Edit: JangmieNhìn Tần Khiên im lặng, đầu ngón tay Hạ Thanh bỗng siết chặt, con búp bê trong tay suýt nữa bị hắn bóp cho biến dạng.Quả nhiên, Tần Khiên và Diệp Hà đã cặp với nhau từ lúc nào mà hắn không biết rồi!Hệ thống: [Anh ta tới đây là vì cậu đấy, cảm động không?]Diệp Hà không khỏi thầm than trong lòng: "Tôi đã qua cái tuổi dễ cảm động rồi..."
Huống hồ cậu còn thấy Tần Khiên tới đây là để giết mình, nào dám "động".Tần Khiên dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Hà, cũng nhìn sang, nói ngắn gọn: "Đi với tôi."
Nghe Tần Khiên nói vậy, trong lòng Diệp Hà dấy lên một cảm giác kỳ lạ, không phải rung động, mà là nghi hoặc.Lời này của Tần Khiên nghe không giống muốn giết cậu, mà lại giống như đang cứu cậu.Bên tai Hệ thống chợt vang lên giọng nói khó khăn của Diệp Hà: "Hệ thống, tôi nghĩ tôi nhầm rồi, chắc Tần Khiên không biết chuyện tôi phát hiện hắn giết người đâu."
Trước đó vì chuyện bị Tô Linh Linh đẩy nên cậu đã có thành kiến, cho rằng Tô Linh Linh đã nói hết mọi chuyện cho Tần Khiên.
Nhưng nếu Tần Khiên đã gặp Tô Linh Linh rồi, thì phản ứng bây giờ lại không đúng lắm.Nhưng tại sao Tần Khiên lại cứu cậu?Trông Tần Khiên cũng không giống như biết chuyện Hạ Thanh uy hiếp cậu trước đó.Hệ thống: [Mặt cậu sưng vù như bị ai đánh ấy, tôi đoán Tần Khiên tưởng Hạ Thanh đánh cậu, nên mới anh hùng cứu gấu chó đấy.]Dù không biết có phải do tác dụng tâm lý không, nhưng Diệp Hà vẫn bất giác đưa tay sờ hai bên má, gò má bị cậu xoa nắn dường như đúng là to ra thật.Xem ra, đúng là Tần Khiên cứu cậu vì lý do này rồi.Tâm trạng của Diệp Hà vô cùng phức tạp, dù sao nếu Tần Khiên thật sự ra tay nghĩa hiệp cứu cậu, thì hoàn toàn không khớp với hình tượng tên sát nhân mất hết tính người mà cậu hình dung.Hệ thống: [Thật ra tôi thấy suy luận Tần Khiên là hung thủ của cậu cũng chẳng đáng tin chút nào...]Diệp Hà chột dạ dời mắt đi, bất kể Tần Khiên có phải là kẻ giết người hay không, nếu đối phương thật sự không biết gì cả, chỉ nhất thời cao hứng cứu cậu, thì ở bên cạnh Tần Khiên chắc chắn an toàn hơn Hạ Thanh nhiều.Cậu thử nhích người về phía Tần Khiên, Tần Khiên không hề có bất kỳ hành động tấn công nào, chỉ bình tĩnh nhìn Diệp Hà.Nếu lời của Tần Khiên làm nghiền nát chút lý trí cuối cùng của Hạ Thanh, thì hành động dò xét của Diệp Hà khi bước về phía Tần Khiên chính là ngọn lửa đốt cháy hoàn toàn những mảnh lý trí vụn vỡ đó."
Mày dám bước thêm bước nữa thử xem?!"
Hạ Thanh quay đầu nhìn Diệp Hà, hung hăng nói: "Nóng lòng qua bên đó đến vậy à?"
Diệp Hà: "..."
Tuy sự thật đúng là như vậy, nhưng nghe lời của Hạ Thanh nói ra, sao cứ như chuyện tình cảm thế này?Vẻ mặt Diệp Hà vẫn ngây thơ như cũ, nhưng lần này Hạ Thanh sẽ không bị lừa nữa.
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ đến việc lát nữa Diệp Hà có thể bị vạ lây, bèn lạnh lùng nói: "Cậu ra ngoài trước đi."
Diệp Hà ngơ ngác nhìn Hạ Thanh, không hiểu tại sao đối phương thà để cậu ra ngoài chứ không chịu đi tìm Tần Khiên.Tần Khiên cũng nghe thấy lời của Hạ Thanh, sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại hiếm khi dấy lên một tia nghi hoặc.
Trước đây hắn cũng từng điều tra thông tin về tổ chức của Hạ Thanh, nhưng trên đó đâu có nói Hạ Thanh là gay, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là Diệp Hà là một NPC quan trọng nào đó.Điều này cũng giải thích được tại sao nửa đêm nửa hôm Hạ Thanh lại ở chung phòng với tên người hầu này.TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD @jlyydethwNghĩ đến đây, Tần Khiên lại nhìn Diệp Hà lần nữa, nếu là NPC quan trọng thì đúng là không thể để bị thương được, hắn cũng ra lệnh: "Ra ngoài."
Diệp Hà đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí, cậu tất nhiên chỉ mong được rời đi ngay lập tức, dù sao hai người này đánh nhau chắc chắn sẽ vạ lây tới cậu, thế nhưng lúc chuẩn bị bước ra ngoài, Diệp Hà bỗng nghĩ đến một vấn đề, quay đầu nhìn Tần Khiên: "Anh Tần, anh thấy công việc của tôi thế nào ạ?"
Chỉ cần Tần Khiên đáp lại một chữ "Tốt" thôi là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.Ngay giây sau, Diệp Hà đã bị Hạ Thanh mặt mày đen kịt đẩy ra khỏi phòng.Cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt Diệp Hà.Diệp Hà: "Đây có được tính là đánh giá của Tần Khiên cho tôi không?"
Hệ thống: [Nếu "ăn quả đắng" được tính, thì nhiệm vụ của cậu thất bại rồi.]Diệp Hà: "...Khoan đã, tôi thấy đánh giá bằng lời của Tần Khiên vẫn có thể khích lệ tôi hơn."
Tuy rất sợ Hạ Thanh, nhưng vì chưa nhận được lời khen của Tần Khiên, Diệp Hà đành phải ngồi thụp xuống canh trước cửa, chờ đối phương ra ngoài.Quá trình chờ đợi quá nhàm chán, Diệp Hà bèn túm lấy Hệ thống, bắt đầu lải nhải: "Nếu người ra trước là Hạ Thanh, tôi sẽ chuồn ngay."
Hệ thống: [Được thôi!]Diệp Hà: "Sao tôi cứ thấy Hạ Thanh và Tần Khiên hình như có quen biết với nhau, cả Tô Linh Linh nữa, không ngờ giữa các NPC cũng có tình cảm và mối quan hệ phức tạp, phó bản này thực tế quá rồi đấy."
Hệ thống: [Chứ còn gì nữa!]Diệp Hà: ".......Cậu bị bug à?"
Câu "bị bug à" này lọt vào tai Hệ thống chẳng khác nào bốn chữ "mày bị điên à".Hệ thống: [Cút!]Diệp Hà yên tâm lại, may quá may quá, xem ra Hệ thống vẫn bình thường.
Cậu áp tai vào cửa, muốn nghe xem tiến độ thế nào, nhưng trong phòng lại yên tĩnh lạ thường, không nghe thấy một tiếng động nào.Sao lại im ắng thế này, có thật là đang đánh nhau không vậy?Diệp Hà đâu biết Hạ Thanh sợ cậu la quá to, nên đã cố tình chuẩn bị đạo cụ cách âm.Editor: Ảnh tâm lí qa trời, bôi trơn rồi thêm cách âm nữa 🥰Cậu muốn đẩy cửa ra, nhìn trộm qua khe cửa, không ngờ lại không thể đẩy ra được, cậu chỉ có thể đoán là bên trong đã bị khóa trái.Diệp Hà vốn nghĩ mình sẽ phải ngồi rất lâu, không ngờ chỉ chờ khoảng ba mươi phút sau, cánh cửa phía sau đã mở ra.Người bước ra trước là Tần Khiên.Diệp Hà vội vàng thu lại tư thế chuẩn bị tẩu thoát, sau khi biết Tần Khiên muốn cứu mình, nỗi sợ hãi của cậu đối với Tần Khiên đã tan đi vài phần, cảm thấy giữa cậu và Tần Khiên chắc là có hiểu lầm gì đó.Cậu thậm chí còn chủ động lại gần, cười lấy lòng: "Tôi biết ngay người ra ngoài sẽ là anh mà."
Hệ thống: [......]Trước khi cửa mở Diệp Hà đâu có nói thế.Tần Khiên không nói gì, Diệp Hà liếc mắt về phía phòng mình, trong phòng đã là một mớ hỗn độn, còn Hạ Thanh thì chẳng thấy đâu.Khoan đã, Hạ Thanh đâu rồi?
Chẳng lẽ đã bị Tần Khiên...Đừng mà, cậu mới vừa cho rằng đối phương là người tốt mà!Diệp Hà: "Hạ...
Hạ Thanh anh ta đâu rồi?"
Cậu không phải lo cho Hạ Thanh, mà là lo cho bản thân mình khi đang đối mặt với Tần Khiên.Tần Khiên bình tĩnh nói: "Anh ta về phòng rồi."
Thực ra, nói chính xác hơn là sau khi Hạ Thanh nhận ra mình không địch lại Tần Khiên, để tránh bị đối phương giết, hắn đã nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ chạy.Diệp Hà liếc nhìn khung cửa sổ vỡ nát, không biết có nên tin lời của Tần Khiên hay không.Tần Khiên lại nhìn Diệp Hà, hỏi thẳng: "Cậu đã nói gì với Hạ Thanh?"
Đôi mắt Diệp Hà bỗng trở nên ngây dại: "Tôi nói tôi không có quan hệ gì với Tô Linh Linh."
Tần Khiên: "Ngoài những chuyện đó ra, cậu còn biết gì nữa?"
Diệp Hà: "Tô Linh Linh thích anh, Hạ Thanh thích Tô Linh Linh, nhưng anh ta tưởng tôi thích Tô Linh Linh, nên định đánh tôi."
Tần Khiên nhất thời không biết nên đánh giá thông tin của Diệp Hà thế nào.Đáy mắt hắn lộ ra vài phần thất vọng, để tiết kiệm thời gian, hắn đã trực tiếp dùng đạo cụ khiến đối phương nói thật, lúc này Diệp Hà đang trong trạng thái bị khống chế, không thể nói dối được, xem ra đối phương thật sự không biết gì cả.Tần Khiên cảm thấy mình đã bị Hạ Thanh lừa.Hắn thu lại đạo cụ, ánh mắt Diệp Hà cũng lập tức trong veo trở lại.Diệp Hà cảm thấy ý thức của mình như bị chậm vài giây, cậu lắc lắc đầu, vừa ngẩng lên đã thấy Tần Khiên quay người định đi, cậu lập tức hoảng hốt - nhiệm vụ của cậu còn chưa hoàn thành, sao Tần Khiên đã đi rồi!Diệp Hà chẳng màng sợ hãi nữa, vội vàng đuổi theo Tần Khiên vài bước: "Anh Tần, anh thấy hôm nay tôi phục vụ tốt không ạ?"
Tần Khiên vốn không muốn trả lời, nhưng Diệp Hà như miếng cao dán chó, cứ dính chặt sau lưng hắn, thấy cậu sắp theo mình lên lầu, Tần Khiên cuối cùng cũng lạnh lùng nói một tiếng "Tốt".Sau khi Tần Khiên dứt lời, bên tai Diệp Hà cũng vang lên tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ: [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 72000 Nhân dân tệ, tuổi thọ tăng thêm 12 giờ, tuổi thọ hiện tại còn lại tròn 19 giờ.]Nghe thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, cậu cuối cùng cũng không cần phải bám theo Tần Khiên nữa, cậu vội vàng dừng bước, nhìn Tần Khiên lên lầu.Tuy tuổi thọ này vẫn ít ỏi đến đáng thương, nhưng ít nhất hôm nay Diệp Hà cũng có thể nghỉ ngơi rồi, cậu mệt mỏi lê bước về phòng mình, đến cửa phòng mới nhớ ra một vấn đề - cửa sổ của cậu vẫn còn vỡ.Nhìn căn phòng lộng gió này, Diệp Hà thầm thở dài, đành phải quấn chặt chiếc chăn nhỏ của mình nằm lên giường, nghĩ bụng ngày mai sẽ thử tìm quản gia sửa lại tấm kính.Lúc Hạ Thanh và Tần Khiên đánh nhau, ngay cả một ngọn đèn cũng không chừa lại cho Diệp Hà.Diệp Hà chỉ có thể nằm xuống trong bóng tối, cậu như nhớ ra điều gì đó, thầm dặn dò Hệ thống: "Nếu bên cửa sổ có động tĩnh gì, nhất định phải gọi tôi dậy nhé, đừng để tôi ngủ luôn không tỉnh lại..."
Hệ thống không cần ngủ, thế nên Diệp Hà có thể đường hoàng sai nó đứng gác cho mình.Hệ thống: [Yên tâm, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu.]Nghe Hệ thống nói vậy, trong lòng Diệp Hà thoáng dâng lên một tia cảm động, sau đó lan ra như gợn sóng.
Cậu thậm chí còn bất giác nghĩ, có phải trước đây mình đã quá hung dữ với Hệ thống không, dù vậy Hệ thống vẫn tận tụy bảo vệ cậu...Ai ngờ giây tiếp theo, Hệ thống nói tiếp: [Dù sao thì tôi vẫn cần cậu làm công cho tôi mà.]Diệp Hà: "..."
Cậu trở mình, không thèm để ý đến cái Hệ thống lừa gạt tình cảm của mình nữa.Diệp Hà vốn nghĩ mình sẽ sợ đến không ngủ được, không ngờ vừa đặt lưng xuống gối, sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay ập đến, cậu ngủ đi một cách ngon lành, hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở.Trong phút chốc, căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Diệp Hà.Diệp Hà không biết mình đã ngủ bao lâu, đến khi mở mắt ra mới phát hiện ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.Giọng nói đầy oán trách của Hệ thống vang lên: [Đừng nói là gặp nguy hiểm gọi cậu dậy, sáng nay gọi cậu dậy mà cậu còn có thể lăn lộn tận ba mươi phút.]Đúng vậy, nó đã bắt đầu gọi Diệp Hà dậy từ ba mươi phút trước, nhưng cậu lại nhắm mắt bảo nó "ngủ thêm một phút nữa".Không ngờ một phút của Diệp Hà lại kéo dài đến ba mươi phút.Động tác vươn vai của Diệp Hà khựng lại, cái tật ngủ nướng của cậu đúng là hết thuốc chữa, nhưng bị Hệ thống chỉ thẳng ra thế này vẫn có chút mất mặt, vì vậy cậu vội vàng chuyển chủ đề: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Hệ thống: [Gần một phần ba tuổi thọ của cậu.]Diệp Hà không ngờ có ngày sinh mạng của mình trở thành đơn vị đo thời gian, hơn nữa cậu còn đoán chính xác được bây giờ là mấy giờ.Cậu vội vàng bò dậy khỏi giường, lờ mờ nhớ quản gia nói sáu giờ tập trung, nhưng bây giờ đã bảy rưỡi rồi, Diệp Hà vừa đẩy chăn xuống giường, vừa thầm cầu nguyện quản gia không phát hiện ra mình đi muộn.Chỉ có điều rõ ràng là thần linh không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, Diệp Hà vừa chạy ra đến đại sảnh đã đụng phải quản gia đi tới.Quản gia thấy Diệp Hà, dĩ nhiên là đoán được cậu dậy muộn, vừa mở miệng định mắng xối xả.
Diệp Hà vốn còn đứng im tại chỗ, định bụng tai này vào tai kia ra cho qua trận mắng này là xong, nào ngờ khóe mắt lại liếc thấy Hạ Thanh đang đi tới từ phía xa.Tần Khiên đúng là không làm gì Hạ Thanh thật, nhưng nhìn thấy Hạ Thanh xuất hiện, Diệp Hà khó mà vui nổi, dù sao nếu bị đối phương tóm được thì cậu tiêu đời.Hạ Thanh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía này, sắc mặt lập tức âm trầm.Cơ thể Diệp Hà run lên bần bật, cậu nhân lúc quản gia không để ý, giật phắt lấy bình cà phê trong tay ông, cười nịnh nọt: "Thưa quản gia, cà phê sắp nguội rồi, tôi mang qua cho chủ nhân trước nhé."
Quản gia: "...Đây rõ ràng là cà phê đá mà!"
Nhưng Diệp Hà hiển nhiên không nghe thấy lời của quản gia, quay người chạy thẳng về phía phòng ăn.
Quản gia muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại dừng bước, âm u nhìn bóng lưng Diệp Hà rời đi.Hạ Thanh chậm một bước, chỉ đành nhìn theo bóng lưng vội vàng tẩu thoát của đối phương.Thanh niên cao gầy A Giang bên cạnh Hạ Thanh cười một cách thấu hiểu: "Phó đội, nhìn dáng chạy của cậu ta bây giờ, trông không giống như anh được việc rồi nhỉ."
Nghe A Giang nói, Hạ Thanh cười lạnh một tiếng, nếu không có Tần Khiên, hắn dĩ nhiên đã sớm đè Diệp Hà lên giường rồi.Vừa nghĩ đến Tần Khiên, Hạ Thanh lại không khỏi tức giận.A Giang là tay chơi NPC có thâm niên, tuy không biết Hạ Thanh thất bại vì lý do gì, nhưng điều đó không cản trở hắn hiến kế: "Ây, trước đây tôi có mua một viên thuốc trong trung tâm thương mại, vẫn chưa dùng.
Chỉ cần anh cho cậu ta uống, dù trước đó có cứng đầu đến đâu, uống xong cũng phải cầu xin anh..."
Hạ Thanh liếc nhìn A Giang, tỏ ra hứng thú với viên thuốc mà hắn nói: "Không có tác dụng phụ chứ?"
"Phó đội, anh quan tâm một NPC làm gì?"
A Giang cười nói: "Chỉ làm cho đối phương sinh ra ảo giác thôi, không ảnh hưởng gì đâu."
Hạ Thanh lúc này mới gật đầu đồng ý.Caesar lúc dùng bữa không thích có quá nhiều người hầu hạ, vừa rồi người phục vụ hai người rõ ràng là quản gia, còn Diệp Hà bây giờ đã thay thế vai trò phục vụ đó.Diệp Hà vừa bước vào cửa phòng ăn đã cảm nhận được ánh mắt của Tần Khiên nhìn qua.
Sau khi thấy là Diệp Hà, hắn liền cúi đầu không để tâm nữa.Diệp Hà mỉm cười bước tới, rót một ít cà phê vào ly của Tần Khiên và Caesar.Caesar không nhìn thấy người, cứ ngỡ người tới là quản gia, bèn ôn tồn nói một câu: "Cảm ơn quản gia."
Diệp Hà nhất thời không biết có nên nói cho Caesar biết anh đã cảm ơn nhầm người không.Không ngờ người lên tiếng lại là Tần Khiên: "Người rót cà phê không phải quản gia."
Nghe Tần Khiên nói, Caesar xoa xoa thái dương, cười dịu dàng: "Là người hầu khác sao?
Xin lỗi, mắt tôi không nhìn thấy, nên thường hay nhận nhầm người."
Nhìn đôi mắt màu xanh biếc vốn nên lấp lánh như ngọc quý lại không có tiêu cự, trong lòng Diệp Hà dấy lên vài phần thương cảm.
Cậu do dự một chút, rồi đứng về phía gần Caesar hơn, để lỡ anh có gì bất tiện cậu có thể giúp đỡ kịp thời.Caesar cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó lên tiếng: "Anh Tần, tối qua ngủ thế nào?"
Tần Khiên bình tĩnh nói: "Cũng được."
Từ khi bị cuốn vào phó bản, Tần Khiên gần như không ngủ, dù có chợp mắt cũng chỉ được vài chục phút đến một tiếng là giật mình tỉnh giấc, giấc ngủ đối với hắn đã gần như trở nên xa lạ, tối qua cũng vậy.Tần Khiên nhìn Caesar: "Ngài Caesar xem ra cũng ngủ không tệ, còn mơ thấy giấc mơ thường gặp trước đây không?"
Diệp Hà đứng một bên, nghe Tần Khiên nói mà không khỏi giật giật khóe miệng.
Lời của Tần Khiên thực sự quá lạnh lùng, không giống đang hỏi thăm mà giống như chất vấn hơn.Nghe Tần Khiên hỏi, nụ cười trên môi Caesar khựng lại, sự âm u trong đáy mắt lan rộng như sóng vỗ, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần u uất: "Không."
Tối qua là lần đầu tiên trong một tuần anh không mơ thấy người đó, điều này khiến tâm trạng của Caesar khi tỉnh dậy sáng nay lập tức không vui.
Dù sao anh vốn nghĩ rằng đến trang viên này sẽ khiến anh và người trong mộng gần nhau hơn một bước.Caesar khó khăn lắm mới kìm nén được những cảm xúc đen tối đang cuộn trào trong lòng, khoác lên mình tấm vỏ bọc dịu dàng thường ngày, nhưng bây giờ câu hỏi này của Tần Khiên lại khơi dậy sự khó chịu của anh, khiến anh không thể không nghĩ đến chuyện này.Diệp Hà đứng gần Caesar, chú ý thấy bàn tay buông thõng bên hông của anh bỗng siết chặt, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh.Nhìn thế nào đi nữa, Caesar cũng không giống như đang vui vẻ.Nhưng không mơ giấc mơ lặp đi lặp lại cả tuần, đối với Caesar không phải là chuyện tốt sao?
Sao anh ấy trông không có vẻ vui vẻ gì cả?Diệp Hà chẳng thể hiểu nổi.Mà Tần Khiên rõ ràng cũng có suy nghĩ tương tự Diệp Hà, có điều hắn hỏi thẳng thừng hơn: "Trông ngài không vui lắm."
Caesar không chút hoang mang ngẩng đầu lên, trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng: "Dù sao cũng đã mơ một giấc mơ cả tuần rồi, ít nhiều cũng có chút tình cảm."
"Huống hồ, khoảng thời gian trong mơ đó là lúc duy nhất tôi có thể nhìn thấy."
Hoặc có thể nói, là lúc duy nhất có thể nhìn thấy người ấy.Caesar không khỏi mân mê đầu ngón tay, trong mơ, thỉnh thoảng anh cũng sẽ thay cho người ấy những sợi xích có thể cử động được, ôm người ấy ngồi bên bàn ăn sáng.
Mà người ấy dường như vì nhục nhã, cơ thể run lên bần bật, nhưng sức lực đã bị vắt kiệt từ đêm qua, tay chân đều mềm nhũn, không còn sức để phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn để anh đút cho ăn.Nghe lời của Caesar, những thắc mắc trong lòng Diệp Hà lập tức được giải đáp.
Đặc biệt là sau khi nghe câu cuối cùng của anh, lòng thương yêu của Diệp Hà gần như tràn ra, vội vàng rót thêm một ít cà phê vào ly của Caesar.Hệ thống: [Rót nhiều cà phê thế, cậu không cho Caesar ngủ luôn à?]Diệp Hà: "...Chỉ một câu của cậu mà làm phá hỏng biết bao nhiêu sự dịu dàng của tôi."
Hệ thống: [Tôi chỉ sợ sự dịu dàng của cậu là đổi bằng mạng của người khác thôi.]Diệp Hà thầm hừ lạnh một tiếng, che giấu sự chột dạ trong lòng.----Editor: Lí do ra chương trễ là do nó dài qaaa, lười edit, với lại tớ cũng hơi sợ là tớ chèn lời vào truyện nhiều quá làm mng khó chịu á, có gì mng thông cảm cho tớ nha 😭