Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 60: Chủ động.



Tiếng gọi "Chị dâu" này suýt thì làm Trần Lệ lên cơn đau tim.

Bà không ngờ năm mới Tết đến lại gặp phải Lương Thục Linh ngay cửa nhà. Đã 3 năm kể từ khi Lương Thục Linh đi Thâm Quyến, họ cũng mất liên lạc luôn.

"Cô đến đây làm gì?" Trần Lệ nhìn Lương Thục Linh: "Áo gấm về làng à?"

"..." Lương Thục Linh nhíu mi, quay đầu bảo tài xế đi trước, chờ xe rời khỏi mới hỏi Trần Lệ: "Anh cả đâu chị?"

"Anh của cô à." Trần Lệ bảo: "Sáng nay thì ở nhà, nhưng giờ chắc đi kiếm ăn chỗ khác rồi, con cái cũng mặc kệ."

Bà nói đầy mỉa mai khiến Lương Thục Linh khó chịu, nhưng giờ có việc cần nhờ nên phải mềm mỏng: "Chị à, hôm nay em về không phải để cãi nhau với chị, chị đừng móc mỉa em."

Thật ra Trần Lệ là người tính nết hiền hoà, rất ít khi cáu giận, nhưng vừa thấy Lương Thục Linh liền sục sôi không nguôi.

"Tôi móc mỉa cô?" Trần Lệ bật cười: "Cô dám làm mà còn sợ người ta nói móc mình à? Tôi đang bận, không rảnh đón tiếp, cô đi đi."

Nói rồi, bà lập tức xoay người, Lương Thục Linh bám theo, đánh giá khoảnh sân: "Nhà mình vẫn như ngày xưa, chẳng có gì thay đổi."

Trần Lệ đáp: "Đâu thay đổi nhiều như cô."

Lương Thục Linh của hiện tại khác hẳn với quá khứ, người dắt đầy trang sức lộng lẫy, quần áo, túi xách toàn hàng hiệu, nhìn một cái là biết đổi đời giàu sang.

Nhìn bà ta vàng bạc đầy người, Trần Lệ không khỏi nghĩ đến Kiều Nhạc.

Nhớ lại khoảng thời gian Kiều Nhạc phải bảo lưu đến công trường bốc vác, khi về nhà hai lòng bàn tay đều là những vết xước lớn nhỏ.

Nhớ lại ngày này Tết năm ngoái, Kiều Nhạc vì đồng tiền mà một bữa cơm đoàn viên cũng không thể ăn.

Trần Lệ càng nghĩ càng giận, với Lương Thục Linh càng thêm ngứa mắt: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì?"

"Em về để hỏi anh chị tình trạng của Nhạc Nhạc và Tiểu Mãn..."

"Còn hỏi cái gì nữa?" Trần Lệ cắt ngang: "Lúc cần hỏi thì không hỏi, lúc không cần thì cứ nằng nặc là thế nào."

Lúc cần hỏi là khi nào, lòng cả hai đều rõ ràng.

Lương Thục Linh: "Em biết chị trách em đi biệt tăm, nhưng em cũng có nỗi khổ của mình."

"Khổ đến cỡ nào mà phải vứt bỏ, không buồn quan tâm đến hai đứa trẻ? Cô ly hôn với Kiều Dũng không sai, nhưng lúc Kiều Dũng xảy ra chuyện thì Nhạc Nhạc mới 18 tuổi, Tiểu Mãn được 4 tuổi. Sao cô có thể nhẫn tâm mặc kệ hai đứa nó hả?"

Trần Lệ thật sự không thể hiểu được lý do vì sao một người mẹ lại có thể vô tâm nhường đó.

Lương Thục Linh cứng họng, im bặt một hồi mới nói: "Chị không phải em, nên chị không hiểu đâu."

"Tôi không biết, cũng không cần biết." Trần Lệ một đao diệt sạch: "Tôi chỉ biết Kiều Dũng là một người bố tồi, cô thì cũng chẳng phải người mẹ tốt thôi."

"Em không muốn tranh luận với chị." Lương Thục Linh nói: "Hôm nay em muốn hỏi chị chuyện của Nhạc Nhạc."

Bà ta kể lại chuyện mình đụng phải Kiều Nhạc ở tiệc từ thiện hôm nọ, Trần Lệ vừa nghe đối phương đã gặp Kiều Nhạc, lập tức hỏi: "Sau đó thì sao? Người thì cô thấy rồi, sao không tự hỏi thằng bé, chạy về hỏi tôi làm gì?"

Thật ra Lương Thục Linh muốn hỏi, nhưng lúc ấy không có cơ hội.

Mấy hôm nay bà ta bận rộn đi chào hỏi khắp nơi với Lưu Phong, sắp xếp mãi mới được buổi về quê.

Bà ta hỏi số điện thoại của Kiều Nhạc từ Trần Lệ, Trần Lệ từ chối thẳng thừng: "Tôi không có, cô muốn thì gọi 114(*) tìm đi."

(*)Số tra cứu thông tin giống 1080 của Việt Nam mình ấy.

"Trần Lệ!" Kiên nhẫn của Lương Thục Linh bị bào sạch, mặt nhăn nhúm: "Tôi muốn xin số điện thoại của con tôi thì làm sao? Chị chỉ là mợ của nó thôi, còn tôi mới là mẹ ruột!"

"Giờ cô mới biết mình là mẹ ruột à?!" Trần Lệ hỏi ngược: "Khi Nhạc Nhạc bị người ta đến tận nhà đòi nợ thì cô ở đâu? Lúc Nhạc Nhạc buộc phải thôi học đi làm trả nợ, sao cô không nhớ mình là mẹ thằng bé?"

"Thôi học?" Lương Thục Linh sững sờ: "Nhạc Nhạc thôi học ư? Sao có thể? Chẳng phải nó thi đỗ đại học Vân Kinh à? Sao lại..."

Bà ta đang nói thì đột nhiên im bặt, qua ánh mắt trào phúng của Trần Lệ mới sực tỉnh. Đúng vậy, trong hoàn cảnh bố tự sát, mẹ mất tích, nhà lại đối mặt với khoản nợ kếch xù, sao Kiều Nhạc có thể đi học tiếp được?

Trần Lệ không muốn tiếp tục phí nước bọt với bà ta, tiếp tục xử lý đống khoai lang khô, lạnh giọng tiễn khách: "Cô đi đi, tôi không muốn lắm lời với cô."

"Chị dâu..."

Lương Thục Linh lại muốn nói gì đó, ở cửa lại có tiếng trẻ con: "Ông ơi, anh Tiểu Mãn về rồi, ông có thể đốt pháo hoa với con không ạ?"

"Được được, ông chơi với con!"

Lương Thục Linh quay đầu, liền thấy anh cả Lương Kiến Thành của mình đang dắt cháu gái đi vào.

Lương Kiến Thành đối mặt với bà ta, chân khựng lại, ngần ngừ gọi: "Thục Linh?"

Đã bao lâu không được gặp lại anh ruột, mắt Lương Thục Linh hơi nóng lên: "Anh, anh về rồi..."

Chẳng ngờ, chỉ giây sau mặt Lương Kiến Thành sầm xuống: "Cô đến đây làm gì?"

Lương Thục Linh đi đến: "Em đến thăm mọi người, bao năm rồi không gặp."

"Đừng gọi tôi là anh." Giọng Lương Kiến Thành lạnh băng, bảo cháu nội vào nhà trước, sau đó hỏi Lương Thục Linh: "Cô còn về đây làm gì? Chẳng phải đã bảo cả đời sẽ không quay lại ư?"

Năm ngoái, Lương Thục Linh dùng số lạ báo mình đã tái hôn qua tin nhắn, chuẩn bị đi Hong Kong với chồng mới, có lẽ cả đời này sẽ không về quê nữa.

Lương Kiến Thành không tiết lộ với Kiều Nhạc, vì gọi lại số đó thì thuê bao, nói cho cậu chỉ tăng thêm sự đau lòng.

Đúng là ngay từ đầu Lương Thục Linh không có dự tính quay lại, là Lưu Phong quyết định chuyển đến thành phố Vân Kinh, mấy năm nay công ty làm ăn thiếu hiệu quả, muốn tìm đường kinh doanh mới.

Thật ra Lưu Phong không cần vợ đi theo, nhưng bà ta lại không yên tâm để chồng bôn ba một mình.

Gặp Kiều Nhạc là ngoài dự kiến.

"Anh à." Lương Thục Linh lau nước mắt, khoé mắt đỏ ửng nói: "Em biết anh giận em, nhưng mấy năm nay em sống không hề dễ, một mình xa xứ, bao khổ đau chẳng biết giãi bày với ai. Anh là anh cả của em, chúng ta chảy chung dòng máu, nếu anh không hiểu, không thông cảm cho em, vậy cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?"

Một màn khóc lóc kể lể thảm thương, Lương Kiến Thành vốn không phải người máu lạnh vô tình, nghe em gái than khóc, lòng cũng rất khó chịu: "Thục Linh..."

Trần Lệ ở cạnh trợn mắt, cắt ngang: "Rồi rồi, anh em nhà cô muốn tâm sự thì ra ngoài đi, đừng làm ướt khoai lang của tôi. Xúi quẩy!"

"..." Lần đầu tiên Lương Thục Linh thấy chị dâu chanh chua như này, mặt mũi liên tục bị chà đạp.

Bà ta không muốn tiếp tục than thở vô ích với Trần Lệ, bảo Lương Kiến Thành: "Anh, chúng mình ra ngoài đi, đừng để chị dâu giận."

Tuy ngoài miệng Lương Kiến Thành cứng rắn, nhưng thật lòng rất nhớ thương đứa em gái này, gật đầu: "Ừ."

Hai người toan bước đi, Trần Lệ gọi ông lại: "Lương Kiến Thành."

Lương Kiến Thành dừng chân, Lương Thục Linh đi rồi, bà mới rì rầm với chồng: "Cô ta về để moi chuyện của Nhạc Nhạc. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông bép xép thì cái nhà này tan tành luôn đấy."

Nói rồi, bẻ đôi củ khoai lang cái rắc.

Lương Kiến Thành: "..."

Lương Thục Linh không moi móc được gì từ Trần Lệ, liền chuyển mục tiêu sang Lương Kiến Thành. Anh của bà ta dễ mềm lòng, từ bé đã nhường nhịn, nghe lời em gái.

Nhưng chẳng ngờ Lương Kiến Thành lại đứng cùng một mặt trận với Trần Lệ, nhất định không tiết lộ thông tin của Kiều Nhạc.

Mặt bà ta khổ đau, giọng nghèn nghẹn: "Anh à, em là mẹ của Nhạc Nhạc và Tiểu Mãn, khó khăn lắm mới về được một chuyến, chẳng lẽ một cơ hội để quan tâm các con cũng không thể có ư?"

"Anh không quyết định được chuyện này." Lương Kiến Thành vẫn rất cương quyết: "Nếu em đã gặp Nhạc Nhạc, anh sẽ trao đổi với thằng bé tấm lòng của em. Nếu thằng bé muốn thì sẽ chủ động liên hệ em."

"Anh à..."

"Đừng nói nữa." Lương Kiến Thành cắt ngang: "Khi đi thì phải lường trước kết quả này chứ, nhân quả của ai thì người ấy tự gánh."

Lương Thục Linh: "Anh thật sự không muốn giúp em ư?"

Lương Kiến Thành: "Anh không giúp được."

Hai người căng thẳng một lúc, Lương Thục Linh lau nước mắt, lùi xuống một bước, đưa số điện thoại của mình cho Lương Kiến Thành, nhờ ông gửi cho Kiều Nhạc.

Lương Kiến Thành ghi nhớ, hỏi em gái có muốn ở lại ăn cơm không.

Lương Thục Linh không đạt được mục đích, còn bị Trần Lệ châm chọc, mỉa mai, nào có tâm trạng ăn uống.

"Em còn có việc."

Rồi cứ dặn đi dặn lại Lương Kiến Thành, nhất định phải truyền lời đến Kiều Nhạc mình đã đến tìm thằng bé, rằng mẹ rất nhớ hai đứa.

Sau khi bà rời đi, Lương Kiến Thành kể cho vợ. Trần Lệ nghe vậy, thở dài: "Đợi Nhạc Nhạc về thì nói với thằng bé, để nó tự quyết định."

Lương Kiến Thành gật đầu, đến tối mới gọi điện cho Kiều Nhạc, thuật lại việc Lương Thục Linh tìm đến cửa.

Kiều Nhạc hơi bất ngờ, còn tưởng Lương Thục Linh sẽ né tránh mình, dẫu gì bà ta đã có gia đình mới rồi.

Thẩm Hạc Xuyên tắm xong, đi ra thấy Kiều Nhạc ngồi trên giường, cầm điện thoại thẫn thờ, đi đến hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Dạ?" Kiều Nhạc ngẩng lên, đập vào mắt là tấm thân tr*n tr** của Thẩm Hạc Xuyên, tầm mắt dừng trên từng múi cơ bụng vẫn còn lăn hai giọt nước.

Săn chắc, gợi cảm, đẹp tuyệt trần.

Vô cùng vô cùng quyến rũ.

Từ khi mang thai, hai người vẫn luôn trong trạng thái "ăn kiêng", lâu rồi chưa thân mật.

Đột nhiên ngắm được body ngon nghẻ, mắt Kiều Nhạc không thể dời đi: "Sao anh không mặc quần áo hả?"

Thẩm Hạc Xuyên vừa lau tóc vừa nói: "Anh quên không mang vào, nhà mình cũng đâu có ai, chẳng sao."

Hai người đã về Lâm Giang, còn Kiều Mãn ở nhà ông bà, thím Dương vẫn đang nghỉ Tết.

Trong nhà còn đúng đôi chồng chồng.

Câu này vốn chẳng có ý nghĩa sâu xa, nhưng lọt vào tai Kiều Nhạc lại biến thành ý khác.

Nhà không có ai, có thể làm vài chuyện ấy ấy.

Cậu nhìn chằm chằm cơ bụng của Thẩm Hạc Xuyên, muốn thò tay sờ.

Trên thực tế thì cậu làm rồi, vươn tay ấn ấn cơ bụng rắn chắc, còn xoa xoa mấy cái.

Bàn tay đang lau đầu của Thẩm Hạc Xuyên dừng lại, cúi xuống nhìn đối phương: "Thích không em?"

"Thích ạ." Tay Kiều Nhạc vẫn còn rờ trên cơ bụng, cảm nhận trọn vẹn xúc cảm, càng sờ càng khiến ngọn lửa bùng cháy, cơ thể rục rịch mon men.

Tưởng tượng lại những cảnh bíp bíp đê mê của cả hai, lưng Kiều Nhạc nóng rẫy, ngẩng lên nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Thẩm Hạc Xuyên, hay chúng mình làm chút chuyện đi?"

Mắt cậu lộ rõ khao khát, Thẩm Hạc Xuyên biết còn cố hỏi: "Làm gì cơ?"

Kiều Nhạc kéo anh xuống, lí xí nói: "Làm mấy chuyện bíp bíp ấy."

Mặt Thẩm Hạc Xuyên cứng lại, nhắc nhở: "Em đang có thai đấy."

Kiều Nhạc giơ năm ngón tay xinh xinh lên, mặt đỏ lựng: "... Dùng cái này."

Tuy không thể đi vào, nhưng cậu đã qua 3 tháng rồi, dùng tay chắc là ổn.

Đây là lần đầu tiên Kiều Nhạc chủ động khi tỉnh táo, tự nói tự ngượng, lập tức nằm sải lai rồi kéo chăn che mặt: "Đến đây nào!"

Nhưng giây tiếp theo, lại nghe ai kia chính trực từ chối: "Không làm."

Kiều Nhạc: "??"

Kiều Nhạc kéo chăn xuống một xíu, thấy Thẩm Hạc Xuyên không giống đang đùa.

Chẳng lẽ anh ấy sợ làm mình bị thương?

Từ khi Kiều Nhạc mang thai, Thẩm Hạc Xuyên cẩn thận nâng niu, từ trước đến giờ cậu toàn được hưởng thụ thôi.

Nên cậu ngồi dậy, đưa tay kéo khăn tắm bên hông của Thẩm Hạc Xuyên: "Để em cởi cho anh."

Thẩm Hạc Xuyên túm tay cậu: "Không cần."

Kiều Nhạc: "???"

Này không làm, kia cũng không cần?

Chẳng lẽ...

Mắt Kiều Nhạc rơi trên bụng của anh, một suy nghĩ táo bạo bật lên, buột miệng thốt ra: "Anh cũng có bầu hả?!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Thôi mà...
 
Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 61: Phẫu thuật.



Thẩm Hạc Xuyên không ngờ mình chỉ bảo "Không làm" thôi, mà lại đổi được câu "Anh cũng có bầu à?" của Kiều Nhạc.

Đối mặt với ánh mắt khiếp hồn của Kiều Nhạc, trán Thẩm Hạc Xuyên giật giật: "Em nói lung tung gì vậy?"

Kiều Nhạc cũng thấy mình bị overthinking, nhưng vẫn nhịn không được phải lầm bầm: "Anh cái này không làm, cái kia cũng không, trước khi mang thai hay hiện tại vẫn giống nhau mà."

Đã vậy đợt đó cậu còn đẩy Thẩm Hạc Xuyên xuống giường chứ.

Thẩm Hạc Xuyên khựng lại, giải thích: "Bây giờ em chưa ổn định, anh sợ làm em bị thương."

Kiều Nhạc chẳng quan tâm: "Đã bảo dùng tay mà, anh nào có mạnh đến thế!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

"Ặc..."

Kiều Nhạc ngộ ra mình mới xàm xí, đối diện với ánh mắt sâu hút của Thẩm Hạc Xuyên, cười khan, tránh khỏi tay anh, mông dịch xuống: "Em không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm nhá..."

Thẩm Hạc Xuyên nhanh tay bắt lấy mắt cá chân của đối phương, không cho cậu tiếp tục cài số lùi, một đầu gối đè xuống mép giường, cúi người hôn lên: "Không có ý đó?"

Bị hormone thai kì ảnh hưởng, Kiều Nhạc vốn đã muốn ừm ứm, Thẩm Hạc Xuyên vừa ghé đến, người được bao bọc bằng thân nhiệt ấm áp và hương sữa tắm, khát vọng nào đó lại càng mãnh liệt.

Cậu còn vô thức cong đầu gối cọ eo Thẩm Hạc Xuyên.

Mặt Thẩm Hạc Xuyên đông cứng, đôi môi khẽ cạy mở môi người kia.

Kiều Nhạc dùng khuỷu tay chống nửa người lên, ngửa đầu.

Cậu mỉm cười trước ánh nhìn của Thẩm Hạc Xuyên, muốn nói gì đó lại thôi, có vẻ là đang ngượng.

"Em yêu."

Giọng Thẩm Hạc Xuyên còn trầm hơn so với bình thường: "Trong nhà không có ai đâu."

...

"Đừng sợ."

Thẩm Hạc Xuyên nhẹ giọng nói.

...

Xong xuôi, Kiều Nhạc nằm trên giường, chớp chớp mắt với Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên để ý, cười bảo: "Giờ mới xấu hổ à?"

Kiều Nhạc xoay người, rút mấy tờ khăn ướt đưa sang, anh nhận lấy, bắt đầu lau tay.

Kiều Nhạc thấy vậy, có qua quá lại bảo: "Em cũng giúp anh nhé."

"Không cần." Thẩm Hạc Xuyên vứt giấy vào thùng rác.

Kiều Nhạc ngờ vực nhìn đối phương: "Anh chắc chứ?"

"... Chắc, anh đi rửa tay đã." Thẩm Hạc Xuyên xoay người vào phòng tắm.

Kiều Nhạc đầy một bụng nghi ngờ nhìn bóng lưng đối phương, lần nữa xác định một vấn đề... Thẩm Hạc Xuyên sai quá sai.

Về phương diện này, Thẩm Hạc Xuyên luôn có thái độ khá thích thú, trước khi mang thai, lúc cả hai nổi hứng ôm ấp hôn hít sẽ không thể khống chế được.

Giờ đã đến nước này mà anh lại không cần giúp luôn??

Rõ ràng trước giờ toàn vừa dỗ vừa lừa để mình ấy ấy dùm mà.

Kiều Nhạc nghĩ trăm lần không ra, nhưng chắc nịch là Thẩm Hạc Xuyên có vấn đề.

Thẩm Hạc Xuyên rửa tay xong, lại vào closet thay đồ, đợi anh về lại giường, Kiều Nhạc cố tình dòm chỗ đó, ngờ vực: "Anh chắc là không cần giải quyết chút chút à?"

"..." Thẩm Hạc Xuyên lấy chăn bọc kín cậu lại: "Ngủ!"

Kiều Nhạc bị đối phương ôm đến không cựa nổi, đành phải chào thua: "Dạ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hôm sau, Thẩm Hạc Xuyên đến công ty, Kiều Nhạc ở nhà một mình quá chán, hẹn Phương Gia Tự đi ăn trưa. Cả Tết không gặp nhau nên buôn dưa cuộc sống dạo này.

Phương Gia Tự kể mình được người nhà giới thiệu đi xem mắt, đối phương là giáo sư toán đại học, tính cách trầm lặng nhưng là người ân cần, cả hai đều có ý phát triển thêm một bước.

Ký ức đánh trai đểu vì Phương Gia Tự của 1 năm trước ùa về, nghe anh muốn tiến xa với đối tượng xem mắt, Kiều Nhạc thật sự mừng thay: "Vậy lúc nào rảnh thì tụ tập một bữa nha?"

"Anh cũng định thế, chờ bọn anh ổn định đã nhé." Phương Gia Tự nói: "Nhóc thì sao? Dạo này thế nào?"

Kiều Nhạc kể lại chuyện gặp Lương Thục Linh, Phương Gia Tự lập tức bực mình: "Bà ta vẫn còn mặt dày tìm nhóc à? Chắc không phải muốn bù đắp cho nhóc và Tiểu Mãn đâu nhỉ? Anh không tin bà ta lại tốt bụng đến thế."

"Em không biết nữa." Kiều Nhạc nghĩ ngợi: "Chắc không có khả năng đấy."

Nếu Lương Thục Linh thực sự muốn bù đắp cho anh em cậu, thì dù có ở Hong Kong, vẫn có thể liên lạc qua cậu mợ mà, nhưng chính bà ta chưa từng chủ động.

Với những gì Kiều Nhạc hiểu biết về mẹ mình, nếu không có lần chạm mặt lần này, chắc chắn đối phương đã tính bốc hơi tới mãn kiếp.

Phương Gia Tự tò mò: "Thế bà ta tìm nhóc làm gì? Đã qua lâu vậy rồi."

Làm gì ư?

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Kiều Nhạc dừng lại, trong lòng loé lên một dự đoán, sau đó lại tỉnh bơ gắp tiếp: "Em biết đâu, cũng không muốn hỏi."

"Anh nói nhóc này, nếu tới kể khổ thì nhất định không được mềm lòng nhé!" Phương Gia Tự dặn: "Để mà bàn về khổ thì nhóc khổ hơn tỉ lần."

Kiều Nhạc bật cười: "Em có thảm đến thế đâu, giờ cuộc sống tốt mà?"

"Không khổ á hả?" Phương Gia Tự gạt phắt đi: "Vừa phải nghỉ học, vừa mắc nợ, lại còn phải nuôi trẻ con, thảm hơn chồng chết!"

"..." Kiều Nhạc dở khóc dở cười: "Anh so sánh kiểu gì đó, gì cũng nói được!"

"Thì ý để nhóc hiểu đó." Phương Gia Tự nhún vai: "Nhóc ăn đi, anh đi nghe điện thoại đã."

Anh cầm chiếc điện thoại đang rung trên bàn, bấm nghe.

Người gọi là đối tượng xem mắt, đối phương hỏi anh ở đâu, bảo muốn tặng anh vài món đặc sản, tiện đà hỏi tối nay có thể hẹn nhau đi ăn không.

"Là muốn tặng đặc sản hay muốn hẹn em đi ăn?" Phương Gia Tự trêu: "Anh phải làm rõ à nha."

Đối phương đáp lại, Phương Gia Tự cười tươi hớn hở: "Vâng, vậy tối anh đón em nhé."

Kiều Nhạc hóng hớt, thấy Phương Gia Tự thật sự hài lòng với đối tượng xem mắt này.

Xem mắt...

Cậu không khỏi nhớ lại ngày đầu quen Thẩm Hạc Xuyên.

Buổi "Xem mắt" chấn động biết bao, giờ nhớ lại vẫn chẳng biết nên khóc hay cười.

Phương Gia Tự cúp máy, hỏi Kiều Nhạc: "Cười ngu gì đó?"

"Không ạ." Kiều Nhạc tỉnh lại, khéo léo lựa từ: "Em hỏi anh cái này nha, em có người bạn, cậu ấy..."

"Bạn nào?" Phương Gia Tự hỏi.

"Cái này không quan trọng." Kiều Nhạc nói: "Đứa bạn của em mới kết hôn chưa bao lâu, dạo này chồng cậu ấy không có hứng..."

Phương Gia Tự thốt lên: "Thẩm Hạc Xuyên xìu hả?"

Kiều Nhạc: "..."

Không khí lặng ngắt như tờ, Kiều Nhạc nhấn mạnh: "Em đã bảo là bạn mà! Bạn!"

"Rồi rồi rồi!" Phương Gia Tự nín cười: "Đứa bạn của em đang có thai hả?"

Kiều Nhạc: "..."

Thôi....

Kiều Nhạc buông xuôi, trực tiếp chít chít meo meo một hồi biểu hiện của Thẩm Hạc Xuyên tối qua: "Anh nói xem ảnh có ý gì?"

Phương Gia Tự nghe xong: "Nhóc nói là ổng có phản ứng nhưng lại kiềm chế à?"

"Đúng thế!" Kiều Nhạc cực kì khó hiểu.

Phương Gia Tự nói: "Chắc là ổng sợ ảnh hưởng đến con á, căn bản tình trạng của nhóc cũng đặc biệt đi, ổng sợ không kiềm nổi đó."

Kiều Nhạc nửa tin nửa ngờ: "Là vậy à?"

"Chắc không phải có tảm tiêu đâu nhỉ?"

"Không có khả năng đó đâu!" Kiều Nhạc chắc như đinh đóng cột: "Thẩm Hạc Xuyên không phải loại người đó."

"Thế thì sao đâu." Phương Gia Tự vỗ về: "Nhóc đừng nghĩ nhiều, chắc chắn là muốn tốt cho nhóc nên mới nhịn á, cũng chứng minh nhóc quan trọng thế nào với ổng."

Là vậy sao?

Kiều Nhạc vẫn cứ thấy sai ở đâu á, mà không thể nói thành lời.

"Vậy anh hiến kế cho nhóc nè." Phương Gia Tự nói: "Đây chính là kho báu anh tích góp nửa đời đó, có mấy kiểu không cần đi vào vẫn chơi được, phù hợp với tình trạng hiện tại của nhóc."

Kiều Nhạc: "..."

"Nhóc muốn không?" Phương Gia Tự hỏi.

"Muốn!"

Kiều Nhạc nghĩ, cuộc sống này phải thêm gia vị mới lạ và táo bạo, người ham học phải biết tiếp thu!

Đúng lúc này, chuông điện thoại trong túi cắt ngang dòng suy nghĩ, Kiều Nhạc lấy ra xem, không ngờ là Khương Hồng.

Từ lần ở nhà họ Trần, hai người vẫn chưa gặp lại, lần gần nhất liên hệ trên We Chat là Tết.

Kiều Nhạc nhìn tên hiển thị, không định nghe ngay.

Móc nối với sự xuất hiện của Lương Thục Linh, cậu cũng đại khái đoán được ý đồ của cuộc gọi này.

Phương Gia Tự thấy cậu cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại, lên tiếng: "Ai thế? Sao nhóc không nghe?"

Kiều Nhạc bấm nhận cuộc gọi: "Cô Hồng ạ."

"Nhạc Nhạc à con." Giọng Khương Hồng truyền tới từ đầu kia: "Cô tự dưng gọi điện thế này, không phiền đến con chứ?"

"Không ạ." Kiều Nhạc hỏi: "Cô có việc gì ạ?"

"Ừ có chút việc." Khương Hồng dừng một chút mới nói: "Mẹ con về rồi, chắc con biết rồi đúng không? Cô ấy kể đã chạm mặt con."

Quả nhiên.

Kiều Nhạc đoán không sai.

"Con biết." Kiều Nhạc đáp: "Bà ấy tìm cô ạ?"

Khương Hồng nói: "Sáng nay mới hẹn cô, nhưng cô không tiết lộ cô cháu mình đã gặp nhau."

Kiều Nhạc khá bất ngờ, vốn tưởng Khương Hồng đóng vai trò cầu nối, chẳng ngờ đối phương lại vì cậu mà giấu Lương Thục Linh.

Kiều Nhạc cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn cô ạ."

"Có gì mà phải cảm ơn?" Khương Hồng nói: "Cô không biết con có tình nguyện gặp cô ấy không, nên không nói nhiều."

Đúng là bây giờ Kiều Nhạc không định nhìn mặt Lương Thục Linh, hàn huyên mấy câu với Khương Hồng rồi tắt máy.

Buổi tối, Kiều Nhạc tắm xong liền nóng lòng lần mò "kho báu" Phương Gia Tự chia sẻ.

Kho báu đồ sộ vô cùng, nào là truyện tranh, truyện chữ, video,... gì cũng có.

Chẳng trách Phương Gia Tự lại tự hào là kho tàng nửa đời người, mất 2 tiếng mới download xong, nhưng chưa kịp xem thì Thẩm Hạc Xuyên đã về.

Thẩm Hạc Xuyên mang đồ ăn đêm về cho Kiều Nhạc, là khoai mật nướng với hạt dẻ rang.

Ngửi được mùi thơm, Kiều Nhạc bỏ xó kho báu, chân trần nhảy xuống khỏi sopha: "Thơm thế!"

Cậu đón túi giấy từ tay Thẩm Hạc Xuyên, chưa mở mà đã ngửi được hương thơm ngào ngạt, khiến người ta ch** n**c míng.

"Cẩn thận kẻo nóng." Thẩm Hạc Xuyên nhắc cậu, áo khoác cởi ra, đặt bừa sang một bên.

Tối nay anh đi tiệc, dù bản thân không rượu bia, thuốc lá, nhưng vẫn ám mùi của người khác. Kiều Nhạc ngửi thấy liền chun mũi, giục giã: "Anh đi tắm đi, người hui quá à!"

"Ừ, em ăn đi nhé."

Thẩm Hạc Xuyên tháo cà vạt, vào phòng tắm. Kiều Nhạc lột vỏ khoai, nhưng áo vest của Thẩm Hạc Xuyên sặc mùi thuốc rất khó chịu, cậu lập tức đặt khoai xuống, cầm cái áo tính bỏ vào phòng giặt.

Cậu vừa đi vừa lục túi, lại móc được một tờ rơi, mở ra đọc lướt.

"Những điều cần lưu ý sau khi thắt ống dẫn tinh cho nam."

Sau khi đọc xong tiêu đề, chân Kiều Nhạc đóng đinh xuống đất.

Thắt ống dẫn tinh cho nam?

Buộc garo ống dẫn tinh?

Buộc garo á?????!!!!!

Kiều Nhạc: "Σ(⊙▽⊙" Hở?"
 
Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 62: Cạo lông.



Thẩm Hạc Xuyên tắm xong, đi ra thấy Kiều Nhạc ngồi trên sopha, khoai lang mới lột vỏ một nửa lăn lóc một bên.

"Sao chưa ăn? Không ngọt à em?" Thẩm Hạc Xuyên đi qua, cầm củ khoai lột vỏ tiếp.

Khoai lang mật của nhà này vừa ngọt vừa mềm, là kiểu Kiều Nhạc thích nhất, Thẩm Hạc Xuyên đã cất công vòng đi mua trên đường về.

Lột vỏ xong, anh đưa cho Kiều Nhạc: "Hửm?"

Kiều Nhạc không nhận, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, biểu cảm vô cùng vi diệu.

Thẩm Hạc Xuyên không hiểu gì hết: "Sao lại nhìn anh như thế?"

"Anh có đau không?" Kiều Nhạc đột nhiên hỏi.

Thẩm Hạc Xuyên: "Gì cơ?"

"Phẫu thuật ấy." Kiều Nhạc đưa sổ cho đối phương: "Đau không ạ?"

"Em phát hiện rồi à?" Thẩm Hạc Xuyên vừa thấy tờ rơi liền hiểu hết. Hôm nay sau khi phẫu thuật xong, anh tiện tay nhét vào túi, sau đó quên luôn.

"Em tìm được trong túi áo khoác của anh." Kiều Nhạc chỉ về phòng giặt, áo thì đi nhưng giấy thì giữ.

"Anh làm từ lúc nào thế?" Cậu hỏi.

Phẫu thuật xong, những điều lưu ý trên tờ rơi anh đọc hết rồi, để lại cũng không có tác dụng, Thẩm Hạc Xuyên vò nó lại, ném vào thùng rác.

Rồi ngồi xuống cạnh Kiều Nhạc, đáp: "Hôm nay."

"Hôm nay á?!" Kiều Nhạc kinh ngạc, hôm nay Thẩm Hạc Xuyên phải đi tiệc mà: "Anh phẫu thuật xong thì đi làm luôn à? Tối còn dự tiệc? Anh không đau ư?"

"Cũng bình thường." Thẩm Hạc Xuyên lại đưa củ khoai sang: "Không ăn là nguội đấy."

Buộc garo cho nam chỉ là tiểu phẫu, chưa đến 20 phút là xong, xong xuôi thì thấy bình thường. Anh đi thẳng từ bệnh viện đến công ty nghỉ trưa một lúc, chiều đã không còn cảm giác gì.

Kiều Nhạc cầm khoai lang mật, thả lại vào túi, tiếp tục hỏi: "Dùng dao phẫu thuật ạ? Có phải khâu không? Thật sự không đau ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên thấy được quan tâm của cậu, vỗ về: "Không đau thật mà, vết mổ rất nhỏ, không phải khâu."

Anh dừng lại, kéo tay Kiều Nhạc: "Chắc chắn không đau bằng sinh mổ."

Vì sao phải buộc garo, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

Tuy Kiều Nhạc mang thai là bất ngờ ngoài ý muốn, cũng là tai hoạ ngầm, dẫu gì đàn ông sinh con quá hiếm hoi, độ rủi ro rất cao.

Dù sau này có dùng biện pháp tránh thai đi chăng nữa, cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm. Thẩm Hạc Xuyên không dám đánh cược, không muốn để Kiều Nhạc tiếp tục chịu gánh nặng, dứt khoát một đao đi luôn.

Kiều Nhạc nhớ lại lần đầu hai người quen nhau, để hoàn thành nhiệm vụ, nói quàng nói xiên Thẩm Hạc Xuyên buộc garo, giờ lại thành lời sấm truyền.

Đây là minh chứng cho "mỗi câu đều là thật" à?

Mắt cậu dừng trên bụng dưới của Thẩm Hạc Xuyên, chọc chọc cơ bụng, nói: "Cho em xem đi."

Thẩm Hạc Xuyên: "Hả?"

"Chỗ phẫu thuật ấy." Kiều Nhạc tò mò muốn chết, tay móc lấy mép quần anh: "Cho em xem đi."

Thẩm Hạc Xuyên lùi xuống: "Không đẹp đâu..."

"Em muốn nhìn mà." Mắt Kiều Nhạc long lanh: "Xem xíu thôi được không?"

... Lại làm nũng.

Thẩm Hạc Xuyên bại trận, không còn lùi nữa: "Xem đi."

Kiều Nhạc kéo mép quần ra, lập tức khiếp sợ thốt lên: "Vãi chưởng! Anh cạo lông à!"

"..."

Thẩm Hạc Xuyên che mặt bằng một tay, vô cùng cạn lời: "Đừng gào lên vậy chứ."

Tuy nhà có mỗi hai người thôi, mà vẫn xấu hổ lắm luôn.

"Dạ dạ dạ."

Kiều Nhạc lập tức bụm miệng, lại nhịn không nổi, hai vai run run: "Bảo sao tối qua không chịu cho em xem, anh lén cạo à?"

Thẩm Hạc Xuyên: "...... Không có lén lút."

Anh chỉ tiện tay cạo lúc tắm hôm qua thôi.

Kiều Nhạc bình luận: "Cũng hơi đâm tay đó, kỹ thuật của anh hơi kém à nha."

"..." Cơ bắp của Thẩm Hạc Xuyên giật giật vì Kiều Nhạc s* s**ng, bất đắc dĩ: "Đừng có sờ."

"Vầng."

Kiều Nhạc xác nhận chỗ đó không có chỉ khâu, chỉ dán hai cái urgo nhỏ, đúng là tiểu phẫu.

"Anh vừa phẫu thuật xong mà đã đi tắm rồi, không có vấn đề gì chứ?" Kiều Nhạc ngẩng lên.

Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu nhìn Kiều Nhạc ghé vào hông mình, tư thế này cũng không ổn lắm, ít nhất là không hề ổn với anh, nên nắm tay đối phương, đẩy về sopha.

"Không sao, tránh chỗ đó là được." Thẩm Hạc Xuyên chỉnh lại quần áo, nhắc nhở: "Đi rửa tay đi, anh hâm nóng lại khoai."

"Dạ."

Kiều Nhạc nhảy xuống sopha, chạy đi rửa tay, Thẩm Hạc Xuyên cầm khoai mật với hạt dẻ, cho vào lò nướng làm nóng lại, tiện tay lấy thêm một hộp sữa bò.

Kiều Nhạc rửa tay xong, gọi với vào: "Chúng mình xem phim đi? Anh muốn xem phim nào?"

Thẩm Hạc Xuyên nói vọng ra từ bếp: "Phim gì cũng được."

Kiều Nhạc bật máy chiếu, tìm mãi không thấy bộ nào hay ho, liền chọn phim cũ, chờ Thẩm Hạc Xuyên xem với mình.

Thẩm Hạc Xuyên bê đồ ăn ra, sữa ấm cùng khoai lang mật, hạt dẻ toả ra mùi thơm ngát hương. Kiều Nhạc vài miếng đã ăn hết một củ, cầm sữa lên uống hết nửa cốc.

Cậu xoa bụng, cứ cảm thấy hai hôm nay hai nhóc tì lớn hơn nên ăn uống nhiều hơn hẳn.

"Sao thế em?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Chẳng phải muốn xem phim à?"

Kiều Nhạc nói: "Anh sờ bụng em đi, hai hôm nay em cứ thấy các con lớn phổng luôn ấy, cơ bụng của em mất tiêu rồi."

Cậu vén vạt áo lên, nghiên cứu cái bụng nhỏ của mình.

Hồi xưa tuy cơ bụng không rõ lắm, nhưng vẫn có đường nét, giờ biến mất rồi.

"Cơ bụng?" Thẩm Hạc Xuyên ủ tay một chút, ấm lên mới đặt lên bụng đối phương.

Các con được hơn 3 tháng, bụng Kiều Nhạc hơi gồ lên, nhưng nếu không phải người nhạy cảm thì chỉ nghĩ cậu ăn nhiều nên béo lên.

Tay Thẩm Hạc Xuyên nhẹ nhàng, tỉ mẩn vu.ốt ve, cẩn thận cảm nhận sự sống của các con.

Anh im lặng nhìn một hồi, mãi đến khi cái tay đang kéo áo của Kiều Nhạc mỏi nhừ, lầu bầu hỏi: "Anh sờ đủ chưa ạ? Sờ nữa là bụng em mọc kén luôn đó."

Thẩm Hạc Xuyên cười khẽ, đang tính rụt tay lại thì Kiều Nhạc lại nắm lấy: "Khoan!"

"Hửm?"

"Hình như mới động đậy nè." Kiều Nhạc không chắc lắm: "Cảm giác kỳ diệu lắm."

"Cảm giác gì vậy?" Thẩm Hạc Xuyên vội hỏi, tay lại đặt trên bụng đối phương: "Đá chỗ nào? Đau không em?"

"Không phải đá ạ..."

Kiều Nhạc ngẫm nghĩ, so sánh: "Chỉ là cảm giác kì diệu lắm ấy, em không biết miêu tả thế nào, không có chuyển động rõ ràng, nhưng vẫn biết là hai đứa đang cựa quậy."

Giống con cá thổi bong bóng, nổi lên rồi vỡ bụp.

Chỉ là thoáng qua, nhưng vì chúng phản ứng trong cơ thể nên Kiều Nhạc cảm giác thấy những chuyển động kì diệu ấy.

Từ khi mang thai đến giờ, đây là lần đầu Kiều Nhạc cảm nhận được, cúi xuống ngắm nghía bụng mình, nụ cười dần rạng rỡ, rồi ngẩng lên hôn Thẩm Hạc Xuyên vẫn đương ngơ ngác.

Thẩm Hạc Xuyên bất ngờ, đôi mắt chuyển từ bụng lên mặt người kia.

Kiều Nhạc cong mắt cười: "Thẩm Hạc Xuyên à, tuy ban đầu không muốn giữ các con, nhưng hiện tại em muốn nói mình không hề hối hận khi làm ngược lại. Em vui lắm!"

Một tay Thẩm Hạc Xuyên chống lên sopha, ghé qua hôn môi: "Anh cũng thế."

"Cảm ơn em vì đã giữ bọn trẻ lại." Thẩm Hạc Xuyên ôm đối phương vào lòng.

Có sự gián đoạn này, cả hai không còn hứng thú xem phim, lên mạng tìm kiếm dấu hiệu và chu kỳ ngo ngoe của thai nhi. Thẩm Hạc Xuyên đọc rất nghiêm túc, lưu một lúc mười mấy bài.

Hai anh bố tay mơ nghiên cứu đến tận nửa đêm, không mở nổi mắt nữa mới về phòng ngủ.

-

Hôm sau, Thẩm Hạc Xuyên vừa đến công ty, Judy liền báo có ngài Lưu Phong đặt lịch hẹn gặp.

Thẩm Hạc Xuyên đã đoán trước, bảo Judy mời đối phương đến phòng khách chờ, anh xử lý xong công việc mới qua.

"Thẩm tổng!" Lưu Phong vừa thấy anh, cười rạng rỡ đứng dậy chào.

Thẩm Hạc Xuyên khẽ gật: "Chào Lưu tổng."

Như những gì Thẩm Hạc Xuyên đã dự tính, Lưu Phong đến bàn chuyện hợp tác, Hoa Lang có chi nhánh ở Hong Kong, trước khi ghé ông ta đã nghiên cứu kĩ càng, chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ gửi Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên lướt qua bản kế hoạch, nghe Lưu Phong nước miếng văng tứ tung thuyết trình.

Lưu Phong nói khô cả mồm, nhưng giọng vô cùng hứng khởi: "... Thẩm tổng cứ yên tâm, công nghệ năng lượng gió của chúng tôi đã rất hoàn thiện, nhất định sẽ mang đến lợi ích cho sự hợp tác của Hoa Lang và bên tôi."

Thẩm Hạc Xuyên để bản kế hoạch xuống, không tỏ rõ thái độ: "Lưu tổng tính phát triển ở thị trường Đại lục à?"

"Đúng là có kế hoạch đó." Lưu Phong nói: "Nhưng chủ yếu còn phải dựa vào quyết định của Thẩm tổng nữa."

Thẩm Hạc Xuyên: "Tôi nhớ phu nhân của ngài là người Thâm Quyến à?"

"Đúng đúng! Nhắc đến thì cũng coi như cái duyên giữa tôi và Thẩm tổng..."

Lưu Phong lập tức bắt quàng làm họ, Thẩm Hạc Xuyên dùng vài câu dò hỏi quá trình làm quen giữa cả hai, biết hoàn cảnh của Lương Thục Linh liền đứng dậy khỏi sopha: "Lưu tổng, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được nữa."

Lưu Phong: "Vậy việc hợp tác..."

Judy đúng lúc đứng dậy, ngăn Lưu Phong tính đuổi theo Thẩm Hạc Xuyên: "Lưu tổng, bộ phận kế hoạch của tập đoàn sẽ đánh giá tiềm năng, để tôi tiễn ngài."

Lưu Phong trơ mắt nhìn Thẩm Hạc Xuyên rời khỏi phòng tiếp khách, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Sau đó kiên nhẫn chờ mấy ngày, nhưng vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào.

Tìm cơ hội hợp tác giống đi xin việc, không có tin tức đồng nghĩa với không được xét duyệt, Lưu Phong không nhận được thông báo của tập đoàn Hoa Lang, tức giận đập vỡ hai cái bình hoa của khách sạn.

Lương Thục Linh hoảng sợ, từ phòng ngủ bước ra, nhìn mảnh vỡ văng tứ tung dưới đất: "Ông sao thế? Sao lại tức giận đến vậy?"

Lưu Phong xoa eo đi đi lại lại, nghiến răng giải thích vấn đề với tập đoàn Hoa Lang.

Lương Thục Linh nghe thế, bước đến an ủi: "Nếu họ không đồng ý thì mình tìm công ty khác, không đáng để ông tức vậy chứ? Đâu phải có mỗi công ty bọn họ, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ."

"Bà thì biết cái gì?!" Lưu Phong bực bội đẩy bà ta: "Hoa Lang là tập đoàn đầu ngành, chỉ cần có thể bám víu vào họ, khác gì một bước lên tiên? Giờ tốn bao thời gian mà chẳng ra đâu vào đâu!"

"Người ta không muốn thì đâu còn cách nào..."

"Thôi!" Lưu Phong ngắt lời, đập hết cơn giận vì công việc không thông thuận lên vợ: "Ngoài mua sắm, tiêu tiền thì bà có biết làm gì nữa không? Việc gì cũng không giúp được, đưa bà theo đúng là vô tích sự!"

Lương Thục Linh tự dưng bị giận cá chém thớt, cũng bắt đầu bực, cũng muốn giúp, nhưng không thể liên lạc với Kiều Nhạc.

Lương Kiến Thành và Trần Lệ miệng kín như bưng, dù có khóc lóc, kể lể hay chửi đổng thì vẫn chẳng moi được chút tin tức nào từ họ.

Bà ta thật sự không biết xuống tay từ đâu, không thể tìm Thẩm Hạc Xuyên như Lưu Phong được...

Lương Thục Linh khựng lại, đột nhiên nghĩ ra một con đường.

Bà ta không tìm được Kiều Nhạc, chẳng lẽ lại không thể mò đến chỗ Thẩm Hạc Xuyên ư?

Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên đã đính hôn, chắc chắn đối phương biết Kiều Nhạc ở đâu, không chừng còn sống chung ấy chứ.

Tìm được Thẩm Hạc Xuyên, chẳng phải là tìm được Kiều Nhạc à?

Suy nghĩ này bật lên, Lương Thục Linh chột dạ liếc Lưu Phong, bà ta phải tìm cớ với chồng đã, nếu không chẳng may vừa vô tác dụng, mà lỡ đối phơng biết Kiều Nhạc là con trai mình, vậy tương lai của bà ta sẽ rất tăm tối.

Quyết định xong, Lương Thục Linh nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ông đừng nóng, không thì mình lại nhờ Trịnh tổng đi? Cậu ta thân với Thẩm tổng, chắc có thể nói đỡ được phần nào."

Lưu Phong suy ngẫm rồi lấy áo khoác ra ngoài.

Lương Thục Linh hỏi ông ta đi đâu, ông ta chỉ để lại một câu tìm Trịnh Huy liền rời khỏi khách sạn.

Lương Thục Linh nhìn mảnh sứ vỡ nát đưới đất, gọi lễ tân bảo bộ phận buồng phòng lên dọn, rồi cầm túi xách ra ngoài.

Bà gọi xe đến tập đoàn Hoa Lang, nói lễ tân mình muốn gặp Thẩm tổng.

"Thưa bà, xin hỏi bà đã hẹn trước chưa?" Tiểu Đào lịch sự hỏi.

Lương Thục Linh đáp: "Tôi chưa hẹn trước, nhưng là người quen của Thẩm tổng."

"Người quen" muốn gặp Thẩm Hạc Xuyên nhiều vô số kể, Tiểu Đào ngờ vực nhìn bà ta, không có ý làm theo: "Xin lỗi bà, hôm nay Thẩm tổng rất bận, nếu bà chưa đặt lịch hẹn..."

"Tôi họ Lương, là người quen của Kiều Nhạc, người yêu của Thẩm tổng." Lương Thục Linh sửa lại: "Cô chỉ cần nói vậy thì Thẩm tổng sẽ đồng ý gặp, chuyển lời một tiếng cũng không tốn công. Nhưng nếu trễ nải việc quan trọng của tôi, sợ cô không gánh nổi trách nhiệm."

Tiểu Đào thấy bà ta có vẻ rất nghiêm túc, đắn đo một chút rồi dùng số nội bộ gọi Judy.

Judy đang chuẩn bị báo cáo công việc với Thẩm Hạc Xuyên, nghe vậy thì bảo Tiểu Đào chờ rồi hỏi Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên đang ký tên chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn cô: "Người đang ở đâu?"

Judy đáp: "Ở dưới sảnh ạ."

Thẩm Hạc Xuyên đưa văn kiện đã ký cho Judy: "Đưa bà ta đến phòng khách A1."

"Vâng thưa Thẩm tổng."

Judy gọi lại cho Tiểu Đào, bảo cô dẫn đường cho Lương Thục Linh.

Tiểu Đào đưa Lương Thục Linh lên phòng tiếp khách, Thẩm Hạc Xuyên đến rất nhanh. Judy tiếp trà xong, rời khỏi phòng khách thì Kiều Nhạc nhắn tin, hỏi xem Thẩm Hạc Xuyên có đang bận không, sao gọi mà không nghe máy.

Judy nhìn phòng tiếp khách, đoán chừng Thẩm Hạc Xuyên không cầm điện thoại, nên trả lời Kiều Nhạc.

Judy: Có một vị phu nhân họ Lương tự xưng là người quen của Thẩm tổng tìm đến, ngài ấy đang tiếp đối phương.

Kiều Nhạc đọc tin nhắn, lập tức bật dậy khỏi sopha.

Cậu nên sớm lường trước rằng Lương Thục Linh không tìm được mình thì sẽ mò đến chỗ Thẩm Hạc Xuyên.

Cậu thì khó, nhưng tập đoàn Hoa Lang sừng sững một vùng trời thì dễ như ăn cháo.

Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Em đến liền ạ.

Cậu nhắn lại cho Judy rồi mặc áo khoác, ra khỏi nhà.
 
Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 63: Tội bỏ rơi.



Kiều Nhạc đến rất nhanh, lúc cậu đẩy cửa đi vào phòng khách, Lương Thục Linh hơi sững sờ.

Sau khi bình tĩnh lại, bà đứng dậy khỏi ghế, vui mừng nhìn Kiều Nhạc: "Nhạc Nhạc! Là con thật à!"

Thẩm Hạc Xuyên lại rất điềm tĩnh, vì đã được Judy báo trước, vẫy tay với cậu: "Em đến rồi."

Kiều Nhạc đi đến cạnh anh, nói đầy ám chỉ: "Nghe nói có người lùng sục tìm em khắp nơi, nên em đến nhìn mặt một lần, không làm phiền các anh chứ?"

"Đương nhiên là không rồi." Thẩm Hạc Xuyên đáp, thấy đối phương chỉ mặc mỗi áo khoác, khăn, mũ đều không mang: "Sao không mặc ấm hơn? Em có lạnh không?"

"Em lái xe đến mà, không lạnh."

Lương Thục Linh thấy cả hai coi bà như không khí, lại gọi một tiếng Kiều Nhạc.

Lúc này cậu mới xoay sang, nói một câu: "Chào bà."

Câu chào vô cùng xa lạ khiến Lương Thục Linh sượng sùng, lại nghe Kiều Nhạc nói tiếp: "Đến muộn nên không biết bà đang nói gì? Có thể lặp lại cho tôi biết không?"

Thẩm Hạc Xuyên kéo cậu ngồi xuống: "Chỉ đang tâm sự những chuyện ngày xưa của em thôi."

Lúc Lương Thục Linh mới đến, Thẩm Hạc Xuyên bảo nhân viên dẫn bà vào phòng tiếp khách, khi anh xuất hiện, Lương Thục Linh cũng giới thiệu mình là người quen của Kiều Nhạc giống lúc trao đổi với lễ tân.

"Người quen?" Thẩm Hạc Xuyên lặp lại, sâu xa thăm dò: "Là quen thân cỡ nào mà Lưu phu nhân phải tự đến cửa tìm tôi?"

Lương Thục Linh không biết Kiều Nhạc đã tiết lộ thân phận của mình cho Thẩm Hạc Xuyên hay chưa, lưỡng lự: "Tôi với Nhạc Nhạc là..."

Thẩm Hạc Xuyên thấy vậy, thấu hiểu lòng người mà nói: "Lưu phu nhân có lý do khó nói à?"

"Đúng là có đôi chút." Lương Thục Linh cười khổ: "Để cậu cười chê rồi."

Thẩm Hạc Xuyên ra vẻ không hiểu: "Ồ?"

"Thật ra tôi là mẹ ruột của Kiều Nhạc." Lương Thục Linh cắn răng nói, nếu đã bước được vào toà nhà Hoa Lang, cũng gặp được Thẩm Hạc Xuyên, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt nhường này.

Dù cho mối quan hệ với Kiều Nhạc thế nào, sự thật thì bà chính là mẹ ruột của cậu, Thẩm Hạc Xuyên là con rể của bà ta.

Một đứa là con trai, một đứa là con rể, ít nhiều vẫn phải nể mặt.

Nói xong, trông vẻ mặt của Thẩm Hạc Xuyên rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc, thầm nhủ quả nhiên là Kiều Nhạc đã từng nhắc, chỉ không biết có nói bà ta vô tình vô nghĩa, bỏ bê cậu với Kiều Mãn hay không.

"Tôi và Nhạc Nhạc..." Lương Thục Linh dừng một chút, hỏi dò: "Nhạc Nhạc đã từng nhắc đến tôi à?"

Thẩm Hạc Xuyên: "Có nói qua."

"Thằng bé nói thế nào?" Lương Thục Linh truy hỏi, sau đó mới nhận ra mình quá mức sốt sắng, dần dịu xuống: "Tôi với Nhạc Nhạc đã mấy năm không gặp nên rất nóng ruột, mong Thẩm tổng đừng trách."

Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Tôi hiểu."

Lương Thục Linh thầm mừng rỡ, đối phương lại tiếp tục: "Nhưng không biết hôm nay bà đến đây với thân phận Lưu phu nhân hay là mẹ của Nhạc Nhạc?"

Vế trước là dùng quan hệ để hợp tác, vế sau là dùng quan hệ để làm thân.

Lương Thục Linh tự biết không được gấp gáp, giấu diếm cười: "Thẩm tổng nói gì vậy, đương nhiên là mẹ cười Nhạc Nhạc rồi."

"Vậy à." Thẩm Hạc Xuyên không tỏ rõ thái độ: 'Vậy sao Lương phu nhân không liên lạc trực tiếp với Nhạc Nhạc?"

Lương Thục Linh: "..."

Nói vớ vẩn gì vậy, nếu liên lạc được với Kiều Nhạc thì bà ta chạy đến tập đoàn Hoa Lang làm gì.

Cũng may Thẩm Hạc Xuyên không bám chặt vào vấn đề này, mà hỏi những chuyện hồi xưa của Kiều Nhạc. Lương Thục Linh đang chưa biết làm thân với anh thế nào, thấy đối phương chủ động gợi chuyện, liền theo mạch tâm sự.

Kể về tuổi thơ của Kiều Nhạc, vẻ mặt không giấu được sự hoài niệm và thương cảm.

Bà ta không phải là không yêu Kiều Nhạc. Kiều Nhạc vừa nghe lời vừa biết điều, là niềm tự hào của bà, hàng xóm lúc nào cũng hâm mộ bà có một đứa con ngoan như vậy.

Chỉ là cuộc đời thích trêu đùa, bà ta cũng chẳng biết làm thế nào.

Nếu Kiều Dũng tài cán hơn, nhà họ đâu có đi đến bước đường ấy.

Thẩm Hạc Xuyên lắng nghe bà tỉ tê, tưởng tượng ra em bé Kiều Nhạc của ngày xưa.

Kiều Nhạc hồi bé cũng rất hiếu động, sẽ đi dòm tổ chim với bạn hàng xóm, đào giun đất. Lớn thêm chút nữa thì nghe lời hơn, biết giúp Lương Thục Linh làm việc nhà, còn biết phụ ông bà ở tầng dưới đi đổ rác.

Ông chú bán bánh bao ở ngã tư, chủ tiệm cho thuê truyện, các cụ chơi cờ ở sân nhà, cô bán trái cây,... ai cậu cũng quen. Cậu như mặt trời nhỏ, đi đến đâu cười tươi đến đấy.

Kiều Nhạc xuất hiện khiến câu chuyện giữa hai người đứt gãy.

Lương Thục Linh thấy Kiều Nhạc, mắt rưng rưng: "Nhạc Nhạc, lâu rồi không gặp, con đã lớn vậy ư?"

So với đôi mắt ầng ậc nước của bà ta, Kiều Nhạc lại rất dửng dưng: "Ừm, hơi 3 năm rồi."

"Con vẫn còn trách mẹ à?" Lương Thục Linh tiến lên, tính kéo cậu.

Kiều Nhạc lùi xuống né tránh, vô cùng bình tĩnh: "Bà tìm tôi có việc gì?"

Lương Thục Linh lau nước mắt, cười bảo: "Không có chuyện gì to tát, chỉ là hôm ấy vội quá nên không kịp nói nhiều với con, mẹ muốn tìm con, hỏi thăm cuộc sống của con thế nào.""

"Ổn." Kiều Nhạc đáp: "Bà thấy rồi đấy, tôi đã kết hôn, có gia đình mới, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt."

"Vậy thì tốt quá, cứ thương con là được." Lương Thục Linh mừng rỡ: "Thẩm tổng, phiền cậu phải chăm sóc Nhạc Nhạc rồi."

Câu sau là nói với Thẩm Hạc Xuyên, anh lên tiếng: "Không phiền, đều là chuyện của nhà tôi. Nếu bà cũng có hạnh phúc mới thì không cần phải nhọc lòng làm gì, cứ để ý Lưu tổng đi."

Lương Thục Linh: "..."

Kiều Nhạc liếc sang Thẩm Hạc Xuyên, sao bình thường cậu không nhận ra mồm mép Thẩm Hạc Xuyên cũng tàn độc phết.

Lương Thục Linh cũng nghe ra ý mỉa mai của Thẩm Hạc Xuyên, cười xấu hổ, giả vờ không hiểu, quay sang Kiều Nhạc: "Nhạc Nhạc, mấy năm không gặp, mẹ muốn nói chuyện riêng với con được không?"

Kiều Nhạc chẳng quan tâm là riêng tư hay công khai, nhưng nếu đã đến thì cứ xem Lương Thục Linh sẽ khua môi múa mép thế nào.

Nên cậu nói với Thẩm Hạc Xuyên, anh gật đầu rồi rời khỏi phòng tiếp khách.

Trong phòng chỉ còn Kiều Nhạc và Lương Thục Linh, cậu tự ngồi xuống, bảo: "Bà nói đi."

Không còn người thứ ba, Lương Thục Linh chẳng cần giữ mồm nữa, ngồi xuống sopha: "Nhạc Nhạc, con vẫn còn trách mẹ ư? Ngày xưa con đâu thế này, con rất ngoan, luôn đứng về phía mẹ, nghĩ cho mẹ, chưa bao giờ có thái độ này với mẹ."

Bà trách móc liên tục làm Kiều Nhạc l thấy rất khôi hài.

Đúng thế, hồi xưa cậu luôn đứng về phía Lương Thục Linh, chỉ cần bố mẹ cãi nhau, cậu sẽ tự động bênh Lương Thục Linh.

Dù sau này bà ta bỏ rơi mình và Kiều Mãn, cậu vẫn luôn tìm vô số lý do cho mẹ.

"Vậy tôi nên có thái độ gì?" Kiều Nhạc hỏi ngược: "Bà biến mất 3 năm rồi đột nhiên xuất hiện cùng chồng mới, bà muốn tôi phải khóc lóc hay là vái lạy ông trời?"

Câu hỏi khiến Lương Thục Linh cứng họng.

Im bặt một chốc, bà ta bắt đầu bào chữa: "Nhạc Nhạc, mọi chuyện không như con nghĩ đâu, mẹ có nỗi khổ mà..."

"Tôi cũng hy vọng bà có." Kiều Nhạc ngắt lời.

Nếu chưa biết thái độ và câu chuyện của Lương Thục Linh từ phía Khương Hồng, cậu thật sự sẽ tin bà ta có điều khó xử.

Cậu sẽ không thể tin được người mẹ từng yêu thương, chăm lo cho mình lại tàn nhẫn đến thế.

Nhưng hiện thực phũ phàng vậy đó.

Mỗi người đều là một cá thể độc lập, Lương Thục Linh nghĩ cho bản thân, tính toán cho bản thân không có sai.

Nhưng Kiều Nhạc không thể đồng tình nổi, cũng không thể làm ngơ như chưa có gì xảy ra.

"Con hận mẹ lắm đúng không?"

"Tôi hận bà." Kiều Nhạc không phủ nhận: "Không chỉ có bà, còn có bố nữa."

Kiều Dũng chết là hết, Lương Thục Linh biệt tích đều là đòn chí mạng với Kiều Nhạc. Cậu không phải thánh mẫu, không thể bao dung nổi.

Khi Kiều Dũng tự sát, cậu mới 18 tuổi, Kiều Mãn chỉ 4 tuổi, hoàn toàn bất lực trước khoản nợ khổng lồ mà ông ta để lại.

Ngoài nợ bạn bè, người thân, Kiều Dũng còn vay nặng lãi.

Khi xã hội đen đến nhà đòi nợ, nếu không phải cô Lý đến kịp lúc, nếu không có tiếng khóc của Kiều Mãn làm cậu bừng tỉnh, hẳn là cậu đã gieo mình từ tầng 13.

"Tôi không muốn biết những năm qua của bà ra sao, cũng không muốn kể lể tôi đã sống thế nào." Kiều Nhạc nhìn Lương Thục Linh: "Nếu bà đã chọn rời đi, mối quan hệ giữa chúng ta đã chấm hết từ khi bà quay lưng."

Lương Thục Linh phủ nhận: "Sao lại chấm hết? Con là con của mẹ, quan hệ huyết thống của chúng ta không gì có thể cắt đứt được!"

"Thật à." Kiều Nhạc cười cay đắng: "Nếu tôi không kết hôn với Thẩm Hạc Xuyên, giờ vẫn phải loay hoay trả nợ, bà gặp lại tôi ở một nhà hàng nào đó, hoặc đang đi ship hàng chứ không phải ở tiệc từ thiện, liệu bà có nói thế được không?"

"Mẹ..."

"Bà chẳng làm được đâu." Kiều Nhạc chắc nịch: "Dù thấy tôi ở buổi tiệc đó, bà cũng không dám thẳng thắn mở lời, là vì chồng mới của bà chứ gì?"

Lương Thục Linh bị nói trúng tim đen, lần nữa im bặt.

Kiều Nhạc chẳng cần bà ta đáp, tiếp tục: "Tôi đoán bà tìm tôi, mục đích chính không phải ôn chuyện nhỉ? Thẩm Hạc Xuyên bảo chồng bà muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Lang."

Lương Thục Linh vẫn rất cố gắng: "Đúng là có chuyện hợp tác, nhưng đó là việc của Lưu Phong. Mẹ thật sự rất mong mỏi được gặp con và Tiểu Mãn."

"Thế à..." Kiều Nhạc không bóc mẽ: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Kiều Nhạc lấy điện thoại từ túi áo, tìm ảnh mới nhất của Kiều Mãn trong album, dí trước mặt Lương Thục Linh.

Lương Thục Linh hoa mắt, mặt mũi của Kiều Mãn còn chưa rõ thì Kiều Nhạc đã giật lại điện thoại: "Vậy giờ thấy rồi đấy, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép."

Kiều Nhạc tính đứng dậy, Lương Thục Linh vội vàng ngăn lại: "Khoan đã!"

Bà ta giữ chặt Kiều Nhạc, không nhịn nổi nữa: "Việc hợp tác, con có thể nói Thẩm Hạc Xuyên được không? Mẹ nghe Lưu Phong bảo kỹ thuật của công ty ông ấy rất xuất sắc, nhất định sẽ mang lại lợi ích cho các con!"

Quả nhiên.

Nếu mình không có giá trị lợi dụng, chắc chắn bà ta sẽ bốc hơi luôn.

Kiều Nhạc cười chua chát, lắc đầu: "Không thể, tôi không tham gia vào công việc của Thẩm Hạc Xuyên."

"Vì sao?" Lương Thục Linh hỏi: "Quan hệ của con và Thẩm Hạc Xuyên tốt như vậy, chỉ cần con mở miệng là cậu ta sẽ đồng ý, đến lúc đó mẹ sẽ dành ra một khoản tiền cho con."

"Giờ tôi còn thiếu tiền à?" Kiều Nhạc hỏi: "Hợp tác hay không là quyết định của Thẩm Hạc Xuyên, chẳng liên quan đến tôi."

"Vậy..." Lương Thục Linh hỏi tế nhị: "Con có kể với Thẩm tổng việc mẹ rời xa các con không? Hay Thẩm tổng có thành kiến với mẹ, nên mới không đồng ý hợp tác với Lưu Phong?"

Tức là liệu có phải Kiều Nhạc ở giữa dây khó dễ hay không.

"Có thành kiến hay không thì tự bà biết." Kiều Nhạc chẳng buồn đôi co, vứt lại câu này, tính bỏ đi, lần nữa bị Lương Thục Linh giữ chặt: "Mẹ có thể gặp Tiểu Mãn không? Nhiều năm rồi mẹ chưa được thấy nó, rất nhớ thằng bé."

"Không được." Kiều Nhạc không hề do dự: "Riêng cái này thì đừng lằng nhằng với tôi."

Lương Thục Linh bỏ rơi Kiều Mãn từ khi bé mới 2 tuổi, mấy năm nay Kiều Mãn đã dần quên mất sự tồn tại của bà ta, nếu để bà ta gặp bé, chắc chắn sẽ phát sinh nhiều vấn đề.

Người như Lương Thục Linh không nên xuất hiện trong cuộc đời của Kiều Mãn bất kì lần nào nữa.

Lương Thục Linh liên tục bị từ chối, cuối cùng không nhẫn nhịn nữa, trở mặt: "Sao lại không được? Mẹ là mẹ nó, có quyền được gặp nó, thậm chí còn có quyền đưa nó đi..."

"Bà không có!"

Kiều Nhạc cứng rắn ngắt lời, cảm xúc đang ổn định bùng nổ ngay khi bà ta nhắc đến Kiều Mãn: "Khi bà đi Tiểu Mãn mới 2 tuổi thôi! Bố thì vắng nhà quanh năm, thằng bé do tuôi nuôi dưỡng, bà có tư cách gì mà đòi giành nuôi thằng bé? Bà có cơ sở gì để nói những lời này?!"

Thẩm Hạc Xuyên đang chờ ở ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi cọ, sợ hai người tranh cãi sẽ khiến Kiều Nhạc bị thương, không chần chờ đẩy cửa đi vào.

Kiều Nhạc và Lương Thục Linh quay đầu, thấy anh nhanh chân đi tới.

"Sao thế em?" Thẩm Hạc Xuyên đứng cạnh Kiều Nhạc, nhận ra tay đối phương nắm chặt thành quyền, hít thở không nổi.

Kiều Nhạc hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc: "Không sao ạ."

Cậu nhìn Lương Thục Linh, mặt không cảm xúc: "Vấn đề này kết thúc ở đây, bà đừng làm phiền cậu mợ nữa, cũng đừng mơ tưởng cướp Kiều Mãn, tôi không đồng ý."

Đã xé mặt nhau đến nước này, Lương Thục Linh không đi theo con đường nhu mì nữa, bắt được điểm yếu là Kiều Mãn: "Con không đồng ý cũng vô ích, trên mặt pháp luật thì mẹ là mẹ ruột của Tiểu Mãn, chỉ cần mẹ muốn, mẹ có thể giành quyền nuôi dưỡng."

"Bà..."

Thẩm Hạc Xuyên giữ lấy Kiều Nhạc, nói với Lương Thục Linh: "Bà Lưu muốn giải quyết theo luật à?"

"Cậu có ý gì?" Lương Thục Linh hỏi.

Thẩm Hạc Xuyên ung dung: "Bà là mẹ của Nhạc Nhạc, nên xuất phát từ sự tôn trọng, chúng tôi tình nguyện giải quyết theo mong muốn của bà."

Lương Thục Linh nghe vậy, chẳng những không thả lỏng, ngược lại còn có dự cảm xấu.

Quả nhiên, giây tiếp theo Thẩm Hạc Xuyên nói: "Tôi vừa tra cứu, người phạm tội cố ý bỏ rơi trẻ em, nếu có tình tiết nặng sẽ bị tuyên án dưới 5 năm tù, có thể tạm giam hoặc chịu quản chế."

Thẩm Hạc Xuyên nhìn bà ta, săn sóc hỏi: "Không biết có thể gửi giấy triệu tập của toà cho Lưu phu nhân đến địa chỉ nào nhỉ?"

Lương Thục Linh: "..."

Phòng tiếp khách rơi vào khoảng im lặng chết chóc.

Mặt Lương Thục Linh trắng bệch: "Cậu đang uy h**p tôi?"

"Không đến mức đó, bà là mẹ của Nhạc Nhạc, tôi cũng không muốn làm khó." Thẩm Hạc Xuyên lạnh lùng: "Nhưng nếu bà tính kiếm chuyện, hoặc dùng Kiều Mãn để uy h**p, thì người khó xử không chỉ có mình bà."

Lương Thục Linh nhíu mày: "Tức là sao?"

Kiều Nhạc đứng cạnh phiên dịch: "Ý anh ấy là, trời lạnh rồi, cho công ty của chồng bà phá sản thôi."

Lương Thục Linh: "..."

Đột nhiên bị gậy ông đập lưng ông, bê đá đập chân mình.
 
Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 64: Nguồn gốc của hợp đồng.



Cho đến khi ra khỏi toà nhà tập đoàn Hoa Lang, Lương Thục Linh vẫn còn hoảng hốt.

Trước khi đi, Thẩm Hạc Xuyên bắt bà ký thoả thuận tự nguyện từ bỏ quyền nuôi dưỡng Kiều Mãn.

Lương Thục Linh đột nhiên mờ mịt, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng Kiều Nhạc: "Chào, cả đời này đừng bao giờ gặp lại."

Bà nhận thức rõ ràng, giờ đã thật sự mất đi cả hai đứa con.

Dù là Kiều Nhạc từng yêu bà hết mực, hay Kiều Mãn bi bô gọi mẹ, đã không còn bất kỳ liên quan gì đến bà ta nữa.

Tiếng chuông điện thoại réo rắt trong túi, bà ta bừng tỉnh, lấy điện thoại ra.

Người gọi là Lưu Phong, hỏi vợ đi đâu, giọng vô cùng bực bội.

Thật ra tính nết của Lưu Phong rất tệ, Lương Thục Linh đã biết rõ từ khi mới quen, nhưng để leo lên tầng lớp cao hơn, bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn.

Lương Thục Linh không ngờ Lưu Phong về nhanh vậy, nghe giọng có thể biết ông ta không đạt được mục đích, bà ta đi chuyến này cũng ra về tay không, quyết định không thể để chồng mình biết.

"Ở khách sạn buồn quá, tôi ra ngoài hít thở không khí." Lương Thục Linh tìm đại lý do: "Ông về rồi à? Tôi quay lại ngay đây."

Lưu Phong trong điện thoại rất hùng hổ, Lương Thục Linh không dám cúp điện trước, chờ ông ta tắt rụp mới cất di động.

Bà ta quay đầu nhìn toà nhà Hoa Lang, sau đó mới vẫy taxi.

Cùng lúc này, trên tầng cao nhất của toà nhà.

Kiều Nhạc cất thoả thuận, nhớ lại dáng vẻ uy h**p Lương Thục Linh của Thẩm Hạc Xuyên, trêu ghẹo: "Thẩm tổng, nãy anh giống tổng tài bá đạo ghê!"

"Chỉ giống thôi à?" Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Chứ không phải đúng vậy sao?"

"Không phải." Kiều Nhạc đáp: "Nếu đúng là thế thì sẽ không chỉ dừng lại ở uy h**p đâu."

Nụ cười của Thẩm Hạc Xuyên vụt tắt: "Thật sự anh rất muốn làm vậy."

Nhưng nghĩ cho Kiều Nhạc, lại không nỡ xuống tay.

"Thôi." Kiều Nhạc không nấn ná ở vấn đề này nữa: "Cứ vậy đi, sau này đừng dây dưa là tốt nhất, không cần phải phí thì giờ với bọn họ làm gì."

Thẩm Hạc Xuyên thấy vẻ mặt thanh thản của đối phương, thầm nhủ cậu đã thực sự buông xuôi, cũng yên lòng.

Tình trạng hiện tại của Kiều Nhạc khá nhạy cảm, anh cũng không mong cậu phải dồn sự quan tâm lên những thứ không đáng.

Hai ngày sau, Kiều Nhạc nhận được điện thoại của cậu ở quê, ông bảo Lương Thục Linh đã quay lại Hong Kong, nhờ anh trai chuyển lời cho Kiều Nhạc, mai này sẽ không quấy rầy họ nữa.

Kiều Nhạc vừa khám thai xong, nghe thế liền: "Dạ", nói cháu biết rồi.

Lương Kiến Thành hỏi Tết Nguyên Tiêu có về quê không. Kiều Nhạc nhớ mình chưa kịp báo việc có thai, vừa lúc chưa phải đi học, liền đáp có.

Cúp điện thoại, Kiều Nhạc nói Tết Nguyên Tiêu mình sẽ về quê, hỏi Thẩm Hạc Xuyên có thời gian không.

"Em muốn nói chuyện của các con với cậu mợ à?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.

"Vâng ạ, phải để họ biết chứ." Kiều Nhạc gật đầu, cậu mợ là người nhà, không muốn giấu diếm, dù gì mai này cũng phải đưa bọn trẻ về quê mà.

Đương nhiên Thẩm Hạc Xuyên sẽ không để cậu đi một mình, anh đâu có yên tâm, cầm tay đối phương: "Anh về cùng em."

"Dạ."

Đến Tết Nguyên Tiêu, Kiều Nhạc cùng Thẩm Hạc Xuyên về thị trấn Lưu Hà.

Lần này không đưa Kiều Mãn theo, vì bé đã đi du lịch với vợ chồng Ngô Tuệ Lam rồi.

Hai anh họ đã về nhà riêng nên nhà chỉ còn Trần Lệ và Lương Kiến Thành, cô quạnh hơn ngày Tết.

Khoai lang của Trần Lệ đã khô, gói cho Kiều Nhạc mấy hộp, bảo cậu mang biếu Ngô Tuệ Lam và Phương Gia Tự.

Vào bữa tối, Lương Kiến Thành mở vò rượu gạo tự ủ, rót cho Thẩm Hạc Xuyên, lại cho Kiều Nhạc một ly.

Thẩm Hạc Xuyên thấy vậy, đưa tay ngăn ông lại: "Nhạc Nhạc không uống được ạ."

"Một ly không sao đâu, cho ấm người." Lương Kiến Thành cầm vò rượu: "Nhạc Nhạc uống được mà, cứ yên tâm."

Trần Lệ cũng nói: "Uống một xíu cũng được, rượu nhà ủ nồng độ thấp, không phải lo con ạ."

Đúng là tửu lượng của Kiều Nhạc khá tốt, nhưng nay đã khác xưa.

Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc liếc nhau, lần này về là để thông báo mang thai, không thể tiếp tục giấu diếm.

Kiều Nhạc ho nhẹ, nói đầy ẩn ý: "Cậu mợ à, giờ con không thể uống rượu được ạ."

"Sao lại thế?" Lương Kiến Thành khó hiểu.

Trần Lệ thì cẩn thận hơn, quan tâm hỏi liệu có phải bị bệnh không.

"Không có bệnh ạ, chỉ là..." Kiều Nhạc dùng khuỷu tay huých Thẩm Hạc Xuyên. Đối phương ngầm hiểu, tiếp lời: "Đang mang thai thì không thể uống rượu ạ."

Trần Lệ là người từng trải, nhưng vẫn chưa thẩm thấu được ý tứ, gật gật: "Đúng thế, trong thai kỳ thì nên kiêng rượu bia."

Lương Kiến Thành thì vẫn chẳng hiểu mô tê: "Thì liên quan gì đến mang thai? Nhạc Nhạc đâu có..."

"Có bầu ạ."

Kiều Nhạc xoa mũi: "Cậu, mợ, con đang có thai, các cháu được hơn 3 tháng rồi."

"Cạch!"

Đũa của Trần Lệ rơi xuống bàn, Lương Kiến Thành suýt không cầm chắc vò rượu, Thẩm Hạc Xuyên ngồi cạnh nhanh nhẹn đỡ dùm ông, tránh làm nó vỡ tan nát.

"Con nói gì cơ?" Cả hai đồng thanh: "Có cái gì?"

Thẩm Hạc Xuyên đáp: "Có thai, hơn 3 tháng ạ."

"..."

Không khí đông cứng, bàn ăn bốn người thì hai người bị hoá đá.

Chốc sau, Lương Kiến Thành mới nuốt nước bọt cái ực, mặt hoang mang: "Sao cậu chưa uống đã say rồi?"

"Say cái đầu ông!" Trần Lệ tỉnh táo lại, đập bốp lên lưng chồng, cực kỳ nghiêm túc nhìn Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên: "Các con đang nói gì vậy? Đây là chuyện có thể giỡn à?"

Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên cùng đáp: "Không có giỡn ạ."

Kiều Nhạc giải thích: "Con đã định nói với cậu mợ từ Tết, nhưng đợt ấy gặp chút rắc rối nên phải nấn ná đến hiện tại."

Cậu nhìn Lương Kiến Thành và Trần Lệ, chân thành nói: "Cậu, mợ, hai người là người thân duy nhất của con. Khi gặp khó khăn, vì được cậu mợ giúp đỡ nên mới có thể cắn răng vượt qua, nên con không muốn giấu hai người."

Cậu khiến hai vị trưởng bối rưng rưng. Lương Kiến Thành vốn là người dễ xúc động, lập tức nghèn nghẹn: "Nói những cái đó làm gì, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo vậy chứ."

"Đúng đúng, đừng câu nệ con ạ." Trần Lệ tiếp lời: "Nhưng giải thích cho mợ nghe rốt cuộc là sao đã? Sao một đứa con trai như con lại mang thai được?"

Kiều Nhạc dùng lý thuyết của bác sĩ phổ cập một chút. Trần Lệ nghe xong, vẫn khó lòng tin nổi: "Kỳ diệu quá! Thế bác sĩ khoa sản nói thế nào? Có nguy hiểm không? Liệu sinh nở có ảnh hưởng đến cơ thể của con không?"

Ảnh hưởng thì phải có, dẫu gì cơ thể đàn ông cũng không có ống sinh tự nhiên.

Nhưng Kiều Nhạc không muốn làm hai người lo lắng, chỉ có thể bảo cho đến bây giờ thì mọi thứ vẫn ổn định, tất cả các chỉ số đều đạt chuẩn.

"Ổn thì tốt, ổn thì tốt." Trần Lệ cứ lặp đi lặp lại, mắt dừng trên bụng Kiều Nhạc.

Kiều Nhạc mặc áo rộng, bên ngoài còn khoác áo lông, chỉ nhìn qua thì không thấy có gì thay đổi, có điều mặt tròn hơn hồi trước.

Bà có thể thấy được, sau khi ở bên Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc được chăm bẵm rất chu đáo.

"Nhà con đã biết chưa?" Trần Lệ hỏi Thẩm Hạc Xuyên.

"Mọi người đều biết rồi ạ." Thẩm Hạc Xuyên đáp.

Trần Lệ hỏi: "Các con đã nghĩ kỹ khi giữ lại đứa nhỏ chưa?"

"Dạ rồi." Kiều Nhạc gật đầu, lại thả thêm một quả bom: "Là hai đứa, sinh đôi ạ."

"Sinh đôi á?!"

Trần Lệ và Lương Kiến Thành cùng trân trối: "Sinh đôi?"

"Cũng quá..."

Trần Lệ không tìm được từ phù hợp, nhưng từ biểu cảm cho thấy bà rất vui mừng, mà vui xong lại bắt đầu lo lắng: "Hai em bé à, vậy sinh thế nào? Sinh mổ hả?"

Lương Kiến Thành nhớ hồi xưa Trần Lệ sinh đứa thứ hai bị xuất huyết nhiều, cũng bắt đầu sốt sắng: "Sinh con không đơn giản đâu, đặc biệt Nhạc Nhạc còn là con trai, thế thì nguy hiểm lắm, bác sĩ nói sao?"

Những gì ông bà lo lắng thì Thẩm Hạc Xuyên đã lo từ trước, đã chuẩn bị đủ đầy.

Thẩm Hạc Xuyên đáp: "Ở nước ngoài có vị bác sĩ có kinh nghiệm sinh mổ cho đàn ông, con đã liên hệ với đối phương, tới lúc đó mời người ta đến, hoặc chúng con sẽ sang bên đó."

Trần Lệ vẫn không yên lòng: "Có đáng tin không?"

"Cậu mợ, mọi người đừng lo." Kiều Nhạc trấn an: "Bác sĩ bảo tình trạng sức khoẻ của con rất tốt, chỉ số của các bé đều ổn định, sẽ không có vấn đề gì đâu ạ."

Nghe bọn cậu nói thế, Lương Kiến Thành với Trần Lệ mới thoáng yên tâm, tiêu hoá dần tin tức chấn động này.

Trần Lệ nói: "Thế thì không uống rượu được rồi, con uống nước dừa đi."

Bà lấy bình nước dừa, rót vào cốc cho Kiều Nhạc rồi bảo: "Đây cũng coi như là tin tốt lành của nhà mình, đáng để chúc mừng!"

Cả nhà nâng ly, mỗi người uống một ngụm, Trần Lệ hỏi tiếp: "Thế về sau chăm con thế nào? Các con đều là đàn ông, hẳn không có nhiều kinh nghiệm đi? Dì phải đi dạy, không lên thành phố được, có thuê bảo mẫu chưa?"

Lương Kiến Thành nói: "Một bảo mẫu chắc lo không xuể đâu nhỉ? Tận hai em bé mà."

"Cậu mợ yên tâm." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Con đang tìm bảo mẫu, cũng đã chuẩn bị đủ những thứ cần thiết cho trẻ sơ sinh."

"Vậy là tốt rồi."

Chủ đề tiếp theo đều xoay quanh tụi nhỏ, thái độ của Trần Lệ và Lương Kiến Thành khi biết Kiều Nhạc có thai không khác mấy so với vợ chồng Ngô Tuệ Lam, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Ăn cơm xong, vẫn còn sớm nên Kiều Nhạc muốn ra ngoài đi dạo, các nhà trong thôn sẽ nổ pháo hoa mừng Tết Nguyên Tiêu.

Thẩm Hạc Xuyên không phản đối, lấy áo khoác và mũ cho đối phương.

Tết Âm lịch chưa qua bao lâu, Tết Nguyên Tiêu lại đến, trong thôn giăng đèn kết hoa muôn nơi, dù đường xá vắng vẻ nhưng không quá quạnh quẽ.

Hai người nắm tay thả bước, Thẩm Hạc Xuyên nhét một tay của Kiều Nhạc vào túi áo mình, mười ngón đan chặt.

Gia đình Kiều Nhạc đã chuyển lên thành phố Vân Kinh từ lâu. Hồi Kiều Dũng còn sống, chỉ có ngày Tết cả nhà mới về quê mấy hôm, nên Kiều Nhạc không quá quen thân với hàng xóm.

Sau khi ở bên Thẩm Hạc Xuyên, số lần về quê vậy mà tăng lên, chỉ có mấy thắng ngắn ngủi mà đã về mấy lần liền.

Hai người vừa đi vừa chuyện trò, thỉnh thoảng lại gặp vài người già quen mặt, đối phương chủ động chào, cậu sẽ cười đáp lại.

Có người dò hỏi về Thẩm Hạc Xuyên, cậu sẽ thoải mái giới thiệu đối phương là tiên sinh nhà mình.

Người ta nghe thế, bắt đầu càm ràm con nhà mình đã hơn 30 còn chưa cưới xin, khiến bố mẹ nhọc lòng, đau đầu.

Trong những tiếng ca cẩm của người già, Kiều Nhạc nhớ Thẩm Hạc Xuyên đã phải tìm mình ký hợp đồng hôn nhân, nhịn không được mà cúi đầu cười.

Đợi người hàng xóm đó đi khỏi, cậu quay sang hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Hồi trước anh cũng bị giục cưới như này à?"

"Cũng gần giống." Thẩm Hạc Xuyên cười cười: "Tam đại kim cương trong nhà thay nhau ra trận."

"Nên anh khổ không ai bằng mới kiếm em giải quyết vấn đề à." Kiều Nhạc vô cùng thấu hiểu, tại lần đầu ra mắt đã có cảm giác sắp bị khiêng đi động phòng ngay lập tức.

Nhớ lại cuộc điện thoại của Thẩm Hạc Xuyên khi đi công tác ở tỉnh khác, Kiều Nhạc tự dưng tò mò: "Nếu lúc ấy em không đồng ý nhận uỷ thác, anh định kiếm người khác hả?"

"Không đâu."

"Vì sao ạ?" Kiều Nhạc khó hiểu: "Chẳng phải anh rất đau đầu với việc đó sao?"

Trong khoảng thời gian này cứ liên tục xảy đến rắc rối bất ngờ, Thẩm Hạc Xuyên mới nhận ra mình vẫn chưa tỏ rõ tấm lòng của mình với Kiều Nhạc, khiến cậu mặc định hợp đồng hôn nhân chỉ để đối phó với phụ huynh.

Nghe câu hỏi, anh lập tức giải thích: "Anh không vội kết hôn."

"Dạ?"

"Mà là vội cưới em về nhà."

Kiều Nhạc bất ngờ.

"Hợp đồng chỉ là cái cớ thôi." Thẩm Hạc Xuyên trịnh trọng nhìn cậu, đôi mắt không thể che giấu tình yêu và si mê nóng bỏng: "Tìm em là vì thích em."

Ở đàng xa có chùm pháo hoa nổ tung, những mảng sắc màu nở rộ sau lưng Kiều Nhạc.

Rõ là tiếng pháo rền vang, nhưng cậu vẫn có thể nghe rõ giọng nói của Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên nói, thích em.
 
Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 65: Các bé ra đời.



Từ khi Kiều Nhạc tỏ tình ở bờ sông, Thẩm Hạc Xuyên thầm nhủ mình cũng phải chuẩn bị một buổi thổ lộ thật hoành tráng mới được.

Anh đã lên kế hoạch bắn pháo hoa rộn ràng ở Lệ Loan, hoặc dùng drone trình diễn, chỉ không ngờ cuối cùng lại tâm tình ở nơi thôn nhỏ im ắng này.

Không có âm nhạc cùng hoa tươi, cũng chẳng có ánh nến và rượu ngon.

Cả hai đều chẳng chuẩn bị bất kì thứ gì, thậm chí Kiều Nhạc vẫn đang đi dép lê từ nhà.

Nhưng trong hoàn cảnh này, giờ khắc này, chính là thời điểm đẹp nhất.

Thẩm Hạc Xuyên tỏ tình xong, Kiều Nhạc ngẩn ngơ nhìn đối phương.

Thời gian này sớm chiều bên nhau, cậu có thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Hạc Xuyên, từng giây từng phút đều là tình yêu không thể giấu.

Còn cậu, cũng từng giây từng phút rung động với Thẩm Hạc Xuyên.

Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng nổi, ngay từ lúc bắt đầu Thẩm Hạc Xuyên đã thích mình.

Anh nói vì thích nên mới có hợp đồng, mà không phải sau khi có hợp đồng mới thích.

Trong đôi mắt dịu dàng lại đong đầy tình cảm của Thẩm Hạc Xuyên, cậu đột nhiên ngộ ra tại sao đối phương lại ngẩn người khi được mình tỏ tình.

Vì tình yêu đến từ hai phía luôn là điều tuyệt vời nhất.

Ngày đông lạnh lẽo, nhưng Thẩm Hạc Xuyên chỉ dùng một câu đã khiến tim Kiều Nhạc đập như trống, nóng muốn bỏng toàn thân.

"Sao hai đứa vẫn ở đây hóng gió vậy?"

Giọng nói vang lên khiến cả hai giật mình, ông bác vừa nãy quay lại, tay cầm một xâu bánh chưng mới vớt khỏi nồi: "Ăn bánh chưng không? Ông mới lấy từ nhà ông Tam Lương."

Ông Tam Lương là ai thì Kiều Nhạc không biết, chưa kịp từ chối thì đối phương đã dúi cho hai cái bánh chưng.

Bánh nóng hôi hổi, cũng may người làm đã xâu dây lạt nên không sợ phỏng tay.

Kiều Nhạc nói: "Cảm ơn bác ạ."

Ông khua tay, bảo: "Lạnh lắm đấy, mau về nhà đi!" rồi xách bánh chưng bỏ đi.

Chỉ còn lại hai người với hai cái bánh chưng, anh nhìn em, em nhìn anh, không hẹn mà cùng bật cười.

Kiều Nhạc khươ khươ bánh trong tay: "Thẩm Hạc Xuyên, người ta tỏ tình toàn tặng hoa với quà, anh chẳng giống người bình thường, còn có người tặng bánh chưng hộ chứ."

Thẩm Hạc Xuyên cũng buồn cười: "Anh không định tỏ tình hôm nay, tại còn có kế hoạch khác nữa."

Lần đó Kiều Nhạc cũng nói y vậy, cả hai liếc nhau, không thể ngăn nổi ý cười.

"Đi về nha?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.

"Về thôi ạ."

Cặp chồng chồng cầm bánh chưng về nhà, cái bóng đổ dài dưới đèn đường.

Về đến nhà, Trần Lệ hỏi bánh chưng ở đâu ra, Kiều Nhạc đáp được ông bác nọ cho, nhưng tên bác ấy là gì cậu không nhớ.

Mới ăn cơm chưa bao lâu nên Kiều Nhạc vẫn đầy bụng, nhưng bánh chưng mới luộc rất thơm, cậu thèm thuồng lột vỏ một cái, ăn được một nửa thì thẩy sang cho Thẩm Hạc Xuyên giải quyết.

Thẩm Hạc Xuyên không chê, xử lý trong hai, ba miếng rồi giục cậu đi tắm còn ngủ.

Kiều Nhạc tắm xong liền lên gác, Thẩm Hạc Xuyên bị Lương Kiến Thành gọi lại tâm sự, đến lúc lên phòng thì Kiều Nhạc đã ngủ rồi, còn chừa cái đèn ngủ cho anh.

Thẩm Hạc Xuyên rón rén đi tới, vén chăn nằm xuống, tấm đệm hơi lõm xuống một xíu đã khiến Kiều Nhạc giật mình, cựa người.

"Anh làm em tỉnh à?" Thẩm Hạc Xuyên thì thầm.

"Không ạ..." Kiều Nhạc chớp đôi mắt khô mỏi, vươn tay tìm cái cốc trên tủ đầu giường.

"Để anh."

Thẩm Hạc Xuyên rướn người, lấy bình nước ấm, rót cho cậu cốc nước. Kiều Nhạc nhận lấy, uống xong rồi chui về chăn.

Thẩm Hạc Xuyên đặt cốc về chỗ cũ, tiện tay tắt đèn ngủ, sau đó nằm xuống.

Phòng tối om, Kiều Nhạc dịch người, tìm vị trí thoải mái trong lòng Thẩm Hạc Xuyên, hỏi: "Anh với cậu nói gì vậy?"

Thẩm Hạc Xuyên vòng tay ôm đối phương: "Nhiều lắm."

Tâm sự kỷ niệm xưa của gia đình Kiều Nhạc, sau khi bảo lưu, và cả vấn đề mang thai.

Một khi đã nói thì rất khó dừng, trà uống một chén lại một chén, thắm thoát đã 1 giờ đêm.

Với Trần Lệ và Lương Kiến Thành, Thẩm Hạc Xuyên cũng mang tâm lý biết ơn. Như những gì Kiều Nhạc chia sẻ, nếu không có hai người thì chắc chắn cậu chẳng thể vượt qua nổi những ngày giông tố.

Cho đến nay, dù Kiều Nhạc đã kết hôn với anh, Trần Lệ và Lương Kiến Thành vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, đặc biệt là hiện tại cậu còn mang thai.

Anh đã bảo đảm rất nhiều lần rằng mình nhất định sẽ chăm sóc cho Kiều Nhạc thật tốt, hai vị phụ huynh cứ yên lòng.

Nhưng chính bản thân anh cũng bất an.

Kiều Nhạc đã mang thai hơn 3 tháng, từ giờ đến ngày dự sinh chỉ còn 6 tháng, anh vừa chờ mong mà cũng rất lo lắng.

Tâm sự những gì đang lăn tăn với Kiều Nhạc, cậu xoay người, mặt đối mặt với anh, trong màn đêm vươn tay vu.ốt ve gương mặt kia, giọng mang theo ý cười: "Sao anh còn nhát gan hơn cả em vậy?"

Thẩm Hạc Xuyên nắm tay đối phương, kéo lên miệng hôn nhẹ, thành thật: "Chẳng sợ bị em cười, nhưng anh thật lòng rất sợ, thậm chí còn hối hận."

Dù đã có trường hợp nam giới sinh con thành công, nhưng đời này chẳng có gì là chắc chắn 100% cả.

Hai em bé này, đi cùng niềm hân hoan là bồn chồn bất tận.

Đêm nay Lương Kiến Thành chia sẻ rất nhiều, nhắc lại hồi Trần Lệ sinh đứa thứ hai bị xuất huyết nặng, suýt không cấp cứu kịp, ông đã khóc rất to ở bệnh viện, làm những người đi ngang đều sợ theo.

Hồi tưởng lại, mắt Lương Kiến Thành đỏ bừng.

Thẩm Hạc Xuyên nhấp ngụm trà, chẳng nếm được mùi vị gì.

Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ, nếu có thể quay ngược trở lại tiệc đính hôn ngày ấy, anh nhất định sẽ kiềm chế bản thân, không làm Kiều Nhạc mang thai nữa.

Không phải không yêu các con, nhưng anh chẳng muốn cậu phải đối mặt với nguy hiểm.

Tâm linh tương thông, dù không nói rõ, nhưng vẫn có thể hiểu ngầm.

Kiều Nhạc hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn cằm Thẩm Hạc Xuyên rồi lên môi, trao nhau nụ hôn dịu nhẹ.

"Anh đừng sợ." Kiều Nhạc vỗ về: "Anh phải bình tĩnh hơn em chứ, như thế mới tiếp thêm sức mạnh cho em được."

Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy nôn nao, rõ ràng người chịu thiệt là Kiều Nhạc, rõ ràng cậu mới 19 tuổi, vậy mà lại là người an ủi.

Anh nén lại nỗi lòng, rầm rì đáp: "Ừ."

Hai người tâm sự thêm một lúc, giọng Kiều Nhạc dần thì thào rồi mơ hồ.

Cậu hỏi: "Thẩm Hạc Xuyên, anh thích em từ lúc nào thế?"

Thẩm Hạc Xuyên nghĩ: "Chắc là ngay từ lần đầu thấy em."

Nên khi Kiều Nhạc nhận nhầm người, anh không đính chính, hơn nữa còn giữ tờ note có liên hệ của đối phương.

Kiều Nhạc chẳng nói gì nữa, hơi thở dần đều đều trong lòng Thẩm Hạc Xuyên, dần chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Hạc Xuyên chẳng biết người kia có nghe được câu trả lời của mình không, nhưng chẳng sao cả, anh biết Kiều Nhạc có thể hiểu.

Cúi xuống đặt nụ hôn lên tóc Kiều Nhạc, Thẩm Hạc Xuyên nhắm mắt.

-

Hôm sau, hai người khăn gói về thành phố Vân Kinh.

Qua Tết Nguyên Tiêu, chẳng mấy chốc đến Valentine, Thẩm Hạc Xuyên đặt bàn ở nhà hàng, bổ sung bữa tối lãng mạn bên ánh nến, hoa tươi với quà cáp.

Đi học lại, Kiều Nhạc rời câu lạc bộ cầu lông, xin vào câu lạc bộ khác.

Trần Hạo và Hứa Giai Âm đã chính thức hẹn hò, tan học hẹn Kiều Nhạc đi ăn lẩu.

Em bé đã được 4 tháng, bắt đầu vào giai đoạn ổn định nên Kiều Nhạc vui vẻ đồng ý.

Ba người gặp nhau ở quán lẩu, Trần Hạo nhìn chòng chọc Kiều Nhạc một hồi: "Hình như cậu mặp ra hả?"

"Ừa béo lên xíu." Sau khi hết nghén, Kiều Nhạc ăn nhiều hơn, gần như chẳng kiêng khem món gì, béo lên 7, 8 cân.

Hứa Giai Âm hỏi lý do rời câu lạc bộ, Kiều Nhạc lấp li.ếm: "Tại tớ gặp vấn đề sức khoẻ á, bác sĩ khuyến nghị không nên vận động mạnh."

Trần Hạo nghe thế, quan tâm hỏi han, Kiều Nhạc khua tay: "Vấn đề nhỏ xíu thôi, nhưng chắc ít nữa phải tạm nghỉ để phẫu thuật á."

"Phẫu thuật?" Trần Hạo kinh ngạc: "Nghiêm trọng vậy hả? Bệnh gì thế?!"

Hứa Giai Âm huých nhẹ một cái, bảo Kiều Nhạc: "Nếu không tiện chia sẻ thì thôi, nhưng cậu nhớ phải giữ sữc khoẻ nha."

"Ừa ừa." Kiều Nhạc gật đầu: "Không phải chuyện lớn đâu, các cậu đừng để tâm, ăn nhanh thôi!"

"Ok ok ok, ăn đã."

Ăn xong, Thẩm Hạc Xuyên đến đón Kiều Nhạc, cậu chào các bạn rồi lên xe.

Trên đường về, Thẩm Hạc Xuyên nói bệnh viện Lập Hoa đã liên hệ với vị bác sĩ đã đỡ đẻ cho người đàn ông cũng mang thai nọ.

Sau khi biết đến trường hợp của cậu, đối phương đồng ý 5 tháng nữa sẽ bay sang phẫu thuật cho Kiều Nhạc.

Bệnh viện Lập Hoa có trang thiết bị y tế tiên tiến nhất, cũng có đội ngũ y bác sĩ tay nghề cao.

Là lựa chọn phù hợp nhất.

Xe dừng trước đèn giao thông, Thẩm Hạc Xuyên nghiêng đầu sang nhìn Kiều Nhạc: "5 tháng nữa là con chúng mình ra đời rồi."

Đông cuối tháng 2 vẫn lạnh tê tái, trên những cành cây khô đều đọng tuyết trắng.

Nhưng mặt trời rực rỡ treo cao, cách một lớp cửa kính vẫn cảm nhận được hơi ấm.

Kiều Nhạc cụp mắt, cười bảo: "Em mong chờ lắm, anh thì sao?"

"Anh cũng vậy."

-

Thời gian sau, bụng Kiều Nhạc càng lúc càng lớn, cả nhà Ngô Tuệ Lam chuyển đến sống ở tầng khác của chung cư Lâm Giang, Kiều Mãn cũng được ông bà nhận chăm.

Ban đầu Kiều Nhạc không tính giấu bé, nhưng sau khi suy xét trẻ con đầu óc đơn giản, sợ bé lỡ miệng ở nhà trẻ liền giấu luôn.

Đông qua xuân tới, bụng Kiều Nhạc được hơn 5 tháng.

Thím Dương biết chuyện, ban đầu cũng shock, nhưng quen rồi thì bắt đầu nghiên cứu đủ loại thực đơn dinh dưỡng, thậm chí còn muốn vỗ cho Kiều Nhạc béo tốt, trắng trẻo.

Sau khi biết Kiều Nhạc có bầu, cứ dăm bữa nửa tháng Lương Kiến Thành và Trần Lệ sẽ lên thăm cháu, nếu không phải còn công việc ở quê, chắc chắn ông bà sẽ ở lại tự chăm cậu.

Tuy Thẩm Hạc Xuyên vẫn phải đến công ty như thường lệ, nhưng giảm bớt tiệc tùng, công tác, cứ rảnh là ở nhà làm bạn với Kiều Nhạc.

Bùi Văn Kính đợi suốt cả kì nghỉ Tết mà vẫn chưa có lịch đi du lịch, suốt ngày nheo nhéo với Thẩm Hạc Xuyên. Anh lập tức cho Judy nghỉ phép, để đối phương đưa cô đi chơi.

Phương Gia Tự và đối tượng xem mắt đã chính thức hẹn hò, gửi ảnh chụp chung cho Kiều Nhạc, cậu còn thả like vòng bạn bè của đối phương.

Tháng 4, trời đã ấm lên, bụng Kiều Nhạc không giấu nổi nữa, mang chứng nhận của bệnh viện đến trường làm thủ tục tạm nghỉ.

Trong quá trình nghỉ ngơi, cậu không buông lơi việc học, nếu có thể sẽ tự học, còn không hiểu thì chờ bài giảng online hoặc giảng viên đến dạy.

Vào đúng ngày hè ve kêu xào xạc, Kiều Nhạc mang thai đến tháng thứ 8. Vào giai đoạn cuối của thai kỳ, những biểu hiện như phù nề, chuột rút càng thêm rõ ràng. Biết bao lần bị chuột rút giữa đêm, đau đến bừng tỉnh, Thẩm Hạc Xuyên dùng khăn ấm chườm lên, rồi lại cẩn thận massage.

Để chuẩn bị phẫu thuật, bác sĩ bay sang trước ngày dự sinh 1 tháng, xét nghiệm cẩn thận rồi đưa ra phác đồ tỉ mỉ.

Ngày dự sinh quyết định vào mùng 7 cùng tháng.

Cả nhà họ Thẩm, Lương Kiến Thành và Trần Lệ, còn cả Phương Gia Tự đều trực ở bệnh viện.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Kiều Nhạc nhìn ai nấy đều căng thẳng, lo lắng, thầm nhủ nên đùa gì đó cho không khí dịu xuống: "Sao mọi người lại có vẻ mặt đó ạ? Con chỉ đi sinh thôi, chứ có đi chết đâu..."

"Phủi phui cái mồm!"

"Nói linh tinh gì đó?! Mau rút lại lời nói đi!"

"Trời ơi! Đừng nói xui rủi con ơi!"

Kiều Nhạc bị cả nhà vây quanh dạy dỗ một hồi, tự biết sai, le lưỡi: "Quy tắc 3 giây ạ!"

Cậu nhìn sang Thẩm Hạc Xuyên, hỏi anh: "Anh chắc chắn muốn theo dõi cả quá trình à?"

Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Ừ."

"Dạ." Kiều Nhạc nói: "Tiếc là em không sinh nở tự nhiên, không thì có thể bấu víu anh rồi."

Thẩm Hạc Xuyên dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, y tá thông báo đã đến giờ vào phòng phẫu thuật.

Chiếc giường Kiều Nhạc nằm bị đẩy đi, Thẩm Hạc Xuyên theo sau.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, những người ở ngoài như bất động, im lặng chờ đợi.

Sau khi tiêm thuốc mê, cơ thể Kiều Nhạc rệu rã, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Thẩm Hạc Xuyên lại rất tỉnh táo.

Quá trình phẫu thuật này dường như là khoảng thời gian trì trệ nhất trong cuộc đời anh, gần như không thấy kim đồng hồ trôi.

Mãi đến khi bác sĩ nói: "Phẫu thuật thành công", trái tim đang treo ngược mới về đúng chỗ, cả người như đầy máu trở lại.

Bác sĩ còn chúc mừng "một cặp long phượng", mà anh không có tâm trạng hỏi nhiều.

Kiều Nhạc vẫn hôn mê, anh nắm tay đối phương, trán đặt lên tay cậu, giấu đi đôi mắt ươn ướt.

May quá.

Ông trời xót thương, mọi thứ đều thuận lợi.
 
Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh
Chương 66: Cầu hôn.



Dẫu gì việc đàn ông sinh con đúng là quá hiếm lạ, phẫu thuật không hề đơn giản, mất nhiều thời gian hơn so với sinh mổ thường.

Trước khi phẫu thuật, bác sĩ cảnh báo về các rủi ro, Thẩm Hạc Xuyên cũng đã ký vào giấy miễn trừ trách nhiệm.

Trong suốt quá trình, những người chờ ở ngoài cũng rất lo lắng.

Ông cụ Thẩm tuổi cao, cả nhà không muốn để cụ để, nhưng cụ dứt khoát muốn chờ, cũng chỉ có thể chiều theo ông cụ.

Ngô Tuệ Lam và Trần Lệ nắm tay, vỗ về lẫn nhau.

"Đừng lo, bác sĩ là người có kinh nghiệm." Thẩm Chính Hòa trấn an mọi người: "Chúng ta cứ bình tĩnh, cả nhà đừng lo quá."

Ngô Tuệ Lam nhìn ông: "Vậy ông đừng rung chân nữa."

"..." Thẩm Chính Hòa cứng họng, ông có cái tật là cứ bồn chồn là chân run.

Mãi lâu sau cánh cửa mở ra, ai cũng hối hả đi tới, y tá mỉm cười: "Phẫu thuật rất thành công, là thai long phượng, hai bé rất khoẻ mạnh."

Cả nhà thở phào: "May quá! Người lớn cũng ổn chứ y tá?"

Y tá: "Sản phu cũng rất ổn định, chờ một lát là ra được."

Lúc Kiều Nhạc tỉnh thì đã nằm trong phòng VIP của trung tâm ở cữ Lập Hoa.

"Nhạc Nhạc!" Thẩm Hạc Xuyên luôn túc trực cạnh giường bệnh là người đầu tiên phát hiện ra: "Em tỉnh rồi à? Sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"

Ngô Tuệ Lam và Trần Lệ đang chọc các cháu, nghe động tĩnh liền đến bên giường, quan tâm hỏi Kiều Nhạc: "Con sao rồi?"

Kiều Nhạc động đậy: "Con không có cảm giác gì cả, sinh xong rồi ạ?"

"Xong rồi! Nhưng chưa hết thuốc tê nên lát mới đau." Trần Lệ cười bảo: "Hai nhóc khoẻ lắm, là long phượng đấy."

"Long phượng ạ?" Kiều Nhạc vô cùng kinh ngạc: "Con siêu thế cơ à?"

Họ chưa từng hỏi giới tính nhai nhi, ôm tâm trạng mở blind box, chẳng ngờ lại khui được secret.

"Con giỏi lắm!" Ngô Tuệ Lam nhịn không được mà khen, cùng Trần Lệ bế hai bé qua cho cậu nhìn.

Em bé mới sinh còn nhỏ xíu, da trắng trẻo khiến mái tóc tơ đen, bóng càng thêm nổi bật. Dù cả hai đang nhắm nghiền mắt, nhưng vô cùng đáng yêu.

Kiều Nhạc ngắm các con, tim mềm nhũn, đưa tay xoa hai gò má nho nhỏ, lại vuốt mái tóc mềm.

"Bé nào lớn hơn ạ?" Cậu lơ mơ hỏi, hai nhóc thật sự như đúc cùng một khuôn, chẳng biết lớn nhỏ là đứa nào.

Trần Lệ nhìn em bé mình đang ôm: "Đây là chị."

Ngô Tuệ Lam vỗ bé cưng trong lòng mình: "Còn em trai đây."

Là hai chị em.

Kiều Nhạc muốn ôm các con, nhưng mới mổ xong nên bảo Thẩm Hạc Xuyên: "Anh cho em xem các con với!"

"Ừ!"

Thẩm Hạc Xuyên đón con trai từ tay Ngô Tuệ Lam, bế trong lòng.

Trong thời gian Kiều Nhạc mang thai, người bố trẻ Thẩm Hạc Xuyên mới bắt đầu học cách bế trẻ sơ sinh, pha sữa thế nào, thay tã kiểu gì.

Anh ôm con đến thành giường của Kiều Nhạc, đặt sát vào đối phương.

Kiều Nhạc dùng má cọ nhẹ lên dầu con, lại nhéo nhéo cái tay nhỏ mềm mụp. Trần Lệ thấy vậy, lập tức đặt con gái xuống bên cạnh.

Kiều Nhạc nằm giữa hai em bé, rất có cảm giác nhân sinh đủ đầy, bảo Thẩm Hạc Xuyên chụp ảnh cho mình với con.

"Ừ."

Thẩm Hạc Xuyên đồng ý, ngồi xổm cạnh giường mở camera selfie, bức ảnh gia đình bốn người đầu tiên ra lò.

Hành động tỉnh như ruồi của đối phương khiến Kiều Nhạc bất ngờ, sau đó bật cười, Thẩm Hạc Xuyên nhân cơ hội bấm chụp liên tục.

Trần Lệ và Ngô Tuệ Lam liếc nhìn nhau, ai cũng tươi như hoa.

"Các bé còn chưa có tên đâu." Ngô Tuệ Lam nhắc: "Trước mắt đặt tên cúng cơm đi hai đứa."

Bà đã tìm vài cái tên cúng cơm cho các cháu, nhưng sau khi tham khảo, tìm tòi, cuối cùng quyết định Kiều Nhạc đặt, nên vấn đề quan trọng này lại do cậu gánh trên vai.

Kiều Nhạc hỏi: "Hôm nay là ngày mấy Âm lịch ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên: "1/6."

"Thế chị gái là Thất Thất, em trai là Lục Nhất đi ạ." Kiều Nhạc nhìn cặp sinh đôi đã thiếp đi, mắt đong đầy tình yêu: "Vì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt."

Cậu ngẩng lên nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Anh thấy sao ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên cúi xuống hôn trán cậu, dịu dàng: "Anh thấy rất hay."

Cuộc sống của trẻ sơ sinh chỉ xoay quanh ăn và ngủ. Sau khi ngủ, được các hộ sinh bế sang phòng bên cạnh, Trần Lệ và Ngô Tuệ Lam cũng rời đi, để lại không gian cho cặp chồng chồng.

Thẩm Hạc Xuyên ngồi xuống bên giường, nắm tay Kiều Nhạc: "Vất vả cho em rồi."

"Không ạ." Kiều Nhạc đáp: "Em chỉ thấy như ngủ một giấc, chẳng cảm nhận được gì cả."

Xét đến thể trạng đặc thù của cậu, lần phẫu thuật này được gây mê toàn thân, sau khi tiêm thuốc liền mất ý thức.

"Anh đứng cạnh xem lo lắm đúng không?" Cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên, lúc mang thai đã bồn chồn đến vậy, chắc chắn trong quá trình sinh mổ lại càng nghiêm trọng, tiếc là cậu lịm rồi, chẳng thể an ủi đối phương.

Thẩm Hạc Xuyên gật đầu, thẳng thắn: "Đại loại là thời gian anh sợ nhất trong đời này đó."

Cũng may mọi thứ đều thuận lợi, những dự kiến xấu nhất đã không xảy ra.

Kiều Nhạc vẫy tay: "Anh lại đây đi."

Thẩm Hạc Xuyên nghiêng người, Kiều Nhạc vươn tay ôm đối phương, vỗ về tấm lưng của anh: "Đừng sợ nữa, em và các con đều ổn mà."

"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên nghiêng đầu hôn người kia.

-

Ngày Kiều Nhạc xuất viện, cả nhà tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ chào mừng cậu.

Tiệc tổ chức ở dinh thự Bồng Sơn, vợ chồng Trần Lệ và Phương Gia Tự đều có mặt, còn xách theo rất nhiều quà cáp.

Kiều Nhạc cũng chẳng ngại, vui thích mà nhận hoa cùng quà.

Được những người mình yêu thương và cũng yêu thương mình xoay quanh, lòng cậu vô cùng thoả mãn.

Kiều Nhạc vẫn chưa đi học lại, quyết định sống ở dinh thự luôn, trong nhà nhiều người cũng tiện chăm các em bé.

Nhà mình tự dưng thò ra hai em bé sơ sinh, Kiều Mãn vừa thảng thốt vừa tò mò, cứ như cái đuôi nhỏ bám theo, Thất Thất và Lục Nhất ở đâu là bé ở đó.

Kiều Nhạc vẫn chưa kể nguồn gốc của các con cho Kiều Mãn, tính đợi bé lớn hơn thì nói sau.

Sau khi có con, Thẩm Hạc Xuyên càng ít đi xã giao, ngay cả bạn bè rủ rê cũng từ chối gần hết.

Sau mấy lần bị xù hẹn, Bùi Văn Kính giận dỗi: "Ông bị làm sao đấy? Ở rịt trong nhà làm gì? Không thì đưa Kiều Nhạc đi cùng đi, mọi người biết nhau cả mà!"

"Tôi bận lắm, để lần sau đi." Thẩm Hạc Xuyên cầm điện thoại bằng một tay: "Cứ tính bill cho tôi."

"Tính bill cho ông làm gì, tôi thiếu tí tiền ấy à..."

Còn chưa dứt lời thì có tiếng trẻ con khóc oe oe.

"Con nhà ai khóc đấy?"

Thẩm Hạc Xuyên nhanh chân đi về phía phòng em bé: "Con tôi."

"Con ông á?!" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng Bùi Văn Kính té ngã: "Ông lấy con từ đâu ra?!"

Thẩm Hạc Xuyên không lằng nhằng nhiều, chỉ để lại một câu: "Thế nhé!", cúp điện thoại luôn.

Trong phòng, Kiều Nhạc đang thay tã cho Lục Nhất, thím Dương đứng cạnh bảo: "Để dì làm cho!"

"Không sao ạ, cứ để con." Kiều Nhạc thoăn thoắt thay bỉm. Thẩm Hạc Xuyên đi qua hỏi: "Các con tè à?"

"Lục Nhất ị rồi!" Kiều Mãn thuyết minh.

Kiều Nhạc trêu bé: "Em đứng gần vậy, không thấy thúi à!"

Kiều Nhạc bóp mũi, cười hì hì: "Hơi thúi ạ."

Thay tã xong, thím Dương cầm bình sữa cho Lục Nhất và Thất Thất măm măm, hai nhóc tì no sữa liền ngủ. Kiều Mãn đứng canh bên nôi, ngó bên này lại nhìn bên kia, đứng im không nỡ đi.

Điện thoại của Thẩm Hạc Xuyên cứ reo inh ỏi, sau khi có người nghe, Bùi Văn Kính lập tức hỏi con cái là như nào, Thẩm Hạc Xuyên tìm trong album, gửi ảnh Thất Thất với Lục Nhất cho đối phương.

Sau khi thấy ảnh của cặp sinh đôi, Bùi Văn Kính khiếp hồn, thậm chí còn tính vượt màn đêm đến xác nhận, nhưng bị Thẩm Hạc Xuyên từ chối không thương tiếc.

Vào ngày làm tiệc đầy tháng, Bùi Văn Kính toại nguyện được gặp Thất Thất và Lục Nhất.

Anh thật sự không tin nổi cặp sinh đôi chui ra từ bụng cả Kiều Nhạc, nhưng Thất Thất giống Thẩm Hạc Xuyên, Lục Nhất giống Kiều Nhạc, nên không thể không tin được.

Cặp sinh đôi càng lớn càng trổ nét, hưởng hết bộ gen ưu tú của hai ông bố Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên.

-

Qua kỳ nghỉ hè, Kiều Nhạc trở lại trường học.

Trần Hạo mới gặp đã hỏi thăm tình hình sức khoẻ, đã phẫu thuật xong chưa.

"Rồi á." Kiều Nhạc đáp: "Đợi thêm thời gian nữa là tớ sẽ xin quay lại câu lạc bộ."

Trần Hạo mừng rỡ: "Hay quá! Vậy cậu phải nghỉ ngơi thật tốt nhá!"

Kiều Nhạc: "Ok!"

Trần Hạo hỏi: "Thế tối đi ăn lẩu không? Tớ mời! Chúc mừng cậu khoẻ lại!"

"Không được rồi." Kiều Nhạc từ chối: "Tớ có hẹn mất rồi."

Cậu đã hẹn với Thẩm Hạc Xuyên rồi.

Tan học, Kiều Nhạc đến cửa hàng hoa gần trường lấy bó hoa đã đặt trước, khi xe của Thẩm Hạc Xuyên đến, cậu liền ôm nó lên xe.

Thẩm Hạc Xuyên thấy đoá hoa hồng, tự nhiên đưa tay đón lấy, khen ngợi: "Đẹp quá!"

"Anh cũng rất đẹp trai!" Kiều Nhạc đeo đai an toàn: "Ăn ở đâu ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên khởi động xe: "Đến nơi em sẽ biết."

"Bí hiểm vậy?" Kiều Nhạc nhìn anh.

Thẩm Hạc Xuyên đưa cậu đến nhà hàng Swan Lake trên tầng cao nhất của toà nhà Brilliant, chính là nơi Kiều Nhạc đã từng mời anh.

Chỉ là hôm nay cả nhà hàng chẳng có bàn khách nào ngoài hai người.

Thẩm Hạc Xuyên kéo ghế, mời Kiều Nhạc ngồi xuống.

Nhà hàng quen, khung cảnh quen, chỉ là vai vế giữa cả hai đã thay đổi.

Kiều Nhạc yên vị, Thẩm Hạc Xuyên mới vòng sang vị trí đối diện.

Mười ngón tay của nghệ sĩ piano lướt trên phím đàn, Kiều Nhạc đã nhận ra "Love paradise" ngay từ lúc dạo đầu.

Là khúc ca kinh điển cho lễ cưới.

Hoa tươi, rượu ngon, nến lung linh, mọi thứ đủ đầy, còn có cả pháo hoa nổ tung ở bên kia sông.

Tim Kiều Nhạc lỡ một nhịp, một suy đoán mạnh mẽ nhảy tưng tưng.

Quả nhiên...

Dưới pháo hoa thắp sáng bầu trời, Thẩm Hạc Xuyên mở hôp nhẫn, nói với cậu: "Lúc kết hôn vội vàng nên còn nợ em lời cầu hôn chính thức, anh muốn hỏi em một lần nữa."

"Hỏi gì ạ?" Kiều Nhạc lẳng lặng nhìn anh.

Thẩm Hạc Xuyên hỏi từng câu từng chữ: "Kiều Nhạc, em có đồng ý lấy anh không?"

Mắt Kiều Nhạc dừng ở cổ tay áo của đối phương, phát hiện trên đó là đôi khuy măng sét mình tặng.

Kiều Nhạc nhớ lại ngày đến Cục Dân chính đăng ký, hai người còn chưa tuyên thệ.

Lúc ấy cậu chỉ cho rằng cuộc hôn nhân này là một cái hợp đồng theo nhu cầu nên không để bụng, thậm chí ảnh phông đỏ còn phải để nhan viên nhắc.

Vậy mà hôm nay, Thẩm Hạc Xuyên lại bảo đối phương nợ mình một lời cầu hôn.

Em có đồng ý lấy anh không?

Em đồng ý.

Kiều Nhạc mỉm cười, cúi đầu tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa tay cho Thẩm Hạc Xuyên: "Em đồng ý."

Thẩm Hạc Xuyên đeo lên chiếc nhẫn mới, cúi xuống hôn ngón áp út của đối phương.

"Anh yêu em."

Cả đời này không bao giờ là đủ.

Hoàn toàn văn.
 
Back
Top Bottom