Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 90: Phiên ngoại 1



[Đến, đến, cuối cùng cũng được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Diêm đạo rồi!]

[Xin chúc mừng Diêm đạo đã nhận được nhiều đề cử, bao gồm giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Bộ phim hay nhất!]

[Các chị em trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đến đây để xem Diêm đạo sao? Chỉ có tôi là người duy nhất nằm mơ cũng muốn thấy Diêm đạo xuất hiện cùng gia đình ư?!]

[Tôi nè, từ sau khi ghi hình , tôi chưa từng thấy ba ba Lâm xuất hiện trong bất kỳ chương trình nào, trước đây còn có người muốn ảnh debut, tôi quỳ cầu xin ảnh debut luôn ý! Với khuôn mặt xinh đẹp kia mà không debut thì thật phí của trời!]

[Đừng nói nữa, lúc mới ghi hình xong , thỉnh thoảng còn có thể nghe được một số tin tức về ba ba Lâm, giờ thì lại mất tích y như chồng hắn, khóc thét!]

[Aiz, nếu không được thấy ba ba Lâm thì chúng ta có thể xem Diêm đạo, hẳn là Diêm đạo sẽ đi thảm đỏ cùng các diễn viên chính chứ? Còn bao nhiêu người nữa mới đến lượt họ?]

[Đoàn làm phim《 Không tiếng động》đã xuất hiện!]

[Diễn viên chính tới rồi, Diêm đạo của tôi đâu? Không thể nào, Diêm đạo, anh còn dám trốn giải Kim Long sao?]

“Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.” Diêm Thầm đưa tay về phía Lâm Chương, Lâm Chương đặt tay vào lòng bàn tay hắn, nắm chặt tay nhau.

Bước ra khỏi xe, hai người được bao quanh bởi vô số ánh đèn sân khấu.

Các phóng viên phấn khích chụp ảnh, Lâm Chương và Diêm Thầm bình thản bước lên thảm đỏ, như cây trúc xanh cao lớn, phong thái uy nghiêm, đẹp trai phi thường.

[A a a! Vãi! Diêm đạo dẫn vợ mình ra ngoài rồi kìa!]

[Má ơi, nhan sắc của hai người này lại tăng thêm rồi sao, cặp chồng chồng thần tiên nha!]

[Ha ha, tất cả đều đang chụp ảnh, trông còn hoành tráng hơn mấy lưu lượng đang “hot”, thật không hổ là chồng chồng Thầm Chương của tôi.]

Sau khi ký tên, người dẫn chương trình nhanh chóng gọi Diêm Thầm và Lâm Chương lại, hỏi họ một cách rất hứng thú: “Chúc mừng Diêm đạo đã nhận được nhiều danh sách đề cử, ngài có lòng tin mình sẽ giành được giải thưởng không?”

Diêm Thầm bình tĩnh cầm lấy micro, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Lâm Chương: “Tôi sẽ rất vui nếu giành được giải, còn không giành được cũng là chuyện bình thường, dù sao có nhiều đồng nghiệp rất ưu tú.”

Người dẫn chương trình hỏi một số câu hỏi, Diêm Thầm đều trả lời rất dứt khoát. Người dẫn chương trình không muốn để hắn thoát dễ dàng như vậy, vì thế cậu ta nhìn Lâm Chương với khuôn mặt đầy ý cười, dò hỏi Diêm Thầm: “Chúng ta đều biết Diêm đạo và Lâm tổng có tình cảm khiến người khác phải ghen tị, hôm nay Lâm tổng đến đây với tư cách là người nhà để cổ vũ anh phải không?”

Khi nhắc đến Lâm Chương, Diêm Thầm lập tức mỉm cười, câu trả lời của hắn không còn mang tính hình thức nữa: “Ừm, nhưng vẫn thiếu.”

“Mọi người không nhận ra sao? Nhà đầu tư của 《 Không tiếng động》là bạn đời của tôi.”

Hắn quay đầu nhìn Lâm Chương: “Đây là kim chủ ba ba của đoàn phim chúng tôi.”

[ĐM? Ngọt chết tôi rồi!]

[A a a a, mẹ của tôi ơi, bộ phim này là do ba ba Lâm đầu tư! Ngồi vững vị trí vợ yêu nhỏ của Lâm bá tổng!]

[Chồng tôi, chồng tôi! Ngọt quá đi, nhanh đưa insulin cho tôi!]

[Cho nên, ba ba Lâm đã vung tiền như rác vì Diêm đạo sao? Yêu chết tui rồi!]

[Kim chủ ba ba! Toi rồi, tự nhiên tôi lại nghĩ có khi nào hai người họ cũng kêu như vậy ở trên giường không?]

Lâm Chương và Diêm Thầm cùng ngồi xuống, thỉnh thoảng lại trò chuyện với nhau, khung bình luận trở nên điên cuồng.

[Họ vẫn nắm tay nhau suốt hả, nắm tay nhau vui đến vậy sao?!]

[Chiếc nhẫn bóng loáng thế kia, có phải là ảo giác của tôi không? Bọn họ đổi nhẫn cưới mới hả?]

[Hai người này không hề coi người dẫn chương trình là con người, điên cuồng vung thức ăn cho chó.]

[Lẽ nào đây chính là ‘Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm’ trong truyền thuyết? No quá, ợ–]

“Anh nghĩ ai sẽ giành được giải Ảnh đế?” Lâm Chương ghé sát vào tai Diêm Thầm hỏi.

Diêm Thầm nghịch ngón tay anh: “Có lẽ là Phó Cẩm Minh, anh không chắc, vì vẫn còn một vị tiền bối khác lọt vào danh sách, kỹ thuật diễn xuất rất tốt.”

“Tỉnh Hành thì sao?” Lâm Chương hơi kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Diêm Thầm sẽ do dự giữa Tỉnh Hành và Phó Cẩm Minh.

“Thời gian Tỉnh Hành diễn xuất quá dài, rất khó đột phá, mặc dù lần này tiến triển hơn nhưng không bằng Phó Cẩm Minh. Hai người bọn họ đều rất xuất sắc, nhưng về mặt thiên phú thì Phó Cẩm Minh nhỉnh hơn một chút, y vẫn cần phải mài giũa thêm nữa.” Diêm Thầm phân tích cho Lâm Chương nghe.

Lâm Chương nhìn hắn không chớp mắt, Diêm Thầm phát hiện, trêu ghẹo nói: “Nhìn anh như vậy, si mê anh rồi sao?”

“Ừ, rất mê người.” Lâm Chương thì thầm vào tai hắn: “Muốn hôn anh.”

Lúc rời đi, môi anh không biết là vô tình hay cố ý chạm vào vành tai của Diêm Thầm, khiến hắn ngứa ngáy.

Diêm Thầm ngượng ngùng ho khan: “Em đừng mời gọi anh.”

Lâm Chương chỉ cười không nói gì, nụ cười này khiến Diêm Thầm ngồi không yên, hắn chỉ muốn lễ trao giải kết thúc ngay lập tức, hắn muốn về nhà.

Giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cuối cùng đã thuộc về Lộ Tri Hạ, khuôn mặt ngơ ngác của cậu hiện lên trên màn hình, Tỉnh Hành ôm cậu thật chặt, kích động nâng mặt cậu lên hôn một cái, khán giả phía dưới lập tức hò reo.

Tiếng ồn xung quanh đã thành công gọi linh hồn nhỏ bé của Lộ Tri Hạ trở về, cậu ôm chặt lấy Tỉnh Hành sau đó loạng choạng bước lên sân khấu nhận giải.

“Người tôi muốn cảm ơn nhất là Diêm đạo, nếu năm đó anh không mời em thử vai 《 Đi đường 》, có lẽ em sẽ thật sự về quê làm ruộng, nếu không có anh sẽ không có Lộ Tri Hạ ngày hôm nay.” Đôi mắt Lộ Tri Hạ ngấn lệ, cậu cúi đầu thật sâu về phía Diêm Thầm.

“Cảm ơn anh, Diêm đạo.”

Khi cậu nói xong, tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp nơi.

Diêm Thầm khẽ mím môi, Lâm Chương biết hắn đang cảm động, lặng lẽ nắm chặt tay hắn an ủi.

Gần đây Lâm Chương đi ngủ sớm, ngồi một hồi liền bắt đầu mệt rã rời.

“Người đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất là…”

Giọng nói của người trao giải lọt vào tai Lâm Chương, cơn buồn ngủ của anh biến mất ngay lập tức, anh nhanh chóng ngồi thẳng người, sốt sắng nắm chặt tay Diêm Thầm, ngược lại tâm thái Diêm Thầm rất ổn định, so với trên sân khấu, điều thu hút sự chú ý của hắn nhiều hơn chính là việc Lâm Chương đang lo lắng.

“Diêm Thầm!”

Khi người trao giải dứt lời, ống kính hướng về phía Diêm Thầm, mọi người đều thấy người đạt giải đang nhìn bạn đời của hắn chăm chú.

[Ha ha! Tôi mẹ nó chết vì cười mất!]

[Ừm. Sự căng thẳng kích động của tôi thật tốn công vô ích, người ta không quan tâm đến điều đó chút nào.]

[Giành giải thưởng không quan trọng bằng việc ngắm vợ mình, hẹ hẹ.]

Lâm Chương quay sang ôm lấy Diêm Thầm, mỉm cười: “Chúc mừng.”

Khi nghe thấy hai chữ này, Diêm Thầm mới ý thức được mình đã đoạt giải.

Mãi cho đến khi hắn bước lên sân khấu, mọi người vẫn không ngừng trêu chọc hắn, Diêm Thầm sờ đầu mũi rồi đi tới nơi đặt micro để phát biểu cảm nghĩ nhận giải.

Sau khi cảm ơn mọi người như thường lệ, ánh mắt của Diêm Thầm hướng về phía Lâm Chương dưới khán đài: “Có thể lấy được giải thưởng này, tôi muốn cảm ơn rất nhiều người, nhưng người tôi muốn cảm ơn nhất chính là bạn đời của tôi, Lâm Chương.”

“Chính em ấy là người đã cổ vũ tôi dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, cũng nhờ em ấy mà tôi có thể tự do làm những điều mình thích.”

“Cảm ơn em, anh yêu em.”

[A a a a! Lộ Tri Hạ, nhìn Diêm Thầm người ta kìa! Cậu nên học hỏi một chút nha!]

[Ha ha, không so sánh không đau thương, tội anh Hành của tôi quá.]

[Thầm Chương thực sự ngọt quá, hai người bọn họ cũng coi như là trúc mã trúc mã!]

Sau khi giành được giải thưởng này, Diêm Thầm rốt cuộc không thể rảnh rỗi được nữa, hắn ẵm liên tục mấy cái cúp.

Cuối cùng giành được giải Bộ phim hay nhất.

“Thật xin lỗi, tôi lại tới nữa rồi.” Diêm Thầm cười nói.

Khán giả dưới đài lập tức cười phá lên, khu bình luận đều nói rằng hắn đáng bị đánh.

“Tôi đùa đó, cảm ơn mọi người đã nâng đỡ, được mọi người công nhận là vinh dự của tôi.” Diêm Thầm cầm cúp, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn.

“Rất cảm ơn bạn đời của tôi Lâm Chương, linh cảm cho kịch bản lần này là từ em ấy, kinh phí quay phim điện ảnh cũng là từ em ấy.” Diêm Thầm dừng lại, như thể đột nhiên nhớ ra, nói: “À, còn có Vu tổng nữa.”

Vu Thân Dương, người đang ngồi trong văn phòng xem chương trình phát sóng trực tiếp biểu thị mình rất muốn đánh người.

Không khí của buổi lễ trao giải vô cùng vui vẻ, vừa kết thúc buổi lễ, vô số phóng viên đã chạy đến, Diêm Thầm vội vàng kéo Lâm Chương lén lút đi ra cửa sau, ngay cả tiệc rượu sau đó cũng không tham gia.

Tin tức về việc Diêm Thầm giành được Giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất và nhiều giải thưởng khác đã gây choáng ngợp. Các phóng viên nóng lòng muốn phỏng vấn hắn, nhưng không thể tìm thấy người. Cư dân mạng phấn khích chúc mừng dưới bài đăng weibo của hắn và Lâm Chương, thúc giục họ nhanh chóng đăng lên Weibo, tốt nhất là theo dạng lưới chín ô vuông.

Đêm khuya Diêm Thầm thỏa mãn hôn Lâm Chương đang ngủ say trong vòng tay hắn vì kiệt sức, rồi đăng lên Weibo như bọn họ mong muốn.

Trong ảnh, Diêm Thầm đang cầm nhiều chiếc cúp với nụ cười rạng rỡ trên môi.

[Phá án, bức ảnh do ba ba Lâm chụp, trên cúp có hình ảnh phản chiếu.]

[Dùng cái rốn cũng biết là ba ba Lâm đã chụp bức ảnh đó, nhưng tôi vẫn muốn chúc mừng Diêm đạo, vỗ tay.]

[Có thể đăng khuôn mặt đẹp trai của ba ba Lâm không? Weibo của ba ba Lâm mọc đầy cỏ dại rồi á.]

Không ngờ, Diêm Thầm lại trả lời bình luận này.

[@Diêm Thầm: Không thể, không cho xem.]

[Vãi! Ha ha đúng là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi!]

[Thương bà chị ghê ha ha]

[Quỷ hẹp hòi, tôi muốn thoát fan!]

Sau khi Diêm Thầm giành được giải thưởng, nhiều tổ chương trình lớn đã tranh nhau tìm đến hắn, đặc biệt là các chương trình phỏng vấn, nhưng hầu như hắn đều từ chối.

“Ghế làm việc của Lâm tổng ngồi rất thoải mái.” Diêm Thầm ngồi trên ghế làm việc xoay một vòng.

Sau khi họp xong, Lâm Chương đi vào thấy cảnh này thì bật cười, sao tên này càng ngày càng trẻ con thế?

“Chẳng phải anh định đi chơi mạt chược với mấy người Phó Cẩm Minh sao?”

“Phó Cẩm Minh và Tỉnh Hành không giành được giải Ảnh đế nên họ đang tập trung vào việc học tập, không có thời gian để ý đến anh.” Diêm Thầm kéo Lâm Chương vào lòng.

“Em không khóa cửa.” Lâm Chương nhắc nhở.

Diêm Thầm nhếch môi, lộ ra nụ cười gian xảo, vòng tay qua eo Lâm Chương hỏi: “Anh đã làm gì đâu, hay là em đang ám chỉ điều gì?”

Lâm Chương dịch chuyển vị trí, hơi nhướn mày nhìn hắn: “Em đang ám chỉ anh á? Anh quên lần trước đến đây, anh đã làm gì dưới gầm bàn em rồi hửm?”

Diêm Thầm nhất thời không nói gì, cúi người hôn anh: “Ca ca, anh sai rồi, em đừng chạm linh tinh.”

“Thật sao?” Lâm Chương cười như không cười nhìn hắn.

Diêm Thầm ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Chương ngả người ra sau: “Thật ra em định nói là em đã khoá cửa rồi.”

“Với cả, em còn chưa thử trên bàn làm việc.”

Hơi thở của Diêm Thầm trở nên dồn dập, hắn đột nhiên đứng dậy, vòng eo mềm mại của Lâm Chương cong lên, ép vào mặt bàn lạnh lẽo.

Sổ tay, bút máy và tài liệu đều bị đẩy xuống sàn, chiếc bàn chắc chắn sau đó phát ra tiếng kẽo kẹt mong manh.

Thư ký Tiền còn chưa tới cửa thì thấy thư ký Triệu vòng về mà không gõ cửa, anh ta nghi hoặc: “Lâm tổng đang bận hả?”

Thư ký Triệu sờ lên chóp mũi, ánh mắt né tránh: “Coi như thế đi.”

Thư ký Tiền đang định hỏi rõ thì nghe thấy âm thanh mờ ám vọng ra từ sau cánh cửa.

Thì ra đang bận cái này.

Hai người nhìn nhau, thấy được vẻ ngượng ngùng của đối phương, đột nhiên hoài nghi liệu quyết định nhảy việc từ Đỉnh Nghiệp qua đây có thật sự sáng suốt hay không.
 
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 91: Phiên ngoại 2



“Chị dâu, lát nữa xem lại kế hoạch giúp em nhé, em không chắc chắn lắm.” Vừa thấy Lâm Chương và Diêm Thầm cùng nhau trở về, Diêm Hi vội vã chạy đến, tách anh trai sang một bên, thân mật ôm lấy cánh tay Lâm Chương.

“Hôm nay là ngày cuối năm, xem kế hoạch cái gì, mông còn chưa chạm vào ghế đây.” Diêm Thầm trực tiếp kéo Diêm Hi ra.

Thấy vậy, Diêm Hi ôm càng chặt hơn, gào khóc nói: “Cứu em! Anh trai lại bắt nạt em nữa rồi…”

Đúng lúc Diêm Thầm định che miệng cô lại, Diêm Sĩ Huyên đi từ trong bếp ra nói: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt nạt em, thật là một chút cũng không bớt lo.”

“Người không bớt lo là con sao? Rõ ràng là Diêm Hi mà, lúc bằng tuổi em ấy, con đã kết hôn với Lâm Chương nhiều năm rồi.” Diêm Thầm không chút do dự kéo Diêm Hi xuống nước.

Diêm Hi lập tức trợn to mắt, muốn mắng người, Đinh Uyển Như không thể không tán thành: “Anh trai con nói đúng, năm ngoái con đã nói với mẹ là sẽ đưa bạn trai về nhà đón năm mới, vậy bạn trai con đâu?”

“Ha ha ha…” Diêm Hi cười gượng, nỗ lực muốn gạt chuyện này sang một bên.

“Tiểu Hi mới hai mươi lăm tuổi thôi, không vội, chung quy phải tìm được người mình thích, thà thiếu chứ không ẩu.” Lâm Chương sờ sờ đầu Diêm Hi, vẻ mặt dịu dàng.

“Chị dâu, anh tốt với em quá à.” Diêm Hi cảm động nói.

Đinh Uyển Như thở dài nói: “Mẹ không thúc giục con tìm bạn đời ngay bây giờ, nhưng ngày nào con cũng chỉ nghĩ đến công việc, ngay cả bạn mới cũng không có, huống hồ là bạn trai.”

“Cũng không biết tính cách cuồng công việc này giống ai.”

Diêm Sĩ Huyên đang định lên tiếng bênh vực Diêm Hi, ngượng ngùng sờ mũi nói: “Tôi đi xem canh hầm đã chín chưa.”

“Ba, để con giúp ba.” Diêm Thầm vội vã chạy theo, ngoại trừ Đinh Uyển Như, mọi người trong gia đình này đều là người cuồng công việc.

“Không phải muốn anh giúp em xem kế hoạch sao? Đi thôi.” Lâm Chương quay đầu nói với Diêm Hi.

“Đúng đúng, chúng ta lên phòng em đi.” Diêm Hi nhanh chóng kéo Lâm Chương lên lầu.

Đột nhiên, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Đinh Uyển Như, bà mờ mịt nhìn xung quanh rồi quyết định rót một cốc nước để uống.

“Chị dâu, anh có biết Chu Dao lén kết hôn với ai sau lưng hai bác không?” Diêm Hi ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt buôn chuyện.

Lâm Chương khẽ lắc đầu, mấy năm nay anh và Diêm Thầm hầu như không có liên lạc gì với nhà cũ bên kia, cũng không quan tâm đến tin tức ở đó. Lúc đầu, ông nội và bà nội còn đến náo loạn, nhưng Diêm Thầm thường xuyên không ở nhà vì bận quay phim, Lâm Chương tự thành lập công ty riêng, dưới lầu bị bảo vệ chặn lại, bọn họ căn bản không thấy được mặt Lâm Chương. Sau đó, bọn họ dần dần nhận ra Diêm Thầm đã quyết tâm không lui tới với bọn họ nữa, bọn họ dù không muốn cũng phải chấp nhận.

Diêm Hi vui mừng nói: “Sau khi đưa Chu Dao ra nước ngoài, bác muốn mấy năm nữa mới để cô ta về rồi tìm một người môn đăng hộ đối kết hôn. Hai năm nay công việc kinh doanh của Chu gia ngày càng sa sút, bác trai định sắp xếp hôn sự nên gọi Chu Dao về, nhưng không ngờ sự việc lại bị bại lộ.”

“Em nghe nói đối phương là tay trống trong một ban nhạc rock, không nhà không xe, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày nào cũng sống phóng túng, hai bác nhìn anh ta không vừa mắt.”

Lâm Chương không hề bất ngờ về chuyện này, Chu Dao là người thích vui đùa, tùy hứng, tìm được một người chồng có thể cùng cô ta sống cuộc sống say sưa mộng mơ là chuyện bình thường.

“Bây giờ thế nào rồi?”

“Hai bác muốn cô ta ly hôn, còn chuẩn bị ra nước ngoài đón cô ta về.” Nói tới đây, Diêm Hi tiến lại gần Lâm Chương, nói: “Anh đoán xem thế nào? Chu Dao nói cô ta có thai, sắp sinh rồi!”

“Vậy thì gia đình họ sẽ không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.” Lâm Chương nói.

Diêm Hi lắc lắc ngón tay nói: “Không không, bác gái bảo cô ta nhất định phải ly hôn, sau khi đứa trẻ chào đời, bọn họ sẽ nuôi nó và nói rằng đó là con của anh họ.”

“Có ý gì? Bọn họ định che giấu chuyện này sao?” Lâm Chương có chút tò mò đối tượng kết hôn của Chu Dao là ai.

“Đúng vậy, nhưng mà chuyện này bị chị dâu họ phát hiện ra, tối hôm đó hai bên cãi nhau to, chị ấy cũng bỏ về nhà ba mẹ đẻ.” Diêm Hi bĩu môi nói: “Anh họ vẫn chưa có con, vô duyên vô cớ nhiều thêm một đứa con trai, chị dâu họ chắc chắn không đồng ý.”

Vợ của Chu Uân và Chu Uân là một cuộc hôn nhân thương mại, giữa họ không có nhiều tình cảm, cả hai đều là những người lý trí, điềm tĩnh và thông minh, luôn đặt lợi ích lên trên hết, tất nhiên sẽ không đồng ý loại chuyện hồ đồ này.

“Hai bác không liên lạc được với Chu Dao, đang định sau Tết sẽ đích thân đi tìm cô ta.” Một loạt diễn biến trong Chu gia này thực sự khiến Diêm Hi mở rộng tầm mắt.

Trên đời này không có bức tường không lọt gió, Lâm Chương đoán chừng chuyện này không bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu: “Đối tượng kết hôn của Chu Dao là ai?”

Diêm Hi suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nói: “Hình như là người La gia.”

“La gia? La Huân?” Lâm Chương rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, tên là La Huân, nghe hơi quen tai, chẳng phải anh ta lớn lên cùng anh trai em sao?” Diêm Hi nói, che nửa khuôn mặt.

“Là một người bạn của anh trai em, Lâm Viêm làm việc trong công ty của cậu ta.” Lâm Chương không ngờ rằng sau khi đi vòng quanh một vòng, lại có thể vòng tới trước mặt anh.

Anh có giao dịch làm ăn với La Huân, mặc dù ngày thường La Huân dễ nói chuyện, nhưng mẹ cậu ta lại nổi tiếng là hung dữ, ba cậu ta thì tính tình hiền lành hơn. Cho nên, tất cả việc kinh doanh lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ cậu ta quản lý, làm việc tương đối mạnh mẽ kiên quyết, một người phụ nữ có thể uống ngang một bàn đàn ông, điều quan trọng nhất là vô cùng bao che khuyết điểm.

Nếu Chu gia vẫn định tiếp tục kế hoạch kia, để mẹ của La Huân biết được tính toán của bọn họ, Chu gia sẽ gặp rắc rối lớn.

“Giới kinh doanh thực sự nhỏ.” Diêm Hi thở dài: “Nói đến chuyện này, chị dâu, anh không định để Lâm Viêm về nước sao?”

Thời điểm Lâm Viêm ra nước ngoài, Lâm Chương mới hai mươi tám tuổi, trong chớp mắt đã ba mươi ba tuổi.

“Mấy ngày trước anh có nói chuyện qua điện thoại với nó, nó nói tạm thời không muốn quay lại, bên đó có tiền bối chỉ bảo, nó muốn học hỏi thêm.” Lúc đó Lâm Chương nghe được những lời này, trong lòng đột nhiên vui mừng.

Tóc của Lâm Viêm cắt rất ngắn, trông hơi giống con nhím, làm da bị phơi nắng thành màu lúa mì khỏe mạnh, mặc một chiếc áo phông đơn giản, trên khuôn mặt của Lâm Viêm hai mươi bảy tuổi đã không còn nhiều nét trẻ con nữa, gã chỉ vào cánh đồng phía sau và nói: “Đây là ruộng rau bọn em tự trồng, rất tươi xanh.”

Gã nói rất nhiều với Lâm Chương, đột nhiên mắt sáng lên, giơ điện thoại về phía bóng người ở cánh đồng xa xa: “Anh, anh mau nhìn, đó là tiền bối của em, ông ấy đang chỉ dạy cho em, em muốn gọi ông ấy là thầy, nhưng ông ấy không cho.”

Lâm Viêm nhún vai: “Cứ chờ đi, sớm muộn gì ông ấy cũng đồng ý nhận em làm học trò thôi.”

Đó là một người trung niên tóc hoa râm, khi đến gần, Lâm Chương có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của ba mình trên người ông ấy, nhất thời hiểu ra.

Ba của anh chỉ là một công nhân bình thường, không liên quan gì đến người đàn ông này, nhưng điều kỳ lạ là Lâm Chương lại nhìn thấy bóng dáng của ba mình ở ông ấy, dịu dàng và chân thành như vậy.

Lâm Chương bỗng nhận ra rằng có lẽ Lâm Viêm cũng nhớ ba mẹ mình nhiều như anh.

“Ngài Dư là người rất tốt, ông ấy dùng toàn bộ số tiền kiếm được để nuôi những đứa trẻ không đủ khả năng đi học. Lúc đầu em luôn lười biếng, lãng phí thời gian hết mức có thể, nhưng ông ấy là người duy nhất kiên nhẫn dạy em và thúc đẩy em tiến bộ.” Khi Lâm Viêm nói, nụ cười trên môi gã dần biến mất.

Gã nhìn chằm chằm vào ngón tay mình một lúc lâu, sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nói với Lâm Chương ở đầu bên kia video: “Anh, em xin lỗi, trước đây em đã sai, em không nên lấy lí do vì muốn tốt cho anh mà làm những điều khiến anh tổn thương.”

“Còn có Diêm…” Lâm Viêm mím môi, lắc đầu nói: “Còn có anh Diêm Thầm, lần sau khi trở về, em sẽ đích thân xin lỗi anh ấy.”

Lâm Chương nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nghe được những lời này từ miệng Lâm Viêm, nhưng cuối cùng anh cũng đã nghe được.

“Đúng rồi anh, anh lập quỹ từ thiện đúng không, chút nữa em sẽ chuyển một khoản tiền cho anh, anh giúp em quyên góp một chút.” Lâm Viêm ngượng ngùng xoa đầu: “Không nhiều lắm, cứ từ từ.”

Sau khi gọi video với Lâm Viêm xong, Lâm Chương ngồi trên giường rất lâu không nhúc nhích, Diêm Thầm đi vào, đặt tay lên vai anh, khom người ôm anh vào lòng: “Như người cha già có đứa con đã trưởng thành nhỉ?”

Lâm Chương nắm lấy tay hắn, cười khẽ: “Cũng giống đó, nhưng anh đã trả giá cao để mời ngài Dư đến đó đúng không?”

Diêm Thầm khịt mũi: “Bị phát hiện rồi.”

“Đừng nghĩ rằng có thể qua mặt em.” Lâm Chương xoa xoa, siết chặt tay hắn.

Diêm Thầm bật cười, đan tay với Lâm Chương: “Ừm, ai bảo em chỉ có một người em trai này thôi chứ.”

“Anh nghĩ nếu muốn Lâm Viêm tự trưởng thành sẽ rất khó, thậm chí còn dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, ngài Dư rất tốt bụng, sở dĩ anh có thể dùng tiền mời ông ấy cũng là bởi vì một đứa trẻ mà ông ấy đang giúp đỡ được phát hiện mắc bệnh tim, cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật.”

“Anh cũng không nhờ ngài Dư làm gì cả, chỉ mời ông ấy giúp trông chừng Lâm Viêm, ông ấy đồng ý giúp Lâm Viêm vì ông ấy tốt bụng.”

Diêm Thầm quay đầu lại hôn Lâm Chương: “Giống như ba chúng ta vậy.”

Lâm Chương ngẩng đầu hôn cằm hắn: “Ừm, cảm ơn anh.”



“Cuối cùng cũng có thể ăn rồi.” Diêm Hi vui vẻ vỗ tay: “Hôm nay em muốn ăn nhiều một chút, ngày mai phải về nhà cũ, sợ là ăn không vô.”

Đinh Uyển Như giơ tay gõ đầu cô: “Sao lại nói chuyện như vậy?”

“Con nói đúng mà, năm ngoái bà nội còn nói thêm vài năm nữa con sẽ trở thành một bà cô già, không ai muốn, năm nay thấy con vẫn còn độc thân, sợ lại nói không ai thèm lấy con.” Diêm Hi ai oán nói, mỗi lần nghe những lời nói cổ hủ này từ bà nội và bác gái, cô đều phải cố gắng nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt.

“Nghe một chút rồi thôi, đừng để trong lòng, cho dù cả đời này con không lấy chồng, ba vẫn có thể nuôi con.” Diêm Sĩ Huyên đau lòng sờ đầu Diêm Hi.

“Ba vẫn là người tốt nhất.” Diêm Hi tựa sát ông.

Diêm Sĩ Huyên bật cười vui vẻ, bắp cải thảo trong veo của ông sao có thể bị lợn không biết từ đâu tới ăn mất?

“Năm nay con không định đi sao?” Diêm Sĩ Huyên nhìn Diêm Thầm, ông biết rõ chuyện này Diêm Thầm định đoạt, Lâm Chương sẽ nghe theo Diêm Thầm.

Tay của Diêm Thầm đang lột tôm cho Lâm Chương dừng lại nửa giây: “Không đi.”

“Được thôi, đi cũng náo loạn.” Diêm Sĩ Huyên chưa nói cho bọn họ biết.

Kỳ thực, trong hai năm qua, cụ bà vẫn luôn muốn Lâm Chương trở về Đỉnh Nghiệp giúp đỡ, sau khi Lâm Chương rời khỏi, bọn họ mới hiểu được Lâm Chương có năng lực như thế nào, nhất là khi nhìn thấy công ty của Lâm Chương nổi danh, chỉ trong vài năm đã kiếm được không ít.

Ngược lại, Đỉnh Nghiệp không chìm không nổi, mặc dù không kém, nhưng kiếm được ít tiền hơn so với thời điểm Lâm Chương còn giữ chức.

Hai người hối hận không kịp, năm nay thậm chí nhượng bộ, chủ động mở miệng nhờ Diêm Sĩ Huyên bảo Diêm Thầm và Lâm Chương về ăn bữa cơm đoàn viên, còn nói muốn hạ lòng tự trọng xuống để xin lỗi Lâm Chương, mời anh về Đỉnh Nghiệp, không bao giờ nhắc đến chuyện để Diêm Thầm tìm người mang thai hộ nữa.

“Chúc mừng năm mới.”

Năm người nâng ly rượu lên, cụng ly trong tiếng pháo hoa rộn ràng bên ngoài cửa sổ.

Diêm Thầm vòng tay qua eo Lâm Chương, cúi đầu chạm trán với anh: “Bé cưng, năm mới vui vẻ.”

Lâm Chương mỉm cười: “Năm mới vui vẻ.”
 
Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ
Chương 92



“Hợp tác vui vẻ.” Người đàn ông trung niên liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó mỉm cười: “Vừa đúng lúc, Lâm tổng nể mặt ăn bữa cơm với tôi nhé? Gần đây có một nhà hàng không tệ.”

“Ăn cơm thì không được rồi, lát nữa tôi còn có việc bận.” Ánh mắt Lâm Chương xuyên qua ô cửa kính trong suốt mà nhìn xuống con phố nhộn nhịp, bỗng nhiên con ngươi trầm tĩnh của anh lóe lên một tia sáng.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn theo ánh mắt Lâm Chương, chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn đứng giữa đám đông náo nhiệt ngoài cửa sổ, hắn như bừng tỉnh mà nói: “Đó là Diêm đạo nhỉ.”

“Ôi chao, vậy mà tôi lại quên mất hôm nay là lễ Giáng Sinh, tình cảm giữa Lâm tổng và Diêm đạo thật đúng là khiến người khác phải ghen tị.” Ngay khi người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì thấy người trước nay chưa từng thể hiện vui buồn ra ngoài mặt như Lâm Chương lại đang nhếch môi cười.

Giống như băng tuyết tan chảy, làm người ta không nỡ dời mắt.

Thẳng đến khi Lâm Chương dẫn theo thư ký rời đi, người đàn ông trung niên mới trầm ngâm nói: “Ngoại giới đều cho rằng hai người bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, bởi vì lợi ích mới chưa ly hôn.”

Thần sắc thư ký của hắn hơi ngừng lại, phía ngoài cửa thủy tinh, Lâm tổng thường ngày không giận tự uy đi tới trước mặt người đàn ông cao lớn kia, khí chất nhu hòa tựa như thay đổi thành một người khác, ngay sau đó thư ký lại nghe thấy ông chủ lẩm bẩm nói: “Xem ra chỉ toàn là tin đồn thất thiệt.”

Thư ký gật đầu tán thành, vô cùng tin tưởng.

*

“Đã nói không cần tới đón em rồi mà, hôm nay lạnh lắm, còn có tuyết rơi nữa.” Lâm Chương lấy chiếc khăn quàng chưa kịp đeo trên tay thư ký Triệu để choàng lên cổ Diêm Thầm.

“Anh đỡ ốm rồi.” Diêm Thầm ngoan ngoãn cúi đầu để Lâm Chương buộc chắc khăn lại cho hắn, sau đó chủ động áp trán mình vào trán Lâm Chương, “Không còn sốt nữa.”

Sau khi xác định nhiệt độ cơ thể Diêm Thầm bình thường, đáy lòng Lâm Chương mới thả lỏng, xụ mặt không nói câu nào.

Mấy ngày nay nhiệt độ đột ngột giảm xuống, mẹ Diêm Thầm gọi điện thoại tới dặn bọn họ nhớ giữ ấm và mặc thêm quần áo, nhưng Diêm Thầm lại không quan tâm, khi ra ngoài vẫn mặc đồ phong phanh.

Sáng hôm sau thức dậy thì bắt đầu ch** n**c mũi, lại còn lươn lẹo oán giận với Lâm Chương rằng nhất định là Vu Thân Dương nói xấu sau lưng hắn, kết quả đến nửa đêm bắt đầu nóng rần lên đồng thời nói mê sảng, dọa Lâm Chương hoảng sợ chở hắn nhập viện ngay trong đêm.

Thấy Lâm Chương im lặng không nói gì, Diêm Thầm không khỏi cảm thấy chột dạ, như con chó to dụi dụi bờ vai Lâm Chương, “Anh tính toán thời gian rồi mới ra ngoài mà, mặc cũng nhiều quần áo nữa, ấm lắm.”

Lâm Chương vẫn cứ cứng đầu lặng thinh, Diêm Thầm cắn chặt răng nhẫn nhịn mà kéo tay của Lâm Chương, “Anh mặc quần giữ nhiệt rồi.”

Lâm Chương nghe vậy thì hơi nhướng mày, anh sờ sờ chân Diêm Thầm, quả nhiên sờ thấy quần giữ nhiệt, lúc này vùng xung quanh lông mày mới chậm rãi giãn ra.

Diêm Thầm thấy thế bèn tận dụng cơ hội mà nắm chặt tay Lâm Chương, lắc nhẹ, “Anh nhớ em, chỉ muốn gặp em sớm chút thôi, đừng giận anh nữa nhé?”

Không thể không nói, Diêm Thầm mất trí nhớ, cái khác thì không học được nhưng làm nũng ăn vạ thì lại học được rất nhanh.

Sau khi thư ký Triệu chở hai người đến nhà hàng, Lâm Chương bèn để cậu ta tan làm, thuận tiện gửi tặng thêm một bao lì xì.

Ngày lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều là các cặp tình nhân, chỗ ngồi ở nhà hàng cũng vô cùng khó đặt, may mà Diêm Thầm nhìn trúng nơi này nên đã book bàn từ sớm.

Hôm nay không chỉ là lễ Giáng Sinh mà còn là sinh nhật của Lâm Chương, Diêm Thầm vừa chụp xong một bức ảnh đã vội vàng đăng weibo show tình cảm, cư dân mạng ai cũng mắng hắn quá đáng, biết ngay là tên đàn ông này sẽ không buông tha cơ hội để ngược đám chó độc thân bọn họ đâu mà.

“Anh vừa khỏi ốm, đừng có uống rượu.” Lâm Chương trực tiếp gọi phục vụ lấy cho Diêm Thầm ly nước chanh nóng.

Diêm Thầm l**m l**m môi, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Chương hòng có thể thay đổi chủ ý của anh, đáng tiếc Lâm Chương cố tình phớt lờ, anh nâng ly rượu vang đỏ của mình chạm nhẹ vào ly nước chanh của hắn.

Trong nhà hàng vang lên tiếng đàn du dương, xen lẫn với không khí tấp nập của ngày lễ phía bên ngoài khung cửa sổ.

Diêm Thầm đặt một hộp nhung màu xanh xuống trước mặt Lâm Chương, ánh mắt dịu dàng, “Quai Quai, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Chương nhận chiếc hộp, tò mò hỏi: “Em có thể mở ra không?”

“Đương nhiên.” Diêm Thầm cầm ly nước chanh lên uống một ngụm để kìm nén căng thẳng.

Chiếc hộp tinh xảo được mở ra, bên trong có một chiếc trâm cài áo hình ngôi sao sáng lấp lánh, Lâm Chương nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là bản thiết kế mà Diêm Thầm vụng trộm vẽ trước đó, lúc đấy anh còn tưởng rằng Diêm Thầm đang làm một kịch bản mới, không ngờ lại là chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.

“Cảm ơn, em rất thích, rất đẹp.” Trong lòng Lâm Chương mềm mại, anh cầm cây trâm cài vào áo, trâm cài đá quý lộ ra màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn, phản chiếu lên khuôn mặt, khiến anh càng thêm tuấn mỹ chói mắt.

Mặc dù biết Lâm Chương sẽ không nói không thích, nhưng khi nghe thấy Lâm Chương nói ra câu thích này, đột nhiên Diêm Thầm cảm thấy dù có tốn thêm nhiều thời gian và tinh lực đi nữa thì cũng đều đáng giá.

“Cực khổ rồi.” Lâm Chương thăm dò đặt lên môi Diêm Thầm một nụ hôn.

Diêm Thầm mím môi, hiện tại hắn đang rất nóng lòng muốn về nhà, để giảm bớt sự khô nóng nơi đáy lòng, hắn cố ý hỏi: “Vậy em thưởng cho anh một ly rượu đi?”

“Không thể.” Lâm Chương lạnh lùng cự tuyệt hắn, anh mỉm cười nói: “Nhưng mà em có thể nếm thử thay anh.”

Vì mang theo tâm trạng tốt đẹp, Lâm Chương bất cẩn uống quá nhiều.

Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Chương có cảm giác hơi chếnh choáng, lúc xuống bậc thang suýt thì bước hụt.

“Say rồi?” Diêm Thầm đỡ lấy cánh tay anh và hỏi.

Lâm Chương lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “Không có.”

Nghe thấy vậy, Diêm Thầm bèn khẳng định anh uống nhiều rồi, dù sao thì con ma men nào cũng sẽ nói là mình không say.

“Anh dắt em đi.” Diêm Thầm sợ quăng ngã anh, vì vậy bàn tay ấm áp của hắn nắm thật chặt bàn tay mát lạnh của Lâm Chương.

“Em không say.” Lâm Chương nghiêm trang nói với Diêm Thầm.

Chóp mũi anh phiếm hồng, không biết là do rượu hay do lạnh, làn da trắng như sứ làm anh trông hơi đáng thương, nhưng lại càng khiến người ta muốn bắt nạt.

Diêm Thầm nuốt nước miếng, muốn mau chóng đem người về nhà, chỉ là đi chưa được mấy bước, Lâm Chương đột ngột dừng lại.

“Làm sao vậy?” Diêm Thầm nhìn theo tầm mắt anh, lúc này mới phát hiện Lâm Chương đang nhìn người bán bóng, tự nhiên Lâm Chương lại muốn thứ đồ chơi của trẻ con này, đúng là say thật rồi.

“Quai Quai, sao em lại đáng yêu thế chứ.” Diêm Thầm giơ tay nhéo nhéo mặt Lâm Chương, đáy lòng ngứa ngáy khó nhịn, thật muốn hôn em ấy, đáng tiếc người đến người đi chen chúc nhau, không thích hợp lắm.

Dắt Lâm Chương chen ra khỏi đám đông, Diêm Thầm mua cho anh một quả bóng bay, Lâm Chương ngoan ngoãn giơ tay ra để Diêm Thầm buộc bóng bay vào cổ tay anh, sau đó hỏi anh như đang dỗ trẻ con: “Được rồi, có thể về nhà chưa?”

Nghe thấy câu hỏi của Diêm Thầm, Lâm Chương kéo kéo sợi dây, thấy quả bóng nhảy lên nhảy xuống, đáy mắt anh hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Ừm.”

“Chờ một chút, tôi muốn một cái.” Diêm Thầm gọi người bán hàng vừa đi ngang qua người hắn trở lại, mừng rỡ mua một chiếc băng đô tuần lộc đeo cho Lâm Chương, Lâm Chương say rượu vẫn còn đang chơi bóng bay, hoàn toàn không chú ý tới việc làm của Diêm Thầm.

“Về nhà thôi.” Diêm Thầm bị sự đáng yêu này đâm tới mơ màng, trái tim run rẩy đập thình thịch.

Lâm Chương bị kéo đi, dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái ngã dúi đầu vào trong lòng Diêm Thầm, anh ngẩng đầu lên, hai gò má đỏ bừng vì say rượu, ánh mắt mê man đơn thuần, như một chú nai con trong lúc vô tình mà bay xuyên qua núi rừng, lao thẳng vào nhân gian.

Diêm Thầm ôm lấy anh, tim đập thịch một cái, hắn áp trán mình lên trán anh, “Nai con đụng trúng ngực anh rồi.”

Người trẻ tuổi nhã nhặn tuấn mỹ đeo băng đô tuần lộc đáng yêu, trên cổ tay cột một quả bóng bay nhỏ, đi trong đám người như hạc giữa bầy gà, khiến người qua đường thường xuyên ngoái đầu lại nhìn, thậm chí còn có người nhận ra bọn họ, vì thế Diêm Thầm vội vàng dẫn người rời đi.

Về đến nhà, Diêm Thầm hoàn toàn không biết rằng tin tức về hai người bọn họ lại leo lên hot search, ảnh chụp bọn họ kề trán vào nhau cũng được mọi người nhiệt tình chia sẻ.

Trong phòng khách đặt một cây thông Noel khổng lồ được trang trí đầy những dây kim tuyến màu sắc sặc sỡ, những chiếc đèn ngôi sao xinh đẹp chiếu sáng khắp căn phòng mờ ảo, hộp quà lớn nhỏ chất đầy sô pha, bánh ga-tô trên bàn thì đang tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Lâm Chương bước nhanh tới, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, “Anh chuẩn bị hả?”

Diêm Thầm từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, “Ừ, sau khi em ra ngoài thì anh đã bắt đầu trang trí rồi, hiệu quả không tệ lắm, phải không?”

“Rất đẹp, em rất thích.” Lâm Chương tươi cười rạng rỡ, anh quay đầu thưởng cho hắn một cái hôn, Diêm Thầm nhân cơ hội đòi đủ lợi lộc, nhịn cả đêm rồi, rốt cuộc cũng có thể làm càn.

“Ăn bánh ga-tô không?” Bữa tối nay ăn khá nhiều, Diêm Thầm đã thấy hơi no.

“Nóng…” Lâm Chương không chú ý tới câu hỏi của hắn, anh đang muốn cởi áo khoác nhưng không thành vì bị vướng quả bóng bay trên cổ tay.

Diêm Thầm vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Chương đang bối rối so tài với áo khoác và quả bóng bay, lúc này hắn mới buồn cười tiến lên hỗ trợ.

Lâm Chương mặc một chiếc áo lông cừu màu đen bên trong, bởi vì động tác quá mạnh mà cổ áo anh bị kéo rộng ra, lộ rõ một đoạn xương quai xanh, Diêm Thầm ngước mắt lên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, cổ họng chợt khô khốc.

Bởi vì bị sốt mà đã nhiều ngày rồi hai người bọn họ không có thân thiết. Cơn nóng qua đi, tầm mắt bỏng rát chạm nhau, Diêm Thầm nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt men say của Lâm Chương, bất ngờ xáp lại gần, hung hăng hôn lên.

Bóng bay trong tay từ từ bay lên, cuối cùng dừng lại trên trần nhà, đong đưa trong bóng tối cả một đêm.

Diêm Thầm ôm Lâm Chương trở lại phòng ngủ, đè người lên chiếc giường lớn mềm mại, tùy ý hôn môi, Lâm Chương bị cồn ăn mòn đại não mà thuận theo động tác của hắn, từ từ mất khống chế, anh ngửa đầu nhiệt tình đáp lại Diêm Thầm, hơi lạnh theo bàn tay chui vào trong áo hắn, v**t v* phần thắt lưng luôn có thể làm anh điên cuồng.

Cảm giác mát lạnh khiến Diêm Thầm khẽ run lên, đáy lòng mãnh liệt cuộn trào dậy sóng, hắn vươn tay vén áo Lâm Chương lên giữa trên ngực, nụ hôn nóng bỏng dịch chuyển từ trên xuống dưới, lan ra mỗi một tấc trên cơ thể, dây thần kinh nhạy cảm của Lâm Chương làm cho mọi kh*** c*m ngượng ngùng được phóng đại lên gấp bội.

“Đừng… l**m…” Lâm Chương vươn tay đẩy đầu Diêm Thầm ra.

Lưỡi Diêm Thầm từ từ quấn lấy đ** t* đang dựng thẳng của anh, hắn cười xấu xa hỏi: “Đừng và l**m, rốt cuộc em muốn cái nào?”

“Ca ca không nói rõ ràng, làm sao anh biết phải làm gì bây giờ.”

“Ư…” Cơ thể Lâm Chương đột nhiên căng thẳng, đ** t* bị Diêm Thầm dùng lưỡi đùa bỡn qua lại, một cảm giác xấu hổ xen lẫn kh*** c*m mạnh mẽ nhấn chìm lý trí của anh.

Rõ ràng là đàn ông, vì sao bị đối xử như vậy lại có cảm giác?

Gò má trắng nõn của anh dần dần ửng hồng, vành tai xinh đẹp đỏ bừng như máu.

Bàn tay Diêm Thầm trượt xuống eo Lâm Chương, kéo mép q**n l*t của anh xuống, cấm lấy cái nơi đang dần dựng thẳng kia, hắn dùng ngón tay cọ sát lướt qua đỉnh d**ng v*t đã bắt đầu tiết ra dịch thể.

Trên dưới giáp công, không lâu sau Lâm Chương liền bắn trong tay Diêm Thầm.

Ngực của anh kịch liệt phập phồng, ý thức đang bối rối mơ hồ dần dần tỉnh táo, sau khi bình ổn lại, Lâm Chương nhấc chân đạp lên bắp đùi Diêm Thầm, “Lần trước đã dặn anh đừng chạm vào chỗ đó, tại sao anh không chịu nghe lời.”

Lâm Chương nheo mắt lại, anh dùng vẻ mặt nguy hiểm nhìn Diêm Thầm: “Thích ngực như vậy, chẳng lẽ anh thẳng lại rồi?”

“Quai Quai, em không thể trách oan cho anh, anh đã cong thành nhang đốt muỗi luôn rồi đó.” Diêm Thầm cầm lấy cái chân đang đặt trên đùi mình, cúi đầu hôn một cái, “Ai bảo phản ứng của em đáng yêu vậy chứ.”

Nhớ lại lúc vừa rồi, vành tai Lâm Chương ngày càng nóng rực, anh muốn rút chân lại nhưng không ngờ đã bị người nắm chặt, “Buông ra.”

Diêm Thầm chẳng những không buông mà còn thuận theo mu bàn chân của Lâm Chương hôn lên bắp đùi anh, xuôi về phía trước, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Chương, cứ như một con báo đang săn mồi.

Lâm Chương bị hắn nhìn cho cả người nóng rực, nơi vừa phóng thích lần thứ hai lại ngẩng đầu, cẳng chân của anh gác trên vai Diêm Thầm, phía trong bắp đùi bị Diêm Thầm m*t thành mấy dấu hôn vô cùng chói mắt.

“A…” Diêm Thầm nhìn ngắm d**ng v*t đang sừng sững uy phong của Lâm Chương sau đó cúi đầu thổi một cái, thân thể Lâm Chương chợt run lên, da thịt nhuộm màu hồng nhạt hấp dẫn mê người.

“Thật đáng yêu.” Diêm Thầm vừa dứt lời, sau ót bỗng bị một sức nặng đè xuống, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống môi hắn.

Đuôi mắt Lâm Chương phiếm hồng, hơi thở gấp gáp, “Diêm Thầm, không được thì nằm xuống, để em tới.”

Diêm Thầm l**m l**m hàm răng, nhếch miệng cười, sau đó dùng môi và đầu lưỡi hôn cho Lâm Chương không còn nói được gì nữa.

“Buông ra.” Ngay lúc sắp đạt đến cao trào, đột nhiên Lâm Chương bị Diêm Thầm bịt chặt lỗ nhỏ, thân thể anh khẽ run.

“Làm khó anh quá đấy, anh còn chưa để cho ca ca biết anh có được hay không mà.” Diêm Thầm nhét ngón tay thứ ba vào, không ngừng khuấy đảo, thân thể Lâm Chương dần nóng rực lên theo từng tiếng nước nhóp nhép.

Diêm Thầm cúi đầu l**m vành tai Lâm Chương, hôn lên nốt ruồi son phía sau tai anh, sau đó hắn rút ba ngón tay ra, thay vào đó là vật thể hình trụ đã sớm cứng ngắc, thong thả đẩy vào miệng huyệt, đột nhiên đâm mạnh một cái, Lâm Chương chợt mở to hai mắt, một giọt nước tràn ra khỏi khóe mi, “Quá. . . sâu quá.”

Diêm Thầm cũng không để ý tới lời tố cáo của anh, hắn chậm rãi đâm rút, sau đó dùng lực thúc vào thật sâu, Lâm Chương cho rằng hồn phách của anh cũng bị Diêm Thầm đâm cho lìa khỏi xác rồi.

Nhưng mà đây mới chỉ là món khai vị, bởi vì động tác sau đó mới gọi là cuồng phong bão táp, khiến Lâm Chương chìm đắm bên trong dòng kh*** c*m điên cuồng, Diêm Thầm nắm chặt vòng eo thon gầy của anh, để lại trên da thịt trắng nõn mấy dấu ngón tay.

“Chậm… chậm một chút…” Lâm Chương th* d*c nói, anh vươn tay đẩy Diêm Thầm ra, nhưng khí lực yếu ớt kia lại tựa như đang v* v*n.

Chiếc áo lông cừu đen dính vài vết bẩn trắng đục bị Diêm Thầm đẩy lên, ngay lúc Lâm Chương chưa kịp phản ứng thì nó đã biến thành một chiếc còng trói chặt hai tay anh.

Diêm Thầm đặt tay trên bụng Lâm Chương, mồ hôi chảy đầy trán, vừa đẹp trai vừa cuồng dã, “Bên trong thân thể em có thể sờ được anh nè.”

Một linh cảm xấu tự nhiên nổi lên, Lâm Chương còn chưa kịp nói gì liền cảm thấy một trận áp lực trong bụng, ngay sau đó là từng cú va chạm liên tục không ngừng nghỉ.

“A!” Lâm Chương cảm giác như mình sắp chết ở trên giường rồi, kh*** c*m mạnh mẽ xông tới, làm cho đầu óc anh trống rỗng, thậm chí còn bị k*ch th*ch đến nỗi khóc nức nở.

Anh được Diêm Thầm bế lên đặt ngồi trong lòng hắn, đâm từ dưới lên trên, tùy ý quấn lấy môi lưỡi anh, mái tóc đen đã ướt đẫm mồ hôi, dung mạo trong trẻo lạnh lùng dần hóa thành kỳ ảo mỹ lệ.

“Diêm Thầm…” Lâm Chương mờ mịt gọi tên Diêm Thầm, điều này làm cho Diêm Thầm vốn đang hung ác bạo ngược đột nhiên trở nên dịu dàng, hắn thăm dò hôn lên môi Lâm Chương, “Anh đây.”

Sau khi kịch liệt l*m t*nh, Lâm Chương trần như nhộng nằm trên giường hút thuốc, Diêm Thầm từ phòng tắm đi ra thì thấy một màn này, nhất thời có loại ảo giác như mình là trai bao cao cấp.

“Tắm nhé?” Diêm Thầm đi tới hôn lên khóe môi Lâm Chương.

“Không muốn cử động.” Lâm Chương lười biếng trả lời.

“Vậy rốt cuộc là tắm hay không?” Diêm Thầm nín cười hỏi.

Lâm Chương nghiêng đầu liếc hắn, Diêm Thầm cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, “Anh rửa cho em.”

“Ừ.” Lâm Chương do dự một lúc, giờ mới cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu.

Diêm Thầm ôm anh lên, lúc này Lâm Chương chợt nhíu mày khiến cho Diêm Thầm cũng thấy bồn chồn trong lòng, “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Lâm Chương rối rắm, một lúc lâu sau mới chịu nói: “Chảy ra rồi.”

Diêm Thầm ngẩn ngơ, cho đến khi nhìn thấy dịch thể chảy xuống bắp đùi Lâm Chương, hắn mới hiểu được anh đang nói gì.

Sau khi trở về từ phòng tắm, Diêm Thầm đặt Lâm Chương lên trên giường, lúc này anh đã tiến vào trạng thái mơ màng, Diêm Thầm vén chăn lên rồi nằm vào trong, Lâm Chương ngửi thấy mùi hương của hắn bèn lăn thẳng vào trong lồng ngực người ta.

Tắt đèn phòng ngủ đi, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, Diêm Thầm hôn một cái lên trán Lâm Chương.

Vốn tưởng rằng Lâm Chương đã ngủ rồi, nhưng không ngờ trong màn đêm yên tĩnh lại vang lên một giọng nói “Giáng sinh vui vẻ”.

Diêm Thầm ôm chặt người trong lòng, cười toe toét, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Chương: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Giáng Sinh an lành.”
 
Back
Top Bottom