Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,835
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN40Vr2z5Lj1N6Ni2E4H-mviLlc5Csk64usjjAhNb1gYP6LiOBdvPzs8b1GGmvQlPqcB0ZnKr-bYuvy3B-3QQ0F4jp6G5v5tz-rrPDko1a2DnEClq2YWgIET613oOcIS1Equ7uQdSTZpWmNUb4kLhs6=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Tác giả: Chá Bút Tiểu Tửu
Thể loại: Quan Trường, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ ba kể từ khi ta khởi binh tạo phản, triều đình để an ủi ta, đã phái vị hôn phu cũ của ta đến hòa thân.

Hắn ta mặc áo mỏng manh, ngồi trên giường ta với vẻ mặt đầy tủi nhục.

Ta nắm cằm hắn ta cười nói: "Ồ, đã nghĩ thông suốt rồi, sẵn sàng thuộc về ta chưa?"

Trước đây ở kinh thành, hắn ta từng thề độc, thà chịu vạn tên xuyên tim cũng không chịu cưới ta.

Hắn ta căm phẫn nói: "Ngươi dù có được thân xác ta, cũng không thể chiếm được trái tim ta!"

Ta đạp hắn ta một cước xuống đất, bảo hắn ta cút đi.

Cứ như ta thèm thuồng hắn ta lắm không bằng. Ngày trước nói lời thề non hẹn biển để lừa hắn ta chơi, vậy mà hắn ta thực sự tưởng mình là báu vật.​
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 1



Giữa ta và Tạ Ninh Ngọc - vị Hoàng tử cao quý này, có một mối duyên nghiệt ngã.

Lão Hoàng đế e ngại quyền binh của cha ta, nên đã ban hôn cho ta và Tạ Ninh Ngọc.

Gia đình ta nhận thánh chỉ, đưa ta - khi đó mới mười tuổi vào kinh thành, mỹ danh là để nuôi dưỡng tình cảm với Tạ Ninh Ngọc.

Thực ra, ai cũng biết ta là con tin từ Trấn Bắc Vương phủ.

Cuộc sống làm con tin không dễ dàng, ngay cả mèo chó cũng muốn dẫm đạp ta một chân.

Để che giấu lòng mình, ta đóng vai một oán nữ si tình, suốt ngày quấn quýt lấy Tạ Ninh Ngọc.

Cả kinh thành đều biết,Trấn Bắc Vương phủ danh chấn thiên hạ lại sinh ra một nữ nhi hèn hạ như ta.

Mỗi ngày chẳng làm gì, chỉ biết tìm mọi cách lấy lòng Tạ Ninh Ngọc.

Ngay cả khi biên cương truyền đến tin cha ta bệnh nặng, ta cũng không buồn trở về.

Lão Hoàng đế lo lắng hỏi ta: "A Chiêu, cha ngươi bệnh nặng, ngươi đã năm năm không gặp ông ta rồi. Trẫm sẽ đưa ngươi trở về biên cương, để cha con ngươi đoàn tụ."

Nhưng ta quỳ xuống cầu xin lão Hoàng đế, khóc lóc nói: "Bệ hạ! Ngày mai là sinh nhật Ninh Ngọc, ta không muốn về, ta phải ở bên cạnh Ninh Ngọc. Hơn nữa, lão già đó có gì đáng gặp? Trước kia khi ta ở biên cương, ông ta ghét bỏ ta vì ta là nữ nhi, chỉ biết đánh mắng ta."

Lão Hoàng đế nheo mắt nhìn ta, cười một tiếng, không nhắc lại chuyện này nữa.

Ra khỏi ngự thư phòng, Tạ Ninh Ngọc khinh miệt nói: "Trấn Bắc Vương có một nữ nhi bất hiếu như ngươi, thật là bất hạnh cho gia môn!"

Ta khinh thường nói: "Ai, cha ta, lão già đó không thể chết được! Nếu ông ta chết, ta phải để tang ba năm. Xuân sang năm chúng ta có thể thành thân, chẳng phải sẽ làm chậm trễ việc của ta sao!"

Tạ Ninh Ngọc đứng tại chỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, công khai tuyên bố, dù vạn tên xuyên tim mà chết, cũng tuyệt đối không cưới ta!

Để thể hiện quyết tâm của mình, hắn ta thậm chí còn dán một dòng chữ trước cửa nhà:

[Tần Chiêu và chó không được vào! ]

Ta ôm chú sói con mà ta tìm cho hắn ta, đến trước mặt lão Hoàng đế khóc lóc kể lể.

Lão Hoàng đế cho gọi Tạ Ninh Ngọc đến mắng một trận.

Ta và Tạ Ninh Ngọc tất nhiên không thể thuận lợi thành thân.

Chưa đến mùa xuân, biên cương lại có tin, cha ta đã qua đời vì bệnh.

Lần này, với tư cách là nữ nhi duy nhất của ông, ta buộc phải trở về biên cương.

"Tạ Ninh Ngọc! Chờ ta trở lại!"

Ta ngồi trên xe ngựa gào lên.

"Đợi ta chôn cất xong lão già đó! Ta sẽ trở lại thành thân với ngươi!"

Tạ Ninh Ngọc nhìn ta đầy ghê tởm, không nói một lời.

Khi ta trở về biên cương, cả thành đô đều phủ màu trắng tang, toàn thể dân chúng đang mặc niệm cha ta.

Ta xé một mảnh vải trắng từ cây, buộc lên đầu, quỳ gối trở về phủ.

Quan tài của cha ta được đặt giữa đại sảnh.

Hai mươi tráng sĩ Tần gia quỳ hai bên.

Mẹ ta mặc áo tang trắng, đứng bên cạnh.

Ta thắp ba nén hương, rồi đứng dậy.

Mẹ ta trao thanh đao cho ta.

Ta bình tĩnh nói: "Truyền một bức thư đến kinh thành, nói với lão Hoàng đế. Ta, Tần Chiêu, tạo phản rồi!"

Năm năm trước, cùng với sắc chỉ ban hôn là một chén thuốc độc tác dụng chậm.

Một chén rượu, đã lấy đi mạng sống của cha ta.

Một tờ hôn thư, muốn biến ta thành kẻ vô dụng.

Cha ta từng nói: "A Chiêu, thường nói, vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Nhưng nếu ta chết, con nói mười ba tòa thành ở biên cương này, hai mươi vạn đại quân nhà Tần gia sẽ ra sao? Con từ nhỏ đã có chí lớn, cha sẵn sàng đổi mạng già này, để con trưởng thành."

Ông ấy đã uống cạn chén thuốc độc không chút do dự, đổi lấy thời gian năm năm cho ta.

Ta không phụ lòng cha ta.

Tạo phản ba năm, ta đã chiếm được nửa giang sơn.

Dưới sự cai trị của ta, dân chúng có cơm ăn, áo mặc, không còn quan lại thu vơ vét, không còn hào môn áp bức.

Cuộc chiến kéo dài ba năm, các thế gia môn phiệt trong triều cuối cùng đã phản ứng.

Họ biết, nếu không đoàn kết, để ta đánh vào kinh thành, từ đó về sau, thiên hạ sẽ không còn chỗ cho họ dung thân.

Vì vậy họ vội vàng gửi Tạ Ninh Ngọc đến, muốn chiêu hàng ta.

2

Lần này Tạ Ninh Ngọc đến, còn mang theo nhiều sính lễ.

Vàng bạc châu báu vô số, gấm vóc lụa là chất đầy mấy chục rương lớn, có thể nói là mười dặm hồng trang.

Ý triều đình rất rõ ràng.

Tần Chiêu, ngươi nổi loạn chẳng phải vì phú quý vinh hoa, thuận tiện cướp đoạt Tạ Ninh Ngọc sao?

Bây giờ, cho ngươi tiền, cho ngươi người.

Ngươi yên phận, ngoan ngoãn trở về làm Trấn Bắc Vương của ngươi.

Ta nhìn ra ý tứ trong thánh chỉ, ngờ vực nói: "Ta muốn cướp Tạ Ninh Ngọc lúc nào chứ?"

Mẹ ta liếc nhìn ta nói: "Từ ngày con nổi loạn, cả thiên hạ đều đồn, con là vì một nam nhân mà nổi giận."

Ta im lặng một lúc.
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 2



Ngay khi ta vừa về biên cương, Tạ Ninh Ngọc lập tức náo loạn đòi hủy hôn với ta.

Hắn ta quyết liệt đòi hủy hôn với ta, định cưới biểu muội của mình.

Rồi chuyện ta nổi loạn, cả thiên hạ đều biết.

Tất cả mọi người đều sửng sốt vô cùng.

Một kẻ tầm thường, lại vì Tạ Ninh Ngọc mà muốn giành lấy thiên hạ.

Si tình thay! Thật là si tình!

Dân chúng tin theo lời đồn đại thì cũng được, không ngờ triều đình cũng tin.

Mẹ ta trầm ngâm nói: "Nếu dùng Tạ Ninh Ngọc như một quân cờ, sẽ có lợi trăm điều mà không có hại."

Ta hiểu ý của bà ấy.

Hiện nay triều đình đang tập hợp binh mã, các thế gia vừa xuất tiền vừa xuất lực để chống lại ta.

Họ đoàn kết lại với nhau, đối với ta, là một tin dữ.

Nếu nhận Tạ Ninh Ngọc, có nghĩa là, trong mắt triều đình, trong mắt các thế gia, ta sẵn sàng thỏa hiệp.

Ta xoa cằm, cười híp mắt nói: "Mẹ, nếu để ngoại tổ phụ của Tạ Ninh Ngọc tin rằng, ta sẵn sàng ủng hộ Tạ Ninh Ngọc lên ngôi, khơi mào nội đấu trong triều, vậy khi ta tấn công vào hoàng thành, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Hiện nay Thái tử là con của Hoàng hậu.

Cha của Hoàng hậu là trọng thần nội các, nếu không có gì bất ngờ, không ai có thể lay chuyển vị trí Thái tử.

Mẹ của Tạ Ninh Ngọc tuy là Quý phi, nhưng bà ta xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có.

Dù giàu có sánh ngang một quốc gia nhưng một nhi sinh ra từ người nữ nhân thương nhân, tuyệt đối không thể đụng đến ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng bây giờ, ta sẵn sàng cho họ một tín hiệu sai lầm.

Chẳng phải toàn thiên hạ đều tin ta si mê Tạ Ninh Ngọc, vì hắn ta mà nổi loạn sao?

Vậy ta sẽ xác nhận lời đồn này.

Tạ Ninh Ngọc đến Thanh Châu, luôn buồn bã không vui.

Ta mời hắn ta ra ngoài dạo phố, hắn ta cũng không chịu.

Cuối cùng là thái giám bên cạnh hắn ta khuyên hắn ta.

Thái giám khẽ nói: "Điện hạ, đây không phải lúc để giận dỗi. Ngài quên rồi sao, trước khi đến Thanh Châu, Quý phi nương nương và Vinh Quốc công đã nói gì với ngài?"

Vinh Quốc công chính là ngoại tổ phụ của Tạ Ninh Ngọc.

Tuy là Quốc công, nhưng thực sự không có mấy người trong các thế gia xem trọng vị Quốc công xuất thân từ thương nhân này.

Ông ta cũng rất may mắn, sinh được một nữ nhi quốc sắc thiên hương, nên được gà chó thăng thiên.

Tạ Ninh Ngọc mím môi, miễn cưỡng đi theo ta dạo phố.

Hắn ta cảnh giác nói: "Tần Chiêu! Ta đến Thanh Châu là do mẫu phi ta ép buộc! Trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có biểu muội ta mà thôi!"

Biểu muội của Tạ Ninh Ngọc là một tài nữ nổi tiếng kinh thành.

Khi ta làm con tin ở kinh thành, hai ta là bằng hữu thân thiết.

Khi xưa vừa nghe nói Tạ Ninh Ngọc muốn cưới nàng ta, nàng ta đã thu dọn hành lý trong đêm đến tìm ta.

Nàng ta tin tưởng thề thốt: "Bằng hữu không thể lừa gạt nhau chuyện nam nhân! Yên tâm! Ta và Tạ Ninh Ngọc tuyệt đối không có tình riêng."

Ta lười vạch trần sự thật tàn khốc này.

Tạ Ninh Ngọc miễn cưỡng đi dạo với ta trong thành.

Đi được một lúc, Tạ Ninh Ngọc nghiến răng nói: "Tần Chiêu! Ta nói lại lần nữa, ta thích biểu muội của ta!"

Ta quay đầu cười hỏi hắn ta: "Nghe rồi, ngươi đã nói ba lần rồi."

Tạ Ninh Ngọc tức giận nói: "Ngươi cười cái gì!"

Ta cười vì hắn ta khó chịu đến mức muốn chết.

Đêm qua hắn ta được đưa lên giường ta, miệng nói tuyệt đối không chịu thuộc về ta.

Nhưng thực tế lại nắm chặt chăn quỳ trên giường, như thể đang chờ đợi ta chạm vào.

Kết quả là ta đá hắn ta một cái xuống đất, nghe nói hắn ta tức đến mức cả đêm không ngủ được.

Hôm nay cố ý nói hắn ta thích biểu muội, muốn xem ta ghen.

"Thanh Châu khá náo nhiệt, ngươi hãy nhìn cho kỹ." Ta nắm tay hắn ta, dỗ dành: "Quên biểu muội đã bỏ trốn kia đi, nghĩ nhiều hơn về mặt tốt của ta."

Tạ Ninh Ngọc lại nói: "Ngươi có gì tốt?"

Những đứa trẻ đang chơi đùa ở bên đường, một đứa giơ một xâu kẹo táo, nhảy nhót đến, hào hứng nói: "Đại soái! Đại soái! Mời người ăn kẹo táo!"

Ta nhận lấy kẹo táo, cho nó hai đồng tiền.

Nó vui vẻ đi.

Ta cắn một miếng kẹo táo, đưa cho Tạ Ninh Ngọc: "Rất ngọt, ngươi nếm thử đi. Biểu muội của ngươi, chắc chưa bao giờ nếm thử chua ngọt vì ngươi."

Tạ Ninh Ngọc cầm kẹo táo ăn một miếng.

Hắn ta như bị kẹo dính chặt răng, không còn nhắc đến biểu muội nữa.

Đi ngang qua quầy bán gà chiên thơm phức, chủ quầy dùng giấy dầu gói cho ta hai cái đùi gà thơm phức.

Ông ấy cười hiền lành: "Đại soái, ta mời người ăn đùi gà."

Ta móc từ trong ngực ra mười mấy đồng tiền, đưa cho ông ấy.

Ta thấy các thương nhân đều thò đầu ra, chờ ta đi qua.

Ta lập tức hét lớn: "Cha các ngươi! Các ngươi đừng tặng nữa! Lương bổng một tháng của ta chỉ có năm lượng bạc! Ra ngoài dạo phố đã tiêu hết rồi! Nửa tháng sau sống thế nào!"
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 3



Các thương nhân cười ồ lên, cuối cùng cất hết những thứ đã chuẩn bị sẵn.

Tạ Ninh Ngọc bưng đùi gà, với vẻ mặt phức tạp nói: "Dân chúng Thanh Châu đối với ngươi thật chân thành, có vẻ như ngươi hoàn toàn không phải như lời đồn ở kinh thành, là nữ tu la giết người không chớp mắt."

Ta hứng thú nói: "Ồ, còn có những lời đồn nào nữa?"

Tạ Ninh Ngọc mi mắt run rẩy, tai đỏ bừng, ấp úng nói: "Họ còn nói. . . còn nói ngươi cầu mà không được, bắt cóc hơn mười nam nhân có dáng vẻ giống ta về, nhốt trong phủ, đêm đêm vui vẻ."

Ta giơ tay nắm lấy tai đang nóng bừng của hắn ta, tiến gần thì thầm hỏi: "Vậy sao? Vậy ngươi có tin không?"

Không đợi Tạ Ninh Ngọc nổi giận, ta đã lùi lại một bước.

Tạ Ninh Ngọc tức giận hừ một tiếng.

Đi ngang qua quầy bán rau, mấy vị đại nương nhiệt tình vây quanh.

Một đại nương nhét cho ta một nắm hạt dưa vừa rang.

Đại nương đánh giá Tạ Ninh Ngọc, bĩu môi: "Đây là Hoàng tử từ kinh thành à, ta thấy còn không bằng Tiểu Ngụy."

Một đại nương khác nhận xét: "Trông là người kiêu ngạo, người như vậy có thể phục vụ tốt cho đại soái của chúng ta không?"

Xung quanh, mọi người đều dỏng tai lên.

"Nghe nói đại soái của chúng ta nổi loạn chính là vì hắn ta."

"Trông cũng khá, nhưng ta thấy vẫn là Tiểu Châu tốt hơn."

"Tiểu Ngụy và Tiểu Châu đã bên cạnh đại soái lâu như vậy, ai da, xem ra sắp thất sủng rồi."

Tạ Ninh Ngọc, một Hoàng tử cao quý, làm sao từng bị vây quanh và bàn tán như vậy?

Mặt hắn ta đỏ bừng.

Một đại nương dùng khuỷu tay thúc hắn ta: "Tiểu Tạ, rốt cuộc ngươi có tài năng gì mà khiến đại soái của chúng ta mê mẩn như vậy?"

"Được rồi, được rồi, hắn ta dễ ngượng, các ngươi đừng trêu nữa."

Ta cười cười, kéo Tạ Ninh Ngọc rời khỏi chợ rau.

Tạ Ninh Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta cột một chiếc nút đồng tâm vừa mua ở đường phố vào thắt lưng hắn ta.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: "Tạ Ninh Ngọc, ngươi rất rõ, hiện tại ngoài việc chung sống tốt với ta, ngươi không còn cách nào khác. Nếu ngươi không quá ghét bỏ ta, thì hãy thử chấp nhận ta, được không?"

Tạ Ninh Ngọc nắm chiếc nút đồng tâm, không biết đang nghĩ gì.

Hắn ta cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Thực ra, trước đây ngươi ở kinh thành, để đánh lừa phụ hoàng ta, mới giả vờ trở thành một cô nương si tình, đúng không?"

Ta mỉm cười.

Ồ, Tạ Ninh Ngọc này sớm đã nhìn thấu ta.

Tạ Ninh Ngọc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, chắc chắn nói: "Năm đó, săn bắn ở Tây Sơn, chính là ngươi đã giết hơn mười tên sát thủ, cứu ta."

Hắn ta vén tay áo ta, nhìn thấy vết cắn trên cổ tay ta, nhẹ nhàng thở dài.

Năm mười lăm tuổi, Tạ Ninh Ngọc bị ám sát ở Tây Sơn.

Ta che mặt đến, giết hơn mười tên sát thủ, đưa hắn ta ẩn náu trong một hang động.

Khi đó bên ngoài mưa rất to, khắp nơi đều là sát thủ tìm kiếm chúng ta.

Tạ Ninh Ngọc bị sốc, lên cơn sốt cao.

Hắn ta co giật trong cơn bệnh, ta sợ hắn ta cắn phải lưỡi, nên đã đưa cánh tay đến bên miệng hắn ta.

Vết răng trên cánh tay, chính là để lại từ lúc đó.

Tạ Ninh Ngọc v**t v* vết cắn đó, ngượng ngùng nói: "Trước đây ngươi giả vờ quấn quýt lấy ta, chẳng qua là để đánh lừa phụ hoàng ta. Bây giờ ngươi đã chiếm được nửa thiên hạ, sao còn phải giả bộ? Vết cắn này, chỉ cần dùng một chút thuốc trị sẹo, dần dần sẽ biến mất."

Toàn thể dân chúng Thanh Châu đều đồn rằng, ta và Tạ Ninh Ngọc hôn nhau nồng nhiệt trên phố, hôn đến mức môi sưng tấy.

Ngay cả mẹ ta cũng tin vào lời đồn này, lập tức hầm canh bổ thân thể cho ta trong đêm.

Khi thảo luận công việc trong đại sảnh, tất cả mọi người đều lén nhìn vào khóe miệng ta.

Ta đã giải thích vô số lần!

Miệng ta đúng là sưng tấy! Đó là vì thời tiết khô hanh, nóng trong người!

Nhưng không ai tin.

"Đại soái, đây là những quan viên cơ sở được tuyển chọn qua kỳ thi này, mời ngài xem qua."

Cấp dưới dâng lên danh sách, trên đó có thành tích và sự tích của những người này.

Ta nhướng mày, nhìn lướt qua, cười híp mắt nói: "Tổng cộng tuyển chọn được hai mươi người, mười bảy nam, ba nữ? Ta từng nói, tỷ lệ nam nữ phải bằng nhau, ngươi không nghe thấy sao?"

Quan chủ khảo cứng đầu nói: "Đại soái có nói, nhưng ai bảo những nữ tử đó không cố gắng, thi không qua được nam nhân."

Ta xé nát tờ danh sách đó, ném xuống đất.

Người bên dưới lập tức nín thở.

Ta đứng dậy, đứng bên cạnh quan chủ khảo, cười nhẹ: "Vậy thì hãy hạ thấp độ khó cho nữ nhân, tuyển lại."

Quan chủ khảo giật mình: "Đại soái! Nhưng như vậy thì không công bằng."

Ta đá đổ ghế của ông ta, mặt không biểu cảm nói: "Công bằng là gì? Ta chính là công bằng!"

"Đại soái bớt giận!"

Mọi người trong sảnh đường đồng loạt quỳ xuống.

Ta đã xông qua núi thây biển máu, leo lên đến vị trí này, không phải vì cái gọi là công bằng của bọn họ.
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 4



Nếu như ta đã là nữ nhân!

Nếu như ta nắm quyền lực trong tay, ta sẽ mở rộng cánh cửa cho nữ tử thiên hạ!

Trăm nghìn năm qua, nữ tử bị giam cầm trong hậu trạch, giúp chồng dạy con.

Nam nhân đọc sách học chữ, múa thương luyện võ. Nhưng lại bảo nữ tử vô tài tức là đức, thân kiều thể nhược mới là phúc.

Cái đức, cái phúc này mà đưa cho nam nhân, bọn họ có muốn không?

Ta chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Nghị sự đường hai mươi chiếc ghế, chưa từng thay đổi. Nếu có người không muốn ngồi, vậy thì đổi người khác đến ngồi."

Quan chủ khảo mặt trắng bệch, vẫn khăng khăng: "Đại soái! Người không thể độc đoán chuyên quyền, cứng đầu cứng cổ như vậy được! Việc này sẽ khiến người trong thiên hạ lạnh lòng!"

"Lạnh lòng chỉ có ngươi mà thôi. Người đâu! Kéo hắn ra ta ngoài cho ta!"

Thị vệ ở cửa lôi hắn ta đi.

Ta ngồi ở chủ vị, nhìn thấy sắc mặt khác nhau của mọi người bên dưới.

Ta chống cằm, cười híp mắt nói: "Vừa rồi nói đến đâu rồi, tiếp tục đi."

"Khởi bẩm đại soái! Trong doanh trại của thần có ba nữ tử dũng mãnh thiện chiến, rất có phong thái của đại soái. Một tháng sau có tuyển chọn quan võ, thần định tiến cử bọn họ tham gia!"

"Được." Ta gật đầu mỉm cười.

Lại có người lớn tiếng nói: "Đại soái! Thê tử của thần biết đọc biết viết, am hiểu thi thư, thần muốn tiến cử nàng ấy vào Nghị sự phủ của đại soái."

Ta cho phép: "Cứ theo quy trình là được."

"Đại soái! Nữ nhi của ta. . ."

"Đại soái! Mẫu thân của ta. . ."

"Đại soái! Muội muội của ta. . ."

Bọn họ tranh nhau lên tiếng, sợ rằng sẽ bị ta ghét bỏ.

Sau khi nghị sự kết thúc, mẫu thân đưa cho ta một chén trà.

Bà ấy lắc đầu thở dài: "Nam nhân à, đều quá thông minh. Trước đây bọn họ tranh nhau tiến cử nhi tử, huynh đệ ra mưu sự. Giờ đây lại ra sức tiến cử thê tử, nữ nhi, tỷ muội ra tranh quyền. Thực ra chỉ cần có thể mưu lợi cho gia tộc, là nam hay nữ, lúc này đối với bọn họ không còn quan trọng nữa."

"Mẫu thân, việc hôm nay, cho người truyền bá rộng rãi trong dân gian." Ta dựa vào ghế, bình tĩnh nói, "Con muốn để thiên hạ đều biết! Tần Chiêu con chỉ dùng nữ nhân! Như vậy, những kẻ đó mới coi trọng nữ nhân

Mẫu thân và ta lại sắp xếp một lượt những việc cần làm.

Bên ngoài truyền đến tiếng quát của thân binh:

"Đại soái! Không hay rồi! Tạ Hoàng tử đánh Chu quân sư và Ngụy Thiếu soái!"

Mẫu thân hả hê nhìn ta nói: "Hậu viện bốc hỏa rồi, mau đi dập lửa đi."

Ta thầm nhủ, ba người này sao lại tụ tập vào một chỗ được chứ.

6

Khi ta đến nơi, vừa hay thấy Tạ Ninh Ngọc tay cầm trường kiếm chỉ về phía Chu Cảnh.

Chu Cảnh vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút hoảng sợ nào.

Hắn ta là đích tôn của Chu Các lão, Chu Các lão bị lôi vào tranh đấu phe phái, cả Chu gia nhất thời sụp đổ. Nữ nhân trên mười ba tuổi bị đưa vào xướng tịch, nam đinh trên mười ba tuổi bị phán lưu vong.

Trong một đêm mưa tầm tã, Chu Cảnh, người duy nhất trốn thoát, quỳ trước bọn ta. Hắn ta hiến dâng tất cả tài nguyên của Chu gia, xin ta cứu lấy tộc Chu thị.

Ấn tượng của ta về vị quý công tử quý tộc thanh cao cao quý Chu Cảnh này xem như sâu sắc. Hắn ta có tiếng lạnh lùng thờ ơ ở kinh thành, Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi. Trước đây mấy lần gặp gỡ ở kinh thành, hắn ta luôn lạnh nhạt nhìn ta đuổi theo Tạ Ninh Ngọc.

"Chu Cảnh, đừng quỳ." Ta đá đá đầu gối hắn ta, bảo hắn ta đứng dậy, "Người như ngươi, không nên quỳ vì chuyện này."

Sau đó, ta hỏi Chu Cảnh, tại sao lại chọn đầu quân cho ta.

Hắn ta chỉ nén giọng nói: "Bởi vì cả thiên hạ, chỉ có nơi do ngươi kiểm soát, không có thanh lâu, không có nữ xướng, không có tiện tịch. Tần Chiêu, ngươi muốn xây dựng một thế giới đại đồng như trong mơ, ta nguyện cùng ngươi thử một lần."

Chu Cảnh nói câu này khi đang quỳ trên giường, đôi mắt vốn lạnh lùng, giờ đây chứa đầy những cảm xúc khác lạ.

Lúc này đây, Tạ Ninh Ngọc rút kiếm chỉ về phía hắn ta, hắn ta không có chút cảm xúc nào.

Chỉ đến khi ta xuất hiện, lông mày Chu Cảnh mới khẽ động đậy.

Chu Cảnh nhìn về phía ta, ánh mắt ẩn chứa một chút quật cường.

Tạ Ninh Ngọc tức giận đến mức tay run lên, đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn nộ.

Hắn ta liếc thấy ta, nhanh chóng quay đầu lại, chất vấn: "Tần Chiêu! Ta hỏi ngươi, sáng nay tại sao hắn ta lại từ trong phòng ngươi đi ra!"

Ta gạt thanh kiếm của hắn ta sang một bên, thản nhiên nói: "Trong lòng ngươi nghĩ gì, thì chính là cái đó."

Thân hình căng thẳng của Chu Cảnh mới hơi thả lỏng, hắn ta phẩy phẩy tay áo, lùi lại một bước, đứng sau lưng ta.

Tạ Ninh Ngọc khó tin nhìn ta: "Nhưng ngươi. . . hôm qua rõ ràng nói thích ta!"

Ta hỏi lại hắn ta: "Rồi sao?"

Tạ Ninh Ngọc tức đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội: "Ngươi không nên cho ta một lời giải thích sao?"
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 5



Ta cười nhẹ: "Tạ Ninh Ngọc, đừng bảo rằng ngươi ngây thơ nghĩ rằng, cả đời này ta sẽ chỉ có mình ngươi chứ? Ngươi là Hoàng tử, không phải đứa trẻ ba tuổi. Chuyện giữa ta với Chu Cảnh và Ngụy Mặc, cả Thanh Châu đều biết, chẳng lẽ mẫu phi của ngươi không biết? Cữu phụ của ngươi không biết? Nhưng bọn họ vẫn gửi ngươi đến Thanh Châu, ngươi không hiểu bản thân đến làm gì. Nhưng ngươi chẳng lẽ không hiểu xưa nay những Công chúa hòa thân, đều là kết cục gì sao!"

Dỗ hắn ta một lúc là vì tâm trạng ta tốt. Dỗ hắn ta cả đời, ta không có kiên nhẫn đó.

Vị Hoàng tử lớn lên trong nhung lụa này, nếu không biết tự lập thì hắn ta ở bên ta chỉ là một quân cờ vô dụng. Người vô dụng, không xứng ở bên cạnh ta.

Tạ Ninh Ngọc là người thông minh, hắn ta nghe hiểu ta đang nói gì.

Hắn ta nắm chặt kiếm, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Ngụy Mặc: "Ta nhớ hắn ta! Lúc ngươi ở kinh thành khi, hắn ta như một cái bóng im lặng, luôn lặng lẽ đứng trong bóng tối nhìn ngươi. Chu Cảnh xuất thân từ thế gia đại tộc, tài hoa hơn người, thiên hạ đều biết. Còn Ngụy Mặc là cái thá gì chứ! Ta nhớ hắn ta chỉ là nhi tử của tù nhân, được huấn luyện để làm ám vệ cho ngươi mà thôi."

Ta vẫy vẫy tay. Ngụy Mặc đang đứng dưới bóng cây lập tức đi đến bên ta.

Ta nhìn vào mặt hắn ta, rõ ràng là đã bị Tạ Ninh Ngọc tát.

Ánh mắt ta hơi trầm xuống: "Đánh trả lại cho ta!"

Ngụy Mặc bước lên phía trước, tát cho Tạ Ninh Ngọc một cái.

Tạ Ninh Ngọc xấu hổ giận dữ đến mức nước mắt đã trào ra.

Thái giám bên cạnh hắn ta lập tức the thé nói: "Đại soái! Tam Hoàng tử của bọn ta từ nhỏ đã kim tôn ngọc quý! Hạng người hèn hạ này, sao có thể sánh ngang với ngài ấy! Người đừng quên, đằng sau Tam Hoàng tử còn có triều đình đấy!"

Ta khẽ nhướng mày, lập tức có người trói tên thái giám đó đem xuống.

Ngụy Mặc quay lại, đứng bên cạnh ta.

"Ta dạy ngươi đọc sách viết chữ, dạy ngươi binh pháp mưu lược, dạy ngươi xông pha trận mạc, không phải để ngươi đứng đần ra đây, để người ta bắt nạt." Ta thực sự hơi tức giận.

Ngụy Mặc cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Người thích hắn ta, ta không muốn động đến hắn ta."

Ta nhìn chăm chú vào hắn ta nói: "Tạ Ninh Ngọc chỉ là Hoàng tử được gửi đến hòa thân mà thôi! Ngươi là ai? Ngươi là Thiếu soái của ta! Là cánh tay phải của ta!"

Ngụy Mặc từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của ta. Yết hầu hắn ta chuyển động, đầu ngón tay khẽ run.

Ta giơ tay lên, bóp bóp ngón tay hắn ta: "Đi làm việc đi, Định Châu có kẻ lộng quyền lừa trên gạt dưới, không thực hiện chính lệnh của ta, chiếm đoạt ruộng tốt của bách tính, nữ tử kiện xin hòa ly mà không cho phép. Ngươi đi, thanh trừ triệt để."

Ngụy Mặc quỳ xuống đất: "Vâng! Đại soái!"

Nói xong những điều này, ta nhìn về phía Chu Cảnh.

Chu Cảnh lập tức nói: "Đại soái, danh sách quan viên bổ sung cho Định Châu đã được quyết định, để trên bàn của người rồi. Quan huyện Thôi Như Ý thuộc Ninh Châu đã được điều về Ninh Châu. Nàng ta tự nguyện xin đi, muốn đến Định Châu bình định loạn lạc."

Thôi Như Ý, chính là bằng hữu mà ta đã nhắc đến trước đó, cũng là biểu muội của Tạ Ninh Ngọc.

Tạ Ninh Ngọc nghe thấy cái tên này, trợn mắt há mồm: "Biểu muội mất tích nhiều năm, tìm khắp nơi không thấy, người nhà đều tưởng nàng gặp nạn, hóa ra nàng ở chỗ ngươi!"

Ta lười để ý đến hắn ta, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngụy Mặc, ngươi đi gặp Thôi Như Ý. Sáng mai họp, hai người các ngươi tường trình chiến lược thanh trừng Định Châu. Việc này, cần thủ đoạn mạnh mẽ, để người khác không dám tái phạm. Thời điểm đặc biệt, ta cho phép các ngươi hành động đặc biệt. Tuy ta không thích thực hiện triết lý Pháp gia 'pháp tự quân xuất' kia, nhưng, các quan viên Định Châu đã chạm vào giới hạn, phải trừng phạt nghiêm khắc!"

Ngụy Mặc nhận mệnh mà đi.

Tạ Ninh Ngọc vẫn còn đứng đó, dường như cảm xúc đã bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn chăm chú vào ta.

Chu Cảnh liếc nhìn Tạ Ninh Ngọc, sau đó nói: "Triều đình gửi Tạ Ninh Ngọc đến đây để nghị hòa. Chúng ta đánh nhau ba năm, ban hành nhiều chiếu lệnh, nhưng vẫn còn một bộ phận quan viên chỉ biết hưởng lộc. Một là, tệ nạn kéo dài lâu ngày khó trừ. Hai là, nhân tài chúng ta bồi dưỡng còn quá ít. Nếu có thể tranh thủ vài năm thời gian dưỡng sức, chắc chắn sẽ có cục diện cải thiên hoán địa. Thần cho rằng, Đại soái không nên trả Tạ Ninh Ngọc về."

Hắn ta nói một hơi, nghe rất có lý. Ba năm nay, phàm là dưới quyền ta, từ khi trẻ nhỏ bắt đầu biết chữ đã phải đọc sách của bọn ta. Những sách này không dạy chư tử bách gia, thiên địa nhân luân.

Bách tính nghèo khổ, có thể miễn phí đến học đường, bắt đầu từ việc nhận chữ. Biết chữ thì không còn là ngu dân nữa, có thể hiểu được chính lệnh các nơi là gì.
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 6



Nếu là bách tính khá giả hơn một chút, có thể đến học đường trung đẳng. Học đường trung đẳng, chương trình học rất nhiều, giống như bách công bách nghệ.

Người dân ăn no, học viết, không cần ép buộc bọn họ. Bọn họ sẽ tự đi học thêm nhiều hơn, chỉ có khai mở dân trí, xã hội mới có thể phồn vinh, phát triển tốt đẹp.

Ngu dân thì dễ cai trị. Nhưng ta dẫn quân làm phản, tuyệt đối không phải để ngồi vững giang sơn, làm một Hoàng đế truyền từ đời này sang đời khác. Ta muốn hàng nghìn vạn bách tính thiên hạ này ăn no, mặc ấm, được đọc sách. Ta muốn bọn họ hiểu rằng, bách tính, cũng có tư cách suy nghĩ về hạnh phúc là gì.

Điểm quan trọng nhất. Nữ giới trong hàng trăm năm qua bị váy vóc trói buộc, bị nhốt trong nhà cao cửa rộng, bị vô số việc nhà quấn lấy, bị bắt buộc sinh con đẻ cái.

Tên của bọn họ là Lý Trần thị, Trương Vương thị. Trên bia mộ của bọn họ chỉ có vỏn vẹn mấy chữ "thê của ai đó".

Bắt đầu từ ta, muốn cải thiên hoán địa, phải bắt đầu từ nữ giới.

Bọn họ phải có danh tính. Bọn họ phải bước ra ngoài nếm thử mùi vị nắm quyền lực.

Chí hướng của ta chưa thực hiện, tất cả mọi thứ, đều chỉ là khởi đầu.

Tất nhiên ta chán ghét Tạ Ninh Ngọc yếu ớt gây sự, nhưng cũng quyết không thể để hắn ta đi vào lúc này.

Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bảo văn thư viết vài đoạn, thêm mắm thêm muối về chuyện hôm nay Tạ Ninh Ngọc rút kiếm chỉ vào ngươi, tát Ngụy Mặc. Rồi nhốt Tạ Ninh Ngọc trong phòng ta, truyền ra ngoài. Ta rất sủng ái Tạ Ninh Ngọc, chiều hắn ta mọi điều. Bọn ta đêm đêm x**n t*nh, thậm chí ta còn từ bỏ cả buổi họp mỗi sáng."

Tạ Ninh Ngọc tức đến nhảy dựng lên: "Chúng ta đêm đêm x**n t*nh khi nào chứ!"

Ta mỉm cười với hắn ta: "Bắt đầu từ đêm nay."

7

Triều đình tin chuyện ta bị sắc đẹp làm mờ mắt, cử người đến nghị hòa.

Lão Hoàng đế đưa ra điều kiện khá hậu hĩnh, cho ta ba châu làm đất phong, phong ta làm vương.

Người đến nghị hòa, thật trùng hợp, chính là Vinh Quốc công, ngoại tổ phụ của Tạ Ninh Ngọc.

Ta ngồi yên lặng trong mật thất bên cạnh.

Vinh Quốc công vừa thấy Tạ Ninh Ngọc đã đỏ mắt nắm tay hắn ta: "Ninh Nhi, cháu chịu khổ rồi! Nếu có một chút biện pháp nào, ngày xưa ngoại tổ và mẫu phi của cháu cũng sẽ dốc hết sức để bảo toàn cháu!"

Tạ Ninh Ngọc chỉ lắc đầu, hắn ta hạ giọng nói: "Trong mắt phụ hoàng, vì giang sơn xã tắc, không có gì không thể hy sinh. Tần Chiêu làm phản vì cháu, từng bước ép sát, phái cháu đến mê hoặc nàng ta là lựa chọn tốt nhất. Hiện giờ nàng ta rất sủng ái cháu, sẵn lòng nghị hòa với triều đình. Chuyến đi này của cháu đến Thanh Châu, đối với phụ hoàng, đối với triều thần, cũng coi như có một lời giải thích."

Vinh Quốc công nghe vậy thở dài rồi nói: "Haiz, đều là do ngoại tổ phụ vô dụng, chỉ là xuất thân thương nhân, không thể chống đỡ cho cháu và mẫu phi cháu. Hoàng hậu mạnh mẽ, mẫu phi cháu trong cung bước đi khó khăn. Có tin tức tốt là cháu lôi kéo được phản tặc Tần Chiêu, Hoàng đế cũng có thể đối xử với mẫu phi cháu tốt hơn."

Hai người bọn họ lại nói chuyện gia đình một lúc.

Tạ Ninh Ngọc đỏ mắt nói: "Bảo mẫu phi đừng lo cho cháu, hiện tại Tần Chiêu nghe lời cháu răm rắp, cháu ở đây không chịu khổ. Chỉ là hiện tại hai mẹ con chúng cháu không biết khi nào mới có thể đoàn tụ. Tối qua nói chuyện cũ với Tần Chiêu, cháu nhắc đến việc mẫu phi và cháu trong cung bị Hoàng hậu và Thái tử bắt nạt. Nàng ta bỗng nổi giận, nói đại loại sau này nàng ta sẽ tôn cháu làm Hoàng đế, để cháu từ nay về sau giẫm Hoàng hậu và Thái tử dưới chân, xả giận cho cháu!"

Ta nhìn qua lỗ kín thấy lông mày của Vinh Quốc công khẽ run lên, rõ ràng là đã nghe những lời của Tạ Ninh Ngọc vào tâm.

Ta thong thả rời khỏi mật thất.

Vinh Quốc công, sớm muộn gì cũng sẽ giúp ta châm một ngọn lửa trong triều đình.

Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của quyền lực. Đặc biệt là Vinh Quốc công, loại thương nhân giỏi luồn lách này, càng không bỏ qua lợi ích nào.

Nếu ông ta đã đến nghị hòa, thì hãy nghị đi. Vinh Quốc công ở Thanh Châu, không ba năm tháng không về được. Đợi khi ngọn lửa trong lòng ông ta cháy đủ mạnh, ông ta sẽ tự tìm đến ta.

8

Nghị hòa với Vinh Quốc công là một quá trình tranh luận. Ta lười gặp mặt ông ta, bèn phái Thôi Như Ý đi làm đại thần nghị hòa.

Tính ra bọn họ cũng là người một nhà, Thôi Như Ý là ngoại tôn nữ của đệ đệ Vinh Quốc công.

Thôi Như Ý cùng Ngụy Mặc đi Định Châu bình định, làm việc rất xuất sắc, đã có thể tự đảm đương một phía rồi.

Nàng ta biết tin này thì hỏi ta: "Đại soái, Vinh Quốc công xuất thân thương nhân, giỏi luồn lách, thần sợ mình nắm không vững. Người thấy, điểm nghị hòa này, nên rơi vào chỗ nào?"
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 7



Ta uể oải nói: "Làm được thì hãy từ chối hết, không làm được thì đồng ý hết. Đòi tiền, đòi mỏ. Khóc nghèo, mắng ta. Còn lại tùy ngươi quyết định."

Thôi Như Ý là người thông minh, vừa nghe đã hiểu, nàng ta suy nghĩ một lúc, rồi đi gặp Vinh Quốc công để nghị hòa.

Vinh Quốc công vừa gặp nàng ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Một là, ông ta không ngờ đại thần nghị hòa lại là một nữ nhân. Hai là, ông ta không ngờ vị đại thần nghị hòa này lại là ngoại tôn nữ của đệ đệ mình.

Thôi Như Ý vừa thấy ông ta thì òa khóc: "Ngoại tổ phụ! Cuối cùng Như Ý cũng gặp được ngài rồi!"

Nàng ta tự nhận, ngày xưa do ta ghen tị với Tạ Ninh Ngọc sắp thành thân với nàng ta nên đã bắt nàng ta đến Thanh Châu.

Trong ba năm qua, để trả thù nàng ta, ta cố tình phái nàng ta đến nhiều vùng hoang dã, chịu đủ đắng cay khổ cực.

Vinh Quốc công nghe xong cũng rơi nước mắt: "Con ngoan! Lần này, ta nhất định sẽ đưa con về."

Vẻ mặt Thôi Như Ý ảm đạm nói: "Bây giờ biểu ca được sủng ái hết mực, cho dù đòi mặt trăng trên trời, Tần Chiêu cũng sẽ hái xuống cho hắn. Biểu ca đã ra mặt, xin cho ta một vị trí nữ quan tam phẩm. Hiện tại, Như Ý bên cạnh Tần Chiêu cũng có chút tiếng nói."

Nói đến đây, nàng ta hạ thấp giọng nói nhẹ nhàng: "Nhà chúng ta cũng phải giữ lại một tay. Lỡ như sau này tên nghịch tặc Tần Chiêu đánh vào kinh thành, có ta và biểu ca ở đó, nhà ta cũng không thiếu phú quý."

"Con ngoan, vẫn là con mưu tính sâu xa." Vinh Quốc công híp mắt nói: "Con hãy kể tỉ mỉ cho ta nghe về con người Tần Chiêu đi."

Thôi Như Ý liền khinh thường nói: "Tần Chiêu cũng chỉ là phụ nhân thô lỗ chỉ biết dẫn quân đánh giặc mà thôi, nàng ta may mắn có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ của Chu Cảnh, đích tử Chu gia. Theo con, Chu Cảnh cũng chỉ đang lợi dụng nàng ta mà thôi. Hoàng đế lưu đày cả tộc họ Chu, trong lòng Chu Cảnh ôm hận. Con âm thầm quan sát, luôn cảm thấy Chu Cảnh xúi giục Tần Chiêu mưu phản, thậm chí không tiếc dâng thân hầu hạ Tần Chiêu, là muốn để Tần Chiêu tấn công vào hoàng cung, để hắn ta ngồi lên ngai vàng."

Vinh Quốc công giật mình, tức giận nói: "Hắn ta dám! Đã có Ninh Nhi ở phía trước, làm sao đến lượt tội thần Chu gia ngồi lên ngai vàng được!"

Thôi Như Ý liền lo lắng thở dài: "Ôi, hiện tại Tần Chiêu sủng ái biểu ca, mọi việc đều theo ý hắn ta. Nhưng sự sủng ái này, liệu có thể kéo dài đến khi nào?"

Mí mắt Vinh Quốc công trầm xuống.

Chẳng bao lâu sau, ta đã biết ông ta đang tính toán điều gì.

Tối hôm đó, Tạ Ninh Ngọc quỳ trên mặt đất hì hục lau sàn.

Những ngày này, cái gọi là đêm đêm x**n t*nh, chính là hắn ta mỗi đêm quét dọn trong phòng ta.

Nếu chỗ nào không sạch, ta liền đạp hắn ta.

Tạ Ninh Ngọc lúng túng chần chừ di chuyển đến bên giường ta.

Hắn ta muốn đứng dậy.

Ta liếc nhìn hắn ta.

Hắn ta chỉ dám ngoan ngoãn quỳ bên giường.

Tạ Ninh Ngọc gục trên mép giường, đôi mắt đẹp nhìn ta, mặt đỏ ửng nói: "Ngoại tổ phụ đã nói với ta, chỉ cần ngươi mang thai con của ta, tương lai sẽ không rời xa ta được nữa. Ngài còn đưa cho ta một phương thuốc, bảo để ngươi uống vào, chắc chắn sẽ sinh được con trai."

Ta cúi nhìn hắn ta, vuốt cằm hắn ta.

Tạ Ninh Ngọc khẽ ngả gần lại, hôn tay ta.

Là cái thứ gì, cũng dám lấy chuyện mang thai để thăm dò ta.

Ta muốn giang sơn này, âm mưu dương mưu đều sẽ dùng.

Ta muốn lợi dụng hắn ta, đó mới là giá trị của hắn ta.

Muốn trao đổi với ta, hắn ta thật quá ngây thơ.

Tạ Ninh Ngọc da mặt mỏng, sinh ra trắng trẻo.

Một cái tát như vậy, đã để lại dấu trên mặt hắn ta.

Tạ Ninh Ngọc ôm mặt nhìn ta, tức giận đứng dậy, muốn rời đi.

Hắn ta dễ dàng mở cửa, gió lạnh thổi vào, hắn ta dường như ngây người.

Trước đây, hắn ta luôn tìm đủ cách để trốn chạy.

Ta không kiên nhẫn chơi trò mèo bắt chuột với hắn ta, nên bảo người bên ngoài khóa cửa lại.

Hôm nay, không khóa cửa.

9

Tạ Ninh Ngọc tất nhiên không đi.

Hắn ta rất rõ, chỉ cần khi đó hắn ta bước qua cánh cửa đó, hắn ta và ta đời này gặp lại sẽ là kẻ thù.

Ta là kẻ nghịch tặc đạp nát hoàng thành, hắn ta là hoàng tử bị ta bắt giữ.

Là muốn làm tốt vai trò người bên gối của ta, hay muốn làm kẻ thù đao kiếm tương hướng.

Có lẽ trong khoảnh khắc đó hắn ta đã nghĩ thông suốt.

Tạ Ninh Ngọc thành thật quay lại lau sạch sàn nhà, quấn chăn ngủ bên mép giường.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn ta lập tức đi tìm ngoại tổ phụ.

Giờ ngọ, Vinh Quốc công với vẻ mặt phức tạp đến tìm ta.

Ta tươi cười nói: "Quốc công, cùng dùng cơm trưa đi."

Ông ta nhìn bàn của ta, thở dài: "Đại soái chiếm giữ nửa giang sơn, không ngờ bữa trưa lại đơn sơ đến vậy."
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 8



Trên bàn một món mặn một món chay một món canh, một bát cơm.

Đây chính là khẩu phần hàng ngày của ta.

Vinh Quốc công đến, phải đãi khách, ta lại bảo người thêm hai món.

Ta ăn nhiều, một bữa phải dùng ba bát cơm.

Vinh Quốc công ăn chậm, cụp lông mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ta cũng không vội, từ từ chờ ông ta.

Vinh Quốc công cuối cùng đặt đũa xuống.

Lão kể cho ta chuyện quá khứ của mình.

Tổ tiên của Vinh Quốc công vốn là thợ đóng thuyền, tại Phúc Châu điều hành một xưởng đóng thuyền không lớn không nhỏ.

Đến đời Vinh Quốc công, ông ta đánh hơi được cơ hội buôn bán hải ngoại, chủ động dẫn thuyền ra biển.

Trên biển cướp biển không ngừng, ông ta mấy lần suýt mất mạng.

Nhưng như người ta nói kẻ đói thì gan nhỏ, kẻ liều thì gan to, Vinh Quốc công cứ thế đặt cái đầu vào thắt lưng quần, vượt qua được.

Ông ta mang số của cải tích lũy được, quay về trong đất liền kinh doanh, mấy chục năm trôi qua cũng coi như có chút thành tựu.

Vinh Quốc công mệnh tốt, lại sinh được một nữ nhi quốc sắc thiên hương.

Gửi vào cung, giúp ông ta thoát khỏi thân phận thương nhân, lập tức biến thành quốc trượng, dù sao cũng là một quý tộc.

Nói đến đây, ta liếc nhìn ông ta.

Vinh Quốc công rất nhạy bén, lập tức nói: "Đại soái đừng cho rằng ta là kẻ bán nữ nhi để cầu vinh! Trước khi gửi tiểu nữ vào cung, ta đã hỏi ý kiến nữ nhi, nó đã đồng ý."

Nói đến đây, ông ta trở nên cay đắng.

Sĩ nông công thương, thương nhân dù giàu đến mấy, nhưng địa vị vẫn luôn thấp kém nhất.

Nếu phía sau không có sĩ gia môn phiệt làm chỗ dựa, ông ta gặp một tiểu quan cấp thấp cũng phải cúi đầu khom lưng.

Kiếm được nhiều tiền đến thế, không được mặc lụa là, không được cưỡi ngựa cao, không được mặc quần áo màu sắc rực rỡ.

Ôi, suốt năm phải lo lót trên lo lót dưới.

Lão Hoàng đế không quản việc, quyền lực bị sĩ gia môn phiệt nắm giữ.

Mỗi lần triều đình hết tiền dùng, đều là trước lột da bọn thương nhân như họ, rồi đến lột da bách tính.

Nhưng rõ ràng phần lớn tiền bạc trong thiên hạ đều nằm trong tay ngũ tính môn phiệt.

Chỉ thấy họ cầm tiền, không thấy họ móc tiền ra.

Mỗi khi có chiến sự, lại là lúc cắt thịt.

Môn phiệt không hoảng sợ, dù sao từ nghìn trăm năm qua, bất kể ai làm Hoàng đế, đều không lay động được địa vị của họ.

Nói đến đây, ta bật cười nhạo.

Vinh Quốc công thở dài nói: "Từ khi đại soái tạo phản, tiền lương trong triều thiếu hụt. Làm sao đây? Vơ vét bách tính, tịch thu nhà thương nhân! Có một vị các lão nói, để bách tính khổ một chút, tiếng xấu ông ta gánh. Lại có triều thần nói, từ xưa đến nay kẻ nổi loạn đều là người cày ruộng, chưa nghe nói thương nhân có thể lật trời. Tóm lại, bách tính và thương nhân, đều chỉ là miếng thịt trên thớt."

Ông ta cũng coi như oán khí xông thiên rồi, một mạch nói nhiều đến vậy.

Vinh Quốc công là người có tính không lợi không dậy sớm.

Ông ta giả vờ như có thù sâu oán nặng với triều đình, tỏ ra thành thật cởi mở với ta.

Tất có mưu đồ.

Ta gõ gõ bàn, Ngụy Mặc, Chu Cảnh và Thôi Như Ý từ ngoài cửa bước vào.

Thôi Như Ý lấy ra mấy cuốn tộc phổ, đưa lên.

Ta ném mấy cuốn tộc phổ đó vào lòng Vinh Quốc công, nhẹ nhàng nói: "Sau ta, sẽ không còn ngũ tính thất vọng nữa."

Thật cảm ơn những môn phiệt sĩ tộc đó, thích viết tộc phổ đến vậy.

Nghe nói tộc phổ càng dày, càng có khí tiết.

Vậy ta không ngại dùng đao của ta để thử xem xương cốt của họ có cứng đến mức nào.

Tay Vinh Quốc công đều run rẩy.

Ta cười nói: "Hiện giờ người người đều nói, triều đình suy bại đến không ra hình dáng gì nữa. Đánh vào kinh thành, dễ hơn nhiều so với thi vào kinh thành. Lời này, Vinh Quốc công thấy thế nào?"

Vinh Quốc công chậm rãi đứng lên, đứng trước bàn, cong lưng.

Vinh Quốc công ngước mắt nhìn ta: "Nghe Ninh Nhi nói, đại soái muốn chiếm Phúc Châu, từ Phúc Châu tổ chức một đội thuyền, vượt biển tìm kiếm một số cây trồng. Đại soái có biết, biển cả mênh mông rộng lớn đến nhường nào, một khi tiến vào giống như cừu non lạc lối."

Chu Cảnh bước lên phía trước, đưa cho Vinh Quốc công hai vật.

Thứ nhất, la bàn hàng hải.

Thứ hai, hải đồ.

Vinh Quốc công thấy hai vật này, kích động suýt kêu lên.

"Vinh Quốc công, có thơ rằng, tuấn mã già nua nằm chuồng vẫn chí ngàn dặm." Ta đứng dậy hỏi: "Không biết Vinh Quốc công, có hứng thú đi chuyến này không?"

Vinh Quốc công nhìn ta với ánh mắt sáng quắc hỏi: "Ta chỉ hỏi đại soái một câu, khi người vào chủ hoàng thành, Ninh Nhi đứng ở đâu!"

Ánh mắt của ông ta, quét qua Chu Cảnh và Ngụy Mặc.

Lúc này, Tạ Ninh Ngọc cũng đến.

Hắn ta đứng ở cửa, nhìn ta, vẻ mặt căng thẳng.

Ta phẩy phẩy tay áo, thản nhiên nói: "Câu này ngươi nên hỏi hắn ta, hắn ta muốn đứng ở đâu. Vinh Quốc công, trước kia đưa nữ nhi, bây giờ lại muốn đưa ngoại tôn? Nếu ngươi trẻ hơn vài chục tuổi, có phải còn muốn dâng cả mình không?"
 
Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta
Chương 9



Vinh Quốc công nghe xong, mặt đầy mồ hôi xấu hổ.

Ông ta bưng la bàn và hải đồ, quỳ xuống đất nói: "Đại soái! Là tiểu nhân hẹp hòi!"

10

Sau khi Vinh Quốc công về kinh thành, đã nói với triều đình: "Tần Chiêu này chỉ là một phụ nhân thô lỗ, không đáng lo ngại. Hiện nay nàng ta sủng ái Ninh Nhi, không quản chính sự. Đến lúc đó không cần chúng ta xuất binh, người dưới tay nàng ta sẽ phản nàng ta đầu tiên."

Người trong triều tin theo lời này.

Thực ra không phải họ tin, mà là họ không thể không tin.

Đánh nhau, cần tiền.

Thương nhân không thể vắt ra được mấy văn tiền nữa, dù sao qua nhiều năm chiến tranh, làm ăn cũng không dễ dàng.

Bách tính còn có được mấy đồng? Nhiều nơi ngay cả hạt giống cho vụ xuân cũng không lấy ra được.

Vì thế, họ phải tin.

Tin rồi, mới có thể an tâm ngồi trong hoàng thành hoa lệ, hưởng thụ mỡ máu của dân.

Tóm lại, mối quan hệ giữa ta và triều đình, cứ thế hòa hoãn xuống.

Lão Hoàng đế vui lòng nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ cần ta không xưng đế, thiên hạ này vẫn là của ông ta.

Trong triều truyền ra lời của một vị đại thái giám, khiến ta bật cười.

Ông ta nói: "Hoàng thượng của chúng ta là cửu ngũ chí tôn, tầm nhìn trên cửu châu thiên hạ, vài châu thành nhỏ, để tên nghịch tặc Tần Chiêu kinh doanh thì có gì đâu? Nàng ta còn phải bỏ người bỏ tiền nuôi những bách tính đó, đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải trả lại cho chúng ta sao?"

Chỉ có thể nói, triều đình này, đã từ trên xuống dưới đều thối nát rồi.

Vinh Quốc công dối trá rằng tổ tiên truyền lại bản đồ kho báu, ở tiên sơn hải ngoại, đề xuất để bổ sung quốc khố, tình nguyện dẫn người đi tìm kho báu.

Chuyện như vậy, lão Hoàng đế tất nhiên là đồng ý.

Lão hoàng đế hạ chỉ, phong Vinh Quốc công làm Thứ sử Phúc Châu, nắm giữ quân quyền chính lớn ở Phúc Châu, điều động mọi vật tư ở Phúc Châu.

Vinh Quốc công vốn là người Phúc Châu, một khi đến đó, như cá gặp nước.

Ông ta truyền mật tin đến Thanh Châu.

Ta để Ngụy Mặc và Thôi Như Ý dẫn quân, cải trang mà đi.

Trước khi đi, ta nói với họ: "Một lần đi này, sinh tử khó lường. Đêm nay, ta tiễn chân các ngươi."

Đêm đó, mọi người cùng nhau nâng chén vui vẻ.

Thôi Như Ý đỏ mắt nói: "Đại soái! Nếu không có người, lúc này, không biết ta đã gả cho nam nhân vô danh nào rồi. Cả đời giam cầm trong khuê phòng, sinh con đẻ cái. Chén rượu này, ta kính người! Như Ý cảm ơn người, đã giao trọng trách này cho ta!"

Ta và nàng ta chạm cốc, uống cạn.

Ngụy Mặc yên lặng không kính rượu ta.

Sau khi mọi người đi hết, hắn ta nhét vào tay ta một túi vải màu nâu.

Bên trong đựng bát tự ngày sinh của hắn ta, cùng với một lọn tóc.

Ngụy Mặc khẽ nói: "Sinh tử cách biệt, cùng người thề nguyện."

Ta nghe xong, im lặng một lúc, nắm chặt tay hắn ta.

Khi ta năm tuổi, Ngụy Mặc đã đi theo bên cạnh ta.

Cha ta nói: "Đứa trẻ này là tội nô, ta bỏ tiền mua nó về. Là cốt cách tốt, sau này sẽ đi theo con, làm thị vệ cho con."

Ngụy Mặc lúc đó, gầy đến còn da bọc xương, phía sau cổ hắn ta khắc một chữ "tội".

Ta ăn gì, hắn ta ăn nấy.

Ta đi đâu, hắn ta đi đó.

Hắn ta như cái bóng của ta, âm thầm và trung thành đi theo sau ta.

Ngay cả những năm đi kinh thành làm con tin, cũng là hắn ta luôn đồng hành bên ta.

Ngày xưa hai chúng ta thích ngồi trong sân ngắm trăng vào lúc đêm khuya thanh vắng.

Nhưng từ khi ta khởi binh tạo phản, khó có được những thời khắc đẹp đẽ như vậy nữa.

Đêm nay, thật hiếm có được sự yên tĩnh.

Chúng ta ngắm trăng đến nửa đêm.

Khuya, toàn thành giới nghiêm.

Ngụy Mặc và Thôi Như Ý dẫn quân lặng lẽ rời Thanh Châu.

Một người có dũng, một người có mưu, từng ở Định Châu cùng nhau thanh trừng quan tham. Lần này phái họ đi, thích hợp hơn hết.

Ta đứng ở cửa, đưa mắt nhìn Ngụy Mặc đi xa.

Mẹ ta đứng bên cạnh, khẽ vỗ vai ta.

Xa xa ánh bình minh lờ mờ, vạn vật tĩnh lặng.

Ta nhớ lại chuyện xưa.

"Năm đầu nổi loạn, phải tấn công chiếm Túc Châu. Thứ sử Túc Châu không chịu hàng, là ngũ thúc chủ động xin đi. Ông ấy chết trên chiến trường, cũng vì con mà mở cánh cửa lớn Túc Châu. Từ đó về sau, chúng ta bắt đầu từ Túc Châu, không ngừng tấn công ra ngoài chiếm thành chiếm đất. Có những nơi bách tính sống quá khổ, nghe nói chúng ta sẽ phát lương thực cho ruộng đất, thậm chí còn chủ động mở cửa thành cho chúng ta."

"Nhưng cũng có lúc khó khăn, sau khi đánh hạ Bình Châu, con thực hiện cải cách ruộng đất, đã gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ từ hào sĩ địa phương. Để dạy cho con một bài học, họ đã giết nữ quan Thường Thanh Nguyệt mà con phái đi thực hiện cải cách. Họ treo thi thể nàng ấy lên cây, để người ta chiêm ngưỡng. Thanh Nguyệt lớn lên cùng con, đã chết thảm như vậy. Sau đó có người nói với con, thực ra Thanh Nguyệt có cơ hội sống, nhưng nàng ấy biết mình phải chết. Chỉ khi nàng ấy chết rồi, con mới có thể danh chính ngôn thuận giết được nhóm hào sĩ đó, thuận lợi thực hiện cải cách ruộng đất."
 
Back
Top Bottom