Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,115
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMtAihIw8Pwskuxf8ojoGanfFPyuonMjV-GWOvroUzogM6oFMIMcM-4mkAGgi7Grr0t0HUQQlNrYUiaZXv0dhUEv7k_pcMqxThaSzrRcf_VOhQy5e28p5DR8DIkeJBC4Xgc6cJOU2iBCEYQpU4amIxd=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ sáu kể từ khi được đón về nhà họ Khương, cả gia đình đã hoàn toàn thất vọng về tôi.



Ba mẹ chê tôi không có khí chất, không thể đưa tôi ra ngoài gặp người khác, chẳng thể nào so được với cô con gái nuôi – người luôn tao nhã, rạng rỡ, khiến ai cũng phải trầm trồ.



Các anh trai thì công khai chán ghét đứa em ruột như tôi, lo sợ tôi vì ghen tỵ mà ức hiếp cô “em gái” kia của họ.



Còn người từng chiếm lấy vị trí của tôi suốt bao năm, cô ta nói tôi ăn cắp bản thiết kế của cô ấy.



Cả nhà đồng lòng quyết định đưa tôi ra nước ngoài, chỉ mong không phải nhìn thấy tôi nữa.



Họ đã buông bỏ tôi.



Và giờ... tôi cũng sắp buông bỏ họ rồi.​
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 1: Chương 1



Khi bản thiết kế tôi gửi đi dự thi lại xuất hiện dưới dạng tranh vẽ được Khương Nhược Dao đăng lên mạng xã hội từ hôm trước, tôi bỗng thấy mệt mỏi rã rời.

Dư luận trên mạng bùng lên nhanh chóng, có lẽ còn có người đứng sau đổ thêm dầu vào lửa. Rất nhiều cư dân mạng đã biết đến cái tên Khương Tế Đường – một nhà thiết kế thời trang mới, bị tố sao chép tác phẩm của đại tiểu thư nhà họ Khương.

Tôi mở tài khoản mạng xã hội của Khương Nhược Dao, đập vào mắt là bài đăng ngay đêm trước ngày tôi nộp bản thiết kế.

Chú thích đi kèm: [Dạo này có chút cảm hứng, muốn tự tạo một thương hiệu thời trang. Các chị em xem mấy bản thiết kế này có ổn không?]

Khương Nhược Dao là một cô tiểu thư nhà giàu rất thích chia sẻ.

Những bài đăng tưởng như vô tình trong cuộc sống hàng ngày của cô ta luôn thu hút lượng lớn người hâm mộ. Cư dân mạng nô nức tung hô cô là “thiên kim thật sự”.

Ở một khía cạnh nào đó thì cũng không sai. Khương Nhược Dao lớn lên trong nhung lụa, muốn gì có đó.

Quay lại thời điểm ấy, loạt bản thiết kế đó được đăng đúng vào đêm trước khi tôi nộp bài thi.

Khi ấy, phần bình luận toàn là lời khen tấm tắc, ai nấy đều háo hức mong chờ khi nào sẽ có sản phẩm thật.

Còn bây giờ, mọi người lại đang ồn ào đòi công bằng cho Khương Nhược Dao.

【Cười c.h.ế.t mất, con nhỏ ăn cắp đó tưởng Nhược Dao nhà tụi mình là người không ai biết đến chắc? Cô ấy có mấy chục vạn người theo dõi đấy, vậy mà nó cũng dám?】

【Cùng là người nhà họ Khương mà sao khác nhau một trời một vực vậy?】

【Đừng có giả vờ nữa, con nhỏ tên Khương Tế Đường đó ấy hả, còn không bằng một ngón tay của Nhược Dao nhà tụi mình!】

【Nó có tài khoản không? Tôi tức đến nghẹn họng rồi đây này!】

【…】

Bên phía ban tổ chức đã trả lại bản thiết kế của tôi, ý rất rõ ràng: Tác phẩm đạo nhái thì không đủ tư cách dự thi.

Nếu không phải chính tay tôi vẽ nên nó, thì có khi ngay cả tôi cũng phải tin rằng mình là đồ ăn cắp.

“Khương Tế Đường, em thấy mất mặt như vậy vẫn chưa đủ sao?” Vừa bước vào nhà, Khương Uẩn Châu đã giận dữ trừng mắt nhìn tôi.

“Bao năm nay em cứ nhằm vào Nhược Dao, lần này còn dám ăn cắp bản thiết kế của nó. Nhà họ Khương sao lại có người vô đạo đức như em được chứ?” [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-1.html.]

Khương Uẩn Châu, coi như là anh hai của tôi, là anh em cùng huyết thống.

Từ ngày tôi được đón về, anh ta vẫn luôn đứng về phía cô “em gái” kia.

Sợ tôi quay về sẽ khiến Khương Nhược Dao khó xử, sợ cô ta mang gánh nặng tâm lý.

Khương Nhược Dao đứng bên cạnh, ra vẻ ngăn Khương Uẩn Châu lại, nhẹ nhàng nói:

“Thôi đi anh hai, chắc là Tế Đường nhất thời nghĩ quẩn thôi. Nếu em biết em ấy định đem bản thiết kế đi thi, em đã không đăng lên mạng rồi… Là em khiến em ấy bị người ta mắng chửi như vậy.”

Nghe thì có vẻ cảm thông, nhưng mấy hôm nay dư luận sục sôi đến thế, cô ta lại chưa từng gỡ bài đăng kia xuống.

Vừa nói, mắt Khương Nhược Dao đỏ lên, sau đó ôm ngực, th* d*c.

Khương Uẩn Châu cuống quýt đỡ cô ta ngồi xuống, rồi quay lại trừng tôi lần nữa:

“Nhược Dao đến giờ vẫn còn lo cho em, em cũng biết cơ thể con bé yếu thế nào mà, em cố ý chọc giận nó đúng không? Em thật sự độc ác đến vậy sao!”

Tôi lặng lẽ nhìn màn “anh em tình thâm” đang diễn ra trước mắt.

Sao tôi lại không biết Khương Nhược Dao có sức khỏe yếu chứ?

Chính vì cô ta sinh ra đã mang bệnh tim bẩm sinh… nên mới chiếm lấy thân phận của tôi suốt bao nhiêu năm trời.

Hơn hai mươi năm trước, ba mẹ ruột của cô ta đã cố tình tráo đổi chúng tôi trong bệnh viện, chỉ vì biết có một gia đình cũng đến bệnh viện sinh con cùng ngày hôm đó có điều kiện tốt hơn.

Chuyện xảy ra đã hơn hai mươi năm, giờ rất khó điều tra lại.

Tôi không rõ ba mẹ ruột của Khương Nhược Dao và ba mẹ nuôi của tôi đã làm cách nào để tráo con trong bệnh viện.

Nhưng trước khi tôi trở về nhà họ Khương, quả thực cô út đã từng làm y tá trong bệnh viện, cô ấy là em gái của ba nuôi tôi, sau này cô ấy nghỉ việc và lấy chồng xa, tôi cũng không còn gặp lại nữa.

Mẹ nuôi tôi sức khỏe rất kém, từ nhỏ tôi đã học cách chăm sóc bà. Bà hay than phiền:

“Nếu không phải vì sinh ra mày, tao đã chẳng mang bệnh tật đầy người thế này. Mà ai ngờ mày lại là con gái chứ.”

Hồi đó tôi không biết mình không phải con ruột của họ, nên càng cố gắng chăm sóc bà, làm việc nhà, học hành chăm chỉ, mong được đỗ vào một trường đại học tốt.

Ba nuôi thì muốn có con trai, nhưng vợ ông ấy không thể sinh nữa, thế là ông ta bao nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài, bắt tôi sau khi tốt nghiệp cấp ba phải đi làm để nuôi đứa em trai chưa ra đời.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 2: Chương 2



Nhưng như có số mệnh an bài, ba nuôi tôi c.h.ế.t trong một vụ tai nạn giao thông. Người gây tai nạn bồi thường một khoản tiền.

Người đàn bà mà ông ấy bao nuôi bên ngoài ôm bụng bầu tìm đến đòi chia tiền. Mẹ nuôi tôi dù bệnh tật yếu ớt cũng cãi lại một trận ra trò. Sau đó, người phụ nữ ấy phá thai rồi biến mất.

Từ đó, tinh thần mẹ nuôi ngày càng xuống dốc, bệnh tình ngày một nặng hơn. Tôi đưa bà vào viện, nghỉ học để chăm sóc. Nhưng nửa năm sau, bà vẫn không qua khỏi.

Đêm bà mất, bà không còn nói nổi nữa.

Tôi ngồi bên giường canh bà, chợt thấy trong khoảnh khắc môi bà mấp máy, đôi mắt rơi xuống một giọt lệ đục ngầu.

Mãi sau này tôi mới hiểu, bà đang nói “Xin lỗi”.

16 tuổi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi, cầm khoản tiền thừa kế tiếp tục đi học.

17 tuổi, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng tìm đến tôi, họ nói họ mới chính là ba mẹ ruột của tôi.

Xét nghiệm ADN là bằng chứng rõ ràng nhất.

Mười mấy năm sống trong nghèo khổ và cảnh trọng nam khinh nữ của tôi, so ra chẳng khác gì một trò cười khi đặt cạnh cuộc sống của cô ta.

Đặc biệt là khi tôi bước chân vào nhà họ Khương và nhìn thấy Khương Nhược Dao được hai người anh che chở cẩn thận như báu vật.

Mẹ tôi nói: “Ba mẹ ruột của Nhược Dao đã mất, con bé sống cùng chúng ta nhiều năm, giờ cũng chẳng thể truy cứu được gì. Dù sao nó cũng là vô tội, sau này các con cứ xem nhau như chị em ruột nhé.”

Ba thì nói: “Con đã quay về, vậy thì nên đổi lại họ. Nhưng chuyện này không nên công khai, cứ nói với người ngoài rằng con là con nuôi.”

Ban đầu, đúng là họ có chút áy náy với tôi.

Nhưng theo thời gian, tôi và cô con gái đã được họ yêu chiều từ nhỏ, rốt cuộc vẫn là hai người khác biệt.

Huống hồ gì, Khương Nhược Dao bị bệnh tim bẩm sinh, họ từ lâu đã quen với việc dành mọi sự quan tâm cho cô ta.

Lúc này, Khương Kỳ Hoài cũng bước vào nhà, áo vest chỉnh tề, khí chất lạnh lùng.

Anh ta là anh cả của tôi, cũng là anh ruột cùng huyết thống với tôi.

Đi sau anh còn có một người nữa – Triệu Tri Sùng, vị hôn phu của Khương Nhược Dao.

Triệu Tri Sùng bước nhanh đến bên cạnh vị hôn thê, giọng đầy lo lắng:

“Nhược Dao, em sao rồi?”

“Anh cả, Khương Tế Đường không những không chịu xin lỗi, còn chọc tức khiến Nhược Dao thành ra thế này!”

Khương Uẩn Châu lập tức mở miệng tố cáo.

Triệu Tri Sùng vốn đã chẳng ưa gì tôi vì bị ảnh hưởng từ vị hôn thê, nghe vậy lại càng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Nhà họ Khương các người rốt cuộc là sao vậy? Để một đứa con nuôi tùy tiện ức h.i.ế.p con ruột? Làm việc tốt cũng không thể để người ngoài trèo lên đầu mình như thế!”

Khương Kỳ Hoài liếc nhìn tôi, dứt khoát nói: [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-2.html.]

“Khương Tế Đường, xin lỗi đi.”

Ánh mắt cả đám người đổ dồn về phía tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Khương Kỳ Hoài, giọng điềm tĩnh:

“Tôi không làm gì sai, tôi sẽ không xin lỗi.”

“Em còn không chịu nhận à?” Khương Uẩn Châu đột ngột đứng bật dậy.

“Từ trước đến giờ em đều như thế! Gì cũng ghen tị với Nhược Dao, ba mẹ cho em chưa đủ sao? Cái gì em cũng muốn giành với con bé! Không phải em ăn cắp bản thiết kế của Nhược Dao thì chẳng lẽ là Nhược Dao ăn cắp của em chắc?”

Kiểu tranh cãi này thật sự quá nhàm chán. Sáu năm qua, tôi cũng chịu đủ rồi.

Tôi khẽ nói: “Nếu tôi có đoạn video ghi lại quá trình thiết kế thì sao?”

Câu nói ấy vừa dứt, trong mắt Khương Nhược Dao lập tức thoáng qua một tia hoảng hốt.

Nhưng cô ta nhanh chóng sụt sùi nói: “Tế Đường, đến cả chuyện này em cũng bắt chước chị sao, chị…”

Cô ta trông như thể bị ấm ức lắm vậy.

Thế là lời tôi nói lại trở nên vô nghĩa.

Khương Kỳ Hoài lạnh giọng:

“Em đã cố chấp đến mức này, thì cứ theo đúng như đã bàn với ba mẹ – đưa em ra nước ngoài học mấy năm, coi như có thời gian để tự suy ngẫm lại đi.”

Câu nói ấy chẳng khác nào tuyên bố dứt khoát: cả gia đình họ đã chọn buông tay đứa con gái ruột cũng như đứa em gái ruột mà họ luôn xem là nỗi xấu hổ, không thể đưa ra ngoài gặp ai như tôi.

Khương Kỳ Hoài năm nay 28 tuổi, là con trai trưởng được kỳ vọng nhất trong nhà.

Những lời anh ta nói ra, đương nhiên đã được ba mẹ gật đầu chấp thuận từ trước.

Cặp vợ chồng nhà họ Khương lúc này đang trên đường trở về từ chuyến công tác nước ngoài.

Triệu Tri Sùng – vị hôn phu của Khương Nhược Dao – vẫn muốn đứng ra bảo vệ cô ta, liếc mắt nhìn tôi, lạnh nhạt nói:

“Khương Tế Đường, tôi không cần biết cô đang nghĩ gì, dù thế nào thì ở nhà họ Khương, tôi chỉ công nhận một người là Nhược Dao. Cô có làm gì cũng chẳng thể lọt vào mắt tôi đâu.”

Tôi có hơi cạn lời.

Chuyện tôi thích Triệu Tri Sùng là tin đồn từ đâu lan ra cũng chẳng rõ nữa.

Có lẽ bắt đầu từ ba năm trước, khi hai người đó vẫn còn đang hẹn hò.

Hôm sinh nhật Khương Nhược Dao, Triệu Tri Sùng bỏ ra một số tiền lớn để b.ắ.n pháo hoa màu xanh, rực rỡ, lãng mạn vô cùng.

Hôm ấy tôi nhìn họ hơi lâu một chút.

Xung quanh toàn là người chúc mừng Khương Nhược Dao – bao gồm cả hai người anh của tôi.

Có vẻ chẳng ai nhận ra hôm đó cũng là sinh nhật tôi.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 3: Chương 3



Bởi vì ngay ngày tôi được đưa về, ba ruột tôi đã nói:

“Để tránh người ngoài nghi ngờ, sinh nhật con sẽ tổ chức vào ngày khác.”

Nhưng cuối cùng tôi không chọn ngày nào cả. Mà cũng chẳng ai quan tâm.

Vậy nên, năm nào tôi cũng lặng lẽ đứng nhìn Khương Nhược Dao được nâng niu như trung tâm của cả thế giới.

Năm đó, tôi chỉ hơi… ghen tị.

Ghen tị vì cô ta có những người thân không cùng m.á.u mủ nhưng lại thật lòng yêu thương, quan tâm cô ta.

Không hiểu sao, về sau lại có người nói rằng tôi thích Triệu Tri Sùng.

Đúng là anh ta vừa có ngoại hình, vừa có gia thế, nhưng liên quan gì đến tôi?

Tôi biết tâm lý mình không ổn lắm, nên lúc này chẳng muốn nói gì cả.

Có lẽ sự im lặng của tôi trông giống như đang ngầm thừa nhận.

Hôm sau ba mẹ tôi về nước.

Cùng lúc đó, không biết ai đã làm rò rỉ ảnh thẻ tôi dùng để tham gia cuộc thi.

Trên mạng tràn ngập những lời lăng mạ, thậm chí có người còn chỉnh sửa ảnh tôi thành ảnh thờ.

Ba tôi giận dữ chỉ vào mặt tôi:

“Khương Tế Đường, rốt cuộc con bất mãn điều gì với gia đình này? Phải ép chị con bỏ nhà đi thì mới vừa lòng sao?”

Cách đó vài giây, Khương Nhược Dao còn đang sụt sịt “xin tha” cho tôi, nói chỉ cần gia đình yên ổn, cô ta sẵn sàng dọn ra ngoài sống.

Mẹ tôi thì ôm chặt đứa con gái yếu ớt vào lòng, xót xa không thôi.

Bà nhìn tôi đầy thất vọng:

“Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ! Mau xin lỗi chị con đi!”

Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đứng ngay bên cạnh, cùng chờ tôi nhận sai.

Lạ thật, cách đây không lâu, tôi vẫn còn thấy đau lòng vì bị đối xử như thế.

Nhưng giờ, lòng tôi lại trở nên bình thản một cách lạ lùng.

Họ đúng là người có chung dòng m.á.u với tôi.

Nhưng… cũng có thể chẳng phải.

Tinh thần tôi có vấn đề đã một thời gian rồi. Hai năm nay tôi phải dựa vào thuốc ngủ mới chợp mắt nổi.

Nhưng tôi chẳng thể tâm sự với bất kỳ ai trong cái nhà này.

Họ thấy tôi không đủ tao nhã, không giỏi giao tiếp, không thể làm họ nở mặt nở mày ở những nơi đông người.

Tính cách tôi trầm lặng, thích yên tĩnh, lại được đưa về quá muộn, chẳng có tài năng gì ngoài việc thích vẽ.

Sau khi về nhà họ Khương, họ thuê cho tôi một giáo viên dạy vẽ, tôi mới bắt đầu được học vẽ đàng hoàng.

Thầy giáo hay khen tôi có năng khiếu, nếu được học sớm, chắc chắn còn tiến xa hơn.

Nhưng Khương Nhược Dao cũng biết vẽ. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-3.html.]

Và với họ, cô ta ưu tú, nên cô ta sẽ không làm chuyện hèn hạ đó.

Còn tôi thì không đủ tư cách để có được niềm tin.

“Tôi không sai.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng, bình tĩnh nói ra câu đó.

Ba ruột tôi tức đến mức tát tôi một cái.

Cái tát đó khiến đầu tôi lệch sang một bên, cảm giác bỏng rát từ má lan đến tận tim.

Nhưng không hiểu sao, trong tôi lại trỗi dậy cảm giác xa lạ – như thể mình đang đứng bênngoài nhìn tất cả.

Ba tôi gầm lên: “Cút khỏi cái nhà này cho tao!”



Tôi thực sự đã rời đi.

Tôi nghe được cái tên ngôi trường họ định sắp xếp cho tôi ở nước ngoài – không phải một trường danh tiếng gì cả.

Chắc họ nghĩ với năng lực của tôi, cũng chẳng xứng đáng có cơ hội tốt hơn.

Sau khi rời khỏi nhà họ Khương, tôi mua một tấm vé máy bay và bước chân lên hành trình nơi đất khách.

Tôi chỉ thu dọn đồ đạc một cách đơn giản.

Khi ra khỏi cửa, Khương Nhược Dao đứng trên ban công tầng hai, ung dung nhìn xuống, ánh mắt chẳng còn chút yếu đuối nào như trước.

Không biết từ khi nào, giữa tôi và cô ta đã âm thầm bắt đầu một cuộc chiến không khói súng.

Cô ta trước mặt tôi và trước mặt người khác là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Lúc đầu, tôi không hề nghĩ mọi chuyện có liên quan đến cô ta, cũng từng muốn sống hòa thuận.

Dù sao năm đó, cả tôi và cô ta đều chỉ là hai đứa trẻ sơ sinh còn bọc trong tã lót, chẳng thể quyết định được vận mệnh của mình.

Nhưng kể từ khi tôi trở về, cô ta lại đổ bệnh thường xuyên hơn.

Có thật, có giả, có khi tôi biết rõ cô ta đang diễn, nhưng ba mẹ và các anh vẫn tin cô ta, ngược lại lại cảm thấy tôi không biết bao dung.

Sáu năm qua, sự áy náy mà những người thân ruột thịt dành cho tôi ngày một phai nhạt, cho đến khi cạn sạch.

Tôi trở thành một kẻ tầm thường, tính cách méo mó, đố kỵ và độc ác trong mắt họ.

Khương Uẩn Châu từng buột miệng nói một câu không chút nể nang:

“Biết thế thì ngày xưa đã không nên đón nó về!”

Câu nói đó như một tiếng sét ngang tai.

Chính khoảnh khắc ấy, tôi mới lần đầu tiên nhận ra mình đã thực sự mắc bệnh.

Bác sĩ tâm lý khuyên tôi nên kết giao thêm vài người bạn.

Nhưng tôi đâu có người bạn thân thật sự nào.

Bốn năm đại học, mỗi người một hướng, ai cũng bận rộn với sự nghiệp riêng.

Những người từng thân thiết cũng dần rời xa.

Tôi vốn không quan trọng đến mức để ai phải quay lại vì mình.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 4: Chương 4



Tôi chỉ muốn rời khỏi cái nhà đó.

Thật ra, từ năm ngoái tôi đã âm thầm chuẩn bị đi du học.

Tôi có một ngôi trường muốn theo học và đã tự mày mò làm hồ sơ gửi đi.

Họ không hề biết.

Không ai nghĩ tôi có thể đậu. Chính tôi khi đó cũng không dám chắc.

Lúc tôi bắt đầu học vẽ, Khương Uẩn Châu từng đến khuyên tôi từ bỏ:

“Khương Tế Đường, em không giống Nhược Dao. Con bé học vẽ từ nhỏ rồi, em có cố mấy cũng không theo kịp trình độ của nó đâu.”

Không biết anh ta nghe từ ai, cứ nghĩ tôi học vẽ chỉ để bắt chước Khương Nhược Dao.

Nhưng tôi thật sự yêu việc học vẽ.

Từ nhỏ tôi đã thích, chỉ là ba mẹ nuôi luôn cho rằng nó vô dụng, không cho học.

Tôi phải lén học kỹ thuật vẽ từ các blogger trên mạng, rồi tranh thủ thời gian rảnh luyện tập.

Có một lần tôi bị sốt cao, thi cuối kỳ không tốt, ba nuôi đổ hết lỗi cho việc tôi “nghiện vẽ”, xông vào phòng, đá tung cửa, xé hết đống tranh tôi giấu dưới gầm giường.

Thật ra ông ta chẳng mấy khi quan tâm đến việc học của tôi.

Trong mắt ông, con gái học hành cũng chẳng có giá trị gì.

Chỉ là hôm đó uống rượu vào, cần cớ để trút giận.

Sau chuyến bay mười tiếng đồng hồ, tôi đặt chân đến London, hít thở bầu không khí xa lạ nơi đất khách.

Bên cạnh tôi chỉ có một chiếc vali 24 inch.

Nơi này xa lạ, khuôn mặt nào cũng không quen thuộc.

Ấy vậy mà không hiểu sao, trái tim tôi lại thấy nhẹ nhõm lạ thường – thậm chí còn có chút hưng phấn không hợp hoàn cảnh.

Ngay khoảnh khắc đặt chân xuống sân bay, việc đầu tiên tôi cần làm là tìm nhà ở.

Trước đó tôi đã liên hệ với vài chủ nhà qua mạng, dùng vốn tiếng Anh không mấy lưu loát của mình để trao đổi. May mà cũng đủ để giao tiếp.

Cuối cùng tôi chọn một căn biệt thự nhỏ có vườn.

Đó là căn đắt nhất trong số những chỗ tôi từng xem, nhưng vì chủ nhà đang cần tiền gấp nên đã giảm giá khá nhiều. Vị trí cũng không quá xa trường học sắp tới của tôi, có thể coi là cơ hội hiếm có tôi may mắn gặp được.

Tôi quá thích căn nhà này, thế nên tôi hiếm hoi cho phép mình sống hơi xa xỉ một lần – và quyết định thuê nó.

Từ khi được đưa về nhà họ Khương, ba mẹ ruột từng chuyển cho tôi một khoản tiền để bù đắp. Khoản tiền ấy, mấy năm nay tôi hầu như không động tới.

Tôi biết, so với ba đứa con còn lại, những gì tôi nhận được thật chẳng đáng là bao.

Nhưng với tôi, đó là một số tiền lớn. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-4.html.]

Khương Nhược Dao từng khoe khoang sau lưng rằng số tiền đó chỉ bằng tiền tiêu vặt vài tháng của cô ta.

Chưa kể, mỗi năm số tiền đổ vào chi phí y tế cho cô ta đều là những con số khổng lồ.

Sau khi Khương Kỳ Hoài và Khương Uẩn Châu đi làm, họ vẫn thường cho cô ta thêm tiền tiêu vặt, hoặc tặng đồ, quà cáp.

Tôi từng nhận được một món quà từ Khương Kỳ Hoài – quà mang về sau chuyến công tác.

Lúc ấy tôi đã rất vui.

Nhưng sau đó mới biết, cái túi hàng hiệu ít ỏi mà tôi sở hữu ấy, thực ra là món đồ Khương Nhược Dao không chọn.

Tôi đã quá quen sống trong nghèo khó, trong cái nghèo của vật chất và cả cái nghèo của cảm xúc.

Ngay cả khi biết ba mẹ ruột mình là người giàu có, tôi vẫn dè dặt từng chút một, không dám tiêu hoang.

Hiện tại, với học phí hằng năm, tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt, cộng với khoản tiết kiệm còn lại, tôi nghĩ mình vẫn đủ xoay sở.

Tôi còn có thể nhận vẽ online để kiếm thêm thu nhập.

Rời khỏi nhà họ Khương, rời khỏi bầu không khí đè nén và đầy áp lực đó, tôi bỗng thấy cuộc sống nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau khi dọn vào nhà mới, dù chưa mua sắm được gì, mọi góc trong nhà vẫn còn bừa bộn chờ tôi sắp xếp, nhưng trong lòng tôi lờ mờ có một cảm giác — tương lai rồi sẽ ổn thôi.

Cuộc đời là một cánh đồng hoang.

Một câu nói truyền cảm hứng tôi từng thấy trên mạng bỗng hiện lên trong đầu.

Còn hơn hai tháng nữa mới đến kỳ nhập học.

Ban đầu tôi cũng định sẽ tìm cơ hội nói với nhà họ Khương một tiếng.

Nhưng nhìn cái cách họ nôn nóng đuổi tôi đi, tôi lại nghĩ — chẳng cần phải nói gì cả, như vậy có khi lại tốt hơn.

Ngày đầu tiên chuyển đến, tôi vứt luôn thẻ SIM cũ.

Mặc dù số đó đã liên kết với đủ loại tài khoản, nhưng tôi vẫn quyết vứt bỏ.

Muốn xây lại, phải dám phá bỏ.

Tôi muốn cắt đứt với quá khứ.

May mà tôi đến sớm, vẫn còn đủ thời gian để sắp xếp căn nhà mới theo ý mình.

Ngày thứ hai sau khi chuyển đến, tôi gặp một người hàng xóm gốc Hoa.

Bà là một phụ nữ ngoài năm mươi, mái tóc nhuộm màu đỏ rượu nổi bật, dày và óng mượt khiến người ta không khỏi ghen tị.

Bà toát ra vẻ rạng rỡ, vui tươi, nếu bà không nói ra tuổi, tôi thật sự chẳng thể ngờ bà sắp bước sang tuổi lục tuần.

Tôi rất thích khu vườn của bà.

Từ bên hàng rào nhìn vào, chỉ thấy một mảng rực rỡ đầy sắc màu, hoa cỏ chen chúc, ngập tràn sức sống.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 5: Chương 5



“Cô bé, cháu là người Trung Quốc đúng không?” – bà Tô chủ động bắt chuyện với tôi.

Tôi thấy mình có phần thất lễ, đối mặt với sự thân thiện của bà, vậy mà tôi chỉ biết gật đầu cứng nhắc.

“Là du học sinh à?” – tôi lại gật đầu.

Quả thực tôi cư xử có hơi tệ, lần đầu gặp mặt hàng xóm mà chẳng thể chào hỏi tử tế, cũng không trò chuyện ra hồn.

Tối hôm đó, bà Tô cùng chồng là ông Lý sang nhà tôi, bấm chuông trước cổng, trên tay là một chậu hoa cẩm tú cầu đang nở rực rỡ.

“Cô bé, cháu mới đến, thấy cháu có vẻ thích hoa, hai bác tặng cháu chậu cẩm tú cầu này coi như quà tân gia, mong cháu nhận lấy nhé.”

Chậu hoa ấy có vô số bông hoa lớn nhỏ đang nở bung, đẹp đến nao lòng.

Cuối cùng tôi cũng mở miệng, nói một câu “Cảm ơn” với họ.

Bà Tô làm bộ hoảng hốt, vỗ ngực:

“Trời ơi, bảo bối ơi, ra là cháu biết nói! Làm chúng tôi cứ tưởng…”

Thì ra lúc đầu bà còn tưởng tôi là người câm, trong lòng toàn là thương cảm.

Nhưng bà nhanh chóng xua tay, cười tươi:

“Không sao đâu, người trẻ bây giờ hướng nội một chút cũng bình thường mà.”

Tối hôm ấy, tôi nhìn chậu cẩm tú cầu rất lâu, còn chụp cả mấy chục tấm ảnh.

Bà Tô và ông Lý đúng là cao thủ trong chuyện trồng trọt.

Trong quá trình tôi dần hoàn thiện căn nhà mới, tôi và bà Tô cũng dần trở nên thân quen hơn.

Bà ấy rõ ràng là người đã đạt được tự do tài chính, cùng chồng sống kiểu bán định cư ở đây.

Bà Tô rất nhiệt tình, mời tôi sang nhà chơi, giới thiệu cho tôi những địa chỉ đáng tin để mua sắm đồ nội thất, kể cho tôi nghe về con người và văn hóa ở London, còn hướng dẫn tôi sắp xếp lại khu vườn, trồng thêm hoa cỏ – thậm chí có cây là bà mang thẳng từ vườn nhà sang cho tôi.

Ông Lý thì ít nói hơn, nhưng lại mang đến cảm giác rất dễ gần.

Ông thường làm đầu bếp trong bếp nhà, còn bà Tô thì phụ giúp bên cạnh.

Tay nghề của ông rất tốt, đồ ăn nấu ra thơm lừng và đẹp mắt.

“Đường Đường, may mà có cháu ở đây. Chứ cô với chú Lý thường nấu hơi nhiều, ăn không hết thì lại lãng phí.”

Mới quen chưa bao lâu, hai người họ đã gọi tôi là “Đường Đường”.

Suốt sáu năm sống ở nhà họ Khương, tôi chưa từng được ai gọi bằng cái tên thân mật đến thế.

Nơi đất khách quê người, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp chân thành và quý giá đến vậy. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-5.html.]

Tôi biết, việc họ rủ tôi sang ăn cơm không phải vì nấu dư thật, mà là vì không yên tâm với một cô gái trẻ sống một mình nơi đất khách.

Cặp vợ chồng ấy chẳng thiếu gì cả – cả vật chất lẫn tinh thần đều đủ đầy.

Tôi không biết làm gì để đền đáp họ.

Nhưng như đọc được suy nghĩ trong tôi, bà Tô cười nói:

“Đường Đường à, hiếm lắm mới có đồng hương làm hàng xóm, mà cháu lại dễ mến như thế, nên cô chú mới ‘chăm lo’ thêm một chút. Cháu đừng thấy áp lực nhé.”

Sau khi căn nhà được sắp xếp ổn thỏa, lòng tôi cũng bình ổn theo một cách rất kỳ lạ.

Chỉ là, giấc ngủ của tôi vẫn rất tệ, vẫn cần đến thuốc hỗ trợ.

Còn khoảng một tháng nữa là nhập học, tôi nghĩ mình cần tìm thứ gì đó để làm.

Thế là tôi lại bắt đầu vẽ.

Nghĩ một lúc, tôi tự mua vài thiết bị đơn giản, đăng ký một tài khoản mạng xã hội ở nước ngoài.

Và bắt đầu livestream quá trình vẽ tranh.

Có lúc tôi vẽ trên bảng điện tử, có lúc lại dùng bảng gỗ để vẽ tay.

Những khi dùng bảng gỗ, tay tôi sẽ xuất hiện trong khung hình.

Chỉ là đôi bàn tay thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.

Bác sĩ từng khuyên tôi nên kết giao thêm bạn bè, nhưng ngoài bà Tô – người bạn lớn tuổi sống cạnh nhà – tôi chẳng có người bạn nào ngoài đời thực.

Trong cộng đồng du học sinh có rất nhiều nhóm chat, tôi cũng tham gia vài cái. Nhưng đến giờ, vẫn chỉ dừng lại ở mức “bạn trên mạng”.

Tôi nghĩ, bạn qua mạng cũng là bạn thôi.

Dù sao thì kỹ năng duy nhất mà tôi có thể tự tin, chính là vẽ.

Lúc đầu tôi chỉ lặng lẽ vẽ, thỉnh thoảng có hai ba người lạc vào phòng livestream, họ bảo “khô khan quá” – không có gì thu hút.

Vậy là tôi ghép thêm chút nhạc nền, vẫn không nói gì, chỉ tập trung vẽ.

Mỗi lần hoàn thành một bức tranh, tôi sẽ quay lại đoạn thành phẩm và đăng lên trang cá nhân.

Không ngờ thật sự có người xem.

Tôi vẽ rất nhiều thể loại: phác họa chì, tranh thủy mặc, màu nước, cả thiết kế thời trang, đôi khi còn vẽ nhân vật truyện tranh hoặc bối cảnh.

Nhiều thứ tôi chưa học bài bản, chỉ dựa vào chút cảm nhận và sự quan sát mà tự mày mò thôi.

Tôi không nghĩ sẽ có ai hứng thú xem tôi vẽ.

Vậy mà lượng người vào xem livestream ngày càng nhiều.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 6: Chương 6



Có người trầm trồ, có người đặt câu hỏi.

Nhưng tôi chưa từng trả lời bằng giọng nói.

Chỉ dùng phần bình luận để phản hồi – tôi dùng phần mềm dịch tiếng Anh để trả lời họ.

Mong họ thông cảm cho vốn tiếng Anh có hạn của tôi.



Tôi nhập học rồi.

Không hiểu vì sao, bà Tô và ông Lý lại rất háo hức muốn đưa tôi đi khai giảng.

Họ nói từ sau khi con trai duy nhất tốt nghiệp, họ chẳng còn được trải qua cảm giác này nữa.

Tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng.

Thật ra “nhập học” cũng chỉ là việc tôi phải ra khỏi nhà vào các ngày trong tuần, buổi tối vẫn sẽ về, thỉnh thoảng còn sang nhà họ ăn ké.

Trong lớp, nhìn quanh cũng không phải toàn là tóc vàng mắt xanh, nhưng người châu Á quả thực khá ít.

Người châu Á duy nhất ngoài tôi là một bạn người Hàn.

Vừa mở miệng nói chuyện, cả hai đều có chút… thất vọng.

Du học sinh ở nước ngoài thường hay tụ lại thành nhóm, chẳng vì lý do gì cụ thể, chỉ là ở bên người cùng quốc tịch thì thấy yên tâm hơn.

Nhưng không phải ai cũng đáng tin.

Trong các nhóm chat của du học sinh, thỉnh thoảng vẫn có người than thở vì bị lừa đảo, đôi khi còn có cả những “drama tổng hợp” được đính kèm file PDF rất bài bản.

Những ngày không có tiết học, tôi ở nhà livestream vẽ tranh.

Không hiểu sao, số người xem ngày một nhiều.

Sau này thậm chí còn có người gửi tiền ủng hộ.

Tôi liền tắt luôn chức năng donate.

Chỉ cần kiếm tiền từ việc nhận vẽ thuê là đủ rồi.

Nói chung, cuộc sống cứ thế trôi qua – bình lặng, đôi lúc cũng có chút phiền phức nhỏ.

Rồi mùa đông đầu tiên của tôi ở London cũng tới.

Một buổi sáng, tôi ra cửa chuẩn bị đến lớp thì thấy trước nhà bà Tô có một bóng người cao lớn đang đứng, nhấn chuông mấy lần mà trong nhà không có ai phản hồi.

Lúc tôi mở cửa, người đó quay đầu lại.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lý Tự – con trai mà bà Tô và ông Lý thường nhắc đến.

Thật ra tôi không nhận ra anh ta, vì trong phòng khách nhà bà Tô chỉ treo mỗi bức ảnh con trai bà lúc tròn một tuổi.

Bà nói thời điểm đó là lúc cậu bé đáng yêu nhất, nên luôn nhớ thương.

Cậu nhóc đáng yêu trong tấm ảnh và người đàn ông cao lớn trước mặt tôi đây, đúng là khác nhau một trời một vực.

Trước mắt tôi là một gương mặt Á Đông rất điển trai, đặc biệt là đôi mắt sâu và sáng.

Tầm mắt tôi trượt dần xuống, lướt qua tỷ lệ vóc dáng cực kỳ đẹp của anh ta – trong đầu tôi bỗng hiện lên suy nghĩ: [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-6.html.]

Người này… rất hợp để làm mẫu vẽ.

Vì mang sẵn định kiến trong đầu, tôi theo phản xạ cho rằng anh ấy là đồng hương.

“Chào anh, anh tìm ai vậy?” – tôi hỏi.

Đối phương đáp gọn: đến thăm ba mẹ.

Vậy là tôi lập tức hiểu ra – anh ấy chính là con trai của bà Tô và ông Lý.

“Hai bác vừa đi Brighton thăm bạn rồi, chẳng lẽ không nói cho anh biết sao?”

Người thanh niên điển trai ấy rõ ràng khựng lại một nhịp, sau đó mới nói lời cảm ơn.

Còn tôi thì vội đi học, chẳng chú ý anh ta sẽ đi đâu về đâu.

Hai ngày sau, bà Tô mời tôi sang nhà ăn lẩu.

Lý Tự ngồi ngay bên bàn ăn.

Đến lúc này, chúng tôi mới chính thức xem như quen biết.

Tôi được biết Lý Tự đang phụ trách việc kinh doanh của gia đình, rất bận, lần này hiếm lắm mới có thời gian rảnh để đến thăm ba mẹ – những người đã nghỉ hưu sớm để đi du lịch khắp nơi.

“Đường Đường, ăn thêm miếng thịt đi, con gầy quá.” – bà Tô vừa nói vừa gắp thức ăn cho tôi.

Cũng gắp cho con trai mình, nhưng Lý Tự lại tỏ ra chẳng biết điều:

“Mẹ à, con tự gắp được.”

Thế là bao nhiêu nhiệt tình của bà lại quay sang tôi hết.

Tôi im lặng ăn, Lý Tự cũng lặng lẽ ăn – bởi vì đến lượt ông Lý gắp cho con trai.

Ăn tối xong, tôi đứng dậy về trước.

Lý Tự bị mẹ đẩy ra tiễn tôi.

Anh ấy vừa đi vừa nhìn sang vườn nhà tôi, cười nói:

“Lúc trước nhìn thoáng qua, anh còn tưởng bố mẹ anh mua luôn cả căn bên cạnh.”

Hai căn nhà có phong cách khá giống nhau, chỉ là vườn nhà bà Tô và ông Lý rõ ràng gọn gàng hơn hẳn.

Lý Tự không rời đi ngay.

Anh ấy dọn sang ở căn nhà kế bên.

Từ đó, hầu như sáng nào tôi ra khỏi cửa cũng thấy anh ấy đang dọn vườn, bê chậu cây, sửa sang lại mọi thứ cho ba mẹ anh ấy.

Bà Tô nói con trai bà đến đúng lúc – có một đống sức trẻ không biết trút vào đâu, giờ thì tha hồ phát huy.

Đầu tháng Mười Hai, đúng dịp cuối tuần, chiều tối tôi định ra ngoài mua ít đồ dự trữ.

Bà Tô giống như không chịu được việc thấy con trai rảnh tay, vỗ vai Lý Tự một cái:

“Trời tối rồi, Đường Đường ra ngoài một mình không an toàn, Lý Tự rảnh thì chở con bé đi một chuyến.”

Tôi cũng không tiện từ chối.

Còn Lý Tự thì như thể là người bị mẹ mình thuê sang London vậy – mẹ sai gì, làm nấy.

Anh ấy lái xe đưa tôi đến trung tâm thương mại.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 7: Chương 7



Trên đường về, phần lớn thời gian chúng tôi đều im lặng.

Thi thoảng, Lý Tự lại lên tiếng hỏi vài câu – kiểu như hỏi tôi học trường nào, chuyên ngành gì – mang dáng vẻ của một bậc trưởng bối lâu ngày không gặp.

Lý Tự cũng mua ít đồ.

Lúc thanh toán, anh ấy phóng khoáng muốn thanh toán cả phần của tôi.

Tôi không đồng ý, giật lại mấy món hàng trong tay anh ấy và tự mình tính tiền.

Lý Tự: “…”

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất lực.

Trên đường về, có đoạn khá vắng vẻ nên Lý Tự lái chậm lại.

Một khoảnh khắc nào đó, tôi bất chợt mở miệng:

“Dừng xe một chút.”

Xe từ từ dừng lại, tôi mở cửa bước xuống, đi ngược lại vài bước.

Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy một con mèo con đang run rẩy co ro, miệng không ngừng kêu thảm thiết.

Xung quanh hoàn toàn không có dấu vết của những con mèo khác.

Lý Tự cũng xuống xe, dừng lại bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn con mèo sơ sinh vẫn còn chưa mở mắt ấy.

Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ một điều – nếu không làm gì, con mèo nhỏ ấy sẽ c.h.ế.t cóng trong đêm đông lạnh buốt này.

Không lâu sau khi lên xe lại, bên ngoài bắt đầu lác đác tuyết rơi.

Con mèo bẩn thỉu nằm trong lòng tôi dường như đã ngủ thiếp đi vì hơi ấm.

Lông nó bết lại, bẩn đến mức chẳng thể nhìn rõ màu sắc.

Vào một buổi tối có tuyết rơi đầu mùa ở London, tôi và Lý Tự đã nhặt được một chú mèo con.

Nuôi một con mèo con chưa mở mắt là một thử thách không hề nhỏ.

Bác sĩ ở phòng khám thú y nói rằng nó rất khỏe mạnh.

Sau khi được lau sạch sẽ, mới phát hiện ra đó là một con mèo tam thể lông dài.

Nhưng mèo con chưa mở mắt thì cần được cho b.ú đều đặn, đúng giờ.

Tôi đem nó về nhà mình, đặt báo thức giữa đêm để dậy cho bú.

Ban đầu, Lý Tự định mang nó về nhà anh ấy, nhưng rồi anh ấy nghĩ lại — anh ấy không ở London lâu dài, cũng đã qua cái tuổi hứng lên nuôi thú cưng rồi lại để ba mẹ gánh thay.

Vì anh ở lại London lâu hơn dự định, nên những lúc tôi đi học, tôi gửi mèo cho anh chăm giúp.

Lý Tự nói: “Chúng ta cùng nhau nhặt nó, đương nhiên anh cũng có trách nhiệm.”

Tôi thật ra vẫn rất lo lắng liệu có nuôi sống nổi nó không — vì trước nay tôi chưa từng thật sự chăm lo cho một sinh mệnh nào, đến cả bản thân mình còn chưa lo xong.

Nhưng dường như số phận đang dịu dàng hơn với tôi.

Chú mèo con nhỏ xíu được nhặt về đêm tuyết đầu tiên ấy, đến ngày thứ ba thì bắt đầu mở mắt, tiếng kêu cũng dần to hơn, lanh lảnh hơn.

Bà Tô còn nói đêm hôm đó cứ tưởng chúng tôi nhặt về một con chuột.

Tôi đặt tên cho nó là Tiểu Tuyết, tiếng Anh là Snow — vì nó đến vào đúng đêm tuyết đầu mùa.

Cũng vì chuyện nuôi mèo mà tôi và Lý Tự có thêm nhiều dịp tiếp xúc.

Trước tiên là trao đổi liên lạc, sau đó là việc anh hay qua nhà tôi – không chỉ để xem mèo, mà đôi khi còn giúp ba mẹ anh mang đồ gửi sang cho tôi. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-7.html.]

Thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn anh thật lâu, rồi nghĩ thầm:

Bà Tô và ông Lý đúng là kết hợp gen quá hoàn hảo.

Cho đến một ngày, khi Lý Tự đang chơi đùa với Tiểu Tuyết trong tay, anh đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi:

“Đường Đường, sao em cứ nhìn anh mãi thế?”

Anh ấy cũng giống như ba mẹ mình, gọi tôi là “Đường Đường”.

Tôi thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng:

“Anh rất đẹp trai. Em muốn mời anh làm mẫu vẽ cho em.”

Lý Tự biết chuyên ngành của tôi, nghe xong lời ấy thì sắc mặt khẽ thay đổi – có hơi ngập ngừng, cũng có chút khó xử.

“Mẫu khỏa thân à?”

“Không cần phải cởi hết.”

Anh thở phào, như thể vừa được trút bỏ gánh nặng.

“Vậy thì được.”

Tôi hơi ngẩn ra:

“Nhưng… anh không định bàn chuyện thù lao sao?”

Làm mẫu vẽ người thật sự rất mệt.

Lý Tự nói:

“Có thể làm miễn phí.”

Anh vốn không thiếu tiền, tôi cũng biết điều đó.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, tôi nói:

“Thế thì thôi vậy.”

Lý Tự: “?”

Không thể yêu cầu ai đó bỏ thời gian vì mình mà lại không có gì đáp lại – chuyện như vậy, tôi không làm được.

Dưới sự kiên quyết của tôi, cuối cùng Lý Tự cũng nhận thù lao.

Cuối tuần đó, anh đến phòng vẽ của tôi.

Theo yêu cầu của tôi, anh cởi áo khoác, rồi từ tốn tháo thắt lưng.

Thân hình rắn chắc, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo – anh hoàn toàn đạt chuẩn của một người mẫu vẽ người.

Tôi mở livestream, nhưng camera chỉ quay bảng vẽ gỗ của tôi.

Trong quá trình vẽ kéo dài hàng tiếng đồng hồ, tôi có đôi lần nhắc anh chỉnh lại tư thế hoặc nghỉ một lát.

Những đoạn trò chuyện ấy vô tình cũng được thu vào buổi phát sóng.

Lần đầu tiên, người xem trong phòng livestream biết tôi là người Trung Quốc – vì tôi và Lý Tự nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ.

Phòng vẽ ngập tràn tiếng nhạc dịu dàng, người mẫu của tôi như hòa vào đó, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ.

Khi chuẩn bị vẽ đến phần khuôn mặt, tôi tắt livestream.

Lý Tự cũng để ý điều đó, anh khẽ bật cười:

“Sao lại tắt?”
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 8: Chương 8



Tôi nói:

“Bảo vệ quyền riêng tư của người mẫu.”

Anh lại cười, mắt mày cong cong:

“Cả cơ thể cũng vẽ rồi, giờ giấu mặt còn ý nghĩa gì chứ?”

Tôi gật đầu.

Dù sao, Lý Tự cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp.

Sau khi hoàn thành bức vẽ lần này, tôi không đăng nó lên trang cá nhân.

Dù có rất nhiều người vào bình luận thúc giục muốn xem thành phẩm.

Trước đêm Giáng sinh, Lý Tự về nước.

Anh tặng tôi một món quà Giáng sinh từ sớm — một chiếc vòng tay đính kim cương.

“Nhưng em chưa chuẩn bị gì cho anh cả.” – tôi hơi sững người.

“Không sao, đâu cần phải cho đi rồi mới nhận lại.” – anh nói.

Lý Tự cứ thế bước vào cuộc sống của tôi một cách đột ngột, rồi cũng bất ngờ quay trở về với nhịp sống của chính mình.

Lúc anh rời đi, Tiểu Tuyết cũng vừa được tôi nhặt về gần một tháng — giờ trông nó chẳng khác gì một cục bông tròn mềm mại.

Tôi vẫn sống hòa thuận với hàng xóm bên cạnh.

Mỗi khi đi học, tôi gửi Tiểu Tuyết cho bà Tô chăm giúp, giống như đưa trẻ con đến nhà trẻ vậy.

Nhưng thật ra tôi và Lý Tự vẫn giữ liên lạc.

Anh vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm tình hình “nuôi con”.

Tôi sẽ gửi ảnh và video mèo cho anh.

Và rồi tôi cuối cùng cũng nghĩ ra cách để thể hiện lòng biết ơn với bà Tô và ông Lý.

Tôi đề nghị được thiết kế cho họ một bộ đồ riêng.

Có lẽ vì biết tôi học thiết kế, họ vui vẻ đồng ý — coi như cho tôi cơ hội luyện tay nghề.

Vậy là tôi tranh thủ thời gian đo số đo cơ thể cho cả hai.

Lúc đang đo, Tiểu Tuyết cứ kêu meo meo bên cạnh.

Thế là tôi tiện tay làm luôn cho nó một chiếc áo len.

Rất đơn giản, chỉ mất nửa ngày là xong.

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua — bình lặng nhưng có chút niềm vui nho nhỏ.

Chỉ có việc học là vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh mang tên “làm việc nhóm” khiến tôi nhiều lúc muốn đầu hàng.

Trước Tết Âm lịch, tôi hoàn thành xong hai bộ trang phục dành cho vợ chồng nhà họ Lý.

Bà Tô là một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, thêu hoa tinh tế.

Còn ông Lý là một bộ vest đen, nhưng phần thêu ở ống tay áo lại trùng khớp với hoa văn trên sườn xám của bà Tô.

Họ nhìn thành phẩm xong thì rõ ràng có phần ngạc nhiên với trình độ của tôi.

Ông Lý còn không ngớt lời khen.

Họ rất trân quý món quà đó, quyết định sẽ mặc bộ đồ tôi thiết kế vào đêm Giao thừa.

Đúng vậy, bữa cơm tất niên năm ấy, tôi ăn ở nhà họ. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-8.html.]

Nhưng khi chúng tôi vừa ngồi vào bàn, Lý Tự bất ngờ xuất hiện — vẻ mặt đầy vội vã vì vừa mới về đến nơi.

Anh nói mình đến để ăn Tết.

“Tết mà, cả nhà phải đông đủ mới có ý nghĩa.”

Khi biết quần áo ba mẹ anh đang mặc là do tôi thiết kế, anh trầm mặc vài giây, rồi quay sang nhìn tôi:

“Còn của anh đâu?”

Tôi thật sự không nghĩ anh sẽ về vào dịp này.

Bình thường trông anh khá bận rộn, mà dịp Tết thì chắc chắn càng nhiều việc — giống như hồi tôi còn ở nhà họ Khương, Tết đến là y như rằng tiệc tùng, xã giao không ngớt.

Chỉ là… hồi đó họ có lẽ cảm thấy tôi không đủ “ra dáng”, nên hiếm khi cho tôi theo cùng.

Trên bàn ăn, tôi gắp cho Lý Tự một cái đùi gà, cười với anh:

“Chúc mừng năm mới.”

Anh nhìn tôi hai giây, rồi như thể đã chấp nhận số phận, đành ngoan ngoãn tiếp nhận sự “đối xử khác biệt” của tôi.

Sau bữa tối, anh sang nhà tôi thăm mèo.

Tiểu Tuyết xù lông, kêu ầm lên chạy ra cửa đón.

Nó lại lớn thêm chút nữa, không còn nhếch nhác như chú chuột nhỏ lúc mới nhặt về, mà giờ thì đã biết phá phách khắp nơi.

Lông nó vẫn chủ yếu là màu đen, nhưng phồng xù lên thì đáng yêu đến lạ.

Lý Tự bế mèo lên, vừa v**t v* vừa cười.

Tôi lấy dụng cụ ra:

“Em lấy số đo cho anh nhé?”

Lý Tự ngớ người một chút.

“Chẳng phải anh nói muốn có đồ mặc sao?”

Hiểu ra ý tôi, anh bật cười.

Anh đặt mèo xuống đất, thong thả cởi áo khoác rồi cả áo len, để tôi “tiến hành thao tác”.

Tôi biết anh có thân hình rất chuẩn — tôi từng vẽ rồi mà.

Nhưng bây giờ chúng tôi đứng gần nhau quá. Anh cao hơn tôi nhiều, tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở mà anh cố tình hạ thấp khi cúi xuống gần tôi.

Con mèo nhỏ lượn lờ dưới chân hai đứa, kêu meo meo không ngừng.

“Có thể sẽ mất một thời gian mới làm xong.” – tôi nói với anh.

“Không sao.” – Lý Tự cong môi cười, “Làm phiền em rồi.”

Trông anh ấy lúc đó có vẻ… rất vui.

Lý Tự không ở lại London lâu, anh lại về nước.

Trước khi đi, anh còn than phiền về việc ba mẹ mình — rõ ràng vẫn còn trẻ mà đã vội nghỉ hưu để tận hưởng cuộc sống.

Anh cũng để lại một đống đồ chơi mới mua cho Tiểu Tuyết.

Tuy việc học của tôi không phải nhàn rỗi, nhưng kết hợp với thời gian rảnh để vẽ, livestream, rồi còn chăm mèo, trồng cây… cuộc sống của tôi bây giờ rất đầy đủ và dễ chịu.

Có lẽ vì tinh thần không còn bị đè nén nữa, tôi giờ đã không cần dùng thuốc ngủ nữa.

Bộ vest tôi thiết kế cho Lý Tự hoàn thành vào cuối tháng Tư. Tôi nhắn tin báo cho anh.

Kết quả là đến dịp nghỉ lễ đầu tháng Năm, anh đã trực tiếp bay sang.
 
Sau Khi Thiên Kim Thật Rời Đi
Chương 9: Chương 9



Bộ vest tôi thiết kế vốn hơi “hoa hoè” một chút, nhưng Lý Tự mặc lên lại chẳng có cảm giác phô trương gì — nhờ dáng người quá chuẩn, thậm chí còn nổi bật hơn cả tôi tưởng.

Anh nói anh thích thiết kế của tôi.

“Ba anh cũng nói thiết kế của em rất ổn, ông ấy khá thích em đấy. Hay là em qua hỏi ông ấy vài kinh nghiệm?” – Lý Tự đề nghị.

Tôi hơi ngơ ngác.

“Chẳng lẽ em không biết ba anh là ai à?” – anh ấy cười, rồi đọc cho tôi một cái tên, bảo tôi lên mạng tìm thử.

Ban đầu nghe thấy tên, tôi thấy hơi quen quen.

Lên mạng tra một chút, mới biết được sự thật khiến tôi choáng váng:

“Ông Lý” nhà bên — người đàn ông thích trồng hoa tưới cây kia — lại là một nhà thiết kế thời trang có tiếng tăm tầm quốc tế, đồng thời còn là người sáng lập của một thương hiệu đại chúng khá nổi.

Tôi vẫn luôn biết gia đình này không thiếu tiền.

Việc họ yêu thích các mẫu thiết kế tôi làm không chỉ vì kiểu dáng hay kỹ thuật, mà còn vì thứ tình cảm đơn thuần giữa người với người.

“Thiết kế của em thật ra hợp với dòng cao cấp hơn. Ba anh chắc chắn có nhiều mối quan hệ trong giới này. Em tìm ông ấy học hỏi, còn hơn tự mò mẫm.”

Lý Tự nói, với vẻ đương nhiên:

“Người quen là để dùng mà.”

Anh ấy hoàn toàn không thấy việc “rao bán ba ruột” là có gì không ổn.

Căn bản là anh ấy không cho tôi cơ hội từ chối — cực kỳ nhiệt tình “quảng bá” tài năng của ba mình, rồi trực tiếp dắt tôi sang nhà.

Tôi chỉ đành đứng ngây ra, mang ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn người đàn ông trung niên đang tưới hoa ngoài vườn kia.

Ông Lý sẵn sàng hỗ trợ tôi trong phạm vi khả năng của ông — ví dụ như giới thiệu tôi với vài người bạn trong nghề, và cho tôi một cơ hội thực tập tại một xưởng thiết kế cao cấp.

Ông liếc nhìn con trai mình:

“Lý Tự, con đúng là sợ ba mình rảnh rỗi quá phải không?”

Lý Tự thản nhiên đáp:

“Ba à, ba đang ở độ tuổi nên vùng vẫy tiếp mà, nhận một học trò đâu có gì to tát.”

Ông Lý không chịu nổi nữa, đuổi anh về nước.

Bà Tô thì rất vui khi thấy mối quan hệ giữa tôi và con trai bà ngày càng thân thiết.

Vì từng có vài lần “mắt mù không nhìn ra kim cương”, lần này tôi cẩn thận hỏi Lý Tự:

“Dì Tô trước đây làm nghề gì vậy?”

Lý Tự đáp:

“Mẹ anh là doanh nhân.”

Tôi luôn có cảm giác danh xưng “doanh nhân” ấy nghe thì đơn giản, nhưng đằng sau có khi chẳng hề bình thường.

Nhưng có lẽ cũng chẳng quan trọng. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-9.html.]

Cuộc sống của tôi lúc này ngày càng phong phú, bận rộn nhưng vui vẻ.

Lý Tự bắt đầu qua London thường xuyên hơn, lý do chính là…

“Anh nhớ Tiểu Tuyết.” – anh ấy nói.

Sự hiện diện của tôi trên mạng cũng ngày càng được chú ý, số người theo dõi không ngừng tăng lên.

Cảm giác được nhiều người yêu thích thực sự rất dễ chịu.

Chỉ là, tôi cũng hiểu — mạng Internet là nơi mà sự nổi tiếng có thể bị phản ngược bất cứ lúc nào.

Mùa đông năm thứ hai kể từ khi tôi đến London, bà Tô và ông Lý chuyển đi nơi khác.

Họ đã lên kế hoạch sống kiểu du mục, điểm dừng chân tiếp theo là Thụy Sĩ.

Trước khi đi, họ để lại cho tôi chìa khóa nhà, nói rằng nếu thuận tiện, tôi có thể giúp họ chăm sóc khu vườn một chút.

Nếu có dịp, họ sẽ quay lại thăm tôi.

Điều kỳ lạ là — dù bà Tô và ông Lý đã chuyển đi, Lý Tự vẫn quay lại London.

Trời đã trở lạnh. Tôi ngồi vẽ trong nhà, Tiểu Tuyết cuộn tròn dưới chân — giờ nó đã là một chú mèo lớn.

“Dì Tô với chú Lý không nói với anh là họ đã chuyển nhà à?” – tôi rót cho anh một ly trà nóng.

“Có nói rồi.” – anh vừa trả lời vừa nhìn tôi vẽ bản thiết kế mới trên bảng vẽ.

Theo lý mà nói, tôi nên hỏi anh: “Vậy tại sao vẫn đến?”

Nhưng tôi không hỏi.

Có vài thay đổi nhỏ nhặt mà tôi không nhận ra từ khi nào đã len lỏi vào cuộc sống của mình.

Tôi không rõ cụ thể là điều gì — chỉ biết mọi thứ không còn như trước.

Lý Tự nấu ăn ở bên nhà anh ấy, rồi mời tôi sang ăn cùng.

Tay nghề của anh cũng không tệ chút nào.

Tiểu Tuyết cũng chạy sang — ở đây việc thả mèo tự do là chuyện bình thường. Tôi có gắn cho nó thiết bị định vị. Mỗi ngày nó đều lang thang một vòng rồi lại tự động quay về.

Thậm chí còn có cả mèo nhà người ta lạc vào vườn tôi chơi.

Lý Tự không về ngay.

Anh ở lại hẳn bên nhà đối diện.

Mỗi ngày nấu ăn xong là gọi tôi sang, khi tôi bận thì còn giúp tôi cho mèo ăn.

Rồi đến một ngày của tháng Mười Một, chẳng có gì đặc biệt, anh bỗng nói với tôi:

“Đường Đường, sinh nhật vui vẻ.”

Trong suốt bao năm sinh nhật tôi bị người ta lãng quên, đây là lần đầu tiên… có người nhớ và chúc mừng tôi.

Lý Tự không hiểu vì sao sau khi anh chúc mừng sinh nhật tôi, tôi lại bật khóc.
 
Back
Top Bottom