Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMr_kgNZN93r02YTbfAywkCSS4DAxSgJ7O3HGVYvHjloAFb0M-4E9EvqW3EaBOlh-9sUpxwyozSHjshmblV8NOipp6pSPdnxETX27nJghCc7wWKKOU2U9KBjcwVqkwGbkFpOkOpR8UPfvQnIRBrf2NN=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Editor: Chanh

Giới thiệu:

Ta là thứ nữ, con của một kỹ nữ. Để leo lên vị trí cao hơn, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.

Nghe nói hoạn quan rất giỏi tra tấn phụ nữ, nên ngay từ khi định ngày cưới, ta đã ôm lòng quyết tử.

Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang, ta sẽ không để ông ta toại nguyện. Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà cùng chết.

Nhưng đêm tân hôn, ta lại sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại có dung mạo giống hệt người trong mộng của ta!​
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 1: Chương 1



Ta là thứ nữ, con của một kỹ nữ. Để leo lên vị trí cao hơn, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.

Nghe nói hoạn quan rất giỏi tra tấn phụ nữ, nên ngay từ khi định ngày cưới, ta đã ôm lòng quyết tử.

Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang, ta sẽ không để ông ta toại nguyện. Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà cùng chết.

Nhưng đêm tân hôn, ta lại sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại có dung mạo giống hệt người trong mộng của ta!

1

Ta là nhị tiểu thư bị ghẻ lạnh nhất Lý phủ.

Vì muốn thăng tiến, cha ta đã gả ta cho Cửu Thiên Tuế làm thiếp.

Cửu Thiên Tuế họ Kỷ tên Liên, trời sinh có tướng mạo tuấn tú, mày rậm mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Không chỉ vậy, hắn còn giàu có, quyền lực ngập trời. Có thể nói, ngoại trừ không có “cái đó”, hắn cái gì cũng tốt.

Đối với một thứ nữ không được sủng ái như ta mà nói, được gả cho Cửu Thiên Tuế đã là may mắn lắm rồi. Nhưng điều ta cảm thấy chuyện này tệ hại là do người sắp đặt chuyện này lại là cha ta.

Ta ghê tởm ông ta, ghê tởm mẹ ta, cũng ghê tởm tất cả mọi thứ ở Lý phủ, sao có thể giúp bọn họ thăng quan tiến chức được?

Đương nhiên, ta cũng không phải chưa từng phản kháng, nhưng đầu đập đến chảy máu, cuối cùng vẫn bị ép lên kiệu hoa.

Mẹ ta khuyên ta: "A Linh, nữ nhi rồi cũng phải lấy chồng, lấy ai chẳng là lấy?"

Ta nghĩ cũng đúng, dù có gả cho một hoạn quan, cũng tốt hơn là ở lại Lý phủ này.

Hoạn quan cưới vợ, đương nhiên phải vào ban đêm.

Khi kiệu hoa dừng trước cửa, mẹ ta nước mắt lưng tròng, nhét chiếc vòng tay quý giá nhất trên người vào tay ta: "A Linh, nương xin lỗi con."

Lúc này mới biết hối hận sao? Lúc mắng ta là đồ phá gia chi tử sao không nói?

Người mẹ đáng thương của ta, vốn là hoa khôi nổi tiếng nhất Yên Vũ Lâu, mang cái bụng bầu bước vào cửa, còn tưởng rằng có thể dựa vào con để được sủng ái, nào ngờ sinh ra lại là nữ nhi.

Thêm vào đó, chủ mẫu lại hung dữ, nhiều năm như vậy, cha ta hầu như chưa từng bước vào sân của mẹ ta. Nếu không phải Lý gia đúng lúc thiếu một món quà để lấy lòng Cửu Thiên Tuế, e rằng cũng chẳng nhớ ra mẹ ta là ai.

Đằng sau, chủ mẫu nhỏ giọng mắng ta và mẹ ta giống nhau, đều là đồ ti tiện, nói gả cho hoạn quan đã là may mắn lắm rồi, vậy mà còn kén cá chọn canh, không biết liêm sỉ. Ta hờ hững liếc nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Cầm lấy, con, con cầm lấy."

Mẹ ta vẫn liều mạng nhét vòng ngọc vào tay ta, làm như không nghe thấy những lời chế giễu của bọn họ. Bà ta chỉ biết làm như vậy, mắng nhiếc ta, rồi lại nhẫn nhịn những kẻ bắt nạt bà ta.

Ta cười lạnh một tiếng, không nhận vòng tay của bà ta: "Mẹ giữ lấy đi, gả cho Cửu Thiên Tuế, chẳng lẽ còn thiếu mấy thứ này sao?" Nói xong liền quay đầu bước lên kiệu hoa, không thèm nhìn bọn họ thêm một lần nữa.

Kiệu hoa nhanh chóng được nhấc lên, lắc lư suốt dọc đường. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta gặp bà ta, sau khi ta đi rồi, sẽ không còn ai bảo vệ bà ta nữa.

Có lẽ bà ta sẽ sớm bị c.h.ế.t đuối, hoặc có thể bị đầu độc khi ăn uống. Nhưng cũng chẳng sao, kết cục của ta có lẽ cũng giống như vậy. Hoàng Tuyền hay trần thế, cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Đèn đuốc lập lòe, áo cưới đỏ như máu, cả gian phòng đều đỏ rực chói mắt. Không biết qua bao lâu, cửa "kẽo kẹt" một tiếng.

Một bàn tay thon dài nâng cằm ta lên: "Lý Phù Cừ?" Là Kỷ Liên. Qua lớp khăn voan, ta không nhìn rõ mặt hắn, không thể phân biệt hắn có đẹp như lời đồn hay không, chỉ cảm thấy giọng nói của hắn không hề the thé chói tai như những hoạn quan khác.

Ta lắc đầu: "Lý Bồ Linh." Một người là hoa sen trong nước, một người là cây phục linh trên đất, bọn họ mới không nỡ đem cái tốt cho ngươi.

Hắn khẽ cười một tiếng, buông cằm ta ra: "Nàng rất thành thật."

Nói rồi, hắn cầm cân lên, vén khăn voan của ta. Ta vừa định nói, cho dù ta không thành thật, với quyền thế của Cửu Thiên Tuế, chẳng lẽ còn tra không ra người được đưa vào Đông Xưởng tối nay là ai sao?

Nhưng lời chưa kịp nói ra, ta đã sững sờ tại chỗ. Cửu Thiên Tuế, người được đồn đại là quyền khuynh triều dã, lại mang một khuôn mặt giống hệt người trong mộng của ta! Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ dưới mắt, quả thực là giống như đúc.

Thấy ta ngây người, Kỷ Liên lại cười, dáng vẻ quyến rũ như yêu quái từ địa ngục bò lên. Hắn dùng ngón tay thô ráp nhẹ nhàng x** n*n vết sẹo chưa lành trên trán ta, xoa xoa rồi lại ấn mạnh xuống.

"Sợ ta đến vậy sao? Lúc đập đầu vào tường sao không thấy sợ?"

Ta đau đến hít một hơi khí lạnh, một giọt nước mắt trong suốt bỗng nhiên rơi xuống, rơi trên vạt áo rộng, nở ra một đóa hoa kiều diễm.

Hắn lau nước mắt của ta, đưa lên môi khẽ nếm thử: "Nhị tiểu thư khóc nhiều như vậy, đêm dài đằng đẵng biết làm sao đây?"
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 2: Chương 2



2

"Gan to thật, còn muốn cùng c.h.ế.t với ta?" Kỷ Liên tay cầm roi da dùng để huấn luyện ngựa, ngồi trước bàn bát tiên, ung dung nhìn ta.

Ta thừa nhận, ta không phải là một sát thủ giỏi. Đêm tân hôn, hắn đè ta xuống giường, lại từ trong áo cưới của ta móc ra một con d.a.o găm sắc bén. Không lâu sau, hương thơm mê hoặc trong son môi và kim lá liễu trong áo lót cũng bị lục soát sạch sẽ.

Lúc này, ta chỉ mặc một lớp áo mỏng, quỳ trên mặt đất, mất hết tôn nghiêm và trong sạch. Hắn muốn dùng cách này để làm nhục ta, nhưng hắn không biết, đối với những người từ trong bùn đất mà ra, hai thứ này căn bản chẳng là gì cả.

Thủ đoạn tra tấn phụ nữ của hoạn quan, ta không phải chưa từng nghe nói, cho nên ngày biết cha ta định gả ta cho Kỷ Liên, ta đã ôm quyết tâm phải chết. Lão già đó muốn bán nữ nhi để mua giàu sang phú quý, ta sẽ không để ông ta được như ý.

Không chỉ vậy, ta còn muốn kéo theo cả nhà bọn họ cùng chôn vùi. Nhưng bây giờ... ta đã thay đổi chủ ý.

Ta muốn sống. Ta muốn ở bên người trong mộng của ta. Cho dù chỉ là một khuôn mặt tương tự, ta cũng cam tâm tình nguyện. Chủ mẫu nói đúng, ta và mẹ ta giống nhau, đều là hồ ly tinh trời sinh, biết rõ cách quyến rũ đàn ông nhất.

Hoạn quan có phải là đàn ông không? Không hoàn toàn phải, nhưng cũng không hoàn toàn không phải.

Kỷ Liên cổ họng run lên, nắm chặt bàn tay đang giãy giụa của ta: "Vừa rồi còn muốn g.i.ế.c ta, bây giờ lại muốn ta thương tiếc nàng?"

Cổ tay ta bị hắn nắm đến đau nhói, nhưng vẫn cố gắng cắn môi nói: "Đốc công, ngài không tin vào tình yêu sét đánh sao?"

Hắn như nghe được chuyện cười gì đó, cười lớn rồi siết chặt cổ ta, kéo ta lại gần, gần đến mức ta có thể nhìn thấy nốt ruồi đỏ xinh đẹp ở khóe mắt hắn.

Cười đủ rồi mới nói: "Từng nghe nói, nhưng chưa từng thấy."

Ta một tay đặt lên cổ hắn, một tay luồn vào trong cổ áo hắn, nũng nịu dụ dỗ: "Vậy thì thử với ta xem sao, đảm bảo ngài sẽ say mê không muốn rời."

Hắn nhướng mày: "Nhị tiểu thư đối với ai cũng phóng khoáng như vậy sao?"

Ta dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Không, chỉ với ngài."

Đối diện với khuôn mặt này, dù là lời đường mật sáo rỗng đến đâu, cũng dễ dàng nói ra. Có lẽ ánh mắt của ta quá chân thành, Kỷ Liên cũng suýt nữa bị ta lừa gạt, mặc cho ta muốn làm gì thì làm. Nhưng ngay khi sắp vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự, nhìn thấy chân tướng sự việc, hắn đột nhiên đẩy ta ra, đi thẳng ra cửa.

Ta bị lật nhào xuống đất, cũng không quan tâm đến cơn đau ở đầu gối, vội vàng túm lấy tay áo hắn: "Đêm tân hôn, ngài muốn để ta độc thủ không phòng sao?"

Hắn hờ hững liếc nhìn ta một cái, cười lạnh buông tay ta ra, mỉa mai nói: "Nhị tiểu thư toàn thân gai góc, Bản đốc không dám động vào."

Cửa "rầm" một tiếng đóng lại. Ta thất vọng cúi đầu, đợi đến khi tiếng động bên ngoài biến mất, lại xoa xoa đầu gối, cười lạnh đứng dậy từ dưới đất. Không sao đâu Kỷ Liên, ngày còn dài, động hay không, không phải do ngài nói là được.

3.

Phòng tân hôn rất thoải mái, nhưng ta lại không quen giường, cho nên ngủ không ngon giấc. Sau khi giật mình tỉnh giấc lần thứ ba, ta dứt khoát từ bỏ giãy dụa, ôm chăn chờ trời sáng. Có lẽ khi rảnh rỗi con người ta hay suy nghĩ lung tung, nghĩ ngợi một hồi, ta lại nhớ đến Diệp Chiêu, chàng công tử tuấn tú từng nói muốn cưới ta.

Chàng là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của gia đình làm nghề dệt, cũng là người mà lão già kia chọn làm lương phối cho Lý Phù Cừ. Nếu không có ta, hai người bọn họ đã sớm nên sống bên nhau hạnh phúc rồi.

Đáng tiếc Diệp Chiêu lại nhiều chuyện, nhất định phải cứu ta một mạng từ tay bọn sơn tặc. Chàng đáng đời bị yêu tinh như ta quấn lấy.

Còn Lý Phù Cừ... Nàng ta được sống trong nhung lụa, cha mẹ yêu thương, những thứ nàng ta tùy tiện vứt bỏ đều là những thứ mà cả đời này ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nàng ta có nhiều người yêu thương như vậy, nhường một Diệp Chiêu cho ta thì có sao chứ?

Còn nhớ khi mới quen nhau không lâu, ta đã đẩy Diệp Chiêu vào góc tường, ép hỏi chàng có bằng lòng cưới ta hay không.

Diệp Chiêu đỏ mặt, ánh mắt sáng rực nhưng không dám nhìn thẳng ta: "Cô... cô nương, trời đã tối rồi, ta đưa cô về nhé."

Ta không lùi mà còn tiến tới, thẳng thắn tấn công: "Chàng không thích ta sao?"

Chàng ấp úng: "Cũng... cũng không phải..."

Không phải là tốt rồi.

"Vậy ta hỏi chàng, trong mắt chàng, ta và Lý Phù Cừ ai tốt hơn?"

Chàng không trả lời, dường như đang thật sự suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng chàng đã dùng quá nhiều thời gian, lâu đến mức ta không còn kiên nhẫn nữa.

"Chàng quả nhiên thích Lý Phù Cừ hơn!"

Trên đời này chẳng có ai không thích Lý Phù Cừ, ngoại trừ ta. Nhưng đó cũng không phải vì nàng ta không đủ tốt, mà là sự tốt đẹp của nàng ta, càng làm nổi bật lên vẻ xấu xí và lòng dạ hẹp hòi của ta và mẹ ta.
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 3: Chương 3



Ta tức giận, xoay người định bỏ đi trong đau khổ. Diệp Chiêu lại nắm lấy cổ tay ta, nhưng ngay sau đó lại buông ra như thể bị bỏng.

"Ta vừa rồi chỉ đang nghĩ, Lý Phù Cừ là ai."

Thật nực cười, Giang Tả còn có ai không biết Lý Phù Cừ?

"Chàng không thích ta, cũng không cần phải lừa gạt ta như vậy."

Giọng chàng có chút gấp gáp: "Là thật, tại hạ theo cha đi buôn bán, không thường xuyên ở Giang Tả, người quen biết trong Lý phủ, quả thực chỉ có mình Bồ Linh cô nương."

Ta nghĩ, cuối cùng ta cũng có một điểm hơn Lý Phù Cừ rồi. Ta xoay người lại, nhón chân tiến sát lại gần chàng: "Diệp Chiêu, có vài lời ta sẽ hỏi lần thứ hai, nhưng tuyệt đối sẽ không hỏi lần thứ ba."

Hít sâu một hơi: "Chàng rốt cuộc có nguyện ý cưới ta hay không?" Ta nhìn chàng chằm chằm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Mặt Diệp Chiêu càng đỏ hơn, im lặng hồi lâu, mới kiên quyết gật đầu.

Nụ cười nở trên khóe môi, ta hắng giọng: "Vậy khi chàng đến cầu hôn, chàng sẽ nói tên ai?"

Có lẽ bị sự táo bạo của ta làm cho sợ hãi, chàng nói rất nhỏ, nhưng ánh mắt lại rất kiên định. "Lý Bồ Linh."

Giọng nói trong trẻo, như bát canh mận đầu hạ.

"Nói lại lần nữa."

Chàng mỉm cười, nói từng chữ một: "Lý. Bồ. Linh."

4.

Từ nhỏ ta đã biết, ta và Lý Phù Cừ không giống nhau. Những gì nàng ta muốn, chỉ cần mở miệng là có được, nếu không được thì khóc lóc một trận cũng sẽ thành công. Còn những gì ta muốn, chỉ có thể tự mình liều mạng tranh giành.

Cho nên việc Kỷ Liên không đến tìm ta cũng không phải chuyện gì to tát, ta đi tìm hắn là được rồi. Người ta nói muốn nắm bắt trái tim của một người, trước tiên phải nắm bắt dạ dày của người đó, mặc dù lý thuyết này không có tác dụng với cha ta, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô lý.

Sau khi đưa bánh quế hoa suốt nửa tháng, Kỷ Liên quả nhiên có chút động lòng.

Hắn liếc nhìn bàn tay bị bỏng mà ta cố tình để lộ ra, thần sắc nhàn nhạt: "Nàng không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy, cứ an phận làm chim trong lồng, những gì nên cho Bản đốc đều sẽ cho." Trải qua bao nhiêu năm c.h.é.m g.i.ế.c mới ngồi được vào vị trí dưới một người trên vạn người, Kỷ Liên đương nhiên không thể nào tin vào lời nói dối về tình yêu sét đánh.

Ta mặt dày mày dạn tiến lại gần: "Đốc công, ngài đang quan tâm đến ta sao?"

Kỷ Liên khựng lại, quay đầu nhìn ta, đôi mắt phượng hẹp dài đầy vẻ trêu tức: "Sao nàng lại nói vậy?"

Ta chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên đùi hắn: "Nếu ngài không quan tâm đến ta, cứ mặc kệ ta bị bỏng c.h.ế.t hay mệt chết, không nói một lời nào là được rồi. Nhưng hôm nay ngài không chỉ nể mặt ăn bánh quế hoa ta làm, còn bảo ta an phận làm chim trong lồng của ngài, cả đời ở bên cạnh ngài, đây không phải là quan tâm thì là gì?"

Kỷ Liên nhướng mày, dường như đang nói - Ý của Bản đốc nàng chẳng hiểu gì cả. Ta cũng nhướng mày, tỏ vẻ - Bản cô nương chỉ nghe những gì mình muốn nghe.

Qua một lúc lâu, hắn mới hừ lạnh một tiếng, cúi người xuống lau bột mì trên mặt ta: "Tay nghề làm bánh của nhị tiểu thư chỉ ở mức bình thường, nhưng tài ăn nói thì thật sự rất giỏi." Giọng điệu khá châm chọc, nhưng trên mặt lại có vẻ vui sướng khi bị lấy lòng. Cứ coi như là lời khen đối với ta đi.

Ta thầm mắng đàn ông đều là những kẻ miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm, nhưng trên mặt lại mỉm cười, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, áp môi mình lên môi hắn. Chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng tách ra.

Kỷ Liên đột nhiên nheo mắt lại. Nhưng trước khi hắn nổi giận, ta đã đứng dậy nhảy đến bên cửa. "Đốc công nói rất đúng, chỉ là tài năng của Bồ Linh, không chỉ có tài ăn nói."

Đến đây thôi.

Ta như một con mèo, không ngừng thử thách giới hạn của hắn. Hắn nhíu mày, ta liền biết mình đã đi quá nửa bước; vuốt v3 chiếc nhẫn, ta liền biết mình còn có thể tiến thêm một chút. Đêm đó, Kỷ Liên lần đầu tiên ngủ lại trong phòng ta.

Hắn nắm lấy bàn tay không yên phận của ta, ấn ta vào thành giường, trong mắt cuồn cuộn sóng ngầm: "Nghe nói nhị tiểu thư rất giỏi lấy sắc phục vụ người, hôm nay xem ra, quả nhiên danh bất hư truyền."

Đối diện với ánh mắt âm hiểm của hắn, ta không hề sợ hãi, tiếp tục dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào yết hầu hơi nhướn lên của hắn. "Sao vậy, ngài muốn phạt ta sao?"

Hắn hít một hơi thật sâu, cúi người xuống cắn vành tai ta. "Lý Bồ Linh, nàng không làm yêu tinh thật là đáng tiếc."

Ta nghe vậy liền cười khúc khích, ôm lấy cổ hắn, kéo hắn vào trong màn. Đúng là đáng tiếc. Một dung mạo tốt đẹp như vậy, lại mọc trên người một hoạn quan.
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 4: Chương 4



5.

Mấy năm trước, tiên đế đột ngột mắc bệnh nặng, chỉ có hoàng tử thứ ba mới bảy tuổi có thể kế thừa đại thống. Để đề phòng việc chuyên quyền, ông đã chia quyền lực trong tay thành hai phần, một phần giao cho Nhiếp Chính Vương Tiêu Lam, một phần giao cho hoạn quan Kỷ Liên.

Tuy thánh chỉ có nói, khi tân đế tròn mười lăm tuổi, cả hai bên đều phải giao trả quyền lực. Nhưng ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chuyện sau này ai biết được chứ? Chỉ trong mấy năm nay, hai người đã không ít lần tranh đấu ngầm. Chỉ là Kỷ Liên thân là nội thị, gần vua như gần đèn, địa vị còn cao hơn Tiêu Lam một chút, thật sự có thể nói là dưới một người trên vạn người. Cũng vì vậy, thân phận của ta cũng nước lên thì thuyền lên.

Có người ghen tị ta bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, có người thương hại ta phải làm bạn với hoạn quan, cũng có người nói xấu ta vì phú quý mà không biết liêm sỉ. Nhưng bọn họ không biết, nếu phú quý ngập trời, thì bị mắng chửi vài câu cũng chẳng là gì cả.

"Còn muốn gì nữa?"

"Muốn tất cả."

"Nàng thật tham lam."

"Ta chỉ tham lam trái tim của Đốc công."

Kỷ Liên dùng ngón tay thon dài vuốt v3 mũi ta, mang theo chút cưng chiều, rồi quay sang nói với người bên dưới: "Nghe thấy chưa, phu nhân nói muốn tất cả."

Hoạn quan lấy vợ vốn là chuyện hoang đường, việc công khai gọi ta là "phu nhân" như vậy, càng là lần đầu tiên kể từ khi khai quốc.

Nhưng chưởng quầy kia cũng là người tinh ranh, nghe thấy lời này, chỉ hơi sững sờ một chút, rồi đi lấy trang sức cho ta.

Thật ra ta rất chắc chắn, Kỷ Liên biết ta không yêu hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý cho ta tất cả những gì ta muốn. Đây cũng không phải vì hắn yêu ta nhiều đến thế, mà là hắn đúng lúc thiếu một thú cưng để giải buồn, thỏa mãn d*c v*ng chiếm hữu và cảm giác được dựa dẫm bi3n thái của hắn. Mà ta, lại là người giỏi nhất trong việc làm nũng dựa hơi.

Ngay cả Kỷ Liên cũng tự nói, hắn là con sói không thể nhìn thấy ánh sáng, ta là con cáo gian xảo, chúng ta cấu kết với nhau làm điều xấu, trời sinh một cặp. Ta nghĩ cũng đúng.

"Dù sao thì ngoài ta ra, cũng chẳng có ai nỡ lòng nào nghĩ ra cách để lấy lòng ngài." Lời này nói ra có chút ám muội, nhưng lại rất đắc ý.

"Muốn chết?"

Ánh mắt Kỷ Liên thay đổi, dùng sức ôm ta vào lòng, hung hăng cắn lên cổ ta. Cổ ta lập tức rỉ máu, nhưng ta lại rất vui vẻ. Làm ơn đi, sau khi nói những lời như vậy, hắn chỉ cắn ta thôi đấy.

Vậy là ta ngoan ngoãn nhận lỗi, một bên lau vết m.á.u trên khóe môi Kỷ Liên, một bên làm nũng: "Người nỡ lòng nào g.i.ế.c ta chứ."

6

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã sang tháng Tám. Mối quan hệ giữa ta và Kỷ Liên không hẳn là tốt, cũng chẳng thể nói là xấu.

Phần lớn thời gian hắn đều bận rộn với Hoàng thượng, hiếm khi có thời gian để ý đến ta.

Chỉ có một việc, hắn chưa từng bỏ sót, dù mưa gió bão bùng.

Đó là vào giờ Tỵ mỗi ngày, hắn đều quay về, lôi ta ra khỏi giường, ấn ta ngồi trước gương rồi tỉ mỉ điểm hoa điền cho ta.

Có khi ta lười biếng không muốn dậy, còn bị hắn túm gáy uy h.i.ế.p dụ dỗ.

"Còn không dậy, mấy hôm nữa đừng hòng ra ngoài."

Ta biết cách nắm bắt hắn, hắn cũng biết cách khống chế ta.

Đôi khi ta cảm thấy, cách hai chúng ta đối xử với nhau chẳng khác nào huấn luyện chó.

Gần thì đẩy ra, xa thì kéo lại.

Nghe vậy, ta lập tức bật dậy, ngoan ngoãn ngồi trước gương, hào hứng hỏi: "Đi đâu?"

Đông Xưởng canh phòng nghiêm ngặt, nếu không có sự đồng ý của hắn, một mình ta không thể ra ngoài.

Kỷ Liên cúi người, dán miếng trâm ngọc lên trán ta, vừa vặn che đi vết sẹo lúc trước.

Tay hắn rất to, rất dài, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Ánh nắng chiếu vào, thường khiến ta có một cảm giác hoang đường ——

So với thái giám, Kỷ Liên giống một vị thần sa ngã xuống trần gian hơn, một vị thần đến cứu rỗi ta.

Tay ta vô thức chạm vào nốt ruồi lệ kia.

"Cửu Thiên Tuế đại nhân, ta đã từng nói chưa, ngài thật sự rất đẹp."

Hắn xưa nay không hiểu nổi sự lãng mạn của ta, liếc ta một cái, không đáp.

"Nàng muốn đi đâu?"

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ đến Lý phủ.

Hôm đó ta đang nghỉ trưa trong đình, vừa tỉnh dậy thì thấy chủ mẫu cùng nữ nhi út Lý Phù Dung đi vào.

Hai người họ lấy cớ đưa thiếp mời, mang theo thư của cha ta.

À phải rồi, ít lâu trước Lý Phù Cừ cũng đã đính hôn, gả vào một gia đình thương gia nổi tiếng ở Giang Tả.

Phải thừa nhận, lão già đó cũng có bản lĩnh, hai người nữ nhi, một theo thương một theo chính trị, dù thế nào lão cũng được hưởng lợi.

Tiếng bàn tính đó, ta ở tận Đông Xưởng cũng nghe thấy.
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 5: Chương 5



Lá thư đó chẳng qua cũng chỉ muốn ta thổi gió bên gối, để quan vị của lão được thăng tiến thêm chút nữa.

Ban đầu ta còn định mở ra xem, nhưng lão lại cố tình phái mẹ con Lý Phù Dung đến.

Điều ta chướng mắt nhất, chính là vẻ mặt đắc ý của bà ta khi khoe khoang về việc Lý Phù Cừ gả được chồng tốt.

Bởi vì lẽ ra ta cũng nên được như nàng ta, đường đường chính chính gả cho chàng trai của ta.

"Vẫn chưa nghĩ ra?"

Giọng nói thúc giục của Kỷ Liên kéo ta về thực tại, hắn đã đặt bút vẽ xuống, đang nhìn ta chằm chằm.

Ta mỉm cười ngọt ngào: "Muốn đưa ngài về nhà, để bọn họ xem thử, phu quân của ta là một nhân vật lợi hại như thế nào."

Hai chữ "phu quân" kia khiến Kỷ Liên hài lòng, khóe miệng hắn nhếch lên, như đang thưởng thức một con mèo nhỏ, dùng ngón tay cái vuốt v3 má ta.

"Thật sự muốn về? Bản đốc thấy, nàng cũng không thích Lý gia lắm."

Quả nhiên vẫn là Kỷ Liên hiểu ta.

Ta đứng dậy, vòng tay ôm cổ hắn, nũng nịu nói: "Vậy thì thôi, có thời gian đó, chi bằng ở cùng người thêm một chút."

Hắn làm ngơ ánh mắt khiêu khích của ta, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta: "Nếu nàng thật sự muốn về cũng được, dù sao có Bản đốc ở đây, sẽ không để ai bắt nạt nàng."

Ý của hắn là...

Muốn làm chỗ dựa cho ta?

Những lời nói phù phiếm cứ thế mắc nghẹn trong cổ họng.

Đúng lúc có một đám mây bay qua, che khuất ánh nắng chói chang, khuôn mặt Kỷ Liên ẩn trong bóng tối, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, làm chim hoàng yến trong lồng son của hắn cả đời cũng là một lựa chọn không tồi.

Im lặng hồi lâu, ta cúi đầu, cọ cọ vào n.g.ự.c hắn: "Không cần đâu, không muốn để người nhìn thấy những kẻ dơ bẩn đó."

Cho dù là Kỷ Liên mang thân phận nô tài, cũng sạch sẽ hơn người Lý phủ gấp trăm lần.

"Tiểu Húc Tử nói hoa mai ở Ngọa Phật Tự đã nở, ta muốn đi xem."

Kỷ Liên ra vẻ thờ ơ, nhưng lại nhanh chóng nhận ra trọng điểm: "Nàng và Tiểu Húc Tử quan hệ rất tốt?"

Ta đảo mắt, nói: "Cũng không tốt lắm, chỉ là lần trước bị trật chân, là hắn cõng ta về."

Vừa dứt lời, bàn tay đang đặt trên eo ta liền siết chặt.

Ta thầm cười trộm.

Kỷ Liên người này, bề ngoài không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại bá đạo vô cùng, thứ gì của hắn chính là của hắn, không cho phép người khác động vào dù chỉ một chút.

Mà ta lại thích trêu chọc hắn, thích nhìn Cửu Thiên Tuế cao cao tại thượng, tâm can vì ta mà rung động.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: "Lý Bồ Linh, nàng nói lại lần nữa xem."

Ta bị hắn bóp đau, kêu lên một tiếng, cũng không giả vờ nữa.

"Giả đấy, giả đấy, ta tự mình nhảy lò cò về, hắn chỉ đỡ ta một chút thôi."

Bàn tay trên eo ta mới chịu buông lỏng.

Nhưng sáng hôm sau vừa thức dậy, liền có nha hoàn bẩm báo, Tiểu Húc Tử đã bị điều đi.

Còn điều đi đâu ư...

Ai mà biết được, chắc là bãi tha ma nào đó.

Ai bảo hắn lắm mồm, nói ta là hồng nhan họa thủy.

Cũng không nghĩ xem, cho dù ta thật sự muốn làm họa thủy, thì đi hại một tên thái giám làm gì?

Ta nên đi quyến rũ Hoàng thượng mới đúng chứ.

7

Thời gian thấm thoắt trôi qua hơn nửa tháng, hoa mai ở Ngọa Phật Tự sắp tàn rồi, Kỷ Liên mới rảnh rỗi đưa ta đi.

Hắn lôi ta ra khỏi giường, vẻ mặt cưng chiều: "Chỉ là chậm trễ nàng vài ngày, đã giận rồi sao?"

Ta tức giận đưa móng vuốt ra, cào lên n.g.ự.c hắn một vết đỏ, móc mỉa nói: "Ta nào dám."

Hắn cũng không nổi giận, nhướng mày, lại cúi xuống mổ lên môi ta: "Nhị tiểu thư có gì mà không dám? Ngay cả muội muội ruột cũng nói đánh là đánh."

Hắn đang nói đến chuyện ta đánh Lý Phù Dung hôm chủ mẫu đến.

So với sự nham hiểm của Lý Phù Cừ, Lý Phù Dung ngu ngốc hơn nhiều.

Ta liếc thấy bóng người đang chậm rãi đi tới sau hòn non bộ, thoáng sững sờ rồi lập tức nghĩ ra một kế, bèn nói khích nàng ta một câu.

Cô nương quả nhiên còn trẻ, vừa mở miệng đã mắng ta một tiếng: "Tỷ tỷ sắp gả tuy không phải nhân vật quyền khuynh triều dã gì, nhưng ít ra cũng là một người đàn ông đàng hoàng. Ngươi gả cho một tên thái giám, còn bày đặt ra vẻ mặt khó chịu với ta? Biết điều thì ngoan ngoãn dọn đường cho cha, nếu không đừng trách Lý gia không khách khí."

Giọng điệu của nàng ta vô cùng ngông cuồng, thậm chí quên mất đây là phủ đệ của Cửu Thiên Tuế.

Chẳng phải điều này đúng hợp ý ta sao?

Ta mỉm cười, giơ tay lên cho nàng ta một cái tát trời giáng, và thế là, Cửu Thiên Tuế vừa về đến nhà, đã thấy ta, người tối qua còn yếu đuối nói mệt, vung tay đánh bay bông tai của Lý Phù Dung.

Hừ, dọn đường?

Ta, Lý Bồ Linh, từ trước đến nay chỉ tự mình dọn đường cho mình.
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 6: Chương 6



"Ta không nên đánh nàng ta sao?" Ta ngẩng đầu, đưa tay nâng mặt Kỷ Liên, tiếng chuông trên cổ tay leng keng vang lên. "Kỷ Liên, ta đã gả cho ngài, ngài chính là trời của ta. Người khác mắng ta không sao. Mắng ngài, không được."

Có lẽ bị sự chân thành trong mắt ta dọa sợ, Kỷ Liên cứng người lại, hồi lâu sau mới cười rạng rỡ, ôm eo ta lên, đặt ta lên đệm mềm trong xe ngựa.

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng ta biết.

Hắn đang vui.

Vui hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

Nếu không thì khi bị tập kích giữa đường, hắn cũng sẽ không ôm chặt ta vào lòng như vậy.

8

Cuối cùng cũng không đến được Ngọa Phật Tự.

Kẻ muốn nịnh bợ Cửu Thiên Tuế trong triều nhiều vô số kể, kẻ muốn hắn c.h.ế.t cũng không ít.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên bốn phía, ta ước chừng, đám thích khách ít nhất cũng phải tám mươi, thậm chí một trăm người, nhiều hơn chúng ta gấp đôi, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, mỗi đường kiếm đều nhắm thẳng vào Kỷ Liên.

Ta sống trong khuê phòng từ nhỏ, nào đã từng thấy cảnh tượng này, lúc đó chân run lẩy bẩy, đứng im tại chỗ không nhúc nhích được.

Kỷ Liên phát hiện ra ta có gì đó không ổn, đập vỡ chiếc chén lưu ly bên cạnh, cứa vào cổ một tên thích khách, rồi kéo ta lui vào rừng cây bên đường.

Hóa ra, Kỷ Liên biết võ công.

"Sợ à?" Hắn cúi đầu, lau đi vết m.á.u trên mặt ta.

Ta nắm chặt lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn, không chịu buông tay: "Sợ muốn chết."

Hắn đã nói, thành thật là một đức tính tốt.

Kỷ Liên bỗng nhiên mỉm cười, dịu dàng vén tóc mai ra sau tai cho ta, rồi cúi người nhặt thanh trường kiếm của thích khách lên, múa một đường kiếm, chặn đứng thích khách đang xông tới.

"Mười dặm về phía Tây có một quán trọ, tìm được người tên Lý Cẩn là sẽ an toàn."

Hắn muốn ta chạy trốn?

Ta theo bản năng nắm lấy tay áo hắn: "Vậy còn người?"

Ánh mắt hắn lóe lên tia máu, như sói con thấy máu, vừa kiêu ngạo vừa hưng phấn.

"Yên tâm, nàng sẽ không sao, Bản đốc cũng sẽ không sao."

Nói xong hắn liền tung người nhảy lên, trở lại chiến trường đẫm máu, không cho ta cơ hội phản bác.

Ta nhìn rừng cây phía Tây, lại nhìn Kỷ Liên đang giao chiến.

Cắn răng một cái, ta quay đầu chạy vào sâu trong rừng.

Nhưng chưa chạy được bao xa, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu kinh hãi.

Ta quay đầu lại nhìn, thấy n.g.ự.c Kỷ Liên nhuộm đỏ một mảng lớn, đã bị dồn đến bên cạnh xe ngựa.

Ra là vừa rồi chỉ đang giả vờ.

Trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh Diệp Chiêu lúc lâm chung.

Lúc hắn bệnh nặng, ta bị Diệp gia cự tuyệt ngoài cửa, quỳ đến nỗi đầu gối rướm m.á.u mới xin được gặp hắn một lần, nhưng còn chưa kịp nói câu nào, người đã tắt thở trong lòng ta.

Ký ức vẫn còn đang lởn vởn trong đầu, dần dần, ta không phân biệt được người trong lòng là Diệp Chiêu hay Kỷ Liên nữa.

Từng giọt m.á.u như những chiếc đinh, ghim c.h.ặ.t c.h.â.n ta.

Ta lại nhìn về phía Tây, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng le lói xuyên qua rừng cây.

Nhưng cho dù trốn thoát được thì sao chứ, đất trời rộng lớn, ngoài bên cạnh Kỷ Liên, ta không còn nơi nào để đi.

Thôi thì, đánh cược một lần vậy.

Thành công thì giàu sang phú quý, thất bại thì đầu thai lại là được.

Ta thở dài một hơi, cúi người nhặt một hòn đá vừa tay, rồi xoay người, chạy về phía tên thích khách đang bám riết Kỷ Liên.

Với thực lực của ta, vốn không giúp được hắn gì.

Nhưng hôm nay không biết ăn phải cái gì, ta tự dưng vấp ngã dúi dụi, hòn đá trên tay bay ra ngoài, vừa vặn đập trúng gót chân một tên thích khách.

Tên đó đau đớn, khựng lại đường kiếm đang đ.â.m về phía Kỷ Liên, đợi đến khi hắn phản ứng lại, quay đầu lại chính là một kiếm.

Âm thanh va chạm của binh khí vang lên giữa không trung, trời đất quay cuồng, cánh tay ta đau nhói.

Lại mở mắt ra, ta đã trở lại trong vòng tay Kỷ Liên.

Mấy tên hộ vệ tạm thời ngăn cách đám thích khách, khi nhìn thấy ta, trong mắt hắn hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Không nghe lời."

Ta nhịn đau, đáng thương nhìn hắn.

"Đừng đuổi ta đi, sau này ta sẽ ăn ít lại."

Hình như bị mạch não thần kỳ của ta làm cho kinh ngạc, Kỷ Liên nhướng mày, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kéo ta ra sau lưng.

Sau đó ánh mắt đột nhiên thay đổi, ra lệnh cho mọi người:

"Hôm nay ai c.h.é.m được nhiều thích khách nhất, Bản đốc thưởng ngàn lượng vàng, vạn khoảnh ruộng tốt!"

Lời vừa dứt, cả đám ồ lên.

Câu nói "có tiền có thể sai khiến ma quỷ" quả nhiên không sai, dựa vào hơn mười người còn lại, chúng ta đã kiên cường chống đỡ đến khi viện binh tới.

Tay Kỷ Liên nổi đầy gân xanh, nhuốm đầy m.á.u tươi, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay ta, như sợ ta sẽ lạc mất.

Đợi đến khi vết m.á.u loang lổ trên mặt đất bị nắng gắt hong khô, trên cổ tay ta đã có thêm một vòng vết bầm tím.
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 7: Chương 7



Đợi đến khi vết m.á.u loang lổ trên mặt đất bị nắng gắt hong khô, trên cổ tay ta đã có thêm một vòng vết bầm tím.

Mấy ngày tiếp theo, càng thêm hoang mang lo lắng.

Đông Xưởng c.h.ế.t rất nhiều người, mấy nha hoàn trong phòng ta cũng mất tích không ít.

Kỷ Liên mỗi ngày đều mặt mày âm trầm, chỉ khi gặp ta mới hơi dịu lại một chút.

Sau đó không biết ai đã truyền ra chuyện hắn đích thân bôi thuốc cho ta, trong phút chốc, chuyện Lý phủ bay ra một con phượng hoàng mới lan truyền khắp nơi.

Nhìn xem, thật quá đáng, bọn họ lại dám gọi thê tử của một tên thái giám là phượng hoàng.

Buồn cười nhất là, chuyện này lại là do Kỷ Liên nói cho ta biết.

Sau bữa tối, hắn bưng một chiếc hộp gỗ bằng gỗ đàn hương đến gặp ta.

Ta mở ra xem, bên trong lại là một hộp son môi Mị Hoa Nô của Thất Bảo Linh Lung Trai.

Nghe nói nguyên liệu làm loại son này là vảy trên đuôi của giao nhân, dưới ánh nắng sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh, nhưng giao nhân rất hiếm, vảy đuôi lại càng khó kiếm, ngay cả Thất Bảo Linh Lung Trai một năm cũng chỉ sản xuất được một hộp.

Ta kinh ngạc nhìn Kỷ Liên, hỏi: "Cho ta sao?"

Hắn gật đầu: "Hộ Bộ Thị Lang tặng."

Ta vui mừng khôn xiết, lập tức buông bộ móng tay đang sơn dở, chạy đến trước gương vẽ mày tô son.

Sau khi trang điểm xong, lại quay đầu hỏi hắn: "Đẹp không?"

Kỷ Liên xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hiếm khi không dập tắt sự nhiệt tình của ta.

Ngẩng cằm lên: "Đẹp. Đi giày vào."

Giọng điệu bình thản, vô tình lại vô nghĩa.

Ta không để ý đến lời hắn, mà chạy đến ôm chầm lấy hắn, dùng chân trần đạp lên giày của hắn.

Khoảnh khắc vòng tay ôm eo Kỷ Liên, ta không nhịn được cảm thán: Hự... eo của Cửu Thiên Tuế đại nhân thật nhỏ a.

"Như vậy sẽ không lạnh nữa."

Kỷ Liên véo véo má ta, không nói gì, bế ta đặt lên giường.

"Hắn tặng đồ nữ nhi cho ngài làm gì?"

Kỷ Liên cụp mắt xuống, tự nhiên cầm lấy nước nhuộm móng tay bằng hoa bóng nước bên cạnh, nhuộm móng tay cho ta.

"Bởi vì bọn họ biết, nàng sẽ thích."

Câu nói này khiến lòng ta ngọt ngào.

Hắn không từ chối việc người khác lấy lòng ta để nịnh bợ hắn, chẳng phải là đang ngầm thừa nhận địa vị của ta trong lòng hắn sao?

Ta đắc ý nhìn hắn, nụ cười trên mặt thế nào cũng không giấu được.

"Chắc là chuyện ta dũng cảm cứu Cửu Thiên Tuế đã lan truyền ra ngoài rồi."

Kỷ Liên nhớ đến cú ném đá của ta, khóe miệng giật giật, lại nhanh chóng che giấu đi, hờ hững "ừ" một tiếng, không vạch trần sự khoác lác của ta.

Thế là ta càng được nước lấn tới, lắc lắc cánh tay bị thương:

"Đốc công, hôm đó ta không bỏ mặc ngài chạy trốn một mình, ngài có cảm động không?"

"Có phải càng thích ta hơn không?"

"Có phải rất muốn mua thứ gì đó để thưởng cho ta không?"

Một tràng liên tiếp như vậy, Kỷ Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn ta chằm chằm, đôi môi mỏng liền chặn lại cái miệng đang lải nhải của ta.

Nụ hôn này vô cùng bá đạo, đợi đến khi hắn hôn đủ rồi, ta chỉ còn lại chút hơi tàn để thở.

Hắn chống hai tay sang hai bên người ta, hàng mi dài in bóng xuống hốc mắt, trong mắt toàn là thâm tình, nhưng lời nói ra lại là...

"Bản đốc còn tưởng, nàng không chạy là vì không biết hướng Tây ở bên nào."

"..."

Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, dị ứng với sự lãng mạn.

Ta trừng mắt nhìn hắn, vẫn chưa hả giận, lại duỗi chân đá hắn một cái.

Thấy ta tức giận, Kỷ Liên liền cười, ôm ta cười ha hả.

Ta cũng cười.

Bởi vì ta biết, Kỷ Liên xong rồi.

Trái tim hắn, đã hoàn toàn thuộc về ta.

9

Sau chuyện này, những kẻ muốn lấy lòng Kỷ Liên đều đã tìm được đường tắt.

Trong phòng ta có thêm rất nhiều bảo vật quý hiếm, nhưng xem nhiều rồi, cũng chỉ có vậy.

Chỉ có một con ch.ó nhỏ, trông ngốc nghếch, rất đáng yêu, ta đặt tên cho nó là Bát Vạn.

Hôm đó ta đang huấn luyện Bát Vạn giả chết, Kỷ Liên bỗng nhiên nói muốn đưa ta đi một nơi.

Giữa làn gió xuân se lạnh, một rừng mai nở rộ kiêu hãnh, chúng muôn hình muôn vẻ, yểu điệu thướt tha, đẹp đến nao lòng, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi qua, không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng.

Ta không thể tin nổi nhìn Kỷ Liên.

Hắn cúi đầu, cả ngàn vạn vì sao như tan ra trong đôi mắt hẹp dài của hắn.

"Lần trước không xem được, coi như bù lại cho nàng."

Sau này có người nói cho ta biết, cả vườn mai này đều là mới trồng, Kỷ Liên phái người lên núi suốt đêm, suýt chút nữa đã dọn sạch cả chùa.

Ta cay sống mũi, khóe mắt rơi xuống một giọt nước ấm nóng.

Kỷ Liên véo véo má ta, vén tóc mai ra sau tai cho ta: "Khóc nhè."

Ta nức nở không chịu thừa nhận: "Mới không phải, ta chỉ là... bị gió... bay vào mắt."

Thực ra trời quang mây tạnh, nào có gió, chẳng qua chỉ là tâm trạng tác động đến cảm xúc mà thôi.

Kỷ Liên liếc ta một cái, rõ ràng là không tin, cười nói: "Muốn khóc thì khóc, nhịn làm gì
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 8: Chương 8



Chẳng ai từng nói với ta điều đó, họ chỉ bảo, câm miệng đi Lý Bồ Linh.

Năm ta tám tuổi, chủ mẫu vu oan ta ăn trộm tiền, sai gia nhân tát ta, đến khi mặt mũi bê bết m.á.u mới chịu thả ta về.

Nhưng khi ta lê bước về Tây viện, chờ đón ta lại là những lời mắng nhiếc thậm tệ.

Mẹ ta nói ta là đứa phá gia chi tử, chỉ giỏi gây chuyện, trên gương mặt phẫn uất chẳng có lấy một chút thương xót.

Từ đó về sau, ta chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt người khác.

Ta quen giấu mình l.i.ế.m láp vết thương, nhưng ngày đại hôn, ta đã khóc trước mặt Kỷ Liên.

Phải chăng đây là định mệnh, tất cả đều đã được sắp đặt sẵn?

Ta không kìm được nữa, nhào vào lòng Kỷ Liên, mặc cho nước mắt thấm ướt vạt áo hắn.

Đêm đó, ta nắm tay hắn áp lên n.g.ự.c mình, quấn lấy hắn suốt đêm.

Cho đến khi mây tan mưa tạnh, sương mù giăng lối, nằm trong lòng Kỷ Liên, ta bỗng nghĩ đến một vấn đề.

"Nếu hôm đó thiếp thật sự bỏ chạy, chàng sẽ thế nào?"

Hắn khép hờ đôi mắt, tựa vào giường giả vờ ngủ, ngón tay lúc ẩn lúc hiện lướt qua vành tai ta.

Một lúc lâu sau mới mở mắt, nắm lấy cằm ta, trầm giọng nói: "Nàng sẽ không muốn biết đâu."

Ánh mắt hắn đen thăm thẳm, đáng sợ đến mức khiến ta bất giác rùng mình.

Nghĩ lại thì, những người bên cạnh Kỷ Liên đều là tử sĩ do hắn đích thân huấn luyện, lấy một địch mười không thành vấn đề.

Việc hắn để ta chạy, chẳng phải cũng là đang thử ta sao?

May mắn là kết quả đều làm cả hai hài lòng.

Hắn có được một con chim hoàng yến chỉ biết nhìn hắn, còn ta có được vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết.

Tốt lắm, tất cả đều tốt đẹp.

Nhưng kinh nghiệm cho ta biết, ông trời thường giáng cho ta một đòn chí mạng ngay khi ta cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp.

Việc quan lại Bộ Lại nhận hối lộ bị bại lộ, kéo theo hàng loạt vụ án cũ, Nhiếp Chính Vương nổi giận, lập tức ra lệnh điều tra đến cùng.

Trên danh sách dày cộp, tên cha ta nằm chễm chệ trong đó.

Sáng sớm, Lý Phù Cừ đã khóc lướt mướt đến gặp ta, à không, đến cầu xin ta.

"Linh nhi, tỷ tỷ biết Lý gia có lỗi với muội, nhưng ơn dưỡng dục lớn hơn trời, giờ cha gặp nạn, mẹ lại đang mang cốt nhục của Lý gia, muội không thể bỏ mặc họ được."

Ta kinh ngạc vô cùng, "Lại mang thai nữa rồi? Lão già đó vẫn còn sung sức quá nhỉ."

Thấy vẻ mặt chế giễu của ta, Lý Phù Cừ lập tức không kìm được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống như những hạt châu đứt dây.

Nếu ta nhớ không lầm, năm đó khi khuyên ta đừng vạch trần chuyện Lý Minh Viễn định c**ng b*c ta, nàng ta cũng khóc lóc thảm thiết như vậy.

Lý Minh Viễn, chính là anh trai ruột cùng mẹ với nàng ta.

Ta dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, uể oải nằm xuống giường, "Vậy tỷ tỷ muốn muội làm gì?"

Lý Phù Cừ ngẩng đầu, vẻ mừng rỡ hiện lên khóe mắt, "Với địa vị hiện tại của muội muội, chỉ cần nói vài lời tốt đẹp trước mặt Cửu Thiên Tuế, cha nhất định sẽ được cứu."

Được cứu sao? Ta không muốn cứu.

"Ây da!" Ta cười khẽ, thuận tay cầm một miếng bánh quế hoa cao ném xuống đất, giả vờ kinh ngạc, "Bánh rơi rồi, không ai ăn thì phí quá."

Ý tứ rất rõ ràng - ăn nó đi, ta sẽ cân nhắc.

Lý Phù Cừ quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi, dù thế nào cũng không vứt bỏ được cái khí chất quý giá c.h.ế.t tiệt kia.

Đúng vậy, nàng ta chưa từng phải chịu cảnh đói đến mất ngủ.

Sự nhục nhã lan dần trên khuôn mặt nàng ta, khiến ta hả hê vô cùng.

Trong im lặng, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, thay đổi thái độ khúm núm trước đó, hung dữ nói: "Lý Bồ Linh, nếu Lý phủ xảy ra chuyện, mẹ ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!"

Lần này thì nói đúng trọng tâm rồi.

Ta cười khẽ, đi chân trần đến bên cạnh nàng ta, dùng hai ngón tay nâng cằm nàng ta lên.

"Nhưng tỷ tỷ à, so với lấy oán báo ân, ta càng thích phong thuỷ luân lưu chuyển, xoay đến c.h.ế.t mới thôi. Từ ngày bước chân vào Đông Xưởng, Lý gia và ta không còn quan hệ gì nữa, còn mẹ ta... bà ta sống đến bây giờ cũng đủ rồi."

Thực ra, nếu lúc Lý Minh Viễn vu oan ta quyến rũ hắn, bà ta nói được một câu công bằng, ta cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn bà ta c.h.ế.t như vậy.

Đều là nhân quả, đều là báo ứng.

Đương nhiên, ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Ta cũng giống như bọn họ, xấu xa đến tận xương tủy, rồi sẽ có ngày bị trời phạt.

Nghĩ vậy, ta liền hất tay Lý Phù Cừ ra, quay người đi trêu đùa Bát Vạn.

Nhưng chưa đi được hai bước, vạt áo lại bị nàng ta túm lấy.
 
Sau Khi Gả Cho Cửu Thiên Tuế
Chương 9: Chương 9



Nàng ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ kiên quyết và độc ác, "Ngươi cứu cha, ta sẽ trả lại di vật của Diệp Chiêu cho ngươi."

Năm Hi Hòa thứ bảy, trước khi Diệp Chiêu xuống phía Nam, đã tặng ta một cây trâm bạc khắc hình hoa mai.

Chàng nói trước khi hoa mai ở Ngọa Phật Tự nở rộ, nhất định sẽ mang sính lễ đến Lý phủ cầu hôn.

Ta nhận trâm, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi chàng.

Ai ngờ gặp phải bão tuyết lớn, để đến đúng hẹn, Diệp Chiêu đã chọn đi đường thủy.

Chàng không biết vùng Giang Lăng nạn thủy tặc hoành hành, đi được nửa đường, đoàn thương nhân bị cướp tấn công, Diệp Chiêu không may rơi xuống vực nước lạnh, từ đó mắc phải bệnh nặng.

Dù ta ngày ngày cầu thần bái phật, chàng vẫn không qua khỏi mùa xuân năm đó, cây trâm bạc trở thành vật duy nhất chàng để lại cho ta.

Ta ngày đêm sống trong u mê, không muốn gặp ai, để ép ta ngoan ngoãn gả cho Kỷ Liên, cha ta đã cướp cây trâm, nói là để ta dứt khoát tình nghĩa.

Ta cứ ngỡ thứ đó đã bị ông ta vứt đi từ lâu, không ngờ lại rơi vào tay Lý Phù Cừ.

Chuyện cũ ùa về, khiến ta cảm thấy uất ức và buồn nôn không nói nên lời.

Ta cúi người xuống, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang rưng rưng nước mắt của Lý Phù Cừ, móng tay sắc nhọn đ.â.m mạnh vào làn da mềm mại trên đó.

"Ngươi là cái thá gì mà dám nhắc đến Diệp Chiêu?"

Cuối cùng, ta ném Lý Phù Cừ ra ngoài, cùng với hy vọng sống của mẹ ta và kỷ vật cuối cùng Diệp Chiêu để lại, tất cả đều bị ta cự tuyệt. Nàng ta mắng ta là kẻ vô tình, không nhớ được tình xưa, cũng không quên được hận cũ.

Nàng ta nói đúng, ta chính là yêu tinh m.á.u lạnh.

Kỷ Liên có thể cho phép ta nũng nịu trước mặt hắn, đổi lấy cuộc sống an nhàn nửa đời sau, nhưng không có nghĩa là hắn cho phép ta làm loạn, can thiệp vào chuyện triều chính.

Vì vậy, dù là trâm bạc của Diệp Chiêu hay mạng sống của mẹ ta, đều không đáng để ta mạo hiểm.

Nhưng không hiểu sao, rượu ấm chảy vào cổ họng, khiến ta cay mắt đến ch** n**c mắt.

Trong cơn mơ màng, ta lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.

"Sao chàng lại về rồi?"

Kỷ Liên phụng mệnh giám sát việc đào kênh, lẽ ra phải cuối tháng mới về.

Hắn tiến lên một bước, chỉ vào vò rượu trên mặt đất, "Nếu ta không về, nàng định khuân hết cả hầm rượu của ta đi sao?"

Tên thái giám c.h.ế.t tiệt, chỉ vài vò rượu thôi mà, keo kiệt!

Ta đứng dậy, định đổ hết ta lỗi lên đầu Bát Vạn đang say mèm nằm vật ra đất, ai ngờ loạng choạng một cái, ngã thẳng vào lòng Kỷ Liên.

Đường cằm thon gọn ánh vào mi mắt.

Góc độ này, thật sự rất giống Diệp Chiêu.

Trong khoảnh khắc, ta cũng không phân biệt được mình đang nói chuyện với ai.

"Chàng có phải cũng thấy thiếp quá độc ác, nên lâu như vậy cũng không đến thăm thiếp?" Ta rưng rưng nước mắt, áp sát hôn hắn liên tục, ngón tay thon dài mân mê nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt hắn.

Kỷ Liên gật đầu, nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi bế bổng ta lên, "Ừm, đúng là không được thiện lương cho lắm."

Nghe vậy ta tất nhiên không vui, tức giận cắn một cái lên mặt hắn, rồi vùng vẫy muốn xuống.

"Vết thương của người vẫn chưa lành, để nô tài làm cho ạ."

Tên thị vệ đi theo vẻ mặt lo lắng, định đỡ lấy ta đang không ngừng giãy giụa.

Ta hất tay tên thị vệ ra, "Không được, thiếp chỉ muốn chàng bế."

Ta đáng thương túm chặt vạt áo Kỷ Liên không buông, "Xin chàng, đừng giao thiếp cho người khác, lúc chàng không có ở đây, bọn họ đều bắt nạt thiếp."

Hắn đá Bát Vạn đang ngáng đường sang một bên, vừa tức giận vừa buồn cười thở dài, "Nàng còn có thể để người ta bắt nạt sao? Nàng không bắt nạt người khác là tốt rồi."

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn không buông ta xuống, cứ thế bế ta về phòng.

Ta lắc lư trong lòng hắn, mơ màng sắp ngủ, nhưng vừa đặt chân xuống đất, liền nhìn thấy trước n.g.ự.c Kỷ Liên thấm ra vết máu.

Ta hoảng sợ vội vàng cởi áo hắn, muốn bôi thuốc cho hắn, nhưng đầu óc choáng váng, tay chân luống cuống, mãi cũng không cởi được dây thắt lưng phức tạp.

"Đau không chàng? Chàng có đau không?"

Ta lo đến sắp khóc, chỉ biết liên tục hỏi hắn.

Kỷ Liên ánh mắt sâu xa, nhìn ta vật lộn với dây thắt lưng của hắn, một lúc lâu sau mới bật cười.

Nhưng hắn không xử lý vết thương của mình, mà kéo ta lên giường dỗ dành.

"Đúng là yêu tinh."

Ta đầu óc mơ hồ, "Cái gì?"

Lời còn chưa dứt, hắn đã hôn lên trán ta, trong mắt tràn đầy d*c v*ng và xảo quyệt.

Đèn hoa vừa lên, ánh trăng như đang ve vuốt.

Ý thức của ta dần dần mơ hồ, cuối cùng chỉ có thể bám vào cổ hắn, đuổi theo ánh lửa không bao giờ tắt trong màn đêm.

Mãi đến khi ta mệt lả, hắn mới thỏa mãn nằm xuống bên cạnh ta, lẩm bẩm nói gì đó.
 
Back
Top Bottom