Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 45



Sau khi từ phía Tây trở về, đạo diễn rất hào phóng cho mọi người nghỉ ngơi hai ngày, nói là chút xa cách còn hơn cả tân hôn, Mẫn Hạo Phong như biến thành kẹo cao su, dính chặt lấy Khúc Thiên Dao không buông.

Vì cảm thấy áy náy vì đã đánh mất chiếc nhẫn nên Khúc Thiên Dao cũng chiều theo hắn, muốn hôn thì cho hôn, muốn ôm thì cho ôm, muốn đụng chạm… vẫn chưa thể được.

Ngày thứ hai của ngày nghỉ, Khúc Thiên Dao nằm ườn trên giường đến trưa mới chịu dậy thì phát hiện điện thoại di động của mình hết pin. Cậu cắm điện sau đó bật lên, lập tức có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị ba chữ “Trần Đan Mạn” đập thẳng vào mắt cậu, sau đó ấn nút trả lời: “Chị Mạn? Sao vậy ạ?”

“Em lại ngủ tới giờ này.” Trần Đan Mạn thở dài, “Em biết có chuyện gì trên weibo chưa?”

“Chị là nói chuyện nào á?”

“Chuyện trang weibo của đoàn phim.”

“Em biết mà.” Khúc Thiên Dao mở loa ngoài, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, vừa lấy kem đánh răng để đánh răng vừa nói: “Mình cũng đâu làm gì được, cứ để việc này cho bên công ty xử lý là được.”

“Vậy còn chuyện sau đó em có biết không?”

“Chị đừng úp úp mở mở nữa…” Khúc Thiên Dao đánh răng xong, phun bọt trong miệng ra mới nói tiếp: “Lần này lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Giọng điệu Trần Đan Mạn nghe ra có chút mệt mỏi: “Rất nhiều người cho rằng diễn nữ chính là chị em song sinh của em, còn em thì nhận kịch bản cho một diễn viên phụ nào đó, không biết ai lại đột nhiên đề cập đến việc em nhận kịch bản của nữ chính. Và rồi tất cả sự phản đối vốn gần như đã lắng xuống bỗng nổi lên, thậm chí đã có người bắt đầu tẩy chay, ngay cả bên “Linh Lung Tâm” cũng bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.”

“Đây không phải chuyện đã trong dự tính rồi sao?” Khúc Thiên Dao nói: “Chúng ta không phải đã thống nhất cách giải quyết rồi à?”

“Nói thì nói như vậy…” Trần Đan Mạn nói, “Ảnh chụp em và Mẫn tổng ở sân bay đã bị tuồn ra, giờ trên mạng đang thảo luận chuyện này…”

Khúc Thiên Dao nghe vậy cau mày, để lại một câu “Em chút nữa sẽ gọi lại cho chị sau” rồi cúp máy. Cậu nhanh chóng mở weibo, quả nhiên đúng như những gì Trần Đan Mạn nói, tình hình hiện giờ đã bùng nổ.

Trời xanh mây trắng 1995: Vì để thượng vị mà nam mặc nữ trang?? Có hèn quá không vậy?? Mẫn tổng vậy mà cũng làm được à??

Em gái tóc dài: Buồn nôn [nôn]

Phong Vân: Dù sao thì tắt đèn cũng như nhau cả thôi, nói không chừng người ta có c** ** tốt á chứ [ngoáy mũi]

Tiểu Ngôn yêu Lương Gia Hứa: Thương Gia Gia nhà tôi, phải quay phim với một người như vậy

Anh Dĩnh 123456: Với khuôn mặt này thì tôi cũng có thể nha.

“A Dao.”

Khúc Thiên Dao càng xem càng nhíu chặt mày, lúc Mẫn Hạo Phong gọi, cậu giật mình suýt chút làm rơi điện thoại, cậu luống cuống tay vài cái mới chụp lại được, lập tức giấu nó ra sau lưng, sau đó nở nụ cười: “Hạo Phong, hôm nay anh không đi làm à?”

“Không phải anh nói ở cùng em à.” Mẫn Hạo Phong vào phòng đi đến bên cạnh Khúc Thiên Dao, tầm mắt lướt qua phía sau người cậu. Sau đó thấy cậu giấu đồ về hướng ngược lại, “Em đang xem gì đó?”

“Đâu có.” Khúc Thiên Dao nhấn nút HOME để điện thoại trở lại giao diện chính trước khi đưa ra, “Vừa nãy em đang nói chuyện điện thoại với chị Mạn, bị anh làm cho giật mình, hình như chị ấy cúp máy rồi.”

“Vậy hả?” Mẫn Hạo Phong lấy điện thoại của Khúc Thiên Dao, sau đó bấm vào lịch sử cuộc gọi. Quả thực có lịch sử cuộc gọi của Trần Đan Mạn. Hắn “Ừm” một tiếng, ngay khi Khúc Thiên Dao nghĩ hắn sẽ trả lại điện thoại cho mình thì hắn đột nhiên bấm trở lại giao diện chính, tiếp đến bấm vào biểu tượng weibo, lúc này giao diện vẫn ở nguyên chỗ cậu vừa nhìn thấy, “Vì sao lại giấu anh?”

“Em sợ anh không vui ấy mà.” Khúc Thiên Dao lấy lại điện thoại, tắt đi rồi mới ôm lấy cánh tay Mẫn Hạo Phong: “Em đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?”

“Anh đương nhiên không vui rồi.” Mẫn Hạo Phong ngồi xuống mép giường, kéo Khúc Thiên Dao ngồi lên đùi mình, “Anh không chịu được người khác bắt nạt em.”

“Làm nghề này là vậy đấy.” Khúc Thiên Dao tiến lại gần, chóp mũi cậu quẹt nhẹ chóp mũi Mẫn Hạo Phong, “Chỉ là bọn họ không nên lôi cả anh vào…”

“Em nói không vui là chỉ vấn đề này?” Mẫn Hạo Phong hỏi xong, thấy Khúc Thiên Dao gật đầu, có chút bất đắc dĩ, “Chút nữa công ty sẽ đăng bài làm rõ trên weibo, sau đó chúng ta đăng bài công khai mối quan hệ là được rồi.”

Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Hiện giờ bị chửi cho khó nghe vậy rồi, nếu công khai thì sẽ càng tệ hơn, công ty xử lý ổn thỏa là được, nếu cần thì em sẽ lên tiếng xin lỗi, những cái khác thì cũng không cần quan tâm, dù sao thì chờ họ mắng chửi xong, có drama mới thì bọn họ cũng sẽ ngưng nói mình thôi, chỉ là có thể đến lúc lúc “Linh Lung Tâm” sẽ xảy ra vấn đề, công ty cũng…”

“Không sao đâu, cơ nghiệp nhiều năm như vậy sẽ không chỉ vì em mà bị hủy hoại được.” Mẫn Hạo Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng Khúc Thiên Dao, “Hôm nay chúng ta về Mẫn gia nhé?”

Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Không, em không dám về.”

“Có gì mà em không dám chứ.” Mẫn Hạo Phong cười nói: “Hôm nay ông nội cũng ở nhà, nói muốn gặp cháu dâu rồi, ông nội hiếm lắm mới đến, chúng ta cũng không thể để mình ông vậy được đúng không?”

Khúc Thiên Dao lúc này mới gật đầu, thay quần áo rồi lo lắng đi theo Mẫn Hạo Phong trở về Mẫn gia.

Đến nơi, cậu mới phát hiện ra Khúc Hạo, Dịch Phi Đình cùng với Khúc Thiên Tứ và Khúc Thiên Ca đều ở đó, bọn họ đều đang nói cười trong phòng khách, khiến Khúc Thiên Dao càng thêm căng thẳng.

“Ba, mẹ, anh, chị.” Khúc Thiên Dao chào từng người một: “Chú, dì, ông nội.”

Diêm Phương Tuyết mỉm cười vẫy tay với cậu: “Sao còn gọi chú dì nữa? Con mau tới đây.”

Nhìn thấy Khúc Thiên Dao, Mẫn Vĩnh Diên cũng mỉm cười, hai người đã không gặp nhau kể từ lần đó, sau khi nghe về Khúc Thiên Dao trong khoảng thời gian này, rồi nghĩ đến biểu hiện của Khúc Thiên Dao trong vài ngày qua, ông vẫn rất hài lòng với đứa cháu dâu này.

“Gần đây sức khỏe của A Dao thế nào rồi?”

“Cũng khá tốt ạ.” Khúc Thiên Dao đáp xong, nghĩ một hồi lại bổ sung thêm: “Đứa nhỏ cũng tốt lắm ạ.”

Khi nhắc đến đứa bé, những người khác bắt đầu hỏi han ân cần, một đám người vây quanh làm cậu có chút không biết phải làm sao.

“A Dao à.”

“Ông nội, ông nói đi ạ.”

“Sự việc trên mạng ông đều biết cả rồi.” Mẫn Vĩnh Diên nhẹ nhàng xoa đầu Khúc Thiên Dao, “Việc của con, công ty sẽ giải quyết. Con muốn làm gì thì cứ làm đi, nếu cảm thấy chán rồi thì bọn ta cũng đã tính hết cả, nhà họ Mẫn nuôi nổi con mà.”

“Đúng vậy.” Dịch Phi Đình nói: “Mặc dù chúng ta tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng nếu con đã nhập vào hộ khẩu nhà chúng ta rồi, thì chính là người nhà, nếu con có việc gì cần giúp thì cứ nói, biết không con?”

Khúc Thiên Dao lúc này mới hiểu được vì sao Mẫn Hạo Phong đặc biệt đưa cậu trở về, hốc mắt cậu lập tức ươn ướt, khụt khịt mũi gật đầu, chờ đến lúc ăn cơm cậu mới kéo tay Mẫn Hạo Phong, thấp giọng nói cảm ơn.

Khúc Thiên Dao đêm đó ở Mẫn gia, ngày hôm sau được Mẫn Hạo Phong đưa thẳng đến phim trường, đến nơi không quên quấn lấy cậu hôn một cái, nhìn thấy ánh mắt tránh né của người khác mới hài lòng rời đi.

“Lúc này rồi mà hai người vẫn còn tươi tắn như vậy?” Nhìn thấy Khúc Thiên Dao mặt đỏ bừng, Lương Gia Hứa không khỏi lắc đầu thở dài: “Thật là, nếu cần thì cậu cứ nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, đạo diễn cũng sẽ đồng ý mà.”

Khúc Thiên Dao xua tay, lại sờ bụng mình: “Tôi không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy, tới khi bụng tôi lớn rồi, anh muốn quay cũng không quay được.”

Nghe cậu nói vậy, Lương Gia Hứa không thể nói thêm gì nữa nên đổi chủ đề, sau đó cả hai cùng nhau đi thay đồ và hóa trang.

“Linh Lung Tâm” cũng chỉ dài hai mươi bốn tập, không yêu cầu hiệu ứng đặc biệt gì, nếu chúng ta tăng ca trong giai đoạn hậu kỳ để chỉnh sửa thì rất nhanh. Nhưng lúc này bộ phim đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, bị mắc kẹt ngay khúc xét duyệt, vốn dĩ dự định phát sóng vào tháng 12, chỉ có thể hoãn lại, cuối cùng đã lên lịch phát sóng vào tháng 1.

Khúc Thiên Dao nói không quan tâm thì thật sự không quan tâm, mỗi ngày đều chạy từ nhà đến phim trường, trong khoảng thời gian này, nhiệt độ liên quan đến cậu quả thực vẫn luôn giảm, hơn nữa công ty cũng đang đè xuống. Tuy vẫn có người liên tục nhắc lại nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt độ giảm dần, sau đó lại có tin một ca sĩ hạng A nào đó ngoại tình, sự việc này đã hoàn toàn bị áp chế.

Đoàn làm phim hiếm có kỳ nghỉ Giáng sinh vào cuối tháng 12, những người thức nhiều đêm liền, thậm chí không ai còn sức để cổ vũ, đạo diễn vừa gật đầu thì mạnh ai nấy chạy.

Khi Khúc Thiên Dao quay lại tẩy trang, trong phòng thay đồ không có bao nhiêu người, cậu lúc này đang mang thai hơn ba tháng, đã có thể sờ được bụng mình một chút, nhưng quần áo rộng rãi vẫn có thể che được, huống chi là mùa đông.

Biết Khúc Thiên Dao nghỉ lễ, Mẫn Hạo Phong đẩy nhanh tốc độ giải quyết hết công việc xong thì chạy đến phim trường, khi đến nơi, hắn nghe thấy Khúc Thiên Dao đang cãi nhau với ai đó ở cửa phòng thay đồ.

Nói chính xác hơn là nghe thấy Khúc Thiên Dao đơn phương hét lên, cậu nắm chặt tay đối phương, mà người đó chính là Hứa Khả Mật.

“A Dao, có chuyện gì vậy?”

Khi nghe thấy giọng nói của Mẫn Hạo Phong, cả hai đều chuyển dời tầm mắt lại. Hứa Khả Mật là người lên tiếng đầu tiên, cô ta chạy đến chỗ Mẫn Hạo Phong, nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mắt. Cô ta nhẹ nhàng gọi “Hạo Phong”, rồi sau đó nuốt lại những gì muốn nói trở lại như thể đã chịu ấm ức dữ lắm.

Mẫn Hạo Phong do dự một lát, sau đó chuyển sự chú ý về phía Khúc Thiên Dao, hắn đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, hỏi: “Sao vậy?”

“Nhẫn.” Khúc Thiên Dao chỉ vào tay Hứa Khả Mật nói: “Chiếc nhẫn ở trên tay cô ấy!”

Mẫn Hạo Phong nghe vậy cau mày, nhìn Hứa Khả Mật: “Có thật không?”

“Không phải! Đây là của tôi!” Hứa Khả Mật giấu hai tay sau lưng, như sợ bị người ta cướp đi.

Khúc Thiên Dao nói: “Em vừa mới nhìn thấy, kiểu dáng giống hệt nhau! Nếu thật sự là của cô thì cô cứ trực tiếp đưa tôi nhìn thử là được rồi, tôi cũng đâu có giật đồ của cô!”

“Nhưng tôi không muốn cho cậu xem…” Giọng nói của Hứa Khả Mật vô cùng ủy khuất, cô mím môi, nức nở khe khẽ: “Đây là tự do của tôi.”

“Đó là quyền tự do của cô không sai.” Mẫn Hạo Phong thở dài, vỗ về lưng Khúc Thiên Dao, “Chiếc nhẫn đó A Dao vẫn luôn mong nhớ, khi nhìn thấy khó tránh khỏi kích động, tôi thay mặt em ấy nhận lỗi với cô, cô có thể đưa nhẫn cho A Dao em qua một chút không?”

Giọng nói của Mẫn Hạo Phong rất dịu dàng, Hứa Khả Mật nghe vậy tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cô gật đầu rồi đưa tay ra: “Nhìn đi.”

Khúc Thiên Dao lúc này mới nhìn rõ ràng chiếc nhẫn trên tay Hứa Khả Mật, đúng như lời cô ta nói, chiếc nhẫn trông rất giống, thậm chí có thể nói là giống y như đúc, chỉ có một số chi tiết khác nhau, nhìn sơ qua không thể nhận ra là chuyện bình thường.

Khúc Thiên Dao cũng sửng sốt: “Xin… Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi.”

Mẫn Hạo Phong ánh mắt sa sầm, hỏi: “Cô Hứa, tôi có thể hỏi cô mua chiếc nhẫn này ở đâu không?”

“Gọi tôi Mật Mật là được rồi.” Hứa Khả Mật cười ngọt ngào, “Là bạn tôi tặng quà sinh nhật, hôm nay là sinh nhật của tôi.”

“Vậy à, sinh nhật vui vẻ.” Mẫn Hạo Phong mỉm cười gật đầu, “Trợ lý của tôi lát nữa sẽ gửi quà cho cô.”

“Thật sao? Tôi rất…” Hứa Khả Mật vừa nói vừa định nắm lấy cánh tay Mẫn Hạo Phong, đã bị Mẫn Hạo Phong né đi, sắc mặt cô khi đó cứng nhắc, sau đó lại mỉm cười, “Cảm ơn.”

“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Mẫn Hạo Phong nhéo nhéo khuôn mặt không vui của Khúc Thiên Dao, mang cậu rời khỏi phòng thay đồ, sau đó nhỏ giọng dỗ dành, “Anh sẽ kêu người tiếp tục điều tra, nếu như có đang bán trên thị trường, có lẽ là hàng giả, vậy thì mình có thể tìm về được.”

“Thật sao?”

Nhìn thấy tâm trạng Khúc Thiên Dao tốt hơn, tâm trạng của Mẫn Hạo Phong cũng tốt hơn rất nhiều, gật đầu nói: “Thật mà, nên em đừng lo lắng nữa.”
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 46



Giáng sinh là một ngày náo nhiệt, đặc biệt là đêm hôm trước ngày Giáng sinh, trên đường phố khắp nơi treo những món đồ xanh xanh đỏ đỏ, cùng với đó là cây thông Noel và tiếng chuông leng keng.

“Muốn ăn gì nào?”

“Ngày Giáng sinh vẫn nên ăn gà nướng đi.”

“Nói ra là phải làm, anh đi đâu tìm gà nướng cho em đây.” Mẫn Hạo Phong bất đắc dĩ thở dài, “Ăn món khác không được sao?”

“Đâu nhất thiết phải là gà nướng, thay bằng món khác cũng được mà.” Khúc Thiên Dao vẫn đang nhìn ngó xung quanh, Mẫn Hạo Phong đột nhiên áp vào tai cậu thì thầm gì đó, mặt cậu thoáng chốc đỏ lên, “Cút, đang ở trên đường lớn mà anh giở trò lưu manh, em báo cảnh sát giờ anh tin không.”

Cuối cùng, Mẫn Hạo Phong trực tiếp dẫn Khúc Thiên Dao đi ăn tiệc gà nướng, mỗi món ăn không nhiều nhưng đa dạng, cũng khá no.

Khi trời tối, đông người đi lại, Khúc Thiên Dao mua hai quả táo về rồi cùng Mẫn Hạo Phong ngồi ở đài phun nước quảng trường ăn.

“Không lạnh sao?”

“Lạnh.” Khúc Thiên Dao chỉ vào bộ quần áo của mình, “Quên mang khăn quàng ra ngoài, anh có đi mua cùng em không?”

“Không về nhà đắp chăn à?”

“Anh đừng có mà t*ng trùng thượng não, đi hóng gió cùng em đi, ngoan.” Khúc Thiên Dao không cho cơ hội được nói đã kéo Mẫn Hạo Phong đi mua sắm, dùng lý do giúp hắn tiêu hao thể lực nói muốn đi hết một lượt các cửa tiệm, ban đầu Mẫn Hạo Phong vẫn hơi không mấy để tâm, sau đó mới phát hiện ra Khúc Thiên Dao nói thật, và cũng thành công làm anh mệt đến mức vừa về đến nhà là ngủ ngay.

Ngày thứ hai hai người ở nhà cả ngày, ngày thứ ba khi tiễn Khúc Thiên Dao đi, Mẫn Hạo Phong còn đặc biệt không nỡ, thế mà Khúc Thiên Dao đi không ngoảnh đầu nhìn lại, khiến hắn cảm thấy rất ghen tị với việc có một người yêu làm công việc tốt hơn mình.

Phim “Linh Lung Tâm” cuối cùng cũng được phát sóng vào đầu tháng một, trong tuần đó có sáu tập, vừa đủ để phát sóng trong một tháng.

Ngày ra mắt, Lương Gia Hứa còn mang theo một đống đồ ăn mang đến gõ cửa nhà Khúc Thiên Dao ở trước mặt Mẫn Hạo Phong xem phim cùng cậu. Dù ý định ban đầu là muốn xem thử sắc mặt của Mẫn Hạo Phong sẽ đặc sắc cỡ nào, nhưng kết quả hắn bị dồn cho một đống cẩu lương, lúc rời đi như còn rưng rưng nước mắt.

Tiễn người đi xong Mẫn Hạo Phong đóng cửa lại rồi mới lao tới trước mặt cậu, “Sau này không cho em lại gần hắn như vậy nghe chưa?”

“Tháng này anh đã nói lần thứ mấy rồi.” Khúc Thiên Dao thở dài, “Bọn em còn phải hợp tác một thời gian nữa, dự kiến sang năm mới còn phải quay thêm một tháng.”

“Sao lại lâu thế.” Mẫn Hạo Phong khẽ nhíu mày, “Lúc đầu không phải nói sẽ nhanh chóng sao.”

“Cũng chỉ khoảng ba tháng thôi, không tính là lâu lắm.” Khúc Thiên Dao bất đắc dĩ nói, “Nếu không phải đoàn làm phim làm gấp, em đoán sẽ phải kéo dài thêm ít nhất một tháng.”

“Anh còn tưởng trước Tết sẽ quay xong.” Mẫn Hạo Phong thở dài, “Nói đến Tết, năm nay em dự định sẽ ăn Tết như thế nào?”

“Gì mà ăn tết như thế nào?” Khúc Thiên Dao cười nói, “Trước nay em chưa ăn Tết ở đây bao giờ.”

“Anh biết, ý của anh là, lúc trước em ăn Tết như thế nào ấy? Còn về năm nay, chúng ta về Mẫn gia hay là Khúc gia được nhỉ?”

“Lúc trước à, ba mẹ em đều đã mất lâu rồi, cũng không cần về nhà ăn bữa tối đêm giao thừa, thường là em vẫn đang làm việc.” Khúc Thiên Dao nói, “Còn năm nay… em phải hỏi ba mẹ em trước cái đã…”

“Vậy à…” Khúc Thiên Dao suy nghĩ một lúc, “Thế thì em về cùng anh đi…”

Mẫn Hạo Phong đồng ý, rồi rút ra điện thoại gọi về nhà nói một tiếng, cúp máy xong mới tiếp tục nói: “Anh sực nhớ còn có một chuyện nữa, hôm qua lúc em đi tắm Thiên Tứ có gọi điện tới bảo em trở về.”

Khúc Thiên Dao: “…”

“Sao anh không nói sớm!”

“Em đồng ý với anh rồi, ông nội cũng biết chuyện, không thể rút lại được đâu.”

Khúc Thiên Dao gần như muốn đấm hắn một cái, “Vậy anh cũng không được giấu em chứ!”

“Anh không giấu.” Mẫn Hạo Phong nói dõng dạc, “Anh chỉ là quên mà thôi.”

Khúc Thiên Dao: “…”

Sau đó vì chuyện này mà hai người chiến tranh lạnh hai ngày, nói chính xác là Khúc Thiên Dao đơn phương từ chối nói chuyện với Mẫn Hạo Phong, dù hắn có nói gì cậu cũng coi như gió thổi qua tai, làm Mẫn Hạo Phong khổ sở không thôi.

Phân cảnh của Tịch Vũ Yên vốn không nhiều, điều này làm Khúc Thiên Dao vô cùng hài lòng, cậu luôn cảm thấy chỉ cần vai diễn của Tịch Vũ Yên kết thúc, cậu đã có thể ngủ nhiều thêm hai tiếng rồi – Ít nhất đó là những gì cậu nghĩ trước khi bắt đầu diễn vai đối thủ với Hứa Khả Mật.

Lúc diễn thử Khúc Thiên Dao cảm thấy biểu hiện của Hứa Khả Mật một lời khó nói hết, khi ấy cậu tự an ủi trong lòng, nói cô gái này có kỹ năng diễn xuất rất tốt, tới lúc quay chính thức nhất định sẽ tự nhiên bộc phá được năng lực của bản thân khiến mọi người xung quanh vỗ tay khen ngợi.

Tuy nhiên đời không như là mơ.

Hai người mới vừa đối diễn màn đầu tiên đã NG*

(*Trong quay phim, “NG” thường được sử dụng để chỉ cảnh quay không thành công, không đạt yêu cầu. “NG” đến từ cụm từ tiếng Anh “No Good” có nghĩa là “không tốt” hoặc “không đủ tốt”. Khi một cảnh quay bị “NG”, đoàn làm phim cần phải quay lại để có thể hoàn thành cảnh đó một cách thành công.)

Vân phi Lý Mộ Uyển do Hứa Khả Mật thủ vai là phi tần được hoàng đế Lưu Trí Viễn sủng ái nhất, nhưng cô là Tiểu Bạch Liên miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Mà cô ta trí nhớ kém không nhớ lời thoại cũng thôi đi, đằng này cũng không biết cô ta nắm bắt vai diễn kiểu gì, lúc diễn nụ cười trên gương mặt của cô ta luôn mang một chút cay nghiệt khó tả, thêm vào đó là cặp mắt lúc nào cũng nheo mắt một nửa, trông chẳng khác gì con quái nhỏ gác cổng không sống nổi qua ba tập phim.

“Dừng dừng dừng!”

Nhìn thấy đạo diễn tức giận đến mức mặt xanh lè, Khúc Thiên Dao cũng rất muốn thở dài. Cậu rất biết điều nhường chỗ để đạo diễn mắng người, còn mình thì ngồi sang một bên uống canh.

“Khúc Thiên Dao.”

Nghe thấy một giọng nam, Khúc Thiên Dao quay lại nhìn và thấy Kha Húc Nghiêu cũng đang bước tới. Cậu gật đầu chào: “Kha Húc Nghiêu, có chuyện gì không?”

“Không có gì, chỉ là hôm nay chưa chào hỏi, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Khúc Thiên Dao đáp lại, rồi Kha Húc Nghiêu rời đi, để lại Khúc Thiên Dao ngẩn ngơ không hiểu gì.

Phân cảnh của Kha Húc Nghiêu bắt đầu sớm hơn so với Hứa Khả Mật và những người khác. Anh là một người rất ôn hòa, giống như nước không bao giờ sôi, giọng nói cũng nhẹ nhàng, thực lực cũng không tệ, tổng thể để lại ấn tượng rất tốt cho Khúc Thiên Dao. Nhưng có một điều làm cậu không hiểu được, đó là Kha Húc Nghiêu rất chấp nhất với việc chào hỏi, đặc biệt là với cậu.

Hầu như mỗi buổi sáng, Kha Húc Nghiêu đều đến chào hỏi cậu. Trước khi rời đi, trừ khi thật sự bận không thể thoát thân, Kha Húc Nghiêu nhất định sẽ chào tạm biệt. Nếu gặp lúc Khúc Thiên Dao đang quay phim, Kha Húc Nghiêu sẽ đứng chờ bên cạnh, nói gì cũng phải nói một tiếng mới đi.

“Phải nói là, anh ta chính là thích anh Dao của chúng ta rồi.” Tiểu Ngư mặt đầy vẻ bát quái tóm tắt nói, “Chỉ là thủ đoạn này, có phải thảm quá rồi không.”

“Trong đầu toàn nghĩ gì thế.” Khúc Thiên Dao ném cho Tiểu Ngư một cái liếc mắt, “Anh là anh Dao của em, không phải chị Dao của em, ở đâu ra lắm gay thế chứ.”

“Có thể là bị mùi thơm của cẩu lương thu hút đấy.” Tiểu Ngư liếc nhìn bình nước trong tay Khúc Thiên Dao, “Nói thật đi, anh Dao, mỗi ngày anh bồi bổ như vậy, sao mà không mập lên nhỉ, chỉ em với?”

Khúc Thiên Dao chỉ về hướng đạo diễn và Hứa Khả Mật, nói: “Thấy không, đi diễn vài ngày, mệt đến nỗi cũng làm cho em gầy đi.”

“Cũng đúng” Tiểu Ngư thở dài, “Không biết tối nay có kịp phát sóng không nữa.”

“Không kịp đâu” Khúc Thiên Dao liếc nhìn Tiểu Ngư, “Em không phải đã biết tình tiết rồi sao?”

“Sao mà giống nhau được!” Tiểu Ngư đáp, “Xem cùng bình luận trực tiếp thì cảm giác khác hẳn, hơn nữa chỉ riêng nhan sắc của Ảnh Đế Lương, em có thể nhìn mười năm nữa cũng được.”

Khúc Thiên Dao ghét bỏ “chật chật” vài tiếng: “Vậy còn anh thì sao?”

“Hả?” Tiểu Ngư ngớ người, rồi lập tức tỏ ra khổ sở, “Anh thì diễn nữ trang mà, dù rất đẹp nhưng không giống nhau, anh biết mà.”

“Vậy sao?” Khúc Thiên Dao nhướng mày, “Vậy em nói xem, là gương mặt của Gia Hứa đẹp hơn, hay chân dung trên tờ tiền đẹp hơn?”

“Tất nhiên là tờ tiền rồi!” Tiểu Ngư không suy nghĩ mà trả lời, “Có tiền thì em có thể mua bao nhiêu Lương Gia Hứa cũng được!”

“Nên là?”

“Nên là!” Tiểu Ngư đáp, “Suy cho cùng là anh Dao trả lương cho em là đẹp nhất.”

Khúc Thiên Dao hài lòng gật đầu: “Được, cuối tháng anh sẽ thưởng thêm cho em.”

“Từ hôm nay trở đi em chính là fan số một của anh Dao!!”

“Vậy anh thì sao?”

Lương Gia Hứa đột nhiên lên tiếng, khiến cả hai giật mình. Tiểu Ngư lập tức nói: “Em có rất nhiều thần tượng mà!”

Khúc Thiên Dao gật đầu: “Vậy Kha Húc Nghiêu thì sao?”

“Anh ấy… cũng rất tốt…” Tiểu Ngư đáp hơi ngập ngừng, “Em không hứng thú với kiểu anh hàng xóm dịu dàng á…”

Lương Gia Hứa nghe vậy liền hỏi: “Vậy chẳng lẽ anh không dịu dàng sao?”

“Không giống nhau mà.” Tiểu Ngư đáp, “Anh là anh trai thần tiên không nhiễm bụi trần, là đóa hoa cao vời vợi không với tới được, sự dịu dàng của anh là một đẳng cấp khác.”

Lương Gia Hứa: “…?”

“Anh nghĩ là do gương mặt thôi.” Khúc Thiên Dao nhìn Lương Gia Hứa, tóm tắt, “Hơn nữa, Gia Hứa đối với người không quen luôn có cảm giác hờ hững. Lúc mới quen anh cũng thấy anh ấy rất tiên.”

Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng đúng, chính là cảm giác đó, mọi người đều nói Lương Gia Hứa nhất định là uống hạt sương sống qua ngày.”

Lương Gia Hứa nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Vậy theo logic của hai người, Kha Húc Nghiêu ăn gì?”

Hai người bị câu hỏi này làm cho nghẹn lời, im lặng một lúc Khúc Thiên Dao mới chần chừ đáp: “Căng tin trường học?”

Tiểu Ngư suy nghĩ một lát rồi nói: “Đệt! Quá hợp!”

Lương Gia Hứa lại hỏi: “Vậy… Mẫn tổng thì sao? Anh ta ăn gì?”

“Câu này em biết!” Tiểu Ngư giơ tay, “Là ăn tiền!”

Khúc Thiên Dao nghe vậy cười lớn, cũng không phản bác, vì xét theo một khía cạnh nào đó thì cũng đúng. Cậu uống một ngụm canh, sau đó vặn nắp bình nước rồi đưa cho Tiểu Ngư, đứng lên vươn vai một cái, “Chắc là đạo diễn cũng mắng xong rồi.”

“Biết vậy tôi ngủ thêm một chút, dù sao cũng ngủ quá giờ rồi.” Lương Gia Hứa thở dài, “Tối nay chắc không kịp xem phát sóng đâu.”

“Không sao, lát nữa để Tiểu Ngư lấy laptop ra xem chung đi.” Khúc Thiên Dao nói xong liền đi về phía đạo diễn, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó xử của Tiểu Ngư.

Sự khó xử này bùng nổ khi Khúc Thiên Dao bảo cô mở phần bình luận. Cô lúng túng một lúc lâu, mắt cứ liếc nhìn về phía Hứa Khả Mật và Kha Húc Nghiêu đang nói chuyện với đạo diễn, hy vọng họ nhanh chóng quay xong để đổi chỗ Khúc Thiên Dao.

“Tiểu Ngư?”

“Bình luận có gì đáng xem đâu, hay là mình xem phim đi.” Tiểu Ngư cười nói, “Hơn nữa anh xem bình luận nổi sẽ chắn nét đẹp thịnh thế mỹ nhân của anh, không đáng đâu.”

“Anh không để ý nha.” Khúc Thiên Dao nhướng mày, “Hôm nay em làm sao vậy, không phải vừa nãy em nói xem cùng bình luận thì cảm giác sẽ khác sao?”

“Anh Dao…” Tiểu Ngư vẻ mặt khổ sở, “Thật sự không phải em không muốn mở, mà là… là… không được hay cho lắm…”

Lương Gia Hứa cũng hiểu ý nói: “Nếu đã vậy thì không xem nữa, dù sao chúng ta xem trên TV cũng không có bình luận trực tiếp.”

“Không sao, cứ mở đi.” Khúc Thiên Dao lại không có gì phải suy nghĩ, “Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, có một chút chuẩn bị tâm lý cũng tốt, mở đi.”

Tiểu Ngư nghe vậy còn muốn khuyên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Khúc Thiên Dao, đành thôi, ngoan ngoãn mở bình luận trực tiếp.
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 47



[Nam đóng vai nữ, kinh tởm]

[Mọi người cứ chửi nặng vào, đừng đánh đồng với nhân vật, cảm ơn. Tịnh Vân là một cô gái tốt]

[Nữ chính diễn xuất tệ, phá hủy Linh Lung của tôi]

[Có tệ hơn Khúc Thiên Dao không?]

“Dao ca…” Tiểu Ngư cẩn thận quan sát sắc mặt của Khúc Thiên Dao, “Hay là chúng ta… tắt đi?”

Khúc Thiên Dao phất tay: “Đừng ồn, đang đến đoạn quan trọng rồi!”

Tiểu Ngư: “…”

Thế là Lương Gia Hứa và Tiểu Ngư lo lắng ngồi xem nửa tập phim cùng Khúc Thiên Dao, đến khi đạo diễn đến gọi hai người đi, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Ngư kể lại chuyện này với Trần Đan Mạn, cô cũng không khỏi lo lắng. Ngược lại, Khúc Thiên Dao sau khi quay phim xong vẫn hò hét đói bụng, muốn đi ăn lẩu.

Thế là bọn họ đành phải đi ăn lẩu cùng cậu.

Khi Mẫn Hạo Phong đến đón người, Khúc Thiên Dao ăn đến no căng, nhìn thấy hắn liền nhảy cẫng lên rồi đu lên người hắn.

Mẫn Hạo Phong vỗ nhẹ người trong lòng, thở dài nhìn những người khác, hỏi: “Các cậu chọc giận cậu ấy à?”

Mọi người đều lắc đầu, Tiểu Ngư vẻ mặt vô tội nói: “Chúng em đâu dám, là trên mạng…”

“Tôi biết rồi.” Mẫn Hạo Phong cắt ngang lời Tiểu Ngư, kéo Khúc Thiên Dao lên xe.

Khúc Thiên Dao vừa ngồi xuống liền dựa vào ghế phụ trông mệt mỏi buồn ngủ, Mẫn Hạo Phong đưa tay nhéo má cậu, hỏi: “Còn muốn đi đâu chơi không?”

“Không chơi nữa, không muốn chơi nữa.” Khúc Thiên Dao khẽ nói, “Về nhà đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Sớm vậy sao.” Mẫn Hạo Phong nói, “Hay là chúng ta đi dạo một chút.”

“Có gì mà dạo chứ…” Dù miệng nói vậy nhưng Khúc Thiên Dao cũng không phản đối khi Mẫn Hạo Phong lái xe đến trung tâm mua sắm, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi đỗ xe, Mẫn Hạo Phong dẫn Khúc Thiên Dao lên tầng trên, cả hai trông đều không có hứng thú gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau Mẫn Hạo Phong, cho đến khi dừng lại trước cửa hàng mẹ và bé, Khúc Thiên Dao mới có chút thay đổi trên nét mặt, “Đến đây làm gì?”

“Đi dạo.” Mẫn Hạo Phong kéo Khúc Thiên Dao vào trong, trong ánh mắt kỳ lạ của nhân viên cửa hàng, hai người đi đến khu bày bán quần áo, “Nếu thấy thích, có thể mua trước.”

“Còn lâu lắm, mua về nhà chỉ để tích bụi à?” Khúc Thiên Dao nói nhưng tay lại cầm một bộ đồ trẻ sơ sinh, thiết kế của quần áo trẻ sơ sinh thường khá đơn giản, hình ảnh cũng tối giản, chất liệu mềm mại mịn màng, “Nhỏ quá.” Cậu vừa nói, vừa so với người mình, “Cũng không đúng, khá lớn đấy chứ.”

“Bên này còn có giày.” Mẫn Hạo Phong chỉ về phía khu bày giày, “Ở đây có bán quần áo cho trẻ từ 5-6 tuổi nữa.”

“Thế thì còn lâu lắm.” Khúc Thiên Dao treo lại quần áo, đi xem giày, nhân viên cửa hàng giới thiệu một đôi giày nhỏ xíu, chưa bằng bàn tay.

“Thật nhỏ quá…” Khúc Thiên Dao đặt giày xuống rồi kéo Mẫn Hạo Phong đi xem giường, chất liệu gỗ, cậu thử nâng lên, hơi nặng nhưng vẫn nâng được, “Thật nhỏ.”

“Em chỉ biết nói câu đó thôi sao?”

“Thế thì nói gì nữa.” Khúc Thiên Dao gãi mũi, cười ngượng ngùng, “Nói thật, từ khi không còn nôn nhiều, em không còn cảm giác mang thai nữa, khi tắm, em thường nghĩ liệu có phải em chỉ béo lên thôi không.”

“Nghĩ gì vậy chứ, em thật sự đang mang thai mà.” Mẫn Hạo Phong nhẹ nhàng xoa đầu Khúc Thiên Dao, “Dù anh không thể cùng em đi làm, nhưng em bé vẫn luôn ở đây. Em buồn, em bé cũng buồn. Nếu thấy không vui, thì về nhà, chúng ta không hầu kẻ ngốc.”

“Đâu có.” Khúc Thiên Dao lắc đầu, “Làm gì có chuyện ngày nào cũng vui, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt, chẳng phải anh đã đưa em ra ngoài rồi sao?”

Nghe vậy, Mẫn Hạo Phong bật cười, cúi đầu ghé sát tai Khúc Thiên Dao, nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, nhìn từ ngoài vào trông như đang thì thầm.

Cuối cùng, Khúc Thiên Dao mua hai bộ đồ trẻ em rồi về nhà, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Sáng hôm sau dậy vẫn trong trạng thái vui vẻ, trước khi đi còn không quên tặng Mẫn Hạo Phong một nụ hôn lớn.

Đa số mọi người vào dịp cuối năm đều bận rộn nhất, Khúc Thiên Dao và Mẫn Hạo Phong cũng không ngoại lệ.

Để có thể an tâm đón Tết, đoàn phim gần như ngày nào cũng thức đêm để chạy tiến độ. Thêm vào đó, thời gian thi bằng lái xe của Khúc Thiên Dao cũng sắp đến, thời gian vốn đã ít lại càng ít hơn, bận rộn đến cuối năm.

Đêm giao thừa.

Tầm trưa, đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi, Khúc Thiên Dao đi tẩy trang, phòng hóa trang đông nghịt người, cậu liền ngồi xuống một góc cắn hạt dưa.

Lương Gia Hứa tẩy trang xong, đi tìm Khúc Thiên Dao, cuối cùng thấy cậu ngồi trước một đống vỏ hạt dưa, “Cậu đang làm gì đấy?”

“Đợi tẩy trang chứ làm gì.”

Nghe giọng điệu đương nhiên của cậu, Lương Gia Hứa hơi thắc mắc: “Chỉ để tẩy trang thôi sao không sang phòng bên cạnh?”

“Phòng bên cạnh?” Khúc Thiên Dao có chút ngơ ngác, “Chúng ta còn có hai phòng hóa trang à?”

“Phòng bên cạnh là dành cho mấy người chúng ta mà… Chẳng lẽ lúc mới đến không ai nói với cậu?” Lương Gia Hứa nhíu mày, “Cậu không biết nên cứ chạy qua đây à?”

“Tôi biết có phòng hóa trang riêng mà.” Khúc Thiên Dao nói, “Nhưng tôi không biết tôi có thể dùng.”

Lương Gia Hứa gần như muốn quỳ xuống, “Anh bạn à, ngay cả fan hâm mộ cũng biết cậu là người bỏ vốn vào đoàn phim đấy, lại còn là nữ chính, cậu không dùng thì ai dùng được, tôi còn tưởng cậu thích nghe chuyện phiếm nên mới ở đây.”

“Tôi cũng thích mà.” Khúc Thiên Dao gói gọn đống vỏ hạt dưa đứng lên, “Còn anh? Sao cứ chạy qua đây làm gì.”

“Ngắm vẻ đẹp của cậu.” Lương Gia Hứa nói, “Những người khác tôi không quen, không tiện bắt chuyện.”

“Ồ, cô đơn à.” Khúc Thiên Dao hiểu ra, “Tại độc thân lâu quá đấy.”

Nói xong, Lương Gia Hứa có vẻ muốn đánh cậu, Khúc Thiên Dao lập tức chạy qua phòng bên cạnh, làm mọi người ngạc nhiên vì từ lúc vào đoàn cậu chưa từng đến đây.

Khúc Thiên Dao không giải thích gì, tẩy trang xong liền kéo Lương Gia Hứa và trợ lý của hai người đi ăn trưa. Sau bữa trưa, Khúc Thiên Dao mới về nhà họ Mẫn.

“Về rồi à?”

Vừa vào cửa, Khúc Thiên Dao thấy Mẫn Hạo Phong mặt mày không vui ngồi trong phòng khách, cậu lập tức nhảy đến bên cạnh, nhìn quanh một lượt không thấy ai, mới ghé sát hôn lên mặt hắn một cái, “Về rồi! Được nghỉ đến mùng ba! Đêm thức khuya không uổng công!”

Mặt Mẫn Hạo Phong dịu đi, kéo cậu ngồi xuống, “Tối nay mấy chú mấy bác sẽ đến, để anh giới thiệu em với họ.”

“Chú bác?” Khúc Thiên Dao ngạc nhiên, “Em cứ tưởng ba anh là con một chứ.”

“Đúng là con một, nhưng tối nay là mấy ông chú bác bên nội, cứ gọi chung là chú bác.”

“Nhiều không?”

“Không nhiều.” Mẫn Hạo Phong nói, “Giờ còn thân thiết chỉ có một gia đình, nghe nói còn một nhà nữa sẽ đến…”

Mặt Mẫn Hạo Phong có vẻ phức tạp, trông không mấy vui vẻ, Khúc Thiên Dao thấy vậy hỏi: “Nhà đó có vấn đề gì à?”

“Phiền phức.” Mẫn Hạo Phong thẳng thắn nói, “Tối gặp em sẽ hiểu, không nói chuyện này nữa, nói chuyện gì vui vui đi.”

Khúc Thiên Dao nghe vậy liền hứng thú, hỏi: “Chuyện vui gì?”

“Danh sách đề cử giải Kim Mai vừa công bố.”

“Vào lúc này?!” Khúc Thiên Dao phấn khởi, “Sao rồi sao rồi? ‘Linh Lung Tâm’ có được đề cử không?”

“Đương nhiên là có.” Mẫn Hạo Phong cười, “Lần này được sáu đề cử, em đoán xem là những hạng mục nào?”

“Nhiều vậy.” Khúc Thiên Dao suy nghĩ, “Chắc chắn có Nam chính xuất sắc nhất rồi, Gia Hứa diễn rất tốt.”

“Em chỉ nhớ đến anh ta thôi à.”

Mẫn Hạo Phong nhìn cậu với ánh mắt trách móc, sau đó bắt đầu kể các hạng mục đề cử, khi nhắc đến “Nam phụ xuất sắc nhất” Khúc Thiên Dao suýt ngã khỏi ghế, ngạc nhiên nói: “Trên mạng dư luận xấu vậy mà vẫn được đề cử sao?”

“Danh tiếng quan trọng, nhưng năng lực cũng là một tiêu chí đánh giá.” Mẫn Hạo Phong nói, “Giải Kim Mai rất có giá trị, dù có tham khảo mức độ nổi tiếng, nhưng năng lực chiếm tỷ trọng lớn hơn, nếu không thì không phải là một trong ba giải lớn rồi.”

“Chắc chỉ là đề cử thôi.” Khúc Thiên Dao tựa người vào Mẫn Hạo Phong, tay đặt lên bụng, “Lễ trao giải nhất định phải đi à, lúc đó bụng đã năm tháng rồi, mặc đồ không đẹp lắm.”

Mẫn Hạo Phong xoa đầu Khúc Thiên Dao, “Không muốn đi thì không đi, thiếu em cũng chẳng sao.”

Tối đó, hai gia đình mà Mẫn Hạo Phong nói đều đến, nhà đầu tiên là bốn người, người lớn tuổi nhất là em trai của ông nội Mẫn Vĩnh Diên, Khúc Thiên Dao theo Mẫn Hạo Phong gọi là ông chú, tiếp theo là con trai và con dâu của ông, cùng với một cháu trai mới vào tiểu học năm nay.

Cậu bé ngoan ngoãn, ít nói, luôn e dè trốn sau mẹ, nhìn Khúc Thiên Dao với ánh mắt tò mò, cậu thử bắt chuyện hai lần nhưng không thành công, nên thôi.

Khi chuẩn bị ăn cơm, cậu bé đột nhiên chạy đến, kéo áo Khúc Thiên Dao, đưa cho cậu một viên kẹo, Khúc Thiên Dao nhìn rồi cúi xuống xoa đầu cậu, “Cảm ơn, nhưng ăn trước bữa cơm không tốt, đợi ăn xong rồi ăn kẹo nhé?”

Cậu bé rụt rè gật đầu, rồi chạy về bên bố mẹ.

Mẫn Hạo Phong đưa tay về phía Khúc Thiên Dao: “Thích không?”

Khúc Thiên Dao đặt tay vào tay Mẫn Hạo Phong, nhờ hắn đỡ đứng lên, “Ngoan như vậy, đương nhiên là thích rồi, hy vọng con mình sau này cũng ngoan như thế.”

Mẫn Hạo Phong suy nghĩ rồi hỏi: “Em không thấy nó ít nói quá sao?”

“Có chút.” Khúc Thiên Dao nói, “Biết đâu chỉ là nhút nhát thôi, quen rồi sẽ nói nhiều.”

“Không phải, nó vốn ít nói rồi.” Mẫn Hạo Phong lắc đầu, “Anh chị họ cũng lo lắng về chuyện này.”

“Đúng là có chút phiền phức.” Khúc Thiên Dao nhún vai, bỏ qua suy nghĩ, rồi ghé hôn lên mặt Mẫn Hạo Phong một cái, “Thôi, chuyện còn xa mà, từ từ rồi tính, đi rửa tay, ăn cơm thôi.”

Khi ăn cơm, cậu bé ngồi bên cạnh Khúc Thiên Dao, mẹ cậu dùng thìa đút cho cậu từng miếng, vì cơm khô quá, nên cậu bé dùng nước súp để ăn, muốn ăn món gì thì chỉ, mẹ cậu sẽ gắp vào bát rồi đút cho cậu.

Nhìn cách mẹ cậu bé từng miếng một đút cho cậu ăn, Khúc Thiên Dao thầm tính trong đầu mức độ kiên nhẫn của mình, rồi đưa ra quyết định rất sáng suốt – điều đầu tiên phải dạy con chính là tự ăn cơm.

Gia đình thứ hai đến sau khi mọi người bắt đầu ăn không lâu, cũng là một gia đình bốn người, gồm bố mẹ và hai người con, người mẹ là con gái của chị họ Mẫn Vĩnh Diên, và lý do mà Mẫn Hạo Phong nói phiền, Khúc Thiên Dao hiểu ngay khi gia đình này bước vào cửa.
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 48



“Hạo Phong à, lâu rồi không gặp, sao không thấy con đến tìm Tĩnh Tĩnh chơi vậy?” Người phụ nữ đối diện Mẫn Hạo Phong tỏ ra rất nhiệt tình, vừa đẩy con gái mình tới, vừa không ngừng vẫy tay ra hiệu cho mẹ của cậu bé và Khúc Thiên Dao nhường chỗ.

Khúc Thiên Dao hiểu ý gật đầu, định đứng dậy, nhưng Mẫn Hạo Phong lập tức kéo cậu lại, ấn xuống ghế, “Ngồi yên.”

“Ò.” Khúc Thiên Dao nhịn cười, cúi đầu uống một ngụm canh, kết quả không nhịn được, suýt nữa bị sặc.

“Ngồi xuống chỗ kia đi.” Mẫn Vĩnh Diên lạnh mặt, chỉ về phía chỗ trống bên cạnh, “Đến trễ mà nói nhiều thế.”

Người phụ nữ nghe vậy thì có chút xấu hổ, còn muốn nói gì đó, nhưng bị Mẫn Vĩnh Diên liếc một cái, đành phải ngượng ngùng ngồi xuống một bên, sau đó lại bắt đầu ân cần gắp thức ăn cho Mẫn Hạo Phong, nói về tình hình hiện tại của con gái mình.

Khúc Thiên Dao đưa mắt nhìn về phía chồng và con trai của cô ta, cả hai người đều chú ý đến Mẫn Diệp Minh và Diêm Phương Tuyết, không quan tâm đến bên kia.

Khúc Thiên Dao nhỏ giọng hỏi: “Năm nào cũng thế à?”

“Ừm.” Mẫn Hạo Phong đáp một tiếng, “Năm nào cũng vậy, không ai mời, họ hàng xa lắm rồi, ông nội tức giận đuổi đi, năm sau lại đến, bình thường cũng sẽ đến, vì dù sao cũng là họ hàng nên ông nội không thể đuổi.”

“Đến để quảng cáo con gái?”

“Em nhìn ra rồi à?”

“Quá rõ ràng rồi.” Khúc Thiên Dao liếc nhìn Tĩnh Tĩnh, lúc này cô ấy đang mỉm cười ngọt ngào nhìn Mẫn Hạo Phong.

“Mỗi lần nói đến đây, Tĩnh Tĩnh đều đã chuẩn bị hết thảy, tốn cả hai tiếng đồng hồ, thay mấy bộ quần áo, nên mới đến trễ.” Người phụ nữ cười mỉm, gắp một miếng thịt cho Mẫn Hạo Phong lại bị hắn tránh đi, nhưng bà ta không hề ngại ngùng đặt miếng thịt vào bát của con gái mình, “Mọi người đều nói thành gia lập nghiệp, chú xem đàn ông ấy mà, vẫn phải kết hôn sinh con, có gia đình rồi mới giống như một người đàn ông đúng nghĩa.”

Mẫn Vĩnh Diên nghe vậy liền tán đồng: “Nói đúng lắm.”

Người phụ nữ nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng: “Nên chú xem, con gái cháu…”

“Hôm nay có chuyện muốn nói với mọi người.” Mẫn Vĩnh Diên cắt ngang lời bà ta, “A Dao à.”

Bị gọi tên, Khúc Thiên Dao nhanh chóng đứng dậy đáp: “Ông nội.”

“Nó là Khúc Thiên Dao, là người nhà họ Khúc, cũng là cháu dâu của ta.”

Mọi người trên bàn đều ngẩn ra, người phụ nữ phản ứng đầu tiên: “Chú… chú à, nó là đàn ông mà.”

“Mẫn Hạo Phong thích là được.” Mẫn Vĩnh Diên vẫy tay cho Khúc Thiên Dao ngồi xuống, “Hơn nữa, A Dao đúng là một đứa trẻ tốt.”

Con trai của người phụ nữ không nhịn được hỏi: “Vậy thì tài sản của ông nội sẽ không ai thừa kế, chẳng lẽ chia hết à?”

Mẫn Vĩnh Diên mặt dịu dàng nhìn Khúc Thiên Dao: “A Dao có cơ thể đặc biệt, trong bụng đã có một đứa rồi.” Nói xong ông lại liếc nhìn gia đình người phụ nữ một cái, cười lạnh một tiếng, “Hơn nữa, dù không có thì cũng không đến lượt chia cho các người.”

Chồng của người phụ nữ nghe vậy liền sốt ruột: “Chú à…”

“Ở đây tới lượt để anh nói chuyện chưa?”

Mẫn Vĩnh Diên liếc qua người đàn ông, ông ta lập tức ngậm miệng, liếc nhìn sang người phụ nữ, bà ta lúc này mới lên tiếng: “Chú à, dù sao chúng ta cũng là người nhà, chú nói vậy quá tuyệt tình, hơn nữa chú xem công ty lớn như vậy, Mẫn Hạo Phong một mình quản không hết, sau này con cái cũng không thừa kế được, chi bằng…”

“Không đâu.” Mẫn Hạo Phong cắt ngang lời của bà ta, “Dù có gấp đôi cũng không sao, tôi vẫn có thể xử lý.”

“Đúng vậy.” Khúc Thiên Dao tiếp lời, “Tôi sẽ cố gắng hơn, sinh thêm vài đứa nữa, rồi sẽ thừa kế toàn bộ gia sản.”

Nói xong, cậu thấy Mẫn Hạo Phong và Mẫn Vĩnh Diễn đều bật cười, cậu cũng cười thầm trong lòng, cảm thấy thức ăn ngon hơn hẳn.

Gia đình Tĩnh Tĩnh ăn xong lại ngồi trong phòng khách một lúc, vẫn tiếp tục cố gắng giới thiệu con gái mình cho Mẫn Hạo Phong. Rốt cuộc thì về mặt pháp lý, Khúc Thiên Dao không có quyền thừa kế, Mẫn Hạo Phong vẫn có thể cưới một người vợ hợp pháp khác.

Cuối cùng, Khúc Thiên Dao không thể chịu nổi, viện cớ mệt mỏi để kéo Mẫn Hạo Phong ra khỏi phòng khách.

Sau khi tắm xong, Khúc Thiên Dao ngồi nghịch điện thoại chờ, nghe thấy tiếng mở cửa thì đặt điện thoại xuống rồi quay về phía phòng tắm. Chào đón cậu là nụ hôn dịu dàng của Mẫn Hạo Phong.

Cùng một mùi vị kem đánh răng, nhưng khi ở trong miệng hai người lại có cảm giác vừa giống vừa khác, khiến họ say đắm lẫn nhau. Khi tỉnh táo lại, Khúc Thiên Dao nhận ra mình đã bị Mẫn Hạo Phong đè lên giường.

“Hạo Phong…”

Mẫn Hạo Phong cắn nhẹ lên cái cổ trắng nõn của Khúc Thiên Dao, khi nghe cậu gọi tên mình xen lẫn tiếng thở nhẹ, anh mới buông ra, môi nhẹ nhàng di chuyển lên tai, giọng trầm khàn nói: “Bây giờ em định bảo anh dừng lại đấy à?”

“Không.” Khúc Thiên Dao đỏ mặt, cả cổ cũng nhuốm màu hồng đẹp đẽ, “Chẳng phải nói là sẽ cùng ông xem Đêm hội mùa xuân sao?”

“Đó là việc của ba mẹ.” Mẫn Hạo Phong hôn lên tai Khúc Thiên Dao, “Đêm nay em phải ở bên anh.”

“Vậy là em không có quyền từ chối rồi?”

“Có, nhưng anh có thể không nghe.”

Mẫn Hạo Phong cười nhẹ rồi hôn lên môi Khúc Thiên Dao, nuốt trọn những lời đồng ý hay từ chối của cậu. Dưới lầu là tiếng cười vui vẻ xem TV, trên lầu là sự dịu dàng vô tận cùng người mình yêu.

Khúc Thiên Dao tỉnh dậy vào trưa hôm sau, mở mắt ra đã thấy Mẫn Hạo Phong cầm một chiếc máy tính bảng, cậu bò tới ôm lấy hắn, thò nửa đầu qua, “Xem gì đấy?”

“Hôm qua mẹ đưa anh cái này, bảo anh bàn với em, anh quên mất.” Mẫn Hạo Phong ôm cậu vào lòng, cùng xem tài liệu trên màn hình, “Thiết kế phòng em bé, họ đã gửi một số bản thiết kế, mẹ bảo chúng ta chọn một cái.”

“Cái nào cũng được.” Khúc Thiên Dao lướt màn hình hai lần, “Dù sao khi bé con lớn cũng phải trang trí lại mà?”

“Không hẳn, chỉ cần đổi phòng khác là được.” Mẫn Hạo Phong dịu dàng nói, “Mẹ nói chủ yếu là chúng ta tới lui nhiều, mẹ muốn theo ý thích của chúng ta.”

“Em thấy cái nào cũng dễ thương.” Khúc Thiên Dao lướt màn hình lần nữa, cuối cùng dừng lại ở một bức hình màu vàng và xanh dương, “Cái này đi, màu sắc ổn định, cũng đáng yêu.”

“Được, lát nữa anh sẽ nói với mẹ, còn đồ nội thất để mẹ quyết định.” Mẫn Hạo Phong đặt máy tính bảng lại đầu giường, vỗ nhẹ lưng Khúc Thiên Dao, “Mệt không?”

“Một chút.” Khúc Thiên Dao lười biếng đáp, mặt đỏ bừng, “Anh thành thật đi, có phải anh lén luyện tập không?”

Mẫn Hạo Phong nhướng mày, “Vậy nghĩa là em rất hài lòng.”

“Anh được 9 điểm, trừ một điểm vì sợ anh kiêu.”

“Vậy thì tốt.” Mẫn Hạo Phong cười, “Không thì sau này em không cho anh đụng vào làm sao mà mang thai nữa.”

“Ai nói phải sinh thêm?”

“Tối qua ai bảo sẽ sinh cho anh bao nhiêu đứa để thừa kế gia sản?”

“Vậy à? Ai nói vậy? Dù sao cũng không phải em.”

Hai người đùa giỡn trên giường một lúc rồi mới xuống lầu. Khúc Thiên Dao có thai, đêm qua Mẫn Hạo Phong không làm gì nhiều nên cậu không cảm thấy quá khó chịu, nhưng bị mọi người nhìn bằng ánh mắt “tôi hiểu mà” khiến cậu rất ngượng ngùng.

Mùng Một Tết, Khúc Thiên Dao ở Mẫn gia cả ngày, Mùng Hai thì về Khúc gia, đến Mùng Ba thì quay lại làm việc.

Bây giờ bụng cậu đã năm tháng, bằng mắt thường có thể thấy rõ đường cong. Một số người không biết chuyện còn tưởng cậu béo lên, thường thì thầm chỉ trỏ sau lưng.

Những điều này Khúc Thiên Dao đều bỏ qua, vẫn làm những việc cần làm, chuẩn bị quay nốt những cảnh còn lại để tập trung dưỡng thai.

Tuy nhiên, Tịch Vũ Yên và Hứa Khả Mật rõ ràng không có ý định như vậy. Từ ngày đầu tiên gia nhập đoàn phim, họ đã khiến đạo diễn tức đến mức nhảy dựng lên, sau đó lại trở nên bình thản, như thể đã quen với việc đối mặt với sống chết. Mỗi lần nhìn thấy Khúc Thiên Dao, đạo diễn lại cảm thấy vui vẻ.

Giải Kim Mai, Khúc Thiên Dao không chịu nổi sự nài nỉ của Lương Gia Hứa nên vẫn đi. Bộ đồ là do nhà thiết kế làm gấp, che giấu được bụng bầu, khi ảnh thảm đỏ được công bố, anh còn bị chê cười vì có bụng bia dù còn trẻ. Nhưng đó là chuyện sau này.

Khúc Thiên Dao đã quen thuộc với những điều này và có thể đối phó rất tốt, thêm vào đó có Lương Gia Hứa ở bên cạnh giúp đỡ, nên cũng không xảy ra vấn đề gì.

Đúng như Khúc Thiên Dao dự đoán, Lương Gia Hứa đã thành công giành giải Thị Đế. Đối với đề cử của mình, Khúc Thiên Dao không đặt nhiều kỳ vọng lắm, dù sao danh tiếng cũng đã có sẵn, đối thủ cạnh tranh cũng rất mạnh.

Vì vậy, khi người dẫn chương trình đọc tên cậu, cậu suýt chút nữa trượt khỏi ghế, thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm. Khi người dẫn chương trình hỏi về cảm nghĩ khi nhận giải, cậu suýt chút nữa cắn phải lưỡi.

Khi cầm cúp trở về, Khúc Thiên Dao vui không chịu nổi, Tiểu Ngư trên xe còn phát trực tiếp tình hình trên mạng cho cậu, khiến cậu càng thêm vui.

“Người như thế này mà cũng được giải, ban giám khảo có vấn đề gì không?”

“Giải Kim Mai hoàn toàn xứng đáng, Lương Gia Hứa thực sự xứng đáng, không phục thì chịu thôi.”

“Giải Kim Mai từ trước đến nay luôn dựa vào thực lực, một số fan lưu lượng chua chát cái gì chứ.”

“Nữ chính còn không có đề cử, chứng tỏ giải thưởng này không có giá trị lắm.”

“Phải nói cho công bằng, người ta thực sự diễn rất tốt.”

Trần Đan Mạn cười nói: “Là vàng thì luôn sáng, lần này Thiên Dao cũng xem như đã vực dậy rồi.”

“Nói gì vậy chứ, em có ngã xuống đâu.” Khúc Thiên Dao nói, “Đợi quay xong bộ này, em sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, hôm nay đi một chuyến này còn mệt hơn cả quay phim.”

“Họ còn nói anh Dao béo nữa chứ.” Tiểu Ngư cười mím môi nhìn vào điện thoại, “Nhưng nhìn như thế này thì thực sự béo ạ.”

Khúc Thiên Dao lườm cô một cái: “Gọi là béo gì chứ, ít nhất cũng phải nói là cường tráng đi.”

“Ai mà có cái bụng cường tráng, hơn nữa lại còn to thế này.” Tiểu Ngư so sánh bụng của Khúc Thiên Dao, “Đến lúc đó nói anh luyện được một khối cơ bụng lớn thế này, xem có ai tin không.”

“Đừng nói nữa.” Khúc Thiên Dao sờ bụng, rất khổ sở, “Anh nghe nói bụng to rồi dễ bị đau lưng, đến lúc đó đứng lâu có thể giết anh mất. Ban đầu anh nghĩ tháng này có thể quay xong, giờ có lẽ phải kéo dài ít nhất đến tháng sau.”

Lương Gia Hứa cũng có chút lo lắng: “Tác phẩm trước đây của Hứa Khả Mật tôi đã xem qua, thực sự rất tốt, tôi còn nghi ngờ cô ấy cố ý làm vậy để trả thù cậu.”

“Chuyện này cũng khó nói.” Tiểu Ngư chống cằm, thở dài, “Vai Lý Mộ Uyển của cô ấy diễn thật sự tệ, anh không thấy đạo diễn Tôn à, mỗi ngày em đều thấy ông ấy càng ngày càng tiều tụy, em nghi ngờ sau khi quay xong ông ấy sẽ đi tu.”

“Vai đó khó diễn mà.”

“Có gì khó đâu.” Tiểu Ngư nói, “Diễn bằng chính con người thật, chắc chắn là xuất sắc.”

“Chuyện này em nói riêng thôi, trước mặt mọi người thì cẩn thận.”

“Biết rồi mà!”

Nhìn Tiểu Ngư vui vẻ như vậy, Khúc Thiên Dao lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn đồng ý. Đặc biệt là khi nghĩ đến dáng vẻ của Hứa Khả Mật khi đối mặt với Mẫn Hạo Phong, anh càng cảm thấy việc diễn bằng chính con người thật có lẽ thực sự hiệu quả.
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 49



Dưới sự uốn nắn của đạo diễn, kỹ năng diễn xuất của Hứa Khả Mật và Tịch Vũ Yên cuối cùng cũng đạt đến mức tạm chấp nhận được. Có lẽ vì đã dự đoán trước, nên những cảnh quay sau này có nhiều cảnh dài hơn trước. Tưởng rằng tiếp theo có thể nhanh chóng hoàn thành, nhưng các diễn viên lại rơi vào trạng thái chán chường.

Người rõ ràng nhất không ai khác ngoài Khúc Thiên Dao. Một số cảnh quay khi cậu chưa mang thai chỉ có thể che giấu bằng trang phục, áo cổ trang tầng tầng lớp lớp nên cũng khó mà nhận ra.

Cảnh quay cuối cùng của họ là cảnh Hoa Dung tự tay kết liễu Lưu Chí Viễn, sau khi kết thúc mọi chuyện trong quá khứ thì bước về phía Giang Việt. Cảnh này dài bảy phút hai mươi mốt giây, quay một lần không cắt, rất thử thách khả năng diễn xuất.

May mắn là cả ba đều là những người có thực lực vững vàng, nhưng không may là yêu cầu của đạo diễn rất cao, cộng thêm các yếu tố khác, ba người quay đến khi mặt trời lặn mà vẫn chưa hoàn thành cảnh quay hôm nay.

Lưu Chí Viễn hai tay cầm chén rượu độc uống cạn, khi nhìn Hoa Dung, khuôn mặt hắn không còn giận dữ và hối hận, trong mắt chỉ có sự dịu dàng, giống như lúc hắn gặp cô gái mặc áo đỏ rực rỡ ngày xưa.

“Dung Nhi.”

Hoa Dung không đợi Lưu Chí Viễn nói tiếp, quay người bước về phía cửa. Khi nghe thấy tiếng ngã xuống phía sau, cô hơi do dự một chút, rồi nở một nụ cười nhẹ, bước nhanh về phía Giang Việt.

“Cắt! Tốt lắm! Tôi tuyên bố, cảnh quay cuối cùng của ‘Thủ Thiên Tâm’ chính thức hoàn thành!”

Sau khi đạo diễn hô kết thúc, ba người đều thở phào nhẹ nhõm, cả đoàn phim trở nên náo nhiệt, ai nấy đều nở nụ cười. Sau thời gian dài mệt mỏi, cuối cùng cũng hoàn thành xong quá trình quay phim.

Khúc Thiên Dao ngồi bệt xuống đất, “A—tôi muốn chết rồi! Mọi người vất vả quá!”

“Ba người các cậu đều vất vả, mọi người cũng vất vả!”

Đoàn phim đã chuẩn bị pháo giấy, nổ “bùm bùm” về phía ba người, đầu Khúc Thiên Dao ngay lập tức đầy những vật trang trí đầy màu sắc. Cậu kéo xuống hai sợi, cười nói: “Một lát phòng trang phục mà khóc lóc tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

“Thiên Dao.” Lương Gia Hứa đưa tay giúp Khúc Thiên Dao gỡ những mảnh giấy trên đầu, “Tối mai cậu sẽ đến tiệc bế mạc chứ?”

“Đến chứ, sao vậy, định đến đón tôi à?” Khúc Thiên Dao cười nói, “Tiếc là cậu đến muộn một bước, Hạo Phong cũng sẽ đến, đến lúc đó anh ấy sẽ đưa tôi đi.”

“Vậy chẳng bằng để tôi đi ké xe được không?”

“Đi đi đi.” Khúc Thiên Dao phẩy tay, “Cho anh đi ké thì tôi làm gì còn ngày yên bình nữa.”

“Quản chặt chồng thế à, còn gì là vui nữa.” Lương Gia Hứa nói, “Không lẽ đến chụp ảnh lưu niệm cũng không được?”

“Tôi gọi là giữ thân như ngọc.” Đúng lúc này nhiếp ảnh gia đi tới, Khúc Thiên Dao nói với người đó một tiếng, nhờ chụp giúp hai người vài tấm ảnh.

Cậu vừa mở đầu, mọi người trong đoàn phim cũng lần lượt bắt đầu chụp ảnh chung, chưa chụp được bao nhiêu đạo diễn đã phất tay: “Giải tán giải tán, muốn chụp thì mai chụp thỏa thích, không thấy mệt à các cậu.”

Khúc Thiên Dao lúc này mới vỗ vai Lương Gia Hứa, nói: “Đi thôi, thay đồ về nhà thôi anh bạn!”

Anh nói rồi liền nhanh chóng chạy đến phòng hóa trang, vừa ngồi xuống ghế đã lập tức lấy điện thoại ra báo cho Mẫn Hạo Phong rằng mình đã quay xong và có thể đến đón rồi.

“Thiên Dao.” Lần này người đến là Kha Húc Nghiêu, “Vất vả rồi.”

“Vất vả rồi.” Khúc Thiên Dao mỉm cười nói, “Chuẩn bị về rồi sao?”

“Đúng vậy.” Kha Húc Nghiêu đáp, hơi do dự rồi tiếp tục nói, “Có thể cho tôi số liên lạc được không?”

“Không vấn đề gì.” Khúc Thiên Dao thoát khỏi ứng dụng và mở mã QR cho Kha Húc Nghiêu quét, hai người kết bạn. Nhìn thấy dòng chữ “Thiên sứ” và đôi cánh nhỏ bên cạnh trên màn hình, Khúc Thiên Dao có chút sững sờ.

Kha Húc Nghiêu nhận ra, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không… không có gì…” Khúc Thiên Dao thở dài, nhớ lại khi mới ra mắt, cậu thường nói người hâm mộ của mình là những thiên thần nhỏ, và sau khi nổi tiếng, cái tên “Thiên sứ” trở thành tên của fanclub của cậu, đã lâu rồi cậu không nhìn thấy nữa.

“Có cần tôi đưa về không?”

“Không cần, có người đến đón rồi, cảm ơn cậu.” Khúc Thiên Dao mỉm cười trả lời, rồi quay lại để chuyên viên trang điểm tẩy trang cho mình. Khi cậu hoàn thành mọi thứ và thay đồ xong, vừa quay lại thì gặp Lương Gia Hứa cũng đã hóa trang xong, còn cầm điện thoại, “Chụp thêm một tấm nữa nhé?”

“Được thôi.” Lương Gia Hứa bật camera trước, liền thấy Khúc Thiên Dao cố gắng núp phía sau anh, “Mặt c** nh*, cậu đứng trước đi.”

“Được, biết là cậu mang thai nên béo rồi.” Vừa nói anh vừa cười trước ống kính, nhưng ngay lập tức bị Khúc Thiên Dao ngắt lưng làm anh nhe răng trợn mắt, “Sợ rồi, sợ rồi, cậu gầy nhất, mau buông ra.”

Khúc Thiên Dao mới buông tay, đợi Lương Gia Hứa chụp xong thì bảo gửi ảnh cho mình, rồi vui vẻ bước ra ngoài.

Mẫn Hạo Phong bận, nên chỉ bảo trợ lý đến đón, đưa Khúc Thiên Dao đến nhà hàng. Khi cậu gọi món xong thì đợi một lúc, Mẫn Hạo Phong mới vội vàng đến.

Hắn bước tới, đầu tiên trao một nụ hôn cho Khúc Thiên Dao, sau đó mới ngồi xuống đối diện cậu, “Quay xong rồi, vui không?”

“Vui.” Khúc Thiên Dao cười dịu dàng, “Thêm ba bốn tháng nữa, em bé sẽ chào đời, còn vui hơn.”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu, Mẫn Hạo Phong cũng không khỏi mỉm cười theo: “Vui là tốt rồi, em đã gọi món chưa?”

“Rồi, món anh thích đấy, yên tâm đi.” Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã mang đến hai phần bít tết và một chai rượu vang.

“Em không được uống rượu.”

“Em biết, em gọi cho anh mà.” Khúc Thiên Dao đưa tay nắm lấy tay Mẫn Hạo Phong, “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh chuyện gì?”

“Mọi thứ.” Khúc Thiên Dao nói, “Cảm ơn anh đã ủng hộ em khi em nổi tính trẻ con làm những chuyện này, còn nhiều chuyện khác nữa.”

“Vậy để công bằng, tiếp theo em có nên ủng hộ chút tính trẻ con của anh không?”

Nghe vậy, Khúc Thiên Dao mím môi cười, gật đầu: “Nói thử xem.”

“Chuyển về nhà ở, tiếp theo dưỡng thai cho tốt, dừng hết công việc lại, nghe thấy chưa?”

“Được.” Khúc Thiên Dao cầm ly nước trái cây trên bàn giơ lên, “Em đồng ý với anh.”

“Vậy mới ngoan.”

Ngày hôm sau, buổi tối.

Khúc Thiên Dao thay một bộ quần áo rộng rãi, đứng trước gương chỉnh lại áo khoác, rồi ngắm nghía gương mặt mình, thở dài một hơi: “A—thật sự là béo rồi!”

Mẫn Hạo Phong từ phía sau ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nựng hai cái trên má Khúc Thiên Dao, cười nói: “Vậy sao? Cũng không béo lắm đâu.”

“Rất béo!” Khúc Thiên Dao đưa tay nựng bụng mình, “Nhìn thấy mỡ thừa này chưa, em béo chết mất thôi.”

Mẫn Hạo Phong cũng nựng theo, “Cảm giác cũng tốt mà.”

“Biến đi.”

Khúc Thiên Dao lườm một cái rồi định chạy, nhưng bị Mẫn Hạo Phong kéo lại, “Em định đi như vậy sao?”

“Không thì sao nữa?” Khúc Thiên Dao nói, “Em còn phải mặc lễ phục rồi xịt keo xịt tóc sao?”

“Sẽ có phóng viên đấy.”

“Phóng viên thì phóng viên, có gì đâu.” Khúc Thiên Dao nhún vai, “Cũng đâu phải chưa từng bị bôi xấu, hơn nữa em trời sinh đẹp sẵn, họ không làm gì được em đâu, đi thôi.”

Tiệc bế mạc được tổ chức tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố do Mẫn Hạo Phong đặt, khi đến nơi Khúc Thiên Dao mới nhận ra quyết định của mình thật đúng đắn, mọi người đều mặc rất thoải mái, nếu không vì thời tiết còn lạnh, chắc đạo diễn đã mặc áo ba lỗ quần đùi đến rồi.

“Thiên Dao, lại đây, bên này.” Thấy Khúc Thiên Dao, Lương Gia Hứa vẫy tay gọi, nhưng khi thấy Mẫn Hạo Phong với ánh mắt đầy sát khí phía sau cậu thì nụ cười có chút cứng lại, “Cậu còn dẫn theo sát thủ nữa à.”

“Biết rồi còn không thu liễm lại.” Khúc Thiên Dao ngồi xuống cạnh Lương Gia Hứa, cũng kéo Mẫn Hạo Phong ngồi xuống, “Những người khác đâu?”

Lương Gia Hứa đáp: “Có việc, đến muộn chút, chúng ta vừa ăn vừa đợi.”

Những người khác thấy Mẫn Hạo Phong thì có chút rụt rè, hắn cũng nhận ra, gật đầu nói: “Hôm nay tôi chỉ đến cùng Thiên Dao, mọi người đừng để ý đến tôi.”

Dù anh nói vậy, nhưng mọi người vẫn không khỏi để ý đến “phật sống” này, lúc này rượu là thứ để làm dịu bầu không khí, Khúc Thiên Dao không thể uống, nên luôn dùng nước thay rượu. Qua vài vòng, những người tửu lượng kém đã bắt đầu có chút lơ mơ.

Người ta nói rượu làm người ta thêm can đảm, vài người gan dạ bắt đầu cầm ly rượu đến mời Mẫn Hạo Phong, làm những người khác sợ hãi không thôi.

Mẫn Hạo Phong không muốn làm hỏng không khí, nên đều đáp lại từng ly, một cô gái nhỏ trong đoàn phim, mặt đỏ bừng bừng, ngồi xuống cạnh Khúc Thiên Dao kéo áo cậu: “Anh Thiên Dao ơi, anh Thiên Dao.”

Khúc Thiên Dao liếc nhìn cô gái, hỏi: “Sao vậy?”

Cô gái chỉ về phía Mẫn Hạo Phong, nói: “Nghe nói anh với Mẫn tổng có quan hệ ấy ấy, có thật không?”

“Em nói xem?” Khúc Thiên Dao hỏi ngược lại, “Dù sao thì quan hệ của anh với anh ấy không giống như quan hệ của anh với Gia Hứa.”

Lương Gia Hứa đang uống rượu suýt bị sặc vì câu nói của Khúc Thiên Dao, “Tại sao lại kéo tôi vào nữa!”

“Anh cũng đâu có phản đối.” Khúc Thiên Dao nói, nắm lấy tay Mẫn Hạo Phong, đan tay vào nhau, không ngần ngại giơ lên trước mặt cô gái, “Hiểu chưa?”

Cô gái rất phấn khích gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Em có thể hỏi thêm một câu nữa không?”

“Em hỏi đi, tất nhiên anh cũng có thể không trả lời.”

“Đạo diễn đối xử với anh tốt như vậy, có phải cũng liên quan đến Mẫn tổng không?”

Khúc Thiên Dao bị hỏi đến mờ mịt: “Sao lại liên quan đến đạo diễn nữa?”

“Bởi vì anh béo lên nhiều thế, đạo diễn không nói gì anh cả.” Cô gái chỉ vào bụng Khúc Thiên Dao, “Lần trước Tịch Vũ Yên chỉ hơi tròn một chút đã bị đạo diễn nhắc nhở rất nhiều, bụng anh thế này, đạo diễn cũng không nói gì”

“Anh nào biết, có lẽ đạo diễn đang thầm mến anh đấy.” Khúc Thiên Dao cười nhìn về phía đạo diễn, “Nói phải không, đạo diễn Tôn?”

Nghe vậy, đạo diễn gật đầu cười, “Đúng rồi đấy, nếu có cơ hội tôi cũng muốn hợp tác với cậu nữa, lần sau chúng ta đóng vai nam.”

“Được.” Khúc Thiên Dao cười, “Khi nào tôi rảnh thì hợp tác nhé.”

Khúc Thiên Dao nói xong xoa xoa bụng, đạo diễn ngay lập tức hiểu ý, gật đầu và không nói gì thêm.

Kha Húc Nghiêu đến muộn hơn mọi người, cùng đến còn có Tịch Vũ Yên và Hứa Khả Mật, sau lưng còn có đám phóng viên dày đặc, sau này Khúc Thiên Dao mới biết ba người bị phóng viên bao vây nên mới đến muộn thế, nhưng vào lúc đó sự chú ý của Khúc Thiên Dao hoàn toàn tập trung lên người Kha Húc Nghiêu.

Anh ta cầm một bó hoa hồng lớn, bước qua đèn flash từ từ đi đến chỗ Khúc Thiên Dao, thanh lịch như một hoàng tử trong truyện cổ tích, quỳ một chân, giọng nói nhẹ nhàng: “Thiên Dao, tôi thích cậu, cậu có thể hẹn hò với tớ được không?”

Khúc Thiên Dao vẫn cầm đũa trong tay, não bộ đột nhiên trống rỗng, chỉ còn âm thanh của máy chụp ảnh vang vọng trong đầu.

“Cậu vừa nói gì… gì cơ..?”

“Tôi nói tôi thích cậu, muốn hẹn hò với cậu.” Kha Húc Nghiêu nói rồi lấy ra một hộp nhẫn từ túi áo, “Muốn cậu lấy tôi.”

Nghe những lời anh ta nói, Khúc Thiên Dao trở nên ngơ ngác, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm, nhưng điều khiến cậu càng tái nhợt mặt mài hơn là chiếc nhẫn Kha Húc Nghiêu vừa đưa đến, lại chính là chiếc nhẫn Mẫn Hạo Phong từng dùng để cầu hôn cậu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back