Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 130


"Có một chút." – Tô Nhung lờ đi cái cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ kia, kéo lại áo trên người, lúc này cậu mới phát hiện... cả bộ quần áo trên người mình đã bị thay.

Chẳng lẽ là lúc cậu ngủ thì bị thay?

Đang nghiêng đầu suy nghĩ, thì giây tiếp theo đã nghe thấy người kia nói:
"Dậy đi, ăn chút gì đó đã."

"Vâng." – Cậu ngoan ngoãn đáp lời, dưới sự giúp đỡ của Hứa Cảnh Dịch, chậm rãi xuống giường, khoác một chiếc áo mỏng đi theo sau lưng anh.

Ánh mắt cậu lại lần nữa dừng trên túi áo hơi phồng của đối phương – hình như cậu vừa thoáng thấy một chiếc lọ nhỏ trong suốt, trông rất quen...

"Sao lại ngẩn người nữa rồi?"

Nhìn Tô Nhung cứ đứng thừ ra không chịu đi, Hứa Cảnh Dịch thở dài bất đắc dĩ, bước lại gần rồi bế cậu lên như bế một đứa trẻ, bật cười dịu dàng:
"Nào, anh bế em đi."

*

Trên bàn ăn, món nào món nấy đều đầy đặn, phong phú, nhưng Tô Nhung lại chẳng ăn được bao nhiêu.

"Ăn thêm chút nữa được không?" – Giọng nói dịu dàng dỗ dành, Hứa Cảnh Dịch vẫn luôn kiên nhẫn với Tô Nhung, không hề tỏ vẻ phiền hà khi cứ gắp cho cậu từng món một.

"Em no thật rồi." – Nuốt miếng bánh bao cuối cùng, Tô Nhung xua tay từ chối, xoa xoa bụng căng tròn, cậu còn cảm thấy mình ăn hơi quá mức nữa là.

Thấy Hứa Cảnh Dịch vẫn có vẻ muốn gắp thêm bánh chẻo cho mình, Tô Nhung ngả lưng dựa vào ghế, đưa tay kéo tay anh đặt lên bụng mình – để anh thấy rõ, thật sự không ăn thêm được nữa.

"Anh Cảnh Dịch, anh sờ thử bụng em đi."

Ban đầu, cậu chỉ muốn anh dừng việc tiếp tục "ép ăn", nhưng khi bàn tay đối phương chạm lên bụng mình, cậu đột nhiên cảm thấy... có gì đó rất kỳ lạ.

Lòng bàn tay ấm áp truyền qua lớp áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng mát-xa, nếu không phải bàn tay đó từ từ trượt xuống dưới, thì cậu đã nghĩ Hứa Cảnh Dịch chỉ đơn thuần đang giúp mình xoa bụng thôi.

Cái bụng mềm mại ấy, thật ra cũng không tròn lên bao nhiêu, nhưng ngón tay anh cứ xoa nhẹ nhàng từ bụng dưới xuống dần...

Bị ấn nhẹ một cái thôi, Tô Nhung đã không chịu nổi mà khẽ rên lên một tiếng, vội vàng túm lấy tay anh, chu môi nói nghiêm túc:
"Không được ấn vào bụng đâu."

Hứa Cảnh Dịch tất nhiên hiểu điều đó – đặc biệt là bụng vừa ăn no xong thì càng không thể tùy tiện ấn. Nhưng lúc ấy, anh lại không khống chế được lực tay mình.

Cái bụng mềm mại kia thật sự mang đến cảm giác... quá đỗi dễ chịu. Vừa mới ăn xong nên hơi phồng lên, mỗi lần ấn nhẹ là cảm giác như lún vào đám bông gòn mềm mại, khiến người ta không kiềm được mà nghĩ xa hơn.

Bình thường bụng cậu vốn bằng phẳng thế kia, chỉ cần ăn chút là đã phồng nhẹ lên. Vậy nếu "ăn" cái khác... thì sẽ phồng đến mức nào?

Có lẽ... sẽ chịu không nổi mất.

Chắc chắn là sẽ chịu không nổi – chỉ cần ấn nhẹ xuống chỗ đó thôi, cậu nhất định sẽ khóc ngay lập tức.

Một vài hình ảnh chẳng mấy trong sáng chợt lướt qua đầu, Hứa Cảnh Dịch vô thức ấn tay xuống, may mà lực rất nhẹ, nếu không Tô Nhung chắc chắn đã cảm thấy khó chịu rồi.

"Ừm, lần sau anh sẽ không ấn nữa."

— Lần sau ăn xong sẽ không ấn nữa đâu.

Tô Nhung nghe thế tưởng đối phương thực sự nghe lời, hài lòng gật đầu.

Cậu nhấp từng ngụm nhỏ nước ấm, bất chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, sao anh biết tối qua em ở đó?"

Tối qua cậu đến quán bar, rõ ràng chỉ có Diêm Minh biết. Ngoài ra không ai hay gì cả – vậy tại sao Hứa Cảnh Dịch lại xuất hiện kịp lúc và đưa cậu đi?

"Anh có một người bạn tình cờ đang chơi ở đó." – Hứa Cảnh Dịch đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, thản nhiên nói – "Cậu ấy thấy em bị người ta dẫn lên tầng hai. Chờ một lúc lâu không thấy em xuống, liền gọi cho anh."

"Bạn anh quen em à?"

"Ừ. Anh từng cho cậu ấy xem ảnh em rồi."

"Vậy... em phải cảm ơn anh ấy thật tốt mới được. Nếu không có anh ấy thì..."

Hứa Cảnh Dịch không nói nốt câu, nhưng Tô Nhung đã hiểu rõ ý anh.

Tình huống hôm qua – nếu không nhờ bạn anh kịp thời thấy, e rằng giờ cậu đã...

Tô Nhung hoàn toàn tin tưởng lời Hứa Cảnh Dịch, thậm chí còn muốn đích thân đến cảm ơn người bạn kia. Nhưng ngay lập tức đã bị anh nhẹ nhàng dẹp bỏ ý định ấy bằng một nụ cười dịu dàng.

"Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa trước mặt, để lại một câu rồi cầm theo mọi thứ đi vào bếp rửa.

Tô Nhung cũng muốn vào bếp giúp, nhưng vừa bước đến cửa đã bị Hứa Cảnh Dịch nhẹ nhàng đẩy ra ngoài:
"Nếu thấy chán thì ra xem tivi đi, anh rửa nhanh thôi."

Thôi được rồi...

Tô Nhung ngoan ngoãn quay lại phòng khách. Vừa ngồi xuống, cậu lập tức muốn tìm điện thoại.

Nhưng... kỳ lạ thật, điện thoại để đâu rồi nhỉ?

Hôm qua lúc ra khỏi nhà, cậu vẫn còn đang sạc pin. Lúc ấy chỉ còn 30%, sau khi mở bản đồ và gọi xe, khi tới bar thì pin còn chưa tới 15%.

Chắc chắn là khi đến nhà Hứa Cảnh Dịch, điện thoại đã được anh mang đi sạc giúp rồi.

Lúc tỉnh dậy cậu cũng không để ý điện thoại ở đâu. Trong phòng khách cũng không thấy – vậy thì... rất có thể đang ở trong phòng làm việc.

Liếc nhìn Hứa Cảnh Dịch đang quay lưng rửa bát, Tô Nhung suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ đi về phía phòng làm việc mà không nói với anh một tiếng.

Quả nhiên – vừa bước vào, cậu đã thấy điện thoại mình được đặt trên bàn.

Mở khóa máy, lập tức hiện ra mấy tin nhắn chưa đọc.

Ngoài vài tin của Tô Yến Lâm, còn có hai tin nhắn đến từ Úy Khanh Duẫn:

【Tô Nhung, xin lỗi.】
【Tối qua anh đã mất kiểm soát. Nếu có thể... chúng ta có thể nói chuyện không?】

Nhìn hai tin nhắn ấy, trái tim vẫn treo lơ lửng của Tô Nhung cuối cùng cũng được buông xuống.

Thành thật mà nói – mặc dù Hứa Cảnh Dịch đã an ủi rằng sẽ không sao, nhưng cậu vẫn luôn lo lắng Úy Khanh Duẫn sẽ xảy ra chuyện. Dù sao thì hôm qua hắn bị thương rất nặng.

Giờ thấy hắn vẫn còn có thể gửi tin nhắn – Tô Nhung thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp mở tin nhắn của Tô Yến Lâm, ánh mắt cậu lại bị thu hút bởi giá rượu phía đối diện phòng làm việc.

Chính xác hơn – là vật trang trí hình cú mèo bằng sắt bên cạnh giá rượu.

Trước đây... chỗ đó có món đồ trang trí này sao?
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 131


Cậu sao lại không nhận ra chứ...

Chương 68

Rõ ràng đã đến đây rất nhiều lần, vậy mà lần đầu tiên Tô Nhung mới để ý đến con cú mèo bằng bạc kia.

Nó rất nhỏ, được gắn bên cạnh tủ rượu bằng gỗ. Hình dáng tuy tinh xảo nhưng không quá nổi bật, dễ bị bỏ qua.

Cậu không kiềm được, đưa tay lên chạm thử — cảm giác lành lạnh truyền vào lòng bàn tay.

Là gắn chặt vào đây sao?

Một món đồ trang trí thật đặc biệt.

Đang định rút tay về, thì một bàn tay lớn mang theo hơi ẩm bất ngờ phủ lên tay cậu. Tô Nhung giật bắn người, quay đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch vừa mới xuất hiện.

"Anh... anh Cảnh Dịch..."

Thấy c** nh* trước mặt thoáng hoảng hốt, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch quét qua con cú mèo mà hai người đang cùng chạm vào, mi mắt rũ xuống, giọng trầm nhẹ:

"Em đang làm gì vậy?"

"Em... em không làm gì cả, chỉ là tò mò nên xem thử thôi."

Không rõ vì sao, Tô Nhung cảm thấy giọng nói của Hứa Cảnh Dịch tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác lạ lẫm, có chút rợn người khó giải thích.

Không hiểu vì sao lại có suy nghĩ kỳ quặc đó, Tô Nhung khẽ lắc đầu, định rút tay lại, nhưng phát hiện đối phương vẫn giữ chặt tay cậu.

"Tiểu Nhung muốn biết đây là cái gì không?"

Đang cảm thấy lạ lùng, Tô Nhung chợt nghe Hứa Cảnh Dịch hỏi như vậy. Cậu ngập ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu.

Cậu thực sự tò mò, nếu không đã chẳng tiến lại gần và đưa tay chạm vào.

"Vậy để anh cho em xem."

Vừa dứt lời, Tô Nhung lập tức cảm nhận được bàn tay bị Hứa Cảnh Dịch ấn mạnh xuống. Tủ rượu trước mặt phát ra âm thanh của bánh xe trượt.

Giây tiếp theo, một lối đi hẹp chỉ đủ cho một người hiện ra trước mắt cậu.

Bị căn phòng bí mật đột ngột xuất hiện này làm cho choáng váng, Tô Nhung đứng ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn.

Cậu há miệng ngạc nhiên:
"Đây... bên trong là gì vậy?"

"Là một rạp chiếu phim mini."

Hứa Cảnh Dịch đặt tay lên vai Tô Nhung, nhẹ nhàng đẩy cậu bước vào. Khi vào trong, anh tiện tay bật đèn:
"Vào xem thử đi."

Rõ ràng nơi này không có cửa sổ, vậy mà lại không hề ngột ngạt, thậm chí mang đến cảm giác nơi này vừa mới có người sử dụng.

"Anh Cảnh Dịch, ban nãy anh có phải..."

Tô Nhung định hỏi liệu có phải vừa rồi anh đã vào đây không, nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý.

Dù sao lúc cậu tỉnh dậy, Hứa Cảnh Dịch vẫn ngồi bên cạnh giường...

"Anh làm sao?" – Hứa Cảnh Dịch mỉm cười nhìn cậu, dáng vẻ như sẵn sàng lắng nghe.

"Không có gì." – Tô Nhung lắc đầu, không hỏi tiếp nữa.

Cậu đi đến ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng, nhìn màn hình lớn phía trước cùng một chồng đ ĩa phim đặt ngay dưới, không kìm được cảm thán:
"Thì ra anh lại thích xem phim đến vậy."

Tô Nhung lần đầu biết rằng Hứa Cảnh Dịch có sở thích này, thậm chí còn xây hẳn một rạp phim mini trong nhà. Thật khiến người khác bất ngờ.

Nhưng cậu không suy nghĩ sâu hơn.

Tại sao Hứa Cảnh Dịch lại chọn xây rạp phim trong một căn phòng bí mật?

Nếu thực sự yêu thích xem phim, chẳng phải chỉ cần chọn một căn phòng bình thường để cải tạo là được rồi sao? Trong nhà này đâu thiếu phòng trống. Vậy thì, vì lý do gì mà lại phải xây rạp chiếu phim trong một căn mật thất?

Người bình thường... liệu có làm vậy?

Chắc là không.

Và liệu nơi này... có thực sự chỉ đơn giản như bề ngoài nó thể hiện?

Những chiếc két sắt nhỏ âm tường, những album ảnh giấu sau đống đ ĩa phim, hay căn phòng nhỏ nằm sau cánh tủ bị che khuất bên trái, tất cả những chi tiết nhỏ ấy đều đang lặng lẽ nói với thế giới: nơi này... không hề đơn giản.

Bảo rằng Tô Nhung ngây thơ sao? Thật ra cậu không ngốc – chỉ là quá tin tưởng Hứa Cảnh Dịch.

Người anh trai thanh mai trúc mã từ bé đến lớn luôn che chở cậu, bảo vệ cậu trước những kẻ xấu, luôn là người đầu tiên xuất hiện mỗi khi cậu gặp nguy hiểm... cậu làm sao có thể nghi ngờ anh được?

Hứa Cảnh Dịch trong mắt cậu, chính là "đùi vàng" trong truyền thuyết, là hoàng tử cứu công chúa, là người luôn đúng lúc xuất hiện để giải cứu cậu khỏi hiểm nguy.

Một người đàn ông tốt như vậy, ai mà ngờ... anh lại mang trong lòng một nỗi khao khát cuồng nhiệt đến đáng sợ với cậu?

Cho nên, trong mắt Tô Nhung, mọi hành động của Hứa Cảnh Dịch đều có thể lý giải được.

Dù có lúc thoáng cảm thấy kỳ quặc, cậu cũng sẽ nhanh chóng tự trấn an rằng chắc là mình nghĩ nhiều.

Chỉ là, nếu một ngày nào đó, Tô Nhung phát hiện ra con người thật của Hứa Cảnh Dịch, thì e rằng — cậu sẽ không thể chấp nhận nổi.

Niềm tin của cậu, khi ấy, sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng chỉ cần che giấu đủ khéo léo, Tô Nhung mãi mãi sẽ không bao giờ phát hiện...

Biết rõ điều này, khóe môi Hứa Cảnh Dịch khẽ cong lên. Anh chăm chú nhìn cậu bé đang nằm lười biếng ở đúng chỗ anh thích ngồi nhất, đôi mắt ánh lên một tia sáng tối tăm – ẩn sau nụ cười, là lòng tham đang gào thét.

Ngón tay anh vô thức chạm vào chiếc lọ nhỏ trong túi áo – trong đầu hiện lên hình ảnh sinh vật bé xíu đang nằm bên trong.

Dù có bị phát hiện... cũng chẳng sao cả. Mọi thứ... vẫn còn đường lui.

Thứ trong tay anh chính là một công cụ tuyệt vời để kiểm soát.

Tất nhiên...

Nếu không đến mức tuyệt vọng, anh sẽ không dùng đến nó.

*

"Em đang ở đâu vậy?"

"Em đang ở nhà anh Cảnh Dịch..."

Tô Nhung chỉ vừa mới nhắn tin trả lời Tô Yến Lâm, giây sau điện thoại đã rung lên – là cuộc gọi đến.

"Hôm nay không có tiết, vâng... chắc tối nay em sẽ về trường." – Tô Nhung vừa nghe điện thoại vừa liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Dịch ngồi cạnh, nhỏ giọng: "Ừm, anh ấy đang ở bên cạnh em."

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch khẽ nhướng mày, rồi thấy Tô Nhung đưa điện thoại cho mình.

"Anh em muốn nói chuyện với anh."

Anh nhận máy, vừa áp vào tai đã nghe thấy giọng Tô Yến Lâm trầm thấp pha chút tức giận:

"Tối qua cậu đưa Tiểu Nhung đi đánh nhau à?"

"Ai nói với cậu?"

Sắc mặt Hứa Cảnh Dịch không đổi, giọng điệu vẫn ôn hòa không chút gợn sóng, nhưng lời nói lại khiến người nghe khó chịu:

"Có lẽ cậu nhầm rồi. Tối qua tôi không đi đánh nhau – tôi đi cứu người."

"Nếu không tin, cậu có thể hỏi lại chính em ấy."
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 132


"...Vậy tại sao tin tức tôi nhận được lại là anh dẫn em ấy đi gây chuyện?" – Tô Yến Lâm nhíu mày hỏi.

Giọng nói truyền qua điện thoại khá lớn, Tô Nhung ngồi bên cạnh nghe rất rõ. Có vẻ như anh cậu đã thật sự nổi giận vì chuyện tối qua.

Cậu nhíu mày, mấp máy môi muốn lên tiếng giải thích thay cho Hứa Cảnh Dịch, nhưng giây tiếp theo lại thấy anh cầm điện thoại rời khỏi phòng.

Hứa Cảnh Dịch đứng trong thư phòng, đảm bảo rằng Tô Nhung không nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.

"Tô Yến Lâm." – Anh hạ mắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo lạnh lẽo, gương mặt không còn chút hiền hòa nào khi đứng trước Tô Nhung."Cậu có biết tối qua Tiểu Nhung đã phải trải qua những gì không?"

Một tiếng cười khẽ lạnh lẽo vang lên từ anh, không đợi Tô Yến Lâm đáp, anh tiếp lời:

"Tất cả những gì xảy ra tối qua... đều là thứ mà Úy Khanh Duẫn đáng phải nhận."

"Tôi đã không giết hắn ngay tại chỗ, thế đã là nhân nhượng lắm rồi."

Giọng nói vừa dứt, toàn bộ vẻ dịu dàng của Hứa Cảnh Dịch đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự u ám và hiểm độc trong ánh mắt: "Bao nhiêu năm qua rồi, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao?"

Tô Yến Lâm bên kia không nói gì, nhưng gương mặt đã sa sầm rõ rệt.

Anh ta lạnh giọng đáp: "Tôi cứ tưởng ngần ấy năm sống trong viện điều dưỡng có thể chữa lành cậu... nhưng không ngờ..."

Hứa Cảnh Dịch rõ ràng khựng lại khi nghe tới đó. Tô Yến Lâm thấy rõ phản ứng ấy, ánh mắt khẽ lóe lên: "Hứa Cảnh Dịch, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu không kiểm soát nổi bản thân mình, tôi sẽ lập tức đưa Tiểu Nhung đi!"

"Cậu dám?"

"Tại sao lại không dám?" – Tô Yến Lâm cười khẩy, không hề sợ hãi, chậm rãi phản vấn:
"Cậu nghĩ Tiểu Nhung sẽ nghe lời ai? Cậu, hay tôi – anh trai của em ấy?"

Không nghe thấy câu trả lời từ Hứa Cảnh Dịch, Tô Yến Lâm tiếp tục: "Tốt nhất cậu nên tự kiểm soát con quỷ trong lòng mình, bằng không cả đời này đừng mong gặp lại em ấy."

"Chắc cậu không muốn bị cưỡng chế như tám năm trước đâu nhỉ..."

"Ồ, vậy sao? Vậy thì cứ chờ xem."

Lời của Tô Yến Lâm bị ngắt ngang – anh nhạy bén nhận ra Hứa Cảnh Dịch lúc này đã thay đổi.

Tuy giọng nói có vẻ u tối, nhưng dường như chẳng chút sợ hãi với những hậu quả anh vừa cảnh báo.

Tô Yến Lâm cau mày, vừa định nói tiếp thì điện thoại đã vang lên tiếng "tút tút tút" chấm dứt cuộc gọi.

Anh ta lập tức gọi lại – nhưng phát hiện mình đã bị chặn số.

"Khốn kiếp, tên điên này!"

...

Sau khi dập máy, Hứa Cảnh Dịch không rời khỏi thư phòng ngay. Anh lấy chiếc lọ nhỏ trong túi áo ra.

Mở chiếc két sắt giấu kín trong thư phòng, anh cẩn thận đặt lọ nhỏ chứa sinh vật kia vào lại trong hộp gỗ.

Chỉ khi chắc chắn mọi thứ đã được cất kỹ, anh mới mở cửa phòng bước ra ngoài.

Vừa mở cửa, liền thấy Tô Nhung đang nghiêng người áp sát vào, theo đà mà gần như ngã nhào vào lòng anh. Hứa Cảnh Dịch phản ứng nhanh, ôm chặt cậu vào lòng.

"Nghe lén à?"

Giọng điệu anh không rõ buồn vui, khiến Tô Nhung khó đoán được tâm trạng. Cậu khẽ cứng người, rồi lắc đầu phủ nhận:

Cậu cũng đâu hẳn là nghe lén... chỉ là, chỉ là đứng gần cửa một chút thôi, tai áp vào cửa nghe thử, nhưng vì cách âm quá tốt nên chẳng nghe được gì cả.

"Em không nghe thấy gì hết."

Không nghe thấy gì tức là không tính là nghe lén!

Bộ dạng chối quanh co đó của Tô Nhung khiến Hứa Cảnh Dịch bật cười khẽ. Anh xoa đầu cậu đầy cưng chiều, nhưng giọng lại mang theo chút buồn:

"Tiểu Nhung, anh trai em nói từ nay không cho em đến tìm anh nữa."

"Hả? Tại sao chứ?!"

Tô Nhung giật mình ngẩng đầu lên, nghĩ tới giọng điệu nghiêm khắc của Tô Yến Lâm trong điện thoại ban nãy, cậu thoáng bất an: "Anh em có phải... đang rất giận không?"

"Ừ." – Hứa Cảnh Dịch khẽ gật đầu, cười gượng một cái:
"Cậu ta nói anh đánh người lung tung, sẽ dạy em hư."

"Em biết đấy, từ trước đến nay cậu ta vốn không thích em đến tìm anh. Không ngờ bao nhiêu năm rồi, cậu ta vẫn giữ nguyên thành kiến như vậy."

Lời của Hứa Cảnh Dịch khiến Tô Nhung nhớ lại hồi nhỏ.

Quả thật, mỗi lần cậu muốn sang nhà Hứa Cảnh Dịch, Tô Yến Lâm tuy không cấm đoán thẳng thừng nhưng đều tỏ thái độ không vui.

Thậm chí lần nào cũng thúc giục cậu về nhà sớm, bình thường còn không cho cậu ngủ lại bên đó.

Tô Nhung vẫn nhớ, khi biết tin Hứa Cảnh Dịch đột ngột rời đi, Tô Yến Lâm đã vui vẻ suốt mấy ngày trời.

Trái lại, thái độ của Hứa Cảnh Dịch với anh trai cậu lại rất tốt – nhưng Tô Yến Lâm thì chưa bao giờ cho anh được sắc mặt tử tế.

Cho tới giờ, Tô Nhung vẫn không hiểu vì sao.

Rõ ràng Hứa Cảnh Dịch ấm áp, dịu dàng và gần gũi như vậy...

"Tiểu Nhung."

Cằm cậu bị nâng lên một cách dịu dàng. Dòng suy nghĩ miên man dần bị kéo về thực tại. Cậu ngoan ngoãn nhìn người con trai lớn lên cùng mình – người mà cậu vẫn luôn tin tưởng nhất, nghe anh khẽ hỏi: "Nếu sau này anh trai em thật sự cấm không cho em đến tìm anh nữa, em sẽ làm thế nào?"

"..."

"Em đã lớn rồi, anh ấy không quản được em đâu."

Tô Nhung bĩu môi, trả lời một cách chân thành:
"Em sẽ lén trốn đến gặp anh."

Câu trả lời khiến Hứa Cảnh Dịch cực kỳ hài lòng, khóe môi anh cong lên trong một nụ cười mãn nguyện.

Anh vuốt v e mái tóc ngắn hơi rối của Tô Nhung, giọng nói êm dịu như nước nhưng lại mang theo một tia u tối khiến người ta ớn lạnh:

"Vậy thì Tiểu Nhung phải giữ lời đấy. Dù xảy ra chuyện gì... cũng không được rời xa anh."

"Nhớ chưa?"

"Nhớ... nhớ rồi..."

*

Chương 69

Tối hôm đó, Tô Nhung quay trở lại trường.

Tắm rửa xong vừa leo lên giường thì Giang Tiền cũng vừa về.

Hai người chỉ lặng lẽ nhìn nhau một cái, Tô Nhung vừa định mở lời thì thấy đối phương thu ánh mắt lại, im lặng tháo mũ, cầm quần áo rồi bước thẳng vào ban công để rửa mặt.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên, Tô Nhung lại nằm xuống giường.

Tuy chỉ nhìn nhau trong thoáng chốc, nhưng cậu nhận ra rõ ràng – tâm trạng của Giang Tiền có gì đó rất bất ổn.

Giữa lông mày là vẻ mỏi mệt rã rời, trong mắt vằn lên tơ máu đỏ, quần áo trên người xộc xệch và còn dính bụi bẩn rõ rệt. Khuôn mặt vốn điển trai lúc này cũng lấm lem đầy bụi.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 133


Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như không có chuyện xảy ra ngày hôm trước, có lẽ Tô Nhung vẫn dám hỏi han.

Nhưng bây giờ, cậu không dám nữa.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm bật mở.

Trên cổ khoác một chiếc khăn lông màu trắng, Giang Tiền để trần nửa thân trên bước ra.

Thấy đối phương mang theo hơi nước nóng ngồi xuống mép giường, Tô Nhung lập tức cúi đầu vờ như đang nghịch điện thoại, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc về phía Giang Tiền.

Làn da màu lúa mạch, cơ bụng rắn chắc rõ nét, cơ bắp nơi cánh tay trông cường tráng mạnh mẽ — chỉ cần nhìn qua một cái là đã cảm nhận được khí chất đàn ông bừng bừng của người này.

Ánh mắt Tô Nhung bị hút lấy bởi những vết thương mới trên cơ thể anh — đủ loại lớn nhỏ, phần lớn là vết trầy xước.

Đã có vết thương thì vốn dĩ không nên để dính nước, vậy mà đối phương lại chẳng hề bận tâm.

Ban đầu cậu định giả vờ như không nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Giang học trưởng, anh có vết thương trên người... có phải là không nên để dính nước không?"

Bắt gặp ánh mắt của Giang Tiền, cậu lập tức bổ sung: "Em có mang oxy già, hay là để em giúp anh lau qua nhé?"

Lời vừa dứt, Giang Tiền lại mãi không đáp lời.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, Tô Nhung thầm nghĩ liệu mình có quá nhiều chuyện không...

"...Tô Nhung."

Đôi môi khép chặt khẽ mở, Giang Tiền dừng tay đang lau tóc, giọng nói mang theo chút lành lạnh: "Em lúc nào cũng tốt bụng như vậy sao?"

Ban đầu Tô Nhung còn tưởng mình nghe nhầm, chưa kịp phản ứng thì đối phương đã nhíu mày lạnh nhạt tiếp lời: "Không cần đâu, mặc kệ nó cũng sẽ nhanh lành thôi."

"Anh quen rồi."

Nói rồi, anh đứng dậy đi về phía ban công, giặt lại khăn lông một lượt. Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Tô Nhung đã rời khỏi giường, đang lục lọi gì đó trên bàn.

Thấy anh bước vào, cậu bé lập tức cầm theo lọ oxy già và một bịch bông tăm tiến đến giường anh.

Bước chân của Giang Tiền khựng lại, trong đôi mắt anh ánh lên tia cảm xúc khó tả, bàn tay đang buông thõng khẽ siết chặt thành nắm đấm.

"Giang học trưởng, anh cứ xem như là em nhiều chuyện đi." Tô Nhung nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, lòng Giang Tiền khẽ rung động.

Cậu bé đang mặc bộ đồ ngủ mềm mại, rón rén đứng bên cạnh anh, giọng nói dịu dàng, nũng nịu ngỏ ý muốn giúp anh bôi thuốc. Đôi mắt long lanh ấy dường như đang cầu xin, như thể chỉ cần anh từ chối là sẽ tổn thương mất.

Rõ ràng hôm qua hai người còn có cuộc nói chuyện không vui, vậy mà khi thấy anh trở về với đầy vết thương, cậu lại quên hết những điều đó, chẳng những không giận dỗi mà còn lo lắng cho anh, dịu dàng quan tâm.

Trái tim Tô Nhung, chắc chắn làm từ đậu hũ.

Một chút cũng không để bụng chuyện trước đó, cậu có biết đâu rằng làm như thế sẽ khiến người ta chỉ muốn đem trọn cả trái tim đặt ở chỗ cậu?

Tốt bụng như vậy, chỉ khiến người khác càng dễ động lòng.

Ai có thể từ chối một sự quan tâm cẩn trọng như thế?

Giang Tiền không thể. Anh ta hoàn toàn không cưỡng lại được kiểu dịu dàng này từ Tô Nhung.

Trời biết, câu nói bật ra lúc nãy anh ta hối hận đến nhường nào — anh ta sợ cậu sẽ vì lời đó mà tổn thương, sợ cậu sẽ rút lại tấm lòng chân thành ấy.

Cho nên mới vội vã lẩn tránh.

Như một kẻ hèn nhát.

"...Cảm ơn."

Cảm nhận sự mát lạnh khi đầu tăm bông thấm oxy già chạm vào da, nhìn dáng vẻ tập trung của Tô Nhung, ánh mắt Giang Tiền khẽ tối đi.

Không nhận ra sự biến hóa trong ánh mắt đối phương, sau khi lau xong vết xước trên tay Giang Tiền, ánh mắt của Tô Nhung lại dừng lại ở phần xương quai xanh của anh.

Vết trầy ở đó nghiêm trọng nhất — một mảng lớn, thậm chí có chỗ da còn rách ra.

Cậu cẩn thận chấm thuốc, thế mà vẫn nghe anh ta rít khẽ một tiếng như cố chịu đựng.

"Xin lỗi..." Cậu lập tức giảm lực tay, chỉ dám lau nhẹ bên rìa vết thương.

"Giang học trưởng, mấy vết này là do đâu vậy ạ?"

Cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi ra, Tô Nhung cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh phớt lờ. Nhưng sau một hồi im lặng, không ngờ lại có câu trả lời vang lên.

"Hôm nay suýt nữa bị xe đâm."

Giang Tiền nói bằng giọng nhàn nhạt, nhưng khi thấy sắc mặt Tô Nhung lập tức thay đổi, ngón tay anh ta khẽ run, hình ảnh tai nạn buổi chiều vụt qua trong đầu, anh ta thấp giọng nói thêm: "Chỉ là... suýt thôi."

Dạo gần đây thời tiết thất thường, sáng nắng chiều mưa, nhiệt độ chênh lệch lớn khiến lũ trẻ ở viện phúc lợi bị cảm sốt hàng loạt.

Viện trưởng Đình tuổi đã cao, đối mặt với trận dịch cúm này tỏ ra khá vất vả, không thể sắp xếp ổn thỏa cho tất cả bọn trẻ, nên gọi mấy thanh niên như Giang Tiền về giúp một tay.

Do bị chuyện gì đó làm lỡ mất ít thời gian vào buổi chiều, khi Giang Tiền đến nơi thì Viện trưởng Đình đã chuẩn bị đưa vài đứa trẻ đến bệnh viện.

Anh ta đang quỳ xuống bên cạnh dỗ dành một đứa trẻ mũi đỏ hoe vì khóc, thì bất ngờ một chiếc xe tải lớn từ phía xa lao đến với tốc độ rất nhanh.

Nhìn thấy đầu xe lắc lư bất thường, anh ta lập tức ôm đứa bé tránh khỏi vùng nguy hiểm. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, anh ta lại thấy một quả bóng nhỏ lăn ra giữa lòng đường.

Linh cảm không lành dâng lên, anh ta lập tức quay đầu — quả nhiên, có một cậu bé nhỏ đeo khẩu trang đang chạy về phía đó để nhặt bóng, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang ập đến.

Không kịp suy nghĩ, Giang Tiền lao tới như phản xạ — nhưng lại bị viện trưởng Đình vượt trước một bước.

Chỉ trong vài nhịp thở, viện trưởng đã kịp đẩy đứa bé ra khỏi đường, còn Giang Tiền thì chỉ kịp chắn sau lưng đứa nhỏ, bảo vệ không cho ngã mạnh.

Còn Viện trưởng Đình — bị xe đâm trúng.

May mắn là cú đâm không trực diện.

Ngay khi xe tải chỉ vừa sượt qua người Viện trưởng, bánh lái lệch đi và lao lên bậc thềm khu cây xanh ven đường.

Dù vậy, Viện trưởng Đình vẫn bị thương nặng và mất khá nhiều máu.

Sau đó, mọi người lập tức đưa bà vào viện cấp cứu, rồi lần lượt đưa bọn trẻ đi khám. Đến khi Đặng Tử Kiệt tới tìm, Giang Tiền mới phát hiện bản thân cũng đầy những vết trầy xước.

Nhưng so với tình trạng của Viện trưởng Đình trong phòng phẫu thuật, mấy vết thương đó chẳng đáng gì.

Chờ đến khi ca mổ kết thúc, xác nhận Viện trưởng đã qua cơn nguy kịch, Giang Tiền mới rời khỏi bệnh viện quay về.

"...Viện trưởng Đình bây giờ vẫn ổn chứ ạ?"
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 134


Tô Nhung lo lắng nhìn Giang Tiền, không ngờ buổi chiều lại xảy ra chuyện đáng sợ đến vậy.
"Còn mấy đứa nhỏ thì sao? Bọn trẻ không bị gì chứ?"

"Lũ nhóc đó đều không sao cả, sau khi khám bác sĩ và uống thuốc thì đã ngủ rồi." Giang Tiền lắc đầu, "Dì Đình hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi đặc biệt thêm vài ngày nữa."

"Đặng Tử Kiệt tối nay ở lại bệnh viện trông chừng, sáng mai anh sẽ thay cậu ấy."

Tô Nhung gật đầu như đã hiểu, nghe đến đây cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy khắp người Giang Tiền đầy vết trầy xước, đôi mày cậu lại không khỏi cau chặt:
"Nhưng mà... anh cũng bị thương nghiêm trọng mà."

"Chỉ là vết xước thôi, không sao cả."

Giang Tiền chẳng mảy may để ý đến thân thể mình, anh cầm quần áo trên giường rồi mặc lên người.

Anh ta lại đứng dậy định ra ban công đánh răng, nhưng khi vừa bước chân đến cửa, anh khựng lại một giây, rồi quay đầu nhìn Tô Nhung, giọng nói chân thành:
"Cảm ơn đã giúp anh bôi thuốc."

"Không có gì mà..."

Nhìn bóng dáng cao lớn, gầy gò kia đứng nơi ban công, ánh mắt Tô Nhung vô tình dừng lại ở cánh tay đang bị thương của anh, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện.

Trong giấc mơ tiên tri mấy tháng trước, cậu từng mơ thấy một đoạn liên quan đến Giang Tiền.

Tựa như ở một thế giới song song, cũng là ngày hôm đó, cậu tình cờ gặp Giang Tiền ở cổng trường.

Trong mơ, cậu và Giang Tiền không thân thiết gì mấy, nhưng vì một lý do nào đó, cậu lại cố tình giữ anh ta lại, cứng rắn kéo anh ta không cho rời đi.

Mặc dù cậu đã không nhớ rõ rốt cuộc lúc đó là vì chuyện gì — có thể chỉ là một chuyện vặt vãnh chẳng đáng kể — nhưng chính vì sự cản trở ấy mà sau đó đã dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Giang Tiền vốn dĩ định đến viện phúc lợi, nhưng vì cậu cản đường nên anh ta không kịp tới nơi.

Còn trong giấc mơ kia, viện trưởng Đình cũng vì một lý do nào đó mà không tránh kịp chiếc xe tải mất lái, bị đâm trúng và tử vong ngay tại chỗ.

Cũng chính vì vậy, Giang Tiền không kịp gặp dì Đình lần cuối, nên đã trút tất cả oán trách lên cậu, thậm chí còn ra tay "trừng phạt" cậu một trận ra trò.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.

Cậu không ngăn Giang Tiền lại, anh ta đã đến viện phúc lợi kịp lúc, lũ trẻ được cứu, viện trưởng Đình cũng không chết...

Tựa như hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi nhỏ từ rất lâu trước đã dẫn đến một chuỗi biến hóa dây chuyền, tất cả đang dần đổi khác.

Ý nghĩ bay xa, đến tận khi Giang Tiền quay lại phòng ký túc xá, Tô Nhung vẫn chưa nhận ra.

Đúng lúc đang ngẩn người, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là điện thoại của Giang Tiền.

Tô Nhung dần hoàn hồn, nhìn anh ta nghe máy — sắc mặt vốn dĩ bình thản bỗng trở nên u ám.

"Cậu nói cái gì?" Anh ta nhíu mày, giọng trầm xuống: "Tôi đến ngay!"

Vừa dứt lời, anh liền cởi bỏ bộ đồ ngủ vừa thay ra. Tô Nhung vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Dì Đình vừa được đưa vào phòng cấp cứu."

Không còn thời gian giải thích, Giang Tiền cúi đầu xỏ giày, nhưng ngẩng lên thì thấy cậu bé trước mặt cũng đang thay đồ.

Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của anh ta, Tô Nhung nghiêm túc đáp: "Em cũng muốn đi!"

"Cho em đi cùng với."

Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, Tô Nhung đã thay xong quần áo và giày dép — nhanh hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Giang Tiền khựng lại một chút, sau cùng không nói gì thêm, chỉ dặn: "Đi theo anh."

...

May mắn thay, vừa ra khỏi cổng trường thì họ gặp được một chiếc taxi đang thả khách.

Nói rõ tình hình với tài xế, người đó lập tức đạp ga, cố gắng giữ tốc độ cao nhất có thể trong phạm vi an toàn để đưa họ đến bệnh viện.

Cả hai vội vàng chạy tới trước phòng cấp cứu thì thấy Đặng Tử Kiệt đang ngồi một mình ngoài cửa.

"Tình hình thế nào rồi?"

"Cậu đến rồi!" Ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tiền, ánh mắt của Đặng Tử Kiệt hơi sửng sốt khi thấy Tô Nhung đi cùng, nhưng rất nhanh đã trả lời:
"Tôi ... tôi cũng không biết. Lúc đi vệ sinh ra thì thấy dì Đình đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi."

"Vừa đưa vào là tớ lập tức gọi cho cậu, giờ cũng đã vào đó hơn bốn mươi phút rồi..."

Cậu còn chưa nói hết câu thì cửa phòng cấp cứu bỗng bật mở, một y tá hối hả bước ra ngoài.

Ngay lập tức bị chặn lại, Giang Tiền vội vàng hỏi:
"Xin hỏi tình hình bây giờ sao rồi?"

"Bệnh nhân hiện đang bị xuất huyết nghiêm trọng, cần truyền máu khẩn cấp. Trong số các anh có ai trùng nhóm máu với bệnh nhân không?"

Nữ y tá đọc tên nhóm máu, sau đó giải thích thêm:
"Hôm nay bệnh viện vừa thực hiện ba ca phẫu thuật lớn, nhóm máu này trong ngân hàng máu đã dùng hết, vẫn chưa kịp bổ sung."

"Các anh là người nhà bệnh nhân à?"

Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt đồng loạt sa sầm.

"Bọn tôi không khớp nhóm máu..."

"Em trùng nhóm máu đó."

Đặng Tử Kiệt còn chưa nói hết câu, phía sau đã vang lên giọng nói của cậu bé.

Y tá phản ứng rất nhanh:
"Vậy theo tôi đến phòng kiểm tra máu."

Nói rồi định kéo tay Tô Nhung, nhưng lại bị Giang Tiền đang cau chặt mày ngăn lại.

Nhìn gương mặt kiên quyết của cậu, Giang Tiền không khỏi nặng nề:
"Tô Nhung, em..."

Lúc này trong lòng anh ta rối bời, vừa mừng vì cậu có nhóm máu phù hợp, vừa không muốn để cậu bị rút máu vô cớ.

Dù sao, chuyện này vốn không liên quan gì đến Tô Nhung cả.

Anh ta siết chặt cổ tay cậu bé, biết rõ tình hình đang rất nguy cấp nhưng nội tâm lại giằng xé, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Thấy người đàn ông trước mặt sa sầm mặt mày, giằng xé khổ sở, Tô Nhung khẽ đặt tay lên mu bàn tay đang nắm lấy cậu:
"Giang học trưởng, anh thả tay em ra trước đã."

Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, Tô Nhung không biết nhớ đến điều gì, khẽ nghiêng người lại gần, nhẹ giọng thì thầm: "Em tự nguyện mà."

"Em giúp anh rồi, thì anh cũng không được bắt nạt em nữa đấy..."

Câu cuối cùng cậu nói nhỏ đến mức gần như thì thầm bên tai, khiến Giang Tiền sững người, nhân lúc đó, Tô Nhung đã bước đến chỗ y tá.

Nhìn theo bóng dáng cậu bé đi xa, Giang Tiền chỉ biết buông thõng tay xuống, bất lực.

*

Sau khi xét nghiệm và truyền máu xong, Tô Nhung được đưa vào phòng nghỉ, ngồi yên tĩnh hồi sức chừng mười mấy phút.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 135


Từng bước chậm rãi quay lại trước cửa phòng cấp cứu, còn chưa tới nơi, Tô Nhung đã thấy đèn đỏ báo hiệu bên trên đã tắt. Chỉ một giây sau, viện trưởng Tần được vài y tá đẩy ra ngoài.

"Bác sĩ, tình hình của dì Đình sao rồi ạ?"

Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt lập tức bước lên chắn trước mặt bác sĩ, vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng mặt nạ thở trên khuôn mặt viện trưởng Tần, sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi.

"Hiện bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tối nay cần theo dõi thêm một đêm trong phòng ICU."Không nói nhiều lời, bác sĩ căn dặn vài câu ngắn gọn rồi cùng y tá đưa viện trưởng Tần vào khu chăm sóc đặc biệt.

Tô Nhung đứng ở khoảng cách hơi xa, thấy Giang Tiền và Đặng Tử Kiệt đang trò chuyện với bác sĩ và y tá thì dừng bước lại.

Sau một thoáng suy nghĩ, cậu quay người rẽ về phía máy bán hàng tự động mà lúc nãy vừa đi ngang qua.

Nghĩ tới việc đêm nay có thể sẽ phải thức trắng trông người, Tô Nhung mua mấy lon cà phê đóng hộp.

Cậu đang ôm đống cà phê quay trở lại thì bất ngờ nghe thấy một giọng nam có phần xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc vang lên phía sau.

"Tô Nhung, là cậu đấy à?"

Tô Nhung quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Diêm Minh. Còn chưa kịp trả lời, đối phương đã mừng rỡ nói:

"Cậu đến thăm anh Duẫn à?"

Chương 70

Nhìn thấy Diêm Minh, Tô Nhung mới nhớ ra — Úy Khanh Duẫn cũng đang nằm điều trị tại chính bệnh viện này.

"Anh Duẫn nói ngày mai cậu sẽ tới, lúc nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ đấy."
Diêm Minh sải bước nhanh chóng đến bên cạnh cậu, ánh mắt nhìn mấy lon cà phê trong tay Tô Nhung, anh ta khựng lại một chút rồi hỏi: "Cậu cầm cái này là...?"

Dù hơi bất ngờ, nhưng Tô Nhung không định nói dối, cậu đáp:
"Người nhà của bạn tôi gặp chút chuyện, tôi tới xem tình hình thế nào."

"À, ra vậy..."

Hai người nhất thời đều im lặng.

Một lúc sau, cảm thấy nên rời đi, Tô Nhung ôm chặt mấy lon cà phê trong lòng, khẽ nói: "Tôi đi trước đây, ngày mai tôi sẽ đến thăm ngài Úy—"

"Tô Nhung."

Diêm Minh cắt lời cậu, giọng trầm thấp:
"Bây giờ cậu có thể đến gặp cậu ấy không?"

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Tô Nhung, trong lời nói mang theo chút cầu khẩn không dễ phát hiện: "Cậu ấy đang rất đau."

Tim Tô Nhung khẽ nhói lên, như thể có một tảng đá treo lơ lửng giữa ngực. Mấy lon cà phê đang ôm trong tay như đè nặng lên lồ ng ngực, nghẹn ngào.

"...Anh dẫn tôi đi nhé, làm phiền anh rồi."

Nghe Tô Nhung đồng ý, Diêm Minh rõ ràng thở phào một hơi, những nếp nhăn nơi giữa chân mày cũng giãn ra không ít.

"Không phiền đâu. Đi thôi, bên này này."

Phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn nằm ở hướng hoàn toàn ngược lại với phòng của viện trưởng Đình. Tô Nhung lặng lẽ đi bên cạnh Diêm Minh, nhận thấy gương mặt đối phương đầy vẻ nghiêm trọng. Cậu định mở miệng hỏi gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào, đành giữ im lặng.

Chỉ đến khi dừng lại trước cửa phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn, sự im lặng ấy mới bị phá vỡ.

"Cậu vào đi, tôi không vào đâu."
Diêm Minh đứng ngoài cửa, chuẩn bị mở cửa giúp cậu, "Cậu ấy vừa uống thuốc giảm đau, có thể đang ngủ. Nếu cậu ấy ngủ rồi thì cậu cứ—"

"À... anh Diêm."
Tô Nhung nhẹ giọng ngắt lời, đưa một lon cà phê trong tay cho anh:
"Anh uống đi. Giọng anh... khàn quá."

Diêm Minh hơi sững người, lặng lẽ nhận lấy lon cà phê. Anh ta nhìn theo Tô Nhung mang hết mấy lon còn lại đặt lên ghế chờ bên ngoài phòng bệnh, rồi khẽ kéo áo khoác lại cho kín trước khi từ từ mở cửa bước vào.

Trên cửa phòng có một ô cửa kính nhỏ cỡ tờ giấy A4, để bác sĩ và y tá tiện quan sát tình trạng bên trong.

Qua ô kính nhỏ đó, Diêm Minh lặng lẽ dõi theo bóng dáng Tô Nhung từng bước đi vào gần giường bệnh.

*

Bên trong phòng rất yên tĩnh, không khí vương mùi thuốc sát trùng.

Khi thấy người đàn ông đang nằm giữa phòng vẫn đang nhắm mắt, Tô Nhung khẽ thở ra một hơi.

Thật ra, cậu vẫn có chút sợ — sợ Úy Khanh Duẫn còn tỉnh, vì cậu không biết nên đối mặt thế nào. Dù sao, chuyện xảy ra đêm hôm trước vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Hôm qua khi nhận được tin nhắn của anh, Tô Nhung đã suy nghĩ rất lâu mới nhắn lại, hẹn sẽ tới bệnh viện gặp mặt lần cuối vào hôm sau.

Không ngờ hôm nay đã gặp lại rồi — chỉ là, hiện tại anh đang ngủ.

Cẩn thận tiến lại gần giường, Tô Nhung thấy lớp băng trắng quấn trên đầu Úy Khanh Duẫn vẫn đang rỉ máu thẫm.

Gương mặt vốn sắc sảo lạnh lùng của hắn giờ đây mang theo vài vết thương, làn da tái nhợt. Đôi mắt nhắm nghiền khiến hắn bớt đi vẻ sắc bén thường ngày, trông bình thản hơn, nhưng rõ ràng hắn đang ngủ không yên — giữa hai hàng mày vẫn nhíu chặt.

Nghĩ đến lời Diêm Minh vừa nói, lòng Tô Nhung thắt lại.

Chắc đau lắm, chắc chắn là đau lắm.

Đầu vốn là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể, vậy mà giờ đây chi chít vết thương. Ngoài cú đánh của cậu bằng gạt tàn hôm trước, còn có cú đập bằng chai rượu của Hứa Cảnh Dịch — lực không hề nhẹ, lại trúng đúng vị trí đó.

Không dám đến quá gần, Tô Nhung sợ sẽ đánh thức hắn. Cậu tính chỉ đứng đó năm phút, rồi lặng lẽ rời đi. Mai khi hắn tỉnh dậy, cậu sẽ quay lại một lần nữa.

Vừa định xoay người rời đi, bước được một bước, sau lưng liền vang lên tiếng r3n rỉ như mộng mị — khàn khàn và yếu ớt.

"Đừng... đừng đi..."

Giọng Úy Khanh Duẫn vang lên khiến Tô Nhung khựng lại, cứ ngỡ mình đã làm hắn tỉnh giấc, nhưng lại thấy đối phương vẫn nhắm chặt mắt.

Cậu do dự bước lại gần, đứng bên giường, hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi — cảm thấy lúc này không nên lên tiếng.

Tô Nhung nghĩ chắc là vừa rồi mình vào phòng phát ra tiếng gì khiến người đang ngủ bị đánh thức, liền cố lục lại trong đầu xem có làm rơi vật gì hay không.

Nhưng cậu không biết rằng — ngay khi cậu bước vào phòng, người trong giấc ngủ kia đã sớm cảm nhận được rồi.

Đau đớn khiến tinh thần Úy Khanh Duẫn luôn căng như dây đàn, dù có dùng thuốc giảm đau để ngủ, cả người vẫn chẳng thể yên ổn.

Thế nhưng — ngay khoảnh khắc Tô Nhung bước vào, mùi hương quen thuộc lập tức xoa dịu thần kinh đang căng chặt ấy, khiến hắn buông lỏng một chút.

Nhưng khi hắn cảm nhận được mùi hương đó đang rời khỏi, tâm trí lại bắt đầu bất an, hoảng loạn.

Cố gắng ép bản thân mở mắt ra, đôi mắt ấy tuy mờ mịt chẳng nhìn rõ người trước mặt, nhưng miệng đã bắt đầu gọi tên đối phương rồi.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 136


"Tô... Tô Nhung, là em sao?"

Giọng nói khàn đến mức gần như rách toạc cổ họng ấy vang lên vô cùng chói tai, như thể dây thanh đã bị cứa đứt. Bàn tay gắng gượng vươn ra muốn nắm lấy điều gì đó, khiến Tô Nhung không khỏi lùi lại nửa bước.

Cậu lại nhớ đến cảnh hai ngày trước bị người này cưỡng ép ôm chặt vào lòng.

Tô Nhung cố ép mình dẹp đi ký ức đó, nuốt nước bọt, giọng hơi nhỏ: "Là tôi."

Tiếng c** nh* như muỗi, thế mà Úy Khanh Duẫn lại nghe rất rõ.

Cuối cùng tầm mắt hắn cũng trở nên rõ ràng. Ánh đèn trong phòng là loại đèn huỳnh quang trắng ấm dịu nhẹ, và thiếu niên hắn nhung nhớ suốt hai ngày qua đang đứng trong vùng sáng ấy. Hình ảnh mỗi lúc một rõ ràng khiến Úy Khanh Duẫn cảm thấy như mình đang được gặp một thiên thần.

Cảm giác ấy giống hệt như năm xưa.

Năm đó, khi hắn được cứu sống, giây phút mở mắt ra đã thấy một cậu bé dễ thương, mềm mại. Cậu bé nhíu đôi mày thanh tú, đầy lo lắng hỏi anh: "Bây giờ anh thấy ổn chứ?"

"Bây giờ anh thấy ổn chứ?"

Ký ức và hiện thực trùng lặp vào khoảnh khắc này. Nhìn cậu bé năm xưa giờ đã trưởng thành, trong lòng Úy Khanh Duẫn không khỏi chua xót.

Không ổn. Hắn cảm thấy rất tệ.

Hắn đã nhận nhầm thiên thần của mình thành người khác.

Hắn đã làm ra chuyện tồi tệ đến thế với chính thiên thần của mình...

Yết hầu hắn gồ lên, trượt lên rồi lại xuống, đôi môi khô nứt hơi mấp máy, và hốc mắt cũng dần đỏ lên.

Thấy hắn xúc động quá mức, Tô Nhung luống cuống, không biết nên làm gì. Cậu liếc nhìn quanh phòng, thấy trên bàn có bình giữ nhiệt, vội vàng rót ra một cốc nước ấm.

Bước đến bên giường Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung cúi xuống, đưa cốc nước đến bên môi hắn: "Uống chút nước đi."

Lúc này Úy Khanh Duẫn như đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ. Cậu bảo gì hắn nghe nấy: bảo ngồi dậy thì ngồi dậy, bảo uống nước thì uống nước.

Đôi mắt xưa nay lạnh lùng, luôn dùng để soi mói người khác, giờ lại dính chặt lấy Tô Nhung như hình với bóng, không chịu rời đi dù chỉ một chút.

Bị ánh mắt ấy bám riết, Tô Nhung thấy không thoải mái chút nào, nhưng lại chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng. Một lúc sau...

"Em định đi đâu?"

Thấy Tô Nhung xoay người rời đi, Úy Khanh Duẫn lập tức lên tiếng giữ cậu lại, giọng lộ rõ vẻ hoảng hốt.

"Tôi... tôi chỉ muốn đi vệ sinh."

Thật ra Tô Nhung chỉ thấy không thể ở lại nổi nữa.

Từ lúc Úy Khanh Duẫn tỉnh dậy, hắn cứ nhìn cậu chằm chằm, không nói một lời, ánh mắt khiến người ta dựng tóc gáy.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng là trong tin nhắn nói muốn gặp mặt nói chuyện, vậy mà gặp rồi lại không mở miệng nổi lấy một câu.

Cuối cùng cũng thoát khỏi ánh nhìn của Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung soi mình trong gương phòng vệ sinh, bất giác thở dài một hơi.

Cậu bắt đầu tự hỏi: liệu mình có phải quá bốc đồng khi vì lời của Diêm Minh mà chạy đến đây không?

Thành thật mà nói, cậu vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với hắn.

Bỗng điện thoại trong tay rung lên, là tin nhắn của Giang Tiền hỏi sao cậu mãi chưa về.

Không muốn nói mình đến gặp Úy Khanh Duẫn, vì chuyện này quá phức tạp, nói một lần cũng chẳng rõ ràng được, Tô Nhung bèn trả lời qua loa rằng mình đang đi mua cà phê, lát sẽ về.

Cất điện thoại đi, hít thở sâu ba lần, Tô Nhung nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh.

So với lúc nãy, giờ trong phòng bệnh đã có thêm vài bác sĩ và y tá.

Cậu lặng lẽ đứng một bên nhìn bác sĩ khám cho Úy Khanh Duẫn. Vừa mới đứng yên thì đã thấy Diêm Minh ra hiệu cho cậu ra ngoài.

Tô Nhung liếc Úy Khanh Duẫn, tranh thủ lúc đối phương bị khuất tầm nhìn, liền xoay người theo Diêm Minh ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng khép lại. Diêm Minh im lặng đứng đó, ánh mắt ngập ngừng như muốn nói điều gì.

Tô Nhung thấy vậy, liền chủ động mở lời: "Anh có chuyện muốn nói với tôi?"

Cậu đoán vậy.

Từ lần đầu tiên gặp hôm kia, cậu đã cảm thấy người này có điều gì đó muốn nói, nhưng luôn bị ngắt ngang không rõ lý do.

Quả nhiên, sau khi cậu nói xong, nét mặt Diêm Minh khẽ động.

Một lúc sau, anh ta khẽ cất lời: "Tô Nhung, xin lỗi. Tối hôm kia, tôi không nên để cậu một mình với anh Duẫn trong phòng. Tôi không biết anh ấy sẽ đột ngột mất kiểm soát."

Không ngờ anh ta lại nói chuyện này. Tô Nhung hơi sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Diêm Minh đã nói tiếp: "Tôi không rõ trước đây cậu và anh ấy từng xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi muốn nói rằng — đối với anh Duẫn, cậu là một sự tồn tại đặc biệt."

"Cậu rất quan trọng."

Thấy Tô Nhung đứng ngẩn ra, Diêm Minh nhấn mạnh lại lần nữa: "Thật đấy, cậu rất quan trọng."

"Tôi biết anh Duẫn đã nhiều năm rồi, cũng hiểu ít nhiều về chuyện quá khứ của anh ấy." Anh ta kể: "Hồi cấp hai, anh ấy từng bị bắt cóc do một tai nạn. Kẻ bắt cóc đưa anh ấy tới một ngôi làng hẻo lánh."

"Kẻ đó là chú Úy – kẻ đối đầu làm ăn với ba anh Duẫn. Sau khi phá sản, ông ta căm hận nhà họ Úy, cuối cùng muốn chơi bài ngửa, bắt cóc anh Dụng hòng đổi lấy lợi ích."

"Nhưng sau đó thấy chẳng có cách nào lật kèo, họ bắt đầu ngược đãi anh ấy. Lúc được tìm thấy, trên người anh Duẫn đầy thương tích nghiêm trọng. Sau đó phải điều trị tâm lý suốt hơn hai năm."

"May mà trong thời gian trị liệu, anh ấy có vẽ tranh."

"Vẽ tranh?" Tô Nhung ngạc nhiên.

"Ừ." Diêm Minh gật đầu, rồi hỏi: "Cậu từng xem tranh của anh ấy chưa?"

"Từng xem rồi."

Không chỉ xem – cậu còn từng làm người mẫu cho mấy bức tranh ấy nữa...

Tô Nhung cúi đầu nhớ lại những bức vẽ kia, thì lời tiếp theo của Diêm Minh khiến cậu sững người.

"Người trong tranh, chính là người đã cứu anh ấy năm đó. Là thiên sứ mà anh Duẫn xem như đã kéo mình ra khỏi địa ngục."

"Tô Nhung – người đó chính là cậu."

Tô Nhung ngẩng phắt đầu, nét mặt đầy bàng hoàng không tin nổi. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra điều gì đó, do dự hỏi: "Anh ấy được cứu ở đâu?"

"Ở huyện Ninh Diên."

Cái tên đó nghe thật quen.

Dường như Úy Khanh Duẫn cũng từng hỏi cậu đã từng đến Ninh Diên chưa?"
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 137


"Khoan đã... trong trí nhớ... hình như còn một ký ức nữa về nơi này..."

"Anh ấy được cứu như thế nào vậy?" Tô Nhung vừa lục tìm trong ký ức, vừa lẩm bẩm ra câu hỏi mà đến cậu cũng không ngờ tới: "Là... được cứu ở sông sao?"

"Ừ." Diêm Minh trả lời gọn gàng, "Anh Duẫn nhân lúc mấy người kia ngủ say vào ban đêm, lén lút trốn ra ngoài, nhưng lại không may rơi xuống sông, bị dòng nước cuốn trôi đến huyện Ninh Diên."

"Cũng may, anh ấy mạng lớn, được một ông cháu cứu sống."

Tô Nhung cuối cùng cũng tìm lại được ký ức tưởng chừng như đã lãng quên từ lâu. Cậu nhất thời không biết phải nói gì.

Thì ra thiếu niên bị nước cuốn năm đó... lại chính là Úy Khanh Duẫn.

"Sau này anh Duẫn chuyển trường, rồi quen một người có gương mặt rất giống đứa trẻ năm đó. Người đó lại trùng hợp mang họ Tô, giống hệt cậu."

"Nhưng mà..." Diêm Minh nói tới đây thì vẻ mặt có chút lúng túng, "Thật ra mọi người đều nghĩ anh ấy nhận nhầm người, bởi vì so về tuổi tác thì đứa trẻ năm đó rõ ràng nhỏ hơn anh ấy rất nhiều. Nhưng mà... haiz..."

"Lúc đó anh Duẫn thực sự rất cần một nơi để nương tựa về tinh thần, thế nên cứ để mọi chuyện như vậy."

Không ngờ lại là nguyên nhân như thế.

Tô Nhung ôm trong lòng mấy lon cà phê, từng bước từng bước chậm rãi quay về phòng bệnh của Viện trưởng Tần, đầu óc vô cùng rối loạn.

Cậu cần thời gian để tiêu hóa hết những điều vừa nghe được trong tối nay.

"Tô Nhung."

"Em vừa đi đâu vậy?"

Tiếng bước chân ngừng lại, thấy Giang Tiền sải bước đi về phía mình, Tô Nhung chỉ cảm thấy đầu càng thêm loạn.

Chương 71

"Em đi mua... cà phê."

Ánh mắt Giang Tiền rơi xuống mấy lon cà phê trong tay cậu, ánh mắt đầy ngờ vực lướt qua khuôn mặt Tô Nhung, rồi đi đến nhận lấy: "Để anh cầm cho."

Thấy đối phương không nghi ngờ hay truy hỏi gì thêm, Tô Nhung thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lặng lẽ đi cạnh Giang Tiền, mãi cho đến khi về đến trước cửa phòng bệnh của Viện trưởng Đình, mới cất tiếng: "Bạn anh... đi rồi à?"

Giang Tiền gật đầu: "Tôi bảo cậu ấy về nghỉ ngơi trước, mai hãy đến."

Anh dừng lại, ánh mắt nhìn Tô Nhung trở nên nghiêm túc: "Tô Nhung, cảm ơn em. Nếu hôm nay không có em, có khi dì Đình..."

"Em cũng về nghỉ sớm đi, vất vả rồi."

Khi nói, mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Giang Tiền, những tia máu trong mắt so với lúc trước càng rõ hơn, đến cả môi cũng nhợt nhạt đi nhiều.

Giang Tiền bây giờ thực sự rất mệt.

Ý thức được điều đó, Tô Nhung lắc đầu từ chối: "Em ở lại cùng anh, em không buồn ngủ."

"Nhưng mà..." Giang Tiền đang mở lon cà phê thì khựng lại, nhìn cậu thiếu niên với gương mặt nghiêm túc, trong lòng khẽ động: "Em mới truyền máu xong, phải nghỉ ngơi. Không thể thức đêm ở đây được."

"Hay là để anh đưa em về nhé?"

"Thật sự không cần đâu, em ổn rồi." Tô Nhung lắc đầu, "Em muốn ở lại đây, không thì em không yên tâm."

Thấy Tô Nhung kiên quyết như vậy, Giang Tiền nhất thời không biết nói gì thêm.

Im lặng một lúc, coi như anh ta đã đồng ý.

"Phòng bên có một gian nghỉ nhỏ, anh sẽ đi mượn chăn của y tá."

Nói xong, anh không để Tô Nhung có cơ hội từ chối nữa, xoay người rảo bước về phía quầy y tá.

*

Theo yêu cầu của bác sĩ, sau một đêm theo dõi, Viện trưởng Tần được chuyển về phòng bệnh thường. Phòng này nằm cùng khu với phòng của Úy Khanh Duẫn nhưng ở tầng khác.

Tô Nhung đang ngủ mơ mơ màng màng trên ghế nằm thì bị đánh thức bởi một giọng nói khẽ: "Này, em là Tô Nhung đúng không?" Đặng Tử Kiệt nhìn cậu thiếu niên vừa dụi mắt ngồi dậy, hạ thấp giọng, "Xin lỗi nhé, đánh thức em rồi."

"Từ giờ anh sẽ phụ trách trông dì Đình, em và anh Tiền cứ về nghỉ đi."

Tô Nhung nghiêng đầu nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, lúc này mới nhận ra đã là sáng hôm sau.

Cậu khẽ gật đầu, nhìn quanh một lượt, không thấy Giang Tiền đâu.

Từ nhỏ đã rất nhạy bén, Đặng Tử Kiệt thấy vậy thì lập tức hiểu được: "Em đang tìm anh Tiền à? Vừa rồi anh ấy đi hỏi bác sĩ về tình hình của dì Đình."

"Anh ấy sắp quay lại rồi."

"Ừm, tôi biết rồi." Tô Nhung khẽ mỉm cười, "Cảm ơn anh đã nói."

Nói xong, cậu đứng lên, xoay cổ vì tư thế ngủ không tốt mà cứng đờ, chỗ nối giữa cổ và vai đau đến mức khiến cậu nhíu mày.

"Bị vẹo cổ à?"

Thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhung nhăn nhó vì đau, Đặng Tử Kiệt ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay để anh giúp em xoa bóp nhé?"

"Anh đang làm huấn luyện ở phòng gym, cũng biết một số kỹ thuật massage giúp thư giãn cơ bắp."

Đặng Tử Kiệt rất nhiệt tình, vừa nói đã định ra tay. Nhưng giây sau đã bị một bàn tay nắm chặt vai giữ lại — Giang Tiền vừa quay về, mặt lạnh như tiền.

"Cậu định làm gì?"

Nghe giọng bạn thân trầm hẳn đi, Đặng Tử Kiệt cứng đờ cả người, lắp bắp: "Tôi... không... tôi chỉ... chỉ định... xoa bóp cho em ấy một chút thôi..."

Vừa nói, vẻ mặt ngượng ngập của cậu ta như thể bị bắt quả tang đang tán tỉnh vợ người khác vậy.

"Tôi, tôi chỉ định giúp em ấy... thư giãn cổ thôi..."

Nhìn sắc mặt của Giang Tiền càng lúc càng khó coi, Đặng Tử Kiệt chỉ muốn cắn lưỡi mình luôn cho rồi.

Cái gì mà "muốn xoa bóp một chút" chứ!

Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy khả năng nói năng của mình tệ đến vậy.

May mà Tô Nhung đứng ra giải vây.

"Cổ em hơi đau, anh ấy, A Kiệt nói có thể giúp em xoa bóp chút."

"A Kiệt à?"

Tô Nhung ngơ ngác gật đầu, không ngờ tiếp theo lại nghe thấy đối phương lẩm bẩm, giọng đầy ghen tuông: "Gọi thân thiết ghê."

Chỉ là một cách gọi thôi, thế mà Giang Tiền lại để bụng rõ ràng như thế.

Làm bạn cùng phòng với Tô Nhung bao lâu, thứ anh ta nhận được chỉ là một tiếng gọi xa cách "anh Giang". Còn Đặng Tử Kiệt, mới gặp Tô Nhung có một lần đã được gọi thân mật là "A Kiệt".

Một cơn ghen tuông âm ỉ dâng lên trong lòng, khiến Giang Tiền càng nhìn Đặng Tử Kiệt lại càng... không vừa mắt.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 138


Anh ta hơi suy diễn, trong đầu cứ lặp đi lặp lại ba chữ "anh Giang" bằng giọng điệu là lạ, nhưng hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã quên chưa giới thiệu tên Đặng Tử Kiệt với Tô Nhung.

Vì vậy mà Tô Nhung chỉ có thể gọi người đó theo cách xưng hô của Giang Tiền: A Kiệt.

Không rõ vì sao sắc mặt Giang Tiền đột nhiên thay đổi, Tô Nhung liên tưởng đến việc anh ấy vừa đi tìm bác sĩ nên khẽ nhíu mày, dè dặt hỏi:
"Viện trưởng Đình không sao chứ?"

Nghe cậu hỏi, cảm xúc mang tên "lý trí" cuối cùng cũng quay lại, Giang Tiền bình tĩnh đáp:
"Dì Đình không sao, đã qua cơn nguy hiểm rồi."

"Vậy thì tốt."
Tô Nhung thở phào, cơ thể như được thả lỏng, thậm chí không kìm được mà ngáp một cái.

"Em buồn ngủ rồi đúng không? Hai người mau về nghỉ đi, ở đây cứ để anh lo."

Vừa nói, Đặng Tử Kiệt vừa vẫy tay giục hai người về, hoàn toàn quên mất ánh mắt u ám mà Giang Tiền nhìn mình ban nãy.

Bị kéo đi ra khỏi bệnh viện, Tô Nhung chợt nhớ ra một chuyện.

Tối qua cậu chịu quay về cũng là vì đã đồng ý với Úy Khanh Duẫn rằng hôm nay sẽ quay lại tìm hăn.

Nếu giờ cứ thế rời đi, thì chẳng phải là thất hứa sao?

Cậu dừng bước, thấy Giang Tiền quay đầu lại nhìn mình, liền lúng túng nói:
"Anh Giang... anh về trước đi, em còn chút việc."

"Việc gì vậy?"

"Ờm... Là... có một người bạn của em cũng đang nằm viện."

Khuôn mặt vốn lạnh lùng nay lại thêm phần nghiêm nghị, hàng lông mày khẽ chau lại, ánh mắt tối sầm nhìn thẳng vào cậu thiếu niên vụng về không biết nói dối, tay Giang Tiền buông thõng bên người vô thức siết lại.

Thật sao?

Thật sự là có bạn nằm viện... Hay chỉ là không muốn đi chung với anh?

Khoảnh khắc ấy, Giang Tiền chẳng thể hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì nữa. Anh ta cảm thấy mình không thể nhìn thấu Tô Nhung, cậu đang dần dần chủ động rời xa anh.

Những ngón tay thon dài khẽ co lại, anh nuốt xuống cổ họng khô khốc của mình rồi nói: "Vậy... anh đợi em ở đây nhé?"

"Không... không cần đâu."

Tô Nhung vội xua tay từ chối. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy vẻ mặt lộ rõ vẻ tổn thương của đối phương, cậu hơi sững lại, suy nghĩ rồi nói khẽ:
"Em có thể sẽ hơi lâu đấy."

"Không sao, anh đợi được."

Nếu người ta muốn đợi, thì... chắc cũng không phải không được.

Thầm nghĩ như vậy, Tô Nhung cảm thấy việc gặp Úy Khanh Duẫn chắc cũng không mất quá nhiều thời gian.

Cậu gật đầu đồng ý, nhưng khi nghe đối phương nói muốn đi cùng, sắc mặt cậu liền cứng đờ.

Có thể dẫn cả Giang Tiền đi cùng sao?

Nghĩ đến trạng thái của Úy Khanh Duẫn tối qua, Tô Nhung cảm thấy thôi cứ đừng tự chuốc phiền phức thì hơn.

Sau một hồi thương lượng, cậu hẹn Giang Tiền nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh tầng một, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn — hoàn toàn không phát hiện ra rằng Giang Tiền đang lặng lẽ theo dõi cậu từ phía sau.

Vì tối qua đã từng đến nên Tô Nhung nhớ rõ đường.

Đứng trước cửa phòng bệnh, cậu hít một hơi thật sâu.

*

Tiếng gõ cửa vang lên, khiến hai người đang căng như dây đàn trong phòng lập tức khựng lại.

Đứng trước giường Úy Khanh Duẫn, Diêm Minh nghiêng đầu nhìn ra cửa. Qua ô kính nhỏ trên cánh cửa, anh ta trông thấy người mà họ vừa mới nhắc đến — đồng tử liền co lại.

Phát hiện ánh mắt của Diêm Minh hơi thay đổi, Úy Khanh Duẫn lập tức hỏi:
"Là Tô Nhung đến à?"

Không thấy đối phương trả lời, anh liền làm động tác muốn xuống giường. Đúng lúc đó, Diêm Minh hạ giọng nói khẽ như cảnh báo:
"Anh Duẫn, tôi nhắc lại một lần nữa: Cậu ấy là người của cậu Tư Hứa."

"Anh không thể manh động!"

Hành động bước xuống giường khựng lại, Úy Khanh Duẫn ngước đôi mắt sâu hun hút của mình lên, nhìn thẳng vào mắt Diêm Minh: "Tôi không manh động."

Thế nhưng nhìn vào ánh mắt cuồng liệt ẩn sâu trong đáy mắt anh, Diêm Minh chỉ thấy nhức đầu, thái dương co rút từng cơn.

Không manh động á?

Nếu thật sự không manh động thì sao lại để bị phát hiện thứ kia giấu dưới gối?

"Tôi tự biết chừng mực. Những chuyện khác, đừng quản."

Xoay lưng về phía Diêm Minh, Úy Khanh Duẫn thẳng lưng đứng dậy, ánh mắt không rời khỏi thiếu niên mà hắn đã khắc ghi trong lòng, nhanh chóng mở cửa ra.

Cửa phòng bật mở. Nhìn thấy Úy Khanh Duẫn mặc đồ bệnh nhân đứng đó, Tô Nhung sững lại.

Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng đối phương đã lên tiếng trước, đuổi người:
"A Minh, cậu ra ngoài đi."

Rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai người không ổn, Tô Nhung chọn cách im lặng quan sát, không xen vào.

Mãi đến khi Diêm Minh rời khỏi, cậu vẫn chưa đoán ra rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa họ...

"Vào đi, Tô Nhung."

"Dạ..."

Ngập ngừng bước theo Úy Khanh Duẫn vào phòng, Tô Nhung khẽ khàng giữ khoảng cách nhất định với hắn, hai tay căng thẳng đan vào nhau trước bụng.

Cả hai đều im lặng một lúc lâu.

Ngay khi Tô Nhung sắp không chịu nổi nữa, người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng xoay người lại nhìn cậu.

"Em... suy nghĩ thế nào rồi?"

Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cậu thiếu niên cúi đầu, ánh mắt Úy Khanh Duẫn như lặng lẽ lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt long lanh kia.

"...Xin lỗi."

Tô Nhung nhẹ giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Sau cuộc trò chuyện đêm qua với Diêm Minh, cậu đã quay lại phòng bệnh của Úy Khanh Duẫn.

Lúc ấy, Úy Khanh Duẫn đã được bác sĩ khám và tâm trí tỉnh táo trở lại. Hắn thẳng thắn nói rõ chuyện nhận nhầm người, đồng thời chân thành xin lỗi vì những hành vi vượt giới hạn hôm đó.

Nhưng sau đó, hắn lại đưa ra một lời đề nghị.

Hắn nói, hắn hy vọng Tô Nhung có thể cho hắn một cơ hội — một cơ hội để bù đắp, một cơ hội để... trở thành bạn trai của Tô Nhung.

Lời đề nghị ấy khiến cậu hoảng loạn, tâm trí rối bời.

Vì Úy Khanh Duẫn vừa mới tỉnh dậy, cậu không dám từ chối thẳng thừng, chỉ có thể lắp bắp bảo cần thêm thời gian để suy nghĩ.

Nhưng thật ra, cậu hoàn toàn không cần thời gian. Cậu không hề có cảm tình với Úy Khanh Duẫn.

Tô Nhung là người nhút nhát, không dám trực tiếp từ chối, chỉ biết dựa theo mấy mẫu câu "từ chối lời tỏ tình" mà cậu tra được trên mạng, và nói:
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 139


"Xin lỗi, tôi... tôi đã thích người khác rồi."

Rõ ràng có rất nhiều câu mẫu để từ chối, vậy mà Tô Nhung lại vô tình chọn đúng câu chí mạng nhất.

Nghe vậy, ánh mắt Úy Khanh Duẫn trầm hẳn xuống, toàn thân như tỏa ra luồng khí áp u ám nặng nề đến cực độ.

Giọng nói hắn khàn khàn đến mức đáng sợ: "Người đó là ai?"

Âm thanh như dao cắt khiến Tô Nhung cau mày, cậu lo lắng nhìn Úy Khanh Duẫn, định hỏi hắn có cần uống chút nước làm dịu cổ họng không.

Chờ mãi không thấy cậu trả lời, sắc mặt Úy Khanh Duẫn càng thêm u ám, anh từ từ bước đến cạnh đầu giường, tiếp tục hỏi: "Là Hứa Cảnh Dịch sao?"

Không hiểu sao Úy Khanh Duẫn lại nhắc đến cái tên đó, Tô Nhung nhất thời ngơ ngác.

"Cái đó... anh Cảnh Dịch là..."

"Tô Nhung."

Hắn trực tiếp cắt ngang lời cậu, bởi vì Úy Khanh Duẫn nhận ra rằng — bản thân không hề muốn nghe câu trả lời từ miệng Tô Nhung.

Trong lòng hắn, kết quả đã sớm mặc định rồi.

"Nếu em không thể cho anh một cơ hội... vậy có thể cho anh ôm một cái được không?"

Giọng của Úy Khanh Duẫn dần trở nên bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng, nhưng không hiểu sao, dáng vẻ bình lặng ấy lại khiến Tô Nhung cảm thấy có gì đó nguy hiểm rình rập.

"Tô Nhung, được không?"

Giọng nói mang theo nỗi thất vọng đan xen chút cầu khẩn. Tô Nhung chưa từng thấy Úy Khanh Duẫn có dáng vẻ như vậy — người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo, nay lại thấp giọng mềm yếu đến thế.

Không kiềm được, cậu gật đầu.

Tô Nhung chủ động bước tới gần Úy Khanh Duẫn hai bước.

Vừa mới tiến đến đã bị hắn kéo mạnh vào lòng, ôm rất chặt.

Hơi thở lạnh lạnh quen thuộc của người đàn ông bao trùm lấy toàn bộ khứu giác. Dù trong lòng có chút bất an, Tô Nhung vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm lại một cái.

Được rồi, nên buông ra rồi...

"Tô Nhung, xin lỗi."

Lời xin lỗi đầy áy náy vang lên bên tai. Tô Nhung đang định lên tiếng thì bỗng cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm nơi cổ.

Trước mắt tối sầm lại, ý thức dần trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn văng vẳng câu nói vừa rồi của Úy Khanh Duẫn: "Xin lỗi... xin lỗi... Tô Nhung, xin lỗi..."

Chương 72

Dưới tay là cảm giác mềm mại, thân thể được bao bọc bởi chiếc chăn ấm áp, cả người như chìm vào một đám mây bồng bềnh, giấc ngủ cực kỳ dễ chịu.

Ngoại trừ chỗ cổ có hơi nhức mỏi, Tô Nhung không cảm thấy gì bất thường.

Cậu nhắm mắt, xoay người ôm lấy chiếc chăn trong lòng, nhưng cổ tay lại bất chợt bị kéo căng — như thể đang bị trói bởi thứ gì đó.

Muốn mở mắt nhìn xem là thứ gì, nhưng mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở ra nổi.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng động khẽ, giây tiếp theo, cậu cảm thấy một bàn tay lạnh lạnh phủ lên mặt mình. Những ngón tay hơi thô ráp đang nhẹ nhàng vuốt v e má cậu.

Bàn tay gần như che kín cả khuôn mặt, ngón cái lướt từ gò má đến khóe mắt, rồi chậm rãi trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại ở bờ môi.

Môi dưới bị ấn nhẹ, phần thịt mềm mại căng đầy bị bóp nhẹ. Đầu ngón tay trượt đến khóe môi, như muốn len vào trong.

Bản năng khiến Tô Nhung muốn mím chặt môi lại, nhưng lực tay của đối phương quá mạnh, dễ dàng cạy mở miệng cậu.

Cặp lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, giữa trán hằn lên một vết nhăn nhẹ, trông càng thêm yếu ớt, đáng thương.

Dưới chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhạt bị ép mở ra, ẩm ướt đến đỏ au. Bên trong ẩn hiện chiếc lưỡi nhỏ mềm nhạy cảm, chỉ mới chạm nhẹ đã khẽ co rụt lại.

Cảm nhận sự ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay, Úy Khanh Duẫn nhìn cậu nhóc đang ngủ mơ màng mà lòng rối loạn, cố kìm nén không cúi người xuống hôn.

Như bị ma dẫn lối, ban đầu chỉ định đứng xa nhìn ngắm, chẳng biết từ khi nào đã đến gần, rồi đưa tay chạm vào, cuối cùng không kiềm chế được mà đút hẳn ngón tay vào cái miệng mềm mại thơm thơm kia.

Đúng là muốn mạng người ta.

Cái miệng nhỏ xíu ấy không hiểu sao lại mê hoặc đến thế, ướt át mượt mà khiến người ta như nghiện, chỉ muốn đút sâu thêm chút nữa... sâu thêm chút nữa...

Ngay khoảnh khắc đó, những quy tắc gì mà "không thể đụng chạm người khác", "ám ảnh sạch sẽ", "phải giữ khoảng cách an toàn" đều bị ném ra khỏi đầu, chà đạp đến chẳng còn gì sót lại.

Không hề thấy bản thân có gì sai trái, người đàn ông đã hoàn toàn bị mê hoặc, say mê trong đôi môi dụ hoặc của cậu nhóc.

Chỉ mới chạm đến môi thôi mà đã bị cậu làm cho mê mẩn, ngón tay cái nhẹ nhàng quệt lấy chút nước bọt óng ánh, Úy Khanh Duẫn cúi sát, định li3m đi.

Nhưng vừa cúi gần, hắn lại như tên thiếu niên dậy thì mất hết kiểm soát, đôi mắt dán chặt vào bờ ngực trắng nõn lộ ra vì tư thế ngủ không chỉnh tề của Tô Nhung.

Ánh nhìn đầu tiên bị cặp xương quai xanh thanh mảnh hấp dẫn — trắng đến gần như trong suốt. Tầm mắt tiếp tục trượt xuống dưới, nhưng lại bị lớp áo ngủ đáng ghét kia che mất.

Không hài lòng, hắn khẽ nhíu mày, bàn tay còn lại chống bên mép giường bắt đầu kéo áo Tô Nhung xuống.

"Chết tiệt!"

Bị cắn bất ngờ, Úy Khanh Duẫn rút tay lại, trên ngón tay hằn rõ dấu răng sâu, vẫn còn ướt nước.

Hàng mi hắn hạ thấp, ánh mắt càng thêm u tối.

Làm sao mà hôn mê rồi vẫn có thể cắn mạnh đến vậy — lẽ nào thuốc đã hết tác dụng?

Nhìn hàng mi đang khẽ run rẩy, Úy Khanh Duẫn biết Tô Nhung sắp tỉnh.

Hắn không làm gì thêm, nhưng cũng không lùi lại, vẫn giữ khoảng cách cực kỳ gần với cậu.

*

Khi tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, trước mắt vẫn còn mờ mờ. Tô Nhung chỉ có thể thấy có một người đang nhìn chằm chằm mình.

Bóng người ấy cao lớn, trông có chút quen thuộc, nhưng mùi hương thoảng nơi chóp mũi lại chẳng phải mùi cậu thích hay đã quen.

Người này là ai?

Mím môi lại, cậu khẽ cau mày khi cảm nhận thấy vị lạ trong miệng, theo phản xạ giơ tay che miệng lại.
 
Back
Top Bottom