Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
422,070
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOj3ZlZow7931qUf_cYg73JTEscs_dSaNzY8JKzUVv2a1KlOfvoLGba94s8haONCuf6BDhIhvtBw0Vqaame8VcD_-YmkU9MzHqgU4u4mdismTEt1ZvY92Cx08n7tEylxbB0VmhPdPj7kqzt_pJdzfof=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Tác giả: Mì Kontotsu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Văn án:

Khi tôi đang vuốt ve đuôi chú mèo nhà mình, thì nam thần "bking"* của trường đột nhiên gọi video cho tôi.

“Đừng vuốt nữa. Chỗ đó của tôi… hình như… có chung cảm giác với đuôi mèo nhà em rồi.”

Tôi không hiểu, hỏi lại:

“Chỗ nào?”

Mặt anh đỏ bừng, như tự mình giận mình, dứt khoát dời camera xuống.

Trời ơi, tôi có thể xem miễn phí sao?

Anh ta để chai nước suối trong quần hả?

(*) Bking: Viết tắt của từ 装逼之王 là tiếng lóng của Trung Quốc ám chỉ những người "vua làm màu", "trùm ra vẻ", hoặc "chúa cool ngầu (giả vờ)"​
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 1: Chương 1



1

Ba hôm trước ngày tựu trường, đêm trước khi rời nhà.

Tôi cực kỳ lưu luyến bé mèo cưng của tôi.

Chú mèo mướp béo ú Tương Tương, luôn thấu hiểu lòng tôi.

Nó kêu "meo" một tiếng, nằm nghiêng dưới chân tôi, cọ cọ.

Tay tôi v**t v* từ tai Tương Tương, dọc theo xương sống, đến tận chóp đuôi.

Mượt như lụa.

Tương Tương thích nhất là được vỗ mông, v**t v* cái đuôi nhỏ.

Chìm đắm trong kỹ thuật điêu luyện của tôi, nó cong mông lên, đòi tôi tiếp tục.

Trông đáng yêu đến mức không chịu nổi.

Tôi cầm điện thoại lên, vừa v**t v* đuôi bé mèo, vừa quay video.

Tôi đã đăng video cảnh tôi đang v**t v* bé mèo lên trang cá nhân.

Không lâu sau, hội cuồng mèo trên vòng bạn bè ào ào xuất hiện.

Trong phần bình luận, họ thi nhau thả tim, khen ngợi Tương Tương.

“Đáng yêu quá, bé cưng ơi!”

“Mèo con xinh quá, thích túi màu gì nào?”

"Tiếng "máy kéo" nhà cậu to thật đấy."

Giữa những lời bình luận tán dương, bỗng xuất hiện một bình luận kỳ quặc.

“Đừng có sờ nữa được không?”

Miệng tôi đang cười tươi, bỗng đơ lại.

Người này là ai vậy?

Không có ghi chú.

Tôi thêm anh ta khi nào nhỉ?

Tôi nhấn vào tên trên mạng của anh ta, vào trang cá nhân, nhìn thấy hình ảnh của anh ta.

Nam thần của trường…Trình Dực?

Mười tám tuổi dẫn dắt đội tuyển quốc gia, giành huy chương vàng môn khúc côn cầu trên băng tại Thế vận hội mùa đông, được cử đi học tại Đại học D.

Với khả năng thi đấu xuất sắc, gương mặt điển trai sắc sảo tuyệt đẹp, cùng body vai rộng chân dài 1m88.

Anh ta nổi tiếng khắp mạng xã hội.

Chưa nhập học đã được bình chọn đầy trên mạng là nam thần trường D.

Tôi kết bạn với anh ta khi nào vậy?

Vừa suy nghĩ, tay tôi vừa tiếp tục vờn đuôi mèo, xoay tới xoay lui.

Điện thoại đổ chuông, một cuộc gọi video gọi đến.

Tôi nhấn nhận.

Gương mặt điển trai của Trình Dực lập tức chiếm trọn màn hình.

Người này đẹp trai không phải dạng vừa.

Dưới ánh đèn đỏ, đường nét góc cạnh, quai hàm sắc như dao.

Đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.

Chẳng trách trường học bên cạnh cũng có người xếp hàng đến ngắm anh ta.

Dù trong lòng đã bị sự đẹp trai gào thét đến mức chói tai, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Tôi bày ra bộ dạng xa cách, cố sống cố chết giữ hình tượng, khẽ cau mày:

“Có việc gì vậy?”

2

“Em dừng tay lại đi, đừng vuốt nữa.”

Giọng Trình Dực khàn khàn, có chút không tự nhiên.

Như đang cực kỳ khó chịu.

Lúc này tôi mới để ý, không có ánh đèn đỏ nào cả, đơn giản là mặt anh ta đỏ bừng.

Anh ta làm gì mà đỏ mặt thế?

Cổ còn nổi cả gân xanh.

Nhưng việc này liên quan gì đến việc tôi vờn đuôi mèo?

“Tôi không hiểu ý anh.”

Trình Dực nghiến răng, giọng nói như bị bóp nghẹt:

“Chỗ đó của tôi, hình như, có chung cảm giác với đuôi mèo nhà em rồi.”

Vẻ mặt nhẫn nhịn, ngại ngùng, xuất hiện trên gương mặt kiêu căng ngạo nghễ kiểu "bking"* của anh ta trông thật kỳ quặc.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 2: Chương 2



“Em hiểu không?”

Liên quan gì trời? Tôi vẫn không hiểu, hỏi lại:

“Chỗ nào?”

Trình Dực hơi bực, dứt khoát dời camera xuống thấp.

Chỉ trong nháy mắt, rồi lại kéo ống kính lên.

Tôi hoảng hốt buông đuôi Tương Tương ra.

Đây là thứ tôi được xem miễn phí sao?

Anh ta để chai nước suối trong quần à?

Có điều anh ta cao 1m88, mũi còn cao nữa, cũng không phải không có khả năng.

Trời ơi, tôi đang nghĩ gì thế này!

Tôi cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

“Bạn học Trình, hành động này của anh, tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội quấy rối t*nh d*c, vừa rồi tôi đã ghi hình rồi.”

Thực ra chưa ghi.

Chuyện chỗ đó của anh ta và đuôi mèo nhà tôi có cảm giác chung, nghe quá vô lý.

Là một người theo chủ nghĩa xã hội, tôi không dễ bị lừa vậy đâu.

Nhưng, Trình Dực trông không giả vờ chút nào.

Anh ta không có lý do gì để bịa chuyện lừa tôi.

Trình Dực xin lỗi, giải thích anh ta vừa xem video tôi đăng.

Thời gian và cách tôi vờn đuôi mèo, trùng khớp với cảm giác kỳ lạ ở chỗ đó của anh ta.

Nên mới đưa ra kết luận ấy.

Chỉ có thực hành mới biết được chuyện này đúng hay sai.

Tôi quay lưng lại camera, lén cầm đuôi Tương Tương, bóp nhẹ.

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng kêu đau.

Trời ạ, thật sự là vậy ư.

Tôi không tin, tiếp tục tỉ mỉ x** n*n.

Tiếng th* d*c của Trình Dực ngày càng nặng nề.

Anh ta cũng ý thức được tay tôi đang làm gì.

Giọng anh ta khàn hơn:

“Lâm Dư Kiều, em nhẹ tay thôi.”

Trình Dực nhìn tôi chằm chằm, như đã chịu đến giới hạn.

Ngay sau đó, cuộc gọi đột ngột kết thúc.

Hình như, tôi đã thực hành quá đà rồi.

3

Sau khi cúp máy, Trình Dực nhắn tin hỏi địa chỉ nhà tôi.

Hỏi xem có thể cho anh ta gặp Tương Tương không.

Tôi cảnh giác ngay.

Vì từ nhỏ tôi đã quá xinh đẹp.

Mẹ rất lo tôi gặp phải người xấu.

Luôn cho tôi xem các tin tức lừa đảo.

Bố thì sợ tôi gặp phải trai hư.

Ngày ngày cho tôi xem "108 kiểu đàn ông không nên yêu".

Thêm vào đó, bản thân tôi cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám.

Đủ thứ buff chồng chất.

Khiến tôi trở nên cực kỳ cảnh giác.

Bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra là nhát gan.

Lúc này, đầu tôi lướt qua vô số khả năng lừa đảo.

Có thể là kẻ lừa đảo đã lén thêm tôi, rình rập trên trang cá nhân, biết tôi là sinh viên trường D, nên dùng AI tạo ra gương mặt của Trình Dực, bịa ra lý do vô lý này, chỉ để lấy địa chỉ nhà tôi.

Bước tiếp theo là bỏ thuốc mê, cắt thận!

Nghĩ đến đây, giữa ban ngày, tôi tự dọa mình toát mồ hôi.

Nhưng lý trí lại nói với tôi, xác suất đó rất nhỏ.

Tôi lập tức kiểm tra nhóm chung với tài khoản kia, phát hiện chúng tôi cùng ở trong vài nhóm câu lạc bộ và lớp học chung của trường D.

Trong nhóm, anh ta đều ghi chú: Cấp độ quản lý kinh tế XX - Trình Dực.

Khả năng cao là số QQ cá nhân của Trình Dực.

Không đúng, nói thế nào đi nữa, anh ta cũng có khả năng bị hack nick mà.

Cuối cùng, để bảo vệ riêng tư.

Tôi gửi địa chỉ công viên gần nhà cho anh ta.

Bên kia trả lời rất nhanh.

"Hôm nay tôi có thể đến, tới nơi sẽ nhắn cho em.

Lâm Dư Kiều, tôi biết chuyện này rất vô lý, dù em có tin hay không, coi như tôi xin em, trước khi tôi đến, nhất định phải trông chừng đuôi Tương Tương."

Tôi gửi OK.

Nghĩ thầm, đuôi Tương Tương có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Cúi đầu thấy Tương Tương đang vui vẻ đuổi theo đuôi mình để cắn!

Trời ạ! Nếu đúng là thật, làm sao Trình Dực chịu nổi.

Tôi nhanh tay bế nó lên, nhét vào túi mèo.

Tương Tương không hiểu mình làm gì sai, kêu ư ử trong túi.

Tôi thở dài.

Xin lỗi nhé, Tương Tương.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 3: Chương 3



4

Người đến thật sự là Trình Dực

Trong công viên, tôi ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn Trình Dực chạy về phía mình.

Chiếc áo phông tay ngắn màu đen đơn giản, kết hợp với quần xám.

Kiểu tóc đuôi sói, băng đô thấm mồ hôi đen.

Anh chạy ngược lại ánh hoàng hôn rực lửa, hướng về phía tôi.

Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình như đang ở trong thế giới giả tưởng.

Anh đứng bên cạnh tôi, che khuất cả ánh hoàng hôn.

Giờ thì tôi chắc chắn đây là Trình Dực thật — vận động viên khúc côn cầu cao 1m88.

Ngồi xuống khiến tôi trông quá lùn.

Tôi đứng dậy.

Khoảng cách chiều cao 1m66 vs 1m88.

Tôi giống như cây gậy mà anh có thể cầm để đánh khúc côn cầu vậy.

Tôi lại ngồi xuống.

Tầm mắt vừa tới ngang eo anh.

Chiếc quần xám không hề nói dối.

Ho khan một tiếng, tôi quay mặt đi, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.

“Tôi mang Tương Tương đến rồi, anh kiểm tra kỹ đi."

"Hả?" Trình Dực ngơ ngác hai giây.

"À." Anh chợt hiểu, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.

Ngón tay thon dài mở túi mèo.

Tương Tương ngửi thấy mùi người lạ, nhe răng gầm gừ với anh.

Tốt lắm, Tương Tương cũng cảnh giác không kém tôi.

Tôi lấy lại túi mèo.

Tay vô tình chạm vào xương ngón tay của Trình Dực.

Anh rõ ràng cứng người lại.

Tương Tương trở về trong tay tôi, lập tức biến về thành bé mèo ngoan ngoãn.

Kêu meo meo đầy uất ức.

“Tương Tương sợ anh, để tôi thử vậy.”

Trình Dực gật đầu.

Ánh mắt tôi dừng lại ở phần dưới eo anh.

Người anh cao lớn, ngồi trên chiếc ghế đá chật hẹp, chân dài co lại dưới bàn đá, trông rất bó buộc.

“d*ng ch*n ra.”

Tôi ra lệnh với vẻ mặt vô cảm.

Thực ra trong lòng vui sướng như muốn bay lên trời, mọi người ơi, ai hiểu không.

Như đang thuần phục một con sư tử đực có thể vồ chết tôi bất cứ lúc nào.

Trình Dực liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, tiến lại gần hơn.

Đằng xa có ông cụ đi dạo, có thanh niên dắt chó, trẻ con đùa nghịch với bóng.

Giọng Trình Dực trầm khàn vang bên tai tôi:

“Cởi áo ra.”

"Hả?" Lần này đến lượt tôi ngơ ngác.

Trình Dực hạ giọng:

“Em cởi áo khoác ra, che giúp tôi.”

Tôi chợt hiểu, đây là công viên, đông người.

Không thể để anh làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật được.

Tôi cởi áo hoodie đưa cho anh, trên người chỉ còn áo phông trắng.

Dù là giữa mùa hè, nhưng tôi hay mặc thêm áo khoác để che đi phần trên hơi... rung rinh khi đi lại.

Áo khoác vừa cởi, đường cong cơ thể lộ rõ.

Trình Dực cầm áo, vội vàng quay mặt đi.

Anh đặt áo tôi lên bàn đá.

Vạt áo rủ xuống, che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.

Chỉ có góc nhìn thẳng đứng của hai chúng tôi mới thấy rõ sự thay đổi.

Trình Dực vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, phong thái của một tay chơi từng trải.

Nhưng đường cơ tay căng cứng, và đôi tai đỏ ửng, tố cáo sự căng thẳng của anh.

Một chàng trai thú vị nha.

Thấy đối phương căng thẳng, tôi ngược lại bớt lo lắng hơn.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 4: Chương 4



5

Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi bắt đầu hành động.

Tôi kéo khóa túi mèo, thò tay vào, nắm lấy đuôi Tương Tương, xoa xoa trong lòng bàn tay.

Trời ạ! Thật sự có thay đổi! Sức sống bắt đầu trỗi dậy.

Tôi mím môi quan sát, đầu cúi thấp dần.

Ngón tay Trình Dực nắm chặt vào mép bàn đá, đầu hơi nghiêng, liếc nhìn tôi.

“Gần quá.”

Anh dùng tay kia che lại, giọng khàn đặc.

Nhưng cố gắng giữ giọng điệu bình thản.

“Thử nghiệm xong rồi, là thật.”

Mới chỉ có vậy thôi sao?

Anh càng xấu hổ, tôi càng hứng thú (không phải).

Tôi khéo léo nắm tay anh, kéo ra.

“Anh cũng không muốn người khác biết, nhà vô địch Olympic làm chuyện này trong công viên chứ?”

Tôi dỗ dành:

“Thử thêm chút nữa, được không?”

Lồng ngực Trình Dực rung nhẹ, tiếng thở gấp gáp vang lên, ngón tay bám chặt mép bàn đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Như đang vật lộn dữ dội trong lòng.

Cuối cùng buông tay như buông thả.

“Được.”

Lúc này sự háo sắc trong lòng ta lập tức trỗi dậy…Không phải phòng bị nữa mà là sự háo thắng.

Tôi thực sự tò mò, làm sao chỗ đó có thể to như chai nước được?

Đã đến rồi, nhìn một chút cũng không sao chứ.

Tôi vuốt đuôi Tương Tương từng chút một.

Chiếc quần xám của Trình Dực dần dần phồng lên.

Như kỳ quan sau cơn mưa vậy.

Mắt Trình Dực nhắm lại, đỏ ửng từ xương quai xanh đến chóp tai.

Anh có đôi mắt phượng đẹp, góc trong sắc, đuôi mắt cong lên.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi đủ gần để tôi thấy nếp gấp mí mắt anh, từ khóe mắt vút lên.

Đuôi mắt nhuộm màu hồng nhạt, ánh lên dưới ráng chiều, quyến rũ đến mê người.

Ta không tự chủ được, mặt đỏ lên.

Lúc này, Tương Tương được v**t v* thoải mái, quay đầu l**m đuôi.

Trình Dực rên lên một tiếng, hơi thở đứt quãng.

Chết rồi.

Trên lưỡi mèo, hình như có gai!

Chuyển ngữ: Tia Nắng Sau Mưa. Theo dõi nhà dịch tại fb nhé.

Tôi vội nắm chặt đuôi Tương Tương, không cho nó l**m nữa.

Ngẩng đầu lên, tôi giật mình.

Tay không tự chủ nắm chặt.

“Bố!”

Trình Dực bị tôi nắm đau, người cứng đờ, mắt mở to nhìn tôi.

Biểu cảm như muốn nói: “Em gọi tôi thế này không ổn đâu.”

Tôi dùng tay xoay đầu anh.

Anh quay lại, nhìn thấy bố tôi, thốt lên:

“Bố?”

Bố tôi nhìn rõ mặt Trình Dực, lập tức bỏ cây gậy xuống, cười toe toét.

“Ừ!”

Cách đó không xa, mẹ tôi thấy vậy, cũng vứt viên gạch trên tay đi.

Rõ ràng, Trình Dực không ngờ lại gặp bố mẹ tôi ở đây.

Từ góc nhìn của tôi, chỗ quần anh.

Đã xẹp xuống.

Tôi hơi lo lắng, tiểu Trình Dực đúng là số phận lận đận mà.

Chỉ vài giây ngắn ngủi.

Bị mèo l**m, bị tôi bóp, lại còn bị bố mẹ tôi dọa.

Có thực sự ổn không đó?

Không để lại di chứng gì chứ, từ nay về sau, liệu có… không thể ngẩng đầu dậy nữa không?
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 5: Chương 5



6

Bố tôi nhận ra ngay thân phận của Trình Dực.

Bất cứ thứ gì liên quan đến danh dự quốc gia đều khiến bố tôi ngưỡng mộ.

Trước đây xem trực tiếp Olympic mùa đông.

Mỗi lần đội tuyển Trung Quốc đoạt huy chương, bố đều khóc sướt mướt.

Tiếng khóc to đến mức.

Làm cho bây giờ cả khu phố đều đồn mẹ tôi đánh chồng.

Còn mẹ tôi, dù cảnh giác cao độ, nhưng lại là fan cứng của cái đẹp.

Gương mặt Trình Dực xuất hiện.

Trong đầu mẹ chắc chắn đã xếp anh vào hàng ngũ người tốt.

Không đúng.

Là xếp vào nhóm siêu tốt.

Bố mẹ tôi thấy tôi đến giờ cơm còn chưa về, nên ra công viên tìm.

Thấy tôi ngồi sát một người khác giới cao lớn.

Lại còn trông rất đáng ngờ.

Nên cả hai một người lượm đá, một người cầm gậy.

Định dạy cho thằng con trai nào dám dụ dỗ con gái mình một bài học.

Nhưng vừa thấy khuôn mặt Trình Dực, họ lập tức đổi giọng.

“Kiều Kiều, có bạn trai rồi mà không đưa về nhà cho bố mẹ xem.”

Tôi lập tức thanh minh: “Không phải bạn trai.”

Trình Dực cũng nói: “Tạm thời chưa phải.”

Tôi giải thích rất lâu, hai đứa chỉ là bạn học bình thường.

Trình Dực rất giỏi nghệ thuật giao tiếp, gọi "cô chú" liên tục khiến bố mẹ tôi cười tít mắt.

Chỉ vài câu nói, đã tạo cho bố mẹ tôi ấn tượng "hai đứa đang thời kỳ mập mờ nhưng con gái họ ngại, nên chỉ nói là bạn".

Bố mẹ tôi tin ngay, bảo anh từ xa đến vất vả.

Nhất quyết mời anh về nhà ăn cơm.

Tôi bó tay, nghĩ thầm:

Nếu Trình Dực đi bán hàng đa cấp, chắc chắn sẽ lừa được bố mẹ tôi sạch túi.

7

Trình Dực lấy từ xe ra rất nhiều quà tặng được đóng gói tinh tế.

Như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước để đến nhà tôi gặp bố mẹ.

Bố mẹ tôi càng khen ngợi anh không ngớt.

Bữa tối trôi qua trong không khí vui vẻ.

Không phải cùng rửa bát giúp bố tôi.

Thì anh lại chụp chung với mẹ tôi rất nhiều ảnh.

Bố mẹ tôi vui vẻ đi dọn phòng khách cho anh.

Tôi thán phục, nghĩ thầm, giờ thì bố mẹ tôi chắc chắn sẽ trở thành fan cứng của anh cả đời rồi.

Trình Dực ra phòng khách, ngồi xem phim kinh dị cùng tôi.

Tôi tựa vào một đầu ghế sofa, Tương Tương nép bên cạnh.

Khi Trình Dực ngồi xuống đầu kia.

Đệm sofa lún xuống rõ rệt.

Chuyện hôm nay gần như đã chứng minh cảm giác chung là thật.

Trình Dực cân nhắc, mở lời.

“Có thể thương lượng một chút, em có thể để tôi mang Tương Tương đến thành phố D không?”

Chúng tôi đều học đại học ở thành phố D.

Tôi từng xem tin tức, Trình Dực là người địa phương thành phố D.

Anh ta muốn gì? Vì an toàn của bản thân, muốn cướp Tương Tương của tôi sao?

Tuyệt đối không được!

“Tôi không đồng ý.”

Trình Dực hạ giọng, cố gắng thuyết phục.

“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Tương Tương cuộc sống tốt nhất.”

Anh ta đang nói cái gì thế?

Tương Tương là tôi nhặt được từ bồn hoa dưới nhà hai tháng trước.

Lúc đó trời mưa to, Tương Tương còn chưa mở mắt, nó nhỏ xíu như con chuột vàng, tiếng kêu yếu ớt.

Là tôi dùng ống tiêm bón sữa, từng chút một chăm sóc nó lớn.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 6: Chương 6



Tương Tương là chú mèo đầu tiên tôi nuôi.

Tôi tuyệt đối không cho phép ai cướp nó đi!

Đến lúc này, vẻ ngoài lạnh lùng của tôi không thể giữ nổi nữa.

Tôi chất vấn Trình Dực:

“Những năm trước kia của anh... hai tháng trước anh làm gì? Anh đã làm gì cho Tương Tương chưa? Anh biết Tương Tương mở mắt lần đầu khi nào không? Anh biết nó thích loại cát nào? Ăn loại đồ hộp gì không? Anh chẳng biết gì cả, anh chỉ quan tâm đến bản thân!”

Trình Dực trợn mắt sửng sốt, dịu giọng đi, trấn an tôi:

“Em đừng kích động, chúng ta có thể cùng thương lượng.”

Tôi càng nói càng thấy mình như người mẹ vất vả nuôi Tương Tương khôn lớn, giờ phải đối mặt với ông bố vô trách nhiệm tranh giành quyền nuôi con.

“Tôi không kích động được sao? Tương Tương là mạng sống của tôi.”

Trình Dực thở dài.

“Cũng là của tôi.”

Cuộc đàm phán kết thúc trong không vui.

Tôi tức giận ôm Tương Tương về phòng.

8

Nửa đêm, tôi ngủ mơ màng.

Mơ hồ cảm thấy có ai đó sờ lên mặt, bên tai còn vang tiếng rên.

Tôi mở mắt, thấy một bàn tay thon dài chống bên gối.

Nhìn theo tay lên, lại thấy mặt Trình Dực!

Đồ b**n th**!

Tôi tỉnh táo ngay.

Anh ta đến phòng tôi lúc nửa đêm làm gì?

Thấy tôi định hét.

Trình Dực nhanh chóng bịt miệng tôi.

“Suỵt!”

Tay kia mò tới đèn đầu giường nhấn công tắc bật đèn ngủ.

Trong phòng, bỗng nhiên sáng lên, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.

Trình Dực đến gần, tóc mai ngược sáng, mắt đen láy, lông mi dày.

Phì!

Đẹp trai mấy đi nữa cũng không che giấu được hành vi b**n th** vào phòng lúc nửa đêm của anh ta!

Nhưng chênh lệch sức mạnh quá rõ, anh khống chế làm tôi không nhúc nhích được.

Tôi thè lưỡi l**m lòng bàn tay anh ta.

Anh ta rùng mình, buông lỏng tay.

Tôi tranh thủ cắn mạnh vào mu bàn tay anh ta.

Nhưng anh chẳng phản ứng gì, khả năng chịu đau cực tốt.

Thậm chí còn bình tĩnh giải thích:

“Tôi đến tìm Tương Tương.”

Nửa đêm trộm mèo?

Càng không thể tha thứ!

Tôi giơ chân, chuẩn bị đạp anh.

Giây kế tiếp, Trình Dực nhẹ nhàng nâng đầu tôi, lây đuôi Tương Tương từ dưới gối ra.

Tuổi trẻ thật tốt.

Đuôi Tương Tương bị đè cả đêm, còn trải qua một trận ầm ĩ như thế này, vậy mà nó chẳng thèm tỉnh giấc.

Lăn người một vòng, tiếp tục ngủ say.

Đúng là cao thủ.

Trình Dực không kiên cường như vậy.

Chỗ đó quá nhạy cảm, cảm giác đau bị phóng đại gấp bội.

Nửa đêm đau quá phải bò dậy, nhắn tin cho tôi.

Nghe xong lời giải thích, tôi nửa tin nửa ngờ mở điện thoại.

Đúng là toàn tin nhắn anh gửi lúc rạng sáng.

“Lâm Dư Kiều, ngủ chưa?”

“Không có gì quan trọng.”

“Em có thể xem Tương Tương đang làm gì không?”

“Đuôi Tương Tương có bị kẹt không?”

“Rất quan trọng... tôi sắp không chịu nổi rồi!”

“Lâm Dư Kiều, tôi xin em đấy, trả lời tôi đi.”

“Gọi thoại”

“Gọi video”

Tôi đều không nghe thấy tin báo.

Tin cuối cùng trên điện thoại, Trình Dực gửi mười phút trước.

“Xin lỗi, tôi phải vào phòng em để kiểm tra Tương Tương.”

Biết rõ chân tướng, tôi hơi bối rối.

Vội lấy ống tay áo ngủ lau nước bọt trên tay cho anh.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 7: Chương 7



Ánh mắt Trình Dực phức tạp, thở dài một hơi.

Chắc anh ta đang cảm thấy cạn lời, từ lúc gặp tôi đến giờ, anh ta cứ dính phải những chuyện xui xẻo liên miên.

Sợ động tĩnh lớn đánh thức bố mẹ.

Tôi dùng giọng khe khẽ xin lỗi.

“Xin lỗi nhé, tôi và Tương Tương sẽ bù đắp cho anh.”

Trình Dực đến gần, quần áo và ga giường cọ sát vào nhau tạo nên những âm thanh nhỏ xíu.

Anh thì thầm bên tai tôi đề xuất cách bù đắp.

Giọng trầm khàn khiến tôi không tự chủ cong ngón chân.

“Sống chung với tôi.”

“Hả?”

Thấy tôi to tiếng, anh quen tay bịt miệng tôi.

“Tôi có căn hộ đối diện trường D, em mang Tương Tương đến, sống chung với tôi. Như vậy, em cũng không phải xa Tương Tương. Tôi cũng có thể kiểm tra đuôi của nó bất cứ lúc nào.”

Như vậy cũng tốt, sống chung với Trình Dực cũng không tệ.

Thôi vậy, để Tương Tương ở nhà, nếu đuôi nó bị tổn thương như tối nay, sẽ là rủi ro khó lường với Trình Dực.

Mặt khác, tôi thực sự không muốn xa Tương Tương.

Tôi từng hỏi nhóm bạn cùng phòng, có thể mang Tương Tương đến không.

Nhưng có bạn bị dị ứng lông mèo, quả thật là không có biện pháp nào.

Nếu Trình Dực có nhà ngoài trường, vấn đề sẽ được giải quyết ngay rồi.

“Được, tôi đồng ý.”

9

Trình Dực một mình lái xe từ thành phố D đến.

Khi lái xe quay về, lại có thêm tôi và Tương Tương.

Chúng tôi đến căn hộ đối diện trường.

Khu vực trường D này, tất đất là tất vàng đắt đỏ vô cùng.

Anh ta còn mua được căn hộ 200m² bằng với khu phòng học!

Một cô gái nhỏ vỡ vụn.

Làm vận động viên nổi tiếng quả nhiên rất kiếm ra tiền!

Bước vào, toàn bộ căn nhà trang trí phong cách Anh cổ điển.

Thật trùng hợp, tôi cực thích phim này.

Từng dùng làm ảnh nền suốt mấy năm.

Trình Dực mở cửa một phòng ngủ.

Đó là phòng có cửa kính lớn và ban công rộng.

Sàn trải thảm xanh dày.

Bàn học kiểu cổ đặt đèn đồng và bút lông chim đầy xa hoa.

Hoàn toàn hợp gu sang chảnh của tôi.

Trình Dực giới thiệu: “Đây là phòng của em.”

Tốt!

Cô gái nhỏ lại tự vá lành chính mình!

Tôi kìm nén biểu cảm, gật đầu bình thản:

“Ừ.”

Chúng tôi bắt đầu sống chung.

Ban ngày lên lớp, tối không có hoạt động gì thì về nhà v**t v* mèo.

Để tránh Tương Tương l**m đuôi, Trình Dực hàng ngày bôi vỏ cam lên đuôi nó.

Có lẽ để bù đắp.

Anh liên tục hỏi han tôi.

Về sở thích của Tương Tương.

Bao gồm: loại cát, đồ hộp pate, đồ ăn vặt, đồ chơi, lược, sữa tắm…

Anh đối xử với "gốc rễ" của mình thật tốt.

Càng kỳ lạ hơn chính là.

Có lần tôi nói Tương Tương thích đeo yếm.

Anh thức cả đêm đan xong chiếc vòng cổ hình hoa hướng dương.

Nhận được, tôi sửng sốt.

Không ngờ đôi tay to lớn đó, không chỉ cầm gậy khúc côn cầu, mà còn đan kim được.

Trình Dực, rốt cuộc anh còn bí mật gì nữa?

Anh ấy còn nấu ăn rất ngon!

Khụ, nấu ăn kiểu nghiêm túc nha.

Tối nào không có tiết, anh đều làm đồ ăn khuya, gõ cửa mời tôi.

Chúng tôi ngồi bàn gỗ sồi, vừa xem phim vừa thưởng thức bữa ăn khuya.

Tương Tương ở bên chân chúng tôi mà cọ tới cọ lui.

Thoáng chốc, cảm giác như một cuộc sống yên bình.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 8: Chương 8



Ăn của người ta, khó mà giữ vẻ lạnh lùng.

Vậy nên dần dần, tôi để lộ bản chất hài hước.

Tương Tương cũng bớt cảnh giác với anh hơn.

Về sau, nó có thể yên tâm nằm ngửa bụng ngủ trên đùi Trình Dực.

Nhìn cảnh này, tôi cảm thán:

Cây tương hệ, tình tương liên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dưới sự chăm sóc của Trình Dực, Tương Tương trở thành một bé mèo heo mập mạp.

Giảm cân không thể trì hoãn được nữa.

Đúng lúc trường D sắp kiểm tra thể chất.

Cho nên, sáng nào 6h30, Trình Dực cũng lôi tôi và Tương Tương dậy chạy bộ.

“Cái tuổi này rồi, sao mà vẫn còn ngủ được chứ.”

Trên con đường xanh lúc rạng đông.

Trình Dực mặc đồ thể thao, một tay đẩy lưng tôi, một tay dắt dây mèo.

Vác nặng tiến lên.

Chạy vài vòng.

Chúng tôi ngồi nghỉ bên hồ.

Chân trời dần sáng.

Khu dân cư, người chạy bộ đông dần.

Có gia đình ba người mặc đồ đôi chạy qua.

Ánh mắt Trình Dực nhìn theo gia đình ba người kia, môi mím chặt.

Anh quay đầu sang, hỏi vào tai tôi.

“Lâm Dư Kiều, em nghĩ chúng ta là gì?”

Ánh mắt Trình Dực long lanh đầy mong đợi.

Lúc này, tôi ôm ngực, chạy bộ thật đau quá.

Tôi cáu kỉnh đáp:

“Bạn chạy bộ?”

Trình Dực nghiến răng:

“Chúng ta còn sống chung!”

“Vậy là người thuê chung nhà?”

“Chúng ta còn nuôi mèo cùng nhau.”

“Vậy là...”

Tôi nhìn Tương Tương béo ú, nghĩ cách diễn đạt.

“Đối tác nuôi heo?”

Trình Dực nghiến răng:

“Coi như tôi nợ em.”

Hình như anh giận lắm, dắt Tương Tương bỏ chạy về trước.

Chạy vài bước, lại quay lại kéo tôi.

“Đừng đi bộ."

Anh hóa thân thành huấn luyện viên nghiêm khắc.

“Chạy tiếp đi.”

Tương Tương hết chạy nổi rồi, trực tiếp chơi xấu để cho Trình Dực ôm lên tay.

Thấy nó lười biếng, tôi bất bình, gào khóc: “Tôi cũng chạy...”

Ba chữ "Không nổi nữa" chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã chạm phải ánh mắt oán hận của Trình Dực.

Ở dưới mái nhà người ta, sao có thể không cúi đầu.

Tôi nói: “Vẫn có thể chạy tiếp.”

10

Trình Dực thật sự rất không ổn.

Lúc nào cũng tìm tôi bàn chuyện Tương Tương, từng chút xen vào cuộc sống của tôi.

Quá nhiệt tình.

Chẳng lẽ…

Anh ta vẫn chưa từ bỏ việc tranh giành quyền nuôi Tương Tương ư?

Sáng sớm, Tương Tương vểnh cao đuôi, đi tuần tra lãnh thổ trong phòng khách.

Trình Dực vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt.

Mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh da trời, cúc cài đến tận cổ.

Đứng ở quầy bar bếp mở, một tay hâm đồ ăn một tay cầm ly nước uống, yết hầu lăn nhẹ.

Sáng sớm được ngắm trai đẹp, quả là một thú vui lớn.

Ánh mắt vô thức lướt qua chỗ đó của anh ta.

Lại nhìn đuôi vểnh thẳng đứng của Tương Tương.

Buột miệng: “Sao cái đó của anh không vểnh lên?”

Trình Dực suýt sặc.

Tai đỏ ửng, chợt nhớ ra điều gì, anh đột nhiên nổi cáu:

“Lâm Dư Kiều, em như vậy có coi là quấy rối t*nh d*c không?”

Tôi giật mình, hình như là thế thật.
 
Sau Khi Nam Thần Trường Có Chung Cảm Giác Với Mèo Nhà Tôi
Chương 9: Chương 9



Trời ơi.

Mấy ngày nay sống chung quá hòa thuận.

Tôi không chỉ mất đi sự cảnh giác với Trình Dực, mà cả ranh giới cũng tiêu tan.

Không được thế này.

Lời xin lỗi chưa kịp thốt ra.

Trình Dực đã đến trước mặt, đưa ly sữa nóng cho tôi.

“Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng, sáng sớm em đã quấy rối bạn cùng phòng à?”

Chẳng trách anh ta chỉ vừa mới tắm xong đã cài áo lên đến tận cổ, thì ra là để đề phòng tôi.

Tôi buồn bã, nghĩ thầm trong lòng, mình thật đáng chết.

Thấy bộ dạng này của tôi, Trình Dực thở dài, bực bội vuốt tóc.

Như đang hối hận vì lời nói lúc nãy.

Anh gượng gạo đổi chủ đề.

“Tối nay tôi làm sườn chua ngọt mà em thích.”

Tôi lắc đầu.

“Không cần chuẩn bị đồ ăn khuya, tối nay khoa của tôi liên hoan với khoa điện.”

Trình Dực dừng tay vuốt mèo, nghiến chặt răng.

Không khí đóng băng.

Một lúc sau, anh lên tiếng chất vấn:

“Em quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”

Tôi ngơ ngác.

Trình Dực nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn tra nam cặn bã vậy .

“Hôm nay là 100 ngày Tương Tương đến nhà mới!”

Vậy thì sao?

Trình Dực nhặt sợi râu mèo dưới đất.

“Và là ngày đầu tiên nó rụng râu!”

Cho nên?

Tôi chợt nhớ ra!

“Nghe nói ước vào râu mèo sẽ thành hiện thực!”

Giọng Trình Dực đau khổ.

“Rụng râu, thích nghi nhà mới, đây là bước ngoặt trưởng thành của Tương Tương. Làm cha mẹ, không nên vui mừng cho con sao?”

Ăn nhờ ở đậu nhà người ta, tôi cố gắng theo logic của Trình Dực.

Gật đầu.

“Nên.”

Trình Dực tiếp tục điên cuồng:

“Chỉ có vậy thôi à?”

Tôi giơ tay, vỗ vài cái chiếu lệ.

Nhìn Tương Tương với ánh mắt yêu thương.

“Mẹ tự hào về con.”

Trình Dực bế Tương Tương lên, ngang tầm mắt:

“Bố sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 100 ngày cho con.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, buồn bã.

“Lâm Dư Kiều, em đi liên hoan đi, cứ để tôi và Tương Tương ở nhà một mình cô đơn lạnh lẽo trải qua lễ kỉ niệm 100 ngày.”

Tương Tương cũng nhập vai, kêu một tiếng ai oán.

Tôi nghi ngờ anh đang thao túng tâm lý tôi.

Nhưng vì muốn chiếm lợi thế đạo đức, cho Tương Tương một ngày kỷ niệm trọn vẹn, tôi đành cắn răng bỏ tiệc liên hoan.

Từ đó, Trình Dực bắt đầu nghĩ đủ trò tổ chức ngày kỷ niệm cho Tương Tương.

Chuyện bé xé ra to, cái gì cũng ăn mừng.

Điên cuồng vô cùng.

Nhưng để không bị thua thiệt, mất lợi thế tranh giành quyền nuôi con.

Tôi chỉ có thể cạnh tranh không lành mạnh với anh.

Ngày nào cũng dính nhau, xem ai tốt với Tương Tương hơn.

11

Để tránh rắc rối không cần thiết.

Tôi chỉ nói với bạn cùng phòng là học kỳ này tôi ở ngoài với người khác.

Không nói rõ với các bạn người đó là Trình Dực.

Càng không nói, bọn họ càng tò mò.

Tối hôm kiểm tra thể chất xong, họ lại bắt đầu bàn tán chuyện này.

Trong nhóm chat, họ gửi voice đầy hứng thú.

“Lâm Dư Kiểu, bạn cùng phòng của cậu là nam hay nữ?”

“Sao có người bảo thấy cậu chạy bộ sáng với Trình Dực vậy?”

“Trời ơi, lặng lẽ làm chuyện lớn à bảo bối”

“Mau tiết lộ đi, Trình Dực có múi bụng không? Mấy múi?”
 
Back
Top Bottom