Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 80


Tô Nhung không hề biết, sau khi nghe cậu nói xong, trong đáy mắt Hứa Cảnh Dịch vụt qua một tia sáng tối khó lường. Đôi mắt đen sâu thẳm kia như che giấu điều gì đó, khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Anh Cảnh Dịch, hình như... hướng anh đang đi không phải quay về trường ?"

Dù trời đã nhá nhem tối, nhưng Tô Nhung vẫn nhận ra tuyến đường quen thuộc từ đây về trường. Nhìn thấy xe rõ ràng đi ngược hướng, cậu cuối cùng cũng mở miệng thắc mắc: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Về chỗ anh." Anh dịu dàng đáp, giọng điệu nhẹ nhàng, sau đó khẽ mỉm cười liếc nhìn Tô Nhung: "Anh nhớ ngày mai em không có tiết học. Vài hôm trước anh vừa mua một trò chơi hai người khá thú vị, mình thử chơi nhé?"

"Trò chơi à? Vâng ạ."

Đối với một cậu trai tuổi này, trò chơi luôn có sức hấp dẫn không nhỏ.

Quả nhiên, Tô Nhung vừa nghe đến chơi game thì lập tức bị thu hút, vui vẻ đi theo anh về nhà.

Cậu bước vào nhà một cách quen thuộc, thay dép xong là lập tức chạy vào phòng khách. Ngồi xuống thảm trải sàn, cậu loay hoay mở máy chơi game, rồi nghiêng đầu ngoắc tay gọi anh lại.

"Anh ơi lại đây nhanh lên, trò chơi bắt đầu rồi nè!"

Cậu vỗ vỗ xuống thảm cạnh mình, ánh mắt cong cong, mỉm cười nhìn người đàn ông lúc này đã thay sang bộ đồ mặc ở nhà thoải mái: "Em chưa chơi cái này bao giờ hết. Anh chỉ em nha?"

"Đương nhiên rồi."

Hứa Cảnh Dịch xưa nay làm gì cũng chuẩn bị chu đáo. Lúc mua game, anh đã tìm hiểu kỹ luật chơi, thậm chí còn chơi thử mấy ván. Nên giờ muốn hướng dẫn Tô Nhung thì dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng—Tô Nhung lại như một "hố đen game", mỗi thao tác đều dẫn đến thất bại. Cậu chơi đi chơi lại mấy lượt đều "game over", cuối cùng cũng nản, chẳng còn hứng thú tiếp tục nữa.

Nhận ra điều đó, Hứa Cảnh Dịch ngừng lại suy nghĩ một chút, rồi tắt luôn trò chơi.

"Cũng muộn rồi, nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi."

Trùng hợp thay, Tô Nhung cũng không còn tâm trạng chơi nữa. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, vứt tay cầm xuống, ôm bộ đồ mà Hứa Cảnh Dịch đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi đi tắm.

Tắm xong, cậu ngồi ở mép giường, vừa lau tóc vừa nghịch điện thoại. Đột nhiên, cậu nhận được một tin nhắn.

Nhìn thấy thông báo rút tiền từ app, Tô Nhung mới chợt nhớ — hôm nay là cuối tháng, là ngày ứng tiền từ nền tảng livestream Đa Hải.

Nhưng...
Cậu livestream có được bao nhiêu đâu chứ?

Đợt này cậu gần như không live nữa mà.

Mang theo chút tò mò, cậu nhấp vào ứng dụng, vào mục ví tiền — và khi nhìn thấy con số hiển thị trên đó, mắt Tô Nhung trợn tròn, khăn lau rơi xuống lúc nào cũng không biết.

Cậu đếm đi đếm lại các con số — đến khi nhận ra là sáu con số, cậu như chết lặng.

Ai?

Ai là người đã chuyển cho cậu nhiều tiền đến vậy?!

Cậu bấm vào xem nguồn giao dịch — và khi thấy cái tên ID "Sơn Mộc Phong", Tô Nhung lập tức nhớ lại: Mình từng có một fan giàu nứt vách luôn giữ hạng nhất bảng tặng quà.

Vào mục tin nhắn riêng, quả nhiên cậu thấy rất nhiều inbox chưa đọc — trong đó có tin nhắn từ "Sơn Mộc Phong."

Tin cuối cùng được gửi từ tuần trước — cậu hoàn toàn không trả lời.

[Sơn Mộc Phong: Tô Tô, có thể lại nghe em hát một bài được không? Dạo này anh mất ngủ suốt... chỉ có nghe em hát anh mới ngủ được...]

[Sơn Mộc Phong: Anh hy vọng em sẽ quay trở lại.]

Giọng văn chân thành tha thiết. Nhìn hai dòng tin nhắn ngắn gọn ấy, trong lòng Tô Nhung thoáng động.

Ngón tay cậu hơi khựng lại, không nghĩ nhiều mà gửi luôn một tin nhắn đáp lại:

[Tô Tô: Cảm ơn anh đã thích em.]

Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương lập tức hồi âm.

Tô Nhung nhìn thấy dòng chữ vừa hiện lên, khẽ sững lại:

[Sơn Mộc Phong: Anh rất muốn lại được nghe em hát. Ngày mai... có thể chờ được không?]

Lúc ấy, Hứa Cảnh Dịch từ phòng tắm bước ra — thấy Tô Nhung còn ướt tóc, ngồi bất động dán mắt vào điện thoại, anh nhíu mày lại, bước đến gần, cúi xuống nhặt cái khăn rơi dưới đất, ánh mắt vô tình liếc qua màn hình điện thoại vẫn sáng.

Một khung hội thoại — tin nhắn mới nhất rất rõ ràng là do Tô Nhung gửi đi.

[Ngày mai được.]

Chỉ 3 chữ ngắn ngủi, nhưng ai cũng hiểu là một lời hứa hẹn.

Thu lại ánh nhìn, ánh mắt trầm xuống, Hứa Cảnh Dịch cầm một chiếc khăn khô khác rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp Tô Nhung lau tóc. Giọng nói anh nghe rất bình thường: "Tiểu Nhung, ngày mai em có lịch gì chưa?"

Chương 42

Tay đang vuốt màn hình khựng lại, Tô Nhung cúi đầu, mắt nhìn sàn nhà, khẽ đáp: "Không... không có gì đặc biệt ạ."

"Vậy sao."

Ánh mắt tối lại, Hứa Cảnh Dịch giả vờ không nhận ra cậu đang giấu giếm. Vẻ mặt tự nhiên, anh đề nghị: "Vậy mai mình đi cưỡi ngựa nhé? Thanh Trúc đã lâu không gặp em rồi, đến thăm nó một chút?"

"Ờm, thật ra mai em..."

Động tác lau tóc dừng lại, Hứa Cảnh Dịch đưa tay nâng cằm Tô Nhung lên, ánh mắt ôn nhu đầy nghi hoặc: "Sao vậy? Mai em có hẹn với ai à?"

Ánh mắt ấy dịu dàng quá mức, khiến Tô Nhung không nỡ nói dối.

Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định thành thật: "Mai em có buổi livestream."

Dù gì thì Hứa Cảnh Dịch cũng không phải người ngoài, mà là thanh mai trúc mã của cậu.

Không có gì là không thể chia sẻ cả. Dù loại hình livestream của cậu có hơi đặc biệt, nhưng cậu tin Hứa Cảnh Dịch sẽ hiểu.

Quả nhiên, sau khi nghe xong, Hứa Cảnh Dịch chỉ hơi bất ngờ. Anh hỏi thêm vài câu rồi gật đầu tỏ ý thông cảm: "Vậy em định livestream lúc nào?"

"Chắc là tầm chiều ạ."

Tô Nhung suy nghĩ rồi nói: "Tối mai em có một tiết học lúc 7 giờ, nên phải về trường sớm."

"Nhưng mà..."

Chợt nghĩ tới điều gì đó, cậu hơi bối rối: "Ở đây em không có đồ gì để mặc... chắc ăn trưa xong em phải về trường thôi."

"Có đồ mà."

Tô Nhung ngẩn ra — cậu nghe lầm à? Ở đây sao có thể có váy?

Chẳng lẽ...

"Đừng nghĩ lung tung."

Hứa Cảnh Dịch đặt khăn xuống, đi vào phòng thay đồ. Một lúc sau, anh bước ra với một chiếc váy rất quen thuộc và một bộ tóc giả.

"Cái này là..."

"Là váy em mặc trong buổi tiệc hôm trước. Anh đã giặt sạch và cất lại rồi."
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 81


Hứa Cảnh Dịch đưa chiếc váy cho Tô Nhung, vừa chỉnh lại mái tóc dài hơi xoăn trong tay, vừa hỏi: "Thế nào? Mặc ổn chứ?"

"Chắc là được ạ."

Có váy và tóc giả rồi, cậu sẽ không cần phải về trường sớm nữa.

Tô Nhung hoàn toàn không nghĩ vì sao đối phương lại giữ lại váy và tóc giả của cậu, chỉ thoải mái cười, đưa lại chiếc váy cho Hứa Cảnh Dịch.

Cậu vừa định ngả lưng xuống giường thì bị người đàn ông nhanh tay kéo lại.

Giọng điệu giống hệt khi còn bé bị nhắc nhở: "Phải sấy khô tóc rồi mới được ngủ!"

"Biết rồi mà~"

...

Hôm sau, sau khi ăn trưa xong, Tô Nhung còn ngủ thêm một giấc trưa hơn tiếng đồng hồ.

Tỉnh dậy, cậu lười nhác bò dậy, rồi mặc chiếc váy vào người.

Cậu đứng trước gương, chỉnh lại tóc giả, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thì rời khỏi phòng tắm, bước vào phòng làm việc nhỏ mà Hứa Cảnh Dịch đặc biệt chuẩn bị riêng cho buổi livestream của cậu.

Trong phòng đặt một bộ thiết bị chuyên nghiệp: micro, camera đều là loại đắt tiền, chiếc ghế ngồi còn là một ghế chơi game màu hồng nhìn thôi đã biết không rẻ.

Sáng dậy, cậu chỉ biết có người gửi đồ đến, nhưng vì đang vội ăn sáng nên chỉ liếc qua rồi quên luôn vụ đó. Tô Nhung hoàn toàn không hay biết rằng, Hứa Cảnh Dịch đã âm thầm chuẩn bị cho cậu mọi thứ kỹ lưỡng như thế.

Khi thấy anh bước vào phòng, trong lòng Tô Nhung khẽ rung động, cậu nhẹ giọng hỏi: "Sao anh chuẩn bị chuyên nghiệp vậy?"

Cậu chỉ nói một câu là ngày mai muốn mượn phòng làm việc để livestream, không ngờ Hứa Cảnh Dịch lại sắp xếp chu đáo đến mức này.

Không chỉ là thiết bị mới tinh, mà còn không biết từ đâu mang về cả hai đèn tạo hiệu ứng ánh sáng.

Căn phòng chẳng khác gì một phòng stream chuyên nghiệp, còn tốt hơn rất nhiều so với điều kiện cậu từng có.

Cậu cảm nhận rõ ràng mình đang được quan tâm — rất hạnh phúc.

"Em thích không?"

"Thích ạ!"

Hứa Cảnh Dịch bước đến trước mặt cậu, cúi đầu chỉnh lại tóc giả trên đầu Tô Nhung.

Ánh mắt anh cụp xuống, dừng lại một chút ở ngực cậu, trong khoảnh khắc ánh mắt chợt tối lại, hàng mày khẽ chau.

"Gì vậy ạ?"

Thấy sắc mặt anh thay đổi, Tô Nhung ngơ ngác hỏi.

"Chiếc váy em mặc, thế này không ổn đâu."

Theo hướng nhìn của anh, Tô Nhung cũng cúi xuống nhìn lại váy mình.

Trông... đâu có gì không ổn?

Chiếc váy cậu mặc rất đàng hoàng.

Dù là váy hai dây, nhưng dây có thể điều chỉnh được. Phần ngực vốn bằng phẳng, cũng được lớp vải voan mỏng phủ lên — thiết kế chủ yếu nhấn vào đó.

Chính vì tập trung điểm nhấn ở đó, nên bất kỳ chi tiết bất thường nào cũng dễ bị chú ý.

Váy ôm sát, chất vải mỏng nhẹ, mà chiếc váy này lại không có m út ngực — nên dưới lớp vải trắng, có hai chỗ hơi nhô lên.

Nếu không để ý thì không rõ, nhưng giờ cả hai đều đang nhìn chằm chằm vào đó, thì chút biến hóa nhỏ cũng trở nên rõ ràng.

Thấy hai chỗ đó càng lúc càng nổi bật, mặt Tô Nhung đỏ bừng như bị thiêu cháy. Cậu theo phản xạ co vai rụt cổ, gồng người lại.

"Anh... anh đừng nhìn nữa!"

Giọng c** nh* như muỗi kêu, mang theo chút khàn khàn vì xấu hổ. Dù đối phương là thanh mai trúc mã thì gặp chuyện này vẫn xấu hổ chết đi được.

Trời ơi, sao chỗ đó lại nổi lên thế này?

Và còn càng lúc càng rõ nữa chứ...

Ban đầu cậu không cảm giác gì, nhưng lúc này chỉ cần nghĩ đến, Tô Nhung liền cảm thấy như bị lớp váy cọ qua, cả người run nhẹ — không cần cúi nhìn cũng biết tình hình đang... tệ đi.

Sao lại nhạy cảm thế chứ?!

Chẳng lẽ... chỗ đó của con trai cũng có cảm giác sao?

Tô Nhung nghĩ mãi không thông, cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Cậu chỉ muốn ngay lập tức cởi váy ra.

Nhưng... thời gian không cho phép. Còn chưa đầy 5 phút là đến giờ thông báo livestream.

Phải làm sao bây giờ...

Hiện tại cậu chẳng thể ngồi thẳng lưng, cố tình khom người như thế ai nhìn cũng thấy lạ — mà còn dễ bị chú ý ngay cái chỗ ấy!

Cậu rất rõ fan livestream của mình là kiểu người nào — thường ngày chỉ cần cậu hé miệng là họ gọi "vợ ơi vợ à", nếu để họ thấy cảnh này...

Thì chắc chắn sẽ hò hét còn lớn hơn, bình luận sẽ tràn kín màn hình, thậm chí bị quản trị viên cảnh cáo vì vi phạm nội dung.

"Đừng hoảng, thử lót hai miếng giấy trước đã, anh nghĩ cách khác."

Bề ngoài Hứa Cảnh Dịch rất bình tĩnh.

Anh rút hai tờ khăn giấy từ bàn ra, xé làm đôi, giơ tay lửng lơ giữa không trung, hỏi với giọng lịch sự:

"Em muốn tự làm, hay để anh giúp?"

"Em... em tự làm được."

Sao chuyện này có thể để người khác giúp được!

Tô Nhung luống cuống nhận lấy hai mảnh giấy, xoay người lại, kéo nhẹ cổ áo, không dám nhìn xuống, nhắm mắt nhét đại vào bên trong.

"Xong, em lót xong rồi..."

Chưa kịp thở phào thì nghe người kia chê ngay: "Không được, đừng nhét đại vào như thế, sẽ càng kỳ quặc hơn."

Hứa Cảnh Dịch lắc đầu tỏ vẻ không tán thành, dịu giọng đề nghị:

"Để anh giúp em đi."

Thời gian không còn nhiều, cứ lúng túng mãi sẽ trễ livestream mất.

Tô Nhung cũng biết điều đó, do dự một lúc, cuối cùng đỏ bừng mặt, gật đầu thật nhanh như thể trút hết can đảm: "Vậy... vậy anh giúp em với."

"Được rồi."

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy cổ váy được kéo nhẹ ra. Làn gió lạnh từ điều hòa trong phòng luồn vào, kèm theo một luồng nhiệt nóng bất ngờ chạm lên da thịt, khiến toàn thân nổi da gà.

Cậu khẽ run lên, giây sau đã cảm nhận được hai tờ giấy mình vừa nhét vào bị lấy ra.

Hứa Cảnh Dịch thay vào đó hai miếng giấy mỏng hơn, đặt chỉnh tề dán sát lên da. Đầu ngón tay ấm nóng của anh vô tình lướt nhẹ qua, khiến nơi đó lại run rẩy một lần nữa...
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 82


"Ưm..."

"Xin lỗi, anh không cố ý..."

"Đừng, đừng nói nữa... mau lên đi, em xin anh đấy..."

Mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa luống cuống, Tô Nhung khẽ run rẩy, giọng khàn hẳn đi, ngắt lời người kia. Cậu chỉ cảm thấy cả người nóng ran như bị nhúng vào nồi nước sôi, đầu óc thì ong ong loạn cả lên.

Sao Hứa Cảnh Dịch lại có thể mặt không đổi sắc mà nói ra mấy lời kiểu đó bằng giọng bình thường như thế chứ!

"Nhanh... nhanh lên mà..." Giọng cậu đáng thương đến lạ, lại mang chút cầu khẩn, chỉ mong nhanh chóng giải quyết cho xong.

Từ đầu đến cuối cậu đều nhắm tịt mắt lại. Cậu nào dám mở ra nhìn, chỉ sợ vừa nhìn thấy sẽ càng thêm xấu hổ, lúc đó thì đúng là mất mặt chết mất.

"Xong rồi."

Cuối cùng cũng xử lý xong.

Tô Nhung len lén mở mắt ra, thấy Hứa Cảnh Dịch đang mỉm cười nhìn mình, cậu bĩu môi, nghiêng đầu lầm bầm: "Anh chậm quá đi."

Không chỉ chậm, mà cách làm cũng không xuất sắc lắm. Tuy nhìn qua có vẻ ổn hơn thật, nhưng quá trình xử lý thì chẳng vui vẻ gì.

Chậm như rùa bò vậy, từng động tác đều khiến người ta khó chịu.

Vất vả lắm mới xử lý xong một bên, lại phải tiếp tục chịu đựng bên còn lại, quả thật quá mức giày vò.

Dù rằng hành động của Hứa Cảnh Dịch rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Nhung vẫn cảm thấy có chút là lạ...

Cậu không soi gương cũng chẳng biết hiện tại mình trông quyến rũ cỡ nào.

Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi mắt tròn ướt lấp lánh, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào — thật sự khiến người ta không thể rời mắt.

Hơi thở của Hứa Cảnh Dịch dần nặng nề hơn, ánh mắt cũng tối lại, bàn tay đặt bên người vô thức khẽ siết lại. Trong đầu anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại như lòng trắng trứng non mịn, cùng với phản ứng mẫn cảm bé nhỏ vừa rồi...

Dưới lớp vải trắng, dưới lớp giấy lót mỏng, ở nơi tận sâu bên dưới...

"Đến giờ rồi, em livestream trước đi."

"Vâng ạ..."

Giọng Tô Nhung nhỏ như muỗi kêu, còn khàn đi vì quá xấu hổ. Chỉ đến khi Hứa Cảnh Dịch rời khỏi phòng làm việc nhỏ, cậu mới như trút được gánh nặng, thở phào, ôm ngực vỗ nhẹ để trấn an.

May mà đối phương là thanh mai trúc mã của cậu, chứ nếu đổi lại là người khác... cậu thật sự xấu hổ chết mất.

Tay còn run rẩy, cậu mở máy tính, đăng nhập tài khoản livestream.

Vừa vào phòng phát sóng, màn hình đã bị những dòng bình luận "Chào buổi chiều!" tràn ngập. Cảm giác nóng rát trên mặt dần dần tản đi, Tô Nhung cong mắt mỉm cười chào lại: "Chào buổi chiều mọi người ~~"

(ID: Sơn Mộc Phong tặng Mỹ Nhân Ngư x10)

(Sơn Mộc Phong tặng Mỹ Nhân Ngư x100)

(Sơn Mộc Phong tặng Mỹ Nhân Ngư x1000)

Gần như ngay khi Tô Nhung vừa lên sóng, Sơn Mộc Phong đã xuất hiện, tặng quà liên tục như thể từ đầu đã ngồi chờ đợi.

"Cảm ơn Sơn Mộc Phong vì món quà..."Tô Nhung khựng lại một chút, nhỏ giọng nói thêm:
"Anh tặng nhiều quá rồi, mấy cái đó... đắt lắm, đừng... đừng tặng nữa..."

Hiệu ứng Mỹ Nhân Ngư màu vàng kim tràn ngập màn hình, chiếc đuôi cá xanh ngọc lấp lánh bơi quanh rồi dừng lại ngay bên má Tô Nhung, nhẹ nhàng cúi người hôn một cái.

Đây là hiệu ứng mới ra gần đây, giá một con Mỹ Nhân Ngư không hề rẻ. Vậy mà Sơn Mộc Phong tặng liền một lúc cả ngàn con, khiến phần bình luận rần rần lên không dứt.

[Sơn Mộc Phong: Không đắt đâu, không sao cả.]

[Sơn Mộc Phong: Tô Tô, anh muốn nghe em hát.]

Dòng bình luận của Sơn Mộc Phong không hề bị chìm, ngược lại còn lấp lánh nổi bật trên màn hình, ai nhìn vào cũng biết đó là đại gia top 1 của kênh.

"Ừm, em sẽ hát ngay bây giờ."

"Em mới học một bài, hy vọng anh Sơn Mộc Phong sẽ thích ạ."

Vừa nói, Tô Nhung vừa mở phần nhạc đệm, bắt đầu cất giọng.

Khi hát, cậu cực kỳ nhập tâm. Mỗi lần đến đoạn cao trào, cậu lại vô thức nhắm mắt lại, chẳng hề hay biết phòng livestream nhỏ bé đã có thêm nhiều khán giả lạ ghé xem.

Trên màn hình, cậu thiếu niên nhỏ nhắn đang say sưa thể hiện ca khúc.

Đôi mi dài cụp xuống khi nhắm mắt, gương mặt trắng trẻo mịn màng dưới ánh đèn tím dịu nhẹ trông càng thêm thu hút và xinh xắn.

Cậu hơi hé đôi môi hồng hào, hát vào chiếc micro đen. Mỗi lúc hát đến cao trào, đôi môi lại hé rộng thêm, lộ ra chiếc lưỡi mềm nhỏ — khiến người ta chỉ muốn đưa tay kéo nhẹ ra, rồi hôn thật sâu.

Ngay phòng bên cạnh, chủ nhân ngôi nhà cũng đang lần đầu tiên mở livestream của cậu lên xem.

Nhìn bạn nhỏ đang mải mê hát, Hứa Cảnh Dịch khẽ mỉm cười. Giọng hát trong veo truyền ra từ điện thoại khiến hắn chẳng thể rời tai.

Vừa nghe, anh vừa thao tác tặng quà — mạnh tay đến nỗi chỉ chưa đầy ba phút đã chiếm luôn vị trí đại ca top 1 trong phòng của Tô Tô.

Ngay lúc ấy, một ID lạ chưa từng thấy cũng bắt đầu xuất hiện, liên tục tặng quà như muốn tranh giành ngôi đầu với Hứa Cảnh Dịch.

*

"Cái phần mềm chết tiệt này đúng là khó dùng mà."

Không nhịn được, Hình Diễm Thần bật ra một tiếng "tsk", rồi quay sang phàn nàn với Sở Lam: "Sao mỗi lần tặng chỉ cho gửi 1000 cái? Quá giới hạn? Thật là rác rưởi."

Sở Lam mặt không biểu cảm nhìn hắn ta, giọng nhạt nhẽo: "Vậy tức là cậu mò sang nhà tôi chỉ để nhờ tôi dạy cách tặng quà livestream à?"

Hình Diễm Thần tay vẫn không ngừng thao tác, chẳng buồn ngẩng đầu: "Cũng không hẳn chỉ vì chuyện đó."

"Chúng ta cần bàn lại chuyện làm sao để giải quyết Hứa Cảnh Dịch."

Nói đến đây, cuối cùng anh ta ngước mắt nhìn Sở Lam: "Cậu cũng vậy mà, thời gian gần đây chẳng phải đều bị hắn phá bĩnh hết sao?"

Câu nói vừa dứt, chỉ thấy ánh mắt Sở Lam chợt trầm xuống, như thể nhớ ra điều gì đó khiến môi mím chặt đầy khó chịu.

Một lúc sau, anh ta mới trầm giọng nói: "Ừ. Đúng là cần bàn lại cho rõ."

Chương 43

Thời gian gần đây, cả Hình Diễm Thần lẫn Sở Lam đều liên tục gặp rắc rối vì Hứa Cảnh Dịch.

Lịch trình của cả hai đột nhiên bị chồng chéo, lúc nào cũng bận tối mặt, không còn cơ hội nào để tiếp cận Tô Nhung.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 83


Đặc biệt là Hình Diễm Thần, vừa mới tiếp quản tập đoàn Hình thị không lâu, hắn ta đã đàm phán được một thương vụ lớn. Nếu thương vụ này thành công, chắc chắn sẽ giúp hắn ta đứng vững trong nội bộ Hình thị.

Thế nhưng, một vụ làm ăn đang tiến triển suôn sẻ lại bất ngờ xảy ra vấn đề.

Chỉ vì một sơ suất nhỏ trong khâu tiếp nhận mà đối phương ngay lập tức trở mặt.

Sau khi tốn không ít công sức để giữ lại thương vụ, khi ngồi phân tích lại toàn bộ quá trình, Hình Diễm Thần phát hiện ra có dấu hiệu cho thấy ai đó đã âm thầm phá hoại.

Hắn ta đi đường vòng, nhờ cậy đủ mối quan hệ, cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức.

"Tổng giám đốc Hình, việc Tập đoàn Trường Tân bất ngờ trở mặt là có nguyên nhân cả đấy."

Người kia ngập ngừng một lát rồi hạ thấp giọng, "Tôi cho anh một lời khuyên, gần đây Hình thị có phải đã chọc vào chuyện gì rắc rối không?"

"Rắc rối gì cơ?"

"Ài..." Người đó tỏ vẻ khó nói, chần chừ một hồi, "Tôi cũng chỉ nghe người ta đồn thôi, ai cũng nói Tổng giám đốc điều hành của Trường Tân khá thân thiết với cậu cả nhà họ Hứa."

"Hứa gia, chính là Hứa gia ở đế đô..."

Dường như không thể nói thêm gì nữa, người kia lập tức im bặt, sau khi dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi, để lại một mình Hình Diễm Thần đứng sững tại chỗ.

Nhìn cánh cửa vừa khép lại, Hình Diễm Thần thu lại ánh mắt, đôi con ngươi dần tối sầm.

Rõ ràng, người không mời mà đến kia là có người cố ý sắp đặt để đến cảnh báo hắn ta.

Về cái gọi là Hứa gia, Hình Diễm Thần không biết nhiều. Bởi người nhà họ Hứa từ trước đến nay luôn cực kỳ kín tiếng, gần như chưa từng lộ diện, nhưng những lời đồn về Hứa gia thì lại không thiếu.

Chỉ cần nhìn vào quy mô ngành nghề mà Hứa gia chiếm giữ — toàn là những lĩnh vực béo bở nhất ở thủ đô, cũng đủ để người ta hiểu.

Huống hồ gì ông cụ nhà họ Hứa vốn đã là một nhân vật truyền kỳ.

Năm xưa, ông ấy là người có thể đứng cạnh nhân vật quyền lực nhất đế đô — quyền thế sâu không lường nổi.

Nhưng nhà họ Hứa lại vô cùng khôn ngoan, thấm thía đạo lý "cây cao thì đón gió".

Mấy năm nay, họ ngày càng kín đáo, thậm chí rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Khiến người ngoài mỗi lần nghe đến Hứa gia, lại vô thức cho rằng không thể là nhà họ Hứa kia được.

Làm sao có chuyện một gia tộc khủng khiếp như thế lại để ý đến mình chứ?

Họ làm gì rảnh đến thế.

Thế mà, tình huống này lại đang thực sự xảy ra.

Khẽ lặp lại hai chữ "Hứa gia" trong miệng, ánh mắt Hình Diễm Thần trở nên âm trầm, hàng lông mày sắc nét cũng cau chặt lại.

Người mang họ Hứa từng tiếp cận hắn ta, chỉ có Hứa Cảnh Dịch.

Thế nhưng hắn ta đã từng cho người điều tra anh ta, kết quả trả về lại hoàn toàn bình thường — chỉ là một doanh nhân trẻ rất đỗi bình thường mà thôi.

Thế nhưng đến hôm kia, khi hắn ta cho người điều tra lại, lần này lại thu được một nguồn tin rất mơ hồ — Hứa Cảnh Dịch dường như có mối quan hệ thân thiết với Hứa gia.

Vừa nghĩ đến đây, Hình Diễm Thần liếc sang Sở Lam đang ngồi bên cạnh, hỏi thẳng: "Gần đây, chuyện làm ăn của nhà cậu hình như cũng xảy ra vấn đề phải không?"

"Đừng bất ngờ, là ông nội tôi vô tình nhắc tới nên tôi mới biết."

Hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chắc cũng có liên quan đến Hứa gia đúng không?"

Nghe vậy, Sở Lam không trả lời ngay. Anh ta suy nghĩ rồi đáp: "Dạo gần đây tôi đi công tác liên tục, cũng không rõ tình hình làm ăn trong nhà, nhưng đúng là gặp phải không ít cản trở."

"Công tác? Cậu là giáo viên, công tác cái gì?"

"Chương trình trao đổi giữa các trường đại học."

Sở Lam đơn giản giải thích, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc:
"Nhưng lạ lắm, những chương trình trao đổi kiểu này thường diễn ra vào nửa đầu năm, năm nay lại bị đẩy lên sớm bất thường."

"Hơn nữa viện trưởng còn yêu cầu tôi nhất định phải có mặt. Hồi đó tôi không nghĩ gì, nhưng giờ nhớ lại... quả thật có phần đáng ngờ."

Rất có thể, thật sự có người âm thầm thao túng.

"Tôi đoán chuyện này cũng có liên quan đến Hứa Cảnh Dịch." Giọng Hình Diễm Thần trầm xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Hắn ta làm vậy chẳng qua là muốn đuổi chúng ta ra khỏi thủ đô."

"Cậu nghĩ xem, mục đích thật sự của hắn ta là gì?"

Tại sao lại phải đẩy họ rời khỏi thủ đô?

Rốt cuộc là vì điều gì?

"Hừ, xem ra cậu cũng nghĩ tới rồi."

Thấy Sở Lam hơi khó chịu, Hình Diễm Thần lại khẽ nhếch môi, nhưng trong đôi mắt kia không có lấy một tia cười.

"Hắn ta không muốn chúng ta gặp được Tô Nhung."

Lời vừa dứt, cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Hình Diễm Thần cầm ly rượu mạnh lạnh đóng cặn trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh Tô Nhung với mái tóc dài đang livestream, đôi mắt dần tối lại:

"Cậu nói xem, người đang giành top 1 với chúng ta trong livestream của Tô Tô... có phải là hắn ta không?"

Sở Lam cũng nhìn về phía màn hình, ánh mắt rơi lên người cậu thiếu niên đang say mê ca hát, trầm giọng: "Có khả năng."

"Thế cậu nghĩ... chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

...

Buổi livestream cuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhung tắt hết thiết bị rồi đi tìm Hứa Cảnh Dịch.

Cậu nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, chỉ ló đầu vào trong.

"Anh Cảnh Dịch ơi, em xong rồi."

Lúc này trên người cậu vẫn còn mặc bộ váy kia, có vẻ vẫn chưa quen với việc mặc đồ con gái mà phải đối mặt với người khác ngoài đời thực.

Ánh mắt ngại ngùng rơi xuống sàn gỗ sẫm màu, giọng cậu lí nhí:

"Em... em đi thay đồ đây. Rồi mình ra ngoài ăn nhé."

"Ừ."

Hứa Cảnh Dịch nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên đang e thẹn, ánh mắt từ gương mặt Tô Nhung chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở phần ngực.

Giọng anh khàn khàn:"Vậy em mau thay đồ đi."

"Vâng ạ." Tô Nhung khẽ gật đầu rồi xoay người đi. Nhưng như sực nhớ ra điều gì, cậu bất ngờ quay đầu lại:
"À đúng rồi... anh Cảnh Dịch..."

"Vừa nãy anh chắc là không xem livestream của em đâu nhỉ?"

Việc mặc váy và hát trước đám đông qua màn hình livestream đã trở thành chuyện bình thường với Tô Nhung. Nhưng nếu trong số khán giả có người quen, thì đúng là xấu hổ muốn chết.

Trước khi lên sóng, cậu đã nhấn mạnh hàng trăm lần rằng Hứa Cảnh Dịch tuyệt đối không được vào xem. Thế nhưng cậu vẫn lo lắng không biết anh có lén vào xem không.

"Không có đâu, anh bận làm việc suốt."
Hứa Cảnh Dịch vừa nói, vừa xoay màn hình máy tính về phía Tô Nhung như để chứng minh lời mình nói, gương mặt lộ vẻ hơi tổn thương: "Tiểu Nhung lại không tin anh sao?"
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 84


"Không có gì đâu, em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi mà..."Biết rõ bản thân có phần chột dạ, Tô Nhung luống cuống vung tay xua đi, vừa cười gượng vừa nói dứt câu đã vội vàng rời khỏi thư phòng, chỉ sợ Hứa Cảnh Dịch đột nhiên giữ cậu lại tra hỏi đến cùng.

...Nhưng cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều được.

Bởi vì buổi livestream chiều nay, so với những lần trước thì rõ ràng đã bớt náo nhiệt hơn, vậy mà lại đột ngột xuất hiện hai ID lạ hoàn toàn mới, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng spam quà tặng điên cuồng.

Đặc biệt hơn nữa, cả hai ID đều là tài khoản mới lập, danh sách theo dõi chỉ có mỗi mình cậu — nếu nói họ là khán giả qua đường thì ai mà tin nổi?

Chưa kể, họ đâu có tặng mấy món quà bình thường.

Trời mới biết, khi mở phần quản lý tài khoản ra để kiểm tra số dư, cậu đã há hốc miệng vì kinh ngạc.

Vừa thay chiếc váy trên người, Tô Nhung vừa không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc hai ID đó là ai.

Tuy chiếc váy kia khá mát mẻ vì ít vải, nhưng thiết kế ôm sát vẫn không thể nào thoải mái bằng quần áo thường ngày của cậu.

Cậu ôm chiếc váy vừa thay ra, định tìm một cái túi để đựng rồi mang theo. Nhưng khi cúi xuống, cậu lại nhìn thấy hai tờ giấy ăn nhàu nát rơi trên sàn.

Vèo một cái, chuyện lúc nãy mà cậu suýt nữa đã quên liền ập về như cơn sóng.

*

"Thay đồ xong rồi à?"

Hứa Cảnh Dịch đứng chờ cạnh cửa kính lớn trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay lại, vừa hay trông thấy cậu thiếu niên đang cúi đầu, lặng lẽ bước tới gần.

"Em sao thế? Mặt sao đỏ vậy?"

Tô Nhung khẽ lườm anh một cái.

Mặt cậu đỏ như vậy, còn không phải là vì vừa nhìn thấy hai tờ giấy ăn đó, lại nhớ tới cảnh đối phương từng dùng tay giúp cậu nhét chúng vào bên trong ngực.

Cả người lại bắt đầu nóng bừng lên, cứ như nơi nào từng bị anh chạm qua đều thiêu đốt, khiến cậu xấu hổ muốn chui xuống đất.

Quá mất mặt... chắc phải mất vài ngày cậu mới có thể xóa ký ức đó đi được.

Nhìn thấy Tô Nhung chỉ đỏ mặt mà không nói lời nào, Hứa Cảnh Dịch hơi nhướng mày — không ngờ cậu lại ngượng đến vậy chỉ vì chuyện đó.

Anh bước tới, khẽ xoa đầu cậu một cái đầy cưng chiều: "Đi thôi, đến giờ ăn tối rồi."

"Vâng..."

*

Bữa tối hôm đó được chuẩn bị đơn giản.

Sau khi ăn xong, ban đầu Hứa Cảnh Dịch còn định đưa Tô Nhung ra ngoài hóng gió một vòng, nhưng nghe cậu nói muốn về trường sớm thì đành thôi.

Xe dừng lại trước cổng trường. Sau khi cầm túi đựng quần áo, chào tạm biệt với Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung quay người đi thẳng về phía ký túc xá.

Vừa đi qua khu giảng đường, lúc ngang qua bồn hoa, một giọng nói bỗng gọi cậu lại.

Khi cậu nhìn về phía giọng nói thì thấy Sở Lam đang đứng dưới ánh đèn đường. Tô Nhung khựng lại, rồi nhỏ giọng gật đầu chào: "Chào thầy Sở."

"Lâu rồi không gặp, Tô Tô."

Quả thật đã lâu không gặp, tính kỹ thì cũng đã hơn hai tuần rồi cậu chưa thấy mặt thầy Sở. Mấy tiết học trước, lớp của cậu cũng toàn là giảng viên khác dạy thay, nghe nói là do thầy Sở ra ngoài tham gia chương trình trao đổi.

"Thầy Sở, chương trình trao đổi xong rồi ạ?"
Tô Nhung tò mò hỏi.

Sở Lam gật đầu, "Xong rồi, tôi mới về hôm qua."

Anh ta hơi ngừng lại, sắc mặt có phần không vui: "Chỉ mới hai tuần không gặp, mà em đã lạnh nhạt như người xa lạ rồi."

Nghe vậy, Tô Nhung vội vàng phản ứng lại:
"Anh Sở à... em đâu có xa lạ với anh đâu, chỉ là..."

Sở Lam mỉm cười lắc đầu, bước vài bước đã đến trước mặt Tô Nhung. Ánh mắt lướt qua túi quần áo cậu đang cầm, khẽ lóe sáng: "Em đang về ký túc à?"

"Dạ vâng, em đang về phòng."

Nhìn nét mặt anh ta có vẻ như muốn nói lại thôi, Tô Nhung do dự một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh Sở... anh làm sao vậy?"

Cậu không để ý rằng sau khi hỏi câu đó, mắt Sở Lam khẽ lóe lên tia sáng lạnh. Chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói: "Dạo này anh có một chuyện rất phiền lòng."

Sắc mặt anh ta hiện rõ vẻ bối rối:
"Nhưng mà chuyện này... anh cũng không biết phải nói thế nào nữa."

Lại một tiếng thở dài. Khuôn mặt vốn luôn ôn hòa và tuấn tú của anh ta lúc này tràn đầy vẻ phiền muộn, cứ như tâm trạng cả người đều bị chuyện đó ảnh hưởng nặng nề.

"Xin lỗi nhé, không phải anh cố tình nói ra mấy chuyện này, nhưng mà..."

Anh ta dừng lại, giọng trầm buồn:
"Thật lòng thì... ở trường này, anh không có đồng nghiệp nào để giãi bày tâm sự cả, nên... mới vô thức nói với em vài câu."

"Dạ, không sao đâu ạ!"
Tô Nhung nghe vậy thì lập tức khẩn trương, vội vã an ủi: "Em... em có thể nghe anh tâm sự mà."

"Thật chứ?"

Tô Nhung gật đầu mạnh một cái, quên cả chuyện về phòng, nghiêm túc nhìn anh nói:
"Hay là... anh kể cho em nghe đi? Nói ra sẽ thấy nhẹ lòng hơn đó."

Sở Lam như đang suy nghĩ nghiêm túc, trầm mặc một lát rồi mới gật đầu.

Ánh mắt anh ta nhìn cậu thiếu niên đang lặng lẽ quan sát mình, giọng nói nhẹ như gió: "Vậy thì... chuyện này anh chỉ kể với một mình em thôi, hy vọng em có thể giúp anh nghĩ cách."

"Tô Tô, anh muốn hủy bỏ hôn ước với Hình Diễm Thần."

"Em có thể giúp anh không?

Chương 44

Tô Nhung cứ ngỡ là mình nghe nhầm.

Cậu sững người nhìn Sở Lam, không biết nên phản ứng ra sao.

Miệng mấp máy vài lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dám khẽ hỏi một câu:
"Vì sao vậy ạ?"

"Bởi vì..."

Trong mắt Sở Lam hiện lên nét buồn man mác và vẻ khao khát được giải thoát:
"Anh và anh ta vốn chẳng có chút tình cảm nào cả. Cả hai đều bị gia đình ép buộc mới phải ký vào hôn ước đó."

Anh ta thở dài, giọng mang theo chút bất lực: "Lúc đó là thời điểm Hình Diễm Thần vừa tiếp quản nhà họ Hình. Nếu liên hôn với nhà họ Sở, anh ta sẽ có chỗ đứng vững chắc hơn. Còn ông nội anh, lại từng nợ cụ ông nhà họ Hình một ân tình, nên mới đồng ý chuyện hôn sự đó."

"Vậy... nếu hai người hủy bỏ hôn ước, thì... hai bên gia đình có xảy ra vấn đề gì không ạ?"

"Anh cũng không chắc."
Sở Lam lắc đầu, vẻ mặt anh tuấn hiện rõ vẻ khó xử: "Anh muốn nói rõ ràng với Hình Diễm Thần, nhưng lại sợ... anh ta không đồng ý."

Chưa để Tô Nhung lên tiếng, anh ta đã nói tiếp: "Anh ta là người rất coi trọng lợi ích của công ty, cho nên..."
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 85


Không ngờ Sở Lam lại thổ lộ với cậu những lời từ tận đáy lòng như vậy, trong lòng Tô Nhung vô cùng kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh, khẽ khàng an ủi:

"Anh Sở... chuyện này..."
Cậu ngập ngừng một chút, suy nghĩ xem nên nói thế nào cho phù hợp, "Hay là... anh thử nói chuyện với anh ta trước xem? Có khi... có khi anh ấy cũng không phải người quá cố chấp đâu..."

Càng nói, Tô Nhung càng nhỏ giọng, càng cảm thấy thiếu tự tin.

Bởi trong tiềm thức, Hình Diễm Thần đúng là kiểu người khá cố chấp. Dù tuổi tác không còn nhỏ, nhưng lại rất dễ xúc động.

Đặc biệt là những lần trước từng chạm mặt nhau, hành động của hắn ta thực sự quá mức bốc đồng.

Thật sự không hiểu ban đầu mình trúng tà gì mà lại đi thích người như vậy nữa.

"Anh ta có thể thật sự ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với anh sao?"
Trong mắt Sở Lam cũng tràn đầy nghi ngờ, hai hàng lông mày nhíu lại, anh ta nói:
"Tô Tô, ngày mai em có thể đi cùng anh đến gặp anh ta không?"

Thấy vẻ mặt Tô Nhung có vẻ muốn từ chối, ánh mắt Sở Lam khẽ tối lại, giọng cũng trùng xuống nghe đầy cô đơn:
"Anh không muốn một mình đối mặt với anh ta..."

"Em có thể đi cùng anh không?"

Đúng là... thầy giáo vẫn luôn biết cách nắm bắt tâm lý học sinh.

Chỉ cần lộ ra một chút vẻ buồn bã, lại nói thêm vài câu khiến người ta không nỡ từ chối, nếu không phải là chuyện gì quá đáng, thì đa số người đều sẽ gật đầu đồng ý.

Hơn nữa, con người thường hay thương cảm kẻ yếu, mà Sở Lam lại khéo léo đẩy vai "người xấu" về phía Hình Diễm Thần, để mình trở thành "người đáng thương", như vậy thì càng dễ chiếm được lòng đồng cảm của thiếu niên.

Còn việc hình tượng của Hình Diễm Thần trong lòng Tô Nhung có bị ảnh hưởng hay không, anh ta không hề để tâm — chỉ cần Tô Nhung đứng về phía anh ta là đủ.

"Vậy... ngày mai em đi cùng anh."

Thấy chưa? Chỉ cần tỏ ra yếu thế một chút thôi, là có thể khơi dậy lòng thương nơi cậu nhóc ấy.

Mục đích đã đạt được.

"Tô Tô, cảm ơn em."
Sở Lam nhìn Tô Nhung đầy chân thành, "Nếu tối nay không gặp được em, có lẽ anh lại mất ngủ rồi."

"Anh Sở thường bị mất ngủ ạ?"

"Ừm."
Sở Lam gật đầu: "Gần đây cứ đến khuya là đầu lại đau, mất ngủ cũng mấy hôm rồi."

"Vậy phải làm sao đây... anh có đi khám chưa?"

Sở Lam lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ:
"Anh không đi, vì anh tìm được bí quyết để dễ ngủ rồi."

Nghe đến đó, Tô Nhung không khỏi tò mò: "Là bí quyết gì vậy ạ?"

"Ừm..."
Sở Lam ngập ngừng: "Bí quyết này... khó nói lắm."

Tưởng rằng đối phương không muốn bị đào sâu chuyện riêng, Tô Nhung cũng không hỏi tiếp.

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, sau khi hẹn rõ thời gian gặp vào ngày mai, cậu mới chào tạm biệt và quay về ký túc xá.

Ánh mắt Sở Lam nhìn theo bóng cậu thiếu niên nhỏ nhắn đang dần đi xa, càng lúc càng sâu thẳm. Đôi môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười khó phát hiện.

Anh ta thì thầm thật khẽ:

"Bí quyết của anh chính là em."

"Tô Tô yêu dấu của anh..."

*

Hôm sau, sau khi tan học, Tô Nhung vội vã đến chỗ đã hẹn với Sở Lam.

"Em xin lỗi, anh Sở, em đến muộn rồi."

Vừa đẩy cửa quán cà phê bước vào, Tô Nhung đã nhanh chóng nhận ra Sở Lam đang ngồi yên lặng ở một góc, liền vội vàng chạy tới. Còn chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng xin lỗi.

Thật ra cậu vốn có thể đến sớm hơn, nhưng vì tiết học cuối bị giáo viên kéo dài, lúc rời khỏi lớp lại trùng với nhóm sinh viên khác đang đến học, nên mất thêm chút thời gian ngay trước cửa.

"Không sao đâu."

Sở Lam có vẻ như vừa trầm tư suy nghĩ điều gì đó, thấy Tô Nhung đến thì trên gương mặt điển trai liền nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc, ánh mắt cũng ánh lên niềm vui.

"Anh cũng mới đến chưa lâu."

Anh ta đẩy ly cà phê trước mặt sang phía Tô Nhung: "Giờ còn sớm, uống chút cà phê trước đã nhé."

Ly cà phê trước mặt tỏa ra mùi thơm nồng nàn quyến rũ, Tô Nhung khẽ gật đầu, cầm lên nhấp một ngụm.

Nhiệt độ vừa đủ, nhưng... vị lại hơi đắng.

Thấy cậu nhíu mày, Sở Lam hỏi: "Không hợp khẩu vị hả? Anh gọi ly khác cho em nhé."

"Không cần đâu ạ!"
Tô Nhung vội vàng xua tay ngăn lại: "Chỉ cần thêm chút sữa là được rồi."

Vừa nói, cậu vừa lấy một gói sữa nhỏ từ chiếc giỏ gỗ bên cạnh, thêm vào cà phê. Quả nhiên, mùi vị ngon hơn hẳn.

Vừa khuấy cà phê, Tô Nhung vừa hỏi: "Khi nào thì tụi mình đi vậy ạ?"

"Chắc khoảng nửa tiếng nữa."
Sở Lam nhìn đồng hồ: "Anh hẹn anh ta lúc ba giờ, mình đến sớm khoảng mười phút là vừa."

"Uống xong ly cà phê này là đến giờ rồi."

Tô Nhung gật đầu, không có ý kiến gì. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại hỏi:
"Anh Sở... anh đã nghĩ ra nên nói gì với anh Hình chưa ạ?"

Nghe vậy, Sở Lam hơi khựng lại, rồi mới trả lời:
"Chưa... nãy giờ anh vẫn đang nghĩ, nhưng cảm thấy rất khó mở lời."

Nói rồi, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ bối rối, trông như thật sự đang bị chuyện đó làm phiền.

Thấy vậy, Tô Nhung liền an ủi: "Em sẽ giúp anh nghĩ xem nên nói sao cho ổn."

"Tô Tô, em thật tốt."

Giọng nói của Sở Lam nhẹ nhàng vô cùng. Ánh mắt anh ta nhìn cậu ánh lên một tia sâu thẳm, khóe môi cũng khẽ cong lên dịu dàng.

Anh ta rất thích dáng vẻ quan tâm người khác của Tô Nhung.

Điều đó... khiến anh ta say mê.

*

Nửa tiếng trôi qua nhanh chóng. Sở Lam lái xe đưa Tô Nhung đến trụ sở của tập đoàn Hình thị. Sau khi báo danh ở quầy lễ tân, họ thuận lợi đi thẳng đến thang máy dẫn lên tầng cao nhất.

Nhìn cảnh vật bên ngoài thang máy ngày càng nhỏ lại theo độ cao tăng lên, Tô Nhung dần chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình.

Cậu nhớ lại những lần từng đến nơi này.

Hồi đó, trong đầu chỉ toàn là hình bóng Hình Diễm Thần, ngày nào cũng nghĩ cách tiếp cận hắn ta, muốn tặng vài món quà nhỏ để xích lại gần hơn. Gần như cách ngày cậu lại đến đây một lần.

Thế nhưng... cậu chưa từng được lên tầng cao như bây giờ.

Mỗi món quà nhỏ mà cậu mang theo đều chỉ có thể để lại ở quầy lễ tân. Nếu muốn đưa tận tay, thì chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa công ty.

Vậy mà cho đến cuối cùng... Hình Diễm Thần vẫn chưa từng nhận lấy bất kỳ món quà nào của cậu.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 86


Bây giờ nghĩ lại, cái kiểu bám dai như đỉa của cậu mà không bị đối phương gọi bảo vệ đuổi ra ngoài thì đúng là Hình Diễm Thần đã quá khoan dung và tử tế rồi.

Chẳng qua hắn ta chỉ tình cờ xuất hiện và kịp thời cứu cậu một lần lúc cậu không cẩn thận ngã cầu thang thôi, mà không hiểu sao Tô Nhung lại si mê người đó đến vậy?

Chuyện này đến chính cậu cũng không thể nói rõ.

"Tô Tô... Tô Tô... Em đang ngẩn người gì thế?"

Giọng nói bên tai càng lúc càng gần, cảm giác vai bị người ta vỗ nhẹ vài cái, Tô Nhung lúc này mới bừng tỉnh, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng: "Em vừa rồi mải nghĩ linh tinh..."

Mải nghĩ đến mức không hề nhận ra thang máy đã mở từ lúc nào.

Thấy Sở Lam vẫn đang giữ nút mở thang máy chờ mình, Tô Nhung vội vàng bước ra ngoài.

"Thật ngại quá..."

"Không sao."Thu lại chút nghi hoặc trong mắt, Sở Lam lo lắng hỏi: "Có phải do mệt quá không? Tối qua em ngủ không ngon à?"

Không thể kể lại những gì mình vừa nghĩ, Tô Nhung đành lảng tránh, trả lời cho có.

Thấy Sở Lam không hỏi gì thêm, trong lòng cậu lại cảm thấy lấn cấn và bất an.

Đến tận bây giờ, cậu vẫn không chắc liệu việc mình đi cùng Sở Lam đến đây có phải là quyết định đúng đắn hay không.

Dù rằng giờ cậu đã không còn ôm mộng gì với Hình Diễm Thần, nhưng chuyện từng điên cuồng theo đuổi vị hôn phu của Sở Lam là sự thật không thể phủ nhận. Thân phận ấy khiến cậu cảm thấy cực kỳ ngượng nghịu.

Nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì, cậu đã được thư ký dẫn đến một phòng tiếp khách.

Ngồi cẩn thận bên cạnh Sở Lam, Tô Nhung căng thẳng đến mức cứ xoắn hai tay vào nhau, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm nước trên bàn để xoa dịu cảm xúc.

Dáng vẻ căng thẳng này sao có thể qua mắt được Sở Lam.

Ánh mắt hơi cụp xuống, anh ta đưa tay phủ lên đôi bàn tay lành lạnh của cậu, giọng nói dịu dàng: "Đừng căng thẳng, anh đã nghĩ ra nên nói gì với anh ta rồi."

"Là... là nói gì ạ?"

Ngẩng đầu nhìn Sở Lam, Tô Nhung ngạc nhiên nhận ra, chỉ với một câu nói nhẹ nhàng ấy, cậu đã dần trấn tĩnh lại. "Anh nghĩ ra một cách nói, nhưng cần em phối hợp."

Sở Lam không nói thẳng ra kế hoạch, chỉ dặn dò cậu: "Lúc đó, em chỉ cần phối hợp gật đầu là được, những chuyện khác không cần nói gì cả."

"Nếu anh ta có hỏi em, em cũng có thể không trả lời."

"Cứ để mọi việc cho anh lo. Đừng sợ."

"Em..."

Tô Nhung hơi ngập ngừng, mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không thể nắm bắt được, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý theo lời đối phương:
"Vâng... Em biết rồi."

Thấy cậu gật đầu, trong mắt Sở Lam thoáng hiện lên vẻ hài lòng.

Cả quá trình, Tô Nhung hoàn toàn bị Sở Lam dắt mũi.

Rõ ràng tối qua Sở Lam nói là sợ một mình đối mặt với Hình Diễm Thần, nên mới nhờ cậu đi cùng. Vậy mà giờ phút này, thái độ và cách làm của anh lại hoàn toàn trái ngược.

Sở Lam lúc này, lại giống như một người đàn ông mạnh mẽ, dẫn theo người mình yêu đến đối đầu với kẻ cản trở tình cảm của họ.

Chỉ có thể nói là phản ứng của Tô Nhung vẫn còn hơi chậm. Nếu có thêm thời gian suy nghĩ, chắc chắn cậu sẽ nhận ra có gì đó không đúng.

Nhưng... cậu không còn thời gian nữa.

Cửa phòng tiếp khách mở ra, người đàn ông được nhắc đến suốt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng xuất hiện.

Nhìn Hình Diễm Thần bước vào với vẻ mặt lạnh tanh, Tô Nhung vừa chạm vào ánh mắt đối phương đã vội vàng né tránh, bối rối cúi đầu nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt.

"Các người đến đây làm gì?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía bên kia bàn. Khi Tô Nhung còn đang do dự không biết có nên mở lời không thì bên cạnh đã vang lên tiếng nói của Sở Lam:

"Hình Diễm Thần, hôm nay tôi đến đây để nói với anh một chuyện."

"Ồ? Chuyện gì?"

Hình Diễm Thần nhướng mày, ánh mắt lại dừng lại trên cậu thiếu niên đang cúi đầu bên cạnh Sở Lam.

Giây tiếp theo, bờ vai nhỏ nhắn ấy bị một cánh tay vòng qua ôm lấy.

Sắc mặt Hình Diễm Thần khẽ trầm xuống, đang định mở miệng bảo Sở Lam buông tay khỏi Tô Nhung, thì đã nghe thấy hai câu khiến hắn ta hoàn toàn bất ngờ.

"Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh."

"Bởi vì... tôi và Tô Tô đang yêu nhau."

Chương 45

Câu nói của Sở Lam không chỉ khiến Hình Diễm Thần kinh ngạc, mà ngay cả nhân vật chính là Tô Nhung cũng vô cùng sửng sốt. Cậu gần như không phản ứng kịp.

Cậu hoàn toàn sững sờ.

Tại sao Sở Lam lại nói như vậy?

Ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nhìn mình đầy "thâm tình", Tô Nhung còn chưa kịp mở miệng thì Hình Diễm Thần đã giận dữ quát lên: "Cậu nói lại lần nữa xem?!"

Quay đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Hình Diễm Thần nhướng mày, gương mặt đầy vẻ lạnh lẽo, trong ánh mắt nhìn cậu hiện rõ cơn tức giận.

Bị hắn ta dọa đến sợ, toàn thân Tô Nhung khẽ run lên, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng.

Chứ đừng nói là lên tiếng — cậu hoàn toàn không dám hé môi.

Trái ngược với phản ứng của cậu, Sở Lam nghe vậy không hề lùi bước, ngược lại còn mỉm cười khinh miệt: "Tai anh có vấn đề à?"

"Vậy để tôi nhắc lại lần nữa: Tôi và Tô Tô đang ở bên nhau. Làm phiền anh ký vào giấy hủy hôn ước."

Nói rồi, anh ta lấy từ túi bên cạnh ra hai bản hợp đồng: "Tôi đã nhờ luật sư soạn sẵn, anh xem qua đi, nếu không có gì thì ký vào. Tôi đã ký rồi. Sau khi cả hai ký xong, tôi sẽ tự mình giải thích với ông nội."

Nghe xong những lời lẽ rõ ràng và dứt khoát ấy của Sở Lam, Hình Diễm Thần tức đến bật cười, nghiến răng nói: "Đây là cái 'cách giải quyết hay' mà cậu nói đó à?"

Câu nói nửa chừng đó, Tô Nhung nghe không hiểu, nhưng Sở Lam thì hiểu rất rõ.

Anh ta chỉ thản nhiên đáp lại bằng một tiếng "ừ".

Chiều hôm qua, sau khi hai người họ xem xong buổi livestream của Tô Nhung, đã bắt đầu bàn bạc cách đối phó với Hứa Cảnh Dịch, người lúc nào cũng bám dính lấy Tô Nhung.

Nhưng vì không hiểu rõ về Hứa Cảnh Dịch, nên tạm thời không nghĩ ra phương án hiệu quả.

Thế là chủ đề chuyển hướng — sang Tô Nhung.

Qua thời gian tiếp xúc và thăm dò, cả hai đã dần nhận ra đối phương đối với Tô Nhung... rốt cuộc có thái độ như thế nào.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 87


Trước hết chưa nói đến việc Tô Nhung nghĩ gì về hai người bọn họ, nhưng nếu đã muốn theo đuổi cậu, thì điều kiện tiên quyết là bản thân phải ở trạng thái độc thân.

Cái gọi là "hôn ước trên giấy tờ" giữa họ chính là rào cản lớn nhất cần phải loại bỏ.

Việc cấp bách lúc này là thoát khỏi thân phận đó, còn về sau ai theo đuổi được Tô Nhung, thì phải xem bản lĩnh của từng người.

Lúc chia tay hôm qua, Sở Lam chỉ nói là đã nghĩ ra cách để giải trừ hôn ước, nhưng Hình Diễm Thần lại không ngờ đó lại là một chiêu quái đản như vậy.

Cái gì mà "bọn tôi đang yêu nhau"?!

Chuyện đó từ khi nào thế??

Rõ ràng hôm qua cả hai còn đang bàn bạc về kế hoạch theo đuổi Tô Nhung sau khi "trở lại độc thân", vậy mà giờ đây, anh lại bị một đòn phủ đầu — bị cướp trước rồi!

Thậm chí còn dẫn Tô Nhung đến trước mặt mình, tỏ ra vô cùng đắc ý như đang cố tình khoe khoang.

Làm sao mà không tức cho được?

Thật sự muốn điên lên rồi.

Cảm giác bị "đâm sau lưng" khiến Hình Diễm Thần cực kỳ phẫn nộ, suýt nữa thì buột miệng chửi ầm lên, nhưng khi ánh mắt chạm phải dáng vẻ rõ ràng bị dọa sợ của thiếu niên kia, hắn ta vẫn cố nhịn xuống.

Hắn ta nén cơn giận, hỏi:
"Tô Nhung, em nói cho tôi biết, em và Sở Lam thật sự đang yêu nhau ?"

Không ngờ Hình Diễm Thần lại hỏi thẳng mình, Tô Nhung sững người, vai bỗng cứng đờ: "Tôi...tôi..."

Sở Lam chưa từng nhắc đến kịch bản này, giờ đột nhiên bắt cậu phối hợp che giấu một lời nói dối lớn như thế, Tô Nhung thật sự không biết phải làm sao.

Cậu vốn không giỏi nói dối mà.

"Tôi... tôi với anh Sở Lam thật ra... thật ra là..."

Còn chưa nói hết câu thì đã bị Sở Lam ngắt lời: "Hình Diễm Thần, anh đừng nói kiểu đó nữa, anh làm Tô Tô sợ rồi."

Nhìn thấy bàn tay thân mật của Sở Lam đang đặt lên vai thiếu niên, Hình Diễm Thần càng thấy gai mắt, chỉ hận không thể xé toạc cái tay kia ra.

Hắn ta nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Nhung, giọng dịu hơn một chút:
"Tô Nhung, em hãy tự mình nói ra."

Lời vừa dứt, cả căn phòng tiếp khách rơi vào một sự im lặng chết chóc, như thể bị hút vào một xoáy lặng.

Dù không ngẩng đầu lên, Tô Nhung vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hai người đàn ông trong phòng đều đang chăm chăm nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời.

Cậu vừa lúng túng, vừa thấy không vui.

Với Sở Lam, cậu thấy không hài lòng.

Rõ ràng trước khi đến đây chỉ nói là cần mình đi cùng, hoàn toàn không nhắc gì đến "chiêu trò" hay "lời thoại" gì hết, khiến cậu chẳng thể lường được chuyện sẽ rẽ sang hướng này.

Mà câu nói vừa rồi của Sở Lam, với cậu mà nói, giống như một đòn giáng thẳng vào đầu.

Cảm giác bị thiếu tôn trọng, cậu thực sự rất không thích.

Nếu biết trước, cậu nhất định sẽ không đến.

Hoặc nếu nói trước kịch bản, cậu còn có thể chuẩn bị tâm lý, tập diễn, chứ đâu đến nỗi không biết phải nói dối thế nào như bây giờ.

Còn với Hình Diễm Thần, cậu cảm thấy rất mất tự nhiên.

Thân phận của cậu vốn dĩ đã quá nhạy cảm.

Trước kia từng theo đuổi hắn ta điên cuồng, giờ lại quay sang "cặp kè" với vị hôn phu của hắn ta — chỉ nghe thôi cũng thấy quá sức chấn động.

Bị gán mác "tiểu tam chen chân, thay lòng đổi dạ".

Nhưng sự thật là — cậu không hề như vậy!

Cậu chẳng biết gì cả, tại sao lại bị chụp mũ như thế này?

Hai tên công này thật quá đáng!

Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Tô Nhung tức đến phát run, nhưng những gì thể hiện ra ngoài lại khiến người ta hiểu lầm.

Cậu cúi đầu, dáng vẻ đáng thương, cơ thể gầy yếu run rẩy dưới ánh mắt chất vấn, gương mặt tái nhợt, miệng mấp máy nhưng không thể nói nên lời — thật sự đáng thương đến đau lòng.

Nhìn thấy Tô Nhung như vậy, Sở Lam cảm thấy đau xót.

Anh ta bắt đầu hối hận — đáng lẽ không nên lấy cậu ra làm cái cớ, càng không nên để cậu phải đối diện với cảnh này.

Khuôn mặt anh ta trở nên nghiêm túc, định mở miệng hóa giải tình hình, thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.

Anh ta liếc qua màn hình, thấy người gọi đến, liền từ chối. Nhưng bên kia lại gọi tới lần nữa.

Sau hai lần liên tiếp, anh ta nhíu mày bắt máy: "Cô Lý, có chuyện gì vậy ạ?"

"Xin lỗi, tôi đang bận một chút, để tôi gọi lại sau..."

Chân mày nhíu thành hình chữ xuyên, nghe điện thoại một lúc, Sở Lam liếc nhìn hai người còn lại trong phòng, rồi lấy tay che micro, thấp giọng nói với Tô Nhung:
"Xin lỗi em, anh ra ngoài nghe máy một lát."

Nhìn bóng anh ta rời khỏi phòng khách, Tô Nhung liền bị Hình Diễm Thần bước đến chắn ngang tầm nhìn. Gương mặt người đàn ông ngày càng tối sầm lại khiến cậu thoáng run người.

Không còn Sở Lam ở đây, Hình Diễm Thần lập tức thoải mái hơn nhiều.

Giọng hắn ta bình thản nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc và lo lắng: "Tô Nhung, nói cho tôi biết đây không phải là thật."

"Sở Lam đang nói dối đúng không?"

Vấn đề này hôm nay nhất định phải có lời giải đáp. Hắn ta không thể bỏ qua.

Nhận ra điều đó, Tô Nhung nuốt nước bọt, cân nhắc kỹ rồi quyết định giúp Sở Lam.

Cậu không quên được gương mặt đầy khó xử của Sở Lam tối hôm qua, nên lựa lời nói tránh đi: "Anh Sở Lam chỉ là muốn hai người có thể trở lại tự do, không ràng buộc nhau nữa."

Cậu nghĩ Hình Diễm Thần nghe vậy sẽ hiểu, ai ngờ đối phương lại bật cười lạnh.

Tô Nhung ngẩng đầu, chợt nhận ra đôi mắt Hình Diễm Thần đã đỏ hoe từ khi nào.

Một luồng áp lực như bão tố ập tới, ngay khoảnh khắc ấy, Tô Nhung cảm thấy hắn ta thực sự đáng sợ — giống như một con mãnh thú sắp mất kiểm soát.

Cậu hoảng hốt bật dậy, muốn chạy ra ngoài, nhưng đã bị ngăn lại ngay lập tức.

Thân hình cao lớn của người đàn ông chắn phía trước, cằm anh căng chặt, đôi mắt cụp xuống, nhìn cậu chằm chằm không buông.

Ánh mắt ấy không giống đang nhìn tình địch, mà giống hệt như nhìn người yêu ngoại tình.

Ý nghĩ đó khiến Tô Nhung sững sờ, toàn thân lập tức hoảng loạn, lùi liền ba bước.

Thấy đối phương càng bước càng gần như muốn "bắt sống" mình, cậu gắng gượng giữ bình tĩnh, giọng nhỏ run rẩy: "Hình Diễm Thần... anh đừng lại gần tôi..."
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 88


Cậu chỉ tay ra cửa, giọng nói run rẩy vì sợ hãi, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Vợ anh... không phải tôi! Vợ anh... đang ở ngoài kia..."

Nhưng còn chưa nói hết câu, tay cậu đã bị người ta siết chặt, lực mạnh đến mức khiến Tô Nhung đỏ hoe cả mắt.

Hình Diễm Thần kéo mạnh cậu đến trước mặt mình, gương mặt tối sầm, hắn ta bóp cằm Tô Nhung đầy cứng rắn, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Nhung có thể đang ở bên người đàn ông khác, ngọn lửa tức giận trong lòng hắn ta liền bùng cháy không thể kiềm nén: "Cậu ta muốn quay lại độc thân? Sau đó thì sao? Sau đó muốn ở bên em?"

"Tô Nhung, em đừng có mơ!"

Hơi thở lạnh lẽo phả thẳng lên mặt, Tô Nhung nhắm chặt mắt, không dám nhìn hắn ta, hàng mi ướt đẫm chẳng biết từ lúc nào đã dính lại thành từng chùm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Mở mắt ra nhìn tôi!"

Áp lực nơi cằm càng lúc càng lớn, Tô Nhung nhíu mày, đôi mắt ươn ướt ngẩng lên nhìn anh, môi run run bị cắn chặt, tựa như chỉ cần thêm một câu nữa thôi là cậu sẽ bật khóc.

Rốt cuộc là cậu đã dính phải vận xui gì thế này?

Cậu chỉ muốn quay về, không muốn đối mặt với Hình Diễm Thần thêm một giây nào nữa.

Đúng lúc ấy — "Rầm!" — cửa phòng tiếp khách bị ai đó đẩy mạnh.

"Thưa ngài! Không thể vào trong được!"

Thư ký trẻ khi nãy dẫn Tô Nhung vào vội vàng chắn trước một người đàn ông, cố gắng ngăn không cho anh xông vào.

"Tránh ra."

Chỉ hai từ lạnh như băng được phun ra, Hứa Cảnh Dịch không thèm liếc nhìn thư ký lấy một lần, ánh mắt anh dán chặt vào hai người đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, gương mặt âm trầm đến cực điểm.

"Thư ký Trương, cô ra ngoài trước đi."

"Anh Hứa, tôi không nhớ hôm nay có hẹn gặp anh."

Hình Diễm Thần cau mày nhìn người vừa đột ngột xông vào, thân người hơi dịch sang, cố tình che khuất tầm nhìn của đối phương.

Không ngờ hành động ấy lại như châm lửa vào thùng thuốc nổ của Hứa Cảnh Dịch.

Anh sải bước đến gần, lúc tới nơi mới thấy thiếu niên đang bị người ta siết chặt cằm, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức.

Trong mắt anh lập tức nổi lên một luồng sát khí, con ngươi đen như mực, khóe môi cong lên đầy lạnh lẽo, giọng cảnh cáo: "Thả Tiểu Nhung ra."

Nghe vậy, Hình Diễm Thần nhếch môi cười khẩy, nhướn mày nói: "Nếu tôi không thả thì sao?"

Mọi chuyện diễn ra gần như trong chớp mắt.

Hứa Cảnh Dịch vung nắm đấm mạnh như trời giáng vào mặt Hình Diễm Thần, khiến khóe miệng hắn ta lập tức rỉ máu.

Cái siết trên người Tô Nhung lập tức biến mất, cơ thể cậu chao đảo một chút, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Cảnh Dịch kéo ra sau lưng bảo vệ.

Mà cú đấm đó chỉ là khởi đầu.

Trước mắt Tô Nhung, Hình Diễm Thần bị Hứa Cảnh Dịch đ è xuống đất đánh túi bụi. Trong đầu cậu bỗng hiện lên một hình ảnh cũ kỹ mơ hồ — một thiếu niên mặc áo hoodie xám, nổi điên đè một người đàn ông đeo kính xuống, ra tay không chút lưu tình, máu đỏ tươi thấm đầy trên tay cậu ta...

Mãi đến khi máu trên mặt Hình Diễm Thần chảy ra nhiều hơn, Tô Nhung mới sực tỉnh, hoảng hốt lao tới ôm lấy cánh tay Hứa Cảnh Dịch.

"Anh Cảnh... Cảnh Dịch, đừng đánh nữa!"

Giọng cậu run run, mang theo sự sợ hãi rõ rệt, nhưng vẫn cố gắng hết sức giữ chặt lấy anh, muốn ngăn anh lại.

Thế nhưng lực của cậu quá yếu, không thể ngăn nổi Hứa Cảnh Dịch đang như hóa điên, lao vào đánh tới tấp. Dù Hình Diễm Thần sau đó đã phản công, nhưng vẫn bị lép vế hơn một bậc.

Chẳng bao lâu, cửa phòng tiếp khách lại bị mở ra.

Sở Lam vừa nghe điện thoại xong trở lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền biến sắc, lao tới như bay.

Chương 46

Về sau mọi chuyện được giải quyết thế nào, ngay cả Tô Nhung cũng không rõ.

Cậu chỉ biết hai người đang vật lộn nhau cuối cùng bị kéo ra, trong phòng tiếp khách rộng lớn xuất hiện rất nhiều người — có người mặc đồng phục đen, có người mang huy hiệu cảnh sát, còn có cả mấy người đàn ông mặc vest, nhìn qua chính là luật sư.

Tay Tô Nhung bị ai đó nắm chặt, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay dính dính — cậu biết đó là máu, nhưng không rõ là của ai.

Trên mặt cả Hứa Cảnh Dịch lẫn Hình Diễm Thần đều đầy vết thương, chỉ là nhìn kỹ thì Hình Diễm Thần thảm hơn hẳn.

Hứa Cảnh Dịch thật sự đã ra tay không nương tình.

Nhận ra điều đó, Tô Nhung bỗng rùng mình, muốn rút tay ra khỏi tay anh.

"Tiểu Nhung."

Chỉ một động tác nhỏ thôi cũng bị phát hiện, bàn tay nhỏ lập tức bị siết chặt, không cho cậu trốn chạy.

"Anh Cảnh Dịch ... anh muốn uống nước không? Em đi lấy cho anh..."

"Không cần đâu."

Anh nhìn cậu thật sâu, ánh mắt đã bình lặng trở lại, sát khí trong mắt tự lúc nào đã được giấu đi. Giọng nói trầm ổn mà mang theo sự áy náy rõ rệt: "Em bị dọa rồi đúng không?"

"Xin lỗi."

Anh khẽ nói lời xin lỗi, thái độ chân thành, nhưng lại không hề liếc nhìn Hình Diễm Thần lấy một lần.

Hình Diễm Thần nhìn người đối diện đang giả vờ đạo mạo, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sở Lam ấn miếng gạc vào vết thương rất mạnh.

"Á! Cậu làm gì vậy?!"

Nhìn Sở Lam, anh chỉ thấy đối phương mặt lạnh như tiền:
"Giữ im lặng đi. Ở đây nhiều người, đừng gây chuyện."

Bực bội hừ một tiếng, nhưng Hình Diễm Thần cuối cùng cũng không nói gì thêm.

"Anh Hình, tình hình cơ bản chúng tôi đã nắm được. Sau khi điều tra kỹ, chúng tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

Viên cảnh sát mặc đồng phục trông rất lão luyện, xử lý tình huống vô cùng bình tĩnh.

Khi thấy Hứa Cảnh Dịch định dẫn Tô Nhung rời đi, sắc mặt Hình Diễm Thần càng thêm u ám, hắn ta nhướng mày hỏi ngược lại: "Còn cần điều tra thêm? Rõ ràng là cố ý gây thương tích mà."

Anh đứng bật dậy, gọi với theo:
"Hứa Cảnh Dịch, đứng lại cho tôi!"

Nhưng đối phương không hề dừng bước, trái lại còn dịu dàng xoa đầu thiếu niên bên cạnh, an ủi:
"Đừng để ý. Chúng ta đi thôi."

Bị phớt lờ trắng trợn, Hình Diễm Thần tức đến mức muốn xông lên cản lại, nhưng một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng bước ra chặn trước mặt anh, giơ tay ngăn anh lại.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 89


"Chào anh Hình, tôi là luật sư đại diện của ngài Hứa, họ Tiêu."

Trên khuôn mặt luật sư Tiêu luôn mang một nụ cười ôn hòa, nhưng thái độ khi ngăn cản lại không hề mềm yếu chút nào: "Nếu anh có bất cứ thắc mắc gì, có thể trao đổi trực tiếp với tôi. Anh Hứa đã toàn quyền ủy thác cho tôi xử lý mọi hiểu lầm liên quan."

"Hiểu lầm?" Gương mặt Hình Diễm Thần tối sầm lại đến cực điểm, lời nói vô tình kéo theo vết thương khiến anh nhăn mặt:
"Anh ta rõ ràng là cố ý hành hung người khác, chứ chẳng phải cái gì mà gọi là hiểu lầm vớ vẩn cả."

Sắc mặt luật sư Tiêu không hề thay đổi: "Dựa theo thông tin tôi nắm được, nguồn cơn của hiểu lầm xuất phát từ việc anh đơn phương cưỡng ép hạn chế tự do cá nhân của cậu Tô Nhung. Khi anh Hứa bước vào phòng tiếp khách và thấy cảnh tượng ấy, đã hiểu nhầm rằng anh định làm hại cậu ấy, nên mới có phản ứng như vậy."

Nghe vậy, Hình Diễm Thần không những không tức mà ngược lại còn bật cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, môi mấp máy định đáp trả, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bên cạnh đã vang lên giọng nói của Sở Lam: "Luật sư Tiêu, chúng tôi không chấp nhận cách diễn giải 'hiểu lầm' mà anh vừa nêu. Sau này sẽ có người có chuyên môn tiếp tục làm việc với anh."

Như đã dự đoán trước phản ứng đó, luật sư Tiêu vẫn cười nhã nhặn, gật đầu:
"Được thôi. Đây là danh thiếp của tôi."

Không nói thêm gì nữa, anh ta hai tay đưa danh thiếp cho Sở Lam, chào cảnh sát rồi rời khỏi phòng tiếp khách, nhanh chóng đuổi theo nhóm của Hứa Cảnh Dịch.

Người trong phòng dần tản đi, chỉ còn lại Hình Diễm Thần và Sở Lam.

"Lúc nãy sao cậu không ngăn tên họ Hứa đó lại hả?!"

"Hình Diễm Thần, anh quên rồi sao?" Sở Lam đáp: "Hôm qua chúng ta chẳng phải còn đang bàn cách xử lý Hứa Cảnh Dịch à?"

"Giờ chẳng phải cơ hội đã đến rồi sao?"

*

Trong xe.

Tô Nhung nhìn bàn tay vẫn đang bị người ta nắm chặt, tâm trí dần chìm vào hồi ức.

Vừa rồi, cậu đã nhớ lại một chuyện.

Cậu cuối cùng cũng nhớ ra — năm đó Hứa Cảnh Dịch rời đi không phải vì không lý do, mà là đã xảy ra một chuyện.

Lúc ấy, cậu mới vừa lên lớp tám. Lớp có một thầy giáo trẻ mới chuyển đến — dạy Toán. Thầy rất vui tính, dạy học cũng hài hước dễ hiểu, nhiều bạn rất quý thầy.

Nhưng không hiểu sao, Tô Nhung lại không thích người này chút nào. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt thầy nhìn mình rất kỳ quặc.

Mặc dù thầy dạy đúng môn cậu yếu, lại rất kiên nhẫn, nhưng mỗi lần muốn hỏi bài, Tô Nhung đều phải lấy hết can đảm mới dám lại gần.

Vì thầy có một thói quen rất lạ.

Thầy thích nắm tay cậu, rồi cùng cậu viết bài trên giấy nháp. Lúc ấy, thầy đứng rất sát, gần như áp hẳn cả người lên lưng cậu. Cảm giác như bị ôm chặt từ phía sau.

Cảm giác đó... thật khó diễn tả — rất đáng sợ, rất buồn nôn.

Cậu sợ.
Nên sau đó rất ít khi dám chủ động tìm thầy.

Nhưng thầy lại luôn gọi riêng cậu lên văn phòng sau giờ tan học. Một lần, hai lần... rồi cậu bắt đầu né tránh.

Và lần cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, đã kể hết nỗi sợ của mình cho Hứa Cảnh Dịch.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Cậu chỉ nhớ hôm đó mình lại bị gọi vào văn phòng, bên trong chỉ có thầy. Thầy cười rất lạ, im lặng nhìn cậu run rẩy bước vào.

Lại là màn giảng bài quen thuộc sau lưng.
Hơi thở của một người đàn ông trưởng thành kề sát tai, sau lưng lại có một thứ gì đó đè lên. Một cảm giác rùng rợn không thể gọi tên lan từ xương cụt chạy dọc sống lưng khiến da gà nổi khắp người.

Cậu gần như bật khóc vì sợ.

Ngay khoảnh khắc đó — rầm — cánh cửa văn phòng bị đá tung từ bên ngoài.

Cái thân thể đang áp sát cậu bị kéo giật mạnh về sau. Tô Nhung quay đầu, chỉ thấy Hứa Cảnh Dịch mặc áo hoodie lao vào, đè thầy giáo xuống đất, rồi liên tục giáng từng cú đấm thẳng vào mặt ông ta.

Ánh mắt thiếu niên lúc đó đỏ ngầu đầy tàn bạo, máu văng tung tóe khắp nơi. Mắt cậu nhòe đi vì nước, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng chói chang xen lẫn sự tuyệt vọng kinh hoàng.

Mọi chuyện diễn ra không lâu.

Người của trường đến trước tiên, sau đó là một nhóm người mặc đồ đen. Họ vừa nhìn thấy cảnh tượng liền tái mặt, lập tức hợp sức kéo thiếu niên đang phát cuồng ra khỏi hiện trường.

Cuối cùng, cảnh sát cũng đến.

Lúc đó, Tô Nhung đã được đưa vào bệnh viện.

Tại sao cậu lại quên sạch chuyện đó?

Tô Nhung không thể lý giải được.

Hôm đó, cậu chỉ nằm viện một đêm. Khi tỉnh lại... cậu không còn nhớ gì nữa.

Từ lúc ấy, thầy giáo kia biến mất, cả trường cũng không ai nhắc lại chuyện đó, như thể chưa từng xảy ra.

Nhưng rõ ràng là có.
Rõ ràng là từng xảy ra!

Sau chuyện ấy, Hứa Cảnh Dịch rời đi. Biến mất khỏi thế giới của cậu.

Cậu, từ đó, chỉ còn lại một mình.

*

Một bàn tay siết lấy tay cậu mạnh hơn, sức nóng từ lòng bàn tay kéo Tô Nhung về thực tại.

"Tiểu Nhung, em đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tô Nhung ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện tầm nhìn đã mờ đi từ bao giờ. Một tầng sương nước phủ lên mắt, mũi cay xè, cổ họng nghẹn lại.

"Anh Cảnh Dịch..." – Cậu hỏi, giọng khàn đặc – "Anh... sẽ lại biến mất nữa ạ?"

Âm thanh run run như có như không, tựa như cậu đang cố gắng kìm nén nước mắt. Đôi mắt ươn ướt đỏ hoe ngước lên nhìn anh, yếu đuối đến đáng thương.

Trái tim như bị bóp chặt.

Khoảnh khắc ấy, những hoang mang vì Tô Nhung không chịu nói gì bỗng tan biến. Hứa Cảnh Dịch siết chặt tay, kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Anh sẽ không biến mất."

Giọng anh cũng khản đặc, thô ráp: "Anh sẽ không rời đi nữa. Anh hứa đấy, em yên tâm."

Hương gỗ nhè nhẹ quen thuộc bao trùm lấy Tô Nhung.

Toàn thân cậu được người kia ôm chặt trong lồ ng ngực, hơi lạnh trong người cũng dần dần tan đi...
 
Back
Top Bottom