Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ

Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 50. Cùng nhau đón giao thừa


Edit: Lavender

***

Năm mới tới gần, không khí dần trở nên rộn ràng hơn.

Cuộc họp thường niên vừa kết thúc, năm cũ hạ màn từ đây.Bọn họ ở tại thành phố Thân nghỉ ngơi một ngày, vào ngày cuối cùng của năm, bọn họ thu xếp cùng nhau trở về thành phố Cung.Bắt đầu từ khi tới thành phố Thân học đại học, tết hằng năm Trì Ngôn đều một mình ngồi xe rời thành phố Thân về quê.

Đây là lần đầu tiên cạnh bên cậu có thêm một người bầu bạn, và những năm về sau nữa, người này vẫn sẽ luôn ở bên cạnh cậu.Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Thân đã là buổi chiều.

Bọn họ bắt xe tới đầu đường Du Thụ, còn chưa kịp đi vào con hẻm nhà Trì Ngôn, đứng xa xa đã trông thấy bóng dáng Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân sóng vai nhau đi tới.Lần này về thành phố Cung đón năm mới, Tần Cố vốn không định nói cho cha mẹ biết, được Trì Ngôn khuyên bảo thì anh mới nói với bọn họ chuyện này.

Tần Khiên không có phản ứng gì, thái độ tùy hai người, Lâm Uyển Vân lại bày tỏ sẽ về cùng bọn họ.Lâm Uyển Vân đã hẹn Trì Nguyệt Hoa từ sớm, bà đã tới thành phố Cung trước một bước khi mà cuộc họp thường niên của Khải Trú còn chưa kết thúc, sớm hơn bọn họ hai ngày."

Đó không phải Tiểu Ngôn à?"

"Là Ngôn Ngôn thật kìa, còn cả Tiểu Tần, đến sớm vậy cơ à."

"Chúng ta chờ hai đứa nó đi."

Hai bà nhìn thấy bọn họ thì dừng bước, đứng chờ trước con hẻm.Trì Ngôn và Tần Cố tới gần, đồng thanh chào một tiếng: "Mẹ."

Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân nhìn nhau mỉm cười, cũng đồng thanh đáp một tiếng: "Ừ!"

Trì Nguyệt Hoa nói: "Đang định gọi điện thoại cho hai đứa, về rồi thì tốt, đúng lúc về cùng nhau."

Hai mẹ mới từ siêu thị trở về, hai tay xách đầy đồ tết mới mua, trông những chiếc túi trĩu nặng.Tần Cố tiến lên trước một bước, chủ động giúp Trì Nguyệt Hoa xách đồ.

Trì Ngôn cũng tới giúp đỡ Lâm Uyển Vân, hai người lần lượt xách lấy đồ trong tay của hai bà.Hai bà đi trước, Trì Ngôn và Tần Cố theo sau.

Từ đầu hẻm đi vào, bắt gặp khá nhiều người đang dán câu đối xuân và treo đèn lồng, bầu không khí năm mới vui vẻ ngập tràn muôn nơi.Về đến nhà, Trì Nguyệt Hoa để đồ vào nhà bếp, chuẩn bị cơm giao thừa cùng với Lâm Uyển Vân.

Tần Cố vào giúp thì bị hai bà đuổi ra ngoài, bảo anh và Trì Ngôn ra ngoài cửa dán câu đối xuân.Trì Ngôn biết là vì cậu và Tần Cố vừa mới về, vất vả lắm mới kết thúc được công việc của một năm, Trì Nguyệt Hoa muốn để hai người nghỉ ngơi, mới sắp xếp cho hai người công việc đơn giản này.Đầu tiên là tháo câu đối xuân của năm ngoái xuống, sau đó dán câu đối mới lên.

Tần Cố người cao phụ trách dán, Trì Ngôn thì phụ trách đưa câu đối xuân cho anh, hai người phối hợp rất ăn ý.Lúc sắp dán xong, bác gái hàng xóm sống ở tầng trên đi ngang qua hành lang, thấy bọn họ thì mỉm cười chào hỏi."

Ngôn Ngôn về rồi hả?

Hai đứa đang dán câu đối xuân à?"

Trì Ngôn mỉm cười gật đầu, "Dạ."

Không còn ngượng nghịu như lần đầu tiên bị bắt gặp nữa.Cả Tần Cố cũng chủ động chào một câu: "Chúc mừng năm mới."

Bác gái đáp lại một câu: "Chúc mừng năm mới."

Nụ cười trên mặt bác tươi hơn, "Năm nay đến lượt nhà mấy đứa náo nhiệt rồi."

Nói xong thì tiếp tục đi xuống lầu.Trì Ngôn và Tần Cố nhìn nhau cười.Dán câu đối xuân xong, bọn họ mới phát hiện quên chưa mua chữ Phúc, thế là quyết định cùng nhau đi mua, vừa hay xuống lầu đi dạo phố, cảm nhận một chút bầu không khí ngày lễ tết.Nghe nói bọn họ muốn ra ngoài, Trì Nguyệt Hoa ở trong nhà bếp la lớn: "Ngôn Ngôn, lúc về nhớ mua nước hoa quả."

Trì Ngôn đã đi đến cửa, nghe được câu này thì cũng quay đầu hướng vào trong nhà la lớn: "Con biết rồi."

Sau đó tay nắm tay với Tần Cố cùng nhau ra ngoài.Bầu không khí tết trên đường phố nhộn nhịp hơn hẳn, cả con đường treo đầy đèn lồng, giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ.

Phố xá vào buổi sáng là nhộn nhịp nhất, lúc này thì mọi người đều đã về nhà bận chuẩn bị cơm giao thừa, người dạo phố ít đi rất nhiều.Bọn họ kiếm một cửa hàng tạp hóa gần đó, đi vào mua chữ Phúc, mua xong thì thuận tiện dạo phố một lúc.

Trên đường có gặp phải hàng xóm quen biết thì sẽ mỉm cười chào hỏi nhau.Hàng xóm: "Về đón tết à?"

Trì Ngôn: "Vâng ạ."

Hàng xóm: "Về lúc nào đấy?"

Trì Ngôn: "Cháu mới về hôm nay."

Hàng xóm: "Bận rộn thật đấy.

Đây là bạn trai cháu à?

Đẹp trai quá."

Trì Ngôn: "Không phải bạn trai, đây là tiên sinh nhà cháu."

Lúc nói lời này, Trì Ngôn đang nắm chặt tay Tần Cố, khoảng cách rất gần, bóng dáng hai người nhìn có vẻ rất thân mật.Chào hỏi nhau xong, bọn họ đi ngang qua một cửa hàng thú cưng.Trong chiếc lồng thỏ ở cửa có một chú thỏ nhỏ với bộ lông trắng tuyết, hai lỗ tai dài dài, cặp mắt như được tô điểm bởi hai viên đá hồng ngọc.Trì Ngôn bất chợt dừng chân nhìn ngắm nó.

Cậu đang mặc một chiếc áo lông khá rộng, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại, lại ngồi xổm trước lồng thỏ nên nhìn y hệt một chiếc bánh bao hoàng kim tròn tròn.Trì Ngôn quay đầu hỏi: "Đáng yêu không?"

Tần Cố nhất thời không biết Trì Ngôn đang hỏi chính bản thân cậu, hay là đang hỏi chú thỏ nhỏ trong lồng.

Ánh mắt anh dừng trên người Trì Ngôn, gật đầu, chậm rãi phun ra hai chữ."

Đáng yêu."

Thỏ con đáng yêu, người còn đáng yêu hơn.Trì Ngôn nhớ tới đồ trang trí thỏ con nhìn thấy trong phòng Tần Cố lúc trước, khi ấy Tần Cố có nói với cậu, lúc nhỏ anh từng nuôi thỏ, nhưng về sau bị mang đi, từ đó không còn nuôi nữa.Cậu đứng lên, quay đầu hỏi: "Anh có muốn nuôi một con không?"

Tần Cố lại lắc đầu, không trực tiếp trả lời mà chỉ nói: "Chúng ta về thôi."

Trì Ngôn dạ một tiếng, cậu chưa từng nuôi động vật nhỏ, hỏi anh có nuôi thỏ không là vì Tần Cố nói trước đây anh từng nuôi thôi.Với lại cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích của Tần Cố với loài động vật nhỏ này, như thể nguyện vọng hồi nhỏ không được thỏa mãn, sau khi lớn cứ nhớ mãi không quên.Bọn họ vẫn nắm tay nhau, lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ ở đầu hẻm thì tiến vào mua một hộp nước hoa quả.Trên đường trở về, Tần Cố mới chậm rãi nói: "Chú thỏ con ấy là anh mua hồi học tiểu học, mỗi ngày tan học về nhà, anh đều sẽ thay nước đút đồ ăn cho thỏ con."

Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Thẳng đến khi có một ngày về nhà, anh phát hiện không thấy nó đâu nữa, mới biết bị cha anh bảo người ta mang đi rồi.

Cha anh chưa bao giờ nhìn thuận mắt với những chuyện anh làm, nuôi thỏ cũng vậy."

Bàn tay Trì Ngôn đang nắm lấy tay anh siết chặt."

Nói với em mấy chuyện này là vì anh đã buông xuống từ lâu."

Tới lượt Tần Cố nhéo tay cậu, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: "Không cần lo lắng."

Trì Ngôn gật đầu, "Dạ!"

Có lời này của Tần Cố thì cậu yên tâm rồi.Chờ bọn họ về thì cơm nước đã sắp xong, có cá có thịt, đầy ắp cả một bàn.

Hai người hỗ trợ bày dọn chén đĩa.Sắc trời bên ngoài đã tối đen, tivi ở ngoài phòng khách vẫn luôn được bật từ lúc về tới giờ.

Bên nhà hàng xóm hình như đang ăn cơm, tiếng nói cười truyền tới từ phía cách vách, nghe có vẻ rất náo nhiệt.Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm nhà họ có nhiều người cùng ăn cơm giao thừa thế này, tuy chỉ có bốn người, nhưng đã náo nhiệt hơn những năm trước khá nhiều.Trước khi ăn cơm, bọn họ dùng nước trái cây thay rượu cùng cụng ly, cầu chúc một năm mới thuận buồm xuôi gió, khỏe mạnh bình an, những câu chúc phúc đơn giản nhất, cũng chân thành nhất.Một bữa cơm ăn đến gần một tiếng đồng hồ, chờ bọn họ ăn cơm xong thì chương trình Đêm hội mùa Xuân bắt đầu được phát sóng.

Cơm giao thừa do Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân cùng nhau chuẩn bị, nhiệm vụ rủa chén thì giao cho Trì Ngôn và Tần Cố.Bọn họ rửa chén xong đi ra, Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân đang ngồi trên sô pha, vừa xem Đêm hội mùa Xuân vừa cắn hạt dưa, cùng nhau trò chuyện về các tiết mục năm nay, thỉnh thoảng bật cười sang sảng.Trì Ngôn đi tắm trước, sau đó nhường nhà tắm cho Tần Cố, mình thì về phòng trước.Cậu nằm trên giường xem điện thoại.

Trong nhóm chat công ty, mọi người đang phát lì xì, cậu cũng vào giựt một cái, mới vừa giựt xong thì mọi người tag cậu mau xuất hiện phát lì xì, còn gọi cậu là phu nhân tổng giám đốc.Nhóm chat:'@Phòng Tổng giám đốc - Trì Ngôn, phu nhân tổng giám đốc phát lì xì!''@Phòng Tổng giám đốc - Trì Ngôn, không phát một bao coi sao mà được?''@Phòng Tổng giám đốc - Trì Ngôn, vậy thì tất nhiên không chỉ một bao nhỉ!

Phu nhân tổng giám đốc nhanh phát lì xì!'Trên màn hình thấy toàn là tên của cậu.Trì Ngôn vẫn có đôi chút xấu hổ với xưng hô này.

Cậu nhấn vào bao lì xì, đang nhập số tiền thì cửa phòng mở ra, Tần Cố vừa mới tắm rửa xong tiến vào."

Anh phát lì xì giúp em."

Trì Ngôn ngẩng đầu liếc nhìn anh, bèn thoát ra khỏi khung chat.

Tần Cố vừa mới phát một bao lì xì, nhóm chat lúc này đều spam cùng một câu.Nhóm chat:'Chúc sếp Tần và trợ lý Trì dài lâu vĩnh cửu, mãi mãi hạnh phúc!''Chúc sếp Tần và trợ lý Trì dài lâu vĩnh cửu, mãi mãi hạnh phúc!''Chúc sếp Tần và trợ lý Trì dài lâu vĩnh cửu, mãi mãi hạnh phúc!'Nhìn là biết ngay copy paste.Rất là chỉnh tề.Tần Cố lên giường nằm xuống cạnh cậu, Trì Ngôn tự nhiên dựa sát qua, rúc người vào lòng anh.

Cậu ngước mắt hỏi: "Vừa rồi anh phát bao nhiêu vậy?"

Tần Cố ra vẻ bí ẩn, "Em xem là biết."

Trì Ngôn vừa định nói vẫn có người chưa giựt lì xì, chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tần Cố chuyển khoản riêng cho cậu, bên trên còn có ghi chú - Tiền mừng tuổi Ngôn Ngôn.Chẳng cần nhấn vào vẫn có thấy được số tiền hiện rõ bên trên.Trì Ngôn bất giác cong môi mỉm cười.Câu đâu phải con nít chứ, còn cho cậu tiền mừng tuổi.Nhưng cậu vẫn nhận lấy, cũng gửi cho Tần Cố một bao lì xì, sau đó giục anh, "Mau nhận."

Tần Cố đành phải nghe lời cậu nhận lấy, thuận tay sờ sờ đầu cậu, ôm lấy người vào lòng, tư thế của hai người tự nhiên và vô cùng thân mật.Trì Ngôn tiếp tục giựt lì xì, ngoại trừ nhóm công ty thì còn cả mấy nhóm bạn học trước kia nữa.Khoảng thời gian trước nghe nói nhà họ Mục xảy ra chuyện, vốn lưu động nhà máy của Mục Nam Sơn xảy ra vấn đề, đang sát bên bờ vực phá sản, còn đứa con trai Mục Hàm cũng bị tra ra được không phải con ruột của ông ta.Bởi vì biến cố này, mấy người bạn học cũ có quan hệ khá tốt với Mục Hàm đều không dám hó hé lên tiếng trong nhóm chat, đặc biệt là sau khi Trì Ngôn phát lì xì, trừ bọn họ ra thì những người còn lại đều la hét đòi uống rượu mừng của cậu.Trì Ngôn trả lời một câu không tổ chức tiệc, sau đó chuyển qua nói chuyện với Kỳ Phi Dương, chúc nhau năm mới thuận lợi.

Chắc do cả năm nay quá mệt nhọc, cậu chỉ chơi điện thoại có một lúc đã nhịn không được ngáp dài ngáp ngắn."

Buồn ngủ?"

Tần Cố nhìn về phía cậu, xoa nhẹ bả vai cậu, "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Trì Ngôn lắc đầu, "Còn chưa đón giao thừa mà."

"Không sao, em ngủ đi."

Tần Cố nói: "Chờ đến thời gian giao thừa anh sẽ gọi em dậy."

Trì Ngôn vẫn lắc đầu, "Hay là thôi ạ, lát nữa không dậy được thì làm sao."

Tần Cố hỏi cậu: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Ừm..."

Trì Ngôn liếc nhìn về phía phòng khách, lại nhìn về phía Tần Cố, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm chút chuyện?"

Tần Cố biết rõ còn hỏi: "Chuyện gì?"

"Thì là..."

Trì Ngôn ngượng ngùng nói ra miệng, cậu quay ngoắt mặt đi, giọng như làm nũng, "Không muốn làm thì thôi."

Vừa dứt lời, đèn phòng ngủ lập tức tối đi, trong bóng tối, miệng Trì Ngôn bị anh lấp đầy.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã phải trao đổi một nụ hôn sâu với Tần Cố.Ở ngoài phòng, tiếng tivi cùng với tiếng cười, thoắt lớn thoắt nhỏ, lúc xa lúc gần.Trong phòng, hơi thở dồn dập phập phồng không ngừng.Ước chừng trôi qua mấy tiếng, động tĩnh trong bóng tối mới chậm rãi dừng lại.

Cửa sổ kính phản chiếu ánh sáng bên ngoài, từng chùm pháo hoa bay lên ở phía xa, bừng sáng lan ra như những đóa hoa nở rộ giữa bầu trời đêm.Trì Ngôn nằm bò trong lòng Tần Cố, chậm rãi thở dốc, nghe được Tần Cố ghé vào bên tai cậu nói: "Sắp đến giao thừa rồi."

Trì Ngôn dạ một tiếng, treo trên người anh không nhúc nhích.

Qua một lúc, dưới lầu truyền tới tiếng reo hò, có người đang hét lớn năm mới vui vẻ.Tần Cố cúi đầu, hôn vào mi tâm người trong lòng, cũng nói một tiếng: "Ngôn Ngôn, năm mới vui vẻ."

Trì Ngôn hơi ngước mắt, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm trong bóng đêm, cũng nói bốn chữ: "Năm mới vui vẻ."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại sáp vào hôn nhau, sau đó lúc tách ra, Trì Ngôn không muốn nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay.Cậu mềm nhũn nằm tựa trên người Tần Cố, trước đó rất buồn ngủ, giờ thì lại không hề buồn ngủ chút nào.Cậu nhớ tới chú thỏ con nhìn thấy lúc ban ngày, ngẩng đầu lên hỏi lại xác nhận: "Không nuôi một con thật à?"

"Không nuôi."

Tần Cố hôn lên gò má cậu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, "Anh đã có một con rồi."

Một chú thỏ con độc nhất vô nhị chỉ thuộc về anh. == Hoàn chính văn ==
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Phiên ngoại 1.


Edit: Lavender

***

Lên đến đảo đã là buổi chiều, sắp tới chạng vạng.

Bãi cát trắng chạy dài, mặt biển yên ả óng ánh ráng chiều, đường chân trời nối liền với mặt biển một màu đỏ rực cháy.Đây là một hòn đảo ở phía Nam, một điểm đến trong chuyến du lịch kết hôn của bọn họ.

Hai người đã có quyết định này từ trước, nhưng qua tết vẫn luôn bận rộn, tới tận bây giờ mới có thời gian.Hai người xin nghỉ dài hạn một tuần, thu xếp đồ đạc xong xuôi, tới vùng đất rộng lớn xanh biếc này.Lên đến đảo, việc đầu tiên là đi check-in nhận phòng, họ thuê một căn biệt thự có hồ bơi ở gần bãi biển.Xung quanh biệt thự đều là cây cối nhiệt đới, chỗ lối vào có một bức tường nước, bên trong có bể bơi ngoài trời, ghế xích đu, còn phối thêm một phòng tắm với bồn tắm lộ thiên.Thời tiết trên đảo nóng hơn ở thành phố Thân, Trì Ngôn vừa mới tới cả người ra đầy mồ hôi, cậu tới phòng tắm tắm rửa xong, leo lên giường nằm rồi là không muốn nhúc nhích nữa.Dạng biệt thự hồ bơi này có hai kiểu phòng là mặt trời mọc và mặt trời lặn, để phục vụ cho nhu cầu ngắm cảnh khác nhau.

Bọn họ chọn loại biệt thự ngắm mặt trời mọc, phòng hướng về phía Đông, nhìn ra ngoài là mặt biển yên ả."

Đói bụng không?"

Tần Cố tắm sau cậu đi ra.

Anh cúi người sờ mái tóc cậu, xác định đã khô thì mới thu tay lại, "Không ra ngoài xem mặt trời lặn à?"

Trì Ngôn ưm một tiếng rất khẽ, giọng nói làm nũng: "Chờ lát nữa rồi đi, em muốn ngủ một lát."

Rồi cậu chủ động kéo lấy cánh tay anh, "Ngủ với em một lát nhé, được chứ?"

Tần Cố cong môi, cưng chiều nhéo mặt cậu.

Anh nằm xuống bên cạnh cậu, ôm người vào trong lòng của mình, vỗ nhẹ lên lưng cậu."

Ngủ đi."

Giọng nói trầm thấp dịu dàng lọt vào trong tai, Trì Ngôn chậm rãi khép hai mí mắt nặng trĩu lại.Chờ lúc bọn họ ngủ dậy, sắc trời bên ngoài đã tối đen, ráng chiều đã rút đi, một vầng trăng sáng treo cao giữa màn đêm đen kịt.

Trên bờ cát xa xa loáng thoáng truyền tới tiếng nhạc, nghe có vẻ rất náo nhiệt.Bọn họ rời giường chuẩn bị ra ngoài kiếm đồ ăn.Lúc thay quần áo, Trì Ngôn lấy nhầm áo sơ-mi của Tần Cố, nhằm để chuyến đi thuận tiện hơn, quần áo của hai người đều để hết trong cùng một rương hành lý.Lúc thay được một nửa, trong đầu Trì Ngôn chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu nhướng mày nói với Tần Cố: "Chúng ta chơi một trò chơi, em mặc áo của anh, anh mặc áo của em nhé?"

Bọn họ chưa mặc đồ của nhau bao giờ, Trì Ngôn tự dưng thấy có chút mới lạ.Tần Cố quan sát cậu một lượt, gật đầu, "Được."

Trì Ngôn thay áo sơ-mi của Tần Cố vào, xắn tay áo lên, nhét vạt áo dài dài bên dưới vào trong quần, tôn phần eo vốn đã mềm dẻo trở nên tinh tế hơn, như thể chỉ cần một tay là có thể ôm hết.Cậu quay đầu nhìn Tần Cố, Tần Cố đã thay xong trước cả cậu.

Anh chọn một chiếc áo phông rộng thùng thình, Tần Cố cao hơn cậu, cơ bắp săn chắc, thân hình cao to, chiếc áo này mặc trên người anh thì vừa đẹp.Còn Trì Ngôn nhìn là biết ngay như trộm mặc áo sơ-mi của bạn trai ấy.Tần Cố hỏi: "Thay xong rồi?"

Trì Ngôn cúi đầu chỉnh lại vạt áo, "Thay xong rồi."

Còn chưa nói xong, Tần Cố đã đi tới giúp cậu chỉnh lại cổ áo sơ-mi.

Cậu nghiêng đầu để cho Tần Cố chỉnh lại giúp, không hề có chút phòng bị nào, thẳng đến khi Tần Cố cúi đầu hôn cậu, từ trán chậm rãi đến môi, không bỏ qua chỗ nào cả.Tay của anh đặt trên eo Trì Ngôn, trói buộc cậu giữa bản thân và bức tường.

Anh hôn một cách chậm rãi, cẩn thận trân trọng, như đang thưởng thức một miếng điểm tâm mỹ vị.Chờ tới lúc buông ra thì đôi mắt Trì Ngôn đã mơ màng, như vừa mới bị hái xong, đôi môi đỏ mọng nước trông càng thêm mê người.Tần Cố không nhịn được lại hôn tiếp, sau đó mới buông hẳn cậu ra, "Chúng ta ra ngoài thôi."

Trì Ngôn tựa trên người anh điều chỉnh lại hô hấp, gật đầu, để anh nắm tay mình.Bãi biển khi vào đêm là một phong cảnh khác.Vừa mới đi tới cửa biệt thự, tiếng nhạc ở đằng xa chợt tăng lớn, người trên bãi biển rất nhiều, cũng rất nhộn nhịp, hình như đều là du khách lên đảo du lịch.Có người đi dạo dọc bờ biển, có người nướng thịt trên bãi biển, còn có người chuẩn bị dựng lều dã ngoại cắm trại.

Hai người đi ngang qua từ một con đường khác, đứng ở phía xa xa liếc nhìn, sau đó tiến vào một nhà hàng cạnh bờ biển.Phong cách của nhà hàng có đủ nét đặc trưng của hải đảo, như một tòa thành nhỏ đứng sừng sững cạnh bên bờ biển.

Đã qua thời gian cơm tối, bên trong chỉ có lác đác vài vị khách.Trì Ngôn ăn không quen cơm Tây, chẳng ăn được bao nhiêu đã đặt dao nĩa xuống.

Tần Cố đang đi toilet, cậu ngồi tại chỗ chờ anh, tiện tay chụp một bức ảnh phong cảnh bên ngoài cửa sổ gửi cho Kỳ Phi Dương.Kỳ Phi Dương nhận được tin nhắn, trả lời cậu bằng một emotion khóc lớn, cũng gửi lại cho cậu một bức ảnh, bối cảnh là chỗ ngồi làm việc của hắn ở Khải Trú.[Kỳ Phi Dương: Khóc lớn.jpg][Kỳ Phi Dương: Tớ còn đang tăng ca.][Trì Ngôn: Sờ sờ đầu.jpg][Trì Ngôn: Bọn tớ ăn cơm ở ngoài.][Kỳ Phi Dương: Khóc lớn x3.jpg][Kỳ Phi Dương: Không chỉ phải tăng ca, còn phải ăn cơm chó nữa.][Kỳ Phi Dương: Tớ muốn tiền tăng ca!]Nhìn thấy hai chữ cơm chó, Trì Ngôn nhịn không được bật cười, trả lời một câu "Ok".

Lúc này, vị khách ngồi bàn đối diện tính tiền xong, lúc ngang qua bàn cậu thì dừng lại.Tần Cố vừa từ toilet đi ra là thấy ngay cảnh tượng này, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn đang nói chuyện với Trì Ngôn, vừa nói vừa cười, nhìn có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.Anh mặt không cảm xúc đi tới, giọng điệu dịu dàng nói chuyện với Trì Ngôn: "Ăn xong rồi chứ?

Ra ngoài đi dạo nhé?"

Người đàn ông cao lớn liếc nhìn anh, tiếp đó nói bye bye với Trì Ngôn, lùi về sau một bước xoay người ra khỏi nhà hàng.Hai người nắm tay đi dạo trên bờ biển, gió thổi nhè nhẹ, cát dưới chân mềm mịn.

Có nhóm nhạc đang ca hát trên bãi biển, là những bài hát đang thịnh hành, quanh nhóm nhạc vây đầy người, hình như đang nhảy múa.Trì Ngôn nhìn về phía nhóm nhạc, "Đi xem thử chứ?"

Tần Cố đáp một tiếng: "Được."

Bọn họ cũng tới xem náo nhiệt, đi ca hát, đi nhảy múa, chơi trò chơi với những người xa lạ không quen biết, chơi tới rất muộn mới trở lại biệt thự.Lúc rời đi, có người xin phương thức liên hệ của Trì Ngôn, bị Trì Ngôn từ chối thẳng.

Tần Cố đứng bên cạnh không nói chuyện, không thấy rõ cảm xúc trên mặt anh.Vì chỉ là cuộc trò chuyện rất bình thường nên Trì Ngôn không hề để trong lòng, ai ngờ vừa mới về, Tần Cố đã từ phía sau ôm lấy cậu, anh hôn gáy cậu, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng bỏng.Trì Ngôn không tránh né nụ hôn của anh, chỉ nghiêng đầu nói: "Chờ, chờ một chút... có mồ hôi..."

Vừa mới từ bên ngoài trở về, trên người toàn là mồ hôi.Tần Cố ừm một tiếng, giọng hơi trầm thấp.

Lúc mà Trì Ngôn tưởng rằng Tần Cố sẽ thả cậu ra thì dưới chân bỗng nhẹ tênh, bất thình lình bị Tần Cố bế lên.Cậu bị Tần Cố bế vào trong phòng tắm, dòng nước ấm áp uốn lượn trượt xuống, chiếc áo sơ-mi ướt đẫm, mái tóc, lông mi đều bị nước thấm ướt, ngay cả nụ hôn đều là ẩm ướt.Áo sơ-mi dán sát lên làn da, thấp thoáng cảnh sắc tuyết trắng xen kẽ ửng đỏ, chọc cho đôi mắt Tần Cố dần tối đi.

Anh cúi đầu hôn lấy, nhiệt liệt mà không hề có kết cấu gì cả."

Tần..."

Trì Ngôn nhịn không được bật gọi tên của anh, "Tần Cố..."

Tần Cố thả chậm hô hấp, hôn lấy tai cậu, thấp giọng hỏi: "Hai người đã nói chuyện gì?"

"Gì cơ..."

Trì Ngôn bị hỏi mà vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt hiện đầy sương mù, bị hôn tới nỗi hơi thở có hơi bất ổn.

Một lúc sau mới nhớ ra, đứt quãng nói: "Anh ta nói...

áo của em không vừa người."

Ngoại trừ người bắt chuyện với cậu ở nhà hàng bên cạnh bờ biển, Trì Ngôn không nhớ ra được là ai khác, không biết sao Tần Cố lại đá đổ bình giấm chua nữa.Tần Cố lại hỏi: "Em đã nói gì?"

Anh nói xong thì vùi đầu xuống, Trì Ngôn kìm không được phát ra tiếng rên rỉ bé xíu như mèo kêu, rồi lại kịp thời thu lại.

Cậu mất tiếng chốc lát, hòa hoãn một lúc mới nhớ ra bản thân đã nói gì, "Em nói, đây là... là của tiên sinh nhà em..."

Tần Cố giả vờ như không nghe thấy, hỏi lại một lần nữa: "Gì cơ?"

Vậy nên Trì Ngôn lập tức đổi lời, mềm mại gọi một tiếng: "Chồng ơi..."

Cho thẳng tới hừng đông Trì Ngôn mới chìm vào giấc ngủ say, vốn tưởng rằng giấc này sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao, ai ngờ trời bên ngoài còn chưa sáng thì cậu đã tỉnh rồi, là bị đói tỉnh.Trì Ngôn nghe bụng réo lên hai tiếng, nhấc cánh tay, phát hiện Tần Cố đang ôm lấy cậu.Cậu đang muốn xoay người, Tần Cố cũng tỉnh theo, anh chớp mắt, "Làm sao vậy?"

"Còn không phải đều tại anh à."

Trì Ngôn bĩu môi, "Đói bụng rồi."

Thế là Tần Cố vội vàng buông cậu ra, vén chăn xuống giường, "Anh đi tìm đồ ăn cho em."

Biệt thự hồ bơi có quản gia tư nhân, luôn có mặt 24/24.

Tần Cố dùng điện thoại của biệt thự liên hệ với quản gia, bảo người đưa tới một phần cháo thịt.Trì Ngôn nằm trên giường nhìn bóng dáng bận rộn của anh, chờ đến khi Tần Cố bưng cháo tới bên giường, cậu lại vờ bày ra dáng vẻ như sắp ngủ, ai bảo tối qua Tần Cố ức hiếp cậu chứ.Trì Ngôn không chút khách khí mệnh lệnh: "Anh đút em ăn."

Thỏ con làm nũng quá mềm mại, dù là tức giận, giọng nói cũng là mềm mềm.Tần Cố đáp lại một tiếng, kiên nhẫn đút cậu ăn cháo, chờ cậu ăn xong, anh tỉ mì lau miệng cho cậu, chờ làm xong mọi thứ mới nằm xuống lại bên cạnh cậu.Lần thứ hai đi ngủ thì Trì Ngôn lại không buồn ngủ, thời gian vẫn còn sớm, còn hai tiếng mới tới thời gian mặt trời mọc, cậu cứ tưởng Tần Cố đã ngủ rồi, cẩn thận nghiêng đầu nhìn qua, bất chợt va phải tầm mắt của anh.Bên ngoài vẫn sáng đèn, trong phòng lại tối đen, hai người nhìn nhau không chớp mắt, cậu chậm rãi sáp qua, bất giác lại hôn nhau.Trì Ngôn chỉ là muốn hôn lướt qua, nhưng Tần Cố lại không buông tha cho cậu.

Cậu thử lùi về sau thì bị Tần Cố kéo lấy vào trong lòng anh, làm sâu hơn nụ hôn này.Nhớ tới tối qua, Trì Ngôn có chút hối hận, thừa dịp lấy hơi vội nói: "Chờ lát nữa em muốn xem mặt trời mọc..."

Dựa theo tốc độ bình thường của Tần Cố, hai tiếng là hoàn toàn không đủ.Tần Cố lại không cho cậu cơ hội hối hận, "Không sao, còn tận mấy ngày, từ từ rồi xem..."

Trì Ngôn chỉ ưm được một tiếng, giọng nói bị nuốt ngược trở lại toàn bộ.Hôm nay xác định không xem được mặt trời mọc rồi.
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Phiên ngoại 2.


Edit: Lavender

***

--- Góc nhìn Trì Ngôn.Part.

1Ngày đầu tiên làm việc ở Khải Trú, Trì Ngôn mặc một bộ âu phục mới tinh.Cậu làm ở bộ phận HR, Kỳ Phi Dương làm ở bộ phận PR, giữa họ cách tới mấy bộ phận, chỉ có lúc ăn cơm mới có thời gian chạm mặt.Bọn họ kể cho nhau nghe về tình huống của bộ phận mình, trò chuyện về điều mắt thấy tai nghe và chuyện thú vị của từng người.

Hai người trẻ tuổi vừa bước vào Khải Trú, ngập tràn sự tò mò với tất cả mọi chuyện trong công ty.Trì Ngôn lần đầu tiên được nghe đến tên của Tần Cố là qua miệng của Kỳ Phi Dương.Kỳ Phi Dương nói, sếp Tần của Khải Trú bọn họ lạnh lùng cấm dục, anh tuấn đẹp trai, đến nay vẫn độc thân, là nam thần nổi tiếng trong công ty, có điều tính cách lạnh lùng nghiêm nghị, y như một tòa núi băng di động.Trì Ngôn nghe xong miêu tả của hắn thì chỉ mỉm cười, không để trong lòng.

Cậu đã có bạn trai quen nhau từ hồi học đại học, gần đây đã dọn đến sống chung.Chỉ là không ngờ được, Kỳ Phi Dương mới nhắc tới sếp Tần của bọn họ xong là cậu đã đụng ngay vị nam thần băng sơn trong truyền thuyết này trong thang máy.Trì Ngôn khi đó còn chưa biết dáng vẻ của Tần Cố, cậu cúi đầu cầm di động, vừa bước vào thang máy vừa gửi tin nhắn cho bạn trai, đột nhiên va vào một bức tường thịt, mùi hương lành lạnh vấn vương nơi chóp mũi.Cậu vô thức lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, đó là một người đàn ông đẹp trai cao lớn, mặc một bộ âu phục giá trị xa xỉ, sống mũi cao thẳng, dung mạo lạnh lùng, vóc người cao lớn, trông khá nghiêm túc.Trì Ngôn vội nói một câu xin lỗi.Đối phương chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.Khí tức xung quanh người đàn ông quá lạnh, tướng mạo và khí chất đều rất xuất chúng, nhìn là biết ngay sếp cấp cao của bộ phận nào đó.

Trì Ngôn vội vàng đứng cách xa annh, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, im lặng không lên tiếng.Lúc này, Trì Ngôn vẫn chưa liên hệ anh và Boss lớn của công ty với nhau.Cậu hoàn toàn không ngờ được bản thân sẽ đụng phải anh.Thẳng đến khi cậu đi ra, có người từ bên ngoài tiến vào, chào một tiếng sếp Tần với người bên trong.

Lúc này cậu giật mình nhận ra, quay đầu lại nhìn, lần nữa chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm ấy.Cửa thang máy chậm rãi khép lại.Trì Ngôn phục hồi tinh thần khỏi trạng thái sửng sốt, hai mắt hơi trợn tròn.Thì ra, đó chính là sếp Tần.Tần Cố.Part.

2Trì Ngôn không thể nào ngờ được, có một ngày sẽ được điều chuyển tới làm việc bên cạnh Boss lớn, cấp trên trực tiếp thoáng cái biến thành sếp Tần sấm rền gió cuốn trong công ty.Trì Ngôn nhất thời vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.Vừa có chút vui vẻ vì bản thân trở thành trợ lý tổng giám đốc, từ bộ phận HR thăng chức lên Phòng Tổng giám đốc; nhưng rồi lại có chút lo lắng, bản thân làm không tốt sẽ bị điều chuyển về lại chức vị ban đầu.Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ nỗ lực làm việc, toàn lực ứng phó.Nghe nói sếp Tần có bệnh sạch sẽ, vào ngày nhận chức, Trì Ngôn có đã cố ý sửa soạn một phen.Trợ lý đặc biệt An Mộng Na dẫn cậu tới chỗ ngồi, bàn giao công việc của trợ lý cho cậu.

Chỗ ngồi làm việc của cậu ở ngay gian ngoài văn phòng tổng giám đốc, sếp Tần ra vào đều sẽ đi ngang qua trước bàn làm việc của cậu.Đây là lần đầu tiên cách gần với boss lớn tới vậy.Nói một cách chính xác, là lần thứ hai, lần thứ nhất là ở trong thang máy, nhưng đã trôi qua khá lâu nên Trì Ngôn không còn nhớ rõ nữa.An Mộng Na bảo cậu pha cà phê cho sếp Tần.Trì Ngôn đứng trước cửa văn phòng, hít thở sâu mấy cái mới giơ tay gõ cửa văn phòng.Bên trong chỉ truyền ra một chữ: "Vào."

Trì Ngôn trước đó chưa từng nghe qua giọng nói của Tần Cố, và nó giống như trong tưởng tượng của cậu, giọng của Tần Cố vừa trầm vừa thấp, lại rất dày dặn, hơn nữa còn mang theo từ tính, giống như tiếng ngọc thạch va chạm.Tần Cố ngồi phía sau bàn làm việc, dáng người cao lớn đoan chính.

Dù chỉ mới gặp mặt một lần, ngay ánh mắt đầu tiên, Trì Ngôn vẫn nhanh chóng nhớ lại gương mặt lạnh lùng này.Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.Trì Ngôn không cho rằng cấp trên sẽ nhớ tới cậu đâu.Nhưng vào lúc Tần Cố gọi tên của cậu, thân hình Trì Ngôn vẫn không kiềm được khựng lại.Tần Cố hỏi cậu: "Cậu tên Trì Ngôn?"

Trì Ngôn lập tức căng chặt người, mặt hướng về phía anh kính cẩn lễ phép, "Vâng, tôi tên Trì Ngôn, bắt đầu từ hôm nay chính là trợ lý của anh."

Cậu cứ tưởng Tần Cố sẽ chỉ ừ một tiếng, mà không ngờ Tần Cố nhìn cậu, chậm rãi phun ra hai chữ: "Cố lên."

Trì Ngôn sững sờ, vội vàng gật đầu.Tuy trông có vẻ lạnh lùng không dễ tiếp cận, nhưng hình như không hề khó ở chung như lời đồn.Đây là ấn tượng đầu tiên của Trì Ngôn với Tần Cố.Cậu đưa cà phê xong, nhẹ tay nhẹ chân khép cửa ra ngoài, ngồi về lại chỗ ngồi của mình, Trì Ngôn nhìn bàn làm việc và máy tính mới tinh trước mặt, hít thở sâu một hơi, lên tinh thần.Một ngày mới bắt đầu.===--- Góc nhìn Tần Cố.Part.1 Buổi sáng Lâm Uyển Vân mới gọi điện tới, Tần Cố không bắt máy, đưa cho trợ lý đặc biệt An Mộng Na.

Mỗi lần bà gọi tới đều chỉ có mấy nội dung đó, xem mắt, kết hôn, sớm ngày lập gia đình.Tần Cố đi vào thang máy, "Nói với bà ấy tôi rất bận."

An Mộng Na đáp vâng.Trong thang máy, Tần Cố đè trán, hạng mục gần đây khiến anh có hơi lao lực quá độ, hoàn toàn không có tinh lực để đi suy nghĩ chuyện khác, càng không hề có suy nghĩ gì tới chuyện kết hôn.Vẫn chưa tới tầng đã chọn thì cửa thang máy mở ra, có người từ bên ngoài tiến vào, là một cậu trai mặc âu phục, đang cúi đầu xem điện thoại, không chú ý đâm sầm vào người anh.Cậu trai hơi hoảng hốt ngước mắt lên, để lộ gương mặt sạch sẽ điển trai, lông mi đen dài, đôi mắt trong suốt sáng ngời, trên mặt vẫn còn vương chút ngây ngô.Lần đầu tiên Tần Cố cảm thấy một chàng trai rất đẹp.Anh không tự chủ nhìn nhiều thêm đôi chút.

Cậu trai vội vàng lùi về sau nói một tiếng xin lỗi, anh chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, tầm mắt lại nhịn không được liếc nhìn về phía cậu.Vóc dáng cao ráo đẹp trai, không hề gầy yếu, chắc hẳn là một nhân vật cấp hotboy ở trường.Có lẽ bị khí thế của anh dọa sợ, cậu đứng cách anh khá xa, không khí lặng yên như thể bị ấn nút tạm dừng.Thẳng đến khi cửa thang máy lại mở ra, có người gọi anh là sếp Tần, anh thấy cậu trai bất chợt quay đầu lại, cách một khoảng khá xa đối mắt với anh.Đôi mắt ấy như dòng suối mát lành khiến trái tim vốn nóng nảy của anh chậm rãi bình tĩnh trở lại.Anh tự cho rằng bản thân là một người không có tình dục, nhưng đêm đó anh đã mơ thấy một giấc mộng dài, gương mặt của cậu trai trong mộng chợt lóe lên.Sau đó lúc An Mộng Na tới báo cáo công việc, Tần Cố bảo cô đi hỏi thăm, mới biết tên của cậu trai đó là Trì Ngôn.Trì của trì thủy (ao nước), Ngôn của ngôn ngữ.Anh viết cái tên ấy lên giấy, lặng lẽ ghi nhớ lấy cái tên này trong lòng.Part.

2Phòng Tổng giám đốc cần một trợ lý tổng giám đốc, An Mộng Na là trợ lý đặc biệt nên rất bận.

Tần Cố đã giao toàn quyền chuyện này cho người phụ trách Phòng Tổng giám đốc.Mà anh không ngờ được người được chọn lại là cậu trai ấy, anh vẫn còn nhớ tên của cậu, Trì Ngôn.Có lẽ, đây chính là duyên phận trời cao ban tặng.Ngày Trì Ngôn tới nhận chức, Tần Cố đang ngồi sau bàn làm việc làm việc, cửa văn phòng bị gõ mấy cái, anh nói một tiếng vào, chẳng mấy chốc, bóng dáng cao ráo tiến vào.Tần Cố vẫn đang nhìn màn hình máy tính, chờ đến lúc Trì Ngôn bưng cà phê tới bàn, anh mới ngước mắt, cách khá gần, có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của đối phương.Anh nhận ra được sự cẩn thận dè dặt của Trì Ngôn, dù lúc anh hỏi tên cậu, cậu vẫn kính cẩn lễ phép với anh, nín thở cả người căng chặt.Anh bất giác suy nghĩ, có phải bản thân đã quá lạnh lùng, sau đó vẫn dịu giọng nói ra hai chữ: "Cố lên."

Trì Ngôn sững người thấy rõ, khựng một lúc mới gật đầu với anh, đôi mắt hơi bừng sáng.Sau đó, sự giao thiệp của bọn họ dần tăng lên, chủ yếu đều là qua lại về phương diện công việc.Tần Cố nhìn thấy cậu trai dần dần trưởng thành dưới sự dẫn dắt của anh.

Và trong một lần ngẫu nhiên anh phát hiện bên cạnh cậu ấy đã có người làm bạn, bọn họ nắm tay nhau, cười nói đi trên phố.Sau đó anh mới phát hiện, Trì Ngôn đã có bạn trai, là bạn từ thời đại học của cậu.

Bọn họ yêu nhăm 3 năm, từ vườn trường bước vào xã hội, sắp kết hôn.Hình như anh đã chậm một bước, như thể từ lúc bắt đầu anh còn không bước được vào thế giới của cậu.Khoảng cách thật không dễ dàng gì mới kéo gần lần nữa trở lại điểm bắt đầu.Chuyển ngoặt là vào một buổi tối gió lành lạnh.Ban ngày Lâm Uyển Vân gọi điện thoại tới, bảo anh ngày hôm sau đi gặp mặt Thẩm Mạn Thi.

Anh biết, mỗi một lần xem mắt đều là do cha của anh bày mưu đặt kế.Vậy nên anh ở lại công ty tới rất muộn.Ở khu làm việc có người đang nói chuyên, Tần Cố nghe ra được là giọng của Trì Ngôn, qua một lúc, bên ngoài trở về với sự yên tĩnh.Anh không chắc Trì Ngôn đã rời đi chưa, anh đứng dậy khỏi bàn, khẽ khàng mở cửa đi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trì Ngôn đang nằm sấp trên bàn.Cậu đang khóc, nhỏ giọng, khắc chế, bả vai run run theo từng tiếng khóc thút thít.Như nhận ra được, Trì Ngôn ngẩng đầu lên, đôi con ngươi rớm rớm nước, mắt và mũi khóc tới đỏ bừng, như một chú thỏ con yếu đuối đáng thương.Tối đó cúp điện, bọn họ bị nhốt lại công ty, Tần Cố giữ cậu lại phòng nghỉ trong văn phòng.Anh biết được mọi chuyện qua lời của Trì Ngôn, biết bạn trai của cậu ngoại tình, biết cậu cần một đối tượng kết hôn.Trong đầu Tần Cố không khỏi nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ rất xung động.Trong bóng tối, anh trầm mặc rất lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi ra câu đó: "Kết hôn với tôi không?"

Anh chưa từng nghĩ đến Trì Ngôn sẽ đồng ý, anh cũng thừa nhận, là nhất thời nóng đầu mới hỏi ra miệng.

Nhưng lúc Trì Ngôn nói được, anh nghe thấy trái tim trong lồng ngực mình đang đập thình thịch.Trì Ngôn đồng ý rồi.Anh nhặt được rồi.Thỏ con của anh.== Toàn văn hoàn ==
 
Back
Top Bottom