Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi

Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 10: Chương 10



Bạn học khác phản bác:

“Nói nhảm, đương nhiên có rồi, anh ấy là vận động viên mà!”

“Cơ bụng là của hồi môn tốt nhất của đàn ông đó!”

“Nông cạn, đổi chủ đề khác đi! Trình Dực có bao nhiêu của hồi môn?”

Tôi thật sự khâm phục, đã 2h sáng rồi!

Quả nhiên, trò chuyện phiếm quên luôn ngủ.

Tôi dậy đi vệ sinh, ra phòng khách uống nước.

Vừa uống vừa trả lời những câu hỏi vô thưởng vô phạt.

Tôi gửi voice trong nhóm:

“Đúng vậy, cơ bụng là của hồi môn tốt nhất.”

Những câu khác, thì một chữ cũng không hé.

Sáng hôm sau.

Khi đang ăn sáng, Trình Dực hiếm hoi mặc áo sơ mi trắng ôm sát.

Ánh nắng chiếu xiên qua cửa kính.

Khiến chiếc áo vốn đã mỏng càng trở nên trong suốt.

Tấm áo mỏng manh dán chặt vào người Trình Dực, mơ hồ phác ra từng đường nét cơ ngực và cơ bụng của anh.

Tôi vừa uống sữa bò, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào eo anh hồi lâu.

“áo này, có phải hơi nhỏ không?”

Anh nghiến răng, mặt đầy bất lực.

Tôi cố nói chuyện:

“Sao anh mua áo sơ mi chật thế?”

Anh bực bội đáp: “Giặt bị co.”

Nhưng mác còn chưa cắt.

Tôi luôn có cảm giác Trình Dực hôm nay kỳ lạ làm sao, như đang cố nhịn điều gì.

Tối đi học về, ngoài trời đổ tuyết.

Vừa bước vào nhà.

Tôi đã thấy Trình Dực ngồi trên sofa, đọc sách điện tử.

Chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết được buộc lỏng lẻo.

Thấy tôi về, anh đặt máy đọc sách xuống, bước lại gần.

“Về muộn thế.”

Xương quai xanh, cơ ngực, cơ bụng, đường cong chữ V…

Tất cả lộ rõ mồn một.

Của hồi môn Trình Dực quá phong phú!

Tôi từ từ quay mặt đi, cố ý nói to:

“Hôm nay giáo viên họp lâu.”

Để che giấu nhịp tim đang đập thình thịch.

Hình như mặt tôi cũng nóng lên rồi.

Người trước kia cài cúc kín cổng, sao giờ lại đột nhiên phóng khoáng thế.

Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm, tối nay Trình Dực không có tiết, cũng không có hoạt động.

Theo thói quen, anh thường tắm ngay khi về nhà.

Chẳng lẽ anh tắm lúc 6h rồi mặc nguyên áo choàng đến giờ?

Trình Dực nhìn tôi cười, ánh mắt mang d*c v*ng rất thẳng thừng.

“Tối nay tôi phải viết báo cáo.”

Nói xong, tôi vội vàng chạy vào phòng.

Tựa người vào cửa, thở gấp để trấn an nhịp tim.

Đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh lúc nãy.

Đường vai gáy thon dài, cơ bụng rõ nét, eo thon săn chắc.

Vóc dáng ấy… đúng là cực phẩm, như là xé truyện bước ra vậy.

Vai rộng eo thon, hình như rất tiện để…

Chờ đã, tôi đang nghĩ gì thế này!

Tôi lắc đầu mạnh, cố xua đuổi ý nghĩ dơ bẩn.

Tập trung vào viết báo cáo.

Nhưng Tương Tương không chịu ở yên, nó dùng chân cào cửa đòi ra ngoài gặp bố.

Quả là mẹ nào con nấy.

Tôi lại đeo tai nghe chống ồn, tập trung viết báo cáo.

Dùng tri thức để trang bị cho bản thân.

Rất hiệu quả nha.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 11: Chương 11



Viết 3 tiếng, không chỉ lửa dục tắt ngúm, mà linh hồn cũng gần kiệt quệ.

Viết báo cáo xong, tôi bước ra.

Trình Dực vẫn nằm trên sofa, mặc nguyên áo choàng.

Hình như đã ngủ rồi.

Tôi đến gần xem.

Trình Dực nhắm mắt, lông mi rung rung, mặt đỏ bừng.

Trên trán và tóc mai ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đến gần, anh ta không có bất kỳ phản ứng nào.

Chỉ nghe tiếng thở gấp, ngực phập phồng.

Không đúng.

Tôi ngồi xuống, đặt tay lên trán anh.

Nóng quá!

Đang định rút tay về, Trình Dực lại nắm chặt cổ tay tôi.

Anh áp mặt vào lòng bàn tay tôi, như muốn hạ nhiệt.

Lẩm bẩm: “Lạnh.”

Tôi nghĩ thầm, ai bảo tắm xong mở áo choàng.

Nhưng điều hòa để 24 độ, Trình Dực lại là vận động viên cầu băng, sao mà sợ lạnh được.

Tôi kéo cổ áo choàng cho anh.

Anh vẫn kêu lạnh.

Tôi đến gần hơn, hỏi:

"Lạnh chỗ nào?”

Trình Dực mở hé mắt, chỉ xuống đùi.

Tôi lập tức hiểu ra.

Hai... viên lạnh.

Tôi vội chạy về phòng tìm Tương Tương.

Đứa con ngỗ nghịch đang nằm trên tủ đầu giường, thả đuôi vào cốc nước!

Sao một con mèo có thể nghĩ ra tư thế quỷ quái thế này?

Tôi tức giận bế nó lên.

Dùng khăn lau khô đuôi.

Không dám mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng thấm.

Sau đó lại dùng máy sấy, sấy khô đuôi của Tương Tương.

Để Tương Tương không phá nữa, tôi nhốt nó vào phòng khác.

Trước khi đóng cửa, còn răn dạy nó.

“Con nhìn xem con hành hạ bố thành ra bộ dạng gì rồi hả?”

Tương Tương không phục, kêu gào meo meo phản đối.

May là nhà cách âm khá tốt.

Xử lý cho Tương Tương xong.

Tôi quay lại kiểm tra Trình Dực.

Người cao lớn ấy co quắp trên sofa, đáng thương vô cùng.

Mồ hôi trán càng lúc càng nhiều, một phần của sofa đã bị thấm loang ra.

Cứ thế này không ổn.

Tôi áp sát tai hỏi:

“Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

Trình Dực lắc đầu.

“Không đi.”

Tôi đành lấy khăn lông ấm nóng, lau người cho anh.

Vì phải chạm vào người anh, tôi nhẹ nhàng xin phép.

“Tôi lau người cho anh nhé.”

Trình Dực nín thở, cam chịu.

“Em lau đi.”

Tôi vén áo choàng lên, cẩn thận lau mồ hôi trên người anh.

Anh khó chịu rùng mình.

Khóe mắt đỏ ửng, cắn chặt môi dưới.

Toàn thân đỏ rực, vẻ đẹp tổn thương mong manh.

Đối với hai chúng tôi mà nói, đây đều là sự dằn vặt không hề nhỏ.

Tôi nín thở, cố làm cho nhanh.

Lau xong cả người anh thì trời đã gần sáng.

Không thể ngủ trên sofa được, tôi nói:

“Tôi đỡ anh về phòng, lên giường ngủ.”

“Ừ.”

Tôi đỡ Trình Dực ngồi dậy.

Anh chợt nhớ ra điều gì, rút tay về, vùng vằng muốn tự đi.

“Tôi dọn phòng trước đã.”

Tôi dỗ dành:

“Lúc này rồi, phòng có bừa cũng không sao.”

Trình Dực cứng người không chịu đi.

Tôi chợt hiểu, hình như anh giấu thứ gì đó không muốn tôi thấy.

Sợ tôi biết bí mật.

Tôi thở dài:

“Thôi được rồi, đừng giằng co nữa, ngủ trên sofa đi.”

Tôi mang chăn từ giường mình ra, đắp kín cho anh.

Chợt nhận ra.

Trên chăn dường như còn lưu lại mùi hương từ tôi.

Để phòng bất trắc.

Tôi ngủ trên sofa bên cạnh anh.

Sờ trán anh, đã hạ sốt.

“Anh có khó chịu gì thì gọi tôi. Nếu không chịu nổi, chúng ta đi bệnh viện.”

Trình Dực dụi mặt vào tay tôi, giọng lưu luyến:

“Ừ.”
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 12: Chương 12



12

Sáng hôm sau, tôi sờ trán Trình Dực.

Đã hoàn toàn hạ sốt.

Tôi hỏi: “Giờ thấy thế nào?”

“Vẫn đau.”

Sao lại thế?

Tôi vào phòng xem Tương Tương.

Mùi nước tiểu mèo xộc thẳng vào mũi.

Tương Tương đang nhảy lên bàn gỗ, dùng đuôi đập bành bạch xuống mặt bàn!

Trời ạ.

Chẳng trách Trình Dực đau đến môi trắng bệch.

Đứa con ngỗ nghịch này.

Tôi túm cổ nó lên, định cho nó một tuổi thơ dữ dội.

Nhìn kỹ lại thấy…

Dưới gió quá tai của Tương Tương…

Đang đ*ng d*c.

Bảo sao Tương Tương lại khác thường như vậy.

Hóa ra tuổi thơ đã qua lâu rồi.

Lúc mới chuyển đến mới là khai giảng, giờ đã cuối kỳ.

Tương Tương sáu tháng, quả thật là đến tuổi đ*ng d*c rồi.

Nhưng nó bị nhốt trong phòng, không thể đi tìm bạn gái.

Nghẹn đến mất lý trí.

Hết nhúng đuôi vào nước, lại dùng đuôi đập bàn.

Hại Trình Dực thê thảm.

Tôi giải thích tình hình với anh.

Trình Dực thở dài.

“Cả đời tôi đều thua trong tay mẹ con em rồi.”

Tôi áy náy, hỏi anh:

“Giờ anh còn đau không, hay là để tôi thổi cho nhé?”

Trình Dực đỏ mặt, nghiến răng nặn ra hai chữ:

“Im miệng.”

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào chỗ kia, tốt bụng đề xuất.

“Hay là... thiến đi.”



Tương Tương bị nhốt vào cũi, tạm thồi không thể quậy nữa.

Trình Dực dần ổn định lại.

Đúng là thiên phú dị bẩm mà.

Chúng tôi bàn bạc.

Quyết định cùng đưa Tương Tương đi thiến.

Dù không biết sẽ ảnh hưởng đến Trình Dực thế nào.

Nhưng ít nhất anh sẽ không bị hành hạ bởi nước đá và đập bàn nữa.

Tương Tương cũng đỡ khổ.

Duy nhất khiến tôi không an tâm đó là, Trình Dực không biết anh ta sắp phải đối mặt với cái gì nữa đây?

Đón xe đến bệnh viện, Tương Tương vào phòng giải phẫu.

Suốt quá trình, tôi liên tục hỏi Trình Dực có đau không.

Y tá nhìn tôi đầy thương hại.

Mặt mang biểu cảm "cô gái này xinh thế mà não có vấn đề".

Mổ xong, hết thuốc tê, Tương Tương được bế ra.

Nó lại trở về hình dáng thiên thần.

Đứa trẻ vô tư, sau chia tay hai viên ngọc.

Nhanh chóng thích nghi với thân hình "mới".

Chuyện gì cũng không thèm để tâm.

Trình Dực cũng như không có chuyện gì xảy ra.

Trên đường về, tôi lén sờ đuôi Tương Tương mấy lần.

Trình Dực đều không phản ứng gì.

Cộng cảm biến mất?

Không đúng.

Đầu tôi lóe lên khả năng khác.

Có lẽ Trình Dực... không còn "lên" được nữa.

Thấy tôi mặt ủ mày ê, anh còn an ủi.

“Mèo đực phục hồi nhanh lắm, em đừng lo.”

Anh ta… có thể cái đó đã "hư" rồi, mà vẫn an ủi tôi.

Quả là người tốt mà.

Tôi càng đau lòng hơn.

Giá như tối qua tôi không đeo tai nghe, phát hiện sớm tình trạng Tương Tương, có lẽ Trình Dực đã không "hỏng" sớm như vậy.

Vì trên xe có tài xế, nên tôi không tiện nói ra.

Về đến nhà, tôi nói ngay suy đoán của mình với Trình Dực.

Khuyên anh nên sớm phát hiện, có thể điều trị kịp thời, chúng tôi sẽ cùng đối mặt.

Trình Dực nghiến răng: “Chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Xem ra, anh chỉ là đang gượng chống đỡ mà thôi.

Tôi giơ tay thề: “Tôi sẽ không cười đâu, nếu anh thật sự tại Tương Tương mà không lên được, tôi sẽ đền chính mình cho anh.”

Trình Dực sững sờ, khẽ mím môi.

Mặt đau khổ đổi giọng:

“Nói không chừng, có chút vấn đề thật.”
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 13: Chương 13



13

Kết cục xấu nhất chình là Trình Dực hoàn toàn giống với Tương Tương.

Cả đời này không còn cảm nhận được niềm vui của chuyện ấy nữa.

Đừng bao giờ là trường hợp đó mà.

Trình Dực là người tốt như vậy, tôi hy vọng anh có thể cảm nhận được nhiều niềm vui đa dạng của cuộc sống.

Tôi thúc giục Trình Dực thử ngay.

Trình Dực nói chiều còn có tiết.

Đau lòng quá, ngày bị thiến xong còn phải đi học.

“Vậy chúng ta đánh nhanh thắng nhanh đi, anh nhanh lên một chút là xong ý mà!”

Trình Dực méo miệng.

Bây giờ mới 10 giờ, cách tiết học 2h chiều còn 4 tiếng.

Dư sức, thời gian còn nhiều mà.

Tôi nắm tay anh.

“Anh bắt đầu đi, yên tâm, dù kết quả thế nào. Tôi cũng sẽ ở bên anh.”

Trình Dực vào nhà vệ sinh thực hiện.

Tôi bám cửa hỏi:

“Có cảm giác không?”

Trình Dực mở cửa bước ra, lắc đầu.

“Không có.”

Lòng tôi lo lắng, thật sự thành hoạn quan rồi?

Tôi hít sâu, tự nhủ bản thân hãy nghĩ tích cực:

“Có phải do căng thẳng quá không, hay anh thả lỏng đi, thử thêm lần nữa. Hay là, thêm k*ch th*ch bên ngoài?”

Tôi dẫn anh ra phòng khách, mở một bộ phim người lớn trên mạng.

Kéo rèm cửa sổ lại.

Chiếu lên màn hình lớn, mở loa ngoài.

Căn phòng tối om, màn hình chiếu là nguồn sáng duy nhất, lấp lóa.

Cảnh phim rất k*ch th*ch.

Nhưng mặt Trình Dực vẫn đăm chiêu, không có phản ứng gì.

Không thể nào? Trời ơi, ông đang làm gì vậy?

Trình Dực còn quá trẻ.

Tôi kìm nén hoảng loạn, dịch lại gần an ủi:

“Đừng lo, có lẽ do tôi sờ đuôi Tương Tương quá nhiều. Anh quen tay tôi rồi?”

Yết hầu Trình Dực lăn lộn, hơi thở gấp gáp.

“Có thể lắm.”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên, ngẩng mặt nhìn anh.

“Có cảm giác không?”

“Ừ.”

Giọng Trình Dực khàn đặc, khó chịu cong lưng, như không chịu nổi, đổ về phía tôi.

Bàn tay lớn đỡ vai tôi, đầu gục vào cổ tôi.

Hơi thở nóng bỏng khiến cổ tôi run lên.

Cả hai đều run không ngừng.

Lòng bàn tay dần cảm nhận được nhiệt độ và hình dáng.

Tốt quá!

Có phản ứng.

Cảm xúc vừa rồi vỡ òa.

Trình Dực không sao.

Tôi và Tương Tương không hại anh.

Sợ hãi ùa về.

Mũi tôi cay cay, mắt đẫm lệ.

Giọt nước mắt rơi từ lông mi xuống cổ áo Trình Dực.

Anh nghiêng đầu, dùng ngón tay lau khô nước mắt trên má tôi.

Giọng trầm khàn:

“Làm em sợ rồi, đừng khóc.”

Giọng tôi run rẩy:

“May là anh có phản ứng, không thì cả đời hỏng rồi.”

Trình Dực giơ tay giữa không trung, sửng sốt nhìn tôi.

Chỗ đó lập tức xẹp xuống.

Tôi chớp mắt, có chút hoang mang.

Rốt cuộc là ổn hay chưa?

Trình Dực chống tay, dịch ra xa tôi.

Tôi càng nghi ngờ.

Sao đột nhiên cách xa tôi.

Chẳng lẽ, Trình Dực trở lại bình thường, cuối cùng cũng nhận ra giữa chúng tôi đã vượt quá giới hạn.

Đầu tôi hiện lên hình ảnh trước đây, Trình Dực nhắc tôi đừng quấy rối anh.

Nếu không phải di anh ta có cùng cảm nhận với Tương Tương, thì có lẽ tôi và anh cũng chẳng có liên quan gì với nhau.

Nghĩ thông suốt, tôi xấu hổ.

Tự dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Bỏ lại câu "chúc mừng anh bình phục".

Rồi vội vàng chạy về phòng.

Tôi r*n r* nằm lên giường, ôm chăn lăn qua lăn lại.

Tối qua chiếc chăn này còn đắp trên người Trình Dực, thân mật vô cùng.

Nhưng vừa rồi anh lại né tránh tôi.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 14: Chương 14



Nghĩ đến đây, lòng tôi như nuốt phải khăn ướt, nghẹn ngào khó chịu.

Rồi khó chịu dần biến thành phẫn nộ.

Hôm qua yếu đuối, tôi chạm vào sao không tránh.

Vừa khỏi là giữ khoảng cách.

Đúng là đàn ông đều tàn nhẫn như nhau!

Tôi tức giận nắm chặt tay đấm gối, như mèo cào xé tim gan, chỉ muốn xông ra ngoài túm cổ áo Trình Dực mắng một trận.

Nhưng sao tôi lại tức giận thế? Sao lại thất vọng thế?

Nắm đấm từ từ mở ra.

Có lẽ, là vì toii có sự mong đợi chăng.

Tôi mong đợi vào Trình Dực?

Tôi lăn một vòng nữa, lần này, thuận theo tiếng lòng, ôm chặt gối vào lòng.

Một sự thật khiến tôi không thể làm ngơ được.

Đáp án đã rõ ràng.

Hình như, tôi thích Trình Dực.

Nhận ra sự thật, tôi hối hận muốn đập đầu vào tường.

Hazii! Sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ.

Nhận ra từ lúc Tương Tương và Trình Dực cùng chung cảm giác.

Có phải còn có cơ tiếp cận anh không.

Nhưng giờ phải làm sao đây?

Đã không còn lý do nữa.

Lúc này, điện thoại tôi chợt rung lên.

Là Trình Dực sao?

Tôi vội ngồi dậy, mở điện thoại.

Là nhóm bạn cùng phòng.

Tôi thở dài.

Các bạn lại bàn tán.

Nói trong trường đang đồn Trình Dực sắp tỏ tình với ai đó.

Nguyên nhân là mấy hôm trước anh dùng điện thoại đặt hoa trong lớp, bị bạn phía sau chụp lại.

Vì danh tiếng của Trình Dực.

Tấm ảnh đó lên top nhiều nền tảng.

Cả mạng đoán xem cô gái Trình Dực tặng hoa là ai.

Các bạn hào hứng bàn luận:

“Mọi người đoán xem, người chạy bộ sáng cùng anh ấy hôm trước, và người được tặng hoa, có phải một người không?”

Tôi lén xem hết.

Trong lòng có đáp án.

Không phải.

14

Khi tôi bước ra khỏi phòng, Trình Dực đã đi học rồi.

Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng tràn vào.

Như thể hơi thở nóng bỏng lúc nãy, chẳng qua chỉ là một trận ảo giác vậy.

Những vệt nước động trên sofa cũng đã bốc hơi hết.

Chiều tôi không có tiết, nhưng tối phải đến phòng thí nghiệm.

Lúc 6h tối tôi ra khỏi nhà, Trình Dực vẫn chưa về.

Ở phòng thí nghiệm, tâm trí tôi bất an không yên, cứ suy nghĩ đến mối quan hệ của tôi và Trình Dực.

Giờ Trình Dực đã không còn cùng chung cảm giác với Tương Tương.

Lại có người con gái anh thích.

Sao tôi có thể tiếp tục ở lại đây?

Trưa nay tôi còn làm chuyện đó với anh.

Dù là để kiểm tra anh có ổn không, nhưng rốt cuộc cũng là sàm sỡ.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định nhắn tin cho Trình Dực.

“Xin lỗi, trưa nay tôi vượt giới hạn rồi, xin lỗi anh.”

Bên kia lập tức hiện "đang nhập".

Nhập rất lâu, chỉ trả lời hai chữ.

“Không sao.”

Làm xong thí nghiệm, tôi về khu nhà, trời rơi lất phất tuyết.

Nhập mật khẩu, cửa mở ra.

Trình Dực vội vàng từ phòng anh bước ra, thấy tôi về, mím môi có lỗi.

Như đang giấu thứ gì đó.

Tay chân lóng ngóng như sắp đánh nút.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không ai nói gì.

Quay đi, ngượng ngùng.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 15: Chương 15



Tôi liếc nhìn phòng khách, vỏ sofa đã thay mới.

Đồ chơi thức ăn cho mèo vốn đã chất đống trong phòng khách nay đã dọn sạch.

Trong lòng khó tránh cảm giác lạnh lẽo.

Chẳng lẽ Trình Dực muốn mượn việc dọn đồ của Tương Tương, ngầm bảo tôi dọn đi?

Cũng phải.

Anh đã có người con gái anh thích, giờ lại hết chung cảm giác với Tương Tương.

Tôi chủ động đề cập chuyện dọn đi:

“Trình Dực, tối nay tôi thu dọn đồ, ngày mai tôi sẽ dọn đi.”

Trình Dực đứng trong bóng tối hành lang, ánh mắt tối sầm, giọng khàn đặc.

“Tại sao?”

Tôi gượng cười:

“Anh và Tương Tương đã hết chung cảm giác với nhau rồi, tôi còn cần ở đây nữa sao?”

Tôi cũng từng có suy nghĩ tự phụ.

Mơ tưởng cô gái Trình Dực thích, liệu có phải là tôi?

Nhưng trong nhà chẳng có gì.

Trình Dực chưa từng mang một bông hồng nào về.

Tôi lấy hết can đảm thử lần cuối.

“Tôi đi thì sẽ mang Tương Tương theo nữa.”

Đáp lại tôi là im lặng.

Một lúc lâu, Trình Dực cũng không nói lời giữ lại.

Tia hy vọng cuối cùng tắt ngúm.

Cảm giác chua xót tràn ngập lồng ngực.

"Tôi đi thu dọn đồ." Cuối cùng, tôi nói.

Về phòng, mỗi món đồ thu dọn lại gợi lên một ký ức cũ.

Trình Dực chạy về phía tôi trong hoàng hôn, ăn cơm với bố mẹ tôi, làm đồ ăn khuya cho tôi, cùng tôi đưa Tương Tương đi tiêm.

Anh cùng chạy bộ lúc rạng đông, cả hai tựa vào nhau trên sofa tối om.

Những khoảnh khắc đó, sắp kết thúc cùng những ngày sống chung rồi.

Một lúc sau, cửa phòng tôi bị gõ.

Trình Dực đứng ngoài cửa, giọng gấp gáp.

“Tương Tương biến mất rồi.”

Hả?

Lúc nãy tôi về, hình như còn thấy Tương Tương trong phòng khách.

Tôi vội đi tìm, kiểm tra từng phòng.

Nhưng đều không thấy mèo đâu.

Chỉ còn phòng Trình Dực.

Tôi dừng trước cửa phòng anh.

“Mật khẩu khóa, là ngày em chuyển đến.”

Trình Dực đi tới phía sau, vượt qua tôi, nhập mật khẩu.

Như ôm tôi từ phía sau.

Cửa mở.

Vô số bóng bay hình trái tim bay ra.

Cả phòng ngập tràn hoa hồng.

Giữa mùa đông tuyết rơi, nồng nàn đến chói mắt.

Trên tường là vô số ảnh, đều là tôi.

Có mặt chính diện, mặt nghiêng, khóc, cười.

Vết răng trên mu bàn tay, bóng lưng bên hồ…

Mỗi ngày kỷ niệm, mỗi bữa ăn khuya, mỗi bộ phim cùng xem…

Mọi khoảnh khắc bên nhau, đều hiện hữu trên bức tường này.

Tôi như đang ở trong mơ, tim đập thình thịch.

Đờ đẫn, lại có chút hoang mang.

Âm thanh duy nhất xác thực là Tương Tương ngồi giữa hoa hồng hắt xì.

Trình Dực bước tới trước mặt tôi, cúi đầu nói.

“Em có biết hôm nay là ngày gì không?”

Tôi kìm nén nụ cười sắp bật ra.

Anh thích tôi! Cô gái anh thích thật sự là tôi!

Tôi mở miệng, giọng điệu từng câu đều bay bổng.

“Hôm nay là ngày đầu tiên Tương Tương bị thiến.”

Không đúng.

“Hôm nay là ngày thứ 132 Tương Tương chuyển đến đây.”

Trình Dực lắc đầu, giọng dịu dàng.

“Hôm nay là ngày thứ 132 chúng ta sống chung. Cũng là ngày thứ 379 anh thích em.”

Trình Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, không biết từ đâu, lấy ra sợi râu Tương Tương rụng.

“Em từng nói, ước vào râu mèo rụng sẽ thành hiện thực. Nếu anh ước Lâm Dư Kiều làm bạn gái anh. Em nghĩ có thành hiện thực không?”

Được nuông chiều nên bạo dạn, tôi vòng tay qua cổ anh, nhưng cố ý nói ngược.

“Nếu em nói không thành hiện thực thì sao?”

Trình Dực ôm chặt eo tôi, kéo sát vào người.

“Tương Tương còn nhiều râu lắm.”

Tương Tương nghe thấy tên mình, ngẩng đầu kêu một tiếng vui vẻ.

Hai chúng tôi cùng cười.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 16: Chương 16



Cười xong, tôi đẩy anh ra.

“Có người trước còn bảo em quấy rối anh.”

Trình Dực nắm tay tôi, lại kéo vào lòng.

“Anh khẩu xà tâm phật, mong em quấy rối nhiều hơn.”

Trong lòng anh, tôi ngửa mặt lên, cười gian luồn tay vào áo anh.

Cuối cùng cũng được sờ cơ bụng mong ước bấy lâu.

“Quấy rối thế này à?”

Trình Dực nhìn thẳng tôi, cả phòng hoa hồng in trong mắt anh.

“Lâm Dư Kiều, tất cả yêu thương và khát khao, rung động hay phản ứng của anh, đều hướng về em.”

Lòng tôi ngập tràn hạnh phúc, nhón chân hôn lên môi anh.

Trình Dực cũng đuổi theo mà hôn xuống, cánh tay siết quanh eo tôi càng lúc càng chặt.

Nụ hôn nhẹ nhàng, m*n tr*n, quấn quít nhau.

Hôn đến ngạt thở, eo càng lúc càng nóng, tôi đẩy anh ra.

“Anh thật sự không sao rồi!”

Anh nắm tay tôi, kéo xuống.

“Xác nhận lại lần nữa.”

Góc nhìn của Trình Dực

Lần đầu Trình Dực gặp Lâm Dư Kiều, là trong giờ học tự chọn.

Môn học liên quan đến huyền học, nổi tiếng khó nhất trường D.

Giáo sư cực kỳ nghiêm khắc, cho điểm rất thấp.

Học sinh muốn nâng điểm hầu như không chọn môn này.

Người đến học chỉ có hai loại.

Cực kỳ tự tin với trí thông minh của mình, hoặc là rất hứng thú với môn học này.

Lâm Dư Kiều thuộc loại đầu.

Trình Dực thuộc loại sau.

Hầu hết mọi người trong trường D đều biết Trình Dực.

Khi anh bước vào giảng đường đã gây ra xôn xao không nhỏ.

Cùng một độ tuổi, khi người khác mới bắt đầu sự nghiệp học hành, Trình Dực đã leo l*n đ*nh cao sự nghiệp.

Hoa thơm vỗ tay, tiền rừng bạc biển.

Vào được trường D, ai chẳng là thiên tài.

Trong lòng khó tránh khỏi so sánh với nhau.

Trong giảng đường, mấy chàng trai đeo kính cố ý nói to.

“Trình Dực được tuyển thẳng nhờ vận động viên, học môn này, anh ta hiểu nổi không?”

“Người ta đến trường D đâu phải để học, lấy danh tiếng thôi.”

“Anh ta kiếm đầy túi rồi, cần gì học vị.”

“Hy vọng sau này trường D ít nhận loại người này, để nguồn lực cho người cần.”

Cả giảng đường nghe rõ, nhưng không một ai lên tiếng.

Trình Dực gõ ngón tay lên bàn, không kiễn nhẫn định đứng dậy bảo họ im miệng.

Bỗng anh nghe một cô gái phía trước quay đầu lại, mắt sắc như dao hướng về mấy nam sinh kia.

“Khi người ta giành huy chương cho đất nước, sao mấy người không lên mà thi đấu. Không phục chế độ tuyển thẳng vận động viên, thì mấy người viết kiến nghị gửi hiệu trưởng, đừng nói sau lưng, mất giá.”

Mấy chàng trai bẽ mặt, thấy Lâm Dư Kiều xinh đẹp, bắt bẻ:

“Cậu là học sinh nghệ thuật à, học thanh nhạc hay mỹ thuật, cậu hiểu nổi không?”

Tiết học hôm đó, Lâm Dư Kiều thường không thích thể hiện, lại giơ tay phát biểu nhiều lần.

Đủ loại thuật ngữ chuyên ngành, khiến Trình Dực nể phục, tim đập loạn xạ.

Ngưỡng mộ người mạnh, là bản chất của con người.

Đặc biệt là vận động viên.

Hai chữ "ngưỡng mộ" như khắc vào tim.

Maays người kia nói cũng không sai, Trình Dực thật sự không hiểu lắm môn này.

Nhưng từ hôm đó, anh có việc mới để làm.

Nhìn trộm Lâm Dư Kiều.

Mỗi tuần trước giờ học tự chọn, anh đều thay đổi trang phục, như khổng tước khoe mẽ.

Còn giả vờ tự nhiên, trong nhóm học, lén thêm Lâm Dư Kiều.

Nhưng người ta chẳng hứng thú với anh.

“Tiếng máy kéo nhà cậu to thật đấy.”

…Lâm Dư Kiều coi anh như không khí, hoặc tưởng anh đang tìm người khác.

Dường như kiên định chia cô và anh thành hai thế giới.

Trình Dực lấy hết tinh thần thi đấu, lục tìm manh mối trong trang cá nhân Lâm Dư Kiều.

Nhưng cô chỉ cho anh xem ba ngày gần nhất.

Chẳng thấy gì.

Mãi đến kỳ nghỉ, cô bắt đầu đăng nhiều về chú mèo vàng tên Tương Tương.

Trình Dực nghĩ, anh sống còn không bằng một con mèo.

Trước khi khai giảng, Trình Dực sinh nhật 19 tuổi.

Họ hàng xa bên mẹ anh ta có một người chú họ, thần bí kể cho anh đã tìm được một đại sư cao tay làm một tấm bùa đặc biệt linh nghiệm.

Đảm bảo anh ta muốn gì được đó.

Bảo anh mau ước đi.

Nhưng 19 năm cuộc đời Trình Dực, mọi mục tiêu của anh đều tự mình đạt được.

Chẳng có thứ gì của người khác khiến anh hâm mộ.

Duy nhất hâm mộ chỉ có thể là bé mèo của Lâm Dư Kiều.. luôn được cô ôm vào lòng.

Anh không để tâm, nhưng không nỡ từ chối.

Chắp tay ước một điều chính anh cũng thấy vô lý.

“Muốn trở thành mèo của Lâm Dư Kiều.”

Sau đó anh bị tát vào mặt.

Tấm bùa này, thật sự rất linh nghiệm!

Ngày Trình Dực phát hiện cùng chung cảm giác với đuôi của chú mèo Tương Tương, suy nghĩ đầu tiên là.

“Chú ơi, đám cưới của cháu, chú phải ngồi mâm trên.”

— HOÀN ---
 
Back
Top Bottom