việc phải có ý thức tiếp thu, làm không đến nơi đến chốn thì ai mà làm giúp được mãi.

Mà người ta làm giúp rồi tiền lương mình có chia cho người ta không?

Mẹ nó, bực thật đấy!

"Thế mày ăn gì chưa?

Tao đi mua cháo nhé!"

Tôi hít thở sâu lấy lại bình tĩnh.

Tôi biết Thảo Đan làm muộn thì thường phải 10 giờ tối nó mới ăn.

Giờ này là chín rưỡi tối, chắc chắn là chưa có cái gì vào bụng rồi.

Cũng là nguyên nhân khiến cho người nó yếu rồi ngất đi đấy.

"T-Thôi..."

"Ngồi đây một lát, tao quay lại ngay!"

Không cho Thảo Đan từ chối, tôi đặt hai tay lên vai nó, nói một cách chắc nịch.

Người đã yếu rồi, còn không ăn vào thì ở đấy mà chốc nữa người ta cho xuất viện.

Vừa đi, tôi vừa mở điện thoại lên thì bất ngờ có tiếng chuông báo hiệu có cuộc gọi đến.

Là Vũ Minh Trí.

Gọi giờ này làm gì không biết?[Alo]

[Sao tao nhắn tin không trả lời?]Giọng của Vũ Minh Trí truyền đến không mấy hài lòng.

Tôi nhìn vào màn hình chính của điện thoại mới thấy hiện lên một đống tin nhắn của nó, cả mấy cuộc gọi nhỡ trên Messenger.

Không biết có chuyện gì cơ mà lúc nó nhắn thì tôi đâu còn tâm trí để trả lời.

Tôi còn lo cho Bùi Thảo Đan phát điên lên được ấy. [Bận.

Có chuyện gì không?]

[Thế là mày chưa về nhà đúng không?

Thẻ phòng của này vẫn ở trong túi Nhi này.]Lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra chuyện.

Lúc đến xem Dance Stome, tôi không đen theo túi nên gửi nhờ mấy đồ cá nhân vào túi của Hạnh Nhi.

Lúc lấy thì cầm mỗi chìa khóa xe với thỏi son mà quên mất thẻ phòng. [Thế à, tao quên, chốc tao qua lấy.]

[Mày đang ở đâu thế?][Tao.../Mời người nhà bệnh nhân

số 037 ra quầy thông tin/]

Tôi đang phân vân không biết nên trả lời thành thật cho Vũ Minh Trí biết chuyện hay không thì tiếng loa của bệnh viện vang lên.

Hẳn là nó cũng truyền qua điện thoại rồi.

Một thằng tai tính như nó không lý nào lại không nghe rõ.

[Mày đang ở bệnh viện đấy à?][Ừ.]

[Có chuyện gì thế?

Mày ổn không vậy?][Tao ở đây với Thảo Đan thôi.

Giờ tao đang bận.

Tắt máy nhé!]
 
Say Em
Chương 19.


/Mình có sửa lại một chút thông tin ở chương 15 nên các bạn có thể ghé qua đọc lại bên đó nhé!/...Tôi và Thảo Đan vốn không có nhiều điểm chung nhưng chẳng biết vì sao vẫn bám nhau như sam suốt những năm cấp ba cho đến tận bây giờ.

Có lẽ vì nó luôn lắng nghe những tâm sự của tôi, cũng luôn xuất hiện lúc tôi cần giúp đỡ.

Với tôi, nó là một người dịu dàng, luôn biết quan tâm người khác, lại dịu dàng và xinh đẹp nên được kha khá bạn nam để ý.

Nhưng ông trời chẳng cho ai sự hoàn hảo cả.

Gia đình của Thảo Đan chẳng mấy hạnh phúc.

Bố bỏ mẹ con nó đi từ khi nó và các em còn bé.

Mẹ một tay nuôi lớn mấy chị em.

Nhưng có lẽ vì sự trải đời và những mất mát quá lớn khiến bà dần trở nên cọc cằn và dễ nổi nóng.

Có lần, hai đứa đi chơi về muộn, tôi đứng từ cổng vẫn nghe tiếng mắng nhiếc từ mẹ nó khiến tôi không dám rủ nó đi chơi suốt cả tháng.

Sau này, lên Đại học, nó phải tự bươn chải từ rất sớm.

Học cách trưởng thành và đối mặt với cuộc đời phía trước.

Trời đã tối muộn, xung quanh khu này toàn là bán cơm, bán bún, tôi phải đi một đoạn xa mới tìm được quán bán cháo đêm.

Mua được bát cháo, tôi nhanh chóng trở về bệnh viện vì không muốn Thảo Đan phải chờ lâu.

Đến lối rẽ vào hành lang, nơi Thảo Đan ngồi, tôi bắt gặp Vũ Minh Trí cũng chạy đến.

Ban nãy khi tôi cúp máy điện thoại, nó nhắn tin nổ mess tôi đòi địa chỉ của bệnh viện nên tôi đành phải cho.

Có lẽ nó muốn thăm hỏi Thảo Đan nên tôi đứng nép vào góc tường để hai người có không gian riêng.

Nhìn điện thoại hiện 22:20, có lẽ giờ này Dance Stome đang công bố giải và chuẩn bị đến tiết mục giao lưu với ca sĩ.

Trí đã để lại Nhi, để lại buổi biểu diễn chưa bắt đầu chỉ vì nghe tin Đan đang ở bệnh viện.

Tôi biết đối với Trí, Đan vẫn luôn chiếm một vị trí đặc biệt.

Có thể ngoài mặt, khi nhắc đến Đan, nó có vẻ không mấy quan tâm nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Còn Phan Hạnh Nhi?

Tôi cũng lo cho cô bạn.

Chắc nó thất vọng lắm.

Cứ ngỡ rằng hai người sẽ có khoảnh khắc vui vẻ đu idol cùng nhau nhưng rồi chẳng thành.

Có phải tôi đã sai khi nhắc đến chuyện của Thảo Đan cho Minh Trí nghe vào lúc này?

Nhưng tôi cũng muốn Thảo Đan biết, nó không một mình, nó còn có nhiều người quan tâm đến.

Trí hướng ánh mắt về phía Đan giữa khoảng không gian lặng thinh.

Sau chia tay, hai đứa luôn tránh mặt nhau.

Đến năm nhất Đại học, cả hai mới bắt đầu nói chuyện lại và làm bạn với nhau nhưng ở một góc nào đó, tôi nhận thấy tình bạn này chẳng thể như trước kia.

Vẫn có sự ngượng ngùng trong giao tiếp giữa hai người.

"Sao mày lại ở đây?"

Bùi Thảo Đan thấy Vũ Minh Trí xuất hiện trước mặt mình thì lộ rõ sự bất ngờ.

Chắc con bé đoán được ngay chỉ có tôi là người cung cấp thông tin cho thằng bé.

Vì tôi là người trung gian của cả hai.

"Nghi quên đồ nên tao tiện đường đem qua cho nó."

Cá chắc là Vũ Minh Trí nói đến cái thẻ phòng mà tôi để quên.

Cũng lý do gớm.

Lo cho người ta mà không dám nói.

"Nghi không ở đây sao?"

Vũ Minh Trí ngó ngang ngó dọc.

Tôi thừa biết là nó giả bộ để kiếm cớ nói chuyện với Bùi Thảo Đan đây mà.

Tôi chỉ là vật dẫn để hai người họ kết nối với nhau mà thôi.

"Nghi đi ra ngoài rồi, chắc là lát nữa mới quay lại."

Thảo Đan nhẹ nhàng trả lời.

"Có chuyện gì mà mày phải nhập viện vậy?

Sức khỏe đã ổn hơn chưa?"

Trí nhìn Đan, cuối cùng thì đôi mắt vẫn không giấu được sự lo lắng.

Mặc dù cậu ta đi đường dài hơi lòng vòng nhưng cũng khá khen vì đã vào được đúng trọng tâm.

Chứ không như hồi cấp 3, viết cái mở bài gián tiếp dài hơn nửa trang giấy rồi cuối cùng lạc đề.

Cũng may cô Văn ưu ái để cho 4 điểm.

"Tao không sao đâu.

Truyền nước xong là về nhà được rồi."

Thảo Đan mỉm cười để cho thấy bản thân mình vẫn khỏe.

Ai tin thì tin còn tôi thì tin 50% vì con nhỏ này không muốn ai phải bận tâm hay lo lắng cho nó.

Khái niệm "ổn" của Thảo Đan không thực sự là cái "ổn" mà người ta hay nhắc.

"Muộn rồi, ngồi ở đây dễ bị lạnh lắm!"

Vũ Minh Trí cúi người xuống trước mặt Đan, cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai cô bạn.Khoảnh khắc ấy, thời gian như đang đứng yên cho bốn con mắt được chạm nhau.

Mọi sự dịu dàng, ân cần của chàng trai đều trao tặng cho cô gái nhỏ trước mặt.

"Tao cảm ơn!"

Đan cười nhẹ, đôi mắt có chút ái ngại rồi cụp xuống như muốn né cái cái nhìn của Trí.

Có lẽ những sự quan tâm này lại khiến con bé nhớ về ngày tháng cấp ba của cả hai.

"Dù sao cũng đừng làm gì quá sức, mày nên suy nghĩ đến sức khỏe của mình nhiều hơn."

Trí định đặt tay lên xoa đầu Đan nhưng lại rụt về ngượng ngùng.

Người mà năm ấy nói lời chia tay là cậu, nói lời tổn thương cũng là cậu.

Vậy nên có lẽ, Vũ Minh Trí cảm thấy những cử chỉ ân cần của mình không còn xứng với Đan nữa.

"Ừ, tao biết rồi."

Thảo Đan siết nhẹ chiếc áo khoác trên vai.

Cái hình ảnh quen thuộc năm ấy lại hiện lên.

Hình ảnh cậu trai choàng chiếc áo đồng chục lên che cho cô gái dưới cơn mưa mùa hạ.

Cả hai cùng chạy, cùng bị ướt nhưng trên khóe miệng vẫn nở một nụ cười tươi.

Bầu không khí bắt đầu chìm vào yên lặng.

"Cháo về rồi đây, mau ăn đi cho nóng!"

Tôi vờ như vừa mới đi mua cháo về, đặt vào tay Đan.

Để mua được hộp cháo tôi đã phải đi bộ hơn 1km từ cổng bệnh viện.

Cả đi cả về là hơn 2km mà không biết mệt.

Đúng là sức mạnh của tình bạn!Tôi liếc sang nhìn Vũ Minh Trí, lên giọng :"Bảo mày không cần đến mà!"

"Mày còn muốn về phòng không?

Cho mày thành người vô gia cư bây giờ!"

Vũ Minh Trí giơ cái thẻ phòng ra dí vào mặt tôi.

Mẹ nó, vừa nãy còn dịu dàng với Thảo Đan lắm mà giờ vênh cái mặt gợi đòn ra với tôi.

Không phải đang ở bệnh viên là tôi đấm nó rồi đấy.

"Tệ như mày có ngày nghiệp quật đấy con!"

Tôi nhếch miệng cười khinh bỉ, nhanh tay giật lấy cái thẻ phòng trước khi nó giở trò giấu đồ.

"Tao cất công đem đồ đến cho mày, mày không cảm ơn một câu thì xem ai mới bị nghiệp quật đây?"

Vũ Minh Trí nhếch mày, nhìn tôi đầy thách thức.

"Tớ rất cảm ơn lòng tốt của cậu!"

Tôi giở giọng thảo mai kèm theo nụ cười công nghiệp, giả trân phải gọi bằng cụ.

Vũ Minh Trí nghe còn nhăn mặt, rùng mình, kiểu: "thà không cần cảm ơn còn hơn, mắc ói!"

"Ngồi đây chờ tao chút nhé, tao qua quầy lấy thuốc rồi lát chúng mình về."

Tôi sực nhớ ra tờ giấy kê đơn chị Hương đưa cho ban nãy.

Phải nhanh chóng đi lấy thuốc cho Thảo Đan mới được.

"Để đấy tao đi cho."

Vũ Minh Trí vừa dứt lời thì lấy lấy tờ giấy ra khỏi tay tôi một cách nhẹ nhàng.

"Vậy nhờ mày."

Tôi nghiêng đầu cười tươi, tay vỗ vai nó giao phó trách nhiệm."

Mày nói với Trí đấy à?"

Chờ Vũ Minh Trí đi khuất sau hành lang, Bùi Thảo Đan mới tra hỏi tôi.

"Nó lo cho mày nên mới đến đấy thôi.

Giống như tao vậy.

Bây giờ bọn tao ở đây rồi nên mày không còn một mình đâu."

Tôi mỉm cười, vỗ vai Thảo Đan.

Tôi chỉ muốn Thảo Đan biết rằng nó có thể dựa vào tôi bất cứ lúc nào nó cảm thấy mệt mỏi.

Không còn một mình, không còn trống vắng và cô đơn.

Bạn bè thì có thể có nhiều nhưng bạn thân thì không phải ai cũng có.

Thân không phải là lúc nào cũng gặp mặt, đi chơi, nói chuyện.

Thân có thể cả tuần, cả tháng mới gặp nhau một lần nhưng khi cần thì luôn xuất hiện, trở thành một chỗ dựa vững chắc khiến người khác cảm thấy an tâm....Ra chương mới nhanh thấy hong quen đúng hong?

Giả bộ vui ik để tui off đến tháng 7 nào ^^
 
Back
Top Bottom