Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 730



Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, Tiểu Ngư vẫn luôn là một cô bé dũng cảm đáng yêu: "Cô hiệu trưởng, bây giờ nhập học có phải là quá muộn rồi không?”

Cô hiệu trưởng: "Tiểu Ngư vẫn chưa đến ba tuổi, chỉ có thể học lớp mầm, lớp mầm thường học những kiến thức cơ bản, vừa rồi tôi hỏi thì thấy cô bé đều biết, chỉ lo lắng về các khóa học ngôn ngữ khác."

"Cô nói cô bé tuy là con lai nhưng chưa từng sống ở nước ngoài, vì vậy những khóa học ngôn ngữ này có thể cần giáo viên giúp cô bé nâng cao, nhưng Tiểu Ngư rất thông minh, chắc chắn học một lần là sẽ hiểu."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, ở đây chỗ nào cũng tốt, cô hiệu trưởng thấy Tiểu Ngư rất xuất sắc về mọi mặt, vì vậy bây giờ chỉ cần xem Tiểu Ngư có thích nơi này không.

Tiểu Ngư cùng các bạn nhỏ khác trèo lên cầu trượt, sau đó trượt xuống ồ một cái, vừa trượt vừa hét: “A a at”

Các bạn nhỏ bên cạnh cũng hét a a a: "Vui quái"

"Còn phải chơi thêm một lần nữa." Tiểu Ngư kéo quần bò lên, sau đó lại tiếp tục trèo lên, chơi một lúc rồi cô bé lại đi chơi bạt nhún, vừa nhảy được hai cái thì nghe thấy có người gọi mình, cô bé quay đầu lại thì thấy hóa ra là Lạc Lạc.

Ở đây nhìn thấy bạn nhỏ quen thuộc, Tiểu Ngư cũng rất vui, cô bé đứng trên cầu thang vẫy tay với Lạc Lạc: "Lạc Lạc-"

"Tiểu Ngư Tiểu Ngư, sao cậu lại ở đây?" Lạc Lạc dẫn theo Kiều Kiều, Hạo Hạo và một vài bạn nhỏ chạy đến: "Dạo này cậu đi đâu vậy? Tớ không thấy cậu đâu cả, bọn tớ nhớ cậu lắm."

Kiêu Kiều và Hạo Hạo đều gật đầu, ôm chầm lấy Tiểu Ngư: "Nhớ cậu-"

"Tớ về nhà." Tiểu Ngư đẩy Hạo Hạo ra: "Con trai không được ôm con gái."

"Đúng rồi, không được." Lạc Lạc đã bị Lăng Dư cảnh cáo nên kéo Hạo Hạo ra: "Nếu không sẽ bị anh trai Tiểu Ngư ném cho cá mập ăn."

Hạo Hạo chưa từng trực tiếp đối mặt với sự hung dữ của anh trai Tiểu Ngư: "Lạc Lạc cậu đừng có lừa người, ở đây chúng ta không có cá mập, cá mập đều ở ngoài biển lớn."

Lạc Lạc ngẩn ra, hình như đúng thật. Tiểu Ngư nhe răng: "Nhà tớ ở dưới biển, muốn ném cậu thì ném cậu."

"Tiểu Ngư cậu đừng có khoác lác." Hạo Hạo nghiêm túc vỗ vai Tiểu Ngư: "Chúng ta phải thực tế, không được nói bừa."

Vài bạn lớn đi theo Lạc Lạc: "Eo, sao đứa trẻ này thích khoác lác thế?"

Ha ha ha, mau nhìn kìa, có con bò đang bay trên trời!

Tiểu Ngư nhìn mấy bạn nhỏ đang chế giễu mình, có chút tức giận: "Tớ không cól!”

TBC

Bạn lớn: "Không khoác lác thì là gì? Ai ở dưới biển?"

"Tớ không có." Nếu không phải Diệp Cửu Cửu đã nói không được để lộ đuôi trước mặt người ngoài thì Tiểu Ngư thực sự muốn biến ra để dọa chúng, cô bé khẽ hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi chơi bạt nhún, cô bé không muốn để ý đến những người này nữa.

Kiêu Kiều cũng hì hục trèo lên bạt nhún: "Tiểu Ngư, chúng tớ chơi với cậu."

"Chúng tớ cũng muốn chơi." Lạc Lạc và Hạo Hạo cũng theo lên.

Những bạn nhỏ khác thích náo nhiệt thấy mọi người tụ tập lại với nhau, cũng vây quanh lại, nhất thời bạt nhún trở nên rất đông đúc, cảm giác như đi dạo phố vào ngày lễ, người chen người, đi lại toàn nhờ người phía sau đẩy.

"Các cậu đừng có chen tớ." Tiểu Ngư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đột nhiên bị chen rất khó chịu: "Xuống đi."

"Không xuống, chơi cùng nhau." Lạc Lạc nắm tay Tiểu Ngư, sau đó dùng sức nhảy lên, những bạn nhỏ khác cũng nhảy theo, vừa nhảy vừa đếm: "Một, mội...'
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 731



Chúng vừa nhảy vừa chen Tiểu Ngư, sau vài lần liên tiếp thì trực tiếp chen Tiểu Ngư ngã xuống, ngã nhào vào đống bóng biển.

"Tiểu Ngư cậu đừng sọ.' Lạc Lạc vội vàng năm lấy quần Tiểu Ngư: "Tớ bắt được cậu rồi!"

Tiểu Ngư vội vàng kéo lại chiếc quân bị kéo mạnh xuống: "Cậu đừng có kéo, quần tớ sắp tụt rồi..."

"Không sao, tớ kéo cậu." Lạc Lạc vẫn dùng sức kéo quần Tiểu Ngư, thấy sắp tụt xuống rồi, Diệp Cửu Cửu vội vàng chạy đến ngăn Lạc Lạc lại, sau đó bế Tiểu Ngư ra khỏi đống bóng biển: "Không bị ngã chứ?"

"Không có." Tiểu Ngư tức giận trừng mắt nhìn Lạc Lạc: "Cậu kéo quần tớ, lưu manhl"

Lạc Lạc kêu oan: “Tớ không có.

"Tớ muốn cứu Tiểu Ngư."

Diệp Cửu Cửu hiểu rồi, Lạc Lạc chỉ là tốt bụng làm việc xấu.

"Cậu có, đồ xấu xa, tớ sẽ bảo anh tớ ném cậu cho cá mập ăn!" Tiểu Ngư tức giận nắm tay Diệp Cửu Cửu: "Chúng ta đi, không ở đây nữa."

"Được, vậy chúng ta về trước." Diệp Cửu Cửu nói lời xin lỗi với cô hiệu trưởng, sau đó xoa đầu Lạc Lạc rồi đưa Tiểu Ngư về nhà.

Về đến nhà, Tiểu Ngư vẫn còn rất tức giận, tức giận nói lời tàn nhẫn: "Giá mà anh trai ở đây thì tốt, anh ấy có thể bắt Lạc Lạc đi cho cá mập ăn!"

“Anh trai phải bận làm, không thể ở đây được, hơn nữa ở đây cũng không thể ném cho cá mập ăn." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Lạc Lạc cũng không cố ý, cậu bé nói là muốn cứu em."

"Cứu em cũng không được kéo quần em." Tiểu Ngư tức giận kéo quần bò của mình: "May mà em kéo lại, nếu không thì bị nhìn hết mất."

"Ừm, phản ứng của em rất kịp thời." Diệp Cửu Cửu cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Đừng giận nữa, lát nữa chị sẽ nói với mẹ Lạc Lạc, bảo mẹ đánh m.ô.n.g cậu bé, thế nào?"

Tiểu Ngư gật đầu: "Đánh mạnh một chút."

"Được, chị sẽ dặn dò." Diệp Cửu Cửu nhìn thời gian, đã gần trưa rồi, có thể làm chút đồ ăn ngon để chuyển hướng sự chú ý của cô bé: "Đói chưa? Muốn ăn gì chị làm cho.

Tiểu Ngư lập tức bị chuyển hướng sự chú ý, cô bé chớp chớp mắt suy nghĩ: "Em muốn ăn bánh bạch tuộc."

TBC

"Được, chị sẽ bắt một con bạch tuộc ra cho em." Diệp Cửu Cửu đưa Tiểu Ngư đến bên bể nước, cô nhẹ nhàng khuấy động nước biển trong bể: "Bạch tuộc to mau đến đây nào, chị muốn làm bánh bạch tuộc cho Tiểu Ngư."

Tiểu Ngư ngồi xổm bên cạnh: "Phải to nhé!"

"Đúng vậy, phải to." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, xoáy nước dưới đáy nước trở nên lớn hơn, tiếp theo một chiếc chân bạch tuộc rất thô lộ ra, đập mạnh vào thành bể, dọa Tiểu Ngư ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất.

Diệp Cửu Cửu thầm nghĩ sao lại to thế, ngay sau đó thấy chân của bạch tuộc lớn dựng đứng lên chào họ: "Đại nhân, tôi đến rồi!"

Con này đủ lớn rồi.

Nhưng lại không thể ăn.

Tiểu Ngư muốn vươn tay ra túm lấy chân bạch tuộc cắn một miếng, trong nháy mắt thất vọng cụp mắt xuống, sao lại là anh ta chứ?

Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ mình lại vớt phải người quen, thế là món bạch tuộc viên mà Tiểu Ngư mong đợi không còn nữa.

Bạch tuộc lớn vốn mong đợi được chào đón nồng nhiệt, phát hiện hai người lạnh nhạt khác thường: Đại nhân, ngài không nhận ra tôi sao?”

"Nhận ra." Diệp Cửu Cửu chỉ là không ngờ hắn lại xuất hiện.

"He he. Bạch tuộc lớn cười, lại cong cái chân bạch tuộc thô to chọc vào mu bàn chân của Tiểu Ngư: "Tiểu điện hạ, sao người lại ngồi dưới đất? Mau đứng lên kẻo bị lạnh."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 732



Hắn không nhắc thì còn đỡ, nhắc đến là Tiểu Ngư nhớ lại cảnh mình bị dọa đến mức ngồi xuống, cô bé tức giận giơ tay lên, sau đó dùng sức vỗ một cái: "Đồ xấu xa."

Bạch tuộc lớn lại giơ một chân bạch tuộc lớn thô to lên, hai chân bạch tuộc quấn lấy nhau, lắc trái lắc phải, giống như đang làm nũng: "Tiểu điện hạ, người làm sao vậy?”

Hắn lắc vài cái, trong nháy mắt vắt hết nước biển ra ngoài, b.ắ.n tung tóe khắp nơi, quần áo lông xù của Tiểu Ngư đều bị ướt, cô bé nghiến răng, muốn cắn hắn!

Diệp Cửu Cửu bị tạt nước khắp người, giơ tay lau nước biển trên mặt: "Cậu vẫn nên ra ngoài trước đi."

"Được.' Bạch tuộc lớn lại vắt ra ba chân bạch tuộc, năm chân cơ bản đã làm đầy cả bể nước nhưng hắn vẫn cố sức chui ra ngoài.

Diệp Cửu Cửu vội vàng xách Tiểu Ngư đi đến cửa: "Cậu đừng làm vỡ nhà tôi, cậu biến thành người rồi hãy ra ngoài."

Lần đầu tiên đến thế giới của Cửu Khanh đại nhân, bạch tuộc lớn quá phấn khích, lúc này mới nghĩ đến việc biến thành người, hắn vừa định biến thì đột nhiên bị kéo xuống.

Tiểu Ngư kinh ngạc há to miệng: "Anh ấy không thấy đâu."

“Anh ấy bị cá mập lớn ăn mất rồi sao?”

"... Hy vọng là vậy." Diệp Cửu Cửu bị tạt nước khắp người, nặng nề đi đến bên bể nước, cẩn thận nhìn vào bên trong, cách lớp nước biển xanh thẳm, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lăng Dư ném bay bạch tuộc lớn đi rồi lập tức lao đến lối ra, vừa ra khỏi nước đã nhìn thấy Cửu Cửu và Tiểu Ngư đứng bên bể nước, trên người hai người đều có vết nước rõ ràng, anh hơi nheo mắt, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: "Anh xuống dưới một lát rồi lên."

Tiểu Ngư nhìn anh trai biến mất trong nháy mắt: " Cửu Cửu, anh trai đi làm gì vậy?

TBC

Diệp Cửu Cửu nghe thấy tiếng bạch tuộc lớn bị đánh ở dưới: "Anh trai giúp em trút giận.' Mắt Tiểu Ngư sáng lên trong nháy mắt, dựng tai nghe động tĩnh bên dưới, lập tức cười tươi như hoa, trong nháy mắt tâm trạng trở nên vui vẻ: “Anh trai đối xử với em thật tốt."

'Anh trai không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai?" Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Chúng ta đến tủ phòng tắm bên cạnh lấy vài gói khăn tắm mà chị mua về."

"Được." Tiểu Ngư theo cô chạy sang bên cạnh lấy khăn tắm, ngoài ra còn lấy thêm dép ra.

Khi họ đến thì Lăng Dư từ trong nước lạnh băng lao ra, anh bước lên bể nước theo bậc đá, nước trên người nhỏ giọt xuống.

Diệp Cửu Cửu xé khăn tắm đưa cho anh, Tiểu Ngư thì đặt dép bên cạnh bể nước: “Anh trai đi vào.'

Vắt khăn tắm lên vai, sau đó nhìn cá kiếm, cá voi xanh, cua hoàng đế, đồi mồi lân lượt từ trong nước đi ra, biến thành hình người, bạch tuộc lớn mặt mũi bâm dập là người ra cuối cùng nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn cười ha ha chào hỏi Diệp Cửu Cửu: "Bái kiến đại nhân."

Diệp Cửu Cửu cười đưa khăn tắm cho năm người: "Các người lau trước đi."

Cá kiếm cung kính chắp tay nhận lấy khăn tắm: "Đa tạ đại nhân."

Bạch tuộc lớn cúi đầu cọ cọ vào khăn tắm: "Oa, tấm vải này mềm quá, cũng dày nữa, mềm mại thoải mái hơn nhiều so với vải gai trên đảo."

"Đây là khăn tắm." Diệp Cửu Cửu giải thích: "Được làm từ bông, không giống với da cá mập, vải tơ nhện, tơ chân, vải gai mà các người mặc dưới đáy biển, ở đây chúng tôi có nhiều tài nguyên hơn nên đều mềm mại và dày hơn."

"Thật tốt quá." Bạch tuộc lớn càng sờ càng thích, may mà hắn mặt dày mày dạn nhất định phải theo điện hạ đến đây.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 733



Những người khác cũng lộ ra biểu cảm tương tự, may mà họ ra tay trước, nếu không thì sẽ tiện nghi cho tộc nhân của điện hạ.

"Đi giày ra ngoài." Diệp Cửu Cửu chỉ vào đôi dép để bên cạnh bể nước, sau đó dẫn mọi người đi ra ngoài.

TBC

Vài người lần đầu tiên đến đây nhìn thấy sân viện kiên cố sạch sẽ đều lộ ra vẻ chưa từng thấy, bạch tuộc lớn ngôi xổm bên góc tường, cạy gạch trên tường: “Đây là đá sao? Nhưng tại sao ở giữa không có khe hở?”

Cá kiếm đứng trước cửa sổ kính nhìn hình ảnh phản chiếu bên trong, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy cả mắt mũi, cô nghiêng đầu sang trái, lại nghiêng đầu sang phải, phát hiện người bên trong cũng học theo mình, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y định ra tay nhưng bị Diệp Cửu Cửu ngăn lại.

"Đây là kính, giống như nước có thể phản chiếu hình ảnh, nhưng sẽ phản chiếu rõ ràng hơn nhiều." Diệp Cửu Cửu sợ họ đập vỡ gương nên cố ý lấy một chiếc gương từ phòng vệ sinh ra: "Đây là gương, có thể phản chiếu dung mạo của các người một cách chân thực, rõ ràng hơn cả kính với nước."

Cá kiếm nhìn mình trong gương, mày kiếm mắt sáng, oai phong lẫm liệt, mái tóc màu xám xanh làm cho đôi mắt của cô càng thêm xám, cô mím chặt môi, đây chính là dáng vẻ của mình sao?

Cua hoàng đế và cá voi xanh đều tiến lại gân xem, mỗi người vuốt mái tóc màu cam đỏ, xanh lam của mình: "Thì ra chúng ta trông như thế này."

"Để tôi xem nào." Bạch tuộc lớn và đồi mồi chạy đến sau lưng mọi người, nhìn qua hình chữ nhật tinh xảo vào bên trong: "Cũng đẹp đấy."

Lăng Dư thấy họ vẫn còn đắm chìm trong đó, liền nắm tay Diệp Cửu Cửu đi về phía phòng: "Mấy ngày nay bận không?”

"Không bận, hôm qua em mới dọn dẹp nhà hàng xong, vẫn chưa bắt đầu kinh doanh." Diệp Cửu Cửu tưởng Lăng Dư sẽ đợi thêm một tuần nữa mới đến, không ngờ mới tám ngày đã đến: "Anh không bận sao?"

Lăng Dư gật đầu: "Xong cả rồi, nghĩ đến việc em ở đây cần giúp đỡ nên đến sớm..

Cá kiếm liếc nhìn Cửu Khanh đại nhân và điện hạ vai kề vai, điện hạ vì muốn đến sớm mà cô ấy suýt nữa thì gãy đuôi. Diệp Cửu Cửu không biết chuyện này, chỉ hỏi anh: "Vậy thì đã có nhiều người biết rồi sao?"

Trước đó cô cảm nhận được là có thêm một số tín ngưỡng nhưng không nhiều.

Lăng Dư ừ một tiếng: "Để Chương Mộc làm món ăn, thu hút rất nhiều người ở biển, sau khi bọn họ nếm thử đều nói muốn đến đảo để ăn thịt kho tàu, gà om hạt dẻ ngon hơn, hẳn là sẽ sớm có hiệu quả."

Diệp Cửu Cửu gật đầu: 'Vậy thì tốt, em còn chuẩn bị rất nhiều gia vị và hạt giống, lát nữa anh chuyển qua đó."

"Không vội.' Lăng Dư dừng lại một chút: "Họ có thể đợi được."

Đám người ở biển có thể biến thành người đều có tuổi thọ rất dài, đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao.

"Được rồi." Diệp Cửu Cửu thấy Lăng Dư hiện tại không muốn đi cũng không miễn cưỡng: "Anh thay một bộ quần áo trước, trong tủ quần áo có mua quần áo và áo khoác cho anh."

Đợi Lăng Dư đi thay quân áo, Diệp Cửu Cửu lấy những bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn ra, cô vốn tưởng Lăng Dư sẽ dẫn tộc nhân đến giúp, nhưng không ngờ lại là họ, cunhx may là đều có thể mặc: "Bây giờ trời có hơi lạnh, các người thay một bộ quân áo trước."

Bạch tuộc lớn nói: Đại nhân, chúng tôi không sợ lạnh.'

"Tôi biết các người không sợ lạnh, nhưng các người trân truông ra ngoài sẽ làm những người khác sợ hãi." Diệp Cửu Cửu phát cho năm người những chiếc áo phông trắng quần đen và áo khoác đen đồng bộ, bảo họ vào nhà thay.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 734



Đợi họ đi thay, Lăng Dư thay quần áo xong đi ra, mặc cùng kiểu áo bóng chày với Diệp Cửu Cửu, trông rất đẹp trai.

"Rất đẹp." Diệp Cửu Cửu hài lòng gật đầu, sau đó lấy khăn tắm giúp anh lau mái tóc ướt đẫm: "Em tưởng anh sẽ để tộc nhân của anh đến."

"Ban đầu nghĩ vậy, nhưng họ biết anh muốn đến tộc địa chọn người liền ngăn cản anh không cho đi." Trong giọng nói của Lăng Dư lộ ra một chút bất lực.

Diệp Cửu Cửu hiểu rõ thực lực của Lăng Dư, nếu anh đã thực sự không muốn thì dù bị ngăn cản cũng không ngăn nổi: "Vậy thì em có thể sai bảo được không?”

TBC

Bạch tuộc lớn thay quần áo xong chạy đến, giống như một diễn viên hài nói liên tục: "Đại nhân, ngài muốn sai bảo chúng tôi thế nào cũng được, chúng tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, ngài ngàn vạn lần đừng đuổi chúng tôi đi."

Hắn đến đây là vì các loại đồ ăn ngon của thế giới này, không thể xuất sư chưa thành công đã bị đuổi đi: "Trước đây ngài còn khen tôi học nhanh, tôi chắc chắn có thể giúp đại nhân rất nhiều, tôi không cần tiền, chỉ cần ngài làm cho chúng tôi một số món ăn ngon là được."

Cá voi xanh, cua hoàng đế đều gật đầu, chỉ cân để họ nếm thử đồ ăn ngon của thế giới này là được: "Đại nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."

Đã nói đến mức này rồi, Diệp Cửu Cửu còn có thể nói gì nữa? Hơn nữa hai mươi cái chân thô to của bạch tuộc lớn thực sự rất hữu dụng, cô cười gật đầu: "Vậy thì các người ở lại đi."

Cá voi xanh nghe xong phấn khích muốn giơ tay lên, kết quả vừa giơ tay lên thì quần áo lập tức trườn lên trên, biến thành cạp cao, hắn vội vàng kéo quần áo xuống một chút, che đi nửa cái bụng lộ ra.

Diệp Cửu Cửu nhìn quần áo trên người cá voi xanh rõ ràng ngắn hơn một đoạn, phì cười một tiếng, cá voi xanh cao hai mét một, quần áo có kích thước bình thường mặc trên người hắn giống như áo croptop, bạch tuộc lớn và cá kiếm cao gần bằng Lăng Dư ở bên cạnh thì trông đẹp hơn nhiều: "Tôi mua quần áo theo chiều cao trung bình của tộc nhân ngư, có thể hơi nhỏ, lát nữa ăn trưa xong tôi sẽ đưa anh đi đổi quần áo vừa vặn hơn." Cá voi xanh kéo quần áo xuống: "Cảm ơn đại nhân."

Diệp Cửu Cửu cười nói: "Trước tiên nói về những quy tắc chính cần chú ý khi ở lại đây."

"Nơi này không giống dưới đáy biển, mọi người đều là con người bình thường, không biến thành động vật, cũng chưa từng thấy sinh vật biển biến thành động vật.

"Để tránh làm những người bình thường sợ hãi, các người không được để lộ chân hoặc những đặc điểm khác biệt trước mặt người khác, đồng thời cũng không được tấn công người."

"Ngoài ra không được nói cho con người biết thân phận thực sự của các người, đối ngoại thì cứ nói là ở nước ngoài đến đây kiếm sống."

Bạch tuộc lớn, cá voi xanh và những người khác cùng nhau gật đầu nói tốt: "Chỉ trước mặt đại nhân, điện hạ mới lộ diện thật."

Bạch tuộc lớn phối hợp nói tốt: "Vâng, cô chủ."

Diệp Cửu Cửu dặn dò xong những điều cần chú ý, quay người đi chuẩn bị bữa trưa, mấy người này đều là dạ dày vương, phải nấu nhiều cơm hơn: "Lăng Dư, anh đi vớt một ít hải sản muốn ăn ra."

"Đại nhân, để tôi đi." Bạch tuộc lớn chủ động muốn thể hiện.

"Được rồi." Diệp Cửu Cửu mở lại thông đạo, để hắn đi ra trước khi thông đạo đóng lại, còn cô thì vào bếp bắt đầu nấu cơm, may là bây giờ đã có máy hấp cơm, có thể nấu được rất nhiều cơm một lúc.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 735



Cô đổ gạo đã rửa sạch vào đĩa hấp, sau đó cho nước vào theo tỷ lệ, cô đang định cho vào thì thấy hai cái chân bạch tuộc lớn chui vào, môi chân cuốn một con cá thu dài hơn một mét và một con cua nhện rộng hơn một mét, chân cua dài gần bốn năm mét trông rất ghê rợn.

"... Cậu đừng vào, lùi ra ngoài trước." Diệp Cửu Cửu cho mấy phần cơm vào hấp trước, sau đó đi ra sân, vừa ra ngoài đã thấy một chân bạch tuộc lớn giơ cao, cảm giác còn cao hơn cả mái nhà.

Diệp Cửu Cửu mặt lạnh: "Tôi không phải đã nói là không được để lộ sao? Cậu mau hạ xuống, để người ta nhìn thấy bắt cậu đi giải phẫu."

Bạch tuộc lớn thu chân lại, yếu ớt kêu lên: "Đại nhân, ở đây không phải chỉ có mình ngài sao?"

"Xung quanh còn có mấy hộ hàng xóm, ngoài ra từ trên trời hoặc từ xa cũng có thể nhìn thấy." Diệp Cửu Cửu bất lực nhìn bạch tuộc lớn, bạch tuộc lớn quá nhảy nhót, hoàn toàn không giống Lăng Dư trước đây luôn khiêm tốn khám phá thế giới này: "Lăng Dư, anh dạy họ một số kiến thức thường thức về cuộc sống, đừng để người khác phát hiện ra."

Dặn dò Lăng Dư một tiếng, Diệp Cửu Cửu đi xử lý cá thu và cua nhện bị bạch tuộc lớn siết chết.

Đã trưa rồi, cô không có thời gian làm nhiều món nên trực tiếp xử lý cá thu thành từng lát, chuẩn bị làm một nồi cá phi lê chân sốt Tứ Xuyên, thân cua nhện thì trực tiếp làm thành cua cay, chân cua dài làm thành chân cua phô mai.

Tiểu Ngư thấy Diệp Cửu Cửu không làm bánh bạch tuộc, không nhịn được hỏi: "Cửu Cửu, không làm bánh bạch tuộc sao?”

"Không bắt được." Diệp Cửu Cửu bảo Tiểu Ngư đi tìm anh trai: "Xem anh trai có muốn xuống nước một chuyến nữa không."

Tiểu Ngư quay người chạy vào phòng khách, len qua giữa mấy người bạch tuộc lớn đến bên cạnh anh trai: "Anh trai, Cửu Cửu hỏi anh có muốn xuống nước một chuyến nữa không."

Lăng Dư đang lướt video: ˆĐi làm gì?”

"Cửu Cửu nói muốn làm bánh bạch tuộc." Tiểu Ngư bổ sung thêm một câu: "... Bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy."

Lăng Dư vừa nghe cô bé bổ sung thì biết là cô bé muốn ăn, Cửu Cửu rất kiêm chế với đồ ngọt: "Em muốn ăn."

Tiểu Ngư đảo mắt, trong mắt toàn là suy tính: "... Cửu Cửu cũng muốn ăn, anh mau đi bắt đi."

Bạch tuộc lớn đang xem tivi quay đầu lại: "Tiểu điện hạ, ngài muốn làm món ngon bằng bạch tuộc sao?"

Tiểu Ngư gật đầu.

Bạch tuộc lớn lại hỏi: "Muốn bao nhiêu?"

Tiểu Ngư nghĩ đến việc Cửu Cửu còn phải làm nhiều món ngon khác, vì vậy cô bé chỉ khoảng mười lăm cm: "Chỉ cần một con to bằng thế này là đủ."

Bạch tuộc lớn duỗi một chân ra, sau đó bẻ một đoạn nhỏ đưa cho Tiểu Ngư: "Nhiêu đây có đủ không?"

Tiểu Ngư ngây người: "...

Lăng Dư vỗ nhẹ vào đứa nhỏ ngây người: "Cầm lấy rồi đi."

"Ồ." Tiểu Ngư hoàn hồn, nhận lấy một đoạn nhỏ chân bạch tuộc rồi chạy vào bếp: "Cửu Cửu, cái này cho chị."

"Nhanh thế?" Diệp Cửu Cửu sửng sốt, cô không mở thông đạo xoáy nước mà: "Lấy ở đâu ra?"

"Bạch tuộc lớn cho." Tiểu Ngư kể lại tình hình vừa rồi: "Anh ấy lợi hại lắm, không chảy máu..."

Diệp Cửu Cửu cũng ngây người: "..."

Cô ném đoạn chân bạch tuộc nhỏ vào bồn rửa, sau đó chạy ra phòng khách, cô cẩn thận quan sát chân bạch tuộc lớn, không bị què đó chứ?

Bạch tuộc lớn bị nhìn đến phát hoảng: "Đại nhân, không đủ sao? Tôi bẻ thêm một đoạn cho ngài?"

TBC

Diệp Cửu Cửu: ”...

Lăng Dư hiểu ý cô: "Chân của cậu ta có thể mọc lại rất nhanh, em không cần lo lắng."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 736



Diệp Cửu Cửu vẫn không yên tâm: "Thật sao?"

"Đại nhân, thật mà, bây giờ tôi đã bắt đầu mọc lại rồi." Bạch tuộc lớn vội vàng nói: "Nếu ngài không tin, tôi có thể biến ra."

"Thôi." Diệp Cửu Cửu sợ tên khổng lồ nặng cả trăm tấn này lật tung cả cái sân nhỏ của mình: "Sau này đừng tự bẻ chân mình nữa."

Bạch tuộc lớn cười hì hì: "Đại nhân, ngài không cần lo lắng, thực ra ở vùng biển Quên lãng, đôi khi chân bị thương đứt, tôi sẽ ăn nó, đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi cũng sẽ ôm chân mình gặm, mùi vị cũng khá ngon.”

Diệp Cửu Cửu ngây người: "..."

Quái vật ở vùng biển Quên lãng đều tàn nhẫn như vậy sao? Tàn nhẫn đến mức tự ăn cả mình?

Đợi đến khi trở lại bếp, Diệp Cửu Cửu vẫn thấy khó tin, cô quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Em có ăn đuôi của mình không?”

Tiểu Ngư lắc đầu, mềm mại nói lý do của mình: "Tự cắn sẽ đau lắm."

Được rồi.

Xem ra bạch tuộc lớn là một trường hợp đặc biệt.

Diệp Cửu Cửu nhìn chân bạch tuộc trong bồn rửa, thôi, đã bẻ xuống rồi thì không ăn thì phí, cô đeo găng tay rửa sạch, xác nhận không có mùi gì mới bắt đầu cắt hạt lựu, mùi thơm hơn bạch tuộc bình thường, làm ra chắc sẽ rất ngon.

Diệp Cửu Cửu chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu làm bánh bạch tuộc, sau đó bắt đầu làm, một đoạn chân bạch tuộc làm được năm mươi chiếc bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy, sau khi làm xong thì bưng đến đặt trên bàn ăn hình chữ nhật dưới gốc cây lê.

TBC

Một bữa chuẩn bị năm món, gôm có cá thu luộc sốt ma lạt, cua nhện cay, chân cua phô mai nướng, bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy và nộm rong biển, tất cả đều là sản vật của biển, chỉ ngửi thôi đã thấy thơm đặc biệt.

Tiểu Ngư bưng bát inox nhỏ của mình chạy rất nhanh, nhanh nhẹn trèo lên ghế, chọn một vị trí gần chân cua phô mai nướng và bánh bạch tuộc nhân phô mai chảy nhất ngồi xuống.

Lăng Dư và Diệp Cửu Cửu ngồi cạnh Tiểu Ngư, năm người còn lại mỗi người bưng bát cơm của mình ngồi đối diện và hai bên.

Trước đây ở trên đảo nhỏ bọn họ cùng nhau ngồi ăn cơm, vì vậy không ai cảm thấy gò bó, hơn nữa nhìn thấy mấy món ăn ngon lành, ai mà gò bó lúc này thì đúng là đồ ngốc.

Ngồi giữa là Diệp Cửu Cửu, cá voi xanh và cua hoàng đế bị cay đến đổ mồ hôi: 'Hít.'

Diệp Cửu Cửu cười đẩy chân cua phô mai nướng và bánh bạch tuộc cho mọi người: "Ăn cái này ngọt một chút, giải cay."

Mọi người lại thử chân cua và bánh bạch tuộc, chân cua to bằng cánh tay người lớn bị cắt làm đôi, mỗi cái đều có một lớp phô mai vàng ươm thơm nồng, lần đầu tiên nếm thử hương vị phô mai, mọi người đều đắm chìm trong đó: 'Ngon quá.'

Diệp Cửu Cửu câm một cái nếm thử, nhẹ nhàng nhấc lớp phô mai lên, để lộ phần thịt cua béo ngậy bên trong, trắng nốn mập mạp, tỏa ra mùi thơm nồng, ăn vào vừa dai vừa có vị ngọt đặc biệt, sắp đuổi kịp độ ngon của cua hoàng đế rồi.

Mở ra cánh cửa thế giới mới, bạch tuộc lớn và những người khác ăn hết cái này đến cái khác, hâu như không nhả vỏ, ăn xong bạch tuộc lớn lại chào mời Diệp Cửu Cửu ăn bánh bạch tuộc: "Đại nhân, điện hạ, các ngài cũng nếm thử thịt của tôi xem, rất ngon."

Tiểu Ngư gật đầu: "Ngon hơn bánh mà Cửu Cửu làm trước đây."

Diệp Cửu Cửu vs Lăng Dư: "...

"Các người cứ từ từ ăn."

Diệp Cửu Cửu vẫn thấy ghê, vì vậy vẫn không đụng đến phần bánh bạch tuộc đó, chỉ ăn cá thu, cua nhện và nộm rong biển bình thường.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 737



Bạch tuộc lớn còn muốn tiếp thị nhưng bị điện hạ liếc nhìn một cái là không dám lên tiếng nữa, hắn vẫn im lặng ăn cơm, rất nhanh tám người đã ăn hết phần lớn thức ăn trên bàn, thậm chí còn dùng nước dùng để chan cơm.

Ăn no uống đủ, bạch tuộc lớn, cua hoàng đế dọn bát vào bếp, sau đó dưới sự chỉ huy của Diệp Cửu Cửu, dùng chất tẩy rửa rửa nồi rửa bát.

Bạch tuộc lớn thấy hai tay rửa quá chậm, vì vậy thương lượng với Diệp Cửu Cửu: "Đại nhân, bây giờ không có ai, tôi dùng thêm vài cái chân để làm việc."

Diệp Cửu Cửu gật đầu nói được.

Sau khi được đồng ý, bạch tuộc dùng nhiều chân cùng lúc để rửa bát, rửa sạch sẽ rồi cho bát đũa vào tủ khử trùng để khử trùng, sau đó lại cầm giẻ lau sạch bếp, máy hút mùi, mái nhà.

Nhìn bạch tuộc lớn làm việc tỉ mỉ như vậy, Diệp Cửu Cửu rất hài lòng, một người làm bằng mười người, lát nữa sẽ mua thêm cho hắn hai bộ quần áo.

Ăn xong rồi thì Diệp Cửu Cửu bảo mọi người đến hai căn phòng bên cạnh phòng khách nghỉ ngơi, nếu không thích ngủ giường thì có thể trở về biển, bạch tuộc lớn và những người khác đang rất tò mò về thế giới này, bọn họ chắc chắn sẽ không muốn trở về.

Họ xem tivi, xem máy tính bảng, trèo lên ngọn cây lê để ngắm thế giới bên ngoài, tóm lại là vô cùng thích thú.

Diệp Cửu Cửu nằm bên cửa sổ, nhìn bạch tuộc lớn nhảy nhót như một con khỉ: "Cậu ta tràn đây năng lượng thật."

Lăng Dư bên cạnh ừ một tiếng: "Hai mươi cái chân, nhanh nhẹn hơn bạch tuộc bình thường.'

"Đây là bẩm sinh sao?" Lần đầu tiên Diệp Cửu Cửu nhìn thấy còn lo lắng là đột biến gen.

Lăng Dư gật đầu: "Bộ tộc của cậu ta khá đặc biệt."

"Thật lợi hại!" Diệp Cửu Cửu lại nhìn bạch tuộc tóc tím, sau đó quay sang nhìn Lăng Dư: "Vẫn là lúc trước khi anh đến thì yên tĩnh hơn."

"Cá kiếm và đồi mồi cũng rất yên tĩnh." Lăng Dư nhìn hai người đang ngồi trong phòng khách xem máy tính bảng: "Bạch tuộc và mấy người khác chỉ là trường hợp đặc biệt.

Diệp Cửu Cửu nghĩ lại thì đúng là như vậy, tính tình Lăng Dư vốn lạnh lùng, lại là điện hạ của tộc nhân ngư và thậm chí là của cả liên minh, từ nhỏ đã được giáo dục khác biệt, anh sẽ nhiều suy nghĩ hơn, đồng thời cũng sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu của mình.

Giống như trước đây khi Lăng Dư mới đến, mặc dù anh biết ơn cô đã cứu Tiểu Ngư nhưng vì rất lạ lẫm với thế giới này, vì mới đến nên chắc chắn trong lòng không vững, thêm vào đó cô lại lừa anh vài lần, khiến cho sau đó anh luôn nửa tin nửa ngờ những lời khác cô nói.

Anh nhanh chóng tiếp nhận thông tin bên ngoài để hiểu vê thế giới này, vài ngày sau đã có thể phân biệt những lời cô nói rồi phản công cô.

TBC

Phải sau hai ngày khi Diệp Cửu Cửu nhìn thấy lịch sử lên mạng trên máy tính bảng mới biết được, cô không ngờ Lăng Dư lại âm thầm học hỏi nhiều như vậy.

Anh thực sự rất lợi hại, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng thực sự ác ý với cô, nhiều nhất chỉ là trêu chọc cô một chút.

Diệp Cửu Cửu không kìm được mà tiến lại gần, hôn lên má anh: "Tối nay muốn ăn lẩu không? Chúng ta đi ăn lẩu nhé?"

"Để nói sau." Lăng Dư quay người ôm cô vào lòng, cúi xuống đôi môi đỏ thắm mà anh luôn mong nhớ, đôi môi của Diệp Cửu Cửu đỏ như được thoa son màu anh đào, tươi tắn mọng nước, trông rất muốn hôn.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 738



Buổi chiều.

Đợi mọi người nghỉ ngơi gần đủ, Diệp Cửu Cửu dẫn bạch tuộc lớn và những người khác ra ngoài, lúc ra ngoài, mọi người đều nhuộm tóc đủ màu sắc, khiến người đi đường đều nhìn lại.

"Có phải chúng ta quá đẹp không?" Bạch tuộc lớn tự tin ngẩng cao đầu, sải bước về phía trước, tự tin vô cùng!

Cua hoàng đế và cá voi xanh cũng bước theo, hùng dũng oai vệ, không hề sợ hãi.

Đồi mồi và cá kiếm nhìn những người đi đường xung quanh, nhìn mái tóc đen của mọi người thì mơ hồ đoán được tại sao, nhưng là một tiểu bá chủ trên biển, họ không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Diệp Cửu Cửu thấy bọn họ không để ý thì cũng không nói nhiều, dù sao thì người bị nhìn chằm chằm cũng không phải cô.

Đến trung tâm thương mại, cô dẫn bọn họ đi mua một vài bộ quần áo và giày dép vừa vặn và thời trang hơn để thay, ngoài ra còn mua thêm những bộ quần áo giống với những bộ họ đang mặc để làm đồng phục.

Ngoài quần áo còn mua thêm mũ cùng kiểu để đội khi làm việc, bạch tuộc lớn và những người khác đội mũ trước, mũ đen kết hợp với quần áo đen, cả người trông chững chạc và cao cấp hơn hẳn.

Mỗi người trong số bộn họ đều rất đẹp, hiện tại ăn mặc như vậy, nhiều cô gái trẻ đều phải ngoái nhìn. Nhưng được nhiều người nhìn nhất vẫn là Lăng Dư, vì Lăng Dư anh tuấn hơn, lại trông sang trọng và thần thái.

Diệp Cửu Cửu lấy khẩu trang ra giúp Lăng Dư đeo vào: "Cúi đầu xuống, em không muốn người khác nhìn thấy anh."

Lăng Dư hơi cúi người, để cô giúp anh đeo: "Được."

TBC

"Chỉ cho em nhìn thôi."

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, sau đó khoác tay Lăng Dư tiếp tục đi về phía trước, họ lại đi mua điện thoại cho bạch tuộc lớn và những người khác, còn mua cho Tiểu Ngư một chiếc máy tính bảng dành cho trẻ em.

Ngoài ra còn mua thêm một số thứ lặt vặt, cuối cùng xách theo túi lớn túi nhỏ đến một nhà hàng đặc sản có cả lẩu và nướng.

Bọn họ tìm một phòng riêng, bên trong là một chiếc bàn ăn hình chữ nhật, một bên là để nấu lẩu, một bên là để nướng thịt, Diệp Cửu Cửu chỉ vào vị trí có nồi tròn: "Những ai muốn ăn lẩu thì ngồi bên này, muốn ăn nướng thì ngồi bên kia." Sau đó bật lửa cho cả nồi lẩu và vỉ nướng, rồi đặt đồ nướng, lẩu riêng ra hai bên.

Sau khi ông chủ ra ngoài, Diệp Cửu Cửu cho những thứ cần nấu một lúc như mề gà, tiết vịt vào trước, sau đó hướng dẫn mọi người pha nước chấm: "Trước đây đã dạy mọi người cách pha đơn giản rồi, ở đây có nhiều gia vị hơn, mọi người tùy ý thêm theo sở thích của mình."

Bạch tuộc lớn nhìn hơn mười loại nước chấm ăn lẩu: "Đại nhân, tôi muốn tất cả."

"Được hết, cho ít muối thôi." Diệp Cửu Cửu chỉ vào một cái lọ đựng muối tinh: "Đây là muối."

Sau khi hướng dẫn mọi người, cô lại dùng cọ phết một lớp dầu lên vỉ nướng, sau đó dùng kẹp gắp thịt ba chỉ đã cắt thành từng miếng cho vào vỉ nướng, lửa nhỏ từ từ nướng thịt ba chỉ, thịt được nướng chảy mðỹ, đợi đến khi hai mặt vàng ươm, các góc hơi cong lên là có thể ăn được.

Cô gắp ra cho vào đĩa, sau đó cầm một lá xà lách, bên trong cuộn tỏi, ớt, cải thảo muối, sau đó phủ nước sốt nướng, bột ớt lên thịt ba chỉ, cuộn lại và đưa cho Tiểu Ngư.

"Cứ như vậy, mọi người có thể thử xem." Diệp Cửu Cửu lại cuộn một cái cho Lăng Dư, Lăng Dư thì gắp cho cô và Tiểu Ngư những thứ đã nấu chín như mề gà, dạ dày, tiết vịt.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 739



Diệp Cửu Cửu cười với anh, sau đó kẹp dạ dày vào bát nước chấm có dầu mè, sau đó cho vào miệng, dạ dày trộn với dầu mè, rau mùi, tỏi băm thơm ngon, giòn tan.

Dạ dày rất tươi và được rửa rất sạch, trong nước lẩu và nước chấm có vị cay, không có mùi hồi.

Mũi của cá kiếm và cá voi xanh đặc biệt nhạy, có thể ngửi thấy một chút nhưng họ thấy rất đặc biệt, rất ngon: "Rất ngon."

TBC

"Tôi thấy thịt ba chỉ nướng này cũng ngon." Bạch tuộc lớn cuộn một miếng thịt ba chỉ thơm phức cho vào miệng, ăn giòn giòn thơm thơm, ngon tuyệt.

“Thịt bò cũng ngon."

"Viên thịt cần tây này cũng ngon."

'Sườn heo cay này cũng không tệ.'

"Ức gà nướng này cũng thơm."

"Đêu ngon." Tiểu Ngư một miếng dạ dày, một miếng xà lách thịt ba chỉ, ăn không ngừng.

"Lúc ở đảo tôi đã thấy món lẩu thanh đạm mà đại nhân làm rất ngon rồi, nhưng hiện tại tôi thấy món này còn ngon hơn." Cua hoàng đế thấy vừa thơm vừa cay, ngon quá, ngon đến mức muốn bưng cả nồi lên uống một hơi.

"Bởi vì có thêm rất nhiều gia vị.' Diệp Cửu Cửu gắp cho Tiểu Ngư một ít cánh gà và nấm: "Gia vị có thể làm cho những món ăn bình thường trở nên thơm ngon gấp mấy chục lần."

Cua hoàng đế: "Thảo nào lại ngon như vậy, nếu ở chỗ chúng tôi cũng có thì ngon rồi."

Diệp Cửu Cửu: "Tôi đã mua một ít, đợi khi mấy người trở về thì mang theo."

"Đại nhân, người đừng vội đuổi chúng tôi đi, chúng tôi còn muốn ở đây thêm một thời gian nữa." Bạch tuộc lớn thấy thế giới này chỗ nào cũng tốt, hắn còn chưa chơi đủ.

"Được." Diệp Cửu Cửu chỉ hy vọng sau hai ngày nữa khi nhà hàng mở cửa, họ vẫn muốn ở lại đây, cô cười và tiếp tục chào đón mọi người ăn lẩu và nướng.

Sau khi ăn xong những thứ này, Diệp Cửu Cửu lại thêm năm lượt đồ ăn, cho đến khi bạch tuộc lớn và những người khác ăn no nê mới dừng lại.

Ăn xong tính tiền, Diệp Cửu Cửu lại mua cho mỗi người một cốc trà sữa, sau đó đi dạo một vòng phố ăn vặt ven sông, mọi người ăn no căng bụng mới về nhà, đến đây là kết thúc hành trình trong ngày.

"Sống ở thế giới của đại nhân thật hạnh phúc." Bạch tuộc lớn ợ một cái vị chân giò nướng: "Biết thế thì đã theo điện hạ đến đây sớm hơn rồi."

Cua hoàng đế ợ một cái vị gà nướng cay: "Cảm thấy mình đã bỏ lỡ mười nghìn năm."

Cá kiếm và những người khác không nói gì, nghĩ đến những chiếc ô tô chạy nhanh như bay mà họ nhìn thấy trên đường, bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm, mặc dù con người ở đây không mạnh mẽ bằng họ nhưng nên văn minh lại phát triển vượt bậc.

Bạch tuộc lớn vỗ bụng: "Ngày mai tôi còn phải đi ăn chân giò nướng."

Tiểu Ngư nói: "Thỉnh thoảng ăn một lần là đủ rồi, không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn, sẽ tiêu hết tiên của Cửu Cửu."

Bạch tuộc lớn nói: "Chúng ta có thể đổi bằng ngọc trai, chúng ta có thể..."

"Không được, dễ gây rắc rối." Diệp Cửu Cửu nhắc nhở bạch tuộc lớn: "Mọi người muốn ăn thì tôi có thể đưa tiền cho mọi người đi ăn, nhưng tiền đề là mọi người phải hiểu rõ các quy tắc của thế giới này, bây giờ mạo muội đi ra ngoài một mình rất dễ bị lộ."

"Dù sao mọi người cũng giúp tôi làm việc, tôi chắc chắn sẽ trả lương cho mọi người, sau này quen với các quy tắc của thế giới này rồi thì có thể tự cầm tiên đi chơi."

Bạch tuộc lớn gật đầu, tỏ ý mình đã nhớ: "Đại nhân yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ."
 
Back
Top Bottom