Ngôn Tình Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 80: PHẬT KHÔNG ĐỘ THIỂU NĂNG TRÍ TUỆ (2)


Nàng ta đi vào, sau khi hành lễ xong thì thấy được đứa bé trong n.g.ự.c Thái Hậu.

Có thể được Thái Hậu yêu thích không buông tay như vậy, lại là tôn bối duy nhất hiện tại của Thái Hậu, hẳn là rất được sủng ái.

Nhưng trong lòng nàng ta âm thầm mỉa mai, được sủng ái lại như thế nào?

Lúc Tiên Hoàng còn trên đời, nàng ta cũng cực kỳ được sủng ái.

Nhìn xem hiện tại, một đời vua một đời thần, chờ đến lúc hoàng đế đời kế tiếp kế vị, đại công chúa từng được muôn vàn sủng này còn không phải là không người hỏi thăm sao.

Quảng Đức trưởng công chúa nghĩ kỹ xem làm thế nào để mở lời dỗ Thái Hậu vui vẻ: “Đây là đại công chúa đúng không ạ? Trắng trẻo mũm mĩm, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ khỏe mạnh rắn chắc.”

Thái Hậu bị một câu này dỗ đến vui vẻ nở nụ cười.

Không cần biết có phải nịnh hót hay không, ai lại không thích nghe người ta nói con cháu nhà mình khỏe mạnh chứ?

Nhất là hiện tại đứa bé còn nhỏ, bà cũng không có kỳ vọng gì với con bé, chỉ cần nó có thể khỏe mạnh lớn lên là được.

Bối Tịnh Sơ không hiểu: [Xem đi, cũng rất biết nói chuyện nha, nhưng tại sao lại không thể nói lời hay như vậy với đại nhi tử của ngươi vậy?]

[Không phải không kiên nhẫn thì chính là mắng mỏ, đối với tiểu nhi tử thì lại là mẫu thân thương con, mẫu thân yêu con!]

[Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không biết nói lời hay đâu, kết quả cũng chỉ là đối với đại nhi tử là không nói được câu nào tốt, nếu không phải *** (hệ thống) chứng thực, ta cũng hoài nghi hắn không phải do ngươi sinh ra!]

[Tại sao làm phụ mẫu không cần phải trải qua kiểm tra là có thể trực tiếp sinh con chứ, rất nhiều người không xứng đáng làm phụ mẫu, như Anh phi kia, như trưởng công chúa.]

[Phụ thân tốt giống phụ thân của ta lại không có được mấy người, haiz….]

Nếu hoàng đế có mặt ở đây nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đáng tiếc hắn không ở đây, người nghe được chỉ có một mình Thái Hậu.

Thái Hậu không quá quan tâm đến các mối quan hệ của trưởng công chúa, không biết nhà bọn họ còn có việc này.

Xem ra mỗi nhà ở bên ngoài ra dáng ra hình, trên thực tế đóng cửa lại đều rất xuất sắc nha.

Cũng đừng nói đến ai khác, bà ấy và hoàng đế lúc trước không phải cũng là nhìn bề ngoài thì rất là mẫu từ tử hiếu sao.

Trên thực tế là mẫu mắng tử gào.

Nói nói cười cười một lúc, trưởng công chúa rốt cuộc nói ra mục đích hôm nay: “Thái Hậu, con thứ của nhi thần cũng đã tới tuổi tiến vào học đường.”

“Ai không biết danh sư trong thiên hạ đều ở Hoằng Văn Quán, nhi thần lúc tuổi nhỏ cũng đi học ở Hoằng Văn Quán.”

“Khuyển tử cũng là huyết mạch hoàng thất, vẫn là có thể bước vào ngạch cửa Hoằng Văn Quán chứ?”

Đúng thật là có thể

Thái Hậu không quá hiểu: “Ngươi trực tiếp đưa người vào học là được, tìm ai gia làm cái gì?”

Quảng Đức trưởng công chúa cắn môi, nàng ta cũng nghĩ rằng đưa nhi tử đi vào là được, ai biết lại bị từ chối.

Bối Tịnh Sơ biết tại sao Hoằng Văn Quán lại dám từ chối nhi tử của công chúa.

Lại nói tiếp cho dù nhi tử của công chúa cũng là huyết mạch hoàng thất, nhưng huyết mạch hoàng thất rất nhiều, tông thất một đống người.

Chỉ có hoàng tử công chúa chân chính mới tính là tôn quý, dư lại chính là trọng thần triều đình.

Đương kim hoàng thượng coi trọng trọng thần triều đình hơn đám hoàng thân quốc thích đó nhiều.

Ở trong mắt hoàng đế, tông thân đều là một đám thân thích phế vật ăn bám hắn, mà thần tử đều là làm việc cho hắn, là những công cụ tốt giúp hắn phân ưu giải nạn.

Phong cách dạy học của Hoằng Văn Quán chính là giáo dục tinh anh, là hoàng đế xây dựng ra để cho con cái của hắn đi học, một cái trường học chỉ có một ít vị trí.

Ưu tiên hàng đầu chắc chắn là hoàng tử công chúa, sau đó thì là thư đồng của bọn họ.

Sau khi những người này nhét vào, còn có bao nhiêu vị trí thì mới phân cho hoàng thân, trọng thần.

Nhưng hiện tại con cháu của trọng thần cũng sắp nhét đầy, nếu trưởng công chúa muốn nhét thêm con mình vào cũng chỉ có thể tới cầu hoàng đế hoặc là Thái Hậu.

Cho nên Bối Tịnh Sơ cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. Ở cổ đại biện pháp tránh thai rác rưởi muốn chết.

Nếu sau này nàng có con của mình, lại phải giống Quảng Đức trưởng công chúa, chỉ là muốn có tài nguyên giáo dục tốt cũng cần phải cầu phụ thân và tổ mẫu, công chúa này cũng làm đến quá uất ức rồi.

Trừ phi phò mã là một quyền thần.

Nhưng mà như vậy thì nếu nàng ở bên ngoài coi trọng tiểu soái ca nào đó, không phải là không thể bao nuôi được rồi sao?

Đã xuyên thành công chúa rồi mà ngay cả nuôi nam sủng đều không được, vậy công chúa này có ý nghĩa gì chứ.

Cho nên, không thể gả cho quyền thần.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Chỉ có thể tự mình làm một công chúa có thực quyền…

Bối Tịnh Sơ vẫn còn là em bé đưa tay nắm lấy nhúm tóc tơ còn chưa kịp dài của mình, bắt đầu lên kế hoạch phát triển sự nghiệp như thế nào trong tương lai.
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 81: TRƯỞNG CÔNG CHÚA THIÊN VỊ


Quảng Đức trưởng công chúa than thở kể khổ với Thái Hậu:

“Mẫu thân, bệ hạ nhìn trúng những tên bề tôi đó, tình nguyện giao những …. đặc quyền đó cho bọn họ, cũng không muốn cho tông thất.”

“Nhi thần cảm thấy, thiên hạ này vốn là thiên hạ của Bối gia, bề tôi nói cho cùng cũng chỉ là nô tài của Bối gia chúng ta mà thôi.”

Nàng ta muốn nói Hoàng Thượng chẳng biết phân biệt thân sơ, nhưng lại không dám.

Vì thế nên đành uyển chuyển nói: “Cho dù nói như thế nào thì chúng ta mới là người một nhà với bệ hạ.”

“Cho bọn họ đặc quyền còn cao hơn cả hoàng thất, chẳng phải là đang cổ vũ cho dã tâm của bọn họ hay sao?”

Nụ cười trên khuôn mặt của Thái Hậu dần dần biến mất.

Bối Tịnh Sơ cạn lời rồi: [Nhận tiền làm việc, nhận tiền làm việc đó ngươi có hiểu hay không!]

[Cầm được chỗ tốt mới có thể làm việc cho người ta nha.]

[Bề tôi người ta giúp ngươi quản lý quốc gia, gần vua như gần cọp, làm việc không tốt còn có nguy cơ bị c.h.é.m đầu!]

[Đương nhiên phải cho người ta đủ lợi ích thì người ta mới nguyện ý mạo hiểm làm việc.]

[Muốn ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ.]

[Bối gia là hoàng thất, cũng không phải thần tiên.]

[Dù có là thần tiên cũng phải giúp ích cho dân mới được hưởng hương khói đấy, ngươi cho rằng ngươi là cọng hành nào?]

[Nếu những bề tôi đó trở thành cận thần của hoàng đế, nhưng ngay cả tông thất bình thường cũng không bằng, bọn họ còn trở thành cận thần của hoàng đế để làm gì?]

[Dù sao cũng là uổng phí, không bằng bãi bỏ đi cho đỡ phiền!]

Thái Hậu: !!!

Lẽ nào đại tôn nữ của bà ấy là thiên tài sao!

Con bé cũng quá thông minh đi, có tư chất của bậc đế vương nha.

Không thầy dạy cũng hiểu.

Không thầy dạy cũng hiểu!

A a a a a, tại sao nhóc con lại không phải là một hoàng tử chứ!

Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng không sao, không ảnh hưởng đến khóe miệng cười càng lúc càng tươi của bà ấy, giống như là ánh mặt trời, sáng đến chói mắt.

Tạo cho trưởng công chúa một loại ảo giác, cho rằng vừa rồi mình đã nói trúng tâm tư của Thái Hậu.

Nàng ta được tiếp thêm tự tin, bắt đầu ba hoa khoác lác, càng nói càng quá mức.

Thái Hậu nghiêm khắc đánh gãy lời của nàng ta: “Quảng Đức, bệ hạ tự có phán đoán của mình, cho dù ngươi là muội muội ruột của hắn, cũng không thể tùy tiện dị nghị.”

Quảng Đức trưởng công chúa: “Vâng.”

“Việc nhập học của khuyển tử, mong người có thể sắp xếp.”

Thấy ánh mắt của Thái Hậu có chút do dự, trưởng công chúa quỳ xuống nói: “Mẫu hậu, người đã nhìn nhi thần từ nhỏ đến lớn, mẫu phi từ nhỏ đã nói với nhi thần, phải xem người như mẫu thân ruột mà phụng dưỡng.”

“Tuy rằng người không cần, nhưng nhi thần vẫn luôn xem người như mẫu thân ruột.”

“Người nhẫn tâm nhìn ngoại tôn tử của người nhập học trễ hơn so với người khác sao?”

Theo lời của nàng ta nói, Thái Hậu nhớ tới nữ nhân dịu dàng hiền thục ấy, tình cảm giữa bà ấy và Khâu quý phi rất sâu đậm.

Bối Tịnh Sơ thấy Thái Hậu mềm lòng, lén lút đi xem chuyện xưa của Khâu quý phi và Thái Hậu .

Sau đó đã bị cảm động rồi, đây là tình tỷ muội cảm động đất trời gì đây.

Tình bạn chân thành như thế này còn tồn tại sao?

Chuyện tiếp theo còn chưa có phát sinh, trong hệ thống cũng không có nói.

Nhưng Bối Tịnh Sơ không cần xem cũng biết, Thái Hậu nhất định sẽ giúp nàng ta.

Bởi vì Quảng Đức trưởng công chúa là đứa trẻ duy nhất mà Khâu tỷ tỷ để lại.

Khâu quý phi đối với Thái Hậu thật sự rất tốt, một Quý phi có tính cách độc lập không thích tranh giành, lại vì Thái Hậu mà có thể nói là chỉ đâu đánh đó.

Không cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần bà ấy nói một tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội hay không?”

Khâu quý phi sẽ có thể vì bà ấy mà vượt lửa, băng sông.

Lúc bà ấy còn là Chu Thái nữ là như vậy, lúc bà ấy ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu vẫn là như thế.

Nếu không phải hệ thống có viết rõ ràng, Bối Tịnh Sơ đã suýt chút nữa cho rằng Khâu quý phi thích Thái Hậu cơ.

Nàng sẽ đẩy thuyền cp này.

Nhưng nghĩ lại, tình bạn chân thành thắm thiết so với thứ tình yêu giả tạo kia vĩ đại hơn nhiều.

Cho nên, Quảng Đức trưởng công chúa cầu xin Thái Hậu, Thái Hậu nhất định sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Thái Hậu nói: “Ai gia sẽ tìm hoàng đế nói một tiếng, ngươi và những tông thất khác làm sao có thể giống nhau được?”

“Tạ mẫu hậu.”

Nhưng đã được Bối Tịnh Sơ nhắc nhở, Thái Hậu lại nghĩ đến một vấn đề: “Thứ tử của ngươi đã sắp đến tuổi đi học.”

“Vậy trưởng tử của ngươi hẳn đã sớm đọc sách được hai ba năm rồi đi? Lúc ấy tại sao ngươi không giúp nó cầu một xuất học của Hoằng Văn Quán?”

“Đó cũng là con của ngươi, cũng là ngoại tôn tử của ai gia.”

Trưởng công chúa ngây người một chút, lúc này mới phản ứng lại: “Nhi… Nhi thần lúc ấy lần đầu tiên làm mẫu thân, không nghĩ nhiều như vậy.”

Bối Tịnh Sơ suýt chút nữa cười ra tiếng: [Thiên vị chính là thiên vị, không thèm để ý không muốn quan tâm, còn lấy cớ.]

[Tổ mẫu của ta cũng chỉ có một đứa con là phụ thân ta, cũng là lần đầu tiên làm mẫu thân, còn không phải vẫn dưỡng ra được một người rất ưu tú đó sao!]
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 82: TRƯỞNG CÔNG CHÚA TỨC GIẬN MẮNG TRƯỞNG TỬ


Thái Hậu bỗng nhiên được khen, suýt chút nữa đỏ mặt, nhưng câu nói tiếp theo lại làm bà ấy cười không nổi.

[Khuyết điểm duy nhất chính là phản nghịch.]

Tuy rằng chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng mà hai chữ gom lại, Thái Hậu đã có thể hiểu được chính xác ý nghĩa của nó.

Còn không phải là phản nghịch sao.

Thái Hậu chỉ có một đứa con là hoàng đế, đồng thời cũng chỉ có một mình Bối Tịnh Sơ là tôn nữ nên bà ấy không thể nào hiểu được suy nghĩ của trưởng công chúa, sao có thể đối xử bất công giữa hai đứa nhỏ một cách tự nhiên tới như vậy?

Còn nữa, Quảng Đức tới cầu học cho con thứ, theo lời Sơ Nhi nói, chính là đứa nhỏ đó sẽ hại c.h.ế.t nàng ta.

Quảng Đức trưởng công chúa là nữ nhi duy nhất mà Khâu quý phi để lại, Thái Hậu không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Muốn ngăn cản chuyện này, tốt nhất phải đưa người tới bên cạnh mình.

Nhưng Thái Hậu không thể đến phủ trưởng công chúa mà ở được.

Cho nên bà ấy nói: “Ai gia gần đây có chút nhớ ngươi, giúp ai gia một việc, hãy đưa hai đứa nhỏ của ngươi tới Nhân Thọ Điện ở một đoạn thời gian đi.”

“Để ai gia nếm thử niềm vui quây quần bên con cháu.”

Trưởng công chúa vừa nghe vậy lập tức cười rộ lên, đây chính là vinh quang to lớn.

Bối Tịnh Sơ bực bội, gãi gãi mớ lông thưa thớt trên đầu của mình làm cho mấy cọng lông dựng thẳng lên, cả cái đầu trông hệt như một con nhím biển.

[Không muốn gặp đứa con thứ của nàng ta cho lắm, bực mình quá!]

Trưởng công chúa tạ ơn, sau đó lại mở miệng: “Mẫu hậu, trưởng tử của nhi thần u ám nặng nề, nói chuyện cũng chanh chua.”

“Đến lúc đó lỡ xúc phạm đến người thì không tốt, vẫn là con thứ cởi mở đáng yêu, lanh lợi hoạt bát. Nếu không nhi thần chỉ mang con thứ đến đây thôi có được không ạ?”

Bối Tịnh Sơ nhịn không được: [U ám nặng nề? Người ta chỉ là ít nói mà thôi!]

[Người ta chỉ là có chút hướng nội, không thích xã giao, ngươi có thể nói hắn trầm tính, nhưng không thể nói là u ám nặng nề nha!]

[Trẻ con an tĩnh một chút không tốt hơn so với đứa trẻ hư mà ngươi thích hay sao?]

[Ta đã có thể tưởng tượng ra đại nhi tử của ngươi đã phải chịu bao nhiêu bất công từ ngươi rồi!]

Thái Hậu cũng đã tưởng tượng ra.

Hoàng đế lúc nhỏ từ sau khi bắt đầu phản nghịch cũng không thích nói chuyện với người khác.

Bà ấy đều chưa từng cảm thấy con của mình xấu xa thế nào, chỉ là đau lòng khi nhi tử không thích thân thiết với mình mà thôi.

Thái Hậu không hiểu hết mọi tình huống, cũng không thể trực tiếp mở miệng chỉ trích.

Chờ Quảng Đức mang hai đứa nhỏ tiến cung, bà ấy sẽ xem xét lại chuyện này là như thế nào.

Trưởng công chúa hồi phủ, nói tin tức này với hai đứa nhỏ.

Tiểu nhi tử Triệu Ngọc lập tức nhào lên, chớp đôi mắt, làm nũng nói: "Mẫu thân, tiến cung tại sao lại là chuyện tốt thế?"

Trưởng công chúa nhéo khuôn mặt mập mạp mềm mại của tiểu nhi tử, hết mực cưng chiều, kiên nhẫn giải thích: "Thái Hậu là nữ nhân tôn quý nhất Việt Triều, ở bên cạnh bà ấy, chứng minh con được Thái Hậu thích, những người khác đều sẽ tôn trọng con."

"Hơn nữa lúc con đi đến đó, không được gọi Thái Hậu, phải gọi là ngoại tổ mẫu, Thái Hậu là ngoại tổ mẫu của các con."

"Chỉ có lúc nào đông người mới gọi là Thái Hậu."

Tiểu nhi tử cái hiểu cái không, nhưng trưởng công chúa không lo lắng, đứa nhỏ này rất lanh lợi, miệng lại ngọt.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể chọc cho Thái Hậu vui vẻ.

Hơn nữa, trẻ con ấy mà, phạm một lỗi nhỏ, chỉ cần không phải sai lầm nghiêm trọng, bệ hạ và Thái Hậu đều sẽ không so đo.

Trẻ con thì có thể phạm lỗi nghiêm trọng gì chứ?

Hơn nữa, Ngọc nhi của nàng thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần dạy qua một chút, những quy củ đó sẽ đều học được hết thôi.

Lúc này trưởng công chúa còn không có ý thức được sức phá hoại của đứa trẻ hư này.

Sau khi nói xong, trưởng công chúa mới nhớ tới đại nhi tử của mình.

Triệu Kiềm đứng ở một bên, đầu hơi cúi thấp, nhìn qua rất là nhút nhát.

Trưởng công chúa vừa nhìn liền thấy tức giận, nhi tử của nàng ta sao lại có thể có bộ dáng yếu đuối như thế này, chẳng có điểm nào giống công tử hoàng tôn cả.

"Triệu Kiềm."

Bị mẫu thân kêu cả tên lẫn họ, Triệu Kiềm theo bản năng cứng đờ người.

Mỗi khi mẫu thân gọi cậu như thế chính là lúc bà đang tức giận, Triệu Kiềm đã rất quen thuộc.

"Ngươi nghe rõ chưa?"

Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, so với giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ lúc nãy khi nói chuyện với Triệu Ngọc quả thật là cách biệt một trời một vực.

Trưởng công chúa vẫn luôn tự cho là bản thân đối xử với hai đứa nhỏ công bằng công chính, nhưng chỉ qua một lần đối thoại đã lộ rõ sự thiên vị mà chính nàng ta cũng không nhận ra.

Nhưng ở trong mắt của Triệu Kiềm, lại khác biệt rõ ràng tựa như ranh giới của Hán và Sở.

Nghe mẫu thân hỏi chuyện, Triệu Kiềm chỉ gật gật đầu.

"Nói chuyện!"

Trưởng công chúa tức giận quát lớn, Triệu Kiềm bị dọa cả người có chút run rẩy.

"Nghe rõ rồi."

Cậu cảm thấy giọng của mình đã rất lớn, nhưng mẫu thân vẫn không hài lòng:

"Ngươi là con mèo sao? Lí nhí như muỗi kêu ai mà nghe, lớn tiếng chút!"

"Rõ rồi ạ!"

"Lớn tiếng nữa!"

Triệu Kiềm chỉ thấy phiền, đặc biệt là đệ đệ còn đang ở một bên nhìn, cậu không còn sức lực để nhìn biểu cảm của đệ đệ, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy làm Triệu Kiềm cực kỳ lúng túng.

Vì thế, cậu dùng hết sức bình sinh rống lên: "Nghe rõ! ! ! ! ! !"

Mấy chữ này lấp đầy lỗ tai của cậu.

Như vậy, mẫu thân đã vừa lòng chưa?

Sau đó, mẫu thân ngây ngẩn cả người.

Đôi lông mày tinh tế nhíu chặt vào nhau, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Một cảm xúc sợ hãi tràn ngập trong lồng n.g.ự.c Triệu Kiềm, cậu muốn chạy, nhưng lại không dám động đậy.

"Rống cái gì đó hả! Ngươi muốn làm phản à!"

"Ai cho ngươi nói chuyện với mẫu thân ngươi lớn tiếng như vậy hả!"
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 83: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG


Triệu Kiềm bối rối, không biết tại sao mẫu thân lại tức giận.

Nhưng cậu biết sau đó mình sẽ phải chịu đủ các loại nhục mạ.

Mỗi lần đều là như thế này, mỗi lần đều như vậy.

Đệ đệ làm cái gì cũng đều có thể chọc cho mẫu thân vui vẻ, mà cậu làm cái gì cũng chỉ làm mẫu thân tức giận.

Sau khi mắng xong, trưởng công chúa ngồi xuống, liếc mắt nhìn đại nhi tử đang ngơ ngác, chỉ cảm thấy càng thêm tức giận.

"Quá tức giận sẽ tổn thương thân thể, thái y đã từng nói như thế, muốn cho mẫu thân của ngươi ít tức giận. Tên nghịch tử nhà ngươi mỗi ngày bớt chọc tức ta đi."

Triệu Kiềm theo bản năng phản bác: "Con không có..."

"Còn dám tranh luận!"

"Ngươi có bản lĩnh rồi có đúng không!"

"Nói một câu đáp mười câu!"

Triệu Kiềm uất ức ngậm miệng lại, không phản bác nữa, chỉ lẳng lặng chờ cho trưởng công chúa phát tiết xong.

Trưởng công chúa lại quát lên: "Nói chuyện đi!"

"Miệng ngươi bị may lại rồi hay sao?"

"Vừa rồi không phải nói rất nhiều sao? Sao không nói tiếp đi!"

Triệu Kiềm không biết bản thân rốt cuộc phải làm thế nào mới được.

Hiện tại cậu còn ngây ngốc tưởng rằng bản thân mình làm sai, là do mình không biết cách làm cho mẫu thân vui vẻ.

Là do hắn quá thành thật, không giống đệ đệ như vậy có thể chọc cho mẫu thân vui vẻ.

Cậu nhận hết tất cả lỗi lầm lên trên người mình, mà chưa từng suy nghĩ đến cốt lõi của vấn đề.

Cho dù cậu làm gì cũng đều là sai.

Cuối cùng, chuyện này vẫn kết thúc bằng một câu quen thuộc: "Tại sao ngươi không thể hiểu chuyện bằng một nửa đệ đệ của ngươi chứ hả?"

Tuy Triệu Kiềm không có làm việc nặng nhọc gì, nhưng lúc trở lại trong phòng thì cậu đã cạn kiệt sức lực rồi.

Đó là loại cảm giác mỏi mệt từ sâu trong nội tâm, mũi miệng giống như bị keo dán thật chặt, bao vây toàn thân cậu.

Đau khổ, nhưng lại không thể thoát ra.

Làm sao bây giờ?

Cậu không muốn mỗi ngày đều trôi qua như vậy, cậu không muốn mỗi ngày đều phải đối mặt với những lời quở trách, những cơn thịnh nộ vô lý và sự thiên vị của mẫu thân.

Nhưng mà cậu không biết bản thân phải làm thế nào mới được.

Có ai đó giúp được cho cậu không, còn có ai có thể giúp cậu đây?

Đứa nhỏ cuộn tròn trong chăn khóc thầm, mang theo nước mắt tiến vào ác mộng của hôm nay.

Sáng sớm hôm sau, mẫu tử ba người cùng nhau ngồi trong xe ngựa hướng về phía cửa cung.

Trên xe ngựa, Triệu Ngọc hỏi trưởng công chúa: "Mẫu thân, lần này vào trong cung, lúc phụ thân trở về Ngọc nhi sẽ không được gặp phụ thân sao?"

Nhắc tới đến nam nhân kia, vẻ mặt trưởng công chúa đanh lại: "Gặp hắn làm gì, ở trong cung đương nhiên không thể tùy ý ra ngoài rồi."

Vừa nghe vậy, Triệu Ngọc lập tức mặc kệ, lôi kéo cánh tay của trưởng công chúa lắc lắc: "Không muốn không muốn, con muốn phụ thân cơ!"

"Mẫu thân người nghĩ cách để phụ thân cũng tiến cung với con đi!"

Lời này đúng là chẳng ra làm sao.

Cho rằng Thái Cực Cung là cái chợ sao, muốn vào là vào sao?

Nhưng mà thấy tiểu nhi tử khóc nháo làm loạn như vậy, trưởng công chúa vẫn kiên nhẫn dỗ dành:"Ngọc nhi ngoan, phụ thân con không được vào hoàng cung, chờ sau này lại tìm phụ thân có được không?"

Triệu Ngọc trực tiếp nằm vật xuống sàn của xe ngựa, đạp chân giãy giụa, la lối khóc lóc.

"Không chịu không chịu, con muốn phụ thân cơ!"

"Mẫu thân người nhất định là đang lừa gạt con, người chính là không muốn con gặp phụ thân!"

"Bọn họ điều nói người là bởi vì phụ thân ở bên ngoài tìm di nương khác nên mới tức giận."

"Nhưng mà ông ấy cũng không có bỏ mặc chúng ta, tổ mẫu đã tha thứ cho ông ấy, con cũng đã tha thứ cho ông ấy."

"Tại sao mẫu thân vẫn luôn không chịu tha thứ cho ông ấy chứ?"

"Mẫu thân người đừng nhỏ mọn như vậy được không?"

Trưởng công chúa có chút đau lòng, nhưng cũng không có quát mắng nó, ngược lại còn ôn tồn giảng đạo lý cho nó hiểu: “Ngọc nhi, có một số việc không thể nhẫn nhịn mãi, có một thì sẽ có hai.”

Triệu Ngọc lập tức cắt ngang lời nàng ta nói: “Có hai thì có hai thôi, phụ thân nhà người khác đều có rất nhiều di nương, mà phụ thân con một cái cũng không có, chỉ bởi vì mẫu thân là công chúa sao?”

“Người không thể nhẫn nhịn một chút sao? Ngọc nhi muốn phụ thân cơ!”

Trưởng công chúa rất là khổ sở, cúi đầu không nói, Triệu Kiềm nhịn không được: “Đệ đệ, sao đệ có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy, còn không mau xin lỗi mẫu thân!”

Triệu Kiềm vẫn luôn là một người huynh trưởng dịu dàng, chính xác mà nói là một người huynh trưởng bị bắt phải dịu dàng.

Khó có dịp cậu trở nên nghiêm khắc một lần.

Thậm chí cậu cảm thấy, giọng điệu của mình cũng không tính là nghiêm khắc.

Triệu Ngọc trước giờ chưa từng bị nói như vậy, nó lập tức chui vào trong lòng trưởng công chúa: “Mẫu thân, huynh trưởng mắng con!”

Tiểu nhi tử không làm loạn đòi tìm phụ thân nữa, còn cuộn tròn trong lòng n.g.ự.c của mình.

Trưởng công chúa lập tức quên đi sự đau lòng lúc nãy, quay qua khiển trách Triệu Kiềm: “Triệu Kiềm, sao ngươi lại mắng đệ đệ?”

“Mẫu thân đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải bảo vệ đệ đệ, nhường nhịn đệ đệ!”

“Đệ đệ nhỏ tuổi hơn nhiều so với ngươi, cần được quan tâm và yêu thương.”

“Ngươi bây giờ còn dám đối xử không tốt với đệ đệ, sau này trưởng thành rồi có phải sẽ còn đánh thằng bé hay không?”
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 84: TRIỆU KIỀM TIẾN CUNG (2)


Triệu Kiềm không hiểu tại sao mũi nhọn lại chĩa vào người mình.

Cho tới khi đến trước cửa cung, xuống xe ngựa, trưởng công chúa cũng không có cho cậu một sắc mặt tốt.

Nàng ta dắt tay Triệu Ngọc bước nhanh về phía trước, Triệu Kiềm ở phía sau chạy chậm đuổi theo.

Cũng may trưởng công chúa vì suy nghĩ đến bước chân của Triệu Ngọc mà không có đi nhanh, Triệu Kiềm có thể đuổi theo dễ dàng.

Nhưng mà đi không được một lúc, Triệu Ngọc đã mệt.

“Mẫu thân, con mệt, không muốn đi nữa.”

Trưởng công chúa bế Triệu Ngọc lên, điển nghi cung nữ dẫn đường thấy thế lập tức lui về phía sau một bước: “Điện hạ đừng để mình mệt mỏi, để nô tỳ bế đi.”

Trưởng công chúa không giao con cho cung nữ bế mà tự hào nói: “Đứa nhỏ này chỉ theo có mình ta, chỉ để cho mình ta bế thôi!”

Đường trong cung rất dài, đường đi đến Nhân Thọ Điện càng dài.

Ngoại trừ hoàng đế, Thái Hậu và những người được ban đặc quyền.

Những người khác đều không có tư cách ngồi kiệu, dẫu có xa cách mấy cũng chỉ có thể đi bộ.

Triệu Ngọc được trưởng công chúa ôm vào trong n.g.ự.c đã ngủ rồi, lại không có ai quan tâm đến Triệu Kiềm - người cũng là trẻ con có mệt hay không.

Rốt cuộc cũng đến Nhân Thọ Điện, trưởng công chúa không thể lại ôm Triệu Ngọc nữa nên đành buông nó xuống, nắm tay nó dẫn vào.

Một người có hai tay, nàng ta một tay nắm Triệu Ngọc, một cái tay khác trống không.

Triệu Kiềm mím môi, không có tiến lên nắm lấy tay còn lại.

Chỉ im lặng đi theo sau bọn họ đi vào, nhìn bóng dáng hài hòa của hai người bọn họ.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu không đi vào thì cũng sẽ không có người nhận ra đâu.

“Nhi thần mang trưởng tử Triệu Kiềm, thứ tử Triệu Ngọc, bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ an khang.”

Bối Tịnh Sơ ngồi ở trong lòng Thái Hậu, đôi mắt to dán vào trên người đang quỳ ở phía sau - Triệu Kiềm.

[Thật là đáng thương mà, thật sự quá đáng thương. Thật là người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ.]

[Nhìn mà xem, một đứa trẻ rất tuấn tú nha, tại sao lại gặp phải loại mẫu thân xem mình như kẻ thù chứ? Haiz …]

Biểu cảm và lời nói giống như bà cụ non làm cho Thái Hậu cạn lời.

Đừng có quên chính con cũng là trẻ con chứ.

Đừng cứ luôn xem mình là một người trưởng thành, nghe mấy lời này còn tưởng rằng con là dì của người ta đấy.

Thái Hậu thấy đại tôn nữ của mình rất thích Triệu Kiềm, liền vẫy vẫy tay: “Kiềm Nhi đúng không, tới đây với ngoại tổ mẫu nào.”

Triệu Kiềm trước tiên là nhìn thoáng qua trưởng công chúa.

Trưởng công chúa cau mày, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, ý bảo cậu nhanh đi qua đó.

Ở đó ngơ ngơ ngác ngác cái gì, lời Thái Hậu nói còn dám không nghe.

Còn đợi xin chỉ thị của nàng ta?

Lỡ mà khiến Thái Hậu tức giận làm sao bây giờ.

Triệu Kiềm đi đến bên người Thái Hậu, bởi vì không được tự nhiên mà cơ thể có chút cứng đờ.

Thái Hậu đánh giá cậu một chút, khen: “Là một thiếu niên tuấn tú đoan chính, không hổ là con của Quảng Đức.”

Triệu Kiềm thụ sủng nhược kinh, cậu rất ít khi nhận được lời khích lệ.

Cậu nhìn không ra Thái Hậu là thiệt tình khen hay là xuất phát từ lễ phép thôi, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền.

Thiếu niên thanh tú thẹn thùng thật sự là quá đáng yêu.

Nhưng trưởng công chúa lại giống như không nhìn thấy ưu điểm của cậu: “Triệu Kiềm, Thái Hậu đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi cứ đứng im lìm vậy, không biết đáp lời sao?”

“Bình thường ta dạy ngươi như thế nào ngươi đều quên hết rồi sao?”

“Đáp lời!”

Triệu Kiềm nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn ngoại tổ mẫu.”

Nhưng trưởng công chúa vẫn không hài lòng: “Nói nhỏ như vậy ai nghe thấy? Mau nói lớn lên cho ta, không được rống!”

Không chờ Triệu Kiềm lấy hết can đảm lần nữa nói lời cảm tạ, Thái Hậu đã bất mãn nhíu mày: “Quảng Đức, tuy rằng trên đạo lý nói là dạy con trước mặt, nhưng Nhân Thọ Điện là nơi để cho ngươi quản giáo nhi tử sao?”

Giọng điệu của Thái Hậu đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trước kia bà ấy đối với trưởng công chúa đều là nhỏ nhẹ dịu dàng, cực kỳ từ ái.

Bà đột nhiên trở nên nghiêm khắc làm cho trưởng công chúa sợ hãi, vội vã quỳ xuống: “Mẫu hậu thứ tội, nhi thần biết tội.”

Triệu Ngọc yên lặng quan sát mọi việc, nó biết mẫu thân của mình là trưởng công chúa.

Tuy rằng không rõ công chúa có nghĩa là gì, nhưng địa vị của mẫu thân ở trong nhà là tối cao, ngay cả phụ thân đều sợ bà ấy, cho nên trưởng công chúa chính là rất lợi hại.

Mà trưởng công chúa lại sợ Thái Hậu, cho nên vị Thái Hậu này còn lợi hại hơn.

Thái Hậu “còn lợi hại hơn” cất giọng nói: “Ai gia chỉ hơi lạnh giọng khi nói chuyện với ngươi, ngươi đã sợ hãi. Đứa nhỏ kia bị ngươi dạy dỗ một tràng như vậy, có thể không sợ hãi sao?”

“Dạy dỗ con cái là dùng cách như thế này sao? Ai gia và mẫu phi của ngươi trước đây là dùng thái độ này đối với ngươi sao?”

Trưởng công chúa quỳ gối phía dưới thanh minh: “Mẫu hậu, việc này cũng không thể trách nhi thần được.”

Nàng ta đẩy Triệu Ngọc lên phía trước: “Ngài xem Ngọc nhi, hoạt bát hiểu chuyện, nhi thần chưa bao giờ phải dạy dỗ thằng bé!”

“Hôm qua nhi thần đã nói, Kiềm Nhi lại cứ nặng nề âm u như một người già, nhi thần cũng thật sự là không có cách nào, căn bản không dạy dỗ được nó.”

Bối Tịnh Sơ không hiểu: [Đây là bắt nạt cậu bé ngoan ngoãn nha, cái này gọi là hướng nội, gọi là an tĩnh, gọi là thẹn thùng, gọi là chứng sợ xã hội!]

[Ngươi đây chính là ép đứa trẻ có chứng sợ xã hội vào ngày tết chào hỏi bà con thân thích quá trớn, tại sao người ta cứ nhất định gặp mặt nhau là phải hoạt bát vui vẻ nói chuyện rôm rả?]

[Không thể chấp nhận được đứa trẻ có tính cách khác biệt sao? Ngươi ngay cả đối xử bình thường với con của ngươi cũng làm không được, tại sao còn sinh nó ra làm gì?]

[Ngươi sinh con ra là vì muốn tìm một nơi để trút giận sao?]
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 85: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH


Thái Hậu cũng không hiểu, trước kia hoàng đế cũng không thích nói chuyện, bà ấy cũng chấp nhận việc nhi tử của mình có tính nết này.

Bà thật sự không rõ tại sao Quảng Đức trưởng công chúa lại có thành kiến với đại nhi tử của mình tới mức như vậy.

Bà cũng nhìn ra đứa bé kia chỉ là tương đối thẹn thùng mà thôi.

Thái Hậu sai cung nhân dẫn hai đứa nhỏ đi xuống, giữ một mình Quảng Đức trưởng công chúa ở trong điện hỏi chuyện riêng.

Nàng ta nói chuyện không chút cố kỵ, không sợ tổn thương đứa nhỏ, Thái Hậu hoàn toàn không muốn bọn nhỏ nghe được những lời này.

“Ngồi đi.”

“Kiềm Nhi đã làm việc gì khiến ngươi chán ghét sao? Quảng Đức, ngươi đừng phủ nhận, thái độ của ngươi đối với hai đứa nhỏ khác biệt quá lớn.”

Quảng Đức trưởng công chúa rũ mắt, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Mẫu hậu, ngài cho rằng nhi thần không muốn thương Kiềm Nhi sao?”

“Nó cũng là miếng thịt trên người nhi thần rớt xuống, nhi thần cũng muốn đối xử với nó giống như Ngọc nhi!”

“Đều là con của nhi thần, nhi thần có thể không thương nó sao? Là do Kiềm Nhi, là nó không muốn thân thiết với nhi thần!”

Nàng ta hình như là bực bội, hai tay ôm ngực, nhăn chặt mày.

“Ngọc nhi là từ khi sinh ra đã luôn nuôi nấng bên người nhi thần, mỗi một bộ quần áo, nói mỗi một chữ đều là nhi thần tự mình chọn, tự mình dạy.”

“Nhưng còn Kiềm Nhi, nó…”

Nói tới đây, trưởng công chúa giương mắt nhìn Thái Hậu một chút.

“Kiềm Nhi từ nhỏ đã được nuôi ở bên người bà mẫu của nhi thần, chờ đến lúc trở về bên cạnh nhi thần, đã trở nên xa cách.”

Bối Tịnh Sơ không quá hiểu, Quảng Đức trưởng công chúa tuy có địa vị cao quý nhưng tính cách lại rất yếu đuối.

Bà mẫu của nàng ta thương đại tôn tử, muốn đón con của nàng ta về nuôi, Quảng Đức trưởng công chúa không dám phản kháng, lập tức đồng ý.

Sau đó Triệu lão thái thái mất, Triệu Kiềm mới được đưa trả về cho nàng ta, nàng ta lại ghét bỏ đại nhi tử của mình không phải do chính mình nuôi lớn, không thân thiết với nàng ta bằng tiểu nhi tử…

Bối Tịnh Sơ: [Xa cách rốt cuộc là do lỗi của ai?]

[Khi hắn còn nhỏ đã bị bà mẫu của ngươi mang đi, hắn khi đó có thể tự quyết định, có thể phản kháng sao?]

[Nhưng còn ngươi, lúc đó ngươi hoàn toàn có thể từ chối, hơn nữa ngươi muốn từ chối dễ như trở bàn tay!]

[Hơn nữa, người ta chính là đoán chắc ngươi yếu đuối như vậy sẽ không từ chối, nếu mà đổi thành một vị công chúa khác, dám nói với nàng ta rằng muốn ôm đứa con nàng ta mới vừa sinh ra đi mất.]

[Người ta có thể trực tiếp xé một tầng da của đồ không biết xấu hổ kia ra!]

[Kết quả ngươi yếu đuối với người ngoài, nhưng đối với nhi tử của mình lại không yếu đuối, ngươi chỉ biết ức h.i.ế.p người nhà thôi sao?]

[Ta thật khâm phục mà…]

Thái Hậu nghe đại tôn nữ lòng đầy căm phẫn, mắng một tràng liên tục không ngừng, chỉ cảm thấy đáng yêu quá.

Bà ấy không có kích động như vậy, đến tuổi này của bà ấy rồi, sóng gió đã thấy nhiều, người có đầu óc không bình thường cũng gặp nhiều.

Chỉ là đối với kẻ đầu óc không bình thường với người thân của mình, có chút không quen.

“Ai gia nhìn ra được, đứa nhỏ kia là muốn thân cận với ngươi, ngươi chỉ cần kiên nhẫn với nó một chút.”

Quảng Đức trưởng công chúa theo bản năng phản bác: “Mẫu hậu, không phải nhi thần không muốn, chỉ là nhi thần làm không được.”

“Nhi thần cũng muốn đối tốt với nó, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy nó làm gì đó không đúng, làm sai một chút là đã nhịn không được mà nổi nóng.”

“Không phải nhi thần muốn, mà là thật sự nhịn không được.”

Nàng ta giảo biện một phen cũng không thuyết phục được Thái Hậu, ngay cả Bối Tịnh Sơ cũng không có bị thuyết phục.

[Nhịn không được? Vậy ngươi đối với bà mẫu của ngươi làm sao lại nhịn được vậy? Đối với người ngoài, thậm chí đối với hạ nhân làm sao đều nhịn được, chỉ riêng đối với đại nhi tử của ngươi là nhịn không được?]

[Còn không phải là biết đứa nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời, thiệt tình yêu mẫu thân của mình sao?]

[Suy cho cùng chính là bắt nạt kẻ yếu, thật vất vả mới tìm được một người yếu đuối hơn mình, rốt cuộc có nơi trút giận đúng không?]

[Phiền muốn chết, kẻ không bình thường hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.]

Trưởng công chúa nói ra nguyên nhân khác khiến nàng ta không thích Triệu Kiềm.

“Đứa nhỏ kia có vẻ ngoài giống với phò mã, nhi thần cũng chưa từng nói với mẫu hậu.”

“Phò mã hắn lén lút nuôi ngoại thất ở sau lưng nhi thần, nhi thần vừa nhìn thấy gương mặt kia của hắn đã khó chịu, Kiềm Nhi rất giống hắn, hoàn toàn là một cái khuôn mẫu khắc ra.”

“Nhi thần vừa nhìn thấy Kiềm Nhi liền nhớ tới bộ dáng làm người buồn nôn của phò mã, thật sự là không có cách nào đối xử với nó giống như Ngọc nhi.”

Nói xong, trưởng công chúa còn ngóng trông được nghe lời khích lệ, ngóng trông Thái Hậu sẽ khen nàng ta hiểu chuyện.

Phát hiện phò mã làm sai, một mình đau khổ chịu đựng, cũng không làm phiềnThái Hậu và Hoàng Thượng.

Nữ nhi hiếu thuận như vậy, muội muội hiểu chuyện như vậy~.

Nhưng mà Thái Hậu chỉ nói: “Tại sao ngươi không nói?”
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 86: PHÒ MÃ NGOẠI TÌNH (2)


“Phò mã nuôi ngoại thất, chuyện lớn như vậy tại sao ngươi không nói?”

“Chính ngươi đã xử lý không được, còn giấu giếm ai gia, giấu giếm hoàng đế, tính cách nhút nhát cũng thôi đi, còn tự cho là thông minh!”

Trưởng công chúa ngây người, không phải nên khen nàng ta hiểu chuyện sao?

Làm sao lại bắt đầu răn dạy nàng ta rồi?

Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, hoa văn hình rồng thêu bằng chỉ vàng trên vải lụa đen đập vào mắt.

“Thật là chuyện lạ, Quảng Đức luôn luôn ngoan ngoãn, lại có một ngày chọc cho mẫu hậu tức giận, chẳng lẽ là học theo trẫm?”

Thái Hậu, Bối Tịnh Sơ:... Ngài đúng là rất biết tự biết lấy mình ha.

Thái Hậu không muốn tiếp tục nói chuyện với hai đứa nghịch tử này nữa, bà hất cằm về phía trưởng công chúa rồi nói: “Hoàng thượng bảo nó nói cho mà nghe đi.”

“Nghe xem nó đã giấu diếm chúng ta cái gì.”

Trưởng công chúa nói ra việc phò mã nuôi ngoại thất, chính mình ẩn nhẫn và uất ức thế nào.

Sắc mặt Hoàng đế dần dần nghiêm túc.

“Loại chuyện này tại sao không sớm nói với trẫm?”

Giọng Trưởng công chúa nhỏ dần, không còn tự tin: “Đây không phải đều là việc lông gà vỏ tỏi trong nhà sao? Hoàng huynh trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh để ý chút việc nhỏ này của ta.”

“Ha!” Hoàng đế cười lạnh một tiếng.

“Ngươi có thể không có lòng tự trọng, nhưng ngươi lại sinh ra ở hoàng thất, ngươi là trưởng công chúa của Bối gia!”

“Ngươi dung túng như vậy sẽ để những phò mã khác cho rằng, công chúa có thể tùy ý bị giẫm đạp!”

Quảng Đức trưởng công chúa không biết làm sao nhìn Thái Hậu cầu cứu, nàng ta không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này.

Nhưng là…

“Hoàng huynh, ngài là muốn trừng trị phò mã sao?”

“Không được, hắn là phụ thân của Ngọc nhi!”

“Nếu Ngọc nhi biết hắn bởi vì ta tố cáo mà bị trừng phạt, Ngọc nhi sẽ oán trách ta.”

Hoàng đế không hiểu, một người con lại bởi vì phụ thân làm tổn thương mẫu thân mà bị cữu cữu trừng phạt mà trách cứ mẫu thân của mình sao?

Loại con cái như vậy còn cần làm gì?

Trực tiếp đánh một trận không phải tốt hơn sao.

Đánh một trận còn không chịu thanh tỉnh vậy đánh hai trận.

Cho nên hắn không quan tâm Quảng Đức trưởng công chúa có đồng ý hay không.

Hắn lại không phải chỉ vì nàng ta, mà là vì toàn bộ các công chúa trong triều.

Trước kia nhiều đời hoàng đế đều không đặt nặng vấn đề tập trung quyền lực, dẫn đến rất nhiều quyền lực rơi vào trong tay người ngoài.

Thậm chí lúc khai quốc, uy vọng của thế gia đại tộc còn cao hơn so với hoàng tộc.

Ngay cả thiên tử cũng phải nhìn sắc mặt của các thế gia đại tộc.

Đối với các binh sĩ vùng biên giới tới nói, nữ nhi nhà bọn họ còn được hoan nghênh hơn so với công chúa.

Mà phò mã lại bởi vì hoàng đế muốn mượn sức thế gia, đều là tuyển chọn từ bên trong con cháu của các đại tộc.

Cho nên sau khi công chúa xuất giá địa vị cũng không quá cao.

Loại chuyện này vẫn luôn liên tục diễn ra cho đến khi hoàng đế đăng cơ.

Lúc đầu khi mới đăng cơ hắn đã lập tức tiêu diệt mấy cái thế gia, ngay lúc đó phía đông Kinh Thành bị trống đi một nửa, những người có mũi nhạy cảm, đi trên đường lớn đều có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh như có như không trong không khí.

Sách sử ghi lại, thanh danh truyền ra, đều bị nắm giữ ở dưới ngòi bút của các văn nhân mặc khách.

Chính vì động đến lợi ích của các thế gia đại tộc nên Bối Hằng ở dưới ngòi bút của bọn họ mới bị truyền thành bạo quân.

Nhưng đồng thời, sau đó đã không còn có thế gia nào dám đi khiêu khích uy nghiêm của bạo quân nữa.

Qua những việc này, các phò mã cũng thu liễm lại không ít, cho dù có mâu thuẫn với công chúa cũng không dám ồn ào ra đến bên ngoài.

Hoàng đế muốn xử lý người, muốn chỉnh đốn một chút không khí, cũng không thể chỉ bởi vì người ta mắng tỷ muội của hắn một trận đã c.h.é.m đầu của người ta chứ?

Như vậy thì hắn sẽ thành bạo quân thật sự.

Nhưng mà…

Cái gì? Ngươi nói có người mắng khuê nữ của hắn làm sao bây giờ?

Hoàng đế: Xin chào, xin cứ gọi ta là bạo quân.

Vừa lúc buồn ngủ đưa gối đầu tới, phò mã cũng dám nuôi ngoại thất đúng không?

Nếu đã không quản lý được nửa người dưới của mình, vậy thì đừng muốn thứ đồ kia nữa!

Tới nơi phò mã dùng để dưỡng ngoại thất, thái giám mang theo thánh chỉ của hoàng đế và một đội nhân mã, trực tiếp đi đến biệt viện bắt người.

……

Mộng viên.

Phò mã đang thân mật với ngoại thất.

Ngoại thất kia lại có chút nôn nóng: “Đại nhân, ngài đã lâu không về phủ công chúa rồi!”

“Nếu để công chúa biết, có thể tức giận hay không?”

Phò mã ôm ngoại thất lại hôn một cái, hoàn toàn không thèm để ý nói: “Xuất giá tòng phu, trưởng công chúa thì lại như thế nào!”

“Trưởng công chúa cũng phải hiền huệ rộng lượng, tam tòng tứ đức!”

“Ấy vậy mà nàng ta lại là loại đàn bà ghen tuông, ta muốn cho nàng một thân phận thiếp thất, nàng ta cũng không chịu cho nàng được ra ngoài ánh sáng.”

“Thật là ấm ức cho nàng rồi, Hòe Nương.”

Hòe Nương muốn tránh, nhưng động tác né tránh hắn lại không dám làm quá lớn, sợ hắn nhìn ra.

Nàng ta là bị người khác xem như món hàng đưa cho Triệu phò mã, thân như lục bình, cho dù ở nơi nào cũng không dám phản kháng.

“Công chúa dù sao cũng là công chúa, nghe nói công chúa hôm nay tiến cung.”

“Nếu nàng ta bẩm báo lên Bệ hạ sẽ không tốt.”

Phò mã thấy mỹ nhân trốn tránh, còn tưởng rằng nàng là đang e lệ ngượng ngùng, muốn chơi mấy trò tình thú với mình.

Lập tức tóm người lại: “Đừng sợ bảo bối, con mụ già đó mỗi tháng đều phải tiến cung rất nhiều lần, cũng không dám nói cái gì đâu.”

“Hoàng Thượng còn có thể bởi vì chút việc trong nhà này mà làm gì chúng ta chứ?”

“Hoàng Thượng cũng là nam nhân, cho dù biết rồi cũng sẽ hiểu ta thôi!”
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 87: THIẾN PHÒ MÃ


"Hơn nữa thằng nhóc Ngọc nhi kia rất dễ dỗ, chỉ cần kể khổ với nó một chút, than thở một chút rằng phụ thân cũng không dễ dàng gì, làm phò mã ấm ức thế nào, nó đã tin sái cổ rồi."

"Thằng ngốc đó vẫn luôn sùng bái ta, đứng về phía ta."

"Trưởng công chúa lại cưng chiều nó lên trời, nàng ta sợ nhi tử trở mặt với mình. Nể mặt Ngọc nhi, nàng ta cũng không thể làm gì ta."

Ầm một tiếng, cửa bị mở ra.

Bộ dạng quần áo không chỉnh tề của hai người trực tiếp bại lộ dưới ánh mặt trời.

Phản ứng đầu tiên của Triệu phò mã là kéo chăn che kín chính mình, không thèm để ý ngoại thất vừa rồi còn được mình gọi là bảo bối kia chút nào.

Hòe Nương chỉ có thể kéo ra một cái chăn khác, lùi vào bên trong giường.

"To gan! Tên điêu nô nào không muốn sống, dám quấy rầy ta!"

Thái giám mặc chế phục* của hoạn quan, đi vào nói: "Xin lỗi phò mã gia, là tạp gia."

*Đồng phục

Giọng nói lanh lảnh kia vừa nghe liền biết là thái giám.

Phò mã sửng sốt, không biết người trong cung tại sao lại xông vào Mộng Viên.

"Công công, ngài đây là?"

"Bệ hạ có chỉ, mời phò mã đi theo tạp gia hồi phủ công chúa để tiếp chỉ."

Nghênh tiếp thánh chỉ là chuyện rất trang trọng, đương nhiên không thể tiếp chỉ ở trong biệt viện hắn mua để nuôi ngoại thất.

Thái giám nói một tiếng: "Đưa đi."

Mấy tên thị vệ tiến lên, lôi Triệu phò mã ra ngoài.

Thậm chí không cho hắn cơ hội mặc quần áo vào.

"Không phải, từ từ, các ngươi để ta sửa sang lại quần áo cái đã!"

"Công công! Các ngươi có ý gì!"

"Ta chính là phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa! Hoạn quan kia, cẩu nô tài kia! Các ngươi dám đối xử với ta như vậy! Chờ ta nói với trưởng công chúa, các ngươi cứ chờ lãnh hậu quả đi!"

Hắn không ngừng giãy giụa gào thét, nhưng bọn thị vệ lôi hắn rất vững vàng, căn bản không thể trốn được.

Mắt thấy sắp đến cửa biệt viện, hắn sẽ phải c** tr*n đi trên phố.

"Công công, công công, cầu xin ngài, ta tốt xấu gì cũng là phò mã hoàng gia, chỉ mặc một cái quần lên phố sẽ tổn hại mặt mũi của hoàng gia!"

Công công vẫn luôn mỉm cười không nói lúc này mới quay đầu lại trấn an hắn: "Ngài đừng lo lắng."

Triệu phò mã thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã nói mà, hắn tốt xấu gì cũng là phò mã.

Tên hoạn quan này chắc chắn không dám ngay cả quần áo cũng không cho hắn mang vào, cứ trần như nhộng mà lên phố.

Kết quả thái giám còn chưa nói hết câu, nửa câu sau là: "Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi!"

Triệu phò mã: ?

!

Là cái ý mà hắn nghĩ kia sao?

Thái giám không cho hắn cơ hội tự hỏi, trực tiếp kêu người lôi hắn ra ngoài.

Đường phố ở kinh thành thật sự rất náo nhiệt, vừa bước chân ra ngoài, người xung quanh đã nhìn thấy một người bị kéo đi, nửa người trên tr*n tr**.

Bởi vì có thị vệ mở đường nên người dân không dám tiến lên vây xem, nhưng vẫn đứng tụ tập ở xa xem náo nhiệt.

Hơn nữa nơi này không chỉ có dân chúng, còn có những quan to hiển quý khác.

Không đến nửa ngày, mặt mũi của hắn sẽ mất sạch ở khắp kinh thành này.

Hắn sống một ngày như dài bằng một năm, bị kéo trở về phủ công chúa.

Một giây khi nhìn thấy tấm bảng hiệu kia, hắn thậm chí không có sợ hãi khi sắp phải đối mặt với bão táp, mà lại cảm thấy may mắn.

Rốt cuộc cũng kết thúc, không cần lại bị đám người nhìn như nhìn như con khỉ diễn xiếc.

Bước vào bên trong, có một đám người đang đứng chờ, bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.

Tất cả đều là người quen cũ —— các phò mã của trưởng công chúa và đại trưởng công chúa ở kinh thành.

Lại quay đầu sang bên cạnh, ở đó đang ngồi một đám nữ nhân, chính là các công chúa.

Vừa nhìn thấy hắn tr*n tr** bị kéo vào, nhóm phò mã cũng không nói gì.

Các công chúa có người lập tức quay đầu đi chỗ khác, lấy tay áo che mặt.

Nhưng cũng có một ít người, trực tiếp tùy tiện nhìn xem.

Khi vừa thấy dáng người không được hai lạng thịt và cơ bụng một múi kia thì đều ghét bỏ bĩu môi, cũng không thèm nhìn tiếp.

Thái giám gọi người trói Triệu phò mã lên cây thập giá, bản thân hắn thì đứng ở giữa, đưa lưng về phía Triệu phò mã đang bị trói chặt, lấp kín miệng.

Hắn hắng giọng nói: "Mục đích bệ hạ lệnh cho chư vị quý nhân đến đây chính là để xem hình."

"Phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa công khai nuôi ngoại thất, bệ hạ lệnh cho công chúa hưu phu, đồng thời xử phạt cung hình*."

*Thiến

"Hi vọng các vị phò mã gia xem đây là tấm gương mà ân cần chăm sóc các vị công chúa, không được làm trái."

Người hai bên đồng thanh ồ lên, một vị phò mã có xuất thân cao tiến lên phía trước một bước, chắp tay hỏi thái giám: "Công công, nuôi ngoại thất xác thật từng có, nhưng xử cung hình có phải quá mức tàn nhẫn hay không?"

Kỳ thật hắn cũng cảm thấy đây không phải sai lầm gì, nhưng ai để cho bọn họ cưới công chúa đâu?

Thái giám vẫn híp mắt mỉm cười như cũ: "Bệ hạ nói, nếu là vị nào cảm thấy tàn nhẫn, thương tiếc cho Triệu phò mã thì có thể đi lên thay hắn chịu hình."

Phò mã vừa nói chuyện: "Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn, không tàn nhẫn chút nào, hắn bị trừng phạt rất đúng tội!"

Triệu phò mã: "Ưm ưm ưm ưm ưm!"
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 88: THIẾN PHÒ MÃ (2)


Thái giám quay đầu qua nói với Triệu phò mã: "Phò mã gia, à không đúng, bệ hạ đã hạ lệnh hưu phu rồi."

Hắn giống như là đang an ủi nói: "Triệu lang quân, người hành hình đều đã được huấn luyện, con d.a.o này từng hoạn không ít người, có lẽ tạp gia cũng đã từng dùng qua đấy!"

"Rất nhanh thôi ngươi sẽ trở thành hoạn nô tài giống như tạp gia!"

Thái giám cũng rất ghi thù, lúc trước đối phương mắng hắn một câu hoạn nô tài, cho rằng hắn không nghe thấy sao?

Hắn chỉ huy người đặt một tấm bình phong trước mặt các công chúa, miễn cho làm bẩn đôi mắt của các nàng.

Nhóm phò mã thì không có cái đãi ngộ này, trực diện cảnh tượng m.á.u me đầm đìa.

Cùng với một tiếng hét thảm và m.á.u tươi chảy ra, nhóm phò mã lập tức khép chân lại.

Rất nhiều người thậm chí còn đang hồi tưởng lại xem chính mình trước kia rốt cuộc có từng làm việc gì có lỗi với thê tử hay không, còn có thể sửa chữa hay không.

Bọn họ không muốn bị thiến a a a a a.

Thái giám rất hài lòng với biểu cảm của bọn họ, mục đích lần này của bệ hạ đã đạt được, sau này sẽ không có phò mã nào dám cưỡi lên đầu của các công chúa nữa.

Nhưng tất cả những việc này, Triệu Kiềm và Triệu Ngọc đang ở trong cung vẫn còn không biết gì.

Đặc biệt là Triệu Ngọc.

Trưởng công chúa đau khổ cầu xin đừng nói cho tiểu nhi tử của nàng ta, hoàng đế và Thái Hậu cũng không phải người lắm miệng.

Những cung nhân hiểu rõ tình hình trong cung đều là người bên cạnh bọn họ, miệng cũng rất kín.

Người nói nhiều duy nhất chính là Bối Tịnh Sơ, đáng tiếc Triệu Ngọc nghe không hiểu ngôn ngữ trẻ con.

Chuyện này cứ vậy tạm thời được giấu diếm.

Triệu Ngọc còn đang tâm tâm niệm niệm ngóng trông mẫu thân mình tha thứ cho việc phụ thân cặn bã nuôi ngoại thất đây.

Lúc này, Chu Hoan Tửu tan học trở về, chuẩn bị rút ra một chút thời gian nghỉ duy nhất trong ngày chơi đùa với nhóc béo Bối Tịnh Sơ.

Nhưng mà Nhân Thọ Cung lại nhiều thêm hai đứa nhỏ.

"Ngươi là ai?" Những lời này là Triệu Ngọc hỏi.

Cung nữ bên cạnh giới thiệu: "Ngọc lang quân, vị này chính là Chu tiểu nương tử, là điệt nữ của Thái Hậu."

Giới thiệu xong thân phận của Chu Hoan Tửu, ánh mắt Triệu Ngọc từ đánh giá biến thành khinh miệt: "Ồ... chính là do vị đệ đệ đã bị giáng thành tiện dân kia của ngoại tổ mẫu sinh ra sao?"

Cung nữ: Lời này ta phải tiếp như thế nào đây?

Chu Hoan Tửu vẫn luôn không có cảm giác gì đối với chuyện phụ thân bị cách chức, bởi vì thái độ của người chung quanh đối với bé vẫn không khác trước.

Tiểu cô nương lần đầu tiên cảm nhận được ác ý từ sau khi tiến cung lập tức đỏ hốc mắt.

"Đệ đệ, sao đệ nói chuyện vô lễ như vậy, còn không mau xin lỗi Chu tiểu nương tử!"

Triệu Ngọc khoanh tay trước ngực, vênh váo hống hách: "Chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám dạy dỗ ta? Có tin ta nói với mẫu thân, để cho bà ấy đánh ngươi hay không?"

Triệu Kiềm biết, Triệu Ngọc căn bản không sợ mình.

Cậu chỉ có thể tự mình nhận lỗi với Chu Hoan Tửu: "Xin lỗi, Chu tiểu nương tử, ta thay đệ đệ xin lỗi cô."

Chu Hoan Tửu lại không phải bánh bao mềm có thể dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện: "Rõ ràng là nó nói chuyện vô lễ, tại sao cậu lại phải xin lỗi?"

Bé vươn ngón tay nhỏ chỉ vào Triệu Ngọc: "Ngươi, mau xin lỗi bổn cô nương!"

Lúc đầu, Chu Hoan Tửu ở trong cung vẫn là thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng là hiện tại bé đã ở quen rồi.

Hơn nữa mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải thức dậy đi học, ở Hoằng Văn Quán áp lực lại rất lớn, không có thời gian để nghĩ tới vấn đề thận trọng.

Bé dần dần thả lỏng bản thân, dù sao khi vùi đầu vào học tập thì sẽ không để ý gì tới những thứ khác nữa.

Mà Triệu Ngọc vốn dĩ chính là một tiểu bá vương, nó tiến lên mắng thẳng mặt Chu Hoan Tửu.

"Ta nói vốn dĩ chính là sự thật, phụ thân ngươi chính là tiện dân, ngươi chính là do tiện dân sinh ra."

Chu Hoan Tửu muốn mắng trở về.

Nhưng là Triệu Ngọc lại sử dụng phương pháp lặp lại: "Tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện dân tiện..."

Chu Hoan Tửu: A a a a a tức quá đi!

Triệu Kiềm đứng ở bên cạnh, muốn khuyên bên trái lại không chen miệng vào được.

Muốn khuyên bên phải, lại bị Chu Hoan Tửu đẩy ra.

Tránh ra, đừng cản trở lão nương phát huy!

Cung nhân thông minh đã đi chính điện báo tin.

Bên này, Bối Tịnh Sơ đã mơ màng sắp ngủ. Cũng không thể trách nàng được, hai người này thật là có thể nói mà.

Cha tiện nghi không ở bao lâu đã đi rồi, không biết hắn hôm nay còn bao nhiêu cân sổ con chưa phê nữa.

Nước trà đổi một ly lại một ly, Thái Hậu và trưởng công chúa đều đi nhà xí tới mấy lần, còn có thể tiếp tục nói.

Chỉ cần không đề cập tới những chuyện phiền lòng của hai đứa con, vẫn là có thể nhìn ra quan hệ của Thái Hậu và Quảng Đức trưởng công chúa rất tốt.

Lúc này, một tiểu cung nữ vẻ mặt lo lắng đi vào, nói nhỏ gì đó bên tai Huệ cô cô.

Huệ cô cô nghe xong thì vẻ mặt cũng trở nên lo lắng, bà cúi người xuống, nói nhỏ bên tai Thái Hậu: "Thái Hậu, Ngọc tiểu lang quân và Chu tiểu nương tử ở thiên điện cãi vã rồi."

Tuy rằng bà nói rất nhỏ, nhưng là Bối Tịnh Sơ ở ngay trong lòng n.g.ự.c Thái Hậu, hơn nữa tai của nàng rất tốt.

Cho nên Bối Tịnh Sơ cũng nghe thấy rồi.

Nàng nháy mắt không buồn ngủ nữa: [Cãi vã rồi?]

[Cãi vã cũng quá không thú vị, đánh nhau đi đánh nhau đi!]

Rất chi là hả hê.
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 89: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC


Thái Hậu có chút buồn cười, đánh nhau là không có khả năng.

Nhân Thọ Điện đều là người của bà, hai đứa nhỏ cãi nhau thì không có việc gì, nhưng nếu là đánh nhau thì bọn họ sẽ ngăn cản.

Thái Hậu mỉm cười nói với trưởng công chúa: "Ngọc nhi ở bên kia cãi nhau với một đứa bé, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi."

Thái Hậu cảm thấy là một chuyện thú vị, bà nhanh chóng chia sẻ cho trưởng công chúa.

Không nghĩ tới phản ứng của trưởng công chúa lại rất lớn.

Nàng ta vụt đứng lên, bởi vì động tác quá lớn, còn choáng váng đứng không vững.

Cung nữ bên cạnh lập tức đỡ nàng ta.

"Cãi nhau?"

"Là đứa nhóc to gan lớn mật nào, dám giương oai ở Nhân Thọ Điện!"

"Ngọc nhi từ nhỏ ngoan ngoãn nhát gan, nhất định là bị thiệt."

"Mẫu thân, chúng ta mau đi xem đi!"

Bối Tịnh Sơ bị chọc cười: [Bị thiệt, ha ha ha ha, ngoan ngoãn nhát gan… Lọc kính này dày đến mức nhìn không rõ luôn rồi!]

Thái Hậu bất đắc dĩ bị trưởng công chúa lôi kéo cùng đi thiên điện.

Rất không khéo, lúc này Chu Hoan Tửu đang chiếm thượng phong: "Ngươi nói mẫu thân ngươi là trưởng công chúa, khinh thường phụ thân ta là thứ dân!"

"Nhưng ngươi vừa gặp mặt đã kỳ thị xuất thân của ta, chẳng có phong thái nhi tử của công chúa chút nào, trưởng công chúa cũng quá thảm, sao lại có đứa con giống heo như vậy!"

"Ngươi cũng chỉ biết lấy mẫu thân ra mà lên mặt thôi, ngươi lại tính là cái thá gì, có tư cách gì mà kỳ thị người khác?"

"Sao không lấy một bãi nước tiểu tự soi đi!"

Câu cuối cùng mắng chửi người có chút cao cấp, không có chỉ số thông minh cao thật đúng là nghe không hiểu.

[Sao ngươi không tiểu một bãi tự soi gương đi?]

Bối Tịnh Sơ có một cảm giác vui thích kỳ lạ, Chu Hoan Tửu trong khoảng thời gian này bận rộn đi học không có thời gian chơi với vị biểu cô này, đối phương vẫn là học được một ít thứ.

Trưởng công chúa không rảnh quan tâm tới quy tắc phải đi sau Thái Hậu nữa, trực tiếp bước nhanh tới.

Thái Hậu ôm Bối Tịnh Sơ, sợ làm ngã nàng nên cũng không dám đi nhanh.

Các cung nhân khác càng là không dám vượt qua Thái Hậu một bước.

Cứ như vậy không ai ngăn cản, trực tiếp để cho nàng ta vọt vào, đẩy Chu Hoan Tửu ra, sau đó bế tiểu nhi tử thân yêu của mình lên.

Triệu Ngọc vừa thấy mẫu thân, lập tức thay đổi vẻ mặt khác, ấm ức nhăn mặt, nhỏ giọng kêu: "Mẫu thân~"

Giọng nói kia ——

Đây là bạch liên hoa nhỏ tuổi bản nam sao?

Nếu không phải Bối Tịnh Sơ đã xem được đầu đuôi chuyện vừa rồi thông qua hệ thống, rất có thể nàng đã tin rằng thật là Triệu Ngọc bị bắt nạt.

Kỹ thuật diễn này, đặt ở cổ đại quả thực là bị mai một nha huynh đệ.

"Không sợ, không sợ, có mẫu thân đây."

An ủi Triệu Ngọc xong, trưởng công chúa quay qua.

"Mẫu hậu, ngày đầu tiên Ngọc nhi tiến cung đã bị người ta nhục mạ, sao nhi thần có thể yên tâm, làm sao dám để thằng bé tiếp tục ở tại Nhân Thọ Điện!"

Nàng ta muốn một lời bảo đảm từ Thái Hậu.

Không ngờ Thái Hậu lại nhướng mày: "Ngươi là đang uy h.i.ế.p ai gia sao?"

Người từ thải nữ cấp thấp nhất một đường bò đến vị trí Hoàng Hậu, giam cầm tứ phi, g.i.ế.c Thái Tử, đoạt ngôi vị hoàng đế, lãnh đạo cấm quân chính điện cùng nhi tử đồ long, sao có thể chỉ là một phụ nhân bình thường.

Hoàng Hậu Việt Triều là có binh quyền, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có thị vệ cấm quân chính điện là thuộc quản lý của Hoàng Hậu.

Hơn nữa còn quản lý một bộ phận kho vũ khí của hoàng cung.

Có điều chuyện quản lý kho vũ khí này đã bị đương kim hoàng đế huỷ bỏ.

Bởi vì khi hắn thượng vị, Thái Hậu đã mở kho vũ khí trợ giúp hắn, một màn "Phụ từ tử hiếu" này để cho hắn ý thức được, quyền lực của Hoàng Hậu quá lớn, cái ghế dưới m.ô.n.g hoàng đế không quá chắc chắn.

Thái Hậu ngày thường hòa ái chỉ là bởi vì ngươi không phải địch nhân của bà ấy, tựa như một con mãnh hổ được ăn uống no đủ, thoả mãn nằm trên bãi cỏ dưới ánh nắng.

Khi có người không cẩn thận đi ngang qua lãnh địa của hổ, nó cũng chỉ là lười nhác nhấc lên mí mắt, thấy trên người đối phương chỉ có một chút xíu thịt không đủ nhét kẽ răng, lười đi săn nên mới mặc cho ngươi đi ngang qua chỗ của nó mà thôi.

Nhưng điều này không có nghĩa là ngươi có thể vuốt râu hổ!

Cũng may, lần này kẻ dám “vuốt râu hổ” là chú hổ con mà bà nuôi lớn.

Cho nên bà chỉ là mắng một chút, nhưng cũng đủ khiến cho hổ con phải kinh sợ rồi.

Thậm chí Thái Hậu còn rất là cho nàng ta mặt mũi rồi, bà không có nói thẳng ra rằng Triệu Ngọc cũng không phải bà cầu xin tới Nhân Thọ Điện, mà là Quảng Đức trưởng công chúa vội vàng đưa tới.

Triệu Ngọc có tốt hay không, có liên quan gì tới bà, bà chỉ là nể mặt Khâu quý phi nên mới bảo vệ Quảng Đức trưởng công chúa phú quý cả đời mà thôi.

Chỗ của Thái Hậu có một Bối Tịnh Sơ, một Chu Hoan Tửu, thường thường lại có cả hoàng đế đến xem náo nhiệt, đã đủ ầm ĩ rồi.

Còn tưởng rằng bà vẫn còn là bà lão cô đơn, luôn muốn có người bầu bạn hay sao.
 
Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi
Chương 90: CHU HOAN TỬU VS TRIỆU NGỌC (2)


Quảng Đức trưởng công chúa rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tuy Thái Hậu dung túng nàng ta, nhưng vẫn là có mức độ.

Thái Hậu không phải quả hồng mềm, nàng ta tìm kiếm một chút, lại tìm được một quả hồng mềm dễ bóp.

"Đệ đệ bị bắt nạt ngươi chỉ đứng nhìn thôi sao?"

"Có ca ca nào như ngươi sao?"

Giọng Triệu Kiềm lí nhí nhưng vẫn kiên định giải thích: "Mẫu thân, là đệ đệ bắt nạt Chu tiểu nương tử trước..."

Trưởng công chúa căn bản không để cho cậu nói hết lời: "Cái đồ ăn cây táo rào cây sung này, vừa đi học đã khuỷu tay quẹo ra ngoài!"

"Ta phí công nuôi dưỡng ngươi 6 năm, cực cực khổ khổ sinh ngươi ra, nuôi ngươi lớn từng này chính là để ngươi khuỷu tay quẹo ra ngoài, giúp đỡ người ngoài bắt nạt đệ đệ sao?"

Hiện tại Triệu Kiềm vẫn còn chưa có luyện thành kĩ năng khẩu chiến với triều thần sau này sẽ giúp đỡ cho Bối Tịnh Sơ rất nhiều, một cái miệng rất tài có thể lấy một địch trăm, bây giờ đối mặt với sự quở trách của mẫu thân cậu chỉ có thể á khẩu không nói được câu nào.

Bối Tịnh Sơ muốn mắng người, tuy rằng nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ của trẻ con để mắng.

Nhưng còn chưa có mắng ra, đã có người thay nàng mở miệng.

Chu Hoan Tửu được tiểu cung nữ nâng dậy, vỗ vỗ bụi trên váy.

Sau đó, bé chạy tới chắn trước mặt Triệu Kiềm, chắn ngang bầu không khí đang căn thẳng giữa một lớn một nhỏ.

“Cậu ấy cũng không có làm gì sai, tại sao bà lại vu oan cậu ấy như vậy?”

“Bà thật sự là mẫu thân của cậu ấy sao? Mẫu thân của ta từng nói, không có mẫu thân nào không thương con của mình, bà không thương cậu ấy chút nào, cậu ấy là do bà nhặt về sao?”

“Mỗi lần ta hỏi mẫu thân của ta, ta từ đâu ra, mẫu thân của ta đều sẽ nói là bà ấy nhặt ta từ trong đống rác!”

“Nhưng ta không tin đâu, hì hì, ma ma nói rồi, ta chính là do mẫu thân của ta sinh ra!”

Theo mỗi lời của Chu Hoan Tửu nói ra, sắc mặt Trưởng công chúa càng ngày càng khó coi, khó trách có thể gây gổ ồn ào với Ngọc nhi, đúng là một con nhóc thối không hiểu tôn ti, không biết trời cao đất dày.

“Mẫu hậu, đây là con cái nhà ai?”

Nàng ta còn biết trước tiên phải hỏi Thái Hậu một chút, xem đứa bé này có thân phận gì, mới nghĩ cách làm sao bắt nạt nó.

“Là điệt nữ của ai gia.”

Trong kinh thành này rất nhiều người đều biết chuyện Tín quốc công bị giáng chức.

Bình thường tước vị đều chỉ cần một lần gia phong là có thể giữ cả đời, con cháu còn có thể kế thừa.

Mà tình huống mới được gia phong mấy năm đã bị giáng chức là rất hiếm thấy, đã tạo thành một trận thảo luận trong kinh thành.

Trưởng công chúa đã không còn chút kiêng dè nào với Chu Hoan Tửu nữa.

“Một đứa nữ nhi của tội thần cũng dám tranh cãi với Ngọc nhi sao! Mẫu thân, sao người có thể chấp nhận trong Nhân Thọ Điện không có quy tắc gì như thế!”

Bối Tịnh Sơ: [Không hổ là người có thể nuôi ra đứa trẻ hư đốn như Triệu Ngọc, ta phải sớm hiểu ra rồi mới đúng, phía sau một đứa trẻ hư đốn nhất định là một gia trưởng xấu xa.]

[Bằng không ngay khi đứa trẻ hư lần đầu tiên giở trò đã đã được uốn nắn rồi.]

Thái Hậu không biết trẻ hư có nghĩa là gì, nhưng cũng rất dễ dàng hiểu ra.

Bà ấy lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến bức tranh minh họa rõ ràng cái gì gọi là phụ nhân nhược dã, nhi vi mẫu tắc cường.*

*婦人弱也, 而為母則強 - Phụ nữ tuy yếu đuối, nhưng khi đã làm mẹ thì mạnh mẽ)

Quảng Đức trước kia nói chuyện đều rất dịu dàng nhỏ nhẹ, không nghĩ tới có nhi tử mình thích thì lại giống như phát điên vậy.

Hay là nàng ta thật sự thích bắt nạt kẻ yếu, thấy Tửu Nhi chỉ là một đứa bé thì cảm thấy dễ bắt nạt?

Thái Hậu đột nhiên cảm thấy phương pháp giáo dục của mình có phải thật sự có vấn đề hay không?

“Tửu Nhi là điệt nữ của ai gia, theo bối phận mà nói, con bé là biểu muội của ngươi, là biểu cô của Triệu Ngọc.”

“Ngươi muốn nói quy tắc, Triệu Ngọc bất kính với trưởng bối, chẳng phải là tội lớn hơn sao?”

Chu Hoan Tửu ngạc nhiên nhìn Triệu Ngọc, lại quay qua nhìn Triệu Kiềm.

“Ta là biểu cô của các ngươi?”

Trong cái đầu nho nhỏ của bé có nghi hoặc rất lớn.

Trưởng công chúa hô to: “Mẫu thân!”

“Còn làm ầm ĩ nữa thì lập tức mang cục cưng bảo bối của ngươi trở về đi, Hoằng Văn Quán cũng đừng vào nữa, Nhân Thọ Điện của ai gia không phải là nơi để các ngươi la lối om sòm!”

Trưởng công chúa không dám tiếp tục làm to chuyện, hung hăng trừng Chu Hoan Tửu một cái.

Chu Hoan Tửu làm một cái mặt quỷ với nàng ta, sắc mặt trưởng công chúa tối sầm lại.

Bối Tịnh Sơ vỗ vỗ tay nhỏ của mình, xuất sắc, quá xuất sắc!

Ầm ĩ một trận, ba mẫu tử bọn họ rốt cuộc được sắp xếp nơi ở trong Nhân Thọ Điện.

Ngày hôm sau, trưởng công chúa đi thăm hỏi Phương phi, nàng ta ở lại hậu cung một đoạn thời gian, vẫn là phải đi thăm hỏi người quản lý lục cung hiện tại một chút.
 
Back
Top Bottom