Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nhân Viên Quèn Beta Kết Hôn Cùng Alpha Cấp Cao

Sau Khi Nhân Viên Quèn Beta Kết Hôn Cùng Alpha Cấp Cao
Chương 90: Ngoại truyện 13


Dựa theo diễn biến trước đây, Thương Viễn Chu sẽ được gia đình tìm thấy vào năm lớp 12, được sắp xếp chuyển đến trường cấp ba Bách Lâm.

Trong thế giới này, tình hình của Quý Dư và Thương Viễn Chu tuy có một vài chi tiết nhỏ khác biệt, nhưng đại khái diễn biến đều không sai.

Quý Dư tuy không thể chắc chắn liệu Thương Viễn Chu có được gia đình tìm thấy trước năm lớp 12 và chuyển đến Bách Lâm 100% hay không.

Nhưng vẫn cẩn thận kèm tiếng Anh giao tiếp cho Thương Viễn Chu.

Một là để bù đắp tiếc nuối, hai là nếu Thương Viễn Chu chuyển đến Bách Lâm thì đây cũng coi như là một sự chuẩn bị nhỏ trước.

Trước đây sau khi Thương Viễn Chu chuyển đến trường cấp ba Bách Lâm, thành tích nhanh chóng dẫn đầu, nhược điểm duy nhất là phát âm tiếng Anh.

Lần này, Quý Dư kèm cho hắn trước, nếu Thương Viễn Chu đến Bách Lâm thì nhược điểm duy nhất đó cũng sẽ không còn nữa.

Chỉ có điều duy nhất khiến hắn khá bối rối là —

Trình độ phát âm tiếng Anh của Thương Viễn Chu thực sự quá kém, lúc tốt lúc xấu, bệnh hay quên lại nặng, đôi khi cảm giác đã dạy được rồi, giây tiếp theo lại buột miệng nói ra cách phát âm tiếng Anh thô kệch quen thuộc của mình.

Thương Viễn Chu lại nghĩ đơn giản hơn nhiều.

Học thêm tiếng Anh nghiêm túc, hắn chiều vợ.

Học thêm tiếng Anh không quá nghiêm túc, vợ chiều hắn.

Vì thế —

Gần một học kỳ luyện phát âm trôi qua, khẩu âm tiếng Anh của Thương Viễn Chu vẫn nửa chính tông nửa không.

Quý Dư có chút nghi ngờ nhìn Thương Viễn Chu đang nói tiếng Anh thô kệch trước mặt: "Đã gần một học kỳ rồi, anh thật sự vẫn chưa học được sao?"

Thương Viễn Chu biểu cảm tự nhiên: "Có những người mạnh về tư duy logic và khoa học tự nhiên, có những người lại giỏi về ngôn ngữ và cảm xúc, tôi chỉ là hơi lệch khoa thôi, cục cưng."

"Hơn nữa, từ nhỏ tôi đã học phát âm tiếng Anh không quá chuẩn rồi, đã thành thói quen, trong thời gian ngắn mà muốn sửa lại cho đúng thì bản thân đã rất khó làm được."

Quý Dư bọc kín chăn nằm trên giường, kín mít không lộ ra nửa điểm nào ngoài cái đầu, trông như một con tằm đáng yêu.

Nghe vậy nhìn về phía Thương Viễn Chu, đôi mắt long lanh, tràn đầy vẻ đáng thương: "Nhưng thời gian cũng không ngắn mà."

Nếu nhìn kỹ đôi mắt anh, sẽ thấy hốc mắt anh ửng hồng, khóe mắt ướt át, như vừa khóc xong, hoặc bị ép bật khóc.

Thương Viễn Chu khẽ cười ra tiếng, tay tự nhiên luồn vào trong chăn đang quấn quanh người anh: "Mới chưa đến một học kỳ mà vợ đã muốn bỏ cuộc rồi sao?"

Cơ thể Quý Dư mẫn cảm đến mức không tự chủ được mà run lên, anh liền đẩy mạnh tay Thương Viễn Chu ra, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: "Học kỳ này sắp kết thúc rồi."

Thương Viễn Chu đầy tiếc nuối rụt tay về, rồi lại cúi xuống m*t m*t môi Quý Dư, giọng nói trầm ấm, gợi cảm: "Nhưng tôi vẫn chưa học được mà."

"Học sinh còn chưa học được, thầy giáo đã muốn bỏ cuộc sao?"

"Bỏ dở giữa chừng không phải là một thói quen tốt đâu, cục cưng."

Quý Dư khẽ "ưm" một tiếng, một tay nắm chặt chăn trên người, một tay che miệng lùi về sau, đáng thương đến mức gần như muốn dán vào góc tường.

Môi anh đã hơi trầy da, đỏ mọng, dưới ánh đèn mờ ảo trông thật xinh đẹp và quyến rũ, khi lùi về sau, chăn hơi trượt xuống một chút, để lộ bờ vai trắng nõn cùng những vệt đỏ loang lổ trên đó.

Tuy đã đặt ra ranh giới cuối cùng là không thể làm trước khi tốt nghiệp.

Nhưng trừ bỏ việc cấm tuyệt đối, có rất nhiều, rất nhiều chuyện có thể làm, nhiều đến nỗi Quý Dư đã hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Quý Dư bị bắt nạt thảm thương, lại còn bị gắn mác bỏ dở giữa chừng, khó tránh khỏi có chút tủi thân: "Anh học cũng chậm quá."

"Theo tình hình bình thường mà nói, học kỳ sau anh sẽ chuyển đến trường cấp ba Bách Lâm."

Nhắc đến đây, Quý Dư nhớ đến một chuyện chính sự: "Gia đình họ Thương có phái người đi tìm anh chưa?"

"Theo lý mà nói chắc cũng chính là trong khoảng thời gian này thôi, sắp khai giảng học kỳ sau rồi, anh nên chuyển đến trường cấp ba Bách Lâm rồi."

Thương Viễn Chu nhìn Quý Dư đang đề phòng mình như đề phòng cướp, "chậc" một tiếng ngồi xuống mép giường: "Tiểu Ngư rất muốn học cùng trường với tôi sao?"

Quý Dư lắc đầu: "Không phải em có muốn hay không, là anh vốn dĩ sẽ chuyển đến mà."

Thương Viễn Chu hơi nheo mắt lại, ánh mắt có chút nguy hiểm: "Vậy là Tiểu Ngư không muốn học cùng trường với tôi?"

Bị bắt nạt thảm thương, lại còn bị oan uổng vô cớ như vậy:...

Đàn ông, anh đừng có vô cớ gây sự.

Anh chỉ đành bất đắc dĩ giải thích: "Nếu nhà họ Thương không tìm được anh, thì diễn biến thế giới này có thể sẽ không giống trước đây nữa."

Mặc dù đã có rất nhiều điểm không giống nhau, nhưng nếu người nhà họ Thương không tìm Thương Viễn Chu, Thương Viễn Chu sẽ không trở thành người nắm quyền của tập đoàn Thương thị.

Mọi thứ sẽ có sự thay đổi lớn.

Quý Dư đột nhiên bắt đầu tò mò, nếu thật sự như vậy, Thương Viễn Chu cuối cùng sẽ trở thành người như thế nào?

Tò mò, anh liền hỏi: "Nếu không có nhà họ Thương nào cả, anh có từng nghĩ sau này mình muốn làm gì không?"

Thương Viễn Chu: "Thi đậu vào trường đại học tốt nhất, học ngành máy tính, lập trình. Tiền đồ phát triển của máy tính rất tốt, tương lai nhất định sẽ có sự phát triển vượt bậc."

"Khi tôi thi đại học xong, trường sẽ thưởng cho tôi một trăm vạn, đây là núi tiền đầu tiên, có thể dùng nó làm vốn khởi nghiệp cho một công ty nhỏ liên quan đến kỹ thuật máy tính."

"Đại học có thể học thêm một chút về tài chính, có đủ vốn rồi thì có thể bắt đầu làm tài chính, ban đầu cứ đầu tư nhỏ, không bỏ trứng vào một giỏ, chính sách quốc gia thì lúc nào cũng gió chiều nào xoay chiều đó."

Logic của hắn rất rõ ràng, trình tự cũng rất mạch lạc, nói đến mức Quý Dư ngẩn người ra.

Quý Dư đột nhiên phát hiện một điều, dù Thương Viễn Chu không được người nhà họ Thương tìm thấy, hắn cũng sẽ trở thành một người rất ưu tú.

Đầu óc hắn thông minh, trước khi nhà họ Thương tìm đến đã là người đứng đầu toàn trường, sau khi thi đại học xong nhất định có thể nhận được một trăm vạn từ trường, hơn nữa hắn sẽ phân hóa thành Alpha, đây cũng là sự thật đã định, không liên quan đến nhà họ Thương hay tiền bạc, quyền lực.

Sau khi trở thành Alpha, với thể chất được tăng cường, Thương Viễn Chu chỉ cần ngủ bốn tiếng một ngày là có thể tỉnh táo, tràn đầy năng lượng, có nhiều thời gian hơn người bình thường để xử lý công việc.

Có nhà họ Thương chỉ là làm cho điểm khởi đầu của hắn cao hơn, thành công đến dễ dàng hơn, không có nhà họ Thương, hắn cũng có thể trở thành người đứng đầu kim tự tháp.

Không, có lẽ nhà họ Thương đối với hắn mà nói thậm chí là một loại trói buộc.

"Không đúng."

"Nếu không chuyển đến trường cấp ba Bách Lâm, không gặp được cậu, tôi đã không phân hóa thành Alpha, lần đầu tiên tôi phân hóa đã thất bại."

Giọng Thương Viễn Chu khiến Quý Dư hoàn hồn, lúc này anh mới nhận ra mình vô thức đã nói ra suy nghĩ trong lòng.

Quý Dư có chút ngượng ngùng: "Em không quan trọng đến vậy đâu, anh phân hóa thành công là vì chính anh."

Thương Viễn Chu đưa tay chạm vào Quý Dư, giọng điệu tin tưởng: "Không, chính là vì Tiểu Ngư."

"Quá khao khát có được cậu, trở thành một loại... chấp niệm."

Cố chấp đến mức b*nh h**n.

Đã đạt đến mức khiến chính Thương Viễn Chu cũng phải kinh hãi.

Từ khoảnh khắc đó, hắn mới định sẵn sẽ trở thành Alpha.

Bởi vì hắn còn chưa trở thành Alpha, nhưng trong xương cốt đã mang theo d*c v*ng kiểm soát và chiếm hữu của Alpha đối với Quý Dư.

Quý Dư xấu hổ né tránh, trên mặt hiện lên một tầng hồng nhạt mỏng manh, như những cánh hoa anh đào bị nghiền nát, nước thấm vào làn da trắng nõn: "Anh đừng nói nữa."

Anh dừng lại một chút, trốn tránh càng dữ dội hơn, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Tay, tay cũng đừng chạm vào."

Tiểu Ngư đáng thương chỉ bọc chăn trên người, dưới lớp chăn là thứ không thể gọi là "quần áo".

Những dải lụa tinh tế phác họa, quấn quanh cơ thể trắng ngần như ngọc, thắt một chiếc nơ xinh đẹp ở vị trí giao nhau của xương và phần thịt mông thấp thoáng dưới chiếc nơ lớn, bị che phủ nhưng lại như thể muốn từ chối mà vẫn đón mời.

Mỗi lần cơ thể run rẩy, chiếc nơ cũng theo đó mà rung động. Con bướm trên người Tiểu Ngư như sống lại, muốn bay mà chưa bay, vẫy đôi cánh xinh đẹp.

Cá và cánh hòa quyện, ảo diệu và xinh đẹp, giống như một giấc mộng kiều diễm của Thương Viễn Chu.

Quý Dư bình phục hơi thở, cảnh giác trốn xa hơn, cả người co lại thành một khối nhỏ xíu, nép sát vào góc giường.

Anh chỉ vào mép giường: "Anh cứ ngồi ở đó, đừng lại đây."

Quý Dư nghiêm mặt, cố gắng gồng mình tỏ ra nghiêm túc, lạnh nhạt, giọng điệu cứng rắn: "Tiết học thêm tiếng Anh giao tiếp hôm nay đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc rồi, hiểu không?"

Giọng điệu, biểu cảm, hành động đều được cân nhắc rất kỹ, rất có uy nghiêm.

Nhưng đó là với điều kiện bỏ qua khóe mắt ửng hồng, đôi mắt ướt át, cùng khuôn mặt phủ một tầng phấn nhạt.

Anh quá trắng, chỉ cần hơi đỏ mặt một chút là rất dễ hiện ra trên khuôn mặt, trông non nớt như quả đào mật căng mọng, dụ dỗ người ta muốn ủ chín, hái xuống, nếm thử hương vị thơm ngon tuyệt đỉnh.

Đặc biệt là nơi đây là tầng hầm, ánh đèn mờ ảo, dù có dọn dẹp sạch sẽ đến đâu cũng không che giấu được những mảng tường cũ kỹ, loang lổ xung quanh.

Giống như một cậu chủ nhỏ tự phụ không ai bì kịp, bị lừa, bị bắt cóc, bị kéo vào tầng hầm dơ bẩn, sắp bị kẻ "đê tiện hạ đẳng" mà thường ngày mình chướng mắt bắt nạt.

Cực kỳ giống một sự báng bổ nào đó.

Chỉ cần liên tưởng thôi, đã có thể khiến người ta lập tức hưng phấn.

Ánh mắt Thương Viễn Chu hơi tối lại, nhưng người lại ngoan ngoãn ngồi vào vị trí Quý Dư chỉ: "Thầy Tiểu Ngư à, tôi vẫn còn một số chỗ chưa hiểu."

"Không biết thầy giáo có đồng ý không..."

"Không muốn!"

Lời Thương Viễn Chu còn chưa nói xong đã bị Quý Dư yếu ớt cắt ngang.

Quý Dư tức giận trừng mắt nhìn Thương Viễn Chu một cái, anh nhận ra người này, bất kể mất trí nhớ hay không, cốt lõi bên trong vẫn không thay đổi.

b*nh h**n đến đáng sợ.

Khoan đã... Nhắc đến mất trí nhớ...

Quý Dư đột nhiên nhận ra một số lời Thương Viễn Chu vừa nói, giờ mới phát hiện có gì đó không ổn.

"Anh làm sao biết mình khi đó phân hóa thành Alpha là vì cái gì?"

Thương Viễn Chu biểu cảm tự nhiên: "Không phải Tiểu Ngư nói sao? Khi đó cậu đã giảng cho tôi mà."

Quý Dư nhíu mày nghĩ nghĩ, không nhớ rõ chi tiết lắm liền lắc đầu, rất chắc chắn mở miệng: "Không phải."

Anh chỉ nói mình đã có lần giao lưu đầu tiên với Thương Viễn Chu khi hắn phân hóa thất bại, nói một vài lời, thuật rõ lại lời nói của mình.

Nhưng chưa bao giờ nói Thương Viễn Chu khi đó đã nghĩ thế nào.

Quý Dư da mặt mỏng, không thể tự khen mình, cũng không thể nói những lời đặt mình vào vị trí quá quan trọng.

Thương Viễn Chu ra vẻ nghi hoặc nhướng mày: "Vậy sao?"

Sau đó đưa ra một lời giải thích hợp lý: "Vậy thì chắc là tôi cảm thấy khi đó tôi đã nghĩ như vậy thôi."

"Dù sao bọn tôi cũng là cùng một người, tôi có thể suy ra tâm cảnh và ý tưởng của chính mình lúc đó, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

Quý Dư có vẻ bị thuyết phục, rúc trong chăn, mím môi, lặng lẽ sắp xếp lại logic này. Một logic rất hoàn hảo.

Ngay cả bản thân Quý Dư đôi khi cũng sẽ tái hiện lại những chuyện đã từng xảy ra, để Thương Viễn Chu hiện tại người đã trở lại thời cấp ba và mất trí nhớ, thành thật với suy nghĩ của mình, từ đó suy ngược lại nội tâm của Thương Viễn Chu khi đó.

Nhưng mà...

Không biết vì sao, Quý Dư cứ có cảm giác có gì đó không ổn.

Anh một lần nữa trong đầu tua lại đoạn đối thoại với Thương Viễn Chu, đột nhiên phát hiện một chi tiết rất nhỏ.

Quý Dư đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm biểu cảm của Thương Viễn Chu, không bỏ qua bất kỳ thay đổi biểu cảm nào của hắn: "Anh vừa gọi em là gì?"

Thương Viễn Chu hồi tưởng lại: "Tiểu Ngư?"

Quý Dư lắc đầu: "Không đúng."

Thương Viễn Chu: "Vợ?"

Quý Dư lại lắc đầu: "Vẫn không đúng."

Ánh mắt anh dán chặt vào mặt Thương Viễn Chu, giống như một bé cá xinh đẹp đang theo dõi mồi trên lưỡi câu, sẵn sàng lao lên cắn lấy lưỡi câu vậy.

Thương Viễn Chu khẽ cười một tiếng, giọng nói dịu dàng: "Cục cưng?"

"Muốn nghe tôi gọi cậu là cục cưng sao?"

Quý Dư "cọ" một cái đứng dậy chạy đến trước mặt Thương Viễn Chu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, ánh mắt đan xen trong nháy mắt, anh mở miệng nói: "Anh khôi phục ký ức rồi đúng không?"

Thương Viễn Chu cấp ba bị mất trí nhớ chưa bao giờ gọi anh là cục cưng.

Biểu cảm của Thương Viễn Chu hơi lạnh xuống: "Cậu muốn tên đó đến vậy sao?"

Quý Dư mất mát lùi lại vào trong chăn, có chút buồn bã: "Em đã ở đây nửa năm rồi."

"Khi vừa đến đây, em đã nghĩ mình rất nhanh có thể trở về."

"Nhưng bây giờ xem ra, không biết còn phải ở lại đây bao lâu nữa, nếu anh cứ mãi không khôi phục ký ức, em sẽ cảm thấy..."

Quý Dư dừng lại một chút, không tiếp tục những lời đó, mà vươn tay, ôm lấy mặt Thương Viễn Chu, mặc kệ biểu cảm lạnh lùng của hắn, nhìn vào mắt hắn.

Nhẹ giọng nói: "Em nhớ anh lắm."

"Rất muốn có được anh với tất cả ký ức, một con người hoàn chỉnh."

Quý Dư ghé sát lại, giống như một con vật nhỏ l**m láp, hôn lên miệng Thương Viễn Chu: "Cứ nhắc đến anh khi chưa mất trí nhớ là anh lại không vui."

"Đều là chính anh mà, em không biết rốt cuộc anh đang giận cái gì."

Anh hơi tổn thương, mím môi nhìn Thương Viễn Chu: "Những điều đó đều là hồi ức của hai chúng ta, chẳng lẽ anh không muốn nhớ lại sao?"

Biểu cảm lạnh lùng của Thương Viễn Chu dần mềm mại, hắn chịu thua: "Tôi nhớ ra một phần rồi."

"Cứ cách một ngày lại mơ, trong mơ sẽ chắp vá lại những ký ức đó."

"Có lẽ không chừng một ngày nào đó tỉnh dậy, tôi có thể nhớ lại tất cả."

......

Quả nhiên linh ứng như lời.

Ngày hôm sau khi Quý Dư mở mắt, liền thấy Thương Viễn Chu đang ngồi ở mép giường, chuyên chú nhìn mình.

Quý Dư vẫn còn ngái ngủ, mơ hồ nói một câu: "Sớm ạ."

Thương Viễn Chu cong môi, ánh mắt dịu dàng cưng chiều: "Anh về rồi, Tiểu Ngư."

Cơn buồn ngủ trong giây lát bay biến, Quý Dư đột nhiên trợn tròn mắt: "Anh nhớ lại hết rồi đúng không?"

"Đúng không?"

Hai chữ, giọng nói cũng hơi run run.

Đó là sự vui mừng.

Thương Viễn Chu nhẹ nhàng xoa tóc anh: "Đúng vậy, anh nhớ lại hết rồi."

Quý Dư "soạt" một cái ngồi dậy: "Anh còn nhớ anh đến đây bằng cách nào không?"

"Em đang chụp một tấm ảnh ở sông băng thì đột nhiên xuất hiện ở đây."

Thương Viễn Chu cũng không hoàn toàn rõ ràng mình đến đây bằng cách nào, tương đối chắc chắn chỉ có một điều: "Anh đi theo em đến đây."

Quý Dư nghe vậy suy tư: "Có khi nào vì anh đi theo đến nên anh mới mất trí nhớ không?"

"Em đến đây có lẽ là do sông băng có từ trường đặc biệt nào đó? Khoảnh khắc em chụp ảnh đã làm nhiễu loạn từ trường, sau đó vì mối liên hệ giữa chúng ta, trên người anh có máu của em, nên anh cũng bị đưa đến đây theo?"

Anh đau khổ suy nghĩ, nghĩ rồi lại thấy không đúng: "Cũng không phải chứ, sao có thể chụp ảnh một cái liền thay đổi từ trường."

"Làm gì có chuyện linh nghiệm như vậy."

"Tiểu Ngư."

Thương Viễn Chu gọi Quý Dư một tiếng, cắt ngang suy nghĩ của anh.

Một bàn tay đặt trên bờ vai trắng mịn của Quý Dư, lòng bàn tay ái muội và từ tốn nhẹ nhàng v**t v*: "Chúng ta đừng nói chuyện này vội."

"Chuyện này không quan trọng," Thương Viễn Chu nói.

Quý Dư theo bản năng nói: "Sao lại không quan trọng chứ, chúng ta biết rõ vì sao lại đến đây, nói không chừng có thể tìm được cách trở về mà."

Nói xong, anh ngước mắt nhìn về phía Thương Viễn Chu.

Ánh mắt chạm vào mắt Thương Viễn Chu ngay khoảnh khắc đó, hơi thở Quý Dư cứng lại, mọi âm thanh đều ngừng bặt.

Ánh mắt đó, Quý Dư rất muốn giả vờ như không hiểu, nhưng anh thực sự quá quen thuộc rồi.

Sâu thẳm, đen kịt, giống như cất giấu vực sâu đen nhánh trong đôi con ngươi đó, chuyên chú, mang theo hơi ấm nóng bỏng... Ánh mắt tràn ngập d*c v*ng cuồn cuộn như mực đậm.

Hoàn toàn thoát khỏi những suy nghĩ khoa học nghiêm túc để hoàn hồn trở lại, anh cũng cảm nhận được bàn tay trên vai mình, lòng bàn tay nóng bỏng, dường như có thể làm bỏng người.

Thương Viễn Chu ánh mắt sáng quắc nhìn Quý Dư, giọng nói cũng theo đó khàn đi: "Tiểu Ngư mặc đẹp lắm."

Quý Dư ngồi dậy quá nhanh, khi tấm chăn trên người tuột xuống, bộ "quần áo" mà tối qua hắn không cho phép cởi cũng theo đó mà lộ ra.

Anh gượng cười hai tiếng, cẩn thận đưa tay kéo chăn lên, cố gắng vãn hồi tình hình nguy hiểm hiện tại: "Cái này... cái này không tính là quần áo mà, đúng không?"

Đôi mắt Thương Viễn Chu đen thẫm nhìn anh, không nói gì, tay lại xoa môi Quý Dư, lòng bàn tay khẽ miết lên đôi môi sưng đỏ, rồi lặp lại v**t v* trên đó.

Quý Dư bị chạm vào có chút đau, tiếng chuông báo động nguy hiểm trong lòng càng điên cuồng rung lên, anh căng thẳng nuốt nước bọt, bất động thanh sắc lùi về sau.

Vừa lùi, vừa nhìn Thương Viễn Chu, nghiêm túc nhấn mạnh: "Tuy anh đã khôi phục ký ức, nhưng chuyện này tuyệt đối không được."

Thương Viễn Chu cong môi khẽ cười, nói đầy ẩn ý: "Chuyện này, là chuyện gì vậy?"

Quý Dư căng thẳng đề phòng đến mức toàn bộ dây thần kinh đều căng cứng, lặp lại nhắc nhở, tăng thêm ngữ khí nhấn mạnh, cố gắng đánh thức lý trí của Thương Viễn Chu:

"Tuy đã khôi phục ký ức, nhưng mà, nhưng mà."

"Tuyệt đối không được trước khi tốt nghiệp và chưa thành niên, thật sự không được."

Thương Viễn Chu đứng ở mép giường, vóc dáng hắn cao, cho dù hiện tại vẫn chưa phân hóa, chiều cao đã có dấu hiệu của một người cao 1m9 trong tương lai.

Vừa đứng ở mép giường, rũ mắt nhìn về phía Quý Dư trên giường, cảm giác áp bức mười phần.

Huống chi hắn vừa mở miệng đã nói: "Tiểu Ngư à, cái giường này chỉ có bấy nhiêu chỗ thôi, em còn có thể trốn đi đâu nữa?"

Quý Dư nghe vậy thân thể cứng đờ, rồi từ từ cọ lại từ góc giường.

Trong suốt quá trình đó, ánh mắt Thương Viễn Chu luôn dõi theo Quý Dư, ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm anh, như thể đang theo dõi con mồi của mình.

Đợi Tiểu Ngư đụng phải lưới, đến khoảnh khắc không thể trốn thoát.

Như Thương Viễn Chu đã nói, cái giường này chỉ có bấy nhiêu chỗ, dù Quý Dư có cố gắng cọ xát đến đâu, cuối cùng vẫn dịch chuyển trở lại bên cạnh Thương Viễn Chu.

Tai Quý Dư ửng đỏ, thò một bàn tay ra từ trong chăn đang bọc kín mít, kéo vạt áo của Thương Viễn Chu, khẽ đung đưa qua lại.

Sau đó giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh ơi, thật sự không được đâu..."

"Cái này hơi quá giới hạn của em rồi..."

Thương Viễn Chu thuận thế nắm lấy cổ tay Quý Dư, lòng bàn tay có những vết chai mỏng v**t v* cục xương tròn nhô lên trên cổ tay mềm mại một lúc, giọng nói mỉm cười:

"Kết hôn nhiều năm như vậy rồi, mà làm nũng vẫn chỉ biết có mỗi cách này thôi."

Đôi khi hắn cũng rất ngạc nhiên, Quý Dư bao nhiêu năm qua gần như không thay đổi gì, đã làm nhiều lần như vậy rồi, mỗi lần vẫn không dám nhìn, vẫn khóc, vẫn xấu hổ.

Kết hôn đã nhiều năm như vậy, làm nũng vẫn còn ngây ngô, vẫn còn ngại ngùng.

Da mặt mỏng đến nỗi chạm một cái liền đỏ bừng, nhưng cơ thể lại đã quen thuộc với chuyện t*nh d*c, sự ngây ngô và ph*ng đ*ng hai từ hoàn toàn trái ngược lại kỳ lạ mà không hề khó chịu cùng xuất hiện trên một người là Quý Dư.

Thương Viễn Chu yêu muốn chết.

Nhưng hiện tại, Quý Dư lại sợ đến nỗi muốn chết.

Anh kéo vạt áo Thương Viễn Chu lại, khẽ rung rung: "A Chu, chúng ta làm người vẫn phải có giới hạn một chút đúng không?"

Đúng vậy, cả hai đều có ký ức và tư duy của người trưởng thành.

Nhưng cơ thể cũng đúng là vẫn còn vị thành niên.

Quý Dư gần như có thể coi là đứa trẻ được bà nội nuôi lớn, trong xương cốt vẫn rất truyền thống và bảo thủ, điều này có thể thấy qua việc anh hai mươi mấy tuổi vẫn còn ngây ngô, bài xích chuyện tình một đêm.

Nếu dùng cơ thể non nớt như vậy để làm chuyện đó, Quý Dư chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy tội lỗi.

Thời dậy thì thiếu nam thiếu nữ mới chớm nở tình cảm sẽ hôn nhau, anh biết điều đó là bình thường, nhưng tuyệt đối không thể làm chuyện đó.

Điều đó sẽ hoàn toàn phá vỡ ranh giới đạo đức mà Quý Dư có thể chấp nhận.

Thương Viễn Chu rất hứng thú nhướng mày, giọng điệu hài hước đầy thích thú: "Cục cưng, em nghĩ anh là người có giới hạn đạo đức sao?"

Quý Dư trái lương tâm gật đầu, đôi mắt long lanh nghiêm túc nhìn Thương Viễn Chu: "Anh có."

Thương Viễn Chu bật cười, ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán Quý Dư: "Được, không làm."

Không phải là hắn có giới hạn đạo đức đến mức nào.

Mà là cơ thể Quý Dư hiện tại vẫn chưa trưởng thành, Thương Viễn Chu không muốn ủ chín nó, không muốn làm bất cứ chuyện gì gây tổn hại cho cơ thể Quý Dư.

Quả đào mật căng mọng, ngây ngô tự nhiên phải đợi đến khi nó tự chín mới hái, nước mới ngọt nhất.

Khi Quý Dư thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thương Viễn Chu bỗng chuyển đề tài: "Không làm thì được thôi, nhưng phải tính sổ một chút."

Quý Dư ngẩn ra, mờ mịt chớp chớp mắt: "Tính sổ gì?"

Ánh mắt Thương Viễn Chu hơi tối, giọng điệu nguy hiểm, cười như không cười mở miệng: "Tiểu Ngư đã thật sự chơi với tên đó sao?"

Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên vai Quý Dư, ngón trỏ luồn vào khe hở của tấm chăn, móc lấy dải lụa màu đỏ sẫm ở vị trí xương quai xanh.

"Em thích nó đến vậy à?"

"Khi ở bên nó liền chủ động như thế, nào là áo sơ mi trong suốt, nào là dải lụa, nào là tai mèo, nào là trói?"

Thương Viễn Chu càng nói, ý cười trong mắt càng thêm lạnh lẽo: "Vậy giờ tôi quay về rồi, Tiểu Ngư có thất vọng lắm không?"

Tiểu Ngư ngốc.

Tiểu Ngư ngây dại.

Tiểu Ngư hoàn toàn trợn tròn mắt.

"Không phải..."

Bị sốc quá lớn, Quý Dư thậm chí không biết nên diễn tả thế nào: "Làm gì có ai như anh?!"

Anh nửa như sụp đổ nửa như tức giận đột nhiên đập mạnh vào nệm: "Các anh chẳng phải là một người sao?!!!" Mất trí nhớ thì ghen tuông chuyện khi chưa mất trí nhớ.

Khôi phục ký ức lại bắt đầu ghen tuông chuyện khi mất trí nhớ.

Làm cái trò gì đây!

Người chịu tội chẳng phải đều là anh sao?

Quý Dư quấn chặt chăn, đôi mắt vì tức giận mà trợn tròn, tức tối, nghẹn lời giận mắng: "Anh có thể sống bình thường được không vậy!"

"Làm gì có ai có cái suy nghĩ như anh chứ!"

Thương Viễn Chu cong môi, đuôi lông mày hơi cụp xuống, giữa lông mày toát ra cảm giác áp bức mười phần: "Anh vốn dĩ đã chẳng phải người bình thường rồi."

"Anh có bệnh, Tiểu Ngư."

Hắn vốn dĩ có vẻ mặt lạnh lùng, mày sắc bén, khi nhíu mày lại càng toát ra một tia hung tợn và thâm trầm, hầu như không ai không sợ Thương Viễn Chu trong dáng vẻ này. Quý Dư đã kết hôn với người này nhiều năm, hiển nhiên là một ngoại lệ.

Con thỏ bị chọc tức còn biết cắn người, Quý Dư dù tính tình có tốt đến mấy cũng không thể chịu đựng được sự trêu chọc như vậy, tức đến mức giọng nói cũng lớn hơn, hiếm khi nói tục: "Cút đi!"

"Có bệnh là cái gì đáng để tự hào lắm sao?! Anh còn nói nghe có lý như vậy."

"Có bệnh thì đi chữa đi!!!"

Quý Dư tức đến đỏ bừng mặt, ngực phập phồng lên xuống, dưới ánh mắt của Thương Viễn Chu không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.

Người này đúng là quá đáng.

Quá đáng thật!!

Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Thương Viễn Chu đưa tay xoa khuôn mặt non mềm của Quý Dư, tay vừa chạm vào đã bị Quý Dư gạt đi, vì thế giọng hắn thấp xuống, ánh mắt cũng càng thêm nguy hiểm: "Tiểu Ngư..."

Quý Dư không hề sợ hãi, bình tĩnh cãi lại: "Anh bây giờ khôi phục ký ức rồi, anh có nhớ khoảng thời gian trước đó không?"

"Có chứ."

Thương Viễn Chu cũng hào phóng thừa nhận: "Anh có."

Quý Dư nghiến răng, gần như gằn từng chữ một, giận đùng đùng nói: "Vậy rốt cuộc anh đang âm! dương! quái! khí! ghen! cái! gì!"

"Anh chính là một, là một!! Đừng có ghen tuông vô cớ như vậy được không?"

Thương Viễn Chu im lặng một lát, căn phòng trở nên tĩnh lặng, không khí lưu thông chậm rãi, đúng lúc Quý Dư cho rằng mình đã thuyết phục được Thương Viễn Chu, nghe thấy đối phương mở miệng:

"Chính vì có ký ức, nên mới ghen."

Quý Dư sững sờ.

Đây rốt cuộc là loại logic gì, anh có chút không hiểu.

Thương Viễn Chu dường như cười, lại như không có ý cười nào trong mắt: "Sẽ không chắc chắn, sẽ hoài nghi, Tiểu Ngư có phải càng thích Thương Viễn Chu cậu học sinh cấp ba nhiệt tình, đơn thuần, người chưa trải qua những chuyện đó không?"

"Tiểu Ngư rất chủ động với anh người không có ký ức và cứ nghĩ mình là học sinh cấp ba, trước đây anh dỗ dành Tiểu Ngư, muốn Tiểu Ngư chơi những trò đa dạng, Tiểu Ngư dù thế nào cũng từ chối, nhưng lại chơi cùng với nó."

"Cũng phải thôi, dù sao anh khi nhớ lại mọi thứ thì tính cách càng tệ hơn, có d*c v*ng kiểm soát em đến mức không thể chấp nhận được, nên có lẽ Tiểu Ngư thực ra không mong tôi khôi phục ký ức đến vậy."

Cảm xúc của Quý Dư hơi bình phục lại, trong lời tự phân tích của Thương Viễn Chu, anh cũng không khỏi mềm lòng: "Không phải."

"Em chỉ muốn bù đắp tiếc nuối, là tiếc nuối khi anh tiếp cận em lúc cấp ba, em đã từ chối."

Với tâm lý muốn bù đắp, lại không cho phép Thương Viễn Chu làm tới bến, tự nhiên Quý Dư lại cảm thấy có lỗi, sau đó ở những chỗ khác càng ngày càng dễ dãi.

Thương Viễn Chu hôn hôn khóe mắt Quý Dư, nhìn Quý Dư, giọng nói rất nhẹ: "Cái này không công bằng."

"Người em từ chối là anh, là anh khi nhớ rõ mọi thứ, khi bù đắp em lại bù đắp cho người mất trí nhớ chẳng trải qua gì, chẳng biết gì cả."

Quý Dư há miệng th* d*c, không biết nên nói gì, mãi một lúc lâu mới lúng túng nói: "Nhưng mà dù là anh nào đi nữa, các anh đều là một người mà."

Thương Viễn Chu khóe môi miễn cưỡng cong lên, nụ cười mang theo một tia chua xót, phủ nhận: "Không giống nhau, tâm cảnh hoàn toàn không giống nhau."

Quý Dư nghe vậy lòng đột nhiên chua xót một chút, anh dường như có chút hiểu ra.

Thương Viễn Chu khi mất trí nhớ đã không trải qua cảm giác bị từ chối, không trải qua những tiếc nuối đó.

Thương Viễn Chu khi khôi phục ký ức, dù nhớ lại những điều đó, cũng không phải là tâm trạng giống hệt như người trong cuộc.

Anh muốn bù đắp tiếc nuối, nhưng lại bù đắp cho Thương Viễn Chu mất trí nhớ khi đó không có chút tiếc nuối nào.

Cho nên Thương Viễn Chu mới nói những điều này đều không giống nhau.

Trải qua tất cả, thực sự cảm nhận được tiếc nuối của thời cấp ba nhưng chỉ có thể cảm nhận trong ký ức, là do anh đã xem nhẹ chuyện này.

Nụ cười của Thương Viễn Chu càng mang theo chua xót, sự áy náy của Quý Dư liền càng thêm sâu sắc, càng thêm nồng đậm.

Anh kéo vạt áo Thương Viễn Chu, kéo thân hình cao lớn về phía mình, tai ửng hồng: "Kia... Vậy giờ anh còn muốn học thêm tiếng Anh giao tiếp không?"

Quý Dư không được tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt dao động: "Em vẫn có thể làm gia sư tiếng Anh một thời gian nữa."

"Chỉ là... Chỉ là, anh khi khôi phục ký ức thì phát âm tiếng Anh hình như đã rất tốt rồi..."

Anh đã hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nghĩ trong lòng, quên đi lời thề thầm lập.

Tuyệt đối không được mềm lòng, tuyệt đối không được lùi bước, hai câu nói này đã bị anh quên sạch.

Hiện tại không ngừng mềm lòng, còn mềm đến mức chủ động, tự mình cắn câu, tự mình bán sạch sẽ.

Trong đôi mắt đen thẫm của Thương Viễn Chu có ánh sáng lóe lên, đắc ý cong môi, khẽ cười nói: "Không, phát âm tiếng Anh của anh vẫn cần tăng cường."

Hắn vươn tay về phía Quý Dư: "Vậy khoảng thời gian tới xin được chỉ giáo nhiều hơn, bạn học Quý."

Quý Dư xấu hổ đến mức đầu ngón tay cũng ửng hồng, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang vươn ra của Thương Viễn Chu, nắm lấy, hàng mi dài, dày rậm run rẩy bất an: "Chỉ giáo nhiều hơn."

Thương Viễn Chu giữ cằm Quý Dư, lòng bàn tay có những vết chai mỏng nhẹ nhàng v**t v* trên đôi môi đầy đặn, hồng hào, giọng nói hắn khàn khàn, trầm thấp: "Vậy sao chúng ta không bắt đầu ngay bây giờ?"

"Tiếng Anh của bạn học Quý rất tốt, phương pháp học thêm chắc cũng rất hay, anh sẽ nghiêm túc nghe giảng."

Quý Dư kinh ngạc trợn tròn mắt, theo bản năng liền bắt đầu chống cự: "Không... Không được."

"Mới hôm qua..."

Thương Viễn Chu không nói gì, chỉ nhìn anh, nửa ngày sau, hắn im lặng rụt tay về.

"Anh biết rồi."

"Tiểu Ngư quả nhiên vẫn thiên vị người mất trí nhớ hơn..."

Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Quý Dư vội vàng cắt ngang.

"Hôm... Hôm nay học thêm."

"Chỉ là thật sự không thể hôn... Miệng đau quá."

Tai Quý Dư đỏ bừng, dường như sắp rỉ máu như ngọc mã não, anh kéo lấy bàn tay của Thương Viễn Chu vẫn chưa hoàn toàn rụt về, rồi luồn vào trong "món quà" được buộc bằng dải lụa thắt nơ.

Chủ động dẫn dắt, như thể Quý Dư đang vội vàng muốn được thỏa mãn.

Nửa che nửa lộ, rất giống trang bìa phim điện ảnh đầy ẩn ý và mánh lới.

Giọng Thương Viễn Chu trầm thấp: "Bạn học Quý học thêm tiếng Anh giao tiếp như thế nào vậy, không nói lời nào thì làm sao dạy tôi tiếng Anh giao tiếp được?"

Bàn tay hắn khẽ động, v**t v* viên trân châu hồng nhạt điểm xuyết trên "món quà": "Chỗ này, nói tiếng Anh thế nào?"

Thật sự là...

Quá...

Lông mi Quý Dư run rẩy dữ dội, đã ẩn hiện ướt át, xấu hổ đến vô cùng, nhưng lại ngoan đến mức khẽ khàng trả lời: "Ni..."

Giọng phía sau lúng búng như tiếng muỗi kêu, nhưng Thương Viễn Chu vẫn nghe rõ. Hắn là một học trò giỏi, cũng là một người bạn tốt, không hề keo kiệt lời khen: "Tiếng Anh của bạn học Quý quả thật rất tốt, làm thầy giáo cũng rất ra dáng."

Lông mi Quý Dư đã ướt át, cơ thể khẽ run rẩy, bị buộc phải chấp nhận lời khen mà mình không mong muốn.

Ngay sau đó Thương Viễn Chu lại cười một tiếng, trong mắt mang theo chút ác ý: "Nhưng sao tôi nhớ chỗ này còn có một cách gọi khác bằng tiếng Anh?"

"Bạn học Quý, đã làm thầy giáo, thì không thể giấu nghề được."

Giọng Quý Dư run rẩy dữ dội, đầu óc đều sắp biến thành hồ nhão, càng không thể suy nghĩ: "Cái... Cái gì?"

Thương Viễn Chu ghé sát tai anh thì thầm một câu.

Quý Dư nghe vậy đôi mắt hơi mở to, cắn cắn môi, rồi lại buông ra sau khi cảm nhận được đau đớn, mặt sắp chín đỏ, khẽ khàng niệm ra từ ngữ còn quá đáng hơn đó.

Thương Viễn Chu l**m l**m môi, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: "Bạn học Quý ngoan quá, chúng ta tiếp tục thôi."

Thời gian còn rất dài.

Hai giờ học thêm tiếng Anh mới chỉ vừa bắt đầu.
 
Sau Khi Nhân Viên Quèn Beta Kết Hôn Cùng Alpha Cấp Cao
Chương 91: Ngoại truyện 14


"Giờ chúng ta có cần nghĩ cách trở về không?"

Quý Dư ngồi vắt vẻo trên ghế đua xe trong khu trò chơi, tay cầm cây kem lạnh, chân khẽ nhịp nhịp, nhìn sang Thương Viễn Chu hỏi.

Đây là trò đua xe hai người, xung quanh có vách ngăn, vả lại khu trò chơi ồn ào náo nhiệt nên Quý Dư cũng chẳng sợ người khác nghe thấy, hỏi thẳng Thương Viễn Chu luôn.

Thương Viễn Chu ba miếng đã nhai nát cây kem, trong tay chỉ còn lại cái que, nghiêng người dựa vào ghế đua xe, đối mặt với Quý Dư, nghe vậy nói: "Bây giờ hả? Tại sao?"

Khác với cách ăn kem thô bạo của hắn, Quý Dư ăn từng miếng nhỏ, cây kem mát lạnh giữa mùa hè oi bức giúp giải tỏa cái nóng, lạnh buốt, Quý Dư ăn rất chậm một cây kem, một phần là vì sự nhã nhặn, phần khác cũng là muốn giữ cái lạnh lâu hơn một chút.

Quý Dư nghe Thương Viễn Chu nói vậy, theo bản năng hơi trợn tròn mắt: "Anh đã nhớ lại hết rồi mà."

"Chúng ta không nghĩ cách trở về, ở lại đây làm gì chứ?"

Anh vừa ăn kem vừa nói ra suy nghĩ của mình: "Chúng ta đến đây có thể liên quan đến từ trường gì đó."

"Em nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc đó rồi, em đang đứng trên sông băng chụp ảnh bằng máy ảnh, rồi biến mất ngay khoảnh khắc bấm màn trập."

"Bây giờ vấn đề là anh đến đây cụ thể bằng cách nào? Anh còn nhớ không?"

Quý Dư hỏi xong câu này, liền dừng động tác ăn kem, nhìn về phía Thương Viễn Chu, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng Thương Viễn Chu lại chậm chạp không đáp lại.

Ánh mắt Thương Viễn Chu rõ ràng là không để tâm, lơ đãng ngay cả những chuyện quan trọng như vậy.

Quý Dư vẫy tay trước mặt Thương Viễn Chu: "Nghĩ gì vậy? Có nghe không đó?"

Thương Viễn Chu: "Có nghe."

Hắn dừng một chút: "Em nói gì?"

Quý Dư:...

Rõ ràng là không hề nghe mà.

Anh lại một lần nữa ôn tồn lặp lại: "Anh còn nhớ anh đến đây bằng cách nào không? Có quá trình cụ thể nào không?"

Thương Viễn Chu thực ra chẳng mấy để ý Quý Dư đang nói gì, hắn đang nhìn Quý Dư, nhưng ánh mắt chính xác hơn là dán chặt vào đôi môi của Quý Dư.

Đôi môi đã liên tục m*t kem, ướt át mang theo một lớp đường tan chảy trong suốt, đôi môi vốn đã hồng hào lại bị cây kem lạnh làm cho càng đỏ hơn.

Như thể vừa bị ai đó hôn thật mạnh, lại như những quả hồng căng mọng sắp nứt vỏ trên cành, dụ dỗ người ta đến hái.

Ánh mắt Thương Viễn Chu dần tối sầm, sự si mê trong mắt càng lúc càng đậm.

Quý Dư lại một lần nữa không nhận được hồi đáp, có chút bất lực, lớn như vậy rồi mà đối diện nói chuyện với hắn, hắn vẫn có thể lơ đãng liên tục.

Quý Dư liền áp cây kem trên tay lên miệng Thương Viễn Chu, cho đối phương lạnh một lần, rồi lại nói lại một cách đầy đủ.

"Em có một quá trình đến đây, là khi đang chụp ảnh trên sông băng, ngay khoảnh khắc chụp bức ảnh, em liền đến đây."

"Trước khi đến đây anh đang làm gì?"

Thương Viễn Chu nhìn đôi môi đầy đặn, mấp máy trước mặt, tay đột nhiên ôm lấy sau gáy Quý Dư, cúi người hôn lên.

Khoảnh khắc miệng bị lấp kín, Quý Dư trợn tròn mắt.

Dù họ đang ở trong một không gian tương đối riêng tư, nhưng đây vẫn là khu trò chơi, xung quanh ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều là người.

Quý Dư còn có thể nghe rõ tiếng ồn ào của đám nam sinh đang chơi trò ném rổ ở điểm chơi gần đó, tiếng bóng đập vào bảng rổ trầm đục.

Hơn nữa diễn biến này quá đột ngột, anh hoàn toàn không hiểu sao lại biến thành tình huống này.

Chẳng phải đang bàn bạc cách trở về sao?

Quý Dư ngây người đến đờ đẫn, lại vô cùng kinh ngạc, không kịp phản ứng, đôi môi khẽ hé mở lại bị Thương Viễn Chu nắm lấy cơ hội thâm nhập vào.

Chiếc lưỡi mềm mại, vô thố, mờ mịt bị trêu chọc rất nhiều lần, Quý Dư mới hơi hoàn hồn lại một chút.

Anh đẩy đẩy Thương Viễn Chu nhưng không đẩy được, tiếng ném rổ của đám nam sinh xung quanh dừng lại, tiếng nói chuyện ồn ào càng lúc càng gần, nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện dần tiếp cận, như đang đi về phía họ.

Vách ngăn của ghế chơi đua xe hai người chỉ che được hai bên hông, phía sau vẫn có thể nhìn thấy mọi động tĩnh của họ.

Quý Dư hoàn toàn luống cuống, hai tay dùng sức chống vào vai Thương Viễn Chu, không ngừng đẩy hắn ra.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, môi lưỡi của người kia vẫn đang không ngừng đòi hỏi trong khoang miệng, lưỡi Quý Dư bị l**m, phát ra tiếng nước rất nhỏ.

Quý Dư hoảng loạn tột độ, cơ thể cũng vì sốt ruột mà nóng bừng lên, vì căng thẳng vừa kinh vừa sợ, có chút không kiểm soát được mà khẽ run rẩy.

Dưới sự kinh hoàng và luống cuống đó anh còn có chút xấu hổ.

Nếu bị nhìn thấy, anh đời này sẽ không bao giờ bước chân vào khu trò chơi này nữa, mãi mãi không bao giờ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, dưới sự hoảng hốt tột độ, Quý Dư hạ quyết tâm, cắn một cái vào đầu lưỡi Thương Viễn Chu.

Ư.

Thương Viễn Chu hít một hơi khí lạnh, nhưng không rút lui ngay mà ngược lại quấn lấy đầu lưỡi Quý Dư, mạnh mẽ m*t hai cái rồi mới chịu rời ra.

Ngay lúc hắn rời đi, một người trong đám nam sinh phía trước cũng vừa lướt qua vách ngăn.

Thời điểm diễn ra vừa đúng lúc, trước khi họ tách ra, không ai nhìn thấy.

Đám nam sinh phía sau lướt qua họ đi về phía một máy chơi game khác, không hề phát hiện ra sự bất thường của hai người.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Quý Dư không được tự nhiên hơi nghiêng người, quay lưng lại với những người đó, thân thể cứng đờ.

Mãi đến khi họ đi xa và bị vách ngăn che khuất, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Khi những người đó đã đi xa, Quý Dư mới nhìn về phía kẻ đầu têu, dù đã hạ thấp giọng, nhưng vẫn nghe ra sự tức giận và hoảng hốt của anh: "Anh làm gì vậy?!"

Thương Viễn Chu: "Muốn hôn em."

Hắn rất thẳng thắn, trong ánh mắt là d*c v*ng si mê tr*n tr**.

Thậm chí không chỉ thẳng thắn, hắn còn thèm thuồng l**m l**m môi.

Đồng thời vươn tay, lòng bàn tay đặt lên môi Quý Dư, khẽ cọ xát ở khóe môi một chút, lau đi sự trong suốt ẩm ướt ở đó.

Quý Dư càng thêm tức giận, còn có chút xấu hổ, cắn răng nghiêng người lùi lại, muốn tránh tay Thương Viễn Chu.

Anh đang ngồi ngang trên ghế, lần lùi này suýt nữa không ngồi vững, ngã ngửa về phía sau.

Mặt Thương Viễn Chu đột nhiên thay đổi, động tác nhanh chóng chộp lấy cổ tay Quý Dư, kéo thẳng người lại.

"Em ngồi yên! Lùi về sau làm gì chứ."

Hắn bị cú đó làm cho sợ đến mức không hiểu chuyện gì, mày cau chặt, mặt tối sầm, giữa hai lông mày toát ra vẻ hung dữ, giọng điệu nghe cũng đầy vẻ hăm dọa.

Quý Dư không hề sợ hãi, xụ mặt không cam lòng yếu thế gầm lại: "Anh quát cái gì."

"Xin lỗi."

Thương Viễn Chu đặt tay lên vai Quý Dư, xác nhận người đã ngồi vững, nghĩ nghĩ, rồi lại bóp eo ôm người xuống.

Lúc này hắn mới hòa hoãn nét mặt, nhéo nhéo vào má mềm mại của Quý Dư: "Không có quát em."

"Là do em lùi về sau, làm anh sợ."

Hai người đều đứng giữa hai ghế chơi đua xe, không gian không lớn, khoảng cách dán sát cực kỳ gần, vai cọ vai, chân dán chân.

"Anh mới làm em sợ đó."

Quý Dư cảnh giác nhìn Thương Viễn Chu, lặng lẽ vòng xuống, đứng ở phía sau ghế. Hai người cách nhau một chiếc ghế đua xe, lúc này anh mới yên tâm nói chuyện: "Anh vừa làm gì?"

Đuôi lông mày Thương Viễn Chu hơi nhướng, đáy mắt có ý cười chợt lóe qua: "Em nhìn anh như vậy, miệng lại mềm, anh khó mà nhịn được."

Quý Dư:...

Trên mặt anh mang theo vẻ khó hiểu: "Em nhìn anh thế nào?"

Thương Viễn Chu vóc dáng cao, tay cũng dài, dù cách một chiếc ghế đua xe cũng có thể dễ dàng chạm vào khóe mắt Quý Dư: "Giống như bây giờ, chuyên chú nhìn anh, ánh mắt như muốn anh hôn lên vậy đó."

Quý Dư: "...Em không muốn."

Thương Viễn Chu cong môi khẽ cười, thản nhiên nói: "Vậy sao, có thể là anh nhìn nhầm rồi."

Quý Dư cảm giác một quyền đáp vào bông, có chút vô lực nghẹn khuất.

Kẻ làm ra những chuyện này thì mặt mày thản nhiên, ngược lại người bị hại như anh lại mặt đỏ tim đập, hoảng loạn như thể làm sai chuyện gì.

Anh không muốn dây dưa vào chuyện này nữa, mà quay lại vấn đề chính: "Được rồi."

"Giờ chúng ta nên nghĩ cách trở về thế nào? Anh đến đây trước đó đang làm gì? Có điều gì bất thường hay cảm giác gì không?"

Thương Viễn Chu dường như cười, khóe môi khẽ cong lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười nào.

Ánh đèn khu trò chơi quá mờ, vách ngăn ở khu đua xe lại chắn bớt một phần ánh sáng, Quý Dư không thể nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, chỉ có thể thấy ý cười bên môi hắn.

Rồi nghe thấy Thương Viễn Chu nói: "Không có gì bất thường, chỉ là đột nhiên xảy ra thôi, sau khi em biến mất thì anh đột nhiên đến đây."

Nhưng trên thực tế, hắn cũng không phải là xuất hiện ở đây cùng lúc với Quý Dư biến mất.

Trước khi đến thế giới này, điều đầu tiên Thương Viễn Chu nghe được là tin Quý Dư biến mất.

Quý Dư biến mất, một người sống sờ sờ cứ thế biến mất khỏi thế giới này.

Không có bất kỳ manh mối nào, không có bất kỳ dấu vết nào.

Giống như một câu đố lớn không thể giải đáp.

Người ở phòng chụp ảnh của Aidan cũng không thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra, tin tức báo về cho Thương Viễn Chu chỉ là đột nhiên không thấy người.

Hắn hỏi đi hỏi lại những người đó, xác nhận từng chữ một.

Câu trả lời lặp đi lặp lại cho hắn, chỉ có một câu —

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, Quý Dư đột nhiên biến mất.

Sau khi tin tức Quý Dư biến mất được truyền về, Thương Viễn Chu liền phái người đi tìm, nhưng những người được phái đi tìm Quý Dư không hề mang lại bất kỳ chút hy vọng nào.

Người này như thể hoàn toàn biến mất, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của việc anh rời đi, cũng không một ai biết anh đã đi đâu.

Khi Thương Viễn Chu một lần nữa bước lên mảnh sông băng rộng lớn tuyệt đẹp đó, hắn đã hai ngày hai đêm không ngủ.

Gió lạnh cuốn lên những vụn băng, tạo thành một lớp sương mù ảo ảnh trên mặt băng.

Hắn không cho phép những người khác đến gần, mà tự mình từng chút một bước đi trên mặt băng.

Nơi này rất lớn, trống trải và hoang vu.

Trên sông băng tĩnh lặng và tiêu điều, trừ tiếng gió gào thét, tiếng băng kêu kẽo kẹt dưới chân Thương Viễn Chu, toàn bộ thế giới không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Con cá voi xanh khổng lồ sừng sững trong lòng sông băng, xung quanh trống trải một mảnh, không có gì che khuất tầm nhìn.

Sự trống trải đó, cho phép Thương Viễn Chu nhìn rõ nơi đây không có bất kỳ ai.

Hắn không thấy những người khác, cũng không thấy Quý Dư của hắn, chỉ có con cá voi xanh khổng lồ ở đằng xa trầm mặc, sừng sững ngàn năm vạn năm.

Trước khi Quý Dư rời khỏi đất nước, Thương Viễn Chu còn nhận được tin nhắn của anh. Trong giọng nói đầy phấn khích, anh nói họ sắp đi đến một sông băng thật xinh đẹp, thật ảo diệu, có lẽ có thể phát hiện một chút dấu vết sinh hoạt thưa thớt của động vật xung quanh đó.

Đây là lần thứ hai Thương Viễn Chu bước lên mảnh sông băng này, lần đầu tiên là vài giờ sau khi Quý Dư biến mất, lần thứ hai là sau hai ngày hai đêm không nhận được bất kỳ tin tức nào.

Nơi này quả thật xinh đẹp như Quý Dư đã nói.

Xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo và vô tình.

Lạnh lẽo đến nỗi bước vào nơi này có thể cảm thấy như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn.

Vô tình đến mức nuốt chửng không một tiếng động người quan trọng nhất trên thế giới của hắn.

Con người mà linh hồn hắn gắn bó dính liền.

Thương Viễn Chu đi đến vị trí Quý Dư biến mất khi chụp ảnh theo lời Aidan, trước mặt cái vật thể băng giống như một con cá voi xanh khổng lồ lao ra khỏi mặt nước.

Hắn mặc rất mỏng, gió lạnh cuốn theo những hạt băng gần như đóng băng cả người.

Hơi thở ấm áp của Thương Viễn Chu tạo thành từng lớp sương mù trong không gian này.

Mỗi lần hít thở, điều hắn hít vào đều là một mảnh khí lạnh, khí lạnh buốt giá dường như còn lẫn cả những hạt băng nhỏ.

Có lẽ là quá lạnh, Thương Viễn Chu cảm thấy ngực bắt đầu đau từng cơn.

Nơi này quá lạnh, thật sự quá lạnh, không khí hít vào cơ thể mang theo cái lạnh thấu xương, từng tấc một hóa thành lưỡi băng, đau như thể đang cào xé da thịt trong cơ thể.

Chúng theo máu chảy về khắp nơi trong cơ thể, những lưỡi băng đó đâm thủng mạch máu, xâm nhập vào các nội tạng bên trong.

Đau đớn vô cùng như bị dao xẻo lục phủ ngũ tạng.

Bóng hình cao lớn duy nhất đứng trên sông băng xanh biếc rộng lớn, lạnh lẽo, hùng vĩ lặng lẽ cong lưng dần.

Thương Viễn Chu ôm ngực, từng chút một cuộn tròn ngã xuống, hắn cố gắng hít thở, nhưng không khí có thể hít vào phổi ngày càng loãng.

Hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đây là bản năng cầu sinh của cơ thể con người, nhưng khuôn mặt Thương Viễn Chu lại từng chút một vặn vẹo.

Răng nanh vì dùng sức mà đâm thủng vách trong khoang miệng, máu từng chút một chảy ra từ khóe môi.

Thương Viễn Chu chống tay xuống sông băng, nắm chặt một cách dữ dội.

Lần này cắt qua bề mặt sông băng, mang theo một trận băng vụn nhỏ, kẽ ngón tay lại từ từ rỉ máu ra.

Thương Viễn Chu trên người có dấu hiệu được đánh dấu bằng máu của Quý Dư, hắn đứng ở nơi Quý Dư biến mất, bản năng Alpha dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, xuất hiện trạng thái cực kỳ yếu ớt.

Cơ thể đã bắt đầu không thở nổi, rõ ràng không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng hắn lại cảm giác được cơ thể mình không thể kiểm soát, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhưng khí hít vào lại càng ngày càng ít.

Ngực đau nhức, phổi vì thiếu oxy mà quặn đau bỏng rát từng cơn.

Hắn muốn đứng dậy, Tiểu Ngư của hắn vẫn chưa tìm được, vẫn còn hy vọng, không thể vì khó thở mà ngã gục ở đây.

Nếu hắn ngã gục ở đây, trên thế giới này sẽ không bao giờ còn ai dùng hết toàn lực đi tìm Tiểu Ngư.

Thương Viễn Chu dùng sức chống mặt băng muốn đứng dậy, hắn loạng choạng đứng lên, thân thể lại lảo đảo ngã xuống, móng tay xẹt qua mặt băng, băng vụn văng lên, kẽ ngón tay một mảng thịt da be bét máu.

Hắn còn không kịp đứng lên lần nữa, sau cổ liền đột ngột bắt đầu đau đớn.

Tuyến thể sau cổ không chỉ là đau đớn, mà là từng đợt từng đợt đau nhói.

Tựa như có người cầm dao đâm vào tuyến thể hắn, muốn đào tuyến thể hắn ra vậy.

Tinh thể đánh dấu được cấy vào đó chấn động, như cảm giác được điều gì, lại như đang giãy giụa muốn từ trong xương máu hắn chui ra.

Không thể.

Tuyệt đối không thể.

Thương Viễn Chu một tay đè chặt gáy mình, ấn mạnh ở đó, móng tay găm sâu vào da thịt.

Cái tinh thể dùng để đánh dấu cấy trong gáy run rẩy dữ dội hơn, cơn đau cũng ngày càng kịch liệt, nỗi đau này khó mà tả xiết bằng lời.

Nó đau nhói xuyên qua tuyến thể, rồi từ tuyến thể truyền khắp toàn thân.

Cứ như thể mỗi bộ phận trên cơ thể đều có một con dao đang đâm vào, rút ra, rồi không ngừng khoắng, moi xương xẻ thịt.

Vì đau đớn, thân thể Thương Viễn Chu run rẩy dữ dội, nhưng tay hắn ấn trên tuyến thể lại chẳng hề buông ra, hắn gần như cuộn tròn lại, máu nơi khóe miệng chảy ra ngày càng nhiều.

Trên dòng sông băng xanh thẳm vô tận, đột nhiên xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, con cá voi xanh dập dềnh trong mắt Thương Viễn Chu.

Thân thể Thương Viễn Chu ngã xuống dòng sông băng, thực ra vết máu không nhiều, đều là do hắn cắn nát khoang miệng vì nhịn đau mà máu chảy ra từ khóe môi, nhưng trông hắn như sắp chết.

Dưới cơn đau cùng cực, gương mặt vặn vẹo giờ phút này lại điên cuồng nở nụ cười.

Thương Viễn Chu có một linh cảm, hắn sẽ vì cái dấu vết này mà đến bên Tiểu Ngư của hắn.

Hắn lại một lần nữa nắm được Tiểu Ngư của mình.

Thương Viễn Chu không thể buông tay, dù có chết ở đây cũng chẳng sao.

Có người nói chết là hết, câu này với Thương Viễn Chu thì sai rồi.

Dù có chết, linh hồn của hắn cũng sẽ giãy giụa bám riết lấy Quý Dư, không cần suy nghĩ, điều này với hắn đã thành bản năng.

Những trải nghiệm đau đớn vặn vẹo ấy, khi đối mặt với câu hỏi của Quý Dư, lại trở thành một câu nói nhẹ bẫng trong miệng Thương Viễn Chu: "Không có gì đặc biệt, sau khi em biến mất, anh liền cùng em đến đây."

Hắn nhẹ nhàng xoa tóc Quý Dư, nhìn như tùy tiện nói: "Em ở đâu, anh liền ở đó."

Quý Dư không hề nghi ngờ, mà tự mình cân nhắc: "Vậy chúng ta bây giờ biện pháp tốt nhất chính là trở lại dòng sông băng đó, thử chụp lại một lần nữa."

Thương Viễn Chu lại đưa ra một câu trả lời mà Quý Dư không hề nghĩ tới: "Nếu đã đến bên này rồi, vậy cũng không cần vội vã quay về làm gì."

Quý Dư ngạc nhiên: "Tại sao? Anh định mặc kệ thế giới bên kia sao nếu cứ ở lại đây?"

"Nếu như em biến mất, mà thời gian vẫn trôi, thì công ty chắc sẽ loạn hết cả lên?"

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Hơn nữa anh có quen không? Cái kiểu thay đổi thân phận này ấy."

Thân phận của Quý Dư gần như không thay đổi gì, anh vẫn luôn là người bình thường, cho dù ở bên Thương Viễn Chu thì cuộc sống cũng thiên về sự bình dị, thường ngày nhiều hơn, cùng lắm thì ăn mặc tươm tất hơn một chút.

Anh vẫn có thể đi ra ngoài chụp ảnh dã ngoại, cũng có thể trở thành nhân viên quán trà sữa bị khách hàng làm khó dễ.

Khi bị làm khó, khi công việc không thuận lợi, anh sẽ trốn vào lòng Thương Viễn Chu mà buồn rầu, giờ thì người cũng ở bên cạnh anh rồi.

Thế nên Quý Dư thực sự không bận tâm.

Nhưng sự thay đổi thân phận của Thương Viễn Chu thì quả thật rất lớn.

Hắn bỗng chốc từ một người nắm quyền Thương thị hô mưa gọi gió trở về, rồi lại một lần nữa trở thành cái kẻ trắng tay... một đứa con hoang.

Sự chênh lệch thân phận lớn đến thế này rất dễ khiến người ta không thể chấp nhận được.

Hơn nữa Quý Dư từng nghe chú Vu kể, biết trước đây Thương Viễn Chu đã sống khó khăn đến nhường nào, và những năm tháng đầu tiên sau khi bị những người nhà họ Thương tìm về đã phải chịu đựng nhiều khổ sở ra sao.

Quý Dư thực ra nói rất khéo léo, trong lời nói đều ẩn chứa sự lo lắng.

Thương Viễn Chu chẳng hề bận tâm nói: "Mấy chuyện đó đều không quan trọng."

Hắn vươn tay về phía Quý Dư: "Sắp tới lớp 12 rồi, anh sẽ chuyển trường đến Bách Lâm."

Quý Dư giật mình nhìn hắn, liền hỏi dồn dập: "Tại sao? Người nhà họ Thương tìm anh à? Khi nào, sao em không biết?"

Thương Viễn Chu cong môi, chăm chú nhìn Quý Dư: "Bên nhà họ Thương em không cần lo lắng, đã có kinh nghiệm một lần rồi, tôi sẽ xử lý tốt mấy chuyện này."

"Tiểu Ngư chỉ cần ở trường cấp ba Bách Lâm chờ tôi đến là được."

Những việc hắn chưa làm được, những mong muốn thời trung học không thành hiện thực, tất cả sẽ hóa thành khoảnh khắc hắn vươn tay về phía Quý Dư ở trường cấp ba Bách Lâm.

Cùng với câu nói mà khi đó hắn đã không thể thốt ra –

Anh thích em.
 
Sau Khi Nhân Viên Quèn Beta Kết Hôn Cùng Alpha Cấp Cao
Chương 92: Ngoại truyện 15


Tiểu học Cẩm Thành.

Chiều thứ sáu đúng giờ tan học cổng trường náo nhiệt lạ thường, nhìn ra xa toàn bộ là người chen chúc ở cổng.

Cửa sắt cổng trường còn chưa mở, các phụ huynh chen ở phía trước đã thò đầu ra nhìn vào trong xem con mình đã ra chưa.

Dường như nóng lòng muốn nhìn thấy con, chen lên phía trước một chút là có thể sớm hơn nắm tay bé cưng nhà mình cùng về nhà.

Sau cánh cửa sắt là thầy cô đang tổ chức học sinh xếp hàng, mấy bé lớp một đứng ở phía trước, rồi sau đó theo thứ tự các khối, chiều cao cũng hiện ra như bậc thang.

Sau khi xếp thành hàng, cửa sắt của Tiểu học Cẩm Thành cuối cùng cũng từ từ mở ra trong sự chờ đợi của các bậc phụ huynh.

Từng đứa trẻ được người lớn nhà mình đón đi, tiếng ồn ào ở cổng trường tăng thêm một bậc, từng bé nhỏ nắm tay người lớn líu lo kể chuyện một ngày ở trường.

Các bậc phụ huynh mang theo nụ cười đáp lại, nghiêm túc lắng nghe những chuyện mà đối với họ chẳng đáng lông gà vỏ tỏi, nhưng đối với lũ trẻ lại vô cùng quan trọng.

Hơn mười phút sau, tiếng người ồn ào ở cổng Tiểu học Cẩm Thành dần nhỏ lại, nửa giờ trôi qua, nơi đây bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Một giờ sau, dòng người hoàn toàn rút đi, cổng trường đã trống không.

Không, vẫn còn người.

Bé Quý Dư nhìn thầy giáo đứng bên cạnh mình: "Thầy ơi, em đi trước nhé."

Thầy giáo có chút khó xử: "Người nhà em vẫn không có ai đến đón em sao? Bà của em đâu rồi?"

Nói là bà, nhưng thực ra thầy giáo cũng biết đó chỉ là một người giúp việc thôi.

Bé Quý Dư lắc đầu: "Cháu bà ốm rồi."

Bé cúi đầu, giọng lí nhí: "Bà phải đi chăm sóc cậu ấy ạ."

Thầy giáo nhìn cổng trường đã vắng vẻ, chậm chạp không có ai đến đón, bắt đầu sốt ruột: "Vậy người nhà em không có ai đến đón em sao?"

"Bà của em xin nghỉ chắc là đã nói với người nhà em rồi chứ."

Bé Quý Dư không trả lời, chỉ đứng im tại chỗ, mu bàn tay ở phía sau bất an bấu vào đầu ngón tay.

Thầy giáo hỏi lại vài lần, vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, gọi điện cho bà giúp việc của Quý Dư cũng không ai nghe máy.

Thầy giáo có chút sốt ruột, giọng nói không khỏi gay gắt hơn: "Thầy đang hỏi em đó, em nói đi chứ, số điện thoại của ba mẹ em là gì?"

Bé Quý Dư cúi đầu, ngón tay vô thố vắt sau lưng, đầu bé còn chưa cao bằng chân thầy giáo, chiếc ba lô phía sau rất lớn, như thể muốn đè sụp bé.

Thương Viễn Chu đi đến cổng trường và chứng kiến cảnh này.

Hắn bước tới, tay xoa xoa đầu bé Quý Dư, nói với thầy giáo: "Tôi đến đón Tiểu Ngư."

Lời này lọt vào tai thầy giáo và bé Quý Dư, đổi lại là hai phản ứng hoàn toàn khác nhau. Thầy giáo vừa mừng vừa lo, còn có chút oán trách giấu kín, còn bé Quý Dư thì ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu xoa xoa tóc bé, đã chuẩn bị sẵn sàng để giải thích.

Hắn cứ nghĩ Tiểu Ngư khi mất trí nhớ và trở lại thời thơ ấu, trở thành bé Quý Dư sẽ hỏi hắn là ai, và hắn cần phải chứng minh mình vô hại trước.

Nào ngờ bé Quý Dư lại đưa tay nắm lấy tay hắn, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.

Bàn tay nhỏ xíu đó, nói là nắm tay hắn, thực ra chỉ có thể vòng được nửa ngón tay, Thương Viễn Chu có thể dễ dàng bao trọn bàn tay đó trong lòng bàn tay mình.

Thầy giáo thấy bé Quý Dư nắm tay Thương Viễn Chu, cũng không nghi ngờ gì, chỉ là đợi lâu như vậy nên trong lòng không vui, nói thêm vài câu:

"Người nhà vẫn nên quan tâm đến em ấy nhiều hơn."

"Cả ngày em ấy chẳng có phản ứng gì, cứ như khúc gỗ ấy, giờ mới lớp một mà tính cách đã kỳ quái thế này, sau này phải làm sao? Sẽ gây thêm bao nhiêu phiền phức cho nhà trường đây?"

Anh ta còn chưa nói xong, liền đối diện với ánh mắt của Thương Viễn Chu.

Ánh mắt lạnh nhạt đến lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run, thầy giáo là một Beta, anh ta không phát hiện ra pheromone mang theo hơi thở nguy hiểm tràn ngập xung quanh vào giờ phút này, nhưng lại bản năng dừng lại những lời oán trách tiếp theo.

Thương Viễn Chu nắm tay bé Quý Dư đi, hắn không trực tiếp đưa em về nơi ở, mà trước hết đưa đến một tiệm bánh ngọt theo chủ đề mà bọn trẻ tương đối thích.

Từ đầu đến cuối, bé Quý Dư rất ngoan, không giãy giụa hay kháng cự, ngoan ngoãn đi theo Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu đến đây khi đang cùng Quý Dư chụp ảnh ở sông băng với ý định trở về, có kinh nghiệm một lần rồi, Thương Viễn Chu rất nhanh đã làm rõ tình hình, tìm được Tiểu Ngư vẫn còn là một đứa trẻ.

Nhưng phản ứng hiện tại của Tiểu Ngư khiến Thương Viễn Chu có chút nghi ngờ liệu bé Quý Dư có ký ức hay không.

"Em có biết anh không?"

Tiểu Ngư ngồi đối diện rất ngoan ngoãn, vóc dáng lùn, ngồi trên ghế chân còn chưa chạm đất, khi lắc đầu, chân cũng theo đó mà lắc nhẹ: "Không quen, nhưng có người đến đón em ạ."

Thương Viễn Chu lập tức cau mày, lòng cũng thắt lại.

Hắn biết Tiểu Ngư trong suốt quá trình trưởng thành đều không ngừng bị những người trong nhà coi thường, nhưng Thương Viễn Chu cho đến bây giờ mới hiểu được câu nói ngắn ngủi này đại diện cho điều gì.

Tiểu Ngư trước mắt mới lớp một, vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, khi bị thầy giáo răn dạy, chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không khóc, không quậy, cũng không cãi lại.

Hoàn toàn không nói lời nào, chỉ cúi đầu.

Càng vì có người đến đón, dù là người lạ cũng sẽ đi theo.

Không hề có sự hoạt bát mà tuổi này nên có, ngược lại... mang theo một vẻ chết lặng.

Ngày đầu tiên Thương Viễn Chu đặt chân đến nơi này, hắn đã có tâm trạng bức thiết muốn đưa Quý Dư rời đi.

Tiểu Ngư của hắn không nên lại một lần nữa trải qua những điều này.

Hơn nữa tình huống lần này lại khác với trước đó, hắn đến thế giới này nhưng cơ thể vẫn là cơ thể người trưởng thành, giống như thời gian của hắn và thời gian của Quý Dư bị lệch pha.

Do đó Thương Viễn Chu hoàn toàn có khả năng đưa Quý Dư đi, hoàn toàn rời khỏi nơi này.

Nghĩ vậy, Thương Viễn Chu cũng hỏi luôn: "Anh đưa Tiểu Ngư đi được không? Chúng ta đến một nơi khác."

Bé Quý Dư cúi đầu, khoảng không gian nhỏ bé này chìm vào sự im lặng kéo dài.

Đúng lúc Thương Viễn Chu nghĩ mình đã quá vội vàng, nên chờ quen thuộc hơn một chút rồi mới mở lời, thì bé Quý Dư ngẩng đầu lên.

Tiểu Ngư khi biến thành trẻ con vẫn trắng nõn, trên mặt có chút trẻ con phúng phính, rất đáng yêu, nhưng lại không có biểu cảm gì, vươn tay về phía Thương Viễn Chu: "Được ạ."

"Một tuần nữa anh trai dẫn em đi nhé."

Anh trai?

Ánh mắt Thương Viễn Chu khẽ biến, ý cười lập tức tràn ngập khắp con ngươi, dỗ Tiểu Ngư mở lời: "Tiểu Ngư gọi anh là gì?"

Bé Quý Dư chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gọi lại một lần: "Anh trai."

Ý cười trong mắt Thương Viễn Chu càng lúc càng đậm, ngữ khí càng thêm dịu dàng mê hoặc: "Anh trai tên là Thương Viễn Chu, Tiểu Ngư có thể gọi anh là anh Viễn Chu."

Giọng bé Quý Dư rất non, mang theo sự ngây thơ của trẻ con, mềm mại nói chuyện, âm cuối đều như được kéo dài ra mà làm nũng: "Anh Viễn Chu."

Thương Viễn Chu có chút hiểu được những người cả ngày ôm ấp mèo con, chó con đến nỗi không thể kiềm chế được.

Hắn hiện tại rất muốn ôm chặt lấy ngực mình.

Vợ khi còn nhỏ quá đáng yêu đi!!

Ăn xong đồ ngọt, Thương Viễn Chu nắm tay bé Quý Dư đi về hướng nhà, càng đến gần nhà bé Quý Dư, hắn liền càng trầm mặc.

Thương Viễn Chu ngồi xổm xuống, nhéo nhéo gò má non mềm của bé Quý Dư: "Tiểu Ngư không muốn về sao?"

Nếu không phải không muốn rắc rối thêm, Thương Viễn Chu cũng không nghĩ đến việc đưa người trở về, lúc này trong lòng đã tính toán làm thế nào để trực tiếp đưa người đi.

Bé Quý Dư không gật đầu cũng không phủ nhận, mà đặt tay lên tay Thương Viễn Chu: "Em gọi anh là anh Viễn Chu, anh Viễn Chu có thể đừng gọi em là Tiểu Dư nữa không?"

Bóng hình nhỏ bé đứng yên tại chỗ, ánh mắt ảm đạm: "Em không muốn làm Tiểu Dư."

Nếu người anh trai này là kẻ buôn người bán bé đến một gia đình khác, bé hẳn sẽ rất ngoan ngoãn đi theo.

Yêu cầu duy nhất, rất nhỏ rất nhỏ là, bé không muốn được gọi là Quý Dư nữa.

Thương Viễn Chu không hề biết bé Quý Dư trước mặt đang nghĩ gì, chỉ là khi nghe thấy câu nói đó, lòng hắn đột nhiên nhói lên, hắn đã từng giải thích cho vợ mình gọi là gì, giờ lại một lần nữa giải thích cho Tiểu Ngư khi mất trí nhớ trở lại thời thơ ấu.

"Không phải gọi tên Dư, mà là Tiểu Ngư trong biển, giống như nàng tiên cá vậy, có cái đuôi thật xinh đẹp, Tiểu Ngư đã nghe chuyện nàng tiên cá chưa?"

Bé Quý Dư cái hiểu cái không gật đầu rồi lại lắc đầu, quay đầu nhìn phía sau mình: "Nhưng mà em không có đuôi."

Thương Viễn Chu nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ, dịu dàng v**t v*: "Tiểu Ngư của chúng ta cũng có cái đuôi thật xinh đẹp, chỉ là bây giờ Tiểu Ngư còn chưa nhìn thấy, nhưng mà anh Viễn Chu có thể nhìn thấy."

"Tiểu Ngư muốn đi thủy cung không, anh Viễn Chu dẫn em đi xem nàng tiên cá nhé?"

Bé Quý Dư quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa nhà cách đó không xa, bàn tay non mềm nắm lấy tay Thương Viễn Chu: "Muốn ạ."

"Bà xin nghỉ một tuần, bà nói với ba mẹ em là sẽ đến đón em, nhưng mà họ chắc là quên rồi."

Không ai chú ý đến bé, không ai nhớ đến bé.

"Anh Viễn Chu đừng lo."

Sẽ không có ai báo cảnh sát đâu.

"Tuần này em có thể ở cùng anh Viễn Chu không ạ?"

Thương Viễn Chu cũng theo đó nhìn thoáng qua nơi xa, ánh mắt càng lúc càng lạnh, thu lại tầm mắt xong, hắn hôn lên trán bé Quý Dư: "Được."

......

Thứ bảy thủy cung phần lớn là cha mẹ đưa con đến, cũng có một vài cặp đôi và những người trẻ tuổi đến chơi.

Trong số những người đó, Thương Viễn Chu với ngũ quan sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao ráo cùng bé Quý Dư bên cạnh đặc biệt nổi bật.

Bé Quý Dư như nhận ra những ánh mắt không ngừng đổ dồn về phía mình, bé chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến vậy, nhút nhát sợ sệt nép vào sau lưng Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu một tay cầm kem, một tay dắt bé Quý Dư, lướt qua đám đông đi vào bên trong thủy cung.

Bước vào đường hầm dưới biển, bé Quý Dư cuối cùng cũng không còn bận tâm đến những ánh mắt đó nữa, ngửa đầu nhìn thế giới màu xanh xung quanh.

Ánh mắt bé dõi theo đàn cá bơi lượn, miệng từ từ mở ra, khi nhìn thấy cá voi trắng nghịch ngợm lao vào tấm kính thì không kìm được mà "oa" lên một tiếng.

Bé Quý Dư tò mò nhìn mọi thứ trong thủy cung, còn ánh mắt Thương Viễn Chu thì trước sau vẫn dõi theo bé Quý Dư.

Khi đứa trẻ khẽ "oa" một tiếng, khóe môi hắn cũng theo đó mà cong lên.

Mềm lòng đến mức giống như dòng nước dịu dàng chảy quanh, Thương Viễn Chu nhận ra mình trước đây nói không thích trẻ con là giả vờ, hắn rất thích vợ khi biến thành trẻ con.

Đáng yêu.

Đáng yêu vô cùng.

Khi nhìn thấy màn biểu diễn của nàng tiên cá dưới nước, đôi mắt bé Quý Dư sáng lấp lánh dán vào tấm kính, xem rất chăm chú, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau mình.

Vì ảnh hưởng của môi trường trưởng thành, bé Quý Dư thực ra trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường.

Bé biết chuyện sau này sẽ có đuôi là Thương Viễn Chu lừa mình, nhưng khi nhìn thấy đuôi nàng tiên cá vẫn không kìm được mà nhìn về phía sau mình, tưởng tượng xem nếu mình có đuôi sẽ trông như thế nào.

Biết rõ là giả, bé Quý Dư vẫn hỏi: "Sau này em thật sự sẽ có đuôi sao? Cái đuôi sẽ trông như thế nào ạ?"

Thương Viễn Chu nửa quỳ sau lưng bé Quý Dư, cùng bé nhìn nàng tiên cá dưới nước biểu diễn, nghe được câu hỏi của Tiểu Ngư, cũng nghiêm túc suy nghĩ: "Anh nghĩ chắc sẽ là hình dáng ngàn sao lấp lánh."

"Xinh đẹp, lộng lẫy, lấp lánh những ánh sáng vụn vỡ, Tiểu Ngư của chúng ta sẽ có cái đuôi đẹp nhất trên thế giới này."

Cảnh tượng biển sao mà hắn nhìn thấy trong sa mạc, chính là màu nền của cái đuôi Tiểu Ngư tự do vẫy vùng.

......

Họ đang ở giữa thế giới mơ màng, u lam của thủy cung, xung quanh là những đàn cá bơi lội, Quý Dư nhỏ bé nhìn Thương Viễn Chu, trong mắt trong suốt, sạch sẽ, mang theo chút khó hiểu.

Rồi đột nhiên hỏi: "Anh là người xấu sao?"

Không có kẻ buôn người nào lại dẫn đứa trẻ bị bắt cóc đến xem thủy cung cả.

Ba mẹ, anh trai bé cũng sẽ không.

Sẽ không đến cổng trường đón bé, cũng sẽ không dẫn bé đi ăn đồ ngọt, mua kem cho bé, sẽ không dẫn bé đến thủy cung, nói bé có cái đuôi đẹp nhất thế giới.

Thương Viễn Chu rõ ràng bị câu hỏi bất ngờ làm cho ngẩn ra một chút: "Sao lại nói vậy?"

Bé Quý Dư với khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đáng yêu, rất nghiêm túc nói: "Không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với một người cả."

Một câu nói nghiêm túc như người lớn lại được thốt ra từ miệng Tiểu Ngư bé xíu, có một vẻ đáng yêu của đứa trẻ giả làm người lớn.

Thương Viễn Chu nảy sinh ý muốn trêu chọc, lời nói đến miệng lại sửa lại.

Mày sắc bén khẽ cau lại, vẻ mặt cười như không cười, mang theo chút hơi thở nguy hiểm: "Anh quả thực không phải người tốt, vì anh muốn em —"

Bé Quý Dư nín thở, chờ Thương Viễn Chu nói tiếp.

"Lớn lên rồi làm vợ của anh."

Xung quanh yên tĩnh, đàn cá bơi lội, nàng tiên cá trong làn nước xanh thẳm hát những bài ca không lời.

Vô số ký ức theo dòng nước biển ùa về, Quý Dư nhỏ bé khẽ mím môi cười cười: "Được thôi ạ, lớn lên rồi Tiểu Ngư sẽ làm vợ của anh Viễn Chu."

......

Một tuần trôi qua gần như chớp mắt, Thương Viễn Chu đưa đón Tiểu Ngư đi học, nghe những lời lảm nhảm linh tinh không đâu vào đâu của bé, ăn món pudding hình thỏ con mà Tiểu Ngư không biết mua từ đâu.

Đến lúc phải rời đi, Thương Viễn Chu và Tiểu Ngư biến mất không một tiếng động.

Cùng ngày hôm đó, ba của Tiểu Ngư và hai người anh trai bị một đám người trùm đầu đánh đập dã man, ra tay tàn nhẫn đến mức những người biết chuyện đều phải cứng lưỡi. Ba của Tiểu Ngư gần như tàn phế một nửa, một chân bị gãy, phải nằm viện hơn một tháng.

Ông ta dù có nổi trận lôi đình đến mấy, cũng không tìm ra kẻ đứng sau giật dây đám lưu manh đó ở đâu, chuyện này cũng trở thành chủ đề bàn tán trong miệng hàng xóm, mấy bà lão không hiểu chuyện đều đã bắt đầu nói ông ta là do làm chuyện xấu quá nhiều nên bị ông trời trừng phạt.

Mà trên thực tế.

Suốt một tuần trước đó, không một ai đến tìm Tiểu Ngư, có thể thấy những người này đối với Tiểu Ngư rốt cuộc thờ ơ đến mức nào.

Thương Viễn Chu không muốn dây dưa với loại cặn bã này, việc chặt một chân của ông ta, đã là kết quả sau khi hắn đã cố gắng nhẫn nhịn để không làm lớn chuyện rồi.

......

Nắm tay Tiểu Ngư bước vào sông băng, Thương Viễn Chu hỏi Quý Dư khi nào thì khôi phục ký ức.

Quý Dư hơi vô tội chớp chớp mắt: "Chụp ảnh, anh Viễn Chu nhìn màn hình kìa."

Trên sông băng chiếc máy ảnh dừng lại hình ảnh hai bóng người, một lớn một nhỏ.

Con cá voi xanh khổng lồ bằng băng ở phía sau họ vô cùng ảo diệu, nó như đang bơi lên, hình ảnh bóng người cũng bắt đầu không ngừng biến đổi.

Tiểu Ngư khi còn nhỏ, Thương Viễn Chu khi còn thiếu niên, và hai người sau khi trưởng thành.

Đuôi cá vẫy vùng, tiếng ca vang vọng từ biển sâu dưới sông băng, trong khung hình, họ luôn ở bên nhau.

---------- Hết truyện ----------
 
Back
Top Bottom