Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 10: Chương 10



Lúc quản gia ra ngoài, phụ thân ta đã về phòng, chỉ còn ta ngồi dưới gốc cây cùng mẫu thân.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư vừa thấy mẫu thân liền cười đến híp cả mắt, vội vã tiến lên gần.

“Mới hơn một tháng không gặp, khí sắc của phu nhân thật sự càng ngày càng tốt.”

“Còn cả tiểu thư nhà phu nhân nữa, ôi chao, khuôn mặt này đúng là xinh đẹp quá, nhìn mà khiến người ta yêu thích vô cùng.”

Bà ta không chỉ tâng bốc mẫu thân, thấy ta ngồi đó cũng nắm lấy tay ta mà khen ngợi không ngớt lời.

“Có chuyện thì nói thẳng.”

Mẫu thân hờ hững gạt tay bà ta ra, sắc mặt lạnh nhạt.

Phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư thoáng cứng đờ, nhưng cố nhịn xuống, rất nhanh lại nặn ra nụ cười.

“Trước đây ta có nhiều điều mạo phạm phu nhân, tất cả đều là lỗi của ta. Mong phu nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”

“Hôm nay ta đến đây chủ yếu là thay mặt phu quân, Hộ bộ hiện đang cần mượn một khoản tiền từ phu nhân.”

“Nhưng phu nhân yên tâm, khoản tiền này khi thu thuế vào năm sau nhất định sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi, tuyệt đối không phải vay không.”

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư cúi thấp người, làm ra vẻ hết sức khiêm nhường.

Người ta thường nói, trước sự nhún nhường, khó lòng mà nặng lời. Mẫu thân ta cũng dần dịu lại, không còn khó chịu như lúc ban đầu.

“Mượn tiền? Mượn tiền gì? Biên quan dù có chiến sự, ngân khố có eo hẹp, nhưng cũng không đến mức phải đi vay tiền từ một thương nhân như ta chứ?”

Mẫu thân ta nghi hoặc hỏi.

“Phu nhân nói không sai.”

Nói rồi, phu nhân Hộ bộ Thượng thư đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai ngoài ta và mẫu thân, mới hạ giọng tiếp tục:

“Là bệ hạ muốn trùng tu và mở rộng hành cung ở phương Nam, để mùa xuân năm sau đi tuần có thể nghỉ lại.”

Mẫu thân ta khẽ nhíu mày.

“Không có tiền. Không cho mượn.”

"Sao có thể không có được? Chỉ tính riêng số cửa hàng của phu nhân trong kinh thành cũng đã thu về không ít, huống hồ phu nhân còn có một người mẫu thân giàu có như vậy."

Giọng điệu của phu nhân Hộ bộ Thượng thư gấp gáp hơn, trong mắt còn lộ vẻ không vui.

Mẫu thân ta nhìn bà ta, đột nhiên cười.

“Tiền ta kiếm được đều đem đi mua quần áo và trang sức hết rồi. Hôm trước ngươi cũng thấy rồi đấy, ta tiêu xài hoang phí thế nào. Xưa nay ta không thích giữ tiền.”

Mẫu thân ta nói dối mà không chút chớp mắt, sau đó chậm rãi cất giọng đầy ẩn ý:

“Ngươi muốn vay tiền, sao không tìm Bạch Tâm Nhu, lại đến tìm ta làm gì?”

Lời mẫu thân vừa dứt, ta mới sực nhớ bà vẫn chưa biết về chuyện bát quái ngoài kia.

Trước đó không lâu, mẫu thân ra ngoại thành kiểm tra sản nghiệp, đúng lúc trong kinh xảy ra một chuyện lớn—Bạch Tâm Nhu và phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư trở mặt với nhau.

Nghe nói, phu nhân Hộ bộ Thượng thư vì muốn chen chân vào một nhóm tiểu thư phu nhân quyền quý khác, đã nói xấu Bạch Tâm Nhu sau lưng, ai ngờ bị bà ta nghe thấy.

Từ đó trở đi, Bạch Tâm Nhu liền đóng cửa không ra ngoài.

Thấy sắc mặt phu nhân Hộ bộ Thượng thư ngày càng khó coi, ta nhanh chóng ghé sát tai mẫu thân, thì thầm kể lại chuyện này.

Mẫu thân nhướng mày, nhìn lại phu nhân Hộ bộ Thượng thư, ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần ghét bỏ.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư lập tức cứng đờ, nụ cười trên môi cũng không giữ nổi nữa.

“La Vân Cẩm, ánh mắt đó của ngươi là sao? Dù gì ta cũng là phu nhân của quan viên tam phẩm, sao có thể để ngươi xem thường mãi thế?”

Bà ta tức giận quát.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Xem thường? Không mắng ngươi đã là nể mặt lắm rồi. Ta khinh nhất là loại người hai dạ ba lòng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”

“Nếu không phải kẻ ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu, ta còn muốn cười nhạo ngươi vài câu nữa kìa.”

Mẫu thân lạnh nhạt nói, rồi phất tay dứt khoát:

“Đóng cửa, tiễn khách. Ta không có tiền, ngươi đi tìm người khác mà vay. Nếu không tin, cứ bảo Hộ bộ Thượng thư trực tiếp tấu lên bệ hạ, xem hắn có dám tự mình đến tìm ta không?”

Nói xong, bà kéo ta xoay người rời đi.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư muốn đuổi theo, nhưng bị quản gia sai người giữ lại, không thể làm gì khác ngoài bị ép rời đi.

Vừa vào đến phòng, mẫu thân liền tức giận nói:

“Vừa mới đăng cơ đã nghĩ đến chuyện hưởng lạc? Trước đây sao ta không nhìn ra hắn là loại người này? Nếu không phải sáu vị Hoàng tử của tiên đế chẳng có kẻ nào ra hồn, mà hắn lại có hôn ước với con từ nhỏ, thì phụ thân con cũng không đến mức phải đẩy hắn lên ngôi!”

Nghe vậy, ta không khỏi nhớ lại khoảng thời gian tiên đế gần băng hà.

Với bối cảnh của phụ thân và ngoại tổ phụ, Tần Bách lên ngôi có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Năm vị Hoàng tử còn lại đều thấy không có hy vọng, thế nên chẳng ai có ý định phản kháng.

Không cần đổ máu, hắn cứ thế mà bước lên long ỷ.

Mỗi người trong số họ đều được sắc phong vương vị và ban phong địa.

So với những cuộc đấu đá tranh đoạt ngai vàng trong các triều đại trước, lần này có thể xem là một trong những màn tranh đoạt ôn hòa nhất.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 11: Chương 11



Ba ngày sau.

Đến giờ dùng bữa trưa, ca ca vẫn chưa về.

Phụ thân sai gia nô đến trà lâu mà huynh ấy thường lui tới để tìm nhưng không thấy.

Mãi đến khi cả nhà đã ăn xong được một lúc lâu, huynh ấy mới trở về, sắc mặt vô cùng nặng nề.

Sau khi cho tất cả nha hoàn, gia đinh lui ra, ca ca đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn phụ thân rồi chậm rãi nói:

“Công thân vương, Nhân thân vương, Trang thân vương, Duệ thân vương, Hiền thân vương… tất cả đều đột tử.”

“Cái gì?”

Phụ thân thất thanh kinh ngạc.

Ta cũng bị chấn động không nhỏ.

Năm vị thân vương này chính là năm vị hoàng huynh cùng cha khác mẹ của Tần Bách.

Chỉ mới hôm qua, ta còn cảm thán rằng bọn họ là số ít Hoàng tử trong hoàng thất có thể sống yên ổn đến cuối đời.

Vậy mà hôm nay, sao lại đột nhiên c.h.ế.t sạch như vậy?

Việc này không thể không khiến người ta hoài nghi.

“Không chỉ bọn họ, Trấn Bắc vương, Bình Nam vương… các hoàng thúc của tiên đế cũng đều qua đời, ngay cả con cháu bọn họ cũng không một ai sống sót.”

Ca ca nói đến đây, giọng điệu lộ ra vài phần tiếc nuối.

Sau đó, huynh ấy ngẩng đầu nhìn phụ thân, trầm giọng nói tiếp:

“Theo tin con nhận được, trong suốt một tháng qua, tất cả bọn họ đều đang dùng ‘Duyên Niên Đan’.”

“Duyên Niên Đan?”

Phụ thân nhíu mày.

“Là loại đan dược mà tiên đế từng cho người luyện chế, nói rằng có thể kéo dài tuổi thọ. Nhờ vào loại đan dược này mà tiên đế sống lâu hơn các vị Hoàng đế trước đó gần mười năm.”

“Không biết ai truyền ra tin đồn rằng càng uống lâu càng sống thọ, thế là đám thân vương này không chỉ tự mình uống mà còn bắt con cháu uống theo.”

“Kết quả, mới chỉ một tháng… tất cả đều c.h.ế.t sạch.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ca ca ngừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng hơn mấy phần:

“Năm đó, khi tiên đế băng hà, trên kệ đầu giường có đặt một hộp đựng Duyên Niên Đan cùng đơn thuốc, tất cả đều được truyền lại cho Tần Bách.”

Câu nói này khiến sắc mặt phụ thân trầm hẳn xuống.

“Phụ thân, chuyện này hẳn là có liên quan đến Tần Bách. Nếu hắn thật sự nhẫn tâm đến mức này, chúng ta cần phải sớm chuẩn bị đối sách.”

“Người của phụ thân đều ở biên quan, khó thể giải quyết nguy cơ trước mắt. Dù phụ thân nắm giữ hổ phù, có nhiều năm chiến công lẫy lừng, lại thêm thế lực của ngoại tổ phụ, Tần Bách không dám ngang nhiên ra tay với chúng ta, nhưng mũi tên trong bóng tối mới thực sự đáng sợ.”

Phụ thân nghe xong, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi gật đầu.

Phụ thân siết chặt nắm tay, vừa định xoay người đi vào thư phòng thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi ca ca:

“Tần Ngật thế nào rồi?”

“Hiện tại không có gì đáng lo ngại. Vừa nhận tin từ biên quan, hắn đã về nhà lo hậu sự cho Trấn Bắc vương. Chỉ là không biết hắn có dùng loại đan dược kia hay không. Con đã sai người gửi thư nhắn cho hắn, phải đợi tin hồi âm mới rõ được.”

Nghe vậy, phụ thân mới hơi thả lỏng, sau đó rời đi.

Ca ca cũng chuẩn bị ra ngoài, nhưng trước khi bước đi, ánh mắt huynh ấy bỗng quét qua ta, dừng lại một chút rồi hỏi:

“Sợ không?”

Ta lắc đầu.

“Không hổ là nữ nhi của Vân gia.”

…Khoan đã? Sao câu này nghe giống y như giọng điệu của phụ thân vậy?

“Một lát nữa muội ra cửa hàng tìm mẫu thân, nói cho bà biết chuyện này. Chỉ cần cẩn thận hơn bình thường một chút là được, không cần quá lo lắng.”

“Mấy vị vương gia vừa gặp chuyện, nếu Tần Bách không muốn bị lật đổ ngay lập tức, trong thời gian tới hắn sẽ không động đến chúng ta. Hậu quả của việc đó, hắn gánh không nổi.”

“Nên cứ ở kinh thành mà chơi đùa như trước, muốn làm gì thì làm, thấy ai ngứa mắt thì đánh, không cần kiêng nể. Có chuyện gì giải quyết không xong, cứ đi tìm ca ca, ca ca bảo kê muội.”

Ta gật đầu.

Ca ca nhìn ta như vậy, bỗng nhẹ cười một tiếng, sau đó bước lại gần, đặt tay lên đầu ta, xoa nhẹ một cái.

Khoảnh khắc bàn tay to lớn ấy đặt xuống, ta lập tức có cảm giác như bị nắm trúng nhược điểm, cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.

May thay, huynh ấy chỉ khẽ xoa đầu một cái rồi buông tay, xoay người rời khỏi phòng.

Ta chạm lên n.g.ự.c mình—

Ngoài việc nhịp tim dường như nhanh hơn một chút…

Hình như còn có chút ấm áp?

Nhận được lời dặn của ca ca, ta lập tức rời nhà đến cửa hàng tìm mẫu thân.

Nhưng không ngờ vừa đến nơi, ta liền thấy Bạch Tâm Nhu cũng có mặt.

Bên cạnh bà ta là phu nhân Hộ bộ Thượng thư, hai người kề sát nhau, trông thân mật đến mức gần như dính thành một khối, rõ ràng đã làm lành.

“Bạch tỷ tỷ quả thực vì nước vì dân, vô tư cống hiến, trong lòng tràn đầy chính nghĩa. Không như một số kẻ, chỉ biết đắm mình trong vũng tiền tài, toàn thân nồng nặc mùi tục khí của kẻ phát tài, nhìn đã thấy ghê tởm.”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 12: Chương 12



Phu nhân Hộ bộ Thượng thư cười nói, giọng điệu xu nịnh, trong mắt đầy vẻ khinh thường khi nhìn về phía mẫu thân ta.

Trên mặt Bạch Tâm Nhu mang theo một nụ cười hài lòng, rõ ràng rất hưởng thụ những lời nịnh nọt này.

Thế nhưng, nhìn kỹ thì cánh tay bà ta lại hơi rụt về phía sau, cả người cũng toát lên chút xa cách—rõ ràng trong lòng vẫn còn khúc mắc.

Nghe nói bà ta đã quyên một nửa gia sản cho Hộ bộ, lúc đầu ta còn không tin, giờ xem ra là thật.

Có điều, bà ta đang tính toán điều gì đây?

“Ôi chao, đừng nói chuyện chọc cười ta nữa, chính nghĩa cái gì chứ?”

Đô đốc phu nhân đứng cạnh mẫu thân hừ lạnh, giọng đầy châm chọc:

“Bất quá cũng chỉ là muốn giữ vững vị trí Hoàng hậu cho con gái mình, có gì mà tâng bốc ghê vậy? Nếu không phải vì Bạch Tâm Nhu chịu bỏ tiền ra giúp Hộ bộ, còn không đòi hồi báo, làm long nhan vui vẻ, thì hôm nay con gái ta đã phải vào cung tham gia tuyển tú rồi!”

“Cuộc tuyển phi lần này bị các người phá hỏng, thật đúng là thủ đoạn hay đấy!”

Đô đốc phu nhân khinh thường nói.

Bạch Tâm Nhu dường như đã bị đả kích quá nhiều trong suốt một tháng qua, vừa bị châm chọc một câu đã không còn giữ được phong thái điềm tĩnh như trước, lập tức cao giọng phản kích:

“Có bản lĩnh thì ngươi cũng quyên tiền đi? Ta muốn trải đường cho con gái mình thì sao chứ? Bây giờ trong hậu cung của bệ hạ, con gái ta là Hoàng hậu duy nhất, chẳng có phi tần nào khác! Ngươi mà còn dám vô lễ với ta, ta sẽ bảo con gái ta cầu xin bệ hạ điều Đô đốc nhà ngươi ra một nơi hẻo lánh ngoài kinh thành làm quan đấy!”

“Ôi chao, làm như ngươi vinh hiển lắm vậy? Chẳng qua chỉ là một gia đình quan viên ngũ phẩm đi lên, có chút tiền thì giỏi lắm sao? Dựa vào chút của cải cỏn con mà vênh váo trước mặt ta? Ngươi cứ để con gái ngươi cầu xin đi, ta còn sợ nàng ta không dám nói nữa đấy!”

“Ta muốn xem thử, sau khi nàng ta mở miệng, bệ hạ sẽ xử lý thế nào đây!”

Đô đốc phu nhân hoàn toàn không sợ hãi.

Bạch Tâm Nhu tức đến mức giơ tay định túm tóc bà ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng Đô đốc phu nhân cao hơn, khỏe hơn, cuối cùng chính bà ta lại bị Đô đốc phu nhân đè xuống đất đánh túi bụi.

Chỉ trong chốc lát, hai người mới bị tách ra.

Bạch Tâm Nhu ôm mặt, giận dữ chỉ vào Đô đốc phu nhân, nghiến răng nói:

“Ngươi cứ đợi đó cho ta!”

Nói xong, bà ta được phu nhân Hộ bộ Thượng thư đỡ ra ngoài.

Đô đốc phu nhân vẫn đứng cạnh mẫu thân ta, vỗ tay, hả hê nói:

“Lâu lắm rồi mới được đánh một trận ra trò, sảng khoái thật!”

“Ôi chao, suýt quên mất chính sự. Vân phu nhân, cửa hàng nhà bà có hàng trang sức mới nhập về không? Lấy cho ta xem thử nào.”

Bà ta xoay người nhìn mẫu thân ta, hỏi.

Mẫu thân ta ra hiệu cho gia nhân, lập tức có người mang ba bộ đầu mấn mới nhất, giá đắt đỏ nhất ra.

Không chỉ vậy, bà còn tặng thẳng cả ba bộ cho Đô đốc phu nhân.

Đô đốc phu nhân có phần kinh ngạc, cảm thán:

“Xem ra Vân phu nhân thực sự không đội trời chung với bà ta.”

Mẫu thân ta cười nhạt:

“Ai khiến bà ta không thoải mái, ta liền vui vẻ.”

Đô đốc phu nhân cũng không khách sáo nữa, liền nhận lấy.

Trước khi rời đi, bà còn vỗ n.g.ự.c hứa hẹn:

“Lần sau mà lại gặp Bạch Tâm Nhu, ta thấy ngứa mắt lần nào đánh lần đó!”

Ta nhìn theo bóng lưng bà ta khuất dần, sau đó quay sang nhìn mẫu thân vẫn đang cười ý vị, không nhịn được mà hỏi:

“Bạch Tâm Nhu giờ thảm đến mức này rồi sao? Sao ai cũng có thể giẫm lên đầu bà ta một bước vậy?”

“Đô đốc là quan nhị phẩm, mặc dù cao hơn phủ Thượng thư một bậc, nhưng Sở Huỳnh vẫn còn là Hoàng hậu cơ mà?”

Mẫu thân ta đặt chén trà xuống, chậm rãi phân tích:

“Dù chức vị Đô đốc không quá cao, nhưng nhà họ lại thuộc một trong năm đại thế gia có gốc rễ vững chắc. Quan trọng nhất vẫn là do Tần Bách tự làm tự chịu. Nhà mẹ đẻ của Trần Thái hậu cũng chỉ là quan ngũ phẩm, chẳng cho hắn được chút bối cảnh nào. Sau khi đăng cơ, hắn lại phụ bạc con, khiến hắn mất đi hai thế lực chống lưng lớn nhất là phụ thân con và ngoại tổ phụ con. Cộng thêm năm nay hắn từ bỏ tuyển tú, khiến nữ nhi của các thế gia không thể tiến cung, vậy nên chẳng có đại thần nào vì lợi ích mà bảo vệ hắn cả.”

“Bên cạnh hắn giờ chẳng còn mấy người dùng được.”

“Nếu Đô đốc phu nhân nói thẳng ra là nhắm vào bệ hạ, bà ta tất nhiên không dám. Nhưng đối phó với Bạch Tâm Nhu thì quá dễ dàng.”

“Với tình hình của Tần Bách hiện tại, dù hắn có muốn cũng không thể vì mấy câu nói bên gối của Sở Huỳnh mà đi gây chuyện với thế gia có nền móng vững chắc như vậy.”

Mẫu thân nói xong, ta mất một lúc để tiêu hóa hết lời bà.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 13: Chương 13



Đến khi hoàn hồn lại, mẫu thân đã đi về phía xe ngựa, chuẩn bị đến giám sát cửa hàng tiếp theo.

Ta chợt nhớ tới lời dặn của ca ca, lập tức vội vàng đuổi theo.

Trên xe ngựa, ta hạ giọng thuật lại chuyện Duyên Niên Đan cho mẫu thân nghe.

Ta vốn nghĩ bà sẽ sững sờ trong chốc lát, nhưng không ngờ bà lại phấn khởi ra mặt.

“Kiếm tiền! Phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền!”

Mắt mẫu thân sáng rực, hệt như nhìn thấy một núi vàng.

“Vừa hay Bạch Tâm Nhu đã quyên một nửa gia sản cho Hộ bộ, trong tay bà ta chắc chắn không còn bao nhiêu tiền mặt. Khoảng thời gian này, ta sẽ tìm cách ép giá cửa hàng của bà ta, có khi còn có thể mua lại với giá rẻ!”

Ta: “…”

“Mẫu thân, người có nghe rõ con vừa nói gì không? Không nghe nhầm đấy chứ?”

Ta nhìn bà đầy kinh ngạc.

“Dĩ nhiên là không nhầm!”

Bà vỗ vai ta, vẻ mặt đầy hưng phấn:

“Ngốc quá! Tần Bách muốn động đến chúng ta, chỉ có thể lén lút giở trò sau lưng.”

“Người ta thường nói, có tiền thì có thể khiến quỷ đẩy cối xay, nên chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ bảo ca ca con ra giang hồ tìm một nhóm cao thủ võ lâm bảo vệ chúng ta. Còn cả độc y, thần y, ta cũng sẽ mời đến. Nếu Tần Bách dám ra tay, ta sẽ cho hắn biết ai mới là kẻ bị diệt trước!”

Nói rồi, bà vỗ mạnh lên đùi, mặt đầy khí thế.

Ta: “…”

Quả nhiên, không hổ danh là người có thể đàn áp cả một vị đại Tướng quân như phụ thân ta—đủ cứng rắn, đủ táo bạo!

Đột nhiên ta cảm thấy, thứ tự về chỉ số tâm cơ trong nhà cần được sắp xếp lại.

Trước đây là: Ca ca > Phụ thân > Mẫu thân > Ta.

Hiện tại, ta thấy có thể đổi thành: Ca ca > Mẫu thân > Phụ thân > Ta.

Nhưng mà, tập trung kiếm tiền thì chẳng có gì sai cả!

Thoáng chốc lại hai tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, kinh thành lan truyền một tin bát quái chấn động.

Khi trước, Sở Phong bị thương trốn về kinh, phụ thân ta cũng cáo bệnh ở nhà, vì vậy Tần Bách buộc phải bổ nhiệm một võ tướng mới đến trấn thủ biên quan.

Hắn không muốn dùng những lão tướng có thâm niên trong triều, mà lựa chọn một vị quan võ trẻ tuổi do chính hắn đề bạt.

Nhưng kết quả—vị quan võ đó vừa đến nơi chưa bao lâu thì đã “gặp chuyện”.

Nghe nói, vì tuổi trẻ hiếu thắng, hắn dẫn theo một toán quân đi tập kích địch, nhưng lại bị địch dụ vào sương mù dày đặc, cuối cùng bị phục kích ngay tại chỗ.

Đầu hắn bị c.h.é.m xuống, gửi thẳng đến cổng thành.

Việc này đã giáng một đòn nghiêm trọng vào lòng quân, thậm chí suýt chút nữa thành trì biên cương bị công phá.

Về sau, Tần Ngật tự mình dẫn quân tiến hành tập kích lần nữa.

Cũng là màn sương dày đặc ấy, nhưng hắn lại có thể khéo léo điều binh, dẫn quân đội lấy ít thắng nhiều, thu về vô số thủ cấp của kẻ địch.

Chiến công này đã vực dậy sĩ khí đang sa sút thảm hại, khiến lòng quân hăng hái trở lại.

Kể từ đó, danh tiếng của hắn bắt đầu vang dội.

Năng lực của hắn được truyền tụng thần kỳ đến mức, người trong kinh tôn xưng hắn là “Chiến thần”!

Từ hài tử mới lên năm đến bậc lão niên tóc bạc, ai ai cũng ngưỡng mộ.

Trong các tửu lâu, quán trà, đâu đâu cũng là những giai thoại về hắn.

Sau đó, Tần Bách lại tiếp tục phái một võ tướng khác đến, nhưng chẳng tạo được chút sóng gió nào.

Binh sĩ biên quan giờ chỉ công nhận Tần Ngật là chủ soái duy nhất, dân chúng vùng biên cương cũng vô cùng ủng hộ hắn.

Hiện tại, chiến sự đã yên ổn.

Mười ngày trước, Tần Bách ban thánh chỉ, triệu Tần Ngật hồi kinh diện thánh.

Tính toán thời gian, chắc hẳn hắn sẽ đến kinh thành trong những ngày gần đây.

Nghe nói, mặt hắn tựa ngọc, thân cao tám thước, không chỉ dũng mãnh thiện chiến mà còn tuấn mỹ vô song.

Chẳng trách, toàn bộ tiểu thư khuê các trong kinh đều đổ dồn sự chú ý vào hắn.

Cứ ra đường là có thể nghe thấy tên hắn, đến mức ta đã sắp chai cả tai rồi!

“Khanh nhi, dạo này có thứ gì muốn mua không? Mẫu thân dư tiền đến mức chẳng biết tiêu vào đâu rồi.”

Mẫu thân nhàn nhã nhấp một ngụm trà, giọng điệu vô cùng khoan khoái.

Ta: “Không, con không muốn mua gì cả! Mẫu thân, con ra ngoài một lát!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nói xong, ta liền xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Ta nào dám để mẫu thân tiếp tục mua đồ cho ta nữa chứ!

Từ khi bà thu mua một nửa sản nghiệp của Bạch Tâm Nhu, bà càng tiêu tiền không chút kiêng kị.

Y phục, trang sức, những thứ mới lạ trong kinh thành—bà liên tục tìm cách nhét vào phòng ta.

Đến mức phòng của ta đã chật kín, buộc phải dọn ra năm sáu gian phòng trống khác để chứa đồ.

Những bộ y phục, trâm cài kia, có lẽ cả năm ta cũng không mặc hết một lần.

Ta thực sự không dám để bà mua thêm nữa—quá lãng phí!
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 14: Chương 14



Hôm trước, ta đến tiệm sách để mua cuốn thoại bản mà ta đang theo dõi, nhưng bán hết sạch.

Chủ tiệm nói hôm nay sẽ có hàng mới nhập về, nên ta ra ngoài chính là để mua nó.

Mấy ngày nay ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cuộc sống có chút nhàm chán quá mức.

“Tiểu Tiểu, ngươi có muốn ăn kẹo hồ lô không?”

Ta nhìn thấy không xa có một người bán hồ lô đường, bèn quay sang hỏi thiếu nữ đi bên cạnh.

Nàng ấy là một trong những “kỳ nhân dị sĩ” mà ca ca bỏ tiền thuê về.

Tuổi tác xấp xỉ ta, nhỏ hơn ta vài tháng, dáng người cũng hơi thấp hơn một chút, gầy yếu hơn.

Thoạt nhìn, nàng trông chẳng khác gì một bé gái mười hai, mười ba tuổi.

Nhưng trên thực tế—nàng tinh thông y độc, đặc biệt là thuật đào tẩu.

Danh tiếng của nàng vang dội trên giang hồ, từng bị cao thủ đệ nhất võ lâm truy sát, nhưng vẫn trốn thoát thành công.

Ca ca đưa nàng đến bên cạnh ta không phải để nàng dùng võ công bảo vệ ta, mà chỉ để đảm bảo rằng nếu gặp nguy hiểm, nàng có thể lập tức đưa ta trốn mất dạng.

Cứu mạng ta theo đúng nghĩa đen.

Tiểu Tiểu lắc đầu, từ chối.

Ta nhìn khuôn mặt tròn tròn như bánh bao của nàng, nhưng biểu cảm lại già dặn hơn tuổi, suýt chút nữa không nhịn được mà đưa tay lên nhéo má nàng.

Haizz.

Thật vất vả mới gặp được một muội muội nhỏ tuổi hơn ta, ta còn chưa kịp thỏa mãn h*m m**n bảo vệ người khác…

Kết quả, nàng lại còn chín chắn hơn cả ta nữa!

Ta và Tiểu Tiểu tiếp tục bước đi.

So với ngày thường, đường phố kinh thành dường như có thêm nhiều người lạ mặt hơn.

Bọn họ bước đi chậm chạp, vẻ mặt đầy tang thương.

Ta còn chưa kịp nhìn kỹ—

“Hí ——!”

Một tiếng ngựa hí thê lương vang vọng khắp phố, lập tức thu hút sự chú ý của ta.

Ta theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy có người đang c.h.é.m ngựa ngay giữa đường.

Ở trung tâm con phố, một nam tử mặc hắc y bó sát đang quỳ một gối trên đất, trong lòng còn ôm lấy một đứa trẻ đang hoảng sợ khóc thét.

“Ngươi chán sống rồi sao? Dám c.h.é.m ngựa của Bạch gia chúng ta?”

“Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là tỷ muội tốt của Hoàng hậu nương nương không?”

“May mà nàng không có trong xe, nếu không, chặt ngươi thành trăm mảnh cũng còn nhẹ!”

Một tên tiểu tư từ trước xe lảo đảo bò ra, tức giận quát tháo.

Ta nhìn kỹ dấu hiệu trên xe ngựa, đúng là của nhà Bạch Dung.

Tiểu tư kia vung roi ngựa, định quất thẳng xuống vị nam tử vận hắc y, nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy roi, tiểu tư lập tức bị kéo ngã nhào xuống đất.

Hắn thậm chí không dùng sức, vậy mà tên tiểu tư kia vẫn ngã mạnh đến mức lăn vài vòng.

Vị nam tử chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ đứng dậy, đưa đứa trẻ trong lòng cho người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ ấy nhận lấy con, liên tục cúi đầu cảm tạ, sau đó vội vàng rời đi.

Hắn cũng xoay người định rời đi, nhưng tên tiểu tư đã bò dậy, tiếp tục cản đường hắn.

“To gan! Ngươi có biết Bạch gia ta có địa vị gì trong triều đình không?”

Nghe vậy, nam tử cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị, mang theo khí thế bức người:

“Dù có là vương hầu tướng lĩnh thì sao? Dám phóng ngựa giữa đường, suýt nữa gây họa sát nhân, theo quốc pháp, bất kể ngươi là ai, cũng không thoát tội!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chỉ cần nghe giọng, ta đã có thể đoán được hắn không phải người tầm thường.

“Hừ! Nghe giọng điệu này, chắc hẳn là ngoại lai, đúng không? Không biết ngươi từ cái xó xỉnh nào chui ra, nghèo rớt mồng tơi, lại dám lên mặt với gia gia đây? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là vương pháp chân chính!”

Nói rồi, tên tiểu tư rút ra một chiếc còi nhỏ, thổi mạnh một tiếng.

Chẳng mấy chốc, mấy tên đại hán cao lớn vạm vỡ liền ùn ùn kéo đến, bao vây vị nam tử vận hắc y.

“Hừ, đừng nói ngựa của ta chưa hề giẫm trúng đứa trẻ kia, cho dù có giẫm phải thì cũng chẳng ai dám buộc tội ta! Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết bầu trời này cao đến đâu!”

Tên tiểu tư phất tay ra hiệu, mấy đại hán vung đao lao về phía vị nam tử.

Dường như hắn đang bị thương, không biết có phải lúc c.h.é.m ngựa đã động đến vết thương hay không, mà cử động có chút không linh hoạt.

Ta có thể nhìn ra võ công của hắn không tầm thường, nhưng dù cao cường thế nào, cũng khó địch nổi bốn phương vây đánh.

Dưới sự bao vây của đám đại hán, hắn dần rơi vào thế yếu.

Nhìn thấy vậy, tên tiểu tư cười đắc ý, lên tiếng khiêu khích:

“Ngươi nhìn xem trên con phố này có bao nhiêu người? Có ai dám xía vào không? Ngươi có biết vì sao không?”

“Bởi vì bọn họ đều biết rõ thế lực của Bạch gia chúng ta lớn đến mức nào!”

“Chỉ có tên nhà quê không biết trời cao đất dày như ngươi, đến một chút tự lượng sức mình cũng không có!”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 15: Chương 15



Hắn cười nhạt, giọng điệu tràn đầy khinh miệt.

Ta thực sự không thể nhìn nổi bộ mặt đáng ghét của hắn nữa, vì thế bước thẳng lên trước.

“Ồ? Bạch gia các ngươi rốt cuộc có thế lực ghê gớm thế nào, nói ra cho bản tiểu thư nghe thử xem?”

Ta khoanh tay, đứng cạnh xe ngựa, nâng mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Tiểu Tiểu lập tức bám sát bên cạnh ta, cảnh giác quan sát xung quanh.

“Ngươi là ai mà dám…”

Tên tiểu tư tức tối quay đầu định mắng, nhưng khi nhìn thấy ta, hắn liền lập tức ngậm miệng lại.

Tuy nhiên, trong mắt hắn lại không hề có vẻ sợ hãi, mà lộ ra thêm vài phần chế giễu.

“Vân tiểu thư, đừng tự rước phiền phức vào người. Nhà các ngươi giờ đã không còn được bệ hạ coi trọng, không còn huy hoàng như trước. Còn Bạch gia chúng ta, hiện giờ chính là gia tộc được sủng ái nhất bên cạnh bệ hạ.”

“Nếu làm căng mọi chuyện, sợ là chẳng ai có kết cục tốt đẹp đâu.”

Hắn cười lạnh, giọng điệu vô cùng ngạo mạn.

Nghe vậy, ta không khỏi có chút cảm khái—

Xem ra ta đã quá lâu không ra tay, khiến bọn họ quên mất danh hiệu “tiểu ma vương” của ta năm nào rồi.

Khi trước, vì thân phận “Hoàng tử phi tương lai”, ta phải giữ gìn thể diện cho hoàng gia và Tần Bách, nên đã thu lại tính cách của mình, suốt mấy năm đóng vai một tiểu thư khuê các đoan trang, dịu dàng.

Giờ nghĩ lại—đúng là đã cho bọn họ mặt mũi quá rồi!

Bình thường đi đâu ta cũng có mẫu thân che chở, chẳng có cơ hội nào để động tay động chân.

Nhưng hôm nay, ngay từ tên tiểu tư này—ta sẽ giúp bọn họ “ôn lại” ký ức năm xưa!

“Ta nhìn trúng hắn rồi. Hôm nay ta nhất định phải mang người đi!”

Ta thản nhiên chỉ vào nam tử áo đen đang giao đấu với đám đại hán.

Hắn nghe vậy, giữa lúc hỗn chiến lại liếc về phía ta một cái, kết quả bước chân thoáng chệch đi, suýt nữa bị một lưỡi đao c.h.é.m trúng.

May mà hắn nhanh chóng hoàn hồn, kịp thời né tránh.

Tên tiểu tư kia còn muốn tiếp tục tranh cãi với ta, nhưng ta đã không còn hứng thú dây dưa nữa.

Ta ra ngoài đã mất khá nhiều thời gian rồi, nếu còn chậm trễ, sợ rằng thoại bản ta muốn mua lại bị bán hết.

Vì thế, ta nhặt roi ngựa dưới đất lên, quất thẳng hai nhát vào người tên tiểu tư.

Hắn lập tức trợn mắt nhìn ta đầy căm hận, giận dữ lao đến định bắt lấy ta.

“Dám động vào ta?”

“Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kỹ trước đã. Chỉ cần ta mất dù chỉ một sợi tóc, dù cho ngươi có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ đền.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thân phận của phụ thân ta, mẫu thân ta, ca ca ta, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu ta—ngươi có cần ta liệt kê từng người một không?”

“Chỉ riêng ta đây—”

“Nữ nhi của Trấn Quốc Đại Tướng Quân, ngươi tin không—nếu hôm nay ta dùng roi đánh c.h.ế.t ngươi ngay trên phố, ta không cho người thu thập xác ngươi, thì đến cả một nấm mồ ngươi cũng không có?”

Tên tiểu tư sững lại, ánh mắt gắt gao nhìn ta.

“Ngươi có còn để vương pháp vào mắt không?”

“Vương pháp?”

Nghe vậy, ta không nhịn được mà cười khẽ.

“Vừa rồi chẳng phải ngươi mới oang oang cái miệng lặp đi lặp lại hai chữ ‘vương pháp’ sao? Kinh thành này rốt cuộc có vương pháp ra sao, chẳng lẽ ngươi còn không rõ hơn ta?”

Tên tiểu tư lập tức im bặt.

Ta cầm lấy roi ngựa, tiếp tục quất thẳng xuống người hắn.

Lần này, trong mắt hắn không còn căm phẫn nữa, mà đã biến thành sợ hãi, không dám giả bộ phách lối trước mặt ta nữa.

“Là tiểu nhân sai!”

Hắn quỳ xuống dập đầu, giọng run rẩy:

“Xin tiểu thư tha mạng! Người muốn đưa người đi thì cứ đưa đi đi!”

Vừa nói, hắn vừa vung tay ra hiệu, lệnh cho đám đại hán lui xuống.

Nam tử áo đen thoát khỏi vòng vây, ta cũng không nhìn hắn thêm, tiện tay ném roi lên người tên tiểu tư, nhàn nhạt nói:

“Cút.”

Tên tiểu tư không dám ngẩng đầu, vội vã nhặt roi ngựa, cắm đầu bỏ chạy.

Mấy tên đại hán kia cũng lập tức theo hắn mà rời đi.

Màn kịch khép lại, đám đông cũng dần tản đi.

Ta lướt mắt nhìn nam tử áo đen, thấy hắn vẫn đứng vững được thì không bận tâm nữa, lập tức dắt Tiểu Tiểu nhanh chóng đi về phía hiệu sách.

Nhưng ta chỉ vừa đi được hai bước, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.

“Không cần cảm ơn ta.”

Ta không thèm ngẩng đầu, tiện tay phất phất tay áo, định lách qua người hắn mà đi.

Nhưng hắn lại một lần nữa chắn trước mặt ta.

“Vừa rồi không phải nàng nói ta là người của nàng sao?”

“Bây giờ dẫn ta đi đi.”

???!

Ta vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt của hắn—ta khựng lại ngay tại chỗ.

Sao người này trông còn hung dữ hơn cả ca ca ta vậy?

Hắn và ca ca ta có đường nét khuôn mặt khá giống nhau—cùng sở hữu gương mặt góc cạnh, sắc nét như điêu khắc.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 16: Chương 16



Nhưng nếu như sự lạnh lùng của ca ca ta là kiểu lãnh đạm, hờ hững, không quan tâm đến thế sự, thì hắn lại toát ra sát khí đậm đặc, như một thanh kiếm đã nhuốm m.á.u hàng trăm lần.

Nhưng nếu bỏ qua phần khí thế đáng sợ kia, ta phải thừa nhận—hắn còn đẹp trai hơn cả ca ca ta.

Nếu hắn sinh ra ở kinh thành, e rằng danh hiệu “mỹ nam lạnh lùng số một kinh đô” của ca ta cũng phải đổi chủ mất rồi.

Nhận thấy ánh mắt của hắn vẫn đang chăm chú dừng trên người ta, ta chợt nhớ đến lời hắn vừa nói.

Sợ rằng hắn hiểu lầm ta muốn hắn lấy thân báo đáp, ta vội vàng giải thích ngay.

“Ta giúp ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, không cần phải để trong lòng. Vì vậy ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”

Hắn không đáp lại.

Chỉ lặng lẽ thò tay vào n.g.ự.c áo, lấy ra một vật đặt trước mặt ta.

Ta cúi đầu nhìn, sửng sốt kinh hãi.

Đây chẳng phải là miếng ngọc bội mà phụ thân ta yêu thích nhất sao?

Lâu lắm rồi ông không còn mang theo bên mình, ta còn tưởng đã bị thất lạc, tại sao lại ở trên tay người này?

“Ngươi là ai?”

Ta nhìn hắn, cẩn thận hỏi.

Nhưng vừa chạm phải đôi mắt phượng sắc bén của hắn, ta bất giác sững sờ.

Đôi mắt này…

Sao lại có chút quen thuộc?

“Nàng không nhớ ta sao?”

Hắn cau mày, trầm giọng hỏi.

Ta cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng không tìm được manh mối, đành lắc đầu.

Sắc mặt hắn thoáng căng cứng, cảm xúc trên gương mặt phức tạp khó tả.

Bất chợt, hắn cúi đầu, đưa tay che miệng, ho dữ dội, từng cơn từng cơn như muốn long cả tim phổi.

“Ngươi không sao chứ?”

Thấy hắn có vật tùy thân của phụ thân, chắc hẳn là người quen cũ của ông.

Ta nhíu mày, hỏi han một câu.

“Không sao. Làm phiền nàng… dẫn ta đi gặp lệnh tôn.”

Ta liếc mắt nhìn hắn—trông hắn có vẻ như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.

Lại nghĩ đến thoại bản ta vẫn chưa mua được, ta do dự chốc lát, rồi cuối cùng vẫn quyết định đưa hắn về phủ trước.

Trên đường đi, hắn luôn cúi đầu, tránh ánh mắt người xung quanh, đặc biệt chọn những con đường vắng vẻ.

Rõ ràng hắn đang cố tình giấu đi gương mặt của mình.

Nghĩ đến thân phận của hắn vẫn còn chưa rõ ràng, để đảm bảo an toàn, ta không lập tức dẫn hắn đi gặp phụ thân, mà bảo Tiểu Tiểu mang miếng ngọc bội đến trước, còn ta thì ngồi chờ trong chính sảnh cùng hắn.

Không ngờ, phụ thân lại đến nhanh đến mức khó tin.

Tốc độ này…

Còn nhanh không kém gì lúc mẫu thân bắt ông “biến mất”!

“Tần Ngật, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”

Phụ thân lao thẳng tới trước mặt hắn, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt hắn, lập tức kinh ngạc:

“Ngươi bị thương rồi?”

Tần Ngật?

Người này chính là…

Trấn Bắc Vương—Tần Ngật?!

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

?!

Trong lúc ta còn đang sững sờ, hắn đã bị phụ thân sắp xếp vào phòng khách.

Tiểu Tiểu cũng bị phụ thân gọi tới để xem xét vết thương cho hắn.

“Người này quả thật giỏi chịu đựng. Vết thương ở bụng sâu như vậy, còn có độc, vậy mà vừa rồi vẫn có thể giao đấu với mấy tên đại hán lâu như thế. Nếu là người khác, độc khí sớm đã xâm nhập tâm mạch, ngất đi từ lâu rồi. Hắn có thể cầm cự đến bây giờ mới ngất, đủ thấy tâm trí kiên nghị đến mức nào.”

Tiểu Tiểu kiểm tra vết thương xong, nhàn nhạt nhận xét.

Giọng điệu tuy bình thản, nhưng ta vẫn có thể nhận ra trong đó ẩn chứa vài phần kính nể.

Nghe vậy, ta thoáng hiếu kỳ, muốn xem thử vết thương nặng đến đâu, liền nghiêng đầu ghé mắt nhìn qua.

Bốp!

Ta còn chưa kịp vén màn giường, đã bị một cú đánh của phụ thân vỗ thẳng xuống đầu.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, đây có phải thứ mà một tiểu thư khuê các như con có thể nhìn không?!”

Phụ thân bực bội mắng ta.

“Nhưng Tiểu Tiểu còn nhỏ tuổi hơn con mà! Nàng ấy xem được, tại sao con lại không thể?”

Bị đánh bất ngờ, ta có chút tủi thân.

“Con là nữ, Tiểu Tiểu cũng là nữ. Phụ thân cứ thế mà bắt nàng ấy đến xem vết thương của một nam nhân trưởng thành, vậy danh tiết của nàng ấy sau này phải làm sao?”

Ta bĩu môi phản bác.

Phụ thân vốn định tiếp tục mắng ta, nhưng sau khi nghe xong lời này, ông lúng túng liếc nhìn Tiểu Tiểu, gương mặt hiện lên chút bối rối.

“Ta cũng hết cách rồi. Đại phu bên ngoài không thể tin tưởng, mà tình trạng của hắn hiện tại lại đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”

Phụ thân gượng gạo nói.

“Tiểu thư không cần lo lắng.”

Tiểu Tiểu xoay người nhìn ta, nhàn nhạt lên tiếng:

“Từ năm năm tuổi, ta đã bắt đầu học cách trị thương cho người. Ta đã nhìn thấy đủ loại cơ thể, bất kể là người hay lợn, cũng không có gì khác biệt.”

Nàng ta nói rất thản nhiên, ánh mắt vẫn vô hồn lạnh nhạt, còn trầm tĩnh hơn cả ca ca ta, dường như không có thứ gì có thể khuấy động cảm xúc của nàng ấy.

Nghe vậy, ta mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng mà… lợn?

Nghĩ đến mấy tảng thịt heo đỏ trắng xen kẽ mà ta từng thấy khi đi ngang qua cửa hàng thịt, ta lập tức hoàn toàn mất hết hứng thú xem vết thương.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 17: Chương 17



“Cũng không cần thiết phải coi hắn như lợn chứ.”

Phụ thân lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ.

Sau đó, ông nghiêm túc hỏi:

“Con có thể chữa được loại độc này không?”

Tiểu Tiểu gật đầu.

Thấy vậy, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của phụ thân cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.

“Cần thứ gì, cứ báo cho ta, ta sẽ lập tức cho người chuẩn bị.”

Dứt lời, ông lập tức đuổi ta ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Ta nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín trước mặt, hít sâu một hơi.

Ta biết phụ thân cũng chỉ muốn tốt cho ta, chuyện này đúng là ta làm có phần không thỏa đáng.

Nhưng mà—phụ thân lại đánh ta một cái!

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ông ra tay với ta.

Dù rằng đầu không đau lắm, nhưng trái tim ta đau!

Ta quyết định rồi—

Cái đai lưng ta vừa tự tay làm cho ông ngày hôm qua—ta không tặng nữa!

Cho đến tận bữa tối, ta vẫn còn bực bội.

Nhưng khi phụ thân dọn lên một bàn toàn món ta thích ăn, lại còn dịu giọng dỗ dành, ta mất mặt mà cúi đầu đầu hàng ngay lập tức.

“Khanh nhi, trước đây con từng cứu Tần Ngật sao?”

Giữa bữa ăn, phụ thân đột nhiên hỏi.

“Không có mà? Nếu nói là cứu, thì chỉ có hôm nay tiện tay giúp một chút thôi, chứ trước đây thì chắc chắn chưa từng.”

Ta ngơ ngác trả lời.

Không hiểu sao phụ thân lại bất thình lình hỏi đến chuyện này.

Trước đây ta còn chưa từng gặp hắn, làm sao có thể cứu hắn được?

“Có phải vì thời gian quá lâu, cộng thêm khi đó con còn nhỏ, nên quên mất rồi không? Tần Ngật nói, ân nhân cứu mạng hắn thuở thiếu thời chính là con.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nhưng hắn chỉ nhớ gương mặt con, chứ không biết thân phận. Hôm nay, lúc con giúp hắn, con có nhắc đến việc con là nữ nhi của ta. Sau đó, hắn thấy diện mạo con, mới xác nhận được.”

Ta lắc đầu, vẫn không thể nhớ ra bất cứ chuyện gì.

“Hắn nói là được con cứu ở biên quan. Ta tính toán lại thời gian, có lẽ là lần con đến đó lúc mười tuổi. Từ nhỏ đến lớn, con cũng chỉ đến biên quan có một lần duy nhất mà thôi.”

“Năm đó, ta bị thương nặng suýt mất mạng, mẫu thân con dẫn ca ca con và con đến thăm ta.”

“Tình hình khi ấy cực kỳ hỗn loạn, không ai có thời gian chăm sóc con. Có phải con đã tự mình chạy lung tung, rồi tình cờ cứu người không?”

Mười tuổi? Biên quan?

Ta đặt đũa xuống, tập trung suy nghĩ.

Rồi đột nhiên—ta nhớ ra rồi!

Năm ấy, các đại phu trong quân doanh đều nói phụ thân ta khó mà giữ nổi mạng sống.

Ta không tin.

Trong sách ta từng đọc có viết về một loại linh dược có thể cải tử hoàn sinh, nối lại xương cốt, thế là ta tự mình chạy lên núi tìm.

Lo sợ mẫu thân sẽ ngăn cản, ta không dám nói cho bà biết.

Về sau, lúc ở trong rừng tìm linh dược, ta nhìn thấy một người toàn thân bê bết máu, đúng lúc trời cũng đang đổ mưa.

Dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vì muốn tích chút công đức cho phụ thân, ta vẫn cắn răng kéo hắn vào một hang động gần đó.

Khi ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một nhóm hắc y nhân bịt mặt, tay cầm đao, lùng sục khắp nơi tìm người.

Nhìn thái độ bọn chúng, ta biết ngay không phải kẻ tốt.

Ta vội tìm một đống cỏ dại che kín cửa hang, cố gắng giấu cả hai chúng ta bên trong.

Nhưng không ngờ, đám người kia đêm đó không chịu rời đi, cứ quanh quẩn bên ngoài suốt một đêm.

Vì vậy, ta cùng người đầy m.á.u kia bị kẹt lại trong hang động nguyên một đêm trời.

Lúc đó, hắn sốt cao, ta sợ hắn c.h.ế.t ngay bên cạnh mình, nên lo lắng thấp thỏm, suốt đêm không dám ngủ.

Mãi đến khi trời sáng, hắn mới từ từ tỉnh lại, hỏi ta tên gì.

Ta sợ hắn là người xấu, nên bịa đại một cái tên, không nói tên thật của mình.

Hắn lại nói tên hắn cho ta, còn bảo sau này nếu có việc, có thể tìm hắn giúp đỡ.

A! Đúng rồi!

Bảo sao cái tên “Tần Ngật” nghe quen quen—hóa ra chính là do hắn tự nói với ta năm đó.

Chẳng trách lại cảm thấy nghe qua ở đâu rồi.

Nhưng lúc đó mặt hắn toàn máu, ta cũng chẳng để tâm nhiều.

Sau này, ta giúp hắn dùng tín hiệu liên lạc với thuộc hạ, sau đó lập tức bỏ chạy, quay về doanh trại.

Lúc đó ta sợ đến mức run cả người, cảm thấy mình đúng là vừa lượm về một mạng.

“Hình như… đúng là có chuyện này.”

Ta có chút chột dạ, nhỏ giọng đáp, rồi len lén nhìn mẫu thân.

Lúc đó, bà suốt ngày ở trong doanh trướng chăm sóc phụ thân, còn ta ở riêng một mình, cho nên bà không biết ta đã lẻn ra ngoài cả một đêm.

Sau này ta cũng không dám kể cho bà nghe.

Nếu bà biết ta từng tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm đến thế, chắc chắn sẽ vặn đứt lỗ tai ta mất.

Ta len lén quan sát sắc mặt mẫu thân—bắt đầu có dấu hiệu không vui.

Không ổn!
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 18: Chương 18



Ta vội nhào vào lòng bà, dán sát lấy, dịu giọng dỗ dành:

“Mẫu thân, đừng giận mà! Chuyện cũng qua lâu rồi, con không phải vẫn bình an vô sự đó sao?”

“Sau lần đó, con cũng đã biết cẩn thận hơn, làm việc không còn hấp tấp như trước nữa.”

“Coi như trong hoạ có phúc, giúp con trưởng thành hơn.”

“Hơn nữa, bây giờ con cũng đã lớn, còn theo phụ thân học quyền cước mấy năm nay, lại có mẫu thân và ca ca bảo vệ, nên sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa đâu!”

Mẫu thân cúi đầu nhìn ta, không mắng ta ngay.

Nhưng mà… hốc mắt bà dần đỏ lên.

“Là mẫu thân không tốt. Ta đưa con theo, nhưng lại không trông nom con cẩn thận. Nếu như năm đó con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… cả đời này… ta…”

Chưa kịp nói hết câu, bà đã không kiềm được mà bật khóc.

Ta, ca ca, phụ thân—đều kinh hãi!

Ngay cả khi năm đó phụ thân suýt mất mạng, mẫu thân vẫn cắn răng chịu đựng, chưa từng khóc trước mặt chúng ta.

Bây giờ, bà lại vì chuyện này mà đỏ mắt, thật sự khiến chúng ta sợ hãi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ba người chúng ta vội vã thay nhau dỗ dành.

Thậm chí ngay cả ca ca—vốn là người ít nói, lần này cũng hiếm thấy mở miệng nói vài câu mềm mỏng để an ủi mẫu thân.

Mất một lúc lâu, mẫu thân mới ngừng khóc.

Nhưng ngay khi vừa dừng lại, bà liền vặn lấy tai ta, nhưng cũng không dùng sức quá mạnh.

“Thật sự biết rút kinh nghiệm rồi?”

“Thật sự! Còn thật hơn cả vàng!”

Ta giơ tay thề thốt.

Mẫu thân hừ một tiếng, nhưng vẫn buông tay, tiếp tục dặn dò:

“Dù bây giờ con đã có chút bản lĩnh, nhưng chút công phu mèo quào đó mà gặp phải cao thủ thực sự cũng chẳng là gì.”

“Sau này có chuyện, không được tự ý xông ra, cứ để phụ thân và ca ca con lo. Nghe rõ chưa?”

“Rõ rõ rõ!”

Ta liên tục gật đầu.

Thấy vậy, bà mới thực sự buông tha cho ta.

“Tần Ngật đâu?”

Ta vừa xoa xoa lỗ tai bị vặn đau, vừa đảo mắt tìm thủ phạm.

Tính ra, ta đã cứu hắn tận hai mạng, vậy mà kết quả—hắn lại khiến ta bị liên lụy!

“Đi rồi.”

Phụ thân thở dài đáp.

“Đi rồi? Nhưng chẳng phải vết thương của hắn rất nghiêm trọng sao?”

Ta ngạc nhiên.

“Những gì cần nói, ta đã nói hết với hắn. Hắn sợ liên lụy đến chúng ta, nên vừa tỉnh lại đã bảo thuộc hạ đến đón đi.”

“Độc trên người hắn đã được Tiểu Tiểu giải trừ, vết thương ở bụng cũng đã băng bó cẩn thận, chỉ cần dưỡng thương tử tế sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tiểu Tiểu là người giải độc và băng bó cho hắn?”

Ca ca đột nhiên lên tiếng hỏi.

Phụ thân không hiểu vì sao huynh ấy lại để tâm đến chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.

Ngay tức khắc, sắc mặt ca ca trầm xuống mấy phần.

Nhìn thái độ này của hắn, ta chợt nhớ lại—

Lúc trước, Tiểu Tiểu có nói ca ca ta từng có ơn với nàng, nên nàng mới đồng ý ở lại bên cạnh ta để báo đáp.

Lúc ấy, ta còn bán tín bán nghi.

Ca ca ta luôn là kẻ lạnh lùng vô tình, xưa nay chưa từng quan tâm đến ai, lại cực kỳ không thích tiếp xúc với nữ nhân.

Ta thật sự không thể tưởng tượng được, huynh ấy có thể có ơn huệ gì với Tiểu Tiểu.

Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt này của huynh ấy—ta mơ hồ đoán ra được một chút!

Cây sắt nghìn năm cũng có ngày trổ hoa!

Trong đầu ta bỗng hiện lên gương mặt lạnh lùng vô cảm của Tiểu Tiểu, còn lạnh hơn cả ca ca ta.

Chậc.

Con đường tương lai của ca ca ta, vẫn còn rất dài.

Thấy ca ca hỏi mà không nói thêm lời nào, phụ thân cũng không truy hỏi nữa, mà chuyển sang một chuyện khác.

“Phu nhân, nếu dạo này không có việc gì quan trọng, hãy tích trữ thêm lương thực đi.”

Ánh mắt ông đầy ưu tư, nghiêm túc nhìn mẫu thân.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mẫu thân lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc hỏi.

“Tần Ngật đã báo cho ta một tin. Trên đường từ biên quan trở về kinh, hắn phát hiện rất nhiều lưu dân.”

“Sau khi hỏi thăm, mới biết nhiều nơi đang gặp nạn hạn hán, nhưng quan viên địa phương lại giấu nhẹm, trong kinh vẫn chưa có ai hay biết.”

Nói đến đây, phụ thân quay sang ca ca ta.

“Không phải con có quen biết nhiều cao nhân kỳ sĩ sao? Tần Ngật nói, ở một tiểu thành phía Nam có dấu hiệu bùng phát ôn dịch. Vì số người nhiễm bệnh chưa nhiều, nên hắn cũng không dám khẳng định.”

“Nhân lúc con đang ở nhà rảnh rỗi, hãy đi xem xét tình hình đi.”

Ca ca trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó trầm giọng nói:

“Con sẽ đưa Tiểu Tiểu đi cùng. Nàng ấy là truyền nhân của Quỷ Y, tinh thông y độc.”

“Con dẫn nàng ấy đi, vậy còn muội muội con thì sao? Ai sẽ bảo vệ nó?”

“Chẳng phải con đã giao nàng ấy cho muội muội con rồi sao?”

Phụ thân không tán thành, cau mày phản bác.

“Tần Ngật bị thương, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tần Bách.”

“Hắn đã ra tay với Tần Ngật, thì dựa theo quan hệ giữa chúng ta và hắn, ngày tháng sau này e rằng cũng khó mà bình yên.”

“Hiện tại, thiên tai dịch bệnh rối ren, chi bằng cứ để Khanh nhi ở yên trong nhà, cũng coi như an toàn hơn.”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 19: Chương 19



Ca ca bình tĩnh nói, nhưng ta lại cảm thấy cay đắng trong lòng.

Ca, huynh đúng là ruột thịt của muội đấy!

Có người trong lòng rồi là quên ngay muội muội, phải không?!

Phụ thân còn định phản bác, nhưng ta vội chen vào hòa giải.

“Không ra ngoài thì không ra ngoài.”

“Dù sao con cũng chỉ đi mua thoại bản, sai người hầu đi mua hộ cũng được. Quan trọng nhất bây giờ vẫn là chuyện ôn dịch, nếu thật sự có dịch bệnh, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Nói đùa à?

Ca ta hiếm hoi mới động lòng, ta ước gì có thể tạo cơ hội cho huynh ấy!

Ta thực sự rất muốn biết—một người lạnh lùng như ca ca ta sẽ đối xử thế nào với người mình thích?

Đương nhiên, ta tuyệt đối không thừa nhận—ta chỉ đơn thuần muốn nhìn xem một kẻ tính toán chu toàn như huynh ấy sẽ “vấp ngã” thế nào trong chuyện tình cảm mà thôi.

Phụ thân thấy ta cũng đồng ý, liền không nói thêm nữa.

Nhưng càng nghĩ, ta lại càng cảm thấy không hiểu nổi—

Tần Ngật rốt cuộc có quan hệ thế nào với nhà ta?

Sao phụ thân lại tin hắn tuyệt đối như thế?

Ngay cả ca ca ta cũng không có chút nghi ngờ nào?

Ta càng nghĩ càng không rõ, nên hỏi thẳng luôn.

“Tần Ngật là ân nhân cứu mạng của ta.”

Phụ thân chậm rãi thốt từng chữ.

Ta ngẩn người.

“Sao con không hề hay biết?”

Ta kinh ngạc.

Nhìn thoáng qua mẫu thân và ca ca vẫn bình tĩnh như thường, ta càng sốc hơn.

“Mọi người đều biết? Chỉ giấu con thôi?”

Trái tim ta hôm nay bị tổn thương không ít lần rồi!

“Khi đó con còn nhỏ, tính tình chưa ổn định.”

“Tiên hoàng kiêng kỵ nhất là chuyện võ tướng có quan hệ với huynh đệ của hắn, vì vậy chuyện Tần Ngật cứu ta cũng không được truyền ra.”

“Chỉ có một số ít người biết, mà con thì mồm mép chẳng giữ được bí mật, nên tốt nhất là không nói cho con. Dù sao trong nhà mình cũng không trông mong con có thể báo đáp được gì cho hắn.”

“…”

Mồm mép không giữ được bí mật? Không trông mong ta báo đáp được gì?

Nghe phụ thân nói về ta hồi nhỏ như vậy, ta xác định—đây chắc chắn là phụ thân ruột của ta rồi!

Sau khi nói xong, ông có vẻ hơi ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:

“Không ngờ ân tình này, cuối cùng lại do con trả. Con đã cứu hắn tận hai lần. Là phụ thân đánh giá thấp con rồi.”

“…”

Ta…

?!

Nạn ôn dịch có thật hay không thì chưa rõ, nhưng nạn hạn hán là sự thật rành rành.

Mẫu thân vừa mua một lượng lớn lương thực, vậy mà chỉ vài ngày sau, kinh thành đã tràn ngập dân chạy nạn.

Tin tức về hạn hán hoàn toàn bại lộ.

Buổi chiều, mẫu thân ngồi trong sân tính sổ sách.

Ta thì giúp bà xử lý mấy chuyện vụn vặt.

Đúng lúc này, quản gia dẫn một người lạ mặt vào.

Ta chưa từng gặp qua người này.

“Lưu chưởng quỹ, có chuyện gì?”

Mẫu thân bình thản hỏi, có vẻ rất quen thuộc với hắn.

“Phu nhân, hôm nay Bạch Tâm Nhu đã đến tiệm cầm đồ của ta.”

“Bà ta muốn bán lại toàn bộ cửa hàng của mình, hỏi ta bao giờ thì có thể hoàn tất thủ tục, vì bà ta cần tiền mặt ngay lập tức.”

“Ồ?”

Mẫu thân chậm rãi đặt bút xuống, khóe môi cười đầy ẩn ý.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Các cửa hàng của bà ta đã bị ta chèn ép đến mức thua lỗ liên tục, bây giờ bà ta chắc cũng nghe được tin hạn hán, nên muốn liều một phen, đổi hết thành tiền mặt để mua lương thực lật kèo đây mà.”

“Nếu không phải ta từng nhìn trúng năng lực của ngươi, giao tiệm cầm đồ này cho ngươi quản lý, ta cũng ít lui tới, thì Bạch Tâm Nhu làm sao có thể sai lầm mà đến chỗ ngươi để bán tiệm chứ?”

Mẫu thân nở nụ cười mãn nguyện.

“Phu nhân, bây giờ phải làm sao?”

Lưu chưởng quỹ có chút do dự, tiếp tục nói:

“Bạch Tâm Nhu khi nói đến chuyện bán tiệm, còn cố tình nhấn mạnh rằng sau này bà ta sẽ chuộc lại, dặn ta nhất định không được bán lại cho người khác.”

Mẫu thân nghe xong, nhàn nhạt cười lạnh.

“Bà ta nói không được bán, thì ta phải làm theo sao?”

“Hiện giờ người cần tiền gấp là bà ta, cứ bảo với bà ta rằng chúng ta có thể thu mua toàn bộ, nhưng vì tiền mặt cũng không dư dả, nên giá sẽ bị ép xuống mức thấp nhất.”

“Còn về chuyện không được bán lại cho người khác?”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Lúc này tin hạn hán đã lan rộng, những ai có dư dả tiền bạc, chắc chắn sẽ dồn hết để trữ lương thực. Mấy tiệm cầm đồ khác không chắc có thể gom đủ tiền mặt để mua toàn bộ sản nghiệp của bà ta. Mà dù có đủ, bọn họ cũng sẽ chọn trữ lương thực thay vì mua lại mấy cửa tiệm đang thua lỗ kia.”

“Ngươi không cần sợ bà ta. Càng tỏ ra cứng rắn trước mặt bà ta, càng có lợi. Nếu bà ta chịu bán, thì cứ mua. Còn nếu không chịu, thì bảo bà ta đi tìm chỗ khác.”

“Dù có đi đâu, cuối cùng bà ta cũng sẽ quay lại cầu cạnh chúng ta thôi!”

Mẫu thân bình thản phân tích, ngữ điệu thong dong nhưng ẩn chứa sự sắc bén.
 
Back
Top Bottom