Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 710



"Làm gì?" Lăng Dư hỏi.

"Bảo anh biến thì anh biến." Diệp Cửu Cửu võ nhẹ vào chân dài của anh, mặt đầy vẻ xấu xa thúc giục: "Nhanh lên."

Lăng Dư luôn cảm thấy cô không có ý tốt: "22?"

Diệp Cửu Cửu cố tình nghiêm mặt: 'Không nghe lời Cửu Khanh đại nhân sao?"

Lăng Dư bất lực thở dài, chỉ có thể tuân lệnh, chiếc đuôi cá khổng lồ tùy ý rủ xuống, một nửa vây đuôi rủ xuống nước, tảo phát quang trong nước lại sáng hơn, làm cho chiếc đuôi cá vốn đã tỏa ra ánh sáng xanh đen trở nên đẹp hơn.

"Đẹp thật." Diệp Cửu Cửu giúp anh vuốt tóc, sau đó lặng lẽ lùi lại một chút, sau đó lấy thiết bị chụp ảnh chống nước ra chụp lại một mặt xinh đẹp dịu dàng của anh.

"..." Lăng Dư nhẹ nhàng nhấc đuôi vẩy một tia nước b.ắ.n vào Diệp Cửu Cửu: "Chụp anh?”

"Một chàng tiên cá xinh đẹp như vậy phải chụp lại." Diệp Cửu Cửu chỉ huy Lăng Dư tạo dáng khác: "Phải chụp nhiều một chút, em muốn lúc nhớ anh thì có thể lấy ra xem."

Nghe vậy, Lăng Dư cong môi, có thể thấy tâm trạng rất tốt.

"Anh biết chụp ảnh trong công viên phải trả tiền không? Chỉ chụp một lần là mấy chục đồng...' Diệp Cửu Cửu còn chưa nói xong thì đã bị Lăng Dư đẩy xuống biển lạnh.

Vừa xuống nước, Diệp Cửu Cửu đã bị Lăng Dư đột nhiên lao tới ôm lấy eo, sau đó trôi trên mặt biển, anh cúi đầu để trụ trán cô: "Em nói gì? Nói lại lần nữa?”

Diệp Cửu Cửu mím môi trên dính nước biển: "Chụp ảnh trong công viên là mấy chục đồng một lần?"

"Vừa rồi chụp bao nhiêu?" Giọng Lăng Dư trầm thấp.

Diệp Cửu Cửu không chắc lắm: "Mười mấy tấm..."

Cô vừa dứt lời, nụ hôn của Lăng Dư đã rơi xuống, lúc này cô mới hiểu ra, anh đang đòi cô trả tiên chụp ảnh. Cô cong môi, giơ cánh tay trắng nốn như ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh đáp lại, hào phóng nghĩ rằng cô có thể trả được.

TBC

Dưới ánh trăng.

Trong nước biển.

Hai bóng người quấn lấy nhau, nóng bỏng như lửa.

So với nước biển lạnh lẽo xung quanh thì thật không ăn nhập.

Sau khi trả tiền chụp ảnh vài lần, bên tai Diệp Cửu Cửu đột nhiên truyên đến tiếng động, có người đến đây, cô vội vàng đẩy Lăng Dư ra, thở hổn hển nhìn về phía tảng đá: "Có người đến."

Ánh mắt Lăng Dư tối sầm lại, có chút bực bội.

Diệp Cửu Cửu mím chặt đôi môi đỏ như anh đào: "Họ sắp đến rồi, chúng ta cũng về thôi."

Lăng Dư nén lại hơi thở: "Về cung điện dưới đáy biển trước."

Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Về đó làm gì?"

"Vê lấy một thứ." Lăng Dư vốn định đợi ngày cô rời đi mới đưa cho cô nhưng vì đã đến đây rồi nên cùng về luôn: "Đi thôi."

Lăng Dư đưa cô xuống đáy nước, đi qua rừng san hô xinh đẹp, đến cung điện nằm dưới đáy nước.

Cha nhân ngư, mẹ nhân ngư, Tiểu Ngư đều không ở trong cung điện, vì vậy nơi đây trống trải, trông rất lạnh lẽo.

Họ đi qua bong bóng vào cung điện rộng lớn của Lăng Dư, nơi đây được bài trí không khác gì bộ tộc, vách đá, đơn giản nhưng khắp nơi đều là ngọc ngà, trân châu xa xỉ.

Diệp Cửu Cửu nhìn đầy nhà châu báu, đơn giản là hoa cả mắt: "Có phải ở nơi đâu anh cũng có một căn nhà lớn để cất những thứ này không?"

Lăng Dư nói không có: "Chỉ là khi ở đây thì tiện tay cất vào thôi."

"Vậy là anh tiện tay mấy chục vạn lần rồi." Diệp Cửu Cửu cười câm một viên mã não đỏ lớn bằng quả bóng rổ, bê mặt tỏa ra ánh đỏ, màu sắc rất đẹp: "Em thấy em nên học điêu khắc, nếu không thì nhiều mã não ngọc thạch như vậy chỉ để ở đây thì thật đáng tiếc."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 711



Lăng Dư nói: "Để người khác điêu khắc."

"Phải tốn tiền." Diệp Cửu Cửu đặt viên mã não đỏ xuống: "Anh định cho em cái gì?"

TBC

"Em ở đây đợi một lát.' Lăng Dư quay người đi ra ngoài.

"Được." Diệp Cửu Cửu đi loanh quanh trong nhà, đi một lúc thì phát hiện bên ngoài bong bóng cũng có một mảng tảo phát quang, cô đi theo ánh sáng xanh biếc vào bên trong, bên trong là nơi Lăng Dư thường nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường gỗ, trên trải vải da cá mập mềm nhất, Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ấn xuống, cũng khá mềm nhưng vẫn không bằng nệm giường, chăn đệm mềm mại thoải mái, Diệp Cửu Cửu nghĩ lần sau sẽ mua một số đệm cao su, chăn tơ tằm mang đến.

Cô lại nhìn ra ngoài bong bóng, bên ngoài có nhiều tảo phát quang hơn, cả một vùng biển đều sáng rực, cô nhìn ra ngoài dải ngân hà rực rỡ, tâm trạng lại tốt hơn vài phần.

Diệp Cửu Cửu dựa vào một chiếc giường gỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn ra ngoài dải ngân hà, nhìn một lúc thì hơi buồn ngủ, sao Lăng Dư vẫn chưa vê.

Lăng Dư trở về thì thấy cô mơ màng buồn ngủ: "Buồn ngủ rồi sao?"

Nghe thấy giọng anh, Diệp Cửu Cửu lập tức tỉnh táo hơn một chút, cô chớp đôi mắt đen láy sáng ngời, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh vê rôi à?"

Lăng Dư ừ một tiếng: "Có muốn ngủ một lát không?”

"Không sao." Diệp Cửu Cửu nhìn ra ngoài dải ngân hà rực rỡ: "Ở đây của anh cũng có rất nhiều tảo phát quang."

Lăng Dư không nói là mình cho người lùa đến, anh ngôi xuống bên cạnh: "Anh ở đây với em một lát.

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng được, sau đó dựa vào vai anh nhìn ra ngoài: "Bên ngoài chắc phải có hơn vạn ngôi sao."

Lăng Dư: "Không chỉ vậy.'

"Thật tuyệt." Diệp Cửu Cửu quay đầu lại, cằm tì vào vai Lăng Dư: “Đột nhiên em hơi thích thân phận Cửu Khanh đại nhân này rồi, muốn xem kỳ quan gì cũng được.' Lăng Dư quay lại, nhẹ giọng nói: "Cho dù em không phải thì em muốn xem gì cũng được.'

"Em biết." Diệp Cửu Cửu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cô không hề nghi ngờ lời nói này của Lăng Dư, cho dù ở trong nhà hàng cô chỉ là một cô chủ nhỏ bình thường, nhưng sau khi xác nhận ở bên nhau, anh chưa từng qua loa với cô.

Nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, Lăng Dư nghĩ đến tiền chụp ảnh mình vẫn chưa đòi hết, vì vậy lại phủ lên, xúc cảm mềm mại luôn khiến người ta đắm chìm, khiến người ta không khỏi muốn có thêm.

Diệp Cửu Cửu cũng có chút đắm chìm vào sắc đẹp, Lăng Dư là người đẹp nhất trong tộc nhân ngư, thậm chí là trên cả hòn đảo này, làm sao cô có thể không động lòng?

Ánh sáng dưới đáy biển mờ ảo, mơ hồ quyến luyến, d*c v*ng nồng đậm không thể tan biến.

Cô nằm trên giường, mái tóc dài màu đen phủ kín cả giường, cô nhìn mái tóc rũ xuống của Lăng Dư, tóc của hai người cứ như vậy quấn vào nhau.

Trong mắt Lăng Dư vẫn còn sót lại một tia lý trí, giọng nói hơi trâm, đè nén một số cảm xúc không thể gọi tên: "Đại nhân, người sẽ ở bên anh cả đời, đúng không?”

Diệp Cửu Cửu giơ tay nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách của anh, đuôi âm nâng lên ừ một tiếng, ngầm đồng ý mọi hành động tiếp theo của anh.

Nhận được câu trả lời khẳng định, mắt Lăng Dư lóe lên tia u quang, biến suy nghĩ trong lòng thành hành động.

Mơ mơ hồ hồ.

Cuối cùng Diệp Cửu Cửu chỉ nhớ được dải ngân hà xanh thẳm trên bong bóng.

Những ngôi sao lấp lánh, đẹp đến kinh tâm động phách.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 712



Sáng sớm.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào biển lớn xanh thẳm, xuyên qua nước biển sâu thẳm nặng nề, từ từ chiếu vào cung điện dưới đáy biển.

Diệp Cửu Cửu nhìn bong bóng tràn ngập ánh sáng rực rỡ, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh của đêm qua, khuôn mặt trắng nõn như ngọc ửng hồng, cả người nóng lên, cô lặng lẽ kéo tấm vải da cá mập mềm mại chôn mình vào đó.

Lăng Dư từ bên ngoài đi vào thấy cô chôn mình dưới chăn, quỳ một gối trước giường, sau đó nhẹ nhàng kéo tấm vải sa xuống: "Sao lại chui vào đây?"

TBC

"Ánh sáng quá chói mắt." Giọng Diệp Cửu Cửu hơi khàn.

Lăng Dư cong môi: "Vậy sao mặt đại nhân lại đỏ thế?"

"Chui vào nên đỏ." Diệp Cửu Cửu cúi mắt, giấu hết vẻ xấu hổ trong mắt: "Anh thật phiền, cá phiền."

"Đại nhân, nhanh như vậy đã chán anh rồi sao?" Lăng Dư cười tiến lại gần, hôn lên má đỏ ửng của cô: "Là do anh hầu hạ không tốt sao?"

"... Nghe vậy, tai Diệp Cửu Cửu đỏ bừng, cô liếc anh một cái thật yêu kiều, chuyển chủ đề: "Anh ra ngoài làm gì?"

"Lấy quần áo." Lăng Dư cười đặt một bộ váy da cá mập tỏa ra ánh sáng ngũ sắc bên tay cô.

Diệp Cửu Cửu cẩn thận đưa một tay ra, nhẹ nhàng v**t v* bộ quần áo mịn như lụa: "Tối qua anh muốn đưa cho em cái này sao?"

Lăng Dư khựng lại: "Không phải."

Diệp Cửu Cửu ngẩng đôi mắt trong veo lên, tò mò nhìn anh: "Là cái gì?"

Lăng Dư thấy hơi xấu hổ, không biết phải nói thế nào.

Diệp Cửu Cửu thấy anh do dự, tay cầm quần áo khựng lại, có chút không vui: "Ngủ một đêm là không muốn đưa rồi sao?"

"Không có." Lăng Dư lại lấy đồ ra, đó là một chiếc hộp ngọc hình chữ nhật bằng lòng bàn tay, trên đó không có bất kỳ hoa văn nào, rất giản dị.

"Đây là gì?" Diệp Cửu Cửu tò mò nhận lấy chiếc hộp, sau đó mở ra trước mặt anh, đập vào mắt là mười viên trân châu đen được xếp ngay ngắn, mỗi viên đều tỏa ra ánh sáng xanh đen, đẹp như đuôi của anh.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng v**t v* bề mặt nhẫn bóng của viên trân châu, mát lạnh sờ vào rất thoải mái, hơn nữa còn có hơi thở của anh: "Là trân châu của anh.'

Lăng Dư ừ một tiếng, là trân châu của anh.

Trân châu thật của anh chỉ có thể tặng cho vợ tương lai, bây giờ đều tặng cho cô.

"Cho em cất.

Diệp Cửu Cửu ở đây gần mười ngày, biết ý nghĩa của trân châu đối với tộc nhân ngư, cô cười tươi nhận lấy trân châu: "Vậy em nhận."

Lăng Dư chính là muốn cô nhận.

"Vậy lúc nãy anh chần chừ không đưa cho em là có ý gì?" Khi Diệp Cửu Cửu cất trân châu đi, đột nhiên nhớ đến sự do dự của anh lúc nãy: "Không muốn đưa cho em sao?”

"Không phải." Lăng Dư vội vàng giải thích: "Em biết trân châu có được như thế nào, thấy hơi không thoải mái."

Diệp Cửu Cửu chớp mắt: "Tối qua anh mất nửa ngày không phải là đi khóc ra trân châu đó chứ?”

"... Không phải, đây là trân châu lúc anh còn bé." Lăng Dư vội vàng phủ nhận: "Luôn được anh cất trong một kho khác, mất chút thời gian mới lấy ra được."

Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao anh lại có nhiều kho thế chứ?"

Lăng Dư cũng không biết tại sao mình lại tích được nhiều như vậy: "Cứ từ từ tích lại, đêu cho em."

"Em nhớ lời này." Những thứ đó đều được coi là tài sản chung của cô, Diệp Cửu Cửu cười nhẹ đếm những viên trân châu nước mắt quý giá này, tổng cộng mười viên: "Từ nhỏ đến lớn anh đã khóc bao nhiêu lân?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 713



Lăng Dư: "Không nhiều lắm."

Con trai chắc chắn sẽ không thích khóc như con gái, đặc biệt là những người ở biển như họ, từ nhỏ đã ít nước mắt, trừ khi đau đớn tột độ mới khóc.

Nếu là Tiểu Ngư thì Diệp Cửu Cửu nhất định không tin cầu này, nhưng là Lăng Dư nói, cô liên không chút nghi ngờ mà tin anh, cô cười nghiêng người hôn lên khóe miệng Lăng Dư, sau đó cất trân châu đi: "Em sẽ cất kỹ."

Cất trân châu xong, Diệp Cửu Cửu thay quân áo cùng Lăng Dư trở về đảo nhỏ, khi vào thì thấy Tiểu Ngư đang ở đó tìm mình.

"Cửu Cửu đi đâu vậy?" Tiểu Ngư trong mắt ngấn lệ nhìn thấy cô, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, chạy đến trước mặt cô, ôm chầm lấy cô: "Em tưởng chị trốn đi mất rồi."

Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé: "Đã nói sẽ đưa em về cùng, sao chị có thể trốn đi được."

TBC

"Vậy chị đi đâu vậy?" Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn Diệp Cửu Cửu mặc váy mới, cô bé bối rối nhìn một lượt: "Oa, Cửu Cửu hôm nay chị đẹp quá."

Diệp Cửu Cửu cười hỏi đứa nhỏ miệng ngọt: "Đẹp ở chỗ nào?”

"Quần áo đẹp, mặt cũng đẹp." Tiểu Ngư nhìn Diệp Cửu Cửu hôm nay, mặc dù không nói được đẹp ở chỗ nào nhưng dù sao cũng thấy đẹp hơn hôm qua hôm kia: Đẹp hơn trước.

Mẹ nhân ngư nghe vậy cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Cửu Cửu, trên người Cửu Khanh đại nhân mặc chính là váy da cá lưu quang ngũ sắc mà Lăng Dư chuẩn bị cho vợ tương lai phải không?

Mẹ nhân ngư đoán được phần nào, nhìn về phía con trai đi vào sau, trên người con trai cũng dính đầy mùi của Cửu Khanh đại nhân, bà mỉm cười, trước đây bà còn lo con trai ít nói, là một khúc gỗ, bây giờ xem ra cũng khá được.

Diệp Cửu Cửu bị nhìn đến mức không tự nhiên cười một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Ngư: "Em đã thu dọn đồ đạc xong chưa? Thu dọn xong thì chúng ta lên đường.'

"Thu dọn xong rồi." Tiểu Ngư chạy đến bên giường, dùng hết sức kéo một cái bao lớn còn cao hơn cả người cô bé, nhưng hoàn toàn không kéo được: “Anh ơi, đến giúp em." Lăng Dư giúp cô bé xách, sau đó cùng nhau đi ra bờ biển, trên đường đi gặp không ít người ở biển: "Đại nhân, ngài định rời đi sao? Đại nhân, khi nào ngài mới quay lại?

Đại nhân, chúng tôi không nỡ xa ngài...

Diệp Cửu Cửu vẫy tay với mọi người: "Có thời gian sẽ quay lại, lân sau đến hy vọng sẽ thấy mọi người làm được món ăn."

Người ở biển: "Đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, đến lúc đó mời ngài nếm thử."

"Đại nhân, tôi sẽ nuôi thêm một số gà gù, khi nào đẻ trứng sẽ tích lại chờ ngài đến ăn."

"Đại nhân, tôi cũng sẽ nuôi một số lợn đen lớn, sau này ngài muốn ăn thì tôi sẽ g.i.ế.c cho ngài."

"Mọi người hãy tự học mà nấu nhé." Diệp Cửu Cửu về lại thế giới hiện đại thanh nhàn nên tất nhiên không có khả năng thường xuyên đến đây được: "Món này làm khá ngon, chờ về nhà mọi người có thể dạy lại cho tộc nhân của mình cách làm.”

Trong thời gian này, vì thân phận Cửu Khanh đại nhân, cô đã thu được không ít tín ngưỡng, dựa vào ẩm thực hấp dẫn thêm nhiều tín ngưỡng hơn, cho nên cô muốn mọi người truyền tai nhau, tích tiểu thành đại, sớm muộn gì cũng có thể làm cho mấy chục triệu sinh linh trong biển biết được.

Hải tộc cũng không biết Diệp Cửu Cửu có mưu đồ khác, chỉ đơn giản cảm thấy Cửu Khanh đại nhân là vị thần lương thiện nghĩ cho bọn họ, hơn nữa còn là người mang đến cho bọn họ cuộc sống tươi mới, cho nên cô dặn dò cái gì bọn họ đều làm theo.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 714



Thấy mọi người đều đồng ý, Diệp Cửu Cửu hài lòng gật đầu, quay sang nhìn Lăng Dư: "Anh nhớ cũng phải thông báo nhiều cho các tộc khác."

Lăng Dư biết cô muốn gì, gật đầu ý bảo cô yên tâm.

Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư đi xuống nước: "Vậy em và Tiểu Ngư đi trước, anh xong việc thì đến tìm chúng em."

Lăng Dư gật đầu.

"Phụ vương, mẫu hậu, anh trai, trưởng lão, con đi đây-" Tiểu Ngư cười tươi vẫy tay với mọi người: "Phụ vương mẫu hậu, hai người phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé- Đừng quên ăn thịt-'

"Còn nữa, đừng quên đưa xe đạp và ván trượt cho Elsa và Ellie nhé, để họ nhanh chóng kiểm soát được chân, sau này đến tìm con chơi-"

"Còn nhớ giúp con tưới hoa nữa nhé, phải nuôi cho nó thật đẹp." Tiểu Ngư và Diệp Cửu Cửu đã trồng rất nhiều hoa dại trên bãi đất trống bên ngoài cung điện, đến mùa hoa nở chắc chắn sẽ rất đẹp.

"Còn cả những cái lọ của con nữa, còn cả những loại rau khác." Tiểu Ngư giống như một bà quản gia lo lắng, lải nhải rất lâu.

Diệp Cửu Cửu xoa xoa tai: "Hay là em ở lại đây, đợi thu hoạch rau xong rồi hãy đến chỗ chị?"

"Không." Tiểu Ngư lập tức im lặng, kéo tay cô nhanh chóng đi về phía mặt nước, sợ đi chậm thì cô sẽ không đưa cô bé đi.

Nhóm hải tộc trên bờ cùng nhau tiễn biệt: "Cung tiễn đại nhân."

Hai người trực tiếp xuống nước, Diệp Cửu Cửu bơi đến khu vực có nhiều rong biển, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ.

TBC

Lăng Dư cũng theo xuống, nhìn xoáy nước rồi tiến lên giữ cằm Diệp Cửu Cửu, lưu luyến hôn một cái: "Anh sẽ đến ngay."

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Ở vùng biển Lãng Quên nhất định phải chú ý an toàn, nếu gặp nguy hiểm có thể nhờ thương long giúp đỡ, chúng sẽ nhận ra anh.'

'Được. Lăng Dư lại hôn lên khóe miệng cô, sau đó mới buông cô ra. Diệp Cửu Cửu cười với anh, sau đó nắm tay Tiểu Ngư đi vào xoáy nước ngày càng lớn.

"Đại nhân, chờ chúng tôi đến giúp ngài làm việc nhé." Bạch tuộc lớn hét lớn một câu.

Diệp Cửu Cửu mơ hồ nghe thấy tiếng của bạch tuộc lớn, quay đầu nhìn hắn, cười cười rồi nhanh chóng biến mất trong xoáy nước cùng với Tiểu Ngư.

Lăng Dư nhìn vào vị trí Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư biến mất, khuôn mặt anh tuấn đầy nụ cười lập tức trở lại vẻ lạnh lùng xa cách như trước.

Cua hoàng đế, đồi mồi muốn nói gì đó nhưng lại lặng lẽ nuốt xuống, quả nhiên điện hạ vẫn là điện hạ trước đây, chỉ vì Cửu Khanh đại nhân mới khác mà thôi.

Bên kia.

Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư như thể đột nhiên đi đến một vùng biển khác, mà trên đầu là hồ nước mở, họ theo dòng nước nổi lên, ùm một tiếng chui ra khỏi mặt nước.

Diệp Cửu Cửu lau nước biển trên mặt, trước tiên đẩy Tiểu Ngư lên khỏi hồ nước, sau đó lại đẩy một túi đồ lớn mà Tiểu Ngư mang theo lên khỏi mặt nước, sau khi lên khỏi mặt nước cô mới phát hiện túi đồ này thực sự rất nặng: "Em nhét gì vào đây vậy? Sao lại nặng thế?"

"Quần áo, váy, còn có đá quý cho Cửu Cửu nữa." Tiểu Ngư mở túi ra, lấy ra những viên ngọc trai, đá quý, ngọc bích to bằng nắm tay, ngoài ra cô bé còn lấy ra hơn mười chiếc đĩa, bát màu xanh ngọc lục bảo: "Cửu Cửu, chị nói dùng nó ăn cơm sẽ ngon hơn, em cũng lấy luôn-"

"..." Diệp Cửu Cửu không ngờ một câu nói đùa của mình lại bị cô bé coi là thật, ở thế giới kia có thể dùng làm bát ăn, nhưng ở đây thì không được, quá xa xỉ rồi, cô phải cất những thứ trị giá cả triệu này vào két sắt.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 715



Diệp Cửu Cửu ướt sũng bò ra khỏi mặt nước, đợi thở đều rồi mới mở cửa đi ra ngoài, trong sân vẫn như thường, không có gì khác thường, cô đưa Tiểu Ngư vào phòng tắm tắm rửa, hai người thay quần áo xong mới năm trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Diệp Cửu Cửu cầm điện thoại xem gân đây có ai liên lạc với mình không, Lưu nãi nãi và thợ sửa chữa thì không nhắn tin cho cô, chứng tỏ gân đây nhà cửa vẫn bình thường, còn lại toàn là tin nhắn của Cao Viễn, Chu Chu hỏi cô bao giờ khai trương.

Mỗi sáng tối đều hỏi, càng về sau càng sốt ruột, cảm giác như muốn chui vào điện thoại kéo cô ra khai trương vậy.

Tiểu Ngư nằm sấp trên n.g.ự.c cô, cố nghiêng đầu hỏi: "Cửu Cửu, chị đã gọi đồ ăn ngon chưa?”

Diệp Cửu Cửu: "Chưa, chị đang xem tin nhắn của người khác."

Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Vậy chị xem nhanh đi, xem xong chúng ta đi ăn đồ ngon."

"Em về với chị là để ăn nhiêu đồ ngon hơn đúng không?" Diệp Cửu Cửu cười võ nhẹ vào m.ô.n.g cô bé, sau đó tiếp tục xem tin nhắn của người khác.

Bị vạch trân, Tiểu Ngư che mặt, cười khúc khích hai tiếng rồi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn Diệp Cửu Cửu xinh đẹp, nhìn mãi cô bé đột nhiên phát hiện trên cổ Diệp Cửu Cửu có vết đỏ, cô bé tò mò sờ sờ: "Cửu Cửu, chị bị muỗi đốt sao?"

"..." Diệp Cửu Cửu cười gượng một tiếng, là anh trai em, một con muỗi lớn.

Cô khẽ ho một tiếng, chuyển sự chú ý của cô bé: "Có muốn sang bên cạnh xem nhà hàng sửa chữa thế nào không? Muốn đi thì đi giày vào."

Lúc này đã gân tháng mười một, gió thu se se, hơi lạnh.

TBC

Hai người đi giày và mặc áo khoác, nắm tay nhau đi ra ngoài, đi đến nhà hàng phía trước thì thấy cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, bàn ghế, cây cối trước đây đều không thấy đâu, trống rỗng không còn gì.

Tiểu Ngư kinh ngạc kêu lên: "Cửu Cửu, có người ăn trộm bàn của chúng ta."

"Không phải ăn trộm, có lẽ là thợ sửa chữa giúp chúng ta dọn hết bàn đi." Diệp Cửu Cửu nhìn vào bức tường chung với cửa hàng bên cạnh, đã có thêm một cánh cửa, qua khung cửa chưa lắp cửa có thể nhìn thấy không gian bên cạnh: "Nhìn kìa, bên đó có thêm một cánh cửa."

"Tường đâu?" Tiểu Ngư chạy lon ton đến đó, thò đầu nhìn trái nhìn phải, sao về nhà một chuyến, ở đây lại thay đổi hết rồi?

Diệp Cửu Cửu đi về phía cô bé: "Bị đập rồi."

Tiểu Ngư không hiểu: "Tại sao họ lại đập tường của chúng ta?"

Diệp Cửu Cửu giải thích: "Chị bảo họ đập."

Tiểu Ngư: "Tại sao lại đập?"

"Vì muốn thông hai cửa hàng với nhau." Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé đi sang bên cạnh, vừa bước vào phạm vi bên cạnh là có thể nhìn thấy khu vực nối liền cửa trước với sân sau có thêm một tấm kính trong suốt rất dài, bên dưới kính là khoảng trống, sâu khoảng một mét, nhìn giống như cầu kính treo trong thủy cung, bên dưới sẽ có động vật biển bơi qua bơi lại.

Tầng một của nhà hàng bên cạnh được ngăn cách bằng gỗ màu nguyên bản, cửa ra vào sát cổng, như vậy tránh cho người đi vào từ nhà số 99 có thể nhìn thấy ngay tình hình nhà hàng bên này.

Đi vòng qua vách ngăn rỗng sang bên này, nhà hàng trống rỗng, không có gì cả nhưng đã lắp kính trong suốt một chiều và đèn hình trụ mới, trông đơn giản, sạch sẽ, vừa thời trang vừa có chút hương vị.

Bên trong vách ngăn, sát tường có một cầu thang gõ, đi theo cầu thang lên trên thì thấy sàn gỗ, cửa sổ trên tâng cũng đã được thay hết, cửa sổ hướng ra sân sau đã được đóng lại, chỉ còn lại mặt hướng ra phố.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 716



Đồng thời, bàn ăn, cây cối trước đây của nhà họ đã được chuyển lên tâng trên, những chiếc bàn theo phong cách gỗ nguyên bản khiến cho tầng trên trở nên ấm cúng hơn.

Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Bàn của chúng ta chuyển lên đây rồi, ai chuyển vậy?

"Là thợ sửa chữa chuyển." Diệp Cửu Cửu nhìn phong cách cổ kính giản dị giống như ở tâng dưới, gật đầu hài lòng, sau đó dẫn Tiểu Ngư xuống tầng ởđi ra phía sau.

Phía sau và phía trước cũng được ngăn cách đơn giản, như vậy có thể đảm bảo sự riêng tư bên trong, cũng không lo người khác đi nhầm chỗ.

Giữa sân sau đào một cái ao, ao thông với mặt kính phía trước, còn cửa ra vào của họ thì được nối từ vị trí bồn hoa nhà bên cạnh, là cô đặc biệt dặn dò để thuận tiện cho việc vận chuyển nước biển và ngắm hải sản nhỏ.

Giữa ao có một vài bồn hoa, bên trong trông vài cây chuối to khỏe, những chiếc lá chuối to rủ xuống xung quanh, vừa khéo che khuất tâm nhìn giữa mười phòng riêng xung quanh sân.

Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư đi dọc theo viên gạch xanh dưới mái hiên vào trong, mỗi phòng riêng đều được thay bằng những ô cửa sổ lớn một chiều, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài nhưng vẫn đảm bảo được sự riêng tư ở mức tối đa.

Cô giơ tay vuốt bức tường gạch xanh có bề dày lịch sử, tường đã được xử lý đặc biệt, trông giống như vừa mới thay gạch xanh, trông rất mới, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Cửu Cửu, ở đây đẹp quá." Tiểu Ngư nhảy nhót trong phòng riêng vài cái, sau đó lại đẩy cánh cửa màu gỗ nguyên bản: "Cánh cửa này cũng mới."

"Còn có đèn nữa." Tiểu Ngư chỉ vào chiếc đèn hình trụ treo dưới mái hiên: "Một, hai, ba...

Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Đếm hết chưa?"

Tiểu Ngư xòe tay: "Nhiều lắm, em đếm không hết."

Diệp Cửu Cửu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: "Em đếm không hết là vì em chưa đi mẫu giáo, mai chị đi đăng ký cho em đi mẫu giáo nhé?” Tiểu Ngư chớp chớp mắt: "... Em thấy em đếm lại một lần nữa là đếm hết được.

TBC

Diệp Cửu Cửu phì cười, Tiểu Ngư quả thực có 800 cái tâm nhãn, nhưng tâm nhãn nhiều cũng không sợ, đổi ngày khác để Lăng Dư đứng ở đó là có thể dọa cô bé sợ mất vía.

Đi một vòng các phòng riêng, xác nhận mọi nơi đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, cô nắm tay Tiểu Ngư trở lại bên cạnh, trên tường nhà hàng bên cạnh có thêm một số đồ trang trí đẹp hơn, sau này nơi đây sẽ được dùng làm một đại sảnh.

Ngoài ra, cầu thang bị Tiểu Ngư làm gãy đã được sửa chữa, tâng trên cũng đã đóng sàn và cửa sổ hướng ra sân sau.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính vào trong nhà, cả căn nhà trở nên vô cùng sáng sủa, Tiểu Ngư vui vẻ đuổi theo ánh sáng, sau đó nằm sấp trên cửa sổ kính sáng ngời nhìn xuống: "Cửu Cửu, ở đây cao quá, em sẽ không ngã xuống chứ?"

"Sẽ không đâu, kính rất chắc chắn." Diệp Cửu Cửu ngồi thẳng xuống sàn nhà màu ấm sạch sẽ, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính, con hẻm lát đá xanh vắng tanh, chỉ có tiếng gió thổi lá chuối dưới tâng.

Tiểu Ngư cũng học theo cô ngồi xếp bằng: "Cửu Cửu, ở đây cũng phải kê bàn không?”

"Không kê, cứ để trống thế này." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Cũng có thể kê một chiếc bàn trà nhỏ, những ngày mưa ngồi đây ngắm mưa uống trà."

Tiểu Ngư tưởng tượng một chút: "Cũng có thể gặm chân giò."

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn cô bé đang thèm thuồng ch** n**c miếng: "Xem ra em thực sự nhớ chân giò rồi, lát nữa chị sẽ đưa em đi ăn."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 717



"Dạ!" Tiểu Ngư vui vẻ lăn trên sàn, lăn hai vòng rồi đột nhiên dừng lại, khẽ xuyt một tiếng: "Có người đang mở cửa nhà mình, có phải trộm không?"

"Chắc là Lưu nãi nãi." Diệp Cửu Cửu đứng dậy, nắm tay cô bé đi xuống tâng, vừa đến góc rẽ thì thấy Lưu nãi nãi cầm một cây gậy cẩn thận đi vào, cô vội vàng lên tiếng: "Lưu nãi nãi."

Lưu nãi nãi đang cảnh giác, thấy là cô thì thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng: "Thì ra là Cửu Cửu các cháu à, bà nghe thấy tiếng động còn tưởng có trộm, làm bà sợ c.h.ế.t khiếp."

"Là chúng cháu." Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư đi vào nhà hàng: "Dạo này Lưu nãi nãi vẫn khỏe chứ?"

TBC

"Khỏe lắm, ăn uống đầy đủ, chạy nhảy thoải mái, chỉ có điều đôi khi nhớ hải sản nhà cháu." Lưu nãi nãi đột nhiên chú ý đến tóc của Diệp Cửu Cửu: "Sao tóc cháu dài thế?"

Khi Diệp Cửu Cửu đến biển Lãng Quên thì tóc chỉ dài đến xương bả vai, bây giờ đã dài đến quá thắt lưng: "Khụ khụ, cháu nối tóc."

"Nối tóc à." Lưu nãi nãi nhìn mái tóc đen nhánh của cô: "Nhìn như thật vậy."

"Tay nghề rất tốt." Diệp Cửu Cửu cười mời bà cùng ngồi xuống phòng khách ở sân sau: "Lưu nãi nãi, mời bà ngồi."

Lưu nãi nãi ngồi xuống rồi hỏi: "Cháu về từ lúc nào?"

"Sáng nay." Diệp Cửu Cửu để Tiểu Ngư tự đi chơi máy tính bảng, còn cô thì ngồi trò chuyện với Lưu nãi nãi.

"Bà không để ý." Lưu nãi nãi cũng không để ý xem tóc thật hay giả, bà chỉ quan tâm đến tay của Diệp Cửu Cửu: "Tay cháu thế nào rồi? Đã khỏi chưa?"

"Cơ bản là đã khỏi rồi." Tay của Diệp Cửu Cửu đã sớm lành như ban đầu, thậm chí không để lại một vết sẹo nào, vì vậy cô không dám đưa cho bà xem.

"Khỏi là được rồi." Lưu nãi nãi rất sợ tay cô mãi không khỏi, sửa sang lại cửa hàng bên cạnh cũng uổng phí: "Cháu cứ dưỡng thêm một thời gian nữa, đừng để lại di chứng gì.

Diệp Cửu Cửu cười nói đã khỏi: "Cảm ơn Lưu nãi nãi."

"Khách sáo gì với bà." Lưu nãi nãi cười ha ha vỗ tay cô, lại nói đến chuyện khách hàng: "Bà nói cho cháu biết, cháu không biết đâu, từ khi cháu đi đã có bao nhiêu người đến."

"Rất nhiều người muốn đến ăn cơm để chữa bệnh, một số người nhìn thấy thông báo mà cháu dán đều khóc, khóc đến nỗi ở nhà bà cũng nghe thấy, đúng là tạo nghiệt." Lưu nãi nãi dừng lại một chút: "Khoảng nửa tháng gì đó, thấy cháu vẫn không mở cửa thì mới không đến nữa, nhưng những người hàng xóm xung quanh vẫn thỉnh thoảng đến hỏi thăm”

"Trong số đó có một số người biết cháu đóng cửa là vì chủ nhà hàng bên kia phá hoại, tất cả đều chạy đến ném trứng thối vào đối phương, bây giờ nhà họ đã đóng cửa chuyển đi rồi."

Diệp Cửu Cửu đã biết tin này từ nhóm trò chuyện của Chu Chu, ngoài ra còn biết rằng dạo này chủ nhà hàng Thanh Anh cũng bị kiện tụng, bị làm cho bở hơi tai.

Trong lòng cô thấy cô ta đáng đời, nhưng chỉ gật đầu tỏ ý đã biết, không nhiều lời phụ họa, sau đó lại lặng lẽ nghe Lưu nãi nãi kể về một số khách hàng và hàng xóm khác.

Lưu nãi nãi nói rất lâu, uống một ngụm nước rồi lại hỏi về chuyện đi du lịch: "Các cháu đi chơi ở đâu? Có vui không?”

Hỏi xong lại nhìn xung quanh, không thấy Lăng Dư đâu: "Lăng Dư đâu? Sao cậu ta không về?”

Diệp Cửu Cửu thấy Lưu nãi nãi rất lo lắng, vội vàng nói: "Anh ấy có việc đột xuất vài ngày nữa sẽ đến."

"Thì ra là vậy." Lưu nãi nãi vốn có chút lo lắng không biết hai người có cãi nhau không, nhưng nghe cô nói vậy thì lại yên tâm, bà suy nghĩ một chút rôi lại nói đến chuyện sửa sang: "Đã xem qua rồi chứ? Bà thấy rất đẹp, mấy người thợ đó rất giỏi, lại rất đàng hoàng."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 718



"Lúc họ đập tường sửa sang bên này, bà đều theo dõi, lúc đi cũng khóa hết những cánh cửa ở sân sau này, họ đều không đến phía sau này."

"Đúng rồi, họ đã dọn dẹp sạch sẽ nhà hàng, nói là đợi sắp xếp cây xanh, bàn ghế xong là xong, đến lúc đó cháu thanh toán cho họ là được." Lưu nãi nãi vừa nói vừa lấy điện thoại ra: "Trong thời gian đó bà đã giúp cháu trả một trăm nghìn, số tiền còn lại đều ở đây, cháu tự chuyển tiền về."

Diệp Cửu Cửu gật đầu nói được: "Cháu đã đặt bàn ghế rồi, hai ngày nữa sẽ giao đến, đến lúc đó sẽ sắp xếp thêm một số đồ vật khác, tháng sau tìm ngày tốt để khai trương."

Lưu nãi nãi rất muốn Diệp Cửu Cửu sớm khai trương, con trai và con dâu bà đều mong chờ: "Tay cháu không sao chứ."

"Không sao." Diệp Cửu Cửu bây giờ chỉ thiếu người, đợi Lăng Dư họ đến mới có thể khai trương.

Hai người lại trò chuyện một lúc, Lưu nãi nãi mới đứng dậy tạm biệt, lúc bà ấy đi, Diệp Cửu Cửu lấy món quà mình đã đặt trước khi ra ngoài tặng bà, đó là một chiếc quạt thêu: "Lưu nãi nãi, cháu biết bà thích sưu tâm quạt múa, lần đi du lịch này vừa mới mua được, tặng bà.'

Lưu nãi nãi nhận lấy chiếc quạt, phát hiện họa tiết trên hai mặt quạt không giống nhau, một mặt là hoa hải đường nở, một mặt là chim nhỏ mổ thức ăn, thêu rất sống động: "Đây là thêu hai mặt phải không, đẹp quá, chắc đắt lắm?"

Diệp Cửu Cửu không nói giá thật: 'Không đắt, mua được giá rẻ."

Lưu nãi nãi rất thích chiếc quạt: "Cảm ơn Cửu Cửu."

"Không có gì.' Diệp Cửu Cửu rất cảm kích Lưu nãi nãi đã giúp cô chăm sóc nhà cửa khi cô không có nhà: "Cảm ơn Lưu nãi nãi."

Lưu nãi nãi cười nhận lấy, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Đợi bà ấy đi rồi, Diệp Cửu Cửu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó đưa Tiểu Ngư đi ăn một bữa lẩu nướng tự chọn mà cô bé mong muốn, ngoài ra còn gọi thêm trà sữa, chân giò.

Tiểu Ngư gặm chân giò đến đây miệng dầu mỡ: "Cửu Cửu, em vẫn thích chân giò nướng ở đây hơn, thơm ngon dễ ăn, ngon hơn cả anh bạch tuộc làm." 'Cậu ta làm còn chưa sạch lông, cũng không có gia vị cùng thì là, ớt bột, ăn chắc chắn không ngon bằng ở đây." Diệp Cửu Cửu cũng thích chân giò nướng ở đây hơn, mặc dù nguyên liệu không ngon bằng thế giới kia nhưng gia vị khiến nó trở nên thơm ngon hơn.

Tiểu Ngư lau miệng: "Cửu Cửu, có thể lấy thêm một ít gia vị vê cho cha mẹ em ăn không?”

"Được, lát nữa chúng ta đến chợ mua một ít, tích trữ nhiều một chút." Diệp Cửu Cửu trước đây tích trữ đã dùng hết, hôm nay định đi mua một ít mới, sau đó chuẩn bị thêm một ít gia vị.

Tiểu Ngư đặt khăn giấy xuống, vịn vào ghế nhảy xuống: "Vâng."

"Đi thôi." Diệp Cửu Cửu trả tiền, đeo túi xách rồi đưa Tiểu Ngư đến chợ bán buôn, vừa vào chợ đã ngửi thấy toàn mùi gia vị.

Tiểu Ngư hít một hơi thật mạnh, sau đó bị sặc đến mức ho liên tục: "Nồng quá.

"Thực sự rất nồng." Diệp Cửu Cửu lấy khẩu trang đeo cho Tiểu Ngư, chỉ để lộ đôi mắt xanh biếc to tròn của cô bé: "Như vậy có đỡ hơn không?”

TBC

Mũi Tiểu Ngư rất nhạy, đeo khẩu trang vẫn ngửi thấy mùi rất nông nhưng còn hơn không: "Cửu Cửu cũng đeo đi."

"Được, đeo." Diệp Cửu Cửu đeo khẩu trang, nắm tay cô bé tiếp tục đi vào, đi một vòng thì thấy vẫn là cửa hàng đặt hàng trước đây có chất lượng tốt nhất, một số gia vị có mùi mốc hoặc mùi thuốc.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 719



Diệp Cửu Cửu tìm ông chủ đặt các loại gia vị cần thiết, mỗi loại một trăm cân, trong đó mười cân đóng gói rời, mười cân đóng gói chân không, đợi mấy ngày nữa sẽ để Lăng Dư mang về biển.

Ngoài gia vị, Diệp Cửu Cửu còn đi mua một số rau, hạt giống lương thực, ngoài ra còn chuẩn bị thêm một số loại dễ sống như khoai lang, khoai tây, ngô, đến lúc đó sẽ dạy mọi người trông để đổi khẩu vị. Mua một đống đồ, nhà kho ở nhà lại chật cứng, sau khi sắp xếp xong thì trời đã tối, trời đổ cơn mưa phùn, gió lạnh thổi khiến người ta thấy hơi lạnh.

Diệp Cửu Cửu lấy ra mấy củ khoai lang tím: "Tối nay chúng ta ăn khoai lang hấp nhé?"

Tiểu Ngư không tin nổi: "Chỉ ăn cái này thôi sao? Không có thịt à?"

TBC

Diệp Cửu Cửu đang rửa khoai lang tím, cúi đầu hỏi cô bé: "Muốn ăn thịt gì?"

Tiểu Ngư chỉ vào vị trí phòng hồ nước, nhướn mày ám chỉ cô: "Chúng ta ăn thêm một con tôm hùm lớn nữa nhé."

Diệp Cửu Cửu hỏi: "Ở biển ngày nào cũng ăn, không ngán sao?"

"Không ngán." Tiểu Ngư kiễng chân kéo tay cô: "Đi mà đi mà, chỉ ăn một con tôm hùm lớn thôi.'

"Được.' Diệp Cửu Cửu trước tiên cho khoai lang tím vào xửng hấp, sau đó đưa cô bé đến vị trí hồ nước, nhẹ nhàng vung tay trong nước biển trong hồ, một đường hầm từ từ mở ra, cô nghĩ đến một con tôm hùm lớn, xoáy nước liền hút đến cho cô một con tôm hùm dài một mét, ngoài ra còn kèm theo một số tôm nhỏ, sò nhỏ, rong biển nhỏ.

Tiểu Ngư mắt sáng rỡ nhìn Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chị giỏi quá, bắt được tôm hùm lớn ngay.

Cả một vùng biển đều do cô quản, bắt một con tôm còn không dễ sao, Diệp Cửu Cửu mỉm cười nhìn cô bé ngưỡng mộ mình: "Đợi em lớn lên cũng có thể lợi hại như vậy.

Tất cả mọi người đều mong muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, Tiểu Ngư cũng không ngoại lệ: "Thật muốn lớn nhanh một chút."

Đợi em lớn rồi sẽ mong muốn quay về những ngày tháng vô lo vô nghĩ khi còn nhỏ. Diệp Cửu Cửu cúi xuống cầm con tôm hùm lớn, những con khác đều không lấy, lại để nước biển đưa về, sau đó kéo con tôm hùm lớn ra ngoài xử lý, trong suốt quá trình con tôm hùm vì hơi thở kh*ng b* của Cửu Khanh đại nhân mà không hề vùng vẫy.

Sau khi xử lý sạch con tôm hùm, Diệp Cửu Cửu chia đôi con tôm hùm, một nửa dùng để làm tôm hùm cay, một nửa dùng để hấp tỏi.

Tiểu Ngư bê một cái ghế đẩu nhỏ đến, đứng bên cạnh xem cô cắt tôm hùm: "Cửu Cửu, đây là nướng sao?"

"Muốn ăn nướng không?" Diệp Cửu Cửu không cần đợi cô bé trả lời, cũng biết chắc chắn cô bé sẽ gật đầu nói muốn, vì vậy lại lấy một nửa làm một con tôm hùm nướng phô mai.

Cô trước tiên băm nhỏ tỏi, sau đó cắt một ít ớt xanh đỏ mua về chiều nay, trước tiên xào một ít sốt tỏi vàng, sốt tỏi rất thơm, thơm đến mức Tiểu Ngư phấn khích võ bàn: "Vẫn là Cửu Cửu làm thơm hơn."

"Cảm ơn lời khen, em là kẹo đường thành tinh sao? Nói chuyện làm lòng người ngọt ngào." Diệp Cửu Cửu cười múc sốt tỏi ra để lên bàn, sau đó bày con tôm hùm đã cắt lên đĩa, rải đều sốt tỏi lên trên.

"Em là Tiểu Ngư -" Tiểu Ngư nghĩ một lúc, lại giơ hai tay làm thành hình trái tim: "Vì em là kẹo đường bảo bối của chị nên chị thấy ngọt ngào -"

Giọng nói ngọt ngào mềm mại nói lời sến súa, khiến người ta không thấy ngán chút nào, ngược lại còn đặc biệt ngọt ngào, Diệp Cửu Cửu cười gật đầu: "Kẹo đường bảo bối, sau này chơi ít điện thoại và máy tính bảng của chị đi."
 
Back
Top Bottom