Diệp Linh đã chết.Diệp Linh là một con vẹt mẫu đơn, còn chưa tìm được cho mình một người chủ nhân thích hợp thì đã chết ở khu chợ chim huyên náo.Cục Xuyên Nhanh, đại sảnh chuyển giao linh hồn.
Ngoài linh hồn của con người, nơi này cũng tiếp nhận những linh hồn thú vật chưa mở linh trí nhưng có chấp niệm sâu nặng.【 Chào cậu. 】 một quả cầu ánh sáng tròn trịa lẳng lặng bay tới trước mặt cậu, 【 Tui là hệ thống 778, chào mừng đến với Cục Xuyên Nhanh.
Trước tiên, mời cậu trả lời mấy câu hỏi cơ bản của tui. 】Đầu óc vẫn còn hỗn loạn, Diệp Linh bản năng ưỡn thẳng thân hình nhỏ bé, hai móng vuốt khép lại, giống như vô số ngày đêm đã qua, khi cậu một mình đứng trên chiếc cọc lạnh băng trong lồng triển lãm, theo thói quen duy trì một tư thế ngoan ngoãn.【 Câu hỏi thứ nhất, cậu tên là gì? 】778 hỏi."
Chíp chíp."
Diệp Linh phát ra tiếng kêu của vẹt, lại bị chính mình dọa cho giật mình.Cậu nghe rõ ràng một giọng thiếu niên trong trẻo dễ nghe của con người, từng chữ rành mạch thốt ra hai chữ "Diệp Linh"!【 Rất tốt.
Đừng sợ hãi, chúng ta có thể thông qua tinh thần lực để giao tiếp bằng ngôn ngữ của con người. 】778 hài lòng lắc lư, hỏi tiếp, 【 Câu hỏi thứ hai, cậu là giống loài gì? 】Nửa năm sống ở chợ chim hoa, Diệp Linh sớm đã nghe quen những lời bàn tán của con người về cậu.Bộ lông đầu màu vàng rực rỡ là dấu hiệu dễ thấy nhất của cậu, còn có đôi mắt tròn ươn ướt, chiếc mỏ chim màu cam có độ cong xinh đẹp, cùng với bộ lông vũ đặc biệt xù mềm mại như màu sắc chuyển dần của bánh macaron.【Mặt trắng, đầu vàng, lưng lam, thân xanh táo và quế đậm! 】 Diệp Linh kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ xù lông, cố gắng thể hiện giá trị con người đắt đỏ có một không hai trên thị trường của mình.
Sợ quả cầu ánh sáng trước mắt không hiểu, cậu lại bổ sung, 【 Ừm, con người đều nói tui là vẹt mẫu đơn! 】【 Mẫu đơn... sao? 】 Ánh sáng lưu chuyển của quả cầu hơi khựng lại, 【 Ừm... mẫu đơn thì không thành vấn đề, những nhiệm vụ ở thế giới nhỏ này không có yêu cầu về kinh nghiệm tình cảm. 】"...Chíp?"
Diệp Linh hoang mang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.Một người một thống không cùng tần số, giao tiếp lại thuận lợi một cách kỳ quái.【 Tóm lại, đây là Cục Xuyên Nhanh, tui là hệ thống tiếp đãi chuyên thuộc của cậu . 】778 đi vào vấn đề chính, ngữ khí trở nên quy củ, 【 Trước tiên, cậu cần xác định một điều: Cậu đã chết. 】Diệp Linh đột nhiên nhảy lùi về sau một bước, toàn thân lông vũ nháy mắt dựng đứng, xù lên như một quả cầu bông kinh hãi.【 Nhưng mà, không sao cả! 】778 lấy một hơi thật dài, 【 Chỉ cần cậu gia nhập Cục Xuyên Nhanh của chúng tui, là có thể có được cuộc sống mới!!
Nội dung công việc của cậu rất đơn giản, chỉ cần xuyên qua các thế giới nhỏ để thực hiện nhiệm vụ, kiếm điểm tích lũy.
Điểm tích lũy có thể đổi bất cứ thứ gì cậu muốn trong cửa hàng ảo, mỹ thực, đồ chơi, vàng bạc châu báu, nhà đẹp xe sang...
Chỉ có cậu không nghĩ tới, không có gì Cục Xuyên Nhanh không làm được! 】Đáng tiếc, lời tuyên ngôn đầy cám dỗ này vẫn chưa gợn lên sóng lòng trong lòng chú vẹt nhỏ.
Đôi mắt tròn xoe của cậu mờ mịt, đầu cũng không nghiêng.778 lập tức thay đổi sách lược, tung ra mồi nhử mang tính "chim" hơn: 【 Cậu cậu còn sẽ mang hình dáng con người để thực hiện nhiệm vụ!
Chỉ cần tích lũy đủ điểm, cậu thậm chí có thể mua thuốc cải tạo huyết thống, từ đây thoát thai hoán cốt, trở thành con người thực sự!!! 】"Chíp!"
Đôi mắt tròn xoe của chú chim nhỏ rõ ràng sáng lên.778 rèn sắt khi còn nóng: 【 Cậu biết không?
Cục Xuyên Nhanh của chúng tui có một vị đại tiền bối danh tiếng lẫy lừng!
Cậu ta ban đầu cũng là một con chim tinh!
Hình như là... sẻ núi thì phải?
Dù sao, dù sao thì chủng loại cũng không quý bằng cậu !
Nhưng cậu ta không những hóa người thành công, còn trở thành một siêu cấp soái ca mê đảo chúng sinh!!! 】Mồi nhử cực lớn đã được tung ra, 778 mong đợi xoa xoa đôi tay không tồn tại.Thế nhưng, ánh sáng trong mắt chú chim nhỏ lại nhanh chóng ảm đạm đi.778 cắn răng, không ngừng cố gắng: 【 Ngoài tiền bối chim của cậu ... còn có tiền bối thống của ta!
Trong lịch sử cũng có tiền lệ hệ thống thông qua sát hạch, lột xác thành công thành người!
Cậu lẽ nào không khao khát sao?
Trở thành con người!
Cậu sẽ có được tay chân linh hoạt để khám phá mọi ngóc ngách của thế giới, nghênh đón thử thách và mạo hiểm, nếm trải vô tận mỹ thực, tận hưởng các loại hình giải trí, còn có thể... cùng trai xinh gái đẹp...】"Chíp chíp..."
Giọng chú chim nhỏ trở nên hữu khí vô lực.【 Tại sao chứ?! 】778 không thể hiểu nổi, quả cầu ánh sáng kích động lấp lánh, 【 Cậu không muốn sao?
Bây giờ!
Lập tức ký kết khế ước với tui, để tui trở thành hệ thống phục vụ chuyên thuộc của cậu !
Để chúng ta kề vai chiến đấu, bắt đầu từ con số không, cùng nhau phấn đấu...】"Chíp chíp."
Chú chim nhỏ lắc lắc lông đuôi, chỉ là bị khẩu hiệu sục sôi của 778 lây nhiễm.Chim nhỏ lẽ ra phải là giống loài đơn thuần hơn con người rất nhiều, lúc này lại khiến hệ thống thông minh vô cùng lúng túng.【 Tui, tui có thể giúp cậu xin một ít phúc lợi tân thủ! 】778 bắt đầu nhượng bộ, 【 Theo quy định, cậu cần thích ứng 18 năm với thân thể con người mới có thể chính thức bắt đầu nhiệm vụ.
Tui có thể giúp cậu tăng tốc độ dòng chảy thời gian, còn có thể giúp cậu xin dung dịch dinh dưỡng ngon hơn! 】778 ngày càng vội vàng: 【 Chúng ta sắp đến là thế giới tiểu thuyết dưới trướng Tấn Giang!
Bên trong soái ca như mây đó!
Ừm...
Nếu cậu không thích soái ca, mỹ nữ cũng có rất nhiều!
Hoặc là cậu thích chim, mèo, chó... cái gì cần có đều có...】Chú chim nhỏ nghe đến mơ màng buồn ngủ, túm lông ngốc màu vàng lắc qua lắc lại.Đúng lúc này, vòng xoáy không gian cách đó không xa chợt sáng lên ánh bạc, hai bóng người mới chậm rãi hiện ra —— giống như Diệp Linh, là linh hồn chết bất đắc kỳ tử đến trạm trung chuyển.
Một thanh niên loài người mặt đầy kinh hoảng, và một con chó Golden Retriever trung thành tận tụy che trước người anh ta.【 Oa, vậy mà lại có linh hồn động vật tới nữa? 】778 cảm thán một tiếng, 【 Xem ra nó và chủ nhân có ràng buộc rất sâu sắc, thế mà có thể cùng bị truyền tống đến đây. 】Ánh mắt 778 quay lại, phát hiện chú chim nhỏ màu vàng lạnh nhạt với nó, giờ phút này lại đang nhìn không chớp mắt, tha thiết nhìn về phía hai chủ tớ kia, thân hình nhỏ bé lộ ra một nỗi khao khát khó tả.【 Cậu ...】778 cẩn thận, lần thứ vô số thử phỏng đoán tâm tư của chim, 【 có phải... cũng muốn một người chủ nhân? 】"Chíp!!"
Diệp Linh đáp lại một tiếng trong trẻo vang dội chưa từng có.【 Vậy thì tốt quá!
Mau ký kết khế ước với cậu đi!
Ngươi có thể đến thế giới nhỏ để tìm kiếm chủ nhân mình mong muốn! 】778 kích động đến mức ánh sáng đại thịnh, 【 Những thế giới nhỏ chúng ta sắp đến, là do chủ hệ thống cố ý giao cho tui, là loạt nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, cực kỳ mấu chốt!
Trong những thế giới này, nhân vật cậu đóng vai tuy là pháo hôi, nhưng quan trọng nhất!
Cậu chủ động, dũng cảm, bất khuất kiên cường!
Cần...
ờ, mặt dày mày dạn mà quấy rối... không phải, theo đuổi nhân vật chính...】"Chíp?"
Chú chim nhỏ nghiêng đầu, nghe hiểu lơ mơ.【 Tới tới tới, đóng dấu tay vào đây...
à không, là đóng dấu chân của cậu lên. 】778 từng bước dẫn dắt, ngữ khí mang theo sự vội vàng, 【 Chi tiết nhiệm vụ cụ thể, chúng ta ký hợp đồng xong rồi nói! 】18 năm sau.Bên trong không gian Chủ Thần.Thiếu niên ngồi xếp bằng ngẩn người, trông khoảng mười tám mười chín tuổi.Mái tóc ngắn sảng khoái mang màu vàng nhạt mềm mại, chất tóc xù mềm, nhưng trên đỉnh đầu có một túm lông ngốc không nghe lời vểnh lên.
Giống như chú vẹt nhỏ năm đó đứng trên giá đỡ, khép móng vuốt duy trì tư thế ngoan ngoãn, nhưng lại luôn không nhịn được mà ngó nghiêng ra thế giới bên ngoài.【 Ký chủ!
Cậu cuối cùng cũng thành niên rồi!
Chúng ta cuối cùng cũng có thể bắt đầu thực hiện nhiệm vụ! 】788 kích động kêu gọi.Diệp Linh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt kia trong veo sáng ngời màu ngọc bích.
Tràn ngập sự mong đợi và tò mò đối với thế giới mới.【 Ký chủ, cậu hẳn là đã hoàn toàn quen với thân thể con người rồi chứ? 】 giọng 778 không thể chờ đợi được, 【 Vậy thì, chúng ta hãy lập tức lên đường, đến thế giới nhỏ đầu tiên! 】Diệp Linh ngoan ngoãn gật đầu: "Không thành vấn đề."【 Không hổ là ký chủ do bổn thống dốc hết tâm huyết vất vả nuôi dưỡng! 】So với con người bình thường, Diệp Linh quả thực ngoan đến không thể tưởng tượng.
778 cuối cùng cảm thán một tiếng, hóa ra một quả cầu ánh sáng, ánh sáng trắng nhanh chóng lấp lánh.【 Bối cảnh thế giới nhỏ bắt đầu truyền tải ——】【 Đây là một thế giới vườn trường.
Nam chính là đóa hoa cao lãnh, hotboy trường học lạnh lùng, người theo đuổi vô số.
Cậu , chính là người đặc biệt nhất, khiến hắn "để ý" nhất trong số đó!
Không chút khoa trương mà nói, không có sự trợ giúp của cậu , sẽ không có lương duyên cuối cùng của nam nữ chính!! 】"Sau đó thì sao?"
Diệp Linh hai mắt tỏa sáng, tha thiết hỏi.【 Cậu là một kẻ si tình biến thái theo dõi cuồng thầm yêu nam chính. 】Phong cách đột ngột thay đổi.【 Cậu cần liên tục theo dõi, chụp lén nhân vật mục tiêu, cuối cùng, ở sân thượng khu dạy học tiến hành một màn "tỏ tình sâu sắc" với mục tiêu.
Thân là thẳng nam, nam chính sẽ bị cậu làm cho ghê tởm đến tột đỉnh, tức đến hộc máu mà công bố chuyện xấu theo dõi của cậu ra thiên hạ, tiến hành sỉ nhục cậu cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sau khi cậu thân bại danh liệt bị buộc thôi học, nhiệm vụ xem như hoàn thành! 】Ừm...?Diệp Linh bắt đầu do dự.【 Chờ nhiệm vụ kết thúc, cậu có thể tự do hoạt động trong thế giới này, tìm kiếm chủ nhân mà cậu tha thiết ước mơ! 】778 vội vàng bổ sung, ngữ khí mang theo sự dỗ dành, 【 Thật ra thì, điều kiện cậu thân của nam chính rất tốt.
Hắn chính là con cưng của Thiên Đạo trong thế giới này, sở hữu bàn tay vàng mạnh nhất và ngoại hình cao cấp nhất!
Hắn trí tuệ rộng lớn, tuyệt đối không phải người tính toán chi li đâu ~ Chờ hắn và nữ chính lương thiện nên duyên vợ chồng, tất cả cốt truyện hoàn thành, ngươi thậm chí còn có cơ hội tìm kiếm sự tha thứ của hắn, trở thành bạn bè với hắn đó!! 】Diệp Linh: 【...】Ừm?Hình như... có chỗ nào đó không đúng lắm?Cậu không thể phản ứng lại ngay lập tức, 18 năm sống trong không gian ảo của Cục Xuyên Nhanh, cậu vẫn luôn chuyên tâm học tập những kiến thức thường thức và kỹ năng cơ bản của thế giới loài người, mà không có bất kỳ sự linh hoạt nào trong cách đối nhân xử thế.
Việc dạy học được tiến hành thông qua hệ thống thông minh, cậu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với con người sống.Mà hệ thống am hiểu sâu sắc các kịch bản lừa gạt của con người, chiêu trò vô cùng cao minh, đây không phải là điều mà một chú chim nhỏ đơn thuần có thể nhìn thấu trong một sớm một chiều!【 Thế giới nhỏ bắt đầu tải! 】778 tự mình đẩy nhanh tiến trình, 【 Thế giới nhỏ đang tải...
Mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng...】Trước mắt Diệp Linh đột nhiên tối sầm.Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã ở trong một môi trường xa lạ.Trường cấp ba XX, hành lang sân vận động.Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt, mặt sàn gạch men trắng lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trắng bệch trên đầu, hai bên hành lang là những cánh cửa phòng đóng chặt liên tiếp.Một cảm giác thuộc về nơi của "con người" ập đến, khiến chú chim nhỏ mới vào đời như cậu cảm thấy bất an và gò bó theo bản năng.Cậu theo bản năng tìm kiếm lối ra, vừa mới rẽ qua một góc chất đầy dụng cụ vệ sinh ——Tầm nhìn rộng mở, rồi lại nháy mắt ngưng đọng!Phía trước không xa, chính là cửa phòng thay đồ nam.Một nam sinh thân hình cao lớn cường tráng quay lưng về phía cậu, hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi, mái tóc đen ướt đẫm áp sát da đầu, giọt nước theo đường cong mượt mà của cổ chảy xuống, trượt vào bờ vai rộng và rõ nét.Hắn đang hơi khom lưng, tùy ý giũ ra một chiếc áo phông khô ráo.
Làn da trắng nõn do ngâm mình trong bể bơi quanh năm, tỏa ra mùi Clo đặc trưng của hồ bơi bốc hơi, cùng với hơi thở hormone bùng nổ sau khi vận động của cơ thể trẻ trung.Đầu Diệp Linh "ong" một tiếng, căn bản không đi phân biệt thân phận đối phương, đã sợ đến mức lông vũ không tồn tại trên người dựng đứng, không nói hai lời quay người bỏ chạy!Thế nhưng vừa mới bước được hai bước đã vô tình đá phải một cái lon, phát ra tiếng loảng xoảng giòn giã, đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.Bóng người ở cửa phòng thay đồ đột nhiên khựng lại, cảnh giác quay người lại, trong mắt hiện lên một tia phiền chán rõ ràng.Lại là những kẻ mê trai phiền phức đó sao?Động tác của hắn lưu loát đến kinh người, thành thạo mặc chiếc áo phông khô ráo qua đầu, che đi tất cả cảnh tượng khiến người ta mơ màng.【 Ký chủ!
Mau quay lại!
Đó chính là nam chính Giang Liên! 】778 gào thét trong đầu Diệp Linh, 【 Cốt truyện!
Đừng quên cốt truyện!
Cậu bây giờ nên giống một tên biến thái trốn sau khe cửa rình mò, sau đó lấy điện thoại ra chụp lén!
Tiếng chụp ảnh sẽ kinh động hắn, sau đó cậu dựa vào kỹ thuật theo dõi thành thục mà chuồn mất! 】Diệp Linh khó khăn phanh lại, căng da đầu vòng trở về.Cậu vừa mới cẩn thận thò ra nửa người, đang muốn nhìn trộm mục tiêu qua khe cửa."
Cạch."
Cửa phòng thay đồ không hề báo trước mà bị kéo ra từ bên trong.Bóng người cao lớn của thiếu niên như một tòa tháp sắt đổ ập xuống cửa, bốn mắt nhìn nhau với cậu.Giang Liên đã ăn mặc chỉnh tề, mái tóc ướt bị hắn tùy ý vuốt ngược ra sau, để lộ vầng trán bóng loáng và khuôn mặt tuấn tú.Nhưng giờ phút này, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm Diệp Linh, bên trong rõ ràng tràn ngập sự không vui khi bị làm phiền.—— Diệp Linh.Cái thiếu niên có cảm giác tồn tại mờ nhạt, luôn cuộn tròn ở góc thùng rác hàng cuối cùng trong lớp học, trong ấn tượng của Giang Liên, giống như một vệt bóng mờ có cũng được mà không có cũng được ở góc tường.Các cậu học coi cậu ta như "ôn dịch", ghét bỏ mà tránh xa, trong những lời xì xào bàn tán luôn kèm theo những nhãn mác như "không tắm rửa", "nhặt từ đống rác", "cả người hôi thối".Giang Liên chưa bao giờ tham gia vào những trò xa lánh ấu trĩ đó, nhưng ở trong môi trường đó, những lời đồn thổi vớ vẩn giống như bụi bặm, không thể tránh khỏi mà bám lên người hắn.Lúc này, cái "bóng mờ" này lại xuất hiện một cách khó hiểu ở nơi không nên xuất hiện, va phải mình một cách trùng hợp.Mày Giang Liên nhíu càng chặt hơn, cảm giác chán ghét sinh lý khó có thể kìm nén từ từ dâng lên.Ánh mắt hắn lướt qua người Diệp Linh, mọi thứ đều giống như trong trí nhớ, nhưng dường như... lại có chỗ nào đó khác biệt?
Ví dụ như mái tóc ngắn màu vàng nhạt kia... trông có vẻ ngoài dự đoán, bồng bềnh sạch sẽ?"...Cậu đang làm gì vậy?"
Khi Giang Liên mở miệng, hắn theo bản năng nín thở, chuẩn bị nghênh đón sự tấn công của mùi vị khó chịu trong dự đoán."
Ờ...
Cậu, điện thoại của tui hình như bị kẹt rồi."
Lần đầu tiên ở trong thế giới nhiệm vụ gần gũi đối diện với một "con đực" loài người sống sờ sờ, đầy cảm giác áp bức, Diệp Linh căng thẳng đến mức lưỡi thắt lại, tứ chi cứng đờ.Điện thoại có kẹt hay không còn không biết, nhưng chính cậu rõ ràng đã bị đơ.Đúng là không chỉ hành vi lén lút, nói chuyện cũng lộn xộn, quả thực khó hiểu đến cực điểm."...Cái gì?"
Mày Giang Liên nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi, giọng trầm thấp, mang theo sự thiếu kiên nhẫn rõ ràng.Lần này mở miệng chất vấn, hắn nóng nảy đến mức vô thức thả lỏng hơi thở.Mùi hương trên người thiếu niên lập tức chui vào khoang mũi, nhàn nhạt, tựa như có như không.Giang Liên ngẩn người.Không phải mùi hôi.Ngược lại, giống như vải bông sạch sẽ đã phơi qua nắng, hòa quyện với hơi thở trong lành của cỏ xanh sau cơn mưa.Rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức... thậm chí có chút dễ ngửi?
Điều này hoàn toàn khác với tất cả những lời đồn thổi hắn từng nghe."
Cậu... cậu có thể giúp tui không?"
Diệp Linh bị ánh mắt dò xét của đối phương nhìn đến da đầu tê dại, luống cuống tay chân mò điện thoại trong túi.Cuối cùng, cậu lại cứ thế tùy tiện đưa điện thoại ra, ngón tay lung tung chọc chọc điểm điểm trên màn hình.【 Ký chủ!
Cậu phải chụp lén hắn! 】778 vô cùng đau đớn nhắc nhở.【 Tui biết...】 nhưng đã bị phát hiện rồi thì làm sao bây giờ!?
Diệp Linh cũng rất tuyệt vọng.Diệp Linh nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó giống như đưa ra củ khoai lang phỏng tay, thẳng tắp chọc màn hình đến trước mắt Giang Liên.Giang Liên phản xạ có điều kiện bắt lấy chiếc điện thoại suýt nữa bị dúi vào mặt."
Chính là chỗ này... kẹt rồi."
Diệp Linh căng thẳng đến mức yết hầu chuyển động, cẩn thận vươn một ngón tay, cách không khí vài centimet, hờ hững chỉ vào nút chụp màu đỏ phía dưới màn hình, "Chính là... cái màu đỏ đó, giúp tui ấn một chút?"
Giang Liên cúi đầu.Trên màn hình điện thoại, rõ ràng là giao diện camera trước tự chụp, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy hoang mang của chính hắn.Giang Liên: "..."
Nút chụp camera?
Bị kẹt?
Còn là chế độ tự chụp?Diệp Linh thấy hắn không lập tức từ chối, thế mà hưng phấn mà thúc giục thêm một tiếng: "Ấn một chút cái nút tròn màu đỏ đó là được rồi!"
Giang Liên: "?"
Lẽ nào hắn trông có vấn đề về trí lực?Tác giả có lời muốn nói:Đột nhiên mở hố!Bộ này cảm giác tìm lại được trạng thái, không nhịn được mà đăng lên trước [đáng thương][đáng thương]Tôi cố gắng viết, các bạn cứ tùy tiện xem nhé!