Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 20: Chương 20



Lưu chưởng quỹ nghe càng lâu, mắt càng sáng rực.

Sau khi nhận được lời xác nhận từ mẫu thân, hắn hớn hở rời đi ngay lập tức.

Mẫu thân đợi hắn đi rồi, lại gọi quản gia vào.

“Những chưởng quỹ của các tiệm lương thực mà ta đã mua hàng mấy ngày trước, ngươi hãy đến gặp lại họ lần nữa.”

“Nói với bọn họ rằng—lần trước ta ép giá quá thấp, khiến họ bị thiệt thòi nhiều.”

“Từ giờ trở đi, toàn bộ lương thực ta mua, ta sẽ trả giá gấp ba lần, yêu cầu họ dành phần lớn hàng trong kho lại cho ta.”

“Ngoài ra, dặn dò họ thêm một điều nữa—Nếu Bạch Tâm Nhu tìm đến mua lương thực, bọn họ cũng phải bán cho bà ta theo đúng mức giá gấp ba ấy.”

“Nếu chuyện thành công, từ nay về sau, mỗi lần ta nhập lương thực từ tiệm họ, ta sẽ bớt lại một phần lợi nhuận riêng để họ bỏ túi.”

Mẫu thân dặn dò xong, quản gia lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Sau khi sân viện không còn ai khác, ta mới quay sang nhìn mẫu thân, hỏi:

“Mẫu thân, đây chẳng phải là “lưỡng bại câu thương” (cả hai cùng thiệt hại) sao? Mẫu thân tốn công sức lớn như vậy, có đáng không? Cuối cùng bà ta vẫn mua được lương thực, có thể kiếm lại vốn, còn mẫu thân lại mất không ít bạc.”

Nghe vậy, mẫu thân bật cười, nhẹ nhàng chọc vào trán ta.

“Con đúng là còn quá ngây thơ.”

“Số bạc mua lương thực đối với ta chẳng đáng là bao. Nhưng đối với Bạch Tâm Nhu, thì nó là từng đồng từng cắc, là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bà ta.”

Mất hết sản nghiệp, đổi sang lương thực mà không còn bạc, vậy thì nhà bà ta thật sự sẽ rơi vào cảnh bần cùng, không còn gì cả.”

“Còn chuyện kiếm lại vốn? Không đời nào!”

“Lần này, ta sẽ khiến bà ta thua đến mức bán cả tổ tông cũng không đủ mà bù lỗ!”

Mẫu thân chắc chắn, giọng điệu thản nhiên nhưng ẩn chứa sát khí sắc bén.

Ta biết mắt nhìn thương trường của mẫu thân chưa từng sai lầm, bà sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc.

Nghe vậy, ta cũng yên tâm hơn.

Chỉ cần an phận chờ xem mẫu thân vờn Bạch Tâm Nhu ra sao là được!

Nửa tháng sau, nạn hạn hán hoàn toàn bùng phát.

Dân chạy nạn tràn ngập cổng thành, kinh thành không còn sức chứa nữa.

Tần Bách không thể tiếp tục giả vờ như không thấy.

Hộ bộ Thượng thư tự mình đến phủ ta, muốn cầu mẫu thân cho mượn tiền.

Mẫu thân chỉ nhàn nhạt cười, thản nhiên nói:

“Bạch Tâm Nhu quyên số tiền đó vốn chưa kịp dùng để sửa hành cung. Lấy nó để cứu tế, cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian rồi, đúng không?”

“Hơn nữa, Tiên Hoàng lúc tại vị, chiến loạn không nhiều, thiên tai cũng ít, lại không có tranh đoạt ngôi vị, bách tính năm nào cũng nộp thuế đều đặn.”

“Quốc khố không thể nào đến chút bạc cứu trợ cũng không có được.”

“Nếu thật sự không còn tiền…”

Mẫu thân cười khẽ, lạnh nhạt thốt từng chữ:

“Ta đây thực sự phải nghi ngờ xem có ai đó đã tham ô hay không.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Hộ bộ Thượng thư đại biến, ngay cả lễ nghi bề ngoài cũng không buồn giữ nữa, phất tay áo rời đi một cách thô bạo.

Dĩ nhiên, mẫu thân lại không cho hắn mượn tiền.

“Mẫu thân, nếu Hộ bộ thật sự không xoay được bạc, chẳng lẽ chúng ta không giúp sao?”

Ta cẩn thận hỏi.

Mẫu thân cười lạnh, ánh mắt sắc bén.

“Dĩ nhiên là giúp.”

“Ngoại tổ của con có thể trở thành đại thương gia giàu nhất Giang Nam, không chỉ vì ông ấy có tiền, mà quan trọng nhất là có lòng nhân đức.”

“Gia huấn nhà chúng ta từ trước đến nay vẫn là—Lúc vinh hiển, giúp đỡ thiên hạ. Lúc khó khăn, giữ mình thanh bạch.”

“Lúc Tiên Hoàng trị vì, gặp vài trận đại hạn, đại hồng thủy, nhà ngoại tổ của con đều bỏ ra rất nhiều tài sản để cứu trợ. Cũng nhờ vậy mà ông ấy tích được danh tiếng tốt, những người từng được ông giúp, sau này cũng đều hồi báo. Chính vì vậy, gia tộc chúng ta càng ngày càng phát đạt.”

“Ngoại tổ mẫu của con cũng thường nhắc nhở ta về gia huấn này. Bà ấy coi đó như kim chỉ nam, ta cũng khắc sâu trong lòng.””

“Nhưng số bạc này—”

Mẫu thân nhếch môi cười khẽ, đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Ta có thể quyên góp, nhưng tuyệt đối không quyên cho Hộ bộ, cũng không cho Tần Bách.”

“Nếu không, đến cuối cùng, số bạc này không biết lại chảy vào túi ai.”

“Vậy thì số tiền này sẽ giao cho ai?”

Ta tò mò hỏi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẫu thân chậm rãi phun ra hai chữ:

“Tần Ngật.”

“Hắn sao?”

“Sớm muộn gì, triều đình cũng sẽ có các đại thần liên danh thượng tấu, ép Tần Bách phải cử người đi cứu tế.”

“Hắn nếu thật sự không có bạc trong tay, chắc chắn sẽ giao việc khó khăn nhất cho người mà hắn kiêng kỵ nhất.”

“Đến lúc đó, ta trực tiếp giao bạc cho Tần Ngật là được.”

“Như vậy, ta cũng không cần tự mình chạy ngược chạy xuôi mua lương thực, tiết kiệm được không ít sức lực.”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 21: Chương 21



Mẫu thân day trán, thản nhiên nói.

Ta ngẫm nghĩ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trước đó ta từng nghe nói—sau khi Tần Ngật tiến cung diện thánh, Tần Bách đã giữ hắn lại trong cung.

Khi ấy, ta còn tò mò không biết hắn sẽ thoát thân kiểu gì.

Không ngờ lại có một cơ hội như vậy xuất hiện!



Ta rảnh rỗi đến phát chán.

Suy nghĩ quá nhiều, đêm đến không ngủ được, ta liền khoác áo bước ra hoa viên để hít thở không khí.

Không ngờ vừa mở cửa, liền bắt gặp một bóng đen lướt qua tường phủ.

Ta giật mình, lập tức đuổi theo.

Thấy người kia sắp sửa chạy thoát ra ngoài, ta nhặt một viên đá dưới đất, nhắm ngay hắn ném mạnh.

“Đứng lại!”

Ta quát lớn.

Người nọ nhẹ nhàng tránh được viên đá, nhưng lại không nhảy qua tường nữa, mà đứng yên ở góc sân.

“Tên trộm vặt nào dám—”

Ta đang định chửi tiếp, thì thấy kẻ mặc y phục dạ hành xoay người lại, kéo mặt nạ xuống.

Ánh trăng rọi xuống, ta lập tức nhìn rõ khuôn mặt hắn—

Tần Ngật.

“…”

Câu chửi đến miệng bỗng nghẹn lại, không thốt ra nổi.

Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng, nhìn ta không chớp.

Thật sự rất hung dữ.

“Ngươi không phải đang ở trong hoàng cung sao? Sao nửa đêm lại xuất hiện ở nhà ta?”

Ta ngạc nhiên hỏi.

“Tìm lệnh tôn bàn bạc ít chuyện.”

Hắn giọng trầm, đáp đơn giản.

Ta hồi tưởng lại—đúng là hướng hắn đi ra từ lúc nãy, chính là phía thư phòng của phụ thân.

Bầu không khí… bỗng chốc trở nên có chút ngượng ngập.

“À, không có chuyện gì thì đi đi.”

Ta chỉ tay về phía tường, ra hiệu hắn rời đi.

Hắn không nhúc nhích.

“Ngươi còn chuyện gì sao?”

Bị hắn nhìn chăm chú, ta cúi đầu, ánh mắt đảo loạn khắp nơi.

Thật sự là… ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Trong lúc lơ đãng, ta bất chợt phát hiện nơi cổ tay áo hắn có một góc khăn trắng quen thuộc.

“Đây là…?”

Ta nghi hoặc, vô thức bước lên hai bước, ánh mắt dán chặt vào chiếc khăn tay.

Ta tiến lên thêm hai bước nữa, trực tiếp rút chiếc khăn từ trong tay áo hắn.

Tần Ngật đưa tay muốn ngăn lại, nhưng đã muộn một bước.

Ta cầm chiếc khăn trong tay, chỉ vào hình đám mây được thêu trên đó, chất vấn:

“Ngươi… lén giấu khăn tay của ta?”

Đồ vật riêng tư của nữ nhi lại nằm trong tay nam nhân, ta lập tức cảm thấy không vui, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Giờ thì ta không còn sợ ánh mắt hắn nữa.

Ngược lại—ánh mắt Tần Ngật lại có chút hoảng loạn.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên mở miệng:

“Đây đúng là khăn tay của nàng, nhưng ta không hề lén giấu.”

“Là chính nàng đã cho ta.”

“Không thể nào!”

Ta phản bác ngay lập tức.

Ta làm sao có thể đem đồ vật riêng tư này tặng cho nam nhân xa lạ?

“Đây là thứ mà năm năm trước, trong sơn động, nàng đã dùng để giúp ta hạ nhiệt.”

“Lúc đó nàng vội vàng rời đi nên đã quên mang theo.”

Năm năm trước?

Ta nhíu mày, đưa khăn tay lên dưới ánh trăng quan sát kỹ.

Quả nhiên, vải vóc không giống với loại đang được sử dụng hiện nay.

Các góc đã hơi ố vàng, rõ ràng là đồ vật từ nhiều năm trước.

“…”

“Nhưng… nhưng dù vậy, ngươi cũng không nên giữ nó bên người!”

“Nếu bị người ngoài trông thấy, danh tiếng của ta biết phải làm sao?”

Thực ra…

Trên khăn tay chỉ có một họa tiết đám mây, kiểu dáng rất phổ thông.

Dù có bị người khác nhặt được, cũng chưa chắc đã nghĩ đến ta.

Chẳng qua—

Ta nghĩ lại quá khứ, thấy mình cứu hắn hai lần, lần nào cũng bị dọa hết hồn.

Ta càng nghĩ càng ấm ức.

“Là ta sai.”



?

Hắn nhận sai nhanh như vậy sao?!

Ta sững sờ.

Tần Ngật mặt lạnh như băng, trông không giống người dễ nhận sai.

Vậy mà hôm nay… hắn lại chủ động nói lời mềm mỏng?

Điều này khiến ta không biết nên nổi giận thế nào nữa.

“Thôi bỏ đi.”

“Ngươi mau đi đi. Khăn này ta giữ lại, không tiễn.”

Ta quay người, chuẩn bị bước về phòng.

“Khoan đã.”

Hắn gọi ta lại.

Ta không quay đầu, chỉ hỏi:

“Còn chuyện gì nữa?”

Ánh mắt Tần Ngật phức tạp, chậm rãi mở miệng:

“Chiếc khăn tay này đã theo ta suốt năm năm. Trong lòng ta, nó đã giống như một lá bùa bình an vậy.”

Ta không đáp, cũng mặc kệ hắn muốn nói gì.

Dù sao ta cũng không có ý định trả lại.

“Hoàng thượng đã lệnh cho ta đi cứu trợ nạn dân.”

“Sáng mai ta sẽ khởi hành.”

“…”

Đi thì đi, liên quan gì đến ta?

“Chuyến này, lành ít dữ nhiều.”

“Ta không biết liệu mình có thể sống sót trở về hay không.”

“…”

Nửa đêm rồi, sao lại nói chuyện này?

Làm người ta sởn tóc gáy!

Gió đêm thổi qua, ta vô thức kéo chặt áo choàng.

“Nếu lần này ta c.h.ế.t ngoài chiến loạn, lúc lâm chung… có lẽ ta sẽ nghĩ, có phải là do ta đã mất đi chiếc khăn tay may mắn này hay không.”

“…”

A a a a a a!

Trả! Trả! Trả lại cho ngươi!

Ta quay phắt lại, nhét khăn vào tay hắn, rồi lao như bay vào phòng.

Vừa vào, ta lập tức đóng chặt cửa.

Nhưng vẫn cảm giác phía sau có gió lạnh thổi qua.

Chỉ là một cái khăn thôi mà!

Tự nhiên nói đến chuyện sống c.h.ế.t làm gì?!

Người này đúng là… Diêm Vương chuyển thế!
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 22: Chương 22



Ba ngày sau, Tần Ngật đến các châu huyện có tình trạng thiên tai nghiêm trọng nhất.

Trước khi hắn đến, đã ra lệnh cho thuộc hạ đến các thành thị lân cận có lương thực dư dả, mở kho vận chuyển đến.

Tạm thời giải quyết được mấy ngày nguy cấp.

Sau đó, bạc của mẫu thân ta như tuyết rơi, không ngừng được chuyển đến tay người của hắn.

Bọn họ lấy danh nghĩa quan phủ mua lương thực khắp nơi.

Các chủ hiệu bán lương thực không dám nâng giá, chẳng mấy chốc đã thu mua được số lượng lớn để chuyển đến vùng thiên tai.

Số bạc còn lại được phát cho dân chạy nạn, giúp họ cầm cự trong sinh hoạt hằng ngày.

Một tháng sau, tình hình thiên tai dần được kiểm soát.

Còn ta và mẫu thân cũng đã phát cháo ở cổng thành hơn một tháng.

Từ những ngày đầu, dòng người tị nạn đông đến mức không thấy điểm cuối, đến hôm nay chỉ còn vài chục người.

Những người có thể sinh tồn đều không muốn rời quê hương.

Vì vậy, khi Tần Ngật kiểm soát được thiên tai, đa số dân tị nạn đều chọn trở về quê nhà.

Mẫu thân đưa cho mỗi người mười lượng bạc, đủ để họ cầm cự trên đường về.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lúc đầu, mẫu thân không yên tâm để ta đi cùng, nhưng ta thực sự không chịu nổi cảnh bà mỗi ngày vất vả lo toan, còn mình thì chỉ nằm nhà ăn uống hưởng thụ.

Sau vài lần khẩn cầu, bà mới chịu thuận theo.

Còn về việc Tần Bách có ám sát chúng ta hay không?

Chuyện đó đã sớm bị vứt ra khỏi đầu.

Nếu hắn dám ra tay với ta và mẫu thân vào thời điểm này, thì hắn đúng là hôn quân thực thụ.

Huống hồ, trong bóng tối vẫn luôn có nhiều cao thủ giang hồ bảo vệ, nên ta và mẫu thân cũng chẳng thèm bận tâm nữa.

Chỉ một lòng quan tâm đến số lượng dân tị nạn, lo lắng nấu bao nhiêu nồi cháo mới đủ, cũng như số lương thực còn lại có thể trụ được bao lâu.

Nửa tháng sau, khi dòng người tị nạn ở kinh thành hoàn toàn biến mất—

Ta cuối cùng cũng hiểu cách mẫu thân hạ gục Bạch Tâm Nhu.

Quả nhiên, mọi việc diễn ra đúng như bà dự đoán.

Bạch Tâm Nhu dùng toàn bộ sản nghiệp trong tay để đổi lấy bạc, sau đó đem tất cả mua lương thực.

Bà ta cứ thế ôm chặt số lương thực trong tay, đợi đến khi giá lúa gạo bị đẩy lên mức cao nhất mới tung ra thị trường.

Nhưng đến lúc giá gạo tăng gấp năm lần giá cũ—

Mẫu thân ra tay.

Bà đổ một lượng lớn lương thực ra thị trường, bán với giá bình ổn.

Đồng thời, bà cũng đưa ra một lượng lớn để cứu trợ cho nạn dân ngoài thành.

Lúc này, những kẻ đầu cơ tích trữ đều tá hỏa—

Lượng lớn lương thực bị dội ngược trở lại thị trường, hàng trong tay họ không cách nào bán ra được.

Những người tỉnh táo, nhìn rõ cục diện, đã sớm xả hàng từ đầu, vẫn còn cắt lỗ được ít nhiều.

Nhưng Bạch Tâm Nhu—

Bà ta quá ngoan cố và độc đoán, quyết không chịu lỗ.

Thà để lương thực chất đống trong kho, cũng không chịu hạ giá.

Bà ta vẫn cố chấp chờ, hy vọng giá gạo lại tăng lên lần nữa.

Nhưng—

Trời xanh không cho bà ta cơ hội đó.

Khi thiên tai qua đi, giá lương thực không những không tăng, mà còn rớt xuống thấp hơn cả trước đây.

Lúc này, Bạch Tâm Nhu hoàn toàn trắng tay, lỗ đến một xu cũng không còn.

“La Vân Cẩm, ngươi tính kế ta!”

Ngày hôm đó, khi mẫu thân đi thị sát các cửa hàng mới thu mua, vừa khéo gặp Bạch Tâm Nhu.

Bà ta đứng chặn đường, nghiến răng nói.

“Ồ? Ta đúng là đã tính kế ngươi.”

Mẫu thân không hề phủ nhận, thậm chí còn vô cùng thản nhiên.

“Ngươi…”

Bạch Tâm Nhu tức đến mức tay chỉ thẳng vào mẫu thân, cả người run rẩy.

Mẫu thân cười nhạt:

“Để ta nói cho ngươi biết luôn—Cửa hiệu cầm đồ mà ngươi bán sản nghiệp để lấy tiền mặt chính là của ta.”

“Bây giờ, tất cả cửa hàng của ngươi đều nằm trong tay ta.”

“Thế nào? Vui vẻ chứ?”

“Không phải ngươi từng nói, ông trời có mắt, kẻ làm điều xấu tất gặp báo ứng sao? Giờ báo ứng của ngươi đến rồi đó.”

“Ngươi còn dám nổi giận với ta? Năm đó ta vừa vào kinh mở cửa hàng, suýt chút nữa bị ngươi chèn ép đến phá sản. Nhưng ta may mắn sống sót. Còn ngươi—mắt nhìn kém, phán đoán sai lầm, tự làm tự chịu, thì liên quan gì đến ta?”

“Số bạc ngươi quyên cho Hộ bộ không phải ta ép ngươi.”

“Cửa hàng ngươi bán đi cũng không phải ta bảo ngươi làm thế.”

“Số lương thực ngươi tích trữ, lại càng không phải do ta xúi giục.”

Mẫu thân mỉm cười, từng câu từng chữ đều đ.â.m thẳng vào tim gan của Bạch Tâm Nhu.

“Ta chẳng qua chỉ là thấy dân chạy nạn khổ sở, nên mới ra tay giúp đỡ một chút.”

“Kinh thành này có biết bao nhiêu kẻ đầu cơ tích trữ lương thực bị ta làm ảnh hưởng, nhưng đâu có ai đến trước mặt ta mà than khóc. Ngươi dựa vào đâu mà chạy tới đây kể lể?”

“Thành vương bại khấu.” (Thắng làm vua, thua làm giặc)

“Năm xưa có bao nhiêu cửa tiệm bị ngươi chèn ép đến mức phá sản?”

“Đã có gan làm những chuyện đó, thì đừng chạy đến trước mặt ta rước lấy xui xẻo. Tránh để người khác nói ngươi vừa làm chuyện ác lại còn ra vẻ thanh cao!”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 23: Chương 23



Mẫu thân lạnh lùng chế giễu.

“Ngươi… ngươi cứ chờ đấy!”

“Ta nhất định sẽ khiến cả nhà họ Vân của các ngươi vạn kiếp bất phục, c.h.ế.t không được yên lành!”

Bạch Tâm Nhu rít lên.

“Vạn kiếp bất phục? Chết không được yên lành?”

Mẫu thân phì cười, như thể vừa nghe một câu chuyện hoang đường.

Nàng bước tới trước mặt Bạch Tâm Nhu, túm lấy cổ áo nàng ta, chậm rãi nhấn từng chữ:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào trượng phu của ngươi—kẻ làm cả đời cũng chỉ là một quan viên ngũ phẩm, đến chức Lễ bộ Thượng thư cũng không đảm đương nổi?”

“Hay là dựa vào gia sản của nhà mẹ đẻ ngươi, cái gia sản mà ngươi đã phá hoại đến gần như sạch sành sanh?”

“À, suýt nữa thì ta quên, ngươi còn có hai thằng con trai vô dụng nữa.”

Bạch Tâm Nhu tức đến mức mặt đỏ bừng, môi run rẩy, nhưng không phản bác nổi một câu.

Mẫu thân cười nhạt, tiếp tục bồi thêm một dao:

“Ồ, suýt nữa thì ta quên, ngươi còn có một cô con gái làm Hoàng hậu nữa nhỉ? Nhưng mà đến giờ nó đã giúp được gì cho ngươi chưa?”

Chẳng những không giúp, mà còn nướng cả nửa gia tài vào cung.

“Hay là… ngươi thử bảo con gái mình thổi vài câu bên tai Hoàng đế, xem hắn có dám động đến nhà họ Vân của ta không?”

Nói xong, mẫu thân liền đẩy mạnh Bạch Tâm Nhu ra, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ, lấy khăn tay lau sạch hai bàn tay của mình.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Bạch Tâm Nhu run rẩy chỉ vào mẫu thân, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thốt ra nổi.

Cuối cùng, nghẹn đến mức phun ra một ngụm m.á.u tươi, rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Tần Ngật sau khi cứu trợ nạn dân trở về, danh tiếng vang dội.

Trước kia, hắn chỉ có uy vọng trong quân đội, nay lại chiếm được không ít lòng dân. Thế nhưng, vừa hồi kinh, hắn liền bị Tần Bách giam lỏng trong cung.

Ba ngày sau, sóng gió lại nổi lên.

Kinh thành cùng các thành trấn lân cận đột nhiên bùng phát ôn dịch.

Khởi đầu là một thị vệ canh giữ hoàng cung, trước tiên hắn ớn lạnh, sau đó sốt cao, đầu nhức thân đau. Thái y xem bệnh, chẩn đoán là phong hàn, kê đơn thuốc.

Thế nhưng, sau khi uống thuốc, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà còn xuất hiện nôn mửa, tiêu chảy không ngừng.

Chẳng bao lâu sau, hắn liền qua đời.

Mà vị thái y từng khám bệnh cho hắn, cùng những kẻ đã tiếp xúc với hắn cũng lần lượt phát bệnh với triệu chứng tương tự.

Viện chính Thái y viện lập tức nhận định đây không phải phong hàn thông thường, mà là ôn dịch.

Phụ thân ta nghe được tin tức liền vội vàng gửi thư cho ca ca.

Không ngờ, thư còn chưa kịp đến nơi, ca ca đã trở về.

Phụ thân lập tức kể lại tình hình trong kinh, ca ca vừa nghe xong liền khẳng định ôn dịch lần này giống hệt với loại dịch bệnh huynh ấy từng gặp ở một tiểu trấn phía Nam.

“Thời điểm bùng phát trùng hợp như vậy, ôn dịch lại đồng thời xuất hiện ở kinh thành và các thành trấn lân cận, con e rằng có kẻ đã bỏ độc từ xa.”

Ca ca trầm ngâm suy đoán.

“Có điều Tiểu Tiểu đã tìm ra phương thuốc chữa trị. Lần xảy ra dịch bệnh ở tiểu trấn phía Nam, con cũng học được một số biện pháp ứng phó. Không cần quá lo lắng, rất nhanh sẽ khống chế được.”

Huynh ấy liệt kê đầy đủ những thứ cần thiết để phòng hộ và trị liệu, giao lại cho mẫu thân.

“Người mắc bệnh đều phải được đưa đến trang viên ngoài thành cách ly, cắt đứt nguồn lây nhiễm. Còn bài thuốc này, mỗi ngày uống ba lần. Nhanh thì nửa tháng, chậm nhất một tháng, tất cả sẽ hồi phục hoàn toàn.”

“Những vật dụng phòng hộ này, mẫu thân có thể chuẩn bị trước. Chúng có thể đảm bảo đến chín phần không bị lây nhiễm. Ngoài việc cung cấp miễn phí cho những người chăm sóc bệnh nhân tại trang viên, mẫu thân có thể gộp chúng thành một bộ mà bán cho đám quyền quý kinh thành đang hoảng loạn, sợ mất mạng.”

Ca ca thản nhiên nói.

Mẫu thân lập tức bắt tay vào thu gom vật tư theo kế hoạch mà ca ca đề ra.

Trong khi đó, hoàng cung lại rối loạn một phen.

Người trong cung liên tiếp mắc bệnh, khiến các đại thần cũng thấp thỏm lo âu.

Các thành trấn lân cận kinh thành lần lượt dâng tấu, khẩn cầu Tần Bách phái người tới trấn an lòng dân.

Triều đình trên dưới đều kinh hoàng.

Cuối cùng, Tần Bách lại một lần nữa sai Tần Ngật xuất chinh.

Tin này vừa vặn hợp ý phụ thân ta.

Nghe tin, người lập tức bảo ca ca dẫn theo Tiểu Tiểu đi hỗ trợ Tần Ngật.

Chữa bệnh cứu người, không thể chậm trễ.

Tần Ngật tiếp nhận phương pháp của ca ca, bảo hắn ghi chép lại toàn bộ biện pháp phòng dịch, rồi sai người sao chép thêm nhiều bản, gửi đến quan viên các thành trấn xung quanh kinh thành.

Trong kinh, hắn cũng giao một bản cho viện chính Thái y viện.

Sau đó, ba người họ mặc trang phục bảo hộ đầy đủ, cưỡi ngựa suốt đêm đến thành trấn xa kinh thành nhất, bắt đầu tuần tra và hỗ trợ từng nơi một.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 24: Chương 24



Trong cung đã có Thái y viện lo liệu, còn bách tính kinh thành, mẫu thân ta cũng sắp xếp đưa toàn bộ người mắc bệnh ra trang viên ngoài thành.

Bà cũng phát trang phục bảo hộ cho các đại phu và người chăm sóc bệnh nhân.

May mắn là dịch bệnh được phát hiện sớm, số người nhiễm bệnh chưa nhiều.

Chỉ trong hai ngày, toàn bộ bệnh nhân trong kinh thành đã được đưa ra ngoài.

Mặc dù viện chính Thái y viện đã nói rõ rằng, theo phương thuốc này, chậm nhất là một tháng sẽ có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Thế nhưng, thời gian chưa đến, mọi người chưa tận mắt thấy hiệu quả, vẫn thấp thỏm lo lắng.

Rất nhiều người ùn ùn kéo đến cửa hàng của mẫu thân ta để mua túi phòng dịch.

Mẫu thân trấn an bọn họ, bảo không cần hoảng loạn.

Tất cả thân nhân của người bệnh trong kinh đều đã được đưa đến trang viên ngoài thành để cách ly.

Hàng xóm xung quanh những nhà có người mắc bệnh cũng đều được mẫu thân tặng miễn phí một bộ phòng dịch.

Chỉ cần họ tuân theo quy tắc phòng dịch, tự nhiên sẽ không gặp vấn đề gì.

Nhưng dù vậy, vẫn có không ít kẻ cố chấp muốn mua.

Bọn họ sợ nếu chẳng may người trong trang viên không chịu cách ly nghiêm ngặt, rồi lén chạy ra ngoài, thì chính mình cũng sẽ bị lây bệnh.

Mẫu thân ta khuyên không nổi, cũng chẳng buồn khuyên nữa.

Có tiền muốn tiêu, bà cũng không ngăn cản.

Một bộ phòng dịch có giá gốc là năm lượng bạc.

Mẫu thân liền dựa theo giá gốc mà bán.

Bởi vì bà không muốn nhân cơ hội dịch bệnh mà tăng giá, những thương nhân từng tích trữ lương thực nhưng bị mẫu thân phá hỏng kế hoạch trước đó cũng thay đổi thái độ, không còn đứng sau lưng nói xấu bà nữa.

Với đám quan viên trong kinh, những người từng qua lại thân thiết với mẫu thân ta, bà đều chủ động gửi tặng một phần.

Còn Đô đốc phu nhân, một trong năm đại thế gia, mẫu thân cũng căn cứ vào số nhân khẩu trong phủ mà gửi quà đến.

Những kẻ chưa từng nói lời xấu về nhà ta trong bữa tiệc bách hoa lần trước, bà vẫn giữ mức giá năm lượng bạc mà bán.

Nhưng những kẻ từng nhân lúc gia đình ta gặp khó khăn mà giẫm đạp, thì một bộ phòng dịch có giá một nghìn lượng bạc.

Thích mua hay không thì tùy.

Mẫu thân còn quy định, ai mua phòng dịch đều phải đăng ký danh tính, mỗi người chỉ được mua một bộ.

Nếu mua hộ người khác, thì bản thân sẽ không được mua.

Giữa tiền tài và tính mạng, tự mình cân nhắc mà chọn.

Thế là những gia quyến của các quan viên từng nói xấu nhà ta, mấy ngày nay liên tục kéo nhau đến cửa hàng, tranh nhau mua bộ phòng dịch.

Nhìn mẫu thân ta, đám người kia nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn phải cười gượng, hai tay dâng lên số bạc cao gấp hàng trăm lần giá thị trường để mua bộ phòng dịch.

Cảnh tượng ấy, quả thực khiến người ta hả dạ.

Lại qua một ngày nữa, Bạch Tâm Nhu mang theo bốn nghìn lượng bằng ngân phiếu đến.

Mẫu thân ta không nhận.

“Ngươi không giống kẻ khác, nhà các ngươi, mỗi người một vạn lượng.”

“Dựa vào đâu chứ?”

“Nữ nhi nhà ngươi chẳng phải là Hoàng hậu sao? Đã cao quý hơn người, thì dĩ nhiên cũng phải bỏ ra nhiều hơn. Muốn thì lấy, không muốn thì thôi, đừng cản trở ta làm ăn.”

Bạch Tâm Nhu nghiến răng mắng chửi, hậm hực bỏ đi.

Hôm sau, bà ta lại đến, lần này mang theo bốn vạn lượng bằng ngân phiếu.

Toàn thân mềm nhũn, sắc mặt tái mét, lúc giao bạc, đôi mắt bà ta đỏ hoe, hận đến mức như muốn xé xác mẫu thân ta.

Mẫu thân ta nhàn nhã cười, giọng điệu ung dung hỏi:

“Bạch Tâm Nhu, cảm giác nhà trống rỗng, không còn gì đáng giá, thế nào?”

Vì gom đủ tiền mua túi phòng dịch, cuối cùng bà ta cũng cắn răng bán hết số lương thực tích trữ.

Thế nhưng hiện tại, giá lương thực không cao, cả kho hàng lớn chỉ đổi được hơn hai vạn lượng bạc.

Nghe nói, số bạc còn thiếu, bà ta chạy đến vay Sở Huỳnh, nhưng Sở Huỳnh cũng không có.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bất đắc dĩ, bà ta về nhà, đem tất cả đồ vật đáng giá bán sạch, ngay cả ngọc gia truyền cũng cầm cố, mới miễn cưỡng gom đủ.

Nhìn nụ cười của mẫu thân ta, Bạch Tâm Nhu giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Một tuần sau, Đại Lý Tự cùng Hình Bộ hợp lực tra án, cuối cùng cũng tìm ra nguồn cơn của trận ôn dịch lần này trong kinh thành.

Thì ra là do tàn dư cũ của Cung thân vương vì muốn báo thù cho hắn, đã cố ý đem quần áo và vật dụng của những người nhiễm bệnh từ tiểu trấn phía Nam rải khắp kinh thành cùng các thành trấn lân cận.

Một tháng sau, dịch bệnh trong kinh thành được khống chế hoàn toàn.

Lại thêm một tháng mấy nữa, ôn dịch ở các thành trấn xung quanh cũng được kiểm soát.

Lúc này, ca ca, Tiểu Tiểu cùng Tần Ngật chuẩn bị hồi kinh.

Canh tư hôm đó, ta đang mơ màng ngủ thì bị mẫu thân đánh thức.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 25: Chương 25



Bà che miệng ta lại, ra hiệu không được lên tiếng, sau đó kéo ta ra cửa sau.

Ta kinh ngạc phát hiện toàn bộ nha hoàn, ma ma, tiểu tư trong phủ đều đã đứng chờ sẵn.

Ca ca cũng đã trở về, hắn và Tiểu Tiểu đều ngồi trên lưng ngựa.

Tần Ngật cũng có mặt.

Hắn đứng bên cạnh phụ thân, bên cạnh còn có một chiếc xe ngựa.

“Phu nhân, nàng đưa Khanh nhi đến trang viên ngoài thành lánh tạm, rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ ổn thỏa, đừng lo lắng.”

Phụ thân nắm lấy tay mẫu thân, trầm giọng nói.

Cùng lúc đó, Tần Ngật bước tới bên ta.

Ánh mắt hắn trước nay luôn lạnh lùng nghiêm nghị, vậy mà lúc này lại có chút cảm xúc khó tả.

“Đừng sợ.”

Hắn mở miệng, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều so với ngày thường.

Ta ngái ngủ nhìn hắn, mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hắn lặng lẽ nhìn ta một lát, bỗng nhiên giơ tay lên, định đặt lên đầu ta.

Ta theo bản năng nghiêng người tránh đi.

Bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, ngón tay hơi cuộn lại, chậm rãi hạ xuống, sau đó đưa vào trong n.g.ự.c áo.

Chỉ chốc lát, hắn rút ra một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo, đưa đến trước mặt ta.

“Dùng để phòng thân.”

Ta do dự một chút, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

Xe ngựa rất nhanh đã lăn bánh rời đi, bóng dáng phụ thân, ca ca cùng Tần Ngật ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

Ta thu lại tầm mắt, nhìn về phía Tiểu Tiểu đang hôn mê trong xe ngựa.

Nàng vốn định đi theo ca ca, nhưng trước khi xuất phát, ca ca lại đánh ngất nàng.

Ta lại một lần nữa cảm thán, e rằng con đường truy thê của ca ca lại dài thêm một đoạn rồi.

Chừng một canh giờ sau, xe ngựa đưa chúng ta đến trang viên.

Xem khoảng cách này, hẳn là đã ra khỏi thành.

Bọn hạ nhân nhanh chóng thu dọn sạch sẽ phòng ốc. Mẫu thân bảo ta đừng nghĩ ngợi nhiều, rồi thúc giục ta vào phòng nghỉ ngơi.

Thế nhưng, khi đã nằm xuống giường, ta lại chẳng thể nào chợp mắt được.

Rõ ràng trên đường đi còn buồn ngủ vô cùng, vậy mà giờ đây, trong đầu ta chỉ toàn là hình ảnh bóng lưng của phụ thân và ca ca dần xa, rồi biến mất hoàn toàn.

Cảm giác bất an lan tràn trong lòng.

Ta vô thức ôm chặt con d.a.o găm mà Tần Ngật đưa cho, chỉ khi ấy mới thấy an tâm đôi chút.

Ngón tay khẽ lướt dọc theo chuôi dao, bỗng nhiên ta nhận ra có điều gì đó khác thường.

Trên bề mặt d.a.o hình như có khắc gì đó.

Ta vội vàng mượn ánh nến xem kỹ, hóa ra là một áng mây.

Đường nét khắc rõ ràng là do người cố tình chạm trổ, hơn nữa, hình dạng còn giống hệt với hoa văn trên chiếc khăn tay của ta.

Ngón tay ta chầm chậm lần theo đường chạm trổ, ánh mắt chăm chú dõi theo.

Nhìn mãi nhìn mãi, chẳng biết từ lúc nào, ta đã chìm vào giấc ngủ.

Lần nữa tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Ta vội vàng xuống giường, bước ra ngoài.

Mẫu thân đang ngồi giữa sân, mắt luôn hướng về cổng, chẳng rõ đã ngồi bao lâu rồi.

Tiểu Tiểu cũng có mặt, nàng đứng bên cạnh mẫu thân, ánh mắt dõi theo cùng một hướng.

Ta lặng lẽ bước đến bên họ.

Chỉ vừa đứng yên chưa bao lâu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Mẫu thân nhanh chóng đưa tay giữ chặt ta và Tiểu Tiểu, không để chúng ta tiến lên mở cửa, mà tự mình bước tới.

Cánh cửa vừa mở ra, là thuộc hạ của Tần Ngật.

Mẫu thân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ta cũng có cảm giác như vừa trải qua kiếp nạn, sống sót trở về.

Thuộc hạ của Tần Ngật đưa chúng ta vào hoàng cung.

Mẫu thân được dẫn đi gặp phụ thân, Tiểu Tiểu sai người đưa nàng đi tìm ca ca, còn ta thì được đưa đến điện Tuyên Chính.

Trên đường đi, ta dần hiểu ra tình hình trước mắt.

Vốn dĩ, ôn dịch tại các thành trấn quanh kinh thành lẽ ra đã được khống chế từ tháng trước, cùng lúc với kinh thành.

Thế nhưng, Tần Bách thấy Tần Ngật thu phục quá nhiều lòng dân, liền sai người lén bỏ độc lần nữa, gây ra một đợt dịch mới, hòng lấy cớ định tội hắn.

Hành vi vô đạo, chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân mà bỏ mặc lê dân bá tánh này đã hoàn toàn chọc giận ca ca và Tần Ngật.

Cả hai chỉ cần bàn bạc đôi câu, lập tức cảm thấy thời cơ đã đến, liền quyết định khởi binh tạo phản.

Về phần phụ thân ta, ông hoàn toàn bị đẩy lên lưng cọp.

Nhưng hẳn là ông đã chuẩn bị từ trước, nếu không, làm sao có thể nhanh chóng công hãm hoàng cung đến vậy?

Khi ta bước vào điện Tuyên Chính, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ta bỗng sững người.

Giữa đại điện, Tần Ngật đứng thẳng, phong thái uy nghiêm.

Dưới chân hắn có một nữ tử đang quỳ rạp, không ai khác chính là Sở Huỳnh.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Trấn Bắc Vương, Huỳnh Huỳnh đã ngưỡng mộ chàng từ lâu. Xin chàng đừng g.i.ế.c ta… Chàng muốn ta làm gì, ta đều nguyện ý.”

Giọng nàng ta nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, tay run rẩy vươn ra định níu lấy vạt áo của Tần Ngật, nhưng hắn tránh đi.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 26: Chương 26



“Ngươi thật sự sẽ làm bất cứ điều gì ta bảo?”

Tần Ngật thản nhiên hỏi, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước mùa đông.

“Đúng… đúng vậy!”

Sở Huỳnh như kẻ c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cuối cùng, vội vã gật đầu.

“Được. Vậy ngươi đi g.i.ế.c Tần Bách. Nếu làm được, ta sẽ tha cho ngươi.”

“Giết… g.i.ế.c bệ hạ sao?”

“Một mạng đổi một mạng. Ngươi muốn sống, dĩ nhiên phải g.i.ế.c một người cho ta, không phải sao?”

Tần Ngật lạnh lùng cất giọng.

Sở Huỳnh nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn, hồi lâu sau, như đã hạ quyết tâm, khẽ thì thào một chữ: “Được.”

“Nhưng nếu Huỳnh Huỳnh vì Vương gia mà làm một việc lớn như vậy, sau khi đại sự thành công, Vương gia đăng cơ, có thể lưu lại cho Huỳnh Huỳnh một chỗ trong hậu cung chăng?”

Tần Ngật cúi mắt nhìn nàng ta, chợt bật cười.

“Người bên cạnh Tần Bách, quả nhiên ai cũng giống hắn!”

Vừa nói, hắn vỗ tay một cái.

Cửa bên lập tức mở ra, hai tên thị vệ trong trang phục cấm quân áp giải Tần Bách bước vào.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Miệng hắn bị nhét chặt một chiếc khăn, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát ý, hung hăng trừng thẳng vào Sở Huỳnh, như thể muốn xé xác nàng ta ra.

Sở Huỳnh nhìn thấy hắn, toàn thân run lên bần bật.

Tần Ngật phất tay một cái, hai tên thị vệ lập tức thả lỏng.

Tần Bách vừa được tự do liền lao về phía Sở Huỳnh như một con thú dữ.

Sở Huỳnh hoảng sợ, liên tục lùi lại, định trốn ra sau lưng Tần Ngật.

Nhưng Tần Ngật đã sớm lùi xa, đứng cạnh long ỷ, lạnh lùng quan sát.

“Bệ… bệ hạ…”

Sở Huỳnh nghẹn ngào, giọng run rẩy.

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Tần Bách đã chồm tới, một tay túm chặt tóc nàng ta, ấn đầu xuống nền điện.

“Tiện nhân! Trẫm đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại dám phản bội trẫm?! Đồ tiện nhân!”

Tiếng gầm của hắn vang vọng đại điện.

Chỉ trong khoảnh khắc, Sở Huỳnh đã tắt thở.

Phát tiết xong, Tần Bách như kiệt sức, ngồi phịch xuống đất.

Có lẽ hắn cũng hiểu, hôm nay chính là ngày tận số của mình.

Gương mặt hắn xám ngoét, ánh mắt đờ đẫn.

Nhưng ngay sau đó, vô tình quét mắt về phía cửa điện, hắn chợt sững lại.

Rồi đột ngột, mắt hắn sáng rực lên.

“Khanh nhi! Khanh nhi! Nàng đến rồi! Nàng nhất định là đến cứu trẫm, đúng không? Ta biết mà! Nàng vẫn là người đối xử tốt nhất với trẫm! Đều là lỗi của trẫm, đáng ra trẫm không nên bị Sở Huỳnh mê hoặc!”

“Nếu như khi ấy trẫm cưới nàng, có phụ thân nàng, có ngoại tổ phụ của nàng chống lưng, trẫm nhất định sẽ không rơi vào kết cục hôm nay!”

Tần Bách như phát cuồng, đột nhiên lao về phía ta, muốn túm lấy ta.

“Chặn hắn lại!”

Tần Ngật quát lớn.

Hai tên thị vệ lập tức đè chặt Tần Bách xuống đất, ép mặt hắn chạm mạnh vào nền điện lạnh lẽo.

“Ai cho các ngươi dẫn nàng tới vào lúc này?!”

Tần Ngật sải bước đến bên ta, giọng nói lạnh lùng quát hỏi.

Thuộc hạ đưa ta đến lập tức quỳ xuống.

“Vương gia thứ tội! Thuộc hạ cho rằng ngài muốn gặp Vân tiểu thư ngay lập tức, nhất thời nóng lòng, nên đã tính sai thời gian.”

“Ngày mai tự đi lĩnh mười gậy.”

“Tuân lệnh!”

Tên thuộc hạ lập tức đứng dậy, lui sang một bên.

Trong đại điện, chỉ còn ta và Tần Ngật đối diện nhau.

“Đi theo ta, đừng chạy lung tung.”

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, giọng điệu nghiêm túc.

Ta theo bản năng gật đầu.

Tần Ngật dẫn ta vào điện.

Lúc này, nửa khuôn mặt của Tần Bách bị áp chặt xuống nền gạch lạnh lẽo, vừa thấy ta cùng Tần Ngật bước vào, mắt hắn lập tức trợn trừng, như muốn nứt cả con ngươi.

“Ngươi! Các ngươi! Vân Khanh, ngươi không biết liêm sỉ!”

Hắn gầm lên.

Nhưng ngay giây sau, một cước của Tần Ngật đã đá thẳng vào tâm thất hắn, khiến hắn đập mạnh lưng vào cột trụ, phun ra một ngụm máu.

“Không biết nói chuyện thì cũng không cần giữ lại cái lưỡi.”

Tần Ngật lạnh lẽo lên tiếng.

Tần Bách co rúm lại trên nền đất, ôm lấy ngực, mở miệng, nhưng rốt cuộc không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Tần Ngật chỉ liếc hắn một cái đầy khinh thường, sau đó quay sang hỏi thuộc hạ:

“Trần Nhàn đâu?”

“Trần Thái hậu đang bị áp giải ở phía sau, có cần đưa bà ta vào không?”

“Dẫn vào!”

Chỉ chốc lát sau, Trần Thái hậu thất thểu bước vào điện.

Vừa nhìn thấy Tần Bách nằm sóng soài nơi góc đại điện, bà ta thét lên một tiếng chói tai, vội vã lao đến.

“Nhi tử của ta! Bách nhi của ta! Đừng dọa mẫu hậu!”

Thấy Tần Bách mở mắt, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, bà ta quay phắt lại, đôi mắt đầy căm hận nhìn Tần Ngật.

“Tần Ngật! Bách nhi của bản cung là thiên tử! Nếu ngươi dám động vào nó, ngươi sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ!” Trần Thái hậu xoay người, lạnh giọng nhìn Tần Ngật.

“Ngươi cứ yên tâm, kẻ bị vạn dân phỉ nhổ chỉ có thể là hắn!”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 27: Chương 27



Tần Ngật không buồn tranh luận, chỉ vung tay, ném hai thanh đoản kiếm xuống trước mặt bọn họ.

“Ta vốn không phải kẻ nhỏ nhen. Các ngươi hại c.h.ế.t phụ thân ta, một mạng đổi một mạng là đủ. Ta sẽ không g.i.ế.c cả hai người, các ngươi cứ tự mình thương lượng, hôm nay ai sẽ bước ra khỏi cánh cửa này.”

“Ngươi đừng có mơ! Muốn mẫu tử ta tự tàn sát lẫn nhau sao? Không có cửa đâu!”

Trần Thái hậu nghiến răng, giận dữ chỉ vào Tần Ngật.

“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội này thôi. Nếu không quyết định được trong ba tiếng đếm, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục.”

“Ba…”

Tần Ngật chậm rãi cất giọng.

“Ngươi muốn g.i.ế.c thì giết, còn lắm lời làm gì! Nhi tử của ta tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c ta, ngươi đừng hòng đạt được ý đồ—”

Lời còn chưa dứt, lưỡi d.a.o sắc bén đã đ.â.m thẳng vào lưng bà ta.

Trần Thái hậu kinh hoàng quay người, ánh mắt tràn đầy sự khó tin nhìn chằm chằm vào Tần Bách.

Ngay lúc ấy, Tần Ngật đột nhiên xoay người, chắn trước mặt ta, che đi cảnh tượng trước mắt.

Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay ấm áp đặt lên đôi mắt ta.

“Đừng nhìn.”

Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai.

Ta im lặng.

Hắn nghĩ ta sẽ sợ sao?

Cảnh tượng ghê rợn hơn thế này ta đã từng chứng kiến.

Lúc cả người hắn m.á.u me đầm đìa đứng trước mặt ta ngày ấy, so với cảnh này, còn kinh hoàng hơn nhiều.

Ta đưa tay gạt tay hắn ra.

Tần Ngật cúi đầu nhìn ta, đáy mắt thoáng qua một tia hối hận.

“Lẽ ra ta không nên để nàng ở lại.”

Ta: …

Là ai giữ ta ở lại đây?

Bây giờ lại muốn ta đi?

Nam nhân này, tâm tư sao mà thay đổi nhanh như vậy?

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tần Bách vang lên.

“Mẫu hậu, xin lỗi… Người cũng đã lớn tuổi rồi, mà ta thì còn rất nhiều ngày tháng phía trước… Cứ coi như người lại giúp ta thêm một lần nữa đi.”

Nghe vậy, ta quay đầu nhìn về phía hắn.

Tần Bách không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái hậu, giọng nói run rẩy.

Khóe mắt Trần Thái hậu rơi xuống một giọt lệ, nhưng ngay sau đó, nét mặt bà ta trở nên dữ tợn.

Bà ta vươn tay, định bóp cổ Tần Bách, nhưng hắn lại nhẫn tâm đ.â.m thêm mấy nhát nữa.

Trần Thái hậu lập tức đổ gục xuống đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.

“Ta thật sự đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của ngươi.”

Tần Ngật cất giọng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tần Bách.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta vốn nghĩ ngươi ra tay với huynh đệ ruột thịt và các thúc phụ đã là tận cùng của lòng lang dạ sói. Không ngờ trong mắt ngươi, ngay cả tình mẫu tử cũng chẳng đáng một xu. Ngay cả thân mẫu của mình, ngươi cũng có thể nhẫn tâm xuống tay.”

“Đây chẳng phải do ngươi ép ta sao?!”

Tần Bách gào lên, sắc mặt vặn vẹo, giọng nói điên cuồng.

Nói xong, hắn cảnh giác nhìn Tần Ngật, ánh mắt tràn đầy lo sợ.

“Ngươi sẽ không nuốt lời, không tha cho ta đấy chứ? Trong đại điện này có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu ngươi nuốt lời, sau này làm sao phục chúng?”

Tần Ngật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.”

Hắn chắp tay sau lưng, từng chữ từng câu đều lạnh như băng.

“Ngươi yên tâm, mạng của ngươi ta tuyệt đối không lấy. Không chỉ không lấy, mà ta còn muốn giữ ngươi lại thật tốt.”

“Truyền lệnh xuống—”

“Bệ hạ tự biết tội nghiệt sâu nặng, chủ động thoái vị, nhường lại hoàng vị cho ta. Không bao lâu nữa, hắn sẽ tự tay viết tội kỷ chiếu*, hướng về muôn dân mà sám hối.

(*)Tội kỷ chiếu là chiếu thư hoàng đế ban ra để tự nhận lỗi trước thiên hạ khi triều đình gặp biến cố lớn (thiên tai, chiến bại, chính sách sai lầm). Nó thể hiện trách nhiệm của hoàng đế và giúp xoa dịu lòng dân.

“Trần Thái hậu bệnh nặng qua đời, bệ hạ đau buồn khôn nguôi, suýt nữa muốn đi theo bồi táng. Nhưng vì niệm tình sinh dưỡng, hắn quyết định đến hoàng lăng, đời đời kiếp kiếp thủ mộ cho mẫu hậu.”

Tần Bách nghe vậy, giận đến mức mặt mày tái mét, hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.

“Tần Ngật, ngươi thật độc ác!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa vung d.a.o muốn đ.â.m thẳng vào Tần Ngật.

Nhưng trước khi hắn kịp động thủ, cấm quân đã nhanh chóng chế ngự, đè mạnh hắn xuống đất.

“Chặt một chân của hắn, đưa đến hoàng lăng canh giữ cho cẩn thận. Không thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần quỳ trước bài vị của mẫu hậu hắn mà sám hối là được.”

“Rõ!”

Tần Bách bị kéo ra ngoài, trên đường đi, tiếng chửi rủa điên cuồng của hắn vang vọng khắp đại điện.

Cho đến khi cấm quân nhét giẻ vào miệng hắn, lôi thẳng xuống dưới, tiếng mắng chửi mới hoàn toàn câm bặt.

Ba ngày sau, Tần Ngật đăng cơ.

Chuyện Tần Bách vì tư lợi mà cố ý phát tán ôn dịch bị phơi bày trước thiên hạ, khiến bá quan khinh thường, coi hắn như cặn bã.

Không biết là vì e sợ uy thế của Tần Ngật, hay thật sự đã quá thất vọng về Tần Bách, mà văn thần trong triều chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho hắn một câu.

Bọn họ thẳng thừng chấp nhận Tần Ngật làm tân đế.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 28: Chương 28



Về phần võ tướng trong triều, một nửa kính phục phụ thân ta, nửa còn lại thì sùng bái Tần Ngật.

Mà phụ thân ta lại dốc sức ủng hộ hắn lên ngôi, vậy nên triều đình chẳng có ai dám nói nửa lời phản đối.

Nửa tháng sau khi đăng cơ, Tần Ngật làm một chuyện lớn—

Hắn mở đại án điều tra tham quan, nghiêm trị kẻ đục khoét triều cương.

Hộ bộ Thượng thư và Bạch gia cầm đầu nhóm người tham ô bị tống vào đại lao.

Số bạc bị tịch thu khiến cả mẫu thân ta cũng phải ngạc nhiên, đủ thấy tham ô nghiêm trọng đến mức nào.

Hộ bộ Thượng thư cùng các chủ mưu chính bị phán xử c.h.é.m đầu sau mùa thu, những kẻ có liên quan trong tộc bị biếm làm thứ dân, ba đời không được bổ nhiệm làm quan.

Bạch Tâm Nhu cùng cả nhà bà ta cũng không tránh khỏi tội, bị lưu đày viễn xứ.

Vốn dĩ, Bạch Tâm Nhu chẳng hề nhúng tay vào chuyện tham ô.

Nhưng sau khi bị mẫu thân ta bức đến cảnh gia sản tiêu tán, lại thêm việc Sở Huỳnh vì muốn giữ thể diện trước mặt Tần Bách và Trần Nhàn, chẳng thèm đoái hoài đến sinh tử của người nhà, một vạn lượng bạc cứu mạng cũng không chịu đưa ra.

Quá uất hận, rốt cuộc Bạch Tâm Nhu cũng bị phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư xúi giục, thò tay vào chuyện dơ bẩn này.

Chuyện đến đây xem như đã hoàn toàn lắng xuống.

Những ngày này, tâm tình của mẫu thân ta vô cùng sảng khoái, đến mức mỗi ngày đều phát thưởng cho hạ nhân trong phủ ba lần.

Ngay cả tiểu nhị, chưởng quầy trong cửa hàng ở kinh thành cũng được chia một phần.

Về phần ca ca và Tiểu Tiểu, không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nhưng quan hệ giữa hai người tiến triển thần tốc, xem ra hôn sự sắp đến gần.

Mẫu thân ta, sau khi không còn ai đối đầu với bà ở kinh thành, đ.â.m ra lại rảnh rỗi đến mức phát chán.

Một ngày nọ, bà bất ngờ kéo ta lại, nghiêm túc hỏi:

“Khanh nhi, con có người trong lòng chưa?”

Ta trố mắt.

“Mẫu thân, không phải người nói sẽ nuôi con cả đời sao? Sao mới đây đã muốn đuổi con đi rồi?”

Ta ôm ngực, giả vờ tổn thương hỏi lại.

Mẫu thân nhìn ta, hừ một tiếng, định nói gì đó, nhưng ta vẫn chưa nghe được câu tiếp theo.

“Không phải ghét bỏ con, chỉ là bây giờ Tần Bách đã không còn là Hoàng đế nữa, cũng chẳng ai lấy chuyện con bị từ hôn ra để chế giễu con. Mẫu thân chỉ nghĩ, nếu con có người trong lòng, thì cứ mạnh dạn nói ra.”

“Có thành thân hay không cũng chẳng quan trọng, dù sao ca ca con cũng sắp định hôn sự rồi. Nhưng mà… nó thành công cũng nhanh quá, chẳng có chút sóng gió nào, đã dễ dàng bắt được con dâu về nhà cho ta. Mẫu thân đây chỉ có thể trông cậy vào con thôi.”

“…”

Nói cách khác, vì không được chứng kiến trò vui của ca ca, nên mẫu thân muốn tìm ta để bù lại?

Ta: “…”

Mẫu thân ta đương nhiên rất yêu thương con cái, chỉ là… mức độ có hơi hạn chế.

Sau đó, mỗi lần thấy ta ở nhà, bà lại tìm cớ đuổi ta ra ngoài.

“Ở nhà thì làm sao mà có cơ hội gặp được ai?”

Ta: …

Thế là rất nhanh sau đó, kinh thành mở hội hoa đăng.

Vừa ăn xong bữa tối, mẫu thân ta đã trực tiếp đẩy ta ra cửa.

Không còn cách nào khác, ta đành mang theo nha hoàn đi dạo loanh quanh, vừa đi vừa ăn vặt.

Đi mãi, ta bỗng trông thấy bên hồ có người đang thả thiên đăng.

Ta tò mò, vội vàng chạy lại, định góp vui.

Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn chưa từng thả thiên đăng bao giờ.

Không ngờ rằng, khi vừa đến nơi, ta liền nhìn thấy một người quen—Tần Ngật.

Hắn đang ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn trời bay lên không trung.

Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, nhưng khắp người hắn lại toát ra một loại bi thương nặng nề.

Không hiểu sao, ta lại bất giác tiến đến gần hắn.

“Thật trùng hợp.”

Hắn liếc ta một cái qua khóe mắt, rồi xoay người, mỉm cười.

“Ừm.”

Ta khẽ đáp.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Từ lần gặp nhau trong đại điện đến nay, đã gần một tháng ta chưa thấy hắn.

Bây giờ nhìn lại, bỗng có cảm giác như đã qua mấy đời.

Hôm nay, hắn không mặc hắc y như thường lệ, mà khoác trên người một bộ trường bào màu trắng bạc, thanh nhã như ánh trăng.

Lúc hắn cười, lại tựa như băng tuyết mùa đông đang tan chảy, vô cùng mê hoặc lòng người.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, khiến ta thoáng bối rối, ngay cả đôi tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

“Không ngờ nàng vẫn luôn mang theo thanh đoản kiếm ta tặng.”

Theo ánh mắt hắn, ta cúi xuống nhìn thanh đoản kiếm đang cài bên hông.

Thanh này đúng là vừa tay hơn bất kỳ thanh nào ta từng dùng, nên ta đã quen mang theo bên người mỗi khi ra ngoài.

“Dao của ngươi tặng rất dễ dùng.”

Ta chân thành khen ngợi, không chút giả dối.

Tần Ngật nhìn ta, bỗng nhiên nở nụ cười rực rỡ hơn trước.

Bị nụ cười ấy mê hoặc, ta nhất thời thất thần.

Đến khi hoàn hồn lại, ta chỉ muốn tự vả mình một cái.

Lớn từng này rồi, vậy mà vẫn không chịu nổi sắc đẹp của người khác.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 29: Chương 29



“Ngươi là đến thả thiên đăng đúng không? Ta còn có chuyện khác, vậy nên…”

Mặt hơi nóng lên, ta vội tìm cớ chuồn đi.

Nhưng chưa kịp nói hết câu, ta đã bị Tần Ngật ngắt lời.

“Ta đến để thả thiên đăng cho phụ vương. Mẫu thân mất sớm, ta là con một, từ nhỏ đã do phụ vương nuôi lớn. Giờ ông ấy rời xa ta, trên thế gian này, ta đã chẳng còn ai là thân nhân nữa.”

Không biết có phải do ta vô tình nhắc đến thiên đăng khiến hắn nhớ lại chuyện đau buồn hay không, mà giọng nói hắn bỗng chùng xuống, vẻ mặt cũng đượm buồn.

Sự bi thương trên gương mặt hắn khiến ta có chút áy náy.

Còn chưa kịp mở miệng nói gì, hắn đã bước lên hai bước, đến gần ta hơn.

Lúc này, ta mới ngửi thấy hương rượu thoang thoảng trên người hắn.

Hắn uống rượu sao?

Tần Ngật đứng cạnh ta, ánh mắt dừng lại ở một gánh hàng không xa, nơi một lão bá đang bán kẹo hồ lô.

“Khi còn sống, phụ vương thường xuyên mua kẹo hồ lô cho ta. Nhưng khi ấy ta đã lớn, không thích ăn, mỗi lần cầm về chỉ cắn một miếng rồi bỏ xuống. Sau này, có lẽ ta có muốn ăn cũng chẳng còn ai mua cho nữa.”

Hắn nhìn về phía quầy hàng, khóe môi nhếch lên, nụ cười chất chứa bi thương.

Nhìn hắn như vậy, ta càng thấy không đành lòng.

Nghĩ đến việc bản thân lại vô tình gợi lên nỗi đau của hắn, ta lập tức nhanh chân chạy về phía lão bá, vừa đi vừa dặn dò:

“Ngươi đứng yên đó, không được rời đi, ta đi mua cho ngươi!”

Chỉ chốc lát sau, ta đã nhanh chóng quay lại, đưa xâu kẹo hồ lô đến trước mặt hắn.

Hắn nhìn ta, đáy mắt lóe lên tia sáng khó tả, giọng nói trở nên sâu lắng hơn.

“Thật ra, ta còn một câu vẫn chưa nói hết.”

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt trở nên càng lúc càng mãnh liệt.

“Trước đây, phụ vương từng nói với ta, ngoài ông ấy ra, nếu có người thứ hai mua kẹo hồ lô cho ta, thì ta phải cưới nàng ấy về làm thê tử.”

“…”

Câu chuyện rẽ quá nhanh khiến ta giật b.ắ.n mình, suýt nữa làm rơi xâu kẹo hồ lô trong tay.

Khi que kẹo nghiêng đi, Tần Ngật vươn tay đỡ lấy, đưa lên cắn một miếng.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, từng chữ từng câu chậm rãi vang lên:

“Nàng có bằng lòng làm Hoàng hậu của ta không?”

“…”

Ta hoảng hốt xoay người bỏ chạy.

Khi về đến nhà, đầu óc ta vẫn quay cuồng, hoàn toàn không hiểu sao mọi chuyện lại đột nhiên phát triển đến mức bàn chuyện hôn nhân.

Trời vừa tảng sáng, mẫu thân đã lôi ta dậy khỏi chăn, thần sắc đầy kích động.

“Khanh nhi! Mau dậy! Tần Ngật đến cửa cầu hôn rồi!”

Ta sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Khoảng một canh giờ sau, Tần Ngật rời khỏi phủ, mẫu thân lập tức gọi ta vào tẩm phòng, cùng phụ thân đối chất.

“Con giỏi lắm! Ngày nào ta cũng bảo con ra ngoài xem có ai vừa mắt không, thế mà con chẳng chịu đi. Hóa ra con đã có người trong lòng từ lâu!”

“Ta nuôi lớn con và ca ca con, chẳng phải chỉ mong được chứng kiến chuyện tình cảm của các con sao? Vậy mà hết đứa này đến đứa khác, không nói không rằng đã tự giải quyết chuyện chung thân đại sự. Chẳng ai biết nghĩ cho mẫu thân này một chút!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mẫu thân nghiêm túc chất vấn ta, nhưng giọng điệu càng lúc càng lệch đi đâu mất.

Ta muốn khóc mà không có nước mắt, vội vàng thanh minh:

“Mẫu thân! Giữa con và Tần Ngật thực sự không có gì xảy ra!”

Nhưng bà hoàn toàn không tin.

“Lần trước ta hỏi ca ca con và Tiểu Tiểu thế nào rồi, nó cũng khẳng định không có gì. Vậy mà bây giờ, thiếu điều nó chỉ muốn dùng dây thừng buộc Tiểu Tiểu vào người nó thôi! Con bảo ta tin con thế nào đây?”

Ta: …

“Bất luận hai đứa các con đã phát triển đến mức nào, hôn sự này hiện tại ta không đồng ý!”

Mẫu thân đập bàn, kiên quyết tuyên bố.

Ta còn chưa kịp lên tiếng, phụ thân đã vội vàng hỏi trước:

“Vì sao?”

“Tần Ngật lớn hơn Khanh nhi tận năm tuổi, quá già rồi!”

Mẫu thân chê bai.

Phụ thân ta lập tức im lặng.

Một lúc sau, ông bỗng thấp giọng than thở đầy ủy khuất:

“Ta lớn hơn nàng chín tuổi. Chẳng lẽ nàng cũng đã chê ta già từ lâu rồi sao?”

Mẫu thân: …

“Ta đang nói chuyện của Khanh nhi! Chàng đừng có kiếm chuyện!”

Bà trừng mắt cảnh cáo.

Thế nhưng hôm nay, phụ thân hiếm khi chịu đối đầu với mẫu thân.

Ông nghiêm túc nói:

“Nàng cũng nói rồi, đây là chuyện của Khanh nhi. Vậy thì hỏi xem ý nó thế nào, nàng không thể chỉ vì suy nghĩ của mình mà hủy hoại cả đời con gái được.”

Mẫu thân định phản bác theo thói quen, nhưng chau mày suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng quay sang nhìn ta.

“Hôn sự này, con thấy thế nào?”

Ta: …

Nhất thời, không biết phải đáp thế nào.

Ta làm sao biết phải nhìn nhận thế nào?

Chẳng lẽ lại nói rằng Tần Ngật chỉ vì một xâu kẹo hồ lô và lời dặn của phụ vương hắn mà nhất định phải cưới ta sao?

Ta còn cần giữ mặt mũi không đấy?

Đúng lúc ta đang vắt óc suy nghĩ cách trả lời, thì nha hoàn trong viện của mẫu thân đột nhiên đứng ngoài cửa bẩm báo:

“Phu nhân, ngoài cửa có một thị vệ nói, bệ hạ bảo hắn đưa thư cho tiểu thư, có muốn nhận không ạ?”

Mẫu thân lập tức quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Còn truyền thư tình nữa? Vậy mà còn dám nói hai đứa không có gì?”

“Không thể nào là thư tình được!”

Ta quả quyết phản bác.

“Không tin sao? Vậy cứ chờ thư mang vào, con sẽ để người xem. Hắn chắc chắn là cầu hôn xong thì tỉnh táo lại, nghĩ kỹ rồi hối hận! Giờ đây gửi thư cho con, tám phần là muốn bảo con đừng đồng ý.”
 
Back
Top Bottom