Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOiPigiGt4nhNIRexNDaxleV_y2ncrowBnnZD09THqLh0v6GVoMen_cCea1U39eJbhZ7V0-KKMSGiz1qWrYt27vFUprIUi4-NudhPleeaTU_XfHTrAKpPm75wcamxP1yIgsfbSBqU_gosvHgdRdQTRN=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Sủng, Gia Đình, Chữa Lành, Dưỡng Thê

Team dịch: Diệp Gia Gia

Giới thiệu

Tân đế vứt bỏ ta, cưới bạch nguyệt quang của hắn.

Từ đó, cả nhà ta bắt đầu mặc kệ tất cả.

Biên cương bị công phá, phụ thân ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi.

Kinh thành trị an bất ổn, ca ca ta: Đang nghỉ phép, miễn làm phiền.

Hộ bộ hết ngân khố, mẫu thân ta: Nghèo lắm, không cho mượn đâu.

Tân đế nổi trận lôi đình: “Các ngươi là thứ gì chứ? Trẫm đây không thiếu người!”

Ồ thế à, vậy bọn ta cứ mặc kệ tiếp thôi.

Sau này, đại ca của bạch nguyệt quang bị tân đế phái ra biên cương nghênh chiến, suýt thì mất mạng.

Nhị ca của bạch nguyệt quang bị lôi ra ngoài điều tra án, chưa tới ba ngày đã sợ đến ngớ ngẩn.

Mẫu thân của bạch nguyệt quang muốn nâng đỡ con gái, đến mức vét sạch cả tiền để dành mua quan tài.

Ô hô~ cứ tiếp tục mặc kệ thôi, thoải mái quá trời luôn~~​
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 1: Chương 1



Trước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về.

Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp.

“Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?”

Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi.

Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện.

Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy.

“Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!”

Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt.

“Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?”

Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung.

Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định.

“Người ta là Thái hậu, ta chẳng qua chỉ là một Tướng quân phu nhân nho nhỏ, nào có gan ngăn cản không cho người vào? Còn không mau theo ta ra ngoài nghênh đón?”

Mẫu thân ta cười lạnh một tiếng, từ ghế gia chủ đứng dậy.

Chưa đợi bà đi được hai bước, Thái hậu đã dẫn theo một hàng cung nữ, thái giám từ ngoài cửa đi vào.

“Tỷ tỷ nói vậy chẳng phải xa lạ quá sao? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, tình nghĩa này so với người khác còn thân thiết hơn nhiều.”

Thái hậu mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy tay mẫu thân ta.

“Thần phụ không dám nhận một tiếng ‘tỷ tỷ’ này, thỉnh Thái hậu nương nương an tọa.”

Mẫu thân ta rút tay về, cúi người hành lễ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta cũng cúi đầu thi lễ theo.

Thấy vậy, Thái hậu thở dài bất đắc dĩ, ngồi xuống ghế gia chủ trong sảnh đường.

“Chuyện này quả thực là Bách nhi làm không đúng, chưa báo trước với nhà họ Vân một tiếng đã tự mình lập hậu. Trước khi đến đây, ta đã trách phạt nó rồi, tỷ tỷ và Khanh nhi đừng giận.”

Trần Thái hậu ngồi ngay ngắn, cất giọng ôn hòa, dỗ dành chúng ta.

Một câu nói liền chặn đứng lời chất vấn mà mẫu thân ta sắp sửa thốt ra.

“Việc đã đến nước này, nương nương định giải quyết thế nào?”

Mẫu thân ta nhìn bà, lạnh nhạt hỏi.

“Việc lập hậu không phải trò đùa, nay đã ban chiếu thiên hạ, không thể sửa đổi. Chỉ có thể để Khanh nhi ủy khuất một chút, nhận vị trí Quý phi.”

Trần Thái hậu thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

“Chuyện đã định, các người muốn ép chúng ta chấp nhận sao?” Mẫu thân ta trầm giọng.

“Tỷ tỷ, đừng nói khó nghe như vậy. Bách nhi có người trong lòng, cố chấp làm theo ý mình, ta cũng không ngờ tới. Nhưng việc đã thành, các người rộng lượng một chút, hòa thuận làm người một nhà, chẳng phải tốt hơn sao?”

“Hừ, người một nhà sao? Nhà họ Sở rốt cuộc là thứ gì chứ? Ép con gái ta chịu ủy khuất để các ngươi vui vẻ? Không thể nào!”

Mẫu thân ta rốt cuộc không nhịn được, giận dữ quát lên.

“La Vân Cẩm! Đừng tưởng rằng ai gia gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ thì ngươi liền không biết trời cao đất dày! Giang sơn này nay đã là của con trai ai gia, hôm nay ai gia chịu hạ mình đến đây, đã là nể mặt các ngươi lắm rồi!”

Trần Thái hậu bị chọc giận, sắc mặt cũng không còn hòa nhã, lạnh giọng nói: “Ai gia khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn nhận lấy vị trí Quý phi này. Vân Khanh và Bách nhi sớm đã có hôn ước, nếu bị từ hôn, khắp thiên hạ, ai gia xem thử có kẻ nào dám cưới nó!”

Bà nghiêm giọng uy h**p.

“Không cần Thái hậu nương nương bận lòng. La Vân Cẩm ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết kiếm tiền. Dù cả đời Khanh nhi không lấy chồng, ta vẫn nuôi được nó!”

Mẫu thân ta không chút yếu thế, lạnh lùng đáp trả.

“Tốt! Tốt lắm, La Vân Cẩm! Bách nhi có thể đăng cơ, nhà các ngươi cũng góp công không nhỏ. Nhưng đừng tưởng rằng chúng ta không thể thiếu các ngươi! Đường là do các ngươi tự chọn, đến lúc hối hận, đừng mong quỳ xuống cầu xin ai gia!”

Trần Thái hậu giận dữ, phất tay áo rời đi.

“Quý phi? Nghe thì hay đấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thị thiếp! Muốn con gái ta làm thiếp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Sau khi Trần Thái hậu rời đi, mẫu thân liền đuổi ta về nghỉ ngơi.

Đến khi ta ngủ đủ giấc, trời đã gần tối.

Ta đi vào sảnh chính dùng bữa, bất ngờ phát hiện phụ thân và đại ca đều có mặt.

“Phụ thân, ngày mai người phải trở về biên quan rồi, chẳng phải tối nay đã hẹn tụ tập cùng các chiến hữu sao? Sao lại về rồi?”

“Ca, gần đây những vụ án ở Đại Lý Tự nhiều như nước, chẳng phải huynh đã ở đó suốt nửa tháng rồi sao? Sao cũng về thế?”

Ta có chút kinh ngạc, lên tiếng hỏi.

“Bệnh cũ của phụ thân tái phát, không thể về biên quan nữa. Từ nay về sau ta sẽ ở nhà, bầu bạn với Khanh nhi nhiều hơn, có được không?”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 2: Chương 2



Phụ thân nhìn ta đầy trìu mến, mỉm cười nói.

Ta đương nhiên vui vẻ, vội vàng gật đầu.

“Vào Đại Lý Tự năm năm, ta chưa từng nghỉ một ngày. Giờ mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi mấy hôm.”

Đại ca nghiêm túc đáp.

Từ khi bắt đầu tra án, huynh ấy càng ngày càng ít nói, lúc nào cũng trầm mặc, ở nhà hiếm khi thấy nở một nụ cười.

Ta không biết với tính tình này của huynh ấy, cả đời có thể cưới được tẩu tẩu cho ta hay không nữa.

“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, khó có khi cả nhà đoàn tụ dùng bữa, mau ngồi xuống đi.”

Mẫu thân lên tiếng, chúng ta lập tức an vị.

Chẳng bao lâu sau, bát của ta liền bị chất đầy đồ ăn.

“Cá này ngon lắm, ăn nhiều một chút, còn cái này nữa…”

Phụ thân không động đến một miếng, chỉ liên tục gắp những món ta thích cho vào bát.

Ngay cả đại ca lúc nào cũng khó dò cảm xúc, cũng kẹp một đũa cần tây ta ghét nhất bỏ vào bát ta.

Chuyện này…

Nhìn vào đáy mắt mẫu thân ẩn chứa nỗi xót xa, ta nào có thể không hiểu tâm tư bọn họ.

Năm ta tám tuổi, ta cùng Tần Bách đính hôn, đến nay đã bảy năm.

Mỗi năm, vào dịp Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu… chỉ cần là ngày lễ tết, chúng ta đều ở bên nhau.

Ta tận mắt chứng kiến hắn từ một thiếu niên thanh tú, từng bước từng bước trưởng thành thành bậc đế vương trẻ tuổi như bây giờ.

Nói rằng ta chẳng có chút tình ý nào với hắn, đó là lời dối trá.

Dù sao, ta cũng đã bị những người xung quanh không ngừng nhắc nhở rằng hắn là vị hôn phu của ta, là người ta phải gắn bó cả đời.

Vậy mà chính con người ấy, lại không một lời báo trước, lặng lẽ phản bội ta.

Phụ thân, mẫu thân, đại ca không nhắc tới, ta cũng không muốn tự chuốc bực mình bằng cách nhắc đến cái tên Tần Bách kia. Cứ vui vẻ cùng người nhà ăn trọn bữa cơm đoàn viên này là được rồi.

Chẳng ngờ sáng hôm sau, thái giám trong cung tới tuyên chỉ, nói rằng Tần Bách muốn gặp ta.

Ở ngự thư phòng.

“Thần nữ Vân Khanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”

“Miễn lễ, không cần đa lễ.”

Vừa quỳ xuống, Tần Bách đã vội vàng rời khỏi long vị, nhanh chóng bước đến đỡ ta dậy.

Sau khi đứng vững, ta lặng lẽ thu tay về, lùi lại hai bước.

“Trong lòng Khanh nhi có phải đang trách trẫm?”

Tần Bách lên tiếng hỏi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thần nữ không dám. Bệ hạ là thiên tử, dưới một người trên vạn người, muốn cưới ai thì cưới, thần nữ nào dám nghị luận.”

Ta cúi mắt, thản nhiên đáp.

Tần Bách thở dài bất đắc dĩ.

Hắn còn chưa kịp nói gì, một thái giám đã bước vào bẩm báo, nói Sở Huỳnh đến.

“Nàng ấy tới làm gì?”

Tần Bách vội vàng hỏi, sau đó lập tức cất bước đi nhanh về phía cửa, đến cuối cùng suýt nữa thì lao đến đỡ nàng ta.

“Thân thể nàng còn yếu, muốn gặp trẫm thì sai người đến báo là được, trẫm tự mình tới thăm nàng, sao phải đích thân đi một chuyến thế này?”

Giọng nói tràn đầy thương xót của Tần Bách vang lên phía sau. Ta quay đầu lại liền trông thấy Sở Huỳnh khoác phượng bào đỏ thẫm, yếu ớt tựa vào lòng hắn.

“Bệ hạ xử lý quốc sự bận rộn, Huỳnh Huỳnh nào dám làm phiền người.”

“Thần thiếp thấy bệ hạ sáng nay dùng bữa qua loa, đêm qua lại vất vả, trong lòng không yên tâm, bèn tự mình đến ngự thiện phòng làm ít điểm tâm mang qua.”

Sở Huỳnh dịu dàng cất lời, giọng điệu mềm mại đến mức ngay cả ta, thân là nữ tử, cũng cảm thấy nàng thực sự khiến người ta xót thương.

Hai người bọn họ đứng trước cửa, tình chàng ý thiếp một hồi lâu, mãi sau mới nhớ ra sự hiện diện của ta.

“Ôi chao, đây chẳng phải là Vân tỷ tỷ sao? Tỷ tới từ bao giờ vậy? Bệ hạ, sao người không nói với thiếp một tiếng?”

Sở Huỳnh làm bộ oán trách, nhẹ nhàng đánh lên người Tần Bách một cái.

Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ cười, ánh mắt đầy yêu chiều, dìu nàng đến bên ta.

“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, ái nữ của Lễ bộ Thượng thư, hiện giờ là Hoàng hậu của trẫm.”

Ta không đáp, chỉ nhàn nhạt liếc Tần Bách một cái.

Sắc mặt hắn thoáng cứng lại, có chút bối rối.

“Bệ hạ nói vậy, là muốn thần nữ hành lễ với Hoàng hậu nương nương sao?”

Ta thản nhiên hỏi.

“Không phải.”

Hắn tránh ánh mắt ta, thấp giọng đáp.

Ta nhìn sang Sở Huỳnh bên cạnh, nụ cười trên môi nàng ta lập tức cứng đờ.

“Bệ hạ nói đúng, Vân tỷ tỷ thân phận cao quý hơn thiếp nhiều, sao có thể hành lễ với thiếp được chứ?”

Chỉ trong thoáng chốc, Sở Huỳnh đã lấy lại nụ cười, dịu dàng nhìn ta.

“Hồi nhỏ chúng ta đã từng gặp qua mấy lần, tỷ tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?”

Tần Bách nghe vậy, có phần ngạc nhiên, quay sang nhìn ta:

“Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh từng quen biết sao?”

“Thần nữ nào dám trèo cao mà làm quen với nương nương?”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 3: Chương 3



Ta lãnh đạm đáp.

Phụ thân ta là Trấn Quốc Đại Tướng quân, được tiên đế đặc phong làm quan nhất phẩm. Phụ thân nàng ta chẳng qua chỉ là một chức quan ngũ phẩm nho nhỏ, mãi đến khi nàng được phong hậu mới nhờ thế mà leo lên thành Thượng thư tam phẩm.

Xét về gia thế, ta và nàng vốn không có cơ hội qua lại.

Chẳng qua, mẫu thân ta và mẫu thân nàng đều có sản nghiệp kinh doanh tại kinh thành.

Mẫu thân nàng vốn sinh trưởng ở đây, tổ tiên tích góp nhiều đời, dù không có chức quan hiển hách nhưng cũng có nền tảng kinh tế vững chắc. Mẫu thân ta dù là ngoại lai nhưng cũng không kém cạnh, hai người buôn bán ngang tài ngang sức, vì vậy thường xuyên tranh đấu, không ít lần xung đột vì các cửa hàng đối lập.

Lúc nhỏ ta có gặp Sở Huỳnh vài lần, nhưng đều là những lần hai vị phu nhân đấu khẩu với nhau.

Nàng ta chưa từng tỏ ra hòa nhã với ta, mà ta cũng chẳng bận lòng.

Không ngờ nhiều năm trôi qua, vậy mà lại có thể thấy nàng tươi cười niềm nở chào đón ta trong cung.

“Tỷ tỷ sao lại nói vậy?”

Sở Huỳnh làm như không thấy vẻ lạnh nhạt của ta, tiến lên vài bước, nắm lấy cánh tay ta.

Ta vốn không thích bị người khác chạm vào, vừa định rút tay ra thì nàng ta đã nghiêng người, ngã xuống đất.

“Ta biết mẫu thân tỷ tỷ và mẫu thân ta không hòa thuận, tỷ tỷ cũng không thích ta. Nhưng giờ Huỳnh Huỳnh đã là Hoàng hậu, không còn là nữ nhi của một quan viên ngũ phẩm, để mặc tỷ tùy ý bắt nạt như trước nữa. Tỷ tỷ sao lại dám đẩy ta?”

Nàng ta càng lớn càng hồ đồ hay sao? Khi nào thì ta đẩy nàng ta chứ?

“Cho dù ta đã đoạt mất vị trí Hoàng hậu, có lỗi với tỷ tỷ, nhưng đó là ý chỉ của bệ hạ. Tỷ tỷ làm vậy là bất mãn với quyết định của bệ hạ sao?”

Sở Huỳnh ôm lấy ngực, giọng điệu thê lương, thẳng thắn chỉ trích ta.

Tần Bách đầy vẻ thương xót, ngồi xổm xuống, để Sở Huỳnh tựa vào lòng mình, sau đó ngẩng đầu lên, trừng mắt giận dữ nhìn ta.

“Vân Khanh, trẫm đúng là mù mắt rồi! Hôm qua mẫu hậu hồi cung nói muốn hủy hôn, trẫm nghĩ đến tình nghĩa giữa chúng ta nên không đồng ý. Còn cho rằng ngươi dịu dàng hiểu lễ, định noi theo tiền triều, lập Đông cung Hoàng Hậu và Tây cung Hoàng hậu, để hai người đều có địa vị ngang nhau, ngươi cũng không cần quỳ bái Huỳnh Huỳnh, chịu thiệt dưới nàng.”

“Không ngờ ngươi lại là nữ nhân độc ác như vậy!”

Tần Bách giận dữ chỉ tay vào ta, quát lớn.

Nhìn ngón tay hắn gần như chọc thẳng vào mặt mình, ta suýt nữa không nhịn được mà phun ra một câu chửi thề.

Hắn nói đúng rồi đấy.

Trước kia sao ta lại không nhận ra hắn mù đến thế?

Một màn giả vờ ngã lộ liễu ngay trước mắt mà hắn cũng không nhìn ra, vậy mà còn có thể ngồi vững trên long ỷ?

Còn nói cái gì mà Đông cung và Tây cung?

Quả nhiên là một khuôn mặt đủ dày để chứa chấp cả thiên hạ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thần nữ không hề đẩy nàng ta. Nếu bệ hạ không tin, vậy thì hủy hôn đi. Tội danh này, dù có đánh c.h.ế.t thần nữ, thần nữ cũng không nhận.”

Ta lạnh nhạt mở miệng.

Tần Bách trừng mắt nhìn ta, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, dường như đang cố nén xuống cơn giận.

Hắn vừa định nói gì đó, thì một thái giám vội vã chạy vào, ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thẳng ra cửa.

“Cút! Lập tức cút khỏi đây cho trẫm!”

Ta chẳng buồn quay đầu lại, xoay người rời đi.

Tới cửa cung, ta bất ngờ nhìn thấy phụ thân, mẫu thân và đại ca đều đang đứng cạnh xe ngựa chờ ta.

Trên đường về nhà, mẫu thân muốn nói lại thôi.

Ta vỗ nhẹ lên tay bà, khẽ cười:

“Mẫu thân, không sao cả. Những thứ có thể bị cướp đi, vốn dĩ đều là rác rưởi.”

Lời vừa dứt, mẫu thân rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ hai sau khi ta từ trong cung trở về, Tần Bách hạ chỉ hủy hôn.

Hắn ban cho ta đủ mọi danh tiếng xấu như ghen tuông, không hiền đức, chỉ thiếu điều chưa trực tiếp gọi ta là đàn bà chanh chua mà thôi.

Sau đó, các tiểu thư thế gia thi nhau gửi thiệp mời đến nhà, mong ta tham dự yến tiệc.

Ta hiểu rõ lòng hiếu kỳ của đám nữ quyến nhàn rỗi đó mạnh mẽ đến mức nào. Dù trong lòng chẳng nghĩ ngợi gì, ta cũng chẳng muốn đi ra ngoài cho họ xem náo nhiệt.

Vậy nên ta bảo mẫu thân từ chối tất cả.

Đúng lúc này, đại thọ tám mươi của ngoại tổ mẫu sắp đến.

Ta bèn ở nhà tĩnh tâm suốt nửa tháng, dồn sức thêu một bức bách thọ đồ tặng bà.

Cứ tưởng rằng chuyện này rồi sẽ lắng xuống theo thời gian, nhưng không ngờ càng ngày càng lan rộng.

Rõ ràng ta mới là kẻ bị từ hôn, vậy mà trong lời đồn chốn dân gian, Tần Bách và Sở Huỳnh lại bị thêu dệt thành một đôi thanh mai trúc mã si tình, bị ngăn trở, phải trải qua muôn vàn trắc trở mới có thể đến được với nhau.

Còn ta thì lại trở thành kẻ thứ ba, dựa vào quyền thế của phụ thân mà cưỡng ép hôn ước.

Thật đúng là đảo lộn trắng đen!
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 4: Chương 4



“Phu nhân, Hoàng hậu phái người đưa thiệp mời tới, mời phu nhân và tiểu thư ngày mai tiến cung tham dự Bách hoa yến.”

Trong lúc dùng bữa trưa, quản gia mang theo vẻ mặt khó xử, lên tiếng bẩm báo.

Nếu là người khác mời đến dự tiệc, mẫu thân ta còn có thể dựa vào chức vị của phụ thân để từ chối.

Nhưng nếu là người trong cung gửi thiệp, e là khó tránh khỏi.

Ta đại khái cũng đoán được mục đích của Sở Huỳnh khi tổ chức yến hội lần này.

Phụ thân ta lấy cớ bệnh tình tái phát, không thể ra biên ải. Ba ngày sau, ca ca nàng ta – Sở Phong – liền được sắc phong làm Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, thay thế phụ thân ta lãnh binh ra trận.

Nhị ca nàng ta – Sở Kiệt – cũng vừa được chỉ định làm Đại Lý Tự Thiếu khanh, tiếp quản chức vụ của ca ca ta.

Ngày thường nàng ta đã không chịu buông tha cho ta, huống hồ nay có cơ hội tuyệt vời để chế nhạo, nàng ta làm sao có thể bỏ lỡ?

“Mẫu thân, hay là con giả bệnh?”

Mấy ngày nay, phụ thân ở nhà nghĩ đủ cách làm đồ ăn ngon cho ta, ca ca cũng thường xuyên nhờ những người quen biết mang về các vật hiếm lạ.

Ta ở nhà vô cùng sung sướng, chẳng muốn ra ngoài một chút nào.

Chỉ có mẫu thân ta, vì chuyện cửa hàng mà mỗi ngày vẫn phải ra ngoài.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta đi hay không đi đều chẳng sao, nhưng ta không muốn mẫu thân phải chịu ấm ức vì ta nữa.

Chỉ nghĩ đến việc bà vào cung lại phải thấp hơn Bạch Tâm Nhu một bậc, Bạch Tâm Nhu là mẫu thân của Sở Huỳnh, trong lòng ta liền thấy khó chịu.

“Giả bệnh cái gì mà giả bệnh? Không giả vờ gì cả! Mẫu thân còn đang phiền lòng vì lần trước con bị ủy khuất mà chưa tìm được chỗ xả giận đây, không ngờ nàng ta lại không có mắt, tự mình dâng tới cửa!”

“Mẫu thân con là ai chứ? Ngoại tổ phụ con là sư phó của hầu hết các văn thần tam phẩm trở lên trong triều, ngoại tổ mẫu con là ái nữ của đệ nhất phú thương Giang Nam. Phụ thân con nắm trong tay tám mươi vạn đại quân, còn mẫu thân con, người có cửa hàng trải dài khắp đại giang nam bắc! Ngoại trừ ở kinh thành từng bị Bạch Tâm Nhu chèn ép một chút, còn lại chẳng phải đều khiến bọn họ thua tan tác hay sao?”

“Trần Nhàn và Tần Bách nếu dám để nữ nhi nhà họ Sở khi dễ con, ta cũng không để bọn họ sống yên!”

Mẫu thân ta vỗ bàn đứng dậy, trông như đã nhẫn nhịn cơn giận này từ rất lâu.

“Phu nhân bớt giận, bớt giận.”

Phụ thân vội đứng lên, dịu dàng vỗ lưng giúp bà thuận khí.

“Mẫu thân không cần nổi giận, nhà họ Sở chẳng bao lâu nữa sẽ tự rước lấy diệt vong thôi.”

Ca ca ngồi một bên, thản nhiên lên tiếng.

“Hơn nữa, Khanh nhi, ngày mai muội nhất định phải đi. Bách hoa yến này, nếu không đi, chẳng phải sẽ bỏ lỡ một màn kịch hay hay sao?”

Từ trước đến nay, ca ca ta vốn chẳng hay cười.

Nhưng lúc này, khóe môi huynh ấy lại khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra, mà lại khiến ta không khỏi rùng mình.

Những gì ca ca nói, chưa bao giờ không trở thành sự thật.

Thế nên, ngày hôm sau, ta theo mẫu thân vào cung.

Tại buổi tiệc thưởng hoa, ta cùng mẫu thân đến muộn, lúc vào tới nơi thì hầu như tất cả gia quyến của quan viên tam phẩm trở lên trong kinh thành đều đã có mặt.

Vừa bước vào, vô số ánh mắt hoặc trào phúng, hoặc thương hại rơi xuống người chúng ta.

Nhưng khi ta và mẫu thân tiến lại gần, để bọn họ nhìn rõ y phục cùng trang sức trên người chúng ta, trong mắt họ chỉ còn lại sự đố kỵ và ngưỡng mộ.

“Vị công công dẫn đường vất vả rồi, thưởng.”

Mẫu thân ta tiện tay ném ra một viên Nam Hải Đông Châu.

Tiểu thái giám vội vã đón lấy, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Hành lễ xong, hắn vẫn chưa rời đi mà lặng lẽ theo sau ta và mẫu thân, có vẻ như muốn ở lại hầu hạ.

Không chỉ có hắn, những thái giám cung nữ khác trong ngự hoa viên cũng đều lộ ra vẻ háo hức, ánh mắt sáng rực.

Việc này khiến không ít người xung quanh đỏ mắt vì tức giận.

“Không phải chỉ có chút tiền thôi sao? Có gì mà khoe khoang chứ?”

Ta liếc nhìn người vừa lên tiếng. Đó là phu nhân của Hộ bộ Thượng thư, bình thường thân thiết với Bạch Tâm Nhu – mẫu thân của Sở Huỳnh.

“Có bản lĩnh thì ngươi cũng thưởng đi? Bình thường keo kiệt bủn xỉn, đến một thỏi vàng cũng không dám cho, còn dám mở miệng ở đây?”

Mẫu thân ta liếc bà ta một cái đầy khinh bỉ.

“Ngươi!”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Chỉ là một phu nhân của Thượng thư tam phẩm nhỏ nhoi cũng dám lớn lối trước mặt ta? Thấy ta còn không biết hành lễ, trong mắt không có tôn ti, chẳng lẽ muốn xem thường vương pháp?”

“Ta—!”

Phu nhân của Hộ bộ Thượng thư tức đến méo cả miệng, giơ tay chỉ vào mẫu thân ta, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lời, không thốt ra nổi.

“Được rồi, được rồi, hôm nay thời tiết đẹp như vậy, không đáng vì chuyện nhỏ này mà tức giận.”

Một giọng nói dịu dàng như làn gió thoảng vang lên, không cần nhìn ta cũng biết người đến là Bạch Tâm Nhu.

Bà ta muốn làm người hòa giải, nhưng còn phải xem mẫu thân ta có đồng ý hay không.

“Đúng vậy, vật họp theo loài, chó tụ theo bầy, ta quả thực không nên tức giận với súc sinh.”

“Ngươi nói cái gì?”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 5: Chương 5



Sắc mặt Bạch Tâm Nhu lập tức thay đổi.

“Không có gì, ta chỉ là rất thích nhìn bộ dạng kẻ khác tức tối nhưng chẳng làm gì được ta mà thôi.”

Mẫu thân ta chỉnh lại trâm ngọc đỏ trên đầu, kéo ta đi thẳng vào yến hội, không thèm liếc bọn họ lấy một cái.

“Xì! Một đám vô dụng chỉ có danh mà không có thực quyền! Ta xem các ngươi có thể đắc ý được bao lâu!”

Trước khi yến hội bắt đầu, phu nhân Hộ bộ Thượng thư ngồi ở vị trí cách mẫu thân ta hai, ba chỗ, không nhịn được mà lên tiếng chế nhạo.

Bà ta vốn không đủ tư cách ngồi ở đây, nhưng nhờ có Bạch Tâm Nhu chống lưng, Sở Huỳnh đã sắp xếp lại chỗ ngồi, giúp bà ta tiến lên một bậc.

“Ở đâu ra chó hoang sủa bậy thế này?”

Mẫu thân ta hờ hững buông một câu, thậm chí còn chẳng buồn ngoảnh đầu lại, nhưng đã đủ khiến phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư tức đến mức suýt hất cả bàn tiệc.

Thấy vậy, ta hoàn toàn yên tâm, thoải mái ngồi cạnh mẫu thân, quan sát cung nữ dọn món, còn lén giơ ngón cái lên khen bà.

Là ta nông cạn rồi.

Ta thực sự đã xem nhẹ sức chiến đấu của mẫu thân.

Không lâu sau, tiếng nhạc vang lên, yến hội chính thức bắt đầu.

Xung quanh toàn những kẻ xu nịnh Sở Huỳnh và mẫu thân nàng ta, hết lời tâng bốc hai huynh trưởng của nàng, đồng thời nói bóng nói gió hạ thấp nhà ta để nâng tầm Sở gia.

Nói đến mức hai mẹ con Sở Huỳnh cười đến híp mắt, cứ như sắp bay lên trời.

Ta và mẫu thân không để ý tới bất cứ điều gì, chỉ chăm chú ăn uống, toàn tâm toàn ý thưởng thức bữa tiệc trước mắt.

“Mẫu thân, tôm bóc vỏ này không ngon bằng phụ thân làm.”

“Đúng vậy, mẫu thân cũng thấy vậy.”

Mẫu thân ta gật đầu đồng tình.

Hai mẹ con ta đang trò chuyện vui vẻ thì bất ngờ bị một giọng nói chen ngang.

“Vân Khanh, phụ thân và ca ca ngươi hơn mười ngày nay chưa ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Ta quay đầu nhìn kẻ vừa lên tiếng, là Bạch Dung, tiểu thư nhà họ Bạch, cũng là bạn thân của Sở Huỳnh.

“Miệng mồm ngươi nên sạch sẽ chút đi!”

Ta lạnh lùng đáp.

“Sao? Ta có miệng còn không được nói à? Mẫu thân ngươi chẳng phải cũng chỉ biết dùng miệng để khoe khoang sao?”

“Giờ trong kinh thành ai ai cũng biết, phụ thân ngươi bệnh cũ tái phát, bệnh mới khó trị, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Còn ca ca ngươi, ngay khi kinh thành vừa xuất hiện án mạng do ác quỷ gây ra, hắn liền đóng cửa không dám ra ngoài.”

“Nghe nói có mấy người trong Đại Lý Tự lỡ lời tiết lộ rằng, ca ca ngươi đã bị ác quỷ dọa đến ngu người, bèn tìm một cái cớ về nhà trốn tránh. Bây giờ hồn phách thế nào, ai mà biết được?”

Bạch Dung càng nói càng lớn giọng, đến cuối cùng còn bật cười vui vẻ, bộ dạng hả hê không che giấu.

Những lời này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, không ít kẻ vốn có ác cảm với nhà ta cũng hùa theo chế giễu vài câu, đặc biệt là phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư, bà ta cười đến mức run cả vai.

Bạch Dung nói xong, liền đi tới bên cạnh Sở Huỳnh, rót một ly rượu rồi đưa tới tay nàng ta.

“Hoàng hậu nương nương, đại ca người hiện là Phiêu Kỵ Đại Tướng quân vì nước vì dân, thật sự là đại anh hùng! Nhị ca người vừa nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu khanh đã dám xông pha, dũng cảm phá vụ án của ác quỷ gần đây, đúng là đáng kính đáng phục! So với Vân gia—một nhà toàn kẻ già yếu, bệnh tật, quả thực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

“Dung nhi quá lời rồi.”

Sở Huỳnh lên tiếng trách cứ Bạch Dung.

Nhưng ánh mắt nàng ta cùng động tác nhận ly rượu từ tay Bạch Dung lại chẳng hề giống như đang trách móc.

Những phu nhân quan lại ngồi bên cạnh đều ngầm hiểu ý tứ trong đó, lập tức đồng loạt mở miệng chỉ trích nhà ta.

Mẫu thân ta trầm mặc lắng nghe, không nói một lời, nhưng trong lòng đã ghi nhớ từng kẻ mở miệng bôi nhọ phụ thân và ca ca.

“Được rồi, được rồi, mọi người ai về chỗ nấy đi.”

Bạch Tâm Nhu nhân lúc thích hợp lên tiếng, bước đến bên cạnh mẫu thân ta.

Bà ta vốn quen đóng vai người tốt trước mặt người ngoài, lúc này chẳng khác nào đang được dịp diễn vai Bồ Tát nhân từ.

“La tỷ tỷ, chúng ta tranh đấu đã nhiều năm, ta vẫn luôn mong có ngày chiến thắng tỷ. Nhưng ta thực không ngờ, cuối cùng Vân gia lại lụn bại đến mức này. Thật đáng thương, cũng thật đáng tiếc.”

“Tỷ xem, chúng ta đối địch nhiều năm như vậy, cuối cùng ta lại thấy thương tiếc tỷ, đến mức hận không thể thay tỷ gánh chịu.”

Bạch Tâm Nhu lấy khăn tay chấm lên khóe mắt, lau đi giọt lệ vốn chẳng hề tồn tại, nhẹ nhàng an ủi mẫu thân ta.

Mẫu thân ta nhìn bà ta, nụ cười thoáng lộ vẻ sâu xa:

“Ngươi thực sự muốn thay ta gánh chịu sao?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Đương nhiên ta muốn, nhưng ông trời đâu cho phép? Ngài có mắt đấy, biết rõ ai tốt ai xấu. Mà kẻ xấu thì cuối cùng cũng sẽ phải nhận báo ứng thôi. Phu quân tỷ chẳng còn sống được bao lâu nữa, con trai thì hóa ngốc. Tỷ nói xem, đây có phải là quả báo không, hửm? La tỷ tỷ?”

Bạch Tâm Nhu cố tình dùng khăn che đi nụ cười đắc ý, nhưng trong giọng nói lại không giấu nổi vẻ hả hê.

Mẫu thân ta cũng cười.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 6: Chương 6



“Ta cũng tin rằng ông trời có mắt. Đêm nay về nhà, ta nhất định phải thành tâm bái lạy ngài thật kỹ.”

Nụ cười trên môi Bạch Tâm Nhu cứng lại, bà ta khó tin trừng mắt nhìn mẫu thân ta.

“Ngươi điên rồi sao?”

Lời này vừa dứt, đám phu nhân quan lại xung quanh liền đồng loạt xúm lại.

“Không, là ngươi sắp điên rồi.”

Mẫu thân ta nhẹ nhàng cong môi.

Vừa dứt lời, một thái giám đột ngột hấp tấp chạy vào, giọng nói đứt quãng vì thở gấp:

“Nương nương! Mau… mau truyền ngự y!

“Đại tướng quân Sở Phong đột nhiên ngã quỵ bên ngoài thành, sống c.h.ế.t chưa rõ!”

“Vừa rồi binh lính trấn giữ cổng thành đã khiêng ngài ấy vào cung rồi!”

Lời vừa nói xong, phía sau lại có một gã gia nô hốt hoảng lao vào, vội vàng hướng về phía Bạch Tâm Nhu bẩm báo:

“Phu nhân! Mau về nhà xem thử đi! Sở Kiệt thiếu gia trong lúc phá án đột nhiên ngất xỉu! Tỉnh lại rồi liền ôm đầu khóc lóc, thấy ai cũng gào lên gọi ‘phụ thân’, khiến lão gia tức đến suýt thổ huyết!”

“Các ngươi nói cái gì?”

Bạch Tâm Nhu không dám tin, bước nhanh về phía hai người báo tin.

“Tướng quân Sở Phong bị trọng thương, vừa được đưa đến cổng cung, cần lập tức truyền ngự y, nếu không e rằng khó bảo toàn tính mạng!”

Tên gia nô lấy lại chút hơi, lại vội vã bổ sung.

“Phu nhân, nhị thiếu gia hình như bị dọa đến ngu người rồi, người…”

“Câm miệng!”

Tên gia nô còn chưa nói xong đã bị Bạch Tâm Nhu giáng cho một bạt tai mạnh như trời giáng.

Lực tay bà ta không hề nhẹ, trên mặt hắn lập tức in hằn một vết đỏ rực.

“Ngươi dám ăn nói hàm hồ, gieo rắc tin đồn vô căn cứ! Ngươi có còn giữ chút giáo dưỡng nào của Sở gia hay không hả?”

Bà ta giận dữ chỉ tay vào hắn mà mắng.

Tên gia nô run rẩy ôm mặt, vội quỳ xuống dập đầu liên tục:

“Tiểu nhân nói năng không suy nghĩ, là tiểu nhân đáng chết. Nhưng phu nhân, xin người mau hồi phủ xem thử đi, nhị thiếu gia ngất xỉu, lão gia lo đến sắp phát điên rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tâm Nhu mới dịu đi đôi chút.

Bà ta quay đầu nhìn Sở Huỳnh đang vội vã đi về phía mình.

“Huỳnh nhi…”

“Mẫu thân không cần lo lắng. Đại ca để con xử lý, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì đâu. Nếu có sơ suất gì, con sẽ khiến cả Thái y viện chôn cùng!”

Sở Huỳnh nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu thân mình, kiên quyết nói.

Bạch Tâm Nhu yên lòng, ánh mắt ngập nước, vỗ nhẹ tay mình lên vai con gái, rồi xoay người định cùng gia nô rời đi.

Nhưng khi vừa nhìn thấy mẫu thân ta vẫn ung dung ngồi đó, tiếp tục nhấm nháp món ăn trước mặt, bà ta liền khựng lại.

“La Vân Cẩm!”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi gọi.

“Ai? Ai gọi ta vậy?”

Mẫu thân ta ngó nghiêng nhìn xung quanh, mãi một lúc sau mới quay đầu nhìn về phía bà ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

“Ngươi còn chưa đi sao? Chẳng phải con trai ngươi đã ngất xỉu rồi sao? Còn không mau về nhà xem thử, gọi ta làm gì?”

“Ngươi!”

Bạch Tâm Nhu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận.

Bà ta nhắm mắt ổn định lại cảm xúc, rồi lại mở ra, cất giọng đầy căm phẫn:

“Con trai ta vì nước mà xông pha trận mạc, giờ lại đổ gục ngoài thành, sống c.h.ế.t chưa rõ! Dù sao ngươi cũng là trưởng bối, lại còn là phu nhân của Tướng quân, sao có thể không có chút lương tâm nào? Dù gì thì con trai ta cũng đang bảo vệ đất nước này, ngươi không thể bày tỏ lấy một chút quan tâm ư? Còn có thể mặt dày ngồi đây ăn uống sao?”

Bà ta nói một tràng dài, tức giận đến mức suýt ngất.

Mấy vị phu nhân có quan hệ thân thiết với bà ta, trong đó có phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư, lập tức hùa theo trách móc mẫu thân ta, ai nấy đều cố gắng lấy lòng bà ta.

“Ồ?”

Mẫu thân ta hờ hững nâng mắt nhìn bà ta, giọng điệu chậm rãi mà từng chữ lại như đ.â.m thẳng vào tim kẻ khác.

“Ngươi có chắc chắn rằng người bị đưa vào cung thực sự là con trai ngươi – Sở Phong?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Chẳng phải hắn đã được bệ hạ phái đến biên quan rồi sao? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm? Nếu không có thánh chỉ mà tự tiện rời khỏi chiến trường hồi kinh, đó chính là tội danh đào ngũ, đáng bị c.h.é.m đầu đấy!”

Bạch Tâm Nhu lập tức trợn to mắt, cả người cứng đờ.

Bà ta nhanh chóng quay sang, túm lấy cổ áo của thái giám truyền tin, gắt gao hỏi:

“Ngươi đã nhìn rõ chưa? Người được đưa vào cung thực sự là con trai ta – Sở Phong?”

“Không thể sai được! Thủ lĩnh trấn giữ cổng thành là bằng hữu từ nhỏ của Sở đại Tướng quân, chính hắn là người đầu tiên nhận ra Sở Tướng quân đấy ạ!”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tâm Nhu trắng bệch, toàn thân run lên, rồi ngay giây tiếp theo—

Bà ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sở Huỳnh lập tức lao đến đỡ lấy bà ta, vội vàng sai ma ma bên cạnh nhanh chóng đi mời ngự y.

Buổi tiệc cũng theo đó mà tan rã.

Khi rời khỏi ngự hoa viên, ta cảm nhận được một ánh mắt vẫn luôn bám theo mình.

Ta quay đầu lại—

Chỉ thấy Sở Huỳnh đang trừng trừng nhìn ta, ánh mắt chứa đầy oán độc.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 7: Chương 7



Khi ta và mẫu thân trở về nhà, đã là giờ Mùi.

Tưởng rằng phụ thân và ca ca đã ăn uống xong xuôi, hai người đều về phòng nghỉ trưa cả rồi, nào ngờ vừa bước vào chính sảnh liền thấy bọn họ vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó.

Trên bàn bày đầy đủ các món ăn nóng hổi, nhìn qua là biết xuất phát từ tay phụ thân ta.

“Ta bảo Mặc nhi ước tính giờ hai người trở về, không ngờ nó đoán chuẩn thật. Ta vừa nấu xong thì nàng và con gái đã về đến nơi.”

Phụ thân tươi cười đứng dậy, một tay kéo mẫu thân, một tay kéo ta đến ngồi vào bàn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Thứ đồ ăn trong yến hội đó nào có phải cho người ăn? Chẳng lạnh ngắt thì cũng cứng như đá, sao so được với cơm nhà? Các người nhất định chưa ăn no phải không?”

Nhìn ánh mắt đầy yêu thương của phụ thân, ta âm thầm sờ bụng mình, rõ ràng đã hơi no, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy đôi đũa ông đưa.

“Phụ thân, chẳng lẽ người và ca ca đến giờ vẫn chưa dùng bữa?”

Ta đảo mắt nhìn qua chén đũa sạch sẽ trước mặt bọn họ, nghi hoặc hỏi.

“Không sao, ca ca con là nam nhân, ăn muộn một chút cũng chẳng c.h.ế.t đói được.”

Phụ thân đáp lời rất thản nhiên.

Ca ca liếc ông một cái, trong ánh mắt ấy ta vậy mà lại nhìn ra một tia bất đắc dĩ.

Nhưng khi ánh mắt ta và huynh ấy chạm nhau, huynh ấy liền khôi phục bộ dạng nghiêm nghị như thường ngày, khẽ gật đầu với ta, đồng tình với lời phụ thân.

Ta: “…”

Thôi vậy, ta cúi đầu, yên lặng ăn cơm.

Ca ca lớn hơn ta tám tuổi, từ nhỏ việc học của ta đều do huynh ấy trông coi, chỉ cần không nghiêm túc liền bị gõ tay ngay lập tức.

Tính tình huynh ấy vốn lạnh nhạt, ta vẫn luôn có chút sợ huynh ấy.

Phụ thân ta thì lại trái ngược hoàn toàn, nâng niu ta trong lòng bàn tay, chỉ sợ ta bị thương tổn dù chỉ là một sợi tóc.

Mẫu thân thì thường hay dọa nạt ta, nhưng cũng chẳng nỡ thật sự trách phạt, chỉ là cứng miệng mà thôi.

Chỉ riêng ca ca, huynh ấy là người duy nhất thật sự đánh ta!

Mà lại đánh rất đau!

Dù thức ăn phụ thân làm có ngon thế nào đi chăng nữa, ta cũng chỉ ăn được mười mấy miếng liền không nuốt nổi nữa.

Mẫu thân cũng chẳng khác ta là bao, đặt đũa xuống, nhìn bàn ăn đầy ắp, trong mắt thoáng chút tiếc nuối.

“Sớm biết vậy thì ta đã không vì chọc giận Bạch Tâm Nhu mà ăn nhiều như thế.”

Một câu này của bà khiến phụ thân không nhịn được bật cười.

“Ăn không nổi thì thôi, nếu nương tử thích, từ nay không chỉ bữa trưa, một ngày ba bữa đều để ta lo liệu.”

Mẫu thân bị giọng điệu trêu ghẹo của phụ thân làm đỏ mặt.

Nhưng khi ánh mắt bà quét qua ta và ca ca, liền lập tức nghiêm túc lại, âm thầm nhéo tay phụ thân một cái, rồi chuyển sang nói chính sự.

“Mặc nhi, hôm nay ta và Khanh nhi đi yến hội, đúng là xem được hai trò hề lớn. Hai huynh đệ nhà họ Sở, một kẻ bị thương, một kẻ hóa điên, trùng hợp thay lại y hệt những lời đồn về phụ thân con và con dạo gần đây. Chuyện này… chẳng lẽ là con làm?”

Mẫu thân ta nheo mắt nhìn ca ca, giọng điệu đầy nghi hoặc.

Nghe vậy, ta cũng lập tức quay sang nhìn huynh ấy.

“Chỉ với hai tên hữu danh vô thực, ngoài vô dụng ra thì chẳng có gì đặc biệt, chúng cũng xứng để con ra tay sao?”

Ca ca hờ hững đáp, cứ như đang nói về hai con kiến trên mặt đất, ngay cả động tác gắp thức ăn cũng không hề dừng lại.

Thế nhưng, dưới ánh mắt hừng hực sự tò mò của ta và mẫu thân, cuối cùng huynh ấy cũng bất đắc dĩ nhìn chúng ta một cái, đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng.

“Sở Phong từ khi còn ở kinh thành đã đêm đêm ra vào chốn lầu xanh, chút bản lĩnh ít ỏi học được từ nhỏ sớm đã bị hắn vứt sạch. Loại người như hắn mà cũng dám cầm đao ra trận g.i.ế.c địch? Bất quá chỉ là vai diễn anh hùng rơm mà thôi.”

“Lần này chẳng qua bị một mũi tên sượt qua vai, hắn đã than sống than chết, nhất định đòi về kinh dưỡng thương. Một vết thương nhẹ, chính hắn tự hành hạ thành trọng thương. Nếu muốn trách, thì chỉ có thể trách người nhà hắn quá mức nuông chiều, nuôi dưỡng ra một kẻ hèn yếu đến mức ngay cả đào ngũ cũng dám làm.”

“Còn về Sở Kiệt, nhát gan sợ chuyện, ngay cả g.i.ế.c gà cũng không dám nhìn, lại cứ nhất quyết muốn ngồi vào vị trí Thiếu khanh của Đại Lý Tự.”

“Mới nhậm chức đã vội vã muốn lập công, lại thêm muốn hạ uy danh của con, nên hắn liều lĩnh lao vào tra xét vụ án ác quỷ sát nhân. Con vốn đã đoán được hắn sẽ bị dọa cho thất kinh, chỉ là không ngờ lại dọa đến mức hóa điên, ngược lại còn cho hai người thêm một màn kịch hay để thưởng thức.”

“Còn về những tin đồn trong kinh thành…”

Huynh ấy nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

“Con không rõ lắm, hai người cứ hỏi phụ thân đi.”

Dứt lời, ca ca lại nhấc đũa, tiếp tục thong thả dùng bữa.
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 8: Chương 8



Ta và mẫu thân lập tức dời mắt, chuyển sang nhìn phụ thân.

Ông giả bộ ho khẽ một tiếng, rồi mới lên tiếng giải thích:

“Ta thấy Khanh nhi bị ấm ức mà lòng khó chịu. Đúng lúc biên quan truyền tin về, nói tên phế vật Sở Phong kia đã lén lút bỏ trốn về kinh, ta bèn cố tình tung tin đồn giả, để nhà họ Sở đắc ý mấy ngày. Đợi đến khi bọn họ bị tâng bốc lên tận trời, rồi lại ngã xuống, hẳn sẽ càng thê thảm hơn.”

Vừa nói xong, trong giọng ông còn lộ ra chút khoái trá.

Nhưng mẫu thân ta lại tức đến mức ném thẳng đũa xuống bàn.

“Sở Phong đã tự rước lấy nhục nhã, chúng ta cứ chờ xem trò hay là được rồi. Chàng làm cái gì không làm, lại đi nguyền rủa chính mình với Mặc nhi?”

“Ngươi có biết ta ở bên ngoài, mỗi ngày đều phải nghe người ta nói phu quân ta sống chẳng còn bao lâu, con trai ta hóa điên rồi, có biết ta đã phải nhẫn nhịn đến mức nào không hả?”

“Nương tử đừng giận, ta không có ý đó, chỉ là suy nghĩ chưa chu toàn thôi.”

Phụ thân ta vội vàng nhận lỗi, muốn ôm lấy mẫu thân nhưng bị bà thẳng tay đẩy ra.

Thấy không dỗ được bà, ông lập tức quay sang nhìn ta, ánh mắt tràn đầy đáng thương.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp kia, ta rốt cuộc cũng không nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn, bèn lên tiếng xoa dịu, kéo mẫu thân ngồi xuống.

Thấy bà đã chịu an vị, phụ thân liền lập tức tiến lại gần, nhẹ giọng dỗ dành:

“Nương tử, nàng nghe ta nói đã. Ngoài việc hạ nhục nhà họ Sở, ý định ban đầu của ta còn muốn phân rõ bạn thù.”

“Bên ngoài đồn rằng nhà chúng ta đã suy tàn, còn nhà họ Sở thì đang đắc thế. Những kẻ có tâm tư riêng hẳn sẽ không ngồi yên. Hôm nay nàng tham dự yến tiệc, với sự tinh tường của nàng, chắc chắn đã nhìn rõ ai là những kẻ nhân lúc chúng ta gặp khó khăn mà giậu đổ bìm leo, đúng không?”

Ông cẩn thận từng chút một lấy lòng.

Thấy sắc mặt mẫu thân đã dịu đi phần nào, ông liền tiếp tục nói:

“Tất cả đều là lỗi của ta, là ta sơ suất, quên mất điều kiêng kị. Nếu nàng vẫn tức giận, cứ đánh ta cũng được, ta cam đoan sẽ không kêu một tiếng.”

Mẫu thân không lên tiếng, cúi đầu, bộ dạng vẫn còn giận dỗi.

Phụ thân liền nắm lấy tay bà, trực tiếp vỗ nhẹ lên mặt mình.

Mẫu thân hoảng hốt, lập tức giật tay về, nhưng vẫn chậm một bước, khiến ông bị đánh nhẹ một cái.

“Chàng làm cái gì vậy? Hai đứa nhỏ còn ở đây đấy!”

Bà tức giận trừng mắt nhìn ông.

“Nương tử đừng giận, vậy đợi lát nữa vào phòng, ta tùy nàng xử trí.”

Phụ thân ta mặt dày nói, đôi mắt ánh lên tia nhìn nóng bỏng, khiến cả mặt ta cũng đỏ bừng.

“Đồ không biết xấu hổ!”

Mẫu thân thẹn quá hóa giận, vội rụt tay về, hung hăng giẫm mạnh lên chân ông một cái.

Nhưng sắc mặt bà cuối cùng cũng hoàn toàn dịu lại, có vẻ đã hết giận.

Phụ thân vừa định ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, thì bà đã vỗ mạnh xuống bàn một cái, nghiêm túc nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta có chuyện muốn hỏi Mặc nhi, chàng ngồi giữa thế này thì ta hỏi thế nào?”

Phụ thân lập tức ngoan ngoãn lui sang một bên, trông chẳng khác nào một vị trượng phu sợ vợ, đợi mẫu thân tra hỏi xong mới dám ngồi xuống.

“Mặc nhi, con xưa nay thích tra án, chức vị Đại Lý Tự Thiếu khanh cũng là do con từng bước tính toán mà có được. Nay bị bãi chức, con có dự định gì tiếp theo không?”

Mẫu thân nghiêm túc hỏi.

“Mẫu thân không cần lo lắng, con đã có tính toán riêng.”

Ca ca hờ hững đáp, vẻ mặt chẳng chút bận tâm.

Mẫu thân thấy huynh ấy đã có chủ ý, cũng không hỏi thêm.

Từ trước đến nay, huynh ấy luôn có tính toán riêng, ba người chúng ta cộng lại cũng không đấu lại được một phần tâm cơ của huynh ấy.

“Còn chàng thì sao? Thật sự không quay lại biên quan nữa?”

Mẫu thân xoay sang phụ thân, ánh mắt đầy phức tạp.

“Dù ta rất muốn chàng ở nhà cùng chúng ta, nhưng biên ải kia, chàng đã bảo vệ suốt hơn mười năm. Mỗi lần hồi kinh, chàng cũng chưa từng dứt lòng với nơi đó. Hôm nay tên phế vật Sở Phong kia lại thật sự bỏ trốn về kinh. Hắn trốn về trắng trợn như vậy, biên quan e rằng sẽ đại loạn. Chàng không lo lắng sao?”

Nói xong, mẫu thân tựa như cũng làm mình tức giận.

“Ta muốn chàng quản, lại không muốn chàng quản. Chỉ cần nghĩ đến việc chàng ra trận là vì bảo vệ giang sơn cho cái tên Tần Bách kia, ta liền cảm thấy bực bội. Nhưng nếu chàng không đi, ta lại sợ biên quan thực sự xảy ra chuyện, rồi chàng sẽ tiếc nuối, sẽ hối hận…”

Giọng bà mang theo đủ loại cảm xúc, phức tạp đến khó tả.

“Nương tử không cần lo lắng.”

Phụ thân mỉm cười, nắm lấy tay mẫu thân, sau đó quay đầu nhìn ta, nhẹ nhàng xoa đầu trấn an.

“Khanh nhi cũng không cần lo cho phụ thân. Biên quan đã có người thay ta trấn giữ.”

Nói đoạn, ông vuốt vuốt chòm râu, khóe mắt hằn lên nếp nhăn vì nụ cười hài lòng.

“Ai thế?”

Mẫu thân tò mò hỏi.

“Thế tử của Trấn Bắc vương—Tần Ngật.”

Phụ thân đáp.

“Là hắn sao?”
 
Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả
Chương 9: Chương 9



Mẫu thân hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền thở phào.

“Nếu là hắn, vậy thì chàng thực sự không cần quay lại nữa, như vậy cũng tốt.”

Tần Ngật?

Ta nghe cái tên này có chút quen tai, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai, đành bỏ qua không nghĩ nữa.

“Mẫu thân, người thật sự không biết chuyện Sở Phong bị thương trốn về kinh sao? Vậy tại sao hôm nay trong yến hội, lúc đối đầu với Bạch Tâm Nhu, người lại tự tin đến vậy?”

Ta vẫn có chút thắc mắc, liền hỏi.

Ban đầu ta cứ tưởng, tối qua mẫu thân đã tra hỏi phụ thân để moi tin tức.

Không ngờ bà thật sự không biết gì.

“Chẳng cần đến việc ca con chưa bao giờ nói lời không chắc chắn, chỉ riêng chuyện Bạch Tâm Nhu đứng trước mặt ta, dù trong lòng không chắc, ta cũng không thể tỏ ra lép vế. Cả đời này bà ta luôn muốn đè ép ta xuống? Không có cửa đâu!”

Mẫu thân cười lạnh.

Dường như lại nghĩ đến điều gì, bà lập tức đứng bật dậy.

“Phải rồi, lần này ông trời thực sự có mắt, ta phải ra ngoài mua chút đồ, tối nay về còn bái lạy ngài thật kỹ.”

Dứt lời, bà lập tức sải bước ra khỏi cửa.

Phụ thân cũng vội vã đi theo, nhưng chưa kịp ra đến nơi đã bị mẫu thân chặn lại.

“Chẳng phải chàng đang ‘bệnh nặng’ hay sao? Giờ mà chạy ra ngoài, muốn bị người ta nắm thóp rồi tố cáo tội khi quân à?”

“Ta có thể cải trang…”

“Im miệng! Ta đếm đến ba, nếu chàng còn dám lượn lờ trước mặt ta, cả tháng này đừng hòng bước vào cửa phòng ta!”

Mẫu thân lạnh lùng nói.

Lời còn chưa dứt, phụ thân đã biến mất tăm…

Sau khi mẫu thân rời đi, sân viện chìm vào tĩnh lặng.

Ta cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú quan sát mình, bèn quay đầu lại.

“Ca?”

Ca ca vẫn nhìn ta, trầm giọng nói:

“Thế tử Trấn Bắc vương...”

Ta nghi hoặc nhìn huynh ấy.

Huynh ấy thấy ta chẳng có phản ứng gì, ánh mắt thoáng lóe lên một tia khó đoán, rồi thản nhiên nói:

“Không có gì, muội vào phòng chơi đi.”

Ta: “...”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Phải làm sao đây?

Ta thật sự rất muốn đứng trước mặt huynh ấy mà hét lớn một câu—

Ta đã đến tuổi cập kê rồi, chơi cái gì mà chơi, tưởng ta là trẻ con saooo???

Tin tức Sở Phong phớt lờ an nguy của biên quan và lòng quân, tự tiện trốn về kinh nhanh chóng lan truyền.

Trong triều, gần như toàn bộ quan võ đều đồng loạt dâng tấu, công khai lên án hắn, đồng thời yêu cầu Tần Bách nghiêm trị.

Nhưng không biết Sở Huỳnh đã dùng thủ đoạn gì, Tần Bách lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này, chỉ xử phạt bằng cách cấm túc Sở Phong ba tháng trong phủ.

Điều này khiến đám quan võ tức giận đến suýt hộc máu, mắng Tần Bách là hôn quân, ngay cả Sở Huỳnh cũng bị gán danh là “yêu phi họa quốc”.

Dù những lời này chỉ dám thì thầm trong bóng tối, nhưng chính vì không được nói công khai nên lại càng cay độc hơn.

Quan văn thì lại khác, từng lời từng chữ trong tấu chương đều sắc bén như mũi tên, tấu chương dâng lên như tuyết rơi dày đặc trong cung.

Họ không trực tiếp chỉ trích, nhưng từng câu từng chữ lại đ.â.m thẳng vào mặt Tần Bách và Sở Huỳnh, khiến bọn họ không còn chỗ dung thân.

Sở Huỳnh tức đến mức không dám ra khỏi cung.

Còn Tần Bách, thân là Hoàng đế, muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể nén giận mà đối mặt.

Nghe nói chén trà trong Ngự thư phòng mỗi ngày đều phải thay không biết bao nhiêu lần, cứ đưa vào chưa bao lâu liền bị ném vỡ nát.

Về phần Sở Kiệt, có vẻ như thực sự bị dọa điên rồi.

Người trong phủ truyền ra tin tức, nói rằng hắn gặp ai cũng lao tới níu kéo, bất kể nam nữ, chỉ cần thấy là gọi “phụ thân”.

Nhưng lạ một điều, hắn lại chưa từng gọi phụ thân ruột của mình một tiếng “phụ thân”, khiến Sở Thượng thư tức đến hộc máu.

Cuối cùng, Sở Thượng thư đành sai người trói hắn lại.

Thái y viện bảo rằng chỉ có thể từ từ điều dưỡng, chờ khi nào hắn tự nghĩ thông suốt thì mới có khả năng hồi phục.

Khắp nơi trong kinh thành đều đang đồn đại về trò hề của Sở gia.

Lúc đầu, Bạch Tâm Nhu còn miễn cưỡng ra ngoài trông nom cửa hàng, nhưng chẳng được bao lâu, bà ta cũng đóng cửa không xuất hiện nữa.

Tính ra cũng gần một tháng rồi.

Điều này lại vô tình có lợi cho mẫu thân ta—bà không còn đối thủ kình địch, việc kinh doanh thuận lợi hơn nhiều, mỗi ngày tâm trạng đều vô cùng khoan khoái.

“Phu nhân, phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư tới, đang chờ ngoài cửa xin gặp.”

Giữa buổi trưa, ta đang cùng phụ thân luyện quyền trong sân thì quản gia chạy vào báo tin.

Mẫu thân đang ngồi uống trà bên bàn đá dưới gốc cây, nghe vậy liền nhíu mày:

“Bà ta đến đây làm gì?”

“Bà ta nói đến để xin lỗi phu nhân.”

“Xin lỗi?”

Mẫu thân cười khẩy.

“Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Vừa khéo, dạo này Bạch Tâm Nhu không còn nhảy nhót làm trò, ta cũng đang rảnh rỗi. Cho bà ta vào đi, ta muốn xem bà ta lại định giở trò gì.”

Quản gia nhận lệnh rời đi, không bao lâu sau đã dẫn theo phu nhân Hộ bộ Thượng thư bước vào.
 
Back
Top Bottom