Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi

Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
Chương 20: Hoạt động câu lạc bộ



Sau nhiều ngày ở chung, chỉ cần nhìn ánh mắt của Tần Husky, Lục Tắc Viễn đã biết ngay cậu đang nghĩ gì.

Tần Husky chắc chắn đang nghĩ: Không cần vội, cứ đợi đến lúc xuất phát rồi hãy đeo.

Nhưng nói một cách không hay, điều Tần Tiêu không muốn chính là điều Lục Tắc Viễn cực kỳ muốn thấy.

Lục Tắc Viễn thật sự muốn xem dáng vẻ của Tần Tiêu trong trạng thái thú nhân khi đeo rọ mõm.

Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra____chắc chắn Tần Tiêu sẽ rất hợp với nó.

"Không thử ngay bây giờ, nhỡ đâu chật thì sao? Cậu không sợ lúc biến lại thành người sẽ bị siết đau à?" Lục Tắc Viễn khéo léo thuyết phục, "Ngoan nào, thử trước đi, chẳng lẽ cậu sợ tôi cười cậu à? Cậu không mặc quần áo tôi còn thấy rồi thì ngại gì nữa?"

Vừa nói, Lục Tắc Viễn vừa lặng lẽ tiến lại gần Tần Tiêu.

So với Tần Husky, Lục Tắc Viễn giống như một người khổng lồ. Bóng của anh từ từ bao trùm lên cậu, cuối cùng dồn Tần Husky vào một góc.

Lục Tắc Viễn quỳ một gối xuống, không thèm hỏi ý kiến của Tần Tiêu nữa. Đôi tay đầy 'tội lỗi' của anh đã nhanh chóng tháo dây rọ mõm ra, chuẩn bị hành động.

Lục Tắc Viễn lắc lắc dây và rọ mõm trước mặt Tần Tiêu. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay anh nói hết.

Ánh mắt Lục Tắc Viễn chứa đựng sự mong đợi và khích lệ, vừa dịu dàng nhưng cũng không cho phép từ chối. Chính ánh mắt này đã khiến Tần Tiêu không chịu nổi, huống hồ Lục Tắc Viễn lại còn quỳ một gối, trông như thể thứ trong tay không phải là rọ mõm mà là nhẫn cầu hôn vậy.

Có lẽ Tần Tiêu bị vẻ ngoài và hành động quỳ một gối của Lục Tắc Viễn làm cho choáng váng. Cậu lùi lại vài bước, nhưng đuôi thì không tự chủ được mà vẫy lia lịa. Nhịp vẫy càng lúc càng nhanh, như sắp tạo thành ảo ảnh, còn hai chân trước thì kích động giậm nhẹ vài lần.

Rồi, trước khi Lục Tắc Viễn kịp phản ứng, Tần Husky đã lao thẳng đầu vào rọ mõm.

Cú lao của Tần Husky mạnh đến mức làm bàn tay cầm rọ mõm của Lục Tắc Viễn tê rần. Anh không hiểu nổi, sao tên nhóc này từ không tình nguyện ban đầu lại đột nhiên phấn khích như thế, còn nhanh nhẹn lao thẳng vào rọ mõm.

Tốc độ ấy, thật sự không giống của một con Husky lười biếng chút nào.

Cú va chạm mạnh đến nỗi suýt chút nữa làm Lục Tắc Viễn trẹo chân, vết thương trên tay anh cũng gần như nứt ra.

Cái tên nhóc này, lại phát điên vì lý do gì đây?

"Cạch." Thấy Tần Tiêu đã tự chui vào, Lục Tắc Viễn ngay lập tức cài chốt rọ mõm.

Nếu anh chậm thêm một giây, e rằng câu "Tôi đồng ý!" bằng ngôn ngữ chó đã từ miệng Tần Husky mà nhảy ra mất.

Tần Tiêu ngước mắt nhìn Lục Tắc Viễn, ánh mắt đầy tội nghiệp. Não bộ của Tần Husky cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Ngốc nghếch, cậu đang làm gì thế?" Lục Tắc Viễn ôm lấy đầu Tần Tiêu, vẫn không hiểu nổi vì sao cậu lại tự nguyện đến vậy.

Anh hoàn toàn không nhận ra rằng lúc này Tần Tiêu đang bị rọ mõm bịt miệng, không thể nói gì. Lục Tắc Viễn vẫn chăm chú kiểm tra độ chặt của rọ mõm.

"Đeo vào cũng khá hợp đấy chứ." Lục Tắc Viễn vừa nói vừa v**t v* đầu Tần Tiêu, tay kiểm tra độ lỏng chặt của dây.

"Cảm giác thế nào?" Lục Tắc Viễn cười hỏi.

"Ư ư ư....." Tần Husky trừng mắt nhìn anh, miệng chỉ phát ra vài tiếng r.ên r.ỉ. Nếu dịch sang tiếng người, ý nghĩa sẽ là: Không tháo cái rọ mõm ra, tôi nói thế nào được chứ?!

Lục Tắc Viễn bóp nhẹ đôi má mềm mại của Tần Husky. Nhìn dáng vẻ vừa bị bắt nạt vừa không thể cắn trả của cậu, Lục Tắc Viễn cảm thấy thú vị vô cùng.

Thân hình Tần Tiêu rất cân đối, những phần cơ cần có đều có, không gầy gò như Lục Tắc Viễn.

Tần Tiêu tập luyện vốn để khoe khoang với bạn bè, giờ lại trở thành lợi thế cho Lục Tắc Viễn.

Dù đã biến thành Husky nhưng cơ thể của Tần Tiêu vẫn không thay đổi, cảm giác vừa mềm mại vừa chắc khỏe khi sờ vào.

Nhân lúc Tần Tiêu bị rọ mõm cản trở, không thể phản kháng, Lục Tắc Viễn tiện tay vuốt thêm vài lần nữa.

Có vẻ như lực tay của Lục Tắc Viễn hơi mạnh, đụng vào chỗ nhạy cảm nào đó. Tiếng rên của Tần Tiêu đột nhiên thay đổi, từ ấm ức kiêu kỳ ban đầu chuyển thành vui vẻ hưởng thụ, thậm chí còn pha chút thỏa mãn.

Âm thanh đó, giống như mũi tên của thần Cupid, đâm thẳng vào tim Lục Tắc Viễn.

Cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh dần dưới tay mình, Lục Tắc Viễn khẽ trầm ngâm.

Không lẽ......

Ánh mắt Lục Tắc Viễn chợt trở nên nghiêm nghị.

Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, Tần Husky biến mất, thay vào đó là Tần Tiêu trong hình dạng thú nhân.

Rọ mõm vẫn siết chặt trên gương mặt Tần Tiêu, để lại những vết đỏ mờ nhạt trên má.

Khí chất của Tần Tiêu vốn là phóng khoáng ngạo mạn, chữ thập trên cổ càng tôn lên vẻ bất cần của một 'trai hư'. Lẽ ra cậu không nên bị bất cứ thứ gì trói buộc, nhưng lúc này, gương mặt bị rọ mõm bao bọc, ánh mắt lại toát lên vẻ....

Cảnh tượng này khiến Lục Tắc Viễn bất giác muốn để lại thêm những dấu ấn khác trên người Tần Tiêu.

Nếu Tần Tiêu biết được rằng dáng vẻ của mình đã mê hoặc Lục Tắc Viễn, không biết cậu sẽ vui sướng đến nhường nào. Đáng tiếc, cậu hoàn toàn không biết, thậm chí còn cảm thấy uất ức___

A a a! Phải làm sao đây? Bị tình địch chạm vào một chút mà tim đã đập nhanh rồi biến trở lại thành hình dạng thú nhân.

Lục Tắc Viễn có nghĩ cậu là một tên b.iến th.ái không?

Cơ thể vô dụng!

Ý nghĩ của Lục Tắc Viễn lại hoàn toàn trái ngược.

Thích thú với cơ bắp của tình địch, sau đó bóp thử, rồi khiến tim tình địch đập nhanh hơn...

Dù nghĩ thế nào, Lục Tắc Viễn cũng cảm thấy mình trông chẳng khác gì một tên b.iến th.ái.

Tần Tiêu có nghĩ anh là một tên b.iến th.ái không?

Đôi tay không chịu nghe lời!

Lục Tắc Viễn thầm nghĩ.

"Ư ư ư ư ư!" Tần Tiêu nhìn Lục Tắc Viễn, r.ên r.ỉ đầy tức giận.

Lục Tắc Viễn nghe ra Tần Tiêu đang bảo anh tháo rọ mõm.

Xem ra Tần Tiêu được anh chiều quá, đến mức quên mất là mình vẫn còn tay.

Đối diện với sự ỷ lại vô thức của Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn khẽ cười thầm. Anh không nói gì, chỉ để móng tay lướt qua gò má Tần Tiêu, nhẹ nhàng tháo rọ mõm ra.

"Ban đầu không chịu đeo, sao vừa rồi lại tự lao vào? Hấp tấp thế?" Để che giấu hành động vừa rồi, Lục Tắc Viễn vội chuyển chủ đề.

"Tôi... tôi không có! Chẳng qua là..." Tần Tiêu lập tức chối, "Chẳng qua là thấy cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi thương tình nên đeo thử thôi! Tâm tôi tốt, sợ cậu lúng túng đấy!"

Cậu không thể nói rằng mình bị Lục Tắc Viễn làm hoa mắt, nhìn nhầm rọ mõm thành nhẫn cưới được, đúng không?

"Đừng nhắc chuyện đó nữa." Tần Tiêu vội ho khan hai tiếng để che đậy. Cậu rút điện thoại ra, nói: "Lục Tắc Viễn, tôi nhắn tin cho cậu, sao cậu không trả lời?"

Nhắn tin ư?

Lục Tắc Viễn nhíu mày nghi hoặc.

Anh mở điện thoại, tìm vào khung chat với Tần Tiêu nhưng không thấy bất kỳ tin nhắn nào.

Tên lưu trong danh bạ hiển thị hai chữ lớn 'Tần Tiêu', đập thẳng vào mắt Tần Tiêu.

Tần Tiêu?! Một cái tên thờ ơ như vậy!

Nghĩ đến việc mình lưu tên Lục Tắc Viễn trong điện thoại là 'Tắc Viễn' đầy thân thiết, Tần Tiêu bỗng cảm thấy không cân bằng trong lòng.

"Hừ!"

Tần Tiêu khẽ hừ một tiếng, biểu cảm cứng đờ, làm Lục Tắc Viễn không khỏi nhớ lại vẻ lạnh lùng khó gần của Tần Tiêu khi họ mới quen biết.

"Làm sao mà lại giận rồi?" Lục Tắc Viễn mất một lúc vẫn chưa nhận ra lý do khiến Tần Tiêu tức giận.

Khi Tần Tiêu bộc phát cơn giận với Lục Tắc Viễn, nhịp tim cậu cũng dịu lại, sau đó cậu lại biến trở về hình dạng chó Husky.

Tần Tiêu không để ý đến cơn đau ở chân, lủi mấy bước rồi chui thẳng vào chăn, vùi đầu trong đó không thèm nhìn Lục Tắc Viễn nhưng cái đuôi lại vểnh lên cao.

Thật đúng là ngốc nghếch! Trí thông minh của tình địch cũng bị giống Husky, xói mòn rồi sao? Không hổ danh là nhị cáp......!

Lục Tắc Viễn bật cười, lắc đầu. Đầu tiên, tay của anh nắm lấy chóp đuôi của Tần Nhị Cáp*, sau đó thuận tay vuốt xuống gốc đuôi, lướt qua lớp lông mềm mượt như ánh bóng.

(*Husky ngu ngốc)

Tần 'Nhị Cáp' thì cứ bướng bỉnh, rõ ràng chân sau run rẩy vậy mà vẫn giả bộ như không có chuyện gì, vùi đầu không thèm để ý đến Lục Tắc Viễn.

Ngốc thật! Không phải là đang tự biến mình thành món ăn sẵn cho người ta sao?

Ý nghĩ tinh quái thoáng hiện trong đầu, Lục Tắc Viễn bèn bắt đầu kế hoạch 'trả đũa'.

Cuối cùng, Tần Tiêu ngẩng đầu lên____

!!!..

-

Tần Tiêu thật sự không muốn phải đeo rọ mõm và dây xích. Cậu chỉ muốn được Lục Tắc Viễn ôm, nhưng nghĩ đến tay của anh đang bị thương, Tần Tiêu lại không nỡ yêu cầu như vậy.

Vì thế, vào đêm trước khi lên đường, Tần Tiêu chỉ biết liên tục cầu nguyện trong lòng, mong có thể biến lại thành hình dạng thú nhân trước khi xuất phát. Cậu thậm chí còn mơ mộng viển vông, tưởng tượng cảnh Lục Tắc Viễn cùng cậu làm những chuyện không nên làm để tim đập nhanh hơn, từ đó có thể biến lại.

Nhưng đời không như mơ. Đến giờ xuất phát, Tần Tiêu vẫn không biến thành thú nhân được.

Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho Lục Tắc Viễn, ngoan ngoãn để anh đeo rọ mõm và dây bảo vệ lên nhưng tâm trạng thì xịu xuống, chẳng còn vẻ hào hứng đi chơi chút nào.

Lục Tắc Viễn cắn nhẹ tai Tần Tiêu, thì thầm:

"Chờ lát nữa lên núi, tìm chỗ không có ai, tôi sẽ tháo rọ mõm cho cậu. Đừng buồn, về nhà tôi sẽ nấu cho cậu một bát lòng đỏ trứng gà nhé, được không?"

"Thật không?!" Tần Tiêu lập tức phấn chấn hẳn lên.

"Thật." Lục Tắc Viễn gật đầu. Không hiểu sao, nhìn Tần Tiêu vui mừng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, Lục Tắc Viễn cảm thấy cậu cực kỳ đáng yêu.

Bất chấp vết thương ở tay, anh ôm lấy Tần Husky vào lòng.

"Tình địch, cậu là tốt nhất!" Tần Tiêu dụi mũi vào cằm của Lục Tắc Viễn.

-

"Ê, Lục Tắc Viễn, bên này!" Chủ tịch câu lạc bộ vẫy tay từ chỗ chiếc xe buýt đậu trước cổng trường.

Tham gia chuyến leo núi lần này có mấy người thích động vật lông xù. Có người còn mang theo chú chó nhỏ nuôi ngoài trường. Nhìn thấy Lục Tắc Viễn ôm một chú chó lông mềm mượt như vậy, cả đám lập tức xúm lại.

Khi thấy Lục Tắc Viễn, mọi người không khỏi thầm ngạc nhiên, ánh mắt hướng xung quanh tìm kiếm___

Cái tên 'Lục Tắc Viễn' đã bị 'Tần Tiêu' gắn chặt, ai nấy đều tò mò không biết Tần Tiêu có đến không.

Lục Tắc Viễn trông rất dễ gần, các thành viên câu lạc bộ bắt chuyện vài câu, có người còn muốn xin liên lạc của anh.

Nhưng Lục Tắc Viễn từ chối.

"Sao không cho người ta số liên lạc vậy?" Thấy có cả nam lẫn nữ muốn kết nối với Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu không khỏi ghen tị.

Khi chờ mọi người đến, Lục Tắc Viễn đã lánh ra khỏi đám đông, tranh thủ tháo rọ mõm cho Tần Tiêu một lúc nên cậu có thể nói chuyện.

"Cũng chỉ vì sợ có người ghen thôi." Lục Tắc Viễn trả lời.

"Ai... Ai ghen chứ!" Tần Tiêu hừ hừ, rõ ràng không vững vàng.

Lục Tắc Viễn mỉm cười, không nói gì.

"Bạn Tần Tiêu tới chưa? Hình như chỉ còn thiếu bạn ấy thôi." Phó chủ tịch điểm danh.

"Gâu!" Tần Tiêu ú ớ đáp qua lớp rọ mõm.

Thế là ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía này.

"Bạn Tần Tiêu hình như có việc bận, không thể đến được." Lục Tắc Viễn thay cậu trả lời.

Mọi người nhìn Lục Tắc Viễn với ánh mắt có phần phức tạp hơn____

Thật sao? Lục Tắc Viễn biết rõ động tĩnh của Tần Tiêu? Hai người này......

Dù có chút nghi hoặc nhưng mọi người cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Dù sao hai người này không gặp nhau là tốt rồi, trước đó mọi người còn lo Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu sẽ lao vào đánh nhau!

Không có chuyện gì là tốt nhất!

Mọi người cười đùa rồi tiếp tục trò chuyện.

-

Lên xe, ban đầu, Lục Tắc Viễn còn lo Tần Tiêu sẽ vì quá kích động mà biến thành thú nhân trên xe. Nào ngờ, Tần Tiêu lại say xe.

Tần Husky co ro trong lòng Lục Tắc Viễn, nôn mấy lượt. Đến khi xe tới nơi, bộ lông vốn mềm mượt của cậu đã xẹp lép, nhan sắc tụt dốc thấy rõ. Lục Tắc Viễn lần đầu được chứng kiến khái niệm 'ngồi xe làm giảm nhan sắc' đúng nghĩa đen và điều đó dường như áp dụng cho mọi loài.

Xuống xe, chân Tần Tiêu đứng không vững. Chú chó Husky vừa đặt xuống đất đã loạng choạng ngã sấp, trong khi bên cạnh, chú chó Poodle nhỏ lại rất năng động, cứ sủa inh ỏi vào mặt Tần Tiêu.

Đến lúc leo núi, Tần Tiêu vẫn giữ vẻ nửa sống nửa chết, nằm bẹp dí trên mặt đất. Không bao lâu sau, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đã bị tụt lại cuối đoàn.

"Tôi đã bảo cậu ở nhà rồi mà, thôi uống chút nước đi." Lục Tắc Viễn thở dài, dứt khoát bế Tần Tiêu lên, đưa nước cho cậu uống.

Tần Tiêu ỉu xìu lè lưỡi, suýt chút nữa lại thở phì phò vì khó chịu.

"Tôi tự đi được mà, tay cậu còn đau đấy." Tần Tiêu nói với giọng yếu ớt.

"Cậu xem, tôi vẫn bế cậu tốt đấy thôi?" Lục Tắc Viễn không đợi Tần Tiêu đồng ý, đã ôm cậu bước lên bậc thang. "Khách sạn ở lưng chừng núi, nếu cậu không khỏe thì tôi bế cậu lên đó trước."

Trời rất nóng, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi của Lục Tắc Viễn khi anh ôm Tần Husky mềm nhũn vì say xe. Khung cảnh ấy có chút gì đó giống như hình ảnh một người yêu thương dẫn người mình yêu đi qua ngàn dặm để tìm thuốc chữa bệnh.

-

Trên đỉnh khu vực Hồ Phú Sơn, chủ tịch câu lạc bộ vừa chỉ huy mọi người nhóm lửa nướng thịt, vừa nhờ phó chủ tịch điểm danh lại số người.

"Chủ tịch, có tin xấu. Hình như chúng ta không mang theo nước uống." Một thành viên đeo kính khẽ khàng thông báo.

"Cái gì!?" Chủ tịch suýt chút nữa thì ngất xỉu. Không có nước uống thì còn cắm trại gì nữa, ngay cả thịt cũng không rửa được!

Tuy vậy, chủ tịch đúng là chủ tịch, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Sau khi suy nghĩ một lát, cô đưa ra giải pháp:

"Nhà nghỉ nằm ngay ở lưng chừng núi, hay là chúng ta cùng xuống núi lấy nước, dù sao đông người sức mạnh cũng lớn mà!"

"À đúng rồi, mọi người đã đủ chưa? Có ai tụt lại phía sau không? Sao tôi không thấy bạn học Lục và chú chó của cậu ấy đâu nhỉ?" Chủ tịch vừa lau mồ hôi trên trán vừa hỏi.

"Thiếu mỗi bạn học Lục thôi, còn lại đều đã đủ." Phó chủ tịch trả lời.

Phó chủ tịch vừa dứt lời, chủ tịch đã nhận được tin nhắn của Lục Tắc Viễn:

[Chủ tịch, chú chó của tôi không khỏe lắm. Tôi đưa nó về nhà nghỉ trước, lát nữa tôi sẽ quay lại.]

Đọc được tin nhắn, chủ tịch mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nói:

"Không sao, cậu ấy đang ở nhà nghỉ rồi. Đi thôi, chúng ta cùng đi lấy nước."

Chủ tịch vừa ra lệnh, các thành viên liền đồng loạt hành động.

Để thể hiện tinh thần yêu thương và chính nghĩa của câu lạc bộ leo núi, tất cả đã đến trước cửa phòng của Lục Tắc Viễn.
 
Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
Chương 21



Cách âm của nhà nghỉ không tốt và cửa thì hoàn toàn không được khóa, chỉ khép hờ, có thể thấy rõ ràng người trong phòng khi vào đã vội vã như thế nào.

Chủ tịch và phó chủ tịch dẫn đầu, các thành viên khác theo sau. Dù cửa không mở nhưng chủ tịch vẫn định gõ cửa trước, sau đó cô bỗng nghe bên trong có một tiếng động nhẹ ____

"Cậu không sao chứ, ơ, đừng khóc, để tôi nhẹ tay một chút."

"Ôi, đau quá, đau chết tôi rồi."

"Khụ khụ." Theo tai các thành viên, họ nghe như là tiếng thở hổn hển, lại có chút giống tiếng khóc.

Bịch.

Dường như là có vật nặng rơi xuống đất.

Ngay sau đó lại là giọng của Lục Tắc Viễn:

"Trở lại giường đi, đừng nằm trên sàn."

"Đừng sợ, có thể sẽ hơi đau một chút, hình như đã vào rồi....."

......

Chủ tịch câu lạc bộ định gõ cửa thì dừng lại, thật sự không biết có nên gõ không.

Lục Tắc Viễn đang nói chuyện với ai, với chú chó Husky sao?

Nhưng mà Husky......

Ai lại nói với Husky 'hình như đã vào rồi'?

Cái gì đã vào?

Các thành viên bên ngoài nhìn nhau đầy nghi ngờ.

-

Thực tế chứng minh rằng, con người là sinh vật không đứng đắn, khi xảy ra những tình huống mập mờ, phần lớn suy nghĩ của mọi người đều hướng về phía không đứng đắn.

Câu nói 'đừng nằm trên sàn' của Lục Tắc Viễn khiến các thành viên bên ngoài hiểu lầm, đã hoành tráng biến thành:

Từ sàn lên giường?!!

Cảnh tượng thực tế thực sự là ___

Do thời tiết quá nóng, vết thương ở chân của Tần Husky bị bí bách hơi đau, Lục Tắc Viễn giúp Tần Tiêu tháo băng, kết quả chú Husky hiếu động ngay lập tức nhảy xuống đất và trên sàn đúng lúc có mảnh vụn nên lại đâm vào lòng bàn chân của Tần Husky.

Hơn nữa, có vẻ như còn một vài mảnh vụn rơi vào vết thương.

Vì vậy, Lục Tắc Viễn mới nói 'hình như đã vào rồi'.

Lục Tắc Viễn không biết rằng bên ngoài đang có một đám người tò mò đứng chờ, mỗi người đều mang nụ cười đầy hài hước.

Tất cả đều trách Lục Tắc Viễn quá lo lắng cho Tần Tiêu, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Tần Husky.

"Ngao ô ô~ Lục Tắc Viễn, tim của tôi dường như đập nhanh hơn rồi...." Tần Tiêu cảm thấy có chút không ổn, cảm giác như mình sắp hóa thành người thú.

"Không thể nào, thật sự có thể hưng phấn sao?" Lục Tắc Viễn vẫn chưa biết bên ngoài có người, cố tình nói một câu gây hiểu lầm như vậy, "Tôi sờ thử xem nhé?"

Bên ngoài rất im lặng, trong giây lát các thành viên có thể hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Phó chủ tịch: Phải làm sao đây, vocal, chủ tịch, cậu là con gái mà sao ánh mắt lại phấn khích như vậy!

Thành viên A: Wow, mở cửa nhanh lên! Bên trong đang có kịch hay gì vậy, thích những lúc ngượng ngùng như thế này!

Thành viên B: Ôi, nhiều người đứng ở đây như vậy, nếu bạn học Lục biết thì sẽ xấu hổ lắm, mà chúng ta còn phải cùng nhau leo núi, như vậy không hay đâu...

Thành viên C: Trời ơi, sẽ không bị chích mắt chứ! (Che mắt lại, nhìn qua kẽ tay.)

.....

Phó chủ tịch: Chủ tịch! Đừng nghe lén nữa, chúng ta nên nhắc nhở bạn học Lục và người bên trong đó!

Chủ tịch: Ừ, nhắc nhở? Được rồi.

Đối mặt với ánh mắt mạnh mẽ không thể chối từ của phó chủ tịch, chủ tịch vốn định gõ cửa nhắc nhở, nhưng tay của cô lại run lên___

Cửa đột nhiên mở ra.

Cánh cửa mở ra bất ngờ khiến trái tim của Tần Tiêu hoàn toàn rơi vào trạng thái bấn loạn.

Vì vậy, ngay khi mở cửa họ đã thấy Lục Tắc Viễn ở trên giường, tay đang cầm dây dắt chó.

Và đầu dây bên kia, không ngờ lại không phải là một con Husky, mà là Tần Tiêu không nên xuất hiện ở đây!!

Wtf!? Không phải, Tần Tiêu không phải đã không đến sao?

Hả? Rõ ràng Lục Tắc Viễn đã nói Tần Tiêu sẽ không đến mà!

Họ trước đó còn nghĩ rằng Tần Tiêu không đến là vì không muốn gặp Lục Tắc Viễn, nào ngờ Tần Tiêu lại xuất hiện trong căn phòng này?

Không lẽ Tần Tiêu chỉ đến để thử cảm giác lén lút.....

Nên mới lén lút chạy đến?!

Thật là 'flower'*? Hóa ra, họ là một phần trong trò chơi của hai người này sao? Đây chẳng phải là hoạt động chỉ tính từ cổ trở lên đã được tính là giới hạn lớn nhất của nước J sao?

(*tui hông hiểu:()

Mắt của các thành viên như sắp rơi ra ngoài.

Ngay sau đó, Lục Tắc Viễn dường như đã bình tĩnh lại sau tình huống bất ngờ, anh nắm chặt chăn rồi đè Tần Tiêu xuống, dùng chăn che kín Tần Tiêu lại.

Tần Tiêu trốn trong chăn, chỉ lộ nửa khuôn mặt, tai cụp xuống.

Lục Tắc Viễn nắm chặt chăn, hai cánh tay chống hai bên mặt Tần Tiêu, che khuất Tần Tiêu trong bóng tối.

Cảnh tượng này có vẻ....... có vẻ còn tệ hơn.

Giống như sau khi sự việc đã xảy ra...

Các bạn học thầm nghĩ trong lòng.

-

Tần Tiêu chớp mắt, nhìn cơ thể mình có chút sụp đổ___

Tai, có, đám người bên ngoài chắc chắn sẽ nghĩ rằng tai thú này là đạo cụ.

Đuôi, cũng có, đám người này chắc chắn sẽ nghĩ rằng đuôi không phải mọc từ cột sống, mà là được nhét vào...

Nếu chỉ có tai và đuôi thì còn đỡ, Tần Tiêu có thể viện cớ rằng đó là sở thích cá nhân của mình, rằng cậu chỉ đang cosplay làm vua của tộc sói.

Nhưng mà...

Nhưng mà!!

Dây xích chó!

Tần Tiêu sắp khóc đến nơi. Cậu chưa bao giờ ghét ông chủ homestay đến thế _____

Lúc mới vào, Lục Tắc Viễn đã giúp cậu tháo dây xích rồi, vậy mà ông chủ kia cứ khăng khăng rằng nếu không đeo dây xích thì thú cưng không được vào.

Giờ thì hay rồi, hay rồi! Tần Tiêu cậu đây đã thành ra thế này!

Danh tiếng lẫy lừng của cậu!

Điều duy nhất khiến Tần Tiêu thấy an ủi là vị trí Lục Tắc Viễn ngồi rất khéo, khiến các thành viên trong câu lạc bộ không thấy được cơ thể tr.ần tr.ụi của cậu, chỉ có thể nhìn thấy cái đuôi, khuôn mặt và đôi tai trên đầu cậu.

Tất nhiên, từ một góc nhìn lệch, họ cũng có thể thấy chân cậu... dường như đang kẹp vào eo của Lục Tắc Viễn...

Tần Tiêu chưa bao giờ nhớ cơ thể 'Tần Husky' của mình đến thế.

-

Khi các thành viên câu lạc bộ xông vào, đầu óc Lục Tắc Viễn lập tức hoạt động hết công suất. Anh nhanh chóng đứng chắn trước mặt Tần Tiêu, dùng chăn che lại, đồng thời cố gắng nghĩ ra cách giải quyết tình huống xấu hổ này.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ nghĩ ra một cách____

Đó là quay ngược thời gian về cái đêm anh ra quyết định đó, tự tát mình tỉnh lại, rồi nói với bản thân rằng đừng mềm lòng mà dẫn theo tình địch đi chơi!

Chủ tịch câu lạc bộ quả nhiên không hổ danh là chủ tịch, kinh nghiệm phong phú.

Cô là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cô ho hai tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc, vẫy tay: "Đôi tình nhân trẻ, chẳng có gì lạ cả. Mọi người đều là người trưởng thành, hiểu mà, hiểu mà. Nào, giải tán đi, đừng làm phiền họ nữa. À đúng rồi, nhưng sau khi xong nhớ ra chuyển nước uống, việc nặng vẫn cần bổ sung năng lượng, cẩn thận hạ đường huyết nhé."

Các thành viên khác: .....

Chủ tịch! Đừng nói những lời trái lòng được không? Người cười to nhất ban nãy chính là cô đấy! Cười đến nỗi mặt sắp nứt ra rồi!

"Ai là tình nhân với cậu ta chứ!"

Tần Tiêu và Lục Tắc Viễn đồng thanh phản bác.

Đối mặt với bao nhiêu người, cả hai đều không muốn thừa nhận cảm xúc trong lòng mình.

Cả hai đang định giải thích tiếp thì nghe thấy một tiếng 'rầm', chủ tịch - người vừa cười muốn rách mặt - đột nhiên đóng cửa lại.

Tần Tiêu và Lục Tắc Viễn yên lặng, không nói gì ngay.

Không phải họ không muốn nói, mà là động tĩnh bên ngoài thật sự quá rõ ràng__

"Chủ tịch, cô nhích qua chút, tôi cũng muốn nghe."

"Suỵt suỵt! Nhỏ tiếng thôi, cách âm của cánh cửa này hình như không tốt lắm."

"Vớ vẩn, không phải vì cách âm không tốt nên chúng ta mới chen chúc ở đây nghe trộm sao?"

"Chủ tịch, qua chút nữa, tôi còn chưa nghe được gì cả!"

Đám người bên ngoài chưa đi, tất cả đều đứng đó nghe trộm.

"Chủ tịch, chúng tôi nghe hết rồi."

Tần Tiêu và Lục Tắc Viễn thở dài nói vọng ra.

"Rồi rồi, chúng tôi đi, chúng tôi đi. Chúc hai người mơ đẹp, yêu nồng thắm~" Giọng cười thả phanh của chủ tịch vang lên, bên ngoài cuối cùng cũng dần yên tĩnh, đám người đó đã đi.

Trong phòng, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu im lặng rất lâu.

Trong lòng Tần Tiêu tức giận:

Vừa nãy, khi chủ tịch nói họ là tình nhân, Lục Tắc Viễn lại phủ nhận dứt khoát như thế! Tức quá! Rất tức! Tần Tiêu giận đến mức không muốn để Lục Tắc Viễn chạm vào tai mình nữa.

Trong lòng của Lục Tắc Viễn cũng bực, mà lý do tức giận lại giống hệt Tần Tiêu.

Không hiểu vì lý do gì, Lục Tắc Viễn bóp cằm Tần Tiêu, ép khuôn mặt đang hờn dỗi quay đi của cậu quay lại.

"Tình địch, cậu tức gì thế?" Lục Tắc Viễn cười nói. Anh cố tình gọi như vậy, cố tình trêu chọc Tần Tiêu, cố tình nhìn cậu giận dỗi và cũng cố tình bóp hơi chặt.

Hừ, tình địch...... tình địch thì tình địch!

"Tôi cứ giận đấy." Tần Tiêu bực bội trong lòng. Lời tỏ tình quá mức ngượng ngùng, nghĩ thế nào cũng không thể nói ra, mà những lời khác cậu cũng không biết nói gì, cũng không muốn nói.

"Giận đến thế cơ à? Không ăn gì à? Không định tìm cách giải quyết à?" Đốt ngón tay của Lục Tắc Viễn gõ nhẹ vào phần má mềm của Tần Tiêu.

"Hừ."

Tần Tiêu chỉ đáp lại Lục Tắc Viễn bằng tiếng hừ.

"Không đi à?" Lục Tắc Viễn cũng bắt chước hừ một tiếng, trong lòng nảy ra ý nghĩ tinh quái. Tay anh luồn vào trong chăn, nhéo vào phần thịt mềm trên người Tần Tiêu.

"Lục Tắc Viễn!" Tần Tiêu hét lên, nước mắt cũng suýt trào ra.

Tần Tiêu ôm mông, đau đớn nói: "Đi thì đi! Mau biến trở lại đi, từ nay tôi không l*m t*nh địch của cậu nữa!"

Nói rồi, Tần Tiêu định đi ra mở cửa.

"Đợi đã, chờ chút nữa hẵng ra." Lục Tắc Viễn cuối cùng cũng tìm được công dụng của dây xích. Anh nhẹ nhàng kéo đầu dây, để lại một vết đỏ trên cổ Tần Tiêu, yết hầu của anh khẽ động đậy.

"Làm gì đấy?" Tần Tiêu không vui, giậm chân một cái, rồi lại nhăn nhó vì động đến chỗ đau.

"Người ta đang hiểu lầm mà. Cậu không ở trong này lâu một chút, bên ngoài chẳng phải sẽ nghĩ cậu không đủ bản lĩnh sao?" Lục Tắc Viễn nói.

Tần Tiêu nghĩ thấy cũng có lý, liền ở lại trong phòng một lúc.

Trong khi đó, Lục Tắc Viễn ra ngoài giúp mọi người mang nước l*n đ*nh núi.

-

Ban đầu Tần Tiêu còn không hiểu tại sao trước khi ra ngoài, Lục Tắc Viễn lại nhéo mình một cái. Đến khi cậu vừa xoa mông vừa bước ra, cậu mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đã khác, nhiều thành viên thì thầm bàn tán ____

"Trời ạ, hóa ra Tần Tiêu là người ở dưới à? Vì tình yêu mà chấp nhận chịu thiệt hả?"

"Tôi nói rồi mà, Tần Tiêu trông đáng sợ vậy thôi chứ sức lực rõ ràng không bằng Lục Tắc Viễn. Mấy bài viết trên diễn đàn trường là bằng chứng sống, trả tiền đây, tôi thắng rồi."

"Này, tôi đoán từ lâu rồi....."

....

Tần Tiêu trốn trong phòng không ra, vốn dĩ là muốn thể hiện sức bền của mình.

Thế nhưng bây giờ, cậu lại giống như bị Lục Tắc Viễn 'hành hạ' đến không chịu nổi nên mới nằm lì cả buổi vậy.

Điểm thiên phú mà Tần Tiêu kỳ vọng ở bản thân, tất cả đều bị chuyển hết lên người Lục Tắc Viễn.

Quá gian xảo! Không thèm để ý đến Lục Tắc Viễn nữa!

Tần Tiêu giận dữ ăn vài miếng cơm, ăn xong lại hóa thân thành Husky, cuộn tròn trong lòng Lục Tắc Viễn.

-

Sau khi chào hỏi chủ tịch câu lạc bộ, Lục Tắc Viễn ôm theo 'Tần Husky' rồi cùng các thành viên tách ra hành động riêng.

Dựa theo địa chỉ mà thầy hướng dẫn cung cấp, Lục Tắc Viễn tìm đến một căn nhà nhỏ trong rừng.

Anh lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số trên mẩu giấy ghi chú.
 
Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
Chương 22: Tình địch



Lục Tắc Viễn siết chặt điện thoại trong tay, mong rằng có người nhanh chóng nhấc máy. Nhưng nghĩ đến việc nếu tìm được cách để Tần Tiêu trở lại làm người, mối liên kết nhỏ bé giữa họ có thể sẽ biến mất, lòng anh lại trĩu nặng như rơi xuống vực sâu.

Chuông điện thoại reo thật lâu mà vẫn không ai bắt máy.

Không hiểu sao, Tần Tiêu lại thở phào nhẹ nhõm___

Thật lòng mà nói, nếu không còn tai và đuôi, cậu chẳng dám chắc mình có thể hòa thuận với Lục Tắc Viễn được nữa.

Với dáng vẻ ghét cay ghét đắng cậu như trước kia của Lục Tắc Viễn, nếu không có tai và đuôi, chắc chắn cậu sẽ chẳng được chiều chuộng như bây giờ.

Hai người mỗi người mang một tâm tư khác nhau.

Sau một thoáng im lặng, Lục Tắc Viễn lại bấm số. Lần này, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.

Tần Tiêu chăm chú nhìn Lục Tắc Viễn. Người ta thường nói, khi ai đó nghiêm túc sẽ toát ra sức hút đặc biệt và Tần Tiêu đã thực sự cảm nhận được điều đó.

"Xin chào, tôi là Lục Tắc Viễn, sinh viên của thầy X. Thầy X đã đưa tôi địa chỉ của anh. Chúng tôi muốn hỏi về cách....." Lục Tắc Viễn ngừng một chút, "..... cách giúp một người bị biến thành thú nhân trở lại làm người. Anh có thể....."

Cạch.

Lời còn chưa dứt, cánh cửa vốn đang đóng chặt của căn nhà nhỏ trong rừng đột ngột mở ra.

Người chào đón họ là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, để tóc dài.

"Vào đi, Lục Tắc Viễn." Người đàn ông nói. Sau đó, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tần Tiêu.

Không hiểu sao, Tần Tiêu cảm thấy người này thật đáng sợ, như thể anh ta có thể ăn thịt chó con vậy. Chỉ vừa chạm mắt một lần, Tần Tiêu đã chui tọt vào lòng Lục Tắc Viễn, khe khẽ r.ên r.ỉ.

Thấy Tần Tiêu làm nũng thành thạo như vậy, người đàn ông kia liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, rồi lại nhìn sang Lục Tắc Viễn.

Người trong cuộc thường hay rối rắm, còn người ngoài cuộc thì sáng suốt. Chỉ một cái nhìn, anh ta đã thấu hiểu mối quan hệ giữa hai người.

Tuy nhiên, anh ta không vạch trần, vì đây chính là chìa khóa để giúp bệnh nhân trở lại làm người.

-

"Các cậu có thể gọi tôi là Smith." Người đàn ông lên tiếng, nói bằng tiếng Anh.

"Tôi là Lục Tắc Viễn, sinh viên năm ba ngành Thú y, Đại học C. Còn cậu ấy là Tần Tiêu, cũng học tại Đại học C, chuyên ngành Tài chính." Lục Tắc Viễn đáp lại bằng tiếng Anh.

Khi còn nhỏ, Lục Tắc Viễn từng mơ ước được chu du khắp thế giới.

Dù càng lớn, anh càng nhận ra giấc mơ ấy không thực tế, nhưng anh chưa từng từ bỏ việc học ngoại ngữ.

Trong trường không chú trọng dạy kỹ năng nói tiếng Anh nên anh thường đứng trước gương, luyện tập lặp đi lặp lại. Anh không chỉ đơn thuần bắt chước giọng của người bản xứ, mà dần tìm ra cách phát âm phù hợp với bản thân.

Thực tế chứng minh, việc học tiếng Anh rất hữu ích.

Dù là trong công việc, du lịch, hay..... tán tỉnh người yêu.

Quả thật, giọng nói tiếng Anh của Lục Tắc Viễn khiến đôi tai của Tần Tiêu khẽ rung rinh. Cậu cảm nhận hơi nóng lan từ tai xuống tận lồng ngực. Chỗ bị thương ở chân không còn đau nữa, miệng cũng không khô, cái đuôi vốn không linh hoạt của cậu quyến luyến quấn lấy cánh tay Lục Tắc Viễn. Tần Tiêu trong hình hài Husky như muốn bay bổng.

Thấy khả năng nói tiếng Anh của Lục Tắc Viễn khá tốt, Smith cũng không dùng tiếng Trung vụng về của mình nữa, anh ta nói toàn bộ bằng tiếng Anh: "Cứ ngồi ở đâu tùy thích, đừng khách sáo."

Khi bước vào, Lục Tắc Viễn mới nhận ra căn nhà nhỏ trong rừng này tuy vẻ ngoài giản dị nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi, nhỏ nhưng gọn gàng. Thậm chí, còn có một căn phòng nhỏ bên trong, tấm rèm cửa được kết bằng những bông hoa.

Smith hướng vào trong gọi: "Này, em yêu, có khách đến kìa. Hình như là học trò của đàn em của em, ở nước em thì chắc gọi là sư điệt* của em nhỉ?"

(*từ này tui không biết cụm từ nào để thuần Việt hơn, đoạn 'sư huynh-sư đệ' còn chuyển được chứ từ này tui chịuL)

Smith vừa dứt lời, cùng với tiếng leng keng, tấm rèm được vén lên, một bóng người xuất hiện.

Không, nói là bóng người cũng không chính xác. Đó là một người đang mặc trang phục hầu gái đen trắng, trên đầu còn có tai mèo.

Tạo hình kỳ lạ của người này trái ngược hoàn toàn với khí chất lạnh lùng của anh ta.

Thấy có khách, anh ta lấy kính từ giá gỗ bên cạnh, đeo lên sống mũi.

Kỳ quái.

"Hai người cũng là......"

"Đừng hiểu lầm." Smith giơ tay ngăn lại. "Người yêu của tôi sớm đã khỏi rồi. Chuyện này chỉ là..... sở thích thôi. Tai mèo chỉ là đạo cụ."

Vừa nghe đến từ 'đạo cụ', trong đầu Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu lập tức hiện lên cảnh tượng khi nãy ở nhà nghỉ, lúc bị mọi người hiểu lầm và vây quanh nhìn chằm chằm.

"Khụ...." Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đồng loạt ho khan ngượng ngùng.

Smith hỏi: "Sao vậy? Các cậu cũng chơi trò đó à?"

Lục Tắc Viễn vội vàng lắc đầu, anh vẫn còn nhớ rõ đàn anh của thầy hướng dẫn đang có mặt tại đây.

"Không đời nào!" Tần Tiêu cũng hốt hoảng, kêu oai oái.

"Thật không?" Smith chớp mắt tinh quái, "Nếu chưa thì tôi khuyên các cậu nhất định nên thử đấy."

Chưa kịp để Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu phản ứng, đàn anh của thầy hướng dẫn đã đẩy Smith sang một bên, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghe anh ấy, tính anh ấy cởi mở vậy đấy. Nếu tôi đoán không nhầm, chú chó nhỏ này chính là bệnh nhân, đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Tắc Viễn gật đầu, tiếp lời bằng những phân tích của mình, "Ban đầu, tôi chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng sau khi theo dõi nhiệt độ và nhịp tim của cậu ấy, tôi phát hiện trạng thái thú nhân thực chất là một trạng thái hưng phấn sau khi cơ thể bị k.ích th.ích trao đổi chất. Trong trạng thái này, thú nhân nhạy bén gấp nhiều lần so với khi còn là người. Nhưng tôi lo rằng nếu tình trạng này tiếp diễn, ngưỡng kí.ch th.ích để kích hoạt trạng thái thú nhân ngày càng tăng, trái tim của cậu ấy có thể không chịu nổi."

Đàn anh của thầy hướng dẫn ra hiệu gọi Tần Tiêu lại gần, ngay sau đó, Lục Tắc Viễn đành trao Tần Tiêu cho anh ta.

Mùi hương quen thuộc quanh mũi biến mất, thay vào đó là một luồng khí xa lạ.

Tần Husky cảm thấy vô cùng bất an. Cậu liên tục nhìn về phía Lục Tắc Viễn, ánh mắt tràn ngập vẻ tội nghiệp, như thể lo sợ anh sẽ bỏ rơi mình.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Tiêu bỗng nhận ra mình đã quen thuộc với mùi hương của Lục Tắc Viễn đến mức nào. Lục Tắc Viễn đã len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí cậu, giữ chặt trái tim cậu mà không cách nào thoát ra được.

"Gâu u..." Tần Tiêu khe khẽ rên lên một tiếng đầy ý vị khó hiểu.

Đàn anh của thầy hướng dẫn nghiên cứu trong chốc lát, sau đó trả cậu lại cho Lục Tắc Viễn.

-

"Đây là một lọ thuốc có thể giúp cậu ấy trở lại hình dạng con người." Tạm thời.

Đàn anh của thầy hướng dẫn không nói nốt vế sau. Thực ra, mọi chuyện đã có câu trả lời từ lâu. Chỉ cần để hai người này tiếp tục như hiện tại, mọi thứ sẽ tự nhiên giải quyết. Nếu vội vàng tiết lộ phương pháp, có lẽ sẽ khiến cả hai ngượng ngùng và có khi còn phản tác dụng.

Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu ngẩn người, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy.

Lục Tắc Viễn cầm lọ thuốc lên.

"Bây giờ... uống luôn sao?" Lục Tắc Viễn ngập ngừng, cuối cùng vẫn chọn hỏi ý kiến Tần Tiêu.

Tần Tiêu theo phản xạ lắc đầu.

"Đừng bướng nữa, không đắng đâu. Cậu uống đi." Lục Tắc Viễn đưa lọ thuốc đến sát miệng Tần Tiêu.

Tần Tiêu thè lưỡi ra, nhưng ngay khi đầu lưỡi sắp chạm vào thuốc, cậu 'phụt' một cái rụt lại.

"Lục Tắc Viễn, bây giờ tôi chưa thể biến trở lại." Tần Tiêu kiên quyết nói.

"Sao vậy? Không nỡ à?" Lục Tắc Viễn cười nhẹ.

"Không phải!" Tần Tiêu vội vã phản bác. Cậu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nảy ra một lý do: "Cậu đừng quên, nếu tôi biến lại, tôi sẽ không mặc quần áo......"

Câu nói còn chưa dứt, Tần Tiêu đã khựng lại, bởi từ đâu đó, Smith xuất hiện với một bộ đồ mùa hè trong tay.

Tần Tiêu không còn biết nói gì.

-

Tần Tiêu biến lại thành hình dạng ban đầu, lần này không còn tai hay đuôi nữa.

Mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng khi xuống núi, cả Lục Tắc Viễn lẫn Tần Tiêu đều không tỏ ra vui vẻ. Họ bước đi lặng lẽ, người trước người sau, những tán cây trên núi dần bị bỏ lại phía sau.

Đường xuống núi rất dốc, Lục Tắc Viễn tự nhiên nắm lấy tay Tần Tiêu. Cậu không từ chối, chỉ bước từng bước theo sát Lục Tắc Viễn.

Cả hai im lặng, như thể đoạn đường này là chặng cuối cùng họ có thể cùng nhau đi qua.

Tần Tiêu mở to mắt, khắc sâu từng chi tiết về Lục Tắc Viễn vào tâm trí:

Tấm lưng thẳng tắp, làn da trắng lạnh, bàn tay mạnh mẽ. Bộ trang phục yêu thích nhất là áo sơ mi trắng phối với quần jeans xanh nhạt, luôn sạch sẽ tinh tươm, từ quần áo đến đôi giày đều được lau chùi kỹ lưỡng.

"Lục Tắc Viễn....." Tần Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được, ngập ngừng lên tiếng, "Hay là... chúng ta cùng đi tàu điện nhé, chỉ hai người thôi."

"Nhìn ra được, cậu là kiểu người không ngồi nổi xe buýt ấy nhỉ." Lục Tắc Viễn trêu chọc.

Không phải, chỉ là muốn được đi chơi cùng cậu thôi.

Tần Tiêu âm thầm bổ sung trong lòng.

......

Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đến ga tàu điện.

Họ chưa quay lại thành phố C, giấc mộng vẫn chưa kết thúc.

Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đan chặt tay nhau.

Trong ga tàu đông đúc, Lục Tắc Viễn tập trung tìm đường, còn Tần Tiêu - người thiếu kinh nghiệm sống - chỉ cần theo sát anh.

Chỉ cần đi theo Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu đã cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Khi họ xuống tàu điện và chuyển sang tàu điện ngầm, đúng vào giờ cao điểm, tuyến số 1 luôn đông nghẹt người.

Không còn chỗ ngồi, Lục Tắc Viễn nắm lấy tay vịn, còn Tần Tiêu thì nắm chặt Lục Tắc Viễn. Anh vòng tay ôm lấy lưng Tần Tiêu, qua lớp áo mỏng mùa hè có thể cảm nhận rõ cơ bắp căng cứng của cậu.

Dù toa xe đã chật kín nhưng vẫn có người tiếp tục chen lên.

Người trên xe hoặc nhìn điện thoại, hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Lại gần chút đi." Lục Tắc Viễn kéo mạnh hơn, khiến Tần Tiêu loạng choạng tiến lên một bước, khoảng cách cuối cùng giữa hai người cũng biến mất.

Cánh tay của Lục Tắc Viễn luồn qua nách Tần Tiêu, bàn tay đặt lên gáy cậu.

Cằm của Tần Tiêu tự nhiên gối lên vai Lục Tắc Viễn.

Tiếng ầm ầm của tàu điện vang vọng, như tiếng lòng rạo rực trong tim hai người.

Không biết từ lúc nào, Tần Tiêu đã thiếp đi.

Cậu tựa vào Lục Tắc Viễn, ngủ suốt chặng đường. Trước cảnh tượng yên bình ấy, những người qua lại không khỏi ngoái nhìn.

...

Giờ đây, khi đã trở lại hình dạng con người, Tần Tiêu cũng không còn lý do nào để ở lại nhà Lục Tắc Viễn nữa.

"Tạm biệt nhé."

Gió đêm khẽ cuốn lấy tà áo của cả hai khi họ rẽ về hai hướng khác nhau.

Lục Tắc Viễn quay đầu, liếc nhìn Tần Tiêu, mỉm cười lắc đầu rồi thu lại ánh mắt.

Hiện thực quyết định rằng họ không thuộc về cùng một thế giới, nhưng bất kể ở nơi đâu, Lục Tắc Viễn sẽ luôn chúc phúc cho Tần Tiêu.

Ngay khi Lục Tắc Viễn quay đầu đi, Tần Tiêu cũng ngoảnh nhìn về phía anh.

Tần Tiêu nghiến răng, không cam lòng, nhưng cậu thấy Lục Tắc Viễn bước đi đầy dứt khoát.

Tại sao tên này lúc nào cũng phải tỉnh táo như vậy chứ!

Tần Tiêu giận dỗi bước đi, từng bước nặng nề. Cậu ngồi vào xe, đóng cửa cái 'rầm'.

"À, thiếu gia Tần!" Người đến đón Tần Tiêu lên tiếng, thấy cậu có vẻ trẻ con hơn trước, không nhịn được mà gãi đầu bối rối.

-

Về đến nhà, Tần Tiêu mở WeChat không biết bao lần. Cậu bỗng nhận ra mình và Lục Tắc Viễn dường như chẳng có sở thích chung nào. Đến cả chuyện nhỏ nhặt như trứng gà, họ cũng chia rẽ: Lục Tắc Viễn chỉ ăn lòng trắng, còn cậu lại thích lòng đỏ.

Dù họ có thông tin liên lạc của nhau nhưng suốt cả tuần không ai nói với ai một lời nào.

Trước đây, Tần Tiêu thường trốn học, rất ít khi đến trường. Thế mà tuần này, cậu không bỏ bất kỳ tiết học nào, kể cả lớp sáng sớm lúc 8 giờ.

Vấn đề là, dù vậy, cậu vẫn không gặp được Lục Tắc Viễn lần nào.

.....

Không còn Tần Tiêu, cuộc sống của Lục Tắc Viễn trở lại bình thường.

Sáng dậy sớm đi học, làm thí nghiệm, lại học, thực tập, rồi lại học tiếp.

Kể từ khi Tần Tiêu rời đi, thời gian dường như trôi nhanh hơn.

Nếu lúc này Tần Tiêu trở lại, cậu sẽ nhận ra Lục Tắc Viễn đã thay đổi.

Trước đây, Lục Tắc Viễn giống như mắc chứng sạch sẽ, luôn giặt ga giường rất kỹ lưỡng.

Nhưng bây giờ, trên ga trải giường của Lục Tắc Viễn, có một dấu chân chó rõ ràng.

-

Hai tuần sau khi chia tay với Tần Tiêu, Lục Tắc Viễn trở về nhà và phát hiện một nhân viên giao hàng mặc đồng phục đang đứng trước cửa nhà mình.

"Xin hỏi, có phải anh là ngài Lục không?" Nhân viên giao hàng cầm một gói hàng và một bó hoa hồng lớn.

"Vâng, tôi đây." Lục Tắc Viễn nghi hoặc nói, "Tôi không mua đồ gì cả."

"Đây là quà Tần Tiêu gửi cho anh, xin anh ký nhận." Nhân viên giao hàng nói.

Tần...... Tần Tiêu?

Lục Tắc Viễn lặng lẽ lặp lại cái tên đó, như thể đã cách biệt cả một thế giới.

Gói hàng là một hộp quà, Lục Tắc Viễn cũng không biết bên trong có gì.

Nó nặng đến nỗi Lục Tắc Viễn gần như không thể nhấc nổi.

Lục Tắc Viễn lấy cái thùng tắm cho Tần Husky ra, rồi ngâm hoa hồng trong nước sạch.

Sau đó, Lục Tắc Viễn mở hộp quà.

Khi nhìn thấy bên trong, anh chả biết phải nói gì.

Điện thoại, một đống điện thoại.

Và còn chưa hết.

Khi Lục Tắc Viễn mở điện thoại trong hộp quà, anh mới phát hiện tất cả màn hình đều là ảnh tự sướng của Tần Tiêu.

Mỗi bức ảnh đều có Tần Tiêu.

Đẹp trai chói mắt.....

Thậm chí có những bức ảnh có động tác như đang khiêu khích.....

Đinh đinh.

Tần Tiêu gửi tin nhắn.

[Thế nào? Có thích không?] Tần Tiêu hỏi.

Lục Tắc Viễn không nói là thích hay không thích, anh bình tĩnh trả lời: [Sao vậy? Tự dưng lại làm việc tốt như vậy?]

Không biết bên kia điện thoại im lặng bao lâu.

Một lúc lâu sau, Tần Tiêu mới trả lời:

[Lục Tắc Viễn, cậu dạy tôi cách yêu đương đi, tôi sẽ dạy cậu..... dạy cậu tập thể dục nhé!]

[Dạy tôi tập thể dục thì không cần, cậu có thể gọi tôi là ba ba.] Lục Tắc Viễn giả vờ thoải mái trả lời và đùa giỡn, anh biết Tần Tiêu chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Tuy nhiên, điều khiến Lục Tắc Viễn không ngờ là Tần Tiêu vẫn gọi, cậu còn gửi bằng giọng nói....

Tần Tiêu gọi rất nhỏ, lén lút, như thể đang thì thầm bên tai Lục Tắc Viễn.

Thậm chí Lục Tắc Viễn có thể cảm nhận được hơi nóng từ lời nói của Tần Tiêu qua màn hình điện thoại.

....

Trên giường.

Lục Tắc Viễn giơ tay ra, nhìn những vết bẩn trên tay, anh đi vào phòng tắm.

Lục Tắc Viễn nhìn vào gương, thấy mình trong tình trạng đáng sợ.

Từ trước đến giờ, anh luôn lạnh lùng, trông như một người không có tình cảm, nhưng lúc này, người đàn ông trong gương lại bị d.ục v.ọng bao trùm, ánh mắt không còn bình tĩnh.

Tần Tiêu, là cậu tự tìm đến.

[Cậu ở đâu?] Lục Tắc Viễn gửi tin nhắn, [Tôi sẽ đến dạy cậu ngay].

-

Tần Tiêu vừa mở cửa đã bị Lục Tắc Viễn ấn vào cửa, nụ hôn ngăn chặn mọi lời nói.

Tần Tiêu bị hôn đến choáng váng, nhưng Lục Tắc Viễn vẫn có thời gian để đóng cửa lại.

Bang!

Cửa đột ngột đóng lại, như thể báo hiệu một đêm không bình yên.

...

Lục Tắc Viễn trêu chọc Tần Tiêu, chỉ bằng tay thôi mà Tần Tiêu đã gần như sụp đổ.....

"Lục Tắc Viễn, cậu thật đáng ghét....." Bị trêu chọc, Tần Tiêu lùi lại, vội vã giấu nước mắt vào gối, sợ bị Lục Tắc Viễn nhìn thấy.

"Đáng ghét? Nhưng cơ thể của cậu hình như không nói như vậy." Nghe vậy, Lục Tắc Viễn cười, không tin những gì Tần Tiêu nói, tay anh nắm lấy cơ thể không mảnh mai của Tần Tiêu, cúi xuống như thể đang ăn quả cherry trên kem.

Không đúng, nói là ăn cũng không chính xác.

Lục Tắc Viễn đang dùng đầu lưỡi để k.ích th.ích, không nuốt hết.

"Ưm.....!!!" Tần Tiêu bật dậy, ôm chặt lấy cổ Lục Tắc Viễn, tiếng th* d*c bất ngờ khiến cậu cũng giật mình, cậu hổn hển, cả người đỏ ửng như tôm luộc.

Tần Tiêu vỗ vào lưng Lục Tắc Viễn, ra hiệu anh thả mình ra.

Nhưng Lục Tắc Viễn không chịu để Tần Tiêu như ý, ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn.

"Không phải cậu muốn tôi dạy cậu cách yêu đương sao?" Lục Tắc Viễn hôn lên d** tai Tần Tiêu, cố tình nói, "Tình địch."
 
Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
Chương 23: Anh yêu em



Câu 'tình địch' của Lục Tắc Viễn lập tức đánh thức mọi cảm giác xấu hổ trong lòng Tần Tiêu. Má, tai, cổ, xương quai xanh của cậu - tất cả những chỗ đáng đỏ và cả không đáng đỏ, giờ đều đỏ ửng. Sắc đỏ như cơn sóng lan tỏa, làm dâng tràn cảm xúc trong lòng Lục Tắc Viễn, khơi gợi vô số suy nghĩ không trong sáng trong đầu anh.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Trước đây, khi Tần Tiêu thật sự coi Lục Tắc Viễn là tình địch, dù Lục Tắc Viễn có chọc phá Tần Husky, cậu cũng không ngại, thậm chí còn tự hào khoe mẽ trước mặt anh. Nhưng giờ đây, lớp mặt nạ dày cộp của cậu bị Lục Tắc Viễn đâm thủng hoàn toàn, chẳng còn cách nào vá lại được.

"Làm sao thế? Tình địch? Không nói gì sao?" Lục Tắc Viễn cười nhẹ bên tai Tần Tiêu, hoàn toàn là cố tình trêu chọc cậu.

Dù xấu hổ, Tần Tiêu vẫn là chính cậu.

Một con lạc đà dù gầy thì vẫn lớn hơn ngựa và ngay cả khi ngượng ngùng, da mặt của Tần Tiêu vẫn không thể coi là mỏng.

Không cam lòng để mình rơi vào thế yếu, Tần Tiêu cố gắng giành lại thế chủ động. Dù không mạnh bằng Lục Tắc Viễn, cậu vẫn tin vào bản thân. Cậu tự nhủ rằng mình là người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ giỏi hơn Lục Tắc Viễn - kẻ chỉ biết dùng sức mà không có kỹ thuật.

"Tôi..... tôi nói cái gì chứ, đâu phải tôi dạy cậu....." Tần Tiêu lắp bắp nói, cố tìm lý do cho làn da đỏ ửng của mình, "Trong mấy ngày cậu không có ở đây, tôi đi Hawaii tắm nắng đấy, nên da dễ đỏ thôi, không phải vì xấu hổ."

Lục Tắc Viễn chỉ cười mà không đáp. Anh xoa nhẹ vào tai của Tần Tiêu - đôi tai của con người.

Vừa chạm vào, phản ứng của Tần Tiêu rất lớn, cậu suýt nữa bật dậy.

Nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn khi cậu có đôi tai của Tần Husky. Nếu tai thú vẫn còn, Tần Tiêu có lẽ đã khóc mất rồi, làm gì còn mạnh mẽ gượng lại như bây giờ, thậm chí còn có thể lườm Lục Tắc Viễn.

Thấy Tần Tiêu quyết tâm muốn giành thế chủ động, sợ làm cậu tức giận, Lục Tắc Viễn cố ý thả lỏng. Kết quả là Tần Tiêu dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của anh.

Tần Tiêu khẽ xoay người, ngồi lên người Lục Tắc Viễn.

Hả? Sao dễ thế? Vừa nãy còn không xoay nổi mà?

Chiến thắng Lục Tắc Viễn dễ dàng như vậy, ngồi lên người anh, Tần Tiêu hoàn toàn không nghĩ rằng có thể là Lục Tắc Viễn đang cố ý nhường mình.

Trời lại sáng, mưa đã ngừng, Tần Tiêu cảm thấy mình thực sự giỏi trở lại.

Trong lòng Tần Tiêu hớn hở không thôi, nhưng sắc đỏ trên người vẫn chưa kịp tan hết. Cậu tự tin rằng mình có thể đè bẹp Lục Tắc Viễn.

Tần Tiêu quá chậm hiểu, hoàn toàn không nhận ra hành động của mình nguy hiểm đến mức nào.

Để giữ chặt Lục Tắc Viễn bên dưới, Tần Tiêu không chỉ nắm chặt tay anh mà còn nhún hai cái lên người Lục Tắc Viễn, như thể để khẳng định vị trí của mình.

Lục Tắc Viễn hít sâu một hơi. Tần Tiêu dường như không nhận thấy sự kiềm chế ẩn hiện trong ánh mắt của anh, chỉ thấy anh im lặng liền học theo, hỏi lại: "Sao vậy? Tình địch? Không nói gì à?"

Lục Tắc Viễn vẫn lặng thinh, nhìn Tần Tiêu, ánh mắt như đang cháy lên một ngọn lửa âm ỉ.

Tần Tiêu không hề biết ngọn lửa trong mắt Lục Tắc Viễn bắt nguồn từ hành động ma sát của mình. Cậu còn tưởng Lục Tắc Viễn bị sự uy phong của mình dọa sợ, càng thêm đắc ý. Cậu uốn cong cánh tay, khoe ra lớp cơ mỏng đẹp mắt: "Hừm, tập gym cũng hữu ích chứ nhỉ? Sau này tôi dạy cậu từ từ, đừng ngại, tình địch."

"Ngại đến không nói được gì rồi à?" Tần Tiêu chìm đắm trong màn trình diễn của mình, vô cùng hả hê. Cậu học theo dáng vẻ trước đó của Lục Tắc Viễn, định đưa tay bóp cằm anh.

Nhưng làn da của Lục Tắc Viễn quá mịn màng, không giống đàn ông chút nào. Nếu phải miêu tả, da anh giống như lòng trắng trứng gà, đỏ lên hẳn sẽ rất đẹp.

Tần Tiêu định bóp cằm khiến Lục Tắc Viễn đỏ mặt nhưng không ngờ chưa kịp làm anh đỏ, cậu đã ngượng ngùng trước.

"Khụ khụ khụ." Tần Tiêu vội vàng rụt tay về, giấu ra sau lưng để Lục Tắc Viễn không thấy được bàn tay mình cũng đỏ lên.

Đúng là cố chấp mà.

Lục Tắc Viễn nghĩ thầm, từ dưới nhìn lên Tần Tiêu. Anh chiều chuộng cậu, nhưng chỉ nhìn mà không nói.

Tuy nhiên, càng thấy Tần Tiêu cố gắng mạnh mẽ, Lục Tắc Viễn càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Anh chỉ muốn từng bước nghiền nát Tần Tiêu, nhai nát cậu, nuốt trọn vào bụng. Tốt nhất là để cậu chỉ có thể gọi tên anh, nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi, Lục Tắc Viễn đã không chịu nổi.

Trong giây phút ấy, cả hai đều bị đối phương khơi gợi đến ngứa ngáy. Họ nhìn nhau, đồng thời hít một hơi thật sâu.

Lục Tắc Viễn phá vỡ sự im lặng trước, đưa tay ôm lấy eo Tần Tiêu.

"Chỉ định nhìn thế thôi à? Tình địch?" Lục Tắc Viễn cất giọng nhẹ nhàng, hơi thở phả ra như hương hoa lan.

Trái tim của Tần Tiêu như muốn nổ tung trước lời nói đó của Lục Tắc Viễn.

Cậu chủ động đưa môi mình chạm vào môi Lục Tắc Viễn.

"Mua~ mua~ mua~" Tần Tiêu hôn rất vụng về, hoàn toàn không giống kiểu mạnh mẽ, chiếm lĩnh của Lục Tắc Viễn lúc trước.

Không phải Tần Tiêu không muốn hôn như vậy, mà là vì cậu không biết làm thế nào.

Lục Tắc Viễn đã nhường cơ hội chủ động cho Tần Tiêu nhưng cậu lại không biết cách nắm lấy.

Lục Tắc Viễn đợi Tần Tiêu thò lưỡi vào, để anh có thể nhẹ nhàng cắn lấy. Nhưng cuối cùng, Tần Tiêu chỉ dán môi qua lại, khiến Lục Tắc Viễn không biết nên thấy cậu dễ thương hay quá ngây ngô.

"Chờ đã." Lục Tắc Viễn chỉ ngón tay vào trán Tần Tiêu.

Nếu Tần Tiêu vẫn đang trong trạng thái Tần Husky, chắc chắn cậu đã gạt phăng tay anh ra từ lâu.

Vì ai mà chẳng biết, Tần Husky là giống loài cứng đầu nổi tiếng.

"Sao vậy?" Tần Tiêu không hài lòng, giọng đầy vẻ bất mãn với sự ngắt lời của Lục Tắc Viễn.

"Ngài tình địch, sao cậu không thè lưỡi ra?" Lục Tắc Viễn trêu chọc nói.

"Thè.... thè lưỡi?" Tần Tiêu nói không rõ ràng, "Làm cái gì..... tôi không thè lưỡi đâu, chỉ có chó con mới thè lưỡi."

"Nói dối, biện minh." Lục Tắc Viễn thẳng thừng nói ra sự thật, "Tôi thấy cậu không làm được đâu."

"Ai nói tôi......"

"Thật lòng đi, Tần Tiêu." Lời biện minh của Tần Tiêu chưa kịp nói ra đã bị Lục Tắc Viễn cắt ngang bằng một câu mạnh mẽ không thể từ chối.

Thấy Tần Tiêu im lặng như ngầm thừa nhận, Lục Tắc Viễn liền tiếp tục tấn công: "Ngoan nào, phải nghe lời thì tôi mới dạy cậu cách yêu đương, đúng không?"

Chỉ một câu 'ngoan' đã khiến Tần Tiêu cảm thấy như bị kéo xuống đáy biển Mariana.

Tần Tiêu ngại ngùng gãi đầu, mặc dù giờ cậu không còn là chó con nữa nhưng vẫn ấp úng nói: "Được thôi, vì cậu là Lục Tắc Viễn, tôi sẽ rộng lượng thừa nhận.... tôi..... tôi không biết thè lưỡi."

Lục Tắc Viễn đã đoán trước được điều này; khi làm chó Husky, Tần Tiêu luôn ăn lòng đỏ trứng gà một cách ngấu nghiến, ít khi thè lưỡi ra.

Thật là một chàng trai dễ thương.

Quá dễ thương đến mức không chịu nổi.

Dù lòng đã mềm lại một phần, Lục Tắc Viễn vẫn từ từ dạy: "Ngốc ạ, giống như ăn kem vậy. Ba vòng trái ba vòng phải, không phải được sao?"

"Đơn giản vậy sao?" Tần Tiêu cố gắng kiểm soát lưỡi mình, thử nghiệm một chút rồi cảm thấy ổn, nên lại bám vào môi Lục Tắc Viễn.

Nhưng lần này thực sự chẳng khá hơn lần trước là bao, chỉ là âm thanh từ 'mua mua mua' đã biến thành 'lêu lêu lêu'.

Nước miếng trên lưỡi suýt nữa làm Lục Tắc Viễn dính đầy mặt.

Kiên nhẫn của Lục Tắc Viễn đã hoàn toàn bị Tần Tiêu làm tiêu tan, anh giữ chặt đầu Tần Tiêu.

Thực tế chứng minh, dù là người tấn công hay không, Lục Tắc Viễn ở trên hay ở dưới, cuối cùng Tần Tiêu vẫn bị biến thành người bị bắt nạt.

"Lục..... ưm....."

"Đợi......"

"Không đợi..."

"Đợi một chút.... cái đuôi!"

.....

Không biết vì sao, đuôi của Tần Tiêu bỗng dưng xuất hiện, cả hai tai cũng thế.

Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu ngay lập tức tỉnh ra.

Lục Tắc Viễn luôn chăm chú nhìn vào cái đuôi của Tần Tiêu.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu có phần ngượng ngùng, cậu liền quơ đuôi lên, che khuất tầm nhìn của Lục Tắc Viễn.

Cái đuôi lông xù, nhìn vào là muốn sờ vào ngay, thậm chí tai cũng đã lộ ra.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để vuốt đuôi.

Đầu tiên Lục Tắc Viễn sờ vào đôi tai lông mềm của Tần Tiêu, rồi lấy ra chiếc điện thoại không biết đã bị ném đi đâu.

Mặc dù cảm thấy hơi ngại khi làm phiền đàn anh của thầy hướng dẫn nhưng tình hình này khiến Lục Tắc Viễn khó lòng đứng yên.

Thấy Lục Tắc Viễn có vẻ sốt ruột, Tần Tiêu lại cảm thấy có chút xấu hổ____

Nói thật, khi thấy mình biến lại, phản ứng đầu tiên của cậu lại là vui mừng, suy nghĩ đầu tiên là không biết có thể tiếp tục sống cùng Lục Tắc Viễn hay không, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề an toàn.

"Chờ chút, tôi sẽ gọi điện, nhưng không biết họ có nhận không." Lục Tắc Viễn thở dài, chỉ có thể âm thầm hy vọng rằng Tần Tiêu không sao.

"Bíp bíp bíp, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận........"

Âm thanh bận rộn đáp lại Lục Tắc Viễn.

Lục Tắc Viễn không bỏ cuộc, tiếp tục gọi điện.

"Tần Tiêu, cậu mặc quần áo vào trước đi, gọi bác sĩ đến xem." Lục Tắc Viễn sắp xếp một cách có quy củ, "Nếu không được thì lại đi một chuyến đến Hồ Phú Sơn."

Lục Tắc Viễn nói rất bình tĩnh, nhìn qua khiến Tần Tiêu cảm thấy an toàn hơn.

Không biết tại sao, mặc dù đây là chuyện lớn liên quan đến sức khỏe của mình nhưng khi nhìn Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu lại không cảm thấy căng thẳng chút nào.

"Lục Tắc Viễn....." Tần Tiêu giơ tay lên, học theo cách Lục Tắc Viễn chọc vào trán cậu, rồi chọc vào Lục Tắc Viễn, sau đó vò vò, "Tôi không sao, tôi muốn hoàn thành nốt việc còn lại."

Khi biến lại thành thú nhân, mỗi lần Tần Tiêu nói một chữ tai đều rung lên, còn cái đuôi thì phấp phới, có vẻ rất mong chờ.

"Bây giờ đã là lúc nào rồi....." Lục Tắc Viễn bất lực cười.

-

Piu! Bùng!

Ngoài cửa sổ, không biết ai đang bắn pháo hoa, hàng ngàn ánh sáng pháo nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng bóng hình của Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đang ôm hôn nhau.

"Cậu có muốn nói gì không?" Nhận ra Tần Tiêu muốn nói, Lục Tắc Viễn tự giác buông ra, nghiêm túc lắng nghe.

"Lục Tắc Viễn, tình địch, tôi.... tôi không muốn theo đuổi Hạ Vu An nữa, tôi.... tôi không muốn làm t.ình địch của cậu nữa." Tần Tiêu nói từng chữ một, cậu căng thẳng đến mức lưỡi gần như không thốt ra được, nhưng vẫn kiên trì nói ra.

"Nhưng tôi muốn cậu làm t.ình địch của tôi." Lục Tắc Viễn vò vò tai của Tần Tiêu.

"Là.... là sao...." Nghe vậy, Tần Tiêu lẩm bẩm, tai của cậu rủ xuống.

"Nhưng không chỉ là tình địch." Lục Tắc Viễn nhanh chóng nói, ánh mắt anh đầy tình cảm, "Tần Tiêu, em có muốn làm bạn trai của anh không? Giới hạn trọn đời."

Vừa dứt lời, ánh mắt của Tần Tiêu lập tức sáng lên, tai của cậu bỗng nhiên đứng thẳng, đuôi cũng vung vẩy mạnh mẽ.

"Lục Tắc Viễn, em yêu anh!" Tần Tiêu ôm chặt Lục Tắc Viễn, hôn mạnh một cái lên má.

"Ngốc quá, hôn môi đi." Lục Tắc Viễn nâng mặt Tần Tiêu lên, để lại một nụ hôn sâu.

Sau nụ hôn, Lục Tắc Viễn nói:

"Anh cũng yêu em, tình địch ngốc nghếch."
 
Sau Khi Tình Địch Biến Thành Lông Xù Đã Bị Tôi Nhận Nuôi
Chương 24: Mãi mãi bên nhau [Hoàn]



Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đã tiến đến bước cuối cùng.

Tần Tiêu chưa bao giờ biết rằng, mặc dù Lục Tắc Viễn trông có vẻ yếu đuối và điềm tĩnh nhưng lại có khả năng khiến người khác sụp đổ.

Sau lần này, Lục Tắc Viễn cũng nhận ra rằng khả năng tự kiềm chế của mình không tốt như anh tưởng.

......

Tần Tiêu không thể nói nên lời, mắt nhắm chặt, ôm chặt đuôi của mình, thút thít khóc nho nhỏ.

Ảnh hưởng của việc là một chú chó khiến cậu co ro lại, dù đã hóa thành hình dạng thú nhân, cổ họng của cậu vẫn phát ra những âm thanh hừ hừ như một con Husky. Đôi tai thú của cậu bị cắn đầy dấu răng, run rẩy trông thật tội nghiệp.

Sau bữa tiệc hoan lạc, lý trí đã trở lại.

Nghĩ đến việc còn phải hỏi Tần Tiêu sao lại đột nhiên biến về hình dạng thú nhân, Lục Tắc Viễn không tiếp tục trêu chọc cậu nữa.

Lục Tắc Viễn nhẹ nhàng xoa đầu Tần Tiêu, rồi lại gọi điện cho đàn anh của thầy hướng dẫn.

Lần này, điện thoại đã được kết nối. Lục Tắc Viễn nói: "Xin chào, tôi là Lục Tắc Viễn, Tần Tiêu đã biến trở lại, tôi muốn hỏi liệu thuốc có bị vô hiệu không....."

Lục Tắc Viễn không biết rằng, sau khi trải qua những điều hỗn độn với Tần Tiêu, giọng nói của anh đã trở nên khàn khàn và có phần mạnh mẽ hơn, khác hẳn với trước đây.

Đàn anh của thầy hướng dẫn nghe xong lời Lục Tắc Viễn, cười nhẹ: "Bạn học Lục, có phải bạn và bạn học Tần đã 'yêu nhau' rồi đúng không?"

Đàn anh của thầy hướng dẫn nói rất khéo léo nhưng Lục Tắc Viễn vẫn nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta.

Lục Tắc Viễn không phủ nhận mà còn nói: "Đúng vậy, Tần Tiêu, không, Tiểu Tiêu đang ngủ bên cạnh tôi."

Trong khi nói, Lục Tắc Viễn xoa xoa tai của Tần Tiêu.

Tần Tiêu không có phản ứng gì, có lẽ vì sau cú sốc lớn, những k.ích thí.ch như thế này trở nên nhỏ bé. Cậu bình thản ngủ, thể hiện rõ chất lượng giấc ngủ của một sinh viên đại học, hơi thở cũng rất đều đặn.

"Vậy thì không sao cả." Đàn anh của thầy hướng dẫn nhẹ nhàng nói.

"Thực ra, chai thuốc này chỉ có tác dụng tạm thời phục hồi cho bạn học Tần." Đàn anh của thầy hướng dẫn nói ra sự thật, "Nhịp tim của thú nhân sẽ ngày càng nhanh theo thời gian, cho đến khi trái tim nổ tung vì quá tải. Cách duy nhất để giải quyết chính là khiến trái tim của cậu ấy ngừng lại vì một người. Khi cậu quyết định chọn Tần Tiêu, qua việc thổ lộ tình cảm hoặc đồng ý thổ lộ, thậm chí..... rõ ràng là trái tim của Tần Tiêu đã ngừng lại vì cậu, Lục Tắc Viễn."

Đàn anh của thầy hướng dẫn vừa dứt lời, Lục Tắc Viễn khẽ cúi đầu, ánh mắt của anh rơi vào Tần Tiêu, trở nên dịu dàng hơn__

Trái tim của anh cũng không phải đã dừng lại vì Tần Tiêu sao.

"Vậy tại sao cậu ấy vẫn ở trạng thái thú nhân.... có nguy hiểm gì không....." Lục Tắc Viễn lo lắng hỏi.

"Chuyện đó thì cậu phải hỏi Tần Tiêu." Đàn anh của thầy hướng dẫn nói, "Khi nhịp tim ổn định, tiềm thức của bệnh nhân sẽ ảnh hưởng đến hình dạng cuối cùng của họ. Tôi cũng đã từng mắc bệnh như vậy, tiềm thức của tôi muốn trở lại thành người, vì vậy đôi tai và đuôi đã thoái hóa. Còn Tần Tiêu, cậu ấy vẫn duy trì hình dạng thú nhân, có thể vì muốn trở thành thú nhân. Cậu là sinh viên ngành thú y, và tôi nhận thấy khi cậu đến đây, cậu đã rất thích thú với đôi tai và đuôi lông của Tần Tiêu, nên tiềm thức của cậu ấy có thể cảm thấy cậu thích tai và đuôi, nên muốn giữ lại hình dạng thú nhân thay vì nhân loại. Tóm lại, bạn học Lục, tiềm thức của cậu ấy đều nghĩ đến cậu, vì vậy mới giữ lại hình dạng thú nhân."

Lục Tắc Viễn lập tức cứng lưỡi, cổ họng khô khốc, mắt có chút cay, rõ ràng trong lòng trào dâng cảm giác hạnh phúc nhưng lại có cảm giác như muốn rơi lệ.

Trong một khoảnh khắc, Lục Tắc Viễn như thấy cha mẹ mình, những người đã chôn giấu trong lòng, đang mỉm cười với anh, không còn là hình ảnh buồn bã trong ký ức chia ly, họ nhìn anh và Tần Tiêu chạy về phía ánh sáng...

-

Khi Tần Tiêu tỉnh dậy, Lục Tắc Viễn đã kể cho cậu nghe lý do tại sao lại biến trở lại thành thú nhân.

Vừa dứt lời, mặt Tần Tiêu đã đỏ bừng, cậu nắm chặt chăn che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt còn rưng rưng nước.

Trông có vẻ ngốc nghếch nhưng trong mắt Lục Tắc Viễn lại rất đáng yêu.

"Không, em chắc chắn muốn trở lại thành người!" Tần Tiêu bắt đầu cãi lại, cậu nắm chặt chăn, không để Lục Tắc Viễn thấy được sắc đỏ trên đôi tai__

Thỉnh thoảng, cậu thực sự cảm thấy việc trở thành một con Husky bên cạnh Lục Tắc Viễn là rất tốt, nhưng.....

Đó là suy nghĩ trong lòng cậu!

Cậu vĩnh viễn không có ý định nói cho Lục Tắc Viễn biết!

"Thật sao?" Nụ cười của Lục Tắc Viễn rất tinh tế, anh không đâm thủng lời nói dối của Tần Tiêu mà còn giúp Tần Tiêu kéo chăn lên cao một chút, "Chỉ che mặt, không che mắt, vẫn có thể thấy mặt đỏ đấy."

"Còn đôi tai và đuôi của em thì đã tiết lộ hết mọi chuyện." Lục Tắc Viễn vừa nói vừa sờ lên tai Tần Tiêu, rồi chỉ vào cái đuôi vẫn đang đung đưa phía sau cậu, thứ đang không ngừng thể hiện sự thích thú với Lục Tắc Viễn.

"Ah!"

Tần Tiêu kêu lên, vội vàng nắm lấy đuôi, ép nó xuống sau lưng, nhưng cậu lại không để ý nên chăn bị rơi xuống.

Tần Tiêu tr.ần tr.ụi, lại bị Lục Tắc Viễn nhìn thấy hết.

Ánh mắt Lục Tắc Viễn trở nên sâu thẳm, cái nhìn này khiến Tần Tiêu vô cùng quen thuộc.

Lại... lại sắp bắt đầu sao...

Giờ đây, không chỉ có hai má của Tần Tiêu đỏ.

Tuy nhiên, sự đãi ngộ mà Tần Tiêu tưởng tượng không đến, thậm chí ngược lại.

Chất liệu mềm mại cọ xát vào làn da của Tần Tiêu.

"Giơ tay lên." Lục Tắc Viễn nhẹ nhàng nói, rất dịu dàng.

Tần Tiêu ngoan ngoãn giơ tay lên.

"Thả xuống nào." Lục Tắc Viễn nắm lấy cổ tay Tần Tiêu, cho cánh tay cậu vào trong tay áo.

Hành động của Lục Tắc Viễn cực kỳ kiên nhẫn, khiến Tần Tiêu cảm thấy vui vẻ, cái đuôi đã giấu đi lại tự động nhúc nhích__

Dù vẫn còn xấu hổ, Tần Tiêu không thể không thừa nhận, cậu thích người như vậy.

Cậu thích Lục Tắc Viễn.

-

Để giúp Tần Tiêu tạm thời trở lại, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu lại đến Hồ Phú Sơn.

Tuy nhiên, lần này họ không đi bằng xe buýt.

Trước đây, Tần Tiêu luôn muốn giấu tai và đuôi của mình, không muốn gia đình biết rằng mình đã biến thành một con thú nhân, đặc biệt là Tần Husky, vì Tần Tiêu cảm thấy điều đó rất nhục nhã.

Nhưng bây giờ thì khác, có người thích hình dáng này của cậu, điều đó là đủ.

....

Lục Tắc Viễn theo Tần Tiêu về nhà.

Trùng hợp là anh trai và chị gái của Tần Tiêu cũng đang ở đó.

"Trời ơi, Tần Tiêu, em đang làm gì vậy? Cosplay à?" Họ đồng thanh nói và điều làm họ ngạc nhiên hơn là Tần Tiêu hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng.

"Hừ hừ, ở đây, em muốn thông báo một chuyện cho mọi người." Tần Tiêu tự hào vỗ ngực.

Lục Tắc Viễn thấy Tần Tiêu nghiêng đầu về phía mình, đôi tai đàn hồi nhảy nhót như thạch.

Dễ thương.

Lục Tắc Viễn khẽ cười, anh nhẹ nhàng sờ vào tai của Tần Tiêu, trân trọng.

"Rất dễ thương." Lục Tắc Viễn thì thầm cười.

"Hai đứa đã làm rồi à?" Nhìn thấy phản ứng của hai người này cùng với dấu hôn không được che kín trên cổ của Tần Tiêu, trước khi Tần Tiêu có thể khoe khoang, anh trai và chị gái đã nhanh chóng trả lời.

"Hai người đang tranh giành cái gì vậy! Hãy để em nói!" Tần Tiêu gần như phát điên.

......

Không thể khoe khoang tình yêu của mình trước người khác, Tần Tiêu cảm thấy chán nản vô cùng.

Trên đường lái xe đến Hồ Phú Sơn, mặc dù Lục Tắc Viễn đã cố gắng an ủi, Tần Tiêu vẫn cảm thấy khó chịu, cậu tức giận lướt điện thoại, cho đến khi thấy một bài viết về tin đồn trong trường học đang hot.

Bài viết nói về những tình huống khó xử mà họ đã gặp phải trong khách sạn.

Chỉ có điều, khi nhắc đến Lục Tắc Viễn, người viết sử dụng từ "lzy", còn Tần Tiêu thì được gọi là 'thụ kiêu ngạo'...

"Lục Tắc Viễn, em muốn làm rõ trên diễn đàn." Tần Tiêu hừ hừ nói, "Anh phải làm cùng em."

Sau đó, Lục Tắc Viễn và Tần Tiêu đồng thanh lên tiếng trên bài viết:

Xin chào mọi người, chúng tôi đã ở bên nhau.

Trong hành trình tương lai, họ sẽ mãi mãi bên nhau.....
 
Back
Top Bottom