Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 760



Diệp Cửu Cửu mềm lòng, không chịu được dáng vẻ tủi thân của cô bé, cô giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Ngư mềm mại: "Yên tâm, không ai đuổi em đi đâu."

Tiểu Ngư nghe xong thì đắc ý nháy mắt với Lăng Dư, hừ hừ hai tiếng, muốn đuổi cô bé đi, không có cửa đâu!

Lăng Dư vừa vặn nhìn thấy tâm tư nhỏ nhặt của cô bé, anh nghiến răng: “Anh thấy đã đến lúc để con bé đi nghe trưởng lão giảng bài rồi."

Tiểu Ngư vốn còn đắc ý lập tức ngẩn người: "Em không đi."

Diệp Cửu Cửu vỗ võ lưng cô bé: "Không học sẽ biến thành đứa ngốc, học mới có thể biết lễ nghĩa."

Tiểu Ngư cân nhắc một hồi, dù sao cũng phải học, chỉ bằng học ở đây: "Cửu Cửu không phải nói sẽ đưa em đi mẫu giáo sao? Em học ở đây cũng là học mà, đúng không?”

"Lời này cũng không sai." Diệp Cửu Cửu cười cười nhìn Tiểu Ngư chủ động đi học: "Vậy thứ hai chị đưa em đi mẫu giáo."

"..." Tiểu Ngư ngây người, sao lại cảm thấy mình rơi vào bẫy rồi?

Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé bị lừa: "Vậy em muốn học ở đâu?”

Đi học phải ở dưới đáy biển một thời gian dài, ở đây còn có thể chơi máy tính bảng, xem tivi, còn có thể ra ngoài ăn đồ ngon, còn ở mẫu giáo ít nhất cũng có thể trượt câu trượt, chơi bạt nhún, so sánh như vậy, Tiểu Ngư che khuôn mặt không muốn: "Ở đây."

"Được." Diệp Cửu Cửu giả vờ không nhìn thấy vẻ không vui của cô bé: "Đến thứ hai chị và anh trai sẽ đưa em đi.'

Tiểu Ngư nằm trên giường, thở dài thườn thượt, cô bé còn nhỏ như vậy, đã khổ sở như vậy rồi, ôi

Thứ hai nhà hàng nghỉ.

Diệp Cửu Cửu cùng Lăng Dư, bạch tuộc lớn đưa Tiểu Ngư đến trường mẫu giáo, một nhóm toàn những người cao lớn xinh đẹp đứng trước cổng trường, rõ ràng là một cảnh đẹp, khiến các cô giáo, bạn học, phụ huynh trong trường mẫu giáo đều nhìn lại.

Cô giáo của Tiểu Ngư vội vàng chạy đến đón học sinh mới là Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư chào buổi sáng, còn nhớ cô không? Cô là cô giáo Đường Đường."

Tiểu Ngư nhẹ nhàng gật đầu nói nhớ: "Cô đã cho em một cây kẹo m*t, vị cam.

Cô giáo Đường Đường cười cười ừ một tiếng: "Đúng vậy, trí nhớ Tiểu Ngư thật tốt."

Tiểu Ngư mím môi, cô bé không thích mùi vị đó nên nhớ rất rõ: "Cô ơi, em không thích kẹo m*t vị cam, lần sau cô cho em thì phải cho vị dâu hoặc vị sô cô la nhé."

Cô giáo Đường Đường không ngờ cô bé lại kén ăn như vậy: ˆ... Được.

'Không còn sớm nữa, chúng ta vào trong nhé?” Cô giáo vừa nói vừa đưa tay định nắm tay Tiểu Ngư: "Cô nắm tay em nhé?"

Tiểu Ngư không quen người lạ thân thiết với mình, cô bé xua tay, trông rất độc lập: "Không cần đâu, em tự đi được."

Cô giáo Đường Đường cười khen: "Tiểu Ngư rất độc lập."

Thậm chí không giống như những đứa trẻ mới đến lần đầu khác, khóc lóc không chịu vào.

TBC

Bởi vì Tiểu Ngư biết làm loạn cũng vô ích, không đi học thì phải về đáy biển, vì vậy còn không bằng ngoan ngoãn chấp nhận, hơn nữa cô bé khóc là sẽ rơi trân châu, sẽ bị mọi người phát hiện.

Cô giáo Đường Đường thấy cô bé không lên tiếng, cười nói tiếp: "Tiểu Ngư, chúng ta chào tạm biệt anh trai chị gái nhé, bảo anh trai chị gái bốn giờ rưỡi chiều đến đón em nhé."

Tiểu Ngư kéo quai cặp sách màu hồng xanh của mình: "Cửu Cửu, anh trai, chiêu nhớ đến đón em nhé!"

"Nhớ chứ." Diệp Cửu Cửu đội cho cô bé chiếc mũ ngư dân màu hồng, che cho cô bé một chút gió lạnh: "Lạnh hay đói thì bảo cô giáo giúp, đừng đi nghịch nước, đừng khóc, không được để lộ thân phận nhé, còn nếu thấy khó chịu ở đâu thì gọi điện cho bọn chị ngay."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 761



Tiểu Ngư nhỏ giọng nói: "Em bây giờ đã thấy khó chịu rồi."

Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Hả? Sao lại khó chịu?”

Tiểu Ngư nắm chặt lòng bàn tay: "Muốn về nhà."

"Mới đến thôi mà." Diệp Cửu Cửu cười xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại mịn màng của cô bé: "Em vào trải nghiệm trước đi, học thêm chút kiến thức, sau này em sẽ là người có học thức nhất tộc nhân ngư."

Bạch tuộc lơn nhanh chóng đảo mắt: "Chủ quán, đây là cpu."

"... Từ đó gọi là pua." Diệp Cửu Cửu sửa lại.

(pua: bên Trung thường dùng từ này để nói về hành vi thao túng tâm lý)

"Pua gì cơ?" Tiểu Ngư cảm thấy không phải từ gì hay ho.

"Em học hành tử tế rồi sẽ biết." Diệp Cửu Cửu kéo lại quân áo cho cô bé: "Bảo bối vào đi, học hành tử tế nhé, chiều anh trai và chị đến đón em."

Lăng Dư đứng bên cạnh tùy ý buộc tóc, nhìn Tiểu Ngư vẫn chưa muốn vào, thúc giục: 'Vào đi.

"Vào sớm thì vê nhà sớm."

Tiểu Ngư tin là thật, kéo kéo cặp sách nói được rồi: "Cửu Cửu, anh trai, em vào đây..

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Vào đi."

Tiểu Ngư ừ ừ hai tiếng, quay người đi vào.

Bạch tuộc lớn bên cạnh nhìn xung quanh, phát hiện có mấy đứa trẻ cứ nhìn chằm chằm Tiểu Ngư, không biết muốn làm gì, thế là lại dặn dò cô bé cẩn thận: "Nếu bị bắt nạt thì đánh trả, đánh không lại thì chúng tôi đến giúp eml"

Tiểu Ngư nhìn anh trai và Cửu Cửu, muốn xem ý của hai người.

Lăng Dư hơi nhướng mày, không có ý ngăn cản.

Tiểu Ngư thấy anh trai không phản đối, cười ừ một tiếng, tiện thể mài mài răng nanh sắc nhọn, chuẩn bị xé nát bất kỳ ai dám bắt nạt cô bé.

Cô giáo Đường Đường: Anh trai của Tiểu Ngư sao lại bá đạo thế?

Diệp Cửu Cửu nhìn mấy người bạch tuộc lớn, không nói gì: 'Mặc dù vậy, trẻ con vẫn nên hòa thuận với nhau."

Tiểu Ngư gật đầu: "Em không ra tay trước."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, được rồi, ra tay sau là tự vệ: "Không đến mức bất đắc dĩ thì không được đánh người, nếu thực sự phải đánh thì đánh nhẹ tay một chút.

Cô giáo Đường Đường...

Ôi trời, người đẹp dễ thương như vậy, sao không có ai dễ nói chuyện thế này.

Diệp Cửu Cửu xoa xoa đầu cô bé: "Không còn sớm nữa, vào đi."

"Vâng, Cửu Cửu nhớ phải nhớ em." Tiểu Ngư lưu luyến vẫy tay tạm biệt Diệp Cửu Cửu, sau đó đeo cặp sách đi vào, vừa bước vào cổng trường thì gặp Lạc Lạc.

Lạc Lạc vừa nhìn thấy cô bé đã chạy đến, ôm chầm lấy cô bé: "Tiểu Ngư, cậu cũng đến trường mẫu giáo à?"

Cô giáo Đường Đường đi theo sau, căng thẳng nhìn Tiểu Ngư, đừng có ra tay đánh người nhé.

Tiểu Ngư không ra tay nhưng vẫn đẩy Lạc Lạc ra, nghiêm mặt ừ một tiếng.

Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngư không vui: "Sao cậu không vui thế?"

Tiểu Ngư ừ một tiếng: "Cậu đi học còn vui nổi à?"

Lạc Lạc cũng thấy không vui nhưng không đi học sẽ bị đánh đòn, cậu bé vẫn đến đây chơi một lát: "Tiểu Ngư bây giờ cậu hiểu cảm giác của tớ rồi chứ, đi học như đi chôn, đau khổ lắm."

Tiểu Ngư gật đầu, cô bé hiểu.

TBC

"Haizz.' Lạc Lạc lại thở dài: "Tiểu Ngư cậu học lớp nào? Tớ lát nữa đến tìm cậu chơi."

Tiểu Ngư quay đầu nhìn cô giáo Đường Đường, mím chặt môi: "Cô giáo?"

Vẻ mặt không cảm xúc của cô bé rất giống Lăng Dư, mang theo khí thế của công chúa nhân ngư, cô giáo Đường Đường bị nhìn đến nỗi lưng cứng đờ, vô thức đáp: "Chúng ta ở lớp Đậu Mầm”

"Tớ biết lớp Đậu Mầm ở đâu, tớ đợi một lát nữa tan học sẽ đến tìm cậu chơi." Lạc Lạc vẫy tay với Tiểu Ngư: "Cậu cũng có thể đến tòa nhà phía sau tìm tớ ở lớp Hoa Hướng Dương.'
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 762



Tiểu Ngư ừ ừ hai tiếng, sau đó theo cô giáo Đường Đường vào lớp, bên trong đã có mười đứa trẻ bằng tuổi cô bé đang ngồi.

"Các bạn nhỏ, đây là Diệp Tiểu Ngư, là bạn mới của chúng ta, mọi người chào đón nồng nhiệt nào." Cô giáo Đường Đường hướng dẫn các bạn nhỏ chào đón Tiểu Ngư, đồng thời dẫn Tiểu Ngư hòa nhập vào: "Tiểu Ngư ngồi cùng Nguyệt Nha nhé.

Nguyệt Nha cầm bánh kem trên tay cười tươi với Tiểu Ngư, để lộ hàm răng sữa trắng nõn: "Cậu ngồi đi."

Tiểu Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn chiếc bánh kem nhỏ của Nguyệt Nha, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Nguyệt Nha nhận ra ánh mắt của cô bé, cười híp mắt đưa chiếc bánh kem nhỏ cho cô bé: "Cho cậu ăn nè."

Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt xanh biếc: "Cảm ơn."

"Không có gì." Nguyệt Nha lại lấy một chiếc bánh kem nhỏ từ hộp bên cạnh, mềm mại nói: "Tớ còn một cái."

TBC

Tiểu Ngư vốn không thích nghi với việc đi học, nhưng khi l.i.ế.m chiếc bánh kem nhỏ, cô bé lập tức thích nghi với cuộc sống mới ở đây, đi học mẫu giáo có vẻ không quá khó khăn.

Cô giáo Đường Đường lo lắng Tiểu Ngư sẽ ra tay đánh người, thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tự giễu cười một tiếng, sao cô ấy lại sợ một đứa trẻ chứ.

Cô ấy lại không nhịn được nhìn Tiểu Ngư ngoan ngoãn đáng yêu, trông cô bé và Nguyệt Nha bên cạnh đều rất mềm mại đáng yêu, hoàn toàn không thấy dáng vẻ hung dữ khi nói lời tàn nhẫn ở cửa, sau khi xác nhận cô bé sẽ không đánh người, cô ấy mới yên tâm đi ra ngoài tiếp đón các bạn học khác.

Sau khi cô giáo Đường Đường đi ra ngoài, Tiểu Ngư chớp chớp đôi mắt xanh biếc, l.i.ế.m bánh kem mài răng, sao không có ai đến bắt nạt cô bé nhỉ, cô bé còn muốn luyện tập đánh người.

Sau khi đưa con đi, Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư liền về nhà, trời sau khi vào đông luôn âm u nhiều mây, lạnh lẽo ẩm ướt, hoàn toàn không thoải mái như ở vùng biển Lãng Quên. Nhưng cô không có thời gian đi tắm nắng dưới đáy biển, hôm nay đã hẹn với người môi giới mua cửa hàng xung quanh làm ký túc xá cho bạch tuộc lớn và những người khác, sau khi họ đi nói chuyện, bạch tuộc lớn và cá voi xanh sẽ cùng nhau chuyển số gia vị, hạt giống, nồi inox đã tích trữ trước đó đến biển Lãng Quên.

Sau khi chuyển đến, bạch tuộc lớn lập tức chuyển đồ đến cho vua và truyền đạt lại mục đích sử dụng những thứ này.

Vua nhân ngư lập tức ra lệnh cho mọi người thử trồng, cố gắng để đến lần sau khi đại nhân Cửu Khanh đến có thể ăn được rau và lương thực ngon.

Ngoài ra, bạch tuộc lớn lại lấy một phần gia vị ra, làm cho vua nhân ngư và những người khác một vài món cá luộc, cá kho, tôm cay, cua cay theo cách mà Diệp Cửu Cửu đã dạy.

Sau khi ăn xong, vua nhân ngư và những người khác lại càng thêm kính trọng và ngưỡng mộ Diệp Cửu Cửu: "Mỗi lần đại nhân dạy cho chúng ta thứ gì đó đều khiến người ta kinh ngạc."

"Còn nhiều thứ mà chúng ta chưa từng thấy nữa." Bạch tuộc lớn kể lại những thứ kỳ diệu ở thế giới bên kia cho vua nhân ngư cùng những người khác trong tộc: "Nếu không phải hôm nay tiểu điện hạ đi học, đại nhân và điện hạ ra ngoài có việc phải bàn, chúng ta đã không muốn về rồi."

Cha ruột của bạch tuộc lớn: ”..."

Đứa con trai ngốc này đừng nói nữa, con không biết những người khác trong tộc ghen tị với bọn con đến trước như thế nào đâu.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 763



Những người khác ở hải tộc hiện tại chỉ muốn đánh cho bạch tuộc lớn một trận: "Đức vua, chúng tôi cũng muốn đi hầu hạ đại nhân Cửu Khanh."

Bạch tuộc lớn còn đổ thêm dầu vào lửa: "Đại nhân đã có chúng tôi làm việc rồi, không cần các người giúp đỡ."

Những người khác ở hải tộc: "Như vậy cũng được."

TBC

Bạch tuộc lớn: "Các người có làm tốt và nhanh như tôi không?”

Những người khác ở hải tộc nắm chặt tay.

Bạch tuộc lớn vẫn không kiêng nể gì mà tiếp tục nói: "Các người có nấu ăn ngon như tôi không? Các người có hiểu sở thích của đại nhân như tôi không? Các người đều không có, đừng tranh với chúng tôi."

Những người khác ở hải tộc đứng phắt dậy: "... Đừng ai cản tôi đánh hắn."

Bạch tuộc lớn, cá voi xanh, đồi mồi, cá kiếm, cua hoàng đế và một số trưởng bối khác đứng ra ngăn cản nhóm người hải tộc muốn đánh nhau: "Không đáng, không đáng, chúng ta ở đây nuôi gà, nuôi lợn, trông rau cũng là hầu hạ đại nhân...'

Bạch tuộc lớn thấy tình hình không ổn, lập tức quay người bỏ chạy: "Đức vua, đại nhân Cửu Khanh có dặn chúng tôi phải dạy cho những hải tộc nấu ăn, chúng tôi đi trước đây.

Hắn lấy một ít gia vị ra, chạy đến chợ nấu ăn, theo cách mà Diệp Cửu Cửu đã dạy, nấu một nồi cá, mùi cá cay thơm nồng theo gió bay ra, cả chợ đều vây quanh.

Người phụ nữ ở tộc tôm tò mò hỏi: "Chương đại nhân, ngài đang làm gì vậy?”

"Đây là món ăn mà tôi học được từ đại nhân Cửu Khanh, làm ra rất thơm và rất ngon." Bạch tuộc lớn cầm thìa inox múc nửa thìa cá cay thơm nồng cho vào vỏ sò điệp có đường kính khoảng mười cm: "Các người nếm thử xem có ngon không.'

Người phụ nữ: "Không cần nếm tôi cũng biết là ngon rồi."

Người phụ nữ tộc bào ngư mặc váy màu xanh lam bên cạnh: “Đúng vậy, có món nào đại nhân Cửu Khanh dạy mà không phải món ngon chứ." "Thơm quá, chúng tôi ở cách mấy chục hải lý cũng ngửi thấy mùi thơm rồi." Cá heo vội vã chạy về, nhìn chằm chằm vào dâu đỏ trong nồi: "Lớp màu đỏ này là gì vậy?”

"Đây là dầu ớt đỏ, ăn hơi cay nhưng rất thơm." Bạch tuộc lớn cũng múc cho cá heo, cua nhện và cả cá voi trắng mới gia nhập: "Mọi người có muốn thử không?”

"Tất nhiên là muốn rồi." Cá voi trắng và những người khác gia nhập là muốn được hầu hạ đại nhân Cửu Khanh gần hơn, đồng thời cũng muốn học cách làm đồ ăn mà đại nhân Cửu Khanh dạy, ngày nào họ cũng ăn cá biển, thỉnh thoảng cũng muốn biến thành người để đổi khẩu vị.

Họ nếm thử món cá luộc được làm từ cá vược có chất lượng thấp nhất, thời điểm cho vào miệng là một vị cay nồng, hơi xộc mũi nhưng sau khi thích ứng thì thấy rất thơm, hơn nữa thịt cá ăn rất tươi.

Sau khi nếm thử, cảm giác đầu tiên của mọi người là ngon, cảm giác thứ hai là đến đây thật đáng giá, đồng thời trong lòng càng thêm kính trọng đại nhân Cửu Khanh: "Đây là do đại nhân Cửu Khanh dạy các ngươi làm sao?”

Bạch tuộc lớn gật đầu: "Đúng vậy."

Cá heo lần đầu tiên nếm thử hương vị này, lau mồ hôi cay trên mặt: "Thật ngon.

"Nếu do đại nhân Cửu Khanh làm thì sẽ còn ngon hơn." Bạch tuộc lớn dừng lại một chút: "Tôi còn chưa cho rau vào đây, nếu cho rau vào thì sẽ còn ngon hơn.

Cá mập lần đầu tiên đến đây: "Rau?"

"Cũng tựa tựa như rong biển vậy." Bạch tuộc lớn chỉ vào những hạt giống để bên cạnh: "Đại nhân Cửu Khanh đã chuẩn bị rất nhiều hạt giống rau, lương thực, muốn mọi người trồng trọt, sau này nếu muốn đổi khẩu vị thì có thể ăn chúng, ai muốn có thì có thể đến lấy, mỗi người một nắm nhỏ."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 764



Nói xong thì có rất nhiều người nhanh chóng chạy đến xếp hàng nhận hạt giống ở chỗ cá voi xanh.

Bạch tuộc lớn tiếp tục làm một nồi cá luộc mới: "Các người muốn học không?”

Người phụ nữ tộc bào ngư: "Muốn."

Bạch tuộc lớn: "Vậy các người hãy xem kỹ, đến lúc đó có thể vào núi tìm gia vị, nếu không tìm được thì đại nhân sẽ nghĩ cách thu thập hạt giống về dạy mọi người trồng."

Người phụ nữ tộc sò: "Chúng tôi chỉ học đại khái thôi, chắc chắn không ngon bằng đại nhân Cửu Khanh làm."

TBC

Bạch tuộc lớn cũng là một thành viên trong nhóm người hâm mộ Diệp Cửu Cửu: "Đó là chắc chắn rồi, tay nghề nấu ăn của đại nhân là ngon nhất."

Cua Alaska: "Tôi vẫn nhớ mùi thịt kho tàu trước đây, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thèm, đại nhân bao giờ mới quay lại, để chúng tôi ngửi từ xa một chút cũng được.

Cá Napoleon xinh đẹp lần đầu tiên đến đây tiếc nuối nói: "Lần trước khi đại nhân Cửu Khanh ở đây làm, tôi lại về tộc địa sinh con rồi, đã bỏ lỡ cơ hội bái kiến đại nhân Cửu Khanh, cũng bỏ lỡ món thịt kho tàu, sườn nướng mà mọi người nói tới.

Tôm nho: “Đã là ngày thứ 15 nhớ đại nhân.

Tôm tích: "Nhớ đại nhân.”

Cá mú, cá nóc: "Nhớ đại nhân...'

Bên kia.

Diệp Cửu Cửu đang thuê người dọn dẹp vệ sinh, đột nhiên cảm thấy một luông sức mạnh tín ngưỡng lớn tràn vào cơ thể, cô nghi ngờ nhìn về phía nhà mình, chỉ thấy mấy bà lão đứng trước cửa ngắm cá, có lẽ là bên dưới đáy biển đã bắt đầu phát hạt giống, bạch tuộc lớn đang khoe khoang tài nấu nướng.

Lăng Dư chú ý đến sự khác thường của cô: "Sao vậy?"

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn người giúp việc dọn dẹp nhà cửa, nhỏ giọng nói với anh: "Đột nhiên nhận được một số tín ngưỡng, có lẽ là bạch tuộc lớn đang khoe khoang tài nấu nướng trên đảo."

Lăng Dư biết tín ngưỡng rất quan trọng đối với cô: "Để cậu ta ở đó từ từ mà làm.

"Không được, thiếu cậu ta em sẽ bận chết." Diệp Cửu Cửu rất hài lòng với bạch tuộc lớn, một người có thể làm việc bằng mười người, tạm thời cũng không có ý định thay đổi: "Anh lại không giúp được em."

Lăng Dư đột nhiên có chút ghen tị với bạch tuộc lớn có nhiều chân: "... Nếu em không phiền, thực ra anh cũng có thể làm."

"Thôi bỏ đi, em sợ anh làm nổ bếp." Diệp Cửu Cửu cảm thấy thiên phú của Lăng Dư chỉ được thể hiện ở nhan sắc và võ lực: "Anh chỉ cần đứng đây xinh đẹp là được."

"Hử?" Lăng Dư nhướng mày: "Đại nhân, ngài nói lại lần nữa xem?”

Ôi trời, quên mất lúc anh để tóc dài không muốn bị người khác nhận nhầm là nữ, Diệp Cửu Cửu lập tức quay người đi ra ngoài: "... Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi đón Tiểu Ngư tan học rồi."

Nhanh vậy sao?' Lăng Dư nhanh chân đi theo.

"Sáng chín giờ đến chiều bốn giờ rưỡi, đã gần tám tiếng rồi, không biết cô bé có khóc không." Diệp Cửu Cửu nắm tay Lăng Dư nhanh chân bước ra khỏi con hẻm đá xanh, dọc theo con phố tràn ngập ánh nắng ấm áp đi về phía trường mẫu giáo.

Lăng Dư bảo cô đừng vội: "Khóc thì khóc, nghĩ cách cứu ra là được."

“Anh là anh trai kiểu gì vậy." Diệp Cửu Cửu véo một cái vào cánh tay anh: "Tiểu Ngư còn sùng bái anh nhất, biết anh nói vậy chắc chắn sẽ buồn lắm."

Bị véo hơi đau, Lăng Dư giơ tay nắm lấy tay cô: "Bây giờ cô bé thích em hơn."

"Thích em không phải là lẽ đương nhiên sao? Em đối xử với cô bé tốt như vậy mà." Diệp Cửu Cửu thực sự rất thích Tiểu Ngư, vì vậy trên đường đi, cô đã mua một cây kẹo bông hình bông hoa ở ven đường, đợi Tiểu Ngư ra nhất định sẽ rất vui.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 765



Cô giáo thông báo có thể về nhà, Tiểu Ngư không đợi các bạn nhỏ khác, trực tiếp đeo cặp sách chạy ngay ra cổng trường mẫu giáo, chạy đến cổng, cô bé nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy Cửu Cửu và anh trai trong đám người đông đúc.

Mắt cô bé sáng lên, chạy nhỏ về phía hai người, ôm chặt lấy chân dài của Cửu Cửu, sau đó mềm mại làm nũng: "Cửu Cửu, em tưởng chị quên đón em rồi."

"Sao chị có thể quên được chứ?" Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống đưa kẹo bông cho Tiểu Ngư: "Nồng nhiệt chúc mừng bạn nhỏ Tiểu Ngư kết thúc ngày học đầu tiên, đây là quà chị tặng em."

"Cảm ơn chị ạ." Tiểu Ngư vui vẻ nhận lấy kẹo bông, sau đó hôn chụt một cái lên mặt Diệp Cửu Cửu: "Vui quá-"

Diệp Cửu Cửu ôm Tiểu Ngư mềm mại thơm tho, trên mặt đầy nụ cười của một người dì, hôn lại bảo bối một cái, lúc này đột nhiên cảm nhận được ánh mắt oán trách của Lăng Dư, cô cười ôm Tiểu Ngư lên: "Cây kẹo bông này là anh trai bỏ tiền mua đấy."

“Anh trai mua sao?" Tiểu Ngư quay đầu nhìn người anh trai đang đứng ngầu bên cạnh, cố gắng nhoài người về phía trước, sau đó cũng hôn chụt một cái lên mặt Lăng Dư: 'Moa-”

Lăng Dư cong môi nhìn Diệp Cửu Cửu, hai người trao đổi một ánh mắt khó hiểu, sau đó nói: "Đặt con bé xuống, để con bé tự đi."

Diệp Cửu Cửu không đồng ý: "Ở đây đông người lại nhiều xe, đợi đến chỗ ít người rồi hãy đặt con bé xuống."

"Con bé mệt, anh bế con bé cho." Lăng Dư nói rồi từ tay cô đón lấy Tiểu Ngư: “Tay em đau."

Tiểu Ngư không hài lòng nhìn anh trai: "Em không mệt."

Lăng Dư nhíu mày: "Vậy em tự xuống đi?"

Tiểu Ngư không muốn đi bộ: “...

Mệt thì mệt vậy.

Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư co được duỗi được, cô sắp bị cô bé chọc cười c.h.ế.t rồi, cô cười nắm tay Lăng Dư đi về phía hẻm Lê Hoa: "Tiểu Ngư, hôm nay đi học cảm giác thế nào? Có khóc không?”

Tiểu Ngư lắc đầu: "Em dũng cảm, mới không khóc."

"Những đứa trẻ khác khóc, ôn lắm."

Diệp Cửu Cửu nghe thấy giọng điệu chê bai của cô bé, vô thức hỏi: "Không đánh người đó chứ?”

Tiểu Ngư lắc đầu: "Họ không bắt nạt em, em cũng không ra tay trước."

"Nghe giọng điệu này của em vẫn muốn đánh nhỉ." Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Trẻ con khóc lóc ầm ï là chuyện bình thường, em đừng chê người ta.

Tiểu Ngư cúi đầu l.i.ế.m kẹo bông, giả vờ không nghe thấy.

Diệp Cửu Cửu chọc vào lưng cô bé: "Hôm nay có vui không?"

Tiểu Ngư quay đầu trả lời Diệp Cửu Cửu: "Có chút vui."

"Cô giáo cho chúng em hát, nhảy, chơi câu trượt."

Diệp Cửu Cửu lại hỏi: "Hát nhảy à? Nhảy điệu gì?"

"Là điệu múa thỏ con." Tiểu Ngư làm động tác: "Các bạn đều không nhớ, em nhớ ngay.

"Tiểu Ngư giỏi quá." Diệp Cửu Cửu giơ ngón tay cái với cô bé: "Giỏi hơn chị, hồi nhỏ chị nhảy không đẹp chút nào."

"Cửu Cửu, em dạy chị." Tiểu Ngư bảo Lăng Dư đặt mình xuống, sau khi xuống đất, cô bé một tay câm kẹo bông, một tay làm động tác xoay vòng: "Đơn giản lắm, cứ thế này này..."

TBC

Diệp Cửu Cửu xem xong thì võ tay: "Nhảy đẹp quá."

Tiểu Ngư được khen nên trong lòng rất vui: "Cô giáo cũng khen em."

"Vậy em học thêm vài điệu nữa, sau này về biển nhảy cho cha mẹ xem." Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư tiếp tục đi về phía trước: "Vậy hôm nay em có chơi với các bạn khác không?”

"Chơi với Lạc Lạc, Kiều Kiều, còn chơi với một bạn tên Nguyệt Nha rất xinh nữa, bạn ấy còn cho em ăn bánh kem." Tiểu Ngư nhớ lại chiếc bánh kem đã ăn vào buổi sáng, trên đó có kem rất thơm và rất béo, còn có một quả dâu tây lớn màu đỏ tươi: "Ăn ngon lắm."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 766



"Vậy ngày mai chúng ta cũng mang một số đồ ăn ngon cho các bạn khác nhé?" Diệp Cửu Cửu hỏi ý Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư mím môi, giọng nói có chút kháng cự: "Ngày mai còn phải đi nữa sao?"

"Không phải sao? Một tuần phải đi học năm ngày." Diệp Cửu Cửu tiếp tục hỏi Tiểu Ngư: "Chúng ta mang cơm nắm sushi đi nhé?”

Tiểu Ngư không muốn đi học, buồn bã gật đầu: "Phải rải một lớp cá ngừ cali dày." Nguyệt Nha không ăn, cô bé sẽ ăn hất.

"Được, sáng mai dậy chúng ta cùng làm sushi cá ngừ cali. Sáng ngày thứ bảy, Diệp Cửu Cửu dậy sớm bắt một con cá ngừ cali dài khoảng nửa mét, sau khi làm sạch sẽ cùng Tiểu Ngư làm sushi trứng cá ngừ call.

Trộn cơm đã hấp chín để nguội với muối, rong biển vụn, cá ngừ cali thái lát, trứng cá, ngoài ra còn cho thêm cà rốt và dưa chuột thái sợi mà trẻ con không thích ăn, dùng màng bọc thực phẩm bọc lại, cắt thành những nắm cơm nhỏ bằng ngón tay cái, sau đó xếp ngay ngắn vào hộp, chuẩn bị tổng cộng hai hộp, đủ cho Tiểu Ngư và các bạn khác cùng thưởng thức.

Diệp Cửu Cửu cho những nắm cơm nhỏ vào cặp của cô bé, sau đó đeo cặp cho cô bé, lại giúp cô bé đội mũ và quàng khăn lông ấm: "Hôm nay chị phải chuẩn bị trước các món ăn bán buổi trưa nên để anh trai đưa em đến trường."

Tiểu Ngư không quấn lấy Diệp Cửu Cửu đưa mình đi, cô bé nắm tay anh trai: "Cửu Cửu ở nhà ngoan nhé, đợi em về."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Chị ngoan ngoãn làm việc kiếm tiên, em ngoan ngoãn đi học."

Tiểu Ngư ừ ừ hai tiếng, nắm tay anh trai nhảy tưng tưng ra ngoài, giọng nói vui vẻ: "Em đi tảo mộ đây!"

Diệp Cửu Cửu: "HU

Cô bé đang nói cái gì vậy?

TBC

Diệp Cửu Cửu đuổi theo đến cửa hỏi: "Tiểu Ngư, em học câu này của ai vậy?

Tiểu Ngư trả lời bằng giọng ngây thơ: "Lạc Lạc nói ạ." Diệp Cửu Cửu: ”..."

Đoán là cậu bé đó rồi.

Diệp Cửu Cửu nhắc nhở cô bé: "Em đừng học theo cậu bé nói những câu như vậy, trường học vui như vậy sao lại là tảo mộ, tảo mộ là rất buồn."

"Em thấy buồn lắm mà.' Tiểu Ngư trả lời rất hùng hồn.

Đây là một chủ đề không có lời giải, Diệp Cửu Cửu quyết định không nói nữa: "... Ữm, cô giáo biết sẽ tức giận."

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Cô giáo tức giận sẽ không cho em đi học sao?"

"... Đừng hòng!" Diệp Cửu Cửu giơ tay che mặt, thôi không nói chuyện này nữa: "Nhanh đến trường đi, hòa thuận với các bạn, chiều chị đến đón em."

"Được." Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay đầu nắm tay anh trai, nhảy tưng tưng ra ngoài: "Em tảo mộ xong sẽ về."

"..." Diệp Cửu Cửu nhìn bóng lưng thoải mái của cô bé, đây giống đi tảo mộ sao, giống đi dã ngoại hơn.

Tiểu Ngư chủ yếu nhớ đến việc chia sẻ sushi và chơi cầu trượt với Nguyệt Nha, còn những thứ như đi học thì cô bé vẫn không thích, thấy rất nhàm chán và trẻ con.

Diệp Cửu Cửu không hiểu suy nghĩ của cô bé, tiễn cô bé đi rồi lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Hôm nay chuẩn bị cá ngừ cali, tôm nho, lươn, cá đuối, hàu, v. v., đều là những loại hải sản có hương vị rất béo ngậy.

Chuẩn bị hai mươi phần món ăn sang trọng, ba mươi lăm phần món ăn bình dân, nếu không đủ thì ra bắt thêm, rất tiện lợi và tiết kiệm thời gian.

Bọn họ đã quen với việc có bạch tuộc lớn ra vào hàng ngày, không cần Diệp Cửu Cửu nói thì đối phương đã đi rửa hải sản và chuẩn bị đồ ăn kèm, chỉ trong hơn hai mươi phút là có thể chuẩn bị xong tất cả đồ ăn kèm.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 767



Diệp Cửu Cửu nghĩ đến lúc trước chỉ có một mình, phải mất cả một buổi sáng mới làm xong, đến trưa làm xong đồ ăn thì cô đã gân như kiệt sức. May mà hải sản có thể giúp cô phục hồi thể lực, giữ gìn sức khỏe, nếu không cô đã vào viện từ lâu rồi.

Diệp Cửu Cửu nhìn bạch tuộc lớn và những người khác hành động nhanh nhẹn, mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt, cô không khỏi gật đầu hài lòng.

Chu Chu và những người khác cũng rất hài lòng với chế độ đặt chỗ hiện tại, không cần phải xếp hàng nữa, chỉ cần đặt chỗ trước là có thể đúng giờ đến ăn, đồng thời cũng rất hài lòng vì có thể có được sự riêng tư, cũng rất hài lòng với các món ăn bên trong, mọi thứ đều rất hài lòng.

Những người mắc bệnh cũng rất hài lòng, ví dụ như Nguyễn Thanh, cô ấy đến một lần, ăn nhiều hơn một chút, mặc dù cơ thể vẫn đang trong tình trạng bị bệnh nhưng đã có thể cảm nhận rõ ràng rằng hơi thở và đường ruột đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Mẹ, con thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, muốn thực sự khỏe lại thì chắc phải ăn thêm mấy chục lần nữa."

Mẹ của Nguyễn Thanh nói: "Vậy tuân sau mẹ thử đặt thêm vài lần nữa."

"Mẹ Nguyễn Thanh, đồ ăn này thực sự hữu ích, tôi mới đến một lần mà đã thấy khỏe hơn một chút rồi." Một bệnh nhân ung thư thực quản đã từng đến ăn một lần cũng phụ họa: "Trước đây cổ họng rất đau, hôm nay thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, hôm nay tôi còn uống được nửa bát cháo."

Một bệnh nhân khác nói: "Thật ghen tị với các cô, chúng tôi đến muộn quá, đặt chỗ đến thứ sáu mới được ăn."

"Không sao, sau này có thể đặt sớm hơn." Những bệnh nhân khác đã làm thẻ hội viên không khỏi cảm thán: "Chỉ là một tuần chỉ được ăn một lần, cảm thấy không đủ."

"Một lần cô gọi nhiều một chút, ăn từ từ, ăn nhiêu một chút, một lần cô ăn bằng ba bốn lần cũng được." Mẹ của Nguyễn Thanh có kinh nghiệm: "Thà cố nhịn mà ăn, cũng đừng lãng phí cơ hội.'

TBC

Một bệnh nhân: "Lời này nói không sai, trước đây tôi đã ăn một lần, gọi hơi nhiều, lúc đó sợ làm hỏng dạ dày, nhưng sau đó lại không sao cả, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận, nếu lúc đó ăn thêm một chút nữa thì chắc chắn xương sẽ không đau nữa.

"Thực sự hữu ích như vậy sao?" Cũng có người chưa từng đến hỏi.

"Cái này thì không nói được, tình trạng của mỗi người không giống nhau, phải tự mình thử mới biết được." Mẹ của Nguyễn Thanh nhìn cô con gái ngày càng khỏe mạnh, cảm thấy việc mình vay tiên cho con gái đi ăn là xứng đáng, cô cảm thấy thành tâm tin tưởng, nhất định sẽ có tác dụng.

"Ngựa c.h.ế.t thì thành ngựa sống, ít nhất cũng là một hy vọng." Những người khác giục muốn làm thì làm nhanh lên.

Có người nói: "Nhưng chúng tôi đã tiêu rất nhiều tiên để chữa bệnh rồi, đã không còn hai mươi vạn để nạp tiên làm thẻ hội viên, chủ quán không thể giảm giá một chút sao?"

Mẹ của Nguyễn Thanh: "So với việc chữa bệnh phải tốn mấy triệu thì nạp tiền làm hội viên thực ra còn rẻ hơn, nghĩ cách đi, bệnh khỏi mà nếu còn thừa thì vẫn có thể hoàn tiền dư."

Lại có người nói: "Vạn nhất cô ấy tham lam thì sao?"

Mẹ của Nguyễn Thanh vô thức cau mày: "Các người không muốn tin cô ấy thì thôi, cũng không ai ép buộc, nếu ít người đến thì chúng tôi còn có nhiều cơ hội ăn hơn."

Một người nói: "Không phải không tin, mà là ông già nhà chúng tôi chữa bệnh đã tốn rất nhiều tiền, đã đến bước đường cùng rồi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 768



"Người thực sự cùng đường bí lối sẽ không nằm đây nghĩ cách kéo dài mạng sống.' Mẹ của Nguyễn Thanh phản bác mọi người: "Mạng sống và tiền cái nào đáng giá hơn? Các người ngày nào cũng nói rằng phải đập nồi bán sắt để chữa bệnh, bây giờ nạp tiền đặt chỗ thì không được sao? Bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt, các người lại lo lắng cái này cái kia, không muốn ăn thì cũng không ai ép buộc, không cần phải nghi ngờ người ta."

Người này nói: "Ôi, tôi chỉ nghĩ không cần tiền cũng có thể đặt chỗ thì tốt hơn thôi.'

Những người khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, như vậy chúng tôi căn bản không đủ tiền để ăn, chủ quán này muốn đánh đồng chúng ta với những người bình thường không có tiền sao."

TBC

"Nếu các người thực sự không có tiền để chữa bệnh thì nói như vậy còn được, nhưng các người rõ ràng có bảo hiểm, còn có lương hưu, lại nói những lời này để bắt cóc đạo đức, cũng không trách được chủ quán sẽ lạnh lòng." Một người nhà nói: "Người ta mở nhà hàng hải sản riêng, chủ yếu kinh doanh hải sản, các người muốn ăn hải sản để chữa bệnh nhưng lại yêu cầu người ta hạ thấp tiêu chuẩn để nhường đường cho các người? Nói như vậy có hợp lý không?”

"Đúng vậy, hơn nữa trước đây chủ quán không cần đặt chỗ, đến xếp hàng là có thể ăn, còn không phải vì có người gây chuyện nên mới lạnh lòng đổi thành như vậy sao." Mẹ của Nguyễn Thanh nói: "Các người hẳn đều biết chuyện lúc trước, mọi người vốn đã sốt ruột muốn ăn, lại có người nhân cơ hội gây chuyện, khiến đến cuối cùng chủ quán phải ngừng kinh doanh, mà một số người gây chuyện lại không mất mác gì, như bây giờ thực ra còn có thể chế ngự một chút.'

"Ôi, nếu chủ quán không ngừng kinh doanh thì tháng trước mấy người trong tòa nhà này cũng không đến nỗi phải c.h.ế.t nhiều như vậy."

Một cô gái mặt vàng như nghệ bên ngoài cửa cúi mắt xuống, chính cô ta đã nói cho những người khác cùng với những bệnh nhân khác đến ăn, sau đó còn bị người ta kích động cơn tức giận xông vào đập phá chủ quán, đều là lỗi của cô ta.

Không ai để ý đến cô ta, lại có người nói: "Vậy thì cái giá này cũng quá đắt, mấy người có tiền thì còn đỡ, không biết còn có rất nhiều người thậm chí không đủ tiền để chữa bệnh sao? Vẫn phải được đặt chỗ miễn phí mới đúng."

Nguyễn Thanh nghe không nổi nữa, cô gái đôi mươi tính tình rất nóng nảy, cô ấy kéo phắt rèm cửa ra: "Mấy món ăn ở đó cũng rất đắt, có phải muốn chủ quán phải cho mấy người ăn miễn phí luôn mới được hay không? Rõ ràng là trước đây các người không biết trân trọng, không nghe lời khuyên mà cứ phải đi gây chuyện, bây giờ lại đến trách là quá đắt, tưởng cả thế giới đều là cha mẹ của mình, đều phải chiêu chuộng mình, nhường nhịn mình, biết xấu hổ một chút đi.

Người vừa nói chuyện lập tức đỏ mặt tía tai, cô ta chính là người trước đó đi theo gã đàn ông lực lưỡng đẩy mạnh nhất, lúc về còn đắc ý nói rằng đã dạy cho Diệp Cửu Cửu một bài học, kết quả quay đầu lại bị người nhà của bệnh nhân cào rách mặt.

Mẹ của Nguyễn Thanh không ngờ con gái lại xông ra, vội vàng hòa giải: "Mọi người nghĩ xem, nếu ai cũng có thể đặt chỗ, chúng ta càng không đặt được, lỡ gặp phải người có tâm đầu cơ tích trữ thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ muốn đặt chỗ cũng phải chờ tới năm sau, đến lượt rồi thì người cũng có thể không còn nữa."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 769



"Tôi cũng thấy như vậy là tốt, những người khỏe mạnh, hoặc những người thấy phiên phức không muốn bỏ tiền ra ít nhất sẽ không đến tranh giành cơ hội với chúng ta, lâu lâu ăn một lần, may mắn thì mỗi tuần có thể ăn một lần." Một người nhà sợ mọi người cãi nhau, cũng vội vàng nói: Chúng ta làm vào cuối tuần, đặt chỗ vào sáng thứ sáu để ăn, nếu mọi người có ý định thì nhanh chóng nhân lúc số người còn chưa đông làm thẻ đi, tranh thủ ăn nhiều lần."

"Đúng vậy, tranh thủ trước khi cả nước biết mà tới ăn nhiều lân, sau này số người đông lên chắc chắn sẽ không giành được." Có người đưa ra cách: "Nếu mọi người thực sự không có tiền thì có thể tìm bệnh nhân quen biết để ghép suất ăn, cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, đừng chỉ biết than vãn suông.'

"Đúng đúng đúng, lão Lưu à, chúng ta ghép một suất được không? Đến lúc đó chia tiền theo đầu người."

"Hoặc là chúng ta xin ké một thẻ thành viên? Đến lúc chia tiền thì tôi trả nhiêu hơn một chút được không?" Mọi người lập tức tìm bệnh nhân cùng phòng để bàn bạc, bốn năm người ghép một suất, như vậy nhiều người không dư dả cũng có thể làm được.

Một số người tìm được bạn đồng hành thì vội vã đến Bếp Riêng Cửu Cửu, thời điểm mọi người đến nơi thì phát hiện lại có không ít người ăn mặc sang trọng cũng đang làm thẻ thành viên.

Một tên nhà giàu nói: "Không phải nói là có thẻ thành viên cao cấp sao?"

Diệp Cửu Cửu nói với mọi người: "Chỉ có 50 suất, đã hết từ lâu rồi."

Tên nhà giàu: "Không thể cấp thêm một số suất nữa sao? Chúng tôi có thể trả giá cao."

Diệp Cửu Cửu lắc đầu: "Xin lỗi, không có."

Tên nhà giàu: "Cô biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là..."

"Xin lỗi, bất kể các người là ai thì cũng không còn thẻ thành viên cao cấp nữa." Diệp Cửu Cửu không mở ngoại lệ, cô mím môi, cười giả lả nhìn đối phương: "Thẻ thành viên thường thì anh có muốn không?”

Cô vừa dứt lời, Lăng Dư, bạch tuộc lớn và những người khác đều đứng thành hàng sau cô, có ý là dám gây chuyện thì đánh cho. Mọi người nhìn hàng vệ sĩ cao to đứng sau Diệp Cửu Cửu, không hiểu sao lại thấy sợ, bọn họ lặng lẽ lùi lại phía sau, tránh xa bọn họ một chút.

Tên nhà giàu muốn có thẻ thành viên cao cấp: "... Muốn."

Chỉ cần có thể kéo dài mạng sống, dù bắt bọn họ quỳ xuống ăn, bọn họ cũng sẽ muốn.

Những bệnh nhân đến sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất thoải mái, những người có tiên này cũng chỉ có thể giống như bọn họ, một tuần đặt chỗ một lần, rất công bằng.

TBC

Có người nhỏ giọng nói: "Hóa ra chỉ có năm mươi suất, tôi còn tưởng có rất nhiều, trước đó còn lo bị cướp mất cơ hội."

"Anh nghĩ nhiều rồi, ngoài chúng ta vì chữa bệnh nên muốn ăn một tuần vài lân, những người giàu khác thì có thời gian đâu mà ngày nào cũng đến? Hơn nữa chúng ta đặt chỗ cùng nhau, ai giành được cũng không chắc." Một người nhà nói: "Dù sao thì cơ hội cũng khá nhiều, tùy vào may mắn thôi."

"Không may thì phải làm sao?"

"Ở đó có cá chép, có thể đến bái lạy thử”

Nhiều người chuẩn bị đặt chỗ lần lượt đến bên bể cá, ngửi thấy mùi nước biển nhàn nhạt: "Đây thực sự là nước biển sao?"

"Thực sự là nước biển." Có người tiến lại gân ngửi, sau khi ngửi xong thấy rất thoải mái: "Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy có gió biển thổi tới, khiến người ta rất thoải mái, trong lòng vốn có chút phiền muộn lo lắng nhưng bây giờ dường như đã được an ủi, trong lòng đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn nhiều."
 
Back
Top Bottom