Ngôn Tình Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 40: Dù cô có yêu ai thì người đó cũng sẽ không quan tâm đ3n cô


Trước khi Thẩm Chiêu Chiêu ăn hết số kem giấu trong nhà Thịnh, trại huấn luyện Olympic Toán đã bắt đầu.

"Thẩm Chiêu Chiêu." Hứa Tư Ngôn đến sớm, đứng ở trong đám người chào hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.

Vừa nhìn thấy đối phương, Thịnh Trử Ý liền đen mặt.

"Anh không thích cậu ấy sao?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn sắc mặt anh, thấp giọng hỏi.

Thịnh Trử Ý: "Không phải!"

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh rồi lại nhìn Hứa Tư Ngôn, người đang đi về phía họ.

Rõ ràng là anh không thích, còn không thừa nhận.

Hứa Tư Ngôn chen vào bên cạnh Thẩm Chiêu Chiêu, kể cho cô nghe tin tức mà cậu đã nghe được từ ba mẹ mình: “Lần này có hơn một nghìn người đăng ký, cuối cùng chỉ có khoảng sáu mươi học sinh chúng ta vượt qua khảo thí. Một tuần nữa sẽ có một cuộc khảo thí khác, đến lúc đó hơn một nửa số người sẽ bị loại, chỉ để lại hai mươi người, sau đó bọn họ sẽ đào tạo hai mươi người này, cuối cùng chọn ra năm người để đại diện cho thành phố tham gia tranh tài."

Thẩm Chiêu Chiêu thầm nghĩ: Bọn họ đều điên rồi! Trại huấn luyện Olympic Toán sắp biến thành bánh quai chèo rồi.

Dù cô có yêu ai thì người đó cũng sẽ không quan tâm đ ến cô.

Cô chỉ đồng ý tham gia trại huấn luyện chứ không hề hứa sẽ ở lại đến cuối cùng để tham gia tranh tài.

Đúng lúc, một tuần nữa cô có thể về nhà bật điều hòa và ăn chỗ kem còn chưa ăn xong.

Bây giờ cô nóng lòng muốn bị đuổi khỏi cuộc đánh giá vào tuần sau.

Trước hết, buổi lễ khai mạc bắt đầu.

"Ý Ý, có phải em bị hoa mắt không? Đó không phải là thầy Trần của chúng ta sao?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thân ảnh quen thuộc trước mặt, không nhịn được đưa tay dụi mắt.

Vậy mà cô lại nhìn thấy giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp bọn họ đang đứng cùng với một số người trông giống như các lãnh đạo.

Thịnh Trử Ý: "Em không nhìn lầm đâu."

Hứa Tư Ngôn cũng ngạc nhiên không kém.

"Xin chào mọi người, tôi là Trần Thạc, là tổng phụ trách trại huấn luyện Olympic Toán học lần này. Lãnh đạo thành phố rất coi trọng trại huấn luyện này nên đã đặc biệt giao cho tôi và hai giáo sư khác phụ trách trại huấn luyện Toán học lần này, hy vọng mọi người có thể trân trọng cơ hội để học tập chăm chỉ."

Ánh mắt Trần Thạc lướt qua những gương mặt non nớt bên dưới, khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu, ông không khỏi cười nhiều hơn một chút.

Có thể trổ hết tài năng trong cuộc khảo thí hơn một nghìn người, chứng tỏ ông không nhìn lầm, quả nhiên cô nhóc này là hạt giống tốt.

Bởi vì mọi người đều phải sống trong trụ sở huấn luyện trong quá trình huấn luyện.

Vì vậy, bước tiếp theo là phân bổ ký túc xá.

Trong lúc mọi người đang bận rộn chuyển hành lý và tìm kiếm ký túc xá, Thẩm Chiêu Chiêu kéo Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn chạy đến chỗ Trần Thạc.

"Thầy Trần, thật sự là thầy sao? Vậy tiếp theo thầy sẽ chịu trách nhiệm dạy cho chúng em ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu rất hưng phấn.

Gặp được người quen ở trại huấn luyện, cô rất vui vẻ.

Đặc biệt người này lại là tổng phụ trách việc đào tạo bọn họ.

"Sao thế, em xem thường thầy sao?"

Trần Thạc cũng rất vui khi nhìn thấy ba người, đặc biệt là Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn, hai người này đều là học sinh ông rất thích.

Duy chỉ có Thẩm Chiêu Chiêu là khiến người ta nhìn thấy đã đau đầu.

Nhớ hồi đó ông cũng là một nhân vật truyền kỳ của Olympic Toán học. Vốn dĩ ông có cơ hội ở lại thành phố lớn để phát triển, nhưng vì một số lý do nên cuối cùng ông đã chọn về quê dạy học.

"Đương nhiên là không phải!"

Thẩm Chiêu Chiêu thẳng thừng phủ nhận, trên mặt mang theo thiên chân vô tà (để cho người ta đau đầu) cười nói: "Em chỉ muốn hỏi một chút, lần trước thầy đã nói, chỉ cần em vượt qua kỳ thi đánh giá Olympic Toán, sau này em không cần nghe giảng tiết của thầy, cái này vẫn tính chứ ạ?

Chỉ cần là tiết của đối phương thì tiết học trong trại huấn luyện cũng được tính chứ?

Trần Thạc nhìn cô, có chút đau lòng nhức óc.

Rõ ràng là một mầm giống tốt, nhưng tại sao lại không biết tiến bộ?
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 41: Thầy, em cảm thấy thầy đang PUA em


Trần Thạc nhìn cô, tận tình khuyên bảo: "Thẩm Chiêu Chiêu, em rất ưu tú, thầy rất xem trọng em, chỉ cần em chăm chỉ học tập, thầy hứa thầy sẽ bồi dưỡng em thành cao thủ toán học."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Thầy, em cảm thấy thầy đang PUA em."

Trần Thạc:...

Ông chán nản, chỉ cảm thấy có một cục m.á.u đông mắc kẹt trong cổ họng, gần như không thể thở được. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vết Thương Ẩn
2. Em Là Hũ Mật Của Anh
3. Tà Đạo Tu Tiên Lục
4. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
=====================================

Quên đi, đây là một hòn đá cứng đầu!

"Được rồi, các em nhanh chóng tìm ký túc xá của mình đi!" Trần Thạc đau khổ phất phất tay với ba người.

Ông phải đi chậm lại, nếu không huyết áp sẽ không thể chịu nổi.

Trong số 60 người chỉ có khoảng chục cô gái, cứ 8 người một ký túc xá.

Vừa vặn chia thành hai phòng.

Lúc Thẩm Chiêu Chiêu xách hành lý đi vào, những người khác đều đã tìm được giường.

Khi thấy cô bước vào, mọi người đều xúm lại giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu rời khỏi nhà lâu như vậy, nhiều người trong số họ cũng giống cô, mọi người đều rất phấn khích.

Bảy tám cô bé vây tại một chỗ, ai cũng chủ động giới thiệu bản thân.

Đang trò chuyện thì có người nhắc tới Thịnh Trử Ý.

"Thẩm Chiêu Chiêu, bạn nam vừa rồi đứng cạnh cậu là bạn cùng lớp của cậu đúng không? Cậu ấy tên gì vậy?"

"Trông cậu ấy rất đẹp trai, có phải là có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy đúng không?"

"Tớ nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với cậu, hai người các cậu học cùng lớp sao? Quan hệ của các cậu có phải rất tốt không?"

"..."

Đừng nhìn các cô gái nhỏ tuổi, buôn chuyện không phân biệt tuổi tác.

Từ nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu đã trải qua rất nhiều loại chuyện này, cô có thể dễ dàng đối phó.

"Đúng vậy đúng vậy, bọn tớ là bạn cùng lớp... Tên anh ấy là Thịnh Trử Ý... Phải phải, có rất nhiều người thích anh ấy... Bọn tớ học cùng lớp nên quan hệ rất tốt..."

Cô bị đám người vây vào giữa, cùng mọi người trò chuyện rất sôi nổi, không hề tỏ ra thương xót khi bán trúc mã nhỏ của mình.

Chẳng mấy chốc, cô đã trở thành bạn bè với mọi người.

Sau khi chỉnh lý hành lý xong, mọi người lần lượt trở lại phòng học để chuẩn bị vào lớp.

Chương trình học của trại huấn luyện rất căng, một ngày tám tiết, thời gian còn lại có thể tự do thảo luận học tập, 6 giờ sáng thức dậy, 8 giờ tối nghỉ ngơi.

Mệt hơn đi học ở trường!

Sáu mươi người trong một phòng học rộng rãi vẫn có vẻ trống vắng.

"Thẩm Chiêu Chiêu?"

"Có ạ!"

Sáng dậy quá sớm, vừa bắt đầu vào lớp, Thẩm Chiêu Chiêu liền cảm thấy buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình.

Cô giật mình đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Đột nhiên xung quanh vang lên những tiếng cười "hahaha——".

Trần Thạc gõ lên bảng đen, nói: "Em hãy trình bày cách giải bài toán này đi."

"Thưa thầy, em không biết." Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp nói thẳng.

Trần Thạc không tức giận, nhìn cô: "Nếu đã không biết, vậy thì em đứng bên cạnh bục giảng nghe giảng đi.”

Nghe xong lời thầy nói, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sửa lại lời nói: "Thầy ơi, em nghĩ em có thể thử một chút."

"Được rồi, vậy em thử đi."

Tính tình của cô nhóc này vẫn mài được.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn qua đề bài, cũng may, cách đây không lâu cô đã nhìn thấy nó trong cuốn sách mà Thịnh Trử Ý cho cô mượn.

Cô vẫn nhớ ý tưởng giải đề.

"Được rồi, ngồi xuống đi!"

Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh cô liền biết, còn quá sớm để thư giãn.

Cả ngày hôm sau, ánh mắt của Trần Thạc dường như đều dán chặt vào người cô, chỉ cần cô vừa thực hiện một động tác nhỏ, ông sẽ ngay lập tức gọi tên cô.

Chẳng bao lâu, cả lớp đều biết trong lớp có một nữ sinh không tích cực trong giờ học tên Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu tự nhủ, phải nhịn một chút!

Chỉ cần vượt qua khảo thí của tuần tới, cô sẽ được tự do.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 42: Nói cô gian lận, là xem thường ai đây?


Một tuần trôi qua rất nhanh.

Mọi người cũng bắt đầu vòng đánh giá loại trừ đầu tiên. . truyện đam mỹ

Thẩm Chiêu Chiêu vốn định trực tiếp nộp tờ giấy trắng.

Tuy nhiên, Trần Thạc giống như biết trước ý nghĩ của cô, luôn sát cánh bên cô trong suốt buổi thi.

Một khi cô dừng bút, ông sẽ gõ nhẹ lên bàn cô.

Cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu không còn cách nào khác, đành phải cắn răng hoàn thành hết các câu hỏi để thoát khỏi sự giám sát của đối phương càng sớm càng tốt.

Tất nhiên, có một số câu hỏi cô trả lời linh tinh.

Điểm thi đánh giá đầu tiên đã có.

"Thẩm Chiêu Chiêu 60."

Nghe được điểm này, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

"Hahaha... Rốt cuộc là làm thế nào mà cậu ấy vào được đây?"

"Điểm thấp như vậy, thật đáng xấu hổ."

"..."

Mấy ngày nay mọi người đều nghe thấy tên Thẩm Chiêu Chiêu, đối với cô cũng hết sức quen thuộc. Ngay khi giáo viên công bố điểm của cô, bọn họ lập tức thảo luận ầm ĩ.

Thẩm Chiêu Chiêu không quan tâm, vừa nghĩ tới cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống học tập như ma quỷ ở đây, khóe miệng không khỏi cong lên, muốn lập tức trở về ký túc xá thu dọn hành lý.

Về phần bị người khác bàn tán, cũng không mất đi một miếng thịt, cô cũng không quan tâm.

Chỉ nghe thấy giọng của Trần Thạc tiếp tục trên bục:

"Tôn Yểu 78."

"Lý Lượng 42..."

"Trương Vũ Hiên 91."

"Trần Triết 59."

"Lý Tư Tư 37."

"Chu Tuấn Minh 86."

"......."

Dần dần, những người kia không cười được.

Đã từng là học sinh giỏi ở trường, bây giờ cầm bài thi 40, 50, 60 hay 70 điểm, bài nào cũng như quả cà bị sương giá.

"Thịnh Trử Ý 100."

Cuối cùng, Trần Thạc nhìn về phía Thịnh Trử Ý, những người khác cũng nhìn sang. Bất cứ lúc nào, mọi người đều sẽ chú ý nhiều hơn đến học sinh đạt điểm cao.

Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng lần này mình chắc chắn sẽ bị loại, nhưng sau đó lại nghe Trần Thạc nói: "Các bạn học làm bài thi dưới 60 điểm có thể thu dọn đồ đạc rời khỏi trại vào chiều nay, tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh, thông báo bọn họ đến đón các em."

"Vậy là em ở lại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt.

Không phải chứ?

Chẳng phải đã nói chỉ giữ lại hai mươi người sao?

Tại sao còn không mau loại cô?

Dựa vào đâu, toàn người gì đâu! Cô đã tùy tiện thi rồi, sao còn ở đây?

Thẩm Chiêu Chiêu tức giận, nếu biết trước thì cô sẽ làm bài thi tệ hơn.

Làm sao bây giờ?

Tất cả là do tình báo của Hứa Tư Ngôn sai!

Nếu cậu không nói chỉ giữ lại hai mươi người, cho dù lão Trần có gõ ra hoa trên bàn cô, cô cũng sẽ không viết thêm một chữ nào.

Lúc này, có người lên tiếng nói: "Thầy ơi, bọn em không phục. Bình thường Thẩm Chiêu Chiêu lên lớp không phải ngủ thì chính là chơi, cậu ấy còn có thể ở lại, vậy thì dựa vào đâu bọn em bị loại ạ?"

"Đúng ạ, bọn em không phục! Cậu ấy chỉ hơn bọn em mấy điểm thôi, sao cậu ấy có thể ở lại được?”

Thẩm Chiêu Chiêu vui mừng: Đúng đúng đúng, chính là như vậy, mau nhường cô đi.

"Cậu ấy... Cậu ấy nhất định đã gian lận, nếu không cậu ấy cũng không thể làm tốt hơn em!"

Vẻ mặt Thẩm Chiêu Chiêu rạn nứt.

Không phải, các cậu có thể nghi ngờ chỉ số IQ của tớ, nhưng không thể nghi ngờ nhân phẩm của tớ.

Nói cô gian lận, là xem thường ai đây?

Chỉ là 60 điểm, liệu có đáng không?

Trần Thạc: "Nếu mọi người đều có ý kiến với việc bạn học Thẩm Chiêu Chiêu ở lại, vậy thì tôi sẽ cho các bạn làm một câu hỏi. Nếu các bạn có thể giải quyết câu hỏi này trước Thẩm Chiêu Chiêu, tôi đồng ý cho các bạn thêm một cơ hội."

"Em đồng ý!"

"Em cũng đồng ý."

Đám người nhao nhao gật đầu, bày tỏ nguyện ý cạnh tranh với Thẩm Chiêu Chiêu.

"Thẩm Chiêu Chiêu, em thì sao?" Trần Thạc lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu rất tức giận, cô muốn rời đi là một chuyện, nhưng tại sao những người này lại nghi ngờ thành tích của cô?

Nếu biết trước thì cô đã tuyệt đối không làm thêm bài kiểm tra nữa.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 43: Bị vạch trần


Thẩm Chiêu Chiêu xắn tay áo lên, rất muốn xông lên đánh đối phương một trận, lại bị Thịnh Trử Ý cản lại.

"Em làm gì vậy?” Thịnh Trử Ý nắm lấy cánh tay cô.

Thẩm Chiêu Chiêu quơ nắm đấm, khuôn mặt nhỏ tức giận: "Cậu ta tung tin đồn nhảm về em, em muốn đánh c.h.ế.t cậu ta!"

Thịnh Trử Ý: "Đừng tưởng anh không biết, em muốn đánh nhau để bị đuổi khỏi trại huấn luyện đúng không?"

Bị vạch trần ý đồ, Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ một giây, đôi mắt to lóe lên, cứng cổ nói: "Không phải!" Chỉ là cô không biết, mình càng chột dạ thì giọng nói càng lớn.

Không phải mới là lạ!

Thịnh Trử Ý trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của cô, nói: "Em đừng nghĩ tới chuyện đó!"

Thẩm Chiêu Chiêu:...

Đáng ghét!

Nhưng cô không thể làm gì được.

"Em đồng ý." Cô rũ đầu xuống, nhìn Trần Thạc.

Trần Thạc quay người lại, viết một câu hỏi lên bảng đen.

[ Dựa vào quy luật trong các số dưới đây, hãy điền số thích hợp vào dấu “?”, giải thích lý do.

1233=0

2456=1

9339=2

8848=6

5683=3

3530=1

0000=4

6991=3

8290=? ]

Mọi người nhao nhao lấy bút ra, bắt đầu tính toán.

Chỉ là mọi người đã vắt hết óc, sử dụng các loại phép tính khác nhau nhưng vẫn không tính ra được.

Thẩm Chiêu Chiêu thì ngược lại, chỉ nhìn vài lần đã không còn động tĩnh.

"Hừ, chắc chắn cậu ấy không làm được."

"Tớ biết mà, cậu ấy không tập trung nghe giảng, làm sao có thể làm được bài này."

"..."

Lúc đầu mọi người còn có chút sốt ruột, nhưng nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu không làm bài, họ đều không sốt ruột nữa.

"Sao rồi? Có ai ra đáp án chưa?" Trần Thạc hỏi những người phía dưới.

Mọi người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.

Sau đó Trần Thạc nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Là 4."

Mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ thế mà cô làm được thật.

Rõ ràng bọn họ không thấy cô tính toán.

Trần Thạc: "Em hãy trình bày cho mọi người biết ý tưởng giải đề của em đi."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đây là một bài toán dựa trên quy luật, yêu cầu chúng ta tìm những vòng tròn trong các con số. Theo yêu cầu của bài toán, chúng ta cần coi các con số như những hình học. Số 8 có hai vòng tròn, 9 và 0 đều có một vòng tròn. Vì vậy, kết quả cuối cùng là 4."

Trần Thạc gật đầu nói: "Rất tốt. Tìm vòng tròn hoặc đường cong trong các số là một phương pháp phổ biến cho các bài toán dựa trên quy luật, bài toán này chính là tìm kiếm vòng tròn."

Mọi người lại c.h.ế.t lặng.

Thế mà cũng được sao?

Nhưng không phải họ đang học toán sao? Có liên quan gì đến việc tìm vòng tròn?

Trần Thạc nhân cơ hội dạy cho mọi người: "Olympic Toán học là phải suy nghĩ sáng tạo. Đôi khi cũng có thể thay đổi những phương pháp khác nhau để suy nghĩ, vậy cuối cùng các bạn có ý kiến gì không?"

Tổng cộng có mười hai người bị loại khỏi kỳ thi này.

Bốn mươi tám người còn lại sẽ trải qua một cuộc đánh giá khác vào tuần tới.

Nói cách khác, cô sẽ phải ở lại cái nơi tồi tàn này thêm một tuần nữa.

"Chiêu Chiêu, cậu không vui sao?" Cô gái bên cạnh hỏi cô.

"Vui lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt trả lời.

Cô đang rất vui!

"Ừm! Chúng ta có thể tiếp tục học. Cậu không biết đâu, tớ sợ gần chết!"

Nữ sinh tên Hạ Miêu, ở cùng ký túc xá với Thẩm Chiêu Chiêu, trong kỳ thi này, cô bé chỉ hơn Thẩm Chiêu Chiêu mấy điểm.

Suýt nữa cũng bị gửi về nhà.

Trong số mười hai người bị loại lần này có bốn cô gái, một người ở ký túc xá bên cạnh, ba người còn lại là người ở ký túc xá cùng Thẩm Chiêu Chiêu.

Mặc dù chỉ mới ở chung một tuần, nhưng ngày ngày ở bên nhau, đột nhiên bị tách ra, mọi người vô cùng lưu luyến nhau.

Mấy cô gái đều khóc!

Thẩm Chiêu Chiêu cũng muốn khóc. Tại sao người rời đi không phải là cô?
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 44: Không ai cần cô


"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bước sang một giai đoạn huấn luyện mới. Tuy nhiên, tôi sẽ đưa ra một quy tắc mới cho các bạn. Trong lần này, chúng ta sẽ đánh giá mọi người theo hình thức đối đầu nhóm. Bốn mươi tám học sinh còn lại sẽ được chia thành tám nhóm, mỗi nhóm có sáu người. Sau này, ngoài giờ học, các bạn có thể thảo luận và học tập theo nhóm. Một tuần sau chúng ta sẽ tiến hành lần đánh giá thứ hai, ba nhóm có điểm thi thấp nhất sẽ bị loại." Trần Thạc vừa nói xong, trong phòng học liền tràn ngập hưng phấn.

Hứa Tư Ngôn ở hàng ghế đầu quay lại, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, chúng ta thành một nhóm nhé?" Sau đó cậu nhìn Thịnh Trử Ý bên cạnh cô, "Thịnh Trử Ý, cậu tham gia nhóm của bọn tớ nhé?"

Hứa Tư Ngôn cũng được ở lại, lần đánh giá trước cậu được 92 điểm, xem ra số tiền ba mẹ cho cậu đi học không phải là vô ích.

"Tốt nhất là không nên, tớ sợ các cậu sẽ bị tớ làm liên lụy." Thẩm Chiêu Chiêu ngay lập tức lên tiếng từ chối.

Cô không muốn thành lập một nhóm nào cả, cô chỉ muốn bị loại và về nhà càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, quy tắc mới yêu cầu mọi người phải thành lập một nhóm để tham gia kỳ thi.

Nói cách khác, nếu cô thi không tốt, không chỉ riêng cô rời đi mà tất cả mọi người trong nhóm của cô cũng sẽ phải rời đi.

Đây là quy tắc kỳ quái gì đây.

Cô cảm thấy Trần Thạc chắc chắn là cố ý.

Cố tình nhắm vào cô.

Cô định lập một nhóm với những người xếp cuối cùng trong lần đánh giá này, để cô không phải lo lắng làm liên lụy người khác.

Kết quả là, danh tiếng của cô ở trường luyện thi tệ đến mức không ai sẵn sàng tham gia nhóm của cô.

Suy cho cùng, ngoại trừ cô, không ai muốn bị loại.

"Thẩm Chiêu Chiêu, cậu gia nhập nhóm của bọn tớ đi! Đừng lo lắng, bọn tớ sẽ giúp cậu." Thấy cô bị các nhóm khác từ chối, Hứa Tư Ngôn an ủi cô, mời cô gia nhập nhóm một lần nữa.

Thẩm Chiêu Chiêu không muốn làm hại người khác, nhưng ngoại trừ Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn, căn bản không ai cần cô.

Những người khác muốn hợp tác với Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn, nhưng vừa thấy Thẩm Chiêu Chiêu trong nhóm, họ bắt đầu do dự.

Cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu, Thịnh Trử Ý, Hứa Tư Ngôn, Hạ Miêu và hai cô gái khác trong ký túc xá tạo thành một nhóm sáu người.

Mọi người vẫn đến lớp như trước, ngoại trừ việc có thêm thời gian thảo luận nhóm.

Trong số sáu người, Thịnh Trử Ý chắc chắn đứng ở vị trí thứ nhất, Hứa Tư Ngôn cũng học rất tốt, nhưng những cô gái còn lại thì kém hơn một chút.

Đặc biệt là Thẩm Chiêu Chiêu và Hạ Miêu, hai người có điểm thi xếp cuối cùng trong bốn mươi tám người còn lại.

Đều không ai muốn.

Sau khi quyết định nhóm, Hứa Tư Ngôn nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Bạn học Trử Ý, cậu là người giỏi nhất, tối nay cậu giảng bài cho mọi người nhé!" Thực ra, cậu muốn anh thiên vị mọi người.

Với kết quả hiện tại của nhóm họ, nếu một tuần sau tham gia đánh giá, khả năng cao họ sẽ bị loại.

Ba cô gái kia nghe vậy đều sáng mắt nhìn Thịnh Trử Ý.

Các cô cũng biết kết quả của mình trong trại huấn luyện là tầm thường, dựa trên kết quả hiện tại, họ sẽ khó trụ lại, khả năng cao là họ sẽ làm hại đồng đội của mình.

Nhưng các cô vẫn muốn cố gắng.

Đặc biệt, việc cùng nhóm đạt hạng nhất cũng sẽ khiến các cô có thêm hy vọng.

Thịnh Trử Ý lại nhìn Thẩm Chiêu Chiêu một chút, thấy cái đầu nhỏ của cô nhóc đang động nhẹ, như thể cô sắp ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, Hạ Miêu vội vàng kéo kéo cô, sau đó nói với Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn: "Thật xin lỗi, đều bởi vì tham gia cùng chúng tớ nên các cậu cũng có khả năng bị loại." Nếu không, lấy thành tích của hai người, vượt qua bài đánh giá tuần sau sẽ dễ như trở bàn tay.

"Nhưng đừng lo lắng, bọn tớ chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ", cô bé nói.

Hai cô gái còn lại cũng cùng nhau gật đầu, sau đó mọi người đều nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Ừm ừm ừm!”
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 45: Những người này đang ép cô!


Thẩm Chiêu Chiêu đang rất buồn ngủ, vừa mới chuẩn bị ngủ thì đột nhiên bị người khác kéo kéo, vừa mở mắt liền thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cũng không biết bọn họ nói cái gì, cô cứ gật đầu qua loa.

"Ừm ừm ừm!"

Bọn họ nói gì thì chính là cái đó, chỉ cần không quấy rầy giấc ngủ của cô là được.

“Được rồi!” Thịnh Trử Ý nói: “Từ giờ trở đi, mỗi tối mọi người đến phòng học, tớ sẽ giảng bài cho các cậu.”

“Anh đang nói cái gì vậy?” Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, trong đầu vẫn có chút mơ hồ.

"Chiêu Chiêu, bạn học Trử Ý đồng ý mỗi tối sẽ giảng bài giúp chúng ta!" Hạ Miêu hưng phấn nắm tay cô nói.

“Cái gì?” Đồng tử Thẩm Chiêu Chiêu giãn ra trong giây lát.

Ban ngày lên lớp còn chưa đủ, ban đêm còn muốn tiếp tục?

Không, không, cô từ chối.

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, nói: "Quyết định vậy đi, vừa rồi em đã đồng ý!"

Cô đồng ý hồi nào?

Thẩm Chiêu Chiêu nắm lấy tay anh, kêu lên: "Chúng ta lại thảo luận một lần nữa nhé?"

Thịnh Trử Ý nghiêm túc nói: "Đây không phải chuyện của một mình em, mà là của cả nhóm chúng ta, em có muốn vì em mà ảnh hưởng đến mọi người không?”

Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn những người khác, chỉ thấy mấy người họ đang nhìn mình.

Khá lắm, đi không được, nằm cũng không xong.

Những người này đang ép cô!

Hạ Miêu ôm cánh tay cô nói: "Chiêu Chiêu, mặc dù thành tích của chúng ta đứng cuối bảng, nhưng tớ cảm thấy chúng ta không nên bỏ cuộc như vậy. Có bạn học Trử Ý và bạn học Tư Ngôn trong nhóm, tớ nghĩ chúng ta vẫn còn cơ hội, không nhất định thua. Ít nhất, ít nhất chúng ta có thể cố gắng một chút, tận lực kéo kết quả lên!"

Thẩm Chiêu Chiêu có thể làm gì?

Điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là quay lại ngày bị bắt gặp đang ngủ trong lớp, sau đó lớn tiếng nói với lão Trần: "Gọi phụ huynh của em đi, nhanh lên!!!"

Lúc này bên cạnh có người đi qua, nghe thấy lời Hạ Miêu nói, nhịn không được cười ra tiếng, nói với cô ấy và Thẩm Chiêu Chiêu: "Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mù quáng chuẩn bị."

"Cậu đang nói ai?" Hạ Miêu tức giận đứng lên, đứng dậy trừng mắt nhìn đối phương.

Người đằng sau làm mặt quỷ với cô bé, vẻ mặt giễu cợt nói: "Tớ nói các cậu đấy, một người được 60, người kia được 65. Cậu cảm thấy bây giờ lãng phí thời gian chuẩn bị thì có ích lợi gì? Muốn tớ nói Thịnh Trử Ý bị ngốc đúng không? Tìm ai lập nhóm mà chẳng được, vậy mà tìm các cậu. Xem ra lần này các cậu đều sẽ bị loại thôi.”

Nam sinh lên tiếng tên là Chu Tuấn Minh, lần này cậu ta thi được 86 điểm.

Tuy rằng không quá cao nhưng so với Thẩm Chiêu Chiêu và Hạ Miêu thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Ngoài ra, trong bài kiểm tra này, các thành viên trong nhóm cậu ta đều trên 85 điểm, cậu ta cảm thấy nhóm của mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Có người đạt điểm tuyệt đối trong nhóm thì sao? Gánh một đám đồng đội heo, làm sao có thể trông cậy một mình đối phương mang theo cả nhóm bay cao?

Đáng tiếc, điểm tối đa mà một người có thể đạt được là 100 điểm. Với thành tích hiện tại của hai người, cho dù lần sau đối phương có được điểm tuyệt đối thì điểm trung bình của nhóm họ cũng sẽ không quá cao.

Hạ Miêu vừa xấu hổ vừa tức giận, quát đối phương: "Cậu chờ đấy, bọn tớ nhất định sẽ ở lại.”

Chu Tuấn Minh lại làm mặt quỷ với cô bé, quay người nói: “Được thôi, đợi xem các cậu bị loại như thế nào.”

"Cậu..." Mặt Hạ Miêu đỏ bừng vì tức giận.

"Đừng nóng giận!" Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô bé.

Hạ Miêu ôm lấy cô, nhụt chí nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta thật sự không được sao? Chúng ta nên làm thế nào đây? Tớ không muốn làm liên lụy mọi người. Nếu không tớ đi gặp huấn luyện viên, nói lần đánh giá tới tớ sẽ không tham gia?"

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đừng lo lắng, có Ý Ý ở đây, chúng ta nhất định có thể làm được!"
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 46: Cậu ấy giận rồi sao?


Buổi tối, sáu người tập hợp một chỗ.

Thịnh Trử Ý lấy ra một tờ giấy, trên đó tổng kết lại những điểm chính trong bài giảng của giáo viên ban ngày.

Anh chuẩn bị thảo luận lại với mọi người, cố gắng tiếp thu tất cả nội dung giáo viên đã nói ban ngày. Ngoài ra, anh còn chuẩn bị sẵn một số bài tập để mọi người củng cố kiến thức.

Mọi người đều cảm thấy phương pháp này rất hay, mấy người thảo luận đến khuya mà không hề hay biết.

Thấy cách thời gian tắt đèn theo quy định đã lâu, Thẩm Chiêu Chiêu ngáp dài, trong mắt nổi nước mắt, con ngươi ướt sũng hỏi: “Bao lâu nữa thì kết thúc?”

Hạ Miêu lặng lẽ đưa cho cô một miếng sô cô la, động viên cô: "Chiêu Chiêu, cậu kiên trì thêm một chút nữa, giữ vững tinh thần. Sau khi hoàn thành bài tập này, chúng ta có thể trở về ký túc xá đi ngủ."

Vấn đề là, giữ vững tinh thần, rất nhanh có thể hoàn thành bài tập, nhưng giữ vững tinh thần phải mất một thời gian dài.

"Tớ không làm được nữa, cậu tiếp tục đi, tớ về ngủ trước!" Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, loạng choạng đi về phía ký túc xá.

"Chiêu Chiêu?” Hạ Miêu chạy tới giữ cô lại: "Tớ biết chúng ta có rất ít hy vọng, coi như có cố gắng cũng không có tác dụng gì, nhưng chẳng phải cậu nói phải tin tưởng bạn học Trử Ý sao? Chẳng lẽ cậu nói vậy là để an ủi tớ? Cậu cũng nghĩ chúng ta không có hy vọng ư?"

Thẩm Chiêu Chiêu:???

Cô không nghĩ vậy, cô chỉ buồn ngủ quá thôi!

Cô cảm thấy dù có ở lại cũng không thể nghe được nên đành quay về ngủ sớm.

Nói không chừng hiệu suất lên lớp ngày mai sẽ cao hơn.

"Cậu có thể ở lại với bọn tớ thêm chút nữa được không? Cũng sắp xong rồi." Hạ Miêu cố gắng thuyết phục cô ở lại.

Nhưng cô buồn ngủ lắm rồi!

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy mắt mình sắp không mở ra được nữa.

"Cho em ấy về đi!" Thịnh Trử Ý đột nhiên nói.

Sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với những người khác: "Chúng ta tiếp tục."

Hạ Miêu há miệng, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Cô ấy buông cô ra, quay lại chỗ ngồi ban đầu.

Hứa Tư Ngôn cười vẫy tay với Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, nếu cậu buồn ngủ thì mau về ngủ trước đi. Ngày mai tớ sẽ giảng cho cậu nghe phần còn lại."

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, ngáp một lần nữa.

Nhưng Thịnh Trử Ý đột nhiên đóng bút gấp giấy lại, nói với những người khác: "Hôm nay chúng ta dừng ở đây! Ngày mai chúng ta lại tiếp tục." Nói xong, không đợi người khác phản ứng, anh thu dọn đồ, đứng dậy rời đi.

Mọi người nhìn nhau: "Cậu ấy tức giận à?”

Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với mọi người: “Được rồi, mọi người đừng đoán mò nữa, mau về giường ngủ đi! Có lẽ anh ấy cũng buồn ngủ như tớ. Ngày mai còn phải lên lớp, đi thôi, tớ buồn ngủ quá.”

Người giảng bài đã rời đi, những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc và rời đi.

LattesTeam

Nửa đêm Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy, phát hiện trong chăn của Hạ Miêu có ánh sáng mờ nhạt.

Cô dụi dụi mắt ngồi dậy, nghiêng người hỏi: “Miêu Miêu, sao cậu còn chưa ngủ?”

Hạ Miêu thò đầu ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Tớ sợ một tuần nữa thi sẽ kéo chân sau của mọi người, tớ chỉ muốn tranh thủ học thêm vào buổi tối. Tớ có làm ảnh hưởng đến cậu không?"

"Thật xin lỗi, đều tại tớ quá ngốc. Bọn họ nói đúng, Olympic toán học phải có thiên phú, dù tớ có cố gắng thế nào cũng vô ích, nhưng tớ vẫn muốn thử một lần."

"Bọn họ nói sai rồi, ai nói cố gắng là vô ích? Nếu cậu cố gắng, nhất định sẽ được ở lại." Thẩm Chiêu Chiêu an ủi cô ấy.

Mặc dù cô thực sự không hiểu, việc ở lại có gì tốt chứ.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 47: Chuyện con gái, cậu hỏi ít thôi!


"Thật sao?" Ánh mắt Hạ Miêu sáng lên.

"Ừm!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.

Hạ Miêu nhếch môi, bất đắc dĩ cười với Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Thật ra bị loại cũng không sao, tớ chỉ không muốn vì tớ mà khiến người khác bị liên lụy.”

Thẩm Chiêu Chiêu đứng lên giường nói: "Tớ học cùng cậu!”

"Cậu không buồn ngủ sao?” Hạ Miêu hỏi.

Buồn ngủ chứ!

Nhưng nhìn thấy đối phương nỗ lực như vậy, cô luôn cảm thấy mình nên làm gì đó.

Cô không muốn thấy đối phương nản lòng, không muốn đối phương cảm thấy nỗ lực của mình là vô ích.

“Bây giờ tớ chưa buồn ngủ!” cô nói.

“Được rồi, chúng ta cùng cố gắng nhé!” Hạ Miêu mỉm cười nhìn cô, vén chăn đi sang một bên, chừa lại nửa giường cho Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu bò tới, tùy ý cầm lấy một cuốn sách, chui vào trong chăn của đối phương.

Hạ Miêu xem lại bài học giáo viên dạy ban ngày, còn Thẩm Chiêu Chiêu thì xem sách giáo khoa Olympic Toán mà cô lấy từ chỗ Thịnh Trử Ý trước đó.

Hạ Miêu vô tình nhìn cô, thấy cô đang lật sách rất nhanh.

Hạ Miêu cảm thấy có lẽ cô chỉ muốn cổ vũ mình, có lẽ cô cũng không hề để ý đến điều đó.

Trong nội tâm nhất thời cảm động không thôi.

Đột nhiên, giường bên cạnh cũng có động tĩnh, có hai bóng người từ trên giường đứng dậy, mỗi người cầm một cuốn sách trên tay, cũng chen chúc lên giường Hạ Miêu.

Mọi người nhìn nhau, bật cười.

Sau đó, một cô gái khác cũng đứng dậy.

Mọi người lấy ra tất cả các dụng cụ chiếu sáng, mượn ánh đèn yếu ớt, họ cùng nhau thảo luận, nghiên cứu bài toán.

Ngày hôm sau, mọi người trong ký túc xá đều mang theo quầng thâm dưới mắt đến lớp học.

Hứa Tư Ngôn ngạc nhiên nhìn các cô: "Các cậu sao thế? Sao các cậu lại bơ phờ như vậy?"

Thẩm Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn cậu, nói: "Chuyện con gái, cậu hỏi ít thôi!"

Rất nhanh đã đến tuần đánh giá thứ hai.

Một tuần này, ngoài việc ban ngày lên lớp, Thịnh Trử Ý còn giảng bài cho họ mỗi tối.

LattesTeam

Ngay cả khi trở về ký túc xá, các cô vẫn tiếp tục nghiên cứu bài tập, mọi người đều chăm chỉ cho đến tận khuya. Mọi người quá chăm chỉ, ngay cả Thẩm Chiêu Chiêu cũng xấu hổ không dám khoe nữa.

Học tập chăm chỉ sẽ được đền đáp.

Thi xong, Hạ Miêu hưng phấn ôm Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, tớ làm được, tớ làm được hết."

Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi mừng rỡ cho đối phương.

“Còn cậu thì sao?” Hạ Miêu chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi lại cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ cũng làm được.”

Hạ Miêu vui mừng ôm Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Thật tốt, tớ nghĩ lần này chúng ta nhất định có thể ở lại.”

Cô cảm thấy công sức của một tuần này thật đáng giá.

Hóa ra, học tập chăm chỉ thực sự được đền đáp.

"Ha, tớ nói các cậu đừng vui mừng quá sớm? Ai có thể cam đoan làm được thì nhất định sẽ đúng?"

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy người này thật là phiền phức!

Thẩm gia Chiêu Chiêu ghét cậu ta!!!

“Chuyện này cậu không cần lo đâu.” Hạ Miêu hung hăng đáp lại.

"Chờ đấy, tớ nhất định sẽ diệt trừ các cậu." Chu Tuấn Minh giơ ngón giữa về phía hai người bọn họ.

"Chờ đấy, không biết ai diệt trừ ai nha." Hạ Miêu doạ đối phương, nhưng khi đối phương vừa rời đi, cô ấy lại nản lòng nói: "Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta thật sự bị loại sao?"

"Không đâu." Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chúng ta nhất định sẽ ở lại."

"Thật sao?"

Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải cậu nói cậu làm được sao? Mà nếu như bị loại, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi, đã cố gắng thì không có tiếc nuối!"

Hạ Miêu nghe vậy lại cười lên: "Cậu nói đúng."

Cho dù thật sự bị loại, cũng chỉ có nghĩa là cô chưa đủ ưu tú.

Trong tương lai, các cô sẽ không chỉ có kỳ thi này, cô tin rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng, cô sẽ ngày càng tiến gần đến thành công hơn.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 48: Mệt rồi, muốn làm gì thì làm!


Thẩm Chiêu Chiêu cũng có chút không thể tin được mình lại nói được những lời động viên như vậy.

Cô không còn là Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu nữa rồi!

Ở cùng nhóm người chăm học nên cô bị lây theo.

Sợ hãi!!!

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của kỳ thi này. So với lần trước, mọi người đều có tiến bộ nhất định. Đặc biệt là một số thành viên trong nhóm Thịnh Trử Ý đã có tiến bộ lớn nhất, giành được vị trí đứng thứ nhất."

Khi giọng nói của Trần Thạc vừa rơi xuống, Hạ Miêu kích động ôm chặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Chiêu Chiêu, chúng ta đã giành được vị trí thứ nhất."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thịnh Trử Ý, theo sau là một giọng chất vấn:

"Thầy ơi, thầy có nhầm không ạ? Làm sao nhóm các bạn ấy có thể đứng vị trí thứ nhất, phải là thứ nhất từ dưới lên mới đúng chứ ạ?" Chu Tuấn Minh trừng mắt nhìn về phía Hạ Miêu, lớn tiếng nói.

"Đúng đấy ạ, trong nhóm họ có hai thành viên cuối bảng. Cho dù có Thịnh Trử Ý ở trong nhóm, họ cũng không thể giành được vị trí thứ nhất."

"Nhưng tớ thấy gần đây những người trong đội bọn họ rất cố gắng, mỗi tối Thịnh Trử Ý còn giảng bài cho họ....."

Bốn phía có rất nhiều cuộc thảo luận.

"Trật tự!”

Trần Thạc gõ gõ bàn, cắt ngang mọi người: “Đây là bài thi của các thành viên trong nhóm, nếu có ai không phục thì có thể lên xem. Lần này, trong nhóm họ có hai điểm tuyệt đối, còn những người khác đều trên 90 điểm, mặc dù điểm trung bình của nhóm lần trước không cao lắm, nhưng lần này quả thực họ đứng đầu."

"Được rồi, để tôi công bố điểm của các nhóm khác..."

Theo giọng nói trầm xuống của Trần Thạc, lại có ba nhóm học sinh nữa được phụ huynh đưa về nhà.

Phòng học vốn có bốn mươi tám người, giờ chỉ còn lại ba mươi người.

"Lần này cậu may mắn thôi. Tớ không tin lần sau cậu có thể ở lại được." Giọng nói khó chịu thường ngày của bạn học Chu Tuấn Minh lại xuất hiện.

LattesTeam

Là nhóm đứng thứ hai, đối phương cũng ở lại.

Hạ Miêu trực tiếp không để ý tới đối phương khiêu khích, hiện tại đối phương đã bị đánh bại, không đáng để cô ấy để ý.

Cô ấy ôm Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chiêu Chiêu, cậu thật lợi hại! Lần thi này cậu thực sự được 100 điểm!"

Thẩm Chiêu Chiêu không có hứng thú: "A, bây giờ tớ ngủ được chưa?”

Nhóm đứng nhất, có nghĩa là cô phải ở lại.

Đây quả là một chuyện đáng buồn.

Cô cần phải chợp mắt nhanh chóng để chữa lành tâm trạng.

“Đương nhiên là chưa được!”

Hạ Miêu vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi nhóm được đứng đầu, toàn thân như bị dồn nén: "Vất vả lắm mới được ở lại, đương nhiên chúng ta phải tiếp tục cố gắng rồi!"

Cái gì?

Vẫn chưa xong sao?

Thẩm Chiêu Chiêu muốn ném bàn.

"Chiêu Chiêu, tớ biết cậu không quan tâm có thể tham gia cuộc thi hay không, nhưng đã đến đây rồi, tớ nghĩ chúng ta nên cố gắng học tập, cố gắng ở lại đến cuối cùng."

Đương nhiên, cô ấy không có hy vọng mình có thể đại diện thành phố tham gia cuộc thi, nhưng, khoảng thời gian này cô ấy đã học được rất nhiều điều.

Bây giờ có thể tham gia cuộc thi hay không cũng không quan trọng, cô ấy chỉ muốn ở lại đến cuối cùng, theo chân thầy để học hỏi thêm từ mọi người.

Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu được lòng cầu tiến của đối phương, sở dĩ cô cố gắng cùng mọi người chỉ là vì không muốn nhìn thấy mọi người bị loại.

À nhân tiện, lão Trần vẫn chưa công bố thể lệ loại trừ của kỳ thi thứ ba.

Muốn cái gì tới cái đó.

Chẳng bao lâu sau, Trần Thạc đã đưa ra những quy tắc mới của mình.

"Một tuần sau, chúng ta sẽ có bài kiểm tra thứ ba. Lần này sẽ đánh giá dựa trên thành tích cá nhân. Kết thúc bài đánh giá, hai mươi học sinh sẽ bị loại, mong mọi người tiếp tục cố gắng."

"À, đúng rồi," Dừng lại một chút, ông nói thêm, "Những học sinh đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra trước có thể được thăng cấp trực tiếp."
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 49: Sống phải có kế hoạch!


Thẩm Chiêu Chiêu: What?

Đây không phải là đang bắt cô ở lại đến cuối cùng chứ?

Thẩm Chiêu Chiêu đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.

"Chiêu Chiêu, cậu đi đâu vậy?" Hạ Miêu ở phía sau hỏi.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ muốn quay về ngủ!"

"Hả? Nhưng tiết học sắp bắt đầu rồi!" Hạ Miêu nhắc nhở cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải là trực tiếp thăng cấp sao? Chẳng phải học sinh thăng cấp nên có chút đặc quyền sao?"

Mệt rồi, muốn làm gì thì làm!

Hạ Miêu hâm mộ nhìn cô.

Điểm cao nên tùy hứng!

Hai mươi người sẽ bị loại ở lần đánh giá thứ ba, mọi người càng ngày càng trở nên chăm chỉ hơn.

Vì không còn lập nhóm nữa, Hạ Miêu và những người khác cũng không tiện nhờ Thịnh Trử Ý giảng bài, chỉ có thể tự mình cố gắng.

Mỗi ngày mọi người đều ở trong phòng học đến khuya mới về, ngoại trừ Thẩm Chiêu Chiêu. Trong khi mọi người đều nỗ lực chăm chỉ thì cô lại nỗ lực lười biếng.

Dù sao cũng không bị loại được, cô cần phải ăn và ngủ.

Rất nhanh, kỳ thi đánh giá thứ ba kết thúc, Hạ Miêu cùng ba nữ sinh khác trong ký túc xá đều bị loại.

Mấy cô gái thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

"Chiêu Chiêu..." Hạ Miêu nhìn cô, có chút do dự, "Ba tớ nói, sống nhất định phải có kế hoạch, không thể cứ nằm im như vậy được, hiện tại chúng ta nên cố gắng chăm chỉ."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ có mà, tớ có mà! Tớ đã hoạch định xong, để ba nuôi tớ đến khi tớ hai mươi tuổi, sau đó để chồng nuôi tớ đến khi tớ sáu mươi tuổi, rồi để con trai nuôi tớ đến khi tớ tám mươi tuổi. Không sao cả, tớ vẫn có thể để cháu trai nuôi tớ đến khi tớ trăm tuổi."

Hạ Miêu sửng sốt:...

Như vậy mà được sao?

Tuy nhiên, Hạ Miêu lại lo âu nhìn cô nói: “Nếu không tìm được chồng thì sao?”

Cái gì?

Thẩm Chiêu Chiêu giật mình nói: "Hẳn là... không có khả năng?"

Hạ Miêu nắm tay cô nói: "Tớ cảm thấy cậu rất thông minh, cũng rất có thiên phú, nếu như cố gắng, không cần phải dựa vào người khác thì cậu vẫn có thể làm được. Thẩm Chiêu Chiêu, cố lên! Cậu là người duy nhất còn lại trong ký túc xá của chúng ta, cậu phải đại diện cho ký túc xá của chúng ta tham gia cuộc thi."

Hạ Miêu nói xong liền ôm Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó kéo vali cùng ba mẹ rời đi.

Trong ký túc xá có tám cô gái, hiện tại chỉ còn lại Thẩm Chiêu Chiêu.

Nhìn ký túc xá trống rỗng, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy rất khó chịu.

Cô cảm thấy ở một mình buồn chán nên dứt khoát đi vào lớp.

"Cậu sao thế?" Thấy tâm trạng cô không cao, Hứa Tư Ngôn không khỏi hỏi.

Ngay cả Thịnh Trử Ý cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

LattesTeam

Trong số mười người còn lại, ngoài Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý, Hứa Tư Ngôn cũng đã vượt qua kỳ thi thứ ba.

“Mọi người đều đã rời đi rồi.” Thẩm Chiêu Chiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh hai người. Nhìn quanh phòng học, căn phòng ban đầu đầy người, giờ chỉ còn lại vài người.

Cô thực sự không hiểu tại sao lại đưa ra quy tắc loại trừ như vậy.

Tại sao mọi người không thể ở cùng nhau đến cuối cùng rồi rời đi?

Hứa Tư Ngôn giúp cô giải thích: "Thầy Trần làm điều này để k1ch thích tinh thần cạnh tranh của mọi người. Chỉ khi mọi người có cảm giác nguy cơ, họ mới có thể nghiêm túc nghe giảng hơn, học tập chăm chỉ hơn."

Bởi vì không muốn bị loại, không muốn bị người khác vượt mặt, mọi người cũng chỉ có thể liều mạng cố gắng.

Đương nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ không có nhận thức này.

"Được rồi, đã ở lại rồi nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé. Tớ hy vọng ba người chúng ta cuối cùng có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi." Hứa Tư Ngôn cười với cô, cũng động viên cho chính mình và cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: “Được thôi!” Đã ở lại đến bây giờ. Nếu cuối cùng không thể tham gia cuộc thi, chẳng phải việc cô ở lại một tháng này là uổng phí sao?

Vậy phải đi thôi!

Cô nhất định phải có một trong năm suất, nếu không sẽ lỗ rất to!
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 50: Trở nên mạnh mẽ!


Sau khi uống một bát "huyết gà", cuối cùng Thẩm Chiêu Chiêu cũng trở nên mạnh mẽ.

Chỉ còn lại tuần cuối cùng, cuối cùng cô cũng bắt đầu học nghiêm túc.

Ngay cả Hứa Tư Ngôn cũng giật mình trước cảnh tượng này.

"Thẩm Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ?"

"Sao vậy?"

"Không sao, tớ chỉ cảm thấy cậu khác với lúc trước thôi."

Đương nhiên là khác rồi, hiện tại cô là Thẩm Chiêu Chiêu có mục tiêu.

Chẳng mấy chốc, tuần huấn luyện cuối cùng đã kết thúc.

"Hôm nay là ngày cuối cùng mọi người ở lại trại huấn luyện. Có thể ở lại đến bây giờ cũng đủ để chứng minh tất cả mọi người đều ưu tú. Tuy nhiên, chỉ có 5 suất đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi. Bây giờ tôi sẽ công bố kết quả của bài kiểm tra cuối cùng: Thịnh Trử Ý, Thẩm Chiêu Chiêu, Trương Vũ Hiên, Hứa Tư Ngôn và Chu Tuấn Minh. Năm học sinh trên đã vượt qua kỳ thi này. Các em sẽ đại diện cho thành phố của chúng ta tham gia cuộc thi Olympic Toán học năm nay."

"A, quá tốt rồi, chúng ta có thể đại diện cho thành phố tham gia cuộc thi." Hứa Tư Ngôn xoay người, vui vẻ nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

"Ừm!" Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, cô ở chỗ này lâu như vậy, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

"Không ngờ cậu có thể ở lại đến cuối cùng!" Chu Quân Minh cao ngạo nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.

"Cậu cũng vậy thôi.” Cô không ngờ đối phương sẽ ở lại đến cuối cùng.

Nghĩ tới tin tức hôm nay vô tình nghe được, Chu Tuấn Minh có chút khinh thường nhìn bọn họ, nói: "Nghe nói huấn luyện viên Trần là giáo viên chủ nhiệm của các cậu? Chẳng trách ba người các cậu có thể ở lại đây đến bây giờ."

"Cậu có ý gì?" Thẩm Chiêu Chiêu chỉ lười chứ không ngốc, rõ ràng đối phương muốn nói bọn họ ở lại đây chắc chắn phải có nội tình.

Có nghĩa là lão Trần đã mở cửa sau cho họ.

Cái quái gì vậy?

Nghi ngờ cô còn được, ngay cả Thịnh Trử Ý và Hứa Tư Ngôn cũng bị nghi ngờ.

Quá phận rồi!

LattesTeam

À, nhân tiện, cô cũng nghi ngờ nhân phẩm của lão Trần.

"Hừ!" Người sau hừ lạnh một tiếng, nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Tớ nói mà, làm gì có người kỳ thi nào cũng có thể đạt điểm tuyệt đối, ai biết được có phải là biết trước đáp án hay không, còn cậu..." Sau đó cậu ta nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, "Ngày ngày ngủ gật trong lớp. Lần thi đầu tiên suýt nữa bị loại, người như cậu còn có thể ở lại, muốn nói không có quỷ thì ai mà tin?"

"Cậu đừng có nói hươu nói vượn, bọn tớ có thể ở lại đều là dựa vào thực lực của bản thân, không liên quan gì đến người khác." Thẩm Chiêu Chiêu tức giận muốn đánh người.

Ngược lại, Thịnh Trử Ý không nói một lời.

Cứ như thể việc bị vu khống chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.

"Cậu nói thực lực ngủ gật trong lớp à? Hay thực lực thi được 60 điểm?" Chu Tuấn Minh hất cằm, vẻ mặt khinh thường, "Tớ biết các cậu sẽ không thừa nhận, nhưng không sao, dù sao thì, chúng ta cứ đợi kết quả của cuộc thi ngày mai là sẽ biết, tớ muốn xem xem, liệu các cậu có thể tiếp tục đạt được điểm tuyệt đối hay không."

Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt vì tức giận, cô nắm chặt tay, nói: "Vậy thì cậu đợi đấy, bọn tớ nhất định sẽ giành được giải nhất."

"Đúng vậy! Bọn tớ nhất định sẽ giành được giải nhất."

"Được, tớ sẽ đợi!"

Chu Tuấn Minh hừ hừ rời đi, vẻ mặt rõ ràng không tin lời bọn họ nói.

Thẩm Chiêu Chiêu vô cùng tức giận.

"Đừng nóng giận, chỉ cần chúng ta giành được giải thưởng trong cuộc thi, cậu ta sẽ không còn gì để nói." Hứa Tư Ngôn an ủi cô.

“Ngày mai hai người nhất định phải chiến đấu thật tốt.” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn cậu và Thịnh Trử Ý.

Nếu không, lão Trần sẽ bị mang tiếng là thiên vị.

Thịnh Trử Ý chỉ cau mày, không nói gì.

Hứa Tư Ngôn mỉm cười, nói với cô: "Cậu cũng vậy! Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 51: Không có anh thì em phải làm sao đây?


Địa điểm của cuộc thi này là ở Lâm Thành và thành phố S. Sáng sớm hôm sau, mọi người lên xe buýt đến địa điểm thi đấu.

"Cậu đã đến thành phố S chưa?" Hứa Tư Ngôn ngồi trên xe hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.

"Vẫn chưa!" Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

"Tớ đã từng đến rồi, tớ nhớ đồ ăn vặt ở đó cực kỳ ngon, ở đó có rất nhiều người xếp hàng ăn cháo đường." Hứa Tư Ngôn hào hứng nói.

"Thật sao?"

Thẩm Chiêu Chiêu nghe có đồ ăn thì lập tức sáng mắt lên: "Tớ cũng rất muốn ăn! Không biết sau khi thi xong chủ nhiệm lớp có thể dẫn chúng ta đi ăn không."

"Tớ cảm thấy có thể, hay là thi xong chúng ta thử tìm thầy ấy xem?" Hứa Tư Ngôn đề nghị.

Một tháng ở chung đã khiến mối quan hệ của họ với lão Trần trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cũng thân thiện với nhau hơn trước.

Nếu là trước kia, bọn họ cũng không dám tìm đối phương đưa yêu cầu như vậy.

"Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!" Cuộc thi còn chưa bắt đầu, Thẩm Chiêu Chiêu đã nghĩ tới đồ ăn ở thành phố S.

Nhìn thấy hai người trò chuyện sôi nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Trử Ý không khỏi đen lại, anh nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Em không say xe à?"

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên thay đổi.

Hỏng bét, cô lại quên mất một điều quan trọng như vậy.

Cô cúi mặt nói: "Phải làm sao đây? Nếu em bị say xe nặng thì có ảnh hưởng đến cuộc thi không?"

"Đây!" Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, sau đó lấy bình nước trong túi cùng một viên thuốc màu trắng đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” Thẩm Chiêu Chiêu khó hiểu nhìn viên thuốc trong tay anh.

Thịnh Trử Ý nói: “Anh đã chuẩn bị thuốc say tàu xe cho em rồi.” Anh biết cô sẽ không nhớ.

Thẩm Chiêu Chiêu nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức vui vẻ nhận lấy thuốc, nói: "Cảm ơn Ý Ý, anh đúng là vị cứu tinh vĩ đại của em. Không có anh thì em phải làm sao đây?" Nói xong, cô uống thuốc say xe và nước.

Thịnh Trử Ý thờ ơ với cái rắm cầu vồng của Thẩm Chiêu Chiêu, trong lòng không có chút xao động.

Ồ, lúc hữu dụng thì là Ý Ý, lúc vô dụng thì là Thịnh Trử Ý.

"Hữu sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân." Cách ứng xử này đã giúp cô hiểu rõ ràng.

"Quan hệ của hai người các cậu thật tốt!" Hứa Tư Ngôn cười cười nhìn hai người, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn Thịnh Trử Ý, sau đó mỉm cười nói: "Đúng vậy, bọn tớ đã quen nhau từ khi còn trong bụng mẹ, vài chục năm quen biết, quan hệ của bọn tớ đương nhiên rất tốt, phải không Ý Ý?"

Thịnh Trử Ý: "Ngậm miệng, đi ngủ đi!”

“Ồ!” Thẩm Chiêu Chiêu đưa nước cho anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Có lẽ vì uống thuốc nên Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng buồn ngủ, cái đầu nhỏ giật giật từng chút một.

Thịnh Trử Ý lặng lẽ xê dịch đến bên cạnh cô, để cô có thể dựa vào mình ngủ thoải mái hơn. Thẩm Chiêu Chiêu cảm nhận được anh đến gần, liền tựa mặt lên vai anh, vô thức dụi đầu vào vai anh, cuối cùng ngủ ngon lành.

Để không đánh thức đối phương, Thịnh Trử Ý ngồi thẳng suốt chuyến đi.

Kết quả cuộc thi được công bố ngay trong ngày.

Đúng như dự đoán, Thịnh Trử Ý đã giành được giải nhất trong cuộc thi.

Thẩm Chiêu Chiêu cũng đoạt giải, nhưng cô lại đoạt giải ba.

Đối với người chỉ học vài tháng đã thi như cô mà nói, đây là niềm an ủi không nhỏ.

Cuối cùng cũng không phí công chăm chỉ học tập.

Thẩm Chiêu Chiêu đi ra khỏi địa điểm thi đấu, chặn đường Chu Tuấn Minh, nói: "Xin lỗi đi!"

"Xin lỗi cái gì?"

Thẩm Chiêu Chiêu bắt chước hành vi trước đó của đối phương, nâng cằm nhìn cậu ta: "Đương nhiên là bởi vì trước đó cậu nghi ngờ bọn tớ dựa vào quan hệ mới có thể ở lại, xin lỗi bọn tớ đi."

Bọn họ đã chứng minh được thực lực của bản thân.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 52: Trao đổi cúp


Mắt thấy Trần Thạc đi về phía bọn họ, Chu Tuấn Minh lo lắng đối phương sẽ cáo trạng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật xin lỗi!" Sau đó xám xịt chạy đến chỗ ngồi cuối cùng trên xe buýt, chán nản ngồi xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu chợt cảm thấy sảng khoái, cho dù bị nhốt trong trại huấn luyện thêm một tháng nữa cũng được.

Chỉ là, nghĩ đến nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua, cô lại không vui vẻ nữa.

Nhìn thấy khuôn mặt chìm xuống của cô, Thịnh Trử Ý đưa chiếc cúp của mình cho cô, nói: "Cái này cho em."

"Cho em? Tại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu bối rối nhìn anh.

Không hiểu tại sao Ý Ý lại đưa chiếc cúp của mình cho cô?

Thịnh Trử Ý nói: “Nếu anh đổi cho em thì em sẽ không vui sao?”

Thì ra anh tưởng cô không vui vì chỉ được giải ba.

“Đó không phải là lý do em không vui.” Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Nhưng, cúp này em nhận!”

Cô vui vẻ nhận cúp từ tay Thịnh Trử Ý, sau đó đưa cúp giải ba cho anh.

Cả hai đã hoàn tất màn trao đổi cúp trước sự chứng kiến của bao người.

Từ nhỏ đến lớn, hai người thường xuyên trao đổi đồ vật, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Tuy nhiên, Hứa Tư Ngôn nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ: "Hai người các cậu thật kỳ lạ, giống như đang yêu nhau!"

"Đương nhiên là không phải, cậu đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu vô thức phủ nhận.

Cô cùng Thịnh Trử Ý yêu nhau, làm sao có thể?

"Được rồi, mọi người xem xem ở đây đã đủ chưa, nếu đủ rồi thì chúng ta chuẩn bị quay về." Lúc này, Trần Thạc đi tới nói với mọi người.

Thịnh Trử Ý cúi đầu nhìn điện thoại, nói với Trần Thạc: "Huấn luyện viên, bọn em có thể ở lại thêm một chút không?" Lần này đến trại huấn luyện Olympic Toán, ba Thịnh đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc điện thoại mới cho con trai mình.

Ông còn căn dặn anh phải chăm sóc Thẩm Chiêu Chiêu thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì sử dụng điện thoại để liên lạc với gia đình.

"Sao vậy?" Trần Thạc nhìn anh hỏi.

Thịnh Trử Ý: “Em muốn mua chút quà cho ba mẹ, đợi em một lúc thôi ạ.”

“Mua quà à?”

Trần Thạc không nghĩ tới điều này, xem ra ông không suy nghĩ chu đáo bằng một đứa trẻ.

"Được rồi, nhưng em không thể đi quá xa, chỉ đi quanh đây thôi. Tôi cho các em nửa tiếng. Nửa tiếng nữa phải quay lại đây."

"Em hiểu rồi."

Sau đó anh nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: “Đi thôi!”

"A!” Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng anh đi mua quà, vừa đi tới cổng chính lại nhìn thấy Thịnh Trử Ý đứng yên.

Vừa định hỏi anh, cô liền nhìn thấy một người giống như người giao hàng đi tới, nhìn chằm chằm hai người một hồi nói: "Các em gọi đồ ăn ngoài đúng không?"

"Đồ ăn ngoài?" Thẩm Chiêu Chiêu chớp mắt.

"Không..." Cô đang định lắc đầu thì nghe thấy giọng nói của Thịnh Trử Ý: "Đưa cho em?"

Người giao hàng giao đồ ăn vào tay Thịnh Trử Ý rồi vội vàng đi giao đơn khác.

"Anh thật sự gọi à?"

Thẩm Chiêu Chiêu tò mò nhìn chiếc túi trong tay rồi nói: "Anh gọi món gì vậy?"

Thịnh Trử Ý trực tiếp đưa túi đồ ăn ngoài cho Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Triệu Chiêu mở ra, bên trong là một đống điểm tâm.

Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng lên, cô ôm túi đồ ăn vặt, hưng phấn nói: "Anh đặt điểm tâm sao? Định đưa về cho chú Thịnh và dì Tố Tâm ư? Cho em ăn một miếng trước nhé?"

"Ừ!" Thịnh Trử Ý gật đầu.

Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng gắp một miếng cho vào miệng: "Ưm, ngon quá!"

"Đi thôi!" Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, sau đó quay người.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 53: Biểu tượng cảm xúc của Thẩm Chiêu Chiêu.


Thẩm Chiêu Chiêu nhìn điểm tâm trong tay: Ừm, muốn ăn một miếng nữa thì phải làm sao bây giờ? Mà mấy món khác trông cũng rất ngon.

Cô lén nhìn Thịnh Trử Ý đang đi phía trước, tay nhỏ thò vào trong túi cực nhanh, lén trộm một miếng khác rồi nhanh chóng nhét vào miệng.

Ưm ưm ưm, nó ngon quá!

Thẩm Chiêu Chiêu dùng tay nhỏ che miệng, nhai thật nhanh, má phồng lên như một chú Hamster nhỏ.

Thịnh Trử Ý đi phía trước, khóe mắt vừa lúc nhìn thấy động tác này của cô, khóe miệng không khỏi giương lên, nhưng rất nhanh lại bình thường.

"Về sớm vậy, các em mua quà gì thế?”

Trần Thạc nhìn thấy hai người về sớm như vậy, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt lập tức rơi vào chiếc túi trong tay Thẩm Chiêu Chiêu: "Hả? Tôi nhớ nhãn hiệu này là điểm tâm! Nhưng điểm tâm ở thành phố S thực sự rất nổi tiếng, mang về cho gia đình ăn thử cũng không tệ. Được rồi, đã đủ người rồi, chúng ta lên đường!"

Suốt chặng đường, chiếc xe lung la lung lay về đến huyện thành.

Trước khi xuống xe, Trần Thạc nhìn mọi người, nói: "Tôi rất vui khi được đồng hành cùng các bạn trong một tháng này. Các bạn đều rất tuyệt vời, đều rất cố gắng. Tôi hy vọng các bạn có thể tiếp tục chăm chỉ trên con đường học tập, chúc các bạn có những điều tốt đẹp nhất trong tương lai. Chúc các bạn có một kỳ nghỉ vui vẻ và trọn vẹn. À đúng rồi, khi trở về các bạn đừng quên làm bài tập hè thật tốt nhé.”

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy câu cuối cùng là dành cho chính mình.

Bởi vì ông vừa nhìn cô vừa nói.

Khó khăn lắm mới được nghỉ, vậy mà vẫn phải làm bài tập về nhà.

Biểu tượng cảm xúc của Thẩm Chiêu Chiêu.

Bởi vì lần này cô chẳng những được tiến vào trại huấn luyện mà còn giành được giải thưởng nên mẹ Chiêu Chiêu và ba Chiêu Chiêu rất khoan dung với cô, TV để cô xem thoả thích, tủ lạnh cũng không cần khoá.

Thấy hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng, Thẩm Chiêu Chiêu mới nhớ ra bài tập hè của mình vẫn chưa làm! ! !

"Mau mau mau, mau đưa bài tập về nhà của anh cho em." Thẩm Chiêu Chiêu đi thẳng đến phòng Thịnh Trử Ý.

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Tới bây giờ em vẫn chưa làm phải không?”

Thẩm Chiêu Chiêu nhàn nhạt nhìn anh, nói: “Ngày nào em cũng ở cạnh anh, em làm hay chưa chẳng lẽ anh không biết? ?"

Người này vậy mà không nhắc nhở cô.

Thịnh Trử Ý: “Nếu anh nhớ không lầm, hình như anh đã nhắc nhở em nhiều lần rồi.” Nhưng người này không phải bận xem TV thì cũng là bận chơi game, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.

"Em sai rồi, Ý Ý tốt bụng, xin hãy giúp em một chút thôi!" Không, là cứu mạng chó của cô!

Thẩm Chiêu Chiêu đáng thương nhìn đối phương.

“Không được.” Thịnh Trử Ý trực tiếp từ chối cô.

Anh quyết định phải chữa khỏi chứng trì hoãn của cô, lần này dù cô có nói gì anh cũng sẽ từ chối cho cô mượn bài tập về nhà. Để đề phòng Thẩm Chiêu Chiêu lẻn vào trộm bài tập khi anh không chú ý, anh còn khóa cửa phòng lại.

"Xem như anh lợi hại!" Thẩm Chiêu Chiêu thở hồng hộc trở về phòng bên cạnh.

Nhìn bài tập hè chồng chất, cô chỉ biết cắn răng bắt đầu đặt bút.

Nhưng có quá nhiều bài tập về nhà.

Làm không hết, không thể làm hết được.

Thẩm Chiêu Chiêu lại đặt tâm tư sang phòng bên cạnh.

Phòng bên cạnh.

Thịnh Trử Ý không ở đây, cửa phòng anh vẫn khóa chặt.

Thẩm Chiêu Chiêu thử một chút nhưng không tài nào mở được.

Đành phải tuyệt vọng trở về chỗ ngồi.

Nhìn bài tập hè còn chưa làm xong trên bàn, đầu óc Thẩm Chiêu Chiêu quay cuồng.

Đột nhiên ánh mắt cô rơi vào ban công nối giữa hai nhà.

Hiểu rồi!

Thẩm Chiêu Chiêu chạy tới, phát hiện cửa sổ ban công bên cạnh vừa lúc mở ra, cô quay trở lại phòng, bê một chiếc ghế đẩu tới.

Sau đó, cô leo từ ban công nhà mình sang ban công nhà bên cạnh.

Vừa mới nhảy ra khỏi cửa sổ ban công, cô đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý từ phòng tắm đi ra.

Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi màu vàng sáng.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi chớp mắt.

Sau đó, cô đưa mắt nhìn chiếc quần đùi có in họa tiết hoạt hình của anh.

Ồ, hóa ra Ý Ý thích Angry Birds!
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 54: Thẩm Chiêu Chiêu, sao em lại vào phòng anh?


Thịnh Trử Ý đỏ mặt, vội vàng nhặt quần áo trên giường mặc vào nói: “Thẩm Chiêu Chiêu, sao em lại vào phòng anh?”

Quần áo anh thường mặc đều là Tần Tố Tâm mua, đối phương luôn thích mua cho anh quần đùi có in họa tiết hoạt hình kỳ lạ.

Ban đầu Thịnh Trử Ý cảm thấy nó thật trẻ con, sống c.h.ế.t cũng không chịu mặc, tuy nhiên, vì lần trước đi biển, anh thấy mọi người đều mặc như vậy nên ít phản kháng hơn.

Nhưng bây giờ bị Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy, trong lòng lại không khỏi xấu hổ.

"Đương nhiên là..." Thẩm Chiêu Chiêu đang muốn trả lời, chợt nhớ mình từ ban công leo vào, trên mặt hiện lên vẻ chột dạ.

"Đương nhiên là em đi vào." Cô cứng cổ trả lời.

Thịnh Trử Ý nghi ngờ nhìn cô rồi nhìn về phía cửa: "Nhưng anh nhớ là anh đã khóa cửa rồi." Buổi chiều anh ngủ trong phòng, vì sợ cô nhóc này lẻn vào trộm bài tập nên anh cố ý khoá cửa lại.

Lúc tỉnh dậy nóng đổ mồ hôi, anh vọt đi tắm nước lạnh thì cô nhóc này đã lẻn vào.

Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi bắt đầu d.a.o động.

Thịnh Trử Ý càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt chợt rơi vào cửa sổ ban công phía sau lưng cô.

Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ tới lúc đi vào hình như quên đóng cửa sổ ban công, muốn tiến tới đóng lại cũng không kịp.

Thịnh Trử Ý đi ngang qua cô, thấy cửa sổ ban công nối hai nhà đang mở rộng.

"Thẩm Chiêu Chiêu, em trèo qua ban công sao?" Thịnh Trử Ý trừng mắt nhìn cô, "Em có biết đây là tầng hai không?"

"Em, không phải vì em sốt ruột sao?" Thẩm Chiêu Chiêu chột dạ nói, "Ai bảo anh khoá cửa lại, cùng lắm thì lần sau em sẽ chú ý hơn là được mà." Nói xong, cô càng trở nên tự tin hơn, "Đúng rồi, em sẽ mượn bài tập của anh trước." Cô cầm bài tập hè trên bàn lên rồi chạy ra ngoài.

Thịnh Trử Ý nhìn chằm chằm cửa sổ ban công một lúc, sau đó đi tới đóng cửa sổ lại. Anh quay người, chuẩn bị quay lại phòng, đi được vài bước thì không nhịn được quay lại khóa cửa phía trên. Lúc này anh mới hoàn toàn yên tâm.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Thẩm Chiêu Chiêu làm bài tập đến tận sáng sớm, ngày hôm sau đầu óc choáng váng đến trường.

Kết quả là giáo viên chủ nhiệm chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi để cô đi, thậm chí ông còn không kiểm tra bài tập về nhà của cô, chỉ yêu cầu lớp trưởng thu bài tập rồi đưa đến văn phòng của ông.

Nói xong, ông quay đầu, để 'ông già nhặt ve chai' thu bài tập.

Thẩm Chiêu Chiêu oán giận.

Cô cực khổ làm bài tập về nhà như vậy, đến cùng là vì cái gì?

Tang Dữu Dữu nhìn cô bạn cùng bàn đang ngủ gật trong lớp vào ngày đầu tiên đến trường, không khỏi lo lắng cho cô: “Năm sau lên cấp hai rồi, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, lúc thi chia lớp, chắc chắn cậu sẽ không thể vào cùng lớp với Thịnh Trử Ý đâu."

"Cái gì, thi chia lớp?" Thẩm Chiêu Chiêu chống đầu hỏi.

Tang Dữu Dữu: "Cậu không biết à? Vào cấp hai sẽ có bài thi chia lớp. Thịnh Trử Ý nhất định có thể vào lớp chọn."

"Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu thực sự không biết.

Nếu cô không thể học cùng lớp với Ý Ý, vậy chẳng phải sau này sẽ không được chép bài tập về nhà nữa sao?

Không được, nhất định phải cùng lớp.

Thế là, vào năm cuối tiểu học, vua lười biếng Thẩm Chiêu Chiêu ngừng chơi bời, bắt đầu chăm chỉ học tập.

Trần Thạc rất hài lòng.

Cuối cùng cô nhóc này cũng biết cách tiến bộ.

Vì lý do này, ông đặc biết liên hệ với ba mẹ của Thẩm Chiêu Chiêu, muốn tiếp tục dạy kèm Thẩm Chiêu Chiêu học Olympic Toán.

Không biết có phải do giải thưởng Olympic Toán học lần trước đã mang lại sự tự tin cho ba Chiêu Chiêu hay không, ông cảm thấy tương lai của con gái mình dường như không chỉ đơn thuần là quét đường, ông vui vẻ đồng ý với đề nghị của Trần Thạc.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 55: Tiểu khả ái


Cuối tháng 6, Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý kết thúc sáu năm học tiểu học.

Năm nay, vóc dáng của cả hai đều đã phát triển rất nhiều, nhất là Thịnh Trử Ý.

Ngoại hình cũng nảy nở hơn một chút, sự ngây thơ dần dần bớt đi, bắt đầu trông giống thiếu nữ và thiếu nam.

"Chiêu Chiêu, mau lại đây xem, đây là quà tốt nghiệp dì Tố Tâm tặng các con." Ngày thứ hai sau khi thi xong, Tần Tố Tâm gọi hai người xuống lầu, nói có quà cho bọn họ.

Khi Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý đi xuống lầu, họ nhìn thấy hai chiếc xe đạp cùng mẫu đậu ở lối vào hành lang.

Một cái màu trắng và một cái màu hồng.

"Oa, đẹp quá. Cảm ơn dì Tố Tâm." Thẩm Chiêu Chiêu rất thích, không kịp chờ đợi chạy vòng quanh chiếc xe mới.

"Con thích là tốt rồi, bắt đầu từ ngày mai, để Ý Ý dạy con đạp xe. Lúc khai giảng, hai con có thể cùng nhau đạp xe đến trường." Tần Tố Tâm tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cảm thấy như mình đang quay lại thời gian đi học.

Tràn đầy khí chất trẻ trung.

Tuổi trẻ thật tốt!

Vì vậy, Thẩm Chiêu Chiêu có một nhiệm vụ khác trong mùa hè này: học đạp xe.

"Anh phải đỡ em, đừng buông tay nhé." Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu liên tục căn dặn Thịnh Trử Ý, cô loạng choạng đạp xe về phía trước.

Lúc đầu Thẩm Chiêu Chiêu có chút sợ hãi, từ từ đạp xe càng xa. Sau khi đi được vài vòng, Thịnh Trử Ý lặng lẽ buông tay.

Đến lúc Thẩm Chiêu Chiêu phát hiện ra, cô đã đi từ đầu này đến đầu kia của tiểu khu.

“Ha ha ha, em học được rồi!”

Đúng lúc cô đang đắc ý thì đột nhiên có một con mèo hoang xông tới.

Thẩm Chiêu Chiêu giật mình, đầu xe mất khống chế.

"Thịnh Trử Ý!" Cô vừa hét lên vừa cố gắng khống chế đầu xe.

Đáng tiếc Thịnh Trử Ý ở quá xa.

Chiếc xe lắc lư lao thẳng vào dải cây xanh bên cạnh.

Khi Thịnh Trử Ý từ bên kia chạy tới, chỉ còn lại bánh xe quay tròn và Thẩm Chiêu Chiêu đang bò ra khỏi bãi cỏ với một đám cỏ dại trên đầu.

"Em không sao chứ?" Thịnh Trử Ý lo lắng đỡ cô dậy.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Có sao đó!"

“Thật xin lỗi.” Trên mặt Thịnh Trử Ý hiện lên vẻ áy náy, anh đang định hỏi cô ngã ở đâu.

Thẩm Chiêu Chiêu đau khổ nói: "Tiểu khả ái của em bị hỏng rồi!” Tiểu khả ái là chiếc xe mới của cô.

Thịnh Trử Ý: ...

Thịnh Trử Ý chưa kịp nói thì lại nghe cô nói: "Quên đi, đều là do em không bảo vệ tốt."

Thấy cô còn tâm tình lo lắng cho chiếc xe, chứng tỏ vết thương không nghiêm trọng.

Thịnh Trử Ý đỡ cô ngồi sang một bên, nói: "Em thế nào rồi?"

Thẩm Chiêu Chiêu xốc ống quần lên, phát hiện đầu gối của mình đã bị trầy da.

Thịnh Trử Ý cau mày, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: "Lên đi! Anh đưa em về."

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn chiếc xe mới nằm trên mặt đất: "Tiểu khả ái thì sao?"

Thịnh Trử Ý nói: "Cứ để yên ở đó."

“Không được!” Thẩm Chiêu Chiêu lập tức lắc đầu.

Đây là xe mới, nhỡ có người trộm thì sao?

"Cái gì quan trọng hơn, em hay chiếc xe?" Thịnh Trử Ý nhíu mày nhìn cô.

Thẩm Chiêu Chiêu: "Đương nhiên là chiếc xe quan trọng hơn, em sẽ không làm mất nó. Hay là anh giúp em đưa tiểu khả ái về trước?”

Thịnh Trử Ý rất muốn mở đầu cô nhóc này ra, xem xem bên trong có gì. Nhưng từ nhỏ đến lớn, cô nhóc này luôn có những suy nghĩ khác biệt với những người khác.

Thịnh Trử Ý liếc nhìn cô rồi cưỡng ép nhấc cô lên khỏi mặt đất.

Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa nói: “Không được, xe ở đâu người ở đó, anh không thể tách bọn em ra.”

Không còn cách nào khác, Thịnh Trử Ý đành phải đặt cô xuống lần nữa, đi đến chỗ xe, đỡ chiếc xe đạp trên mặt đất lên, đi tới trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Ngồi phía sau!"

Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng lên, cô vịn xe đứng dậy, một chân nhảy nhót ngồi xuống ghế sau.

Thịnh Trử Ý cùng xe đẩy cô về nhà.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 56: Nếu cứ như vậy sẽ không có vợ.


"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngay khi nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu nhảy lò cò và được Thịnh Trử Ý đỡ, Tần Tố Tâm lo lắng hỏi thăm.

"Dì Tố Tâm, con không sao! Con đạp xe, không cẩn thận bị ngã thôi."

"Sao lại bất cẩn như vậy? Có đau không?" Tần Tố Tâm đau lòng, sau đó trừng mắt nhìn con trai, "Không phải con đi theo để bảo vệ Chiêu Chiêu sao, sao lại để con bé bị ngã?”

“Không phải lỗi của Ý Ý, đều do con không cẩn thận." Thẩm Chiêu Chiêu nói.

Thịnh Trử Ý mím môi không nói gì, đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đi vào phòng lấy hộp thuốc, đi ra nói với cô: "Bôi thuốc."

"A!" Thẩm Chiêu Chiêu ngồi xuống, cô cẩn thận xốc ống quần, để lộ vết thương trên đầu gối.

Thịnh Trử Ý ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn cô nói: "Sẽ đau một chút, cố chịu đựng nhé.” Một giây sau, anh dùng bông gòn nhúng thuốc sát trùng bôi lên đầu gối cô.

Thuốc lạnh như băng, tiếp xúc với vết thương lại đau như kim châm.

Thẩm Chiêu Chiêu rơi hai hàng nước mắt sinh lý, vô thức rụt đầu gối lại, nói: "Đau, đau quá, hay là đừng bôi nữa nhé?"

“Không được, vết thương phải được sát trùng, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng." Thịnh Trử Ý cứng rắn.

"Nhưng thật sự rất đau!" Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi xẹp miệng.

"Hay là em tự bôi?” Thịnh Trử Ý giơ tay đưa lọ thuốc và tăm bông cho cô.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thoáng qua vết thương của mình, quên đi, không xuống tay được: "Tốt nhất vẫn là anh bôi đi! Nhưng anh nhớ phải nhẹ một chút."

Thịnh Trử Ý không nói gì, tiếp tục bôi thuốc cho cô, nhưng động tác của anh rõ ràng là nhẹ hơn trước.

Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn vết thương trên đầu gối của mình, lo lắng hỏi: "Liệu có để lại sẹo không? Nếu có sẹo, có phải sau này mặc váy sẽ không đẹp nữa không?"

Tuổi càng ngày càng lớn, cô gái nhỏ cũng bắt đầu thích chưng diện.

"Con yên tâm, sẽ không có vết sẹo nào đâu.” Tần Tố Tâm bưng trái cây đi tới, cười an ủi cô: “Chiêu Chiêu của chúng ta xinh đẹp như vậy, có sẹo cũng sẽ đẹp thôi, phải không con trai?”

Thịnh Trử Ý phớt lờ bà, mang theo hòm thuốc bỏ đi.

Bị phớt lờ, Tần Tố Tâm không khỏi phàn nàn: "Thằng nhóc thúi, càng lớn càng không đáng yêu.” Nếu cứ tiếp tục như vậy, thằng bé sẽ không lấy được vợ phải không?

Có thể, có thể?

Tần Tố Hữu đặt đĩa trái cây trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, nói với cô: "Ăn nhiều một chút, trái cây giúp bổ sung vitamin, có thể thúc đẩy quá trình lành vết thương, ngăn ngừa sẹo. Đây đều là của con, không cho thằng nhóc thúi kia ăn."

"Cảm ơn dì Tố Tâm." Thẩm Chiêu Chiêu cười, ngọt ngào nói cảm ơn.

Tần Tố Tâm vừa nhìn thấy cô gái nhỏ cười, trái tim bà gần như tan chảy!

Ôi chao, cô bé vẫn đáng yêu, cười tươi như hoa, không giống thằng nhóc của mình, suốt ngày trưng mặt thúi, chẳng đáng yêu chút nào.

"Oẹ..." Đang suy nghĩ, Tần Tố Tâm đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu.

"Dì Tố Tâm, dì bị sao vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức quan tâm hỏi.

“Không sao đâu.” Tần Tố Tâm xua tay, “Có lẽ buổi sáng dì ăn quá nhiều, oẹ..." Nói xong liền che miệng đi thẳng vào phòng vệ sinh.

"Ý Ý, anh mau ra đây đi." Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng gọi Thịnh Trử Ý.

"Có chuyện gì vậy?" Thịnh Trử Ý từ trong phòng đi ra.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía phòng vệ sinh, lo lắng nói: "Hình như dì Tố Tâm không được khỏe, anh mau đi xem dì ấy đi."

Vừa nói xong, hai người nhìn thấy Tần Tố Tâm đi ra khỏi phòng vệ sinh.

"Dì không sao, các con đừng lo lắng."

Thịnh Trử Ý nhíu mày, nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh sẽ cùng mẹ đến bệnh viện, em ở nhà cẩn thận nhé.”

"Em biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 57: Là cô nông cạn!


"Không cần đi bệnh viện đâu, mẹ uống chút nước, nghỉ ngơi một lát là được." Tần Tố Tâm cảm thấy mình không có gì đáng ngại, không cần đi bệnh viện.

Thịnh Trử Ý chỉ thản nhiên nhìn mẹ rồi nói: "Có cần con gọi cho ba không?"

“Không được, hôm nay ba con có một cuộc họp quan trọng..." Tần Tố Tâm vô thức ngăn cản anh, nghĩ đến tính tình của thằng nhóc này, bà đành phải thỏa hiệp, “Được được được, mẹ đi là được chứ gì!”

Thịnh Trử Ý đi cùng Tần Tố Tâm đến bệnh viện, Thẩm Chiêu Chiêu trở về nhà.

Đầu gối vẫn còn đau, cô không có gì để làm nên chợp mắt một lát.

Khi tỉnh dậy, cô thấy trên bàn có một hộp thuốc mỡ trị sẹo.

Ba Chiêu Chiêu và mẹ Chiêu Chiêu vẫn chưa tan làm, những người biết cô bị thương chỉ có Ý Ý và dì Tố Tâm, vì vậy, hộp thuốc mỡ này là do dì Tố Tâm hoặc Ý Ý mua.

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy, đi sang nhà bên cạnh.

Quả nhiên, Tần Tố Tâm và Thịnh Trử Ý đã trở về.

Ngay cả ba Thịnh cũng ở đây.

"Dì Tố Tâm có sao không ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu vừa bước vào cửa đã hỏi.

Thịnh Trử Ý nhìn mẹ mình với vẻ mặt phức tạp: “Không sao đâu.”

Tần Tố Tâm hơi đỏ mặt, còn ba Thịnh đang vui mừng: "Chiêu Chiêu tới rồi à, dì Tố Tâm của con không sao cả, con và A Ý sắp có em rồi."

Hai mắt Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi sáng lên, vô thức nhìn về phía bụng Tần Tố Tâm: "Con sắp được làm chị rồi? Thật tốt quá!"

Tần Tố Tâm đỏ mặt, có chút xấu hổ. Bà không nghĩ mình lại có thai. Thực lòng mà nói, ở độ tuổi của bà có con thứ hai thì hơi muộn, nhưng bà rất muốn có một cô con gái ngoan ngoãn mềm mềm.

"Sau này, con sẽ giúp dì Tố Tâm chăm sóc em bé." Thẩm Chiêu Chiêu tình nguyện.

"Chú thấy được đó!" Ba Thịnh mỉm cười đáp: "Các con chăm sóc em nhỏ, sau này để em nhỏ giúp con và Ý Ý chăm sóc em bé. Hahaha..."

Tần Tố Tâm xùy một tiếng: "Chỉ có anh nghĩ thế thôi." Nhưng đừng nói, như vậy thì còn giống như có thể thật! ! !

Bởi vì Tần Tố Tâm mang thai là chuyện vui nên hai nhà lại quây quần bên nhau dùng bữa.

Khi Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý chào đời, chính sách một con vẫn còn hiệu lực nên cả hai gia đình chỉ có một con. Bây giờ họ mới bắt đầu thực hiện chính sách sinh con thứ hai.

Nhưng bởi vì tuổi tác đã lớn nên hai gia đình không có ý định sinh thêm một đứa nữa.

Đứa trẻ này là ngoài ý muốn.

Trong khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui có thêm em bé thì Thẩm Chiêu Chiêu lại để ý đến Thịnh Trử Ý.

Nghe nói nhiều gia đình sinh con thứ hai, con lớn sẽ có khoảng cách tâm lý, cảm thấy tình yêu thương của cha mẹ bị cướp đi.

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy cần phải an ủi anh.

Cô tiến đến chỗ Thịnh Trử Ý, nhỏ giọng nói: "Có phải anh đang lo lắng, bây giờ có em bé, dì Tố Tâm và chú Thịnh sẽ không thích anh nữa đúng không?”

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Thịnh Trử Ý ngẩng đầu nhìn cô, “Cho dù không có em bé thì người bọn họ thích nhất cũng không phải là anh.”

Chẳng phải bọn họ thích cô nhóc này nhất sao?

Cho dù có chênh lệch tâm lý thì cũng phải là cô mới đúng.

Thịnh Trử Ý: "Anh nghĩ người cần lo nhất chính là em!”

Suy cho cùng, địa vị của cô nhóc này trong gia đình anh chỉ đứng sau mẹ anh, thậm chí ba anh cũng không sánh bằng. Cả hai người đều yêu quý cô như con gái ruột của mình, nếu mẹ anh sinh ra em gái, chưa chắc cô nhóc này còn được đãi ngộ như bây giờ.

Thẩm Chiêu Chiêu đang định an ủi anh: "Hả..."

Tại sao đột nhiên lại đổ vỏ trên đầu cô?

Vậy cô mới là người đã cướp đi tình yêu thương của ba mẹ dành cho anh?

"Đừng lo, anh ổn!" Thịnh Trử Ý nói.

Anh không còn là một đứa trẻ nữa, vậy mà cô nhóc này lại lo lắng việc anh tranh giành tình thương với một đứa trẻ chưa chào đời.

Không đáng.

Được rồi, là cô nông cạn!

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh không để ý là được rồi."

Tác giả: Mọi người có thể đoán giới tính của em bé thứ 2 nha!
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 58: Quần áo không ghét bỏ con xấu đâu!


Nghỉ hè trôi qua rất nhanh.

Tới gần khai giảng, Thẩm Chiêu Chiêu gọi mẹ Chiêu Chiêu, người đang chuẩn bị đi làm.

"Mẹ ơi, sắp khai giảng rồi, mẹ mua cho con bộ quần áo mới đi!"

Mẹ Chiêu Chiêu: “Không phải năm ngoái mua rồi sao? Năm nay con vẫn có thể mặc được.”

Thẩm Chiêu Chiêu: “Quần áo năm ngoái đã cũ rồi, nhìn không đẹp.”

Mẹ Chiêu Chiêu vội vàng đi ra ngoài, nói với cô: "Con cứ mặc đi, quần áo không ghét bỏ con xấu đâu."

Thẩm Chiêu Chiêu:......

Cái miệng 37°C của mẹ cô, sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?

"Ba!" Thẩm Chiêu Chiêu lại quay đầu nhìn ba Chiêu Chiêu.

"Mọi việc trong nhà chúng ta đều do mẹ con định đoạt, đều theo mẹ con!" Ba Chiêu Chiêu vừa nháy mắt với con gái vừa nói.

Đợi đến khi mẹ Chiêu Chiêu đi ra ngoài, ông lập tức đào kho bạc nhỏ của mình, nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Đi thôi, ba sẽ dẫn con đi mua quần áo."

"Ba, vẫn là ba tốt với con nhất!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức vui vẻ chạy về phía ba, nắm tay ba cô, nũng nịu nói.

Hai cha con vui vẻ ra ngoài.

Trên đường mang quần áo mới trở về, Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc.

“Nếu mẹ con hỏi thì sao?”

Chẳng phải kho bạc nhỏ của ba cô sẽ bị lộ sao?

Ba Chiêu Chiêu: "Nói là con mua năm ngoái? Chắc mẹ con không nhớ con có bao nhiêu bộ quần áo đâu nhỉ? Ba con đã gom hết tiền dành dụm ra rồi, con không thể phản bội ba đâu nhé."

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu nói: “Được, cùng lắm thì con sẽ nói con ra ngoài nhặt rác rồi đổi tiền mua thôi.”

"Ba thấy hay đó!"

Mắt ba Chiêu Chiêu sáng lên, như thể đột nhiên tìm ra bí quyết làm giàu nào đó, ông nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Con gái à, con xem, dù sao mỗi ngày con đều ở nhà, cũng không có việc gì để làm, hay là con ra ngoài đường xem ở ven đường có chai nước nào để nhặt không?? Kiếm được một ít cũng không sao, dù sao ba con tiết kiệm được chút tiền cũng không dễ dàng gì."

Thẩm Chiêu Chiêu: ! ! !

Không phải ba muốn cô đi nhặt rác thật đó chứ?

Ngày đầu tiên bước vào trường trung học cơ sở.

Thẩm Chiêu Chiêu hiếm khi dậy sớm, sáng sớm đã chạy đến nhà Thịnh Trử Ý đợi anh.

"Ý Ý, anh nhanh lên đi!"

Không phải cô đột nhiên yêu thích việc học, mà là cô nóng lòng muốn biết chuyện xếp lớp.

Hai người đẩy xe đạp ra ngoài.

Vừa vào trường, Thẩm Chiêu Chiêu khóa xe lại, sốt ruột chạy về phía bảng thông báo.

Trước bảng thông báo đã có rất nhiều người tụ tập, Thẩm Chiêu Chiêu mãi mới kéo Thịnh Trử Ý chen vào.

Danh sách lớp được dán cao một chút, Thẩm Chiêu Chiêu đứng kiễng chân, từ hàng thứ nhất của tờ thứ nhất nhìn xuống.

Nhìn thoáng qua, cô tìm thấy tên của Thịnh Trử Ý ở hàng đầu, sau đó tìm từ trên xuống dưới, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cô cũng tìm thấy tên của mình ở hàng giữa.

"Nhìn nè Ý Ý, chúng ta được xếp vào cùng một lớp đó. Chúng ta đều được xếp vào lớp 1." Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ quay lại, nắm lấy tay Thịnh Trử Ý.

Cả hai người đều rất đẹp, Thẩm Chiêu Chiêu vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.

Cậu thiếu niên bên cạnh nghiêng đầu, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chào cậu, tớ là Lục Tục, cũng học lớp 1, về sau chúng ta sẽ là bạn cùng lớp.”

"Xin chào, bạn học Lục, tớ tên là Thẩm Chiêu Chiêu!" Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười chào đối phương.

Thịnh Trử Ý chỉ biểu lộ nhàn nhạt, gật đầu với đối phương.

Lục Tục hơi kinh ngạc, bạn học mới này lạnh lùng quá!

Cậu còn định nói gì nữa thì nhìn thấy một bóng người khác chen vào bên cạnh.

"Chiêu Chiêu.” Người đó tiến tới nắm lấy tay Thẩm Chiêu Chiêu, "Mau xem giúp tớ, xem tớ được xếp vào lớp nào?”
 
Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 59: Anh muốn ngồi cùng em thì cứ nói thẳng!


Vóc dáng Tang Dữu Dữu vẫn hơi nhỏ, phía trước có mấy người cản trở, dù có kiễng chân cũng khó nhìn thấy, vì vậy cô ấy dứt khoát giao nhiệm vụ tìm lớp của mình cho Thẩm Chiêu Chiêu.

"Lớp 1, chúng ta đều được phân vào lớp 1." Người nói chính là Hứa Tư Ngôn vừa chen vào phía sau cô ấy.

Vóc dáng của cậu cao hơn hai người, có thể dễ dàng nhìn thấy tên trên tờ giấy chia lớp.

"A a a, quá tốt rồi!" Tang Dữu Dữu nghe vậy thì vui mừng ôm lấy Thẩm Chiêu Chiêu, kêu lên: "Chiêu Chiêu, chúng ta lại có thể tiếp tục chơi cùng nhau."

"Còn tớ nữa, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Hứa Tư Ngôn mỉm cười nói.

Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất vui vẻ, có nhiều người quen như vậy, bị chia lớp sẽ không lo nhàm chán!

Tuy nhiên, sắc mặt Thịnh Trử Ý lại không được tốt.

Cô gái Tang Dữu Dữu kia thì không nói, tại sao tên kia cũng âm hồn bất tán?

"Đi thôi!" Thịnh Trử Ý quay người trước, đi về phía phòng học lớp 1.

Vào ngày đầu tiên đến trường, mọi người có thể ngồi theo ý mình.

Thẩm Chiêu Chiêu nắm tay Tang Dữu Dữu đi vào bằng cửa sau, trong lớp đã có không ít người. Hai người đang nhìn quanh tìm chỗ ngồi thì bất ngờ bị Thịnh Trử Ý đi phía sau tóm lấy cổ áo.

"Anh làm gì thế?" Thẩm Chiêu Chiêu xoay người hỏi.

“Ngồi đây.” Thịnh Trử Ý chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói với cô.

"Không muốn, em muốn ngồi ở phía trước với Dữu Dữu." Thẩm Chiêu Chiêu từ chối.

Sau kỳ nghỉ hè, tầm vóc của mọi người đã thay đổi rõ rệt.

Mọi người trong lớp đều trông cao hơn những người khác.

Tang Dữu Dữu khá nhỏ nhắn trong đám người, ngồi phía trước đương nhiên sẽ tốt hơn.

Thịnh Trử Ý: "Chiều cao của hai người không thích hợp để ngồi cùng nhau.”

“Sao lại không thích hợp?” Cô chỉ thấp hơn Dữu Dữu nửa cái đầu.

Thịnh Trử Ý: "Anh nói không thích hợp là không thích hợp."

Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy hôm nay anh có chút là lạ, cẩn thận quan sát mặt anh hồi lâu, chợt nhận ra điều gì đó: "Chậc, anh muốn ngồi cùng em thì cứ nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ chứ..."

"Ừ!" Thịnh Trử Ý cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Vậy mà anh lại không phủ nhận điều đó! ! !

Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt một chút, cô còn chưa kịp đắc ý thì đối phương đã nói thêm: "Anh không muốn ngồi cùng người khác."

Thẩm Chiêu Chiêu cho rằng tên này có bệnh sợ xã hội nhẹ và bệnh thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người lạ.

"Đáng lẽ anh phải nói với em sớm hơn!"

Thẩm Chiêu Chiêu lui bước, ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh, sau đó nói với Hứa Tư Ngôn: "Tư Ngôn, cậu ngồi ở phía trước với Dữu Dữu nhé!"

"Được!" Hứa Tư Ngôn gật đầu, cậu cùng Tang Dữu Dữu ngồi xuống hàng ghế trước.

Về phần Lục Tục mới gặp, cậu ngồi ở hàng ghế phía sau Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.

Vừa đi học, mọi người đều rất hào hứng.

Mặc dù xung quanh là những bạn học mới xa lạ nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người.

Mọi người giới thiệu tên, chẳng mấy chốc cuộc trò chuyện đã sôi nổi.

Một lúc sau, một cô giáo trẻ hơn hai mươi tuổi bước vào: "Các em trật tự, rất vui được gặp các em. Cô là giáo viên chủ nhiệm của các em, Thái Điềm. Các em có thể gọi cô là cô Thái hoặc là cô Điềm, nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua ba năm cấp 2. Nếu các em có khó khăn gì thì có thể đến gặp cô, cô sẽ tìm cách giúp đỡ các em. Cô hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ và trưởng thành."

Thái Điềm, ruộng rau?

Không thể không nói, ba mẹ cô giáo rất biết đặt tên, không hề kém cạnh với cái tên Thẩm Xinh Đẹp mà ba cô đặt.
 
Back
Top Bottom