Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 700



Cá mập ăn thịt nghe thấy hai người ở gần đó nói lời tàn nhãn mà không chút kiêng dè, nghiến răng càng dữ dội hơn.

Cha mẹ nhân ngư bên cạnh không hài lòng trừng mắt nhìn lại: Đại nhân Cửu Khanh còn ở đây, tốt nhất mấy người nên ngoan ngoãn một chút.

Cá mập ăn thịt rất không tình nguyện, nhưng vì kiêng dè những thứ to lớn kia nên chỉ có thể nuốt cục tức này.

Diệp Cửu Cửu chống cằm nhìn cá mập ăn thịt từ tức giận không phát tác đến cam chịu, khóe miệng hơi cong lên, sau đó từ từ mở miệng: "Hy vọng các ngươi có thể nói với tất cả hải tộc rằng ta đã trở về."

Hải tộc sùng bái thân minh lập tức đáp ứng, không chút do dự.

TBC

Liên minh tộc quần do cá mập ăn thịt đứng đầu đều nhìn về phía cá mập ăn thịt, xem hắn nói thế nào, bọn họ đều nghe theo hắn.

Cá mập ăn thịt hỏi Diệp Cửu Cửu: "Đại nhân, ngài muốn mọi người đến đây bái kiến ngài sao? Nơi này hơi nhỏ, e rằng không đủ chỗ cho hàng triệu hải tộc.

Những người khác cũng tò mò về kế hoạch của Diệp Cửu Cửu cũng lén dựng tai lên nghe.

"Nơi này không đủ chỗ, tộc địa của các ngươi hẳn là đủ chỗ, các ngươi chỉ cần thông báo một tiếng là được." Diệp Cửu Cửu sắc mặt như thường, nhẹ nhàng nói: "Nếu tộc địa của các ngươi không đủ chỗ, ta sẽ để thương long khổng lồ đến giúp các ngươi mở rộng."

Sắc mặt cá mập ăn thịt và những người khác thay đổi, những nơi thương long khổng lồ xuất hiện, tất cả hải tộc đều không thể yên ổn.

Diệp Cửu Cửu lạnh lùng nhìn cá mập ăn thịt: "Còn ý kiến gì nữa không?”

Lúc này, trên đầu cá mập ăn thịt như có hàng chục vạn tấn vật nặng đè xuống, suýt nữa khiến hắn ngã quy, hắn nghiến răng, đầu đây mồ hôi lạnh nói: 'Không có.'

"Không có là tốt." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng v**t v* bông hoa nhỏ trên cổ tay: "Giờ cũng không còn sớm nữa, những ai muốn về thì về đi."

"Vâng." Những hải tộc khác đứng dậy lui xuống, đi xa rồi thì quay đầu nhìn cá mập ăn thịt đang bị đè ép đến mức lưng ngày càng còng, may mà bọn họ không dám xúc phạm Cửu Khanh đại nhân, nếu không thì hôm nay có lẽ đều không đi được.

Những hải tộc nhỏ khác từng bị bắt nạt cảm thấy rất hả hê, cuối cùng cũng có người trị hắn.

Khi những người này đi ra ngoài, bạch tuộc lớn theo lệnh của đại nhân Cửu Khanh chuyển một nồi gà hâm nấm vừa mới làm xong đến bên cây cầu treo mà mọi người rời đi.

Mọi người ngửi thấy mùi thơm đều tụ lại: "Đây là gì?"

Bạch tuộc lớn giải thích: "Đây là gà hầm nấm."

Mọi người đều nghe lần đầu: "Không phải đồ biển sao? Ăn có ngon không?"

"Anh nói nhảm à? Ngửi mùi này thì chắc chắn là ngon rồi."

"Có phải là thứ mà tiểu điện hạ các ngươi ăn lúc nấy không?”

Tiểu Ngư lắc lắc cái đùi gà nướng trong tay: "Không giống đâu, tôi ăn một loại khác."

Mùi nướng và mùi hâm hoàn toàn khác nhau, mùi thơm của mỡ khiến người ta không thể cưỡng lại được, họ hít một hơi thật mạnh: "Thơm quá."

"Tiểu điện hạ, cho chúng tôi thử một chút được không?”

Tiểu Ngư lập tức lắc đầu: "Không được, đây là Cửu Cửu làm cho tôi."

"Cửu Cửu?"

Bạch tuộc lớn giải thích: "Là đại nhân Cửu Khanh tự tay làm."

"Đại nhân Cửu Khanh làm sao? Đại nhân Cửu Khanh còn biết nấu ăn sao?" Hải tộc lập tức nịnh hót: "Đại nhân Cửu Khanh thật lợi hại, chẳng trách lại thơm như vậy.'

"Nhiều như vậy là tặng cho đại nhân Cửu Khanh sao?"

"Một mình đại nhân không ăn hết được đâu, có thể cho chúng tôi nếm thử không?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 701



"Không được, đây là của chúng tôi." Tiểu Ngư nói xong còn căn một miếng đùi gà lớn, mùi thơm nức mũi của đồ nướng khiến các hải tộc không kìm được nuốt nước bọt.

"Tiểu điện hạ, ngài muốn thế nào mới chịu?" Một trong những loài nhuyễn thể lấy ra một viên ngọc trai đỏ hồng đưa cho Tiểu Ngư: "Tôi dùng cái này đổi với ngài, được không?”

TBC

Tiểu Ngư đang gặm đùi gà lập tức bị viên ngọc trai đỏ như anh đào thu hút: "Đối với tôi sao?"

"Đúng vậy, đổi với ngài." Tộc biển nhuyễn thể thực sự rất muốn thử đồ ăn do đại nhân Cửu Khanh làm.

Những người còn lại thấy Tiểu Ngư động lòng, vì vậy cũng lần lượt lấy ra những đồ trang sức, vật phẩm có giá trị tương đối đẹp mắt trên người mình để đổi, dù sao thì ai có thể từ chối đồ ăn do chủ nhân của vùng biển Lãng Quên làm? Ăn đồ ăn do đại nhân Cửu Khanh làm tương đương với việc được ban phước: "Tiểu điện hạ, có thể đôi không?"

Tiểu Ngư nghĩ rằng Cửu Cửu thích ngọc trai đẹp, vì vậy đã nhận viên ngọc trai đỏ hồng: "Vậy đổi cho ngươi hai miếng thịt gà, không có nhiều hơn đâu."

Nhuyễn thể: "Được."

Những hải tộc khác lập tức tranh nhau nói: "Chúng tôi cũng muốn."

Tiểu Ngư võ bàn: "Xếp hàng, không được giành."

Những hải tộc khác hoàn toàn không vì cô bé là trẻ con mà tức giận, ngược lại đều ngoan ngoãn bắt đầu xếp hàng, chờ đổi đồ ăn do đại nhân Cửu Khanh làm.

Tiểu Ngư nhận một viên ngọc trai lớn, bạch tuộc lớn dùng vỏ sò nhỏ bằng lòng bàn tay múc ra hai miếng thịt gà, ngoài ra còn múc thêm một ít nấm và nước dùng.

Nhuyễn thể nhận thức ăn rồi đi sang một bên, không kìm được nếm thử.

Những hải tộc khác hỏi: "Thế nào?”

"Cảm giác hoàn toàn khác với thức ăn trong nước, ăn rất dai, còn rất thơm." Nhuyễn thể lại nếm thử một cách cẩn thận: "Chất thịt không bằng độ tươi ngọt của hải sản, nhưng càng nhai càng thơm, là hương vị chưa từng nếm thử trước đây.

"Tôi cũng thử xem." Một hải tộc khác nhận được thịt gà cũng nếm thử, mặc dù thịt gà hơi dai nhưng đối với đám hải tộc có răng rất tốt và sắc nhọn thì hoàn toàn không thành vấn đề, hắn trực tiếp nhai nát thịt gà cùng với xương, sau khi nhai nát thì thấy mùi vị càng thơm hơn.

Hắn nhìn vào vỏ sò trống rỗng: 'Ăn hết rồi, tôi có thể lấy thêm hai miếng nữa không?”

Bạch tuộc lớn nhắc nhở: "Xếp hàng lại, đừng vứt vỏ sò, không còn nhiều nữa.

Nhuyễn thể ăn xong cũng xếp hàng ở phía sau: "Được, tôi xếp hàng ngay bây giờ."

Đám hải tộc này về cơ bản đều là thủ lĩnh của một bộ tộc nào đó, hoặc là trưởng lão, hoặc điện hạ có địa vị cao quý, v. v., tất cả đều rất giàu có, có thể liên tục lấy ra ngọc trai, mã não, ngọc bích, một lúc sau, đĩa bào ngư lớn trước mặt Tiểu Ngư đã đựng đầy một đĩa lớn.

Sau khi bán hết gà hầm nấm, bạch tuộc lớn lại bắt đầu bán canh gà, nhưng những người vây quanh ngày càng đông, có hải tộc từ bên ngoài đến, cũng có hải tộc trong liên minh của chính họ, vài trăm người mỗi người một phần ăn.

Mọi người vừa ăn vừa khen đại nhân Cửu Khanh: “Đại nhân Cửu Khanh trước đây đã tiêu hao rất nhiều để bảo vệ hải tộc chúng ta, bây giờ trở về lại mang đến cho chúng ta đồ ăn ngon, đại nhân thật tốt."

"Chúng ta có đức hạnh gì mà lại được ăn đồ ăn do đại nhân Cửu Khanh làm.”

Tên cá mập ăn thịt đi ngang qua nhìn mấy người với vẻ mặt u ám: "Đồ do đại nhân Cửu Khanh làm là gì?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 702



Hải tộc yếu ớt lắp bắp nói: "... Thủ lĩnh cá mập, đồ ăn bên kia đều do đại nhân Cửu Khanh đích thân làm, có thể dùng đồ vật đối với tiểu điện hạ."

Cá mập ăn thịt mặt đen đi đến trước đống ngọc trai chất thành núi, giọng thô lỗ nói: "Cho ta một phần."

Tay cầm thìa của bạch tuộc lớn run lên: "Đã hết sạch rồi."

"Hết rồi sao?" Cá mập ăn thịt nhìn thấy Tiểu Ngư vẫn cầm nửa con gà nướng trên tay: "Không phải còn sao?"

Tiểu Ngư không ngờ tên xấu xa này lại để mắt đến con gà nướng của mình, cô bé lặng lẽ câm lùi vê phía sau, nghĩ rằng trốn xa một chút thì không cần phải bán cho hắn.

Cá mập ăn thịt móc ra một viên dạ minh châu màu hồng đặt lên bàn: "Đủ không?”

Tiểu Ngư thích màu hồng, mắt sáng lên, tham tiền gật đầu: "Đủ rồi đủ rồi."

Cô bé vừa nói vừa đưa con gà nướng còn in hăằn mấy dấu răng cho cá mập ăn thịt, cười ngọt ngào nói: ˆCho anh."

Cá mập ăn thịt không chê, nhận lấy con gà nướng mà hắn đã thèm muốn từ lâu, quay người đi, đợi đi xa trực tiếp nhét cả con vào miệng lớn, cắn nát rồi nuốt vào bụng, hắn l.i.ế.m môi, thật là ngonI

Đợi Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư đến thì thấy Tiểu Ngư đang ngồi trên bãi cỏ đếm thu hoạch hôm nay: "Mấy thứ này từ đâu ra vậy?"

"Bán được." Tiểu Ngư vội vàng đưa viên dạ minh châu màu hồng và viên ngọc trai đỏ hồng đẹp nhất cho Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, hai viên này đẹp nhất."

TBC

Diệp Cửu Cửu: "Bán được?”

Bạch tuộc lớn vội vàng kể lại tình hình vừa rồi: "Dù sao thì họ cũng đã trả tiên."

"...' Diệp Cửu Cửu đã dặn bạch tuộc lớn cho mọi người mỗi người một hai miếng để nếm thử, xem có thể thu hoạch được một đống tín ngưỡng không, không ngờ Tiểu Ngư lại bán được nhiều tiền như vậy.

Nhưng dù sao thì cũng là cùng một mục đích, mặc dù đã bán được tiền nhưng cô vẫn thu hoạch được rất nhiều, trong đó có vẻ như còn có cả phần của cá mập ăn thịt kia, quả nhiên không ai thoát khỏi định luật thơm ngon.

Bạch tuộc lớn hỏi: "Đại nhân, đã bán hết rồi, bây giờ chúng ta có làm lại một nồi không?”

Ít nhất phải mất hai ba giờ để xử lý và làm xong, Diệp Cửu Cửu thấy đã mười một giờ rồi: "Quá muộn rồi, thôi vậy."

"Không phải còn gà ướp lá sen sao?" Diệp Cửu Cửu dẫn mọi người đi đến gần lối vào rừng, đào gà ướp lá sen ra khỏi đống lửa, sau đó cầm gậy gỗ đập vỡ lớp đất bên trên.

Sau khi đất vỡ vụn, một mùi thơm nồng của lá sen tỏa ra, khiến người ta sảng khoái: "Thơm quá."

Diệp Cửu Cửu mở lớp đất, cẩn thận chuyển gà ướp lá sen bên trong ra một bên để nguội một chút rồi mới tiếp tục bóc, mỗi khi bóc một lớp lá, mùi thơm của thịt gà lại càng nồng hơn.

Sau khi bóc xong, cô kiểm tra thịt gà bên trong, lớp vỏ hơi giòn, bên trong mềm và thơm, nhìn rất ngon, cô bảo người mang hai con đến cung điện cho cha nhân ngư mẹ nhân ngư đang bàn bạc công việc với các tộc trưởng những hải tộc có quan hệ tốt khác.

Tiểu Ngư luyến tiếc nhìn theo hai con gà bị mang đi: "Cửu Cửu, chúng ta không đủ ăn đâu."

"Không sao, chị sẽ làm trứng rán cho em." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa bảo Lăng Dư bóc hai con gà ướp lá sen còn lại, còn cô thì đập hết số trứng mà Tiểu Ngư nhặt được vào buổi sáng, thêm muối vào rồi khuấy đều, sau đó đổ vào chảo dầu để làm trứng rán.

Trong dầu có mỡ gà nên rán lên rất thơm, rán vàng đều hai mặt rồi cắt thành miếng nhỏ, sau đó vớt ra cho vào vỏ sò điệp: "Ăn đi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 703



Tiểu Ngư kẹp một miếng trứng rán vàng ươm giòn rụm cho vào miệng, trứng rán đã khuấy rồi rán lên càng thơm ngon hơn, cô bé có thể ăn liên mấy miếng, ăn xong lại gặm một cái đùi gà, thịt gà thấm đẫm hương thơm của lá sen, vừa mềm vừa tươi, ngon đến mức cô bé còn muốn ăn thêm một cái nữa.

Nhưng Cửu Cửu vẫn chưa ăn nên cô bé vẫn không ăn nữa, cô bé lặng lẽ đặt đũa xuống rồi lại cúi xuống lục lọi m.ô.n.g gà, xem có trứng không.

Diệp Cửu Cửu đang ăn đùi gà nhìn Tiểu Ngư mà không biết nói gì, nhắc nhở cô bé: 'Em đừng lật tung lên nữa.'

TBC

Tiểu Ngư nói: "Chị xem còn không, tối nay chúng ta làm tiếp."

Diệp Cửu Cửu không muốn ăn thịt gà nữa: "Em chưa ngán sao? Không muốn đi dạo trong rừng xem có đồ ăn ngon khác không?”

Tiểu Ngư lập tức vứt gà chạy lại: "Đi không?"

Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé: "Em có muốn đi không?"

Tiểu Ngư gật đầu lia lịa: "Muốn."

Diệp Cửu Cửu véo má cô bé: "Vậy chúng ta đi."

Dù sao thì cũng rảnh rỗi nên sau khi ăn trưa xong, họ đi vào rừng vào rừng lại gặp rất nhiều nấm, Tiểu Ngư chỉ vào nấm hỏi cô: "Cửu Cửu, hái nấm."

"Chúng ta còn một rổ nấm lớn, hôm nay chúng ta đi tìm một ít nấm khác." Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư đi vào trong, đồng thời hỏi Lăng Dư: "Anh biết bên trong có loài động vật nào thú vị không? Loại có thể ăn được."

Lăng Dư nghĩ đến các loại thịt mà mình đã tiếp xúc trong viện: "Thỏ?"

Diệp Cửu Cửu thích thú: "Có sao? Nếu có thì chúng ta bắt vài con làm món thịt thỏ." Khi đó điều kiện tiên quyết là phải tìm được gừng.

"Có, ở bên này." Lăng Dư dẫn Diệp Cửu Cửu đi về hướng sâu trong núi, càng đi vào thì cỏ cây càng rậm rạp, mấy người đã đến khu vực mà tộc nhân ít khi bước vào, anh chỉ vào sườn núi phía trước: "Trước đây từng thấy bên kia có."

Diệp Cửu Cửu cầm gậy gõ gõ vào lùm cỏ bên đường: "Xem chỗ nào có hang lớn bằng viên dạ minh châu màu hồng thì gọi tôi."

"Vâng." Bạch tuộc lớn và những người khác lập tức tản ra, tìm kiếm trong khu rừng rậm rạp, tìm một vòng mà không thấy, chỉ còn cách đi sâu hơn nữa. Bên phía Diệp Cửu Cửu cũng không tìm thấy: "Anh có nhìn nhầm không?”

Lăng Dư mấy lần đều không quên: "Màu xám tro, giống hệt thỏ trên mặt đất."

"Sao lại không có?" Diệp Cửu Cửu cầm gậy tiếp tục gõ vào bụi cỏ bên cạnh: "Hay là chúng chuyển nhà rồi?"

Tiểu Ngư ở bên cạnh hỏi: "Chuyển đi đâu rồi?"

"Có lẽ ở phía trước." Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé tiếp tục đi vê phía trước, đi được vài bước thì phát hiện bên đường lại mọc một cây kiwi dại, cô giơ tay bóp quả, thấy toàn bộ đều mềm nhũn, hơn nữa còn ngửi thấy mùi chua sau khi chín: "Đợi một chút, chị hái một quả nếm thử."

Cô dùng sức hái một quả xuống, cẩn thận bóc vỏ ngoài, phát hiện là quả có lõi xanh, cô nếm thử một miếng nhỏ, một luông chua chát nồng đậm ập lên đầu mày, chua quá, còn chua hơn cả chanh.

Tiểu Ngư vốn định nếm thử nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Diệp Cửu Cửu thì lặng lẽ ngậm miệng, sau đó từ từ đi xa một chút, sợ Cửu Cửu ấn đầu bắt ăn kiwi.

"Chưa bao giờ ăn quả kiwi nào chua như vậy." Diệp Cửu Cửu ném quả kiwi đi, trong miệng vẫn còn vị chua: "Chết mất."

Lăng Dư hái một quả nhỏ màu đỏ trên một cái cây bên cạnh đưa cho cô: "Đây là quả ngọt, làm dịu miệng."

Diệp Cửu Cửu nhìn quả mà cô không biết: 'Ăn được sao?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 704



Lăng Dư gật đầu: "Được, thỉnh thoảng có bán ở chợ."

"Vậy em nếm thử." Diệp Cửu Cửu nếm thử, có một vị ngọt nhẹ, cô đang định nếm thêm vài quả thì đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Ngư phấn khích: "Anh trai, Cửu Cửu, hai người mau đến đây, em tìm thấy một cái hang rồi!"

Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư lập tức chạy theo tiếng gọi, đi được hơn mười mét thì đến một nơi không có cỏ dại, xung quanh có rất nhiều đá vụn, trên đá có một số vết mài mòn, trông giống như có dấu vết của động vật sống.

Lúc này Tiểu Ngư đứng trước cửa hang trọc, cầm đá ném vào trong: "Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, không mở ta sẽ vào đấy..."

Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực: "Tiểu Ngư, thỏ sẽ không ở trong hang lớn như vậy.'

Tiểu Ngư chỉ vào cửa hang: "Có, em đã nghe thấy tiếng rồi."

"Tiếng gì?" Diệp Cửu Cửu vừa đến gần thì nghe thấy tiếng hừ hừ phát ra từ trong hang tối đen, cô sửng sốt, giọng nói này nghe có vẻ quen quen.

Giây tiếp theo, một con vật lớn màu đen lao ra đã chứng minh suy đoán của cô, đó là một con lợn rừng có nanh.

Tiểu Ngư ngây người: "Đây là con gì? Xấu quá."

"Đây là lợn rừng." Diệp Cửu Cửu vội vàng chạy đến bế Tiểu Ngư lùi về phía sau, nhưng lợn rừng như biết chuyện, ghi thù, quay đầu lao về phía hai người, dọa cô phải quay người bỏ chạy: "Lăng Dư chạy nhanh lên, thứ này rất hung dữ”

Lăng Dư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, quay người đón lấy Tiểu Ngư từ tay Diệp Cửu Cửu, sau đó nắm tay cô bé chạy nhanh ra ngoài.

Lợn rừng tức giận đuổi theo phía sau, húc bay đám gai và cỏ dại rậm rạp khắp nơi.

Nghe thấy động tĩnh, bạch tuộc lớn và những người khác chạy đến, liếc mắt đã nhìn thấy con vật lớn màu đen này, lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy, mấy người đều ngây người: "Đây là thứ gì vậy?"

"Các người tránh ra nhanh, nó hung dữ lắm." Lời của Diệp Cửu Cửu vừa dứt, cô đã thấy con lợn rừng húc tung con cua hoàng đế lên, húc vào lưng nó rồi chạy lắc lư.

Tiểu Ngư kinh hoàng nhìn cảnh này, sợ hãi vỗ ngực: "May mà em chạy nhanh, không thì em cũng bị húc lên rồi."

"May mà anh trai bế em." Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn con cua hoàng đế bị húc lên, vội vàng bảo bạch tuộc lớn giúp đỡ, bạch tuộc lớn biến ra hai chân trong nháy mắt, trực tiếp kéo chân sau của lợn rừng, đột nhiên lợn rừng bị vấp ngã lăn ra đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết còn có cua hoàng đế, hắn bị hất văng ra ngoài rồi ngã mạnh xuống đất, đau đến mức nó phải nhe răng trợn mắt: "Chương Mộc anh...

TBC

"Tôi không cố ý, là nó hất anh." Bạch tuộc lớn nhanh chóng treo con lợn rừng lên: "Dám hất anh em của tao, tao đ.â.m c.h.ế.t mày."

Nhìn thấy con lợn rừng béo ú này sắp bị đ.â.m nát bét, Diệp Cửu Cửu vội vàng ngăn lại: Khoan đã.

Bạch tuộc lớn lập tức dừng lại: Đại nhân?”

"Có thể ăn được." Diệp Cửu Cửu nhìn con lợn rừng này, thân hình nó to hơn con lợn rừng mà cô biết, có thể là hậu duệ của lợn nhà, hơn nữa ở đây không có pháp luật, vậy thì vạn vật đều có thể ăn, cô trực tiếp bảo bạch tuộc lớn mang về: "Tối nay làm đồ ăn ngon cho các người."

Bạch tuộc lớn và những người khác nghe nói lại có thể ăn đồ tươi ngon, vì vậy họ hợp sức khiêng con lợn rừng ra ngoài.

Trong quá trình khiêng ra ngoài, vừa vặn đi qua nơi hái lá sen, Diệp Cửu Cửu lại đào thêm một ít ngó sen, ngoài ra còn hái một số gia vị cần dùng trên cây.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 705



Đợi họ khiêng con lợn rừng đến bờ sông thì những người ở ven rừng đang tìm quả dại, nấm đã lặng lẽ vây quanh: "Cửu Khanh đại nhân lại làm đồ ăn sao?"

Đây là con gì? Cũng ăn được sao?”

"Đây là một loại động vật có thể gây thương tích trong khu rừng này, bình thường đều sống bên trong, thỉnh thoảng sẽ chui ra ngoài, trước đây chúng ta đã g.i.ế.c một số, dọa chạy không ít."

"Vẫn là Cửu Khanh đại nhân lợi hại, có cách đối phó với loại thứ này."

Nghe những người ngây thơ vô điều kiện tin tưởng mình, Diệp Cửu Cửu cảm thấy rất ngại ngùng nhưng cũng lười giải thích, g.i.ế.c lợn mới là quan trọng!

Nhưng g.i.ế.c lợn cần dao, d.a.o gọt hoa quả của Diệp Cửu Cửu không thể g.i.ế.c lợn, vì vậy chỉ có thể nhờ tộc nhân của Lăng Dư hiến tặng vũ khí của họ.

Máu lợn vẫn còn, ngày mai tìm thêm gừng hoặc các loại tương tự, có thể làm tiết canh, mấy ngày nay tích lũy được cả mề gà nhưng số lượng quá ít, Diệp Cửu Cửu không làm.

Bình thường sau khi g.i.ế.c lợn thì phải lột lông, nhưng con lợn này trông quá dày da thịt, vì vậy Diệp Cửu Cửu quyết định trực tiếp bỏ qua công đoạn lột lông.

Sau khi lột da, Diệp Cửu Cửu thái thịt lợn một cách đơn giản, trước tiên lọc mỡ ở bụng ra để dùng sau, sau đó trụng xương ống và xương sống rồi nấu nước dùng trong nồi, sau đó cho thêm một ít tôm nhỏ, bào ngư nhỏ, ngó sen, v. v., chắc chắn sẽ rất ngon.

Trong lúc nấu nước dùng, cô thái sườn thành từng miếng, định làm một món sườn hầm hạt dẻ, ngoài ra còn dùng thịt ba chỉ ngon có cả nạc cả mỡ để làm một nồi thịt kho tàu, mặc dù không có đủ gia vị nhưng sau khi nấu chảy mỡ thì nêm nếm một chút vẫn rất thơm.

Toàn bộ thịt nạc còn lại đều thái mỏng, cho thêm trứng gà và muối nêm nếm một chút, sau đó làm một đĩa thịt nạc xào nấm.

Các món ăn làm bằng mỡ lợn thơm hơn các món làm bằng mỡ gà, mùi thơm bay xa hàng chục mét, những ngư dân có khứu giác nhạy bén đều lặng lẽ nuốt nước bọt: "Chắc chắn là Cửu Khanh đại nhân lại làm đồ ăn rồi, đột nhiên cảm thấy con cá tươi trong tay không còn thơm nữa."

"Mặc dù chưa từng ăn nhưng ngửi thấy rất thơm, thực sự rất tò mò không biết có ngon đến mức nào."

"Không biết hôm nay còn có cơ hội được ăn không."

"Có thể thử xem."

"Đừng nghĩ nữa, bên kia đã đông nghịt người rồi, bây giờ chúng ta đến chắc chắn không kịp."

Những người này thở dài thất vọng: "Thật muốn được ăn một lần đồ ăn do Cửu Khanh đại nhân làm, chắc chắn sẽ rất ngon."

"Thực sự rất ngon, hôm qua tôi may mắn được ăn một lần, có hương vị hơn cả con cá biển này, bây giờ nhớ lại vẫn thấy trong miệng có mùi thơm của thịt, các người có thể ngửi thử..."

Trên vùng biển xa hơn, cá mập ăn thịt ngửi thấy mùi thơm của thịt trong không khí: "Mùi thơm từ đâu đến vậy?"

Cấp dưới: "Thưa đức vua, có vẻ như từ hướng đảo Cá Mập bay tới."

Cá mập ăn thịt nghiến răng.

TBC

Cấp dưới: "Thưa đức vua, chúng ta về đó bắt hết bọn chúng, bắt cả người nấu ăn về."

Cá mập ăn thịt húc bay cấp dưới: "Đầu óc mày bằng đá à? Đó là Cửu Khanh đại nhân! Sao tao lại có cấp dưới ngu ngốc như mày chứ? Nếu bọn mày có một nửa thông minh của tên nhân ngư kia thì tao còn lo gì không thống nhất được đại dương?”

Cấp dưới: 'Ư ưư...

Cá mập ăn thịt: "Mày là cá mập, không phải là đứa trẻ chỉ biết khóc khi gặp chuyện, mày khóc cũng không đáng yêu bằng tiểu nhân ngư kia, xấu c.h.ế.t đi được, cút đi!"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 706



Cấp dưới: 'Ư...

Cá mập ăn thịt nóng tính lao lên lại húc bay: "Mẹ kiếp, mày còn ư cái gì!"

Tiểu Ngư cũng ư ư ư: "Cửu Cửu, thịt kho tàu này thơm quá, thơm đến mức em muốn khóc."

"Sắp ăn được rồi." Diệp Cửu Cửu cầm đũa chọc chọc vào thịt kho tàu đang sôi ùng ục, đã có thể dễ dàng đ.â.m thủng nhưng vẫn chưa đến mức tan chảy ngay, vì vậy cô lại đậy nắp lại và đun thêm một lúc nữa.

Cô lại nhìn sang mấy món ăn bên cạnh, hạt dẻ còn hơi kém lửa, miếng sen trong canh cũng có thể đun thêm một chút: "Đợi thêm mười lăm phút nữa."

TBC

Tiểu Ngư chỉ có thể thu hồi tâm mắt, dựa vào lòng mẹ tiếp tục chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào nồi đang sôi ùng ục: "Húp-”

Lăng Dư quay đầu nhìn em gái, thấy cô bé giống như một đứa ngốc nhỏ đang ch** n**c miếng: '...'

Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ rằng Tiểu Ngư đã ăn ở trong sân mấy lần lại thèm ăn như vậy, xem ra thịt cá thực sự không thể so sánh với thịt!

Lại đợi thêm vài phút nữa, cô bắt đầu làm món thịt nạc xào nấm, xào chín trong chảo dầu lớn rồi đổ nấm mỡ trắng vào, xào ra nước rồi om thêm một lúc, xác nhận đã chín rồi mới bắt đầu bày ra đĩa.

"Cửu Cửu, em giúp chị lấy bát." Tiểu Ngư cầm đĩa ngọc lục bảo từ tay người hâu của mẹ nhân ngư: "Dùng cái này để đựng thức ăn."

Diệp Cửu Cửu nhìn chiếc đĩa lớn màu xanh lục bảo, ước chừng chỉ có bọn họ mới dùng thứ này để ăn thịt lợn, thật xa xỈ!

Cô cười nhận lấy rồi bắt đầu bày thức ăn, trước tiên bày phần của họ, sau đó mới bày những phần khác.

Bày xong thì thịt kho tàu của cô cũng gần xong, mùi thơm nồng của thịt khiến Diệp Cửu Cửu cũng thèm, cô nhanh chóng múc một đĩa đưa cho Lăng Dư, sau đó bắt đầu bày tiếp.

Bạch tuộc lớn cũng bày xong món sườn hầm hạt dẻ bên cạnh, một con lợn sau khi bỏ da bỏ nội tạng thì còn gần 150 cân, bây giờ tất cả đầu được làm thành món ăn, bày ra được bốn mươi phân. Những người có thân phận ở trên đảo bên kia có thể chiếm ba mươi phần, những người khác từ chợ đến muốn ăn thì chỉ có thể góp lại với nhau, một người có thể được một miếng đã là không tệ.

Cũng không có cách nào, số lượng có hạn, nhưng dù mỗi người chỉ được một miếng thì bọn họ cũng xúc động đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng: "Ngon quái Cả đời này tôi chưa từng ăn được món thịt nào ngon như vậy."

Cá nhân ngư: "Không ngờ thịt lợn lại không kém cá biển tý nào."

"Đã nói rồi mà, đồ ăn do Cửu Cửu làm là ngon nhất." Tiểu Ngư há miệng cắn một miếng sườn ngọt ngào: "Ngon quá!"

Diệp Cửu Cửu nếm thử một miếng thịt kho tàu, vì không có đường đỏ, nước tương để tạo màu, chỉ có một chút mật ong nên màu thịt kho tàu không được đỏ tươi, thịt được xào cháy xém bên ngoài, ngửi thấy không chỉ có một mùi thơm ngọt nhẹ mà còn có mùi thơm nồng của mỡ.

Mặc dù bề mặt có nhiều mỡ nhưng thực tế thịt vẫn có cả nạc cả mỡ, ăn không bị ngấy, hơn nữa thời gian hầm đủ lâu, ăn vào thấy thơm ngọt mềm mại, tan ngay trong miệng.

"Thực sự rất ngon." Mẹ nhân ngư nhìn Tiểu Ngư ăn ngon lành từng miếng, không nhịn được mở miệng: "Cửu Khanh đại nhân, ngài làm thế nào vậy? Có thể dạy tôi không? Sau này tôi sẽ làm cho Tiểu Ngư ăn."

Diệp Cửu Cửu gật đầu nói được: "Rất đơn giản, hôm nào cô rảnh có thể xem cháu làm các món ăn khác, chỉ cần xem một lần là có thể học được."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 707



Mẹ nhân ngư gật đầu đồng ý.

Tiểu Ngư ăn đầy miệng mỡ ngẩng đầu nhìn cô: "Cửu Cửu, ngày mai chúng ta còn làm món này không?”

"Cũng không nhất thiết phải làm món này, ngày mai có gì thì ăn nấy."

Diệp Cửu Cửu uống một ngụm canh xương sen nóng hổi, xua tan đi cái lạnh của đêm biển.

"Đại nhân, ngày mai còn bắt lợn không?" Bạch tuộc lớn đến múc canh lặng lẽ ngồi xổm sau Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "Chúng tôi đi bắt nhé?”

Diệp Cửu Cửu không có ý kiến: "Nếu anh không ngại phiền thì được, nhưng đừng bắt lợn con với lợn mẹ về, ăn hết rồi thì ở đây không còn nữa."

"Đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không tận diệt." Bạch tuộc nói với cá kiếm bên cạnh: "Chúng ta bắt năm con nhé?"

Cá kiếm: "Bắt năm con? Anh coi thường ai vậy? Mười con."

Cá voi xanh: “Mười lăm con cũng được.'

Cua hoàng đế, đồi mồi: "Chúng tôi không có ý kiến."

Diệp Cửu Cửu tưởng bọn họ chỉ đùa, kết quả ngày đầu tiên thực sự bắt về mười lăm con lợn, bắt về rồi thì phải làm sao? Còn không phải chỉ có thể nghĩ cách làm một số món ăn ngon để ăn.

Không chỉ ngày đầu tiên, trong một khoảng thời gian tiếp theo, hâu như mỗi ngày cô đều làm đủ các món ăn khác nhau.

Ngày đầu tiên là thịt kho tàu, xương sườn hầm, thịt hấp hạt dẻ, thịt thái lát xào nấm.

Ngày thứ hai là gà kho củ từ, thịt thái lát xào măng, tiết lợn xào hành, lòng lợn.

Ngày thứ ba là lẩu xương sườn thỏ, thỏ hấp, lòng gà xào thơm.

Ngày thứ tư là dê nướng nguyên con, cá kho tàu, tôm xào tỏi ớt, cá tạp xào hành.

TBC

Ngày thứ năm là gà xào ớt, thịt ba chỉ xào cải thảo, tiết lợn xào, thịt thái lát luộc. Ngày thứ sáu là thịt hấp, gà xé phay, trứng nhím biển hấp, gan lợn xào, cá thái lát xào cay. ...

Khi làm những món ăn này đều không có ớt, chỉ tìm được những gia vị như gừng, tỏi, mặc dù thiếu rất nhiêu thứ nhưng nguyên liệu sạch, cộng với môi trường của vùng biển Lãng Quên, dù sao thì hương vị làm ra cũng không tệ.

Diệp Cửu Cửu đã dạy nhiều người cách nấu ăn, cũng dạy mọi người cách nhận biết nguyên liệu, còn dạy mọi người cách nuôi gà, nuôi lợn, nếu muốn phát triển bền vững thì không thể trông chờ vào việc tự cung tự cấp trong núi.

Vì lý do truyền dạy mọi người cách nâng cao chất lượng cuộc sống nên tất cả các hải tộc đều rất biết ơn cô, tín ngưỡng ngày càng tăng, phạm vi vùng biển Lãng Quên cũng mở rộng thêm một chút, mặc dù không nhiều, chỉ trong phạm vi một trăm mét, nhưng đối với Diệp Cửu Cửu mà nói cũng là một bước tiến lớn.

"Đã ở đây mười ngày rồi, cũng đến lúc phải rời đi." Ăn xong bữa tiệc lớn cuối cùng trở về cung điện, Diệp Cửu Cửu nói lời từ biệt với cha mẹ nhân ngư: "Cháu sẽ rời khỏi đây vào buổi tối."

Cha nhân ngư, mẹ nhân ngư, bạch tuộc lớn đều ngẩn người, mặc dù biết đại nhân sẽ rời đi nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy: "Đại nhân, ngài mới ở đây hơn mười ngày, không thể ở thêm một thời gian nữa sao? Trong rừng còn rất nhiều động vậit...'

Động vật: Ai ghẹo gì mấy người!

Cha nhân ngư cũng nói: "Đại nhân, có phải chúng tôi tiếp đãi không chu đáo không? Nếu có chỗ nào không ổn, ngài cứ nói thẳng."

"Không có, chỉ là ra ngoài đã lâu, cũng nên về rồi." Diệp Cửu Cửu nhìn mẹ nhân ngư vẻ mặt không nỡ: "Những ngày này cô cũng đã học được nhiêu món ăn, không cần lo không nuôi nổi Tiểu Ngư."

Đang ăn thịt rừng, Tiểu Ngư đột nhiên quay đầu lại: "Chị không đưa em đi sao?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 708



Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Em ở lại với cha mẹ thật ngoan nhé."

Tiểu Ngư chớp đôi mắt to long lanh: "Nhưng nếu chị không đưa em đi, sẽ không có ai giúp chị làm việc.'

Diệp Cửu Cửu muốn nói lại thôi: "..."

Thực ra em cũng không giúp được gì.

"Không cần em giúp, chị sẽ tìm người khác làm việc." Diệp Cửu Cửu cười xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, gần đây ngày nào cũng ăn thịt kho tàu, gà kho, cá kho tàu các kiểu, má lại béo thêm một chút.

Nhưng may là ngày nào cũng chạy nhảy theo cô, trên người không có nhiêu thịt thừa.

"Chị tìm em làm việc cho chị đi, em làm tốt, làm nhanh." Tiểu Ngư ôm châm lấy cô, sợ cô không đưa mình đi: "Chị không được bỏ rơi em."

Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, kiên nhẫn nói với cô bé: "Sẽ không bỏ rơi em, chỉ là chị tạm thời phải vê nhà có việc, một thời gian nữa lại đến tìm em chơi."

TBC

"Chị lừa người, chị đi rồi sẽ không đến nữa." Tiểu Ngư nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Đưa em đi cùng, sau này lại cùng đến."

Đứa nhỏ này cũng khá thông minh.

Diệp Cửu Cửu bất lực nhìn cô bé: "Về nhà chị rất bận, chắc chắn không thể chăm sóc em chu đáo, em ở đây, cha mẹ và mọi người khác sẽ chăm sóc em thật tốt."

Tiểu Ngư nói thế nào cũng không chịu: "Vậy thì em cũng có thể chăm sóc chị."

Diệp Cửu Cửu chọc chọc má cô bé, cô bé chăm sóc cô còn được: "Em muốn về với chị thì phải làm việc, còn phải đi học, em xem Lạc Lạc sợ nhất là đi học, em không sợ sao?"

Tiểu Ngư hơi sợ nhưng vẫn muốn đi cùng Diệp Cửu Cửu: "Phải về nhà."

Diệp Cửu Cửu thấy không dọa được cô bé, bất lực thở dài: "Phải thế nào em mới chịu hứa với chị?”

Tiểu Ngư hừ hừ: "Không hứa gì cả, dù sao chị cũng phải đưa em đi, nếu không em sẽ khóc cho chị xem.

"À há, giỏi lắm, còn dám uy h.i.ế.p chị nữa." Diệp Cửu Cửu chỉ biết cười khổ: "Sao em lại hung dữ thế này chứ?"

"Chị không cân em nữa, em còn không được tức giận sao?" Tiểu Ngư tủi thân bu môi: Chị mau nói không có đi.'

Nếu chị nói có, em sẽ thực sự khóc cho xemI

"Không có, không có." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài, cô cũng không nỡ xa Tiểu Ngư, nhưng cô bé còn có gia đình, cô không thể ích kỷ đưa cô bé về thế giới đó được.

Tiểu Ngư tủi thân: "Vậy sao chị không đưa e đi?"

Diệp Cửu Cửu vuốt tóc cho cô bé: "Ở đây vui như vậy, còn có vô số hải sản cho em ăn, còn có cha mẹ và anh trai, em không muốn ở đây sao?"

Tiểu Ngư nằm trên người cô, mềm mại nói: "Nhưng em muốn ở cùng chị."

Diệp Cửu Cửu xoa xoa đầu cô bé: "Em nói như vậy cha mẹ sẽ buồn lắm đó."

"Đại nhân, chúng tôi không sao." Cha nhân ngư và mẹ nhân ngư trao đổi xong thì tiến lên nói: "Đại nhân, nếu ngài không chê Tiểu Ngư ồn ào thì hãy để Tiểu Ngư đi cùng ngài."

Diệp Cửu Cửu: "Nhưng cô bé nên ở trong biển, như vậy tốt hơn cho cô bé."

Nước của vùng biển Lãng Quên có lợi cho các loài hải tộc.

Mẹ nhân ngư mặc dù rất muốn con gái ở trong biển nhưng thấy cô bé nhất quyết không chịu buông tay đại nhân Cửu Cửu, cũng chỉ có thể nhịn không nỡ nói: "Con bé thỉnh thoảng về thăm là được, chỉ cần đại nhân không chê con bé là được."

Diệp Cửu Cửu vội nói: "Cháu đương nhiên không chê cô bé, chỉ là mọi người thực sự yên tâm sao?”

"Đại nhân, con bé ở cùng ngài, chúng tôi còn yên tâm hơn, ngài có thể thích Tiểu Ngư là may mắn của con bé." Mẹ nhân ngư nhìn Tiểu Ngư trở nên hoạt bát đáng yêu, thấy đại nhân Cửu Cửu chăm sóc Tiểu Ngư còn tốt hơn họ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 709



Tiểu Ngư nghe vậy, lập tức quay đầu hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, vậy là em có thể về nhà đúng không?”

"Được." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, cô bé đã vui vẻ nhảy cẳng lên, vừa nhảy vừa nói yêu cô nhất.

"Là cha mẹ em đồng ý, em phải yêu cha mẹ thật nhiều."

"Cũng yêu phụ vương mẫu hậu." Tiểu Ngư tặng cha mẹ mỗi người một nụ hôn gió, sau đó lại tiếp tục vui vẻ nhảy nhót.

Vì Tiểu Ngư muốn tạm biệt cha mẹ thật tử tế nên Diệp Cửu Cửu cốn định tối nay sẽ rời đi lại ở lại thêm một đêm nữa, điều này cũng khiến cô có thêm thời gian để tạm biệt Lăng Dư, Lăng Dư sắp đi tuần biển, không thể cùng cô rời đị, có lẽ phải một thời gian nữa mới gặp lại.

Lăng Dư đã sớm biết cô sắp về nhà, nhưng khi thực sự đến lúc chia tay thì anh lại có chút không nðỡ, anh nhìn Diệp Cửu Cửu đang ngôi trên lan can ngắm trăng, dưới ánh trăng, mái tóc dài của cô bay phấp phới, lạnh lùng như nước.

Có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng đều hóa thành một câu: "Nhìn gì vậy?

"Nhìn trăng." Diệp Cửu Cửu nhìn ánh trăng xanh biếc phản chiếu trên mặt biển: "Cứ thấy trăng ở đây xanh hơn và đẹp hơn."

Lăng Dư dựa vào lan can, nhẹ giọng nói: "Vậy thì ngắm nhiều vào."

"Đang ngắm đây nhưng vẫn chưa đủ." Diệp Cửu Cửu nhìn về phía một vùng ánh sáng xanh huỳnh quang trên bờ biển: "Kia là gì? Xanh ngắt xanh ngắt, là mực phát quang sao?”

"Không biết, xuống xem là biết ngay." Lăng Dư nhìn cô: "Muốn xuống xem không?”

"Được." Những ngày này luôn bị Tiểu Ngư và những chuyện khác làm chậm trễ, không có thời gian cùng Lăng Dư ngắm cảnh.

"Đi thôi." Lăng Dư đỡ Diệp Cửu Cửu nhảy xuống lan can, đưa cô xuống vách đá

Sóng biển ven bờ, sóng dữ vỗ vào bờ, Diệp Cửu Cửu lần theo hướng phát sáng tìm thấy một bãi đá ngâm nông, sóng biển vừa ập vào, bãi cạn càng sáng hơn, phát ra ánh sáng xanh biếc.

Lăng Dư nói với cô: "Là tảo phát quang."

"Hóa ra là tảo." Diệp Cửu Cửu ngồi trên tảng đá lộ ra ngoài, chống cằm nhìn một vòng ánh sáng xanh biếc trên vịnh, như dải ngân hà rực rỡ, đẹp đến không gì sánh được.

Diệp Cửu Cửu lặng lẽ ngồi ngắm một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: “Anh sớm đã biết là tảo phát quang rồi phải không?”

Một người sống ở đây nhiều năm như anh, sao có thể không biết trong biển có gì?

Lăng Dư không giấu giếm, cười đáp một tiếng: "Muốn đưa em đến xem."

"Bình thường em luôn bị Tiểu Ngư quấn lấy, không có cách nào đưa em ra ngoài." Đợi Tiểu Ngư ngủ rồi, cô cũng ngủ luôn.

TBC

Diệp Cửu Cửu cười nhẹ vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Đừng có chê em gái đáng yêu của anh chứ."

"Không chê, là ghen tị." Lăng Dư nắm lấy tay cô, anh cũng muốn vào cung.

Diệp Cửu Cửu cào nhẹ lòng bàn tay anh: "Đợi anh bận xong thì đến, em đưa anh và Tiểu Ngư đi chơi."

Lăng Dư bóp nhẹ tay cô: Không đưa nó đi.

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng, tiếp tục nhìn dải ngân hà xanh biếc rực rỡ trên bờ, nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên phát hiện nước biển tối đi một chút, cô nhặt một hòn đá ném xuống, ánh sáng xanh bị dọa lại sáng lên.

Cô đột nhiên đùa giốn, nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá, bước vào sóng nước, nhẹ nhàng nhấc chân lướt trên mặt nước, lướt một vòng tròn tròn, sau đó cô đứng trong vòng tròn ánh sáng xanh biếc, ánh sáng xanh biếc chiếu lên mặt cô, soi rõ từng nét đẹp của cô.

Diệp Cửu Cửu cười nhìn Lăng Dư đang ngồi trên tảng đá nhìn mình đầy tình cảm, đột nhiên nảy ra một ý: "Anh mau biến đuôi ra đi."
 
Back
Top Bottom