Ngôn Tình Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình

Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 35


“Vậy thái tử, chúng ta xuất phát thôi!”

“Lần này chỉ có thể thành công không được thất bại! Cơ hội chỉ có một lần, một khi thất bại các ngươi tự sát đi!”

“Yên tâm đi thái tử, chúng ta đều là tử sĩ, điều này rất rõ ràng!”

Mấy người nói xong, lặng lẽ tản ra, ẩn vào dòng người.

Cổng thành Trường Ninh quận, bốn năm binh sĩ mặc giáp đang kiểm tra giấy thông hành của từng người vào thành.

“Ngươi! Làm gì? Vào thành làm gì?”

“Đại gia, ta là làm ruộng, đưa rau vào tửu lầu Phúc Thuận Cư trong thành!”

“Còn ngươi?”

“Đại gia, chúng ta là gánh phân, vào thành lấy phân…”

“Còn các ngươi?”

“Ta là buôn bán nhỏ, bán kim chỉ…”

“Ta là thư sinh, vào thành mua bút mực giấy nghiên…”

Bảy tám người đội mũ trắng trà trộn vào cổng thành, vừa vào thành, chỉ nghe một lính canh ở cửa lớn tiếng hô lên,

“Nhanh lên!! Bắt lấy mấy tên đội mũ trắng kia!!”

Các lính canh khác nghe vậy, đóng cửa thì đóng cửa, lấy vũ khí thì lấy vũ khí, trong nháy mắt cổng thành loạn thành một đoàn.

Lính canh dường như cũng có mục tiêu, nhanh chóng bắt được mấy người đội mũ trắng,

“Không xong rồi! Chạy mất một tên!”

“Nhanh đuổi theo, tướng quân đã nói, một tên cũng không được bỏ sót, nếu không lấy đầu các ngươi!”

“Rõ!”

Lính canh chia làm mấy đường, nhanh chóng chạy về phía các con đường chính của Trường Ninh quận.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Vũ Văn Nhược Long trốn vào bên cạnh bức tường của một cửa hàng, trong lòng hắn lạnh toát, tử sĩ đi cùng mình chắc đều đã bị bắt, bây giờ chỉ còn mình lẻ loi một mình, làm sao tìm được nội gián năm xưa cài đặt ở Đại Dư triều đây, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

Bước đầu tiên đi đường hầm trước vậy, quyết định xong, Vũ Văn Nhược Long lật xem bản đồ đường hầm mang theo, suy nghĩ một hồi, tự nhủ,

“Đi từ đường này trước đi!”

Cả Trường Ninh quận lúc này đã náo loạn, lính canh chạy khắp nơi tìm người, cửa hàng cửa hiệu đóng cửa then cài, dân chúng nghe tin có gian tế vào thành, vội vã kéo nhau về nhà.

Các hàng quán hai bên đường bị người đi đường ném, giẫm đạp, lá rau, bánh bao vương vãi khắp nơi…

Thẩm Côn đang dẫn đội tuần tra trên con phố thường ngày nhộn nhịp nhất, giờ đây cả thành phố vắng lặng như thành phố ma, ngoại trừ đội tuần tra của bọn họ, không hề thấy bóng người nào qua lại.

A Kim nhìn con phố tan hoang lòng đau như cắt,

“Tướng quân, người xem, chỉ một tên gian tế mà đã khiến bá tánh sợ hãi đến mức này, chúng ta nhất định phải bắt được tên súc sinh đó, xử tại chỗ cho bá tánh xem.”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 36


“Đúng vậy, khụ khụ, an dân, đặt dân lên trên hết, mới là ý nghĩa của việc làm bề tôi, làm quan phụ mẫu!” Thẩm Côn gật đầu, “Chúng ta tiếp tục tuần tra, bảo anh em dốc hết tinh thần!”

“Rõ!”

Lính canh đồng thanh hô lớn, âm thanh vang dội.



Không lâu sau, Vũ Văn Nhược Long chui ra khỏi một cái giếng cổ hoang phế, nheo mắt dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, một lúc sau mới hoàn hồn.

Trước mắt hắn là mấy chậu cây cảnh xanh tốt, nhìn ra xa hơn là hành lang uốn lượn và hai cái đình nhỏ.

Vũ Văn Nhược Long ngẩn người, buột miệng nói,

“Không đúng, phủ Tần ta muốn đến không phải chỗ này, phủ Tần rộng lớn hơn nhiều, hơn nữa lần trước đến đây không có những hành lang này?!”

Nơi trước mắt Vũ Văn Nhược Long hắn chưa từng đến, hoàn toàn xa lạ với hắn.

Không ổn! Vũ Văn Nhược Long giật mình, mình chạy nhầm chỗ rồi, trong lòng vừa chửi mắng đám thuộc hạ đào đường hầm không đáng tin cậy, vừa lo lắng nếu bị bắt thì sẽ mất mạng!

Vũ Văn Nhược Long vội vàng hạ thấp người xuống giếng cổ, chỉ thò nửa đầu ra ngoài, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.

Khoảng một tuần trà trôi qua, khu vườn này không có một bóng người, thậm chí cả con bướm con muỗi cũng không bay qua trước mặt hắn.

“Có lẽ là một khu vườn hoang?” Vũ Văn Nhược Long thận trọng thò đầu ra, thấy xung quanh không có động tĩnh, lại từ từ dùng nửa người bò ra, vẫn không có người, không có động tĩnh, lúc này Vũ Văn Nhược Long cơ bản có thể xác định đây là một khu vườn hoang.

Vì vậy Vũ Văn Nhược Long yên tâm cả người chui ra khỏi giếng khô, rón rén di chuyển từ sau một cái cột sang cái cột khác, hoàn thành một loạt động tác, cả khu vườn vẫn yên tĩnh như tờ.

Lúc này Vũ Văn Nhược Long yên tâm, hắn bước ra từ sau cột, phủi bụi tay, miệng lẩm bẩm,

“Hóa ra là khu vườn hoang, mệt c.h.ế.t ta… Bây giờ phải làm sao? Hay là lại đi đường hầm đến phủ Thái phó?”

Vũ Văn Nhược Long đang suy nghĩ lung tung, vừa đi sâu vào vườn, núi giả, ao nước, tuyết đọng sau mùa đông, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một thứ, Vũ Văn Nhược Long kêu lên,

“Không xong rồi!!”

Trong tích tắc, xung quanh Vũ Văn Nhược Long xuất hiện rất nhiều thị vệ mặc đồ đen, tất cả đều chĩa súng, giáo mác về phía hắn.

Giữa đám người từ từ bước ra một nam nhân, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn.

“Khụ… khụ, thật ngại quá, để ngươi phát hiện rồi!”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 37


Vũ Văn Nhược Long thở dài,

“Nếu không phải mấy cành hồng mai trong vườn của ngươi tiết lộ, ta thật sự cho rằng đây là khu vườn hoang.”

Thẩm Côn nhếch mép, cười khẽ,

“Thái tử Vũ Văn điện hạ, kỹ thuật đào đường hầm của các ngươi không được tốt lắm nhỉ!”

Nhìn người trước mặt mặc áo choàng màu tím, tuy trông râu ria xồm xoàm mệt mỏi, nhưng tinh thần quắc thước, đặc biệt là đôi mắt, sáng bất ngờ, quan trọng là trong lòng hắn còn ôm con thỏ tuyết béo.

Trong lòng Vũ Văn Nhược Long thoáng qua một dự cảm chẳng lành,

“Chẳng lẽ ngươi là…?”

A Kim bên cạnh Thẩm Côn gật đầu,

“Thái tử Vũ Văn, ngươi đoán không sai, hắn chính là Trấn quốc tướng quân triều ta - Thẩm Côn!”

“Thẩm Côn?? Thẩm tướng quân? Ngươi chính là Thẩm tướng quân tắm m.á.u mười sáu nước Vân Châu?”

Cơ thể Vũ Văn Nhược Long lảo đảo, hắn không ngờ kẻ thù trong đầu mình bao năm qua giờ lại đứng trước mặt mình.

“Đúng vậy…” Thẩm Côn khẽ gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ta cũng tưởng chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường, không ngờ… lần đầu gặp mặt lại ở trong vườn nhỏ phủ ta!”

Đây không phải đang mỉa mai châm chọc mình sao, Vũ Văn Nhược Long từ trong tay áo lấy ra một khẩu s.ú.n.g ngắn, chĩa vào Thẩm Côn,

“Hừ hừ, Thẩm tướng quân! Ngươi đừng vui mừng quá sớm, cho dù ta bị bắt, Bắc Thần quốc chúng ta vẫn có thực lực thôn tính Đại Dư triều các ngươi!!”

“Ồ?” Thẩm Côn nhướng mày, “Vậy sao? Ngươi nói có phải là người này không?”

Đại Đông vừa lúc dẫn người từ tiền sảnh đi ra, người nọ năm mươi tuổi, dáng người gầy gò nhanh nhẹn, mặt mày nho nhã, nhưng giờ bị Đại Đông trói tay bằng dây thừng, vẻ mặt ủ rũ, vừa thấy Vũ Văn Nhược Long, lập tức cúi đầu xuống.

“Tần Cẩm An!!! Sao ngươi lại bị bắt?!”

“Không ngờ đúng không thái tử Vũ Văn, chẳng lẽ ngươi cho rằng, việc ngươi cấu kết với Thái phó Tần Cẩm An triều ta b*n n**c chúng ta không biết sao? Khụ khụ…”

Thẩm Côn tiến lên vài bước, đứng trước mặt hai người, vẻ mặt yếu ớt.

Tần Cẩm An mặt đỏ bừng, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, hai tay bị trói chỉ thẳng vào Vũ Văn Nhược Long, nước mắt nước mũi giàn giụa,

“Thẩm Côn, Thẩm đại tướng quân, ta sai rồi ta sai rồi, chỉ trách lão phu nhìn lầm người, tên tiểu nhân này… tên tiểu nhân này bắt cóc người nhà ta, ta… ta cũng là bất đắc dĩ!”

“Ngươi nói bậy!!” Vũ Văn Nhược Long đột nhiên bóp cò súng, b.ắ.n vào cánh tay Tần Cẩm An, mắng.

“Ngươi đã lấy bao nhiêu bạc của Bắc Thần quốc chúng ta, nhận bao nhiêu bảo vật quý hiếm? Ngươi là súc sinh sao không nói?!”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 38


“A…” Tần Cẩm An hét lên một tiếng, ôm lấy cánh tay kêu la thảm thiết.

Thẩm Côn im lặng nhìn hai người trước mặt cãi nhau, thản nhiên nói,

“Người đâu, cướp s.ú.n.g của hắn, ta không rảnh nghe hai người bọn họ cãi nhau!”

“Rõ!”

Thị vệ bên cạnh đang chuẩn bị xông lên trói hắn, Thỏ Tuyết trong lòng Thẩm Côn cựa quậy, nói một câu,

【Không ổn! Cẩn thận hắn có thuốc nổ trong người!】

“Mọi người đừng động! Hắn có thuốc nổ trong người.” Thẩm Côn đột ngột lên tiếng, dang hai tay bảo vệ mọi người lùi lại, tất cả đều giật mình.

“Sao ngươi biết được??”

Vũ Văn Nhược Long gầm lên với Thẩm Côn.

Lúc này hắn sắp sụp đổ rồi, vốn định nếu kế hoạch không thành công, sẽ bắt một nhân vật quan trọng của Đại Dư triều, cùng nhau đồng quy vu tận, hắn Thẩm Côn lần đầu gặp mình sao lại biết được?

Thẩm Côn sau đó ra hiệu cho thị vệ nấp trên mái nhà,

“Đoàng đoàng đoàng” vài tiếng s.ú.n.g vang lên, Vũ Văn Nhược Long lập tức quỳ sụp xuống đất, hai tay bị thương nặng nề buông thõng bên người.

Thị vệ nhanh chóng tiến lên, tước s.ú.n.g và thuốc nổ của hắn, trói Vũ Văn Nhược Long và Tần Cẩm An lại.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Côn khẽ thở dài, ôm Thỏ Tuyết vào lòng,

“Thỏ ngoan, nếu không có ngươi báo trước, làm sao ta biết được tên kia sẽ trộm đường hầm, lẻn vào lãnh thổ Đại Dư triều chúng ta…”

Diệp Hiểu Bạch gật đầu đồng tình, Thẩm Côn trong nguyên tác đúng là một nam nhân đáng thương, từ nhỏ đã bị hại mất cả cha lẫn mẹ, thiếu niên đắc chí lại bị Phúc vương lợi dụng, giang sơn chinh chiến bốn phương tám hướng, lại bị Phúc vương cướp mất, sau này lại bị Thái phó Tần Cẩm An và Vũ Văn Nhược Long bắt cóc làm con tin uy h.i.ế.p Thái tử…

Hoàn toàn là một mỹ nam đáng thương, haizz… Đúng rồi, sau khi bọn họ xử lý xong việc quốc gia đại sự, lập tức sẽ có mỹ nhân đến!

Diệp Hiểu Bạch đang suy nghĩ miên man thì đã bị Thẩm Côn ôm vào phòng, nhét một cái lò sưởi cầm tay hình vuông vào bụng nó, cưng chiều nói,

“Nhanh lên! Sưởi ấm đi, ra ngoài nửa ngày, chắc là lạnh rồi nhỉ?”

【…】 Khóe miệng Diệp Hiểu Bạch vô thức cong lên.

Đại ca, ta là Thỏ Tuyết đó, ta từ nhỏ sống trong rừng Bạch Sơn, ta làm sao lại sợ lạnh?

Nhưng mà chỉ bằng việc tên trai thẳng thép này cũng có mặt dịu dàng chu đáo như vậy, cũng coi như là có thay đổi rồi.

“Lạnh bị cảm thì không tốt… Ta sẽ đau lòng.” Thẩm Côn xoa xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay.
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 39


Diệp Hiểu Bạch nhếch mép, chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng “Tích tích tích”,

【Ký chủ xin chú ý, khôi phục nguyên hình đã tăng tốc lên 18%, tích tích tích…】

Diệp Hiểu Bạch mừng thầm, tốt quá, theo tốc độ này, mình sẽ nhanh chóng biến trở lại hình người, thoát khỏi thế giới kỳ lạ trong sách này rồi.

Vừa nghĩ, miệng ba cánh của Diệp Hiểu Bạch không tự chủ được mà nở ra, khóe mắt cũng cong lên dịu dàng, những biểu cảm vô thức này khiến Thẩm Côn ngẩn người, hắn đâu có thấy thỏ cười bao giờ, hơn nữa lại cười đẹp như vậy!?

Vài ngày sau, trong Thái Hòa điện vàng son lộng lẫy, quần thần tập trung tại đây.

Tân đế còn chưa đến, vài lão thần đã bắt đầu trò chuyện,

“Cũng không biết hôm nay gọi tất cả quần thần đến đây là có ý gì!”

“Đúng vậy, năm ngoái ta đã rút lui khỏi việc triều chính rồi, tên tiểu thái giám cứ đợi đến tận nửa đêm…”

Chưa kịp để bọn họ thảo luận ra kết quả gì, Đại thái giám Quách Cửu Bảo phía sau bức rèm đã cất giọng hô,

“Hoàng đế bệ hạ giá lâm…”

Các đại thần đồng loạt im lặng, chắp tay khom người chờ tân đế Thương Thừa đến.

Chẳng mấy chốc, Thương Thừa đã bước ra từ phía sau bức rèm, ngồi lên long ỷ.

Một cung nữ đỡ lấy cánh tay hắn, một cung nữ khác thuận tay đặt túi chườm ấm vào lòng hắn.

“Ân… ừm, hôm nay triệu tập mọi người, chắc hẳn mọi người đều cảm thấy có đại sự gì đó xảy ra.” Thương Thừa dừng lại một chút, liếc nhìn văn võ bá quan đang quỳ phía dưới, lại nói tiếp,

“Trước đó Thẩm Côn Thẩm tướng quân, một mình lẻn vào lều của Thái tử Bắc Thần quốc Vũ Văn Nhược Long, tay không bắt được Vũ Văn Nhược Long, khải hoàn trở về… Trẫm lần này triệu tập mọi người. Chính là muốn tuyên bố một đại sự.”

Nhìn vẻ mặt im lặng của mọi người, Thương Thừa hài lòng gật đầu,

“Bây giờ, trẫm muốn phong Thẩm Côn làm Nhất đẳng Hộ quốc công của triều ta! Quan nhất phẩm, có quyền tham gia bổ nhiệm và khen thưởng, bãi miễn bất kỳ chức vụ nào trong triều, ruộng tốt trăm mẫu, bổng lộc tăng gấp đôi!”

Thẩm Côn lập tức bước ra khỏi hàng ngũ, quỳ xuống đất,

“Tạ ơn long ân của bệ hạ, thuộc hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng, tận lực vì nước!”

“Tốt tốt tốt…” Thương Thừa ngồi trên điện mỉm cười gật đầu,

“Thẩm Côn a Thẩm Côn, Đại Dư triều ta có ngươi, thật là may mắn cho triều ta! Mau đứng dậy mau đứng dậy.

Đúng rồi, trẫm gọi mọi người đến đây một là để mọi người đều biết quyết định này, hai là, trẫm là tân đế đăng cơ, căn cơ chưa vững, mọi người nhất định phải học tập Thẩm Côn Thẩm tướng quân, vì nước vì dân trừ hại làm phúc, công đức muôn đời, cùng nhau mưu đồ đại kế phát triển.”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 40: 50


<i>Nguồn nhảy từ c39 sang 50 luôn, do đánh số sai chứ nội dung vẫn khớp</i>

Quần thần phía dưới lập tức quỳ xuống đáp,

“Chúng thần nhất định tận tâm tận lực, không phụ lòng mong mỏi của bệ hạ, ở địa vị nào làm việc nấy, trung thành bảo vệ đất nước đến c.h.ế.t mới thôi!”

Thương Thừa hài lòng phẩy tay,

“Được rồi được rồi, cũng đừng nói lời sáo rỗng nữa, lui đi lui đi, về làm tốt việc của mình!”



Thẩm Côn còn chưa về phủ, cửa phủ tướng quân đã náo nhiệt.

A Kim và Đại Đông đang đứng hai bên chỉnh sửa vị trí tấm biển đen chữ đỏ, mấy chữ “Hộ quốc công phủ” màu đỏ trên tấm biển đặc biệt nổi bật.

A Kim cười tươi không ngớt,

“Đại Đông ngươi xem, tướng quân còn chưa về mà, tấm biểnđược ban tặng đã được đưa đến nhà rồi, có thể thấy tướng quân trong lòng bệ hạ có địa vị như thế nào…”

“Đúng vậy A Kim ca, hì hì, tướng quân thật lợi hại, nếu ta cũng lợi hại như tướng quân thì tốt rồi!” Đại Đông nhìn trái nhìn phải, cuối cùng sau vài lần điều chỉnh đã treo tấm biển được ban tặng lên xong.

Nhảy xuống khỏi ghế, A Kim phủi bụi tay,

“Tốt quá tốt quá, giờ thì Vũ Văn Nhược Long của Bắc Thần quốc và nội gián trong triều cũng đã bị bắt, Bắc Thần quốc cũng đã quy phục triều ta, có thể sống những ngày tháng thái bình rồi…”

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, không biết từ lúc nào Thỏ Tuyết đã nhảy đến bên chân bọn họ, phía sau còn vang lên tiếng gọi gấp gáp của Lâm ma ma,

“Thỏ béo, đừng chạy đừng chạy!”

Ta không có muốn chạy, ta vất vả lắm mới tìm được đường về, ta chạy làm gì chứ!

Diệp Hiểu Bạch thầm oán trong lòng, tuy đã về phủ Thẩm, nhưng Thẩm Côn mười ngày nửa tháng cũng không gặp mặt được một lần, ngày nào cũng đi sớm về khuya muốn gặp hắn một lần cũng khó…

Hơn nữa, tuy phủ đệ cẩm y ngọc thực, có người chăm sóc, nhưng cũng không chịu nổi ngày nào cũng chỉ loanh quanh trong cái sân trước sau ba gian này, có mấy cây đại thụ, dưới gốc cây có mấy cái ghế đá đều đếm rõ ràng rồi.

“Hiểu Bạch, Hiểu Bạch đừng chạy!” Giọng Lâm ma ma càng lúc càng gần, cho đến khi bà thở hổn hển chạy đến bên cạnh Diệp Hiểu Bạch.

“Cuối cùng cũng bắt được con rồi, thỏ trắng à thỏ trắng, ma ma biết con buồn chán, đợi tướng quân về, ta sẽ nói với ngài ấy, hoặc là ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa con ra ngoài dạo chơi, sắp sang năm rồi, ngoài đường náo nhiệt lắm!”

Diệp Hiểu Bạch gật đầu lia lịa, đúng đúng, ta chính là nghĩ vậy đó, ngươi xem đường phố bên ngoài đã treo đèn kết hoa rồi, náo nhiệt như vậy không nên đi hóng hớt sao?
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 41: 51


Xã hội hiện đại của chúng ta còn có phố hàng tết, ngày hội mua sắm tết, ta cũng muốn xem thế giới trong sách này như thế nào!

Lâm ma ma thấy Thỏ Tuyết ngoan ngoãn nép vào người mình, cũng không nhịn được đưa tay ra tự nhủ,

“Không trách tướng quân lại thích con như vậy, một con thỏ trắng ngoan ngoãn nghe lời lại đáng yêu như vậy, ai nhìn cũng phải mê mẩn!”

Diệp Hiểu Bạch cũng rất thích Lâm ma ma, tuy Lâm ma ma là ma ma lớn tuổi nhất trong phủ, nhưng tâm tư tỉ mỉ, đối nhân xử thế lại ôn hòa chu đáo.

Vừa nghĩ, Diệp Hiểu Bạch liền dùng hai chân trước ôm lấy bắp chân Lâm ma ma, cọ cọ làm nũng.

“Được rồi được rồi,” Lâm ma ma cười đến nỗi miệng sắp không ngậm lại được, cúi người ôm nó,

“Ta biết con muốn ra ngoài đi dạo, vậy nhé, mấy ngày nữa là mùng tám tháng chạp rồi, ta dẫn con đi, gọi thêm mấy nha hoàn tiểu đồng, chúng ta cùng ra ngoài dạo, tiện thể mua ít đồ tết cho phủ.”

Diệp Hiểu Bạch lập tức cười toe toét, vui vẻ hơn, mua hay không không quan trọng, chỉ cần được ra ngoài xem thế giới trong sách này rốt cuộc như thế nào cũng không uổng công một chuyến này.



Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến tết rồi, trên triều đình cũng rất nhiều việc, lại được phong làm Nhất đẳng Hộ quốc công, Thẩm Côn mỗi ngày đều bận đến mức đầu óc muốn nổ tung, ngày nào cũng đi sớm về khuya, đến khi về đến phủ thì trời đã tối đen như mực, Thỏ Tuyết đã ngủ rồi.

Hôm nay trở về, Thẩm Côn rón rén đi đến ngoài phòng Thỏ Tuyết, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiểu nha hoàn trực đêm lập tức dụi mắt đứng dậy từ bàn,

“Tướng quân!”

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, Hiểu Bạch đâu?” Thẩm Côn không kịp cởi áo choàng nặng trịch, trực tiếp đi đến bên giường.

Nha hoàn nhỏ giọng nói,

“Vừa mới ngủ, mấy ngày nay không biết tại sao, nửa đêm cứ lăn qua lăn lại trên giường.”

“Ừ, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!”

Nói xong, Thẩm Côn dường như hiểu ra, lẩm bẩm,

“Hiểu Bạch, ngươi có phải trách ta không? Tìm ngươi về rồi lại không dẫn ngươi đi chơi, ngày mai bảo Lâm ma ma dẫn ngươi ra ngoài dạo, muốn ăn gì chơi gì cứ mua.”

Nói xong, lại tự cười,

“Cho dù ngươi có thần kỳ đến đâu, cũng chỉ là một con thỏ, chỉ có thể ăn rau củ quả gì đó thôi, ha ha ha, ta có phải nghĩ nhiều rồi không…”

Diệp Hiểu Bạch trên giường đã tỉnh dậy từ khi Thẩm Côn vừa bước vào cửa, vốn định xem Nhất đẳng Hộ quốc công này muốn nói gì với mình, không ngờ hắn lại dỗ mình như dỗ trẻ con, cuối cùng còn thêm một câu nói về thỏ, hốc mắt Diệp Hiểu Bạch lập tức đỏ hoe, xoay người lại, chui vào lòng Thẩm Côn, hành động này thật sự khiến Thẩm Côn giật mình, hai tay ôm chặt Thỏ Tuyết vào lòng,
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 42: 52


“Ôi! Hù c.h.ế.t ta rồi, ngươi chưa ngủ sao?”

Diệp Hiểu Bạch cũng không nói gì, chỉ liên tục chui vào lòng hắn, bộ lông dày và ấm áp thật thoải mái, cộng thêm hai tay của hắn, trong lòng đột nhiên nảy ra một câu,

【Đây… có phải là cảm giác yêu không?】

“Yêu?” Tay Thẩm Côn khựng lại, cúi đầu nhìn nó, ánh mắt kinh ngạc,

“Ý ngươi là ngươi và một con người có cảm giác yêu đương?”

【Không… không…】 Diệp Hiểu Bạch vội vàng lắc đầu.

Nó biết nếu mình vẫn là thỏ thì không thể có tương lai với Thẩm Côn, nhưng việc biến trở lại hình người lại xa vời.

Thẩm Côn lúc này lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lẩm bẩm,

“Trên đời làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường…”

【??】

Diệp Hiểu Bạch hiểu ý hắn, cho dù bọn họ tâm linh tương thông, nhưng nước tí bọt của người đời có thể nhấn chìm Thẩm Côn, hơn nữa, nó vẫn muốn trở về xã hội hiện đại, cha mẹ nó lâu như vậy không tìm thấy nó, chắc hẳn sẽ rất lo lắng…

“Ngủ đi ngủ đi!” Thẩm Côn khàn giọng, đặt Thỏ Tuyết vào trong chăn mềm mại thoải mái, đắp chăn cho nó.

Diệp Hiểu Bạch xoay người, quay mặt vào tường nhìn màn che, trong lòng dâng lên một trận chua xót, đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lâm ma ma đã đứng bên giường Diệp Hiểu Bạch,

“Hiểu Bạch, Hiểu Bạch, dậy đi, chúng ta mau chuẩn bị ra phố thôi.”

Thực ra cả đêm qua Diệp Hiểu Bạch đều không ngủ ngon, cứ mơ đi mơ lại hai giấc mơ khác nhau,

Trong mơ lúc thì nó biến trở lại hình người yêu đương với Thẩm Côn, lúc thì Thẩm Côn ôm nó vẫn là thỏ, một người một thỏ kết hôn, rồi bị người đời chỉ trỏ…

Hai cảnh tượng xen kẽ nhau hiện lên trong đầu nó, Diệp Hiểu Bạch cảm thấy mình sắp bị tâm thần phân liệt rồi, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm ma ma.

Cục… cục…

Diệp Hiểu Bạch ngồi dậy, phát ra vài tiếng kêu đặc trưng của loài thỏ, tỏ vẻ mình đã biết, Lâm ma ma từ đâu lấy ra một bộ quần áo bằng gấm trắng lót bông, nhanh nhẹn mặc vào cho nó,

“Nhanh lên! Hiểu Bạch nào, bộ quần áo này là tướng quân đặc biệt cho người may đo cho con đó, ngài ấy nói chúng ta ra ngoài sợ bị lạnh, mặc vào sẽ tốt hơn.”

【…】

Lòng Diệp Hiểu Bạch ấm áp, đây là thời đại nào chứ, người còn chưa chắc có quần áo mặc, hắn Thẩm Côn lại may quần áo cho một con thỏ?

Thấy Thỏ Tuyết ngẩn người, Lâm ma ma lại tiếp tục lải nhải,
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 43: 53


“Tướng quân nhà chúng ta đó, con đừng thấy ngày thường ngài ấy ít nói, trong lòng rất quan tâm người khác, nếu tiểu thư nhà ai gả cho ngài ấy, đó là phúc đức tu luyện mấy đời mới có!”

【…】

Trong lòng Diệp Hiểu Bạch lại dâng lên vô số cảm xúc chua xót, Lâm ma ma nói đúng, tiểu thư nhà ai gả đến đây, không nói đến giàu sang phú quý, nhưng vợ chồng ân ái là điều chắc chắn…

Cũng chính vì nó là thỏ, Lâm ma ma mới có thể nói chuyện thoải mái với nó như vậy,

“Nói đến thiên kim tiểu thư, tiểu thư nhà Lâm thừa tướng rất tốt, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, lại còn xinh đẹp… chậc chậc.”

【Tiểu thư nhà Lâm thừa tướng? Lâm Như Tuyết?】

Trong đầu Diệp Hiểu Bạch lập tức hiện lên hình ảnh Lâm Như Tuyết, người như tên gọi, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha, một tay đàn tỳ bà càng khiến người ta say mê, không ai sánh bằng, là đối tượng mà các công tử nhà giàu trong kinh thành mơ ước.

Nhưng mà…

Lâm ma ma mặc quần áo xong cho nó, một bàn tay to lớn đưa tới, ôm Diệp Hiểu Bạch vào lòng,

“Được rồi được rồi, không nói những chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi, hôm nay trên phố còn có các loại biểu diễn, đừng để lỡ giờ.”

Phủ Thẩm nằm ở phía Đông Nam kinh thành, ngụ ý tử khí đông lai, còn phố Như An mà Lâm ma ma dẫn Diệp Hiểu Bạch đến nằm ở phía Đông Bắc phủ Thẩm, xe ngựa không lâu sau đã dừng lại ở ngoài phố.

Lâm ma ma cẩn thận ôm Thỏ Tuyết vào lòng, nhìn khung cảnh náo nhiệt, kích động không thôi,

“Hiểu Bạch, chúng ta xuống xe thôi, để người đánh xe đợi ở ngoài, dẫn nha hoàn đi dạo một vòng!”

Phố Như An nhộn nhịp vô cùng, hai bên đường chật kín người bán hàng rong từ khắp nơi đến.

Mùi bánh dầu, thịt nướng, bánh chuối, há cảo thịt tươi, mứt bí đao phả vào mặt.

Diệp Hiểu Bạch hít hít mũi trong lòng Lâm ma ma, thơm quá… Nếu mình là người thì tốt biết mấy, nhiều món ngon như vậy, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi…

Nó cúi đầu xuống, thật sự chỉ có thể nghĩ thôi…

“Không thể nào!!” Thẩm Côn “vèo” một cái đứng bật dậy, quát Diệp Hiểu Bạch,

“Dù ngươi nói thế nào, ta cũng không tin huynh muội nhà họ Lâm sẽ hại ta…”

Diệp Hiểu Bạch cúi đầu nghịch hai chân trước, u oán nói,

【Haizz… Không ngờ Thẩm tướng quân uy chấn tứ phương lại là kẻ si tình!! Vô phương cứu chữa rồi, ngươi có phải đợi đến lúc bị cắt mũi cắt lưỡi móc mắt mới tin lời ta nói? Chậc chậc… Đúng là một mỹ nam đáng thương!】

“Cắt mũi? Cắt lưỡi?? Móc mắt??? Tại sao bọn họ lại làm vậy với ta?”

Thẩm Côn khó hiểu.

【Bởi vì ngươi tố cáo nhà bọn họ cấu kết quan lại, ức h.i.ế.p trung lương, mua quan bán chức, nuôi dưỡng binh mã! Bọn họ chê ngươi thấy nhiều nói nhiều nghe nhiều…】

“Ta…”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 44: 54


Thẩm Côn dừng lại, hướng ra ngoài cửa hô,

“A Kim, ngươi vào đây một lát.”

“Vâng tướng quân!”

“A Kim, ngươi tìm một hai nha hoàn đáng tin cậy cải trang một chút, đến chùa Hoa Đình trên núi Đông xem thử, hòa thượng và cách bài trí ở đó có vấn đề gì không?”

Trong lòng Thẩm Côn rối bời, một mặt hắn không muốn tin lời Thỏ Tuyết, một mặt lại cảm thấy những lời Thỏ Tuyết nói trước đây đều đã ứng nghiệm, lần này lỡ như…

A Kim nhận lệnh, có chút do dự,

“Tướng quân, người xưa nay không tin những chuyện này, sao đột nhiên lại…”

“Đừng hỏi nữa, đi nhanh về nhanh! Đừng đánh rắn động cỏ.”

Trong lòng A Kim đầy nghi vấn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Thẩm Côn, cũng không tiện hỏi thêm, ra khỏi phòng liền đi tìm người.

Ngồi từ buổi trưa đến chiều tối, Thẩm Côn ngồi yên bên bàn, sách trên bàn vẫn dừng ở trang sáng nay, Diệp Hiểu Bạch cũng biết ý nằm im trên thảm, ngoài ăn ra thì là ngủ.

Trời vừa sập tối, giọng A Kim vang lên ngoài cửa, sau đó cả người thở hổn hển, vẻ mặt kinh ngạc,

“Tướng quân, hô hô…”

“Đừng vội, từ từ nói.” Nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng Thẩm Côn lạnh toát, những gì Thỏ Tuyết nói có thể là sự thật.

“Tướng quân, ta và nha hoàn giả làm người đi lễ Phật, trong chùa Hoa Đình rất ít khách, hòa thượng cũng không tiếp đón lịch sự, thậm chí cả chỗ cắm hương và quỳ lạy cũng không có, hơn nữa…”

A Kim dừng lại nuốt nước bọt, khó khăn nói,

“Hơn nữa, ta thấy lòng bàn tay của những hòa thượng đó vô tình lộ ra toàn là chai sạn, đó là chai sạn của người thường xuyên sử dụng binh khí.”

【Thấy chưa… Ta nói thế nào?】

Diệp Hiểu Bạch nhướng mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Côn, mặt Thẩm Côn tái nhợt,

“Quả nhiên… A Kim, Đại Đông, mấy ngày nữa các ngươi đi cùng ta đến chùa Hoa Đình một chuyến!”

“Tướng quân, nhìn là biết nguy hiểm trùng trùng, người không thể đi!” A Kim vội vàng ngăn cản.

“Ta có cách!”



Nhanh chóng đến ngày hẹn gặp mặt, Thẩm Côn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã xế chiều, chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ hẹn.

Mặc quần áo xong, Thẩm Côn thở dài, nhìn Thỏ Tuyết bên giường,

“Ngươi ở nhà đợi ta, nếu ta thật sự không về được, ngươi tự tìm đường sống đi!”

Làm sao được, ta còn chưa biến trở lại hình người…

Diệp Hiểu Bạch lắc đầu mạnh mẽ, 【Không được không được, dù thế nào cũng phải đi cùng ngươi!】

Thẩm Côn vừa kinh ngạc vừa bất lực, nghiêng đầu nhìn nó,

“Ngươi cũng biết, ta đi chuyến này lành ít dữ nhiều, tại sao ngươi cứ phải theo ta!”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 45: 55


【Phải đi phải đi! Nếu ngươi không dẫn ta đi, ta… ta… ta sẽ đập đầu vào tường!!】

Thật sự không còn cách nào khác, Diệp Hiểu Bạch mặt mày ủ rũ, chỉ có thể dùng chiêu bài “nhất khóc nhì nháo tam thắt cổ” thôi.

Thân hình Thỏ Tuyết đã vượt qua trước mặt Thẩm Côn, xem ra là muốn đập đầu vào tường, Thẩm Côn vội vàng kéo nó lại,

“Được rồi được rồi, dẫn ngươi đi!”

Một đoàn người nhanh chóng đến chân núi Đông, ánh nắng chiều mùa đông ấm áp, cách đó không xa xuất hiện một chiếc xe ngựa, rèm xe vén lên, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần bước xuống, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha, đi về phía đoàn người Thẩm Côn, giọng nói dịu dàng như nước,

“Thẩm đại ca, huynh đến rồi?”

“Ừ!” Thẩm Côn gật đầu, nhìn quanh bốn phía.

Vốn dĩ chùa Hoa Đình trên núi Đông có trụ trì, hơn nữa vị trí cách kinh thành rất gần, hương khói rất thịnh, ngày nào cũng người đến người đi, tấp nập, hắn mới chỉ một hai tháng không đến, giờ đây cả ngọn núi có cảm giác lá vàng rụng đầy đất, tiêu điều.

“Thẩm đại ca, chúng ta lên núi thôi.” Lâm Như Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt cong cong như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.

Thẩm Côn gật đầu, ôm chặt Thỏ Tuyết, đi về phía trước, càng đi càng cảm thấy không đúng, trên đất dưới chân là một loạt dấu chân ngựa và dấu bánh xe ngựa.

Gió thổi lá cây xào xạc, thói quen chinh chiến nhiều năm đã rèn luyện cho Thẩm Côn khả năng nghe ngóng bát phương.

A Kim nói đúng, hắn nhạy bén phát hiện trong rừng không chỉ có cây cối, mà còn có rất nhiều người…

Thẩm Côn dừng bước, Lâm Như Tuyết đi phía sau loạng choạng suýt chút nữa đụng vào lưng hắn,

“Thẩm… Thẩm đại ca, sao huynh không đi nữa?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy phong cảnh rừng cây mùa đông cũng rất đẹp.” Thẩm Côn mặt không cảm xúc.

Lâm Như Tuyết có chút lúng túng cười cười, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thanh tú khả ái,

“Chùa Hoa Đình trên đỉnh núi mới đẹp, chúng ta mau đi thôi, trụ trì còn đang đợi chúng ta đó!”

“Ồ, được.”

Lần này đổi thành Lâm Như Tuyết đi trước, Thẩm Côn ôm Thỏ Tuyết theo sát phía sau, phía sau còn có A Kim và vài thị vệ thân tín.

Trong lòng Thẩm Côn cười nhạt, trụ trì, nào còn trụ trì nào nữa, đều là người của các ngươi cả thôi.

Một đoàn người vừa bước vào cổng chùa Hoa Đình, cánh cổng đỏ cũ kỹ đột nhiên “két” một tiếng bị người ta đóng lại từ bên ngoài.

Thẩm Côn đột ngột quay đầu lại,

“Lâm tiểu thư, đây là có chuyện gì?”

Lâm Như Tuyết khoanh tay trước ngực, sắc mặt âm trầm, im lặng không nói.
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 46: 56


【Thấy chưa thấy chưa, cáo bắt đầu lộ đuôi rồi…】

Diệp Hiểu Bạch cựa quậy trong lòng Thẩm Côn, vừa hưng phấn vừa căng thẳng.

Không biết từ đâu xuất hiện hơn hai mươi tinh binh cường tướng, đủ loại binh khí.

“Thẩm Côn! Bây giờ ngươi chịu thua vẫn còn kịp!”

Lâm Phương Hoài từ từ bước ra từ phía sau đám binh lính, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Đây là công tử ôn nhuận suýt chút nữa đụng trúng người ta trên phố còn bồi thường một khoản tiền lớn sao!!??

Diệp Hiểu Bạch “vèo” một cái ngẩng đầu nhìn hắn, nói thật, nếu nó chưa đọc tiểu thuyết, thì dù thế nào cũng không tin cảnh tượng trước mắt này.

Còn Thẩm Côn lại im lặng không nói, nhìn chằm chằm huynh muội hai người trước mặt.

“Thẩm Côn! Giao Thỏ Tuyết ra, rồi giao binh quyền ra. Chúng ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!!”

Thấy hắn không có phản ứng, Lâm Phương Hoài lại tiến lên hai bước, chĩa s.ú.n.g vào n.g.ự.c hắn.

“Không thể nào!”

Bộ mặt thật của hai người trước mắt khiến trái tim Thẩm Côn lạnh toát từ đầu đến chân, tình huynh đệ, thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, chẳng lẽ đều là diễn kịch?

Thẩm Côn lạnh lùng nhìn hai người.

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta!” Lâm Như Tuyết gầm lên,

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng huynh muội chúng ta từ nhỏ đến lớn đối xử tốt với ngươi, kết nghĩa huynh đệ với ngươi, thanh mai trúc mã, là thật lòng đối xử tốt với ngươi sao??

Ngươi chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong phủ tướng quân, không cha không mẹ không chỗ dựa, phủ thừa tướng chúng ta há là nơi ngươi có thể với tới sao??”

“Ngươi… thật sự nghĩ như vậy?” Thẩm Côn loạng choạng hai bước, một ngụm m.á.u tươi phun ra, vừa vặn rơi lên bộ lông trắng như tuyết của Thỏ Tuyết.

【Đừng giận đừng giận, vì loại người này mà tức giận không đáng!! Thẩm tướng quân ngươi còn có thể sống năm mươi năm nữa!!】 Diệp Hiểu Bạch vừa lắc lắc người, hất m.á.u xuống đất, vừa khuyên hắn.

Huynh muội nhà họ Lâm không biết cuộc đối thoại giữa Thỏ Tuyết và Thẩm Côn, tiến về phía Thẩm Côn và Thỏ Tuyết hai bước,

“Nói đi, là tự giao ra, hay là chúng ta giúp ngươi?”

Vừa nói, Lâm Như Tuyết đã đưa tay ra trước mặt Thẩm Côn, chỉ còn cách Thỏ Tuyết một khoảng cách bằng một nắm đấm, không ngờ Thẩm Côn dậm chân xuống đất, bay vút về phía góc đình của chùa Hoa Đình.

“Cái gì?? Nhất tuyến thiên?” Lâm Phương Hoài và Lâm Như Tuyết lập tức trợn tròn mắt, lập tức ra lệnh cho đám tinh binh xung quanh,

“Lên cho ta, chỉ được bắt sống, không được làm Thỏ Tuyết bị thương!!”

Diệp Hiểu Bạch bị Thẩm Côn ôm trong lòng, siết có chút khó chịu, nhưng vừa nghe thấy câu này liền “phụt” cười,
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 47: 57


【Thế nào? Bảo ngươi dẫn ta theo không sai chứ! Có thể bảo vệ mạng ngươi đó!】

Thẩm Côn cúi đầu cười khẽ,

“Đến lúc này rồi, còn có tâm trạng nói đùa!”

【Thì sao? Ta biết thị vệ của ngươi đã bao vây nơi này rồi, số lượng còn nhiều hơn bọn họ gấp mười lần!】

Vừa dứt lời.

Xoạt xoạt xoạt…

Xông lên anh em ơi…

Từ bốn phương tám hướng trong rừng núi Đông xông ra hàng trăm hàng nghìn thị vệ, bao vây huynh muội nhà họ Lâm và tinh binh phủ thừa tướng ở giữa, chờ Thẩm Côn hạ lệnh.

“Tướng quân! Anh em đang chờ người ra lệnh!” Đại Đông mặc đồ đen, toàn thân trang bị đầy đủ các loại binh khí lạnh, tay cầm súng, nhắm vào Lâm Phương Hoài ở chính giữa.

“Cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì??”

Lâm Như Tuyết quay đầu nhìn Lâm Phương Hoài, ánh mắt hoảng loạn,

“Ca, chẳng phải huynh nói hôm nay đều là người của chúng ta, chắc chắn thành công sao?”

Lâm Phương Hoài khẽ lắc đầu, vẻ căng thẳng không giấu được trong mắt,

“Đúng vậy, đây… ta cũng không biết… Những người này đều là tinh binh được điều động từ nơi khác đến, bọn họ căn bản không biết hành động hôm nay, bọn họ…”

“Đừng đoán mò nữa!” Thẩm Côn lạnh lùng nói,

“Từ ngày Lâm Như Tuyết chủ động đến tìm ta, ta đã biết huynh muội các ngươi không có ý tốt, cộng thêm…” Thẩm Côn dừng lại,

Cộng thêm lời nhắc nhở của Thỏ Tuyết, nếu không ta và Thỏ Tuyết đã mất mạng tại chỗ rồi.

Lâm Phương Hoài đảo mắt, sau đó nhìn Lâm Như Tuyết, vẻ mặt khó tin,

“Tiểu Tuyết… Có phải muội không?? Có phải muội không nỡ để hắn bị giết??? Muội đã báo tin cho hắn?”

Lâm Như Tuyết lớn tiếng quát,

“Ca, huynh có bị điên không?? Lại còn nghi ngờ muội? Chúng ta là người một nhà mà!!”

“Ha ha ha… ha ha ha… khụ khụ…”

Trong gió bắc lạnh lẽo, Thẩm Côn cười lớn một cách khác thường, tiếng cười dường như vang vọng khắp mọi ngóc ngách của chùa Hoa Đình, thậm chí còn truyền đến chân núi Đông.

A Kim và Đại Đông từ năm mười lăm mười sáu tuổi đã đi theo hắn, trong ấn tượng của bọn họ Thẩm Côn luôn là người lạnh lùng kiêu ngạo, trong lòng hắn ngoài việc đánh trận và Lâm Như Tuyết ra, những chuyện khác chưa bao giờ khiến hắn chú ý.

Thẩm Côn lạnh lùng nhìn hai người.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta!" Lâm Như Tuyết gầm lên,

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ huynh muội chúng ta từ nhỏ đến lớn đối tốt với ngươi, kết nghĩa huynh đệ, thanh mai trúc mã, là thật lòng tốt với ngươi sao?

Ngươi chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong phủ tướng quân, không cha không mẹ không nơi nương tựa, phủ thừa tướng của chúng ta là nơi ngươi có thể với tới được sao?"
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 48: 58


"Ngươi... thật sự nghĩ như vậy?" Thẩm Côn loạng choạng hai bước, một ngụm m.á.u tươi phun ra, vừa vặn rơi lên bộ lông trắng muốt của Thỏ Tuyết.

【Đừng giận, đừng giận, vì loại người này mà tức giận không đáng! Thẩm tướng quân, ngươi còn có thể sống năm mươi năm nữa!】 Diệp Hiểu Bạch vừa lắc người, hất m.á.u xuống đất, vừa khuyên nhủ.

Huynh muội nhà họ Lâm không biết cuộc đối thoại giữa Thỏ Tuyết và Thẩm Côn, tiến về phía Thẩm Côn và Thỏ Tuyết hai bước,

"Nói đi, tự giao ra hay chúng ta giúp ngươi?"

Vừa nói, Lâm Như Tuyết đã đưa tay ra trước mặt Thẩm Côn, chỉ còn cách Thỏ Tuyết một khoảng cách bằng một nắm đấm. Không ngờ Thẩm Côn dậm chân xuống đất, bay vút về phía góc đình của chùa Hoa Đình.

"Cái gì? Nhất tuyến thiên?" Lâm Phương Hoài và Lâm Như Tuyết đồng thời trợn tròn mắt, lập tức ra lệnh cho đám tinh binh xung quanh,

"Bắt sống cho ta, không được làm Thỏ Tuyết bị thương!!"

Diệp Hiểu Bạch bị Thẩm Côn ôm trong lòng, siết có chút khó chịu, nhưng nghe thấy câu này thì "phụt" cười,

【Thế nào? Ta bảo ngươi dẫn ta theo không sai chứ? Có thể cứu mạng ngươi đó!】

Thẩm Côn cúi đầu cười khẽ,

"Đến lúc này rồi mà còn có tâm trạng nói đùa!"

【Thì sao? Ta biết thị vệ của ngươi đã bao vây nơi này, số lượng còn nhiều hơn bọn họ gấp mười lần!】

Vừa dứt lời.

Xoạt xoạt xoạt...

Xông lên anh em!…

Từ bốn phương tám hướng trong rừng núi Đông, hàng trăm hàng nghìn thị vệ xông ra, bao vây huynh muội nhà họ Lâm và tinh binh phủ thừa tướng, chờ Thẩm Côn hạ lệnh.

"Tướng quân! Anh em đang chờ lệnh của người!" Đại Đông mặc đồ đen, toàn thân trang bị đầy đủ các loại binh khí, tay cầm súng, nhắm vào Lâm Phương Hoài ở chính giữa.

"Cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì?"

Lâm Như Tuyết quay sang nhìn Lâm Phương Hoài, ánh mắt hoảng loạn,

"Ca, chẳng phải huynh nói hôm nay toàn là người của chúng ta, chắc chắn thành công sao?"

Lâm Phương Hoài lắc đầu, vẻ mặt căng thẳng không giấu được,

"Đúng vậy, chuyện này… ta cũng không biết… Những người này đều là tinh binh được điều động từ nơi khác, bọn họ hoàn toàn không biết hành động hôm nay, bọn họ..."

"Đừng đoán nữa!" Thẩm Côn lạnh lùng nói,

"Từ ngày Lâm Như Tuyết chủ động tìm ta, ta đã biết huynh muội các ngươi không có ý tốt, cộng thêm…" Thẩm Côn dừng lại,

Cộng thêm lời nhắc nhở của Thỏ Tuyết, nếu không ta và Thỏ Tuyết đã bỏ mạng tại chỗ rồi.

Lâm Phương Hoài đảo mắt, nhìn Lâm Như Tuyết với vẻ mặt khó tin,

"Tiểu Tuyết… Có phải muội không? Có phải muội không nỡ để hắn c.h.ế.t nên đã báo tin cho hắn?"
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 49: 59


Lâm Như Tuyết lớn tiếng quát

"Ca, huynh bị điên rồi sao? Lại còn nghi ngờ muội? Chúng ta là người một nhà!"

"Ha ha ha… ha ha ha… khụ khụ…"

Trong gió bắc lạnh lẽo, Thẩm Côn cười lớn một cách khác thường, tiếng cười như vang vọng khắp mọi ngóc ngách của chùa Hoa Đình, thậm chí còn truyền đến chân núi Đông.

A Kim và Đại Đông từ năm mười lăm mười sáu tuổi đã đi theo hắn, trong ấn tượng của họ Thẩm Côn luôn là người lạnh lùng kiêu ngạo, trong lòng hắn ngoài việc đánh trận và Lâm Như Tuyết ra, những chuyện khác chưa từng khiến hắn chú ý.

Chuyện hôm nay, Thẩm Côn hẳn là tuyệt vọng đến nhường nào.

"Tướng quân..." A Kim đỏ hoe mắt, tiến lên vài bước định khuyên nhủ.

Thẩm Côn giơ tay ngăn A Kim lại, vừa cười vừa khóc hỏi hắn,

"Ngươi nói xem, bộ dạng chó cắn chó của bọn họ có buồn cười không?"

"..."

A Kim không biết trả lời thế nào, chỉ gật đầu.

"Thẩm Côn, ngươi lại đây, đã đến nước này rồi, ta… cuối cùng vẫn muốn nói với ngươi vài câu!" Lâm Như Tuyết cắn chặt môi, hai mắt đỏ hoe.

"..." Thẩm Côn cúi đầu nhìn nàng, bước chân dịch chuyển, gương mặt này đã từng khiến hắn si mê bao ngày đêm, bây giờ thì…

【Thẩm Côn, ngươi điên rồi! Đừng qua đó!!】

Diệp Hiểu Bạch gào thét trong lòng.

Trong nguyên tác, nó chỉ đọc đến đoạn này, chưa kịp đọc tiếp đã bị xe tải tông chết, nội dung phía sau cũng không biết, nhưng cảnh tượng trước mắt này, người bình thường nào cũng biết Lâm Như Tuyết chắc chắn không có ý tốt.

Thẩm Côn dường như không nghe thấy tiếng lòng của nó, nhét Thỏ Tuyết vào lòng A Kim, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, bước thẳng về phía Lâm Như Tuyết.

Khóe miệng Lâm Như Tuyết vô thức nhếch lên, tiến lên hai bước.

Giọng Thẩm Côn trống rỗng,

"Ngươi còn muốn nói gì?"

Lâm Như Tuyết vặn vẹo mặt mày, ngửa mặt lên trời cười lớn,

"Ha ha ha… Đến nước này rồi, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu… Thẩm Côn, ta chưa từng yêu ngươi!"

"Ngươi… nói gì? Ngươi nói thật sao?"

Thẩm Côn từng chữ từng chữ, trong lòng như nghẹn lại một tảng đá lớn.

Lâm Như Tuyết tiến lên hai bước, đứng đối diện Thẩm Côn,

"Đúng vậy, ta chưa từng yêu ngươi!"

"Chẳng lẽ… là ta đã trao nhầm tình cảm?!" Thẩm Côn lẩm bẩm tự nói với mình.

"Ha ha ha… Bây giờ ngươi có thể yên tâm ra đi rồi…" Chưa dứt lời, Lâm Như Tuyết đã ném một nắm bột trắng vào mặt Thẩm Côn.

【Thẩm Côn!!!】

"Tướng quân!!!"

"Tướng quân… cẩn thận!"

Giọng Diệp Hiểu Bạch và A Kim, Đại Đông gần như đồng thời vang lên.
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 50: 60


Thẩm Côn theo phản xạ lùi lại "vèo vèo vèo", cơ thể cũng theo trí nhớ của cơ bắp bật lên, đứng trên mái hiên chùa.

"Bắt bọn họ lại cho ta!!"

Đại Đông hạ lệnh, tinh binh tay cầm binh khí nhanh chóng tiến lên, trong nháy mắt đã bắt được Lâm Như Tuyết và Lâm Phương Hoài.

Nhưng không ngờ gió bắc mùa đông đột ngột thổi đến, bột trắng vẫn bay vào mắt, mũi, miệng Thẩm Côn.

"Hắt xì hắt xì! Khụ khụ khụ…"

Tiếng ho không ngừng khiến phổi Thẩm Côn thở gấp gáp,

"Khụ khụ khụ… khụ khụ…"

"Hả? Tướng quân? Người nôn ra m.á.u rồi?" A Kim lúc này vừa đến bên cạnh Thẩm Côn, thấy vạt áo trước n.g.ự.c Thẩm Côn đã bị m.á.u thấm ướt một mảng lớn, vội vàng cởi áo choàng của mình khoác lên cho hắn.

【Nôn ra máu? Chẳng lẽ là lao phổi?】 Diệp Hiểu Bạch cũng nhảy xuống từ trong lòng A Kim.

Trong đầu Diệp Hiểu Bạch nhanh chóng hiện lên các triệu chứng của bệnh lao, căn bệnh này ở hiện đại gọi là bệnh lao phổi, đã có thuốc chữa, nhưng đặt trong thời cổ đại, đặc biệt là thời đại Thẩm Côn đang sống, chắc chắn vẫn là bệnh nan y, hơn nữa còn lây lan rất mạnh.

Đang suy nghĩ miên man, Thẩm Côn đã vô lực trượt xuống theo người A Kim, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hơi thở cũng yếu dần,

"A… Kim…, ta… sắp không xong rồi, các ngươi, các ngươi sau này tìm một… một nơi khác mà đi! Còn… còn Thỏ Tuyết, giúp ta, giúp ta chăm sóc nó thật tốt, đừng… để kẻ xấu bắt nạt, ta… ta…"

"Tướng quân, chúng ta không đi đâu cả!!" A Kim ôm Thẩm Côn, chàng trai cao một mét tám mấy, khoác áo giáp, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào,

"Chúng ta không muốn!! Không muốn đi!!"

Lúc này, Đại Đông sau khi xử lý xong Lâm Phương Hoài và Lâm Như Tuyết cũng chạy đến,

"A Kim ca nói đúng, ngoài tướng quân ra, chúng ta không muốn đi đâu cả!!"

Diệp Hiểu Bạch nằm sấp trên đất, ngây ngốc nhìn người đàn ông yếu ớt trong lòng A Kim, lẩm bẩm,

【Thẩm Côn… Ngươi không được chết, nếu ngươi chết, ta phải làm sao?】

Thẩm Côn cố gắng nghiêng đầu, gượng cười, khóe miệng chảy ra một dòng máu,

"Lại đây, cho ta sờ lông ngươi một chút nữa!"

Diệp Hiểu Bạch ngoan ngoãn nhảy lên, ngồi xổm bên cạnh hắn, ngoan ngoãn đặt cái đầu thỏ to lớn lên chân hắn,

【Ngươi sờ đi, chỉ cần ngươi không chết, cái gì cũng được! Ta cũng không muốn làm thỏ cả đời!】

"Khụ khụ… khụ khụ khụ, Hiểu Bạch, thời gian qua tủi thân cho ngươi rồi, vốn dĩ ta muốn cho ngươi đi, nhưng, không biết từ lúc nào, ta lại không nỡ, ta… khụ khụ khụ, rất thích ngươi, rất… thích…"
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 51: 61


Lời Thẩm Côn nói được một nửa thì đột nhiên ho dữ dội.

Diệp Hiểu Bạch đột nhiên cảm thấy hệ thống trong cơ thể mình tự động cập nhật,

Xin chào ký chủ, do lời nói chân thành của người chân thành quá nhiệt tình, hệ thống khôi phục nguyên hình tăng tốc 80%…

Hiện tại nguyên hình đã khôi phục 90%, ký chủ xin chú ý!! Tích tích tích…

【Này này này, ngươi đừng c.h.ế.t a,】 Diệp Hiểu Bạch nhận được âm thanh của hệ thống, trong lòng mừng như điên, nếu theo tốc độ này, Thẩm Côn chỉ cần nói thêm ba năm câu chân thành nữa, chẳng phải nó sẽ khôi phục hình người sao…

Đây là chuyện đáng ăn mừng biết bao!!

Vì vậy nó tiến lên dùng sức bám vào cánh tay Thẩm Côn, gào thét trong lòng,

【Thẩm Côn Thẩm Côn, Thẩm Côn đại tướng quân!! Thẩm Côn đại ca!! Thẩm Côn đại gia!!! Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì cũng được, ngươi có thể nói hết câu rồi hãy c.h.ế.t được không?】

A Kim thấy Thỏ Tuyết liều mạng lay người tướng quân nhà mình, liền dùng sức hất nó sang một bên, khóc lóc,

"Thỏ Tuyết! Tướng quân nhà ta đã thành ra thế này rồi, sao ngươi còn không buông tha cho người?"

Đại Đông cũng trừng mắt nhìn nó, quát lớn,

"Đúng vậy, có phải ngươi thấy tướng quân nhà ta lúc trước muốn cho ngươi đi, bây giờ nhân lúc người gặp nạn mà đến bắt nạt người? Ngươi đừng hòng! Chỉ cần có ta và A Kim ca, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì bắt nạt người!!"

Hai vị đại gia, ta làm sao dám bắt nạt hắn chứ, ta còn muốn hắn sống thì có, nhưng hai vị đại gia này nghe không được lời nó nói, chỉ có thể ra tay với Thẩm Côn.

Nghe hai tâm phúc vì mình mà nói những lời không màng tất cả, trong lòng Thẩm Côn dâng lên vài tia an ủi, chinh chiến cả đời, cũng coi như có vài huynh đệ sống c.h.ế.t vì mình…

"Các ngươi… đừng mắng nó, nó không có ý đó!"

"Tướng quân!!" A Kim và Đại Đông đều sốt ruột.

【Cảm ơn ngươi Thẩm Côn, ta… Thỏ Tuyết cả đời không báo đáp được, ngươi… uống m.á.u của ta đi!】

Diệp Hiểu Bạch suy nghĩ hồi lâu, cắn một miếng thịt trên chân trước, m.á.u tươi lập tức phun ra từ vết thương, nhân lúc còn nóng hổi, Diệp Hiểu Bạch "bịch" một tiếng ấn chân trước vào miệng Thẩm Côn.

“Ưm ưm…”

Thẩm Côn đột nhiên bị bịt miệng, lại đột nhiên lắc đầu, đẩy chân thỏ ra,

“Ngươi!! Khụ khụ khụ… ngươi đang làm gì vậy?”

Diệp Hiểu Bạch mím chặt miệng thỏ chịu đựng cơn đau dữ dội, lại nhét chân thỏ vào miệng Thẩm Côn,

【Cho ngươi uống thì uống đi, lắm lời vậy!】
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 52: 62


A Kim và Đại Đông nhìn đến mức mắt sắp trợn trắng, một người một thỏ này rốt cuộc đang giằng co cái gì? Còn có qua có lại giao lưu?

“Khụ khụ khụ, khụ khụ, khụ…”

Theo tiếng ho càng lúc càng nhỏ, Thẩm Côn dần dần ngủ thiếp đi trong vòng tay của A Kim, lúc này Diệp Hiểu Bạch cũng vì lần đầu tiên cho người ta uống nhiều m.á.u như vậy, nhất thời kiệt sức ngã xuống đất.

“Nhanh… cứu nó!” Câu nói cuối cùng trước khi Thẩm Côn hôn mê, A Kim và Đại Đông nghe rất rõ ràng.



Qua nhiều ngày, Thẩm Côn đã nghỉ ngơi gần như bình phục, hôm nay trời sáng rõ,

Bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng A Kim,

“Tướng quân… Bẩm báo, người trong cung đến có thư tín.”

“Đem vào xem!” Thẩm Côn đóng sách lại thản nhiên nói.

A Kim nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào vài bước vừa định đưa thư tín cho Thẩm Côn, đột nhiên nhìn thấy trong màn che bên giường nằm một người con gái, A Kim không dám tin dụi mắt, nhìn lại, người con gái đã tự mình ngồi dậy, còn đang cười nhìn mình.

“Bịch” một tiếng, thư tín rơi xuống đất.

“Đây… đây… đây…”

Cho dù là một đại hán cao một mét tám mặt râu quai nón lúc này cũng ngạc nhiên đến mức ngã xuống đất, kinh hãi nói,

“Tướng quân… đây, đây là?”

Sau chuyện huynh muội nhà họ Lâm, Thẩm Côn không còn tiếp xúc thân mật với bất kỳ người khác giới nào nữa, cho dù sau này Trường công chúa giới thiệu cho hắn rất nhiều thiên kim tiểu thư nhà quan lại, hoặc con cháu dòng dõi danh môn, hắn cũng chỉ lấy lý do sức khỏe không tốt, không dám làm lỡ dở người khác…

Vì chuyện này, Trường công chúa còn giận dỗi Thẩm Côn nhiều ngày, nhưng… Lúc này A Kim chắc chắn mình không hoa mắt, cũng không phải đang nằm mơ, một đại mỹ nhân đang ngồi trên giường tướng quân nhà mình, mặc một bộ đồ gấm trắng như tuyết.

Còn Thẩm Côn bên cạnh bàn lại bình tĩnh như thường, vẻ mặt như đang nói sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy, chưa thấy qua việc đời sao nhìn A Kim.

Mỹ nhân trên giường nhẹ nhàng xuống giường, đi đến trước mặt A Kim, cười toe toét,

“Mấy ngày không gặp, không nhận ra ta nữa sao?”

A Kim bị nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu,

“Ta… ta… sao ta lại quen biết vị cô nương này được?”

“Không nghĩ ta muốn hãm hại tướng quân nhà ngươi nữa à?!” Ánh mắt mỹ nhân sắc bén.

A Kim bị nhìn lùi lại vài bước, ánh mắt của mỹ nhân này hình như đã gặp ở đâu đó, cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

“Ta, ta…”
 
Sau Khi Biến Thành Bia Đỡ Đạn, Cô Dựa Vào Việc Đọc Tâm Để Bảo Vệ Mình
Chương 53: 63 (Hoàn)


Mình đã nói câu này khi nào? Để ta nghĩ xem…

Đúng rồi, đó là ngày Thẩm Côn bị huynh muội nhà họ Lâm vây công, bệnh lao tái phát, Thỏ Tuyết nhét chân thỏ vào miệng hắn, mình đã nói…

Lúc đó ở đó ngoài tướng quân, mình, Đại Đông, Thỏ Tuyết ra, không còn ai khác… không còn ai khác… khác… Thỏ Tuyết?!!!!

Chẳng lẽ mỹ nhân trước mặt này, là… là do Thỏ Tuyết phái đến?? Vào lúc nào? Tại sao không ai trong phủ biết?!

“Tên gian tế to gan! Dám đến phủ tướng quân câu dẫn tướng quân, ngươi muốn chết!!”

Chưa dứt lời, A Kim đã rút s.ú.n.g ra, chĩa vào n.g.ự.c mỹ nhân.

Hành động đột ngột rút s.ú.n.g của A Kim khiến Diệp Hiểu Bạch suýt nữa cười lăn ra đất,

“Mau hạ s.ú.n.g xuống, tên ngốc này!!”

A Kim cẩn thận đi vòng quanh nàng, đánh giá từ trên xuống dưới,

“Không thể nào, ngươi đừng tưởng dùng chút mỹ nhân kế là tướng quân nhà ta sẽ mê muội! Nói mau ngươi đến đây với mục đích gì, nếu không cẩn thận s.ú.n.g của ta không nhận người đâu!”

Khóe miệng Thẩm Côn sắp không nhịn được cười nữa rồi,

“Không nhận người khác thì thôi, nhưng đừng có coi ta là gian tế.”

“Tướng quân, người… sao lại nói giúp gian tế?” A Kim nhìn Thẩm Côn phía sau qua người mỹ nhân.

Thẩm Côn nhếch mép,

“Vậy thì, tại sao ta lại như vậy? Ngươi vẫn chưa hiểu sao?”

“Tại sao, tại sao tướng quân lại nói giúp gian tế, bởi vì, bởi vì hai người quen biết?? Rất thân thiết?!?”

A Kim chậm chạp, cuối cùng cũng hiểu ra vài phần.

“Rất thân thiết, m.á.u mủ tình thâm!” Thẩm Côn thản nhiên nói,

“A Kim ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi hơi ngốc.”

“Tướng quân… Ta…”

A Kim lắp bắp định nói tiếp, đột nhiên ngẩng đầu lên, thần thái của mỹ nhân trước mặt khiến hắn chợt nhớ đến một thứ, nói chính xác là một loài động vật… Thỏ Tuyết!

“A… a!!! Là… không lẽ nào, là…” Miệng A Kim lúc này có thể nhét vừa một quả trứng vịt lớn.

“Đúng vậy… A Kim, là ta!”

Diệp Hiểu Bạch mỉm cười, đi đến trước mặt A Kim, “Chính là ta, Thỏ Tuyết, ngươi đoán đúng rồi!! Bây giờ ta tên là Diệp~ Hiểu~ Bạch!”

“Không đúng không đúng, nhất định là ta vào cửa sai cách rồi!!” A Kim lắc đầu nguầy nguậy, vừa lắc đầu vừa lùi ra ngoài,

“Rầm” một tiếng, bị vấp ngã ở cửa, ngã sấp mặt.

“Đại Đông!” Thẩm Côn gọi ra ngoài cửa.

“Tướng quân, ta đến đây!”

Đại Đông cũng nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào, nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của A Kim, liền cười,

“A Kim ca, huynh làm sao vậy?”

“Ta… ta…”

A Kim lúc này hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!

“Thôi thôi, đỡ hắn ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt.”

Thẩm Côn thu lại nụ cười trên mặt, cầm một cuộn văn thư trên bàn đưa qua,

“Đại Đông, đây là tấu chương, ngày mai ngươi vào triều thay ta đưa cho bệ hạ.”

“Người không vào triều nữa sao?”

“Không đi nữa…” Thẩm Côn nhìn về phía xa ngoài sân,

“Sau này cũng không đi nữa…”

“Nhưng, nhưng nếu bệ hạ không phê chuẩn tấu chương thì sao?” Sắc mặt Đại Đông thay đổi, tướng quân định làm gì?

Thẩm Côn thở dài,

“Cuộc sống trong triều quá mệt mỏi, đấu đá lẫn nhau, ta sau này chỉ muốn cùng Hiểu Bạch quy ẩn điền viên, làm một cặp vợ chồng bình thường, trồng trọt hoa màu, nuôi gà nuôi vịt, lên núi săn bắn, xuống sông mò cá…”

“Hiểu Bạch?”

Đại Đông lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy tướng quân nhà mình đang ôm một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng, sự kinh ngạc trong lòng không thua kém gì A Kim đang nằm dưới đất.

“Đại Đông, mấy ngày không gặp? Không nhận ra ta nữa sao? Nợ muốn dùng s.ú.n.g b.ắ.n ta hôm đó ta vẫn còn nhớ!!”

Diệp Hiểu Bạch nhếch mép, nói.

“Súng? Bắn ngươi? Thỏ Tuyết?”

“Đúng vậy… nàng chính là Thỏ Tuyết đó! Cũng là người phụ nữ ta yêu nhất đời này…”

Chưa dứt lời, hai người đã ôm chặt lấy nhau, bốn cánh môi đã dính chặt vào nhau.



Toàn kịch kết thúc, toàn văn tung hoa!!

Dữ liệu bài viết này không tốt, đành phải kết thúc vội vàng, các bảo bối hãy chờ đợi quyển tiếp theo nhé!!

Yêu các ngươi… Moah moah!!
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom