Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 10


Mỗi khi những bức ảnh đó được đăng lên, sẽ xuất hiện một làn sóng thảo luận sôi nổi.

Ngoại trừ một số người nhảy ra nói vài câu "Trông chảnh vậy, thì ra còn phải đi làm thêm à ?" mấy lời cay đắng, thì hầu hết mọi người chú ý đến Giang Tiền trong ảnh.

Hắn đội ngược chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm đặc trưng của mình, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai, quai hàm sắc sảo.

Ở trước cửa cửa hàng tiện lợi hắn hỗ trợ dỡ hàng, thời tiết oi bức, chiếc áo sơ mi bị hắn treo trên ban can ven đường, không có áo che thân thể trông thật to lớn,mồ hôi chảy ròng xuống cơ bụng sáu múi màu lúa mì.

Cách bức ảnh cũng có thể cảm nhận hormone nam tính đập vào mặt.

Vì mấy bức ảnh kia, Giang Tiền trở nên nổi tiếng ở trường học, không ít người hâm mộ đến lớp hắn để làm quen.

Nhưng Giang Tiền từ chối mọi thứ, mặc kệ đối phương là ai, thái độ hắn rất lạnh đạm, dù ngoại hình đẹp, nhưng không thích nói chuyện, mặc cho ai cố gắng nói chuyện cũng không thèm để ý đến, rất ngạo kiều.

Dần dần, có người bắt đầu nói xấu Giang Tiền, nói anh ta sinh ra ở nhà trẻ mồ côi, thiếu nợ rất nhiều và thường xuyên đánh nhau.

Tóm lại, kể từ đó, thảo luận về hắn sẽ chia thành 2 nhóm

Một nhóm thích ngoại hình của hắn, bàn luận về ngoại hình và dáng người; nhóm còn lại coi thường xuất thân của hắn, đưa ra những nhận xét mỉa mai.

Nhưng đối với mấy lời này, Giang Tiền cũng không thèm để ý, rất khinh thường.

Cho nên Tô Nhung thật sự không hiểu tại sao Giang Tiền lại đột nhiên ngăn cậu lại, thậm chí còn chủ động làm quen.

Việc này cực kỳ mâu thuẫn với tính cách của Giang Tiền.

Cho đến khi Tô Nhung bước vào "tòa nhà định mệnh", vẫn không thể hiểu nổi vì sao đối phương lại nói chuyện với mình.

...

"Em cầm đơn đăng ký này đến cho quản lý ký túc xá, cô ấy sẽ giúp em làm thủ tục đăng ký một lần nữa."

Đưa đơn đăng ký lưu trú đã điền đầy đủ thông tin cho Tô Nhung, nhân viên tư vấn trẻ tuổi đẩy cặp kính trên mặt lên, liếc nhìn phần tóc mái hơi dài của Tô Nhung rồi quay lại nhìn màn hình máy tính.

Anh ta nói tiếp: "Quy trình lưu trú tôi đã nói với em rồi, chờ làm xong thủ tục sẽ tự động lưu trữ."

"Vâng" Nhận lấy đơn đăng ký, Tô Nhung nhịn không được muốn hỏi: "Thầy, phòng ký túc lúc trước của em sao vậy ạ ?"

"À, kỳ nghỉ hè trước, trần nhà phòng ký túc của cậu bị rơi xuống, giờ không thể ở nữa."

"Vậy bạn cùng phòng của em vẫn như cũ đúng không ạ ?"

"Để tôi xem lại, bạn cùng phòng lúc trước của em là...Lâm Nham, đúng không ?" lại đẩy gọng kính lên, nhân viên văn thư thao tác hai lần trên máy tính, "Lâm Nham hiện chuyển đến phòng ký túc 3 người."

"Nhưng phòng đấy đủ người rồi."

"Quản lý ký túc sẽ sắp xếp bạn cùng phòng cho em, tôi nghĩ cũng sẽ là phòng hỗn hợp thôi." dừng một chút, nhân viên tư vấn nhìn về phía Tô Nhung, hỏi: "Có vấn đề gì sao ?"

"Không, không có gì ạ."

"Chỉ là tò mò chút thôi ạ."

Lắc đầu, Tô Nhung không nói gì thêm, cầm tờ đơn lên chào tạm biệt nhân viên tư vấn.

Khu ký túc xá của trường nằm tận cùng bên trong khuôn viên, cách tòa nhà dạy học một sân bóng đá.

Vừa rồi Tô Nhung tự kéo hành lý về ký túc, vừa mới bước vào đã bị quản lý túc thông báo rằng ký túc đã hết chỗ, phải tìm nhân viên tư vấn thông báo lại. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể gửi lại hành lý ở chỗ quản lý ký túc.

Và giờ cậu lại quay lại khu ký túc một lần nữa.

Đi tới đi lui đã hơn đã hơn 5 giờ chiều.

May mắn là, ký túc xá cách văn phòng quản lý ký túc không xa, sau khi ký xong "hướng dẫn nhận phòng ký túc", Tô Nhung liền kéo vali đi lên tầng 6 tòa nhà bên cạnh.

Tòa nhà bên cạnh chủ yếu là sinh viên năm cuối, dọc theo đường đi Tô Nhung cũng không thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Đi đến cửa phòng ký túc, Tô Nhung đặt hành lý trên tay xuống. Cậu gõ cửa, sau khi xác nhận không có người trả lời mới lấy chìa khóa phòng mà quản lý ký túc vừa đưa.

Đây là phòng đôi.

Các phòng được bố trí đối xứng. Vừa vào cửa đã thấy một chiếc bàn dựa vào tường, một tủ quần áo đơn giản bằng gỗ, phía trong cùng là một chiếc giường đơn.

Nhìn qua khá ổn.

Thành thật mà nói, Tô Nhung có chút kinh ngạc khi biết mình được phân vào phòng đôi, vì so với phòng 3 phòng 4, phòng đôi như này tốt hơn nhiều, cậu không hiểu sao phòng đôi này lại trống.

Trước khi lên, cậu đã hỏi quản lý ký túc, nhưng quản lý lại không trả lời thẳng, chỉ nói những người trước đó ở không lâu liền yêu cầu đổi phòng.

Cẩn thận quan sát căn phòng, khu bên phải đặt đồ dùng cá nhân, trông rất sạch sẽ, ngăn nắp; khu bên phải trống không, nhưng hình như cũng không có nhiều bụi.

Bạn cùng phòng mới này của cậu rất ngăn nắp.

Sau khi đưa ra kết luận này, Tô Nhung bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Vì hành lý của cậu cũng không ít, sắp xếp cũng tốn khá nhiều thời gian. Chờ đến lúc dọn dẹp xong, cậu đã thấy sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.

Sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, Tô Nhung lấy từ trong túi ra một hộp mì tôm.

Vừa rồi lúc lên tầng, cậu đã mua hộp mì này từ máy bán hàng tự động. Dọn xong thấy khá mệt, lại lười xuống căn tin.

Mở gói mì tôm ra, Tô Nhung đang chuẩn bị mở gói gia vị bên trong thì dừng lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Áo màu trắng bị bám chút bụi, sau khi thử lau sạch còn cảm thấy hơi chút dính dính.

Bẩn rồi,

Sao trước khi ăn không đi tắm nhỉ ?

Đặt hộp mì xuống, cậu xoay người lấy một bộ quần áo sạch từ trong tủ đi vào phòng tắm.

Rất nhanh, phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Vì phòng tắm ở ngoài ban công, tiếng nước trong phòng rất lớn, khiến Tô Nhung không biết bạn cùng phòng của cậu về vào lúc này.

Nhìn thấy phòng vốn chỉ dành riêng cho mình lại có thêm chút đồ xa lạ, người đàn ông cao lớn đứng trong phòng nhướng mày, đôi mắt sắc bén lạnh lùng trong nháy mắt hướng về tiếng nước vừa mới dừng lại ở ngoài ban công.

'Két' một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Một thiếu niên mảnh khảnh với mái tóc ướt, tay áo rộng thùng thình cúi đầu, khom lưng, ôm quần áo trong ngực nhanh chóng bước vào.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 11


Liếc nhìn hai chân trắng nõn mềm mại trống rỗng dưới vạt áo thiếu niên, Giang Tiền nhíu mày, lạnh lùng mở miệng:

"Cậu không mặc đồ lót ?"

Giọng nam đột nhiên vang lên dọa Tô Nhung giật mình.

Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đầu đột nhiên cứng đờ.

Quần áo ôm trong ngực bị dọa đến mức rơi xuống, sau khi nhìn thấy Giang Tiền tiến về phía trước 2 bước, Tô Nhung lúc này mới kịp phản ứng lại, dùng sức kéo vạt áo

Cố gắng che mình lại.

Vẻ mắt hoảng sợ của Tô Nhung lộ rõ, nhất là sau khi nhìn thấy đối phương nhướng mày nhìn, căng thẳng đến mức tim gần như ngừng đập.

"Tôi, tôi có mặc mà..." giọng nói run lên vì xấu hổ, cố gắng giải thích, "chỉ là do vừa rồi tắm xong, quần áo bị rơi xuống sàn...đều bị ướt hết."

Vừa rồi vốn muốn lấy khăn lau mặt, vô tình chạm vào quần áo treo bên cạnh, đồ lót bị ướt vẫn treo trong phòng tắm, nhỏ giọt tích tách một cách đáng thương.

Nếu như biết có người đột ngột vào như vậy, cậu sẽ không bao giờ dám trần mông đi ra như vậy, thật xấu hổ.

Giọng nói của Tô Nhung càng lúc càng nhỏ, vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Tuy cúi đầu, nhưng phần tóc mái hơi dài bị Tô Nhung vuốt sang hai bên, cả khuôn mặt đều lộ ra.

Vẫn còn bọt nước chưa kịp khô vương trên tóc, dán sát vào gò má mềm mại, những giọt nước trên tóc nhỏ giọt xuống chóp mũi thẳng.

Vì động tác ngượng ngùng, những giọt nước nhỏ lại lần nữa chảy xuống, cuối cùng rơi xuống cổ áo tròn rộng thùng thình.

Với chiều cao vượt trội của Giang Tiền, chỉ cần cúi thấp có thể nhìn hai xương quai xanh tinh xảo ẩn trong cổ áo rộng cùng làn da phiếm hồng vì nước nóng của cậu.

Cùng đó lúc ẩn lúc hiện, bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu.

Đột nhiên, hô hấp của Giang Tiền trở nên hỗn loạn, ánh mắt từ trước đến nay lãnh đạm tối sầm lai, tầm mắt bối rối dời đi.

Đột nhiên, bị choáng váng bởi đôi chân trắng nõn dưới vạt áo của Tô Nhung.

Trên hai đôi chân gầy trắng nõn, không một chút thịt thừa, nhìn qua bóng loáng, mịn màng.

Chúng cọ sát vào nhau, đầu gối hơi khuỵu xuống, ngây ngô run rẩy.

Rất trắng.

Đầu gối trắng nõn hồng hào, tựa như chỉ cần véo nhẹ một cái cũng có thể để lại dấu.

Ho hai tiếng, Giang Tiền miễn cưỡng ổn định lại hơi thở đột nhiên hỗn loạn của mình, hắn dùng tay che nửa mặt, giọng mang theo tiếng khàn khàn: "5 phút nữa tôi quay lại, cậu..."

Hắn không nhịn được liếc nhìn mặt Tô Nhung, yết hầu nhô lên lăn xuống.

Đôi môi mỏng hơi hé ra, nhưng không nói gì nữa, xoay người bước nhanh về phía cửa, không dừng lại chút nào liền mở cửa đi ra ngoài.

"Rầm" tiếng đóng cửa vang lên, Tô Nhung lúc này mới dám ngẩng đầu.

Lúc này, mặt cậu rất đỏ.

Khó có thể hình dung tâm trạng của cậu lúc này, Đôi tay run rẩy ngay cả khi đang bấu vào áo, vẻ mặt ngượng ngùng vẫn chưa biến mất.

Một người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa phòng ký túc E 651.

Giang Tiền đứng quay lưng lại về phía cửa, đôi bàn tay to vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, trên khuôn mặt tuấn tú màu lúa mì ửng hồng không tự nhiên.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lập tức sẽ hiện ra hình dáng Tô Nhung vừa rồi.

Dưới vạt áo mơ hồ như hiện ra cặp mông trắng như tuyết, đôi chân thon dài trắng nõn mềm mại hiện rõ.

Hơi thở của hắn lại trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đen của Giang Tiền trở nên sâu thẳm.

10 phút sau, sau lưng vang lên tiếng mở cửa rất nhẹ, một giọng nói nhẹ nhàng rụt rè truyền ra từ cửa.

"Tôi mặc quần áo xong rồi."

Ánh mắt hắn liếc nhìn Tô Nhung qua cánh cửa chỉ khẽ mở, sau khi đã xác nhận đối phương đã mặc quần áo đầy đủ, Giang Tiền gật đầu rồi bước vào phòng.

Nhìn thiếu niên mảnh khảnh căng thẳng đan hai tay trước mặt, Giang Tiền dừng một chút, mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ở đây ?"

Giọng điệu rất bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, cũng không có bối rối như vừa rồi.

"Hôm nay tôi mới chuyển đến đây." Dừng một chút, Tô Nhung giải thích: "Quản lý ký túc nói trần nhà phòng ký túc lúc trước của tôi bị sập, không thể ở được nữa."

"Cho nên tôi mới chuyển đến đây...Tôi cũng không biết anh cũng sống ở đây."

Thấy đối phương không nói gì, Tô Nhung nhỏ giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ dọn hành lý, đổi phòng khác..."

"Vì sao ?"

Lời nói của cậu bị cắt ngang, Tô Nhung sững sờ trong chốc lát, đôi mắt trống rỗng nhìn vào đôi mắt đen kịt của đối phương.

Đôi mắt đen lạnh lùng có thêm vài phần đục, ánh mắt Tô Nhung nhìn không thể hiểu.

Vì sao ?

Đương nhiên là muốn tránh anh, giờ cậu thực sự không muốn dính líu gì với mấy nhân vật chính này đâu.

Tuy nhiên, Tô Nhung không thể nói ra như vậy, cậu cân nhắc rồi nói:

"Tôi sợ làm phiền anh..."

Lông mày tuấn tú nhíu lại, vẻ mặt Giang Tiền có chút không tốt, giọng điệu trở nên cứng nhắc: "Tùy cậu."

Nói xong, hắn xoay người đi đến tủ quần áo của mình, cầm hai bộ quần áo rồi đi ngang qua Tô Nhung, đi vào phòng tắm.

Trở lại sự lạnh lùng như ban đầu.

Nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, Tô Nhung mím đôi môi trắng bệch, cầm điện thoại xoay người rời khỏi ký túc.

*
"Bây giờ không thể đổi phòng ký túc được."

Quản lý ký túc đẩy kính lên, giọng điệu bất mãn nói: "Đã dọn vào rồi, sao lại muốn dọn ra ngay vậy ?"

"Hồ sơ lưu trú của em đã được lưu trữ, nếu em cần thay đổi, vui lòng đến đăng ký với nhân viên tư vấn trước."

Quản lý ký túc nhìn bộ dạng Tô Nhung giống như đã làm sai điều gì đó, dịu giọng nói: "Không phải tôi mắng em, nhưng em làm vậy thực sự làm chúng tôi bận rộn thêm."

"Hơn nữa giờ cũng không còn phòng ký túc nào trống nữa." Quản lý ký túc thực hiện vài thao tác trên máy tính rồi chuyển màn hình cho Tô Nhung nhìn.

----------------------------

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f453274566e3734567a4f6a6e67673d3d2d313435383934373636342e313764656539623133633761303066623336333034393937303431382e6a7067


Chắc quản lý ký túc nhìn thấy Tô Nhung kiểu vậy, thấy thương thấy cưnggg á
(*'∀`)ノ
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 12


Trên màn hình hiện quả thật không còn phòng trống.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Giang Tiền nhìn mình, Tô Nhung nhịn không được xác định thêm một lần nữa: "Thật sự hết phòng rồi ạ ?"

"Ừ, ký túc xá trường chúng ta đều kín chỗ rồi." Quản lý ký túc dời màn hình máy tính về sau, chống cằm nói: "Nếu em thực sự muốn chuyển, vậy chờ xem có ai chuyển đi..."

"Vậy nên ?"

"Vậy nên...chờ có phòng trống tôi sẽ chuyển đi." Cẩn thận nhìn Giang Tiền đang lau tóc, Tô Nhung thấp giọng nói thêm: "Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh."

Giang Tiền đột nhiên dừng lau tóc, hắn đặt chiếc khăn xuống, nhìn về phía Tô Nhung, hơi cau mày.

"Tôi nói cậu làm phiền tôi sao ?"

Thấy Tô Nhung sửng sốt, hắn quay mặt đi, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Hay bình thường cậu quen không mặc đồ lót ? Nếu là như vậy, thì quả thực không ổn..."

"Tôi có mà ! Tôi thực sự có !"

Tô Nhung hiếm khi ngắt lời Giang Tiền, khuôn mặt đỏ bừng giải thích mình không phải kiểu người như vậy.

"Là kiểu người nào?"

"Chính là, là kiểu không mặc, không mặc..." nói không ra 2 chữ "đồ lót", mặt Tô Nhung vừa đỏ vừa trắng, lộ rõ vẻ xấu hổ.

"Ừ, tôi hiểu rồi."

Thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của thiếu niên, Giang Tiền không khỏi cười khẽ một tiếng, vẻ mặt bỗng dưng thả lỏng, "Vậy cậu có thể ở lại đây."

Hắn đứng lên, lấy khăn ra ban công phơi, rồi bước ra cửa đeo giày.

"Tối nay tôi sẽ không về ngủ, khóa cửa lại đi."

Để lại những lời này, Giang Tiền liếc nhìn Tô Nhung rồi mới đóng cửa rời đi, để lại Tô Nhung một mình nhìn căn phòng trống trải.

...

Vì 8 giờ sáng có lớp nên trước khi ngủ Tô Nhung đã đặt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ 30.

Chuông báo thức vừa reo, cửa phòng ký túc đang đóng bị mở ra.

Là Giang Tiền cả đêm qua không về.

Trên đầu hắn vẫn đội mũ lưỡi trai màu xanh quen thuộc, đôi mắt den kịt mang theo vẻ mệt mỏi khó nhận thấy.

Sau khi đóng cửa lại, trong phòng vang lên tiếng đồng hồ báo thức khiến hắn có phản xạ nhìn vào ổ chăn nhỏ phồng lên ở giường bên trái.

Chuông báo thức vẫn tiếp tục reo, mà người trên giường lại không hề có động tĩnh gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy vậy.

Đôi lông mày nhíu lại vì khó chịu tiếng chuông báo thức, Giang Tiền nhìn về phía Tô Nhung, mím môi rồi đi thẳng qua giường cậu, đi ra ban công.

Sau khi tắm rửa xong, chuông báo thức từ lúc Giang Tiền bước vào phòng đã ngừng lại.

Không chớp mắt đi thẳng về phía giường mình, hắn không để ý đến cử động nhỏ của Tô Nhung nằm đối diện.

Nằm xuống, vừa nhắm mắt lại, tiếng chuông đồng hồ lại vang lên.

Chịu đựng một lúc, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:

"Này!"

Hắn quát lên, nhưng người đặt chuông đồng hồ không phản ứng gì.

Chân mày nhíu chặt, Giang Tiền không nhịn nổi nữa ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm thiếu khiên nhẫn nhìn chằm chằm vào giường bất động đối diện.

Đi đến, một thân hình cao lớn đứng bên giường Tô Nhung, sắc mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.

Sau một đêm không được ngủ, đồng hồ báo thức của Tô Nhung làm thái dương hắn giật giật.

"Tô Nhung, dậy đi."

Gọng nói lạnh lùng, giọng điệu cứng nhắc gọi Tô Nhung dậy.

Vẫn không có phản hồi lại.

Đột nhiên, Giang Tiền nhận ra có gì đó không ổn.

Bàn tay to lớn kéo chiếc chăn bông che đầu Tô Nhung xuống, cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên.

Trong lòng liền đoán được.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Nhung một lát, hắn đưa tay, ngón tay thô ráp đặt lên gương mặt trắng nõn chỉ to bằng bàn tay của hắn.

Nhiệt độ truyền đến bàn tay khiến hắn mím chặt hơn.

Tô Nhung bị sốt rồi.

*

Lúc Tô Nhung tỉnh lại đã là buổi chiều.

Đôi mắt mơ màng mở ra, trước mắt là trần nhà trắng sáng, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.

Đôi mắt ẩm ướt chậm rãi di chuyển, khi nhìn thấy chai truyền dịch thì dừng lại.

"Cậu tỉnh rồi à ?"

Một giọng nữ xa lạ nhưng dịu dàng bên tai, theo giọng nói nhìn lại thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ y tá.

Cậu định mở miệng đáp lại, nhưng cổ họng khô khóc lại có chút đau rát.

"Nào, uống chút nước trước đi."

Y tá Cầm cốc nước đưa lên miệng Tô Nhung, đỡ vai cậu: "Nước ấm, cậu uống từ từ thôi."

Nước ấm thấm ướt môi, cổ họng khô khốc được dòng nước ấm áp chảy qua, cứu vớt chiếc cổ họng yếu ớt của cậu.

"Cảm ơn chị !"

Uống nước xong, Tô Nhung cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Xin hỏi, em bị làm sao vậy ạ ?"

"Em bị sốt." Ghi lại tình trạng của Tô Nhung vào sổ, y tá nói tiếp: "Bác sĩ nói em mệt mỏi quá sức, lại bị cảm lạnh nên bị liền phát sốt."

"Bị sốt ấy ạ ?"

"Ừ." Gập cuốn sổ lại, y tá lại cười nói: "Bạn học buổi sáng đưa em đến phòng y tế nói có thể tối qua em bị cảm."

"Dù nhiệt độ bây giờ khá nóng, nhưng buổi tối ngủ nhớ đừng để điều hòa nhiệt độ thấp như vậy nha."

Có tâm nhắc nhở vài câu, y tá đặt cuốn sổ xuống, nhìn lại tốc độ nhỏ giọt của truyền dịch mới rời khỏi phòng bệnh.

Cô không để ý đến thiếu niên ốm yếu nằm trên giường mặt vừa đỏ vừa trắng khi nghe cô nói mình bị cảm lạnh.

Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Tô Nhung không tự nhiên nắm lấy khăn trải giường màu trắng.

Tối qua điều hòa cậu để ở 25 độ, không thấp chút nào.

Vì vậy, lý do bị cảm là khi cậu vừa tắm xong, đi ra bắt gặp phải...

'Bùm ù...'

Suy nghĩ hỗn loạn bị tiếng rung của điện thoại để trên đầu giường cắt đứt.

Cậu cố gắng chống đỡ thân thể, chỉ cố gắng với lấy rồi cầm điện thoại cũng khiến cậu thở vài hơi.

Mở khóa điện thoại, Wechat xuất hiện vài tin nhắn chưa đọc.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 13


Trên cùng là tin nhắn của lớp trưởng.

[Tô Nhung, sao cậu không đi học ?]

Nửa tiếng sau

[Tôi đã giúp cậu xin phép giảng viên rồi, nhớ sau nộp giấy nghỉ nhé.]

[Khi nào tỉnh lại thì báo tôi một tiếng.]

Có lẽ bác sĩ phòng y tế đã thông báo cho lớp trưởng.

Sau khi gửi tin nhắn cho đối phương, Tô Nhung vừa định rời khỏi trang chat thì lớp trưởng đã trả lời tin nhắn.

[Lịch thi lại đã gửi vào nhóm lớp rồi, cậu nhớ kiểm tra nhé.]

Nhận được tin nhắn, Tô Nhung lập tức đi kiểm tra thời gian thi lại 2 môn của mình.

Xác nhận xong, cậu chuẩn bị tắt điện thoại, lại chú ý thấy bên cạnh avatar của Hứa Cảnh Dịch có 3 chữ nhỏ.

[Cuộc gọi thoại]

Nhấn vào, tin nhắn mới nhất là [Thời lượng cuộc gọi 00:58]

Thời gian anh ấy gọi vào lúc 9h13 sáng nay, khi đó cậu vẫn chưa tỉnh lại.

Vậy ai đã nghe cuộc gọi này hộ cậu.

Còn chưa nghĩ ra, đột nhiên có cuộc gọi đến.

Nhìn thấy tên trên điện thoại, Tô Nhung nắm chặt điện thoại, tinh thần trở nên căng thẳng.

Là Úy Khanh Duẫn.

"Alo ?"

Trong điện thoại im lặng, ngay khi Tô Nhung nghĩ rằng tín hiệu của mình không tốt, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền đến giọng nam trầm thấp từ tính.

"Cậu đang ở đâu ?"

Thanh âm băng lãnh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nghe có vẻ trầm tư hỏi tội khiến người ta căng thẳng khẩn trương.

"Tôi đang ở trường." Tô Nhung nhỏ giọng trả lời.

"Đi học ?" Lúc này người đàn ông mới nhớ ra, 2 ngày nay Tô Nhung hẳn là bắt đầu đi học rồi, Úy Khanh Duẫn hỏi: "Mấy giờ tan học ?"

Không trả lời câu hỏi, Tô Nhung dừng lại, chần chừ nhỏ giọng: "Úy tiên sinh, anh có thấy tờ giấy tôi để lại không ?"

Nghe vậy, con ngươi đen nhánh của hắn lập tức liếc nhìn tờ giấy nhớ màu xanh nhạt để ở trên chiếc bàn trò trước mặt, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ thanh tú.

Úy Khanh Duẫn nói: "Không thấy."

Tô Nhung nhất thời nói không nên lời, vốn dĩ cậu không có ý định trực tiếp nói chuyện với Úy Khanh Duẫn, nhưng tình hình hiện tại hình như không cho phép cậu trốn tránh.

"Úy tiên sinh." Cậu hít một hơi thật sâu, tay không khỏi nắm chặt dưới chăn, "Là như vậy, tôi muốn nói với anh, về thỏa thuận kia..."

"Tôi mặc kệ cậu muốn nói gì, hôm nay tan học liền quay về gặp tôi ngay."

Trực tiếp cắt ngang lời Tô Nhung đang nói, thái độ của Úy Khanh Duẫn rất cứng rắn: "Còn nữa, trước 7 giờ tối cậu phải thay quần áo."

Nói xong, điện thoại liền bị cúp.

Tô Nhung đã sớm quen với thái độ này của Úy Khanh Duẫn, cũng không bị dao động, chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra vẫn phải quay lại.

Ít nhất chuyện kết thúc thỏa thuận này cũng phải kết thúc rõ ràng minh bạch cho cả 2 bên.

...

Truyền dịch không mất nhiều thời gian, Tô Nhung rời khỏi phòng y tế trước 3 giờ chiều.

Bây giờ còn khá sớm nên cậu về ký túc xá trước.

Vốn tưởng lúc này Giang Tiền đang đi học, không ngờ lại gặp phải hắn.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cảm của đối phương, Tô Nhung do dự, trầm giọng nói:

"Cái đó, Giang tiền bối."

"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến phòng y tế."

Mặc dù lúc đó cậu bất tỉnh, nhưng khi nghe y tá nói, cậu căn bản đoán được chính bạn cùng phòng mới này đã đưa cậu đến phòng y tế.

Nhàn nhạt ừ một tiếng, Giang Tiền không có phản ứng gì nhiều sau khi nghe vậy, hắn chỉ liếc nhìn Tô Nhung một cái.

Một cảm giác ngượng ngùng khó hiểu tràn ngập trong căn phòng ký túc, Tô Nhung cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Muốn trốn khỏi ký túc xá.

Giang Tiền quay lưng thay áo, động tác dừng lại, chợt nhớ ra điều gì, nhìn Tô Nhung đứng bên cạnh, nói: "Sáng nay, tôi vô tình nghe điện thoại của cậu."

"Xin lỗi." Thanh âm lạnh lùng nghe không ra một tia áy náy.

Tô Nhung sửng sốt một chút, sau khi hiểu được ý của đối phương, xua tay nói: "Không sao đâu."

Hai người trầm mặc, trong phòng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Cậu nhìn xuống mũi giày mình, không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên

"Tối nay, tôi..."

Giang Tiền mở cửa, lại nhìn Tô Nhung một lần nữa, nhưng hắn dừng lại, chỉ nói 3 từ, "Quên đi, không có gì."

"Tôi đi đây."

Tiếng vang nhẹ, cửa ký túc đóng lại, Tô Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không biết Giang Tiền muốn nói gì, nhưng lời đối phương vừa nói ngược lại nhắc nhở cậu có chuyện quên làm.

Cậu muốn trả lời tin nhắn của Hứa Cảnh Dịch.

[Anh Cảnh Dịch, anh có đó không ?]

Tin nhắn vừa gửi, đối phương lập tức trả lời tin nhắn cậu.

[Anh đây.]

Tô Nhung cân nhắc soạn thảo nội dung, giải thích ngắn gọn tình huống hôm nay, chờ một lát, anh liền nắm được tình hình.

[Sức khỏe Tiểu Nhung hiện giờ thế nào rồi ?]

[Thì ra đó là bạn cùng phòng mới của em.]

[Bây giờ em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cũng hạ sốt rồi ạ.]

[Vậy tốt rồi.]

Hứa Cảnh Dịch tạm thời dừng trả lời tin nhắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía màn hình máy tính, trên đó là báo cáo kết quả khám sức khỏe của Tô Nhung hôm nay.

[Tiểu Nhung, anh rất lo cho em.]

Nhìn tin nhắn Hứa Cảnh Dịch gửi tới, Tô Nhung cảm thất một sự ấm áp dịu dàng.

Cậu cong cong cười, tò mò hỏi: [Anh Cảnh Dịch, anh đang bận việc ạ ?"

[Ừ, chuẩn bị họp trực tuyến.]

[A, vậy em không làm phiền anh nữa.]

[Uống thuốc xong thì chợp mắt một chút, lần sau chúng ta nói chuyện nhé ~]

[Vâng ạ.]

[Vậy Tiểu Nhung nghỉ ngơi thật tốt nhé.]

Không thấy anh trả lời có gì bất thường, Tô Nhung tắt điện thoại, thay quần áo, nằm trên giường.

-----------------------------
Huuu, anh Dịch mau mau về với bé con đi (/'△'\)
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 14


Cậu định ngủ 2 tiếng rồi mới đến gặp Úy Khanh Duẫn.

...

Trở lại căn nhà cũ, Tô Nhung đứng ở cửa hít một hơi thật sâu.

Khi mật mã khóa cửa vang lên, cậu mở cửa.

Trong nhà tối om, bật đèn lên, bên trong trống rỗng, mà tờ giấy cậu để lại trên bàn tròn nhỏ trong phòng vẫn ở nguyên đó.

Vẫn còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn.

Tô Nhung không thay quần áo theo lời Úy Khanh Duẫn dặn, đi đến ghế sofa ngồi xuống.

10 phút trôi qua, tiếng mở cửa đúng giờ vang lên.

Một người đàn ông trưởng thành mặc bộ âu phục sang trọng bước vào phòng, chiều cao ưu việt khiến hắn liếc mắt cũng có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngồi ở sofa.

Đôi mắt đen của hắn tối sầm khi thấy đối phương không mặc đồ theo yêu cầu trước của mình, lông mày lạnh lùng nhíu lại.

Thân hình cao lớn đến gần, Tô Nhung lập tức cảm thấy cực kỳ áp bức.

Cảm giác này khá giống với lúc đối mặt với Giang Tiền, nhưng cũng khác.

Là một cảm giác sợ hãi cực độ quanh năm.

Đôi mắt Úy Khanh Duẫn lộ rõ vẻ lạnh lùng xa cách; dù vậy, có lúc lại nhìn thẳng vào cậu, như muốn nhìn thấy bóng hình nào đó trên người cậu.

Mỗi lần ở trước mặt đối phương, cậu đều run lên vì lo lắng.

"Úy tiên sinh..."

"Quần áo của cậu đâu ?"

Đôi mắt thu lại nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt, tầm mắt sắc bén xuyên thấu qua tóc mái dài trên trán Tô Nhung.

"Vén tóc ra" hắn ra lệnh.

Khống chế đầu ngón tay run rẩy của mình, Tô Nhung theo phản xạ có điều kiện nghe theo mệnh lệnh, ngón tay vừa chạm vào tóc đột nhiên dừng lại.

Cậu nhớ lại mục đích hôm nay mình trở lại.

"Úy tiên sinh." Tô Nhung nắm chặt hai tay buông xuống, nói: "Tôi muốn chấm dứt thỏa thuận."

Thời gian lúc này tựa như ngưng lại, ngay cả không khí cũng trở nên loãng đi.

Một lúc sau, không nhận được phản ứng lại từ đối phương, Tô Nhung cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của đối phương.

Tim cậu đập rất nhanh, ngón tay giấu sau lưng khẽ run lên.

Một giây sau, trong căn phòng khách rộng rãi vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông:

"Tô Nhung, cậu nói lại lần nữa."

Đôi mắt đen láy của hắn liếc nhìn tờ giấy nhớ màu xanh nhạt trên chiếc bàn tròn nhỏ cùng một tấm thẻ ngân hàng đặt ở bên cạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, con ngươi sắc bén lại nhìn Tô Nhung.

Không cần ngẩng đầu lên, Tô Nhung cũng biết đối phương đang nhìn chằm chằm mình.

"Tôi nói, tôi muốn chấm dứt thỏa thuận này." Cậu lấy hết can đảm nói tiếp: "Thỏa thuận có thời hạn 3 năm, giờ chỉ còn 1 năm."

"Năm còn lại, tôi sẽ cố gắng trả lại bằng cách khác."

"Bằng cách nào ?"

"Tôi muốn tự mình trả lại tiền cho anh." Cậu chỉ vào thẻ ngân hàng để trên bàn, có chút tự tin nói: "Trong thẻ này có hơn 20.000 tệ, số còn lại tôi sẽ từ từ trả lại cho anh..."

Nghe vậy, Úy Khanh Duẫn nhíu mày tuấn tú, ánh mắt đánh giá thiếu niên trước mặt, mặt vô cảm nói ra một con số.

"Cậu có chắc mình có thể trả lại ?" hắn hỏi ngược lại.

Tô Nhung kinh ngạc trước con số mà đối phương nói ra, vươn tay ra đếm, vẻ mặt kinh ngạc.

"Sao có thể nhiều như vậy ?"

Dù số tiền lúc đó cậu vay không nhỏ, nhưng lẽ ra theo thời gian có thể khấu trừ hết số tiền trong 2 năm, vì sao vẫn nợ hắn nhiều như vậy ?

"Cho dù cậu vay tiền ở ngân hàng, cũng phải nộp lãi chứ."

"Chuyện đấy mà cậu còn cần tôi giải thích rõ sao ?"

"Hơn nữa lãi suất của tôi còn thấp hơn ngân hàng đấy."

Đi qua Tô Nhung, ngồi xuống bên cạnh, Úy Khanh Duẫn lấy tay day hai bên thái dương, trong giọng nói mang theo mệt mỏi vô hình.

"Tô Nhung, cậu có thể trả lại được sao ?"

Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía thiếu niên thân thể đã trở nên cứng đờ, đợi một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời của Tô Nhung đáp lại, Úy Khanh Duẫn ra lệnh: "Đi thay quần áo vào đi."

"Tôi, tôi có thể trả." Tô Nhung cắn môi, cận thận rụt rè nói: "Nhưng cần một ít thời gian."

Trong nháy mắt, phòng khách rơi vào im lặng.

"Vì sao ?"

Úy Khanh Duẫn buông tay ấn huyệt thái dương xuống, tháo đồng hồ ra, liếc nhìn Tô Nhung với ánh mắt khó hiểu.

"Tôi không muốn trở thành thế thân cho bất kỳ ai nữa."

Tô Nhung nắm chặt 2 tay, cao giọng nói: "Tôi thực sự muốn kết thúc thỏa thuận này."

"..."

"Tô Nhung, cậu không đọc kỹ thỏa thuận sao ?"

Úy Khanh Duẫn chờ Tô Nhung nói xong mới mở miệng, nhìn thẳng thiếu niên đang run rẩy, "Trong thời gian thỏa thuận, người duy nhất có thể đơn phương chấm dứt thỏa thuận chỉ có tôi."

Nghe vậy, Tô Nhung sửng sốt. Quả thật cậu không đọc kỹ thỏa thuận, vội vàng ký tên, lúc ký cũng chỉ nhìn thoáng qua.

"Tôi..." Úy Khanh Duẫn nói cho cậu một thông tin tác động rất lớn, nhất thời không nói nên lời.

"Giờ thì đi thay quần áo đi."

*

Nhìn mình trong gương, Tô Nhung c*n m** d***, buồn rầu nhíu mày.

Cậu nghĩ rằng hôm nay có thể thuận lợi chấm dứt thỏa thuận này.

Trốn trong phòng tắm, xem qua những bức ảnh thỏa thuận đã chụp lại trước đó, cuối cùng ở Điều 15 quy định "Chỉ có Úy Khanh Duẫn mới có quyền chấm dứt thỏa thuận."

Thở dài cam chịu, Tô Nhung chú ý đến thời gian hiện trên điện thoại, vội vàng sửa sang lại, xác nhận không có vấn đề gì, bước ra khỏi phòng tắm.

'Cốc cốc' gõ cửa phòng làm việc.

Sau khi được đối phương cho phép vào, Tô Nhung nhẹ nhàng mở cửa.

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc nhìn văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, không để ý Tô Nhung đi vào.

Tô Nhung cũng đã quen với việc này, yên lặng ngồi trên sofa cạnh giá sách, cầm lấy cuốn sách đọc dở trên bàn lên.

—---------------------------
Thương bé con quá (・c_・') Sau này Úy tiên sinh sẽ bị 'vả mặt' thôi các bác (rất đau ấy) (゚∀゚)
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 15


Ở một mức độ nào đấy, cả hai đều duy trì một loại ăn ý không thể diễn tả được.

Không biết qua bao lâu, Úy Khanh Duẫn mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Tô Nhung đang yên lặng đọc sách.

Thiếu niên mảnh khảnh mặc bộ đồng phục học sinh kiểu Anh quốc, áo khoác âu phục màu xanh đậm được đặt một bên, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng, cổ áo đeo cà vạt sọc xanh lá, phía dưới mặc quần âu phục cùng màu với áo khoác.

Mái tóc hơi dài trước trán được vén lại, vầng trán mịn màng lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ ra, mang theo khí chất ngây ngô non nớt.

Vẻ ngoài ngây ngô này rất giống người trong ấn tượng của Úy Khanh Duẫn

Chỉ có điều...

Im lặng đứng dậy, Úy Khanh Duẫn ngồi vào một chiếc ghế khác, trước mặt đặt giá vẽ, bên cạnh là bộ dụng cụ vẽ chuyên nghiệp.

Cầm bút lên, bắt đầu phác thảo, Úy Khanh Duẫn từng chút một vẽ hình người trong đầu mình lên tờ giấy trắng.

Đầu bút chạm vào giấy vẽ phát ra tiếng "xào xạc", Tô Nhung sau khi nghe thấy, động tác lật trang khựng lại, lập tức giữ nguyên động tác.

Cậu biết Úy Khanh Duẫn đang vẽ tranh.

Hầu như lần nào Úy Khanh Duẫn gọi cậu đến đây, chủ yếu muốn cậu làm người mẫu. Mượn vẻ ngoài của cậu để phác họa hình ảnh người vẫn luôn ở trong tâm can hắn.

Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy thành phẩm do Úy Khanh Duẫn vẽ, nhưng Tô Nhung biết đối phương vẽ nhất định là bạch nguyệt quang, nếu không hắn đã không vẽ cẩn thận tỉ mỉ như vậy...

Suy nghĩ dần trôi đi, không biết qua bao lâu, cho đến khi có người gõ cửa, Tô Nhung mới phục hồi lại tinh thần.

"Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi."

"Biết rồi."

Sau khi nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Úy Khanh Duẫn ngừng vẽ, Tô Nhung cũng không tùy tiện chuyển động.

Thời gian lại trôi qua, đến khi Tô Nhung cảm thấy cơ thể cứng ngắc đến mức tê dại, cuối cùng mới nghe được Úy Khanh Duẫn nói: "Được rồi."

Dứt lời, Tô Nhung lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhịn xuống cánh tay bị chuột rút.

Thư giãn một lát, cậu mới chậm rãi đứng lên, không nói gì, lặng lẽ chờ yêu cầu tiếp theo của Úy Khanh Duẫn.

"Cậu xuống trước đi."

Ngón tay buông thõng của Tô Nhung hơi cuộn lại, cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu ừ một tiếng rồi đi qua Úy Khanh Duẫn.

Lúc sắp ra khỏi phòng làm việc, lần đầu tiên cậu muốn quay đầu lại nhìn bản phác họa kia.

Đáng tiếc, thân hình to lớn của Úy Khanh Duẫn đã chặn bức tranh lại, hoàn toàn không thể nhìn thấy nhân vật trong tranh.

Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt Úy Khanh Duẫn vẫn dán chặt vào nhân vật chính nhỏ bé trong bức tranh, đôi mắt mắt luôn vô tình vô cảm khi nhìn vào đứa nhỏ trong tranh lại trở nên rất dịu dàng ôn nhu hoài niệm.

Tô Nhung ngồi ở bàn ăn không nhúc nhích chút nào, cậu đang chờ chủ nhân nơi này xuất hiện.

Dì giúp việc đột nhiên đi đến bên cạnh, nhỏ giọng: "Tiểu Tô, vừa rồi thiếu gia nói không cần chờ cậu ấy, con ăn trước đi."

"Để dì hâm nóng canh cho con, sắp nguội hết rồi."

"Không cần đâu ạ, giờ con ăn luôn."

Tô Nhung vội ngăn dì giúp việc lại, không muốn làm phiền đối phương, chỉ là trước khi ăn xác nhận lại lần nữa: "Úy tiên sinh không xuống ăn đúng không ạ ?"

"Thiếu gia sẽ ăn sau."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Nhung mới bắt đầu ăn.

Cho đến khi sắp ăn xong, Úy Khanh Duẫn mới xuất hiện.

Đặt đôi đũa trên tay xuống, Tô Nhung dùng khăn lau miệng, cúi đầu, không biết mình đang nghĩ gì.

"Có chuyện gì ?"

Lời của Úy Khanh Duẫn khiến Tô Nhung ngẩng đầu lên, cân nhắc một chút, c** nh* giọng nói: "Lát nữa tôi phải về trường, sáng mai có chút việc."

"Ừ."

Vẽ xong, tâm trạng của Úy Khanh Duẫn tốt hơn hẳn, không hỏi nhiều là bận chuyện gì, trực tiếp để Tô Nhung về ký túc.

Không để ý đến bóng dáng nhỏ bé kia vội vàng rời đi, vẻ mặt Úy Khanh Duẫn vẫn không thay đổi, chậm rãi dùng bữa tối.

...

Tô Nhung trở về trước cửa ký túc.

Vừa bước vào phòng đã thấy Giang Tiền đang dựa vào giường xem điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Tiền ngẩng đầu, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đem tầm mắt dừng lại trên người thiếu niên cúi đầu bước vào.

Buổi sáng còn bị ốm đến hôn mê bất tỉnh, tối lại chạy loạn bên ngoài, hơn nữa muộn như vậy giờ mới về.

Giang Tiền nhíu mày lại, thu lại tầm mắt, không nói gì.

Nghe thấy tiếng Tô Nhung đang tắm, còn có tiếng nước chảy từ phòng tắm, hắn tắt điện thoại, nằm xuống.

Chờ Tô Nhung tắm xong, dù đèn trong phòng vẫn sáng nhưng bạn cùng phòng của cậu hình như đã ngủ rồi, cánh tay thon dài rắn chắc che ngang mắt chặn ánh sáng.

Nhẹ nhàng tắt đèn, Tô Nhung cẩn thận leo lên giường, cố gắng không gây ra tiếng động gì.

Trong bóng tối, cậu dường như nhìn thấy giường đối diện chuyển động một chút.

Đôi mắt sâu nhắm lại mở ra lần nữa, nhìn Tô Nhung nghiêng người, đường cong được phác họa theo tấm chăn mỏng cùng đôi chân trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, đôi mắt Giang Tiền dần dần sâu thẳm hơn.

Ngày hôm sau, sáng sớm

Tô Nhung tỉnh lại trước khi chuông báo thức kêu, đứng dậy, thấy Giang Tiền vẫn ngủ say, động tác liền nhẹ nhàng.

8h30 cậu có lịch thi lại môn chuyên ngành, Tô Nhung nhanh chóng tắm rửa rồi ra ngoài.

Vội vàng ăn sáng xong, cậu vào phòng thi sớm.

Vị trí ngồi của Tô Nhung sát tường, trong khi chờ, cậu im lặng dựa vào tường, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Chẳng mấy chốc, thi lại bắt đầu.

Sau khi giám thị đọc lại những điều cần chú ý liền phát đề thi cùng phiếu trả lời.

Tô Nhung nhận đề thi, sau khi đọc qua một lần, trong lòng cảm thấy tự tin hơn.

Hầu hết các câu hỏi đề được lấy từ đề cương, trong quá trình ôn tập cậu đều đã gặp những loại câu tương tự như vậy.

Thời gian thi lại còn nửa giờ, trong quá trình tập trung làm bài, thời gian lặng lẽ trôi qua rất nhanh.

Đang thi giữa chừng, Tô Nhung nghe thấy trên bục giảng truyền đến tiếng hai vị giám thị nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng cậu cũng không ngẩng đầu lên nhìn.

—--------------------------
Lại drama gì đến với bé Nhung đây ?! 😇
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 16


Cho đến khi làm xong hết và kiểm tra lại một lượt, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên bục giảng.

Còn nửa tiếng nữa.

Tô Nhung thở phào nhẹ nhõm, định thu hồi tầm mắt, ánh mắt lập tức rơi vào một ánh mắt dịu dàng khác.

Một trong những giám thị trong phòng đã được thay đổi.

Chàng trai đứng trên bục có đôi mắt dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét mịn màng, nở nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi mỏng.

Là một giáo viên trẻ tuổi rất giản dị gần gũi, cũng rất đẹp trai.

Dường như chú ý đến ánh mắt của Tô Nhung, khóe miệng đối phương cong lên một nụ cười lịch sự nhàn nhạt.

Tô Nhung vội vàng cúi đầu nhìn phiếu trả lời đầy đủ trước mặt, tay cầm bút khẩn trương nắm chặt.

Đội nhiên, bên cạnh vang lên một thanh âm rất nhỏ, cậu ngập ngừng nhìn về quả cầu giấy xuất hiện trên bàn.

Chất lượng giấy rất mỏng, dù vo tròn cũng có thể lờ mờ nhìn thấy nội dung viết bên trong.

Hàng ghế trước bên trái vang lên tiếng sột soạt, một nam sinh đầu đinh quay đầu nhìn lại, ý bảo Tô Nhung ném cục giấy nhỏ cho mình.

Phao này bị ném sai chỗ rồi.

Không muốn vướng vào vũng nước đục này, Tô Nhung đang định ném cục giấy nhỏ xuống đất, coi như không thấy, một bàn tay đột nhiên xuất hiện cầm cục giấy lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó, là một vị giám thị khác.

“Bạn học, em gian lận à ?”

Ngẩn người nhìn giám thị đột nhiên xuất hiện bên cạnh, Tô Nhung vì lời nói của đối phương mà nhíu mày.

Cậu nhất thời không lên tiếng.

“Em đứng lên cho tôi.”

Thấy Tô Nhung im lặng, giám thị cũng cay mày, dùng giọng cứng rắn bảo Tô Nhung đứng dậy, đồng thời cằm phiếu trả lời của Tô Nhung lên.

Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng thi, cũng đã sắp hết giờ làm bài, nhiều người làm xong nhưng không muốn nộp bài trước vì muốn ở lại coi trò vui.

Măc dù Tô Nhung chưa từng học qua lớp thầy này, nhưng danh tiếng về thầy thì ai cũng biết.

Mã Kiệt là một trong ba vị giám thị chuyên bắt gian lận nổi tiếng ở trường bọn họ.

Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, Mã Kiệt đẩy cặp kính lên, nói đám sinh viên gây ồn ào: "Tất cả im lặng, còn 15 phút nữa mới nộp bài.”

Đột nhiên, phòng thi im lặng.

Mã Kiệt hài lòng quay đi, nhìn thiếu niên trước mặt cúi đầu không nói gì, cảm thấy tức giận vì việc Tô Nhung không đứng dậy.

“Em đưa cho tôi…”

“Thầy Mã, có chuyện gì vậy ?”

Một giọng nam dễ nghe vang lên, càng lúc càng gần, cho dù Tô Nhung không ngẩng đầu cũng biết là thầy giáo trẻ tuổi đó đi đến.

Một mùi thơm nhàn nhạt lập tức xộc vào mũi.

“Thầy Sở, tôi phát hiện sinh viên này gian lận.”

Thấy Sở lam đến gần, Mã Kiệt giống như tranh công nói: “Tôi sẽ ghi tên cậu ta lại, sau đó…”

“Xin chờ một chút.”

Giọng nói ôn hòa cắt ngang lời nói của Mã Kiệt, Sở Lam nhìn cục giấy tròn trong tay đối phương, sau đó nhìn Tô Nhung vẫn im lặng, hỏi: “Bạn học, em gian lận à ?”

Không ngờ thầy giáo xa lạ này lại trực tiếp hỏi mình, Tô Nhung sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Em không ạ.”

Giọng nói rất sắc bén, nhưng trong đó mang theo ủy khuất khó phát hiện.

Nghe vậy, ánh mắt Sở Lam tối sầm lại, nhẹ giọng nói: “Thầy Mã, chắc có hiểu lầm gì rồi.”

“Hiểu lầm ?” Mã Kiệt không khỏi hừ một tiếng, lấy chứng cứ trong tay ra, "Đây không phải là phao à ?”

“Nó không phải của em.”

Nhìn cục giấy trong tay đối phương, Tô Nhung nhỏ giọng bào chữa cho mình, ánh mắt không khỏi nhìn về phía nam sinh đầu đinh quay lưng bên trái phía trước.

Nhạy bén chú ý đến ánh mắt của Tô Nhung, Sở Lam mím môi, giọng nói mang theo thương lượng: “Thầy Mã, thầy có thể cho tôi xem cục giấy đó được không ?”

Mở cục giấy ra, mặt trên là đáp án trắc nghiệm được viết bằng bút mực màu đen.

Sau khi nhìn thấy nội dung bên trong cục giấy, Mã Kiệt càng tin chắc Tô Nhung gian lận. Ông khịt mũi định nói nhưng bị Sở Lam giành trước.

“Thầy Mã, tôi khẳng định cậu sinh viên này không gian lận.”

“Vừa rồi đi quanh lớp, tình cờ đi ngang qua sinh viên này, lúc ấy cậu ấy đã làm xong hết câu hỏi trắc nghiệm rồi.”

“Hơn nữa…”, anh ta dừng lại rồi nói tiếp: “Đáp án trong tờ giấy này không giống với câu trả lời trên phiếu trả lời của cậu ấy.”

“Cái gì ? Để tôi xem ?”

Nói xong, Mã Kiệt cầm phiếu trả lời của Tô Nhung đối chiếu qua một lần, lông mày thưa thớt nhíu lại, sắc mặt không vui.

“Thầy Mã, có lẽ chúng ta nhận nhầm rồi.”

“Vậy, cục giấy này của ai ?”

Sau khi cầm tờ giấy kiểm tra cẩn thận chữ viết trên đó, Mã Kiệt cũng nhận ra có thể mình đã bắt nhầm người.

“Em không biết ạ.”

Không hài lòng với câu trả lời của Tô Nhung, Mã Kiệt không vui nhìn bạn ngồi xung quanh Tô Nhung, giơ tờ giấy lên hỏi:

“Cục giấy này của ai ?”

Không ai trả lời, mọi người đều cúi đầu, không chú ý nữa.

Mã Kiệt khó chịu, tặc lưỡi một tiếng, định nói gì đó, Sở Lam bên cạnh lại nói: “Thầy Mã, lát nữa chúng ta kiểm tra lại camera.”

Nhận lại phiếu trả lời từ tay Mã Kiệt, đặt lại trước mặt Tô Nhung, Sở Lam cười nhẹ nói: “Bạn học, xin lỗi em, chúng tôi nhận lầm.”

“Phải không, thầy Mã ?”

Giọng nói của Sở Lam ngăn Mã Kiệt đang chuẩn bị bước lên bục giảng.

“Ừm…Xin lỗi, nhìn nhầm rồi.”

Nhìn thấy Mã Kiệt bỏ lại những lời này, đi lên bục giảng, Tô Nhung không khỏi c*n m** d***, hơi cau mày, trong lòng có chút bất mãn.

“Bạn học.”

Giọng nói của Sở Lam rất gần, Tô Nhung nhận ra vị giáo viên trẻ này chưa bước đi mà cúi xuống ghé sát tai mình nói.

-----------------------------------
Bé con càng né, càng đụng phải "nhân vật chính" ┐(´д`)┌
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 17


“Sau khi thi xong, chúng ta nói chuyện chút nhé ?”

“Tôi đợi em ở tòa nhà B 239.”

“Vâng ạ…”



Đến địa điểm đã hẹn, là một phòng học trống.

Đi đến bên cửa sổ đứng, Tô Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ, bị một nhóm sinh viên cùng băng rôn dọc tuyên truyền đi qua thu hút.

Sáng nay, trên đường đến khu dạy học, cậu đã nhìn thấy một số tấm biển quảng cáo vận động tuyên truyền. 2 giờ chiều nay, nhà trường mời doanh nhân kiêm cựu sinh viên nổi tiếng đến diễn thuyết cho tân sinh viên.

Ánh mắt di chuyển theo bóng dáng mấy sinh viên kia, Tô Nhung đột nhiên bị thu hút bởi một thứ gì đó phát sáng dưới bóng cây đối diện, lập tức nheo mắt lại.

Đôi mắt bị chói mà ch** n**c mắt, lông mi thon dài dính lại, đuôi mắt có chút đỏ.

Ngay khi cậu muốn nhìn rõ đó là gì, dưới bóng cây kia đã biến mất.

Giây tiếp theo, phía sau vang lên tiếng cạch cửa mở rất nhẹ.

Quay đầu lại nhìn thầy giáo trẻ đóng cửa sau lưng, Tô Nhung không khỏi lo lắng nhìn anh ta từng bước một đến gần.

“Sao em lại khóc ?”

Lời nói của đối phương khiến Tô Nhung ý thức được mình vẫn đang dụi mắt.

Lập tức buông tay xuống, c** nh* giọng phủ nhận: “Em không khóc.”

Thiếu niên trước mặt đứng bên cửa sổ, gió từ cánh cửa sổ đang mở thổi qua, nhẹ nhàng thổi qua tóc mái của thiếu niên, lộ ra đôi mắt đỏ ươn ướt.

Cậu không nhận ra tóc mình bị rối tung, cũng không để ý ánh mắt của người đàn ông đối diện đột nhiên tối sầm lại.

Là vì uất ức vì bị bảo là gian lận nên tủi thân sao ?

Nheo mắt lại, Sở Lam mím môi, đi về phía trước một bước.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ cách một cánh tay.

Ánh mắt Sở Lam rơi vào người Tô Nhung.

Cơ thể mảnh mai khoác một chiếc áo ngắn rộng thùng thình, bả vai nhô lên trông cậu càng gầy hơn, quần áo mỏng manh, bị gió thổi nhẹ có thể nhìn thấy thắt lưng thon gọn.

Thon gọn đến mức, cảm giác một cánh tay có thể ôm lấy dễ dàng.

“Thầy ơi.”

“Thầy bảo em đến đây, có chuyện gì vậy ạ ?”

Giọng nói rụt rè kéo Sở Lam khỏi dòng suy nghĩ, anh ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Nhung, không khỏi dịu giọng nói: “Tôi lo chuyện vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của em.”

Thấy Tô Nhung không nói gì, Sở Lam chợt nghĩ đến điều gì, nói: “Quên không giới thiệu.”

“Tôi họ Sở, tự Lam, giảng viên thiên văn vật lý.”

Nhạy bén chú ý tới Tô Nhung sau khi nghe thấy tên mình thì sửng sốt, Sở Lam mím môi chậm rãi đến gần, lại không ngờ thiếu niên trước mặt lại lùi về sau.

Động tác giơ tay anh ta dừng lại: “Trên đầu em có gì đó.”

Nghe vậy, Tô Nhung dùng tay sờ loạn lên đầu mình, làm cho mái tóc ngắn vốn bị gió thổi làm rối tung lại càng rối hơn.

“Đây.”

Mái tóc đen rối bù bị một bàn tay khác vuốt lại, bàn tay trắng lạnh của người đàn ông vô tình chạm vào bàn tay trắng nõn mềm mại kia.

Đầu ngón tay cầm một mảnh lông vũ màu trắng, trong mắt Sở Lam ẩn giấu nở nụ cười ôn nhu

“Em nhìn xem.”

Nhìn chiếc lông nhỏ giơ lên trước mặt, Tô Nhung run rẩy cầm lấy chiếc lông vũ màu trắng rồi lại cúi đầu xuống

“Cảm, cảm ơn thầy Sở ạ !”

Không hài lòng khi nghe gọi là “thầy Sở”, nhưng Sở Lam không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Tô Nhung.

Ánh mắt đối phương rất rõ ràng, Tô Nhung sắc mặt trắng bệch cúi đầu, khi biết được tên người này, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Hóa ra đây chính là Sở Lam, người bị ép kết hôn với Hình Diễm Thần trong truyện truy thê hỏa táng tràng, cũng chính là người cậu ghen tỵ theo cốt truyện.

“Thầy Sở, em không bị ảnh hưởng gì đâu ạ.”

“Cảm ơn thầy đã quan tâm.”

Vẫn không dám ngẩng đầu nhìn người, Tô Nhung chỉ có thể giả vờ mình không quen biết đối phương, luống cuống nghĩ xem nên lấy cớ gì để rời khỏi đây.

Đột nhiên, ‘Cộc cộc’ 2 tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nói lạ ngoài cửa vang lên.

"Xin hỏi có ai ở trong không ạ ?”

“La nhỉ, sao cửa không mở được ?”

Bên ngoài không ngừng cố gắng mở cửa khiến hai người trong phòng nhất thời ngẩn người ra.

Cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Sở Lam, Tô Nhung lập tức nhìn vào mắt đối phương, trong con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt, rất ôn nhu.

Tim cậu lo lắng đập thình thịch như lỡ nửa nhịp, Tô Nhung lùi về phía sau một bước, ánh mắt không dám nhìn xung quanh nữa.

Cậu nói: “Thầy Sở, em có việc phải làm, em đi trước ạ.”

Thanh âm nho nhỏ, mang theo lễ phép lịch sự, một sinh viên rất ngoan.

Nghe vậy, đôi mắt Sở Lam ngưng tụ, khóe miệng hiện lên ý cười, khẽ gật đầu.

“Vậy em đi trước đi, tôi đóng cửa cho.”

Sau khi nhận được sự đồng ý, Tô Nhung bước ra cửa mà không quay đầu lại. Trong lúc bối rối, cậu không chú ý đến ánh mắt dịu dàng của Sở Lam ngay khi cậu quay người rời đi trở nên tối sầm lại, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Ánh mắt sâu kín nhìn cửa phòng học vừa mở ra, Sở Lam cũng không nhìn người cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Căn phòng trống lại trở nên yên lặng sau khi Tô Nhung rời đi.

Một lúc sau, vị giáo viên trẻ đứng bên cửa sổ trong phòng học trống rỗng thở dài nhẹ khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy vội vang bước ra từ tầng dưới.

Mở khóa điện thoại, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh.

Trong căn phòng mờ ảo, ánh đèn xung quanh màu tím, chủ phòng nhỏ xinh đẹp mặc chiếc váy hồng trắng, mái tóc xoăn dài đang hát vào micro.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6375656e6c7a69334472417a4a773d3d2d313436303031383930342e313765306431333361393130363538623233333435393236343137352e6a7067


Nhìn ảnh chụp màn hình từ buổi phát sóng, ánh mắt Sở Lam càng sâu hơn, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười nhạt.

Không ngờ lại gặp được em ấy,

Bất ngờ thật đấy.



Tuy không quay đầu lại, nhưng Tô Nhung vẫn có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau.

—-----------------------
Ôi trời, các bác có nghĩ Sở Lam là ID Sơn Mộc Phong (người donate cho bé nó nhiều nhất ở Chương 8) không ? 🤔
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 18


Mãi cho đến khi rẽ vào một con đường khác, cảm giác kỳ lạ bị nhìn chằm chằm cuối cùng cũng biến mất.

Tô Nhung dựa vào tường ôm ngực thở hổn hển, cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Cậu không ngờ lại gặp được Sở Lam vào lúc này.

Hơn nữa...không biết vì sao, Sở Lam lại khiến cậu cảm thấy chút kỳ lạ. Rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng thái độ của đối phương lại......

Cậu xoa xoa đầu, làm rối tung mái tóc mà Sở Lam vừa cẩn thận vuốt lại cho mình.

"A, cái đó !"

Một giọng nói có chút quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, còn chưa kịp ngẩng đầu, một thân ảnh cao lớn đã đứng ở trước mặt.

"Tiền bối, anh còn nhớ em không ?"

Ngẩng đầu nhìn người đến, sau khi nhìn thấy tóc đuôi sói của đối phương, Tô Nhung nhận ra đây là đàn em năm hai đã nhầm cậu là sinh viên năm nhất.

Hình như cậu ấy tên là Nhạc Sâm.

Dường như được nhận ra là một điều đặc biệt hạnh phúc, Nhạc Sâm sau khi nghe Tô Nhung nói ra tên mình, trên mặt lộ ra nụ cười rất vui vẻ.

Hàm răng trắng và đều đặn, đôi mắt sáng mang theo ý cười dưới đôi lông mày rậm, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười trông càng trẻ trung đầy sức sống.

Giống như sói nhỏ đang cười.

Tâm trạng của Tô Nhung dường như bị Nhạc Sâm lay động, suy nghĩ vì Sở Lam làm rối loạn cũng trở lại bình thường, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt khó nhận ra.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao ?" Cậu hỏi

"Ừm, tiền bối, lát nữa anh có rảnh không ?" Nhạc Sâm gãi đầu, "Chiều nay hội sinh viên tổ chức một buổi diễn thuyết, anh muốn tham dự không ?"

"Đến đó còn có thể nhận được một phần quà nhỏ đấy ạ."

Nghe giọng điệu đối phương như đang dỗ một đứa nhỏ, Tô Nhung nhịn không khỏi cau mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Có phải hội sinh viên yêu cầu phải đủ KPI đúng không ?"

".........."

Dường như không ngờ Tô Nhung lại nói vậy, Nhạc Sâm kịp phản ứng lại, lập tức gật đầu: "Tiền bối, anh thông minh thật đấy."

Đối phương ngượng ngùng nở nụ cười, vẻ mặt đầy mong chờ: "Vậy tiền bối có muốn tham gia không ?"

Nhạc Sâm hào phóng thừa nhận khiến Tô Nhung xấu hổ nếu từ chối, nghĩ quả thực chiều nay mình cũng không bận việc gì, liền gật đầu đồng ý.

Buổi diễn thuyết một lúc nữa mới bắt đầu, khi Nhạc Sâm biết được Tô Nhung muốn đến nhà ăn để ăn trưa, lập tức liền nói muốn đi cùng.

Thật sự không chịu nổi nhiệt tình của Nhạc Sâm, Tô Nhung bị đối phương khoác vai, lôi kéo về phía nhà căn tin số 5.

Họ đi đường tắt qua bồn hoa, bên trái là rừng cây nhỏ - thánh địa hẹn hò thiêng liêng của trường, bên phải đặt mất pho tượng bằng đá.

Con đường này ban ngày có rất ít người đi bộ, chỉ đến buổi tối, nơi này mới trở nên náo nhiệt.

"Tiền bối thường thích ăn cái gì ?"

"Hình như tôi cũng không thích quá cái gì..." Câu được câu không trả lời câu hỏi của Nhạc Sâm, Tô Nhung đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua máy bán hàng tự động.

"Có chuyện gì vậy ?"

"Mắt bị nắng chiếu vào." Vừa nói, Tô Nhung dụi dụi mắt, cau mày nhìn về phía khu rừng nhỏ vừa rồi xuất hiện bóng dáng.

Không có gì ở đó cả.

"Anh nhìn gì ở đó vậy ?"

"Không có gì." Quay đầu nhìn về phía Nhạc Sâm, Tô Nhung nói: "Chúng ta đi nhanh đi, sắp đến giờ tan học rồi."

"Đúng rồi, không nhanh, lát nữa lại nhiều người hơn." Nhạc Sâm khoác vai Tô Nhung, tăng tốc độ.

...

Ăn trưa xong, Tô Nhung vốn định về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng Nhạc Sâm cứ liên hồi bảo cậu đến hội trường diễn thuyết sớm một chút.

"Đi sớm có thể chọn được chỗ ngồi tốt, hơn nữa trong hội trường có điều hòa mát lắm."

Nhiệt độ giữa trưa rất cao, nghĩ đến khoảng cách từ căn tin đến ký túc xá cùng khoảng cách từ căn tin đến hội trường, Tô Nhung liền tỏ vẻ đồng ý đi cùng Nhạc Sâm.

"Tôi có thể vào sớm sao ?"

"Đương nhiên được, vào sớm còn có thể nói chuyện với diễn giả, nghe nói lần này mời doanh nhân là cựu sinh viên của trường, còn rất trẻ."

"Vậy à."

Tô Nhung không có hứng thú mấy với doanh nhân.

Lúc đi đến hội trường, bên trong chỉ có vài người, phần lớn là sinh viên đứng ở phía sân khấu làm công tác chuẩn bị, kiểm tra lần cuối.

1 giờ nữa buổi diễn thuyết bắt đầu.

Nhạc Sâm vừa tiến vào đã bị người gọi đi hỗ trợ, Tô Nhung đứng một chút, tìm một vị trí gần hành lang ngồi xuống.

Có chút nhàm chán lấy điện thoại ra, lúc này Tô Nhung mới để ý Hứa Cảnh Dịch 30 phút trước gửi tin nhắn cho mình, lúc đó cậu đang ăn trưa cùng Nhạc Sâm.

[Tiểu Nhung, ăn trưa chưa ?]

Thấy được tin nhắn quan tâm này, Tô Nhung không khỏi cong môi.

[Em ăn rồi, lúc nãy bận ăn cơm, không để ý điện thoại.]

[Trưa nay ăn mì trứng cà chua, anh Cảnh Dịch ăn chưa ?]

Kể từ khi họ liên lạc lại, hầu như ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Dù nội dung cuộc trò chuyện rất thông thường, nhưng Tô Nhung lại rất thích.

Cậu hiếm khi có cơ hội chia sẻ cuộc sống của mình với người khác, cũng rất ít người có mong muốn chia sẻ như vậy, nhưng với Hứa Cảnh Dịch thì lại khác.

Có thể vì là chơi cùng nhau từ nhỏ, nên cậu luôn có tình cảm đặc biệt với Hứa Cảnh Dịch; dù cậu có nói gì, anh đều sẽ đáp lại một cách nhiệt tình và dịu dàng.

Cậu thích việc chia sẻ cuộc sống hằng ngày này của mình.

[Anh vừa mới làm xong, giờ chuẩn bị ăn đây.]

Chiếc bánh sandwich cực kỳ đơn giản cùng với máy tính mở màn hình, trên bàn một đống tài liệu lớn bên cạnh, nhìn thoáng qua có thể hiểu đây là bữa ăn tranh thủ lúc rảnh rỗi.]

Nhìn bữa ăn đơn giản như vậy, Tô Nhung không khỏi hỏi: [Sao giờ anh vẫn làm việc vậy ?]

[Có một dự án sắp hoàn thành, phải chú ý theo dõi kỹ một chút.]

[Tiện thể, hôm nay em thi thế nào ?]

[Cũng tạm ổn ạ, nhưng...] Tô Nhung dừng tay trả lời tin nhắn.
 
Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát
Chương 19


[Nhưng sao ?]

Vẫn không nhịn được việc muốn kể với Hứa Cảnh Dịch về chuyện bị bắt nhầm trong giờ thi, Tô Nhung đổi giọng, kể chuyện mình bị hiểu lầm là gian lận ngắn gọn súc tích.

Bỗng nhiên trong giọng nói của cậu mang theo chút tủi thân không vui.

Nhận thấy rõ cảm xúc thay đổi của Tô Nhung, đôi mắt người đàn ông khi nghe giọng nói đó lập tức tối sầm lại, giữa đôi lông mày sâu, sắc bén hiện lên một tia u ám cùng bất mãn.

"Tên giáo viên đó là gì ?"

"Hình như thầy ấy tên là Mã Kiệt, nhưng em chưa từng học lớp thầy ấy..."

Không để ý đến giọng nói của Hứa Cảnh Dịch đột nhiên trở nên lạnh lùng, Tô Nhung kể xong chuyện này liền nói luôn chuyện lát nữa sẽ nghe diễn thuyết "Học thành công" của cựu sinh viên nổi tiếng.

"Không ngờ Tiểu Nhung lại có hứng thú với việc này."

"Không, em chỉ bị kéo đến để đủ KPI thôi, em định nghe một nửa rồi chuồn đi..."

Hai người trò chuyện không lâu, nghĩ đến việc Hứa Cảnh Dịch còn chưa ăn, Tô Nhung vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Vừa đặt điện thoại xuống, người ở hậu trường hội trường đột nhiên nhiều hơn.

Hai ba sinh viên mặc đồng phục của hội sinh viên đi cạnh một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đi vào hội trường, vừa đi vừa giới thiệu với đối phương.

Người đàn ông này chắc hẳn là diễn giả của buổi hôm nay.

Tò mò nhìn sang, ánh mắt Tô Nhung chậm rãi di chuyển theo những người đó.

Cuối cùng, người xung quanh cũng tản đi.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đứng giữa đám đông, đầu óc Tô Nhung lập tức trống rỗng.

Sao lại là hắn !

Muốn dời tầm mắt nhưng không kịp.

Thấy Hình Diễm Thần nhìn mình không chớp mắt, Tô Nhung lập tức đứng dậy, cứng ngắc xoay người, đi về phía cửa hội trường mà không cần suy nghĩ.

Cho dù không quay đầu lại, nhưng ánh mắt của người đàn ông đó như đinh đóng lên lưng cậu vậy.

"Tiền bối, anh đi đâu vậy ?"

Còn chưa kịp đi đến cửa đã bị một thân hình cao lớn choàng lấy bả vai, Tô Nhung còn chưa kịp phản ứng, giọng nói Nhạc Sâm tiếp tục vang lên trên đầu.

"20 phút nữa là bắt đầu rồi, giờ anh ra là sẽ đụng phải mấy người đi vào đấy." Dừng một chút, Nhạc Sâm chú ý đến sắc mặt của Tô nhung có chút trắng bệch, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì sao ?"

"Không, không có gì....."

Không giỏi nói dối, Tô Nhung ấp úng nói không nên lời. Hai tay chạm vào cánh tay đối phương đang ôm lấy vai mình, ý bảo Nhạc Sâm buông ra để mình đi.

"Chương trình sắp bắt đầu rồi, những sinh viên ở hành lang xin mau chóng tìm chỗ ngồi."

Mấy sinh viên mặc đồng phục hội sinh viên duy trì trật tự của hội trường, sau khi nhận ra Nhạc Sâm, họ cau mày nói: "Nhạc Sâm, cậu với bạn đứng sang một bên rồi tìm chỗ ngồi trước đi."

Giọng nói thúc giục khiến Nhạc Sâm chỉ có thể không hỏi thêm nữa, liền dẫn Tô Nhung tìm chỗ ngồi.

Khi ngồi xuống, Tô Nhung chú ý đến Hình Diễm Thần ở phía trước sân khấu đã thu hồi tầm mắt, thần sắc tự nhiên trao đổi với sinh viên bên cạnh

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo liền nghe thấy Nhạc Sâm hỏi: "Tiền bối, anh đang trốn người nào sao ?"

Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Nhạc Sâm, Tô Nhung còn chưa lên tiếng, đối phương liền hỏi tiếp: "Anh biết diễn giả sao ?"

"Ừm."

Lại nhìn lén Hình Diễm Thần đang đàm phán với ai đó, Tô Nhung yên lặng gật đầu.

Thấy vậy, đôi mắt Nhạc Sâm lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Hình Diễm Thần mang theo địch ý ngay cả chính cậu ta cũng không nhận ra.

Tuy vừa rồi bị kéo đi hỗ trợ nhưng cậu ta vẫn luôn chú ý đến từng cử động của Tô Nhung, dĩ nhiên không bỏ qua vẻ hoảng sợ mà Tô Nhung thể hiện khi nhìn thấy Hình Diễm Thần.

Người đàn ông này và Tô Nhung có quan hệ gì ?

Trong lòng thầm suy đoán, thấy Tô Nhung không muốn nói thêm, Nhạc Sâm nhịn xuống, không hỏi nữa.

Cậu ta nói: "Chúng ta đi, không nghe nữa."

Ngây người nhìn Nhạc Sâm đột nhiên đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng, Tô Nhung đã bị kéo ra ngoài.

Để tránh lượt sinh viên vào hội trường, hai người họ đi theo cửa sau hội trường.

Vừa bước ra ngoài, âm thanh từ phía sau khiến cả hai dừng lại.

"Tô Nhung"

Gần hơn một tháng không nghe qua giọng nói của Hình Diễm Thần, tim Tô Nhung đập thình thịch, hòa nghi mình bị ảo giác.

Thấy thiếu niên thân hình mảnh mai phía trước đang bị nam sinh cao lớn bên cạnh nắm tay, ánh mắt Hình Diễm Thần trầm xuống, mím môi lại nói.

"Tô Nhung."

Lần này giọng nói của hắn trầm thấp hơn rất nhiều, đôi mắt sắc bén lơ đãng liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.

Tầm mắt phía sau sắc bén như lưỡi dao, Tô Nhung cứng ngắc quay người lại.

"Có, có chuyện gì sao ?"

Giọng nói rụt rè nhỏ nhẹ, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Tô Nhung không ngờ Hình Diễm Thần lại đi theo mình, rõ ràng với cậu, đối phương lúc nào cũng tỏ thái độ trốn tránh.

Không trả lời câu hỏi của Tô Nhung, tầm mắt Hình Diễm Thần lướt qua mặt Tô Nhung, xuống vai rồi một lần nữa nhìn xuống đôi bàn tay họ đang nắm lấy nhau.

Đôi mắt nheo lại, giấu đi sự bực bội không thể hiểu được.

Rõ ràng thấy rất khó chịu và ngứa mắt, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn đổ dồn về nó.

Không biết vì sao, giọng nói của hắn trở nên kỳ lạ.

"Tôi còn cảm thấy kỳ lạ sao mấy ngày nay không thấy cậu, ra là đổi mục tiêu." Nụ cười mỉa mai, ánh mắt Hình Diễm Thần cuối cùng dừng lại trên người Nhạc Sâm.

Ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào như đang quét qua một món hàng, đáng giá giá trị của nó, trong mắt mang sự ngạo mạn không khỏi nhíu mày.

"Hình như cũng không được tốt lắm."

Giọng điệu cao cao tại thượng khiến người ta thấy rất khó chịu.

Nhạc Sâm nhíu mày, ánh mắt nhìn Hình Diễm Thần cũng rất khó chịu, "Con mẹ nó anh...."

Nhịn không được muốn nói tục, nhưng sau khi liếc nhìn Tô Nhung một cái, lập tức rút lại lời định nói.

"Anh có ý gì ?"

Muốn đi đến trước mặt Hình Diễm Thần, nhưng Nhạc Sâm đi lên về phía trước hai bước đã bị thiếu niên phía sau kéo cánh tay lại.

"Nhạc Sâm, đừng qua đấy...."
 
Back
Top Bottom