Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,142
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMNd1hpeljmbWNyrcqX0mj0j77ItuyQbzUqspBNhXZLtzIAjaFc3Pgo_WuRVNTKUcKVzHw-PNa51K8QlNQlgdP6_zszadTVaWtChoHkH-wBGrL4oyoDAW3jqFEmSN9RxAOkyKHATb8Pm8Xq6KVNj95e=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Nữ Cường, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi là thiên kim thật trong truyện thiên kim thật giả.
Ba mẹ ruột của tôi tìm đến, ném một tấm séc ra:
“500 vạn, đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Ninh nữa.”
Mẹ nuôi của tôi cũng ném một tấm séc ra.
“1000 vạn, tránh xa con gái tôi ra.”​
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 1



Tôi là thiên kim thật trong truyện thiên kim thật giả.Ba mẹ ruột của tôi tìm đến, ném một tấm séc ra:“500 vạn, đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Ninh nữa.”Mẹ nuôi của tôi cũng ném một tấm séc ra.“1000 vạn, tránh xa con gái tôi ra.”1“Con gái, cuối cùng mẹ cũng tìm được con!”Phu nhân Tạ đỏ mắt lao tới, định ôm chầm lấy tôi.Tôi đã chuẩn bị sẵn, nghiêng người tránh ra, lặng lẽ lùi lại vài bước:“Chú dì nhầm người rồi.”Người đàn ông trung niên đứng cạnh lúc này bước lên: "Tiểu Ninh, chúng ta là ba mẹ ruột của con. Con mới sinh ra không lâu đã bị người ta bế đi, chúng ta đã tìm kiếm nhiều năm mới tìm được con.”Nói nhảm, năm năm trước các người đã phát hiện ra mình nhầm lẫn, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.Nếu không phải vì bảo bối Tạ Thi Dao của các người hiện tại cần thay tạng, có lẽ các người sẽ không bao giờ nhớ ra mình còn có một đứa con gái ruột.Tôi thờ ơ gật đầu: "Vậy à, tôi biết rồi.”Không ngờ phản ứng của tôi lại lạnh nhạt như vậy, phu nhân Tạ cười gượng một tiếng: "Tiểu Ninh, con cuối cùng cũng tìm được ba mẹ ruột, chẳng lẽ không vui sao?”“Dì nói nực cười quá.” Tôi vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà: "Tôi có đi tìm các người bao giờ đâu? Chẳng phải các người tự tìm đến đây sao?”Tạ Thành Tuấn sầm mặt lại: "Con dám nói chuyện với ba mẹ như vậy sao? Mẹ nuôi của con dạy con như thế à?”“Không thích nghe thì có thể giả vờ điếc, cảm ơn.”Nói xong, tôi không chút do dự bước vào trong nhà, đóng sập cửa lại, nhốt họ ở bên ngoài.2Khoảng nửa tiếng sau, tôi đoán hai người bên ngoài đã học được cách nói chuyện tử tế, mới mở cửa cho họ vào.“Ngồi đi.” Tôi hất cằm, ra hiệu cho họ ngồi xuống ghế sofa.Tạ Thành Tuấn vẫn tỏ ra khó chịu nhưng không nói gì thêm.Phu nhân Tạ lại bắt đầu khóc lóc: "Tiểu Ninh, con không biết những năm qua chúng ta nhớ con đến thế nào. Mẹ biết con ở đây đã chịu nhiều khổ cực, về nhà rồi, con muốn gì ba mẹ cũng sẽ bù đắp cho con...”Tôi vừa xem bà ta diễn, vừa ân cần đưa cho bà ta một gói khăn giấy: "Cứ khóc từ từ, không đủ giấy còn có thêm.”Phu nhân Tạ nghẹn lại: "Tiểu Ninh, có phải con trách chúng ta không sớm nhận ra con không?”“Không có chuyện đó đâu.” Tôi hào phóng khoát tay: "Đừng có tự đề cao bản thân nữa.”Phu nhân Tạ bị tôi chặn họng, nhất thời không nói được lời nào, có chút bối rối nhìn về phía Tạ Thành Tuấn.Trên khuôn mặt Tạ Thành Tuấn lộ ra nụ cười tự tin đặc trưng của đàn ông trung niên thành đạt: "Tiểu Ninh, có lẽ con không biết, công ty Thành Hoa nổi tiếng ở thành phố A chính là do nhà chúng ta mở. Khi con trở về, con sẽ là viên ngọc quý trong tay chúng ta, là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ. Con muốn gì sẽ có nấy, không cần phải sống trong căn nhà tồi tàn như thế này nữa.”“Thật sao? Vậy cháu muốn một chiếc máy bay.”Tôi từ tốn nhấp một ngụm trà, thưởng thức vẻ mặt xanh mét của hai người đối diện.Không khí đang căng thẳng thì đột nhiên cửa bị mở ra, mẹ tôi bước vào.Nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế sofa, bà nhíu mày, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.Tạ Thành Tuấn lập tức chuyển hướng nhìn về phía bà: "Xin chào phu nhân Trần, chúng tôi là ba mẹ ruột của Tiểu Ninh, hôm nay đến để đón con bé về nhà.”Nói rồi, ông ta lấy một bản báo cáo xét nghiệm ADN ra, lại kể một tràng những lời sáo rỗng về việc y tá bế nhầm đứa bé lúc sinh.Suốt cả quá trình, mẹ tôi không nói gì, chỉ bình thản nhìn họ với vẻ mặt “Ồ, rồi sao?”.Phu nhân Tạ không thể ngồi yên nữa, lấy tấm séc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách ra:“Năm trăm vạn này là để cảm ơn phu nhân Trần đã nuôi dưỡng Tiểu Ninh trong những năm qua. Nhưng đồng thời, chúng tôi hy vọng sau khi nhận số tiền này, cô sẽ không xuất hiện trước mặt Tiểu Ninh nữa.”Tôi khẽ cười lạnh, định lấy từ trong túi quần ra tấm séc một trăm vạn đã chuẩn bị sẵn, ném thẳng vào mặt họ.Nhưng ngay lúc đó, mẹ tôi bình thản lấy ra một tấm séc.“Một ngàn vạn, tránh xa con gái tôi ra.”3Không khí trong phòng khách lập tức sượng trân.Tôi chắc chắn là vợ chồng Tạ chắc chắn đã điều tra về mẹ nuôi của tôi từ trước, biết rằng bà chỉ là một công nhân bình thường trong nhà máy dệt, không thể nào có nhiều tiền như vậy.Vì thế, Tạ Thành Tuấn khẽ cười lạnh: "Phu nhân Trần xem ti vi nhiều quá rồi chăng, tưởng rằng chỉ cần kiếm được một tấm séc, viết lên đó một dãy số, là thật sự có thể có được nhiều tiền như vậy à?”Phu nhân Tạ cuối cùng cũng không còn giả vờ tỏ vẻ yếu đuối đáng thương nữa, bà ta lạnh lùng nói: “Trần Quân Xu, chuyện Tiểu Ninh bị bắt đi ngày đó, ai biết được là do bệnh viện nhầm lẫn, hay là cô có ý đồ xấu cố tình đánh tráo con gái của tôi. Chúng tôi không tính toán với cô đã là đủ nhân từ rồi, cô đừng có không biết điều.”Mẹ tôi vẫn bình thản đáp: “Tôi đã cho các người cơ hội lựa chọn rồi, nếu các người không nắm lấy thì đừng trách tôi.”Sau đó, bà khẽ ho một tiếng, đột nhiên hơn chục gã đàn ông mặc đồ đen xông vào, lôi hai vợ chồng Tạ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra ra ngoài.Tôi nhìn ngôi nhà trở nên trống trải, tay vẫn còn kẹp tấm séc trong túi quần, không biết có nên lấy ra hay không.Một lúc sau, tôi mới nuốt nước bọt, nhìn về phía mẹ đang đăm chiêu nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt “trời lạnh rồi, đã đến lúc để Tạ thị phá sản”, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ giàu có thế này từ khi nào vậy?”Mẹ tôi thâm sâu nhìn tôi rồi nói: “Nếu mẹ nói rằng, nhà ông ngoại con thực ra là một đại gia ở ẩn, mẹ vừa thừa kế một khoản tài sản khổng lồ của ông ấy, con có tin không?”4Tôi tin cái đầu gối á!Tôi đọc hết toàn bộ truyện này rồi mà!Trong nguyên tác, thiên kim thật Trần Tử Ninh sau khi “được” dụ về nhà họ Tạ, đã trải qua một phen “móc tim móc phổi" theo đúng nghĩa đen, rồi bị vứt bỏ như rác và chết thảm trong bệnh viện.
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 2



Còn mẹ nuôi của cô, Trần Quân Xu, để đòi lại công bằng cho con gái, đã đi khắp nơi thu thập chứng cứ nhưng cuối cùng lại bị nhà họ Tạ bày mưu gây ra một vụ tai nạn xe hơi, rồi qua đời theo chân con gái.Nếu Trần Quân Xu thực sự có gia thế giàu có như thế, sao có thể để mẹ con họ lâm vào cảnh khốn cùng như vậy?Chưa kể, trước đó hai mẹ con đã sống trong cảnh nghèo khó suốt mười tám năm trời.Khi phát hiện mình xuyên vào nhân vật Trần Tử Ninh trong truyện, tôi đã lập tức mua một tờ vé số.Tôi có thể chắc chắn 100% rằng tờ vé số này sẽ trúng giải.Không có gì khác, trong nguyên tác có viết, một ngày nọ, mẹ Trần bị đồng nghiệp xúi giục mua một tờ vé số. Ban đầu, những con số bà chọn có thể trúng giải độc đắc nhưng do nhân viên nghe nhầm nên đã lỡ mất cơ hội.Trong truyện đã đặc biệt viết ra dãy số trúng thưởng đó, vì vậy sau khi xuyên qua, tôi đã lập tức đi mua tờ vé số đó.Không nhiều không ít, cũng chỉ trúng được 1000 vạn thôi.Lấy một phần mười để đuổi khéo gia đình họ Tạ đi, còn lại 900 vạn đủ để Trần Quân Xu và mẹ cô sống sung túc mấy đời rồi.Kết quả là mẹ tôi trở tay lấy ra 1000 vạn khiến tôi không biết phải làm sao.Chẳng lẽ...Tôi thử hỏi: "Chẳng lẽ mẹ cũng xuyên sách sao?”Mẹ tôi giật mình: "... Con cũng vậy?!”Quả nhiên.Sau một hồi đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng, chúng tôi đã hiểu biết sơ bộ về tình hình của nhau.Nói đơn giản, cả hai chúng tôi đều vì bất mãn với cách tác giả xây dựng cốt truyện cho nhân vật nữ phụ thiên kim thật và mẹ nuôi của cô ta mà chửi rủa hàng nghìn chữ trong phần bình luận, kết quả là bị xuyên vào trong sách.Trước khi xuyên vào, còn có một giọng nói bảo chúng tôi rằng, chỉ cần thay đổi được số phận của nhân vật nữ phụ và mẹ nuôi cô ta, chúng tôi có thể trở về thế giới cũ.Tôi bình tĩnh lấy tấm séc ra: "Thực ra vừa xuyên qua, con đã đi mua vé số ngay, trúng được 1000 vạn.”Mẹ tôi khẽ mỉm cười: "Mẹ cũng đi mua vé số nhưng không chỉ mua một lần. Từ khi xuyên đến vào nửa năm trước đến giờ, ngoài lần con trúng thưởng, đợt nào mẹ cũng mua.”Tôi ngớ người: "Tác giả không phải chỉ viết một dãy số trúng thưởng thôi sao?”“Đúng vậy. Nhưng chị phát hiện ra, có lẽ vì logic thế giới này không hoàn chỉnh, chị mua theo bộ số đó, kỳ nào cũng trúng và từ đầu đến cuối không ai thấy chuyện này có gì lạ. Chị gọi đây là lỗi hệ thống.”Mẹ vỗ nhẹ đầu tôi: "Học hỏi đi.”Thì ra còn có thể chơi kiểu này!Mắt tôi lấp lánh, nhìn mẹ đầy ngưỡng mộ: "Mẹ ơi! Vậy bây giờ mẹ có bao nhiêu tiền rồi?”Mẹ tôi hơi ngượng ngùng ho nhẹ: "Sau này không có người thì gọi là chị thôi, trước khi xuyên qua chị còn chưa có bạn trai nữa là.”Rồi bà đắc ý dựa vào ghế sofa, lười biếng giơ tay chỉ ra cửa sổ: "Đại khái là cho em một chiếc siêu xe, chạy ba ngày ba đêm, vẫn còn đang trong đất nhà mình đấy.”“Chị ơi! Chị đúng là chị ruột của em!” Tôi ôm chầm lấy bà, hôn lên má hai cái.Hừm, lần này, tôi xem nhà họ Tạ còn có thể làm gì được nữa.5Ngày hôm sau, tôi đang ngồi trong lớp lật xem bài thi vừa được trả, bỗng nghe có bạn học hô lên:“Trần Tử Ninh, có em gái lớp dưới tìm cậu đấy.”Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài lớp, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp, yếu ớt của nữ chính Tạ Thi Dao.Tạ Thi Dao và Trần Tử Ninh tuy cùng tuổi nhưng do thể chất yếu ớt, bệnh tật nên cô ta đã bảo lưu một năm, vì vậy một người học lớp 11, một người học lớp 12.Trước đây hai người chưa từng giao tiếp với nhau, lần này Tạ Thi Dao đặc biệt tìm đến, mục đích là gì thì không cần nói cũng rõ.Chẳng phải là nhắm vào tim gan phổi thận của tôi sao!Tôi đặt bài thi xuống, chống cằm, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.Tạ Thi Dao đứng ở cửa lớp một lúc, thấy tôi không có ý định đi ra tìm cô ta, liền tự mình bước đến trước mặt tôi, gập người thật sâu.Trong lớp đột nhiên xuất hiện một em gái lớp dưới, lại còn cúi chào vô cùng kịch tính, những người khác đều lập tức đổ dồn ánh mắt tò mò về phía này.“Chị Tử Ninh, em xin lỗi.” Tạ Thi Dao nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ: "Em muốn xin lỗi vì mười tám năm qua đã chiếm đoạt cuộc đời của chị, chiếm đoạt tình yêu của chú Tạ và dì Tạ dành cho chị. Em biết những năm qua chị sống rất khổ cực, nghèo khó. Những khổ cực này đáng lẽ ra phải là em gánh chịu, chị đáng lẽ phải là công chúa nhỏ được nâng niu trong nhà họ Tạ, tất cả đều là lỗi của em...”Thấy Tạ Thi Dao còn định khóc lóc tiếp, tôi lập tức ngắt lời cô ta: "Ừ, được rồi, chị tha thứ cho em, còn chuyện gì nữa không?”Tạ Thi Dao hơi nghẹn lại, rõ ràng không ngờ lời xin lỗi của mình lại có hiệu quả nhanh chóng đến vậy.Cô ta dừng một chút rồi lại tiếp tục: "Chị Tử Ninh, nếu chị thực sự tha thứ cho em, tại sao chị không muốn trở về nhà họ Tạ? Chị không biết đâu, ba mẹ ngày nào cũng khóc, họ ngày đêm mong chị trở về. Có phải chị ngại vì em đang sống ở đó không? Nếu chị ngại thì em có thể dọn ra ngoài. Chị và ba mẹ mới là một gia đình thực sự...”Tôi lại một lần nữa ngắt lời cô ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Thi Dao: "Không sao đâu, em cứ tiếp tục ở đó đi, chị không ngại đâu.”“Vậy tại sao chị không về?”“Chị không quay về nhà họ Tạ chủ yếu là vì chị ghét nghèo yêu giàu.” Tôi nở nụ cười chân thành: "Nhà họ Tạ quá nghèo, không nuôi nổi chị.”Lời này vừa thốt ra, không chỉ Tạ Thi Dao, mà những người bạn xung quanh cũng đều lộ vẻ “cậu đừng có nói phét nữa”.Cũng phải thôi, dù sao ai cũng biết, tôi là con của mẹ đơn thân, ở nhà chỉ có một người mẹ làm công nhân dệt may, có thể vào được trường học này hoàn toàn nhờ vào chính sách miễn giảm học phí cho học sinh xuất sắc.
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 3



Còn nhà họ Tạ cũng được coi là một gia tộc có tiếng tăm ở thành phố A, Tạ Thi Dao từ nhỏ đã được nuông chiều như bảo bối.Tạ Thi Dao thoáng khựng lại, rõ ràng cô ta không vui vì thái độ không lay chuyển được của tôi nhưng lại không thể biểu lộ ra, chỉ có thể tạm lùi một bước.“Thôi, em biết chị gái hiện tại vẫn chưa nghĩ thông. Không sao, chị muốn quay về lúc nào, cánh cửa nhà họ Tạ sẽ luôn rộng mở chào đón chị.”Nói xong, cô ta liền quay người định rời đi.“Khoan đã.” Tôi thong thả lên tiếng: "Bạn học Tạ Thi Dao, em bị đuổi học rồi.”Tạ Thi Dao quay đầu lại, nghi ngờ nhìn tôi.“Chị vừa quan sát rồi, lúc em bước vào đã bước chân trái trước. Vi phạm quy tắc thứ nhất của trường: Tất cả học sinh khóa dưới khi vào lớp học khóa trên không được bước chân trái trước. Vì vậy, em bị đuổi học ngay bây giờ, có thể thu dọn đồ đạc đi về rồi.”Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của Tạ Thi Dao, tôi lại nở nụ cười: "À, quên mất. Chị quên nói, trường học này giờ đã thuộc về nhà chị rồi.”6Trên mặt Tạ Thi Dao thoáng hiện sự bất mãn nhưng lập tức trở về vẻ ngoài dịu dàng yếu đuối vốn có.“Chị Tử Ninh, chị đùa vui quá...” Cô ta cười gượng vài tiếng, quay người định rời đi.“Trần Tử Ninh, cậu phông bạt đến nghiện rồi à?”“Bae à, diễn trò ở đây thì chi bằng làm thêm vài đề nữa đi.”“Tôi xấu hổ giùm luôn đó, mà này Trần Tử Ninh, nhà cậu không phải là công nhân trong xưởng sao? Sao giờ lại chuyển sang mở trường học rồi? Hài thế.”Chương trình lớp 12 vốn dĩ đã căng thẳng, hiếm khi có chuyện vui nên cả lớp đều háo hức hóng chuyện.Dù có vài người nói không được hay lắm nhưng tôi không để tâm.Lúc Tạ Thi Dao vừa bước vào, tôi đã nhắn tin cho hiệu trưởng, nhẩm tính thời gian thì ông ấy sắp tới rồi.Quả nhiên, Tạ Thi Dao vừa bước ra ngoài được vài bước, hiệu trưởng đã dẫn theo mấy bảo vệ, hối hả chạy đến.Trên tay bảo vệ còn xách cặp sách, ôm mấy chồng sách, có vẻ như vừa dọn dẹp xong chỗ ngồi của Tạ Thi Dao.Nhanh nhẹn đó chứ.Tôi huýt sáo một tiếng.“Gì vậy? Sao hiệu trưởng lại đến? Chẳng lẽ thật sự là đến để đuổi học nhỏ kia sao?”“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là trùng hợp thôi mà.”“Làm gì có chuyện Trần Tử Ninh vừa nói xong, hiệu trưởng liền đến ngay được.”Tạ Thi Dao hơi nhíu mày nhưng vẫn nở một nụ cười tự nhiên: "Chào hiệu trưởng.”Đối mặt với nụ cười dịu dàng, đáng yêu của cô ta, hiệu trưởng lại thẳng thừng nói:“Học sinh Tạ Thi Dao lớp 12A3, em bị đuổi học.”“Cái gì?” Tạ Thi Dao lập tức quay đầu nhìn tôi, sau đó hoảng hốt nhìn hiệu trưởng: "Thầy có nhầm không ạ? Em làm sai chuyện gì ạ? Tại sao lại đuổi học em?”Đối với lời nói “học sinh lớp dưới vào lớp học lớp trên không được bước chân trái trước” của tôi, cô ta rõ ràng không coi đó là chuyện gì, nhưng tôi vừa nói xong việc đuổi học cô ta, hiệu trưởng liền xuất hiện ngay, khiến Tạ Thi Dao có chút bối rối.Tuy nhiên, nữ chính vẫn là nữ chính, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Hiệu trưởng Dương, thầy có nhầm em với người nào khác cùng tên không? Dù trường chúng ta là trường tư nhưng cũng không thể tùy tiện đuổi học sinh như vậy được. Nếu thầy thật sự muốn đuổi học em, ít nhất cũng phải cho em biết lý do. Nếu không, gia đình em biết được chắc chắn sẽ rất tức giận.”Một câu nói có đầu có đuôi, lại khéo léo nhắc đến nhà họ Tạ làm hậu thuẫn.Chỉ có thể nói không hổ danh là nữ chính, có chút khả năng ứng xử, nếu không trong nguyên tác, cô ta cũng không thể biến Trần Tử Ninh thành rác rưởi. sau khi khiến người nhà của nữ phụ móc sạch nội tạng của nữ phụ để cứu nữ chính xong, còn quay sang chỉ trích nữ phụ tâm địa độc ác, không biết ơn.Chỉ là, chút mưu mẹo nhỏ này, trước sức mạnh thực sự của đồng tiền, chẳng đáng là gì.Hiệu trưởng Dương đã chuẩn bị sẵn, lạnh lùng nói: "Trong suốt một học kỳ qua, thành tích của em luôn đứng bét khối, tổng điểm tất cả các môn học cộng lại còn không đủ ba chữ số. Học sinh Tạ Thi Dao, em thật sự có chăm chỉ học hành không?”Tạ Thi Dao nhíu mày, đôi mắt ngân ngấn nước: "Đó là vì em luôn không khỏe, chỉ có thể ở nhà điều dưỡng. Hiệu trưởng, em thực sự đã cố gắng học nhưng...”Hiệu trưởng khẽ thở dài: "Thực ra nếu chỉ là thành tích kém, trường cũng không đến mức phải đuổi học em. Trường tuy coi trọng tỷ lệ đỗ đại học nhưng cũng tuyệt đối không phân biệt đối xử với học sinh yếu kém. Nhưng Tạ Thi Dao à, số buổi đi học của em trong học kỳ này quá ít, trung bình mỗi tuần chỉ có một ngày đến trường, điều này đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc thứ ba của trường. Nếu nhà trường dung túng cho tình trạng này, liệu sau này có phải tất cả học sinh đều có thể muốn đến trường thì đến, không muốn thì nói mình bị ốm? Quan trọng hơn thành tích là thái độ, trường không phân biệt đối xử với học sinh yếu kém nhưng tuyệt đối không thể dung túng những người có thái độ học tập tồi tệ!”Thái độ của hiệu trưởng Dương vô cùng chính trực nhưng tôi lại chỉ muốn bật cười.Quy tắc trường quy định rõ, những học sinh có số buổi đi học quá ít sẽ bị đình chỉ học, nhưng trong nguyên tác, dù Tạ Thi Dao không đến trường mấy tháng liền, nhà trường cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi học cô ta.Không có lý do gì khác, chỉ vì nhà họ Tạ có tiền mà thôi.Nhưng bây giờ, người còn giàu hơn đã ra tay, nhà trường mới chợt nhớ đến quy tắc.Mặt Tạ Thi Dao lúc đỏ lúc xanh, rõ ràng là, cô ta cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.Cô ta đi học như vậy hơn một năm rồi, sao đúng lúc này hiệu trưởng lại đột nhiên muốn đuổi học mình?Chẳng lẽ...Cô ta liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút không dám tin.“Được rồi, Tạ Thi Dao, đồ đạc đã được thu dọn, em có thể gọi điện cho người nhà đến làm thủ tục thôi học.”Tạ Thi Dao cầm điện thoại, vẻ mặt u ám khó hiểu.Còn tôi chỉ khẽ nói bên tai cô ta: "Vì vậy, lần sau khi bước vào cửa đừng bao giờ bước chân trái trước nữa, nhớ chưa?”
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 4



7“Á đù, nhỏ kia thực sự bị đuổi học rồi á?”“Trần tổng, cậu thực sự mua lại trường rồi đấy hả?”“Úi chà, nhà cậu không phải nhà giàu ở ẩn đó chứ?”Ngay khi hiệu trưởng và đoàn người rời đi, các bạn trong lớp lập tức xúm lại quanh tôi.Chậc, tôi chỉ cảm thấy hơi ồn ào, liền cười ha ha một tiếng: "Thực ra là sáng nay khi mình đi ngang qua phòng hiệu trưởng, tình cờ nghe được họ đang bàn chuyện đuổi học sinh nên lúc nãy mình mới nói thế để dọa nhỏ đó. Không ngờ hiệu trưởng lại đi qua đúng lúc này, thật là trùng hợp nhỉ.”Câu trả lời này rõ ràng dễ chấp nhận hơn so với việc nhà tôi là đại gia ở ẩn. Những người xung quanh thở dài vài tiếng, rồi lại bắt đầu hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Tạ Thi Dao.Tôi xoay bút hai vòng, suy nghĩ một lát, rồi kể lại rõ ràng mối quan hệ giữa chúng tôi.Thực ra những chuyện này vốn chẳng có gì phải giấu diếm, đằng nào tôi cũng không phải là người có lỗi.Trong nguyên tác, Trần Tử Ninh bị ba mẹ Tạ lừa gạt, cho rằng chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài nên cứ giấu giếm mãi.Còn cách nhà họ Tạ giải thích với bên ngoài cũng mập mờ, cố tình khiến người khác hiểu lầm Tạ Thi Dao là con gái ruột của họ, còn Trần Tử Ninh chỉ là con gái nuôi mà thôi.Con trai cả của nhà họ Tạ là Tạ Sâm còn đặc biệt tung tin đồn trong trường, bảo Trần Tử Ninh chê nghèo chuộng giàu, sau khi được nhà họ Tạ nhận nuôi thì bỏ mặc mẹ ruột của mình, khiến mọi người xung quanh đều cho rằng Trần Tử Ninh có vấn đề về nhân phẩm, dần dần xa lánh cô ấy.Ở trường thì tung tin đồn, ở nhà thì thao túng đủ kiểu, khiến Trần Tử Ninh suy sụp tinh thần, hoàn toàn đánh mất bản thân, rồi bị lừa hiến tạng cho Tạ Thi Dao.Trần Tử Ninh để chứng minh mình không phải kẻ vô ơn bạc nghĩa, đã đồng ý ngay tại chỗ, kết quả là cô ấy chết trên bàn mổ...Lần này, tôi đương nhiên không thể lặp lại vết xe đổ của Trần Tử Ninh, tôi sẽ thẳng thắn vạch trần bộ mặt xấu xa của nhà họ Tạ, để mọi người đều thấy rõ ai mới là kẻ vô ơn bạc nghĩa.Tôi bình tĩnh kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng, không thêm mắm dặm muối, cũng không tỏ ra bực tức.Chưa kể xong, người ngồi bàn trước đã lườm một cái: "Trời ạ, vừa nãy thấy nhỏ kia đi vào gọi chị, mình còn tưởng là em họ của cậu chứ, không ngờ lại là tu hú chiếm tổ chim khách, sao nó lại có thể mặt dày đến vậy? Còn chị em gì nữa, xem phim cung đấu nhiều quá rồi à? Đúng là bạch liên hoa giả tạo.”“Ba mẹ ruột của cậu bảo cậu về nhà nhưng lại không đuổi nhỏ kia đi à? Họ nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ họ muốn cậu với nhỏ kia cùng sống dưới một mái nhà?” Bạn cùng bàn của tôi tỏ vẻ bất lực: "Đừng trách mình nói thẳng nhé Tử Ninh, nếu ba mẹ cậu thực sự có tình cảm với cậu, họ đã không để nhỏ kia đến tìm cậu, đây chẳng phải là đang làm cậu khó chịu sao? Nó đã chiếm đoạt mười mấy năm cuộc đời của cậu, chẳng lẽ cậu phải bình tĩnh làm chị em với nó? Nếu họ thực sự quan tâm đến cảm xúc của cậu, họ đã phải lập tức cắt đứt quan hệ với nó rồi.”Nhìn bọn họ phẫn nộ, tôi chỉ mỉm cười.Đúng vậy, đạo lý đơn giản như vậy, sao nữ phụ trong nguyên tác lại không hiểu được nhỉ?Người thực sự yêu thương mình, làm sao có thể hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của mình, để mình cùng sống chung với người đã đánh cắp cuộc đời mình?Cũng chỉ vì Trần Tử Ninh quá ngây thơ nên mới bị lừa gạt một cách dễ dàng.Bây giờ, lá bài tình cảm không còn hiệu quả, không biết nhà họ Tạ sẽ làm gì tiếp? Dùng sức mạnh tiền bạc?Nhắc mới nhớ, mấy ngày trước mẹ tôi đã bắt đầu âm thầm mua lại cổ phiếu của tập đoàn Thành Hoa, không biết tiến độ thế nào rồi...8Cuối cùng cũng đến giờ tan học, vừa bước ra khỏi cổng trường, tôi đã bị một vị khách không mời chặn lại.“Trần Tử Ninh, chúng ta nói chuyện một chút.”Tạ Sâm, người anh ruột về mặt sinh học của tôi đứng trước mặt tôi, vẻ mặt khó hiểu.“Hôm nay Thi Dao về nhà, khóc cả ngày, có phải em đã nói gì với em ấy đúng không?” Trên mặt Tạ Sâm thoáng hiện một chút khó chịu: "Anh biết em oán giận em ấy, nhưng việc bế nhầm này, em ấy cũng chỉ là người bị hại như em. Thi Dao tâm tính đơn thuần, chưa từng nghĩ đến việc tranh giành với em, sao em lại cứ phải làm khó em ấy?”Người bị hại?Tôi nhíu mày, không khách khí nói: "Anh có hiểu nhầm gì về từ "người bị hại" không vậy? Nó bị hại gì? Được sống trong nhung lụa, được nâng niu như ngọc ngà châu báu trong nhà họ Tạ mà cũng gọi là bị hại à? Trường muốn đến thì đến, không muốn thì nghỉ, cũng gọi là bị hại? Chẳng lẽ anh định nói "em chỉ mất đi một gia đình giàu có, còn em ấy đã mất đi tình thân của mình!" kiểu vậy à? Gì vậy trời, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn người xem phim của Quỳnh Dao à?”Ánh mắt của Tạ Sâm càng thêm khinh bỉ, giọng nói cũng mang theo chút khinh miệt: "Có lẽ đối với loại người như cô, tiền bạc quan trọng hơn nhiều so với tình thân. Nhưng Thi Dao thì khác, em ấy chưa từng nghĩ đến việc tranh giành thứ gì, sau khi biết được sự thật, em ấy cũng là người đầu tiên đề nghị đón cô về nhà. Đối với em ấy, tình thân quan trọng hơn nhiều so với vật chất, cô không cần phải lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”“Ừ đúng đúng đúng, nó coi trọng tình thân nhất nên sau khi biết mẹ ruột của mình là công nhân nhà máy dệt, đừng nói đến việc chủ động nhận nhau, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.” Tôi khinh bỉ cười nhạt: "Hóa ra tình yêu của ba mẹ giàu mới là tình thân, ba mẹ nghèo thì làm sao xứng đáng với hai chữ tình thân.”
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 5



Tạ Sâm sững sờ một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Cô không cần phải gieo rắc mâu thuẫn ở đây, Tôi nhìn Tiểu Dao lớn lên từ nhỏ, tôi hiểu rõ tính cách của em ấy nhất. Trần Tử Ninh, chỉ cần cô đồng ý từ nay về sau không nhắm vào Tiểu Dao nữa, tôi lập tức để cô trở về nhà họ Tạ. Sau này những gì Tiểu Dao có, cô cũng sẽ có một phần.”“Không cần đâu” Tôi nở nụ cười khiêu khích: "Tôi không thèm.”“Tôi thật sự không hiểu nổi, sao người nhà họ Tạ các người lại tự tin đến vậy, tôi rõ ràng đã từ chối mấy lần rồi, vẫn cứ năn nỉ tôi quay về. Chẳng lẽ là có âm mưu gì chăng? Ví dụ như, muốn lấy đi một quả thận của tôi chẳng hạn?”Tôi vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tạ Sâm, quả nhiên, khi nghe đến chữ "âm mưu", ánh mắt anh ta có chút hoảng hốt.Chà.Tôi đột nhiên nổi hứng trêu chọc, ghé sát vào tai anh ta, nói: “Muốn tôi về cái nhà đó cũng được, ít nhất các người phải thể hiện chút thành ý chứ. Chẳng lẽ để tôi tự xách vali cũ đi taxi về sao? Còn nữa, tôi sẽ về với danh nghĩa gì? Ở nhờ? Con gái nuôi? Hay là, con gái ruột duy nhất của nhà họ Tạ?”Nghe thấy thái độ của tôi có chút nhượng bộ, Tạ Sâm lập tức vui mừng: "Cô yên tâm, lúc đó trong nhà sẽ có tài xế đến đón cô về. Còn về danh nghĩa... chuyện này nói ra cũng không hay lắm, ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Dao, chuyện trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cô...”“Không tốt cho thanh danh của nó, vậy thanh danh của tôi thì tốt à?” Tôi lạnh lùng ngắt lời: "Muốn tôi quay về, trừ khi các người đăng tuyên bố trên báo, mười tám năm trước là các người bế nhầm, tôi mới là con gái ruột duy nhất của nhà họ Tạ, nếu không thì đừng nói chuyện nữa.”“Không được! Cô đừng hòng nghĩ đến chuyện đó! Làm thế thì Thi Dao sẽ ra sao? Em ấy vốn đã không khỏe, cô kích động em ấy như vậy chẳng khác nào đẩy em ấy vào chỗ chết! Trần Tử Ninh, cô...”“Ừm ừm, rồi rồi.” Tôi lười tranh luận với anh ta, trực tiếp ngắt lời: "Vậy không bàn nữa, tạm biệt.”Nói xong, nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, tôi lập tức bỏ chạy.Nói thêm một câu với người nhà họ Tạ cũng chỉ tổ lãng phí thời gian của tôi, khỏi nghe đi.Dù sao, không quá vài ngày nữa, họ sẽ lại kéo đến khóc lóc cầu xin tôi.9Quả nhiên, chưa đầy ba ngày, tôi đã thấy tuyên bố của nhà họ Tạ trên báo.Thực ra thời này đã chẳng còn mấy người đọc báo nữa, nhưng tôi vẫn cố tình bỏ ra vài đồng để mua một tờ.Cùng lúc đó, vợ chồng nhà họ Tạ và Tạ Sâm cùng chặn tôi lại trên đường, chân thành cầu xin tôi về nhà.“Tử Ninh, chúng ta đã đăng tuyên bố trên báo theo lời con rồi, bây giờ con có muốn về nhà với ba mẹ không? Thời gian qua, chúng ta thực sự rất nhớ con, cũng rất lo lắng cho con.”Tôi thầm cười lạnh trong lòng một tiếng.Nếu không phải đã đọc nguyên tác, nói không chừng tôi đã bị họ lừa rồi.Trong nguyên tác, Tạ Thi Dao bệnh tình trở nặng vào chính thời điểm này, bác sĩ nói phải tìm được nguồn thận phù hợp trong mấy ngày tới mới có thể sống sót.Để con gái bảo bối của họ có thể sống, những người này mới hạ mình đến trước mặt tôi, diễn vở kịch ba mẹ yêu thương, muốn lừa tôi về nhà.Nhưng, họ đã tốn công diễn, tôi sao lại không thuận theo họ.Tôi nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi cho mẹ, sau đó lên xe của nhà họ Tạ.Bước vào xe, mẹ Tạ cười ngượng ngùng muốn nói chuyện với tôi, tôi trực tiếp đeo tai nghe, phớt lờ bà ta.Dù sao bây giờ họ cũng đang cầu xin tôi, đây chính là cơ hội tốt để tôi tha hồ làm loạn, hư hỏng ngang ngược, hehe.Về đến trước cửa nhà họ Tạ, người giúp việc đã xếp hàng dài cúi đầu chờ đợi, tôi phớt lờ họ, bước thẳng vào.“Tử Ninh, từ nay về sau đây sẽ là nhà của con. Mẹ đã cho người dọn dẹp sẵn phòng ngủ của con rồi, mẹ dẫn con qua xem nhé?” Mẹ Tạ tiếp tục nói bằng giọng điệu chiều chuộng.“Không cần vội.” Tôi nói: "Tạ Thi Dao ở phòng nào?”Mặt mẹ Tạ đột nhiên cứng đờ: "Thi Dao tạm thời vẫn ở phòng trên tầng hai...”“Ồ.” Tôi ngắt lời bà ta: "Tôi muốn ở đó, bảo Tạ Thi Dao dọn ra đi.”Vừa nghe câu này, không chỉ mẹ Tạ mà cả ba Tạ và Tạ Sâm đều biến sắc.Tạ Sâm là người lên tiếng trước: "Không được! Tiểu Dao đã quen ở đó rồi, đột nhiên bảo em ấy dọn ra chắc chắn sẽ khiến em ấy để tâm. Hiện tại em ấy đang không khỏe, nằm viện một mình đã đủ đáng thương rồi, lúc này chúng ta làm vậy chẳng khác nào ép em ấy chết.”“Con vừa về nhà đã muốn đuổi Dao Dao đi, vài ngày nữa chắc muốn đuổi cả chúng tôi nữa sao? Nhà họ Trần dạy con như thế à? Chẳng có chút giáo dưỡng nào cả! Ba đã nói rồi, nhà nghèo thì làm sao nuôi dạy được thứ gì tốt đẹp. Sau này con bớt tiếp xúc với mẹ nuôi của con đi, đừng mang những thói hư tật xấu đó vào nhà chúng ta.”“Anh nói gì thế, có ai lại nói con mình như vậy không? Tử Ninh đúng là có chút quá đáng nhưng anh cũng không thể nói con như thế được. Ngoan, con đừng để ý lời ba, nghe lời mẹ, mẹ dẫn con đi xem phòng mới nhé.”Nhìn họ một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền, tôi thờ ơ nhún vai: "Được thôi, nếu các vị không nỡ xa con gái bảo bối Tạ Thi Dao của mình, vậy tôi đi đây, chào nhé~”Nói xong, tôi quay lưng bước thẳng về phía cửa chính, chẳng chút lưu luyến.Ba mẹ Tạ đều sững sờ, chỉ có Tạ Sâm là người đầu tiên chặn tôi lại.“Tử Ninh, em đừng có nhỏ nhen như vậy. Em đã về nhà rồi, còn lo Thi Dao tranh giành với em sao? Chỉ là một căn phòng thôi, em nhường nhịn em ấy một chút đi.” Tạ Sâm cố nhịn sự bất mãn trong lòng, kiên nhẫn khuyên nhủ.“Được thôi, phòng có thể nhường cho cô ta, ngôi nhà này cũng có thể nhường cho cô ta, tất cả mọi thứ đều có thể nhường cho cô ta. Tôi đi, các vị sống hòa thuận vui vẻ với nhau, chẳng phải tốt sao?” Tôi thờ ơ vẫy tay: "Tôi đi đây, tạm biệt.”
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 6



Thực ra tôi không quan tâm lắm đến việc ngủ phòng nào nhưng nhìn nhà họ Tạ đang dồn nén lửa giận trong lòng, bên ngoài lại phải cố gắng nhẫn nhịn để giữ tôi ở lại, tôi không thể không cảm thấy vui sướng.“Tử Ninh, con nói gì thế. Chúng ta mới là gia đình. Thi Dao dù đã sống cùng chúng ta hơn mười năm nhưng khác máu tanh lòng, sao chúng ta có thể để nó vượt mặt con được? Mẹ sẽ bảo người dọn đồ của nó ra ngay, chuyển hành lý của con vào, được không? Sau này đừng có nói chuyện rời đi nữa nhé? Con cũng thông cảm cho tâm trạng của ba mẹ nhé.”Cuối cùng, mẹ Tạ đứng ra hòa giải.Tôi không buông tha, tiếp tục hỏi: "Dọn ra, dọn đi đâu? Tôi đã trở về rồi, đáng lẽ nên để Tạ Thi Dao rời khỏi nhà chúng ta chứ? Đồ đạc của cô ta, cứ bảo người mang đến bệnh viện cho cô ta là xong, phải không?”Nghe câu này, ngay cả mẹ Tạ vốn luôn đứng ra hòa giải cũng biến sắc.Bà ta mặt tái mét, môi run rẩy, gượng gạo nở nụ cười: "Tử Ninh, đứa bé này, đừng có đùa như thế. Con và Dao Dao đều là con của mẹ, đứa nào cũng là máu mủ, con nói vậy chẳng khác nào đang cắt vào tim gan của mẹ.”“Trần Tử Ninh, cô biết rõ Thi Dao đang ốm, đang điều trị ở bệnh viện, mà còn cố tình kích động em ấy vào lúc này, cô thật sự mong em ấy chết sao?” Tạ Sâm đau lòng nói: "Người độc ác như cô sao có thể lại là em gái ruột của tôi! Quả nhiên đất nào trồng ra giống nấy, những người tầng lớp dưới như các người đều giống hệt nhau.”Tôi hoàn toàn không để ý đến việc họ tức giận vô ích, bởi hiện tại chính họ đang muốn giữ tôi lại, quyền chủ động nằm trong tay tôi.“Đừng có nói nhiều lời vô ích với tôi.” Tôi lạnh lùng nói: "Cô ta và tôi, trong nhà này chỉ có thể giữ lại một người. Các người tự chọn đi. Hoặc là lập tức đưa đồ đạc của cô ta đi, hoặc là tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ.”Dù họ có dùng đủ mọi cách mềm nắn rắn buông, thái độ của tôi vẫn không hề lay chuyển.Cuối cùng, ba mẹ Tạ đành đồng ý cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Tạ Thi Dao, đưa đồ đạc của cô ta đi.Tất nhiên, tôi biết họ chỉ đang tạm thời nhượng bộ. Mục đích của họ chỉ là để dỗ dành tôi, để tôi có thể hiến tạng cho Tạ Thi Dao mà thôi.Họ thực sự nghĩ rằng họ sẽ đạt được điều mình muốn sao? Tôi lạnh lùng cười nhạo trong lòng.10Những ngày tiếp theo, nhà họ Tạ không có một ngày nào yên ổn.Tôi cố gắng gây rối hết sức, không một phút nào ngừng nghỉ.Nhà họ Tạ ban đầu còn nghĩ đến việc tỏ vẻ đạo mạo, dùng lời lẽ để thao túng tôi nhưng chẳng mấy chốc họ đã nhận ra rằng làm như vậy hoàn toàn vô nghĩa, chỉ có thể nhẫn nhịn, giả vờ làm người ba người mẹ hiền từ, hết sức chiều chuộng tôi.Nhưng tôi nhận thấy, số lượng bảo vệ và camera giám sát trong biệt thự nhà họ Tạ ngày càng tăng lên.Tôi âm thầm gửi tin nhắn cho mẹ nuôi về những thay đổi hàng ngày, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản.Cho đến hôm nay, tôi định ra ngoài đi dạo như thường lệ nhưng bị chặn lại ngay cổng biệt thự.“Tiểu thư, ông chủ và phu nhân đã dặn hôm nay cô không được ra ngoài. Tối nay họ có việc cần bàn với cô.”Quản gia vẫn tỏ ra kính cẩn nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua một chút khinh bỉ.Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cuối cùng cho mẹ.Có thể thu lưới rồi.Bữa tối, tôi như thường lệ bước vào phòng khách, bàn ăn trống trơn, còn ba người nhà họ Tạ ngồi một bên, ánh mắt đầy ác ý và chế giễu nhìn về phía tôi.“Vẫn chưa dọn cơm sao?” Tôi bình thản lên tiếng.“Đến lúc này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến ăn, cô đúng là ngu như heo vậy.” Tạ Sâm khẽ cười khẩy: "Chúng tôi đóng kịch với cô suốt thời gian qua, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ mình là tiểu thư của nhà họ Tạ sao?”“Ý anh là gì? Nếu anh không muốn tôi ở lại đây, tôi sẽ đi ngay.”“Hừ. Đến lúc này rồi mà cô vẫn nghĩ mình có thể đi được sao? Hay là cô định dùng chiêu này để đe dọa chúng tôi?” Trên mặt Tạ Sâm hiện rõ sự ác ý: "Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ mình có thể so sánh với Thi Dao sao? Nói thật với cô, hơn nửa năm trước chúng tôi đã biết chuyện hai người bị tráo đổi. Nếu không phải vì bệnh của Thi Dao cần thay tạng, mà thận của cô lại phù hợp với em ấy, cô nghĩ chúng tôi sẽ tốn công tìm cô về sao?”“Vậy mục đích thật sự của các người khi tìm tôi về là để tôi hiến tạng cho Tạ Thi Dao?” Tôi giả vờ không thể tin nổi, nước mắt lăn dài: "Không thể nào, các người đừng hòng, tôi sẽ không đồng ý đâu...”Nói xong, tôi liền chạy thẳng ra khỏi phòng khách.Nhưng vừa bước được vài bước, mấy tên bảo vệ đã xông lên khống chế tôi, một người trong số đó cầm ống tiêm, đâm vào cổ tôi.Trước khi mất ý thức, tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đầy chế giễu của nhà họ Tạ.11Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng phẫu thuật, xung quanh có vài bác sĩ, cùng với ba mẹ Tạ.Khi nhìn thấy tôi, cả hai người họ đều tỏ vẻ khó chịu.Miệng tôi hơi khô, tôi cố gắng lấy lại giọng nói của mình, không vòng vo mà trực tiếp hỏi: “Tại sao?”“Tôi không phải là con gái ruột của hai người sao? Tại sao lại vì Tạ Thi Dao, người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ, mà từ bỏ tôi?”Câu trả lời cho câu hỏi này hoàn toàn vô nghĩa với tôi, nhưng với nguyên chủ Trần Tử Ninh, cô ấy đã đau khổ và dằn vặt vì điều này cho đến tận lúc chết.Vì vậy, tôi quyết định dùng cách này để xoá bỏ chấp niệm cho cô ấy.“Không có tại sao cả.” Mẹ Tạ thờ ơ trả lời: "Tiểu Dao đã sống với chúng tôi hơn mười năm, dù không có quan hệ huyết thống, con bé vẫn là đứa con gái mà chúng tôi yêu thương nhất. Con bé ngoan ngoãn, hiếu thảo, hiểu chuyện nhưng lại mắc bệnh nặng từ khi còn nhỏ, còn cô thì lại lớn lên bình an vô sự, tại sao lại thế?”Tôi bật cười.
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 7



Tạ Thi Dao bị bệnh đáng thương nhưng điều đó có liên quan gì đến Trần Tử Ninh? Đâu phải tôi khiến cô ta bị bệnh.Tôi khẽ thở dài, với những kẻ rác rưởi này, chẳng còn gì để nói nữa.“Bác sĩ, mau bắt đầu phẫu thuật đi, con gái tôi đang cần thay tạng gấp.” Ba Tạ Thi vẫn im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng.Thế nhưng, mấy người mặc áo blouse trắng vẫn đứng im, chỉ lạnh lùng nhìn họ.“Bác sĩ?” Ba Tạ nhíu mày, dường như cảm thấy có gì đó không ổn.Mẹ Tạ bên cạnh cũng vội vàng lên tiếng: "Các người không định phản bội vào lúc này chứ?”Một người đàn ông mặc áo blouse trắng kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng: "Ông Tạ, bà Tạ, hai người liên quan đến việc giam giữ trái phép và buôn bán nội tạng, hãy đi với chúng tôi về đồn.”Vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật lập tức bị đẩy mạnh ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông vào.Và mẹ nuôi trên danh nghĩa của tôi, Trần Quân Xu, cũng bước theo vào.Nhìn thấy đám người đông đúc này, cả hai người họ đều tái mặt.“Các người biết tôi là ai không?” Ba Tạ cố tỏ ra bình tĩnh: "Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hoa...”“Đã không còn là của họ nữa.” Trần Quân Xu búng tay một cái: "Nhà họ Tạ sở hữu 40% cổ phần của Thành Hoa, nhưng ngay sáng nay, cổ đông cuối cùng đã chuyển nhượng cổ phần của mình cho tôi. Hiện tại tôi đang nắm giữ 60% cổ phần của Thành Hoa, nói cách khác, công ty này giờ đã mang họ Trần rồi.”Ba Tạ lập tức biến sắc, ông ta không dám tin vào tai mình, vội lấy điện thoại ra, dường như muốn gọi cho ai đó nhưng ngay lập tức bị cảnh sát bên cạnh khống chế, áp giải lên xe cảnh sát.“Đối phó với loại người rác rưởi này tất nhiên phải dùng pháp luật.” Bà Trần huýt sáo một tiếng, vừa cởi trói cho tôi vừa đắc ý nói: "Chị còn nắm được bằng chứng họ trốn thuế, đảm bảo sau này sẽ kiện đến khi họ phá sản.”“Còn Tạ Sâm đâu? Sao không thấy anh ta?”“Đang ở bên Tạ Thi Dao.” Bà Trần nhướng mày: "Mặc dù cậu ta không phải là chủ mưu nhưng cũng là đồng phạm, vài năm tù là không tránh khỏi.”“Ừm.” Tôi bước xuống khỏi giường phẫu thuật, đập tay với Trần Quân Xu: "Hợp tác vui vẻ~”Không lâu sau, kết quả xét xử nhà họ Tạ được công bố.Ba Tạ bị tuyên án mười ba năm, mẹ Tạ mười năm, còn Tạ Sâm sáu năm.Khoảng nửa năm sau, Tạ Thi Dao vì không tìm được thận phù hợp nên đã qua đời do suy kiệt.Ngay khoảnh khắc cô ta trút hơi thở cuối cùng, tôi và Trần Quân Xu đều có một cảm giác kỳ lạ.Như thể linh hồn của chúng tôi đang bị rút ra khỏi thể xác, tách khỏi thế giới này.Tôi lập tức nhận ra, đây là lúc nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi cuối cùng cũng có thể trở về thế giới thực.Dù trong nửa năm qua, nhờ tiền trúng xổ số, tôi và Trần Quân Xu sống một cuộc đời xa hoa hưởng lạc, nhưng cũng đã đến lúc phải chia tay.“Người chị em, em ở thành phố S, số điện thoại là 183xxx, WeChat và điện thoại cùng số, nhớ tìm em chơi nhé!”Trước khi ý thức hoàn toàn rời khỏi thể xác, tôi cố hết sức hét lớn với Trần Quân Xu.Tôi thấy cô ấy cũng gắng hết sức gật đầu với tôi.Vậy thì, hẹn gặp lại ở thế giới thực nhé, bạn của tôi.Ngoại truyện - Trần Tử Ninh1Cho đến khi chết trên bàn mổ, tôi mới biết rằng thế giới tôi đang sống chỉ là một quyển truyện, và tôi chỉ là một nhân vật phụ không đáng để tâm.Truyện này là truyện đoàn sủng, nhân vật chính là Tạ Thi Dao.Cái gọi là truyện đoàn sủng, tức là tất cả các nhân vật đều tồn tại để yêu thương Tạ Thi Dao vô điều kiện, hoặc làm bàn đạp cho cô ta.Không may, tôi thuộc về nhóm thứ hai.Trên trường, tôi ra sức học tập nhưng cũng chỉ đạt được mức trung bình khá; trong khi Tạ Thi Dao thường xuyên nghỉ học, tổng điểm các môn không đủ ba chữ số nhưng sau khi gặp nam chính học giỏi lạnh lùng, được anh ấy kèm cặp một tháng, cô ta dễ dàng đạt được vị trí đầu lớp.Ở nhà họ Tạ, rõ ràng tôi mới là con gái ruột của họ nhưng trong mắt ba mẹ và anh trai tôi, chỉ có Tạ Thi Dao.Vào ngày tôi trở về, cả nhà vây quanh Tạ Thi Dao dỗ dành cô ta: "Tình cảm mấy chục năm không phải muốn cắt đứt là cắt đứt được, dù không có quan hệ huyết thống, con vẫn mãi là con gái của chúng ta.”“Dù có chuyện gì xảy ra, đây sẽ mãi mãi là nhà của con. Vị trí của con trong lòng chúng ta, không ai có thể thay thế được.”Tôi lúng túng xách chiếc vali cũ kỹ của mình đứng trước cửa, cuối cùng quản gia không thể nhìn nổi nữa, dẫn tôi đến một phòng khách.Sàn nhà phủ một lớp bụi mỏng, nhìn là biết đã lâu không được dọn dẹp.Khi tôi cúi đầu lấy từng món đồ ít ỏi mang theo ra khỏi vali, điện thoại vang lên tiếng thông báo.[Đến nhà mới có quen không? Mọi người trong nhà hòa đồng chứ?]Là mẹ... mẹ nuôi gửi tin nhắn.Dù biết bà không nhìn thấy, tôi vẫn cố gắng nở một nụ cười: [Vâng, mọi thứ đều ổn. Họ nhớ con lắm, vừa về đã nói chuyện với con không ngừng.]Tôi không dám nói với mẹ rằng thực ra tôi ở đây không vui chút nào, tôi rất muốn về nhà.Ban đầu tôi đã không muốn trở về nhưng ba mẹ ruột nói: “Bà ấy một mình nuôi con lớn như vậy đã rất khó khăn, sau này con còn phải học đại học, bà ấy có đủ tiền đóng học phí không?”“Bao nhiêu năm nay, chắc bà ấy cũng muốn gặp lại con gái ruột của mình.”Họ đã thuyết phục được tôi.Họ nói không sai.Mẹ tôi không được học cao, chỉ có thể làm công nhân trong nhà máy dệt. Những năm qua, vì tôi mà mẹ đã sống rất tiết kiệm.Sau này tôi còn phải học đại học, nếu cứ mãi bám lấy mẹ, chỉ khiến mẹ thêm gánh nặng.Quan trọng hơn, so với đứa con bị bế nhầm như tôi, có lẽ mẹ sẽ mong con gái ruột của mình trở về hơn chứ?Nhưng không hiểu sao, tôi đã trở về nhà họ Tạ được một thời gian dài, thế mà Tạ Thi Dao vẫn không có ý định quay về nhà họ Trần.Mẹ một mình ở nhà, hai đứa con gái đều không ở bên cạnh, chắc mẹ rất buồn phải không?
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 8



Tôi do dự rất lâu, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, chủ động nói với Tạ Thi Dao:“Thi Dao, em có muốn gọi điện cho dì Trần không? Chắc dạo này dì nhớ em lắm.”Tôi không ngờ rằng, Tạ Thi Dao lại vì câu nói của tôi mà đau lòng.Cô ta khóc như mưa: "Chị Tử Ninh, chị không muốn em ở lại nhà họ Tạ phải không? Có phải em ở đây làm chị khó chịu? Em thật sự không có ý tranh giành gì với chị, em chỉ là không nỡ xa ba mẹ thôi.”Ba mẹ Tạ rất tức giận, cho rằng tôi bắt nạt Tạ Thi Dao.Họ mắng nhiếc tôi thậm tệ, nói tôi vô lương tâm, là kẻ bạc bẽo, chỉ biết tham lam gia sản của họ, vừa về nhà họ Tạ đã muốn đuổi con gái họ đi.Tôi không thể nào thanh minh được.Sao tôi có thể bắt nạt Tạ Thi Dao chứ?Cô ta là con gái của mẹ Trần, chỉ cần điểm này thôi, tôi cũng sẽ không bao giờ làm hại cô ta.Để chứng minh điều đó, cũng để Tạ Thi Dao đừng buồn nữa, đôi mắt cô ta rất giống mẹ Trần nên mỗi khi cô ta khóc, tôi cũng thấy đau lòng, tôi chỉ có thể học theo những người xung quanh, cố gắng đối xử tốt với Tạ Thi Dao.Không lâu sau, tôi biết được Tạ Thi Dao không khoẻ, cần phải thay thận.Và trùng hợp là, thận của tôi lại phù hợp với cô ta.Khi biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của tôi là sợ hãi.Tôi trốn trong chăn, lén lút tìm kiếm trên điện thoại.“Phẫu thuật cắt thận có nguy hiểm không?”“Chỉ còn một quả thận có ảnh hưởng đến cuộc sống không?”"Cắt bỏ một quả thận có hại gì cho cơ thể?”.Tôi rất sợ.Nhưng cuối cùng tôi vẫn ký vào giấy phẫu thuật.Bởi vì cô ta là con gái của mẹ Trần, tôi không thể để cô ta chết.Nhưng điều tôi không ngờ tới nhất là, thứ họ muốn không chỉ là một quả thận.Cả hai quả thận của tôi đều bị lấy đi, tôi không thể sống sót bước ra khỏi bàn mổ.Cho đến khoảnh khắc chết đi, tôi mới biết rằng mình chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện ở giai đoạn đầu của quyển truyện này, một nhân vật có thể có hoặc không.Toàn bộ ý nghĩa tồn tại của nhân vật này dường như chỉ là để hiến thận cho nữ chính, giúp cô ta có được một cơ thể khỏe mạnh.Không lâu sau khi tôi chết, mẹ Trần vì muốn đòi lại công bằng cho tôi đã bị nhà họ Tạ bày mưu, bất ngờ qua đời.Ý thức của tôi như một linh hồn oán hận, lơ lửng quanh ngôi nhà cũ không muốn rời đi.Rồi tôi nhìn thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm hai người.Hai người có vẻ ngoài giống hệt tôi và mẹ Trần nhưng lại mang một linh hồn hoàn toàn khác.Họ dường như đã biết đây là một quyển truyện từ trước, dường như đã biết hàng loạt hành vi tàn ác của nhà họ Tạ từ trước.Họ không giống như mẹ con, mà giống như một cặp đồng đội cùng chung kẻ thù, thân thiết và ăn ý, hợp tác trừng phạt nhà họ Tạ.Tôi lặng lẽ đi theo họ, nhìn thấy Tạ Thi Dao bị đuổi học, Tạ Sâm bị khiển trách, tội ác của ba mẹ Tạ bị phơi bày, doanh nghiệp nhà họ Tạ phá sản, ba người nhà họ Tạ vào tù, Tạ Thi Dao vì không có thận thay thế, cuối cùng kiệt quệ mà chết…Số phận từng khiến tôi căm hận nhưng lại bất lực, dường như có thể dễ dàng thay đổi trong tay họ.Nửa năm sau, họ đột nhiên biến mất khỏi ngôi nhà, giống như lúc xuất hiện, không một dấu hiệu báo trước.Tôi nghĩ, chắc họ đã trở về thế giới của riêng mình.Cảm ơn các bạn, những người bạn đến từ thế giới mà tôi không biết, chúc các bạn tương lai bình an.Tôi nhìn vào phòng khách trống trải, lặng lẽ gửi đi lời chúc của mình.Tôi tưởng rằng câu chuyện của mình đã kết thúc.Nhưng không ngờ, khi tôi mở mắt lần nữa, lại phát hiện mình đã trở về trong thân xác cũ!Sau khi cặp lữ khách xa lạ kia rời đi, linh hồn tôi đã trở về với thân xác của mình.Trong khoảnh khắc đó, đồng tử tôi giãn ra, tôi không kìm được mà lao ra khỏi cửa, chạy về phòng mẹ.Khi đẩy cửa bước vào, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.Tôi đã trở về, tất cả đã trở lại…!Tôi và mẹ ôm nhau khóc nức nở.Hai người bạn đó đã để lại cho tôi và mẹ một khối tài sản khổng lồ không thể đếm xuể.Nhưng cả tôi và mẹ đều cảm thấy rằng, việc có thể đoàn tụ với nhau đã là một may mắn khó tưởng tượng được, nếu còn tham lam muốn nhiều hơn nữa thì thật là tham lam.Chúng tôi chỉ giữ lại một phần rất nhỏ trong số tài sản đó, phần còn lại đều được quyên góp cho những người đang cần.Nguyện rằng may mắn và niềm vui của chúng tôi cũng có thể truyền đến bạn.Cầu chúc bạn cũng có thể đoàn tụ với người thân, không còn phải xa cách những người mình yêu thương.Cầu chúc bạn một đời hạnh phúc.Ngoại truyện - Khương Dung1Mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường, điện thoại vẫn dừng ở giao diện bình luận truyện.Trong khung bình luận, những lời lẽ th* t*c vốn dài hàng nghìn chữ đã biến thành một câu:[Cảm ơn các bạn, những người bạn từ thế giới mà tôi không biết, chúc các bạn mọi điều tốt lành trong tương lai.]Số phận của Trần Tử Ninh thực sự đã thay đổi? Tất cả chuyện này không phải là một giấc mơ của tôi sao?Tôi nóng lòng lật lại truyện.Khác với trong ký ức của tôi, nhân vật chính của cuốn sách này đã từ Tạ Thi Dao biến thành Trần Tử Ninh, thể loại cũng từ ngọt đoàn sủng biến thành đời thường ấm áp.Trong sách, sau khi Trần Tử Ninh vạch trần âm mưu của ba mẹ ruột và trả thù thành công, đã quyên góp phần lớn tài sản, chỉ giữ lại một phần để cải thiện cuộc sống, sau đó sống những ngày tháng bình yên.Cô ấy đã dựa vào nỗ lực của bản thân để thi đỗ vào một trường đại học tốt, quen biết một đàn anh khoá trên điềm đạm, có được một tình yêu bình dị nhưng ấm áp, không quá mãnh liệt nhưng tôn trọng lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành.Kết thúc của câu chuyện là câu quen thuộc “Từ đó, họ sống hạnh phúc mãi mãi.”Thật là một kết thúc sáo rỗng... nhưng tôi lại không khỏi mỉm cười chân thành vì cô ấy, người cố gắng sống lương thiện đã được đền đáp, không có gì tốt đẹp hơn điều này.
 
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thiên Kim Thật
Chương 9: Hết



Vậy bây giờ, việc cần làm chỉ còn một thứ.Người đồng đội thân thiết cùng xuyên vào truyện với tôi, xuyên vào vai “Trần Quân Xu”, không biết cô ấy hiện đang ở đâu?Chắc cũng đã trở về thế giới thực rồi chứ?Chúng tôi đã hẹn nhau khi trở về thế giới thực, chắc chắn sẽ gặp mặt nhau.Thế nhưng, tôi đợi suốt một tuần mà vẫn chưa nhận được tin gì từ cô ấy.2Trong tuần chờ đợi cuộc gọi từ Trần Quân Xu, trong đầu tôi bỗng lóe lên vô số chi tiết mà trước đây tôi đã bỏ qua.Ví dụ như chuyện mua vé số.Tôi luôn nghĩ rằng mình đủ thông minh khi ngay lập tức mua vé số sau khi xuyên sách, nhưng Trần Quân Xu lại có thể tìm ra kẽ hở trong truyện, dựa vào việc lợi dụng lỗi đó để trở thành tỷ phú.Sau khi trở thành tỷ phú, cô ấy không chỉ ngồi không hưởng thụ, mà còn nghiêm túc bắt đầu xây dựng đế chế thương mại, khiến tôi nghi ngờ trong thế giới thực, cô ấy cũng là một nữ tổng giám đốc quyền lực.Lại ví dụ như trong nửa năm sống cùng Trần Quân Xu, chúng tôi thường xuyên ngồi tán gẫu cùng nhau, nhưng mỗi lần tôi vô tình hỏi về tên thật, công việc, địa chỉ của cô ấy trong đời thực, cô ấy đều khéo léo chuyển chủ đề.Đến nỗi, cuối cùng tôi cũng không có thông tin liên lạc của cô ấy, chỉ có thể chờ cô ấy chủ động liên hệ với tôi.“... Chẳng lẽ cô ấy là đặc vụ hay gì sao?”Tôi đột nhiên nhận ra mình không hiểu đối phương nhiều như mình tưởng.3Thật lòng mà nói, tôi hơi buồn.Trong nửa năm đó, tôi thực sự coi cô ấy như chị em, nhưng lại phát hiện ra đối phương vẫn có điều gì đó giấu giếm.Quan trọng hơn, đã lâu như vậy, cô ấy vẫn chưa liên hệ với tôi.Với suy nghĩ “cậu không thân với tôi thì tôi cũng không thân với cậu nữa”, tôi quyết định sẽ không quan tâm đến người này nữa.Nhưng khi tôi mở ứng dụng đọc truyện, tôi thấy có người gửi tin nhắn riêng cho tôi.Nội dung tin nhắn là một địa chỉ, ID người gửi là “Trần Quân Xu”.Rõ ràng có thể liên hệ trực tiếp với tôi, tại sao lại dùng cách vòng vo như vậy?Tôi tò mò nhấn vào avatar của cô ấy.4Trong một năm qua, Trần Quân Xu đã đọc hơn hai trăm truyện trên ứng dụng này.Dưới mỗi truyện, cô ấy đều để lại bình luận.Nội dung bình luận khá kỳ lạ.Bình luận của độc giả thường là thảo luận nội dung truyện hoặc bày tỏ cảm xúc yêu ghét đối với tác phẩm.Nhưng bình luận của Trần Quân Xu lại toàn là lời cảm ơn.“Cảm ơn bạn, bạn đã thay đổi số phận của tôi.”“Cảm ơn bạn, chúc bạn cũng tìm được hạnh phúc của mình.”“Cảm ơn bạn đã cho tôi một cơ hội làm lại.”...Cô ấy đang cảm ơn ai vậy?Nhìn những bình luận kỳ lạ này, tôi không khỏi nhớ đến một chuyện.Trước khi xuyên sách, tôi đã chửi rủa hàng nghìn chữ trong phần bình luận.Còn sau khi xuyên về, những lời chửi rủa đó đã biến thành lời cảm ơn.Dường như đó là “Trần Tử Ninh” trong truyện đang bày tỏ lòng biết ơn với tôi.Chẳng lẽ...?Trong lòng tôi bỗng dâng lên một suy đoán.5Tôi theo nội dung tin nhắn riêng, đến một quán cà phê hẻo lánh.Trong quán cà phê chỉ có duy nhất một người phụ nữ,cực kỳ quyến rũ, rực rỡ hào phóng.Tôi nuốt nước bọt, thử gọi một tiếng: "... Mẹ? Chị Trần?”Người đẹp mắt sáng lên, vẫy tay với tôi:“Nhanh lên! Chị nói cho em biết, dạo này chị lại đọc được quả truyện quái thai!”Trong đầu tôi từ từ hiện lên một dấu hỏi.Chị cả, chị không định giải thích tình hình với tôi trước sao?6“Truyện đó thực sự làm chị tức chết!”“Ba mẹ, anh chị em, bạn thân, bạn trai của nữ chính, không có ai là người tốt.”“Tác giả gắn tag truy thê hỏa táng tràng, chị cứ đợi nữ chính vả mặt mấy kẻ khốn nạn này.”“Kết quả thì sao? Hỏa táng là nữ chính bị ung thư chết vào lò hỏa táng.”“Cách nữ chính vả mặt những kẻ khốn nạn là tự khiến mình chết, khiến chúng hối hận không kịp.”“A a a tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi!”“Nếu những người này quan tâm nữ chính, sao lúc còn sống lại đối xử với cô ấy như vậy!”“Nữ chính chết, chúng không những không hối hận, ngược lại còn đốt pháo ăn mừng mới đúng chứ!”“Tức chết tôi rồi, logic tác giả kiểu gì vậy!”“Rõ ràng những kẻ khốn nạn kia mới là người nên vào lò hỏa táng, sao cuối cùng chỉ khiến chúng hối hận!”“Còn nữ chính chẳng làm gì xấu lại phải chết...”Trần Quân Xu kéo tôi, nói liên tục không ngừng.Vừa lúc cô ấy uống nước nghỉ ngơi, tôi vội vàng ngắt lời:“Chị, đừng vội chê truyện, chị có nên giải thích tình hình của chị trước không?”Tôi từ từ nói ra những chi tiết mà mình phát hiện trong thời gian qua.Trên mặt Trần Quân Xu, là một nụ cười hơi kiêu hãnh.7Tên thật của cô ấy không phải là Trần Quân Xu, mà là Khương Dung.Ừ, rất hợp lý, giống như tôi cũng không phải là “Trần Tử Ninh”, mà là Trình Nguyệt Lâu.Khương Dung là nhân viên của nhóm xuyên sách thuộc bộ phận xuyên không của Cục Tiểu Thuyết, chuyên xuyên vào những cuốn truyện gây ra tranh cãi lớn, chỉnh đốn lại tình hình, thay đổi số phận của một số nhân vật.Nhưng dần dần, Khương Dung cảm thấy có chút mệt mỏi.Mỗi lần xuyên sách, cô ấy đều phải đối mặt với đủ kẻ kỳ quái và đồ bỏ đi, khiến sức lực cô ấy kiệt quệ.Ngay khi cô ấy muốn từ chức, tình cờ lướt qua bình luận dài thượt của tôi.Theo như cô ấy nói, tôi chửi rất sâu sắc, từng chữ đều quý giá, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cô ấy.Quan trọng nhất là, gu truyện và quan điểm sống của chúng tôi hoàn toàn trùng khớp.Vì vậy, cô ấy đã lén sử dụng quyền hạn của mình, đưa tôi cùng vào truyện đó.Trong quá trình ở bên nhau, cô ấy luôn giấu giếm tôi, sau khi trở về hiện thực lại cố tình không liên lạc, là vì lo lắng cấp trên phát hiện ra hành động vi phạm quy định của cô ấy.Và bây giờ, khi mọi vấn đề đã được giải quyết, cô ấy lập tức tìm đến tôi.“Tóm lại, công việc của chị là xuyên sách đấu với những kẻ kỳ quái, thay đổi số phận bi thảm của vàinhân vật.”“Những gì chị vừa tâm sự với em chính là truyện chị sẽ xuyên vào tiếp theo, vậy nên…”“Vậy nên?”“Công việc tiếp theo, em có muốn cùng tham gia không?”Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ và đầy tự tin của cô ấy, từ từ đưa tay ra.“Tất nhiên rồi.”- Hết -
 
Back
Top Bottom