Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng

Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng
Chương 10



Gương lăng hoa phản chiếu, ta thấy vẻ mặt sát khí ngút trời của nàng, lần đầu tiên không cảm thấy sợ hãi.

"Tiêu tỷ tỷ," ta khoác áo lên người, quay đầu nhìn nàng, "bọn họ muốn thấy chúng ta leo cao ngã nặng, muốn thấy chúng ta thân bại danh liệt. Thì chúng ta sẽ không như vậy, từng việc từng chuyện, đều phải trả lại cho bọn họ."

Vệ Lăng Tiêu xúc động, tiến lên hai bước, nắm lấy tay ta.

Mẫu phi giật vai, che miệng, trợn mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của ta và Vệ Lăng Tiêu.

Ta lúng túng ngượng ngùng, nhanh chóng rút tay ra, đi mặc áo khoác.

Cung điện tĩnh lặng, nên lời lẩm bẩm của mẫu phi đặc biệt rõ ràng: "Chọt trúng, chọt trúng rồi! Đây là CP thần tiên gì vậy, nữ tướng quân và tiểu công chúa, xứng lắm, cực kỳ xứng đôi!"

"Mẫu phi. . ." Mặt ta đỏ bừng, không dám quay lại nhìn Vệ Lăng Tiêu.

Vệ Lăng Tiêu tất nhiên không hiểu mẫu phi đang nói gì, mặt đầy hoang mang hỏi: "Đàm Phi nương nương chọt trúng chỗ nào? Có bị thương không?"

Mẫu phi e thẹn, vặn vẹo toàn thân tựa như bánh quẩy: "Ui chao, chính là, chọt trúng tim rồi."

Bà nhanh chóng giúp ta cài áo choàng, đặt tay ta vào lòng bàn tay Vệ Lăng Tiêu, như gả nữ nhi đi vậy, dặn dò Vệ Lăng Tiêu: "Tĩnh An giao cho Vệ đại nhân, ngươi phải đảm bảo đừng để nó phải chịu uất ức."

Thấy nụ cười phóng túng của mẫu phi, ta vội kéo Vệ Lăng Tiêu ra ngoài.

Vệ Lăng Tiêu thì sảng khoái, bộp chộp cao giọng đáp ứng, bảo đảm sẽ đưa ta trở về nguyên vẹn.

Sau khi náo loạn như vậy, ta lại trấn định tinh thần.

Vì vậy khi đến trước mặt phụ hoàng, ta thản nhiên hành lễ, đón nhận ánh mắt độc ác của Thái tử, không hề sợ hãi:

"Thái tử điện hạ, cho dù hôm nay ta bị tên con tin đó làm nhục, thì sao? Ta vẫn sẽ đến Thượng Thiện Đường đọc sách, vẫn sẽ đến Hộ Quốc Tự cầu phúc cho quốc gia. Tâm ta là trong sạch, trước mắt ta là trời cao đất rộng, ta tuyệt đối không vì lỗi lầm của người khác mà hành hạ bản thân. Vì thế Thái tử điện hạ ra nước cờ ngu ngốc này, tuyệt đối không hủy hoại được ta, ngược lại làm ta càng nhận rõ chính mình."

Vệ Lăng Tiêu quỳ ngay sau lưng ta, thân hình nàng như tấm khiên, che chắn cho ta khỏi gió lạnh tuyết băng ùa vào từ ngoài cửa cung.

Phụ hoàng có ý thiên vị Thái tử, xuôi theo lời ngụy biện của Thái tử, cũng cho rằng ta vô tình bước vào vùng cấm, bị hoảng sợ nên mới nói nhảm.

Ta đã có uy vọng trong dân gian, phụ hoàng kiêng dè, liền ra lệnh cho cung nhân cắt gân tay chân tên con tin để thị uy răn đe.

Ta lạnh sống lưng, rõ ràng kẻ thực sự đáng bị trừng phạt nghiêm khắc là Thái tử đang đứng bình an vô sự trong điện lúc này.

"Khởi bẩm hoàng thượng," Vệ Lăng Tiêu vào lúc ta thất vọng nhất, ôm quyền bẩm, "lời Thái tử điện hạ không đúng sự thật, Tĩnh An Công chúa là do vi thần đi ngang qua cứu được, khi đó Thảo Giới các ra sao, vi thần rõ nhất."

Chính nhờ Lăng Vân báo tin kịp thời, nàng mới có thể đến cứu ta.

Ta chú ý thấy Thái tử nhìn về phía Vệ Lăng Tiêu sau lưng ta, vẻ mặt tối tăm vô cùng.

Ta nghĩ, trước khi Vệ Lăng Tiêu lên tiếng, bất kỳ ai suy nghĩ cũng khá tự tin.

Dù sao Thái tử là người kế vị của một nước, là vị vua tương lai, cho dù là quân hầu nhất phẩm, cũng không cần vì một Công chúa tầm thường mà trở mặt với Thái tử.

Vì vậy sự phản công của Vệ Lăng Tiêu khiến Thái tử nổi giận.

Hắn ta mở miệng mắng: "Phụ nhân ngu ngốc, dám bôi nhọ bổn cung!"

Ta nghe rõ tiếng khớp xương kêu răng rắc khi Vệ Lăng Tiêu nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nàng hẳn là cực kỳ tức giận, một tay giật phăng miếng che mắt.

"Năm ngoái ta xuôi Nam dẹp loạn, bị gãy hai xương sườn, điện hạ sao không nói ta là phụ nhân ngu ngốc? Năm ngoái Giang Đông địch quốc xâm phạm, ta đánh đổi một con mắt đẩy lui quân địch trăm dặm, sao điện hạ cũng không nói ta là phụ nhân ngu ngốc!"

Nàng tháo dây lưng vàng do phụ hoàng ban thưởng, đặt trước mặt, dập đầu hành lễ: "Cầu hoàng thượng minh xét, Thái tử điện hạ đã nhận định vi thần là phụ nhân ngu ngốc, vi thần tự nhiên không đảm đương nổi trọng trách, chi bằng cáo lão hồi hương!"

Nàng ở sau lưng ta, theo lễ nghi, ta không nên đứng dậy khi phụ hoàng chưa cho phép.

Nhưng ta nghe tiếng trán nàng chạm đất nặng nề, thật sự không nhịn được muốn quay lại đỡ nàng.

Nhưng vừa quay đầu, ta đã sững người.

Ta thấy con mắt trái của nàng ẩn sau miếng che.

Ta thậm chí không biết bị thương bởi vũ khí gì, tia máu đỏ sẫm như rễ cây lan tỏa, vết thương sâu như vậy, thật sự khiến người ta kinh hãi.

Hẳn là đau lắm.

Lòng rung động, ta không nhịn được đỏ hoe mắt.

Nhưng Vệ Lăng Tiêu chỉ nhìn ta bằng ánh mắt nhẹ nhàng như mây, nàng muốn ta yên tâm.

Phụ hoàng lại đi tới trước mặt Vệ Lăng Tiêu trước ta, triều ta trọng võ khinh văn, hiển nhiên ông rất trọng dụng vị tướng giỏi như sao Vũ Khúc giáng trần này.
 
Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng
Chương 11



"Vệ ái khanh chưa đến hai mươi tuổi, sao lại nói đến chuyện cáo lão hồi hương?" Phụ hoàng giảng hòa, muốn đỡ Vệ Lăng Tiêu dậy.

Nhưng thấy Vệ Lăng Tiêu kiên quyết không chịu đứng dậy, phụ hoàng hiểu ra, bắt Thái tử trang trọng xin lỗi nàng.

Ba câu hai lời muốn cho qua, Vệ Lăng Tiêu tự nhiên không đồng ý.

Ta nặn ra một chuỗi nước mắt dài, tiếp sức: "Phụ hoàng, theo như lời Thái tử ca ca, Tĩnh An bị người ta khinh nhục, cũng là phụ nhân ngu ngốc sao? Nếu vậy, bị thiên hạ chê cười, Tĩnh An không thiết sống nữa!"

Thấy ta đứng dậy định đập đầu vào cột, phụ hoàng vội ngăn ta lại.

Đây không phải hậu cung, cũng không phải ngự thư phòng, mà là đại điện triều đình.

Bởi vì bị vướng trực tiếp vào chuyện này, không chỉ có ta - một công chúa được bách tính yêu mến, mà còn có Vệ Lăng Tiêu - một quân hầu nhất phẩm quyền cao chức trọng.

Những kẻ đang chờ đợi kết quả, đâu chỉ có mấy phụ nhân trong hậu cung.

Phụ hoàng thấy ta và Vệ Lăng Tiêu quyết không bỏ qua, dần dần cũng hiểu ra tình hình.

Ông đang cân nhắc, thần sắc từ qua loa chuyển sang nghiêm trọng.

Phụ hoàng rõ ràng mang theo thịnh nộ hỏi ta: "Tĩnh An, con thật sự muốn truy cứu đến cùng sao?"

Dùng quyền lực kiềm chế Thái tử, đây là điều cấm kỵ.

Nhưng ta nghĩ, khoảnh khắc đối mặt với cơn giận của đế vương, Vệ Lăng Tiêu sẽ hiểu sự không nhân nhượng của ta.

Ta là công chúa, là người đầu tiên kể từ thời Thái Tổ, ra khỏi cung, vì dân mà cầm quyền trị nước.

Mà Vệ Lăng Tiêu cũng vậy, là nữ tướng quân đầu tiên của triều ta thống lĩnh hàng triệu quân mã.

Chúng ta đã đứng ở điểm cao nhất của nữ tử, nếu như vậy mà vẫn không thể bảo toàn bản thân, sau này làm sao khiến thiên hạ tin phục?

Tin phục rằng nữ tử nắm quyền, cũng có thể khiến quốc thái dân an.

10

Vì vậy ta kiên định gật đầu, thưa với phụ hoàng: "Phụ hoàng, Tĩnh An muốn một sự công bằng."

Thấy thái độ cứng rắn của ta, phụ hoàng mãnh liệt ho khan mấy tiếng, thân hình lung lay, thậm chí có phần đứng không vững.

Ta nhớ năm ngoái gặp ông, ông vẫn rất khỏe mạnh. Không biết sao, giờ nhìn kỹ, lại thấy đã có không ít tóc bạc.

Nhưng cuối cùng ông vẫn không cho ta một sự công bằng.

Ông chỉ ra lệnh cho Thái tử về Đông cung đóng cửa suy nghĩ, ba tháng không được bước ra khỏi cửa cung một bước.

Mặc dù ta không nghĩ rằng bị người làm nhục sẽ hủy hoại cuộc đời ta, nhưng đứng trên góc độ của Thái tử, hắn ta đúng là muốn ta thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục.

Nhưng hắn ta chỉ nhận được hình phạt nhẹ nhàng như vậy.

Điều đáng cười hơn là, tất cả mọi người đều cho rằng, vì một công chúa mà bắt Thái tử đóng cửa suy nghĩ ba tháng, đã là cho đủ thể diện lắm rồi.

Năm mới đó, ta không hề cảm thấy vui vẻ.

Pháo hoa rực rỡ, ta cuộn mình tựa vào vai mẫu phi, thở dài một hơi dài.

Nàng ấy nhẹ nhàng vỗ vai ta, chậm rãi nói: "Trời lạnh rồi, Vương thị nên phá sản thôi."

Ta không hiểu, hỏi nàng nói vậy nghĩa là sao.

Nàng ấy chỉ dịu dàng v**t v* tóc mai của ta, bảo: "Phụ hoàng con già rồi, mê muội rồi, vị trí đó, cuối cùng cũng phải nhường cho người sáng suốt."

Ta chợt nhớ đến cuốn truyện "Nữu Hỗ Lộc thị Thác Phó truyện" mà nàng ấy thường kể cho ta nghe.

Ta nghĩ đến kết cục của cuốn truyện ấy.

Kết cục là vị phi tần được Hoàng đế sủng ái nhất, đã tự tay đầu độc chết ông ta.

Rùng mình, ta vô thức nắm chặt tay mẫu phi.

Có lẽ do ta nắm đau nàng ấy, nàng ấy khẽ vỗ mu bàn tay ta, bảo ta yên tâm.

"Không có thực lực như Tần Hoàng, Hán Vũ, lại cứ muốn làm chuyện mở mang bờ cõi, khiến sinh linh đồ thán. Bên trong đã hư nát đến mức nào rồi, ông ta không hề quan tâm đến sự sống chết của bách tính."

Ta sững sờ hồi lâu, nhìn đôi mắt tỉnh táo lạnh lùng của mẫu phi, cuối cùng ta từ từ buông tay.

Khi màn đêm buông xuống, sau khi đưa mẫu phi đi nghỉ, ta đứng nhìn bầu trời đêm, tâm trí rối bời cực độ.

Vào giây phút tĩnh lặng nhất, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại.

Vệ Lăng Tiêu trong bộ áo choàng tuyết trắng, dừng lại bên cạnh một cây tùng xanh. Nàng nhảy xuống ngựa, từ xa mỉm cười nhẹ nhàng với ta.

Nàng hiếm khi mặc trang phục giản dị như vậy, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Ta chạy đến trước mặt nàng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, nghe nàng nói: "Công chúa, chúc năm mới an khang, vạn sự cát tường."

Nàng lấy từ trong ngực ra một gói giấy dầu, hào hứng mở ra, ai ngờ, đó là một túi bánh hồng táo đã vỡ nát.

Đôi mắt đẹp của nàng ngay lập tức buồn bã: "Xì, tại ta phi ngựa quá nhanh. Tiếc quá, ta đã học làm suốt ba bốn ngày rồi. . ."

"Tự tay ngươi làm sao?" Ta phấn chấn hẳn lên, tạm gác sự lo lắng trong lòng sang một bên: "Mau cho ta nếm thử đi."
 
Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng
Chương 12



Ta đưa tay ra, vội vàng chộp lấy một nắm bánh trước khi nàng kịp gói lại.

Ta vội vàng bỏ vào miệng, cười nói: "Không phải ta khen ngợi, ngoài việc hơi ngọt ra, bánh này rất ngon đấy."

Thấy ta cười rạng rỡ, nàng cũng cười theo: "Khi làm bánh, nghĩ đến Công chúa nên cho nhiều đường."

Nàng tiến lại gần ta, một ánh mắt đủ để chứa đựng cả dải ngân hà: "Công chúa ngọt như đường vậy."

Ta đẩy nàng ra, ngượng ngùng cực độ, giậm chân lung tung: "Ai dạy ngươi những lời này vậy?"

Vệ Lăng Tiêu kiêu hãnh: "Vi thần bất tài, không có ai dạy nhưng tự biết rồi."

Sau một hồi đùa giỡn, ta mới xua tan được bóng tối trong lòng.

Nàng bế ta nhảy lên mái nhà, sợ ta lạnh, nàng cởi áo choàng của mình, quấn quanh người ta.

Thực ra trong lòng ta đã có câu trả lời, nhưng vẫn không nhịn được hỏi nàng: "Tiêu tỷ tỷ, có phải bất kể ai lên ngôi báu đó, đều phải giẫm lên một con đường đẫm máu?"

Vệ Lăng Tiêu suy nghĩ hồi lâu.

Có lẽ nàng muốn cho ta một câu trả lời không quá tàn nhẫn, nhưng nàng cũng sợ ta không hiểu sự tàn nhẫn đó đến mức nào.

Khi đôi mày nàng nhíu thành một nút thắt, ta đã lên tiếng trước: "Tiêu tỷ tỷ, đừng lo, ta biết mình đang bước trên con đường như thế nào. Ta chỉ cảm thấy, tình ruột thịt, lẽ ra không cần phải đến nỗi này."

"Người coi họ là ruột thịt, nhưng họ coi người là đồ chơi." Nàng nhìn về phía bầu trời vô tận, ta cuối cùng cũng chạm đến điểm yếu của nữ nhân kiên cường này.

Nàng nhìn ta với ánh mắt đầy thê lương: "Nếu ta không có quân công như hiện tại, ta sẽ không bao giờ được làm Trấn Quốc Hầu. Ta chỉ là 'nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Hầu', một quản gia của một hộ nào đó mà thôi."

Đây chính là hiện thực:

Nếu là nhi tử, dù không có công lao gì cũng có thể kế thừa tước vị, nhưng Vệ Lăng Tiêu là nữ nhi, buộc phải rèn luyện binh đao, chinh chiến sa trường, tạo dựng danh tiếng "Ngọc Diện Diêm Ma" mới được.

Vì vậy từ nhỏ nàng đã lăn lộn trong quân doanh, nàng muốn tạo dựng sự nghiệp, nàng muốn dùng nhiều lần thoát khỏi cái chết để chứng minh rằng dù là nữ nhi duy nhất cũng có thể gánh vác danh hiệu "Trấn Quốc Hầu".

Ta lập tức thông suốt.

Ta nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, từng chút một lên cao, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo trên cổ nàng.

"Tiêu tỷ tỷ, vậy thì vì ngươi, vì ta, vì hàng ngàn vạn nữ nhân khác."

Phụ hoàng và các huynh đệ đều không muốn nương tay với ta, vậy thì ta cũng không cần phải có lý do để nương tay nữa.

11

Sau năm mới, sức khỏe của Phụ hoàng rõ ràng ngày một yếu đi.

Ông hết sức tin tưởng mẫu phi của ta, bởi vì ông tin rằng, trong số các phi tần có quyền có thế trong hậu cung hiện nay, chỉ có Đàm Phi không có nhi tử là người ít có khả năng hại ông nhất.

"Người ta phải trả giá cho sự tự tin mù quáng của mình, đặc biệt là đối với những điều họ không thể kiểm soát." Mẫu phi bưng thuốc đi hầu hạ, không có tình yêu một thân nhẹ nhõm.

Mỗi ngày ta dậy sớm đến Thượng Thiện đường nghe Thái phó dạy học, buổi chiều ra khỏi cung thăm nom ruộng đồng, buổi tối ở Hầu phủ của Vệ Lăng Tiêu tránh khỏi sự ồn ào, nghe nàng nói về triều chính chiến sự, về phong tục nhân tình ở khắp nơi.

Giang Bắc dễ hạn hán, Giang Nam dễ lũ lụt, ta bèn dành phần lớn thời gian nghiên cứu về việc đào kênh trị thủy.

Khi Thái tử được thả ra khỏi Đông cung, ta đang trình tấu chương về việc xây dựng kênh đào cho phụ hoàng.

Hắn ta chặn ta lại trước tẩm cung của phụ hoàng, đến giờ này, hắn thậm chí không buồn giả vờ nữa: "Hoàng muội quả nhiên có tham vọng lớn, ngay cả ngai vàng cũng dám mơ tưởng!"

Ta khẽ vẫy tay, Lăng Vân vừa được thăng chức Cấm Quân Thống Lĩnh ở không xa, nhanh chóng dẫn quân tiến về phía chúng ta.

Ta bình tĩnh ra lệnh: "Thái tử ca ca bị giam quá lâu nên đã hồ đồ rồi. Ai cũng biết phụ hoàng bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, mà hắn ta còn muốn xông vào, nếu để phụ hoàng biết, chẳng phải sẽ làm ông đau lòng sao? Mau đưa Thái tử ca ca về Đông cung đi."

"Đồ gà mái mà đòi gáy sáng nhà ngươi! Ngươi cả đời này đừng hòng bước chân vào Đông cung của bổn cung!"

Lăng Vân dẫn người kéo Thái tử đi, nhìn bộ dạng dữ tợn của Thái tử, ta bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của từ "phá phòng" mà mẫu phi thường nói.

Vì vậy, khi vào tẩm cung của phụ hoàng, mẫu phi hỏi ta vừa rồi bên ngoài có ai làm ồn, ta cười nhẹ và cho qua: "Có người phá phòng, ta đã cho đưa về rồi."

Mẫu phi hiểu rõ, giúp ta đưa tấu chương vào: "Phá đi, sau này còn nhiều ngày để họ phá phòng hơn nữa."

Qua bức mành châu, ta thấy phụ hoàng đã không còn sức để ngồi dậy.

Ông nghe mẫu phi đọc xong tấu chương của ta, khó nhọc gật đầu, ra hiệu cho mẫu phi giúp ông đóng quốc tỷ chuẩn tấu.

Khi mẫu phi ôm lấy quốc tỷ, trái tim ta đột nhiên đập mạnh.
 
Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng
Chương 13



Hôm nay nàng ấy có thể đóng dấu lên tấu chương, ngày mai có thể đóng dấu lên thánh chỉ.

Ta tự biết một nữ nhân lên ngôi Đế vương, con đường phía trước dù thế nào cũng đầy khó khăn. Nhưng nếu có thể bắt đầu một cách danh chính ngôn thuận, sẽ tránh được nhiều phiền toái.

Ta bận rộn với chính sự ở tiền triều, vài vị hoàng huynh lại không yên phận ở hậu cung.

Đầu độc, ám sát, vu khống vô cớ, họ rõ ràng đã du lịch khắp giang sơn, cuối cùng lại tự giam mình trong một góc tối của hoàng cung.

Hoàng hậu bị mẫu phi ta khống chế chặt chẽ, thấy thế cuộc trong hoàng thành đã thay đổi, cuối cùng vẫn là tiễn Thái tử đi một đoạn đường. . .

Thái tử muốn mưu phản, bí mật tự lên ngôi, Hoàng hậu cũng mê muội, viết một bức thư, gửi cho nhà mẹ đẻ của mình dù họ chẳng có binh lực gì trong tay.

Phụ hoàng hiếu chiến, là điều thiên hạ căm ghét sâu sắc. Việc duy nhất ông làm đúng, chính là tạo cơ hội cho người hiền tài như Vệ Lăng Tiêu xuất đầu lộ diện.

Vì thế, ngày Thái tử cấu kết với nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu mưu phản, ta ngồi cạnh giường bệnh của phụ hoàng, giúp ông lau mặt, chỉ nói:

"Mọi người luôn nói chúng ta là nữ nhân ngu dốt. Nhưng người nghĩ ra kế hoạch mưu phản ngu xuẩn này, buộc phải đẩy ngôi vị vào tay con, lại chính là Thái tử ca ca được ngài sủng ái nhất."

"Phụ hoàng. . ." nhìn thấy vẻ mặt như sắp tắt thở của ông, dù ta cười lạnh nhưng cuối cùng vẫn có nước mắt rơi xuống: "Ngài tức giận như vậy, rốt cuộc là tức giận vì huynh ấy ép cung tạo phản, hay tức giận vì con sẽ làm gà mái gáy sáng?"

Trong sân tiếng người huyên náo, ta chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đó là mẫu phi đã bắt giữ Hoàng hậu, đang chờ phụ hoàng xử trí.

Nghe thấy hơi thở của người phía sau dần dần mất đi, ta mạnh mẽ lau đi nước mắt trên mặt.

"Phụ hoàng, ngôi vị đến tay Tĩnh An, ngài có thể an nghỉ rồi."

Ta quay đầu bước ra khỏi cung điện, sau khi bàn giao chuyện phụ hoàng băng hà cho Mẫu phi, ta một mình đi đến Đông cung.

Trên đường mưa nhỏ rơi, dệt thành một màn, không rõ con đường phía trước.

Nhưng ta biết đường đi đến Đông cung.

Ngày mà ta tin rằng tình huynh đệ tỷ muội không đến nỗi như vậy, chính là ở Đông cung, Thái tử ca ca đã tát ta một cái, bảo ta từ nay phải ngoan ngoãn làm một Công chúa.

Hắn ta muốn ta im lặng để người khác làm nhục.

Muốn ta giữ khuôn phép làm một món đồ trang sức đẹp đẽ cho nam nhân.

Trong số những Phò mã mà hắn ta giới thiệu cho ta, thậm chí còn có cả đệ đệ của Thái tử phi.

Đó là thứ công tử ăn chơi tráng táng, không đáng trọng dụng, nhưng Thái tử lại cho rằng những người như vậy xứng đôi với ta.

Mẫu phi nói đúng, người càng quan tâm điều gì, thì càng sợ điều đó.

Hắn ta sợ ta có một chút cơ hội bước lên mây xanh, nên ngay cả việc chọn Phò mã cho ta, cũng phải tìm người tầm thường vô năng.

Vì vậy ta không định để hắn ta sống sót.

Khắp hoàng cung đều có tai mắt của ta và,ẫu phi, lúc đầu ta cố tình mở một đường, để thư của Hoàng hậu được gửi đi.

Chỉ khi hắn ta nổi binh tạo phản, ta mới có lý do chính đáng để trấn áp hắn ta.

Mới có thể để ta xóa bỏ hắn ta mà không để lại bằng chứng nào.

Một Thái tử đã chết, sẽ không còn tư cách tranh đoạt ngôi vị với ta.

12

Vệ Lăng Tiêu nhận được khẩu dụ của ta, sớm đã mai phục bên ngoài Đông cung.

Thế lực của nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu bên ngoài cung đã bị Lăng Vân chế ngự, ta cố tình ra lệnh cho Cấm vệ quân giả vờ, hô to "Giết Tĩnh An, thanh trừng gian ác" bên ngoài Đông cung, để dẫn dụ Thái tử ra ngoài.

Nhưng Thái tử mãi không mở cửa, ta đã đi đến trước cửa cung, cũng không nghe thấy tiếng động bên trong.

Vệ Lăng Tiêu mất kiên nhẫn, tự mình đẩy tới một khẩu hỏa pháo, ra lệnh cho người dựng một tấm khiên dày trước mặt ta, rồi nhắm mục tiêu, phóng hỏa, một phát nổ tan tành cánh cửa lớn của Đông cung.

Tường cao sụp đổ, dường như cái lồng trói buộc vạn người nữ tử, cũng vỡ tan theo.

Thái tử và tất cả mọi người trong cung, nhanh chóng bị Vệ Lăng Tiêu bắt giữ trong sân.

Mưa càng lúc càng to, mọi người đều vô cùng thảm hại.

Những người từng cao cao tại thượng khinh miệt ta, hóa ra cũng biết khóc, biết quỳ xuống cầu xin.

Thái tử vốn định phản bội mẫu hậu của hắn ta để trốn thoát, Vệ Lăng Tiêu đã túm được hắn ta trong đường hầm dưới Đông cung.

Hắn ta từ xa ngẩng đầu lên, lần này cuối cùng cũng không còn miệng nói "nữ nhân ngu dốt" nữa, mà run rẩy giọng nói, gọi tên ta: "Tĩnh An, Tĩnh An, ta là Thái tử ca ca của ngươi, ta là huynh trưởng của ngươi mà. . ."

Huynh trưởng.

Nhưng khi xưa ta rơi xuống hồ băng, người bỏ mặc ta là ngươi
 
Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng
Chương 14



Sau đó, người đẩy ta vào làm con tin của địch quốc, muốn ta thân bại danh liệt cũng là ngươi.

Ta chớp mắt, không biết những gì chảy trên mặt là nước mưa hay nước mắt.

Ta khẽ ra lệnh: "Cấm quân theo Thái tử phản loạn, tùy tình hình xử phạt, tuyệt đối không được giết oan. Thái tử phi và con cái đưa ra ngoài quốc cảnh, còn Thái tử điện hạ—"

Ta dừng lại rất lâu, lâu đến mức Thái tử từ bỏ việc van xin ta, ta mới nói: "Thái tử dẫn quân tạo phản, chết trong hỗn chiến, không còn thi hài, không được an táng trong lăng tẩm hoàng gia."

Một cấm vệ quân hiểu ý ta, giơ dao tiến lên nhanh chóng.

Vệ Lăng Tiêu lao đến trước mặt ta, vùi đầu ta vào lòng mình.

"Tĩnh An, đừng nhìn. Trời rồi sẽ tạnh thôi."

"Rồi sẽ tạnh thôi. . ."

Ta ngất đi trong vòng tay Vệ Lăng Tiêu, một giấc mộng lớn, như cách trở một kiếp.

Khi ta tỉnh lại, trời quả nhiên đã tạnh.

Mọi thứ diễn ra như chúng ta đã dự tính, Khởi Cẩm bưng long bào đến trước mặt ta, nàng ấy bắt đầu nhìn ta với ánh mắt vô cùng kính sợ: "Thánh thượng, các đại thần đã chờ đợi ở đại điện, nô tỳ thay y phục cho người."

Sử quan ghi chép rằng, ta là nữ đế đầu tiên trong lịch sử.

Ta nghe thấy vậy chỉ cảm thấy hư ảo.

Bản ý ta lên ngôi đế vương, chưa từng vì những hư danh này.

Ta chỉ muốn nữ nhân sau một đời vất vả, được sống cho mong muốn của bản thân, chứ không phải lo lắng bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa; muốn nữ nhân cũng có thể đàng hoàng kế thừa vương vị, tước vị, giống như nam nhi, người có đức có tài sẽ được giữ chức vị đó.

Vì vậy sau khi lên ngôi, ta thiết lập học viện, quan chức, để nữ nhân cũng có thể đọc sách viết chữ, bước vào triều làm quan.

Ta bãi bỏ lệnh cấm hậu cung, các phi tần từng bị phụ hoàng nhốt trong những căn phòng nhỏ vuông vức, đều có thể bước ra khỏi cung, đi ngắm sơn hà tươi đẹp.

Ta đã giữ lại mạng sống của mấy vị hoàng huynh còn lại, nhưng ta đoán họ thà chết đi còn hơn —

Bởi vì ta đã cho họ đi theo con tin đó, làm con tin ở địch quốc.

Vệ Lăng Tiêu uống rượu sảng khoái: "Để họ cũng nếm thử mùi vị sống nhờ vào người khác!"

Biết ta không còn ý định xâm lược lãnh thổ nước khác, Vệ Lăng Tiêu an ổn trải qua ngày tháng thoải mái vài năm.

Trong đó tất nhiên có sự không nỡ của ta, ta chỉ bảo nàng dạy thêm những tướng lĩnh thiện chiến, có thể giữ vững lãnh thổ của chúng ta là được. Xét cho cùng, việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Để bách tính có thể ăn no, người già được chăm sóc, người bệnh được chữa trị. Ta muốn làm vị đế vương kế thừa quá khứ, mở đường cho tương lai, để hậu thế tiếp tục mở ra thời thịnh trị.

Những lúc nhàn rỗi ngắm hoa ngắm trăng, ta có phần hối lỗi ôm Vệ Lăng Tiêu vào lòng: "Thời cuộc chưa ổn định, thế nhân vẫn đang khắt khe với ta, Tiêu tỷ tỷ, xin lỗi, ta chưa dám cho nàng một danh phận."

Vệ Lăng Tiêu bật cười, thong dong bóc một quả nho, đưa vào miệng ta.

"Tương lai còn dài, ta biết Tĩnh An nhất định sẽ làm được."

Nàng vẫn tôn kính ta như xưa, vẫn tin tưởng ta, nàng là lương thần, là tay là chân của ta, hơn nữa là người ta đặt cả vào trái tim.

"Được Quân Hầu yêu thương, Tĩnh An chỉ có thể dùng cả đời để cảm tạ."

Đó là một đêm trung thu đoàn viên, ta biết khi ta và Vệ Lăng Tiêu ôm nhau dưới ánh trăng, mẫu phi đã lặng lẽ thu dọn hành lý, một mình rời cung.

Vào ngày ta đăng cơ, nàng ấy đã nói với ta những lời mà ta vẫn luôn nghe không hiểu: "Hệ thống quân cuối cùng đã lên mạng, có thể thấy lần này lựa chọn của ta mới là đúng đắn."

Nàng ấy nắm vai ta, bí ẩn mỉm cười: "Tĩnh An, con đã có được tự do của mình, lần này, hãy để mẫu phi cũng có được tự do nhé."

"Ta vừa đến đã ôm con là một đứa bé trong tã, ngay từ đầu đã đạt được thành tựu sinh con không đau, hơn nữa con bé này thật dễ nuôi, quả thật là quá đã! Ta về sẽ có nhiều chuyện để kể lắm, ta nhận được kịch bản nữ chính hoàn toàn sảng khoái!"

Theo mẫu phi nhiều năm như vậy, ta dần hiểu ra, không cần phải hiểu nàng ấy đang nói gì, chỉ cần biết tâm trạng của nàng ấy là gì là được.

Vì vậy ta nâng gương mặt nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Mẫu phi cứ đi làm những việc mình muốn, Tĩnh An chỉ mong người vui vẻ, mong người bình an khỏe mạnh."

Trong khoảnh khắc đó, nàng ấy đỏ hoe mắt, rơi lệ ôm ta vào lòng.

"Tĩnh An của ta, xa nhất cũng chỉ đến ruộng đồng ở chân thành, nhưng lại hướng lòng về giang sơn bách tính. Rõ ràng đã chịu bao nhiêu oan ức, nhưng luôn muốn che chở trước mặt ta, chắn gió chắn mưa cho ta."

Ta cười khúc khích làm nũng: "Vì mẫu phi dạy dỗ tốt mà!"

Nàng ấy dần dần khóc không thành tiếng, cuối cùng chỉ còn liên tục gọi tên ta.

Tuy vẫn nửa hiểu nửa không, nhưng ta có linh cảm, nàng ấy đã hoàn thành điều gì đó và sắp rời xa ta.

Nhưng ta sẵn sàng nghe lời nàng ấy, để nàng ấy đi tìm tự do của mình.

Hoàng cung này đã giam cầm nàng ấy, giờ đây cửa cung rộng mở, nàng ấy có thể đi khám phá thế giới rộng lớn, học thêm nhiều kỹ năng thú vị.

Ngay cả toán học khó khăn như vậy, nàng ấy cũng thông thạo, ta tin không có gì có thể làm khó được nàng ấy.

Mẫu phi của ta là nữ nhân thông minh nhất trên đời này.

Cuối cùng, dưới ánh trăng, ta nâng ly rượu, hướng về con đường mẫu phi đã rời đi mà kính cẩn một ly.

Vệ Lăng Tiêu đứng sát vai ta, dõng dạc hỏi: "Tĩnh An nữ đế, con đường phía trước chông gai và dài đằng đẵng, người có sợ không?"

Ta dứt khoát uống hết ly rượu, nhìn về phía sơn hà dưới ánh trăng: "Tâm Tĩnh An, sáng rõ vì dân. Những việc khác, để hậu thế phán xét."

Hết
 
Back
Top Bottom