Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 70


Đứa cháu trai vốn luôn ngoan ngoãn, trầm lặng nay hiếm hoi đưa ra yêu cầu — thì nhất định ông sẽ đồng ý.Huống chi yêu cầu của Tô Nhung lần này còn khiến ông thật sự cảm thấy... như đang được chơi đùa với một đứa trẻ đúng nghĩa.

Rõ ràng hai đứa cháu chỉ hơn kém nhau có năm tuổi, nhưng tính cách lại khác biệt đến mức rõ ràng.

Tô Nhung thì ngoan, dịu dàng, lại ngọt ngào dễ thương, rất thích đi chơi với người lớn — điều đó khiến ông được trải nghiệm niềm vui khi "dẫn cháu nhỏ đi chơi".
Còn Tô Yến Lâm lại chẳng thích hoạt động ngoài trời, suốt ngày thích yên tĩnh một mình, không hay nói chuyện — thiếu đi cái hoạt bát mà một đứa trẻ nên có.

Thế nên mới có cảnh: ông dẫn Tô Nhung ra ngoài câu cá, bắt cá, còn Tô Yến Lâm thì ở nhà đọc sách.

"Tiểu Nhung, đợi ông đi kiếm một cành cây đã."

Dùng tay không để bắt cá thì có lẽ hơi khó, nhưng hồi còn trẻ, ông từng dùng nhánh cây uốn thành xiên để đâm trúng cá — mấy chiêu đó vẫn còn nhớ mang máng.

Dưới gốc cây to bên bờ, ông tìm được một nhánh cây chắc chắn ưng ý, vặt bỏ mấy chiếc lá còn vướng trên đó rồi ung dung quay lại bên cạnh Tô Nhung.

"Để ông xem nào..."

Vừa cúi đầu nhìn những con cá bơi lượn dưới chân, ông nội chuẩn bị ra tay thì bên cạnh, đứa cháu nhỏ đột nhiên nắm chặt lấy ống quần ông.

Suýt nữa quần bị kéo tụt, ông lập tức kéo lại rồi nhìn cậu bé như củ cà rốt nhỏ đang đứng bên cạnh, mặt đầy vạch đen: "Làm sao vậy, Tiểu Nhung?"

"Ông ơi, ông xem kia có phải con cá to không?"

Cá to à? Trong con suối này làm gì có cá to, lớn nhất cũng chỉ tầm bàn tay thôi.

Nhưng "con cá" đang trôi từ thượng nguồn xuống... lại to đến nửa người.

Đó đâu phải cá! Rõ ràng là một đứa trẻ.

Sắc mặt ông nội lập tức thay đổi, bảo Tô Nhung đứng yên không được nhúc nhích rồi nhanh chóng bước về hướng dòng suối đổ xuống.

"Ông ơi, cậu ấy ngủ rồi ạ?"

Giọng nói ngây thơ vang bên tai, ông nội im lặng, gương mặt nghiêm nghị liên tục ấn lên ngực cậu bé được vớt từ suối lên.
Đến khi cậu bé đó nôn ra nước, ông mới quay lại trả lời câu hỏi của Tô Nhung: "Ừ, cậu ấy ngủ... nhưng bây giờ tỉnh rồi."

Vừa dứt lời, thiếu niên bị đuối nước từ từ mở mắt ra, đờ đẫn nhìn người ông già và đứa bé đứng trước mặt mình.

"Ông vừa vớt cháu từ dưới suối lên, bọn ông không phải người xấu đâu."

Thấy ánh mắt cậu bé kia tràn đầy hoảng sợ, ông nội lập tức nói tiếp: "Cháu còn nhớ vì sao mình bị rơi xuống nước không? Còn nhớ tên mình không?"

"Sao vết thương của cháu lại nghiêm trọng thế này? Miệng vết thương còn sưng phồng cả lên..."

*

Không biết tại sao lại mơ về chuyện khi còn bé, Tô Nhung dụi mắt ngồi dậy, phát hiện trên người mình có khoác một chiếc áo khoác nam.

Cậu vội cúi xuống nhặt chiếc áo đã rơi xuống đất, rồi mới nhận ra trong phòng giờ chỉ còn mỗi mình. Chiếc giá vẽ trống trơn không một bóng người, còn Úy Khanh Duẫn thì chẳng biết đã đi đâu.

Sau khi gấp áo lại cẩn thận, Tô Nhung mới cầm điện thoại lên — thấy có một tin nhắn của Úy Khanh Duẫn gửi đến:【 Xong sớm, tỉnh rồi thì về đi.】

Chỉ vài từ ngắn ngủi, không thể đoán nổi tâm trạng của người gửi.
Tô Nhung cất điện thoại, thay lại đồ của mình, chào dì Mạch ở tầng một rồi vội vã rời đi.

Cậu không hề hay biết, bên cửa sổ tầng ba của căn nhà, có một người đàn ông cao lớn đang đứng lặng.

Trong phòng không bật đèn, thân người dường như hòa vào bóng đêm.

Đôi mắt đen sâu lặng dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang rời đi, mãi đến khi Tô Nhung khuất khỏi tầm nhìn, Úy Khanh Duẫn mới chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng lại trên chiếc giá vẽ trước mặt.

Trên đó vẫn đặt bức tranh phác họa mà hắn đã hoàn thành tối nay.

Ánh nhìn lướt qua bức tranh một thoáng, rồi tiếp tục nhìn qua mấy khung tranh được treo trên tường — tổng cộng bốn, năm bức — cuối cùng lại quay về bức vừa mới vẽ xong.

Căn phòng này là nơi hắn dùng để lưu giữ tác phẩm. Trước nay, tất cả các bức hắn vẽ... đều là cùng một đứa trẻ.

Thế nhưng tối nay...

Ánh mắt hắn khựng lại khi dừng ở giá vẽ, môi mím chặt, tiến lại gần, từng chút từng chút dõi theo nét vẽ trên bức tranh — là một cậu thiếu niên đang say ngủ.

Lần đầu tiên,

Lần đầu tiên hắn vẽ một người không phải trẻ con.

Tối nay trong lúc vẽ, hắn cực kỳ tập trung, từng đường nét đều được chăm chút — từng sợi mi mắt, từng nét mặt say ngủ đều hiện lên sống động.

Đến khi hắn hoàn hồn, bức tranh đã được hoàn thiện từ lúc nào không hay.

Không còn là việc mượn hình bóng Tô Nhung để thể hiện đứa trẻ sâu trong lòng,
mà là... hắn đã vẽ chính Tô Nhung.

Nhìn chằm chằm thiếu niên đang say ngủ trên tranh, Úy Khanh Duẫn cảm thấy bất an... và một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ chưa từng có.

Chỉ là cảm giác thỏa mãn ấy nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua — nhưng đủ để khiến hắn mất phương hướng, không phân biệt được bản thân đang nghĩ gì.
Hắn cầm tranh đi thật nhanh đến căn phòng lưu trữ.

Những bức tranh trên tường giúp hắn lấy lại bình tĩnh.

Ngoài các bức tranh treo tường, dưới đất còn có rất nhiều tác phẩm được phủ vải trắng — đa số là tranh từ thời cấp ba của hắn.

Những bức khi xưa từng được hắn nâng niu yêu quý, chẳng biết từ lúc nào đã bị gỡ xuống, phủ vải lên. Có thể là do cảm giác khác biệt,
Vì những bức sau này mới giống đứa trẻ trong lòng hắn nhất.

Đứa trẻ... đã từng cứu mạng hắn.

Dù những bức tranh kia đều là vẽ cùng một đứa trẻ, nhưng người mẫu mà anh mượn hình lại không giống nhau.

Dù hai người đều họ Tô, và đều có nét giống đứa trẻ kia.

Thế nhưng cảm giác khi vẽ ra lại không giống nhau — và người phù hợp nhất với hình ảnh ấy, chính là Tô Nhung.

Vì vậy, hắn mới hạ mấy bức tranh đã treo nhiều năm xuống.

Nhưng vì sao?

Tại sao hắn lại vẽ chính Tô Nhung?

Phải biết rằng... bao năm qua, hắn chưa từng vẽ Tô Yến Lâm.

Chương 37

Sau đêm hôm ấy, Tô Nhung liên tiếp hai tuần không hề nhận được bất kỳ lời gọi nào từ Úy Khanh Duẫn.

Cậu cũng không thấy có gì lạ, chỉ cho rằng chắc hắn lại đi công tác như thường lệ.

Dù mỗi lần đến cũng chỉ là làm mẫu để hắn vẽ, nghe thì tưởng nhẹ nhàng — nhưng với Tô Nhung, mỗi lần như vậy đều thấy gò bó, mệt mỏi.

Lúc nào cũng vậy, vừa bước vào là bị yêu cầu thay đồ mà hắn chuẩn bị, quần áo của chính mình dường như bị xem là thứ dơ bẩn, không lọt nổi vào mắt Úy Khanh Duẫn.

Chưa kể đến cách đối xử — hắn luôn lạnh lùng, xa cách, mỗi lần vẽ xong là lập tức đuổi cậu về, giống như một tờ khăn giấy đã dùng xong, tiện tay vứt đi...chỉ coi cậu như một công cụ.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 71


Dù sao thì Tô Nhung cũng chẳng thích ở bên cạnh Úy Khanh Duẫn một chút nào, thật sự là không thích, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nếu không phải vẫn còn đang nợ tiền đối phương, cậu chắc chắn sẽ không chủ động qua lại gì với hắn.

Nói ra cũng lạ, rõ ràng cậu đã đề nghị kết thúc thỏa thuận bằng cách trả tiền, vậy mà đối phương lại thẳng thừng từ chối...

Chẳng lẽ là vì không chấp nhận việc trả góp?

... Tên tư bản kỳ quái, thật đáng ghét.

*

"Chào bạn, có thể làm phiền một chút không?"

Đang đứng gần cổng trường chờ xe buýt, Tô Nhung cúi đầu tìm đường trên bản đồ thì bất ngờ có một bạn học không quen biết đi tới bắt chuyện.

"Có chuyện gì vậy?"

"À, mình muốn hỏi là bạn định đi đâu vậy?"

Cô gái đội mũ dường như cũng nhận ra câu hỏi của mình có phần đường đột, hơi ngượng ngùng chỉ về phía cô gái tóc ngắn đứng cạnh rồi cười tươi nói: "Là thế này, bọn mình định đến trung tâm thành phố, nhưng vì phải đợi xe buýt lâu quá nên định gọi xe đi chung."

"Muốn hỏi xem bạn có định đến trung tâm thành phố không? Bọn mình muốn đi ghép xe với bạn."

Trường của Tô Nhung tuy không hẳn là ở ngoại ô, xung quanh vẫn có trung tâm thương mại lớn đủ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hàng ngày. Nhưng nếu muốn vào trung tâm thành phố thì phải ngồi xe buýt mất gần một tiếng đồng hồ.

Xe buýt mỗi chuyến cách nhau khoảng 40 phút, mà học sinh chờ xe thì không ít. Nếu xui xẻo không giành được chỗ, thì phải đứng suốt cả quãng đường hơn tiếng đồng hồ.

Cô gái chỉ về phía trạm xe buýt gần đó, vẻ mặt khổ sở: "Không hiểu sao hôm nay đông người lạ thường, bọn mình cảm giác chắc không chen lên xe được."

"Đúng đó bạn, hay là cùng bọn mình đi ghép xe nhé?"

Việc ghép xe trong trường cũng khá phổ biến, chỉ là Tô Nhung không ngờ hôm nay lại bị hai cô gái này chọn trúng, dù quanh đây còn không ít người đang đợi xe.

"Mình thì không có vấn đề gì, chỉ là mình đi đến khu gần đường Kiến Thành, không biết có tiện đường không."

"Đường Kiến Thành à, để mình xem bản đồ đã..." Cô gái lấy điện thoại ra gõ tìm, rồi mặt rạng rỡ reo lên: "Tiện đường, tiện đường lắm! Trung tâm thương mại bọn mình định tới cũng gần đó, có thể đi chung được!"

"Vậy được, để mình gọi xe nhé."

Thỏa thuận rất nhanh chóng, đến khi ba người cùng lên xe đi được một đoạn, họ mới lướt qua chiếc xe buýt đang từ từ chạy đến.

"May mà không đứng đó đợi, mình thấy xe đã đông lắm rồi, bọn mình chắc chắn chen không nổi đâu."

"Đúng đó, may mà mình đi hỏi, không thì..."

Vừa nói, cô gái đội mũ vừa liếc nhìn Tô Nhung đang ngồi ghế phụ im lặng, rồi nhỏ giọng nói: "Bạn học, cảm ơn bạn đã ghép xe với bọn mình nha."

"À, mà bạn cũng đến trung tâm thương mại đó à?"

"Không cần cảm ơn đâu, nếu không có các bạn thì chắc mình cũng không lên được xe." Tô Nhung cười nhẹ: "Mình không đi mua sắm đâu, chỉ đi làm chút việc gần đó thôi."

"Ồ ồ." Cô gái gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thấy Tô Nhung dường như đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hai cô gái cũng không bắt chuyện nữa, chỉ thỉnh thoảng thì thầm vài câu với nhau khi nhìn vào điện thoại.

Chuyến xe kéo dài hơn nửa tiếng nhanh chóng kết thúc.

Biết hai cô gái đi giày cao gót không tiện đi bộ, Tô Nhung đề nghị tài xế dừng xe ngay trước cổng trung tâm thương mại. Sau khi chào tạm biệt, cậu men theo chỉ dẫn của bản đồ để đến điểm hẹn của mình.

Nhìn tấm biển ghi "Viện phúc lợi trẻ em" ở không xa, Tô Nhung cất điện thoại vào túi.

Sau khi đăng ký tên tại phòng bảo vệ, cậu từ tốn bước vào nơi mà nhiều năm trước cậu từng đến chỉ một lần.

Giờ đang đúng vào giờ nghỉ trưa, suốt quãng đường đi vào, Tô Nhung hầu như không gặp ai.

Cậu dựa vào ký ức, từ từ đi sâu vào bên trong.

Không lâu sau, cậu phát hiện nơi đây đã thay đổi rất nhiều so với trong trí nhớ.

Khu vườn nhỏ từng là nơi vui chơi của bọn trẻ ngày xưa giờ đã bị xây thành những dãy nhà nhỏ. Tô Nhung đứng ngẫm nghĩ, thấy lòng dâng lên chút bùi ngùi.

Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên mình tới đây, có mấy đứa trẻ đang tụm lại chơi đùa, còn cậu thì do đi vệ sinh xong bị lạc đường, vô tình đi lạc vào đó.

Lúc ấy, điều khiến cậu ấn tượng nhất không phải là trò chơi của bọn trẻ, mà là một cậu thiếu niên lớn hơn những đứa kia một chút, đang ngồi ở góc.

Rất rõ ràng, cậu thiếu niên ấy là người đứng đầu trong nhóm trẻ con ấy.

Xung quanh cậu ta có mấy đứa nhỏ vây quanh, nhưng thiếu niên không chơi cùng, mà đang cặm cụi vá một chiếc váy nhỏ màu vàng nhạt bằng kim chỉ.

Vì tò mò nên Tô Nhung bước lại gần, còn chưa đến nơi thì đã nghe cô bé bên cạnh hỏi: "Anh ơi, xong chưa? Vá xong chưa?"

"Gần xong rồi, Linh Linh đợi chút nhé."

Thiếu niên rất kiên nhẫn, dù bị giục nhưng vẫn mỉm cười dỗ dành cô bé sốt ruột, tay vẫn thoăn thoắt vá chiếc váy rách.

"Xong rồi đó, em xem thử đi."

Thiếu niên đưa chiếc váy nhỏ cho cô bé, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cậu bé sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng đang đứng lúng túng ở bên cạnh.

Ngay lập tức, cậu bé nhíu mày, cố gắng khiến giọng mình nghe trưởng thành hơn: "Cậu là ai? Sao lại đến đây?"

Bị hỏi đột ngột, Tô Nhung lập tức luống cuống, ánh mắt của đối phương khiến cậu sợ hãi, luống cuống giải thích rằng mình đi cùng anh trai tới đây, nhưng vừa đi vệ sinh xong thì bị lạc đường.

Nghe vậy, thiếu niên nhìn Tô Nhung từ đầu đến chân với vẻ nghi hoặc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: "Tôi biết cậu, cậu đi cùng thiếu gia kia đến đúng không?"

Thiếu gia mà cậu ta nhắc tới chính là Hứa Cảnh Dịch, còn Tô Nhung đúng là đi cùng Hứa Cảnh Dịch tới đây.

"Khách khứa đều ở phòng tiếp khách phía trước, tôi đưa cậu về đó."

Nói rồi, cậu thiếu niên đứng dậy, ra hiệu cho Tô Nhung đi theo. Mới đi được hai bước thì nghe Tô Nhung nhỏ giọng nói: "Anh giỏi thật đấy, còn biết vá quần áo nữa."

Dường như không ngờ được sẽ được khen, khuôn mặt non nớt của thiếu niên bỗng ửng đỏ, tỏ ra ngượng ngùng: "Có gì mà giỏi, việc đơn giản như vậy..."

"Em, em sao lại đi ra một mình thế? Anh em không trông em à?"

Khi nãy lúc vào phòng khách giúp viện trưởng bưng trà, cậu ta đã thấy Tô Nhung được một cậu bé lớn tuổi hơn nắm tay dẫn đi, nắm suốt từ đầu đến cuối, không hề buông ra...
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 72


Người kia luôn để mắt đến Tô Nhung rất chặt, sao có thể để một cậu bé tự mình đi vệ sinh được chứ?

"Anh em bị một chú kéo lại nói chuyện rồi, nên em mới..."

"Em lén chạy ra à?"

Bị nói trúng, Tô Nhung ngạc nhiên tròn mắt, cảm thấy anh trai này thật thông minh quá đi mất."Sao anh biết vậy?"

Làm sao mà không biết được chứ?

Vừa bước vào đã thấy cậu bé này ngoan ngoãn dựa vào bên người kia, trong mắt chỉ có một mình anh ta, không hề nhìn thấy cậu ta khi ấy đang bưng trà bước vào.

Nhưng nghĩ lại thân phận thiếu gia của Tô Nhung, thì cũng dễ hiểu thôi.

Dù sao người ta cũng là thiếu gia, sao có thể nhớ đến một cậu bé con bê trà vào được chứ.

"Nè, sao anh không nói gì nữa vậy?"

Thấy người anh lớn vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ bỗng im lặng, cả nụ cười cũng biến mất, Tô Nhung ngơ ngác hỏi: "Sao anh đột nhiên không vui thế?"

Còn chưa kịp ngạc nhiên vì một đứa nhỏ như Tô Nhung lại có thể nhạy cảm với cảm xúc đến vậy, cậu thiếu niên khựng lại, vừa định nở một nụ cười lễ phép dành riêng cho khách đến thăm viện thì đã thấy cậu bé lo lắng lấy từ túi áo ra một chiếc hộp sắt nhỏ.

Cậu liếc trái liếc phải, như thể sợ ai đó phát hiện ra: "Anh ơi, em tặng anh hộp kẹo này nha."

"Ngon lắm đó!" Thấy anh trai không nhận, Tô Nhung sốt ruột nhét hộp kẹo vào tay đối phương, "Ăn kẹo rồi sẽ thấy vui lên..."

Bất ngờ, câu nói còn chưa dứt thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng làm cậu giật mình.

"Em... em đi trước đây!"

Nhìn cậu thiếu gia nhỏ nhắn xinh xắn kia vội vã chạy về phía người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia, cậu thiếu niên cụp mắt, siết chặt chiếc hộp sắt nhỏ vẫn còn mang theo hơi ấm trong tay.

"Tiểu Nhung, vừa rồi em đi đâu thế?"

"Không... em không đi đâu cả, chỉ là... chỉ là đi vệ sinh thôi..."

Người đàn ông kia không thèm liếc nhìn cậu thiếu niên lấy một cái, hoặc có thể là chẳng buồn nhìn. Anh chỉ kéo tay thiếu gia nhỏ rồi xoay người rời đi.

Bóng dáng họ khuất dần, tiếng trò chuyện cũng dần nhỏ đi không còn nghe rõ nữa.

*

"Anh Tiền ơi, anh đang ngẩn người gì đó vậy?"

Thấy Giang Tiền đứng ngây người trước căn nhà nhỏ, Đặng Tử Kiệt bước tới, dùng vai huých nhẹ một cái, "Ôm đống đồ đó không nặng à? Vào trong đặt mấy thùng này xuống trước đi."

"Không ngẩn người đâu, chỉ là nhớ lại vài chuyện thôi." Giọng khẽ khàng, Giang Tiền cùng Đặng Tử Kiệt đi vào căn phòng nhỏ, tay vẫn bê những chiếc thùng nặng.

"Trời ơi, mấy quyển sách này nặng chết đi được." Vừa duỗi tay lắc lưng, Đặng Tử Kiệt vừa lẩm bẩm: "Không biết ai tốt bụng lại quyên góp sách cho chúng ta nữa. Đám nhóc con kia chắc vui lắm đây."

"Ừ." Giang Tiền gật đầu đồng ý, rồi cặm cụi lấy sách trong thùng ra, sắp xếp lên kệ rất cẩn thận, chuyên chú: "Những năm qua may mà có những người tốt như vậy, nếu không viện chúng ta sớm đã không trụ nổi nữa."

"Đúng đúng, nhất là ba năm trước, nếu không bất ngờ nhận được khoản tiền quyên góp đó, thì viện chắc đã đóng cửa từ lâu rồi. Cũng tại khi đó tụi mình còn trẻ, chẳng biết cách xoay tiền."

Không muốn nhớ lại quãng thời gian khó khăn đó, Đặng Tử Kiệt chuyển đề tài: "À đúng rồi, anh Tiền, anh có biết người quyên góp năm đó là ai không?"

"Không biết. Nghe dì Đình nói đó là quyên góp ẩn danh, lúc chuyển khoản chỉ hiển thị họ thôi."

"Họ gì vậy?"

"Họ Tô."

Tay Giang Tiền vẫn không ngừng sắp xếp sách, dường như rất thành thạo việc này, chỉ một lúc sau đã gọn gàng đâu vào đấy.

Sau khi phủi tay quay người lại, thấy vẻ mặt Đặng Tử Kiệt như đang suy nghĩ gì đó, Giang Tiền hơi nhíu mày.

"Sao vậy?"

"Lúc nãy dì Đình nói hôm nay sẽ có một vị khách đến thăm. Lúc vào cổng tôi liếc thấy bảng đăng ký của bác Cương, trên đó ghi đúng một cái tên họ Tô."

"Ê, anh nói xem, có khi nào chính là vị ân nhân năm đó không?"

Nghĩ càng thấy hợp lý, Đặng Tử Kiệt phủi bụi trên tay, đầy hào hứng: "Hay là tụi mình lén đi xem thử đi?"

"Anh cũng tò mò mà đúng không? Người thần bí đã quyên góp cho chúng ta cả một khoản tiền lớn như vậy ấy."

"..."

"Ừ, vậy đi xem thử."

*

Chương 38

Không ngờ lại được viện trưởng tiếp đãi nhiệt tình đến thế, Tô Nhung có chút luống cuống.

"Không... không cần khách sáo đâu ạ."

Cậu cúi người nhận ly trà được đưa tới, cẩn thận đặt lên bàn. Ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt hiền hòa đang mỉm cười của đối phương.

Viện trưởng Đình là một người phụ nữ rất dịu dàng, ăn mặc đơn giản, tóc được buộc gọn gàng phía sau thành đuôi ngựa lẫn vài sợi bạc.

Tuy đã lớn tuổi, nhưng bà trông vẫn còn rất minh mẫn, thần sắc sáng sủa.

"Đây là điều chúng tôi nên làm."

"Cậu Tô, nếu năm đó không có khoản quyên góp của cậu, thì viện phúc lợi này thật sự không thể duy trì được nữa."

Nhìn cậu bé trước mặt còn trẻ như thế, viện trưởng Đình vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Viện này là cơ sở tư nhân, do bà và chồng cùng sáng lập. Sau này chồng bà gặp tai nạn, bà một mình gồng gánh tiếp tục vận hành nơi này.

Những năm qua, viện chủ yếu dựa vào sự quyên góp của các nhà hảo tâm ở Đế Đô và một phần nhỏ từ quỹ xổ số công ích.

Từ sau khi chồng mất, viện trưởng Đình không giỏi giao tiếp xã hội – ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Tình hình tài chính cũng ngày một căng thẳng, khiến viện lâm vào cảnh sắp phải đóng cửa.

Thông thường, nếu một viện phúc lợi tư nhân giải thể, thì trẻ em trong đó sẽ có hai con đường: hoặc được chuyển đến viện công của nhà nước, hoặc được nhận nuôi.

Ngay vào lúc nguy cấp ấy, một người giấu tên họ Tô bất ngờ quyên tặng một khoản tiền lớn, giúp họ vượt qua thời điểm khó khăn nhất.

Từ đó đến nay, bà luôn muốn được trực tiếp cảm ơn người đó, nhưng đối phương chỉ gọi điện một lần duy nhất để xác nhận đã nhận được tiền quyên góp, rồi sau đó hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Ba năm trôi qua, viện đã thu thập kinh nghiệm và dần hồi phục lại hoạt động bình thường.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 73


Ngoài sự giúp đỡ từ những đứa trẻ đã lớn lên trong viện, còn phải cảm ơn cả người đã quyên góp năm đó – một ân nhân bí ẩn.

Giờ đây cuối cùng cũng được gặp người tốt bụng ấy, trong mắt viện trưởng Đình ngoài vẻ ngạc nhiên vì đối phương còn quá trẻ, còn có nhiều hơn là lòng biết ơn và sự xúc động.

Nếu không có Tô Nhung, viện phúc lợi này e rằng đã sớm đóng cửa rồi.

"Cậu Tô, xin hỏi hôm nay cậu đến đây là để...?"

"Viện trưởng Đình, cứ gọi con là Tiểu Tô là được rồi ạ. Cháu chỉ muốn đến thăm, tham quan một chút thôi, không có mục đích gì khác." Tô Nhung mỉm cười đáp lại, trong lòng vẫn thấy hơi ngạc nhiên vì viện trưởng lại có thể nhận ra cậu.

Thật ra, có một chuyện mà Tô Nhung không hề biết.

Muốn đến tham quan viện phúc lợi này cần phải đăng ký trước qua mạng. Tối hôm qua, khi viện trưởng Đình thấy người đăng ký có họ là "Tô", bà lập tức chú ý ngay.

Vì vậy mà ngay khi Tô Nhung vừa bước vào không bao lâu, bà đã "vô tình" ra gặp được cậu.

Hai người trò chuyện đôi câu, viện trưởng Đình liền hỏi Tô Nhung có phải là người đã quyên góp năm đó không.

Nhìn ánh mắt của bà, Tô Nhung nhẹ gật đầu thừa nhận.

"Thì ra là vậy."

Hiểu rõ suy nghĩ của Tô Nhung, viện trưởng Đình mỉm cười, rồi bắt đầu kể cặn kẽ cho cậu nghe về tình hình của viện trong ba năm qua, cũng như khoản tiền quyên góp ấy đã được sử dụng như thế nào.

"Nói ra thì, dì có một chuyện rất tò mò." Viện trưởng Đình khựng lại một chút, rồi hỏi: "Tiểu Tô, sao con lại chọn quyên góp cho viện của dì vậy ?"

Không ngờ sẽ nhận được câu hỏi như vậy, Tô Nhung hơi sững người.

Sau một thoáng suy nghĩ, cậu đáp: "Thật ra, hồi nhỏ con từng đến đây một lần, cũng có chút ấn tượng. Ba năm trước, tình cờ thấy tin viện chuẩn bị đóng cửa, nên con mới nghĩ đến chuyện ủng hộ tiền."

Nói chính xác hơn thì, ba năm trước vào một ngày nọ, cậu nhận được một tờ rơi trên đường. Trong đó ghi rõ rằng viện phúc lợi đang trong tình trạng khó khăn và cần gây quỹ để duy trì.

Tờ rơi đó trông không phải là loại được in ấn chuyên nghiệp, mà là do ai đó tự tay làm ra.

Mặt trước là nội dung thông tin, mặt sau là tờ giấy nháp có viết các phép tính toán, chữ viết nguệch ngoạc và hình vẽ vụng về – rõ ràng là do trẻ con vẽ.

Khi ấy, Tô Nhung đang ở gần đó nên đã lần theo địa chỉ trên tờ rơi, đi đến cổng viện phúc lợi. Vừa đứng trước cánh cổng ấy, cậu lập tức nhớ lại ký ức tuổi thơ.

Sau khi về nhà, cậu lập tức tra cứu thông tin trên mạng, xác nhận viện thực sự sắp phải đóng cửa, lúc ấy mới quyết định quyên góp tiền.

Tất nhiên, thời điểm đó dù hàng tháng bố vẫn chuyển tiền cho cậu, nhưng khoản ấy hoàn toàn không đủ để làm từ thiện.

Đúng lúc đó, cậu gặp được Úy Khanh Duẫn – hai bên đạt được một thỏa thuận.

Mỗi lần nghĩ đến vụ "giao dịch" đó, Tô Nhung lại thấy đau đầu.

"Tiểu Tô, con không khỏe à?"

Thấy cậu đưa tay xoa trán, viện trưởng Đình lo lắng hỏi: "Ở đây dì có dầu xoa đầu, để dì lấy cho con bôi nhé?"

Nói rồi bà lập tức đứng dậy định đi lấy hộp thuốc, Tô Nhung vội xua tay từ chối, nhưng cũng chẳng cản được sự nhiệt tình của bà.

"Lạ thật, hình như không ở đây rồi... chắc dì để ở phòng bên cạnh mất rồi." Quay đầu lại nhìn Tô Nhung, bà áy náy nói: "Con đợi dì một chút nhé, dì đi lấy ngay đây."

"Thật sự không cần đâu ạ, con hết đau rồi mà..."

Nhìn viện trưởng Đình đã đi khuất ra ngoài, Tô Nhung chỉ còn biết bất lực thở dài một tiếng.

Đúng là... nhiệt tình và chu đáo quá mức.

Tuy bà luôn đối xử niềm nở với mọi người, nhưng việc làm đến mức ấy cũng là vì đã thành thói quen.

Là "mẹ viện trưởng", bà từ lâu đã quen với việc chăm sóc lũ trẻ. Cộng thêm vẻ ngoài của Tô Nhung trông khá non nớt, nên bà càng cảm thấy cần phải chăm lo cho cậu.

Một lúc sau, cuối cùng cũng có tiếng bước chân bên ngoài vọng tới.

Tô Nhung còn tưởng là viện trưởng quay lại, ai ngờ lại là người bạn cùng phòng của cậu.

"Tô Nhung, sao cậu lại ở đây?"

Giọng điệu mang theo chút ngạc nhiên và tò mò. Tô Nhung còn đang ngẩn người, định mở miệng trả lời thì phía sau Giang Tiền vang lên tiếng của viện trưởng Đàm.

"Tiểu Tiền, sao con lại qua đây vậy?" Bà nhìn Giang Tiền một cách khó hiểu, rồi hỏi tiếp: "À đúng rồi, mấy quyển sách sắp xếp xong chưa? Tiểu Kiệt đâu?"

"Xong rồi ạ." Giang Tiền thu lại ánh nhìn, dịu giọng đáp: "A Kiệt đi vệ sinh rồi, con qua xem có việc gì cần phụ không."

"Không cần nữa đâu, phần còn lại để dì lo là được." Viện trưởng Đình cười đáp, rồi bước đến trước mặt Tô Nhung với lọ dầu xoa trong tay: "Tiểu Tô, loại dầu này dùng tốt lắm, lấy một chút thoa lên ngón tay rồi xoa vào thái dương là được."

"Dạ, cảm ơn dì." Không tiện từ chối, Tô Nhung vội nhận lấy lọ dầu nhỏ, cúi đầu nhỏ vài giọt lên đầu ngón tay rồi xoa lên thái dương theo chỉ dẫn.

Tuy cậu cúi đầu, nhưng ánh mắt của Giang Tiền vẫn không rời khỏi cậu.

"Dì Đình, cậu ấy là...?"

"Ôi chà, suýt nữa thì dì quên giới thiệu." Viện trưởng Đình vỗ nhẹ trán, nói: "Tiểu Tiền, con còn nhớ người đã quyên góp tiền cho chúng ta ba năm trước không? Chính là Tiểu Tô đây đó."

Nghe vậy, trong mắt Giang Tiền ánh lên một tia kinh ngạc, ánh nhìn dành cho Tô Nhung cũng thay đổi.

"Không ngờ lại là cậu..." Giọng cậu khẽ khàng, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cậu rất nhiều."

Nhận ra hai người này quen biết nhau, viện trưởng Đình tỏ ra vô cùng vui mừng. Khi biết họ còn là bạn cùng phòng, bà không kìm được mà cảm thán một câu: "Đúng là duyên phận mà!"

Quả thật là duyên phận.

Hồi nhỏ, cậu từng bị lạc và gặp Giang Tiền; lớn lên lại trở thành bạn cùng phòng; đến giờ lại bất ngờ gặp nhau trong chính viện phúc lợi này.

Ngay khi nhìn thấy Giang Tiền, Tô Nhung lập tức nhớ tới quá khứ của cậu, kết hợp với ký ức năm xưa – rất dễ để nhận ra: đây chính là cậu thiếu niên mà cậu từng gặp khi lạc đường hồi nhỏ.

Nghe viện trưởng Đình nói vậy, Tô Nhung nhẹ giọng đáp: "Đúng là có duyên thật..."

"Tiểu Tô, đầu con còn đau không?" Như sực nhớ ra điều gì, viện trưởng vỗ nhẹ vào cánh tay Giang Tiền, cười nói: "Tiểu Tiền, con giúp Tiểu Tô xoa thái dương đi, tay con khéo mà."
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 74


"Không... thật sự không cần đâu..."

Tô Nhung còn chưa kịp nói dứt câu, đã thấy Giang Tiền bước đến, cầm lấy lọ dầu xoa nhỏ. Động tác của anh ta rất thuần thục, đầu ngón tay chạm vào miệng chai lấy chút dầu, rồi xoa hai đầu ngón tay với nhau vài lần trước khi nhẹ nhàng đặt lên hai bên thái dương của Tô Nhung.

Động tác nhanh đến nỗi khi Tô Nhung kịp phản ứng lại, thì hai bên thái dương của cậu đã ấm lên bởi những động tác xoa bóp nhè nhẹ.

Hương thơm thảo dược dịu nhẹ kết hợp với lực tay nhẹ nhàng khiến cậu không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy.

Không biết từ lúc nào, Tô Nhung đã nhắm mắt lại. Cơn đau đầu âm ỉ khi nãy giờ đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác thoải mái dịu dàng lạ thường.

Giang Tiền lặng lẽ quan sát khuôn mặt thiếu niên đang nhắm mắt trước mặt mình, ánh mắt dần tối đi, còn động tác trên tay lại càng thêm nhẹ nhàng hơn.

Một lúc sau, khi Tô Nhung mở mắt ra, thì phát hiện trong phòng giờ chỉ còn lại cậu và Giang Tiền. Viện trưởng Đình chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.

"Dì Đình ra ngoài nghe điện thoại rồi," Giang Tiền nhìn thấy vẻ thắc mắc trong mắt cậu, nhẹ giọng giải thích, "trước khi đi dặn tôi ở lại trò chuyện với em."

"Muốn đi dạo một chút không? Tôi dẫn em đi xem lớp học ở đây."

Ban đầu Tô Nhung định từ chối, nhưng khi nghe đến phần "xem lớp học", cậu không kìm được mà nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

"Vậy thì đi xem một chút nhé."

Có người dẫn đường, Tô Nhung gần như đã đi một vòng quanh toàn bộ viện phúc lợi.

Khi đến trước cửa lớp học, cậu và Giang Tiền cùng đứng yên ở cuối lớp, lặng lẽ lắng nghe âm thanh đọc bài vang ra từ bên trong.

"Các em ấy đang học Ngữ văn đấy."

Tô Nhung tò mò nghiêng đầu nhìn vào, quả nhiên thấy các em nhỏ đang cầm sách đọc bài rôm rả, còn cô giáo thì đang quay lưng về phía lớp, bước lên bục giảng.

"Em muốn vào nghe thử không?" Giọng của Giang Tiền vang lên bên tai.

Tô Nhung lắc đầu, không nói gì, rồi tiếp tục đi theo anh ta.

"Căn nhà nhỏ này mới được xây mấy năm gần đây, là một thư viện mini."

Vừa dẫn Tô Nhung đến căn nhà nhỏ, Giang Tiền vừa giải thích, vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu.

"Nơi này trước đây là một bãi đất trống, dùng làm sân chơi nhỏ."

Thấy trên mặt Tô Nhung hiện lên vẻ khác thường, ánh mắt Giang Tiền khẽ dao động, nhẹ giọng nói: "Em đã từng đến đây rồi."

Câu nói đó không phải là câu hỏi. Dựa vào một số biểu hiện của Tô Nhung và những ký ức mơ hồ trong đầu mình, Giang Tiền rất chắc chắn – cậu bé này chính là đứa trẻ năm xưa từng lạc đường.

Là cậu bé xinh đẹp từng tặng anh ta một hộp kẹo.

"Muốn ăn kẹo không?"

Tô Nhung cẩn thận đón lấy viên kẹo, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm nhận được lớp giấy gói nhựa mềm mại cọ vào da.

Cậu len lén ngước mắt nhìn Giang Tiền, không ngờ lại bị bắt gặp ngay ánh mắt.

Đang định quay mặt đi, thì nghe thấy đối phương lên tiếng: "Tô Nhung, thật lòng cảm ơn em."

Tô Nhung ngây người, khi lời nói ấy vừa rơi xuống, cậu lập tức nhận ra sự xa cách mơ hồ giữa họ từ trước đến nay chợt tan biến hoàn toàn.

Dường như có điều gì đó... đang dần thay đổi.

"Lát nữa em còn có việc gì không? Muốn về trường cùng nhau không?"

Tô Nhung còn đang định gật đầu thì chuông điện thoại vang lên – là một số lạ gọi đến.

Giọng nam trong điện thoại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: "Tiểu Nhung, còn nhớ anh là ai không?"

Chương 39

Giọng nói trong điện thoại mang theo chút lành lạnh, sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng Tô Nhung cũng nhận ra người đó là ai.

Cậu nói khẽ: "Anh."

Nghe thấy cách gọi ấy, khóe môi Tô Yến Lâm khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra, nhưng giọng điệu lại bình thản, như thể mang theo một lớp sương mờ: "Thì ra Tiểu Nhung vẫn còn nhận ra anh à."

Không hiểu vì sao đối phương lại nói như vậy, Tô Nhung ngẩn ra, chưa kịp trả lời thì đã nghe anh ta tiếp lời: "Anh còn tưởng em không nhận người anh này nữa rồi."

Những lời đó khiến Tô Nhung càng thấy khó hiểu. Cậu vừa định nói không phải vậy, muốn hỏi rõ lý do thì lại nghe Tô Yến Lâm nói muốn gặp mặt mình.

Liếc sang Giang Tiền đang đứng bên cạnh với gương mặt không biểu cảm – Tô Nhung do dự trong giây lát, rồi cũng đồng ý.

"Được rồi, Tiểu Nhung gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón em ngay."

Sau khi gửi địa chỉ, Tô Nhung gác máy rồi quay sang Giang Tiền, hơi áy náy nói: "Anh Giang, chiều nay em có việc, chắc không về trường cùng được rồi."

Giang Tiền chỉ "ừ" một tiếng đơn giản.

Thấy Tô Nhung hơi bối rối, ánh mắt anh ta khẽ động, rồi nói thêm: "Vậy đi thôi, anh dẫn em đi xem khu vườn phía sau. Ở đó có một vườn rau nhỏ."

"Dạ, được ạ!"

...

Nhìn chiếc xe màu đen mà Tô Nhung vừa bước lên rời đi, đến khi xe khuất hẳn khỏi tầm mắt, Giang Tiền mới thu lại ánh nhìn.

Trong đầu anh ta hiện lên khuôn mặt người đàn ông phía sau lớp kính xe. Đôi mắt anh ta tối sầm lại, môi mím chặt thành một đường.

Người đó... là anh của Tô Nhung sao?

Chỉ một câu nói đã khiến Tô Nhung lập tức đi theo...

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, anh ta tháo mũ ra, đưa tay luồn vào mái tóc rối bời, gãi lấy gãi để như muốn phát tiết tâm trạng.

Quay đầu nhìn tấm biển treo trước viện phúc lợi, Giang Tiền đứng lặng rất lâu, mãi gần năm phút sau mới quay người bước vào bên trong.

Trên xe.

Tô Nhung không biết Giang Tiền đã đứng đó bao lâu. Sau khi lên xe, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên người người đàn ông ngồi bên cạnh – Tô Yến Lâm.

Nhiều năm không gặp, ngoại hình của Tô Yến Lâm đã có vài phần thay đổi so với trong ký ức.

Tóc được chải chuốt gọn gàng, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao và sắc nét. Trên mặt đeo một cặp kính gọng bạc mảnh, ẩn sau tròng kính là đôi mắt đen sâu thẳm, lấp lánh sự sắc sảo và điềm tĩnh.

Trên người là bộ vest tối màu, cà vạt sọc tinh tế chỉnh tề dưới cổ áo sơ mi – cả người toát lên khí chất lạnh nhạt, nghiêm túc và khó gần.

Anh là hình mẫu tiêu chuẩn của một tinh anh chốn công sở. Còn Tô Nhung – thiếu niên mặc áo phông rộng và quần jean đơn giản lại giống như một chú nai con ngơ ngác.

Một người sắc sảo chững chạc, một người ngây ngô mờ mịt – nhìn qua trông hoàn toàn như hai thế giới khác biệt.

Nếu không phải giữa hai người vẫn còn đôi chút tương đồng về đường nét khuôn mặt, e là người ngoài sẽ chẳng tin họ là anh em cùng huyết thống.

Từ khi Tô Nhung lên xe, Tô Yến Lâm chỉ nói với tài xế một câu "lái xe", sau đó tấm vách ngăn giữa khoang trước và sau được nâng lên, cả không gian lập tức trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 75


"Anh..." – Tô Nhung khẽ gọi một tiếng, "Sao anh lại đột ngột đến tìm em vậy?"

"Sao? Anh thì không được tìm em à?" – Tô Yến Lâm hỏi lại, giọng tuy lạnh nhạt nhưng ánh mắt nhìn Tô Nhung lại dịu dàng.

"Lâu như vậy rồi chúng ta chưa gặp lại."

Anh ta khẽ thở dài một tiếng, nhấn mạnh thêm: "Anh còn tưởng là Tiểu Nhung chẳng cần anh trai nữa rồi."

Nghe vậy, Tô Nhung ngẩn người, vội vàng xua tay phủ nhận: "Em không có đâu!"

"Thật không?"

"Thật mà!" – Cậu gật đầu thật mạnh, ra sức chứng minh bản thân không hề có ý đó.

"Thế thì tại sao anh gọi điện nhiều như vậy, nhắn tin cũng không biết bao nhiêu lần, thậm chí gửi lời mời kết bạn trên WeChat hết lần này đến lần khác... mà Tiểu Nhung đều không trả lời anh?"

"Hả...?" – Tô Nhung bối rối đến mức luống cuống tay chân, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra, nhưng lật tìm mãi cũng không thấy bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào như lời đối phương nói.

"Em... em thật sự không nhận được..."

"Không nhận được?" – Tô Yến Lâm nhướn mày, đưa tay về phía cậu: "Đưa anh xem điện thoại."

"Dạ... đây ạ."

Cậu ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh trai. Sau một lúc thao tác, Tô Yến Lâm quả nhiên phát hiện tên mình nằm trong danh sách chặn cuộc gọi và tin nhắn.

Giọng anh ta trầm thấp: "Tiểu Nhung, dạo gần đây có ai từng mượn điện thoại em không?"

"Ờm... chắc chỉ có anh Cảnh Dịch từng dùng thôi."

Không hiểu vì sao Tô Yến Lâm lại hỏi vậy, Tô Nhung nghĩ một lúc rồi ngây thơ trả lời thành thật.

Quả nhiên là cậu ta!

Đôi mắt cụp xuống, Tô Yến Lâm siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi môi mím lại rõ ràng là đang không vui.

Khi trả lại điện thoại cho Tô Nhung, anh ta tiện tay gỡ tên mình khỏi danh sách chặn... và kéo luôn cái tên "Hứa Cảnh Dịch" vào đó.

Anh ta căn dặn: "Thông tin trong điện thoại rất quan trọng, sau này đừng dễ dàng cho người khác dùng nữa, nghe chưa?"

"... Dạ... em biết rồi." – Cậu lí nhí trả lời.

Không khí trong xe lại rơi vào yên lặng. Tô Nhung cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang đặt trên đùi mình, bỗng thấy có chút căng thẳng và lúng túng.

Lâu lắm rồi không gặp nhau, cậu thật sự không biết nên nói gì. Mà Tô Yến Lâm cũng không chủ động mở lời, chỉ yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cậu lén lút nhìn sang, vừa đúng lúc nghe thấy anh ta hỏi: "Tiểu Nhung, mấy năm nay em sống thế nào?"

Phản ứng có hơi chậm một nhịp, Tô Nhung khe khẽ đáp: "Cũng... ổn ạ."

"Chú út dạo này thế nào?"

"Ba em dạo này vẫn bận nghiên cứu một đề tài mới, cũng như trước đây, quanh năm suốt tháng ở trong viện nghiên cứu, nửa năm mới về nhà một lần."

Nhắc đến ba mình, trong lòng Tô Nhung chẳng có cảm xúc gì rõ rệt. Có lẽ vì từ nhỏ đã không gần gũi, nên dù là cha con ruột thịt, cậu cũng không có quá nhiều tình cảm sâu đậm.

Vì công việc của cha yêu cầu bảo mật tuyệt đối, nên từ bé Tô Nhung đã được gửi cho gia đình bác cả chăm sóc, lo cho ăn ở, sinh hoạt.

Đến khi lên cấp ba, cậu học nội trú, mỗi tuần không còn về nhà bác mà trở lại nhà mình.

Còn Tô Yến Lâm thì từ lúc cậu học cấp ba đã ra nước ngoài, từ đó mối liên hệ giữa hai người dần dần phai nhạt.

Sau này cậu lại đổi số điện thoại, từ đó đến nay không liên lạc gì nữa.

"Vậy à." – Tô Yến Lâm nhẹ gật đầu, ánh mắt tối đi, không rõ đang nghĩ điều gì.

Một lúc sau, anh ta nói: "Tiểu Nhung, cuối tuần này về nhà với anh nhé. Ba mẹ nói đã lâu không gặp em rồi."

"Dạ vâng." – Tô Nhung gật đầu.

Cậu chợt nhớ lần gặp bác cả và bác gái gần đây nhất là mấy tháng trước, khi cùng ăn bữa cơm vào dịp Tết, sau đó thì không gặp lại nữa.

À không... nhớ nhầm rồi.

Lần trước Tô Yến Lâm về nước, nhà họ Tô có tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi, cậu chỉ đứng từ xa nhìn thấy bác cả, bác gái. Khi ấy cậu mặc đồ con gái, không tiện đến chào hỏi.

Dù sao thì cũng là vai nhỏ trong gia đình, vẫn nên chủ động thăm hỏi người lớn. Bởi từ nhỏ đến lớn, gia đình bác chưa từng bạc đãi cậu.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua từng chút một, Tô Nhung tò mò hỏi: "Anh ơi, mình đang đi đâu vậy?"

Tô Yến Lâm không nhịn được bật cười. Nụ cười khiến gương mặt lạnh lùng của anh ta bỗng trở nên sinh động hẳn: "Anh cứ tưởng em sẽ không hỏi đấy chứ?"

"Cũng không còn sớm nữa, anh dẫn em đi ăn cơm."

Nghe đến đây, Tô Nhung mới nhận ra bầu trời bên ngoài đã nhuộm sắc cam hồng rực rỡ, mà bụng mình cũng bắt đầu réo lên khe khẽ.

Cậu xoa bụng, chợt nhớ ra là mình đã ở viện phúc lợi cả buổi chiều mà chưa ăn gì.

"À đúng rồi, Tiểu Nhung." – Tô Yến Lâm hỏi – "Sao em lại đến viện phúc lợi?"

Tô Nhung đơn giản kể lại sơ lược một chút, nhưng chưa nói xong thì lại bị anh ta hỏi tiếp: "Còn người đứng cạnh em lúc đó là ai?"

"Là bạn cùng phòng em – Giang Tiền."

Tô Yến Lâm khẽ gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng những ngón tay đặt trên ghế da lại lặng lẽ gõ nhịp, ánh mắt trầm xuống, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh.

Giang Tiền...

Anh ta như đã từng gặp người này ở đâu đó. Hình như là trong một buổi tiệc chiêu đãi lúc trước. Nhưng sao trong trí nhớ của anh ta, người đó lại là công tử lớn nhà họ Tần – Tần Tiền?

*

Tối hôm đó, hai người đến ăn ở một nhà hàng mà Tô Nhung khá quen thuộc.

Đợi Tô Yến Lâm gọi món xong, Tô Nhung mới nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao mình lại đến nhà hàng này vậy?"

"Anh có một người bạn từng dẫn tới đây ăn, thấy đồ ăn cũng ổn." – Tô Yến Lâm nhìn biểu cảm lạ lạ của Tô Nhung, giả vờ hỏi như vô tình: "Sao vậy? Em từng đến đây rồi à?"

"Ừm, đến một lần rồi." – Tô Nhung gật nhẹ đầu.

"Với ai? Là con gái à?"

Tô Nhung khựng lại, ngập ngừng hai giây rồi đáp: "Là con trai, đi với thầy giáo em."

Lần đó, cậu được Sở Lam dẫn đến đây ăn, vô tình gặp Úy Khanh Duẫn trong nhà vệ sinh, khi rời đi còn thấy một bóng dáng quen quen.

Khoan đã...

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tô Yến Lâm, lúc này Tô Nhung mới chậm rãi nhận ra — thì ra người cậu thấy hôm đó... thật sự chính là anh!
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 76


Nói như vậy... thì Tô Yến Lâm biết với Úy Khanh Duẫn.

Nhận ra điều đó khiến Tô Nhung có phần bất ngờ, đồng thời cũng thấy thấp thỏm trong lòng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn để Tô Yến Lâm biết cậu quen với Úy Khanh Duẫn — hoặc nói chính xác hơn là cậu không muốn anh ta biết lý do vì sao hai người lại quen nhau.

May mà gần đây Úy Khanh Duẫn đi công tác, chắc lần này sẽ không đụng mặt nữa đâu.

Cậu cúi đầu, cố gắng giấu đi vẻ kinh ngạc và bối rối trong mắt, nhưng không hề hay biết từng cử chỉ nhỏ ấy đều đã rơi trọn vào ánh nhìn quan sát cẩn thận của người đối diện.

Thu lại ánh mắt dò xét, Tô Yến Lâm bình thản hỏi: "Sao thế em? Không thích đồ ăn ở nhà hàng này sao?"

"Không... không có. Nhà hàng này cũng ổn lắm, chỉ là... món tráng miệng hơi ngọt quá thôi."

Tô Nhung lắc đầu lia lịa, nhớ đến món tráng miệng ngọt đến ê răng, cậu liền rùng mình, cảm giác ê buốt như trỗi dậy.

"Tráng miệng quá ngọt hả?" – Tô Yến Lâm khẽ lặp lại, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến một chuyện khác: Tô Nhung tại sao lại đi ăn ở một nhà hàng cao cấp như thế này với một... giáo viên? Hơn nữa còn gọi cả món tráng miệng?

Phải biết rằng nhà hàng này giá cả không rẻ, dù món ăn ngon, nhưng đối tượng khách chủ yếu là dân làm ăn hoặc các cặp đôi.

Mà giáo viên thì chắc chắn không phải kiểu người đến đây vì công việc kinh doanh, còn giả thuyết "cặp đôi" thì lại càng không hợp — anh ta tuyệt đối không tin Tô Nhung sẽ đi yêu đàn ông.

Trên phương diện nào đó mà nói, Tô Yến Lâm là một "trai thẳng" tiêu chuẩn.

Dù sống nhiều năm ở nước ngoài – nơi cởi mở và hiện đại – nhưng trong suy nghĩ của anh, khái niệm "đồng tính" vẫn luôn là điều rất xa vời.

"Lúc trước hai người gọi món tráng miệng nào thế? Anh xem thử có phải gọi nhầm không."

"Em nhớ xem... hình như là..."

Tô Nhung nghiêng đầu nhớ lại, nhưng còn chưa kịp nói xong, thì đã thấy gương mặt của Tô Yến Lâm thoáng khựng lại, khóe miệng nở nụ cười khách sáo kiểu xã giao thường thấy khi đối diện người ngoài.

Cậu ngơ ngác nhìn anh ta, vừa định hỏi thì một giọng nam trầm thấp quen thuộc đến rợn người bất ngờ vang lên từ sau lưng.

Trái tim cậu thót lại, không dám quay đầu.

"Trùng hợp thật, cậu cũng đến đây ăn?"

"Phải, cũng khá trùng hợp." – Tô Yến Lâm đáp.

Chưa đến ba giây sau, người đàn ông ấy đã bước tới trước bàn.

Mang theo nụ cười nhàn nhạt, Úy Khanh Duẫn chào hỏi Tô Yến Lâm, ánh mắt thuận tiện quét sang cậu nhóc đang cúi gằm đầu bên cạnh — và ánh mắt đó thoáng cái liền thay đổi.

Hắn nhận ra Tô Nhung.

Chương 40

Cảm giác ánh nhìn từ trên cao như đè nặng l3n đỉnh đầu, hai bàn tay đặt trên đùi của Tô Nhung siết lại thành nắm đấm.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy?

Rõ ràng Úy Khanh Duẫn đang đi công tác cơ mà...

Tim đập dồn dập, cậu cảm thấy trái tim như sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.

Cúi đầu thấp hơn nữa, cậu chỉ biết âm thầm cầu nguyện rằng đối phương chưa nhận ra mình.

"Yến Lâm, người này là?" – Úy Khanh Duẫn hỏi.

"Đây là em trai tôi, Tiểu Nhung." – Tô Yến Lâm đáp nhẹ, không muốn nói quá nhiều trước mặt Úy Khanh Duẫn.

Nhưng anh ta rất nhanh nhận ra khi ánh mắt Úy Khanh Duẫn rơi lên người Tô Nhung, gương mặt hắn rõ ràng thoáng qua một nét kinh ngạc.

Tô Yến Lâm lập tức nheo mắt lại, giọng điệu thản nhiên nhưng ẩn ý: "Cậu quen Tiểu Nhung à?"

Câu hỏi vừa dứt, Úy Khanh Duẫn đã nhìn về phía Tô Nhung, trả lời lạnh nhạt:

"Không quen."

Nghe vậy, toàn thân Tô Nhung cứng đờ.

Đôi môi nhợt nhạt mím chặt, ánh mắt cụp xuống, cậu lặng lẽ nhìn ly nước chanh trước mặt, cố gắng thu lại sự tồn tại của mình.

Thật ra thì... cậu vốn không hy vọng Tô Yến Lâm biết chuyện giữa mình và Úy Khanh Duẫn. Cũng sớm đoán trước Úy Khanh Duẫn sẽ không nhận quen cậu, bởi quan hệ giữa hai người vốn chỉ là "thỏa thuận".

Nhưng... không hiểu sao, khi nghe hắn thẳng thừng phủ nhận, cậu lại thấy buồn. Buồn một cách mơ hồ, khó diễn tả.

"Không quen sao?" – Tô Yến Lâm trầm giọng lặp lại, đồng thời nhận thấy rõ sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt Tô Nhung. Anh ta thu lại ánh nhìn, chuyển hướng câu chuyện: "Trước nghe nói cậu đến nước G, mọi chuyện giải quyết ổn thỏa chứ?"

"Ổn rồi. Chỉ có chút trục trặc với bên cung ứng, giờ đã thương lượng xong." – Úy Khanh Duẫn trả lời vắn tắt, rồi nói tiếp: "Tối nay tôi còn phải gặp khách hàng, xin phép đi trước."

"Ừ, lần sau gặp lại nói chuyện tiếp."

Đợi Úy Khanh Duẫn rời đi, nụ cười lịch thiệp trên gương mặt Tô Yến Lâm cũng dần biến mất. Anh ta nhìn cậu em trai đang ngồi lặng thinh, giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm: "Tiểu Nhung sao vậy?"

"Sao đột nhiên lại không vui?"

"Không có... không buồn mà..."

Tô Nhung lí nhí phủ nhận, nhưng người tinh ý ai nhìn vào cũng thấy cậu đang tủi thân.

Chắc chắn là tủi thân rồi — làm sao mà không?

Dù mối quan hệ giữa cậu và Úy Khanh Duẫn chỉ là quan hệ hợp đồng, nhưng hơn hai năm trời "làm công" vất vả, vậy mà chỉ một câu "không quen" đã xóa sạch tất cả.

Hai năm trời nhẫn nhịn chịu đựng tính khí thất thường của hắn... Cuối cùng lại bị phủi sạch không thương tiếc.

Càng nghĩ càng ấm ức.

Cái người Úy Khanh Duẫn này sao mà quá đáng thế chứ! Trước mặt cậu thì lạnh lùng như băng, vậy mà vừa rồi đối với Tô Yến Lâm thì lại dịu dàng, dễ chịu đến lạ thường.

Dịu dàng thật đấy. Dù cậu không dám ngẩng đầu, chỉ cần nghe giọng thôi cũng thấy thái độ kia mềm mỏng biết bao — chẳng có chút nào giống khi hắn nói chuyện với cậu.

Sao mà khác biệt lớn như vậy chứ? Rõ ràng cậu cũng mang họ Tô, cũng có chút giống Tô Yến Lâm đấy thôi...

Khoan đã...

Nghĩ tới "giống", Tô Nhung bỗng nhớ ra — từ nhỏ tới lớn, ai gặp cậu và Tô Yến Lâm cũng đều nói một câu: "Hai anh em họ này trông giống nhau thật đấy."

Chỉ là bây giờ ai cũng lớn cả rồi, ngoại hình, tính cách, khí chất đều đã khác đi nhiều.

Dòng suy nghĩ dần rõ ràng, trong lòng Tô Nhung dấy lên một nghi ngờ táo bạo.

Cậu ngẩng đầu, nhìn người anh trai với phong thái của một tinh anh giới kinh doanh trước mặt, cẩn trọng hỏi: "Anh... anh với ngài Úy kia quen nhau từ khi nào vậy?
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 77


Toàn bộ suy nghĩ của Tô Nhung lúc này đều đặt lên câu trả lời của đối phương, cậu không hề nhận ra rằng chính câu hỏi vừa rồi đã vô tình vạch trần lời nói dối trước đó của Úy Khanh Duẫn.

Không phải hắn vừa nói là không quen biết sao?

Vậy tại sao Tô Nhung lại biết hắn họ Úy?

Rõ ràng nãy giờ hắn chưa từng nhắc đến họ của mình.

Tô Yến Lâm nhanh chóng thu lại những suy nghĩ vụn vặt, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêm túc nhưng lại đầy cẩn trọng của Tô Nhung, anh ta bình thản nói: "Cậu ta là bạn học cấp ba của anh. Hồi đó chuyển trường vào lớp anh."

"Chuyển trường á?" – Tô Nhung ngạc nhiên.

"Ừ. Cậu ta từng nghỉ học hai năm. Nghe nói gặp tai nạn nên nằm viện hơn nửa năm, sau đó lại phải ở nhà tĩnh dưỡng hơn một năm nữa mới chuyển tới trường bọn anh."

Tô Yến Lâm đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi khẽ nhếch: "Xem ra Tiểu Nhung rất quan tâm đ ến vị Úy tiên sinh này nhỉ?"

"Không... không có mà!" – Cậu vội vàng lắc đầu, định giải thích để che giấu hành động có phần sơ hở của mình thì may thay, các món ăn đã được phục vụ.

Nhìn người phục vụ đặt từng đĩa thức ăn xuống bàn rồi giới thiệu từng món một, Tô Nhung âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Suốt cả bữa ăn, cậu đều cảm thấy nơm nớp lo sợ. May mắn là sau đó không còn nhắc đến Úy Khanh Duẫn nữa.

Cậu ăn miếng bò cuối cùng rồi đặt dĩa xuống bàn.

"Ăn thêm chút nữa đi, bổ sung đạm." – Tô Yến Lâm mỉm cười nhìn cậu nhóc đang phồng má nhai đồ ăn, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Tô Nhung rất giống một chú sóc nhỏ háu ăn.

Cái miệng nhỏ nhắn chẳng chứa nổi miếng thịt to, khiến gương mặt chỉ bằng bàn tay bị phồng lên hai bên má, nhìn thật sự rất đáng yêu.

Không kìm được, Tô Yến Lâm lại gắp thêm vài miếng nữa đưa cho cậu.

Cuối cùng, khi không thể ăn thêm được nữa, Tô Nhung đành buông dĩa, nhấn mạnh: "Em thật sự no rồi."

Thật ra, cậu cảm thấy mình đã ăn đến mức bụng hơi trướng lên, lưng áo khẽ đội lên vì phần bụng no cứng, có chút khó chịu.

Uống vài ngụm nước chanh, cuối cùng cậu cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Thấy Tô Yến Lâm vẫn đang chậm rãi ăn uống một cách tao nhã, Tô Nhung nghĩ ngợi rồi lí nhí lên tiếng: "Anh ơi, em muốn đi vệ sinh một lát."

"Đi đi, hình như là rẽ trái..." – Tô Yến Lâm lấy khăn lau miệng, hỏi thêm: "Em có cần anh đi cùng không?"

"Không cần đâu! Em có phải con nít nữa đâu." – Cậu đỏ mặt từ chối sự quan tâm quá mức, rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh với vẻ thành thạo.

Vài phút sau, một bóng người cao lớn cũng tiến vào nhà vệ sinh.

Tô Nhung hoàn toàn không ngờ mình lại một lần nữa gặp Úy Khanh Duẫn ở nơi này — giống hệt lần trước. Từ hoàn cảnh đến vị trí đứng, tất cả đều trùng khớp đến kỳ lạ.

Đối mặt với người đàn ông đang đứng chắn trước mặt, Tô Nhung sau khi rửa tay xong liền định vờ như không thấy. Nhưng dù cậu rẽ trái hay rẽ phải, đối phương vẫn đứng đó, chắn đường.

Cậu phồng má nhìn hắn, môi mím lại, không nói gì.

Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ có hai người họ. Ba buồng đều trống, ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên vài tiếng bước chân và mấy câu nói khẽ: "Kỳ lạ thật, nãy còn dùng được mà, sao giờ lại báo hỏng?"

"Ừ ha, lên tầng hai vậy..."

Trong không gian yên tĩnh, hai người vẫn im lặng. Một lúc sau, Tô Nhung là người lên tiếng trước: "Anh chắn đường tôi rồi."

Cậu ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngửa lên dưới ánh đèn trần càng trở nên nổi bật. Đôi mắt đen tròn long lanh, hàng mi dài run rẩy theo từng cái chớp, hắt lên một tầng bóng nhẹ dưới mắt.

Môi hồng nhạt khẽ mấp máy, hai má trắng trẻo cũng phồng nhẹ lên như đang giận dỗi, khiến người ta muốn thử xem gương mặt này là mềm hay cứng.

Chắc chắn là cứng — giống như giọng điệu vừa rồi của cậu vậy.

Nghĩ vậy, Úy Khanh Duẫn chỉ thấy trong tay mình như ngứa ngáy.

Bàn tay hắn còn nhanh hơn cả phản ứng, khi ngón tay chạm vào lớp da mềm mịn ấy, hắn mới chợt nhận ra — mình vừa ra tay thật rồi.

Mịn thật, còn mịn hơn cả lòng trắng trứng gà đã bóc vỏ.

Sao lại mềm đến thế chứ?

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn không phải là hốt hoảng vì đã lỡ tay, mà là: Sao nhóc con này lại mềm đến mức ấy?

Không chỉ vẻ ngoài nhỏ nhắn, non nớt, mà đến cả làn da cũng mềm mịn như da em bé.

"Bốp!" — một cái tát mạnh đánh thức hắn khỏi mớ suy nghĩ.

Bàn tay đang nắm lấy má cậu bị cậu gạt ra mạnh mẽ, ánh mắt Úy Khanh Duẫn trầm xuống, thấp giọng hỏi: "Cậu dám đánh tôi?"

Đánh anh thì sao? Đánh rồi đấy!

Tô Nhung tức tối trừng mắt nhìn người đàn ông quá đáng kia, một tay ôm lấy bên má vừa bị hắn véo đỏ.

Thật quá đáng! Không những chắn đường không cho cậu ra, mà còn bất thình lình chạm vào người cậu, lại còn dám véo má cậu đau đến thế!

Cậu hằn học nhìn hắn, nhưng không biết ánh mắt ươn ướt bị nén lại của mình nhìn chẳng có chút "hung dữ" nào cả — trái lại còn giống như một chú mèo nhỏ vừa bị bắt nạt, uất ức muốn khóc.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì bị véo, cùng đôi mắt long lanh như sắp rơi nước, lần đầu tiên Úy Khanh Duẫn chủ động nói một câu xin lỗi với Tô Nhung: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Chỉ trách... em ngẩng mặt lên làm gì? Còn phồng má tỏ vẻ giận dỗi như thế — ai mà không muốn véo thử một cái chứ?

Tất nhiên, câu này hắn không dám nói ra — vì hắn biết rõ mình đã sai.

"Bỏ tay ra, để tôi xem." – Hắn nói.

Hai năm hơn sống trong kiểu quan hệ "nghe lệnh" khiến Tô Nhung phản xạ làm theo ngay khi nghe khẩu khí quen thuộc đó.

Đợi đến lúc cậu sực tỉnh rằng mình không cần phải nghe lời hắn nữa, thì đã bị hắn nâng cằm lên, gương mặt hắn đã áp sát vào.

Quá gần rồi!

Không phải Úy Khanh Duẫn từng nói là không thể tiếp xúc cơ thể với người khác sao?!!

Không chịu nổi khoảng cách gần sát này, Tô Nhung lập tức đưa tay đẩy mạnh hắn ra, lùi vội ba bước, lưng dán vào mép bồn rửa, hoảng hốt nhìn người đàn ông vẫn đang tiếp tục tiến lại gần...
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 78


"Anh có thể đừng..." ...đừng lại gần nữa không...

Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa nhà vệ sinh vốn đang đóng kín chợt bị đẩy ra.

Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Tô Yến Lâm, Úy Khanh Duẫn cuối cùng cũng ý thức được — mình vừa làm gì.

"Các người đang làm gì vậy?"

Người tinh mắt chỉ cần liếc một cái là hiểu — mối quan hệ giữa hai người này tuyệt đối không đơn giản. Khoảng cách quá mức thân mật, ánh mắt né tránh, tư thế gượng gạo... tất cả như thể họ đang giấu giếm một bí mật không thể nói ra trong nhà vệ sinh.

Dưới cặp kính gọng mảnh, đôi mắt Tô Yến Lâm chợt lóe lên ánh lạnh. Đôi môi anh ta mím chặt, ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người Úy Khanh Duẫn.

Khuôn mặt không mang chút biểu cảm, giọng nói lạnh lẽo.

"Úy Khanh Duẫn, đừng nói là... cậu có ý gì với Tiểu Nhung đấy nhé."Tô Yến Lâm không nói hết, nhưng Úy Khanh Duẫn hiểu rõ phần còn lại là gì.

Hắn muốn lên tiếng giải thích, nhưng giây tiếp theo đã bị lời nói của Tô Yến Lâm chặn đứng.

Tô Yến Lâm lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn — ánh mắt mang đầy cảnh cáo, cả người như tỏa ra áp lực vô hình. Anh ta bước tới, dang tay ôm lấy vai cậu nhóc đang hoảng hốt, giọng nói trở nên dịu dàng khác hẳn ban nãy: "Tiểu Nhung đừng sợ, chúng ta về nhà ngay bây giờ."

Bàn tay anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Tô Nhung như để trấn an. Ánh nhìn hướng về cậu tràn đầy dịu dàng, nhưng câu tiếp theo anh ta nói khiến cả hai người trong phòng chết sững tại chỗ.

Tô Yến Lâm xoay lại, nhìn Úy Khanh Duẫn chằm chằm, giọng lạnh như băng:

"Úy Khanh Duẫn, Tiểu Nhung không giống cậu."

"Em ấy không thích đàn ông!"

Chương 41

Từ lúc Tô Yến Lâm cất tiếng, cả nhà vệ sinh chìm vào một bầu không khí chết chóc đến khó thở.

Không biết là ba mươi giây hay ba phút đã trôi qua, bên ngoài mới vang lên tiếng động:

"Ủa? Cái nhà vệ sinh này sao tự dưng mở lại rồi? Nãy còn dán biển sửa chữa mà..."

Người bước vào vừa đẩy cửa, đã khựng lại khi bắt gặp ba người đang đứng đối đầu nhau bên trong. Ánh mắt đầy nghi hoặc lướt qua từng người một — khung cảnh này rõ ràng có gì đó sai sai.

Ba người đối đầu, bầu không khí căng như dây đàn.

Ánh mắt tò mò của người kia cứ lướt qua lại, cuối cùng dừng trên gương mặt trẻ trung, xinh xắn nhất — chính là Tô Nhung. Nhìn thấy gương mặt ấy, người kia chợt như hiểu ra điều gì đó.

"...Hay là, tôi quay lại sau nhé?"

Đến khi nhận ra mình đã lỡ lời, thì câu nói ấy đã buột khỏi miệng.

Người khách vô tội rơi vào tình huống "tình tay ba" bối rối đến mức không biết nên tiến hay nên lui.

"Không cần, anh cứ dùng đi."

Tô Yến Lâm mở lời trước, trên mặt lại nở nụ cười lịch thiệp như thường ngày, khẽ gật đầu với đối phương, đồng thời vỗ nhẹ lên vai Tô Nhung như ra hiệu cùng rời khỏi nơi này.

Trong suốt quá trình ấy, anh ta không thèm liếc nhìn Úy Khanh Duẫn lấy một lần, dứt khoát dẫn em trai rời khỏi nhà vệ sinh.

Nếu như trước đây Tô Yến Lâm vẫn còn giữ chút tình cảm bạn học thông thường với Úy Khanh Duẫn, thì lúc này đây — trong mắt anh, đối phương đã trở thành một kẻ nguy hiểm đang rình mò em trai mình.

Hơn thế nữa, với ánh mắt sắc bén của mình, anh ta đã nhanh chóng nhận ra — Úy Khanh Duẫn nhìn Tiểu Nhung không hề đơn thuần.

Một tia tức giận trào lên trong lòng.

Tên khốn này, dám có ý với em trai anh?!

Cơn giận trong lòng mãi đến khi họ rời khỏi nhà hàng cũng chưa hề dịu xuống. Đứng chờ xe ở sảnh ngoài, Tô Yến Lâm nghiêm túc dặn dò Tô Nhung:

"Úy Khanh Duẫn không phải người tốt. Đừng bao giờ lại gần hắn nữa."

Tô Nhung lúc này vẫn còn mơ hồ.

Nghe anh trai nói vậy, cậu hơi sững người rồi ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng... lại thầm đồng ý với nhận định ấy.

Úy Khanh Duẫn đúng là chẳng tốt đẹp gì cả.
Nếu hắn là người tốt, thì sao lại đi tìm người đóng giả người khác?

Những mảnh suy nghĩ rối rắm trong đầu cậu cuối cùng cũng kết nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Cậu đã hiểu.

Bạch nguyệt quang trong lòng Úy Khanh Duẫn — chính là Tô Yến Lâm.

Không ngờ, cậu lại là... người thay thế cho chính anh họ mình.

Biết được sự thật này, cảm giác đầu tiên trong lòng Tô Nhung không phải đau đớn, mà là... ngộ ra tất cả.

Thì ra từ đầu đến cuối, cậu chỉ là cái bóng của Tô Yến Lâm.

Từ nhỏ, cậu và anh họ đã có nét giống nhau, nhất là lúc còn bé — ra ngoài ai cũng tưởng hai người là anh em sinh đôi.

Và Úy Khanh Duẫn — mỗi lần vẽ cậu, đều là dáng vẻ một đứa trẻ. Mà cái hình ảnh trẻ con ấy, giờ nghĩ lại, rõ ràng là... Tô Yến Lâm lúc nhỏ.

Nhưng, tại sao hắn lại cứ mãi vẽ đi vẽ lại hình ảnh của Tô Yến Lâm thuở bé?

Khi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ ấy, cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau.

Úy Khanh Duẫn đã đuổi theo ra ngoài.

"Yến Lâm, cậu hiểu lầm rồi."

"Tôi với Tiểu Nhung không phải..."

Hắn chưa kịp nói hết, đã bị Tô Yến Lâm cắt ngang bằng một tiếng hừ lạnh. Cái nhìn đầy đề phòng lẫn địch ý khiến Úy Khanh Duẫn hơi cau mày.

Hắn thật sự không có ý gì khác — chỉ đơn giản là không muốn bị hiểu lầm.

Hắn đối với Tô Nhung thật sự không có gì...

...Hoặc là... hắn nghĩ là không có.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Nhung, môi hơi mấp máy định nói điều gì đó, nhưng... lại không thốt nên lời.

Từ cổ họng đến tim, có thứ gì đó như bị bóc tách ra — cảm giác rất lạ.

Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên. Ai nấy đều cho rằng tài xế đã đánh xe tới, nhưng khi cửa kính xe từ từ hạ xuống — gương mặt hiện ra lại khiến mọi người sửng sốt.

"Hứa Cảnh Dịch?"

Tô Yến Lâm nheo mắt, nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tiểu Nhung."
Không quan tâm đ ến ánh nhìn cảnh giác của Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch chỉ tập trung vào cậu nhóc đang đứng ngẩn ngơ bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Lên xe đi, anh đưa em về."

"Anh Cảnh Dịch, sao anh lại tới đây?" – Tô Nhung ngạc nhiên hỏi.

"Đi ngang qua tình cờ thấy em thôi." – Hứa Cảnh Dịch mỉm cười, rồi như chợt phát hiện Tô Yến Lâm đứng cạnh Tô Nhung, liền quay sang chào hỏi:

"Yến Lâm, lâu rồi không gặp. Không ngờ lại gặp cậu ở đây."

Giả vờ khéo thật.

Tô Yến Lâm khẽ cười lạnh, giọng mỉa mai: "Đúng là trùng hợp ghê. Đế đô rộng lớn thế này, hàng ngàn nhà hàng, vậy mà cậu lại 'tình cờ' gặp bọn tôi ở đây."
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 79


"Trùng hợp đến mức này, khiến tôi không thể không nghi ngờ— có phải cậu đã gắn thiết bị theo dõi trên người chúng tôi rồi không?"

Quả thật, Tô Yến Lâm rất nhạy bén. Chỉ một chút sơ hở là anh ta có thể nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Nếu đối phương là người yếu tâm lý, thì đã dễ dàng bị anh bẫy lời mà lộ chuyện từ lâu.

Nhưng lần này, đối mặt với anh lại là Hứa Cảnh Dịch.

Người đàn ông kia chỉ mỉm cười bình thản, không chút lúng túng: "Tôi nhớ lần gần nhất gặp cậu là hai tháng trước rồi. Tôi lấy đâu ra bản lĩnh cài thiết bị theo dõi trên người cậu chứ?"

Câu trả lời lảng tránh nhưng lại rất ung dung, hoàn toàn không giống một kẻ đã bí mật cài định vị trong điện thoại của cậu nhóc. Ngay cả Tô Yến Lâm cũng thoáng dao động — có lẽ là mình quá đa nghi, người như Hứa Cảnh Dịch chắc không đến mức làm ra chuyện vô đạo đức như vậy.

Nhưng sự thật là — Hứa Cảnh Dịch đã làm thật.

Hơn nữa, còn làm rất kín kẽ.

Chiều nay, trong lúc nghỉ giữa giờ làm việc, anh định gọi điện cho Tô Nhung như thường lệ để trò chuyện vài câu. Nhưng không ngờ phát hiện — mình đã bị cậu chặn số.

Anh lập tức mở hệ thống định vị, lần theo vị trí... và quả nhiên, phát hiện "kẻ phá đám" đang ở cạnh Tô Nhung.

Trước kia cũng thế — từ khi Tô Yến Lâm phát hiện Tô Nhung thường xuyên đến tìm Hứa Cảnh Dịch chơi, thì anh ta luôn tìm đủ mọi cách lằng nhằng để giữ cậu nhóc ở nhà, không cho tiếp xúc với anh.

Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi, Tô Yến Lâm vẫn dùng mấy chiêu trò nhàm chán ấy.

Hứa Cảnh Dịch thầm thở dài, hoàn toàn quên mất — chính anh ta mới là người đầu tiên chặn liên lạc giữa Tô Yến Lâm và Tô Nhung.

Suốt bao năm qua, cả hai vốn chẳng ưa nổi nhau. Nếu giữa họ không có sự tồn tại của Tô Nhung, có lẽ chẳng thể nào giữ được lớp vỏ hoà nhã như hiện tại.

Không muốn nói thêm nửa câu nào với Tô Yến Lâm, Hứa Cảnh Dịch lại dịu dàng gọi tên Tô Nhung, ra hiệu cậu nên lên xe.

Tuy Tô Yến Lâm là anh họ, nhưng mấy năm không gặp khiến cả hai trở nên xa cách. So với người anh họ ấy, Hứa Cảnh Dịch mới là người Tô Nhung thân thiết hơn. Trong lòng cậu, vị trí của anh luôn cao hơn.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, đang định mở cửa xe thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau gọi mình:

"Tô Nhung."

Không thể ngờ Úy Khanh Duẫn lại gọi tên mình, Tô Nhung ngẩn người nhìn đối phương, hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

...Không phải hắn từng nói là không quen cậu sao?

Vậy giờ lại gọi cậu trước mặt mọi người thế này — chẳng phải lật tẩy luôn lời nói dối vừa rồi à?

Đúng là đồ ngốc.

Úy Khanh Duẫn không biết rằng trong lòng Tô Nhung vừa âm thầm mắng hắn một câu. Hắn chỉ là vô thức gọi theo khi thấy cậu sắp rời đi.

Đến khi nhận ra thì... tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình.

"Ngày mai cậu có thể..." đến chỗ tôi...

Nhưng ngay lúc ấy, chiếc xe đậu sau xe Hứa Cảnh Dịch bấm còi inh ỏi — không chỉ ngắt ngang lời hắn, mà còn khiến sự chú ý của mọi người bị phân tán.

"Tiểu Nhung, lên xe đi."
Hứa Cảnh Dịch dịu dàng nhắc, gương mặt anh tuấn pha chút khó xử: "Anh không thể đậu lâu ngoài này."

Nghe vậy, Tô Nhung vội vàng mở cửa xe.

Trước khi lên xe, cậu quay đầu lại — liếc nhanh Úy Khanh Duẫn đang đứng đó với vẻ mặt không vui, rồi hướng ánh mắt về phía Tô Yến Lâm đang cau mày nói:
"Anh, em về trước đây."

"Ừ, đi cẩn thận."

Nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng lăn bánh đi xa, Tô Yến Lâm thu ánh nhìn lại, rồi lạnh lùng quay sang hỏi Úy Khanh Duẫn: "Vừa rồi, cậu định nói gì với Tiểu Nhung?"

*

Tô Nhung không bận tâm đ ến câu nói dở dang của Úy Khanh Duẫn, hoặc có thể nói là — cậu chẳng buồn nghe tiếp.

Dựa theo tính cách hắn, chắc chắn lại là chuyện muốn cậu đóng vai gì đó.

Rõ ràng là bạch nguyệt quang của hắn sắp quay về rồi, còn cần đến cậu làm gì nữa chứ...

Cảm xúc rối bời, Tô Nhung lặng lẽ ngồi trong xe. Đến khi hoàn hồn lại thì mới phát hiện Hứa Cảnh Dịch đã gọi mình mấy lần.

"Em vừa thất thần ạ? Anh vừa hỏi gì nhỉ?"

Cậu áy náy nhìn anh, hoàn toàn không để ý đến bàn tay đang nắm vô lăng bắt đầu siết chặt, gân tay nổi rõ.

"Anh hỏi... sao em lại đi ăn cùng 2 người họ?"

"Không phải 3 người." Tô Nhung lắc đầu. "Chỉ có em và anh họ ăn với nhau thôi. Còn Úy... ngài Úy chỉ tình cờ có mặt ở đó."

"Thật sao? Chỉ là tình cờ?"

Hứa Cảnh Dịch lặp lại, ánh mắt không rời khỏi con đường phía trước. Trong đôi mắt đen láy, một tia u ám chợt lướt qua — ẩn hiện trong bóng đêm.

Trước đó anh còn tốn công đưa đối thủ "ra nước ngoài", vậy mà giờ lại về nhanh như vậy.

Vừa đặt chân về nước liền lập tức đến gặp Tô Nhung — Úy Khanh Duẫn rốt cuộc đang tính toán điều gì?

"Tiểu Nhung, anh có chuyện muốn hỏi em từ lâu rồi." Anh bất ngờ lên tiếng.
"Hiện tại... em có đang yêu ai không?"

Tô Nhung ngơ ngác — không hiểu sao anh lại hỏi như vậy: "Anh hỏi vậy... là có ý gì?"

"Vì... anh thấy dạo này bên cạnh em có vài người. Quan hệ giữa các em có vẻ không đơn thuần."

"......"
Tô Nhung không biết nên trả lời thế nào. Cậu không thể nào giải thích rõ được mối quan hệ với mấy người đó. Cuối cùng, chỉ có thể ấp úng: "Em... em với họ... không phải loại quan hệ đó đâu..."

Nghe vậy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch chợt tối lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo:
"Thật sao?"

Tô Nhung khẽ đáp "ừm", cúi đầu, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của người đàn ông bên cạnh.

"Tiểu Nhung, anh chỉ muốn đưa ra một lời khuyên."

"Nếu em thật sự không có mối quan hệ gì đặc biệt với họ, thì nên giữ khoảng cách an toàn."

"Ví dụ như, vạch rõ ranh giới."

"Tiểu Nhung, em có cần anh giúp không?"

Câu nói thốt ra — trong xe là một khoảng lặng dài.

Một lúc sau, Tô Nhung khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Em hiểu rồi."

Cậu biết, có những mối quan hệ nên cắt đứt.

Đặc biệt là với vài người kia, nếu không dừng lại thì mọi chuyện sẽ càng lúc càng rối rắm hơn, mà cậu thì không muốn bị cuốn vào nữa.

"Cảm ơn anh Cảnh Dịch."
"Em... sẽ tự mình giải quyết."

Tô Nhung nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, trong lòng cảm thấy — anh thật sự đã kéo cậu ra khỏi bờ vực nguy hiểm đúng lúc.
 
Back
Top Bottom