Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ

Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 30. Vẫn còn sưng


Edit: Lavender

***

Dưới ánh đèn, hàng lông mi dài và dày từng sợi rõ nét.

Trì Ngôn bị bao phủ dưới bóng mờ của thân hình cao lớn trước mặt, cậu mở to cặp con ngươi trong suốt, gò má và cần cổ dần ửng đỏ có thể thấy được.Tim hẫng mất nửa nhịp, Tần Cố đối diện đang áp sáp lại gần, Trì Ngôn vô thức né về phía sau.

Cậu chớp chớp mắt, hơi mất tự nhiên dời mắt đi, đôi môi sắc hồng mấp máy, nhưng lại không nói ra được chữ nào.Lúc này, Tần Cố đột nhiên giơ tay, bụng ngón tay chạm nhẹ vào dưới mí mắt của cậu, khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng không để lại vết tích.Trì Ngôn hơi sững người, thân thể thoáng chốc căng chặt, lưng cứng còng, bèn thấy Tần Cố chậm rãi ngồi thẳng người kéo dãn khoảng cách, trở lại vị trí ban đầu của anh.Lát sau, giọng nói trầm thấp đày đặn bay tới: "Lông mi rụng rồi."

"À..."

Nhịp tim vẫn chưa bình phục, Trì Ngôn chỉ thấy mặt càng nóng hơn.

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, chẳng hiểu sao tự dưng thấy bầu không khí thật nóng bỏng, "Cảm, cảm ơn..."

Cậu chậm chạp bật ra mấy chữ, nghĩ nghĩ gì đó lại nói: "Chắc mùi nước hoa dính phải lúc ở quán bar."

Kỳ Phi Dương chưa bao giờ dùng nước hoa, ngoại trừ hắn ra, hôm nay người cách cậu gần nhất chỉ có Chúc Gia Nam.

Trong quán rượu quá hỗn tạp, cộng thêm mùi nước hoa khá nhạt nên cậu không hề để ý.Không ngờ Tần Cố lại có thể ngửi ra được...Trì Ngôn rũ mắt, gò má vẫn còn đang đỏ bừng.Cậu thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi, mới hiểu lầm rằng vừa nãy Tần Cố muốn hôn cậu.Càng nghĩ mặt Trì Ngôn càng đỏ lựng.Làm sao Tần Cố có thể hôn cậu được chứ...Ngồi vào trong xe, Trì Ngôn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần.

Cửa kính xe phản chiếu bóng dáng cậu, tối qua quả thật ngủ quá ít, Trì Ngôn tựa lên ghế, mí mắt dần dần trĩu nặng.Hôm nay không có tài xế, cậu ngồi ở ghế lái phụ, do Tần Cố tự mình lái xe.Ánh sáng bên trong xe mờ tối, âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn.

Trì Ngôn vẫn hơi mất tập trung nghĩ về chuyện khi nãy.Chắc chắn bởi vì Tần Cố có bệnh sạch sẽ, nên mới ngửi ra được mùi nước hoa nhạt tới vậy.

Cậu nghĩ rất lâu, cũng chỉ nghĩ ra được lý do này.Xe lái trên con đường rộng lớn bằng phẳng, Tần Cố đột nhiên nói: "Hôm nay em gọi xe tới à?"

Nghe được giọng của anh, Trì Ngôn mở to mắt, "Dạ..."

Tần Cố hỏi tiếp: "Lấy được bằng lái chưa?"

"Ừm..."

Cơn buồn ngủ ập tới, giọng Trì Ngôn nghe mềm nhũn, âm đuôi luyến rất khẽ, "Vừa tốt nghiệp cấp 3 xong đã lấy được rồi."

"Rất sớm đấy."

Tần Cố nói, nghiêng đầu liếc nhìn cậu, thấy dáng vẻ cậu như muốn ngủ tới nơi, bèn dịu dọng nói: "Tranh thủ hôm nào đi chọn xe với em."

Trì Ngôn muốn nói không cần, ai ngờ mí mắt càng lúc càng nặng, không tài nào nhấc lên nổi.

Cậu chỉ khẽ dạ một tiếng, miễn cưỡng xem như đáp lời, đầu gối lên lưng ghế, chậm rãi khép hai mắt lại.Sau khi cậu ngủ, Tần Cố lặng lẽ tắt nhạc, trong xe thoáng chốc trở nên yên tĩnh.Trì Ngôn mơ thấy một giấc mộng rất chân thực.Trong mơ, cậu mặc một bộ lễ phục trắng, đi trên thảm đỏ ở giáo đường.

Một bóng dáng cao lớn đứng ở đầu kia thảm đỏ, do ngược sáng nên cậu nhìn không rõ mặt, chăm chú nhìn đối phương chậm rãi đi về phía mình.Ngón tay thon dài lành lạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, chiếc nhẫn sáng bóng chói mắt đeo lên ngón áp út của cậu.Trong ánh mắt chúc phúc của mọi người, bóng dáng phía trước chậm rãi nghiêng người về phía cậu, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, thẳng đến khi cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy.Là Tần Cố.Khuôn mặt sắc nét, dung mạo điển trai.

Lúc anh nhìn thẳng vào cậu, trong mắt đầy vẻ thâm tình.

Tần Cố khẽ nâng cằm cậu, cúi đầu, chậm rãi hôn lên.Trì Ngôn mở bừng hai mắt.Nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt thì lập tức bị dọa giật mình, cậu theo phản xạ lùi về sau mà quên mất đang ngồi trong xe, không cẩn thận trán đập cái cộp, không khỏi hít hà một hơi khí lạnh."

Á..."

Trì Ngôn đau đến nhăn tít mày, cặp mắt vừa mới mở ra vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, mông lung ánh nước.Tần Cố vội hỏi: "Không sao chứ?"

Trì Ngôn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện xe đã dừng, cửa bên ghế phó lái đang mở, Tần Cố vừa nãy hình như chuẩn bị cởi dây an toàn cho cậu.

Không khéo là cậu đang nằm mơ, tỉnh lại thấy ngay mặt anh nên bị dọa giật mình.Nhớ tới giấc mộng vừa rồi, mặt Trì Ngôn lập tức đỏ bừng.Cậu thế mà lại mơ thấy hôn lễ của mình và Tần Cố!Còn mơ thấy Tần Cố hôn cậu...Chỉ nghĩ tới đó thôi Trì Ngôn đã xấu hổ đỏ bừng cả mặt."

Đụng trúng đâu rồi?

Tôi xem thử."

Tần Cố coi bộ còn căng thẳng hơn cả cậu.

Anh vươn tay ra sau gáy cậu, nhìn cái trán bị đụng của cậu, "Có hơi sưng, về chườm đá chốc lát, sau đó bôi thuốc, chắc ngày mai sẽ không sao nữa."

Trì Ngôn chỉ biết đỏ mặt, ấp úng nói: "Được..."

Sau đó nhỏ giọng thầm thì: "Thực ra không nghiêm trọng lắm đâu..."

Cậu nói tới đó, cứ thấy như đang làm nũng nên bèn ngậm miệng.Lại nghe Tần Cố dịu dàng nói: "Lần sau cẩn thận chút."

Trì Ngôn tai ửng đỏ gật gật đầu.

Rồi cậu chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và Tần Cố rất gần, hơi thở ấm áp hạ xuống phía trên cậu, cứ như thể hai người đang ôm lấy nhau vậy.Có vẻ hôm nay bọn họ tiếp xúc hơi bị nhiều thì phải.Về nhà, Tần Cố chườm đá cho Trì Ngôn xong thì tới thoa thuốc cho cậu, lúc này anh mới hoàn toàn yên lòng.Trì Ngôn thấy Tần Cố căng thẳng hơi quá, nhưng chẳng hiểu sao lại rất hưởng thụ cảm giác này, cậu cũng không nói rõ được, như có ngưởi cẩn thận đặt cậu ở trong tim ấy.Thậm chí cậu còn không kiềm được nghĩ, nếu người kết hôn chớp nhoáng với Tần Cố không phải cậu, Tần Cố sẽ đối đãi với người đó giống vậy chứ?Sau đó Trì Ngôn nhanh chóng xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Cậu và Tần Cố chỉ kết hôn chớp nhoáng mà thôi, Tần Cố không nhất định bởi vì cậu là đối tượng kết hôn, cũng có khả năng bởi vì mình là trợ lý của anh....May mà sang hôm sau, chỗ bị đụng trên trán đã không còn sưng nữa.

Trước khi ra ngoài, Trì Ngôn còn đứng soi gương mất một lúc, tiếp đó mới yên tâm đến công ty.Cậu và Tần Cố trở lại thân phận cấp trên và cấp dưới.Buổi sáng ở Khải Trú luôn bận rộn, thân là trợ lý tổng giám đốc, không chỉ phụ trách tiếp đón nhân viên các bộ phận, trước khi họp phải chuẩn bị sẵn cho hội nghị, sau khi họp xong còn phải chỉnh sửa biên bản cuộc họp lại thành báo cáo.Gần tới thời gian bữa trưa, Trì Ngôn mới được nghỉ ngơi chốc lát, cậu thả lỏng tựa người lên lưng ghế.Màn hình nhấp nháy, có người gửi tin nhắn cho cậu trên OA, cậu còn tưởng là chuyện công việc, qua một lúc mới nhấn vào xem.Nhìn thấy bên trên hiển thị là tổng giám đốc, Trì Ngôn sững người.

Lúc đi làm ngoại trừ công việc, Tần Cố hầu như rất ít khi liên hệ với cậu, mà nếu thật sự có chuyện gì sẽ trực tiếp gọi cậu vào.Cậu đọc nội dung tin nhắn.[Tổng giám đốc - Tần Cố: Lát nữa ở lại ăn cơm trưa cùng nhau.][Tổng giám đốc - Tần Cố: Không cần đặt cơm.]May quá, cậu đang định chuẩn bị đặt cơm đây.Nhưng bọn họ không đặt cơm thì ăn gì?

Chẳng lẽ ra ngoài ăn?Đang nghĩ, tin nhắn tiếp theo đã giải đáp cho thắc mắc của cậu.[Tổng giám đốc - Tần Cố: Mẹ nấu cơm, gọi người đưa tới, bảo chúng ta ăn cùng nhau.]À...Trì Ngôn lập tức hiểu ra.

Cùng lúc đó, cậu nhớ lại mấy hôm trước có đưa đặc sản tới Tần Công Quán.

Tuy chủ tịch không mấy vui vẻ tiếp nhận, nhưng chủ tịch phu nhân thì vui lắm, vừa bảo cậu đi tham gia tiệc tối của gia tộc, còn đặc biệt nấu cơm đưa tới cho bọn họ nữa.[Phòng Tổng giám đốc - Trì Ngôn: Được ạ, tôi biết rồi.]Nhấn gửi xong, vừa đúng lúc đến giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp khu văn phòng chuẩn bị đến căn tin, tiện thể gọi cậu theo."

Trợ lý Trì đi ăn cơm chung không?"

"Trợ lý Trì vẫn chưa làm xong à?"

"Ăn cơm xong rồi về làm tiếp."

Trì Ngôn ngước mặt lên khỏi máy tính, mỉm cười với bọn họ, "Mấy chị cứ đi trước đi, tôi làm xong sẽ đi."

"Trợ lý Trì bận thật đấy."

"Trợ lý Trì vất vả rồi."

"Vậy bọn tôi đi ăn cơm trước nhé."

Trì Ngôn ừ một tiếng, đưa mắt tiễn bọn họ rời đi rồi thu hồi tầm mắt.

Mỗi lần nói dối đều khiến cậu rất căng thẳng, mà căng thẳng hơn là chốc nữa còn phải ăn cơm chung với Tần Cố ở công ty.Cậu liếc mắt nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, trước khi vào, cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kỳ Phi Dương.[Trì Ngôn: Hôm nay vẫn chưa làm xong, cậu đi ăn cơm trước đi.]Mấy ngày nay cậu đều chạm mặt Kỳ Phi Dương ở căn tin, tối qua còn đụng phải đôi cẩu nam nam ở bên ngoài quán bar, hôm nay chắc chắn Kỳ Phi Dương vẫn sẽ tới tìm cậu.Quả nhiên, Kỳ Phi Dương trả lời rất nhanh.[Kỳ Phi Dương: Không vội, hiện tại đông người, lát nữa đi cũng được.]Trì Ngôn khựng lại, vội rep hắn.[Trì Ngôn: Cậu không cần chờ tớ, phần tài liệu này sếp Tần đang cần gấp, không biết khi nào mới xong được.][Kỳ Phi Dương: Bận vậy cơ á?][Kỳ Phi Dương: Có cần tớ mang cơm cho cậu không?][Trì Ngôn: Không cần, tớ nhờ đồng nghiệp mang giúp rồi.]Kỳ Phi Dương lúc này mới chịu thôi.[Kỳ Phi Dương: Ok, vậy cậu bận trước đi.][Kỳ Phi Dương: Mà có bận cũng đừng quên ăn cơm đó.][Trì Ngôn: Ừm, được.]Trả lời tin nhắn xong, Trì Ngôn thở phào một hơi thật dài.Lại thêm một lần nói dối.Phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc rất lớn, Trì Ngôn từng vào hai lần, đồ đạc bên trong đầy đủ, một bên là giường dùng để nghỉ ngơi, một bên là sô pha và bàn trà.Tần Cố là người sinh ra lớn lên ở thành phố Thân, khẩu vị thiên ngọt, Lâm Uyển Vân tất nhiên cũng vậy, bởi vậy, lúc trước đi Tần Công Quán, các món ăn đa số đều thiên ngọt.Nhưng những món hôm nay rõ ràng được Lâm Uyển Vân dày công chuẩn bị, có mấy món là đặc sản của thành phố Cung, đều rất phù hợp với khẩu vị của Trì Ngôn, còn có cả há cảo nhân bắp mà lần trước Lâm Uyển Vân từng làm ở Ngự Cảnh Đình.Chỉ nhìn món ăn thôi đã biết người nấu dụng tâm cỡ nào.Tần Cố xới cơm cho cậu, "Ăn đi."

Trì Ngôn gật đầu, chờ Tần Cố động đũa, cậu mới gắp cơm bắt đầu ăn.

Ở nhà là ở nhà, công ty là công ty, chỉ cần ở công ty, trong mắt cậu Tần Cố chính là cấp trên.Tần Cố nhìn ra được cậu câu nệ, anh chủ động gắp thức ăn cho cậu, "Mẹ nói bà lần đầu tiên nấu mấy món này, không biết mùi vị thế nào, em nếm thử."

Trì Ngôn được sủng ái mà lo sợ, dạ một tiếng.

Cậu nếm thử một miếng, lập tức ngước mắt nói: "Ăn ngon, mẹ nấu ngon lắm."

Ánh mắt Tần Cố dịu dàng, "Vậy thì ăn nhiều vào."

Anh nói xong lại hỏi cậu: "Lúc nào đi xem xe?"

Hả?Trì Ngôn ngơ ngác, tối qua hình như có nói tới chuyện này, nhưng lúc đó cậu buồn ngủ quá, quên mất bản thân trả lời thế nào rồi.Trì Ngôn vội nói: "Hay là thôi ạ, bây giờ tôi không cần dùng đến."

Lại nghe Tần Cố nói: "Không sao, về sau cũng dùng đến mà."

"Nhưng mà..."

Trì Ngôn muốn nói lại thôi, xe với cậu dù là quà hay là gì đó khác thì đều quá quý giá, cậu mím môi, "Tôi thấy..."

Tần Cố nhận ra sự đắn đo của cậu, anh chậm rãi tiếp lời: "Cho tôi một cơ hội tặng quà cho tiên sinh của mình, được chứ?"

Trì Ngôn bị lời này chặn họng, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.Mỗi lần Tần Cố nhìn cậu như vậy, tai cậu đều không kiềm chế được bắt đầu nóng lên, mặt cũng đỏ theo.Ăn cơm xong, Trì Ngôn kiên trì chủ động đi rửa chén, cậu xắn tay áo để lộ cánh tay trắng nõn mịn màng.

Cậu rửa xong, lau khô hai bàn tay thon dài trắng mịn.Trì Ngôn đang nghĩ tới chuyện lúc nãy, vừa mới quay đầu thì suýt chút nữa đâm sầm vào bóng dáng cao lớn đứng phía sau lưng."

Chờ một lát."

Tần Cố vừa nói vừa xoay người lấy thuốc mỡ, là loại tối qua cậu dùng, "Tôi xem thử."

Trì Ngôn ngoan ngoãn đứng yên, chờ anh đi qua, hơi cúi đầu hướng về phía anh.

Bụng ngón tay chạm lên trán cậu, xoa nhẹ, kèm theo cảm giác mát lạnh.

Cậu bất chợt thấy mất tự nhiên, hỏi: "Vẫn còn sưng ạ?"

Lúc sáng cậu có soi gương, nhớ rõ là đã hết sưng rồi rồi mà."

Ừ."

Giọng Tần Cố có vẻ đứng đắn, "Vẫn còn sưng."===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 31. Lại gần đây một chút


Edit: Lavender

***

Trì Ngôn đã quên bén mất chuyện ngày hôm đó ở cửa quán bar, ai ngờ mới chẳng được mấy ngày, Từ Thu Niên đã lại tới tìm cậu.Khoảng thời gian này, bọn họ thỉnh thoảng sẽ chạm mặt ở công ty.

Trì Ngôn không định cố gắng né mặt gã, dù có chạm mặt cũng chả sao cả, cứ xem gã như là một người xa lạ thôi.Ngược lại, dù lúc ở cửa vào đại sảnh công ty, hay lúc trong thang máy chen chúc chật chội buổi sáng, tầm mắt Từ Thu Niên cứ luôn xuyên qua dòng người dán chặt vào Trì Ngôn.Thành phố Thân đã chuyển giao từ cuối thu sang đầu đông, sau một cơn mưa lạnh giá, nhiệt độ đột ngột giảm xuống thấp, trong công ty đã mở hệ thống sưởi, mọi người chỉ muốn ở trong văn phòng chứ chẳng muốn bước chân ra ngoài.Dù là như vậy, sáng sớm nay Trì Ngôn vẫn hắt xì mấy cái, có thể do tối hôm qua trời đổ mưa, mà trước khi ngủ cậu còn quên đóng cửa sổ.Về sau Lâm Uyển Vân còn đưa cơm tới mấy lần, để tránh bị Kỳ Phi Dương phát hiện cậu và Tần Cố ăn cơm chung với nhau, Trì Ngôn lấy lý do công việc bận rộn, đã mấy ngày không gặp mặt Kỳ Phi Dương ở căn tin công ty.Càng gần tới cuối năm, mấy công việc lặt vặt càng nhiều.

Trì Ngôn quả thật rất bận, có lúc bận tới mức người trong căn tin sắp đi hết rồi cậu mới một mình đến ăn cơm trưa.Khoảng thời gian này không có ai, không cần xếp hàng, cũng không cần ngồi chung một bàn với người khác.Buổi sáng trời vẫn còn đang đổ mưa, sắp vào giữa trưa mới tạnh được một lát.

Trên cửa kính đọng một lớp hơi nước, từ bên trong nhìn ra ngoài, toàn bộ thành phố Thân chìm trong màn mưa bụi mông lung.Nhân lúc thời gian ăn cơm, Trì Ngôn vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Lúc này, một bóng người ngồi xuống vị trí đối diện cậu, im hơi lặng tiếng nhìn cậu.Trì Ngôn không hề ngẩng đầu, chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình.Qua một lát, người đối diện mới yếu ớt gọi một tiếng, "Ngôn Ngôn..."

Trì Ngôn không thèm để ý tới gã.

Trước đó cậu còn nhắc nhở Từ Thu Niên, đừng nên gọi cậu là Ngôn Ngôn nữa, bây giờ thì cậu trực tiếp lựa chọn không đếm xỉa tới gã luôn.Đối với một người không hề liên quan, không cần thiết phải nhắc nhở làm gì."

Hôm đó Kỷ Nhiễm đi tìm em?"

Từ Thu Niên nhìn cậu, mím môi nói: "Em đừng so đo với cậu ta, cậu ta được người nhà cưng chiều từ nhỏ tới lớn, nói chuyện không biết chừng mực lắm, em đừng để trong lòng."

Trì Ngôn chỉ thấy gã thật khó hiểu.Từ Thu Niên nói tiếp: "Ngày đó ở quán bar... anh không ngờ được sẽ gặp em.

Anh và Kỷ Nhiễm thật sự không phải như em nghĩ đâu.

Anh từng nói với em rồi, lúc trước cậu ta thất tình, bọn anh chỉ là an ủi lẫn nhau thôi."

Quả nhiên, cặn bã thì mấy lời kiểu gì cũng nói ra được.Trì Ngôn vẫn tự mình lướt điện thoại, đúng lúc lướt tới một video cà khịa liên quan tới mấy tên cặn bã, ngón tay chợt khựng lại.

Cậu thấy mấy vị trí xung quanh đều không có ai, bèn mở loa ngoài, âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể truyền vào tai Từ Thu Niên."

Mấy thằng cặn bã thích nói gì, 'Anh yêu em nhất, anh và cậu ta chưa từng làm gì cả, anh với cậu ta chẳng có quan hệ gì hết, bọn anh chỉ là đồng nghiệp chỉ là bạn bè, em muốn nghĩ như vậy anh cũng đành chịu'.

Để tôi nói cho mấy bạn nghe, tình huống thật sự ấy là, chuyện gì cũng đều làm hết cả rồi, bạn chính là một Sucker* đầu bị cắm cặp sừng cao ơi là ao ấy!"(*Sucker: Từ lóng ám chỉ tới một người bị lừa dễ dàng.

Đúng là đồ ngu/ đồ ngốc!)"Còn gì nữa nhỉ, 'Xin lỗi, tha thứ cho anh, lần sau anh không làm vậy nữa'.

Anh đã cắm cho tôi cặp sừng rồi, tại sao tôi phải tha thứ cho anh?

Còn nghĩ tới chuyện có lần sau?

Mau cút giùm."

"Còn với cái loại dây dưa không buông, bạn cho rằng mấy thằng cặn bã luyến tiếc bạn thật đấy à?

Bạn cho rằng cặn bã hối hận thật ư?

Tỉnh táo lại đi, cặn bã vĩnh viễn đều chỉ yêu bản thân mà thôi."

"Tóm lại, trân quý sinh mệnh, rời xa cặn bã."

Từ Thu Niên nghe được nội dung của video, cả khuôn mặt gã đều xanh lè luôn.

Có mấy đồng nghiệp của bộ phận khác vừa mới làm xong đến căn tin, đang đi về phía của bọn họ.Từ Thu Niên vội hắng giọng, đè thấp thanh âm nói vội một câu: "Có người tới."

Trì Ngôn lại không hề có động tĩnh gì, chờ mấy người đó sắp đi tới phía trước bàn cậu, mới thoát ra khỏi đoạn video vừa nãy.

Từ Thu Niên không biết xấu hổ nhưng cậu thì có đấy.Từ Thu Niên chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thấy Trì Ngôn dọn dẹp chuẩn bị rời đi, vội đứng bật dậy, trước khi cậu rời đi gọi giật cậu lại, "Trì Ngôn..."

Gã ngẫm nghĩ, nói tiếp: "Em... có đối tượng hẹn hò mới rồi?"

Trì Ngôn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng liếc gã một cái.

Cậu vẫn luôn không thèm đáp lời với gã là vì thấy tên này quá khó hiểu, không ngờ Từ Thu Niên tới tìm cậu lại chỉ để hỏi chuyện này.Trì Ngôn lạnh lùng hỏi ngược lại: "Liên quan gì tới anh?"

Cậu mặc một bộ âu phục vừa trông đã thấy giá trị xa xỉ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt sạch sẽ sáng sủa, lúc giơ tay nhấc chân đều giống như một tiểu thiếu gia nhà giàu khí chất tuyệt hảo phong độ đẳng cấp.Từ Thu Niên biết quá khứ của Trì Ngôn, Trì Ngôn vốn là một hoàng tử nhỏ lớn lên với muôn vàn sự sủng ái, chỉ do gia đình gặp biến cố, gã ta mới có cơ hội quen biết và hẹn hò với cậu."

Anh biết bây giờ không liên quan gì tới anh."

Từ Thu Niên truy hỏi với giọng điệu kích động, "Cho nên, điều đó là sự thật sao?

Là cái người ngày đó ở cửa quán bar?

Hai người đang quen nhau thật ư?"

"Đừng cho rằng tất cả mọi người đều giống anh."

Nghĩ tới việc Từ Thu Niên liên tưởng cậu và Chúc Gia Nam với nhau, Trì Ngôn cảm thấy rất ghê tởm.

Cậu nhíu mày nói: "Với lại, dù có đối tượng hẹn hò, tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?"

Nói xong, Trì Ngôn dứt khoát xoay người, không thèm cho Từ Thu Niên lấy một ánh mắt, để mặc gã một mình ở lại đó.Bởi vì sự xuất hiện của Từ Thu Niên, bữa trưa Trì Ngôn chẳng được ăn tử tế, về đến chỗ làm là bắt tay chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều luôn.Trước sau hội nghị, Tần Cố thường sẽ uống một ly cà phê nâng cao tinh thần, Trì Ngôn đến phòng trà pha sẵn cho anh.

Chắc do cậu bị cảm, hoặc có thể hôm nay quá mệt, sắc mặt trông không tốt lắm, giữa chân mày lộ chút vẻ uể oải.Tần Cố liếc nhìn Trì Ngôn, đợi cậu đặt cà phê xuống, anh chậm rãi nói: "Em có thể ra ngoài rồi, lát nữa lấy tài liệu đã chỉnh sửa xong lúc trưa đưa cho tôi."

Trì Ngôn sững người, "Vâng, được ạ."

Cậu biết Tần Cố đang chăm sóc mình.

Cuộc họp lát nữa ngắn thì mười mấy phút, dài thì mấy tiếng, mà cuộc họp hôm nay có thể sẽ rất lâu, Tần Cố hiển nhiên đã nhìn ra được cậu mệt nhọc.Trì Ngôn nghe lời của anh ra khỏi phòng họp.Lúc đi ngang qua khu văn phòng, đồng nghiệp thấy cậu từ phòng họp trở lại, không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên, "Sếp Tần không bảo trợ lý Trì họp cùng à?"

Trì Ngôn gật đầu, "Có trợ lý An ở đó rồi."

"Vậy à."

Đồng nghiệp cười nói, "Có điều sếp Tần tốt với trợ lý Trì thật đấy."

Nghe vậy, Trì Ngôn chỉ đáp lại bằng nụ cười.Chuyện lúc trưa Trì Ngôn không để trong lòng, cho rằng cứ như vậy là xong rồi, nhưng lại không thể nào ngờ được, sau khi rời khỏi căn tin công ty, Từ Thu Niên lại đi tìm Kỳ Phi Dương.Nhân lúc Tần Cố đang họp, Trì Ngôn trốn sau máy tính lười biếng chốc lát.

Cậu mở điện thoại, tin nhắn của Kỳ Phi Dương ùn ùn kéo tới đập vào trong tầm mắt của cậu.Gần như mỗi một câu đều kèm theo hai chữ cặn bã.Trì Ngôn nhấn vào khung chat, kéo lên trên, đại khái đã hiểu được nội dung.

Từ Thu Niên nói chuyện với cậu xong thì đi tìm Kỳ Phi Dương, nghe ngóng chuyện của cậu từ chỗ hắn.Kỳ Phi Dương vẫn còn đang không ngừng gửi tin nhắn qua.[Kỳ Phi Dương: Gã có ý gì vậy?][Kỳ Phi Dương: Các cậu đã chia tay, có cả tình mới luôn rồi, còn quản cậu đang hẹn hò với ai?][Kỳ Phi Dương: Đúng là sa mạc lời luôn đấy.][Kỳ Phi Dương: Không hổ là cặn bã, ăn trong bát còn ngó trong nồi, đã chia tay còn nhớ thương nữa.][Kỳ Phi Dương: Sao gã còn mặt mũi tới tìm tớ, nếu không phải tố chất của tớ quá tốt, tớ rất muốn... tớ rất muốn thưởng cho gã hai cái bạt tai luôn đó.][Kỳ Phi Dương: Hạn hán lời...]Kỳ Phi Dương bị cạn lời đến mức nói năng lộn xộn.

Trì Ngôn cũng cảm thấy rất cạn lời, đây đúng thật là chuyện mà Từ Thu Niên sẽ làm ra được, cơ mà mạch não quả thực làm người khác không thể nào hiểu nổi.Chắc đây chính là cặn bã nhỉ.[Trì Ngôn: Hôm nay gã có tới tìm tớ, tớ không thèm để ý gã.][Trì Ngôn: Cậu cũng đừng để ý tới gã.][Kỳ Phi Dương: Chẳng trách gã tới hỏi tớ, còn tưởng rằng cậu đang quen với Chúc thiếu, cứ hỏi tớ mãi Chúc thiếu là ai.]Xem ra là dùng cùng một vấn đề đi hỏi Kỳ Phi Dương.Trì Ngôn cạn lời luôn.[Trì Ngôn: ...][Trì Ngôn: Gã còn nói gì nữa không?][Kỳ Phi Dương: Gã còn nói, nếu Chúc thiếu không phải đối tượng hẹn hò của cậu, vậy thì hiện tại cậu đang quen ai.][Kỳ Phi Dương: Tớ???][Kỳ Phi Dương: Chuyện này liên quan méo gì tới gã chứ?][Kỳ Phi Dương: Dù cậu có quen bạn trai mới thì đó cũng là chuyện của cậu, chứ đừng nói là bây giờ cậu còn chưa có cả đối tượng.][Kỳ Phi Dương: Ngôn Ngôn, cậu phải cố gắng hơn nữa nha.]Đọc đến đây, Trì Ngôn bất giác sờ mũi.Đối tượng thì vẫn có, nhưng không phải đối tượng hẹn hò, là đối tượng kết hôn cơ.[Trì Ngôn: Tớ biết rồi, cậu kéo gã vào blacklist đi.][Kỳ Phi Dương: Nhất định phải kiếm được một người đẹp trai hơn gã có tiền hơn gã có sức hấp dẫn hơn gã, làm gã hối hận chết luôn đi!][Kỳ Phi Dương: Không kéo vào blacklist vội, tớ xem thử gã rốt cuộc muốn làm gì.

Còn cái tên Kỷ Nhiễm kia nữa, mấy ngày gần đây mọi người đều đang cà khịa cậu ta đó.][Kỳ Phi Dương: Chờ chút, tớ kéo cậu vào nhóm, hóng hớt chung cho vui.]Trì Ngôn còn chưa kịp trả lời, lúc refresh thì bên danh sách bạn bè đã hiện thêm một nhóm VX, tên nhóm đơn giản lại trực tiếp, tên là Nhóm hóng hớt Khải Trú.Không chờ cậu nhấn vào, tin nhắn trong nhóm đã nhảy liên tục hết tin này đến tin khác.Nhóm chat:'Khổ quá, mấy hôm trước giao việc cho cậu ta, vừa nãy mới nói, còn chưa làm xong được một nửa luôn.''Hôm nọ cậu ta đi đưa văn kiện mà còn đưa nhầm bộ phận nữa cơ.''Đi làm không thèm cả mặc đồ công sở, không biết còn tưởng là cậu thiếu gia nào tới trải nghiệm cuộc sống nữa đấy.''Ai bảo người ta có chú là giám đốc cơ chứ.'Quả nhiên giống như Kỳ Phi Dương nói, mọi người đều rất bất mãn với Kỷ Nhiễm.Trì Ngôn chuyển thông báo nhóm qua chế độ không làm phiền.

Cậu lười biếng xong thì tinh thần tốt hơn trước được xíu, đang định đặt điện thoại xuống làm việc tiếp, nhưng đúng lúc này, Tần Cố gửi cho cậu một tin nhắn.Thấm thoát cuộc họp đã trôi qua 20 phút, bây giờ đang thời gian nghỉ giữa giờ.[Tần Cố: Chờ lát nữa tới văn phòng một chuyến.][Trì Ngôn: Dạ.]Cuộc họp lần này dùng gần 1 tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Trì Ngôn bưng theo cà phê nâng cao tinh thần, cầm theo tài liệu đã chỉnh sửa xong đi vào văn phòng tổng giám đốc."

Sếp Tần."

Trì Ngôn đặt cà phê lên bàn, "Đây là tài liệu sếp cần."

Dứt lời, cậu quay đầu sang một bên, bụm lấy miệng, không nhịn được hắt xì một cái thật khẽ.Hình như bị cảm thật rồi.Tần Cố ngồi trước bàn làm việc, khuỷu tay chống mặt bàn, nhẹ nhàng xoa ấn đường.

Thấy Trì Ngôn tiến vào, anh bưng cà phê đưa đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm."

Thời gian tiệc tối của gia tộc đã xác định rồi."

Tần Cố vừa đọc tài liệu vừa nói: "Cuối tuần sau ở Tần Công Quán.

Ngoại trừ người nhà họ Tần, còn có cả người nhà họ Lâm.

Có tôi ở đó, không cần quá căng thẳng."

Trì Ngôn gật đầu, "Dạ..."

Lần đầu tiên đến Tần Công Quán, Tần Cố cũng nói với cậu như vậy, và đúng như lời anh nói, cậu chỉ cần đi theo bên cạnh Tần Cố là được.Tần Cố nói xong, vươn tay về phía cậu, "Lại gần đây một chút."

Trì Ngôn không rõ nguyên nhân, nhích lại gần bàn làm việc.

Cậu cứ tưởng Tần Cố bảo cậu xem tài liệu, vừa mới rũ mắt nhìn xuống, Tần Cố đột nhiên đứng dậy, hơi nghiêng người về phía cậu, mu bàn tay anh dán lên trán cậu.Cách rất gần, mùi hương gỗ lành lạnh thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi.Cả người Trì Ngôn lập tức cứng đờ.===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 32. Ở với em


Edit: Lavender

***

Lúc Trì Ngôn đang thất thần, bàn tay dán trên trán nhanh chóng rụt về, chỉ để lại xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua một cái rồi biến mất."

Hơi nóng."

Tần Cố nhìn cậu, giọng điệu thấp thoáng lộ vẻ quan tâm: "Có phải bị cảm không?

Có thuốc chưa?

Tôi bảo trợ lý An mua cho em."

Trì Ngôn nghe anh nói vậy, chậm rãi phục hồi tinh thần.

Cậu vội tìm về giọng của chính mình: "Không cần, tôi không sao."

Tuy chỉ là sự đụng chạm trong lúc lơ đãng, nhưng vẫn khiến cậu khá ngượng ngùng.

Dù sao thì giờ vẫn là thời gian làm việc, nơi này còn là văn phòng tổng giám đốc nữa.Trì Ngôn bị Tần Cố nhìn chăm chú, cậu chớp đôi mắt với hàng lông mi dài rậm, "Có hơi mệt, nghỉ ngơi chốc lát là ổn thôi ạ."

Tần Cố vẫn chưa dời mắt, hiển nhiên không hề yên lòng, "Không sao thật chứ?"

Trì Ngôn gật đầu, "Dạ."

Tần Cố còn định nói gì nữa, lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, anh liếc nhìn, là liên quan tới công việc, đành phải nghe điện thoại trước.Trì Ngôn biết ý lùi về sau một bước, chỉ về phía cửa văn phòng, nhỏ giọng nói: "Sếp Tần, tôi ra ngoài trước nhé."

Tần Cố nghe điện thoại nhìn về phía cậu, gật đầu.Ra ngoài, Trì Ngôn về lại chỗ ngồi của mình, nhớ lại xúc cảm trên trán ban nãy, đờ người nhìn màn hình máy tính không tài nào tập trung được.

Chỉ là một động tác nhỏ lại khiến nhịp tim cậu vào giây phút đó đập liên hồi.Chẳng bao lâu, Tần Cố đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, chiếc áo bành tô màu tối vắt trên cánh tay, lúc đi ngang qua bàn Trì Ngôn thì ngừng lại.Tần Cố nhìn cậu, nói: "Tôi ra ngoài một chuyến."

Trì Ngôn nghe vậy, vội đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thu dọn văn kiện trên bàn, "Được ạ, tôi đi chuẩn bị ngay."

"Em không cần đi."

Nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của trợ lý nhỏ, Tần Cố dịu giọng hơn: "Tôi sẽ về nhanh thôi."

Trì Ngôn chậm lại động tác, dạ một tiếng.

Cậu biết Tần Cố là đang chăm sóc mình, cậu quả thực đang không thoải mái cho lắm, bèn nghe lời anh gật đầu.Tần Cố cầm áo khoác ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng rộng rãi.

An Mộng Na đi theo phía sau anh, chờ Tần Cố vào thang máy, nhấn nút xuống tầng sảnh.Tần Cố đột nhiên dặn dò cô: "Lát nữa mua thuốc cho Trì Ngôn, hình như em ấy bị cảm rồi."

Chắc cậu đúng thật bị cảm như lời Tần Cố nói, sau khi Tần Cố đi, Trì Ngôn sờ sờ trán của mình, có nóng hơn lúc thường một chút, nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo.Cậu xử lý công việc, đồng nghiệp tới đưa văn kiện nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cậu, bèn quan tâm hỏi thăm: "Trợ lý Trì không sao chứ?

Cậu đang sốt à?"

Trì Ngôn ngước đôi mắt nặng trĩu lên, vẫn là ba chữ đó, "Tôi không sao."

"Ôi..."

Đồng nghiệp không yên tâm lắm nhìn cậu, "Trợ lý Trì nếu thấy không thoải mái thì nên nghỉ ngơi chốc lát."

Trì Ngôn hơi mỉm cười, "Tôi sẽ chú ý, cảm ơn."

Cậu vỗ vỗ mặt, bắt buộc bản thân lên tinh thần.

Lúc này, Tần Cố chợt gửi cho cậu một tin nhắn trên VX, cách lúc anh rời công ty chưa được nửa tiếng.[Tần Cố: Thế nào rồi?][Tần Cố: Trợ lý An mua thuốc rồi, đã đưa đến chưa?]Thuốc?Đã nói không cần, Tần Cố vẫn lặng lẽ mua cho cậu.

Cậu hoài nghi nếu Tần Cố mà ở công ty, có thể sẽ nhìn chằm chằm cậu uống thuốc xong mới hoàn toàn yên tâm.Cậu cũng có phải trẻ con đâu.Tuy là như vậy, Trì Ngôn vẫn cảm thấy lồng ngực ấm áp.Cậu đang định trả lời là vẫn chưa tới, cơ mà lúc này, một dãy số lạ sáng lên trên màn hình.

Tri Ngôn bắt máy, là shipper giao thuốc cho cậu gọi tới, bây giờ đang ở dưới lầu, bảo cậu xuống lầu lấy thuốc.Trì Ngôn trả lời sẽ xuống ngay, làm phiền anh ta để đồ ở bàn lễ tân trước, sau đó chuyển sang trả lời Tần Cố.[Trì Ngôn: Vẫn ổn ạ.][Trì Ngôn: Vừa mới đến, chờ chốc lát tôi xuống lấy.]Bên kia trả lời rất nhanh.[Tần Cố: Lấy xong nhớ uống.][Tần Cố: Chốc lát nữa tôi sẽ trở lại.]Trì Ngôn gửi sang một emotion, là hai chú mèo con nằm tựa vào nhau, Tần Cố cũng rep lại cậu một emotion.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình, bất giác cong môi.Sếp Tần nhà bọn họ đôi khi cũng thật đáng yêu.Ai ngờ có chuyện đột xuất, Trì Ngôn bận một hồi quên luôn lấy thuốc, chờ lúc cậu nhớ ra thì đã trôi qua 30 phút rồi.

Cậu đi thang máy xuống tầng, lấy thuốc cảm shipper giao đặt ở bàn lễ tân.Nhân viên lễ tân là hai cô gái trông xấp xỉ tuổi cậu, mỗi lần thấy cậu đều sẽ mỉm cười chào hỏi, hôm nay cũng không ngoại lệ."

Trợ lý Trì bị bệnh à?"

"Hình như bị cảm."

"Gần đây trời trở lạnh, trợ lý Trì chú ý giữ ấm nhé."

"Ừm, cảm ơn.

Hai cô cũng vậy nhé."

Trì Ngôn lấy thuốc, vừa mới quay người đã nhìn thấy bóng dáng Tần Cố xuất hiện ở cửa đại sảnh công ty.

Anh khoác áo bành tô, An Mộng Na bên cạnh đang nói gì đó với anh, nói xong thì An Mộng Na lại xoay người đi ra ngoài.Cậu chỉ nhìn một cái, tiếp đó giấu giấu túi thuốc ra phía sau người, mới đi được mấy bước thì đã bị Tần Cố từ phía sau đuổi kịp, sóng vai đi bên cạnh cậu.Trì Ngôn chào một tiếng: "Sếp Tần."

"Sao giờ mới xuống?"

Tần Cố nhìn xuống bên dưới, "Vẫn chưa uống thuốc?"

Trì Ngôn chẳng hiểu sao hơi chột dạ, chớp chớp mắt, "Dạ..."

"Mới bận xong..."

Cậu chậm rì rì giải thích xong, lại vội nói: "Tôi uống ngay đây."

Tần Cố lại nói: "Em về nghỉ ngơi trước đi."

"Không cần."

Trì Ngôn nghe xong, vội tiếp lời: "Tôi uống thuốc xong sẽ không sao nữa."

Khoảng thời gian gần đây cả phòng Tổng giám đốc đều rất bận, cậu là trợ lý tổng giám đốc, ngoại trừ hoàn thành công việc Tần Cố giao, còn cần phải tự mình xử lý một vài chuyện khác nữa.Tần Cố nói tiếp: "Vậy tôi về với em, hoặc là em tới phòng nghỉ của tôi."

Tiếp đó anh lại bổ sung: "Thân thể quan trọng hơn, chuyện công việc có thể tạm thời bỏ qua một bên."

Anh nói là câu trần thuật, giọng điệu rất kiên định, không hề cho cậu cơ hội từ chối.Trì Ngôn mấp máy môi, "Không sao thật mà sếp Tần..."

Còn chưa nói xong đã thấy Tần Cố đi vào thang máy trước, "Vậy thì đến phòng nghỉ của tôi."

Trì Ngôn vội đi theo phía sau, bảo cậu đi vào phòng nghỉ của Tần Cố còn không bằng bảo cậu về nghỉ ngơi.

Cậu mím môi, có lẽ do bị cảm, đầu óc cậu hoạt động có hơi chậm, nhất thời không nghĩ ra được nên trả lời thế nào.Thang máy chỉ có hai người họ, bầu không khí im lặng, Tần Cố hỏi: "Nghĩ xong rồi chứ?"

Trì Ngôn sửng sốt, giờ mới nhận ra Tần Cố vừa nãy cố ý nói như vậy.

Cậu nhìn Tần Cố, lại liếc nhìn thời gian, cách thời gian tan làm chỉ còn hơn 1 tiếng.Trì Ngôn chậm rãi nói: "Tôi vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn...

Có điều, anh cứ làm việc của anh, không cần về với tôi đâu."

Tần Cố ừ một tiếng.Trợ lý nhỏ trước mặt ngoan quá.

Anh cố nhịn nhưng vẫn không được, giơ tay sờ mái tóc mềm mại của cậu, dịu dàng dặn dò cậu."

Về nhà đừng quên uống thuốc, tôi sẽ về sớm."

Trì Ngôn dạ một tiếng rất khẽ, rũ mắt, vành tai ửng đỏ.Tuy biết trong thang máy không có người nào khác, nhưng động tác vừa rồi của Tần Cố thân mật quá mức rồi đó.Đây là lần thứ hai trong ngày bọn họ gần gũi đến vậy.Tần Cố nhìn cậu mắt không chớp lấy một cái.Anh phát hiện, tai của trợ lý nhỏ rất dễ đỏ.Tần Cố bảo tài xế đưa cậu về.

Về đến nhà, Trì Ngôn gửi tin nhắn cho Tần Cố.

Cậu uống thuốc cảm xong thì nằm trên giường ngủ say.Giấc ngủ này của cậu tới khi trời tối đen vẫn chưa tỉnh.

Đầu đông trời tối rất nhanh, Tần Cố rời công ty về nhà sớm, sắc trời bên ngoài đã gần như đen kịt.Anh mở đèn, chỉ đổi giày xong đã đi thẳng về phía phòng cho khách.

Anh đi đến gõ nhẹ cửa, gọi một tiếng, "Ngôn Ngôn?"

Bên trong không ai trả lời, trong phòng yên tĩnh, Tần Cố đoán chắc là Trì Ngôn đang ngủ.

Anh đứng ở cửa một lát, rốt cuộc vẫn không yên tâm, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa đi vào.Quả nhiên bên trong tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, cả rèm cửa sổ đều kéo kín mít, chỉ có ánh đèn nghiêng nghiêng ngoài cửa phòng chiếu vào, vừa vặn có thể nhìn rõ được bóng dáng trên giường.Tần Cố đi tới cạnh giường, mở đèn ngủ lên, nhìn về phía giường.

Trì Ngôn đang rụt người trong chăn, lộ ra nửa bên mặt, mấy sợi tóc trước trán bị mồ hôi làm ướt, dán chặt trên trán, hai mắt nhắm chặt, nửa bên mặt lộ ra đang ửng đỏ không bình thường.Đây là phát sốt rồi."

Ngôn Ngôn?"

Gọi một tiếng không hề có phản ứng, Tần Cố vội vén chăn trên người cậu lên.

Trì Ngôn đã cởi áo vest ngoài, trên người chỉ mặc áo sơ mi, áo sơ mi màu trắng bị mồ hôi nóng làm ướt hơn phân nửa, nhìn lên gần như bán trong suốt.Tần Cố dán tay lên mặt cậu, rất nóng, từ hai má đến cổ vì sốt nên nóng hầm hập, nhuộm thành một màu ửng đỏ.Tần Cố ra ngoài gọi một cuộc cho bác sĩ gia đình, bảo ông tới ngay lập tức, lại đi lấy nước, tìm một cái khăn sạch, vắt khô nước đắp lên trán Trì Ngôn.Từ lúc về đến giờ anh bận rộn luôn tay luôn chân, cả quần áo trên người đều chưa kịp thay.Sốt cao vẫn không hề hạ bớt, Tần Cố vắt một chiếc khăn khác lau mặt cho cậu, lúc lau đến cổ thì chợt khựng lại, anh để khăn xuống, cởi hai nút áo trên cùng áo sơ mi ra, vừa mới cởi xong, tay đã bị nắm lấy.Trì Ngôn ngủ tới mức mơ màng, chỉ thấy đầu rất nặng, mí mắt trên dưới như dán chặt vào nhau không tài nào mở ra được.

Cậu lờ mờ biết được mình đang sốt, hình như có người đang chà lau người cho mình, ý thức mông lung mịt mờ.Hai bàn tay đó mang lại cảm giác mát lạnh, rất thoải mái, cậu không nhịn được muốn dựa lại gần, gần hơn chút nữa, bèn cứ như vậy túm lấy nó, dán lên ngực của mình."

Ngôn Ngôn?"

Hô hấp ấm áp như từ nơi rất xa xôi bay tới, đôi mày đẹp của Trì Ngôn nhăn lại, đôi môi sắc hồng nửa khép nửa mở, sau cùng chỉ ưm một tiếng rất khẽ.May mà bác sĩ gia đình tới khá nhanh, nhưng Trì Ngôn hiển nhiên không định buông tay.

Cậu không buông tay, Tần Cố cũng không buông tay, cứ như vậy để mặc cậu nắm lấy, ngồi ở đầu giường nhìn bác sĩ bận rộn chạy tới."

Tiêm thuốc hạ sốt cho em ấy đi."

Bác sĩ vâng một tiếng, liếc nhìn Tần Cố, không nói nhiều.

Ông đặt rương thuốc bên cạnh, đo nhiệt độ cho Trì Ngôn xong thì bắt đầu bận rộn.Tần Cố đỡ Trì Ngôn dậy, để cậu tựa lên người mình, xắn tay áo cậu lên, để lộ cánh tay ra cho bác sĩ.

Lúc mũi tiêm đâm vào da, Trì Ngôn nhíu mày theo phản xạ, vô thức túm chặt lấy tay Tần Cố.Tần Cố vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng dịu dàng nỉ non bên tai, "Ngoan, sẽ xong nhanh thôi."

Như thể nghe được giọng của anh, Trì Ngôn chậm rãi thả lỏng, tựa cả người vào Tần Cố, gần như dựa hết vào lòng anh.

Qua một lúc, chờ mày Trì Ngôn chậm rãi giãn ra, Tần Cố mới buông tay, đặt cậu nằm về lại giường, kéo chăn lên đắp cho cậu.Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh, Tần Cố đưa ông đến cửa, "Vậy là xong rồi?"

"Vâng."

Bác sĩ gật đầu, "Chắc là cậu Trì bị cảm lạnh, do cảm dẫn tới sốt.

Mấy ngày này nhớ để cậu ấy nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ, đặc biệt chú ý không được để bị cảm lạnh nữa."

Tần Cố đáp lời.Trở lại phòng, Trì Ngôn khép hờ mắt nằm trên giường, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khóe mắt hơi ẩm ướt.

Vừa nãy lúc tiêm ngoan như vậy, còn tưởng không sao, thì ra lén lút khóc này.Tần Cố ngồi bên giường, hơi cúi người lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu.

Anh vuốt nhẹ má cậu, giọng nói khẽ khàng như đang dỗ dành, "Còn đau không?"

Trì Ngôn dạ một tiếng rất khẽ, âm thanh phát ra từ xoang mũi, nghe như thể đang làm nũng.Cậu bất giác nhích lại gần Tần Cố, gò má vẫn hơi ửng đỏ, như chú thỏ con đáng yêu mềm mại, khiến người không kiềm được thương tiếc."

Ngủ đi."

Tần Cố khẽ vuốt tóc ra sau tai cậu, nhẹ giọng nói: "Ngủ một giấc dậy sẽ không sao nữa."

Trì Ngôn lại không hề nhúc nhích, tay nắm lấy góc áo của anh, một lúc sau, hai cánh môi khép mở, nhả ra mấy chữ, "Tần Cố ở với em...

đừng đi...

ở với em..."

Giọng nói chầm chậm mềm nhũn, vừa nghe là biết đang làm nũng.Tần Cố không buông tay Trì Ngôn ra, chỉ thuận thế ôm lấy cậu, ôm cậu vào trong lòng.Gò má lướt qua tóc mai cậu, Tần Cố ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu, dịu giọng dỗ dành, "Tôi không đi, tôi ở với em."===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 33. Để tôi nhìn em thêm một lúc nữa


Edit: Lavender

***

Ngày hôm sau tỉnh lại, Trì Ngôn nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua thì hai tai ửng đỏ, cả khuôn mặt đỏ bừng.Căn phòng kéo rèm kín mít mờ tối, nơi tầm mắt lướt qua đều mông lung mờ ảo, đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm chậm rãi mở ra, một lúc sau mắt mới chậm rãi thích ứng được bóng tối trong phòng.Mùi hương lành lạnh lượn lờ nơi chóp mũi, Trì Ngôn ngưỡng đầu nhấc mí mắt, mặt suýt chút nữa đã đụng vào cái cằm góc cạnh rõ ràng của Tần Cố.

Lúc này cậu mới phát hiện Tần Cố đang ôm chặt cậu, bàn tay to lớn gác trên eo, cằm tì nhẹ lên phần trán cậu.Áo sơ mi của cậu không biết đã được thay bằng một chiếc áo ngủ rộng rãi lúc nào, lúc này cổ áo hơi mở rộng, phần da thịt tuyết trắng lộ ra ngoài ẩn hiện màu đỏ hồng.Nhớ lại tối qua Tần Cố giúp cậu chà lau cơ thể, chút ửng hồng ấy thoáng cái chuyển thành đỏ rực.

Không chỉ như vậy, tối qua cậu còn kéo Tần Cố không cho anh đi, còn không ngừng làm nũng với anh...Trì Ngôn chỉ mới ngẫm lại thôi đã xấu hổ muốn chết, mặt đỏ như quả cà.Đúng lúc này, bàn tay bên hông cử động, Trì Ngôn lập tức căng chặt cả người, vội nhắm hai mắt lại, giả vờ như bản thân vẫn còn đang ngủ.Cậu vẫn chưa biết phải đối mặt với Tần Cố thế nào đâu.Càng nghĩ càng thấy xấu hổ, trừ phi... trừ phi cậu giả bộ như không nhớ gì cả.Đồng hồ sinh học của Tần Cố vẫn luôn rất đúng giờ, anh đã dậy lâu rồi, chỉ là không muốn đánh thức Trì Ngôn, với lại cũng muốn ngủ cùng cậu thêm một lát nên mới nhắm mắt nằm yên.Anh cúi đầu nhìn, rõ ràng vừa nãy cảm nhận được động tĩnh trong lòng, thế mà giờ lại thấy Trì Ngôn vẫn nhắm mắt.

Bàn tay anh dời khỏi eo Trì Ngôn, cảm giác được người cậu run lên khe khẽ thì biết cậu đang giả vờ ngủ.Tần Cố không vạch trần cậu.

Anh giơ tay dán lên trán cậu, may mà sốt cao đã hạ.

Tối qua Trì Ngôn kéo anh không buông, vậy nên anh đã ở lại đây, thuận tiện thay luôn chiếc áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa cho cậu.Dù lúc tiêm thuốc hay lúc thay quần áo, Trì Ngôn đều rất nghe lời rất ngoan.

Lúc cởi nút áo, Trì Ngôn chỉ nằm yên nhìn anh với ánh mắt mơ mơ màng màng.Làn da cậu trắng nõn sạch sẽ, bởi vì sốt nên hơi ửng đỏ, cảnh sắc bên dưới lớp áo sơ mi cực kỳ mê người, Tần Cố chỉ nhìn lướt qua đã vội dời ánh mắt đi, yết hầu khô khan.Thay đồ xong, Trì Ngôn lại nhanh chóng ngủ, sau đó là bây giờ, dựa trong lòng anh giả vờ ngủ, nhắm mắt không nhúc nhích.Cổ áo ngủ đã trượt tới hõm vai, Tần Cố giơ tay nhẹ nhàng chỉnh lại giúp cậu, ngón tay vô ý lướt qua mảng da thịt trắng như tuyết.Bởi vì nhắm mắt nên các giác quan khác được phóng đại trong bóng tối, Trì Ngôn không tự chủ được rụt người về sau, sau đó mới nhận ra động tác của bản thân quá rõ ràng, cậu ngay lập tức dừng lại, lông mi run lên khe khẽ.Một lúc sau, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói của Tần Cố: "Tỉnh rồi?"

Trì Ngôn đỏ mặt, đành phải mở mắt ra, giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt Tần Cố ở khoảng cách gần, bèn vội kéo giãn khoảng cách với anh.Cậu chớp đôi mắt đen nhánh, hơi mất tự nhiên chào một câu, "Sếp, sếp Tần..."

Muốn nhân cơ hội rời khỏi bên cạnh Tần Cố, lại nghe Tần Cố bất thình lình nói: "Tối qua em không gọi tôi như vậy."

"Dạ?"

Thấy vẻ mặt anh khá đứng đắn, Trì Ngôn sửng sốt.

Tối qua hình như cậu vẫn luôn gọi thẳng tên của Tần Cố, nhưng để giả vờ không nhớ gì, cậu chỉ đành ngơ ngác hỏi ngược lại, "Vậy... vậy em gọi anh thế nào?"

Bởi vì mới tỉnh dậy không lâu, sắc giọng của Tần Cố trầm trầm, nghe cực kỳ gợi cảm.

Anh nhìn Trì Ngôn, cúi người nói khẽ bên tai cậu: "Em gọi tôi ông xã."

Chỉ một câu ngắn ngủi đã làm sắc mặt Trì Ngôn lập tức đỏ bừng.Rõ ràng tối qua cậu không có gọi như vậy...Đối diện với ánh mắt của Tần Cố, Trì Ngôn nhanh chóng dời mắt đi, sau đó mới kịp nhận ra Tần Cố là cố ý nói như vậy, cũng có nghĩa là Tần Cố đã nhìn ra cậu giả vờ ngủ lâu rồi, còn biết rõ cậu nhớ cả chuyện tối qua nữa.Xấu hổ quá đi mất!Trì Ngôn kéo chăn che lấy mặt.Như là trêu con người ta đủ rồi, Tần Cố không kéo chăn của cậu xuống.

Anh ngồi dậy xuống giường, quay đầu nói với người trên giường: "Tôi đi rửa mắt trước, lát nữa sẽ nấu bữa sáng, em có thể ngủ thêm một lúc."

Trong chăn, Trì Ngôn chỉ dạ khẽ một tiếng, không nói thành lời.Trì Ngôn không ngủ được bèn dứt khoát trở người xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.

Tối qua ra một thân mồ hôi, trên người cứ dinh dính, rất không thoải mái.Lúc tắm rửa, cậu đột nhiên nhớ ra là Tần Cố giúp mình thay quần áo, vậy chẳng phải bị Tần Cố thấy hết rồi ư?

Cậu và Từ Thu Niên ở chung 3 năm còn chưa từng lộ gì cả đâu.

Nghĩ tới đó lại thấy xấu hổ quá chừng.Với cả, Tần Cố còn nói mình gọi anh là ông xã...Không thể nào ngờ được Tần Cố lại nói ra mấy lời này.Trì Ngôn đi ra ngoài với mái tóc ẩm ướt, vừa mới tắm xong, cậu chỉ tùy tiện lau sơ qua, đuôi tóc vẫn còn đang nhỏ nước, trượt theo sợi tóc nhỏ giọt vào trong cần cổ trắng như tuyết.Tần Cố đã làm xong bữa sáng, vì để chăm sóc người bệnh nên bữa sáng hôm nay khá thanh đạm, chỉ hầm một nồi cháo thịt nhỏ.Tần Cố thấy Trì Ngôn đi ra, anh đi qua giơ tay sờ mái tóc ẩm ướt của cậu, "Sao không sấy tóc?"

Trì Ngôn còn chưa kịp mở miệng, Tần Cố đã lướt qua bên người cậu đi vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc ra.

Trì Ngôn chỉ là chưa kịp sấy thôi, cậu muốn ra xem thử bữa sáng đã xong chưa, nên mới lau tóc xong đã đi thẳng ra ngoài.Cậu chủ động nói: "Để em tự làm."

Tần Cố lại không đưa máy sấy cho cậu, chỉ bảo cậu ngồi xuống ghế, "Tôi giúp em."

Trì Ngôn ngây người, nói cảm ơn.Máy sấy vang lên tiếng vù vù, gió nóng và ngón tay mềm mại xuyên qua mái tóc cậu.

Tay Trì Ngôn đặt trên đùi, lỗ tai bị gió nóng hun thành màu đỏ.Lúc mới đầu cậu khá mất tự nhiên, luôn cẩn thận dè dặt với mấy sự tiếp xúc của Tần Cố, mà khoảng thời gian này hình như cậu ngày một quen hơn, không biết rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.Sấy tóc xong, hai người cùng dùng bữa sáng, hoàn toàn quăng luôn khúc nhạc đệm ban sáng ra sau đầu.Tần Cố nhắc tới số quần áo đặt may lúc trước, chậm rãi nói: "Lễ phục đặt may ở phòng làm việc đã xong rồi, Lương Tự sẽ đưa tới vào hôm nay, mấy bộ còn lại thì vẫn đang hoàn tất."

Trì Ngôn gật đầu đáp vâng, đúng lúc có thể mặc đi tham gia tiệc tối gia tộc ở Tần Công Quán luôn.

Nếu đã là tiệc tối gia tộc, đến lúc đó cậu tất nhiên sẽ lấy thân phận bạn đời đã kết hôn của Tần Cố, chứ không chỉ là trợ lý của anh.Tần Cố liếc nhìn cậu, nói tiếp: "Hôm qua gã lại tới tìm em?"

Trì Ngôn đang uống cháo nghe vậy sửng sốt.

Người hôm qua tìm cậu chỉ có Từ Thu Niên, bọn họ chỉ chạm mặt ở căn tin, không ngờ Tần Cố lại biết được.Trì Ngôn khẽ dạ một tiếng.

Không phải cậu muốn giấu diếm Tần Cố, chỉ đơn giản là không muốn để anh dính dáng tới chuyện này.

Tuy Tần Cố đã nhiều lần hỏi có cần anh giúp đỡ hay không, nhưng cậu không muốn làm phiền tới anh, chuyện Tần Cố làm cho cậu đã đủ nhiều rồi."

Là trợ lý An nhìn thấy."

Tần Cố nói xong lại hỏi: "Gã tìm em làm gì?"

Trì Ngôn không trả lời ngay lập tức.

Tần Cố rất ít khi hỏi tới Từ Thu Niên, gần như chưa từng nhắc tới gã trước mặt cậu.

Cậu trầm mặc chốc lát, rồi mới chậm rãi nói: "Gã cho rằng em có đối tượng hẹn hò mới, em nói không liên quan tới gã, cũng không hề thừa nhận..."

Cậu vừa nói vừa lén lút nhìn về phía Tần Cố.

Không công khai quan hệ là do Tần Cố nói, cậu cho rằng Tần Cố sẽ hỏi thêm gì đó, nhưng anh không hỏi gì nữa mà chỉ dặn dò cậu một câu, "Lần sau gã có đến tìm em nữa thì nhớ nói với tôi."

Trì Ngôn gật đầu, "Dạ..."

Ngoại trừ chuyện đó ra, Tần Cố không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo Trì Ngôn hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, một mình anh đến công ty đi làm.

Trì Ngôn vốn muốn đi theo, nhưng thấy Tần Cố vẻ mặt nghiêm túc, bèn nghe lời anh ở nhà.Cậu ở nhà không có gì làm, uống thuốc xong thì về giường nằm, nhìn trần nhà đờ người ra.Cậu không kìm được mơ màng nghĩ, tại sao Tần Cố lại hỏi cậu về Từ Thu Niên, tại sao lại nói thêm câu sau, là bởi vì để ý cậu không nói cho anh biết ư?Suy nghĩ một hồi, Trì Ngôn bất giác ngủ mất.

Tối qua sốt đến nửa đêm, vẫn không luôn ngủ ngon, chờ cậu lại lần nữa tỉnh dậy thì đã qua giờ cơm trưa mất rồi.Cậu híp mắt nhìn điện thoại, thấy trên màn hình có tin nhắn Tần Cố gửi tới, hai tay cầm lấy điện thoại nhấn vào xem.[Tần Cố: Ăn cơm trưa chưa?][Tần Cố: Đừng quên uống thuốc.]Thời gian là vào một tiếng trước.Giờ cậu mới vừa tỉnh, cơm trưa tất nhiên chưa ăn, vì không để Tần Cố lo lắng, Trì Ngôn bèn nói dối một câu thiện ý.[Trì Ngôn: Ăn rồi ạ.][Trì Ngôn: Vừa nãy ngủ trưa.]Gửi xong, cậu đặt điện thoại xuống, lật người nằm thêm một lúc.

Khi cậu đang chuẩn bị xuống giường kiếm đồ ăn, màn hình điện thoại chợt sáng lên, trên màn hình hiển thị hai chữ Tần Cố.Không phải gọi điện thoại, không phải tin nhắn thoại, là cuộc gọi video.Trì Ngôn nhất thời ngẩn người.Nhấn nhầm ư?Cậu đang do dự giữa nhận và không nhận, cơ mà cuộc gọi vẫn không hề tắt.

Cậu nghĩ nghĩ, bò về lại trên giường, kéo chăn đắp lên người.Dù có phải nhấn nhầm hay không, cậu vừa nãy mới trả lời tin nhắn, không thể giả vờ mình không nhìn thấy được.Trì Ngôn tiện tay vò tóc, cầm điện thoại để trước mặt, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý xong thì dứt khoát bắt máy.Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, màn hình điện thoại nhanh chóng chuyển cảnh, bối cảnh từ màn hình chờ video biến thành văn phòng tổng giám đốc quen thuộc, tiếp đó lại chuyển thành camera trước.Khuôn mặt Tần Cố xuất hiện trong màn hình nho nhỏ.Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi video.Trì Ngôn thấy hơi mất tự nhiên, dịch điện thoại ra xa chút, vô thức điều chỉnh góc độ, để bản thân ở trong màn hình trông tự nhiên hơn.Tần Cố lên tiếng hỏi trước: "Mới ngủ dậy?"

Trì Ngôn ấp úng dạ một tiếng: "Có chuyện gì ạ?"

"Không có chuyện gì."

Tần Cố nhìn cậu xuyên qua màn hình, "Chỉ muốn nhìn em thôi."

Rõ ràng lúc sáng mới gặp mặt mà...Trì Ngôn ngại ngùng chớp mắt, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Dù chỉ là cuộc gọi video, nhưng cậu cứ có cảm giác như Tần Cố đang dán sát bên tai vậy.Giọng Tần Cố lại truyền tới: "Mau đi ăn cơm đi."

"Được ạ."

Trì Ngôn đáp lời xong mới sửng sốt nhớ lại vừa nãy rep tin nhắn anh là mình đã ăn rồi.

Cậu ấp a ấp úng hỏi: "Sao... sao anh biết?"

Tần Cố không trả lời trực tiếp, "Em đi ăn trước, ăn xong tôi sẽ nói cho em biết."

Trì Ngôn nhìn điện thoại, "Không thể nói bây giờ ư?"

Giọng điệu cực giống làm nũng."

Không thể."

Tần Cố bất giác nhếch môi, "Ăn xong mới nói."

Cuộc gọi video vẫn cứ để như vậy.

Trì Ngôn cầm điện thoại rời khỏi giường, đến phòng bếp ăn cơm.

Cơm trưa nấu sẵn để trong tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng lại là được.

Tần Cố vừa nói chuyện với cậu vừa xử lý công việc.Dưới sự giám sát của Tần Cố, Trì Ngôn ăn xong cơm và uống thuốc.

Dược hiệu của thuốc cảm tới rất nhanh, chẳng mấy chốc Trì Ngôn lại bắt đầu thấy buồn ngủ.Cậu vùi người trên sô pha, "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Tần Cố chỉ nói hai chữ: "Tôi đoán."

Trì Ngôn làm nũng ngày càng tự nhiên, mà bản thân cậu còn hồn nhiên không hay biết, "Em mới không tin."

Khóe môi Tần Cố khẽ nhếch thành một đường cong, nói bổ sung: "Mỗi lần nhắn tin cho em, chỉ cần em đang không bận thì đều trả lời rất nhanh.

Nhưng hôm nay không có, cho nên tôi đoán chắc là em đang ngủ rồi."

Trì Ngôn lúc này mới à một tiếng.

Cậu có như vậy ư?

Hình như là Tần Cố mới đúng.

Mỗi lần cậu gửi tin nhắn anh gần như sẽ trả lời ngay, như thể dù là lúc nào, dù bận ra sao, Tần Cố vẫn sẽ luôn trả lời tin nhắn của cậu ngay lập tức.Tần Cố lại dặn dò: "Về sau nhớ ăn cơm đúng giờ, uống thuốc xong nhớ uống nhiều nước, thúc đẩy sự trao đổi chất."

Trì Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi."

Mỗi lần Tần Cố đều dặn dò rất kỹ càng cặn kẽ.

Ngẫm lại, từ sau khi kết hôn hầu như đều là Tần Cố chăm sóc cậu, bữa sáng hay bữa tối đều do anh nấu cả.Trì Ngôn nhìn điện thoại chăm chú, đến lượt cậu hỏi: "Tối có về ăn cơm không ạ?

Hôm nay em nấu cơm."

Tần Cố nghe xong, không hề hoài nghi cậu có nấu được không, anh đáp lời không chút do dự: "Được."

Tiếp đó nhắc nhở cậu: "Lúc cắt thức ăn nhớ cẩn thận."

Trì Ngôn đáp đã biết.

Cậu gác đầu trên sô pha, thấy anh đang bận bèn nói: "Anh làm việc trước đi, em cúp máy nhé?"

Tần Cố gọi cậu lại: "Khoan cúp đã."

Trì Ngôn tưởng anh còn có chuyện gì, hỏi: "Còn chuyện gì sao ạ?"

Cậu bèn nghe Tần Cố chậm rãi nói: "Để tôi nhìn em thêm một lúc nữa."===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 34. Lần sau em cứ nói mình có đối tượng rồi


Edit: Lavender

***

Gần tới chạng vạng, Lương Tự đưa lễ phục đặt may xong tới.Trì Ngôn nghỉ ngơi cả một ngày, chờ tiễn Lương Tự đi xong thì bắt tay chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.Mỗi lần đều do Tần Cố nấu, tối qua anh còn chăm sóc cậu lâu như vậy, Trì Ngôn thấy mình nên làm gì đó cho anh, bèn chủ động bảo bữa tối nay sẽ do cậu nấu.Vo gạo xong bỏ vào nồi cơm điện, bật nút chế độ nấu cơm.

Nấu cơm thì cậu vẫn biết, chỉ cần xác định được bao nhiêu gạo với nước là được, đối với cậu thì khâu chế biến thức ăn mới khó hơn.Trì Ngôn quyết định nấu mấy món gia đình có cách chế biến đơn giản, cách chế biến là cậu tìm kiếm được trên mạng.

Một món là thịt lợn xé Yuxiang, một món là cà chua xào trứng bác và món còn lại là canh rong biển trứng, nguyên liệu của mấy món này đều có sẵn trong tủ lạnh.Trì Ngôn xem video hướng dẫn mấy lần, tìm ra mấy gia vị cần dùng rồi xếp từng cái một lên đảo bếp, tiếp đó đặt những nguyên liệu nấu ăn đã cắt xong vào trong khay chuyên dụng.Thịt lợn xé Yuxiang là món khó nhất, mỗi phần nguyên liệu đều cần phải cắt thành sợi, còn phải làm nước sốt Yuxiang đặc chế.

Công đoạn tách vỏ trứng gà cũng vậy, Trì Ngôn làm rớt vỏ vào trong trứng gà tận mấy lần.Chuẩn bị xong xuôi, Trì Ngôn nghỉ ngơi chốc lát.

Cậu nằm bẹp trên sô pha gửi tin nhắn cho Tần Cố, hỏi anh đã tan làm hay chưa.Cậu định chờ Tần Cố rời khỏi công ty mới bắt đầu nấu, vậy thì lúc Tần Cố về sẽ có cơm canh nóng hổi ăn ngay.Tần Cố trả lời cậu rất nhanh.[Tần Cố: Tới dưới lầu rồi.]Đã tới dưới lầu công ty rồi ư?Trì Ngôn vội bật dậy khỏi sô pha, để điện thoại xuống, lại đeo tạp dề lên đi về phía cửa nhà bếp.

Bỗng ngoài huyền quan truyền tới tiếng mở cửa.Chẳng bao lâu, giọng Tần Cố theo đó truyền vào, "Tôi đã về rồi."

Trì Ngôn vừa mới bật bếp thì đã thấy Tần Cố đi vào phòng khách.

Cậu vừa đổ dầu vào trong chảo vừa hỏi: "Sao anh lại về sớm thế?"

Cậu còn tưởng Tần Cố chỉ vừa mới rời công ty, nghe tiếng mở cửa mới biết Tần Cố nói dưới lầu là đang ở dưới lầu chung cư.

Cơ mà bây giờ thời gian còn sớm, rõ ràng Tần Cố đã tan làm sớm.Tần Cố ừ một tiếng, "Không phải nói tối nay em nấu cơm à?"

"Đúng ạ."

Trì Ngôn vừa nói chuyện với anh, vừa xào thức ăn.

Cậu đứng trong bếp tay chân lóng ngóng, thấy Tần Cố đi vào thì bèn hỏi anh: "Cà chua xào trứng bác được không anh?"

"Được."

Tần Cố quét mắt nhìn đống nguyên liệu chuẩn bị trên đảo bếp, lơ đãng nói: "Muốn được sớm ăn cơm do em nấu, nên mới về sớm."

Trì Ngôn chiên trứng gà xong, thả cà chua đã xắt thành miếng vào chảo, dầu nóng gặp phải cà chua ngập đầy hơi nước, trong chảo lập tức vang lên tiếng xì xèo, vừa vặn át đi giọng nói của Tần Cố.Cơ mà Trì Ngôn vẫn nghe thấy, Tần Cố nói bởi vì muốn ăn cơm cậu nấu nên mới về sớm.

Tim cậu cứ đập thình thịch, vờ chuyên chú xào cà chua với trứng gà trong chảo."

Em/anh..."

Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.Tần Cố nói trước: "Không cần giúp thật à?"

"Vâng, không cần thật mà."

Trì Ngôn giục anh, "Anh bận việc trước đi, sẽ xong nhanh thôi."

Tần Cố không kiên trì nữa, "Vậy tôi tới phòng sách trước."

Trì Ngôn gật đầu.Chờ Tần Cố đến phòng sách, Trì Ngôn đổ cà chua xào trứng bác ra đĩa, chụp ảnh lại, chuẩn bị lát nữa sẽ đăng status, tiếp đó nấu món tiếp theo.Trong phòng sách, Tần Cố đã thay âu phục thành đồ ở nhà, tiếp tục bận chuyện công việc.

Trong phòng rất yên tĩnh, không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt truyền tới tiếng đổ vỡ, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất, tiếng động rất vang đội.Bàn tay đang gõ phím của Tần Cố khựng lại, anh đẩy ghế ra sau, lập tức đứng lên ra ngoài.Trì Ngôn đang bận rộn trong nhà bếp, đủ các loại đồ vật trên kệ loạn xà ngầu, không khí bay tới mùi thơm thức ăn, làm căn phòng tràn ngập mùi của gia đình.Vừa nãy bận nấu canh rong biển trứng, không chú ý đụng vào cái đĩa đặt bên cạnh làm nó rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.Trì Ngôn ngồi xổm bên cạnh đảo bếp, cúi đầu dọn dẹp mảnh vỡ.

Cậu vừa ngước mắt thì thấy Tần Cố, không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, bèn vội giải thích: "Lúc nãy không cẩn thận làm rơi đĩa..."

Vừa dứt lời xong là đã thấy Tần Cố ngồi xổm trước mặt cậu, trực tiếp nắm lấy tay cậu, "Tay có bị thương không?

Tôi xem nào."

Động tác của anh quá tự nhiên, mà Trì Ngôn thì không được tự nhiên cho lắm.

Tay cậu được một bàn tay to lớn nắm lấy, chủ nhân của bàn tay ấy còn đang nghiêm túc kiểm tra nữa.Tai Trì Ngôn lập tức đỏ lên, rụt rụt tay, "Không, không sao, em không bị thương."

Tần Cố kiểm tra xong mới buông tay, "Không sao thì tốt, lần sau cẩn thận chút."

Trì Ngôn dạ khẽ một tiếng.

Cậu biết Tần Cố đang quan tâm tới mình, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Cậu chợt nhớ ra lúc này Tần Cố hẳn nên ở phòng sách, bèn hỏi anh: "Bận việc xong rồi ạ?"

"Ừ."

Tần Cố sắc mặt bình tĩnh nói xạo, anh đứng lên, "Vừa mới xong, còn lại cứ giao cho tôi, em đi nghỉ ngơi chốc lát đi."

Trì Ngôn đứng lên cùng anh, nghe được lời này thì vội nói: "Sắp xong rồi."

Rồi nói tiếp: "Đã nói tối nay sẽ do em nấu mà."

Tần Cố liếc nhìn mặt đất, "Vậy tôi sẽ dọn dẹp mảnh vỡ."

Trì Ngôn đáp vâng.Món ăn được bày lên bàn, mỗi món Trì Ngôn đều chụp ảnh lại đăng status.

Tần Cố vừa dọn dẹp mảnh vỡ xong, anh giúp đỡ xới cơm.Tổng cộng 2 món 1 canh, cà chua xào trứng bác đỏ vàng đan xen; thịt lợn xé Yuxiang có nấm mèo, hành và cà rốt xắt sợi xen lẫn; và còn canh rong biển trứng với những sợi trứng trôi nổi.Nhìn thôi đã rất gợi ham muốn ăn uống.Trì Ngôn nếm thử một ngụm canh trước, sau đó yếu ớt nói: "Hình như quên bỏ muối..."

"Không sao."

Tần Cố cũng nếm thử một ngụm, "Tôi thích nhạt."

Trì Ngôn dạ một tiếng, nhìn Tần Cố ăn một miếng cà chua xào trứng bác, bèn vội hỏi: "Có được không ạ?"

Đôi tròng mắt cậu cực kỳ sáng ngời, lúc nhìn về phía anh sạch sẽ và trong suốt như dòng suối trong veo mát lành, ánh mắt thấp thoáng sự mong đợi.Tần Cố gật đầu, "Khá ngon."

Nghe anh nói vậy, Trì Ngôn cầm đũa nếm thử, mới đưa vào miệng thì sắc mặt đã biến đổi, "Có hơi ngọt..."

Hình như cậu bỏ nhầm đường thì phải.Tần Cố lại không hề đổi sắc mặt, "Ngọt tôi cũng thích."

Biết anh đang cổ vũ mình, Trì Ngôn xấu hổ tai ửng đỏ.

Cậu vùi đầu chầm chậm lùa cơm trong chén, một lúc sau mới nhỏ giọng nói hai chữ."

Cảm ơn."

Tần Cố tiếp lời: "Là tôi nên cảm ơn em mới phải, để tôi vừa về nhà là có cơm ăn ngay."

Tiếp đó lại bổ sung một câu: "Vất vả rồi."

Trì Ngôn nghe được lời anh, cậu chớp chớp mắt ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Hai người nhìn nhau, sau đó cậu lại rũ mắt, mím môi, "Anh cũng vậy."

Rõ ràng chỉ nấu có một bữa cơm, anh lại bảo cậu vất vả.Trì Ngôn rũ mắt, cảm giác như có một cọng lông vũ khẽ khàng lượn tới lượn lui trong lòng cậu, rồi lại tê dại như bị điện giựt....Trì Ngôn chỉ xin nghỉ một ngày, hôm sau đã quay lại công ty đi làm.

Các đồng nghiệp nghe nói cậu bị bệnh đều nhao nhao tới hỏi thăm, có người còn tặng hoa tươi đặt trên bàn làm việc của cậu."

Bệnh đỡ hơn chưa trợ lý Trì?"

"Trợ lý Trì khỏe chưa?"

"Cuối cùng trợ lý Trì đã trở lại rồi."

"Cậu không biết đâu, lúc cậu không có đây sếp Tần đáng sợ lắm ấy."

Trì Ngôn mỉm cười, liếc nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, hỏi ngược lại: "Đáng sợ lắm à?"

"Thật đó, sếp Tần..."

Còn chưa nói xong, cửa văn phòng tổng giám đốc chợt mở ra.

Chỗ ngồi của Trì Ngôn ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, chỉ cần mở cửa ra là nhìn thấy ngay.

Tần Cố vừa đi ra thì mọi người lập tức tắt tiếng.Tần Cố quét mắt, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn mọi người.

Lúc mọi người cứ tưởng anh định nói gì, Tần Cố lại không nói gì cả, chỉ gọi trợ lý đặc biệt An Mộng Na cùng rời khỏi văn phòng.Lúc xoay người, anh mới nói một câu: "Chiều đưa biên bản cuộc họp vào văn phòng."

Lời này là nói với Trì Ngôn, giọng điệu vẫn giống hết mọi ngày, nhưng lại xen lẫn đôi chút bình yên và dịu dàng.Chờ Tần Cố đi rồi, mọi người bắt đầu bàn tán trở lại."

Tôi đã nói mà, sếp Tần đối xử với trợ lý Trì đâu có giống với chúng ta."

"Quả nhiên trợ lý Trì vừa trở lại, sếp Tần nói chuyện mềm mỏng hẳn."

"Vì bọn tôi, trợ lý Trì phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bị bệnh nữa nha."

Trì Ngôn chỉ mỉm cười.Ngoại trừ các đồng nghiệp ở Phòng Tổng giám đốc, buổi trưa Kỳ Phi Dương cũng hẹn gặp mặt ở căn tin, hai người vừa lấy cơm vừa nói chuyện.Chuyện bị bệnh Trì Ngôn không nói với hắn, nên vừa mới gặp mặt là Kỳ Phi Dương cứ luyên thuyên mãi."

Còn là bạn bè nữa không đấy?

Bị bệnh cũng không nói, tớ còn phải biết thông qua người khác nữa đấy."

Kỳ Phi Dương vốn là một tên lắm lời, mới vào căn tin là bắn liên thanh, "Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?

Sếp Tần giục cậu đi làm lại?

Bóc lột sức lao động quá đáng."

"Sếp Tần không giục tớ."

Trì Ngôn vô thức biện giải cho Tần Cố, "Tự tớ muốn đi làm lại."

Tần Cố tất nhiên muốn cậu nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng cậu lo lắng công việc tồn động quá nhiều, về sau tiến độ không theo kịp.

Với lại một mình Tần Cố quá bận, Trì Ngôn muốn san sẻ thêm cho anh đôi chút.

Cộng thêm cậu đã không còn sốt nữa, nên cậu kiên trì muốn tới công ty.Trì Ngôn nói: "Không nói với cậu là vì tớ thấy không phải chuyện lớn lao gì, không muốn để cậu lo lắng."

"Lo lắng hay không lo lắng gì chứ, bạn bè với nhau không phải đều vậy cả à."

Kỳ Phi Dương khoác vai cậu, bưng cơm đi tìm chỗ ngồi, đè thấp giọng nói: "Cậu đăng status tớ đều thấy cả rồi.

Cậu và anh bạn cùng phòng kia lại ăn cơm chung hả?

Đúng rồi, cậu bị bệnh anh ta có chăm sóc cậu không?"

Câu này hỏi thẳng lắm luôn.Trì Ngôn tránh né ánh mắt hắn, đang suy nghĩ nên lấp liếm thế nào cho qua, không cẩn thận lại đụng phải hai người khác tới căn tin ăn cơm.Nhìn thấy đôi cẩu nam nam nọ, sắc mặt Kỳ Phi Dương lập tức xụ xuống, không hỏi về chuyện bạn cùng phòng nữa, dẫn Trì Ngôn tìm chỗ trống ngồi xuống.

Căn tin ở Khải Trú có tận mấy tầng, đây là lần đầu tiên bọn họ đụng mặt ở căn tin.Tầm mắt Từ Thu Niên dính chặt lên người Trì Ngôn, bị Kỷ Nhiễm bên cạnh không vui kéo đi mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đến vị trí khác với Kỷ Nhiễm."

Xui quá."

Kỳ Phi Dương xì một tiếng, nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói với Trì Ngôn: "Cặn bã gần đây không tới làm phiền cậu chứ?"

Trì Ngôn trả lời không có.

Cậu lo lắng Kỳ Phi Dương sẽ hỏi tiếp về chuyện bạn cùng phòng, bèn thuận theo đề tài của hắn đổi chủ đề, "Bọn họ sắp về Khoa Tâm chưa?"

"Chắc sắp rồi, thiệt hi vọng bọn họ về ngay luôn trong ngày mai.

Không đúng, tốt nhất là biến mất vào hôm nay luôn đi."

Kỳ Phi Dương nói xong, đề tài vòng ngược trở lại, "Cậu vẫn chưa nói đó, lần này cậu bị bệnh, anh bạn cùng phòng ấy có chăm sóc cậu không?"

Trì Ngôn nhấc mí mắt, không nói chuyện.Thế là Kỳ Phi Dương suy đoán, "Có chăm sóc?"

Bị truy hỏi quá gắt gao, Trì Ngôn biết là không gạt được mắt hắn, bèn gật đầu.Tần Cố quả thực đã chăm sóc cậu, chuyện này cậu không muốn lừa gạt phủ nhận.Kỳ Phi Dương nhướng mày với cậu, phun ra mấy chữ: "Có hi vong?"

Trì Ngôn không trả lời chính diện, chỉ nói: "Tớ và anh ấy chỉ là bạn cùng phòng."

Kỳ Phi Dương ồ một tiếng, ngữ điệu kéo dài, lặp lại lời cậu, "Tớ biết rồi, chỉ là bạn cùng phòng."

Hắn nhìn Trì Ngôn, nụ cười khá sâu xa ẩn ý.Hai người khịa cặn bã mấy câu, ăn cơm xong, Trì Ngôn dọn dẹp về Phòng Tổng giám đốc.

Mấy ngày nay dồn quá nhiều chuyện cần xử lý, chờ lát nữa còn phải giao một phần biên bản cuộc họp.Cậu gọi mấy ly trà sữa ở tiệm trà sữa trong căn tin, bảo ông chủ lát nữa đưa lên.

Sau đó cậu vừa xem điện thoại vừa đi ra cửa, suýt chút nữa đâm vào người đang đứng ngoài cửa.Trì Ngôn lùi ra sau một bước, nhìn thấy là Từ Thu Niên, mặt không cảm xúc đi lướt qua người gã, may mà không đụng vào người gã.Thấy cậu đi qua, Từ Thu Niên vội quay đầu, lên tiếng gọi cậu lại: "Trì Ngôn, chờ một lát."

Cậu cứ tưởng trải qua lần trước, Từ Thu Niên sẽ không đến tìm mình nữa, không ngờ da mặt Từ Thu Niên dày hơn cậu tưởng, vừa mới ăn cơm với cậu bạn trai mới, lát sau đã đứng ở cửa chặn đường bạn trai cũ rồi.Không hổ là cặn bã.Trì Ngôn tất nhiên không nghe lời gã, đi thẳng về trước không thèm quay đầu.

Trong căn tin vẫn còn mấy đồng nghiệp khác, cậu không muốn có quá nhiều dây dưa với Từ Thu Niên ở công ty.Từ Thu Niên phía sau đuổi theo hai bước rồi dừng lại, "Nghe nói em bị bệnh, đỡ hơn chưa?"

Trì Ngôn không trả lời gã, thấy thang máy đã đến thì nhấc chân bước vào.

Ngay giây phút cửa thang máy khép lại, cậu mơ hồ thấy được Kỷ Nhiễm xuất hiện bên cạnh Từ Thu Niên.Chuyện của bọn họ không liên quan tới cậu, Trì Ngôn chẳng có tâm tư muốn dính dáng vào.

Cậu chỉ hi vọng Từ Thu Niên đừng có tới làm phiền mình nữa, cách cậu càng xa càng tốt.Trở lại chỗ ngồi, Trì Ngôn gửi chuyện vừa nãy cho Kỳ Phi Dương trên VX, sau đó cầm biên bản cuộc họp đã chỉnh sửa xong đi vào văn phòng.Đã ở Phòng Tổng giám đốc được một khoảng thời gian, cậu ngày một quen thuộc hơn với các công việc của trợ lý tổng giám đốc, không còn giống như lúc trước, một phần biên bản cuộc họp phải sửa tận mấy lần.Tần Cố đang bận việc, liếc nhìn một cái bảo cậu đặt bên cạnh, tiếp đó tập trung tinh thần xử lý công việc.Trì Ngôn đứng đó không rời đi ngay.

Ngày đó Tần Cố đã nói với cậu, nếu Từ Thu Niên còn tới tìm thì bảo mình nói với anh.Tuy không biết Tần Cố có phải vì để ý hay không.

Cậu do dự chốc lát vẫn mở lời: "Hôm nay gã lại tới tìm em."

Tần Cố ừ một tiếng, hỏi một câu không hề liên quan: "Lễ phục hôm qua đưa tới đã mặc thử chưa?"

Đề tài thay đổi quá nhanh, Trì Ngôn nhất thời chưa phản ứng kịp, cậu ngơ ngác đáp: "Vẫn chưa ạ."

Tần Cố lại nói: "Tối về mặc thử."

Trì Ngôn gật đầu dạ một tiếng.

Cậu vừa mới quay người, lại chợt nghe Tần Cố nói một câu."

Lầnsau em cứ nói mình có đối tượng rồi."
===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 35. Gọi anh dâu


Edit: Lavender

***

Là đối tượng hẹn hò hay đối tượng kết hôn?Tần Cố không nói, Trì Ngôn cũng không hỏi.

Chỉ là trong lúc nghỉ xả hơi giữa lúc làm việc, Trì Ngôn không khống chế được nghĩ vu vơ.Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc nghe thấy Tần Cố nói câu đó thì cậu đã có được đáp án cho mình.

Tần Cố bởi vì để ý nên mới nói vậy với cậu.Cũng chính là nói, Tần Cố để ý cậu.Nghĩ tới hai chữ này, gương mặt của Trì Ngôn trong gương nóng bừng, hai má nhanh chóng ửng đỏ mắt thường đều thấy được.Buổi tối về thử lễ phục, Tần Cố bảo cậu mặc thử xem thế nào, thế là Trì Ngôn mượn dùng phòng thay đồ của anh.

Trong phòng thay đồ sáng sủa rộng rãi, cậu mặc xong lễ phục đứng trước gương, hít một hơi thật sâu mới bước ra khỏi phòng.Tần Cố đang nghe điện thoại ngoài ban công, khi nghe xong kéo cửa đi vào phòng khách thì thấy ngay bóng dáng cao lớn thon dài đứng đó, anh bất giác nhìn đến xuất thần.Lễ phục cắt may vừa người bao trọn lấy thân thể thon gầy, phần eo ôm chặt để lộ đường cong xinh đẹp, vài sợi tóc mái đen bóng mềm mại phủ trước trán, con ngươi hơi chuyển động, làn da trắng như tuyết điểm tô đôi chút màu hồng phấn.Lễ phục trên người trông tao nhã và cao quý, không giống với âu phục mặc đi làm hằng ngày.

Đây là lần đầu Trì Ngôn mặc kiểu trang phục này, còn bị Tần Cố nhìn chằm chằm nên thấy hơi ngượng ngùng.Cậu chớp chớp đôi mi dài, đón lấy ánh mắt của Tần Cố, chậm rãi nói: "Có phải... kỳ lạ lắm không?"

Vừa dứt lời đã thấy Tần Cố đi thẳng về phía mình, anh dừng trước mặt cậu.

Tần Cố cao hơn cậu một đoạn, lúc đứng gần, Trì Ngôn sẽ luôn vô thức ngước mắt lên.Cậu cứng đờ người đứng yên tại chỗ, cặp mi dài run run, tròng mắt đen kịt hiện sự xấu hổ.

Thậm chí trong một thoáng chốc cậu còn quên mất hô hấp.Trì Ngôn nhìn Tần Cố giúp cậu cài lại nút áo, chỉnh chỉnh cổ áo sơmi trắng.

Khoảng cách hai người quá gần, hơi thở ấm áp như giao hòa đan xen với nhau.Giọng Tần Cố từ tốn: "Lúc cài nút áo thì cài từ trên xuống dưới, lúc cởi nút áo thì từ dưới lên trên, nút ở phía dưới không cần cài."

Trì Ngôn ngơ ngác gật đầu: "Được, được ạ...

Em biết rồi."

Sau cùng Tần Cố vuốt lại mấy nếp nhăn, khi tay trượt tới chỗ eo nhỏ thì khựng lại một thoáng, sau đó chậm rãi thu tay về.Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà Trì Ngôn thấy cả người cứng đờ.

Bàn tay nọ như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chỉ dừng lại trong thoáng chốc thôi đã khiến tai cậu nóng bừng."

Không kỳ lạ."

Tần Cố nhìn cậu, nói rất nghiêm túc: "Rất đẹp trai."

Trì Ngôn được Tần Cố khen ngợi trắng trợn như vậy vừa có chút vui vẻ, lại có chút xấu hổ.

Cậu dời mắt, khóe môi nhếch lên, nói câu cảm ơn rất khẽ.Tiệc tối gia tộc là vào tối cuối tuần.Địa điểm ở Tần Công Quán.Đến ngày đó Trì Ngôn mới biết, đó là buổi tiệc để chúc mừng sinh nhật sớm cho chủ tịch Tần Khiên, người được mời chỉ có họ hàng gần của hai nhà Tần Lâm.Quan hệ của Tần Cố và cha của anh chỉ ở mức thường, đại khái không muốn làm cậu thấy quá áp lực nên mới không nói cho cậu.Xe lái vào khu nhà giàu trên đường Hà Lan, từ xa đã nghe được tiếng đàn nhạc du dương bay bổng truyền ra từ Tần Công Quán, ánh đèn và ánh nến hòa lẫn giữa sân, bóng người tấp nập, có khá nhiều người tới trước họ.Mọi người đều tụ tập ở một góc sân.

Trên bãi cỏ rộng lớn đặt những chiếc bàn dài với khăn trải bàn màu trắng, bên trên bàn có đầy đủ các loại thức ăn nước uống, phong cách buổi tiệc tối nay giống với tiệc buffet của phương Tây.Xuống xe, Trì Ngôn đi theo bên cạnh Tần Cố, lúc sắp đi vào sân thì Tần Cố bỗng giơ cánh tay về phía cậu.

Trì Ngôn sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.Tần Cố lên tiếng nhắc nhở: "Tay."

Trì Ngôn nghe vậy mới bất chợt nhận ra, tai cậu ửng đỏ, ngượng ngùng giơ tay khoác lấy cánh tay của anh.Hai người khoác tay nhau băng qua khoảng sân rộng, đám người đang nói cười thấy bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn sang, tầm mắt dừng trên hai cái tay đang khoác lấy nhau của họ.Lần đầu tiên Trì Ngôn thân mật với Tần Cố trước mặt nhiều người, hơn nữa những người này còn đều là họ hàng của hai nhà Tần và Lâm, cậu bắt đầu thấy căng thẳng, tư thế đi đường đều trở nên cứng nhắc.Lúc này, bàn tay phải của Tần Cố phủ lên lưng cậu, vuốt nhẹ một cái, như đang nói với cậu đừng lo lắng.Rõ ràng chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng chẳng hiểu sao Trì Ngôn lại thấy thả lỏng hơn nhiều.Lâm Uyển Vân nghe nói bọn họ tới, bà từ chỗ đám đông huyên náo ồn áo đi qua đón.

Hôm nay bà mặc một chiếc sườn xám màu trắng, bên môi thấp thoáng nụ cười mỉm tao nhã và khí chất.

Đi qua với bà có cả Tần Khiên, tầm mắt ông lướt về phía cánh tay của bọn họ, biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc như thường ngày.Tần Cố chào một tiếng, "Cha, mẹ."

Trì Ngôn vô thức rút tay về, cũng lễ phép chào hỏi: "Cha, mẹ."

Đã tự nhiên hơn lúc trước chút chút."

Về vừa đứng lúc, buổi tiệc còn chưa bắt đầu."

Lâm Uyển Vân mỉm cười, "Mấy hôm nay các con bận lắm nhỉ, hôm nay vừa vặn có thể thư giãn."

Tần Khiên vẫn như thường ngày, chỉ cần thấy Tần Cố là sẽ nghiêm mặt, giọng điệu có vẻ trách cứ, "Không biết về sớm hơn à, mọi người đều sắp đến đông đủ cả rồi."

"Sắp đủ rồi."

Lâm Uyển Vân không nhìn Tần Khiên, chỉ mỉm cười nhìn hai người trước mặt.

Bà tiếp lời: "Cô của A Cố vẫn chưa đến, vừa mới gọi điện thoại, nói phải một mất một lúc nữa."

Tần Cố dạ một tiếng, đang định dẫn Trì Ngôn đi, Tần Khiên lại nhìn anh nói: "Anh theo tôi qua đây một lát."

Nói xong, ông mặc kệ Tần Cố có đồng ý hay không, xoay người đi thẳng qua bên kia.Tần Cố đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.Trì Ngôn biết anh không yên tâm về mình, cậu nhìn về phía Tần Khiên đã đi xa, nhỏ giọng nói: "Anh đi trước đi."

Tần Cố ngước mắt nhìn cậu, cũng đè thấp giọng nói: "Ở bên ngoài chờ tôi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

Trì Ngôn gật đầu, "Dạ."

Hai người đứng gần nhau, lại nói chuyện nhỏ tiếng, trông như một đôi tình nhân nhỏ đang ghé đầu thủ thỉ, hoàn toàn quên mất Lâm Uyển Vân vẫn còn đang đứng trước mặt họ.Tần Cố theo Tần Khiên vào sảnh khách.

Trì Ngôn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thấp thoáng ý cười của Lâm Uyển Vân, cậu mất tự nhiên đáp lại bằng nụ cười, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ không dễ phát hiện."

Hôm nay Tiểu Ngôn ăn mặc đẹp trai quá đi mất."

Lâm Uyển Vân cười khen một câu, dẫn cậu tiến lên trước, vừa đi vừa nói: "Mẹ nghe A Cố nói mấy hôm trước con bị bệnh, thân thể khỏe hơn chưa?"

Trì Ngôn gật đầu, "Chỉ là cảm vặt thôi ạ, đã khỏe rồi, cảm ơn mẹ quan tâm."

Lâm Uyển Vân cong môi cười, "Nói cảm ơn xa lạ quá, người nhà quan tâm nhau là chuyện nên làm mà."

Nghe được hai chữ người nhà, Trì Ngôn sững sờ bất giác ngước mắt.

Cho nên, Lâm Uyển Vân đã chấp nhận cậu thật rồi, chấp nhận chuyện cậu và Tần Cố kết hôn.Có khách tới, Tần Khiên không có mặt, chỉ đành do Lâm Uyển Vân đi tiếp khách.

Trì Ngôn không đi theo, cậu đứng trước một chiếc bàn dài, tự rót cho mình một ly Champagne.Cậu bưng ly rượu, cúi đầu nhấp khẽ một ngụm.

Trong các vị khách có người đang đánh giá cậu, cậu giả vờ như không nhìn thấy.

Tuy quan hệ của cậu và Tần Cố không công khai, nhưng vừa nãy bọn họ thân mật đến vậy, người nhìn thấy tất nhiên đã đoán được.Cơ mà không ngờ, một bóng dáng quen thuộc chợt xông vào tầm mắt, "Đàn anh Trì?"

Chúc Gia Nam mặc một bộ âu phục thanh lịch, một tay cầm ly rượu đế cao, trông thấy Trì Ngôn đi qua thì chào hỏi như rất thân quen, "Trùng hợp ghê, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Trì Ngôn ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, nếu Chúc Gia Nam xuất hiện ở nơi này thì rất có khả năng cậu ta là thân thích của nhà họ Tần hoặc nhà họ Lâm.

Vốn cậu ta là con cháu nhà giàu, còn là người bản địa thành phố Thân, dù là họ hàng của nhà nào đều rất bình thường.Chỉ là cậu không ngờ được sẽ gặp mặt ở đây."

Em biết rồi."

Chúc Gia Nam thấy cậu sửng sốt, mỉm cười nói: "Anh là trợ lý của tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Khải Trú, trùng hợp thật, sếp Tần của Khải Trú là anh họ của em."

Trì Ngôn: ?Trì Ngôn: Anh họ?Lúc này Trì Ngôn đơ toàn tập luôn.Cậu chợt nhớ lại lần trước chạm mặt ở quán bar, Chúc Gia Nam nói anh họ cậu ta cũng tốt nghiệp ở đại học Thân.

Cho nên, người mà bọn họ nói thực ra là cùng một người hả?"

Đàn anh Trì?"

Chúc Gia Nam giơ tay lắc lắc trước mặt cậu, "Có phải bất ngờ lắm không?"

Trì Ngôn bị giọng nói của cậu ta kéo về lại hiện thực, cậu dời mắt, không thể không thừa nhận, "Ừm, rất bất ngờ."

Chúc Gia Nam cười tiếp lời: "Đây không phải nói rõ chúng ta rất có duyên phận à?"

Cậu ta cụng ly với Trì Ngôn, đứng cách cậu khá gần, đè thấp giọng nói: "Em mới tới, ngay ánh mắt đầu tiên đã thấy anh."

Trì Ngôn không đáp lời, đi đến chiếc bàn phía đối diện, ăn một miếng bánh ngọt trong đĩa.

Cậu vốn định không tiếng động kéo giãn khoảng cách với Chúc Gia Nam, ai ngờ được Chúc Gia Nam lại đi theo, rồi con đứng bên cạnh cậu.Lâm Uyển Vân đang chào hỏi khách khứa, Tần Cố không ở đây, ở nơi rộng lớn này cậu lại không quen biết một ai, không tiện làm ầm ĩ quá mức xấu hổ với Chúc Gia Nam."

Sao đàn anh Trì cũng tới đây?"

Chúc Gia Nam chủ động tìm đề tài, "Sếp Tần gọi anh tới hả?

Anh họ này của em lạnh lùng với không thích gần gũi người khác, nên đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.

Cực khổ anh theo bên cạnh anh ấy rồi."

Trì Ngôn vẫn không tiếp lời, lát sau ngước mắt hỏi ngược lại cậu ta: "Sao lúc trước không nghe cậu nói?"

"Không nghe nói sếp Tần là anh họ em ấy hả?"

Chúc Gia Nam cong khóe môi mỉm cười, nhìn Trì Ngôn chằm chằm, "Còn không phải vì đàn anh Trì không chịu cho em cơ hội đấy ư."

Nói tới đó còn nhướng mày với Trì Ngôn, "Lần này chắc hẳn đàn anh Trì không quên mang điện thoại đâu nhỉ?"

Đúng vào lúc này, giọng Tần Cố bất thình lình truyền tới từ sau lưng bọn họ, chậm rãi từ tốn, ẩn chứa sự lạnh lẽo như băng tuyết, vừa thấp vừa trầm."

Cậu muốn cơ hội gì?"

Chúc Gia Nam bưng ly rượu đế cao chậm rì rì quay người lại, thấy Tần Cố thì mím môi, ngượng ngùng gọi anh một tiếng.Tần Cố đứng trước mặt cậu ta lúc này đây cực kỳ giống một ngọn núi băng.Trì Ngôn sững sờ quay đầu, không ngờ được Tần Cố bất chợt xuất hiện sau lưng.

Cậu đón lấy tầm mắt của Tần Cố, có hơi chột dạ đi về phía anh rồi dừng lại."

Em..."

Ở trước mặt Tần Cố, Chúc Gia Nam thoáng cái chẳng còn khí thế gì.

Cậu ta liếc nhìn Trì Ngôn, gắng gượng mỉm cười trả lời: "Vừa nãy em chỉ đang nói chuyện phiếm với đàn anh Trì, đúng chứ?

Đàn anh Trì."

Trì Ngôn đang định lên tiếng, Tần Cố đã tiếp lời trước, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt không chút phập phồng.Tần Cố lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cậu gọi ai là đàn anh?"

Không chờ cậu ta trả lời, anh đã mặt không cảm xúc nhắc nhở cậu ta, "Gọi anh dâu."===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 36. Ghen


Edit: Lavender

***

Giờ đến phiên Chúc Gia Nam sững người.

Cậu ta nhìn Tần Cố, rồi lại nhìn sang Trì Ngôn, hai mắt mở to, miệng há ra, đơ người nói không nên lời."

Đàn..."

Bị Tần Cố nhìn đầy lạnh lẽo, Chúc Gia Nam nuốt một ngụm ngước bọt, lời đến bên môi kịp thời vòng ngược trở lại, cứ ấp a ấp úng nói không rõ lời, "Anh, anh dâu... chào anh dâu."

Trì Ngôn cũng sững người, đầu tiên là bất ngờ vì lời của Tần Cố, chẳng ngờ được anh lại giới thiệu mình với Chúc Gia Nam như vậy.

Tiếp đó là nghe được xưng hô của Chúc Gia Nam, toàn bộ khuôn mặt cậu đều nóng bừng, cả người đều không được tự nhiên.Bộ dáng ban nãy của Tần Cố như thể đang biểu thị quyền sở hữu của anh vậy.

Muốn nói cho Chúc Gia Nam biết, mình là người của anh.Trì Ngôn xấu hổ đỏ mặt rũ mắt, mấp máy môi, một lúc sau mới ừ khẽ một tiếng.Coi như thừa nhận thân phận anh dâu này.Bầu không khí nhất thời có hơi xấu hổ.May mà lúc này có người đi về phía bọn họ, người tới hình như là cô của Tần Cố, cũng chính là mẹ của Chúc Gia Nam.

Dáng vẻ của bà tao nhã, phong thái tự nhiên trang nhã."

Mẹ còn bảo con đi đâu nữa chứ, thì ra ở đây à."

Bà tới để tìm Chúc Gia Nam, thấy Trì Ngôn thì quan sát một lượt, tiếp đó mỉm cười nhìn về phía Tần Cố, "A Cố cũng ở đây à, chàng trai này là?"

Mỗi lần Trì Ngôn đứng trước mặt phụ huynh đều thấy rất căng thẳng, thấy Chúc Gia Nam há miệng, như là muốn ngăn cản mẹ của mình.

Cùng lúc đó, Tần Cố giơ tay vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, đẩy cậu tiến lên trước một bước."

Đây là cô của tôi."

Tần Cố giới thiệu, "Đây là tiên sinh nhà cháu, Trì Ngôn."

Tiên sinh nhà cháu...Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, lập tức làm rõ quan hệ của hai người.Theo lễ phép, Trì Ngôn tuy mất tự nhiên nhưng vẫn tiếp lời Tần Cố, chào hỏi một tiếng, "Cháu chào cô."

"Chào cháu.

A Cố, tiên sinh nhà cháu đẹp trai thật đấy."

Mẹ Chúc khen một câu, không truy hỏi tiếp, bà chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, "Chờ tổ chức hôn lễ thì đừng quên gửi thiệp mời cho cô nhé."

Tần Cố trả lời không chút do dự, "Vâng ạ."

Trì Ngôn nghênh đón ánh mắt của mẹ Chúc, thẹn thùng đáp lại bằng một nụ cười mỉm.Còn về hôn lễ của cậu và Tần Cố...Cậu chưa từng nghĩ về nó, bởi vì chưa từng dám nghĩ.Tiếp đó Tần Cố dẫn cậu đi làm quen một số người khác.

Anh thấy cậu bưng ly rượu thì nhỏ giọng nhắc nhở cậu uống ít một chút.

Bầu không khí của tiệc tối hòa thuận vui vẻ, tuy có khá nhiều người quan sát họ, nhưng chẳng ai hỏi nhiều, mỗi một câu đều biết chừng mực lúc nào thì ngừng.Thẳng đến sau đó có một vị khách tới.Đó là một người đàn ông trung niên nho nhã, mặc vest, đội mũ phớt, lúc đi ngang người họ thì mỉm cười gật đầu.Sự xuất hiện của ông khiến mọi người sôi nổi ghé mắt nhìn qua, tiếng đàn nhạc trong sân vẫn trầm bổng du dương, tiếng cười lại ít đi khá nhiều, dường như trong một thoáng chốc bầu không khí chợt đứng yên.Người đàn ông trung niên đi thẳng tới trước mặt Tần Khiên và Lâm Uyển Vân, cởi mũ phớt xuống, đưa quà qua, nói với Lâm Uyển Vân một câu, "Chào phu nhân."

Tiếp đó chào Tần Khiên một tiếng, "Anh rể."

Trì Ngôn vẫn luôn đi theo bên cạnh Tần Cố, cách bọn họ không xa không gần, hai chữ phía sau vừa khéo bay vào trong tai cậu.Theo cậu biết, mẹ của Tần Cố, Lâm Uyển Vân là con gái út của nhà họ Lâm, chỉ có anh trai chứ không có em trai.

Nhưng người đàn ông đó không chỉ gọi Tần Khiên là anh rể, còn xưng hô Lâm Uyển Vân là phu nhân...Trì Ngôn chợt nhớ ra, vào cái ngày đến cục Dân chính đăng ký kết hôn, lúc ăn cơm ở Cẩm Viên, Tần Cố từng nói với cậu, mẹ của anh là vợ kế của cha.

Chẳng trách người đó nhìn còn lớn tuổi hơn Lâm Uyển Vân, với lại tướng mạo không giống một chút nào.Nghĩ đến đây, Trì Ngôn bất chợt chuyển tầm mắt nhìn về bóng dáng cao lớn bên cạnh.Ánh mắt Tần Cố nhìn thẳng về trước, gương mặt chẳng có biểu cảm gì như mọi khi, như thể hết thảy đều không liên quan tới anh.

Nhưng Trì Ngôn lại cảm nhận được khí tức quanh người Tần Cố trở nên lạnh lẽo hơn từ sau khi người đó xuất hiện.Người đều đến đông đủ, mọi người tụ tập ở chiếc bàn dài chính giữa, vui vẻ vây xung quanh chúc mừng sinh nhật Tần Khiên, tiếng nhạc cũng trở nên tưng bừng hơn, toàn bộ khoảng sân đều là tiếng cười vui vẻ.Duy chỉ có Tần Cố im lặng không lên tiếng.Giai đoạn sau của buổi tiệc, Trì Ngôn và Tần Cố rời khỏi sân.

Hai người sóng vai tản bộ trên một con đường nhỏ trong vườn hoa đêm của Tần Công Quán.

Mấy ngọn đèn như những chú đom đóm sáng lấp lánh trên bãi cỏ, phía sân vườn đầu kia vẫn náo nhiệt vô cùng.Tần Cố uống chút rượu, trên người dính mùi rượu thoang thoảng, ánh sáng chiếu lên gò má nghiêng cao cao của anh, đường nét khuôn mặt rõ nét sắc bén, đáy mắt sâu kín, con ngươi rất sâu.Trì Ngôn chỉ yên lặng ở cạnh anh, giống như Tần Cố bên cạnh cậu lúc ở thành phố Cung, Tần Cố không nói, cậu sẽ không hỏi nhiều dù một chữ.Cậu biết, lúc tâm trạng một người không tốt thì thứ cần nhất là sự bầu bạn.Đi được một đoạn, Tần Cố mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói khá trầm thấp, "Còn nhớ mấy lời lúc trước tôi nói với em không?

Tôi vốn còn có một người anh trai, nhưng anh ấy đã qua đời rồi."

Trì Ngôn gật đầu, "Nhớ ạ."

"Anh ấy tên Tần Sơ, mẹ anh ấy là vợ đầu của cha tôi."

Tần Cố dừng một chút, rồi nói tiếp nửa câu sau, "Cũng là mối tình đầu của cha tôi."

Mối tình đầu của chủ tịch?Trì Ngôn hơi sửng sốt.

Cậu chỉ chớp chớp mắt, không cắt lời Tần Cố, tiếp tục nghe anh kể."

Bà ấy sinh ra anh trai không bao lâu thì qua đời, là mất vì bệnh.

Sau đó vì hợp tác gia tộc, nhà họ Tần và nhà họ Lâm liên hôn, mẹ tôi trở thành vợ kế của cha tôi."

Tần Cố rất hiếm khi nói nhiều đến vậy, cuối cùng anh nói: "Người vừa nãy là cậu của anh ấy."

Quả nhiên giống với suy đoán của Trì Ngôn.Nhưng cậu cứ thấy, Tần Cố có chuyện gì đó chưa nói với cậu.Có lúc cậu cho rằng, Tần Cố cách mình rất gần, như thể bọn họ là một cặp chồng chồng ngọt ngào ân ái.

Có lúc cậu lại cảm thấy, Tần Cố cách mình rất xa, như thể anh vĩnh viễn đều là vị cấp trên cao không thể với tới.Còn có một điều cậu không rõ, tại sao Tần Cố nói với cậu là không công khai quan hệ, nhưng ở buổi tiệc tối lại giới thiệu cậu là tiên sinh của anh, đồng thời dẫn cậu đi làm quen người thân của anh nữa.Gió đêm lành lạnh.Trì Ngôn hít sâu một hơi, nhích gần về phía Tần Cố, ngón tay khẽ nhúc nhích, chầm chầm thăm dò, chạm đến mu bàn tay của anh, nhưng rồi lại vô thức cong đầu ngón tay.

Còn chưa kịp chờ cậu lấy dũng khí thêm lần nữa, bàn tay nọ đã nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen.Mặt Trì Ngôn lập tức đỏ bừng.Hai người nắm tay đi trong vườn hoa gió đêm se se lạnh, hành lang phía trước sáng đèn, bọn họ cùng nhau bước lên bậc thang, lại không ngờ Chúc Gia Nam cũng ở đó, ba người nhìn nhau.Chúc Gia Nam liếc mắt nhìn đôi tay đan lấy nhau của hai người, chạm phải tầm mắt lạnh nhạt của Tần Cố, cậu ta gắng gượng nở nụ cười, "Em vừa mới từ đầu kia sang, không biết hai anh ở đây.

Anh, đàn... anh, anh dâu, hai anh cứ chậm rãi nói chuyện, em đột nhiên nhớ ra còn có việc, em đi trước nha."

Chúc Gia Nam nói xong thì xoay người rời đi, bước chân nhanh như một cơn gió.Còn lại hai người đứng yên tại chỗ nhìn nhau, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, Trì Ngôn bị anh nhìn tới xấu hổ, dời mắt đi trước.Tần Cố không buông tay, chỉ nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Chờ tiệc tối ở Tần Công Quán kết thúc, đưa tiễn khách khứa xong thì bọn họ mới bắt đầu trở về Ngự Cảnh Đình.

Ở trên xe, tài xế ở phía trước lái xe, Trì Ngôn với Tần Cố ngồi ở phía sau.Chắc do đêm nay hơi mệt, Trì Ngôn buông thả hơn thường ngày khá nhiều, lưng cậu tựa khẽ lên ghế dựa phía sau, không còn căng chặt người vì có Tần Cố ngồi bên cạnh nữa.Đèn hai bên đường rọi vào qua cửa sổ xe, phản chiếu quang ảnh loang lổ nhiều màu sắc.

Tiệc tối Trì Ngôn có uống chút Champagne, không uống say nhưng đầu vẫn hơi choáng váng.Cậu phát hiện tửu lượng của mình ngày càng kém hơn rồi.Lúc này, Tần Cố hỏi cậu: "Quen biết lúc nào?"

Đầu óc bị cồn rượu làm cho tê liệt có chút chậm chạp.

Trì Ngôn chớp chớp đôi mi dài, ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra Tần Cố đang chỉ cậu và Chúc Gia Nam, xem ra đối thoại của họ bị Tần Cố nghe thấy rồi.Trì Ngôn thành thật trả lời: "Quen ở quán bar."

Để tránh làm Tần Cố hiểu lầm, cậu giải thích thêm: "Chúc thiếu là bạn của bạn em, cũng học ở đại học Thân.

Nhưng chỉ giới hạn ở quen biết, em và cậu ta không hề qua lại."

Tần Cố chỉ ừ khẽ một tiếng, giọng không nghe ra được vui buồn, qua một lúc bất thình lình nói một câu: "Chẳng trách cậu ta gọi em là đàn anh."

Tài xế trên ghế lái nghe được đến đó vô thức liếc nhìn kính chiếu hậu, sợ bị Tần Cố phát hiện nên nhanh chóng thu hồi tầm mắt.Chẳng hiểu sao hắn lại thấy câu vừa rồi của sếp Tần nhà bọn họ nghe cứ chua chua.Trì Ngôn vì đầu óc choáng váng nên không hề phát hiện được, thuận theo lời của Tần Cố gật đầu, "Ừm, cho nên Chúc thiếu mới gọi em là đàn anh."

Nói xong, chợt cảm nhận được sắc mặt của người bên cạnh lạnh đi.Bầu không khí trong xe bỗng chốc yên tĩnh, làm Trì Ngôn hoài nghi phải chăng vừa nãy mình nói sai rồi.Cơ mà sau đó Tần Cố đều không lên tiếng nữa.

Mí mắt trên dưới của Trì Ngôn bắt đầu đánh nhau, bất giác tựa lên lưng ghế ngủ mất.Xe lái vào Ngự Cảnh Đình, Trì Ngôn vẫn chưa tỉnh, Tần Cố không gọi cậu dậy, chỉ là trước khi xe lái vào ga-ra đã nói với tài xế phía trước: "Dừng lại bên đường."

Tài xế dừng xe bên đường, Tần Cố bảo hắn về trước, một mình anh ở lại với người đang ngủ say ở phía sau.

Hôm nay ở tiệc tối theo bên cạnh anh lâu như vậy, chắc chắn cậu mệt chết rồi.Trì Ngôn đang ngủ hai mắt khép hờ, lông mi dài buông xuống nhìn y một cây quạt nhỏ, để lại bóng mờ thấp thoáng.

Cậu ngủ rồi mà tay vẫn đặt trên đùi, tư thế không tùy ý chút nào, trông rất ngoan.Tuy trong xe có mở hệ thống sưởi, Tần Cố vẫn tìm một chiếc chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Trì Ngôn.

Như là cảm nhận được động tĩnh, tay Trì Ngôn giật một cái, không cẩn thận rơi ra bên ngoài chăn.Tần Cố thấy vậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu nhét về lại trong chăn, vừa định chuẩn bị nhấc người thì đầu Trì Ngôn hơi nghiêng nghiêng, dựa về phía anh.Anh giữ nguyên tư thế ban đầu không nhúc nhích, để mặc Trì Ngôn dựa vào.

Phần tóc mái trước trán Trì Ngôn hơi loạn, Tần Cố liếc nhìn, giơ tay chỉnh lại cho cậu.Chờ phục hồi tinh thần, khuôn mặt trắng nõn ấy đã gần trong gang tấc, Tần Cố nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi áp sát tới gần cậu, hôn một cái rất khẽ, rất nhanh như chuồn chuồn lướt nước lên giữa vầng trán ấy.Đúngvào lúc này, Trì Ngôn lại khẽ nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt ra.

===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 37. Lời đồn


Edit: Lavender

***

Ánh sáng trong xe mờ tối, Trì Ngôn nhấc mở mí mắt, thoáng thấy giữa trán mát lạnh.Tần Cố ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu.

Trì Ngôn phát hiện mình đang dựa lên vai anh, cậu vội vàng ngồi thẳng người dậy.Hình như cậu lại mơ, giấc mơ giống hệt lần trước, khác biệt là lần này cậu mơ thấy Tần Cố hôn trán cậu."

Đến rồi ạ?"

Trì Ngôn dụi mắt, cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng trên người, giọng nhỏ xíu: "Cảm ơn..."

Vừa dứt lời, Tần Cố giơ tay về phía cậu, anh giúp cậu chỉnh lại mấy cọng tóc vểnh trên đầu, cậu không hề tránh né.Tần Cố thu tay lại, "Tôi lên trước lái xe."

Giờ Trì Ngôn mới nhận ra tài xế không còn đây nữa, không biết lúc cậu ngủ, Tần Cố đã phải đợi bao lâu.Cậu ngơ ngác gật đầu, "Dạ."

Tần Cố lái xe vào gara.

Trì Ngôn ngồi ở ghế sau, móc di động ra xem thời gian, đã trôi qua một tiếng từ lúc rời khỏi Tần Công Quán, cậu ngủ khoảng tầm 20 phút.Trì Ngôn nhấn vào khung chat với Kỳ Phi Dương, vốn định hỏi thăm hắn chút chuyện, nhưng mới gõ được mấy chữ đã lần lượt xóa đi, sau đó thoát ra khỏi khung chat.Hỏi thẳng thì rõ ràng quá.Thứ hai tới công ty, buổi trưa hai người gặp mặt ở căn tin thường lui tới.

Kỳ Phi Dương nói tới đôi cẩu nam nam sắp rời khỏi Khoa Tâm, bảo Trì Ngôn cẩn thận Từ Thu Niên lại tới tìm cậu.Trì Ngôn bất chợt nghĩ tới lời ngày đó Tần Cố nói với mình, bảo là nếu Từ Thu Niên còn tới tìm cậu thì cứ nói rằng mình có đối tượng rồi.Cậu ừ một tiếng, "Tớ biết rồi."

Trì Ngôn nhìn Kỳ Phi Dương, muốn nói lại thôi.Tối qua về nhà, cậu có lên mạng tra thử, chỉ tra ra được một vài thông tin vụn vặt.Nhà họ Tần là phú hào ở thành phố Thân.

Chủ tịch tập đoàn Tần Khiên từng có hai đời vợ, người vợ hiện tại là thiên kim của tập đoàn nhà họ Lâm.

Hai nhà Tần Lâm liên hôn thương nghiệp.

Con trai trưởng của Tần Khiên tên Tần Sơ, năm 18 tuổi qua đời vì tai nạn xe cộ.

Con trai thứ tên Tần Cố, hiện tại là CEO của khoa học kỹ thuật Khải Trú.Kỳ Phi Dương thấy cậu có lời muốn nói, bèn chủ động hỏi: "Sao vậy?

Bị tớ nói trúng rồi?

Cặn bã lại tới tìm cậu hả?"

"Không có..."

Trì Ngôn mím môi, thử dẫn dắt đề tài, "Mấy ngày nữa là sinh nhật của chủ tịch, sếp Tần bảo tớ chọn quà đưa tặng, tớ còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì."

Sắp sinh nhật chủ tịch là thật, còn về chuyện tặng quà thì Tần Cố không giao cho cậu, mà giao cho Lương Tự.

Quan hệ cha con của Tần Cố và chủ tịch vẫn luôn rất tệ."

À, chuyện này hả."

Kỳ Phi Dương suy nghĩ, "Có thể lựa theo sở thích của chủ tịch, tặng mấy thứ mà chủ tịch thích ấy."

Trì Ngôn làm bộ khó nghĩ nhíu mày, "Nhưng tớ không biết chủ tịch thích gì, với lại... hình như quan hệ giữa sếp Tần và chủ tịch không tốt cho lắm."

"Quan hệ của bọn họ đúng là không tốt lắm."

Kỳ Phi Dương nhìn cậu, có vẻ bất ngờ, "Ngôn Ngôn, đừng bảo giờ cậu mới biết nhé?"

Trì Ngôn tiếp lời hắn: "Lúc trước có nghe qua một ít, không quá rõ."

Sau đó cậu vờ như hỏi lại: "Cậu biết à?"

Kỳ Phi Dương gật đầu, "Tất nhiên tớ biết."

Cậu biết ngay mà, Kỳ Phi Dương rất nhanh nhạy với mấy tin drama của giới nhà giàu."

Ngôn Ngôn, cậu lại gần đây chút."

Kỳ Phi Dương vẫy tay với cậu, đè thấp giọng: "Tớ nói cho cậu biết, đó là bởi vì, sếp Tần nhà chúng ta là con trai thứ của chủ tịch, chủ tịch thích đứa con trai đầu hơn."

Trì Ngôn ngước mắt, "Tại sao?"

"Tất nhiên vì chủ tịch thích người vợ đầu của ông ấy hơn rồi."

Kỳ Phi Dương bổ sung: "Quên mất cậu không rõ, chủ tịch có hai đời vợ, vợ đầu đã qua đời rồi, con trai đầu của chủ tịch, cũng chính là anh trai của sếp Tần nhà chúng ta cũng đã qua đời."

Kỳ Phi Dương nói tiếp: "Tớ cũng nghe người khác nói, chủ tịch và vợ đầu là mối tình đầu, nhưng người lớn nhà họ Tần không chấp nhận vì không môn đăng hộ đối, sau đó có con mới miễn cưỡng chấp nhận.

Kết quả chẳng ai ngờ được, đứa bé mới ra đời không lâu thì vợ đầu của chủ tịch qua đời."

Đoạn này giống với Tần Cố kể cho cậu.Trì Ngôn nghe vậy, nhịn không được lầm bầm: "Nhưng... sếp Tần cũng là con của chủ tịch."

"Đúng là như vậy không sai."

Kỳ Phi Dương nhún vai, nói tiếp: "Nhưng phu nhân chủ tịch và chủ tịch là hôn nhân thương nghiệp, hơn nữa là do phu nhân chủ tịch tự nguyện."

Nói đến đó, Kỳ Phi Dương than khẽ một tiếng, "Trên mạng có câu, ai yêu trước là người đó thua trước, chắc là thế này nhỉ."

Trì Ngôn gật đầu, "Tớ hiểu rồi."

Cho nên chủ tịch không thích phu nhân chủ tịch, vậy nên cũng không có tình cảm gì với con của hai người.

Tần Cố đối với chủ tịch cũng vậy."

Hả?"

Kỳ Phi Dương nhìn Trì Ngôn đang mất tập trung, "Cậu hiểu gì cơ?"

Trì Ngôn vội phục hồi tinh thần, "Không, không có gì.

Tớ đã biết nên tặng quà gì rồi."

"Biết rồi thì tốt, mà chắc chắn sếp Tần sẽ không hỏi lại cậu đâu."

Kỳ Phi Dương nói tới đó, màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, hắn liếc mắt nhìn sang, giật mình, vội cầm lên, "Ngôn Ngôn, cậu mau đọc tin nhắn trong nhóm."

Trì Ngôn sững người, "Gì cơ?"

Kỳ Phi Dương đưa thẳng điện thoại qua cho cậu xem, căm giận nói, "Trong nhóm Hóng hớt của công ty ấy, bên trong có người bàn tán cậu, nói cậu dụ dỗ phú nhị đại."

Hắn nói tới đó thì trong đầu bỗng chốc xuất hiện một suy đoán, nhíu mày, "Đừng bảo là hai tên kia nhé?"

Nhớ tới ngày đó gặp phải Từ Thu Niên ở cửa quán bar, giọng điệu Kỳ Phi Dương càng thêm chắc chắc, "Chắc chắn là bọn chúng, ghê tởm quá đi mất."

Trì Ngôn trượt mở màn hình điện thoại, nhìn cuộc đối thoại trong nhóm.

Kiểu drama này dễ khiến người bàn tán nhất, chỉ mới mấy phút ngắn ngủi, trong nhóm đã nhảy ra tận mười mấy tin nhắn.Nhóm chat:'Trợ lý Trì dụ dỗ phú nhị đại?

Giả đúng không?''Không biết thật hay giả, dù sao có người nhìn thấy trợ lý Trì đi quán bar.''Chẳng phải tới quan bar uống rượu thôi à, có sao đâu chứ, người lớn cả rồi còn không thể có cuộc sống của riêng mình à?''Nhưng trợ lý Trì là trợ lý tổng giám đốc...''Trợ lý tổng giám đốc cũng là người mà, uống rượu thả lỏng không được hả?''Chỉ có tui mới biết, thì ra trợ lý Trì thích nam ư.

Áu áu áu, tui không còn cơ hội nữa rồi.'Tuy rằng có người bàn tán, nhưng phần lớn đều đứng về phía cậu.

Dù sao thì người đầu tiên quăng tin tức này ra, chỉ gửi mỗi tin đó xong thì lặng luôn chưa thấy xuất hiện lại."

Chắc chắn là cặp đôi cặn bã với con giáp 13 đấy."

Kỳ Phi Dương cắn răng nói, tiếp đó nhìn sang cậu hỏi: "Ngôn Ngôn, cậu định làm thế nào?"

Trì Ngôn suy nghĩ chốc lát, "Cứ xem tình hình trước đã."

Bây giờ mọi người đều đang nói thay cậu, có vài thứ càng giải thích càng nói không rõ.

Với lại, cậu không có chứng cứ chứng minh lời đồn này do ai truyền ra.Trở lại Phòng Tổng giám đốc, lúc đi ngang qua phòng trà, đồng nghiệp đang nghỉ ngơi bên trong thấy cậu đi tới đều vô thức liếc mắt nhìn cậu, chắc bọn họ đọc được drama trong nhóm Hóng hớt rồi.Trì Ngôn không để ý mấy lời bàn tán này, gần tới cuối năm công việc rất bận, cậu chẳng có thời gian hóng đâu, chỉ có trong lúc nghỉ xả hơi giữa giờ mới nhấn vào nhóm xem thử.Cái người gửi tin ban đầu có xuất hiện thêm lần nữa, trong nhóm lại bàn tán xôn xao, nhưng mọi người đều bận làm việc, người bàn tán rõ ràng ít hơn lúc trưa rất nhiều, còn có người trực tiếp @ người đó nói chuyện.Trì Ngôn biết, người này là Kỳ Phi Dương.Bởi do Kỳ Phi Dương dẫn dắt, mọi người bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với người lan truyền lời đồn, chắc thấy tình thế không đúng nên lặn mất tăm khỏi nhóm luôn.Không tới nửa ngày, khúc nhạc dạo này bèn kết thúc.Chỉ là một chuyện nhỏ, đối phương không đạt được mục tiêu, thế nên Trì Ngôn không nói chuyện này cho Tần Cố.

Trong khoảng thời gian này hầu như mỗi tối Tần Cố gần đều phải tăng ca, cậu không muốn dùng chuyện nhỏ này đi làm phiền anh.Buổi tối cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm, Tần Cố bất thình lình hỏi cậu một câu: "Công việc hôm nay thế nào?"

Giọng điệu rất đỗi bình thường, nhưng thường sau khi về nhà, Tần Cố ít khi nhắc tới chuyện công việc với cậu lắm.Trì Ngôn ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Vẫn ổn ạ."

Tần Cố nhìn cậu, ừ một tiếng, dường như có lời muốn nói, nhưng sau cùng chỉ nói ba chữ: "Vậy thì tốt."

Cơm nước dọn dẹp xong xuôi, Tần Cố đến phòng sách như mọi khi, Trì Ngôn không đi tắm rửa ngay, mà đi chuẩn bị bữa khuya cho Tần Cố.Chắc do ban ngày nghe được mấy lời Kỳ Phi Dương nói, Trì Ngôn đột nhiên hiểu ra, tại sao mỗi lần Tần Cố và chủ tịch gặp mặt thì bầu không khí đều rất căng thẳng.So sánh với Tần Cố, Trì Ngôn cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều.

Cậu có được một tuổi thơ khá hoàn chỉnh, tuy cha mẹ ly hôn, nhưng Trì Nguyệt Hoa dành tất cả tình yêu cho cậu, dù cậu lựa chọn thế nào đi nữa thì Trì Nguyệt Hoa vĩnh viễn ủng hộ cậu.Nhưng Tần Cố thì khác, anh là con thứ nhà họ Tần, thân phận này đã quyết định anh không được tự do.

Anh sinh ra trong giàu sang quyền thế, đã định sẵn anh cần phải gánh vác một vài thứ mà anh không muốn gánh vác, anh không có lựa chọn nào khác cả.Trì Ngôn kiếm video trên mạng, học cách làm trên đó, nấu một nồi cơm rượu nếp, vì từng nấu cùng với Tần Cố nên lúc thực hành không quá khó.Cậu múc một chén mang đến phòng sách.

Cậu tới trước cửa phòng sách, cong ngón tay gõ nhẹ cửa.Bên trong truyền ra tiếng vào đi, Trì Ngôn một tay mở cửa.

Tần Cố đang ngồi trước bàn cúi đầu, nghe tiếng cửa mở thì ngẩng đầu lên, đón lấy cái chén trong tay cậu.Nhìn thấy cơm rượu nếp trong chén, đôi mắt sâu thẳm của Tần Cố sáng lên: "Em nấu?"

Trì Ngôn gật đầu, có hơi mất tự nhiên, "Học nấu theo video trên mạng, không biết mùi vị thế nào."

"Tôi nếm thử."

Tần Cố cầm lấy muỗng, nếm thử một miếng, anh ngước mắt nhìn cậu, "Ngon lắm, cảm ơn Ngôn Ngôn."

Mỗi lần mặc kệ cậu nấu gì đi nữa, Tần Cố đều sẽ đặc biệt khen ngợi cậu.

Trì Ngôn cũng thấy rất thỏa mãn."

Anh ăn từ từ nhé."

Trì Ngôn nói: "Em ra ngoài trước."

Tần Cố không đáp lời, nhìn cậu rồi chợt lên tiếng hỏi: "Em có lời gì muốn nói với tôi không?"

Trì Ngôn bị hỏi hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ chốc lát, mờ mịt lắc đầu, "Không có..."

Tần Cố không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Trì Ngôn ra khỏi phòng sách đóng cửa, lúc đóng cửa cậu mới chợt nghĩ ra, chẳng lẽ Tần Cố muốn nói tới chuyện tối qua à?Nhưng cậu đã ra ngoài mất rồi.Trì Ngôn tắm rửa xong xuôi đi ra thì Tần Cố vẫn còn đang ở phòng sách.

Điện thoại để ở phòng khách chợt rung động, cậu tùy tiện lau đầu, nhìn cái tên Kỳ Phi Dương trên màn hình, áp điện thoại tới bên tai.Kỳ Phi Dương rất ít khi gọi điện thoại cho cậu, chắc là có chuyện gấp gì đó.Quả nhiên vừa mới bắt máy, tiếng Kỳ Phi Dương lập tức truyền tới, giọng điệu cực kỳ kích động."

Ngôn Ngôn, cậu xem tin nhắn trong nhóm chưa?

Nhóm công ty.

Tớ biết ngay chuyện hôm nay quả nhiên do đôi cẩu nam nam đó bày ra!"

Trì Ngôn nghe tới đó vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn hiểu được đại khái.

Cậu đang chuẩn bị nhấn vào VX, đúng lúc này, cửa phòng sách mở ra, Tần Cố từ bên trong đi ra phòng khách.Tần Cố không chú ý tới cậu đang nghe điện thoại, thấy cậu ở phòng khách thì lên tiếng hỏi cậu: "Sao vẫn còn chưa nghỉ ngơi?"

"Một lát nữa ạ."

Trì Ngôn chỉ vào di động, "Bạn gọi điện thoại."

Tần Cố ừ một tiếng.Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu vốn đang cực kỳ kích động của Kỳ Phi Dương chợt nhỏ đi.

Hắn nhỏ giọng hỏi cậu: "Ngôn Ngôn, vừa nãy là bạn cùng phòng đó đó hả?"

Trì Ngôn không hề phát hiện có chỗ nào không đúng, đáp lời: "Ừm, là anh ấy."

Kỳ Phi Dương yếu ớt mở miệng: "Cậu có cảm giác được, giọng anh ta nghe rất giống của sếp Tần không?"===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 38. Chuyện của em, không phải chuyện nhỏ


Edit: Lavender

***

Nghe hắn nhắc tới Tần Cố, trái tim Trì Ngôn trở nên căng thẳng theo.

Cậu nắm chặt điện thoại, nhìn về phía Tần Cố, giả bộ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Giống hả?"

"Giống."

Kỳ Phi Dương kích động nói: "Giống quá đi mất, suýt chút nữa tớ cho rằng người vừa nói chuyện là sếp Tần luôn á, dọa tớ giật cả mình."

Nói xong tự mình tiếp lời: "Tất nhiên, điều đó là không thể nào, bạn cùng phòng của cậu sao có thể là sếp Tần được."

Trì Ngôn sờ mũi, chột dạ ừ một tiếng, lặng lẽ dời đề tài, "Vừa nãy cậu nói, chuyện hôm nay là do bọn họ làm?"

"Đúng, là cái tên Kỷ Nhiễm ấy, vừa nãy cậu ta gửi tin nhắn thừa nhận trong nhóm công ty rồi."

Sự chú ý của Kỳ Phi Dương thành công bị dời đi, "Cậu ta còn nói, ngày mai sẽ tự mình xin lỗi cậu.

Tớ muốn xem xem cậu ta xin lỗi thế nào, cậu mau vào xem đi, tớ cúp máy trước."

Trước khi cúp máy, Kỳ Phi Dương lại cảm thán một câu: "Giọng anh bạn cùng phòng của cậu cực giống của sếp Tần luôn."

Không phải giống, là chính chủ luôn đấy.Tất nhiên lời này Trì Ngôn không nói ra miệng.

Cậu nghe theo lời Kỳ Phi Dương nhấn vào nhóm VX của công ty, Kỷ Nhiễm tag thẳng tên cậu trong nhóm, đồng thời còn nhắn một đoạn xin lỗi.Kỷ Nhiễm:'Tôi âm thầm bôi nhọ trợ lý tổng giám đốc Trì Ngôn ở công ty, gây ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta.

Tại đây tôi muốn nói với anh ta một tiếng, xin lỗi.Ngày mai tôi sẽ tự mình nói xin lỗi với trợ lý Trì.'Hệt như Kỳ Phi Dương nói, Kỷ Nhiễm quả nhiên thừa nhận trong nhóm công ty.

Cùng lúc đó, tin nhắn trong nhóm Hóng hớt nhảy ra liên tục.Mọi người không nhắn trong nhóm công ty, chạy hết sang nhóm nhỏ Hóng hớt bàn tán.Nhóm chat:'Là cậu ta?

Tự dưng thấy chẳng kỳ lạ nữa.''Người này là ai vậy?

Người công ty chúng ta à?

Chưa từng nghe nói bao giờ.''Là tiểu thiếu gia ở bên Khoa Tâm.''Thật hay giả vậy.''Trợ lý Trì có đắc tội cậu ta à?

Sao cậu ta lại ngấm ngầm bôi nhọ người ta.''Chắc là do ghen ăn tức ở ấy mà.''Có điều, sao cậu ta lại chủ động nhảy ra xin lỗi nhỉ, tui không ngờ được luôn á.'Trì Ngôn cũng đang cảm thấy bất ngờ.Kiểu người mắt cao hơn đầu như Kỷ Nhiễm, sao có thể chủ động xin lỗi cậu được...Trong đầu cậu bỗng bật nhảy ra một suy đoán, vô thức nhìn về phía Tần Cố đầu bên kia phòng khách.

Tần Cố đang đứng trước bàn uống nước, bị cậu nhìn, anh quay đầu nhìn sang, đối diện với tầm mắt của cậu.Tần Cố vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chuyện hôm nay... anh cũng biết à?"

Trì Ngôn thả chậm giọng nói, lựa chọn hỏi thẳng anh: "Là anh giúp em giải quyết?"

Tần Cố không phủ nhận, chỉ nói với cậu: "Về sau dù cho xảy ra chuyện gì, đều phải nhớ lập tức nói cho tôi biết, được chứ?"

Giờ Trì Ngôn mới rõ, tại sao vừa nãy Tần Cố lại hỏi cậu có chuyện gì muốn nói với anh không.

Tần Cố đã sớm biết hết rồi, anh chỉ đang chờ cậu chủ động nói cho anh biết."

Dạ..."

Cậu đáp ứng, mím môi, tiếp đó giải thích: "Em chỉ không muốn dùng chuyện nhỏ nhặt này để làm phiền anh."

Vừa dứt lời, Tần Cố đứng phía đối diện bất ngờ giơ tay chỉnh lại mái tóc hơi lộn xộn của cậu, ngón tay thon dài từ đuôi tóc lướt khẽ qua, nhéo nhẹ lên tai cậu một cái.Tần Cố nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, khẽ nhếch môi mỏng, giọng điệu từ tốn: "Chuyện của em, không phải chuyện nhỏ."

Tai Trì Ngôn thoắt cái đỏ bừng, thoáng chốc cậu đã vùi đầu không dám nhìn anh.

Cậu chỉ thấy nơi mà bàn tay đó lướt qua đều nóng bỏng như lửa đốt, lỗ tai vốn đã mẫn cảm đỏ như sắp nhỏ máu.Chính lúc này, bóng dáng cao lớn trước mặt chợt cúi người áp sát về phía cậu, từ từ tới gần, một nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi hạ xuống trán của cậu.Cảnh tượng y hệt trong giấc mơ.Đầu óc của Trì Ngôn bỗng chốc trở nên trống rỗng.Đôi môi ấy nhanh chóng rời khỏi trán cậu, mặt Trì Ngôn thì lại đỏ bừng.

Cậu bị nụ hôn đột ngột này làm cho sững sờ tại chỗ, nhịp tim đập không theo quy tắc, nảy nhanh liên hồi trong lồng ngực.Cả đầu óc chỉ toàn là nụ hôn vừa nãy."

Em... em..."

Trì Ngôn há miệng, bất giác trở nên cà lăm, giọng nói để lộ sự xấu hổ, "Em buồn ngủ rồi... em đi ngủ trước đây... ngủ ngon..."

Nói xong, cậu không dám ngước mắt, cúi đầu xoay người rời khỏi Tần Cố, hệt như một chú thỏ con hốt hoảng bỏ chạy.Tần Cố nhìn bóng dáng của cậu, hơi cong môi, nói khẽ một tiếng: "Ngủ ngon."

Thỏ con của anh xấu hổ rồi....Khoa Tâm đến Khải Trú trao đổi học tập đã tới giai đoạn cuối.

Hôm sau tới công ty, Trì Ngôn mới biết được lần trao đổi này kết thúc sớm qua miệng các đồng nghiệp.

Tất cả nhân viên của Khoa Tâm đều về công ty của họ.Cậu đi pha cà phê cho Tần Cố, vừa lúc nghe được có đồng nghiệp nói chuyện phiếm ở phòng trà."

Nghe nói bởi vì chuyện hôm qua đấy."

"Sếp Tần là người trong mắt không dung được hạt cát, chẳng phải cậu ta đáng đời lắm sao, lại dám bôi nhọ trợ lý Trì của chúng ta."

"Tôi nghe có người nói, không chỉ bởi vì chuyện này đâu, còn bởi vì cậu ta dựa quan hệ để vào Khoa Tâm, e rằng lần này về còn không ở lại được Khoa Tâm ấy chứ."

"Trợ lý Trì đâu có qua lại gì với cậu ta, sao cậu ta lại đi bôi nhọ trợ lý Trì nhỉ?"

"Chuyện này thì tôi không biết, ai mà hiểu cho được suy nghĩ của mấy kẻ tiểu nhân chứ."

Chờ Trì Ngôn đi vào, âm thanh bên trong như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên biến mất tăm.Cậu giả vờ như không nghe thấy, tự nhiên chào hỏi bọn họ, im lặng pha cà phê.Cậu cũng không hiểu tại sao nè, khả năng duy nhất là bởi vì Từ Thu Niên, bởi vì trước đó Từ Thu Niên có tới tìm cậu.Trì Ngôn đưa cà phê vào văn phòng tổng giám đốc, tiện thể để văn kiện trên bàn làm việc luôn.

Cả đường cậu đều cúi gầm đầu, không nhìn Tần Cố cái nào, nhưng có thể cảm nhận được Tần Cố đang nhìn cậu.Nụ hôn tối qua như một giấc mơ, hôm qua Trì Ngôn nằm trằn trọc trên giường thật lâu vẫn không ngủ được, cứ luôn nghĩ mãi, rốt cuộc nụ hôn đó có nghĩa là gì.Là an ủi hay là..."

Cậu ta tới xin lỗi em rồi?"

Giọng Tần Cố bất chợt kéo tâm trí đang bay xa của cậu về.Trì Ngôn lập tức phục hồi tinh thần, vẫn không nhìn anh, trả lời đúng như sự thật: "Vẫn chưa ạ."

Tần Cố ừ một tiếng, nói câu đã biết, vẫy tay với cậu, "Em đi làm việc đi."

Lúc cậu xoay người, anh bất thình lình bổ sung một câu: "Đừng nghĩ nhiều."

Đừng nghĩ nhiều gì cơ?Nụ hôn đêm qua ấy hở?Trì Ngôn gật đầu, ra ngoài khẽ khàng đóng cửa văn phòng lại.Lúc sắp đến giờ nghỉ trưa, Kỷ Nhiễm mới tới Khải Trú tìm cậu, nhờ lễ tân gọi điện thoại cho cậu, nói mình chờ ở dưới sảnh công ty.Điện thoại là bên lễ tân gọi giúp, Trì Ngôn lúc mới đầu không biết là cậu ta, thẳng đến khi ra khỏi thang máy, từ xa nhìn thấy bóng dáng chờ nơi cửa công ty thì mới biết người tìm cậu là Kỷ Nhiễm.Cậu còn tưởng Kỷ Nhiễm sẽ không tới nữa chứ.Trì Ngôn đi thẳng qua, cậu không muốn nhiều lời với Kỷ Nhiễm, cũng không có gì muốn nói với cậu ta, chỉ muốn nghe xin lỗi xong rồi lập tức trở lại.Kỷ Nhiễm tới một mình, viền mắt ửng đỏ, nhìn qua có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.

Người từ trong công ty bước ra đều vô thức quan sát bọn họ, Kỷ Nhiễm liếc nhìn bên ngoài, tỏ ý bọn họ đi ra ngoài rồi lại nói.Trì Ngôn vẫn đứng yên không nhúc nhích, "Có lời gì thì nói ngay ở đây đi."

Rõ ràng cậu ta tới để xin lỗi, không chỉ bảo Trì Ngôn xuống dưới, bây giờ còn muốn cậu đi ra ngoài nói chuyện.Sắc mặt Kỷ Nhiễm thay đổi, chắc là thấy mất mặt, quay ngoắt mặt sang một bên, ánh mắt nhìn qua chỗ khác, một lúc lâu sau mới cúi người về phía cậu."

Xin lỗi, tôi không nên bôi nhọ sau lưng anh, cũng không nên chen chân vào tình cảm của hai người, tôi xin lỗi anh."

Đã không còn sự đắc ý của trước kia nữa.Nghe cậu ta nói xong, Trì Ngôn ừ một tiếng, miễn cưỡng xem như chấp nhận.

Cậu vừa định quay người rời đi, Kỷ Nhiễm phía sau nói một câu."

Tôi và Từ Thu Niên đã chia tay rồi."

Trì Ngôn khựng lại, không nói chuyện, sau đó đi thẳng một mạch không thèm ngoảnh đầu.Mặc kệ bọn họ thế nào đều không liên quan gì tới cậu cả.Trì Ngôn đi vào thang máy, chuyện Kỷ Nhiễm tới xin lỗi cậu đã lan truyền trong nhóm, cậu chỉ liếc nhìn một cái, sau đó thoát ra, chuyển sang gửi tin nhắn cho Kỳ Phi Dương.[Trì Ngôn: Vừa nãy Kỷ Nhiễm tới xin lỗi rồi.]Hình như Kỳ Phi Dương đang bận, qua một lúc mới trả lời.[Kỳ Phi Dương: Buổi chiều mới tới?

Cậu ta còn biết xấu hổ nên chọn vào thời gian này à.][Kỳ Phi Dương: May mà tớ không ở công ty, chứ không tớ đã tới xem rồi.]Nghe hắn nói không ở công ty, Trì Ngôn tiện thể hỏi một câu.[Trì Ngôn: Cậu đi đâu vậy?][Kỳ Phi Dương: Chị đại bảo tớ ra ngoài làm chút chuyện, bây giờ còn ở trên đường nè.]Kỳ Phi Dương gõ xong câu này, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng bên cạnh, bèn đứng dậy nhường chỗ.

Chỗ ngồi hai bên trên tàu điện ngầm đã ngồi đầy người, hiện tại không phải giờ cao điểm đi làm đi học, chỉ có lác đác vài người đứng.Hắn nhường chỗ cho một dì ăn diện khá mốt, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, gương mặt trông khá quen như thể từng gặp đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ nổi.Trì Nguyệt Hoa cười nói: "Cảm ơn cậu đẹp trai, hay là ngồi cùng nhau nhé?"

Kỳ Phi Dương cũng mỉm cười theo, "Không sao ạ, dì ngồi đi, cháu sắp tới trạm rồi."

"Vậy thì cảm ơn cháu."

Trì Nguyệt Hoa quan sát hắn, tầm mắt lướt qua thẻ nhân viên Kỳ Phi Dương đeo trên cổ, bất giác nhìn lâu hơn, "Cháu cũng làm việc ở công ty này à?"

Bà không tới thành phố Thân một mình, là tới cùng với nhóm chị em nhảy quảng trường, muốn cho Trì Ngôn một bất ngờ, nên trước khi tới không báo cho cậu.Logo trên thẻ nhân viên này rất quen mắt, Trì Nguyệt Hoa nhìn một lúc lâu, mới nhớ ra nó giống hệt avatar VX của Tần Cố.

Cậu đẹp trai trước mắt đây có khả năng làm chung một công ty với Ngôn Ngôn nhà bà."

Hả, đúng ạ."

Kỳ Phi Dương gật đầu, "Dì cũng làm ở đây?"

Trì Nguyệt Hoa vội lắc đầu, "Dì không làm ở đây, con trai dì cơ.

Nó tốt nghiệp đại học Thân xong thì phỏng vấn vào công ty này luôn, bây giờ đang đi làm ở đây, mấy tháng gần đây vừa được thăng chức."

Trì Nguyệt Hoa thích nói chuyện với người khác, Kỳ Phi Dương lại là tên gặp ai cũng thân quen, hai người cứ vậy bắt đầu trò chuyện với nhau."

Trùng hợp vậy ạ, cháu cũng tốt nghiệp ở đại học Thân."

Kỳ Phi Dương tiếp lời: "Cháu tốt nghiệp năm ngoái, cậu ấy thì sao ạ?"

Trì Nguyệt Hoa nghe xong, hai mắt sáng ngời, "Nó cũng vậy."

Nói tới con trai nhà mình, trên mặt Trì Nguyệt Hoa tràn đầy ý cười, "Nó vừa mới kết hôn không lâu.

Dì và mấy chị em tới thành phố Thân chơi, vừa lúc tới thăm nó."

Kỳ Phi Dương gật đầu à một tiếng, "Có cần cháu liên hệ với cậu ấy giúp không ạ?

Có điều lát nữa cháu có việc, làm xong mới về công ty."

Trì Nguyệt Hoa vội nói không cần, "Nó không biết dì tới."

Kỳ Phi Dương lập tức hiểu ra, "Dì muốn cho cậu ấy một bật ngờ?"

"Ầy, đúng."

Trì Nguyệt Hoa cong môi, "Lần trước có gửi đồ cho nó, dì biết chúng nó sống ở đâu.

Hai đứa nó đều đang đi làm, bây giờ chắc đang bận lắm, dì không đi quấy rầy chúng nó đâu."

Kỳ Phi Dương nói được ạ, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu ấy họ gì, không chừng cháu quen đó."

Trì Nguyệt Hoa nói: "Con trai dì họ Trì*, thủy ba nét, ghép với một chữ dã.

Công ty các cháu nhiều người, chắc họ này rất thường gặp."(*Họ Trì 池 kết hợp chữ Thủy ba nét 氵 và chữ Dã 也)Tốt nghiệp cùng năm với hắn, làm chung một công ty, mấy tháng gần đây vừa mới được thăng chức, họ Trì...Hình như trùng khớp quá thì phải.Kỳ Phi Dương sững sờ, có chút không dám tin, sau đó hắn bật thốt lên: "Cậu ấy... tên Trì Ngôn?"===
 
Sau Khi Chia Tay, Tôi Với Ông Chủ Cưới Vội - Biệt Tụ
Chương 39. Sẽ không có chuyện gì


Edit: Lavender

***

Trì Ngôn nói chuyện với Kỳ Phi Dương xong thì trở lại Phòng Tổng giám đốc làm việc tiếp, khi lần nữa nhận được tin nhắn của Kỳ Phi Dương là đã trôi qua nửa tiếng.Cậu lướt nhìn, cả người sửng sốt, mắt nhìn chằm chằm mấy con chữ trên màn hình, qua một lúc vẫn chưa hồi phục tinh thần.Có đồng nghiệp tới đưa văn kiện, gọi một tiếng: "Trợ lý Trì?"

Trì Ngôn vội ngẩng đầu đáp lời, lấy lại chút tinh thần.

Cậu chờ đồng nghiệp đi xong thì tiếp tục nhìn tin nhắn Kỳ Phi Dương gửi tới.[Kỳ Phi Dương: Vừa nãy tớ gặp được dì Trì trên tàu điện ngầm đó.][Kỳ Phi Dương: Dì ấy tới thành phố Thân chơi, nói muốn đi thăm cậu.]Phản ứng đầu tiên của Trì Ngôn là, Trì Nguyệt Hoa tới thành phố Thân lúc nào, sao cậu không biết.

Phản ứng thứ hai là, nếu Kỳ Phi Dương gặp mặt bà, chuyện cậu và Tần Cố kết hôn chẳng phải bại lộ rồi sao.Cậu không biết hai người đã nói những gì, nhập tới nhập lui trong khung chat mấy lần, sau cùng mới nhấn gửi, hỏi ngược lại hắn.[Trì Ngôn: Cậu chắc chắn là bà ấy chứ?][Trì Ngôn: Bà ấy không nói với tớ sẽ tới thành phố Thân.]Lúc cậu học đại học, Trì Nguyệt Hoa chưa từng tới thành phố Thân, với cả bà chưa từng gặp mặt Kỳ Phi Dương.

Nếu Kỳ Phi Dương trả lời là không chắc chắn, vậy cậu vẫn còn cơ hội lừa gạt cho qua.Ai ngờ, Kỳ Phi Dương trả lời rất nhanh.[Kỳ Phi Dương: Chắc chắn luôn.

Dì ấy nói con trai mình làm việc ở Khải Trú, tên tuổi đều khớp hết mà.][Kỳ Phi Dương: Cơ mà cậu yên tâm, tớ không nói chúng ta là bạn, chỉ nói chúng ta là đồng nghiệp trong công ty.]Đọc tới đây, Trì Ngôn thoáng thở phào nhẹ nhõm, cơ mà tin nhắn tiếp theo lại khiến cậu sững người.[Kỳ Phi Dương: Dì không nói mình tới thành phố Thân là vì muốn cho cậu một bất ngờ, tính tới thẳng chỗ cậu ở chờ cậu luôn.][Kỳ Phi Dương: Dì ấy còn nói, cậu kết hôn rồi.]Quả nhiên hắn đã biết.Trì Ngôn rep một chuỗi dấu lửng: ...Nhưng mà cậu nhanh chóng nghĩ tới một chuyện, Trì Nguyệt Hoa tới nơi cậu ở?

Tới đâu?

Chẳng lẽ là Ngự Cảnh Đình?

Sao bà biết được?Chờ đã...

Trì Nguyệt Hoa từng gửi đồ cho bọn họ...Lúc ấy cậu không nghĩ nhiều nên đã gửi địa chỉ nhà Tần Cố, cậu không ngờ được Trì Nguyệt Hoa sẽ chú ý tới chi tiết này, nói một cách chính xác, cậu không ngờ được Trì Nguyệt Hoa sẽ tới thành phố Thân tìm cậu.Trên VX, Kỳ Phi Dương còn đang gửi tin nhắn truy hỏi cậu.[Kỳ Phi Dương: Thành thật khai báo, đăng ký kết hôn lúc nào?][Kỳ Phi Dương: Đối tượng kết hôn là ai?

Tên gì?

Người đó tớ quen không?][Kỳ Phi Dương: Thế mà dám lén lút kết hôn, còn xem nhau là bạn bè nữa không hả?]Trì Ngôn vẫn còn đang thất thần.Cậu trả lời tin nhắn.[Trì Ngôn: Làm việc xong sẽ nói cho cậu.]Trả lời xong, Trì Ngôn cầm điện thoại và văn kiện đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, hít thở sâu rồi gõ cửa.Tần Cố mời vào, cậu nhẹ nhàng tay chân đẩy cửa đi vào.

Tần Cố bên trong vẫn đang trao đổi với bên đối tác, Trì Ngôn lễ phép chào hỏi một tiếng, đưa văn kiện cho Tần Cố.Cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, Trì Ngôn đưa văn kiện xong vẫn đứng chờ bên cạnh Tần Cố không rời đi.

Hai tay cậu đan vào nhau đặt trước người, lúc sốt ruột sẽ vô thức chà ngón tay.Chẳng bao lâu, Tần Cố kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh nhìn ra được Trì Ngôn tìm mình có việc gấp, bằng không sẽ không tiến vào lúc giữa chừng, chờ đưa tiễn đối tác rời đi xong, bèn giữ cậu lại văn phòng.Tần Cố hỏi thẳng cậu: "Xảy ra chuyện gì?"

Trì Ngôn mím môi, nói: "Mẹ em tới thành phố Thân rồi."

Dừng một lát, nói tiếp: "Lần trước gửi đồ có gửi địa chỉ cho bà, bây giờ bà đang trên đường tới Ngự Cảnh Đình, làm sao bây giờ?"

So sánh với cậu, Tần Cố bình tĩnh hơn rất nhiều.

Anh bình tĩnh vỗ nhẹ lên vai cậu, "Đừng lo lắng, bây giờ chúng ta trở về."

"Nhưng còn chưa tới giờ tan làm..."

Trì Ngôn nhìn anh, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, "Không sao chứ ạ?"

Tần Cố giơ tay vuốt lên chân mày nhíu chặt của cậu, thong dong bình tĩnh, "Không sao."

Nói xong, anh xoa đầu cậu, "Chúng ta đi thôi."

Trong lòng Trì Ngôn lúc này đang có chuyện nên không chú ý tới động tác nhỏ của Tần Cố.

Cậu gật đầu theo anh ra khỏi văn phòng.Cậu vẫn chưa nói với Tần Cố rằng Kỳ Phi Dương đã biết chuyện cậu kết hôn, cũng không biết bây giờ Trì Nguyệt Hoa đã đến đâu rồi.Chuyện này đột ngột quá đi mất.Khiến cậu chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.Trì Nguyệt Hoa theo như địa chỉ gửi đồ chuyển phát nhanh lần trước, bắt xe tới gần khu Ngự Cảnh Đình."

Là ở đây à?"

Bà ngồi trên xe nhìn ra ngoài, trông thấy tòa nhà cao chót vót giữa khu xanh biếc bên ngoài, hỏi tài xế lái xe, "Đây chính là Ngự Cảnh Đình?"

"Ở ngay phía trước, đây là khu nhà cao cấp nhất ở thành phố Thân chúng tôi đấy, tuyệt đối không sai được."

Tài xế liếc nhìn bà, "Người thân của chị sống ở đây à?"

Trì Nguyệt Hoa chỉ gật đầu, không nhiều lời, trả tiền xong thì xuống xe.Lúc bắt xe, tài xế nghe bà nói muốn tới Ngự Cảnh Đình thì có quan sát bà vài lần, lúc ấy bà đã thấy hơi kỳ lạ.

Bà đi theo phương hướng tài xế chỉ, càng nghĩ càng thấy không đúng, hình như có chỗ nào đó không khớp với lời Trì Ngôn nói.Bà nhớ lúc trước Trì Ngôn từng nói với mình rằng điều kiện nhà Tần Cố không tốt hơn nhà họ là bao, tình huống gia đình có hơi phức tạp.

Bà không nghĩ nhiều, chỉ muốn cho Trì Ngôn một bất ngờ, nên trước khi tới chỉ tra tìm vị trí khu chung cư.Nhưng vừa nãy tài xế nói, nơi này là khu nhà cao cấp nhất gì đó...Trì Nguyệt Hoa vừa đi vừa nghĩ, không nhìn đường cẩn thận, suýt nữa đã đụng vào người từ đầu kia đi đến.

Bà vội lùi về sau một bước, không va vào người đó, chỉ chạm vào bả vai của đối phương."

Ngại quá, chị không sao chứ?"

"Không sao."

Hai người ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía đối phương, đều thất thần trong một thoáng chốc.Dung mạo của người trước mặt quen thuộc quá, Trì Nguyệt Hoa cứ cảm thấy như từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng cách ăn mặc và khí chất của đối phương hiển nhiên không phải người bình thường.Trì Nguyệt Hoa lại hỏi một câu: "Không sao thật chứ?

Đều trách tôi không chú ý nhìn đường."

Lâm Uyển Vân cũng đang quan sát người đối diện, không trách bà nhìn nhiều được, quả thực tướng mạo người này quá quen mắt, nhưng bà xác định mình không quen đối phương.Bà mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao thật mà, cũng trách tôi không chú ý."

Bà vừa rồi đang gửi tin nhắn cho Tần Cố, mỗi lần tới Ngự Cảnh Đình, bà đều sẽ nói trước một tiếng với Tần Cố.Hai người cùng cất bước, lại đồng thời nhìn đối phương, mỉm cười với nhau, không hẹn mà cùng lên tiếng."

Chị trước..."

Khí chất Lâm Uyển Vân dịu dàng, Trì Nguyệt Hoa thì ngược lại, thích kết giao bạn bè, làm người nhiệt tình hào phóng, càng dễ làm quen hơn.Bà chủ động bắt chuyện với Lâm Uyển Vân, "Chị sống ở đây à?"

"Không phải."

Lâm Uyển Vân mỉm cười nói: "Con trai tôi sống ở đây, tôi tới để thăm nó."

Trì Nguyệt Hoa ồ một tiếng, cong môi cười, "Trùng hợp vậy, con trai tôi cũng sống ở dây, tôi cũng tới thăm nó."

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, hai người lại như bạn cũ nhiều năm không gặp, dọc đường vừa đi vừa trò chuyện như thể nói không hết chuyện.Trì Nguyệt Hoa nói: "Quê của tôi ở thành phố Cung, con trai tôi học ở đại học Thân, học xong thì ở lại đây đi làm kết hôn luôn.

Đây là lần đầu tiên tôi tới, không quen đường lắm, từ trạm ga tàu điện ngầm bắt xe qua."

Nghe bà nói đến thành phố Cung, Lâm Uyển Vân bất giác nhớ tới Trì Ngôn, chẳng hiểu sao lại thêm đôi phần thân thiết, "Con trai tôi cũng mới kết hôn.

Trước đây cứ lo lắng nó về sau chỉ có một mình, bây giờ rốt cuộc đã yên tâm.

Đúng rồi, đã tới nhà con trai chị chưa?"

"Chắc ở phía trước mặt đó."

Trì Nguyệt Hoa nói xong ngẩng đầu nhìn sang, "Hình như đến rồi, chính là ở đây."

Thấy Lâm Uyển Vân dừng lại với mình, Trì Nguyệt Hoa mỉm cười, "Con trai chị cũng sống ở đây?

Có duyên thật đấy..."

Đang nói, bà chợt khựng lại.Trì Nguyệt Hoa nghĩ nghĩ, "Con trai chị họ Tần?"

Lâm Uyển Vân cũng sững sờ, "Con trai chị họ Trì?"

Hai người vừa ra khỏi công ty thì nhận được tin nhắn của Lâm Uyển Vân, sau khi biết được bà cũng sắp tới, hai người ra khỏi công ty là vội vàng chạy về Ngự Cảnh Đình.Đến cửa, Trì Ngôn dừng bước, không đủ cam đảm đẩy cửa bước vào, cậu còn chưa biết nên đối diện với Trì Nguyệt Hoa thế nào.Lúc này, Tần Cố nắm lấy tay cậu, giọng điệu dịu dàng mang theo sự an ủi chậm rãi bay vào trong tai."

Chúng ta vào thôi."

Trì Ngôn gật đầu dạ một tiếng.Bọn họ nắm tay cùng nhau đi vào, vừa mới vào huyền quan đã nghe thấy tiếng nói cười truyền tới từ phía nhà bếp, là Trì Nguyệt Hoa đang nói chuyện, nghe giọng có vẻ đang rất vui."

Mùi vị món cá sốt chua ngọt chị nấu được lắm đấy, chốc lát nữa em nhất định phải nếm thử."

Tiếp đó truyền tới giọng của Lâm Uyển Vân, "Được.

Lần trước đặc sản chị bảo Ngôn Ngôn đưa tới cũng rất ngon."

"Vậy thì tốt."

Trì Nguyệt Hoa tiếp lời, "Lần sau chị lại gửi cho em một ít."

Lâm Uyển Vân mỉm cười, "Vậy thì làm phiền chị quá."

"Đều là người một nhà cả, phiền phức gì chứ."

Trì Nguyệt Hoa cực kỳ dễ chịu, "Chờ về rồi chị sẽ gửi cho em ngay."

Cảnh tượng trước mắt khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Trì Ngôn.Lâm Uyển Vân nhìn thấy bọn họ, đôi mắt cong cong, "Ngôn Ngôn, A Cố, các con về rồi."

Tay bị Tần Cố nắm chặt, chẳng hiểu sao Trì Ngôn không còn thấy xấu hổ như trước.

Bọn họ vốn là chồng chồng, nắm tay là chuyện rất bình thường.Trì Ngôn gật đầu, nghênh đón tầm mắt của Trì Nguyệt Hoa, có hơi chột dạ chào một tiếng, "Mẹ."

Tần Cố cũng gọi mẹ một tiếng, rất tự nhiên nói chuyện với bà, "Mẹ tới lúc nào vậy ạ?"

"Ban nãy, vừa hay gặp phải mẹ con trước cửa chung cư, đều về cả rồi?"

Trì Nguyệt Hoa cười nói: "Đi làm vất vả rồi, hai đứa đi nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa sẽ gọi hai đứa ăn cơm."

Trì Ngôn vốn còn tưởng bà sẽ nghiêm mặt, thấy bà cười nói chuyện với mình, nội tâm cậu trở nên hổ thẹn hơn.Bữa cơm này là Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân cùng nhau chuẩn bị, trên bàn cơm, như hề chưa từng xảy ra chuyện gì, hai người nói chuyện rất vui vẻ, hệt như một đôi chị em thân thiết lâu ngày không gặp mặt.Trì Nguyệt Hoa nói: "Ngày mai em có rảnh không?

Chị có mấy người chị em tới thành phố Thân chung, ngày mai cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé?"

"Được ạ."

Lâm Uyển Vân nói: "Em ngày nào cũng rảnh.

Thế này đi, tối nay chị ghé chỗ em ở lại nhé, thế nào?"

Trì Nguyệt Hoa nói: "Đổi ngày khác đi, chị và bọn họ đã đặt khách sạn xong cả rồi, tối nay thì không đi được."

Lâm Uyển Vân trả lời một câu: "Cứ quyết định như vậy nhé."

Trái ngược với hai người họ, Trì Ngôn và Tần Cố lại rất yên tĩnh.

Tần Cố thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu, Trì Ngôn lặng thinh ăn.

Thỉnh thoảng hai bà nói đến gì đó sẽ hỏi bọn họ vài câu, dù là hỏi gì, bọn họ đều sẽ lần lượt trả lời.Bầu không khí nhìn như hòa thuận vui vẻ, trong lòng Trì Ngôn lại thấy bất an.

Cậu cứ thấy, hết thảy đều không bình tĩnh như bề ngoài.Cơm nước xong, bọn họ đưa hai mẹ ra cửa.Lâm Uyển Vân phải về Tần Công Quán, Trì Nguyệt Hoa phải về khách sạn, Tần Cố sắp xếp tài xế đưa Lâm Uyển Vân về, định đi tiễn Trì Nguyệt Hoa với Trì Ngôn.Trì Nguyệt Hoa lại mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, Tiểu Tần, con đưa mẹ con về đi, chờ lát nữa mẹ bảo Ngôn Ngôn bắt xe qua khách sạn với mẹ."

Bà nói xong thì nhìn sang Trì Ngôn, "Có mấy lời mẹ muốn nói chuyện riêng với Ngôn Ngôn."

Trì Ngôn nhìn về phía Tần Cố, Tần Cố nhìn lại cậu, hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt.Lúc này, Lâm Uyển Vân cũng nói: "A Cố, mẹ cũng có lời muốn nói với con."

Đã nói tới vậy rồi, Tần Cố chỉ đành gật đầu, đổi thành tài xế đưa bọn họ đi, mình thì đưa Lâm Uyển Vân về.Trì Nguyệt Hoa và Lâm Uyển Vân lần lượt lên xe, Tần Cố gọi Trì Ngôn lại trước khi cậu lên xe, trong lúc hai bà không chú ý, anh nhanh chóng xoa nhẹ đầu cậu."

Sẽkhông có chuyện gì."

***
 
Back
Top Bottom