Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 680



Tiểu Ngư nhìn những người đang gánh giỏ vào hái quả dại: "Anh ơi, bên trong có nhiều đồ ăn ngon không? Em cũng muốn đi."

Lăng Dư nói có: "Nhưng rất nhiều thứ không biết."

"Không biết cũng có thể đi xem mà." Diệp Cửu Cửu nhìn khu rừng rậm rạp, định khi nào rảnh sẽ đi xem, bây giờ cô đi theo Lăng Dư đến bên vách đá, đối diện vách đá còn có hơn chục hòn đảo nhỏ giống như vách đá này nhưng không lớn bằng bên này.

Mỗi hòn đảo nhỏ đều có một cây cầu gỗ nối với nhau, bên kia hẳn là nơi ở của Lăng Dư và những người khác, vì vậy hai đầu cầu đều có người canh gác.

Bọn họ cẩn thận bước lên cây cầu gỗ thưa thớt, lắc lư, Diệp Cửu Cửu mạnh dạn nhìn xuống, bên dưới đá ngổn ngang, sóng dữ võ bờ, nếu rơi xuống thì sẽ lãnh cơm hộp ngay.

Đợi đi qua, đứng trên mặt đất vững chắc, Diệp Cửu Cửu mới thở phào nhẹ nhõm: "Quá đáng sợ, các người dựng lên thế nào vậy?"

Lăng Dư nói: "Khoảng cách dài như vậy, cá chim có thể bay qua."

Diệp Cửu Cửu không ngờ cá chim còn có tác dụng này: ”... Giỏi quá."

"Đến nơi rồi.' Lăng Dư dẫn họ đi qua một hòn đảo nhỏ nữa, sau đó đến vị trí trung tâm nhất: "Đến rồi."

Diệp Cửu Cửu nhìn hòn đảo trung tâm có diện tích khoảng năm sân bóng đá, những ngôi nhà ở đây đều được xây bằng gỗ, xây chồng lên nhau thành năm sáu tầng, mỗi tâng đều được xây dựng rất tinh xảo, dưới mái hiên còn khảm các loại ngọc trai, đá quý màu sắc, trông rất xa hoa.

Ngoài ra, bên ngoài những ngôi nhà này còn có người cầm kích dài canh gác, trông có vẻ được huấn luyện bài bản.

Vừa mới đi lên, họ đã thấy hai người mặc quần áo bằng vải sa màu sắc sặc sỡ vội vã đi ra, một nam một nữ, nam nhân anh tuấn uy nghiêm, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, đây hẳn là cha mẹ của Lăng Dư?

Sau đó Diệp Cửu Cửu mới nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, cô đây là đến ra mắt cha mẹ chồng tương lai sao?

Càng đáng sợ hơn là cô đến tay không. Xong đời.

Diệp Cửu Cửu nhanh chóng nhớ lại những thứ vừa rồi được bán trên sạp, có nên quay lại mua một con tôm càng dài hai mét làm quà không?

Đúng lúc cô định "quay lại ngay" thì đã bị Lăng Dư kéo đi vê phía trước, cô kinh hãi nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Em đột nhiên nhớ ra một số thứ trên sạp khá tốt, hay là em quay lại mua một ít đồ rồi đến..."

Lăng Dư nhỏ giọng nói không cân.

"Như vậy đến tay không có được không." Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói.

Lăng Dư nhỏ giọng nói: "Em giúp đưa Tiểu Ngư về đã là món quà tốt nhất rồi."

TBC

Diệp Cửu Cửu nhìn về phía Tiểu Ngư, thấy cô bé đã bước những bước chân ngắn chạy về phía người cha vội vàng chạy ra, ôm châm lấy chân dài thơm tho của mẹ, mềm mại gọi mẹ: "Con đến thăm mẹ nè-"

Mẹ nhân ngư xinh đẹp động lòng người rõ ràng không ngờ con gái sẽ đến đây, bà ấy xúc động bế con gái lên: "Tiểu Thư của mẹ, cuối cùng con cũng về rồi."

Tiểu Ngư cọ cọ má mẹ: "Mẹ ơïi- Con nhớ mẹ lắm-"

Nam nhân tuấn tú uy nghiêm nhìn mà ghen tị, cũng không nhịn được mà đưa tay về phía Tiểu Ngư, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ nhung đã lâu không gặp, cẩn thận hỏi ý kiến con gái, sợ làm cô bé sợ: "Tiểu Thư, có thể để phụ vương cũng ôm một cái không.

Nếu như trước đây, Tiểu Thư ngoan ngoãn chắc chắn sẽ sợ, nhưng bây giờ cô bé là Tiểu Ngư đã ra ngoài rèn luyện gần một tháng rồi nên không hề sợ hãi quay đầu nhào vào lòng người đàn ông, sau đó thân mật cọ cọ cổ ông, rồi mềm mại gọi một tiếng phụ vương: "Nhớ phụ vương."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 681



Cha nhân ngư kinh ngạc trước hành động thân mật của Tiểu Ngư, Tiểu Thư không sợ ông nữa sao?

Tiểu Ngư lại mềm mại gọi một tiếng: "Phụ vương-"

"Ừ.' Cha nhân ngư kích động ôm chặt cô con gái nhỏ thơm tho mềm mại của mình, trong lòng thâm nghĩ: Phụ vương cũng nhớ con.

"Phụ vương, mẫu hậu.' Lăng Dư dẫn Diệp Cửu Cửu đến trước mặt hai người, nhẹ giọng gọi một tiếng nhắc nhở.

TBC

Cha mẹ nhân ngư đang đắm chìm trong niêm vui mới hoàn hồn, vội vàng nhìn vê phía Diệp Cửu Cửu đi cùng con trai, trưa nay họ mới nhận được tin tức biết được thân phận cao quý của Diệp Cửu Cửu, vốn định tối nay về tộc địa ngay, không ngờ đối phương lại đến sớm như vậy.

Cha nhân ngư cảm nhận được uy áp từ thần linh, vội vàng cùng những người có mặt hành lễ với cô: "Gặp qua đại nhân."

Diệp Cửu Cửu bây giờ có thể chấp nhận lời cảm ơn của mọi người, nhưng cô vẫn hơi nghiêng người tránh đi, một là không quen, hai là cô vẫn cảm thấy mình chỉ là Diệp Cửu Cửu, một hậu bối nhỏ tuổi hơn họ rất nhiều: "Không cần như vậy, hãy coi cháu như người bình thường là được.'

Mặc dù cô đã nói vậy nhưng cha mẹ nhân ngư vẫn đặc biệt hành đại lễ của tộc mình, đồng thời cảm ơn Diệp Cửu Cửu đã cứu con gái: "Cảm ơn đại nhân đã cứu tiểu nữ, nếu không thì cả nhà chúng tôi có lẽ không thể đoàn tụ nữa."

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng nói: "Các vị không cần khách sáo, cháu rất thích Tiểu Ngư."

"Con cũng thích Cửu Cửu." Tiểu Ngư nói xong lại chạy đến bên cạnh Diệp Cửu Cửu đứng, thân mật nắm tay cô, giống như cô mới là người một nhà với cô bé vậy.

Mẹ nhân ngư thấy Tiểu Thư như vậy là quá vô lễ, sẽ xúc phạm đến đại nhân: "Tiểu Thư..."

"Đừng quản con bé." Lăng Dư nhìn bầu trời đã tối sầm lại: "Vào trong trước đã."

"Đúng đúng đúng vào trong trước." Cha nhân ngư vội vàng mời Diệp Cửu Cửu vào trong: "Đại nhân, mời ngồi lên trên." Vào trong điện, Diệp Cửu Cửu mới phát hiện bên trong càng nguy nga tráng lệ hơn, bên trong bày biện đủ loại cột đèn, trên đó đặt đầy trân châu, dạ minh châu, chiếu sáng rực rỡ cung điện dưới hoàng hôn.

Ngoài ra những chiếc ghế bên trong đều làm bằng ngọc phỉ thúy, nhìn vào thấy rất hào khí, tùy tiện mang một cái về hiện đại cũng có thể trở thành tỷ phú.

Diệp Cửu Cửu không ngồi lên ghế chủ vị mà ngồi vào chiếc ghế màu xanh đế vương ở một bên, cha mẹ nhân ngư thấy vậy chỉ dám ngồi ở một bên ghế đối diện.

Tiểu Ngư nhìn vị trí của mọi người, liên đến bên Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em muốn ngôi với chị."

Cô cười nói: "Tiểu Ngư, không phải em mang quà cho phụ vương mẫu hậu sao? Đem tặng cho họ trước đã?”

"Em suýt quên mất." Tiểu Ngư cầm chiếc túi nhỏ của mình chạy đến bên cha mẹ, lấy ra chiếc khăn lụa đã chuẩn bị cho cha mẹ, tất cả đều được hút chân không bảo quản, không bị thấm nước, giống hệt như lúc mới mua về.

"Mẫu hậu, đây là quà tặng cho người-" Tiểu Ngư lại lấy ra một bộ đồ cạo râu đưa cho cha: "Phụ vương, cái này là để người cạo râu."

Tiểu Ngư lại lấy ra một hộp sô cô la đóng gói chân không đưa cho hai người: "Đây là sô cô la, rất ngọt rất ngon, tặng cho hai người cùng ăn."

"Ông nội, bà nội cũng chỉ có hai viên thôi nhé, hai người có nhiều thế." Tiểu Ngư không hề che giấu sự thiên vị của mình.

"Tiểu Thư tặng quà cho chúng ta." Mẹ nhân ngư nhìn chiếc khăn lụa sặc sỡ mà yêu thích không buông tay: “Đẹp quá."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 682



Tiểu Ngư nghe mẹ gọi mình là Tiểu Thư, có chút không quen, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu hậu, người có thể gọi con là Tiểu Ngư không?"

Mẹ nhân ngư sửng sốt: "Tiểu Ngư?”

Tiểu Ngư ừ ừ hai tiếng, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Là Cửu Cửu đặt cho con, bây giờ con thích cái tên Tiểu Ngư này."

Đối mặt với cô con gái ngây thơ đáng yêu như vậy, mẹ nhân ngư sao có thể nỡ từ chối: "Được, mẫu hậu nhớ rồi."

Tiểu Ngư chớp mắt lấp lánh với cha nhân ngư: "Phụ vương cũng phải gọi thế nhé."

TBC

"Được." Cha nhân ngư cười lớn, cười được vài tiếng thì vội vàng giơ tay lên che miệng ho khan hai tiếng, lúc ho có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh, giống như bị thương.

Lăng Dư: “Phụ vương?”

"Không sao." Cha nhân ngư khi tuần tra đã xảy ra xung đột với tộc trưởng tộc cá mập ăn thịt, không cẩn thận bị thương, chủ yếu là ông nhận được tin tức nhưng không thể kịp thời trở vê tộc địa để gặp con gái.

Cha nhân ngư nhìn về phía Cửu Khanh đại nhân cũng đang nhìn mình: "Đại nhân, để ngài chê cười rồi, đây là chuyện mấy ngày trước, tộc trưởng tộc cá mập ăn thịt...

Ông ta đơn giản kể lại sự việc, lại đề cập đến sự phân bố của các bộ tộc liên minh ở đại dương hiện nay, hiện tại có vài chục bộ tộc liên minh, mỗi bộ tộc có vài trăm đến vài nghìn tộc, mà bộ tộc của cha nhân ngư không phải là lớn nhất nhưng cũng không nhỏ, mỗi bộ tộc đều dũng mãnh thiện chiến, tinh nhuệ dũng cảm.

Hơn nữa ông là người chính trực, rất nhiều bộ tộc đều nguyện ý tin phục ông, cũng có rất nhiêu người nguyện ý tìm đến cầu xin sự che chở.

"Đại nhân, ngài là chủ nhân của đại dương, là thần bảo vệ của chúng tôi, các bộ tộc liên minh của chúng tôi cũng nên do ngài thống lĩnh." Cha nhân ngư là người tỉnh táo, không hề tham quyên, chủ động nhường quyền thống quản các hải tộc: "Các bộ tộc khác tôi sẽ phái người thông báo từng người mội..."

"Không cân." Diệp Cửu Cửu không hứng thú với vương vị, quyền lực, so với một hòn đảo trống rỗng chẳng có gì, cô càng muốn trở về hiện đại nằm trên giường xem phim, hơn nữa, Cửu Khanh đại nhân trước đây cũng chỉ nằm trong cung điện của mình, chưa từng quản lý chuyện biển cả: "Trước đây Cửu Khanh không quản, bây giờ cháu cũng sẽ không động vào, mọi người tự xử lý là được.

Cha nhân ngư thấy Cửu Khanh đại nhân thực sự không muốn tiếp quản, chỉ có thể tỏ lòng trung thành: "Đại nhân, bộ tộc chúng tôi sẽ tận tâm hầu hạ ngài."

Diệp Cửu Cửu cảm nhận được lòng thành của ông, gật đầu.

Cha nhân ngư: "Đại nhân, tôi sẽ thông báo tin ngài trở vê cho các bộ tộc lớn ở biển."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, càng có nhiều người bái lạy cô thì cô mới có thể có thêm nhiều tín ngưỡng: "Được."

Cha nhân ngư còn muốn nói với Diệp Cửu Cửu nhiều chuyện về các hải tộc nhưng Diệp Cửu Cửu hơi đói rồi, vừa lúc bụng Tiểu Ngư cũng kêu ùng ục đúng lúc, cô ngắt lời cha nhân ngư: "Tiểu Ngư đói rồi, có chuyện gì thì sau này hãy nói."

Cha nhân ngư vội vàng im lặng: 'Đại nhân, mời bên này.'

Mọi người cùng đến chỗ ăn, đã có người dọn trước lên bàn những món hải vị, đồ rừng, rượu ủ ngon nhất mà họ có thể chuẩn bị.

Đây là tiệc nhỏ của mấy người nên không có những thứ hoa hòe hoa sói, toàn là đồ ăn tươi ngon nhất nhưng đều là đồ sống, không có dấu vết nấu nướng nào, Diệp Cửu Cửu hơi đau đầu, hai ngày nữa là về rồi.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 683



Lăng Dư chú ý đến ánh mắt của cô, quay người ra ngoài một chuyến, lúc trở về lại mang theo một số đồ ăn đã nấu chín: "Em nếm thử xem."

Diệp Cửu Cửu nhìn cháo ngô và canh cá đã nấu chín: "Đâu ra vậy?"

Lăng Dư nói: "Mua ở trên đảo."

"Mới làm, sạch sẽ.'

Trên đảo này có rất nhiêu người là con người còn sót lại từ rất lâu trước đây nhưng số lượng không nhiều, phần lớn đã kết hôn với các hải tộc, hâu như không còn nhân loại thuân chủng nữa, vì vậy chỉ có một số ít người còn giữ lại một số thói quen của con người.

Nhưng nấu ăn thì tạm được, Diệp Cửu Cửu uống một ngụm canh cá, vị rất tươi nhưng không được rán, uống vào thấy thiếu một chút hương vị, nếu có thêm hạt tiêu thì sẽ ngon hơn.

"Không ngon bằng đồ Cửu Cửu làm”" Tiểu Ngư cũng uống một ngụm là có thể đánh giá được ngon hay dở.

Diệp Cửu Cửu gắp cho cô bé một miếng cá bạc nướng bằng lá cây, cá bạc thường thấy chỉ to bằng ngón tay nhưng ở đây có con nặng khoảng mười mấy cân: "Thử xem ngon không."

Tiểu Ngư nếm thử một miếng, miễn cưỡng lắm: "Em vẫn thích đồ Cửu Cửu làm hơn.

Diệp Cửu Cửu nếm thử, không nướng chín lắm, cảm thấy làm đồ chín thực sự làm khó mọi người: “Có cơ hội chị sẽ làm cho em."

"Được ạ.' Tiểu Ngư không còn bận tâm đến đồ chín nữa, bắt đầu ăn các loại đồ tươi sống trên bàn, toàn là đồ vừa mới vớt lên, còn nhảy tanh tách, cô bé nhét từng miếng vào miệng, ăn rất vui vẻ.

Diệp Cửu Cửu ăn một ít rồi buông đũa, nhìn Tiểu Ngư đang ăn cá một bên, thỉnh thoảng lại giúp cô bé lau khóe miệng, đơn giản là coi cô bé như con gái mình nuôi.

TBC

Cha mẹ nhân ngư nhìn Cửu Khanh đại nhân rất thân thiết với con gái mình, trong lòng rất lo lắng, sao có thể để đại nhân chăm sóc Tiểu Thư chứ?

Diệp Cửu Cửu vui vẻ: "Không sao." Cha nhân ngư: "... Làm phiền đại nhân rồi."

"Không sao." Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé ăn rất ngon, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của cô bé: "Cô bé không khiến người ta phải lo lắng chút nào."

Ngoài việc hơi tham ăn một chút.

Chỉ lo cô bé ăn nhiêu đường sẽ trở thành đứa trẻ đầu tiên trong tộc nhân ngư bị sâu răng.

"Đại nhân, cô gặp cô bé thế nào vậy?" Mẹ nhân ngư thấy Diệp Cửu Cửu dễ nói chuyện nên hỏi luôn câu hỏi mà bà đã muốn hỏi từ lâu.

Diệp Cửu Cửu nói với bà: "Cô bé xuất hiện trong tủ lạnh nhà cháu."

Mẹ nhân ngư không hiểu lắm: "Tủ lạnh?"

"Là cái hộp để đồ ăn, bỏ đồ ăn đồ uống vào đó thì sẽ không bị hỏng." Tiểu Ngư nhỏ giọng nói với mẹ nhân ngư: "Nhỏ lắm, con bị nước hút vào đó, mát mẻ dễ chịu như dưới nước nhưng tối đen."

"Thì ra là vậy." Mẹ nhân ngư thương xót nhìn đứa con gái bị nhốt ở nơi tối tăm: “Có sợ không?”

Tiểu Ngư cười tươi lắc đầu nói không sợ: "Cửu Cửu bảo vệ con, còn làm đồ ăn cho con, con không muốn về nữa."

Mẹ nhân ngư ngẩn người: "Không muốn về nữa?”

"Vâng, ở đó có nhiều đồ chơi lắm." Tiểu Ngư hào hứng đếm đồ chơi đồ ăn trên đầu ngón tay: "Con muốn mang về cho mọi người nhưng anh trai bảo không mang được.

Mẹ nhân ngư nghe con gái vui vẻ kể chuyện ở đó, biết con gái không phải chịu khổ, ngược lại còn sống rất vui vẻ, trong lòng không khỏi buồn man mác: "Vậy có nhớ mẹ không?”

Tiểu Ngư ngẩn người vài giây, chớp mắt nói dối: "... Có ạ."

Mẹ nhân ngư nhìn ra sự khó xử của con gái, trong lòng khế thở dài.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 684



Bà tưởng chỉ buôn man mác một chút, đến trước khi đi ngủ, bà muốn Tiểu Ngư về phòng ngủ cùng mình, nhìn Tiểu Ngư vẻ mặt muốn theo Diệp Cửu Cửu đi: " Tiểu Ngư, có muốn về xem phòng lớn của chúng ta không?"

"Em đã lâu rồi không ngủ cùng cha mẹ phải không?" Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống nắm tay cô bé lắc lắc: 'Hôm trước em còn ghen tị với cha mẹ Lạc Lạc luôn đưa Lạc Lạc đi chơi, bây giờ gặp lại cha mẹ lại còn ngại sao?”

Tiểu Ngư muốn nói mình không ngại, mình chỉ muốn ở cùng Cửu Cửu.

Vì thân phận đặc biệt của tộc nhân ngư, phải sống ở tộc địa mới có thể thuận lợi hóa đôi chân thành người, có một số cha mẹ có thể luôn ở bên con cái nhưng cha mẹ Tiểu Ngư vì thân phận nên không thể thường xuyên ở tộc địa, nhưng từ khi Tiểu Ngư có ký ức thì đều sống ở tộc địa.

Sau này dần dần biến thành người được nhưng không thể kiểm soát trong nước nên vẫn không thể đến đây, vì vậy thời gian ở cùng cha mẹ rất ít,

Tất nhiên không thể so sánh với tình cảm cô bé ở cùng Diệp Cửu Cửu trong tháng này.

Diệp Cửu Cửu chọc chọc cái bụng nhỏ căng phồng của cô bé: "Hôm qua em nói muốn thử cảm giác ở cùng cha mẹ, bây giờ về luôn đi, nếu không bỏ lỡ thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội."

"Đừng chọc em." Tiểu Ngư kêu lên một tiếng, sau đó lại cười nằm trong lòng Diệp Cửu Cửu, cười xong lại hỏi Diệp Cửu Cửu: "Vậy chị thì sao? Tối chị sợ bóng tối muốn tìm em thì làm sao?"

"... Không sao, một đêm chị vẫn chịu được." Diệp Cửu Cửu véo véo cô bé đang bám dính: "Ngày mai lại đến với chị nhé?"

Mặc dù không muốn nhưng Tiểu Ngư vẫn gật đầu: "Vâng ạ, em về với cha mẹ."

'Một mình chị đừng sợ nhé.'

"Nếu sợ quá thì tìm anh trai ở cùng."

Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé quản gia: "Em về nhanh đi."

"Vâng vâng, em về đây." Tiểu Ngư vẫy tay chào cô và anh trai, sau đó chạy về phía cha mẹ, mỗi tay nắm một người: "Phụ vương, mẫu hậu, con đến ở với hai người đây, nhưng chỉ ở một đêm thôi, Cửu Cửu ở một mình sẽ sợ."

Mẹ nhân ngư cười đồng ý.

Một nhà ba người nắm tay nhau đi về cung điện của họ, Tiểu Ngư líu lo nói không ngừng, trông rất hoạt bát.

Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư đang nói liên hồi, nhỏ giọng hỏi Lăng Dư: "Cha mẹ anh sẽ không trách em làm Tiểu Ngư nói nhiều như vậy chứ?”

"Sẽ không." Lăng Dư dừng lại một chút: "Bọn họ luôn cảm thấy bên cạnh lạnh lếo, bây giờ chắc sẽ náo nhiệt hơn."

Mẹ nhân ngư muốn con gái ở bên cạnh mình để náo nhiệt, nhưng thực sự không ngờ rằng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, con gái lại trở nên đáng yêu và nói nhiều như vậy, nhưng không thể phủ nhận là thực sự rất ồn ào.

Tiểu Ngư vừa nói vừa đi vào cung điện, cô bé đá giày, nhanh nhẹn trèo lên giường, sau đó vỗ vỗ vào vị trí bên trái và bên phải của mình: "Phụ vương, mẫu hậu, đến đây nhanh nào."

"Được, chúng ta đến ngay." Mẹ nhân ngư nằm xuống cạnh đó.

Tiểu Ngư kéo tấm vải mỏng bằng da cá mập, đắp lên người mình và cha mẹ: "Nhắm mắt ngủ thôi."

Cha nhân ngư: "Bây giờ ngủ luôn sao?”

"Đúng vậy, ngủ sớm thì ngày mai dậy sớm." Tiểu Ngư muốn sớm về tìm Diệp Cửu Cửu.

"..." Mẹ nhân ngư khẽ ho một tiếng: "Con thích cô ấy lắm sao?"

TBC

"Cửu Cửu?" Tiểu Ngư phản ứng lại một chút, sau đó vội vàng gật đầu nói: "Thích lắm."

Mẹ nhân ngư nhìn ra, cô bé thực sự rất thích Cửu Khanh đại nhân: "Cô ấy đã làm gì cho con?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 685



Tiểu Ngư nghĩ một lúc: "Nấu ăn bán kiếm tiền, rất nhiêu người thích đồ ăn do Cửu Cửu nấu."

Cha nhân ngư hơi ngạc nhiên: "Cô ấy nấu ăn bán kiếm tiên?"

Tiểu Ngư gật đầu: "Đúng vậy, chúng con bán hải sản, con còn giúp Cửu Cửu làm việc.'

'Làm việc gì?"

"Con đứng ở cửa nói chào mừng, rất nhiều người đến, con mệt lắm." Tiểu Ngư quên mất chuyện phải đi ngủ sớm, lại nói liên hồi: "Sau đó anh trai cũng đến giúp việc...

Mẹ nhân ngư không ngờ hai đứa con của mình lại phải làm việc để trả nợ, nhưng nghĩ đến đó là Cửu Khanh đại nhân, nghĩ đến đứa con trai lạnh lùng thường ngày lại ngoan ngoãn làm việc, bà lại có chút buồn cười: "Ngoài làm việc, anh trai con còn làm gì nữa?”

"Dẫn con đi ngâm đuôi, dạy con nhận chữ viết chữ, nhưng anh trai rất hung dữ." Tiểu Ngư hừ hừ hai tiếng: "Anh trai không hung dữ với Cửu Cửu, còn giúp Cửu Cửu hái lê, còn giúp Cửu Cửu lấy đồ..."

Cha nhân ngư rất hài lòng, tộc nhân của họ hầu hạ Cửu Khanh đại nhân là điều nên làm: "Còn làm gì nữa?”

"Còn làm gì nữa?" Tiểu Ngư chớp đôi mắt to xanh biếc vài lần, đột nhiên lại nghĩ đến một việc anh trai đã làm: “Anh trai còn hôn Cửu Cửu nữa-"

Cha nhân ngư và mẹ nhân ngư: "222"

Ni

Bên kia, Lăng Dư đưa Diệp Cửu Cửu đến một cung điện riêng, bên trong bày đầy những viên dạ minh châu, ánh sáng trắng rực rỡ chiếu sáng cả cung điện rộng lớn.

Diệp Cửu Cửu nhìn cách bài trí bên trong không khác gì cách bài trí cung điện của Tiểu Ngư ở tộc địa, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: "Các anh chuẩn bị cho Tiểu Ngư sao?"

Lăng Dư gật đầu: "Mẫu hậu vẫn luôn chờ đợi con bé có thể khống chế đôi chân để đến đây, vì vậy đã chuẩn bị từ trước. Diệp Cửu Cửu: "Vậy chẳng phải em chiếm mất chỗ của con bé, sau này con bé không có nhà mới để ở sao?"

"Con bé rất muốn em ở đây." Lăng Dư dừng lại một chút: "Em xem thiếu gì thì nói với anh, đây là một trong số ít những ngôi nhà khá hơn một chút, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với tộc địa."

TBC

Diệp Cửu Cửu nghĩ đến những nơi mình đã đi qua, cảm thấy thực sự không có nơi nào tốt hơn nơi này: "Sao mọi người lại ở đây? Em tưởng sẽ ở dưới biển."

"Vì khu rừng ở trên." Lăng Dư dừng lại một chút: "Các hải tộc khác sẽ tranh giành đất liên, vì vậy ở đây sẽ không bị cướp mất."

"Em còn tưởng là sợ bị thấp khớp." Diệp Cửu Cửu nói xong tự cười: "Anh chắc không bị đó chứ?"

"... Không." Lăng Dư khẽ ho một tiếng: "Thực ra phần lớn thời gian vẫn ở trong cung điện dưới nước xung quanh, nhưng gân đây luôn có các bộ tộc khác quấy nhiễu, vì vậy tất cả đều lên đây, ở đây thuận tiện quan sát xung quanh, cũng an toàn hơn một chút.'

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng khá tốt, hơn nữa trên đó còn có rất nhiều trái cây dại, ăn nhiều cá rồi có thể đổi khẩu VỊ.

Ngày mai anh sẽ đưa em đi xem rừng.

"Được.

Hai người lại trò chuyện một lúc, Lăng Dư định rời đi.

Diệp Cửu Cửu không kìm được hỏi: "Anh ở đâu?”

"Bên kia." Lăng Dư chỉ vào một hòn đảo nhỏ đối diện ngoài cửa sổ, hòn đảo không lớn, chỉ có một cung điện cô đơn, nhìn không đẹp bằng nơi này.

Diệp Cửu Cửu gật đầu: “Anh mau về nghỉ ngơi đi."

Lăng Dư gật đầu: "Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Diệp Cửu Cửu nói xong lại hôn lên mặt anh, hôn xong thì cười với anh: Hẹn gặp lại.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 686



Nhiệt độ còn sót lại trên má, Lăng Dư có chút động lòng muốn tiến lại gần hơn một chút, nhưng vừa định tiến lại gân thì bị cây roi nhỏ màu xanh trắng trên tay Diệp Cửu Cửu quất.

"... Lăng Dư cúi đầu nhìn dây leo xanh lam tháng chín đáng ghét: "Thực sự không thể để nó ở lại đảo sao?"

"Phụt." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng võ vào dây leo: "Anh nên mừng vì hai con rắn đó không đi theo."

Lăng Dư: '...

Một, không đúng, cộng thêm Tiểu Ngư thì là bốn bóng đèn.

Được rồi, hai cái vẫn tốt hơn một chút.

Lăng Dư liếc nhìn dây leo đang dương oai, cúi đầu nhanh chóng hôn lên khóe miệng Diệp Cửu Cửu: "Vậy ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp." Diệp Cửu Cửu tiễn Lăng Dư rời đi rồi ngồi xuống giường, đang định cởi giày thì thấy dây leo phản đối Lăng Dư hôn cô, nó vung vẩy thân roi, cố gắng muốn trừng trị anh.

Diệp Cửu Cửu bảo nó ngoan ngoãn: "Không được bắt nạt anh ấy, nếu không tôi sẽ đưa cậu lên đảo làm bạn với rắn."

Dây leo lập tức héo rũ.

"Ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ đưa cậu đi." Diệp Cửu Cửu để lại rắn trên đảo là vì có chúng, vùng biển Lãng Quên mới có thể tiếp tục duy trì, đồng thời cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được những thay đổi của biển.

Dây leo lập tức ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay cô, ngoan ngoãn làm vòng tay: Hai anh rắn, em không làm được việc mà các anh đã bàn giao rồi.

Thấy dây leo ngoan ngoãn thì Diệp Cửu Cửu cũng không nói gì nữa, cô hơi buồn ngủ nên nằm xuống giường, dần dần chìm vào giấc ngủ dưới làn gió nhẹ buổi tối.

TBC

Ngày hôm sau.

Cô dậy sớm, ăn sáng xong thì đi gặp Lăng Dư và tất cả các hải tộc trong liên minh của họ.

Tối qua bọn họ đã biết được thân phận của Diệp Cửu Cửu, nhưng khi đến thì cô đã nghỉ ngơi, vì vậy sáng sớm hôm sau bọn họ đã đến canh giữ.

Ban đầu bọn họ đều nghi ngờ thân phận của cô, nhưng khi nhìn thấy Diệp Cửu Cửu thì họ liên cảm thấy đúng là như vậy, có lẽ là do truyền thừa huyết thống.

Sau khi gặp những người này, Diệp Cửu Cửu phát hiện ra những hải tộc này đều rất sùng kính Cửu Khanh đại nhân, ngay cả khi đã quên Cửu Khanh đại nhân trong quá khứ nhưng bây giờ khi nhắc lại, giọng điệu tôn kính trong lời nói của họ không phải là giả tạo.

Có lẽ cũng vì thế giới hải tộc tương đối đơn giản, Diệp Cửu Cửu nhìn những tín ngưỡng mà mọi người cống hiến, hài lòng gật đầu: "Hãy để nhiều người biết tới cháu đã đến."

Cha nhân ngư gật đầu: "Đã thông báo cho mọi người rồi."

Diệp Cửu Cửu rất hài lòng với tốc độ của cha nhân ngư, đợi gặp xong những người khác là có thể đi.

Sau khi mọi người giải tán, Tiểu Ngư mới ngủ dậy ngáp dài đi đến trước mặt: "Cửu Cửu, em buồn ngủ quá."

Diệp Cửu Cửu xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của cô bé: "Sao không ngủ ngon?”

"Cha mẹ hỏi em, hỏi rất nhiều, em nói đến khô cả miệng." Tiểu Ngư đột nhiên muốn uống sữa nhưng tiếc là ở đây không có.

Diệp Cửu Cửu bế cô bé lên: "Hỏi em chuyện gì?"

Tiểu Ngư dựa vào lòng cô: "Hỏi Cửu Cửu và anh trai tại sao lại hôn nhau..."

"... Diệp Cửu Cửu che mặt, sao cô bé lại nói hết mọi chuyện ra ngoài thế này?

Vừa bước vào, Lăng Dư nghe Tiểu Ngư vẫn còn nói, liền ho nhẹ một tiếng ngắt lời Tiểu Ngư: "Có muốn đi rừng không?"

Tiểu Ngư lập tức đáp: 'Muốn."

Lăng Dư gật đầu: "Vậy nhanh đi thay quần áo dễ đi lại."

“Anh nhớ đợi em." Tiểu Ngư nói xong liên chạy vê phòng, cô bé muốn thay quần áo và quần bò Cửu Cửu đã mua cho cô bé.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 687



Sau khi cô bé chạy đi, Diệp Cửu Cửu có chút bất lực: "Thật muốn bịt miệng cô bé lại, lúc đáng yêu thì rất đáng yêu, lúc chọc người thì lại rất đáng giận." Lăng Dư giúp cô trút giận: "Vậy anh ném cô bé về tộc địa."

Diệp Cửu Cửu cụp mắt nhìn anh: "... Cũng không cần như vậy."

Lăng Dư ngồi xổm trước mặt Diệp Cửu Cửu, véo nhẹ ngón tay cô: "Không giận nữa chứ?”

"Không giận, chỉ hơi xấu hổ thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài: "Cha mẹ anh biết cả rồi, giờ em không còn sự uy nghiêm của Cửu Khanh đại nhân nữa rồi."

"Sẽ không đâu." Lăng Dư cười nhìn Tiểu Cửu hôm nay rất ngoan ngoãn: "Bọn họ chỉ thấy em rất dễ gần, đúng là Cửu Khanh đại nhân đã cứu vô số hải tộc, còn bảo anh phải hầu hạ em thật tốt."

Diệp Cửu Cửu thấy cha mẹ Lăng Dư không bài xích cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh, cười đùa: "Vậy lát nữa anh hầu hạ em thật tốt."

Lăng Dư hơi cúi đầu: "Tuân lệnh, đại nhân của anh."

Diệp Cửu Cửu cong môi, hài lòng ừ một tiếng.

Đợi Tiểu Ngư thay quần áo xong, họ cùng nhau đến rừng, khu rừng này đối với Diệp Cửu Cửu đã quen với sông núi thì không tính là đặc biệt lớn nhưng lại là khu rừng xanh hiếm có ở vùng biển này.

Bên trong cây cối rậm rạp, sản vật phong phú, chẳng trách gì Lăng Dư và những người khác lại thường trú ở đây.

Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư mặc áo hoodie màu hồng, quần bò yếm, còn đội một chiếc mũ rộng vành màu vàng, chậm rãi bước vào trên thảm rêu.

Lăng Dư cùng bạch tuộc, cua hoàng đế, đồi mồi, cá voi xanh, cá kiếm đi theo phía sau, nhiệm vụ của họ hôm nay là làm những người vận chuyển tự nhiên.

Lần đầu tiên đến rừng, Tiểu Ngư không ngừng phát ra tiếng kinh ngạc: "Oa- Oa- oa- Cây to quá, đất hôi quá, cỏ buồn cười quá..."

Diệp Cửu Cửu nhìn đại thụ khổng lồ ước chừng đã mọc hàng nghìn năm, tán cây rậm rạp đến mức có thể bằng cả một sân bóng rổ, cô nhìn cây này, phát hiện ra đó là một cây bồ hòn, trên cây đầy những quả nhỏ: "Cây này..."

Lăng Dư ở bên cạnh giải thích: "Tộc bọn anh gọi cây này là cây bong bóng, quả trên cây có thể chà ra bong bóng, có thể dùng để giặt quần áo, cũng có thể tắm."

Bồ hòn thực sự có thể dùng làm xà phòng, Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Ở chỗ chúng em gọi là bồ hòn, có thể chữa bệnh, cũng có thể dùng để làm xà phòng, dùng trực tiếp để gội đầu tắm rửa cũng rất tốt, có thể ngăn ngừa gàu, còn có thể thu nhỏ lỗ chân lông..."

Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: "Cửu Cửu, chị biết nhiều quá."

TBC

Diệp Cửu Cửu: "Trước đây nghe bạn bè nói, nhà cô ấy vừa hay cũng có."

Tiểu Ngư lập tức hỏi: "Cửu Cửu, bạn của chị là ai? Em có gặp chưa?"

"Chưa đâu." Diệp Cửu Cửu kéo cô bé tiếp tục đi về phía trước, sau đó kể cho cô bé nghe bạn bè của mình làm gì: "Họ rất bận, có lẽ phải đến kỳ nghỉ mới có thể gặp được."

Tiểu Ngư lại không hiểu: "Kỳ nghỉ?"

Diệp Cửu Cửu kiên nhãn giải thích với cô bé: "Kỳ nghỉ là sẽ được nghỉ, mọi người sẽ cùng về nhà, mặc quần áo mới, cùng nhau ăn rất nhiều đồ ăn ngon..."

"Vậy em cũng muốn được nghỉ." Tiểu Ngư kéo kéo chiếc áo hoodie mềm mại thoải mái trên người: "Em còn muốn nhiều quần áo đẹp như thế này nữa."

"Được, đến kỳ nghỉ chị sẽ mua cho em." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa không quên chú ý đến các loại cây trong rừng, rất nhiều loại đều có ở chỗ cô, cô nhìn mãi rồi đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ phía trước có rất nhiều nấm nhỏ màu xám trắng.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 688



Diệp Cửu Cửu đi đến xem kỹ, phát hiện đó là nấm mỡ gà, cô phấn khích vẫy tay gọi Lăng Dư: "Nhanh đến đây, ở đây có rất nhiều nấm mỡ gà."

Tiểu Ngư ngậm kẹo sô cô la trong miệng hỏi: "Ăn được không?"

"Ăn được, đây là một loại nấm rất ngon." Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư lấy cái giỏ làm bằng dây leo: "Nhanh lấy giỏ đến đựng nấm."

Bạch tuộc liếc nhìn nấm: "Đại nhân, những thứ này đều không ăn được, trước đây đã có người ăn rồi bị trúng độc chết."

TBC

'Ăn loại nấm màu gì?" Diệp Cửu Cửu biết rất nhiều loại nấm ăn vào sẽ bị trúng độc, nhưng nấm mỡ gà thì không có độc: "Loại này có thể ăn được."

Bạch tuộc cũng không rõ, dù sao thì họ không ăn nấm, thậm chí không ăn bất cứ thứ gì ngoài hải sản.

Lăng Dư trước đây cũng vậy, nhưng sau khi đến thế giới của Cửu Cửu thì biết rằng cái gì cũng có thể ăn, hơn nữa rau cũng không tệ, anh đặt cái giỏ bằng dây leo sang một bên: "Hái hết không?"

"Đúng vậy, hái được bao nhiêu thì hái, dù sao những thứ này sẽ tiếp tục mọc lên.' Diệp Cửu Cửu cúi xuống nhổ hết những cây nấm mỡ gà đã nở ô, nhẹ nhàng giũ sạch bào tử trên đó rồi mới cho vào giỏ.

"Cửu Cửu, em cũng giúp chị." Tiểu Ngư ngồi xổm xuống giúp, nhặt rất vui vẻ.

Sau khi nhặt xong bụi này, họ lại đến những nơi khác nhặt, nhặt rất nhiều rất nhiêu, một lúc sau đã nhặt đây một cái giỏ bằng dây leo có thể đựng được tôm dài một mét.

Tiểu Ngư nhìn cái giỏ đã chất đầy ắp: "Đã đầy rồi à, em còn chưa nhặt đủ."

"Nếu có thêm vài cái giỏ nữa thì tốt rồi. Diệp Cửu Cửu cũng nghiện nhặt nấm, cô nhìn bạch tuộc: "Hay là anh mang cái giỏ này về trước đi? Sau đó mang thêm một số giỏ nữa đến."

"Vâng, đại nhân." Bạch tuộc có thể nói gì, chỉ có thể nghe theo, hắn biến ra hai chân, ôm lấy cái giỏ, nhanh chóng chạy về.

Diệp Cửu Cửu và những người khác tiếp tục đi về phía trước, bên trong khắp nơi đều là nấm mỡ gà, nấm mỡ vàng, nấm mỡ trắng, v. v. , ngoài ra còn có rất nhiều nấm gan bò, nấm đầu xanh, v. v. nhưng cô chưa nắm được bí quyết làm nấm gan bò, đợi về nhà luyện tập rồi thử lại sau.

"Chúng ta chỉ nhặt loại này thôi, là loại tôi xác nhận không có độc." Diệp Cửu Cửu dặn dò mọi người, sau đó mọi người tản ra đi nhặt, một lúc sau lại nhặt được một đống lớn, trong lúc nhặt, cô đột nhiên lại nhìn thấy trên mặt đất phía trước có rất nhiều quả óc chó nhỏ rụng xuống.

"Ở đây có óc chó này." Diệp Cửu Cửu cúi xuống nhặt một vài quả óc chó có vỏ còn tươi, sau đó nhặt đá đập vỡ, lấy nhân óc chó bên trong, nhân óc chó tươi thơm, ngửi rất dễ chịu.

Cô xé lớp vỏ bên ngoài, lấy một miếng cho vào miệng, ăn giòn tan, không có nhiều nước, cũng không có mùi thơm của óc chó phơi khô nhưng cũng tạm được.

"Cửu Cửu-' Tiểu Ngư há miệng chờ.

"Cho em này." Diệp Cửu Cửu đút cho cô bé một miếng, cũng đút cho Lăng Dư một miếng: "Phơi khô rồi ăn có mùi thơm của dầu, còn có thể thêm gia vị để xào, xào thành vị ngũ vị hương hoặc các vị khác."

"Chúng ta nhặt một ít về đi." Diệp Cửu Cửu thấy trên mặt đất rụng rất nhiều, có lẽ người ở đây cũng chưa từng ăn.

Lăng Dư gật đầu, lại giúp cô nhặt quả óc chó.

Họ nhặt một lúc, Tiểu Ngư lại không biết từ đâu nhặt được những hạt dẻ cười màu nâu đã bóc vỏ: “Cửu Cửu, cái này ăn được không?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 689



"Ăn được." Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé nhặt ở đâu.

Tiểu Ngư chỉ vào vị trí phía trước cây óc chó: "Ngay phía trước, có rất nhiều rất nhiều."

Diệp Cửu Cửu lập tức hứng thú: "Vậy chúng ta nhặt thêm một ít nữa, có thể làm hạt dẻ cười rang, hạt dẻ cười hấp, có thể no bụng."

Cua hoàng đế, cá kiếm, v. v. còn lại đều lộ vẻ 'đại nhân thật lợi hại, họ sống ở đây rất nhiều năm nhưng hoàn toàn không biết những thứ này còn có thể ăn.

Diệp Cửu Cửu đi về phía Tiểu Ngư chỉ, thấy rất nhiều hạt dẻ cười dại, cô lại sai bảo Lăng Dư, cá kiếm và những người khác giúp nhặt thêm một ít, một lúc sau họ đã nhặt được một giỏ óc chó, một giỏ hạt dẻ cười, năm giỏ nấm.

TBC

Trên mặt đất còn rất nhiêu nhưng thực sự không đựng được nữa, Diệp Cửu Cửu tiếc nuối nhìn những thức ăn khắp nơi trên núi, sao người sống ở đây lại không biết nhặt nhỉ? Chỉ biết hái những loại quả kỳ hình quái dạng.

"Được rồi, nấm cũng có rồi, hạt dẻ cười cũng có rồi, bây giờ nếu có gà thì tốt rồi, chúng ta có thể làm gà hầm nấm, gà hầm hạt dẻ cười...' Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gà gáy ở phía bên kia khu rừng.

"Gà?" Mắt Diệp Cửu Cửu sáng lên, vội vàng chạy đến.

Tiểu Ngư thấy vậy cũng chạy theo nhưng chân quá ngắn, bị cỏ dại trên mặt đất làm vấp ngã, cô bé bĩu môi: "Đau đau."

"Bảo em đừng chạy mà." Lăng Dư tiến lên nắm lấy dây quần của cô bé, xách cô bé đi vê phía trước.

Bị xách lắc lư, Tiểu Ngư thấy cũng khá thoải mái, cô bé nhẹ nhàng lắc lư đôi chân: "Anh ơi, có thể cao hơn một chút không?"

Lăng Dư thấy cô bé coi mình như xích đu, trực tiếp đặt cô bé xuống: "Tự xuống đi."

Tiểu Ngư ồ lên một tiếng thất vọng, sau đó tự mình chậm rãi đi theo, đi đến bên cạnh Diệp Cửu Cửu, họ thấy trong rừng có một số con gà trông giống gà nhà lại giống gà rừng: "Là gà gáy.'

"Đúng rồi, là gà.' Diệp Cửu Cửu vui mừng nhìn những con gà đã tiến hóa rất nhiều này, thúc giục Lăng Dư và những người khác đi bắt: "Đi bắt gà đi, bắt nhiêu một chút, trưa nay sẽ làm cho các anh món gà hầm nấm, gà hầm hạt dẻ cười, gà đĩa lớn ngon tuyệt.'

Tiểu Ngư: "Sụp-'

Bạch tuộc lớn ngơ ngác, ngon lắm sao?

"Để eml" Tiểu Ngư chạy vụt đến chỗ những con gà này, nhưng cô bé quá chậm, những con gà đã vỗ cánh bay lên cây cao, cô bé bực bội dậm chân, sau đó lại đuổi theo những con gà khác, trong rừng lập tức diễn ra cảnh tượng nàng tiên cá bắt gà.

Những người khác hành động rất gọn gàng, chỉ cân vươn tay là bắt được một con, đặc biệt là bạch tuộc lớn, hắn còn có lợi thế trời sinh, thả ra vài xúc tu bạch tuộc, chỉ vài cái vèo đã bắt được hơn chục con gà.

Tổng cộng bắt được năm mươi con, Diệp Cửu Cửu dùng dây leo trói chặt cánh và chân của chúng lại, sau đó xâu thành một chuỗi kéo đi.

Tiểu Ngư ngồi xổm trước một chuỗi gà lớn, nhẹ nhàng v**t v* bộ lông sặc sỡ của chúng: "Các bạn đừng sợ nhé."

Những con gà kêu cục tác, có vẻ như đang câu xin tha thứ.

Tiểu Ngư không tha cho chúng mà lại húp nước bọt đặt tên cho chúng: "Để tôi đặt tên cho các bạn nhé, gà đĩa lớn, gà xào cay, gà xé phay, gà...

Gà: Có một câu chửi bậy không biết có nên nói hay không!

Vì thèm các món ăn làm từ gà nên Tiểu Ngư đặc biệt để mắt đến năm mươi con gà này, sợ chúng trốn mất, cô bé vẫn luôn dùng đôi mắt trong sáng của mình nhìn chằm chằm vào những con gà này: "Gà rán cay giòn thơm, các bạn đừng hòng chạy trốn nhé!"
 
Back
Top Bottom