Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 180: Chương 180



Tiết Linh suýt bị dọa bay hồn, bật đèn điện thoại mới thấy Văn Cửu Tắc ngồi ở đầu hành lang.

Bạn trai vượt ngàn dặm trong đêm đông lạnh giá đến tặng quà sinh nhật, việc đáng ra cảm động thế này, sao qua tay anh lại thấy sai sai thế nào!

Khi bị cô cắn một phát trong hành lang tối om, Văn Cửu Tắc còn ngơ ngác: “Anh hỏi em thích phim nào nhất, em bảo là phim này, con búp bê này cũng làm y hệt trong phim, có gì sai đâu?”

Sai ở chỗ nó giống quá, rốt cuộc đầu óc kiểu gì mới đi tặng thứ này chứ?

Sau đó, Tiết Linh phải dặn đi dặn lại, không được tặng quà nữa! Nếu tặng thì tặng hoa, đừng bày trò gì nữa!

Lâu thế rồi, phong cách tặng quà của Văn Cửu Tắc vẫn quái gở như vậy.

Trời đã muộn, Tiết Linh phải về căn cứ. Lúc đi chỉ có một mình, lúc về ghế phụ có thêm một con zombie.

Gió lạnh thổi vù vù qua cửa kính vỡ, Tiết Linh nói: “Anh đợi tôi ngoài căn cứ hai ngày, tôi xử lý xong việc sẽ tìm anh.”

“Anh cẩn thận đừng để người ta phát hiện, nếu bị phát hiện thì đừng ngốc nghếch đứng yên đó. Nếu tôi không tìm được anh ngoài căn cứ, tôi sẽ đến ngôi nhà ở thành phố Tân Nghiễn tìm anh.”

Tiết Linh dừng xe ở ngoại ô căn cứ: “Trước giờ anh trốn ở đâu?”

Văn Cửu Tắc đi sau cô, tiện tay chỉ về phía lăng tẩm trên núi.

“Trên đó chẳng có gì, sao anh ở được.”

Tiết Linh kéo anh đến một khu rừng, nơi chất đống xe phế liệu và đủ thứ lặt vặt.

Vòng qua đống đồ, có một lối vào bí mật dẫn đến một chiếc xe buýt không bánh.

Hai cây liễu bị gió quật ngã đè lên xe, dù ngã nhưng vỏ cây vẫn dính, cây chưa chết, cành lá rũ xuống một bên xe như rèm tự nhiên.

Tiết Linh kiểm tra xung quanh, không thấy dấu vết ai đến, mới mở cửa xe buýt.

“Chỗ này không ai tới, chỉ tôi biết, anh cứ đợi tôi ở đây.”

Bên trong chiếc xe buýt bỏ hoang đã được cô cải tạo, có giường, tủ, bàn ghế nhỏ cô chuyển đến, cùng vài thứ nhặt nhạnh, bố trí như một ngôi nhà nhỏ ấm cúng.

Thỉnh thoảng, khi ngột ngạt ở căn cứ, Tiết Linh sẽ đến đây nghỉ ngơi một lát.

Ánh mắt Văn Cửu Tắc lướt từ chiếc giường nhỏ đến tấm thảm trải sàn, trên bàn có vài cuốn sách, cửa sổ hỏng được gắn bức tranh, cửa ra vào treo d.a.o và gậy sắt.

Trông như được chăm chút kỹ lưỡng.

Nhưng có vẻ cô lâu chưa đến, dây leo xanh mướt từ khe cửa sổ mọc vào, gần chạm đất.

“Văn Cửu Tắc, anh đợi tôi ở đây nhé.”

Văn Cửu Tắc vẫy tay với cô, định nằm lên giường nhưng bị Tiết Linh lao tới kéo lại.

“Tắm xong mới được lên giường!”

“Anh bao lâu chưa tắm rồi?”

Văn Cửu Tắc giơ một ngón tay.

Một ngày? Một tuần? Một tháng? Không lẽ một năm?

Tiết Linh không đoán đố với anh, trời muộn rồi, cô phải về căn cứ.

Không có thời gian giám sát bạn trai cũ zombie đi tắm, chỉ đành dặn đi dặn lại, bảo anh tìm chỗ tắm rửa tử tế, nhớ dùng xà phòng hay sữa tắm.

“Trên người anh không có vết thương hở đúng không? Nếu có vết thương hay nội tạng lộ ra, không được ngâm nước, biết chưa? Sẽ thối đấy.”

Tiết Linh đã xuống xe, nhớ ra chuyện này, lại leo lên nói thêm một câu, rồi mới vội vã đi.

Một mình chạy ra ngoài cả ngày, tối mịt mới về, cả nhà đang đợi cô ăn cơm.

Cậu thấy vẻ mặt anh chị kế, lên tiếng trách cô đôi câu.

“Con bé này, đi đâu cũng không nói, muốn đi đâu thì nói một tiếng để cậu đi cùng. Thời buổi này, con gái đi một mình, lỡ có chuyện gì thì khóc cũng không kịp.”

“Không biết người nhà lo, không muốn lấy chồng thì cãi nhau, chứ ai lại làm thế.”

Mẹ cô cũng lo, nhưng nghe anh chị mắng con, bà bênh vực: “Nó có nói với mẹ là ra ngoài, chỉ quanh căn cứ thôi, không sao đâu. Ăn cơm đi, ăn cơm đã.”

Cha dượng vốn ít nói, chỉ chăm làm, vợ đã lên tiếng, ông ta không nói gì thêm, chỉ dặn: “Một mình ra ngoài vẫn phải cẩn thận.”

Đến tối nghỉ ngơi, chị kế ở giường dưới dỗ con ngủ, bất ngờ hỏi: “Hôm nay em đi làm gì, không lẽ tìm được cách kiếm tiền gì rồi? Có chuyện tốt thì đừng giấu, biết đâu bọn chị giúp được.”

Tiết Linh đang cầm sổ viết, nghe thế thì dừng lại, nói: “Chán ở trong căn cứ, ra ngoài đi loanh quanh thôi.”

Chị kế rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói nữa. Tiết Linh nghe tiếng giường kẽo kẹt khi chị nằm xuống, có vẻ bực mình.

Mặc kệ mấy ý nghĩ của chị kế, Tiết Linh tiếp tục viết. Đây là thư tạm biệt cô chuẩn bị để lại cho mẹ, cậu mợ.

Nếu nói lời tạm biệt trực tiếp, cô không đi được đâu, họ tuyệt đối không để cô rời căn cứ một mình.

Với mẹ và mọi người, thế giới bên ngoài căn cứ đầy rẫy nguy hiểm và cái chết, sao bằng cuộc sống ổn định trong này.

Dù phải chen chúc với cả nhà, chịu đựng đủ thứ mâu thuẫn, hay phải lấy một người lạ để làm trâu làm ngựa.

Tóm lại, bị người “ăn” vẫn hơn bị zombie ăn.

Nhưng Tiết Linh không muốn sống mãi như thế. Cô đã nhiều lần nghĩ đến việc rời đi, luôn chuẩn bị đồ đạc, rèn luyện bản thân, nhưng ngày đi cứ mãi xa vời, đủ thứ lo lắng níu chân cô.

Sự xuất hiện của Văn Cửu Tắc như một cơn gió từ xa, nhắc cô rằng đã đến lúc giương buồm.

Thời khắc đã đến, đừng do dự nữa.

“Mẹ, con phải nói lời tạm biệt với mẹ…”

Tiết Linh cầm bút, nhớ lại lúc nhỏ, khi bố mẹ ly hôn, nhà chỉ còn cô và mẹ.

Để kiếm sống, mẹ chọn rời xa cô, một mình đi làm xa.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 181: Chương 181



Lớn lên, mẹ cô lại chọn tái hôn, một lần nữa rời xa cô.

Mỗi lần đều là mẹ chọn ra đi, để cô ở lại. Lần này, đến lượt cô rời đi.

Bức thư tạm biệt không dài, nhưng Tiết Linh viết rất lâu. Chị kế ở giường dưới giục cô ngủ, bảo đèn bàn trên giường cô sáng làm chói mắt, chị không ngủ được.

Tiết Linh mặc kệ, viết nốt phần còn lại.

Bên ngoài bất ngờ đổ mưa.

Tiết Linh cất thư, tắt đèn bàn mờ mờ, kéo rèm nhìn qua cửa sổ nhỏ. Những dãy nhà tạm chật chội trong đêm tối chẳng chút ánh sáng.

Không biết Văn Cửu Tắc một mình trong xe buýt thế nào.

Văn Cửu Tắc không ngoan ngoãn ở trong xe. Lúc này, anh đang ở trung tâm thương mại đầy zombie nhất thành phố Tân Nghiễn, định tìm quà cho Tiết Linh.

Ở khu trung tâm không đội nhặt rác nào dám đến, Văn Cửu Tắc ướt sũng, vuốt mái tóc rối bù nhỏ nước, giơ đèn pin soi bảng chỉ dẫn, rồi bước lên lầu.

Thang máy ngừng hoạt động từ lâu, nhưng trên đó vẫn có vài zombie.

Văn Cửu Tắc gạt đám zombie cản đường, hoặc bước qua những con nằm dưới đất, sải bước lên trên đỉnh cao.

Định lên tầng lấy ít vàng – thứ tiền tệ cứng của căn cứ, nhưng ngang qua một cửa hàng thời trang cao cấp, anh rẽ vào.

Không phải không biết Tiết Linh chê gu thẩm mỹ của anh, nhưng trời lạnh thế này mà cô chỉ mặc áo khoác mỏng, tay áo sờn rách, lái xe còn co ro vì lạnh. Phải tìm cho cô cái áo dày hơn.

Lượn một vòng, bỏ qua mấy món hợp gu mình, anh lấy một áo bông đen giản dị, nghĩ đến cái đầu kiwi của cô, tiện tay lấy thêm mũ len, nhét hết vào túi từ quầy.

Cuối cùng, đồ lấy từ trung tâm thương mại nhiều hơn dự tính. Văn Cửu Tắc đẩy cả xe đồ ra bãi đỗ xe.

Xe ở đây nhiều vô kể, một nửa kẹt ở lối vào, nửa còn lại nằm trong ô đỗ.

Zombie cũng đông, bóng người lầm lũi di chuyển giữa các xe, có con đứng im, bất thình lình khiến người giật mình.

Văn Cửu Tắc soi đèn chọn xe, ưng một chiếc gầm cao, mở cửa, chạm mặt zombie chủ xe đang ngồi trong.

Văn Cửu Tắc kéo phăng nó ra, nhưng vào xe thấy xác thối rữa ở ghế sau, anh lập tức xuống xe, lôi con zombie định bỏ đi nhét lại vào xe, đóng sầm cửa.

Vòng một hồi chọn được chiếc ưng ý, Văn Cửu Tắc hút dầu từ xe khác làm dự trữ, chở đống đồ từ trung tâm thương mại, lái ra khỏi bãi.

Trời tờ mờ sáng, Tiết Linh đã dậy. Ở nhà, cô thường giúp mẹ làm bữa sáng. Cậu và cha dượng dậy đi làm ở căn cứ, mợ qua giúp chị họ.

Tiết Linh định ở căn cứ hai ngày, nhưng đêm qua mưa to, cô nhớ xe buýt hình như bị dột.

Nên cô quyết hôm nay sẽ ra xe buýt kiểm tra.

Vừa ra khỏi cửa, cô thấy Trần Tấn đi về phía nhà mình.

Tiết Linh chùng lòng, dừng bước ở cửa.

“Tiết Linh? Em trai tôi, Trần Húc, cả đêm không về. Tôi muốn hỏi cô có biết nó đi đâu không?” Quả nhiên, Trần Tấn hỏi ngay.

Tiết Linh hỏi lại: “Anh không tìm được em trai, sao lại hỏi tôi? Tôi đâu thân với hai anh em anh.”

Trần Tấn có lẽ không ngờ cô thẳng thừng thế, ngượng ngùng nói: “Tôi nghe nói hôm qua nó nói vài câu với cô ở cổng căn cứ, rồi không thấy đâu nữa, nên mới hỏi cô.”

“Chúng tôi có nói vài câu, nhưng sau đó tôi không gặp lại cậu ta.”

Trần Tấn chửi vài câu bực bội: “Thằng nhóc này, suốt ngày lêu lổng với đám bạn xấu, nhà cũng không về.”

Rồi ra vẻ xin lỗi: “Hôm qua thằng đó có nói gì hỗn xược với cô không? Cô đừng để ý, nó mồm thối thế thôi. Khi nào nó về, tôi sẽ dạy dỗ lại.”

Nghe thì như anh trai hiểu chuyện, nhưng Tiết Linh vẫn bình thản: “Chẳng liên quan gì đến tôi.”

Trước đây họ thậm chí chẳng nói chuyện nhiều, Tiết Linh không biết sao anh ta lại để ý cô.

Họ chưa có gì rõ ràng, nhưng em trai anh ta đã coi cô như đồ trong tay, thái độ còn cợt nhả. Nếu Trần Tấn không nói gì không hay về cô trước mặt em trai, Tiết Linh không tin.

Trần Tam nghe nói lúc nào cũng nghe lời anh cả. Hai anh em thân thiết thế, Trần Tấn thật sự không biết em trai mình là loại người gì, không biết nó có thể làm gì sao?

“Thôi được, làm phiền cô rồi. Tôi sẽ tìm tiếp, tìm được sẽ bắt nó đến xin lỗi cô.” Trần Tấn nói.

Dù nói hay ho, nhưng vẫn giả vờ không hiểu. Cô với họ có quan hệ gì mà phải ép em trai đến xin lỗi?

Nhìn bóng lưng Trần Tấn rời đi, Tiết Linh lập tức đổi ý.

Cô quay vào nhà, lấy lá thư tạm biệt đã viết, đặt lên giường phòng mẹ, xách túi đồ cá nhân đã chuẩn bị, rời căn cứ.

Trước khi đi, cô cố ý vòng qua chỗ làm của Trần Tấn, rồi mới ra cổng căn cứ, đi thẳng đến xe buýt bỏ hoang.

Nếu Trần Tấn thật sự là anh trai tốt không biết gì, anh ta sẽ đi hỏi bạn bè của em trai.

Nhưng nếu anh ta biết em trai mình là loại gì, anh ta sẽ đoán được hôm qua nó làm gì, và sẽ để ý đến cô.

Thấy cô lại đi một mình, Trần Tấn rất có thể sẽ bám theo.

Tiết Linh ôm chặt túi đồ và con d.a.o mang theo, chạy qua con đường trước căn cứ, rẽ vào lối nhỏ không người dẫn đến xe buýt.

Cô chạy nhanh, tim đập thình thịch, không biết vì sợ Trần Tấn thật sự bám theo, hay vì nghĩ đến việc sắp rời xa gia đình, bước vào tương lai vô định.

Mái cây trên xe buýt nhỏ nước tí tách xuống nóc xe. Tiết Linh đẩy cửa.

Cô liếc mắt thấy Văn Cửu Tắc nằm trên giường nhỏ, đôi chân dài không chỗ đặt.

Anh gối đầu lên gối của cô, cầm cuốn sách triết học trên bàn đọc.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 182: Chương 182



Lòng đang treo lơ lửng bỗng thả xuống, Tiết Linh điều hòa nhịp thở, bước hai bậc thang lên xe.

Văn Cửu Tắc đã bỏ sách xuống, nhìn đôi má cô đỏ bừng vì chạy quá nhanh.

Xảy ra chuyện gì, sao chạy như bị chó đuổi thế?

Văn Cửu Tắc lập tức nhận ra điều gì đó, vứt sách, định lao ra cửa xe, nhưng bị Tiết Linh kéo lại: “Khoan, tôi có chuyện muốn nói.”

“Hôm qua cái gã Trần Tam, một trong những người anh giết, anh trai cậu ta vừa đến hỏi tôi tung tích của cậu ta. Tôi nghi anh ta sẽ bám theo…”

Đôi mắt đỏ của Văn Cửu Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt xanh trắng trong xe mờ tối trông lạnh lẽo, toát lên vẻ ma mị.

“Dù thế nào, tôi không thể ở lại căn cứ nữa. Chúng ta ở đây một đêm xem tình hình, mai thì… ư!” Tiết Linh chưa nói xong mặt đã bị ép vào n.g.ự.c Văn Cửu Tắc.

Anh một tay ôm chặt cô, cúi xuống kéo rèm xe buýt, liếc ra ngoài.

“Tôi không chắc anh ta có bám theo không, chỉ là đoán thôi.” Tiết Linh giãy một chút.

Văn Cửu Tắc thả cô ra, sờ mồ hôi sau lưng cô, lấy từ đống đồ cạnh giường một chiếc áo khoác dày đưa cho cô.

“Gì, áo cho tôi?” Tiết Linh lúc này mới nhận ra trong xe có thêm vài thứ.

Văn Cửu Tắc đưa thêm một cái mũ len. Tiết Linh một tay cầm mũ, một tay cầm áo, ngẩn người nhìn anh lôi từ đống đồ ra hai thỏi vàng khi lục mũ.

Thỏi vàng lấp lánh bị anh nhét dưới đáy túi du lịch, nhìn hình dáng túi thì không chỉ có hai thỏi.

“Tối qua anh đi…”

Văn Cửu Tắc cầm con d.a.o cô để gần cửa, bước xuống xe. Tiết Linh vội đuổi theo.

Không nói được, anh làm gì cũng chẳng cần giải thích. Tiết Linh vứt áo mũ, chạy theo định gọi anh lại, nhưng nghe thấy tiếng người nói trên con đường phủ sắt.

“Anh cả, anh chắc cô ta đi hướng này chứ?”

“Trên đất có dấu chân, mày để ý chút.”

Là giọng Trần Tấn và một gã khác, chắc là em thứ hai của anh ta, Trần Lãng. Họ thật sự bám theo.

Hai năm tận thế, Tiết Linh đã chứng kiến đủ loại người và việc kinh tởm, nên chẳng bất ngờ với diễn biến này, vì loại người như thế nhiều lắm.

Cô nhìn Văn Cửu Tắc, anh trèo lên nóc xe buýt qua cửa sổ, núp sau tán liễu rậm rạp.

Ngay sau đó, Trần Tấn đẩy tấm sắt, tìm đến chiếc xe buýt hoang.

Anh ta vẫn ra vẻ thật thà, thậm chí cười: “Tiết Linh, em trai tôi, Trần Húc, có ở đây không?”

Trần Lãng đi sau, tính nóng nảy hơn: “Anh cả, hỏi cô ta làm gì? Hôm qua Trần Húc nói muốn tìm cô ta nói chuyện, kết quả cô ta về mà Trần Húc mất tích. Chắc chắn liên quan đến cô ta!”

“Trần Húc, Trần Húc! Em có ở đây không?” Trần Lãng chẳng thèm để ý Tiết Linh đứng cạnh xe, gào lên rồi xông vào lục soát.

Chỉ chốc lát, giọng cậu ta phấn khích: “Vàng?!”

Cậu ta xách túi ra, mặt mày hớn hở: “Anh cả, nhìn này, bao nhiêu vàng đây, phát tài rồi!”

Trần Tấn cũng lộ vẻ mừng, nhưng sắc mặt kỳ lạ, nói với Tiết Linh: “Cô một mình chắc không kiếm được đống vàng này. Liên quan đến Trần Húc đúng không? Nó đâu?”

Tiết Linh không đáp, chỉ lùi lại tránh xa hai người họ.

Trong mắt hai anh em, cô đang sợ hãi, nhưng thực ra Tiết Linh sợ thật – sợ đứng gần bị m.á.u b.ắ.n vào người.

Hai anh em đang đắm chìm trong niềm vui, bị vàng làm mờ mắt, không chút đề phòng khi Văn Cửu Tắc từ nóc xe nhảy xuống, đè cả hai xuống đất.

Vị trí chọn khéo, một nhát d.a.o xuyên cả hai. Văn Cửu Tắc dùng con d.a.o rỉ sét cô để trên xe, chưa kịp mài.

Đâm dao, rút d.a.o một hơi, m.á.u b.ắ.n tung tóe gần chân Tiết Linh.

Hai anh em Trần Tấn chưa c.h.ế.t hẳn, thần sắc đau đớn và kinh ngạc.

Thấy m.á.u họ sắp thấm vào túi đồ, Tiết Linh cúi nhặt túi vàng rơi dưới đất. Trần Tấn giơ tay muốn túm cô: “Cứu… cứu…”

Anh ta vừa giơ tay, đã bị Văn Cửu Tắc giậm xuống. Đến lúc này, Trần Tấn làm sao không đoán được em trai mình hẳn đã lành ít dữ nhiều.

“Văn Cửu Tắc, tôi muốn để lại vài thỏi vàng cho mẹ, được không?”

Văn Cửu Tắc ra dấu mời tùy ý, rồi túm hai gã sắp tắt thở kéo ra sau xe.

Tiết Linh ngập ngừng: “Văn Cửu Tắc, anh có ăn thịt người không?”

Văn Cửu Tắc lắc tay.

Tiết Linh thở phào: “Anh đừng ăn người nhé!”

Văn Cửu Tắc giơ dấu OK.

Tiết Linh vẫn không yên tâm, đi theo: “Anh biết xử lý xác thế nào không? Sau đống rác kia có hố đốt rác.”

Văn Cửu Tắc đi đốt và chôn xác. Tiết Linh cũng dọn sạch vết m.á.u trước cửa xe.

Xong xuôi việc xóa dấu vết, Văn Cửu Tắc xách túi vàng, chỉ về phía căn cứ.

Tiết Linh kỳ diệu hiểu ý anh – vì cô nói muốn để vàng lại cho mẹ, anh định đi ngay bây giờ.

Tiết Linh chỉ muốn để mẹ hai thỏi vàng, nhiều quá chưa chắc đã tốt. Nhưng Văn Cửu Tắc định đưa cả túi, còn thấy cô không xách nổi, muốn đưa cô đi.

Tiết Linh: “…”

Có phải ảo giác không, sao thấy Văn Cửu Tắc không nói được lại chu đáo hơn trước?

Người khác làm xong sợ không nói, anh làm xong thì lại sợ nói. Miệng mà mở ra, làm gì cũng thành công cốc.

“Khoan.” Tiết Linh kéo áo anh, ngăn lại.

Dù sự hào phóng của anh khiến cô cảm động, nhưng...

“Giờ tôi không về căn cứ được, về là không ra được nữa.” Tiết Linh giải thích, cô đã để thư tạm biệt ở phòng mẹ. Nếu giờ mẹ về làm cơm trưa, chắc chắn đã thấy.

Giờ cô mà về, không bị mắng một trận thì không xong.

Tiết Linh, dám đối mặt kẻ xấu, nhưng sợ bị người lớn thay nhau dạy dỗ.

“Kế hoạch đổi rồi. Chúng ta ở quanh đây hai ngày, xem phản ứng của mẹ tôi thế nào, rồi tôi tìm cơ hội liên lạc với chị họ, đưa vàng cho chị ấy là được.”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 183: Chương 183



Tiết Linh lớn lên cùng chị họ, dù có lúc cãi vã, nhưng sau khi tận thế đến, cùng nhau trải qua sinh tử, tình cảm còn thân thiết hơn trước. Ngoài mẹ, cô cũng muốn giúp chị họ chút gì đó.

“Nhưng chúng ta không thể ở lại xe buýt này nữa, tốt nhất là đi xa hơn một chút, vậy nên cần chuẩn bị một chiếc xe và ít đồ dùng sinh hoạt…”

Tiết Linh vừa nói vừa tính toán trong đầu những thứ mình tích cóp.

Cô để một ít vũ khí và thức ăn trong xe buýt, đều mang đi được. Còn xe cộ, xe bỏ hoang thì nhiều, nhưng xăng khó kiếm.

Bất ngờ bị chạm vào mặt, dòng suy nghĩ của Tiết Linh đứt đoạn, cô nhìn Văn Cửu Tắc.

“Sao thế?”

“Em thật sự muốn đi cùng anh?” Văn Cửu Tắc viết trên đất.

Tiết Linh: “Vậy tôi không đi nữa, về căn cứ đây?”

Văn Cửu Tắc nắm chặt cánh tay cô.

Anh không biết tình trạng này của mình kéo dài được bao lâu, nhưng nếu Tiết Linh vì lo cho anh mà bốc đồng đi cùng, rồi sau này hối hận…

Tiết Linh thở dài, rồi lại cười, đặt tay lên cánh tay anh: “Anh là động lực để tôi rời đi, nhưng không phải lý do.”

Dù không có Văn Cửu Tắc, sớm muộn cô cũng sẽ đi, nên anh không cần lo lắng thay cho lựa chọn của cô.

“Chuyện này gác lại, chúng ta nói tiếp chuyện vừa nãy, đó mới là việc quan trọng nhất bây giờ.” Tiết Linh nói.

Văn Cửu Tắc vỗ tay đứng dậy, bất ngờ bế xốc cô lên, bước đi. Ra chỗ vừa xử lý xác, anh kéo tấm bạt rách.

Tiết Linh mới thấy ở đây có thêm một chiếc xe. Mưa lớn rửa trôi bụi bẩn, nhưng thân xe vẫn đầy vết loang lổ.

Dù vẻ ngoài bẩn thỉu nhưng không che được chất lượng tốt của nó. Văn Cửu Tắc ôm ngang cô đến thùng xe sau, gõ gõ, ra dấu cho cô mở.

Tiết Linh thầm nghĩ anh lại chuẩn bị trò dọa người gì đây, hồi hộp đẩy cửa thùng xe, đống đồ bên trong lập tức đập vào mắt.

Tiết Linh sững sờ như mở cửa kho báu: “Sao nhiều đồ thế này!”

Đều là anh lấy tối qua?

Văn Cửu Tắc đẩy cô vào thùng xe, Tiết Linh trèo lên, cả người chui vào đống đồ.

“Nhiều đồ hộp thế!” Tiết Linh mở một thùng, thấy toàn đồ hộp – cá hộp, thịt hộp, mứt trái cây, vài thùng chất chồng.

Cô tiện tay lấy một hộp thịt bò kho, hạn dùng 36 tháng, sản xuất trước tận thế, giờ vẫn chưa hết hạn.

Bánh quy nén cũng có một thùng lớn. Loại này cô từng ăn hồi đầu tận thế, no lâu.

Còn có cơm trộn gà kho, mì bò, mì cà chua đông khô – loại này đỉnh thật, hạn dùng tám năm, cũng vài thùng chất đống.

Loại này Tiết Linh chưa ăn bao giờ, không biết anh kiếm đâu ra.

Dưới cùng là hai bao gạo lớn đóng kín, mì khô, vài gói đậu vàng, đậu xanh, đậu đỏ.

Tiết Linh lật lật, nghe tiếng chai thủy tinh va nhau, vội nhẹ tay, lôi ra một chai rượu trắng, rồi một chai rượu vang.

Nhìn bao bì là biết rượu đắt đỏ, cả một thùng lẫn lộn.

“A! Còn mật ong và đường!” Tiết Linh mừng rỡ moi ra lọ mật ong, dưới cùng còn vài hộp sữa bột.

“Sữa bột!”

Đồ trong xe nhiều quá, Tiết Linh lâu lắm không thấy nhiều thức ăn thế này, nhiều thứ trong căn cứ có vàng hay điểm cũng không đổi được.

Cô vui như vớ được vàng, như đi săn kho báu, dỡ đồ phía trên, thấy một thùng gia vị – muối, nước tương, giấm, tiêu, hồi… còn lôi ra một gói rong biển và… trà Phổ Nhĩ?

Loại trà Phổ Nhĩ sưu tầm này Tiết Linh từng nghe qua, nhưng ai lại để trà Phổ Nhĩ với rong biển khô, tảo khô chung một chỗ chứ?

Đào mãi, bất ngờ lôi ra một túi quần áo giày dép, tay Tiết Linh khựng lại.

Không nhìn quần áo giày dép, những thứ còn lại vẫn cực kỳ vui!

Tiết Linh quay đầu hỏi: “Văn Cửu Tắc, những thứ này đều chuẩn bị cho tôi?”

Văn Cửu Tắc khoanh tay tựa cạnh xe, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của cô, nghe hỏi thì ngoắc tay.

Tiết Linh: “?”

Văn Cửu Tắc mở cửa ghế sau, bên trong nhét vài bọc lớn.

Tiết Linh lên xem, đủ loại sữa tắm, dầu gội, xà phòng, kem đánh răng, kem dưỡng, khăn rửa mặt, giấy vệ sinh, và băng vệ sinh.

Gần như mọi thứ cô cần đều có, nhiều món đúng nhãn hiệu cô hay dùng trước đây.

Tất cả đều là lấy cho cô, không món nào cho chính anh.

Tận thế quá khó khăn, ban đầu ăn không no, giờ no rồi nhưng chẳng có gì ngon, đến đường cũng thành xa xỉ.

Ăn đã thế, các thứ khác trong cuộc sống còn khó hơn. Được tắm đã là tốt, có nước nóng thì cảm động, dùng được xà phòng cũng đáng mừng.

Băng vệ sinh trước tận thế đầy ngoài tiệm, sau tận thế thành hàng hiếm. Mỗi tháng Tiết Linh đều lo kỳ kinh đến bất ngờ, vì nó gây bao phiền hà.

Thiếu thốn đủ thứ, chỉ biết xoay xở, phải tự làm băng vệ sinh từ túi nhựa. Đánh zombie mệt đến mức tay không nâng nổi, túi bánh quy nén cũng chẳng xé được… Những ngày đó Tiết Linh đều vượt qua, chưa từng thấy khổ. Nhưng giờ phút này, cô bất chợt buồn không kìm được.

Văn Cửu Tắc thấy Tiết Linh ngồi im trên ghế sau, không còn ríu rít như lúc nãy. Cô quay lưng, cúi đầu, xương cổ lộ rõ.

Anh ngồi lên ghế sau, mở một cái chăn, quấn quanh người cô, ôm cô vào lòng.

Lúc đầu cô co người, run như lạnh, sau dần thả lỏng, tựa vào anh trong chiếc chăn dày.

Văn Cửu Tắc không nghe tiếng khóc hay động tĩnh gì, một lúc sau mở chăn nhìn, thấy cô nhắm mắt.

Anh kiểm tra xem cô còn thở không, rồi đắp chăn lại.

Suýt tưởng cô ngộp c.h.ế.t trong chăn.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 184: Chương 184



Tiết Linh tỉnh dậy, thấy nệm cứng ngắc, ngủ đến đau lưng. Sờ thử, hóa ra là bạn trai đã c.h.ế.t đang làm “nệm” cho cô.

Họ vẫn ở ghế sau xe, cửa đóng, cửa sổ cũng đóng.

Đôi chân dài của Văn Cửu Tắc không chỗ đặt, gập lại đạp lên nệm, tiện thể làm “lan can” cho cô. Trên người Tiết Linh chất hai cái chăn, gần như lấp kín ghế sau.

“Ơ, tôi ngủ quên à?” Tiết Linh ngơ ngác.

Văn Cửu Tắc giơ ngón tay lắc lắc, ý bảo không phải, định tìm chỗ viết chữ, bị Tiết Linh chặn ngay.

Dù gì cũng biết không phải lời hay, cấm viết!

“Ùng ục.”

Tiếng bụng réo nhắc Tiết Linh cả ngày cô chưa ăn gì.

Nhìn lại đống thức ăn trong thùng xe, Tiết Linh vẫn không kìm được vui, mở một hộp cơm bò đông khô.

Loại này chỉ cần ngâm nước nóng vài phút, trộn lên là ăn được.

Ngày trước cô có thể chê không ngon, nhưng giờ là hương vị hoài niệm! Ngon tuyệt!

Tiết Linh nâng hộp ăn thành kính, nhanh chóng chén sạch. Đến miếng cuối, Văn Cửu Tắc đặt một hộp mới trước mặt cô.

Hộp này là mì cà chua đông khô, cũng lâu rồi cô không nếm vị cà chua.

Tiết Linh mở ra ngâm, ăn được nửa, thấy Văn Cửu Tắc lại lấy một hộp đồ khác định mở.

Anh nuôi heo à, hai hộp chưa đủ còn muốn nhét thêm hộp ba?

“Đừng mở, tôi no rồi.” Tiết Linh thấy anh bị ngăn còn tiếc nuối.

“Không phải có đồ là ăn thả cửa, phải có kế hoạch chứ.” Tiết Linh nói.

Văn Cửu Tắc ngồi cạnh, viết trên đất: “Ăn hết anh tìm thêm, ăn nhiều vào, nhìn em gầy như…”

Chưa viết xong, Tiết Linh vội xóa: “Lời quan tâm đến đây là đủ.”

Văn Cửu Tắc bị ngắt, vứt cành cây, tiến sát Tiết Linh, bất ngờ vỗ bụng cô. Tiết Linh đang uống canh, bị vỗ phun ra.

“Anh làm gì đấy!”

Văn Cửu Tắc đứng dậy đi dạo, tiện nhặt túi vàng bỏ bên đường lúc trước.

“Em không mang nó về à? Cứ vứt ngoài đường?” Tiết Linh thờ ơ với độ vô tư của anh.

Ăn xong dọn dẹp, Tiết Linh lại bận rộn, chuyển đồ dùng trong xe buýt sang xe mới, rồi khóa xe buýt lại.

“Đi thôi.”

Văn Cửu Tắc mở cửa ghế lái, Tiết Linh kéo anh ra, tự ngồi vào.

Văn Cửu Tắc định lái xe: “…”

Thôi, cô lái cũng được.

Ngồi sang ghế phụ, Tiết Linh dặn anh thắt dây an toàn, đưa cho anh một cuốn sổ và bút.

Đây là sổ cô dùng ghi chép, còn viết vài đoạn nhật ký ngắn.

Văn Cửu Tắc mở ra, thấy vài trang bị xé, chắc lúc nãy cô lén xé trong xe buýt.

Không khéo, cuốn sổ này để trên kệ, lúc rảnh anh đã lật xem.

Có gì mà xé, chẳng phải chỉ nói nhớ anh sao.

Văn Cửu Tắc cầm sổ, viết chậm rãi, nét chữ hơi vụng, viết xong đưa cô xem.

“Còn chuẩn bị giấy bút cho anh, tưởng em không muốn anh nói, lần nào cũng ngắt.”

Tiết Linh: “Tôi đâu cản anh nói, tôi cản anh ăn đòn.”

Văn Cửu Tắc lấy sổ lại, tiếp tục viết chậm rãi.

Anh viết lâu lắm, Tiết Linh liếc anh hết lần này đến lần khác, thấy anh không nói được, chỉ lặng lẽ viết, ngay cả xác c.h.ế.t cũng bỗng dưng… đẹp trai.

Trong xe yên tĩnh, Tiết Linh tập trung lái, đưa xe đến gần cổng căn cứ, đậu ở góc xa.

Chị họ hay ra đồng gần cổng hái rau, cô định đợi chị ở đây.

Giờ nhà chắc đã biết cô đi, qua một đêm, dù không tin, giận hay buồn, cũng đủ để họ chấp nhận.

Trong môi trường nhặt rác thôi cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, khả năng chấp nhận của mọi người buộc phải cao hơn.

Lần này đi, không biết bao giờ mới gặp lại.

Vì tình trạng đặc biệt của Văn Cửu Tắc, Tiết Linh không muốn để gia đình biết anh, e là sau này khó gặp họ.

Tiết Linh thoáng buồn.

Bất ngờ cánh tay bị chạm, Văn Cửu Tắc đưa cuốn sổ mở sẵn cho cô.

“Anh viết lâu thế, viết gì vậy?” Tiết Linh tò mò cầm xem.

Trên sổ, nét chữ nguệch ngoạc: “Trưa ngủ mơ, mơ thấy Văn Cửu Tắc. Trong mơ tôi đang học, anh từ cửa bước vào, ngồi cạnh tôi. Tỉnh lại nghĩ mới nhớ chuyện này từng xảy ra. Có hôm anh bất ngờ đến, không nói gì, ngồi nghe một tiết với tôi, tan học thì đi, chẳng biết anh đến làm gì, không hiểu, đến giờ vẫn không hiểu… Sao tự nhiên lại mơ thấy anh, lẽ nào tôi nhớ anh…”

Mặt Tiết Linh đỏ bừng, cô xé toạc trang giấy, nghiến răng: “Anh có bệnh à, chép nhật ký của tôi! Anh thấy từ bao giờ! Tôi liều mạng với anh!”

Sáng tháng mười, cánh đồng ngoài căn cứ phủ một lớp sương mỏng.

Văn Cửu Tắc ngồi trong xe, nhìn Tiết Linh nói chuyện với một cô gái trẻ bên kia – chị họ cô, con gái nhà cậu.

Tiết Linh nói, cô với chị kế không hợp, nhưng với chị họ thì thân, vì lớn lên cùng nhau.

Văn Cửu Tắc thấy họ giằng co vài lần, chị họ vẻ không đồng tình, nói nhanh, chắc đang khuyên Tiết Linh.

Liệu cô có bị thuyết phục quay về? Văn Cửu Tắc không chắc. Trước đây Tiết Linh hay thế, không chịu nổi người khác năn nỉ hay khuyên nhủ.

Nhưng lần này, Tiết Linh nhanh chóng rút tay khỏi chị họ, chỉ vào cái thùng cạnh chân, vẫy tay, chạy khỏi bìa đồng.

Trải qua tận thế, so với hai năm trước, cô dường như đã thay đổi… chắc chắn đã chịu không ít khổ.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 185: Chương 185



Tiết Linh mang theo hơi lạnh và sương ẩm từ ngoài vào xe: “Đồ đã đưa hết cho chị họ, chúng ta đi được rồi.”

Cô khởi động xe, không ngoảnh lại nhìn căn cứ.

Khi xe chạy lên đường lớn, Tiết Linh bất ngờ nói: “Chị họ bảo mẹ và mợ tối qua không ngủ, rất buồn và lo cho tôi.”

Rồi sao? Em mềm lòng, thấy có lỗi à? Văn Cửu Tắc nghĩ.

“Nhưng lạ lắm, tôi không buồn như tưởng tượng, thậm chí còn thấy… nhẹ nhõm.” Tiết Linh nói.

“Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, mỗi lần họ khen tôi, đều là hiểu chuyện, ngoan ngoãn…”

Bên cạnh vang lên tiếng bút lướt trên giấy, một lát sau, Văn Cửu Tắc đưa sổ, trên đó viết: “Nghe thật đáng thương.”

Tiết Linh không giận, cô cười: “Ừ, đúng là hơi đáng thương.”

Nói chuyện, xe đã lên đường lớn. Cây xanh ven đường từ mùa đông trước bị đốn gần hết làm củi, chỉ còn hai ba cây sót lại.

Tiết Linh mở hé cửa sổ, gió mát mang theo hương ngọt thổi vào xe.

“Tôi ngửi thấy mùi hoa quế, hóa ra hoa quế nở rồi?” Tiết Linh ngạc nhiên.

Văn Cửu Tắc đặt sổ trên đầu gối, nguệch ngoạc mấy nét.

“Hoa quế nở lâu rồi, giờ em mới biết?” Anh viết.

Tiết Linh dừng xe, ra ven đường hái một cành hoa quế nhỏ, đưa cho Văn Cửu Tắc: “Cầm lấy.”

Suốt chặng đường sau, trong xe thoang thoảng hương hoa quế ngọt ngào.

“Anh còn muốn đi du lịch không?” Tiết Linh hỏi.

Không đi nữa – cô gầy thế này, còn chạy đông chạy tây, e là trông còn giống xác khô hơn anh.

“Trời lạnh, không hợp đi du lịch.”

Hợp nhất là cuộn mình trong phòng ấm áp, ngủ gà ngủ gật, ăn ngon uống tốt, dưỡng thêm tí mỡ.

Hai người bàn bạc, quyết định tìm chỗ tạm trú trước.

Chỗ này phải chọn kỹ, không được gần căn cứ, tránh đội nhặt rác hay qua lại. Giờ nhiều đội nhặt rác kiêm luôn cướp bóc, gặp người đi lẻ là cướp.

Nếu chỉ có Tiết Linh, cô sẽ trốn tránh người. Giờ có thêm zombie, càng phải tránh.

Trước là vì an toàn của mình, giờ là vì an toàn của người khác.

“Hay là tìm một làng nhỏ hẻo lánh để ở?” Tiết Linh nói.

Người quen thuộc khu vực này nhất là Tiết Linh. Cô từng theo đội nhặt rác, đi khắp vùng lân cận, từ thành phố Du đến căn cứ Tú An, cũng qua nhiều nơi.

Cô nhanh chóng chọn một nơi.

Đó là một ngôi làng nhỏ trước tận thế đã ít người, sau tận thế thành làng hoang. Dưới chân núi có ngôi nhà mới xây vài năm trước, tường cao, dùng nước suối từ núi.

Điều Tiết Linh ưng nhất là trong sân có cây hoa quế tán lớn, loại kim quế, hoa vàng rực rỡ.

Cô chọn nơi này, Văn Cửu Tắc không phản đối, dỡ từng thùng đồ từ xe xuống.

Tiết Linh chỉ đạo anh đặt đồ đâu, lấy chổi lau dọn. Có khoảnh khắc, vài hình ảnh lóe lên trong đầu cô.

Cũng là cô và Văn Cửu Tắc dọn phòng ở một ngôi nhà quê, chuyển đồ, bơm giếng, đốt bếp.

“Ơ?” Tiết Linh dừng lại, nhớ lại mấy hình ảnh vừa thoáng qua, quen thuộc mà cũng không hẳn.

“Văn Cửu Tắc, tôi vừa nghĩ, hình như trước đây chúng ta cũng từng dọn nhà thế này, như thể việc đang làm từng xảy ra rồi.”

Văn Cửu Tắc lười lấy sổ, viết ngay trên đất sân: “Đó gọi là hiệu ứng Tyndall.”

Tiết Linh: “…”

“Anh nghĩ tôi ngốc à? Rõ ràng là hiệu ứng Dejavu*!” Tiết Linh lúc đầu không nhớ tên, nghe anh nói bậy mới bật ra.

*hiện tượng mà một người cảm thấy rằng mình đã sống qua hoàn cảnh đó trong quá khứ với đúng nghĩa đên là “đã thấy”.

Thực ra đó không phải việc từng xảy ra, chỉ là ký ức và liên tưởng của não, nhưng cảm giác có chút kỳ diệu.

Dọn sơ phòng tối nay ở, Tiết Linh lại xem bếp.

Văn Cửu Tắc đã kiểm tra bếp, kéo một con zombie cụt đầu ra ngoài chôn.

Tiết Linh mở toang cửa sổ cho thoáng, dội nước dọn dẹp, rồi nấu bữa đầu tiên ở “nhà mới”.

Cô nấu cơm, ăn với thịt hộp và bò hộp, kèm vài quả cam xanh vàng hái ven đường.

Trời tối, Tiết Linh thắp mấy cây nến đỏ tìm được trong nhà để thắp sáng.

Văn Cửu Tắc ngồi đối diện, liếc nến, viết: “Em đúng là cầu kỳ, biết anh không ăn được, còn thắp hai cây nhang cúng anh.”

Tiết Linh: “…”

Miệng cô nhét đầy, giật lấy sổ và bút của anh, nuốt cơm, nói: “Tước quyền phát ngôn của anh nửa tiếng!”

Đừng để cô phải đánh anh giữa bữa tối đẹp đẽ thế này.

Về việc Văn Cửu Tắc có ăn được gì không, anh nói thế này: “Người c.h.ế.t rồi ăn gì nữa, em thật sự muốn bày tỏ thì cứ dựng bảng thờ trong nhà, cúng ít đồ hộp trái cây, đốt cho anh ít giấy.”

Tiết Linh không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Hết nửa tiếng, Văn Cửu Tắc lấy lại sổ, viết: “Anh quan sát lại, đây không phải nhang, giống nến cưới hơn.”

“Em nói xem, tình trạng chúng ta mà cưới, có tính là âm hôn không?”

Tiết Linh mặt khó tả: “Rảnh thì đi làm việc, nhà còn bao việc chưa xong, cấm nói thêm một tiếng nữa.”

Cô tịch thu sổ, về phòng, bắt đầu viết danh sách dưới ánh đèn.

“Danh sách đây, mai anh theo đó đi tìm, mang nhiều về, biết chưa?”

Đến lượt anh nuôi gia đình rồi.

“Em không đi cùng?” Văn Cửu Tắc xem danh sách, viết.

Tiết Linh: “Được, tôi đi cùng, rồi anh mang đồ về, còn tôi ở lại trung tâm thương mại mãi mãi?”

Văn Cửu Tắc: “…”

Tiết Linh: “Lúc đi một người một zombie, lúc về, đoán xem, thành hai zombie luôn!”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 186: Hoàn



Văn Cửu Tắc viết: “Bắt chước cách nói của anh?”

Hóa ra anh cũng biết bình thường mình nói chuyện kiểu gì à?

Tiết Linh vỗ anh một cái: “Đừng lo bậy, anh chỉ cần không thấy tôi một cái là tôi cũng chẳng sao.”

“Giờ trong nhà còn bừa bộn, mai tôi phải ở lại dọn.”

Văn Cửu Tắc viết: “Em ở một mình không sợ à?”

“Sợ gì, tôi thường xuyên đi làm một mình, đi nhặt rác còn một mình đánh zombie nữa.”

“Vậy tối nay anh đi.” Văn Cửu Tắc viết.

Tiết Linh kéo áo anh: “… Không được, sáng mai hẵng đi.”

Văn Cửu Tắc phát ra tiếng “khẹt” trong cổ họng, nếu là người thường, chắc là tiếng cười không kìm được.

Thuận theo sức kéo của cô, Văn Cửu Tắc nằm lên giường đã dọn sẵn.

Tiết Linh đoán trước, tịch thu giấy bút của anh, không cho tiếp tục phát ngôn, rồi kéo chăn cuộn mình thành cái kén, tựa vào anh nhắm mắt ngủ.

Khi đi nhặt rác, Tiết Linh cũng ngủ ngoài trời, nhưng luôn ngủ chập chờn, căng thẳng, chỉ cần chút tiếng động là tỉnh ngay.

Ngủ ở chỗ lạ, chẳng bao giờ yên giấc.

Nhưng có lẽ tiềm thức biết Văn Cửu Tắc ở bên, cả đêm cô không tỉnh lần nào.

Dù bạn trai cũ giờ “lạnh cứng” không còn ấm áp như trước, anh vẫn có tác dụng “trấn trạch”.

Tiết Linh dậy sớm, chưa ăn sáng đã đuổi Văn Cửu Tắc đi sắm đồ.

“Đi sớm về sớm.”

Văn Cửu Tắc tối muộn mới về, muộn hơn dự đoán của Tiết Linh.

Mọi thứ trong danh sách đều đủ, cả những thứ không có trong danh sách cũng mang về không ít.

Anh thậm chí kiếm được máy phát điện và vài thùng dầu.

“Tiện.” Anh viết: “Tối em dùng chăn điện được.”

Cô ngủ không ấm, chân co ro cả lên.

Tiết Linh không đồng ý: “Không cần, tôi dùng túi nước nóng là được.”

Dùng chăn điện còn ổn, hơn nữa Văn Cửu Tắc nằm ngay cạnh, hơ nóng thế, cô sợ nướng khô anh mất.

Nhỡ thành thịt khô thật thì sao.

Nhưng cô rất thích mấy thiết bị nhỏ anh mang về, đặc biệt đèn bàn dùng được ngay.

“Sổ và bút tôi bảo anh lấy, lấy chưa? Loại sổ vẽ khổ lớn, bút lông đầu to.”

Tiết Linh lôi từ xe ra sổ và bút mới, trịnh trọng đưa cho Văn Cửu Tắc trước giờ ngủ.

“Đằng nào tối anh cũng không ngủ, cầm lấy, giấy bút này viết tiện hơn. Tối nay anh viết hết lý do chia tay năm đó và chuyện gặp phải sau tận thế, sáng mai tôi xem.”

Tiết Linh ôm túi nước nóng lên giường: “Chúc ngủ ngon.”

Văn Cửu Tắc: “…”

Đây là tính sổ chuyện chia tay hai năm trước, hay trả thù vụ anh xem nhật ký?

Tiết Linh nhắm mắt giả ngủ, dưới ánh đèn bàn, thấy Văn Cửu Tắc đứng một lúc, rồi ngồi vào bàn bắt đầu “suy ngẫm”.

Để xem anh bịa thế nào!

Tiết Linh chờ mãi, ngửi hương hoa quế thoảng từ cửa sổ, dần ngủ quên.

Sáng hôm sau cô mở mắt: “…”

“Cái gì đây?” Tiết Linh lẩm bẩm, tỉnh hẳn, ngồi dậy nhìn chằm chằm bức tường đối diện giường.

Tối qua tường còn trắng, giờ chi chít chữ. Chữ đen đỏ xen kẽ, thoạt nhìn cô còn tưởng ma ám… mà cũng coi như ma ám.

Người sống không làm nổi chuyện này.

“Văn Cửu Tắc! Văn Cửu Tắc anh làm gì thế?!” Tiết Linh không thấy anh trong phòng, đẩy cửa ra, thấy anh ngoài sân đang loay hoay nối điện cho máy phát.

“Chữ nhiều, sổ nhỏ, viết không tiện, tường trống sẵn, viết lên đó.” Văn Cửu Tắc giải thích: “Em xem xong, anh sẽ quét vôi lại.”

Tiết Linh: “…”

Có phải thành zombie rồi nên đầu óc anh còn lệch lạc hơn lúc sống không.

Cô câm nín quay vào phòng, xem đống chữ đen đỏ như ma ám trên tường.

Nhìn hoa cả mắt, bắt đầu từ đâu đây.

“Văn Cửu Tắc, anh viết kiểu gì thế, đọc từ đâu hả!”

Sao bên trái một câu, bên phải một câu, trên dưới trái phải đều có đoạn mở đầu, còn vài chữ chen chúc, rời rạc.

Văn Cửu Tắc tay đầy mùi dầu bước vào, nhìn bức tường hỗn loạn của mình một lúc, bảo: “Anh rảnh đâu thì viết đó, giờ loạn hết rồi, em ghép lại mà xem.”

Rõ ràng anh không muốn giải thích, cố ý gây khó cho cô!

Được lắm, Tiết Linh chẳng ăn sáng, cầm sổ ngồi trước tường, chép từng câu.

Câu “Văn Cửu Hoàn là đồ ngu, Văn Tường cũng ngu” đầy cảm xúc cá nhân, viết to đùng, đập vào mắt.

Câu “Ngày nọ tháng nọ năm nọ ông cụ Văn đột tử, chuyện đáng mừng, đáng ăn mừng, đứng đốt pháo ở nhà cũ” cũng viết to đùng.

“Mẹ mất, không kịp về, xuất hiện zombie, kẹt trong bệnh viện.” Câu này viết nhỏ.

“Hối hận.” Cũng nhỏ, không đầu không đuôi, chẳng biết hối hận gì.

Tiết Linh còn thấy một dòng địa chỉ viết dọc, số nhà nào đó, đường nào đó, huyện nào đó, thành phố nào đó. Cô nghĩ mãi không nhớ địa chỉ này có gì đặc biệt, không nhịn được đoán xem Văn Cửu Tắc gặp chuyện gì ở đây.

“Văn Cửu Tắc, địa chỉ này là gì?” Cô đi hỏi.

Văn Cửu Tắc nhìn, cầm sổ viết một dòng đưa cô. Tiết Linh xem, sững sờ: “Tối qua rảnh, thấy tường còn trống, chép địa chỉ nhà máy sản xuất hộp bút.”

Tiết Linh tưởng tượng cả đống kịch bản: “…”

Cả ngày hôm đó, Tiết Linh chẳng làm gì, chỉ ngồi ghép câu trước tường, bực lên thì ra đ.ấ.m Văn Cửu Tắc vài cái.

Cuối cùng cũng moi được một “bài nhật ký” của Văn Cửu Tắc với lượng thông tin ít ỏi.

Tiết Linh cùng anh quét vôi trắng lại tường: “Viết lại, anh viết lại cho tôi!”

Văn Cửu Tắc cầm cọ viết trên tường: “Viết tiếp lên tường?”

Tiết Linh: “Anh viết đi! Tôi cho anh viết đã luôn!”

Cô hét toáng lên trong ngoài, đập mất mấy tấm bảng đen.

Sáng hôm sau, cô thấy một tấm bảng đầy câu điền vào chỗ trống.

“Ý anh là gì, để tôi điền chữ? Tôi ngồi đây làm bài tập cho anh à?”

Từ đó, mỗi tối trước khi nhắm mắt ngủ, Tiết Linh đều đoán sáng mai Văn Cửu Tắc sẽ bày trò gì.

Thật khó hiểu, một người c.h.ế.t rồi sao còn “chơi” giỏi thế?

“Không thấy anh thì đừng lo, anh lên núi.” Coi bảng như bảng tin.

“Đừng giận, nhà ấm cúng thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.” Luyện chữ đây mà.

“Tuyết rơi rồi, dậy xem mau!”

Tuyết rơi? Tiết Linh vui vẻ chạy ra cửa sổ, đẩy ra – ngoài trời nắng chói, chẳng có tí tuyết nào.

Lừa người đây mà.

“Văn! Cửu! Tắc!” Tiết Linh bám cửa sổ, thò đầu hét.

Lúc này, đoàn xe từ căn cứ phương Bắc đến đón Văn Y còn hai tháng nữa mới đi ngang đây.

...

Một chút hậu trường:

Văn Y: Văn Cửu Tắc, nói đi, làm sao mới chịu hợp tác nghiên cứu?

Văn Cửu Tắc: Không bao giờ, trừ phi đổi cô thành Tiết Linh.

Văn Y: Cũng được.

Tiết Linh: Làm nghiên cứu, học thuật, tôi á? Giờ bắt đầu học à?

Sau này:

Tiết Linh: Đợi chút, hơi căng thẳng, để tôi xem lại bước thí nghiệm.

Văn Cửu Tắc: Xin đổi người, tôi sợ cô ấy chữa tôi thành c.h.ế.t thật.

Văn Y: Ha, người c.h.ế.t mà biết nói.
 
Back
Top Bottom