Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết

Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 40: Chương 40



1.png


2.png


3.png


4.png


5.png


6.png


7.png


8.png


9.png


10.png


11.png


12.png


13.png


14.png


15.png


16.png


17.png


18.png


19.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 41: Chương 41



1-1.png


2-1.png


3-1.png


4-1.png


5-1.png


6-1.png


7-1.png


8-1.png


9-1.png


10-1.png


11-1.png


12-1.png


13-1.png


14-1.png


15-1.png


19-1.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 42: Chương 42



42skxk-1.png


42skxk-2.png


42skxk-3.png


42skxk-4.png


42skxk-5.png


42skxk-6.png


42skxk-7.png


42skxk-8.png


42skxk-9.png


42skxk-10.png


42skxk-11.png


42skxk-12.png


42skxk-13.png


42skxk-14.png


42skxk-15.png


42skxk-16.png


42skxk-17.png


42skxk-18.png


42skxk-19.png


42skxk-20.png


42skxk-21.png


42skxk-22.png


42skxk-23.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 43: Chương 43



43skxk_1.png


43skxk_2.png


43skxk_3.png


43skxk_4.png


43skxk_5.png


43skxk_6.png


43skxk_7.png


43skxk_8.png


43skxk_9.png


43skxk_10.png


43skxk_11.png


43skxk_12.png


43skxk_13.png


43skxk_14.png


43skxk_15.png


43skxk_16.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 44: Chương 44



44skxk_1.png


44skxk_2.png


44skxk_3.png


44skxk_4.png


44skxk_5.png


44skxk_6.png


44skxk_7.png


44skxk_8.png


44skxk_9.png


44skxk_10.png


44skxk_11.png


44skxk_12.png


44skxk_13.png


44skxk_14.png


44skxk_15.png


44skxk_15-16.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 45: Chương 45



45skxk_1.png


45skxk_2.png


45skxk_3.png


45skxk_4.png


45skxk_5.png


45skxk_6.png


45skxk_7.png


45skxk_8.png


45skxk_9.png


45skxk_10.png


45skxk_11.png


45skxk_12.png


45skxk_13.png


45skxk_14.png


45skxk_15.png


45skxk_16.png


45skxk_17.png


45skxk_18.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 46: Chương 46



46skxk_1.png


46skxk_2.png


46skxk_3.png


46skxk_4.png


46skxk_5.png


46skxk_6.png


46skxk_7.png


46skxk_8.png


46skxk_9.png


46skxk_10.png


46skxk_11.png


46skxk_12.png


46skxk_13.png


46skxk_14.png


46skxk_15.png


46skxk_16.png


46skxk_17.png


46skxk_18.png


46skxk_19.png


46skxk_20.png


46skxk_21-1.png

 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 47: Ngoại truyện 1: Thần Thần nguyên bản 25 tuổi x 19 tuổi



Ngoại truyện 1: Thần Thần nguyên bản 25 tuổi x 19 tuổi

Quý Hành Thần định lật người nhưng không lật nổi.

Anh cảm thấy mình như bị một con bạch tuộc khổng lồ quấn chặt, vừa bám dai vừa ngoan cố, dù có đá cũng không thoát ra được. Trong cơn bực dọc vì bị đánh thức, anh mở mắt ra, đối diện là gương mặt một người đàn ông xa lạ, chỉ cách anh trong gang tấc.

Cả hai đều trong tình trạng quần áo xộc xệch, cơ thể anh còn mang cảm giác nhức mỏi khó nói thành lời.

Quý Hành Thần lập tức bùng nổ, thoát ra khỏi vòng ôm đó và giáng một cái tát khiến người đàn ông đang ngủ say phải tỉnh dậy ngay lập tức.

Người kia mở mắt ra, dường như chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt đầy vẻ đề phòng, sát khí trong từng đường nét gương mặt như sắp bùng lên phản công bất cứ lúc nào. Nhưng thay vì vậy, người đàn ông chỉ ngây ngẩn kéo lấy bàn tay vừa đánh mình của Quý Hành Thần, nhẹ nhàng xoa bóp.

Giọng nói không trách cứ, ngược lại còn cưng chiều: “Có đau tay không?”

Quý Hành Thần thực sự thấy tay rất đau, nhưng trong mắt anh, người đàn ông bị đánh này đúng là có bệnh.

Quý Hành Thần lạnh lùng rút tay về, âm thầm quan sát xung quanh, rồi cất giọng đầy cảnh giác: “Anh là ai? Đây là đâu?”

Giờ thì cả hai người đều trở nên bối rối.

Dẫu giỏi che giấu cảm xúc đến đâu, lúc này Lý Tự Tranh cũng không khỏi bối rối. Quý Hành Thần cũng như cậu, đều không phải kiểu người thích đùa cợt quá trớn, huống chi là kiểu nói đùa như thể đâm thẳng vào tim thế này.

Dù nhận ra sự bất thường của Quý Hành Thần, Lý Tự Tranh vẫn tiếp tục đối thoại.

“Đây là nhà của chúng ta. Em là…” Cậu ta ngừng lại, cố tỏ ra điềm tĩnh rồi hỏi ngược lại: “Anh không nhớ em là ai à?”

Quý Hành Thần vừa tức vừa ngạc nhiên, buột miệng nói: “Ai là ‘chúng ta’ với anh? Tôi có nhà của tôi!”

Hóa ra trí nhớ của Quý Hành Thần dừng lại ở bảy năm trước, vào ngày anh tròn 19 tuổi.

Anh đăng ký một trường học cách xa nhà để thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Gia đình vì muốn răn dạy anh, ngoài việc đóng học phí thì không quan tâm gì đến anh nữa. Một mình anh không có bất kỳ chút cảm giác nghi lễ nào, trải qua sinh nhật một cách lặng lẽ, rồi lên giường ngủ từ rất sớm. Nghĩ đến tính cách ngày thường của mình, lối sống đứng đắn, sạch sẽ, anh cảm thấy hoàn toàn không có khả năng mình lại đi dây dưa với một người đàn ông xa lạ.

“—Hơn nữa, tại sao tôi phải nhớ anh?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Người đàn ông trước mặt có gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, trên má còn hằn vết cái tát của anh. Ban đầu, vẻ mặt cậu ta không có cảm xúc gì, nhưng khi nghe câu đó, đôi mắt cậu ta bỗng đỏ hoe.

“Chúng ta quen nhau năm năm, bên nhau hai năm. Anh từng nói yêu em, gọi em là chồng… Như thế đã đủ làm lý do chưa?”

Lý trí của Quý Hành Thần như bị một cú sốc đánh văng lên tận mây xanh. Do thiếu thông tin và không thể xử lý nổi lượng tin tức quá lớn, đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, đồng tử giãn rộng vì kinh ngạc.

“Năm năm gì cơ?”

Sau một hồi trò chuyện đầy lệch pha, Quý Hành Thần nhìn vào gương trên bồn rửa mặt, cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống: Hóa ra anh đã ngủ một giấc, rồi tỉnh dậy và trở thành bản thân “bảy năm sau”.

Lý trí mách bảo anh rằng tình trạng này có lẽ là do mất trí nhớ. Anh nên ngồi xuống và nghiêm túc nói chuyện với người đàn ông này để tìm hiểu rõ sự việc. Nhưng không may, lý trí của anh vẫn còn đang bay lơ lửng tận trời cao, nhất là khi phát hiện cơ thể mình chi chít những dấu vết của h0an ái.

“Thần Thần.”

Quý Hành Thần cau có dùng khăn lau mạnh những dấu hôn trên cổ, sau đó ném thẳng chiếc khăn vào người đã để lại những dấu vết này – người được gọi là chồng trên danh nghĩa của anh: “Đừng gọi thân mật như thế, tránh xa tôi ra!”

“Được” Lý Tự Tranh dứt khoát từ chối cuộc gọi công việc từ trợ lý, lùi ra khỏi tầm mắt của Quý Hành Thần và nói: “Quần áo em để đây rồi. Em sẽ ở ngoài cửa, cần gì cứ gọi cho em.”

Sau một thời gian dài xây dựng tâm lý, Quý Hành Thần cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc của mình. Người đàn ông bận rộn với công việc vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Trên bàn trà trước mặt là một tô mì chay với trứng luộc và vài món ăn kèm hợp khẩu vị của anh. Khung cảnh đơn giản nhưng tràn đầy hơi thở của cuộc sống thường ngày.

Khi thấy anh xuống lầu, Lý Tự Tranh dùng tay kiểm tra nhiệt độ của bát mì: “Nguội rồi, em sẽ nấu lại tô khác cho anh.”

“Tôi không đói.” Quý Hành Thần khẽ động lòng, trong lòng cũng dâng lên chút áy náy: “Mặt anh còn đau không?”

“Không sao.”

“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi mất bình tĩnh.” Quý Hành Thần khẽ mím môi, ngồi xuống sofa đối diện: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Đương nhiên.”

Người đàn ông tỏ ra rất nhã nhặn, kiên nhẫn trả lời mọi thắc mắc dù lớn hay nhỏ của anh. Sự bất an trong lòng Quý Hành Thần dần dịu lại, và anh bắt đầu nảy sinh chút thiện cảm với người này. Hoặc có thể, trong sâu thẳm trái tim mình, anh vốn đã dành sẵn một tình cảm đặc biệt cho người này. Khi tâm trí trống rỗng, những cảm xúc ấm áp ấy lại tự nhiên tràn ra.

Sau khi hỏi thăm về tình hình hiện tại và tiếp tục câu chuyện gia đình, khi biết rằng mình vì come out mà cắt đứt quan hệ với gia đình, Quý Hành Thần lại cảm thấy hụt hẫng.

Sau một giấc ngủ dài, thời gian đã trôi qua bảy năm, bố mẹ đã đuổi anh ra khỏi nhà, và nhận người khác làm con nuôi. Đối với một người bình thường, cú sốc này chắc chắn không dễ vượt qua.

Anh vừa rơi hai giọt nước mắt vì quá xúc động, người đàn ông đối diện đã luống cuống cả lên, quỳ một chân xuống trước mặt anh, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.

“Nếu anh cần, em có thể lập tức tìm cách liên lạc với gia đình anh, xin lỗi bố mẹ anh để hòa giải. Anh đừng buồn.”

Công khai come out với gia đình, liệu anh có thực sự làm chuyện hoang đường như vậy? Có thể lắm — trong gia đình bị bó buộc bởi những khuôn phép cứng nhắc, việc lên tiếng bằng con người thật của mình có lẽ chính là sự nổi loạn mà anh đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

Quý Hành Thần nhìn người đàn ông đang chăm sóc mình, và nhận ra rằng bản thân không phải không có nhà.

Nỗi tủi thân trong lòng anh dần tan biến. Nếu đây là tương lai của mình, dường như cũng không đến nỗi tệ.

“Vậy anh có thể giúp tôi quay lại không?”

Lý Tự Tranh cúi mắt xuống, một cách tự nhiên chỉnh lại cúc tay áo sơ mi của Quý Hành Thần thật chỉnh tề, hành động như thể đang níu giữ tay áo của anh, không muốn anh rời đi. Cậu ta hỏi: “Anh muốn quay lại đâu?”

Quý Hành Thần cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy thời gian.

“Quay lại bảy năm trước.”

Ánh mắt Lý Tự Tranh dừng lại một chút, rồi nói với giọng nhẹ nhàng: “Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước được không?”

Quý Hành Thần cảm thấy người đàn ông này đang ám chỉ rằng mình không ổn về mặt tinh thần.

“Tôi không có bệnh!”

“Được được được, không có bệnh.” Lý Tự Tranh vội vã đồng ý, sau đó vừa dỗ dành vừa thuyết phục, đưa Quý Hành Thần đến bệnh viện để kiểm tra từ đầu đến chân.

Kết quả kiểm tra cho thấy, việc mất trí nhớ là sự thật.

Quý Hành Thần vẫn không thể chấp nhận sự thật này, cảm thấy thế giới xung quanh mình quá xa lạ, không thể nhận ra bản thân trong thân phận hiện tại.

“Không sao đâu, chúng ta làm lại từ đầu nhé. Em tên là Lý Tự Tranh, là bạn trai của anh, 25 tuổi, làm trong ngành thương mại điện tử, bố em là một doanh nhân bất động sản, mẹ là bác sĩ nhi khoa — thứ Bảy tuần sau là sinh nhật anh, bố mẹ em muốn mời anh về nhà cùng tổ chức. Bố mẹ em rất thích anh và rất mong anh sẽ về.”

Quý Hành Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, không nhịn được hỏi: “Nếu tương lai anh sẽ là bạn trai của tôi, thì…”

Lý Tự Tranh sửa lại: “Không phải là tương lai, mà là hiện tại.”

Quý Hành Thần tiếp lời: “Vậy anh có thích tôi không?”

Mặc dù ánh mắt của Lý Tự Tranh khi nhìn anh luôn tràn đầy sự tập trung và sâu lắng, đối với bất kỳ câu hỏi nào của anh, cậu ta đều trả lời một cách dứt khoát. Nhưng với câu hỏi cơ bản nhất này, Lý Tự Tranh lại ngừng lại.

Trong không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Quý Hành Thần nín lặng, những nghi ngờ dần dần lắng xuống — Chẳng lẽ đến mức này mà tình cảm của hai người vẫn không ổn định?

Có hy vọng thì mới có thất vọng, Quý Hành Thần vốn nghĩ rằng mình đang được người yêu hiện tại yêu thương hết mực, nhưng hy vọng vừa dấy lên đã bị dập tắt, để lại cảm giác mất mát gấp bội. Anh quyết định dập tắt những cảm xúc đang dao động trong lòng mình, kịp thời ngăn lại sự xao động

Anh buộc phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.

Nhưng đối phương lại không chịu hiểu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Biết rõ tình huống hiện tại, người đàn ông vẫn dùng thái độ chín chắn, lý trí để giao tiếp với anh, nhưng đến cuối cùng, lại cố tình hỏi một câu đầy mơ hồ:

“Quý Hành Thần, giờ anh không còn yêu em nữa sao?”

Quý Hành Thần với ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn thẳng vào người kia, đáp lại câu hỏi vô nghĩa ấy. Không chút e dè, anh nói thẳng: “Tôi đang cân nhắc có nên chia tay với anh không.”

“Không chia tay!”

Người đàn ông kia lúc này đã không thể che giấu bản chất thật sự, mặt mày vẫn giữ vẻ tao nhã, nhưng trong ánh mắt có chút tàn nhẫn, khó phân biệt là do đau đớn hay là vì điên cuồng.

Chó hoang sẽ cắn người, còn chó nhà bị chủ nhân vô cớ vứt bỏ chỉ biết lạc lõng quanh quẩn tại chỗ: “… không chia tay.”

“Bây giờ… bây giờ không phải là lúc để cân nhắc những chuyện này.” Giọng nói của Lý Tự Tranh đầy hoang mang, như thể sợ hãi khi phải nghe một lời tuyên án từ miệng đối phương. Lời lẽ và lý do của cậu ta tràn đầy sự tự lừa dối và gượng gạo, cuống quýt đứng dậy rời đi, nhưng lại không nỡ đi quá xa: “Em sẽ đi hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh của anh, cần gì thì gọi cho em.”

Quý Hành Thần dường như nghe thấy âm điệu nghẹn ngào kìm nén trong giọng nói của Lý Tự Tranh khi quay lưng bước đi.

Bệnh viện không thể cung cấp phương pháp điều trị hiệu quả, chỉ có thể dùng cách tiếp cận từ những thói quen thường ngày để khơi gợi lại ký ức đã mất.

Ở tuổi 19, Quý Hành Thần mang nét tính cách phù hợp với độ tuổi: nhạy cảm, bồng bột, nhưng vẫn làm mọi việc theo quy củ, trọng kế hoạch và trật tự trong cuộc sống. Anh rất hợp tác với quá trình hồi phục trí nhớ, giữ thái độ nghiêm túc trong việc tái hiện hình ảnh một nhà lãnh đạo sáng suốt.

— Nhưng kết quả: Thất bại.

Trong công ty, những chuyện cũ chưa giải quyết xong thì những việc mới đã đến, không có thời gian để làm quen, chỉ trực tiếp bước vào thực tế và nhận về toàn những sợi dây rối trong đầu. May mắn là người đàn ông giúp anh xử lý công việc rất đáng tin cậy. Lý Tự Tranh từng bước giúp anh làm rõ công việc, kiên nhẫn chỉ dạy, nhưng dường như sự giúp đỡ ấy chỉ để đổi lấy thêm một giây nhìn nhận từ Quý Hành Thần.

Quý Hành Thần tiếp thu và học hỏi, vừa làm việc vừa chú ý đến người đàn ông luôn quan tâm mình.

Lý do mà Lý Tự Tranh đưa ra để giúp đỡ anh luôn khách quan, công tâm. Nhưng khi liên quan đến lợi ích cá nhân, cậu ta lại nói một đằng nghĩ một nẻo. Trong công việc, cậu ta nghiêm khắc, không nương tay khi trách mắng người khác. Tuy nhiên, đối với Quý Hành Thần, mọi lỗi lầm đều được bao dung.

Quý Hành Thần chưa rõ liệu Lý Tự Tranh có thích mình hay không, nhưng từ những nhịp đập trái tim hỗn loạn, anh bắt đầu nhận ra mình thật sự thích người đàn ông này.

Quý Hành Thần khi suy nghĩ thường có rất nhiều động tác nhỏ, đến mức làm rụng gần hết lá của chậu cây lục thảo trong văn phòng của Lý Tự Tranh. Chậu cây này vốn được vị tổng giám đốc chăm sóc rất cẩn thận. Quý Hành Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị mắng, nhưng ngược lại, Lý Tự Tranh mặt không đổi sắc, trực tiếp mang đến một chậu cây khác, với lá xanh um và không dính bụi, để anh tùy ý nghịch ngợm.

Quý Hành Thần: Thích thêm một điểm.

Lý Tự Tranh có một cuốn sổ ghi chép công việc, Quý Hành Thần không có thói quen lục lọi đồ của người khác, nhưng gió thổi qua có lẽ cũng vô tình làm cuốn sổ mở ra, và một trang giấy với các con số và đầy đủ tên của Quý Hành Thần lộ ra trước mắt.

Hiển nhiên, Lý Tự Tranh hiểu rõ cuốn sổ ấy chứa đựng điều gì hơn ai hết. Quý Hành Thần thoáng nhận ra, qua ánh mắt nhìn trộm, rằng hàng mi của đối phương khẽ rung, khuôn mặt bỗng nhiên phủ một lớp đỏ nhàn nhạt, như đang ngại ngùng.

Cậu ta thực sự có cảm giác gì với mình?

Quý Hành Thần: Nghi hoặc thêm một điểm.

Cảm giác thích và nghi ngờ dần dần khiến Quý Hành Thần mất kiên nhẫn.

Đến tối, cửa phòng ngủ chính của Quý Hành Thần bị gõ. Người bạn đời hiện tại của anh—người đã ngủ riêng phòng vài ngày trước—xuất hiện trước cửa, tay cầm một tập hồ sơ bệnh án.

“Em mắc chứng rối loạn giấc ngủ, chỉ khi ngủ cùng anh mới có thể nghỉ ngơi tốt.”

Lý do này có vẻ hơi khó tin, giống như một cái cớ quen thuộc hơn là sự thật. Tuy nhiên, thái độ của Lý Tự Tranh rất chân thành, mà mấy ngày gần đây Quý Hành Thần cũng ngủ không ngon, luôn cảm thấy bên cạnh trống trải.

Lý Tự Tranh cam kết: “Chúng ta chỉ đơn giản là ngủ cùng nhau, em sẽ không làm gì vượt qua ý muốn của anh đâu.”

Quý Hành Thần đành để cậu ta vào phòng.

Khi thực sự nằm bên nhau, Quý Hành Thần hối hận — Anh đã đánh giá thấp sự hấp dẫn giữa hai người.

Ở Ở tuổi trẻ khí huyết sôi sục, nằm cạnh người mà bản thân vừa có quan hệ tình cảm vừa có thiện cảm, thật khó để chỉ ngủ một cách đơn thuần.

Người đàn ông cao lớn bên cạnh như một thực thể hiện diện đầy áp lực. Mặc dù Lý Tự Tranh nằm rất ngay ngắn, không vượt quá giới hạn, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng của nam tính, và cả hơi thở nhịp nhàng nhưng đầy mê hoặc của cậu ta, tựa như những sợi dây vô hình len lỏi qua không khí, quấn lấy Quý Hành Thần.

Anh cảm thấy cực kỳ bối rối, cảm giác bối rối ấy lại bị những lo âu trong lòng làm cho lẫn lộn thành sự khó chịu.

Quý Hành Thần ở tuổi 19, tâm lý anh rất trực tiếp, lại một lần nữa đề cập đến việc chia tay.

“Trong vài ngày qua, tôi đã suy nghĩ kỹ, anh thực sự rất tốt, nên tôi nghĩ mình càng phải nghiêm túc trong mối quan hệ với anh, chúng ta tạm thời chia tay đi, tôi muốn có chút thời gian để tiêu hóa những cảm xúc hỗn loạn này.”

Vừa nói ra, Quý Hành Thần đã lập tức hối hận. Anh đã nghĩ đến khả năng đối phương đồng ý, từ chối, hoặc phản ứng khác, nhưng không ngờ rằng chỉ một câu chia tay lại khiến người đàn ông này bật khóc.

Lý Tự Tranh dường như không nghe thấy gì, cứ thế từ giả vờ ngủ chuyển sang giả vờ chết, nếu không phải Quý Hành Thần vì những lo lắng trong lòng mà lăn qua lăn lại trên giường, vô tình chạm phải chiếc gối ướt đẫm nước mắt, có lẽ anh vẫn không biết rằng Lý Tự Tranh đã lặng lẽ khóc một đêm bên cạnh mình.

Ngay cả khi Quý Hành Thần rút lại lời chia tay, anh cũng không thể dỗ dành được người kia.

Người đàn ông khóc trong im lặng và đầy tủi thân, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng khi mở miệng lại nghẹn ngào. Nước mắt tuôn rơi như đang trách móc: “Anh không yêu em nữa.”

“Anh có phải… từ đầu đến cuối chưa từng thích em không?”

“Tôi đang dần nhớ lại anh, cũng đang bắt đầu thích anh.”

Lý Tự Tranh nghẹn ngào hỏi: “Vậy tại sao vẫn muốn chia tay? Có phải em làm gì khiến anh thấy ghét em không?”

“Vấn đề tôi hỏi trước đó, mà tôi cũng rất quan t@m đến cảm nhận của anh về tôi. Nhưng tôi không nhận được câu trả lời rõ ràng từ anh.”

Không để đối phương có cơ hội rời xa thêm nữa, Lý Tự Tranh siết chặt vòng tay, ôm lấy Quý Hành Thần như thể sợ anh biến mất.

“Anh hỏi lại em một lần nữa đi.”

“Anh có thích tôi…” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Người bị hỏi vội vàng cướp lời, đáp ngay không chút ngập ngừng: “Thích.”

Jeff: Vì QHT đang ở trong tâm thái là 19 tuổi, nên gọi LTT là anh, xưng tôi. Còn LTT vẫn xưng anh – em như bình thường.
 
Sau Khi Xuyên Không Tôi Theo Đuổi Vợ Thừa Sống Thiếu Chết
Chương 48: Ngoại truyện 2: Thẩm Du (Hoàn toàn văn)



Phiên ngoại 2: th*m d*

[Em luôn cảm thấy tên của anh rất hay, chữ “瑜” (Du), nghĩa là “Hoài Cẩn Ngộ Du” (ấp ủ ngọc quý), thật sự rất có khí chất.]

th*m d* im lặng một lúc lâu, dù chỉ đang trò chuyện trên mạng, khóe môi vẫn theo thói quen cong lên một nụ cười xã giao. Cậu trả lời người phụ nữ đang nhắn tin với mình: [Thực ra là do lúc đăng ký hộ khẩu, nhân viên đã ghi nhầm.]

Lẽ ra tên của cậu vốn dĩ phải là th*m d* (榆), Du trong Du Mộc Ngật Đáp (cây du cứng cáp), gia đình muốn đặt cho cậu một cái tên với hàm ý đơn giản, dễ nuôi, mong cậu lớn lên mạnh khỏe và bền bỉ như cây du.

[Vậy à, có lẽ vì năm đó em thích anh, nên tên gì cũng không quan trọng.]

Ngón tay th*m d* ngừng lướt trên bàn phím một lúc, rồi nhẹ nhàng đánh chữ: [Vì sao lúc đó em lại thích anh?] Thích một người nhỏ bé, tầm thường như tôi.

[Hồi đó có một lần trong tiết thể dục, em bị say nắng suýt ngất, anh đã vội vàng chạy đến đỡ em, còn rất lịch sự, khi đỡ em bàn tay không hề mở ra, điều đó thực sự khiến em có thiện cảm.]

th*m d*: [Anh nhớ lần đó, anh không đỡ nổi em, vẫn để em ngã mà.]

Người phụ nữ vốn là người sôi nổi và hướng ngoại, cười lớn qua dòng chữ: [Haha, nhưng anh rất quan tâm đ ến người khác, lúc em ngã anh vội vàng xông đến đỡ em, em không bị đau mấy, chỉ là cảm giác rất tổn thương thôi, sau đó cắm đầu giảm cân cả một học kỳ.]

th*m d* lúng túng không biết trả lời sao, chỉ đáp: [Là do lúc đó cơ thể anh quá yếu đuối, còn em thì khỏe mạnh, không cần phải giảm cân đâu.]

[Trong lớp, cái người tiểu bá vương họ Lý là người thứ hai lao đến. Thật không giấu gì anh, ban đầu em có cảm tình với cậu ta trước, nhưng rồi cậu ta kéo em ra, còn túm anh từ dưới đất đứng dậy. Lúc đó em lập tức đổi đối tượng sang anh.]

th*m d* mỉm cười nhẹ nhàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

[Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã nhiều năm rồi. Trước đây, em còn tưởng anh và họ Lý đó là một cặp nên đã giữ khoảng cách với anh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta giải thích rõ hiểu lầm, em muốn liên lạc lại với anh, nhưng anh không trả lời em, làm em buồn mất một thời gian.]

[Không phải cố ý không trả lời em.]

th*m d* lại im lặng một lúc lâu, ngoài cửa là những tiếng mắng chửi, trong lòng cậu bỗng cảm thấy buông xuôi mà gõ từng chữ: [Là do lúc đó anh rất tự ti, lại hèn nhát, không dám giải thích hiểu lầm với em. Anh luôn xem thường chính mình vì đã nói dối, lừa gạt tình cảm của người khác. Gia đình thì không tốt, tính cách lại tệ hại, anh cảm thấy mình không xứng đáng được em thích, cũng không dám nói với em rằng thật ra anh cũng thích em.]

Không ngờ lại nói ra như vậy. Cũng may những tiếng mắng chửi ngoài cửa như tiếp thêm sức mạnh cho cậu, th*m d* nghĩ một cách chua chát.

Ngoài cửa, người đàn ông đã lừa cậu quay về bằng lý do rằng mình bệnh sắp chết, giờ đây đang rống lên đầy khí lực, dùng mọi ngôn từ để chửi bới suốt nửa tiếng mà không hề lặp lại.

“Đồ súc sinh bất hiếu! Tao nuôi mày ăn, nuôi mày mặc, giờ cánh cứng cáp rồi thì không nhận tao là bố nữa!”

Người phụ nữ lưng còng nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ đã chịu biết bao đòn đấm đá ngày xưa phát ra tiếng kẽo kẹt, mở hé ra một khe nhỏ. Người phụ nữ nấp sau khe cửa, e dè khuyên nhủ: “Tiểu Du à, đừng chọc giận với bố con nữa, bố con bây giờ sức khỏe yếu, lại còn cứng đầu, con ra xin lỗi ông ấy một tiếng, nhún nhường một chút…”

th*m d* điềm tĩnh nhưng dứt khoát ngắt lời mẹ: “Tại sao tôi phải xin lỗi ông ấy?”

“Dù sao ông ấy cũng là bố của con mà…” Việc xin lỗi là điều hiển nhiên, không cần lý do. Nhưng khi nhìn người con trai ăn mặc chỉn chu, hoàn toàn không hòa hợp với căn phòng nhỏ bẩn thỉu, những lời đã lặp đi lặp lại cả nghìn lần lại bị nghẹn lại.

“Tao là bố của mày!” Nếu không phải bố Thẩm đang nằm liệt giường, câu này hẳn đã biến thành một cú đấm giáng thẳng vào mặt cậu.

“Con trai nghe lời bố là lẽ trời đất. Tao chỉ có mỗi đứa con trai vô dụng như mày thôi. Đời này mày sinh ra trên thế gian này là để làm trâu làm ngựa cho tao!”

“Ông chỉ có tôi là con trai, không phải vì muốn dành cho tôi tất cả tình yêu của người bố, mà là vì khi mẹ tôi mang thai tôi, ông đã đánh bà đến mức sinh non.”

th*m d* đã được đưa đến thế giới này sớm hơn vì sự bạo lực, từ khi mới sinh ra đã phải sống nỗ lực hơn người khác. Nhưng một người bố lại khinh thường đứa con trai yếu ớt, còn người mẹ vì bị tổn thương cơ thể mà không thể sinh thêm con. Kết quả là, họ vừa ghét bỏ cậu, vừa miễn cưỡng cho cậu ăn để nuôi sống.

“Thế thì sao? Tao cũng đã nuôi mày lớn rồi! Sinh mày, nuôi mày là cái tội à? Tao đã ít lo cho cuộc đời mày chưa? Ông trời không có mắt, để cái thứ vô dụng như mày đầu thai vào nhà tao. Đợt trước tao bảo mày giữ cho chắc cái thằng bạn trai giàu có đó, nhà nó ở trung tâm thành phố có biết bao nhiêu căn hộ, kiếm được một người như thế, mày chỉ việc nằm ở nhà đếm tiền là đủ. Thế mà mày thì hay lắm, cứ thế chia tay với người ta.”

Giấc mơ “không làm mà cũng có ăn” của người bố đã tan vỡ, ông càng nói càng tức giận, ho liên tục, rồi lại mắng chửi ác độc: “Theo tao thấy là người ta chơi chán rồi bỏ mày thôi. Đồ vô tích sự, cũng chẳng lạ khi người ta chia tay với mày. Tao nói này, cố mà liên lạc lại đi. Mấy kẻ lắm tiền không phải đều thích lăng nhăng bên ngoài sao? Biết đâu người ta nhớ tình cũ, nhận mày làm bồ nhí, kiếm được ít tiền về. Không chữa được bệnh cho tao thì cũng thuê vài cô y tá trẻ chăm sóc tao. Cái con mẹ chết tiệt kia của mày thì ngu ngốc, lại lười nhác, đến mức tao nằm đây cũng bị lở loét khắp người…”

Nghe những lời ghê tởm ấy nhiều rồi, th*m d* chẳng còn cảm thấy buồn nôn nữa. Cậu vẫn thấy ghê tởm, nhưng sẽ không để cảm xúc của mình bị kéo đi theo ông ta.

Mẹ Thẩm cúi đầu, cam chịu co rúm người lại. Quan điểm đúng sai của bà bị đảo lộn, khiến bà đồng ý một cách sai lầm với những tưởng tượng hoang đường của chồng. Như một kẻ đồng phạm, ánh mắt bà tràn đầy hy vọng, nhìn về phía con trai, mong cậu có thể chấp nhận và làm theo “kế hoạch” của gia đình để mang phúc ích về cho nhà.

“Tôi thật sự là về để đưa tiền cho ông.”

Giọng điệu của bố Thẩm lập tức thay đổi, đầy phấn khởi, ông lớn tiếng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Bao nhiêu thì ông cứ định đi, mệnh giá tiền âm phủ rất lớn, muốn bao nhiêu cũng được.” th*m d* mỉa mai cười: “Không phải ông nói ông sắp chết rồi sao, lần này tôi về là để đốt vàng mã cho ông.”

Người đàn ông trung niên điên cuồng chửi rủa, lời nguyền rủa và những lời đe dọa từ bố ruột đối với th*m d* không còn xa lạ. Huống hồ, giờ đây ông ta chẳng thể đe dọa được cậu nữa.

Ngôi nhà cũ kỹ chẳng có chút thay đổi nào qua bao năm tháng. th*m d* phớt lờ những tiếng ồn ào xung quanh, cạy một viên gạch lỏng trong phòng ra. Từ dưới đó, cậu lấy lên một lá thư màu hồng được bọc kín nhiều lớp.

Đó là bức thư tình chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất của cậu thời thanh xuân, bố cậu đã vô tình bắt gặp chuyện tình cảm của cậu, ép cậu phải quen với người cùng giới, rồi xé nát nó ra, sau đó cậu lén lút dán lại từng mảnh. Lần này cậu quay lại là để lấy nó.

“Đồ súc sinh! Tao nuôi mày ăn học mà mày lại như đổ hết vào bụng chó. Dám nói chuyện với tao như vậy à?”

th*m d* không phải súc sinh, chỉ là cậu sinh nhầm nơi, bị một “súc sinh” sinh ra. Đó không phải lỗi của cậu.

th*m d* nhét bức thư vào túi, ngày trước vì lỡ làm dơ chiếc áo len cashmere đắt tiền của bạn cùng bàn, hoảng sợ như trời sập, day dứt mãi không yên. Qua nhiều năm vừa học vừa làm chăm chỉ, giờ đây cậu đã có đủ khả năng tự mua những chiếc áo dạ cao cấp lộng lẫy trong tủ kính thương mại bằng tiền do chính mình kiếm được.

th*m d* đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống người bố đang bốc mùi thối như rác rưỡi. Người đàn ông mặt đỏ gay, mắt trợn trừng nhìn cậu, trông vẫn dữ dằn như mỗi lần mắng chửi cậu ngày trước. Nhưng giờ đây, ông ta không còn cách nào bật dậy và giẫm cậu xuống dưới chân như trước nữa.

“Các người quả thực đã nuôi dưỡng tôi, nên tôi sẽ làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi sẽ gửi tiền dưỡng lão định kỳ cho các người. Nhưng tốt nhất là ông nên bớt giận, giữ gìn sức khỏe, đừng có sinh bệnh nữa. Tôi sẽ không trả tiền viện phí đâu – chính ông dạy tôi rằng, bệnh thì chỉ cần nhai hai lát gừng là khỏi mà.”

th*m d* cuối cùng liếc nhìn căn phòng chật hẹp một lần nữa: “Từ giờ, tôi sẽ không quay về ngôi nhà này nữa.”

Cậu để lại ngôi nhà u ám phía sau, dần khuất xa đến mức không thể nhìn thấy nữa.

Tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên nhẹ nhàng.

[Tự ti gì chứ, anh tốt như vậy. Nói nhỏ này, hồi đi học, ban đầu em cũng thấy anh chẳng mấy nổi bật, nhưng càng để ý càng thấy thích.]

[Vậy chúng ta là lưỡng tình tương duyệt rồi nhỉ]

“Ngô Du Du vừa chọc bạn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

[Bạn trai ơi, sao lại không thèm trả lời em nữa?]

Ngày hôm ấy, sau cuộc gặp gỡ với Lý Tự Tranh để đối mặt và sắp xếp lại cảm xúc, những bóng tối đè nặng trong lòng th*m d* đã được quét sạch hoàn toàn. Cậu không tha thứ cho lỗi lầm của những kẻ từng bắt nạt mình, nhưng cũng không còn để mình mắc kẹt trong những bóng ma quá khứ. Ký ức tươi đẹp duy nhất của những ngày xưa cũ được cậu cẩn thận hồi tưởng.

Thời gian có sức mạnh chữa lành và giúp con người trưởng thành. th*m d* từ một ngọn cỏ yếu ớt đã vươn lên, trở thành một người với khí chất mạnh mẽ và tự tin, sẵn sàng bước về phía cuộc sống tươi đẹp của riêng mình.

th*m d* mỉm cười và trả lời: [Không phải không trả lời, chỉ là lúc nãy anh đang tìm đồ thôi.]

“Thần Thần, chúng ta không mua cái này, để về nhà em tự làm cho anh nhé?”

th*m d* nghe thấy giọng nói, liền ngẩng đầu nhìn sang.

Bên lề đường, ở một quầy hàng nhỏ bán trái cây dầm, hai người đàn ông đứng đó, như đang thương lượng mua sắm gì đó, chỉ trỏ về phía quầy. Thời tiết se lạnh, một người nắm lấy tay người kia, rồi đút cả hai bàn tay vào túi áo mình để giữ ấm.

Nhận ra có người đi ngang qua, người đàn ông bên quầy thoáng nghiêng đầu, ánh mắt hai người từng có duyên gặp mặt lướt qua nhau trong tích tắc. Cả hai đều giữ vẻ bình thản. Người kia không dừng bước mà quay lại nhìn người bên cạnh mình, dịu dàng nói gì đó. Hai bên cứ thế lướt qua nhau một cách yên bình, mỗi người đều hướng về người mà họ trân trọng.

[Tìm gì vậy?]

th*m d* chụp ảnh bức thư tình rồi gửi đi.

[!!!Anh vẫn giữ cái này sao.]

th*m d*: [Lúc trước anh để ở nhà cũ, nhưng mà anh có thể thuộc lòng từng chữ trên đó.]

[Bức thư tình này rất có giá trị đấy.]

th*m d*: [Có giá trị gì?]

[Chỉ cần có nó là có thể đổi lấy một tờ giấy chứng nhận kết hôn với em.]

Cậu tên là th*m d*, với chữ Du “瑜” trong “Hoài Cẩn Ngộ Du”, từng có thể bị người khác khinh thường, nhưng giờ đây một tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đón cậu.

Jeff: Cuối cùng cũng end rồi nè, đã cố gắng làm cho xong trước tết nhưng sợ không kịp, cuối cùng cũng kịp rồi. Cảm ơn các bạn đọc đã đồng hành và ủng hộ blog trong năm qua. Chúc các bạn năm mới An Khang và Hạnh Phúc!
 
Back
Top Bottom