Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 5



“Thế nào?” Khúc Thiên Dao ngờ vực nhìn chiếc xe Khúc Thiên Tứ nhắc đến, thân xe màu đỏ đường cong mượt mà, nó là một chiếc xe thể thao mui trần rất tao nhã, “Trông rất đẹp”

Khúc Thiên Tứ nghe vậy nét mặt vui sướng, mò trong túi móc ra một chiếc chìa khóa nói: “Em thích là được, anh tặng em đó.”

Khúc Thiên Dao còn đang thắc mắc tại sao Khúc Thiên Tứ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng giây tiếp theo lại bị lời nói của hắn làm cho choáng váng: “Cái gì? Anh nói gì cơ?”

Khúc Thiên Tứ đặt chìa khóa xe vào tay Khúc Thiên Dao, cười mím chi: “Anh nói là, chiếc xe này anh tặng em, nó là mẫu xe mới ra mắt gần đây, nên anh đoán là em sẽ thích nó.”

Đúng là cậu rất thích chiếc xe này, nhưng mà hành động này của Khúc Thiên Tứ là sao đây?

“Anh nghe nói rồi” Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Khúc Thiên Dao, Khúc Thiên Tứ giải thích nói: “Nghe nói em bị Hạo Phong mắng?”

Khúc Thiên Dao lập tức hiểu ra, thì ra là muốn dỗ em gái vui vẻ, khó trách nguyên chủ lại có tính nết như vậy! Người trước mặt này đây không phải là đầu sỏ sao?

“Không cần đâu ạ” Khúc Thiên Dao cười nói: “Em cũng không buồn lắm.”

Khúc Thiên Tứ nghe xong liền thở dài: “Vẫn là thích cậy mạnh như vậy, em cứ coi như đây là một món quà nho nhỏ của anh trai tặng cho em đi.”

Món quà này nhỏ quá ha…

Khúc Thiên Dao nhìn thấy Khúc Thiên Tứ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu có thể, cậu muốn giữ khoảng cách với những người xung quanh nguyên chủ, như vậy sau này sẽ thuận tiện hơn, nhưng hiện tại có vẻ hơi khó khăn?

“Vậy… em trả lại tiền cho anh nha?”

“Giữa anh em với nhau đừng nói chuyện làm tổn thương tình cảm.” Khúc Thiên Tứ cười nói: “Huống chi, tiền của em không phải cũng là anh cho sao? Đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Khúc Thiên Dao: “…?”

Cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ mình phải xem xét lại tình hình hiện tại – đặc biệt là về mặt kinh tế, nếu quả thực đúng như những gì Khúc Thiên Tứ nói thì có lẽ cậu phải đau đầu rồi.

Cuối cùng, Khúc Thiên Dao vẫn nhận món quà của Khúc Thiên Tứ, đồng thời cẩn thận ghi nhớ trong lòng, việc đầu tiên cậu làm sau khi về phòng chính là tìm hiểu tình hình của mình, bao gồm cả công việc.

Sau đó cậu liền muốn chết.

Cậu biết nguyên chủ dấn thân vào trong giới giải trí, nhưng lại không ngờ là thành ra thế này. Với diện mạo bất khả chiến bại, có công ty riêng, dựng lên người đại diện kim bài, với điều kiện có thể triệu hồi thần long không ngờ lại làm diễn viên tuyến 18!

Kể ra thì cậu cũng chưa liên lạc với người đại diện, nhìn dòng chữ “Trần Đan Mạn” trên điện thoại, Khúc Thiên Dao rơi vào trầm tư. Cũng không biết mối quan hệ giữa nguyên chủ và người đại diện là như thế nào, nếu quan hệ không tốt thì bỏ đi, nếu rất tốt vậy không phải cậu tiêu đời rồi sao! Phải giải thích thế nào? Bản thân vì muốn có một tương lai tươi đẹp hơn nên đi chuyển giới sao?!

Vậy thì không bị đánh chết mới là lạ.

Không đúng, với cái tính tình này của nguyên chủ cũng chẳng ai dám đánh cô.

Khúc Thiên Dao thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi.

Ngay lúc trong lòng cậu còn đang loay hoay, điện thoại trên tay reo lên, dọa cậu suýt chút nữa đã quăng điện thoại đi, rồi khi nhìn thấy chữ “Trần Đan Mạn” trên màn hình hiển thị người gọi thì thẳng thừng ném luôn điện thoại.

Đây thực sự là sợ cái gì là cái đó tới mà.

Khúc Thiên Dao làm đầy đủ công tác chuẩn bị ở trong lòng, điện thoại lần thứ hai đổ chuông, cậu mới nhấc máy: “Alo?”

“Thiên Dao hả?” Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nữ dịu dàng, nghe thấy cậu “ừm” một tiếng rồi tiếp tục nói: “Em còn nhớ bộ phim trước đây mình đã nhận không?”

“Hả?” Khúc Thiên Dao hơi sững sờ, theo bản năng hỏi: “Bộ nào cơ?”

Người bên kia nghe vậy có chút xấu hổ, nhắc lại: “Bộ phim Linh Lung Tâm ấy.”

Khúc Thiên Dao lập tức nhớ tới, lúc trước cậu lật đồ ra xem hình như đã nhìn thấy, lúc đó chỉ đại khái liếc nhìn một cái: “Bộ phim đó bị làm sao hả?”

“Thì là… chỉ còn nửa tháng là vào đoàn phim rồi.” Khúc Thiên Dao có thể cảm nhận được hơi thở khó xử phát ra từ màn hình, “Nếu em không có thời gian thì chúng ta phải báo trước cho đoàn làm phim để họ đổi người.”

Khúc Thiên Dao: “…?” Còn có thể như vậy?

Do dự một lát, Khúc Thiên Dao cuối cùng cũng đồng ý: “Cứ quay đi”

“Nếu em không muốn quay cũng được.”

“Không sao đâu, cứ quay đi.”

Người bên kia nghe xong lời này trầm mặc hồi lâu, giọng điệu chậm lại rất nhiều: “Thiên Dao à, thật ra chúng ta không cần thiết phải quay bộ phim này, gần đây công ty mình có hai vai diễn mới cũng rất tốt…”

“Chị nói thẳng đi” Khúc Thiên Dao thở dài, “Vai diễn này rốt cuộc bị làm sao?”

“Vai này tuy là vai phụ nhưng lại rất được yêu thích…”

Cô nói như vậy, Khúc Thiên Dao liền hiểu ý, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu là trước đây, người đại diện của cậu nhất định sẽ bắt cậu cố gắng hết sức để giành vai, cái kiểu bảo cậu đừng động vào này thật là mới mẻ, cũng không biết là nguyên chủ đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc rồi.

“Không sao đâu, em sẽ quay.” Khúc Thiên Dao nói: “Thời gian cụ thể là khi nào?”

“Ngày 6 của tháng… tháng sau.”

Khúc Thiên Dao liếc nhìn thời gian, còn hơn nửa tháng nữa, nói: “Em biết rồi, em sẽ làm quen với kịch bản.” Nói xong, cậu liền cúp điện thoại, chạy đi xem

mấy quyển kịch bản bị vứt vào góc như rác, lại không hề biết rằng người ở đầu bên kia điện thoại sau khi cúp máy thì sắp bị những dấu chấm hỏi lấp đầy bộ não rồi.

Hôm nay Lão phật gia này bị làm sao vậy? Chơi đồ hả?

Khúc Thiên Dao lật tìm một hồi, lấy ra kịch bản “Linh Lung Tâm”, ngồi ở bệ cửa sổ bắt đầu xem.

Tuy rằng có nguy cơ bị bại lộ, nhưng cậu nhất định phải dọn dẹp cục diện rắm rối rắm của nguyên chủ, loại chuyện nhận vai rồi không diễn cậu cũng không làm được, hơn nữa điều quan trọng nhất là – cậu cần tiền!

“Linh Lung Tâm” là một bộ phim truyền hình cổ trang trinh thám suy luận, cậu đóng vai nữ đại phu trong phim và cũng là bạn chí cốt của nam chính, khi nam chính xử án, cậu cũng giúp khám nghiệm tử thi. Nhân vật này tuy chết tương đối sớm, đất diễn không nhiều nhưng cũng khá quan trọng, điều khiến Khúc Thiên Dao khá yên tâm chính là nhân vật này không thể nói được bởi vì trước đây nàng đã bị tổn thương tâm lý, lời thoại duy nhất của nàng là trăng trối lúc lâm chung, điều này làm giảm đáng kể khả năng bị bại lộ của cậu.

Dù vai diễn như vậy sẽ khó đóng hơn một chút.

“Thật đúng là chọn được một kịch bản hay.” Khúc Thiên Dao thở dài, cậu xem qua một chút rồi đi tắm, cậu còn có rất nhiều việc phải làm, việc khẩn cấp trước mắt là dọn ra ngoài.

Tốc độ của Khúc Thiên Tứ cũng rất nhanh, ngày hôm sau hắn đã tìm được một căn nhà thích hợp và đưa Khúc Thiên Dao đến đó, căn nhà trang hoàng đẹp đẽ, vị trí đắc địa, ở đây có rất nhiều người nổi tiếng sinh sống, an ninh đương nhiên là hạng nhất.

Vừa nghĩ đến vấn đề giá cả, trái tim Khúc Thiên Dao như đang rỉ máu, nhưng xét đến tình hình tài chính của mình và mức độ cuồng em gái của Khúc Thiên Tứ đối với em gái mình, cậu thầm niệm “mượn rồi trả sau” vài lần trong đầu mới đáp lại: “Rất tốt, chọn căn này đi.”

Khúc Thiên Tứ nghe vậy cũng rất vui vẻ, đưa chìa khóa cho Khúc Thiên Dao, “Căn đối diện anh cũng mua rồi, đồ của em cất không hết có thể chuyển qua đó.”

Khúc Thiên Dao: “…?” Mua?

Căn nhà này không phải thuê sao?!

Với địa vị hiện tại của cậu trong giới giải trí, thì đến khi nào cậu mới có thể trả nổi đây!!

Ngày thứ ba xuyên qua, Khúc Thiên Dao vốn tưởng rằng mình có thể chấp nhận bất cứ điều gì, cuối cùng… cậu nảy ra ý định muốn quay về.

Cậu thật sự nhớ tiền của mình muốn chết rồi!
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 6



Khúc Thiên Dao tốn thời gian dọn nhà, lần này cô không mang theo nhiều đồ, chỉ mang theo mấy bộ quần áo nam nữ và một số vật dụng cần thiết hàng ngày, nhưng Khúc Thiên Tứ lại chê quá qua loa lại chuyển cho cậu một ít tiền, bảo cậu đi sắm thêm đồ.

Bất kể Khúc Thiên Tứ đưa ra yêu cầu gì, Khúc Thiên Dao đều gật đầu đồng ý, trước khi tiễn người đi còn nhiều lần đảm bảo mình sẽ chú ý nhiều hơn, việc này đến đây mới tính là kết thúc.

Việc đầu tiên Khúc Thiên Dao làm sau khi tiễn Khúc Thiên Tứ đi chính là đi tắm và thay quần áo, cậu mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và bật điều hòa trong phòng.

Trí nhớ của cậu khá tốt nên việc ghi nhớ kịch bản không quá khó, cái khó là nghiền ngẫm nhân vật, nhất là với một người mà toàn bộ vai diễn đều tập trung vào biểu cảm trên gương mặt và cử động.

Trong khoảng thời gian này, Trần Đan Mạn còn gọi điện hỏi thăm tiến độ của cậu thế nào, cậu đảm bảo nói không có vấn đề gì, ngược lại khiến Trần Đan Mạn hơi lo lắng, còn luôn dặn cậu đừng miễn cưỡng quá, làm Khúc Thiên Dao không biết phải làm sao.

Khúc Thiên Tứ lo lắng cho cậu cũng đã tới đây mấy lần, có lần còn dẫn theo Khúc Thiên Ca, sau khi Khúc Thiên Ca đến liền đứng ở cửa sống chết cũng không chịu vào, nguyên nhân là cô cảm thấy nhà của Khúc Thiên Dao nhất định rất lộn xộn và bẩn, thậm chí còn có mùi, đến khi Khúc Thiên Tứ đẩy cô vào cửa, cô hét thảm thiết như một con ngỗng bị cắt tiết.

Sau đó nhìn thấy căn nhà ngăn nắp gọn gàng lại khen ngợi, cô và Khúc Thiên Tứ đều nhìn Khúc Thiên Dao như nhìn một con quái vật.

Sau này cậu mới biết, hôm đó hai người thật ra còn dẫn theo người giúp việc đến, chỉ cần một cuộc điện thoại, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến giúp cậu dọn dẹp nhà cửa.

Khúc Thiên Dao xuất thân không được coi là tốt, không mắc bệnh công tử bột, cộng thêm “ý thức lãnh thổ” mạnh mẽ nên sau này cuộc sống khá giả hơn có rất nhiều chuyện cũng đều tự mình lo liệu.

Quần áo sau khi giặt xong sẽ treo vào tủ theo thứ tự nhất định, để tránh khi buổi sáng thức dậy lật tìm xung quanh, có thể nằm ì trên giường sẽ tốt hơn. Vệ sinh phòng bếp sau khi sử dụng là để tránh việc nấu nướng lần sau không sạch sẽ gây hại cho cơ thể, ảnh hưởng đến công việc, đến khi đó còn phải “tăng ca”.

Cùng một chuyện cậu có thể nói ra hàng tá việc liên quan với nhau, mặc dù có người trêu chọc nói cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng bản thân Khúc Thiên Dao lại cho rằng cậu đơn thuần chỉ là lười.

Hôm đến trường quay, Trần Đan Mạn đích thân đến đón người, vốn là chuẩn bị tinh thần đối phó với tiểu công chúa tức giận khi rời giường, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng đợi mình ở dưới lầu thì rất bất ngờ, thậm chí không khỏi nhìn về phía chân trời.

Đúng là mặt trời mọc từ đằng đông.

Nhìn thấy Trần Đan Mạn nhìn chằm chằm chân trời hồi lâu, Khúc Thiên Dao hỏi: “Chị Mạn, sao vậy?”

“Không… chỉ là cảm thấy hôm nay bầu trời…” Trần Đan Mạn sửng sốt một chút nói, đột nhiên nhìn về phía Khúc Thiên Dao, “Em vừa gọi chị là gì?”

Khúc Thiên Dao hơi ngờ vực: “Chị Mạn… có vấn đề gì sao?”

Trần Đan Mạn: “…” Vấn đề quá lớn luôn!

Cô công chúa nhỏ này bình thường ngay cả tên mình cũng không gọi, luôn miệng kêu “Này” hoặc là “Đằng ấy”, đây là đổi tính rồi sao?!

Khúc Thiên Dao ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm thấy Trần Đan Mạn lớn tuổi hơn mình, gọi cô là chị là lẽ đương nhiên, trước đây cậu vẫn luôn gọi người đại diện của mình như vậy.

Lúc trước Trần Đan Mạn từng nghe Khúc Thiên Tứ nói Khúc Thiên Dao có hơi là lạ, nhưng cũng không phải không tốt, hiện tại cô đã hiểu được, chuyện này thật sự là quá kỳ lạ.

Mà sự kỳ lạ này lên đến đỉnh điểm khi thấy Khúc Thiên Dao đang lật xem kịch bản, thậm chí còn có chút đáng sợ.

Cô công chúa nhỏ này vậy mà lại mang theo kịch bản, hơn nữa còn đang đọc nó!

Sau khi xuống xe phải đi thay quần áo và trang điểm, đến cửa liền nghe thấy bên trong có động tĩnh, Trần Đan Mạn giật mình, cô công chúa nhỏ nhà mình rất ghét chia sẻ đồ dùng với người khác, không phải ai cũng biết điều này sao?

Nhìn thấy Trần Đan Mạn đứng ở cửa do dự, Khúc Thiên Dao hỏi: “Sao vậy?”

“Không…”

Nhìn thấy cô do dự, Khúc Thiên Dao đi tới, phát hiện trong phòng có hai người đang nói chuyện.

“Tại sao lại là Khúc Thiên Dao? Mỗi lần có vai diễn tốt đều là của cô ta. Cô ta căn bản không nổi tiếng còn luôn mắc bệnh ngôi sao.”

“Hết cách, ai bảo người ta có một người anh giàu có.”

“Nhà đầu tư cho bộ phim này không phải…”

“Đúng vậy, nhưng người ta và Khúc gia là thế giao, nên chuyện tốt đương nhiên phải chừa cho cô ta rồi.”

“Vậy tại sao không giao vai nữ chính cho cô ta?”

“Cô cũng không nghĩ coi, với kỹ năng diễn xuất của cô ta thì có diễn được không?”

Nghe thấy tiếng cười từ trong phòng truyền ra, Khúc Thiên Dao rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, loại phát triển sứt sẹo này thật khiến người ta đau bụng.

“Thiên Dao…” Trần Đan Mạn cũng nghe thấy hết, cô thấy Khúc Thiên Dao đang cau mày thì nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Chắc là sai sót bên đoàn phim, chị đi hỏi lại…”

“Chúng ta làm gì có nhiều thời gian như vậy?” Khúc Thiên Dao nói xong liền đẩy cửa đi vào, hai người trong phòng đều giật mình, sau khi nhìn thấy cậu, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu chỉ nhẹ gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống và nói: “Mau lên, đừng lãng phí thời gian.”

Cậu nói như vậy, Trần Đan Mạn và hai trợ lý mới phản ứng lại và bắt đầu làm việc.

Sau khi trang điểm xong, cậu nhìn mình trong gương rất xinh đẹp, tuy trước đây cậu từng đóng phim cổ trang nhưng đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ của nhân vật nữ, dù vậy nhìn vẫn rất đẹp! Nhân vật này trang điểm cũng không cầu kỳ lắm, nên trang phục rất đơn giản, dựa vào sự hiểu biết của cậu về nguyên chủ, thực sự không hiểu làm sao một người thích khoe mẽ như vậy lại có thể đảm nhận vai diễn này.

Khúc Thiên Dao lúc đầu không có nhiều cảnh, xem kịch bản một lúc vẫn còn thời gian, cậu ở trong phòng ngoài ngồi xem kịch bản cũng không làm gì, Khúc Thiên Dao quyết định đi ra ngoài xem thử trước, lúc bước ra cửa thì có một người vội vội vàng vàng chạy tới tông vào cậu, cả hai đều ngồi bệt xuống đất.

“Thật xin lỗi, cô không sao chứ?” Khúc Thiên Dao đứng dậy đỡ người lên, nhìn thấy người nọ mặc trang phục màu hồng, chắc là người trong đoàn phim. “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”

Đối phương nghe vậy, nắm lấy tay Khúc Thiên Dao mau chóng đứng dậy, xua tay nói: “Không sao, không sao, tại tôi đi không nhìn đường.” Nói xong cô vội vàng chạy đi. Khúc Thiên Dao lúc này mới nhớ ra kiểm tra quần áo của mình, xác nhận không có vấn đề gì mới chậm rãi đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn còn sớm, nên cậu đứng từ xa quan sát, ở thế giới này phần lớn người đối với cậu đều là người xa lạ, nhưng cậu lại biết nam chính. Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đọc kịch bản ra, thì cậu còn đọc một số tin tức giải trí, tốt xấu gì cũng phải nhận biết được những người khá nổi tiếng, nam chính là một trong số đó – nam diễn viên được yêu thích nhất Lương Gia Hứa.

Cậu nhìn lướt qua đám đông và xác định đại khái số người, khi nhìn thấy người cũng đang đứng ở đằng xa thì sững sờ giây lát, lập tức tim cậu bắt đầu đập liên hồi “thình thịch, thình thịch”.

Mẫn Hạo Phong!

Tại sao hắn lại đến đây!

Nghĩ đến lời hứa trước đây với Mẫn Hạo Phong, chân cậu muốn di chuyển, kết quả vừa quay người lại thì nghe thấy có người gọi tên mình, cậu quay đầu nhìn lại phát hiện đó là trợ lý của mình, “Chị Dao, đạo diễn gọi chị kìa.”

Khúc Thiên Dao: “…”

Cậu ngước mắt nhìn về phía Mẫn Hạo Phong, phát hiện hắn vẫn chưa phát hiện ra mình nên quyết định bất chấp đi qua.
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 7



Đạo diễn chủ yếu nói một chút về cảnh tiếp theo, tính tình của đại tiểu thư này ông cũng có nghe qua một chút, nên cũng không trông chờ cô có thể nghiêm túc nghe mình nói, thấy thái độ của cô như đang nghe mình nói thì có chút kinh ngạc.

Mặc dù trong cả quá trình, sự chú ý của Khúc Thiên Dao đã bắt đầu bay đến chỗ khác.

Đạo diễn ban đầu cũng không quan tâm, nhưng một lúc sau, ông không nhịn được nữa mà nhìn theo sự chú ý của cậu, cuối cùng rơi vào người Mẫn Hạo Phong.

Đạo diễn không nhìn thì thôi, khi ông vừa nhìn, những người bên cạnh cũng nhìn sang, sự chú ý của Mẫn Hạo Phong lập tức bị ánh mắt của mọi người thu hút, hắn liếc nhìn qua một vòng, cuối cùng ánh mắt đáp xuống một người đang ngồi xổm trên mặt đất quay lưng về phía mình.

Tốt xấu gì cũng là “vị hôn thê” mà bên ngoài vẫn luôn đồn đại, bóng lưng cùng nhau trưởng thành hắn nhìn thoáng qua thì đã nhận ra, hắn bước tới chỗ cậu.

Mẫn Hạo Phong vừa đến gần, những người khác đều đứng dậy, khi đạo diễn đứng dậy chào hỏi, Khúc Thiên Dao vẫn ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, giả vờ như bản thân không tồn tại.

“Khúc Thiên Dao.”

Thấy người không muốn đứng dậy, Mẫn Hạo Phong trực tiếp lạnh lùng gọi tên cậu, Khúc Thiên Dao lúc này mới đứng dậy, nở nụ cười có chút ngượng ngùng, thấp giọng gọi “Anh Phong”.

Nhìn thấy Mẫn Hạo Phong cau mày, Khúc Thiên Dao cảm thấy tủi thân, vì để không bị bại lộ, cậu đặc biệt giả cái giọng mà mình đã nhiều năm không luyện tập, mặc dù có thể phát ra giọng nữ, giọng nói không giống cậu cũng không còn cách nào…

Thế mà Mẫn Hạo Phong có chút ghét bỏ nói: “Bớt gọi thân thiết như vậy đi, sao cô lại ở chỗ này?” (Tôi ko biết nên để Hạo Phong gọi Thiên Dao là cô hay cậu nữa, tôi cũng không biết là HP có biết TD là nam không nữa:’) nên là trước mắt tôi để xưng hô như vậy trước nhé! Nếu có gì thay đổi tôi sẽ chỉnh sửa lại sau, hic)

“Hôm nay có cảnh diễn…” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi cũng muốn hỏi vì sao anh lại tới đây…”

Mẫn Hạo Phong nghe vậy, thái dương giật giật, nói: “Cô đừng nói với tôi là cô không biết bộ phim này do tôi đầu tư đấy nhé?”

Khúc Thiên Dao: “…” Hình như hắn không biết thật.

Khó trách nguyên chủ lại nhận bộ phim này!

Sớm biết thì đã không đến rồi!

“Tôi thực sự không biết……”

“Cô…” Mẫn Hạo Phong đang muốn nổi giận, lại liếc nhìn đám người phía sau đang tò mò nhìn mình, chỉ có thể nói “qua đây” rồi dẫn người đến một góc vắng người. “Ban đầu vai diễn này là Thiên Tứ chạy tới nói lời tốt đẹp tôi mới đồng ý cho cô diễn, bây giờ cô lại nói mình không biết?”

Khúc Thiên Dao bĩu môi nói: “Nếu anh đã biết tôi diễn Tĩnh Vân rồi, vì sao còn hỏi tôi tại sao lại ở đây…”

“Lúc trước ai nói sẽ không quấn lấy tôi nữa?”

“Tôi nói…” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Nhưng hôm nay tôi chỉ đến quay phim thôi, không có ý gì khác.”

Mẫn Hạo Phong chế nhạo: “Cô cảm thấy dựa vào tiền án của cô, tôi sẽ tin sao?”

“Tin hay không là chuyện của anh.” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Ai biết hôm nay anh sẽ tới kiểm tra? Tưởng ai cũng mê mình chắc.”

Mẫn Hạo Phong: “…”

“Yên tâm đi, anh cứ làm việc của anh, quay phim xong tôi sẽ rời đi. Cho dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không ở lại.”

“Vậy cô tốt nhất quay cho tốt.” Mẫn Hạo Phong nói: “Nếu như tình huống trước đó lại xảy ra, cho dù Thiên Tứ có đến nói giúp cũng vô dụng.”

Trình độ năng lực đột nhiên bị nghi ngờ, Khúc Thiên Dao lập tức tức giận, nhưng nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm trước đó, cậu đành phải cố gắng điều chỉnh tốt tâm lý của mình, “Hắn mới là người bị hại, Khúc Thiên Dao, mày phải bình tĩnh.” Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần trong đầu những lời như thế này mới nở một nụ cười tự tin và nói: “Nếu anh không yên tâm, thì cứ chờ xem đi, tôi đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng.”

Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Mẫn Hạo Phong vang lên hồi chuông cảnh báo, trực giác mách bảo với hắn Khúc Thiên Dao sắp gây chuyện rồi.

Thế là hắn thực sự ở lại trông chừng cậu. Nhưng Khúc Thiên Dao thì không làm gì hết. Cậu vẫn đang làm tốt công việc của mình.

Vụ án ở đầu bộ phim này là một thi thể bị thiêu rụi đến mức không thể nhận dạng, đạo cụ của đoàn làm phim chân thực đến mức ngay cả một số diễn viên nam cũng cảm thấy hơi buồn nôn, một số người biết Khúc Thiên Dao nhận định rằng cô sẽ không chạm vào nó, còn có người đang thảo luận rằng Mẫn Hạo Phong có thể sẽ cho người diễn thay cô.

Khúc Thiên Dao đều nghe thấy những lời này, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, cậu là một kẻ sống dựa vào phim kinh dị đẫm máu để kiếm sống, thứ này không thể dọa cậu bỏ chạy được.

Có điều dựa theo cách làm của nguyên chủ chắc là sẽ trực tiếp bổ nhào lên người Mẫn Hạo Phong đi, “ Hạo Phong, người ta sợ lắm đó ~” đại loại vậy. Trong đầu mô phỏng xong, Khúc Thiên Dao không khỏi bật cười, sau khi nhận được ánh mắt khó hiểu của mọi người, cậu mới nén cười.

Giao tiếp hàng ngày của nhân vật này dựa vào thủ ngữ đơn giản và chữ viết, sau đó hậu kỳ sẽ lồng tiếng, đây cũng là một trong những điểm khó của nhân vật này, chữ có thể tìm người viết thay, nhưng thủ ngữ thì không được. Khúc Thiên Dao trước đây đã tìm người dạy học thủ ngữ, thời gian quá ngắn vẫn chưa học xong, bây giờ coi như đã học được những phần cơ bản nhất cộng thêm học vẹt, cũng coi như đã qua.

Đạo diễn vốn muốn tìm người viết chữ thay, chỉ quay mỗi tay hoặc chỉ quay kết quả không quay quá trình, tuy hình ảnh không đẹp nhưng cũng không có cách nào, nhưng Khúc Thiên Dao lại nói có thể làm được, đạo diễn chưa kịp nói gì thì Mẫn Hạo Phong đã nói: “Để cô ấy thử xem.”

Khúc Thiên Dao đã từng luyện tập thư pháp, khi mới nổi tiếng, anti-fan cũng dần dần tăng lên, tiếng nói trên mạng cũng không mấy dễ chịu, vì để tránh tức giận đến chết, cậu mới bắt đầu luyện tập thư pháp và tu tâm dưỡng tính. Sau này cậu đã có thể thản nhiên đối mặt rồi vẫn sẽ luyện một chút, tuy không quá đẹp nhưng cũng tạm được.

“Đạo diễn, chữ như vậy được không?”

“Được, tất nhiên là được.” Đạo diễn rất vui vẻ, trước khi bộ phim này khởi quay, điều ông lo lắng nhất chính là vai Tĩnh Vân này.

Ban đầu Mẫn Hạo Phong mở miệng ông rất không tình nguyện, nhưng người ta là ông chủ lớn, ông cũng khó có thể từ chối, sau này lại nghe nói diễn viên này danh tiếng không tốt lắm, trước khi khởi quay còn bị người ta mách rất nhiều chuyện, khiến ông cảm thấy rất lo lắng. Khi gặp được người rồi thì phát hiện kỹ năng diễn xuất của diễn viên này rất tốt, cũng không có tính tình đại tiểu thư, cộng thêm chữ viết đẹp, tóm lại ông rất thích, Mẫn Hạo Phong nhét người cho ông xong cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.

Khúc Thiên Dao hôm nay không có nhiều cảnh quay, cậu quay xong ngồi xổm ở bên cạnh xem, chủ yếu là cậu rất tò mò về nữ chính, vì duy trì cảm giác thần bí nên chưa bao giờ công bố ra ngoài, cậu cũng không biết hỏi thăm ai.

Lúc nữ chính đi tới, Khúc Thiên Dao mới âm thầm kinh ngạc, đây không phải người vừa nãy cậu đụng trúng sao, cậu còn tưởng là diễn viên quần chúng!

Sau khi nhớ lại ấn tượng về nữ diễn viên trong đầu, Khúc Thiên Dao gần như nổ tung, cậu vốn không giỏi nhớ mặt người, cho nên cậu phải đi tra từng người một trong danh sách diễn viên mà đoàn làm phim công bố, kiểu đụng mặt tại chỗ này cũng làm khó cậu quá rồi.

Khúc Thiên Dao suy nghĩ một hồi thì từ bỏ, đứng dậy duỗi người định quay về sẽ tra, trước khi rời đi còn nhìn chằm chằm nữ chính thêm vài lần để ghi nhớ diện mạo của cô trong đầu, có lẽ là cậu đã nhìn quá lộ liễu nên nữ chính cũng nhìn về phía cậu, sau khi nhận ra cậu thì mỉm cười với cậu.

Khúc Thiên Dao cũng mỉm cười ôn hòa rồi quay người rời đi, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy Mẫn Hạo Phong gọi tên mình.

Khi Khúc Thiên Dao quay người lại thì phát hiện Mẫn Hạo Phong đã dừng lại, như đang đợi mình đi qua.

Nếu là nguyên chủ thì có lẽ đã đi qua rồi, nhưng đáng tiếc là cậu không phải.

Không những không muốn đi mà còn có chút tức giận.

Thế là Mẫn Hạo Phong nhìn Khúc Thiên Dao đang tỏa sáng rực rỡ như được mặt trời chiếu sáng, đã làm vài động tác gì đó với hắn, cuối cùng làm mặt quỷ rồi nghênh ngang bước đi.
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 8



Là người đi theo Mẫn Hạo Phong từ lúc mới tiếp nhận công ty, Tuyên Phong vẫn luôn cho rằng mình là một trợ lý hiểu rất rõ tâm tư của ông chủ.

Ít nhất cho tới hôm nay là như vậy.

Khi nhìn thấy Mẫn Hạo Phong từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cau có như gặp phải vấn đề nan giải, hắn lanh trí bước tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, Mẫn Hạo Phong đột nhiên giơ tay lên hướng về phía hắn làm ra hai động tác, “Cậu đi tìm hiểu xem, cái động tác này có nghĩa là gì.”

Thế là Tuyên Phong đi tìm hiểu, mặc dù tìm được kết quả, nhưng làm hắn hơi khó xử.

Đây là một trong những lần hiếm hoi ông chủ yêu cầu hắn làm việc khác ngoài công việc, trước đây phần lớn hắn có thể giải thích lý do, nhưng chỉ có lần này, hắn thực sự không hiểu.

“Tìm hiểu thế nào rồi?”

“Vâng, tôi đã hỏi rồi, hai động tác này là thủ ngữ.” Tuyên Phong không biết nguồn gốc của hai động tác này, chỉ là vừa khoa tay múa chân vừa giải thích một cách tận tình, “Cái này có nghĩa là ngu ngốc, thêm cái này nữa chính là rất ngu, ngu hết thuốc chữa.”

Mẫn Hạo Phong: “…”

Nhìn thấy sắc mặt của Mẫn Hạo Phong tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tuyên Phong nuốt ngụm nước miếng: “Ông chủ, tôi không có mượng chuyện này để mắng anh, đây là…”

“Đi ra ngoài.”

“Ông chủ……”

“Cậu biết tôi không thích một lời nói hai lần.”

Thế là Tuyên Phong mặt xám xịt bước ra khỏi cửa, để lại Mẫn Hạo Phong bị chọc giận trong văn phòng, trong lòng đầy phức tạp.

Quen biết Khúc Thiên Dao nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, xem ra lời cô nói không quấy rầy hắn có lẽ là sự thật?

Nhưng Khúc Thiên Dao không biết việc mình làm đã bị phát hiện, cũng không biết lúc này Mẫn Hạo Phong đang có vướng mắc, bởi vì đầu óc cậu hoàn toàn đặt vào trong nồi lẩu rồi.

Cơ thể cậu miễn cưỡng cũng có thể coi là không dễ tăng cân, mặc dù có lên cũng sẽ ốm lại rất nhanh, dù vậy thì người đại diện trước đây của cậu luôn nói rằng nó không tốt cho làn da và hạn chế khẩu phần ăn của cậu. Điều này khiến cậu vô cùng đau khổ, cậu là người có nét đẹp tự nhiên! Không sợ thứ gì cả!

“Thiên Dao, em ăn cái này thật sự không sao chứ?”

“Được mà, được mà”

Cô có thể thấy nụ cười của Khúc Thiên Dao xuất phát từ nội tâm, tốc độ và tần suất dùng đũa chứng tỏ cậu rất thích ăn, Trần Đan Mạn mặc dù thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. “Hôm nay em làm rất tốt, đạo diễn cũng rất hài lòng, xem ra lần này em thật sự nổ lực rồi.”

Khúc Thiên Dao xử hết đồ ăn trong chén, bỏ thịt sống vào một cái rây, sau đó nhúng vào nồi lẩu nói: “Chị yên tâm đi, sau này em sẽ cố gắng.” Thấy thịt cũng chín tới rồi, cậu nâng cái rây lên gắp thịt cho vào chén, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Mạn, em biết trước đây em làm không được tốt, khiến chị thất vọng. Sau này em sẽ cố gắng hơn nữa, hy vọng chị có thể nâng đỡ em.”

Trần Đan Mạn nghe xong sửng sốt trong giây lát, hai mắt đột nhiên đỏ lên, khiến Khúc Thiên Dao giật mình, vội vàng đưa tờ giấy cho cô: “Em nói sai gì sao?”

Trần Đan Mạn lắc đầu, lúc cầm được khăn giấy thì đã khóc sướt mướt rồi, “Chị chỉ cảm thấy em đã trưởng thành rồi, có chút cảm động… em yên tâm, chị nhất định sẽ giúp em đứng TOP!”

Khúc Thiên Dao nghe vậy thì rất vui: “Được, em sẽ cố gắng, còn về đứng TOP thì cứ tùy duyên đi.”

“Vậy sao được?” Trần Đan Mạn nói: “Phải có mục tiêu và hoài bão thì mới có động lực.”

Khúc Thiên Dao chỉ cười gật đầu mà không nói gì, đứng ở trên cao cô đơn lạnh lẽo lắm, kiếp trước cậu đã từng ngắm qua vài phong cảnh, nhưng nhìn không đẹp nên không muốn nhìn thấy nữa.

Ăn xong nồi lẩu, Khúc Thiên Dao mới hài lòng trở về nhà, sau khi tiễn Trần Đan Mạn xuống lầu, cậu vừa đi lên lầu vừa ngâm nga một khúc nhạc, bước chân nhanh nhẹn như chú thỏ đi trên cỏ non: “Hôm nay là một ngày tốt, tâm sự trong lòng rồi cũng sẽ qua, ngày mai là một ngày tốt…”

“Là ngày tốt gì vậy?”

Khúc Thiên Dao hát được một nửa thì giật mình khi nghe thấy giọng của Khúc Thiên Tứ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, sau khi quen với sự giám sát của anh trai, cậu có thể mỉm cười và nói những điều vô nghĩa trước mặt anh ấy, ít nhất là cho đến khi cậu nhìn thấy Mẫn Hạo Phong.

Mẫn Hạo Phong tuy cố gắng hết sức tỏ ra ôn hòa nhưng cũng không giấu được ngọn núi lửa sắp phun trào dưới nước, sắc mặt trông cũng không được tốt cho lắm.

Sắc mặt Khúc Thiên Dao cũng không được tốt, ngày tháng tốt đẹp đến đây đã kết thúc rồi sao?

“Hạo Phong nghe nói em đã chuyển đi nên muốn tới xem thử.” Khúc Thiên Tứ vừa nói vừa nháy mắt điên cuồng với Khúc Thiên Dao, với vẻ mặt như “Em thấy anh trai em có lợi hại không.”, hắn có thể nhìn ra Khúc Thiên Dao như muốn lao tới bóp cổ hắn.

Đùa nhau à!!

“Cũng không có gì hay ho để xem.” Khúc Thiên Dao thở dài, lấy chìa khóa ra mở cửa, cậu không sợ Mẫn Hạo Phong, nhưng xét đến mối quan hệ giữa nguyên chủ và Mẫn Hạo Phong, cậu cảm thấy tốt nhất nên tránh xa hắn ra một chút, hơn nữa điều quan trọng nhất là – bọn họ đã ngủ với nhau.

Mặc dù Mẫn Hạo Phong không phát hiện ra, nhưng khi nhìn thấy Mẫn Hạo Phong, cậu luôn cảm thấy mệt mỏi như khi nhìn thấy bạn trai cũ chia tay trong mối quan hệ không tốt đẹp.

Khúc Thiên Tứ theo vào cửa, xác nhận điều kiện sống của Khúc Thiên Dao không có vấn đề gì, sau đó lấy cớ công ty có việc liền chạy, nhìn bóng dáng hắn rời đi, Khúc Thiên Dao chỉ muốn chạy tới ôm chân hắn cầu xin ở lại, cho dù muốn rời đi cũng đóng gói Mẫn Hạo Phong đi cùng đi chứ.

Nhưng Khúc Thiên Tứ thì không, Mẫn Hạo Phong cũng không có ý định rời đi, hắn ngồi trong phòng khách, sắc mặt đen xì như kẻ đến đòi nợ, Khúc Thiên Dao đành phải cắn răng tiếp đãi, “Anh muốn uống gì…? Trà? Nước trái cây? Nước sôi?”

“Nước là được.”

“Ồ.” Khúc Thiên Dao đáp lại, đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước, cậu thật sự không hiểu nổi Mẫn Hạo Phong tới đây để làm gì, cậu chắc chắn không tin lời Khúc Thiên Tứ nói, Khúc Thiên Dao biết rất rõ Mẫn Hạo Phong. Đương nhiên cũng biết rõ Mẫn Hạo Phong chán ghét Khúc Thiên Dao đến mức nào.

Nhưng cho dù trước đó cậu đã nghiên cứu Mẫn Hạo Phong, nhưng vẫn không hiểu được hành vi của Mẫn Hạo Phong vào lúc này, xem ra nghiên cứu của cậu vẫn chưa tới nơi tới chốn.

Trong lòng thở dài một hơi, Khúc Thiên Dao bưng nước quay người lại, Mẫn Hạo Phong không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau cậu, làm cậu giật mình, trước khi đụng phải người đã dịch bước chân nhưng vẫn có chút nước đổ lên người hắn.

“Mẫn Hạo Phong! Anh làm gì hả!”

“Câu này là tôi hỏi mới đúng.” Nhìn Khúc Thiên Dao tức giận, Mẫn Hạo Phong càng nhíu mày chặt hơn: “Khúc Thiên Dao, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”

“Làm cái quái gì…” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, cảm thấy có chút bất lực, cũng có chút không vui, còn thêm chút chán nản, cảm giác bị người ta nghi ngờ vô điều kiện này thật không dễ chịu chút nào, “Tôi sẽ không bỏ thuốc vào trong nước.”

Có lẽ vẻ mặt của Khúc Thiên Dao trông quá ủy khuất, Mẫn Hạo Phong ngược lại thực sự cảm thấy mềm lòng, “Hôm nay, thủ ngữ đó của cô…”

“Không phải anh đã biết hết rồi sao?” Khúc Thiên Dao trợn mắt, cầm nước trong tay đi về phía phòng khách, hóa ra là đặc biệt tới cửa hỏi tội.

Thấy cậu lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Mẫn Hạo Phong duỗi tay bắt lấy bả vai Khúc Thiên Dao, do không kiểm soát nên lực nắm hơi mạnh, Khúc Thiên Dao lập tức hét lên: “Mẫn Hạo Phong, anh bị điên hả!”

“Khúc Thiên Dao, giọng của cô…”

Khúc Thiên Dao nghe được lời này thì sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, cậu chỉ vô thức hét lên một tiếng, kết quả quên mất phải giả giọng.

Tiêu rồi.
 
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 9



Trong lúc nhất thời, Mẫn Hạo Phong thậm chí còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Người trước mặt giống hệt Khúc Thiên Dao trong trí nhớ của hắn, chiều cao… dường như cũng gần giống nhau? Nhưng giọng nói cô vừa phát ra, mặc dù tương đối dịu dàng, nhưng quả thực là giọng nam, hắn quen biết Khúc Thiên Dao hơn hai mươi năm, nhưng từ trước tới nay không biết cô là nam.

“Khúc Thiên Dao?”

Nghe được giọng điệu có phần thăm dò của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao quyết tâm giả vờ tới cùng, dùng giọng nữ hỏi: “Sao vậy?”

Mẫn Hạo Phong nghe được thanh âm, càng nắm chặt Khúc Thiên Dao hơn, Khúc Thiên Dao đau đớn nghiến răng, cái ly trong tay cũng không cầm chắc, nó rơi xuống đất kêu một tiếng giòn vang, nhưng lần này cậu vẫn cắn răng giữ im lặng.

Nhìn thấy cậu như vậy, Mẫn Hạo Phong cười lạnh, vốn cho rằng hắn muốn tăng thêm lực đạo, Khúc Thiên Dao vẫn đang thầm cầu nguyện cho vai mình không bị bóp nát, đột nhiên cảm thấy chân mình như lơ lửng trên không – người này thế mà lại bế ngang người cậu lên!

“Mẫn Hạo Phong, anh thả tôi xuống!”

“Vẫn rất nhẹ.” Mẫn Hạo Phong ôm Khúc Thiên Dao lên ước lượng, trong lúc nhất thời, Khúc Thiên Dao cảm thấy mình giống như thịt sống ở chợ rau, vừa giống như quả dưa hấu lớn ở quầy hoa quả, nhưng bất kể nó có là gì đi nữa thì cũng không được đẹp lắm.

Mẫn Hạo Phong chỉ ôm cậu lên một lúc rồi thả xuống, ngay khi Khúc Thiên Dao cho rằng hắn cuối cùng đã từ bỏ, Mẫn Hạo Phong đột nhiên vươn tay nắm lấy một tay của cậu, giữ cánh tay và bả vai cậu.

Nhìn thấy Mẫn Hạo Phong đưa tay chuẩn bị chào hỏi cơ thể mình, Khúc Thiên Dao vội vàng giữ tay hắn lại, “Mẫn Hạo Phong, anh điên rồi hả! Anh đây là bất lịch sự đấy có biết không?”

“Khung xương của nam và nữ khác nhau.” Mẫn Hạo Phong nói xong, đột nhiên dùng sức vừa kéo vừa xoay, trực tiếp vặn tay Khúc Thiên Dao ra sau lưng, khiến Khúc Thiên Dao đau đớn kêu lên: “Cậu không phải là Khúc Thiên Dao, cậu là ai?”

“Mẹ kiếp, anh buông tôi ra!” Khúc Thiên Dao đau đến bật khóc, cậu mắng hắn mấy câu phát hiện Mẫn Hạo Phong không có ý định dừng tay, lập tức nhượng bộ, “Tôi nói, tôi nói, anh buông tôi ra trước, đau chết mất!!”

Mẫn Hạo Phong lúc này mới buông tay cậu ra, Khúc Thiên Dao vừa được buông ra, liền né tránh, ấn lên vai mình nhe răng: “Nếu như bị anh làm tổn thương thì anh không xong với tôi đâu.”

“Cậu dựa vào cái gì mà nói không xong với tôi?” Mẫn Hạo Phong ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn Khúc Thiên Dao, “Nói đi”

Khúc Thiên Dao tức giận nói: “Còn có thể là ai? Tôi là Khúc Thiên Dao.”

“Khúc Thiên Dao là nữ.”

“Tôi đương nhiên biết.”

“Còn cậu là nam”

“Tôi cũng biết!” Khúc Thiên Dao nặng nề ngồi xuống sofa, không giữ hình tượng, “Tôi biết tình huống của tôi bây giờ, nhưng tôi chính là Khúc Thiên Dao.”

Mẫn Hạo Phong nghĩ ngợi một hồi, đưa ra một câu trả lời cực kỳ khó tin nhưng rất có khả năng: “Cậu đi chuyển giới rồi?”

Khúc Thiên Dao nghe vậy, rất không khách sáo cười ha ha: “Anh không cảm thấy tôi với cô ấy là chị em song sinh sẽ càng đáng tin hơn sao?”

“Không thể nào.” Mẫn Hạo Phong lạnh lùng nói: “Tôi quen biết anh chị em Khúc gia hơn hai mươi năm, chưa từng nghe bọn họ nhắc tới.”

“Có lẽ chính bọn họ cũng không biết thì sao” Khúc Thiên Dao nói: “Chẳng bằng anh cứ cho là như vậy đi.”

“Chân tướng”

“Biết được chân tướng thì anh sẽ làm thế nào?” Khúc Thiên Dao nói: “Chẳng phải anh rất ghét Khúc Thiên Dao của trước đây sao? Hiện tại cô ấy đã không còn, sau này sẽ không có người quấy rầy anh nữa, không phải anh nên vui mừng ư.”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

“Anh thật sự muốn biết à?”

“Nói”

Khúc Thiên Dao nghe xong liền thở dài, kỳ thật cậu đã kể hết mọi chuyện cho Mẫn Hạo Phong, chỉ là không hề nói cho bọn họ biết đây là tiểu thuyết mà dùng thế giới song song để giải thích.

“Cho nên… cậu muốn nói, mình là Khúc Thiên Dao đến từ thế giới khác?”

Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao trừng mắt: “Tôi nói thật mà anh không tin, vậy anh hỏi tôi làm gì?”

Mẫn Hạo Phong nghe xong lời này thì rơi vào trầm tư, hắn khẳng định người trước mặt không phải Khúc Thiên Dao hắn quen biết, nhưng hai người trông giống hệt nhau là thật, huống chi…

“Thiên Tứ có biết chuyện này không?”

“Không biết.” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi vừa đến đây liền dọn ra ngoài, anh ấy tưởng tôi vì chuyện của anh mà cáu kỉnh nên cũng không nghi ngờ gì.”

“Cậu chắc chứ?”

Nghe hắn nói như vậy, Khúc Thiên Dao cũng cau mày hỏi: “Anh có ý gì?”

Mẫn Hạo Phong do dự một lúc, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, bật loa ngoài đặt lên bàn, Khúc Thiên Dao chưa kịp nhìn rõ tên trên màn hình thì đầu bên kia điện thoại đã bắt máy, một giọng nam quen thuộc vang lên: “Hạo Phong? Sao vậy?”

Là Khúc Thiên Tứ

“Tôi mới từ chỗ của Thiên Dao về.” Mẫn Hạo Phong nói: “Anh xác định đó em gái của anh sao?”

Khúc Thiên Dao: “!!!” Đậu xanh, thẳng thắn như vậy!!

Khúc Thiên Tứ sau khi nghe xong đã cười lớn: “Quả nhiên cậu cũng thấy kỳ lạ phải không? Nó trước đây rất lạ, nhưng tính tình con bé cậu cũng biết đấy, ban đầu tôi chỉ nghĩ có thể là tâm trạng của nó không tốt.”

Mẫn Hạo Phong nhìn thoáng qua Khúc Thiên Dao sắc mặt không tốt lắm, hỏi: “Nghe anh nói như vậy, chắc anh đã từng nghi ngờ à?”

“Tất nhiên rồi” Khúc Thiên Tứ cười nói: “Mặc dù tôi rất thích đứa em gái này, nhưng tôi cũng biết vấn đề của nó lớn đến mức nào, gần đây lại giống như biến thành một người khác vậy, tôi không muốn nghi ngờ cũng khó.”

“Vậy anh cứ bỏ qua như vậy à?”

“Sao được chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, cha mẹ tôi sẽ giết tôi mất.” Khúc Thiên Tứ nói: “Tôi đã lén đi làm xét nghiệm AND rồi.”

Mẫn Hạo Phong liếc mắt nhìn Khúc Thiên Dao sắc mặt tái nhợt, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng: “Kết quả thế nào?”

“Còn sao nữa?” Khúc Thiên Tứ cười nói: “Nó là em gái ruột của tôi, nếu không tôi còn ở đây nói chuyện điện thoại với cậu à.”

Câu trả lời của hắn khiến hai người đang nghe điện thoại “lộp bộp” trong lòng.

Khúc Thiên Dao rất ngạc nhiên về điều này, cậu nghĩ ra thế giới song song cũng chỉ để lừa hắn, cậu đã nghĩ xong lí do thoái thác để giải thích sau khi bị phát hiện, nhưng lại không ngờ rằng cơ thể này của cậu có quan hệ huyết thống với Khúc Thiên Tứ.

Điều mà Mẫn Hạo Phong suy nghĩ chính là tính xác thực trong lời nói của Khúc Thiên Dao, gộp hai sự thật lại với nhau, hắn thực sự không thể không thừa nhận, nếu Khúc Thiên Dao không đi chuyển giới, vậy những lời vô lý của cậu vừa rồi… rất có thể là sự thật.

Không đợi Khúc Thiên Tứ bắt đầu thuyết phục hắn xem xét em gái mình, Mẫn Hạo Phong đã cúp điện thoại, hỏi: “Cho nên, cậu cũng là Khúc Thiên Dao?”

“Đúng vậy.” Tuy rằng không hiểu nguyên nhân, nhưng lời của Khúc Thiên Tứ lại mang đến cho Khúc Thiên Dao sự tự tin, “Có điều trong tên tôi có bộ sước ở bên trái, chữ Dao trong từ Yao Yuan”

Mẫn Hạo Phong nghe xong liền rũ mắt xuống, không biết hắn đang nghĩ gì, Khúc Thiên Dao thấy vậy cũng không hỏi nữa, đứng dậy chạy đi rót thêm hai ly nước, rồi cầm thêm mấy cái bánh quy bưng vào phòng khách, bật TV và bắt đầu xem truyền hình.

Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của cậu, Mẫn Hạo Phong hỏi: “Cậu không sợ tôi nói cho Thiên Tứ sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back